Ngủ Ngon - Tuế Kiến
Chương 3
Edit: An Tĩnh
Kỳ nghỉ hè vừa đến, khuôn viên trường chớp mắt đã trống trải đi rất nhiều.
Lương Vọng Thư và bạn cùng phòng của anh là Chu Ký đều điền đơn xin ở lại ký túc xá trong ba tháng hè, mỗi ngày cùng nhau đi sớm về khuya nhưng hoàn cảnh của anh và Chu Ký lại khác hẳn nhau.
Chu Ký không có nhà để về, còn anh có nhà nhưng không thể về.
Vào thời điểm đăng ký nguyện vọng tuyển sinh đại học trước đây, Lương Vọng Thư đã phớt lờ mọi mong muốn của ba mẹ mình, cố chấp điền tất cả các trường đại học ở Hòa Thành dựa trên chút manh mối cỏn con, vì thế mà anh và ba mẹ đã hoàn toàn bất hòa với nhau. Thậm chí ba Lương còn tuyên bố muốn đoạn tuyệt quan hệ cha con giữa hai người khi anh chuẩn bị lên đường đến Hòa Thành.
Mà quả thật ba Lương nói được làm được, vào kỳ nghỉ đông của năm nhất đại học, ngay cả cửa nhà Lương Vọng Thư cũng không thể đặt chân vào, tình cảm giữa ba con hai người vốn đã mỏng manh, vì trận cãi vã này mà anh dứt khoát quyết định không về nhà nữa.
Chu Ký nhận cả đống công việc làm thêm, có lúc bận quá không kham nổi thì lại gọi Lương Vọng Thư nhờ giúp đỡ, trạng thái đi sớm về khuya của hai người kéo dài hơn nửa tháng trời.
Sinh nhật của Lương Vọng Thư cũng nằm trong khoảng thời gian này.
Hai cậu nam sinh không quá chú trọng tiểu tiết, họ cùng nhau đi ăn một bữa rồi Chu Ký mua thêm một chiếc bánh kem nhỏ. Lúc ăn, Lương Vọng Thư đột nhiên chú trọng hơn hẳn, anh thắp một cây nến và cầu nguyện trông rất có cảm giác nghi thức.
Từng có người nói với anh, ước nguyện vào ngày sinh nhật là linh nghiệm nhất. Anh nhìn ánh nến lập lòe, nhắm mắt lại và cầu nguyện vô cùng thành kính.
– Chúc Bùi Thức Nguyệt mãi luôn bình an vui vẻ. Sớm gặp lại nhau.
Anh mở mắt ra.
Thổi tắt ngọn nến.
Lương Vọng Thư nhìn cả căn phòng yên tĩnh, khẽ buông một tiếng thở dài. Chu Ký đang cúi đầu lấy nến ra khỏi bánh nghe thấy tiếng thở nhẹ này bèn ngẩng đầu nhìn qua.
Anh lập tức cụp mắt xuống, khóe mắt dần đỏ hoe: “Ăn bánh kem đi.”
Mỗi người đều có một vết thương lòng không sao chữa khỏi, thành thử Chu Ký cũng thức thời không hỏi nhiều.
Sau ngày sinh nhật, thời gian trôi qua nhanh hơn, chớp mắt đã tiến vào tháng tám, Lương Vọng Thư không còn đi sớm về khuya nữa mà ngâm mình trong thư viện chuẩn bị tài liệu cho cuộc thi.
Trưa hôm ấy khi anh mới đi ra từ thư viện, đột nhiên nhận được cuộc gọi từ Chu Ký, những tưởng cậu bạn lại nhờ mình hỗ trợ công việc làm thêm gì đó nhưng bắt máy rồi mới biết Chu Ký đang gặp sự cố.
Hôm nay Chu Ký đi hỗ trợ công việc tại một sự kiện về máy bay không người lái, chẳng biết khâu nào đã xảy ra sai sót mà sau khi hoạt động bắt đầu không lâu, một số chiếc máy bay không người lái đột nhiên mất kiểm soát lao thẳng về phía đám đông khiến hội trường hỗn loạn vô cùng và một số người vô tình bị thương.
Anh ấy bị thương ở mắt, hiện đang trên đường đến bệnh viện.
Lương Vọng Thư thấy tình hình có vẻ rất nghiêm trọng nên cũng không dám trì hoãn mà lập tức cầm ví tiền chạy đến Tam Viện, đó cũng là bệnh viện chuyên về mắt nổi tiếng nhất ở Hòa Thành.
Lúc anh đến nơi, Chu Ký vẫn đang ở bên trong xử lý vết thương.
Đi cùng còn có các nhân viên làm việc ở sự kiện, họ thương lượng vài câu với Lương Vọng Thư, cuối cùng để lại danh thiếp rồi vội vàng rời đi.
Lương Vọng Thư đứng trên hành lang một lúc, thấy rất nhiều bệnh nhân có người mở mắt, cũng có người nhắm mắt, hai tay mò mẫm bên tường, tiến từng bước từng bước vừa cẩn thận vừa dè dặt.
Anh không dám nghĩ nếu mắt Chu Ký gặp phải vấn đề gì đó thì mình nên làm gì.
Lương Vọng Thư đứng bên ngoài chờ đến khi lòng gần như nguội lạnh thì Chu Ký mới từ bên trong đi ra, một mắt băng vải thưa, trên trán còn có vài vết thương nhỏ.
Cuộc phẫu thuật có tiêm thuốc tê nên anh ấy vẫn còn tỉnh táo: “Vọng Thư, cậu đến đúng lúc quá, cậu nói với bác sĩ giúp tôi với, tôi không cần nằm viện, bây giờ tôi cảm thấy không có vấn đề gì quá nghiêm trọng hết.”
Lương Vọng Thư thật sự muốn đánh anh ấy một cú, anh sa sầm mặt bảo y tá đẩy cậu bạn đến phòng bệnh, sau đó tự mình đi thanh toán phí nhập viện. Đến khi quay về phòng bệnh, Chu Ký vẫn một mực đòi về.
“Tôi thật sự thấy không có vấn đề gì mà.” Chu Ký mở một mắt nói: “Không cần phải nằm viện đâu, lãng phí tiền lắm.”
Lương Vọng Thư không phản ứng lại mấy lời nói của anh ấy: “Bây giờ tôi về phòng lấy đồ cho cậu, nếu cậu dám tự ý chạy ra ngoài, tôi sẽ gọi báo cho học sinh cậu dạy kèm.”
“…”
Chu Ký yên ổn một đêm nhưng sang hôm sau lại bảo mình phải đi làm thêm khiến Lương Vọng Thư thật sự hết cách với cậu bạn: “Tôi đi dạy giúp cậu, tiền sẽ trả lại cho cậu, cậu ở đây nghỉ ngơi cho đàng hoàng đi.”
“Như vậy sao mà được?”
“Vậy thì cậu xin nghỉ đi.”
“Tôi không xin nghỉ được đâu.”
Lương Vọng Thư xụ mặt: “Vậy để tôi gọi cho học sinh cậu dạy kèm.”
“…” Chu Ký thở dài thườn thượt: “Nhà 1602, khu số một, biệt thự Bảo Duyệt. Một giờ rưỡi chiều vào học, lát nữa tôi gọi nói với phụ huynh học sinh một tiếng.”
“Được.”
Vì để đảm bảo có thể duy trì chất lượng dạy học trước đó của Chu Ký, Lương Vọng Thư về ký túc xá lấy giáo án của Chu Ký xem lại một lượt từ đầu đến cuối trước rồi mới lên đường đến Bảo Duyệt.
Bảo Duyệt không xa trường của họ lắm, Lương Vọng Thư đến sớm hơn thời gian đã hẹn mười mấy phút. Ba của học sinh bày tỏ sự thấu hiểu về việc tạm thời thay đổi giáo viên, còn hỏi thăm đôi câu về tình hình của Chu Ký.
“Bị thương ở mắt ạ, hôm qua mới làm phẫu thuật xong.” Vẻ mặt Lương Vọng Thư vô cùng áy náy: “Thời gian tới có lẽ cần phải nghỉ ngơi vài ngày nên tạm thời cháu sẽ dạy thêm thay cậu ấy mấy ngày tới.”
“Đúng đúng, bị thương ở mắt không phải là chuyện nhỏ, phải chăm nom cẩn thận một khoảng thời gian đấy.” Ba Bùi không nói gì thêm nữa: “Vậy thôi chú không làm phiền thời gian dạy của cháu nữa, Tiểu Tinh, đưa thầy Lương vào phòng đi.”
Lương Vọng Thư mỉm cười gật đầu một cái với ba Bùi, sau đó đi theo cậu bé vào phòng ngủ.
Tính cách của Lương Vọng Thư không thuộc kiểu yêu thích trẻ em nhưng vì để không gây ra những ảnh hưởng không cần thiết cho công việc của Chu Ký, anh vẫn cố gắng để bản thân tỏ ra hòa nhã thân thiện hơn rất nhiều.
May mà cậu bé cũng không quá nghịch ngợm nổi loạn, biết Chu Ký bị thương, cậu còn quan tâm hỏi han cả đống vấn đề. Sự kiên nhẫn của Lương Vọng Thư có hạn, bèn bảo: “Học bài trước đã.”
“Vâng ạ.” Bùi Thức Tinh giải được hai câu, cuối cùng vẫn kìm lòng chẳng đặng hỏi tiếp: “Khi nào thầy Chu có thể đến dạy học cho em lại à?”
“Một tuần sau.”
“Còn lâu như vậy sao.” Bùi Thức Tinh còn muốn nói gì đó nữa nhưng thấy sắc mặt Lương Vọng Thư không thân thiện, cậu rụt rụt cổ không dám hỏi nữa.
Trong thời gian nghỉ giữa buổi học, nghe thấy tiếng mở cửa bên ngoài, Bùi Thức Tinh đặt bút xuống nói: “Chị em về rồi! Thầy Lương, em ra xem thử chút nhé, thầy có muốn uống nước không?”
“Không cần đâu, cảm ơn.” Lương Vọng Thư không nhìn cậu, cầm điện thoại để ở bên bàn lên. Chu Ký gọi đến hỏi thăm tình hình chỗ anh thế nào rồi.
“Thuận lợi lắm.” Theo phép lịch sự, Lương Vọng Thư không đưa mắt nhìn lung tung trong phòng ngủ, chỉ thuận tay cầm đề thi mà khi nãy Bùi Thức Tinh mới làm được một nửa lên, vừa xem đáp án vừa trả lời câu hỏi của Chu Ký.
Cũng tạm được.
Ba mươi câu chọn đáp án điền vào chỗ trống, cậu bé làm đúng hai phần ba trong số đó.
“Xem ra cậu dạy cũng hiệu quả đấy.” Nói đoạn, Lương Vọng Thư thả bài thi xuống, trong lúc lơ đễnh, tầm mắt anh nhìn vào họ tên của cậu bé viết bên cạnh, bỗng dưng khựng lại.
— Bùi Thức Tinh.
Cảm giác như có một cây búa đập mạnh một phát vào gáy anh.
Đầu óc Lương Vọng Thư trở nên trống rỗng vài giây, cho đến khi Chu Ký ở đầu bên kia kêu alo alo mấy tiếng, anh mới hoàn hồn lại, đáp đôi câu rồi cúp máy.
Lúc nãy đi ra ngoài, Bùi Thức Tinh không đóng cửa.
Anh xoay người trông thấy Bùi Thức Tinh đang đứng cạnh ghế sofa, theo sát bên cạnh một cô gái, cậu đang ngước mặt nói với cô rằng mình đã đổi giáo viên khác rồi.
Cô gái bảo cậu vào gọi thầy ra ăn bánh uống trà chiều.
Bùi Thức Tinh lập tức quay người đi về phía phòng mình: “Thầy Lương! Chị em mua nhiều đồ ăn ngon lắm, thầy mau ra đây đi ạ.”
Cô gái cũng nhìn về phía này.
Lương Vọng Thư cảm giác cơ thể mình cứng đờ ra, anh không biết phải làm sao, cũng chẳng biết nên chào hỏi với đối phương thế nào.
Nhưng không biết cô không nhìn thấy hay không để ý mà chỉ nhìn lướt qua rồi lại thôi.
Lương Vọng Thư bóp bóp ngón tay mình, cảm giác cổ họng như bị nghẹn một luồng khí, anh nhẹ nhàng thở hắt ra: “Cảm ơn, tôi không ăn, hai người ăn đi.”
Một tiếng học còn lại, tinh thần Lương Vọng Thư có phần ngẩn ngơ mất tập trung. Sau khi nhìn nhầm liên tiếp hai câu, anh dừng lại nói: “Xin lỗi.”
“Không sao đâu thầy Lương.” Bùi Thức Tinh lặng lẽ quan sát anh, thấy đối phương giơ tay dụi dụi mắt, cậu bèn hỏi thử: “Thầy Lương, mắt thầy không thoải mái ạ, em lấy thuốc nhỏ mắt cho thầy nhỏ một vài giọt nhé.”
“Không cần đâu, tôi không sao, có thể dùng nhờ nhà vệ sinh chút không?”
Bùi Thức Tinh gật đầu một cái: “Nhà vệ sinh nằm ở ngay cạnh phòng khách đấy ạ.”
Phòng khách nhà họ Bùi rất rộng, đồ đạc lại ít, bồn rửa mặt trong nhà vệ sinh dành cho khách là kiểu bán mở.
Lương Vọng Thư vốc nước lạnh lên rửa mặt vài lần, sự lạnh lẽo khiến anh dần tỉnh táo lại, chợt anh nghe thấy tiếng bước chân ở phòng khách, bèn nghiêng đầu nhìn ra.
Bùi Thức Nguyệt trước mắt và Bùi Thức Nguyệt trong trí nhớ không có gì khác nhau.
Tóc dài, mặc áo phông rộng thùng thình và quần short jean, cơ thể gầy gò đi lần mò bên tường. Cô cụp mắt không biết là đang suy nghĩ điều gì, thậm chí còn chẳng phát hiện trong phòng khách có người.
Khi khoảng cách giữa hai người gần hơn một chút, dường như cô mới nhận ra gì đó, bỗng ngẩng đầu nhìn về phía phát ra âm thanh: “Tiểu Tinh?”
Lương Vọng Thư muốn phủ nhận nhưng đột nhiên nhịp thở của anh cứng lại, anh nhìn Bùi Thức Nguyệt đang đứng trước mặt mình, cuối cùng cũng hiểu ra có gì đó bất thường.
Phòng khách nhà họ Bùi rộng rãi và cực kỳ trống trải, bên tường là các thanh xà ngang cao tầm nửa người, hơn hết rõ ràng mình đang đứng trước mắt cô nhưng cô lại không hề nhận ra anh.
“Thầy Lương đấy à?” Bùi Thức Nguyệt không nghe thấy câu trả lời nên đã chủ động hỏi lại.
Lương Vọng Thư đi xuống bậc thang, những giọt nước chưa khô trên mặt chảy xuôi xuống vào trong mắt anh, anh trừng mắt lên khiến giọt nước lại chảy ngược ra tựa như nước mắt vậy.
“Là anh.” Anh đáp lại một tiếng.
Hàng mi mắt Bùi Thức Nguyệt khẽ run lên, chỉ cảm thấy giọng nói này có hơi quen tai.
Cô có thể cảm nhận được đối phương vẫn đang đứng trước mặt mình như cũ, hơi thở của anh trầm xuống, còn có hương thơm thoang thoảng như có như không, tất cả mọi thứ tranh nhau len lỏi vào trong miền ký ức của cô.
Bùi Thức Nguyệt không khống chế được bản thân bắt đầu nghĩ, nếu người đứng trước mặt cô là Lương Vọng Thư, vậy thì cô nên chào hỏi chàng trai ấy bằng dáng vẻ thế nào nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cô lại cho rằng Lương Vọng Thư sẽ không xuất hiện ở Hòa Thành, càng không làm gia sư dạy kèm tạm thời cho em trai cô được.
Cô xoay người định rời đi nhưng sau lưng đột nhiên có giọng nói cất lên.
“Bùi Thức Nguyệt.” Đối phương gằn giọng nói từng chữ: “Anh là Lương Vọng Thư.”
Bùi Thức Nguyệt nắm chặt lan can theo bản năng, cơ thể nhỏ bé lẻ loi lặng lẽ run lên, cảm giác chua xót khó tả lan tràn khắp lồng ngực.
Mãi rất lâu sau, cô mới chậm rãi quay người lại, rõ ràng trước mắt chẳng hề thấy gì nhưng dường như cô lại trông thấy Lương Vọng Thư của những năm tháng cấp ba đang đứng trước mặt mình.
Cảm giác chua xót kia nồng đậm hơn.
Hốc mắt Bùi Thức Nguyệt cũng dần cay cay: “Đã lâu không gặp.”
Lương Vọng Thư đi về trước mấy bước, đến gần cô hơn, thấy cô tránh né theo bản năng, ngực anh đau nhói như bị dao cắt: “Em…”
Anh biết cô gặp tai nạn xe nhưng không biết tình hình lại nghiêm trọng như thế này.
“Lúc trước gặp chút sự cố, bị va chạm đầu, mắt tạm thời…” Bùi Thức Nguyệt biết anh muốn hỏi gì: “Tạm thời không nhìn thấy.”
Yên lặng chốc lát.
Lương Vọng Thư lại hỏi: “Em còn nhớ anh không?”
Bùi Thức Nguyệt hơi khó hiểu nhưng vẫn gật đầu: “Nhớ chứ.”
Lương Vọng Thư thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt.”
“…” Bùi Thức Nguyệt nghe giọng điệu của anh, cảm thấy hơi buồn cười: “Em đâu có mất trí nhớ.”
“Vậy em —” Tại sao lại không liên lạc với anh. Chỉ một giây, Lương Vọng Thư đã kiềm lại không hỏi, còn có nguyên nhân gì khác nữa được chứ.
Anh không nhắc lại chuyện quá khứ, cũng không hỏi thêm lý do tại sao, chỉ nhẹ nhàng hít một hơi và nói: “Bùi Thức Nguyệt, đã lâu không gặp.”
Điều ước sinh nhật của anh đã thành hiện thực.
Kỳ nghỉ hè vừa đến, khuôn viên trường chớp mắt đã trống trải đi rất nhiều.
Lương Vọng Thư và bạn cùng phòng của anh là Chu Ký đều điền đơn xin ở lại ký túc xá trong ba tháng hè, mỗi ngày cùng nhau đi sớm về khuya nhưng hoàn cảnh của anh và Chu Ký lại khác hẳn nhau.
Chu Ký không có nhà để về, còn anh có nhà nhưng không thể về.
Vào thời điểm đăng ký nguyện vọng tuyển sinh đại học trước đây, Lương Vọng Thư đã phớt lờ mọi mong muốn của ba mẹ mình, cố chấp điền tất cả các trường đại học ở Hòa Thành dựa trên chút manh mối cỏn con, vì thế mà anh và ba mẹ đã hoàn toàn bất hòa với nhau. Thậm chí ba Lương còn tuyên bố muốn đoạn tuyệt quan hệ cha con giữa hai người khi anh chuẩn bị lên đường đến Hòa Thành.
Mà quả thật ba Lương nói được làm được, vào kỳ nghỉ đông của năm nhất đại học, ngay cả cửa nhà Lương Vọng Thư cũng không thể đặt chân vào, tình cảm giữa ba con hai người vốn đã mỏng manh, vì trận cãi vã này mà anh dứt khoát quyết định không về nhà nữa.
Chu Ký nhận cả đống công việc làm thêm, có lúc bận quá không kham nổi thì lại gọi Lương Vọng Thư nhờ giúp đỡ, trạng thái đi sớm về khuya của hai người kéo dài hơn nửa tháng trời.
Sinh nhật của Lương Vọng Thư cũng nằm trong khoảng thời gian này.
Hai cậu nam sinh không quá chú trọng tiểu tiết, họ cùng nhau đi ăn một bữa rồi Chu Ký mua thêm một chiếc bánh kem nhỏ. Lúc ăn, Lương Vọng Thư đột nhiên chú trọng hơn hẳn, anh thắp một cây nến và cầu nguyện trông rất có cảm giác nghi thức.
Từng có người nói với anh, ước nguyện vào ngày sinh nhật là linh nghiệm nhất. Anh nhìn ánh nến lập lòe, nhắm mắt lại và cầu nguyện vô cùng thành kính.
– Chúc Bùi Thức Nguyệt mãi luôn bình an vui vẻ. Sớm gặp lại nhau.
Anh mở mắt ra.
Thổi tắt ngọn nến.
Lương Vọng Thư nhìn cả căn phòng yên tĩnh, khẽ buông một tiếng thở dài. Chu Ký đang cúi đầu lấy nến ra khỏi bánh nghe thấy tiếng thở nhẹ này bèn ngẩng đầu nhìn qua.
Anh lập tức cụp mắt xuống, khóe mắt dần đỏ hoe: “Ăn bánh kem đi.”
Mỗi người đều có một vết thương lòng không sao chữa khỏi, thành thử Chu Ký cũng thức thời không hỏi nhiều.
Sau ngày sinh nhật, thời gian trôi qua nhanh hơn, chớp mắt đã tiến vào tháng tám, Lương Vọng Thư không còn đi sớm về khuya nữa mà ngâm mình trong thư viện chuẩn bị tài liệu cho cuộc thi.
Trưa hôm ấy khi anh mới đi ra từ thư viện, đột nhiên nhận được cuộc gọi từ Chu Ký, những tưởng cậu bạn lại nhờ mình hỗ trợ công việc làm thêm gì đó nhưng bắt máy rồi mới biết Chu Ký đang gặp sự cố.
Hôm nay Chu Ký đi hỗ trợ công việc tại một sự kiện về máy bay không người lái, chẳng biết khâu nào đã xảy ra sai sót mà sau khi hoạt động bắt đầu không lâu, một số chiếc máy bay không người lái đột nhiên mất kiểm soát lao thẳng về phía đám đông khiến hội trường hỗn loạn vô cùng và một số người vô tình bị thương.
Anh ấy bị thương ở mắt, hiện đang trên đường đến bệnh viện.
Lương Vọng Thư thấy tình hình có vẻ rất nghiêm trọng nên cũng không dám trì hoãn mà lập tức cầm ví tiền chạy đến Tam Viện, đó cũng là bệnh viện chuyên về mắt nổi tiếng nhất ở Hòa Thành.
Lúc anh đến nơi, Chu Ký vẫn đang ở bên trong xử lý vết thương.
Đi cùng còn có các nhân viên làm việc ở sự kiện, họ thương lượng vài câu với Lương Vọng Thư, cuối cùng để lại danh thiếp rồi vội vàng rời đi.
Lương Vọng Thư đứng trên hành lang một lúc, thấy rất nhiều bệnh nhân có người mở mắt, cũng có người nhắm mắt, hai tay mò mẫm bên tường, tiến từng bước từng bước vừa cẩn thận vừa dè dặt.
Anh không dám nghĩ nếu mắt Chu Ký gặp phải vấn đề gì đó thì mình nên làm gì.
Lương Vọng Thư đứng bên ngoài chờ đến khi lòng gần như nguội lạnh thì Chu Ký mới từ bên trong đi ra, một mắt băng vải thưa, trên trán còn có vài vết thương nhỏ.
Cuộc phẫu thuật có tiêm thuốc tê nên anh ấy vẫn còn tỉnh táo: “Vọng Thư, cậu đến đúng lúc quá, cậu nói với bác sĩ giúp tôi với, tôi không cần nằm viện, bây giờ tôi cảm thấy không có vấn đề gì quá nghiêm trọng hết.”
Lương Vọng Thư thật sự muốn đánh anh ấy một cú, anh sa sầm mặt bảo y tá đẩy cậu bạn đến phòng bệnh, sau đó tự mình đi thanh toán phí nhập viện. Đến khi quay về phòng bệnh, Chu Ký vẫn một mực đòi về.
“Tôi thật sự thấy không có vấn đề gì mà.” Chu Ký mở một mắt nói: “Không cần phải nằm viện đâu, lãng phí tiền lắm.”
Lương Vọng Thư không phản ứng lại mấy lời nói của anh ấy: “Bây giờ tôi về phòng lấy đồ cho cậu, nếu cậu dám tự ý chạy ra ngoài, tôi sẽ gọi báo cho học sinh cậu dạy kèm.”
“…”
Chu Ký yên ổn một đêm nhưng sang hôm sau lại bảo mình phải đi làm thêm khiến Lương Vọng Thư thật sự hết cách với cậu bạn: “Tôi đi dạy giúp cậu, tiền sẽ trả lại cho cậu, cậu ở đây nghỉ ngơi cho đàng hoàng đi.”
“Như vậy sao mà được?”
“Vậy thì cậu xin nghỉ đi.”
“Tôi không xin nghỉ được đâu.”
Lương Vọng Thư xụ mặt: “Vậy để tôi gọi cho học sinh cậu dạy kèm.”
“…” Chu Ký thở dài thườn thượt: “Nhà 1602, khu số một, biệt thự Bảo Duyệt. Một giờ rưỡi chiều vào học, lát nữa tôi gọi nói với phụ huynh học sinh một tiếng.”
“Được.”
Vì để đảm bảo có thể duy trì chất lượng dạy học trước đó của Chu Ký, Lương Vọng Thư về ký túc xá lấy giáo án của Chu Ký xem lại một lượt từ đầu đến cuối trước rồi mới lên đường đến Bảo Duyệt.
Bảo Duyệt không xa trường của họ lắm, Lương Vọng Thư đến sớm hơn thời gian đã hẹn mười mấy phút. Ba của học sinh bày tỏ sự thấu hiểu về việc tạm thời thay đổi giáo viên, còn hỏi thăm đôi câu về tình hình của Chu Ký.
“Bị thương ở mắt ạ, hôm qua mới làm phẫu thuật xong.” Vẻ mặt Lương Vọng Thư vô cùng áy náy: “Thời gian tới có lẽ cần phải nghỉ ngơi vài ngày nên tạm thời cháu sẽ dạy thêm thay cậu ấy mấy ngày tới.”
“Đúng đúng, bị thương ở mắt không phải là chuyện nhỏ, phải chăm nom cẩn thận một khoảng thời gian đấy.” Ba Bùi không nói gì thêm nữa: “Vậy thôi chú không làm phiền thời gian dạy của cháu nữa, Tiểu Tinh, đưa thầy Lương vào phòng đi.”
Lương Vọng Thư mỉm cười gật đầu một cái với ba Bùi, sau đó đi theo cậu bé vào phòng ngủ.
Tính cách của Lương Vọng Thư không thuộc kiểu yêu thích trẻ em nhưng vì để không gây ra những ảnh hưởng không cần thiết cho công việc của Chu Ký, anh vẫn cố gắng để bản thân tỏ ra hòa nhã thân thiện hơn rất nhiều.
May mà cậu bé cũng không quá nghịch ngợm nổi loạn, biết Chu Ký bị thương, cậu còn quan tâm hỏi han cả đống vấn đề. Sự kiên nhẫn của Lương Vọng Thư có hạn, bèn bảo: “Học bài trước đã.”
“Vâng ạ.” Bùi Thức Tinh giải được hai câu, cuối cùng vẫn kìm lòng chẳng đặng hỏi tiếp: “Khi nào thầy Chu có thể đến dạy học cho em lại à?”
“Một tuần sau.”
“Còn lâu như vậy sao.” Bùi Thức Tinh còn muốn nói gì đó nữa nhưng thấy sắc mặt Lương Vọng Thư không thân thiện, cậu rụt rụt cổ không dám hỏi nữa.
Trong thời gian nghỉ giữa buổi học, nghe thấy tiếng mở cửa bên ngoài, Bùi Thức Tinh đặt bút xuống nói: “Chị em về rồi! Thầy Lương, em ra xem thử chút nhé, thầy có muốn uống nước không?”
“Không cần đâu, cảm ơn.” Lương Vọng Thư không nhìn cậu, cầm điện thoại để ở bên bàn lên. Chu Ký gọi đến hỏi thăm tình hình chỗ anh thế nào rồi.
“Thuận lợi lắm.” Theo phép lịch sự, Lương Vọng Thư không đưa mắt nhìn lung tung trong phòng ngủ, chỉ thuận tay cầm đề thi mà khi nãy Bùi Thức Tinh mới làm được một nửa lên, vừa xem đáp án vừa trả lời câu hỏi của Chu Ký.
Cũng tạm được.
Ba mươi câu chọn đáp án điền vào chỗ trống, cậu bé làm đúng hai phần ba trong số đó.
“Xem ra cậu dạy cũng hiệu quả đấy.” Nói đoạn, Lương Vọng Thư thả bài thi xuống, trong lúc lơ đễnh, tầm mắt anh nhìn vào họ tên của cậu bé viết bên cạnh, bỗng dưng khựng lại.
— Bùi Thức Tinh.
Cảm giác như có một cây búa đập mạnh một phát vào gáy anh.
Đầu óc Lương Vọng Thư trở nên trống rỗng vài giây, cho đến khi Chu Ký ở đầu bên kia kêu alo alo mấy tiếng, anh mới hoàn hồn lại, đáp đôi câu rồi cúp máy.
Lúc nãy đi ra ngoài, Bùi Thức Tinh không đóng cửa.
Anh xoay người trông thấy Bùi Thức Tinh đang đứng cạnh ghế sofa, theo sát bên cạnh một cô gái, cậu đang ngước mặt nói với cô rằng mình đã đổi giáo viên khác rồi.
Cô gái bảo cậu vào gọi thầy ra ăn bánh uống trà chiều.
Bùi Thức Tinh lập tức quay người đi về phía phòng mình: “Thầy Lương! Chị em mua nhiều đồ ăn ngon lắm, thầy mau ra đây đi ạ.”
Cô gái cũng nhìn về phía này.
Lương Vọng Thư cảm giác cơ thể mình cứng đờ ra, anh không biết phải làm sao, cũng chẳng biết nên chào hỏi với đối phương thế nào.
Nhưng không biết cô không nhìn thấy hay không để ý mà chỉ nhìn lướt qua rồi lại thôi.
Lương Vọng Thư bóp bóp ngón tay mình, cảm giác cổ họng như bị nghẹn một luồng khí, anh nhẹ nhàng thở hắt ra: “Cảm ơn, tôi không ăn, hai người ăn đi.”
Một tiếng học còn lại, tinh thần Lương Vọng Thư có phần ngẩn ngơ mất tập trung. Sau khi nhìn nhầm liên tiếp hai câu, anh dừng lại nói: “Xin lỗi.”
“Không sao đâu thầy Lương.” Bùi Thức Tinh lặng lẽ quan sát anh, thấy đối phương giơ tay dụi dụi mắt, cậu bèn hỏi thử: “Thầy Lương, mắt thầy không thoải mái ạ, em lấy thuốc nhỏ mắt cho thầy nhỏ một vài giọt nhé.”
“Không cần đâu, tôi không sao, có thể dùng nhờ nhà vệ sinh chút không?”
Bùi Thức Tinh gật đầu một cái: “Nhà vệ sinh nằm ở ngay cạnh phòng khách đấy ạ.”
Phòng khách nhà họ Bùi rất rộng, đồ đạc lại ít, bồn rửa mặt trong nhà vệ sinh dành cho khách là kiểu bán mở.
Lương Vọng Thư vốc nước lạnh lên rửa mặt vài lần, sự lạnh lẽo khiến anh dần tỉnh táo lại, chợt anh nghe thấy tiếng bước chân ở phòng khách, bèn nghiêng đầu nhìn ra.
Bùi Thức Nguyệt trước mắt và Bùi Thức Nguyệt trong trí nhớ không có gì khác nhau.
Tóc dài, mặc áo phông rộng thùng thình và quần short jean, cơ thể gầy gò đi lần mò bên tường. Cô cụp mắt không biết là đang suy nghĩ điều gì, thậm chí còn chẳng phát hiện trong phòng khách có người.
Khi khoảng cách giữa hai người gần hơn một chút, dường như cô mới nhận ra gì đó, bỗng ngẩng đầu nhìn về phía phát ra âm thanh: “Tiểu Tinh?”
Lương Vọng Thư muốn phủ nhận nhưng đột nhiên nhịp thở của anh cứng lại, anh nhìn Bùi Thức Nguyệt đang đứng trước mặt mình, cuối cùng cũng hiểu ra có gì đó bất thường.
Phòng khách nhà họ Bùi rộng rãi và cực kỳ trống trải, bên tường là các thanh xà ngang cao tầm nửa người, hơn hết rõ ràng mình đang đứng trước mắt cô nhưng cô lại không hề nhận ra anh.
“Thầy Lương đấy à?” Bùi Thức Nguyệt không nghe thấy câu trả lời nên đã chủ động hỏi lại.
Lương Vọng Thư đi xuống bậc thang, những giọt nước chưa khô trên mặt chảy xuôi xuống vào trong mắt anh, anh trừng mắt lên khiến giọt nước lại chảy ngược ra tựa như nước mắt vậy.
“Là anh.” Anh đáp lại một tiếng.
Hàng mi mắt Bùi Thức Nguyệt khẽ run lên, chỉ cảm thấy giọng nói này có hơi quen tai.
Cô có thể cảm nhận được đối phương vẫn đang đứng trước mặt mình như cũ, hơi thở của anh trầm xuống, còn có hương thơm thoang thoảng như có như không, tất cả mọi thứ tranh nhau len lỏi vào trong miền ký ức của cô.
Bùi Thức Nguyệt không khống chế được bản thân bắt đầu nghĩ, nếu người đứng trước mặt cô là Lương Vọng Thư, vậy thì cô nên chào hỏi chàng trai ấy bằng dáng vẻ thế nào nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cô lại cho rằng Lương Vọng Thư sẽ không xuất hiện ở Hòa Thành, càng không làm gia sư dạy kèm tạm thời cho em trai cô được.
Cô xoay người định rời đi nhưng sau lưng đột nhiên có giọng nói cất lên.
“Bùi Thức Nguyệt.” Đối phương gằn giọng nói từng chữ: “Anh là Lương Vọng Thư.”
Bùi Thức Nguyệt nắm chặt lan can theo bản năng, cơ thể nhỏ bé lẻ loi lặng lẽ run lên, cảm giác chua xót khó tả lan tràn khắp lồng ngực.
Mãi rất lâu sau, cô mới chậm rãi quay người lại, rõ ràng trước mắt chẳng hề thấy gì nhưng dường như cô lại trông thấy Lương Vọng Thư của những năm tháng cấp ba đang đứng trước mặt mình.
Cảm giác chua xót kia nồng đậm hơn.
Hốc mắt Bùi Thức Nguyệt cũng dần cay cay: “Đã lâu không gặp.”
Lương Vọng Thư đi về trước mấy bước, đến gần cô hơn, thấy cô tránh né theo bản năng, ngực anh đau nhói như bị dao cắt: “Em…”
Anh biết cô gặp tai nạn xe nhưng không biết tình hình lại nghiêm trọng như thế này.
“Lúc trước gặp chút sự cố, bị va chạm đầu, mắt tạm thời…” Bùi Thức Nguyệt biết anh muốn hỏi gì: “Tạm thời không nhìn thấy.”
Yên lặng chốc lát.
Lương Vọng Thư lại hỏi: “Em còn nhớ anh không?”
Bùi Thức Nguyệt hơi khó hiểu nhưng vẫn gật đầu: “Nhớ chứ.”
Lương Vọng Thư thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt.”
“…” Bùi Thức Nguyệt nghe giọng điệu của anh, cảm thấy hơi buồn cười: “Em đâu có mất trí nhớ.”
“Vậy em —” Tại sao lại không liên lạc với anh. Chỉ một giây, Lương Vọng Thư đã kiềm lại không hỏi, còn có nguyên nhân gì khác nữa được chứ.
Anh không nhắc lại chuyện quá khứ, cũng không hỏi thêm lý do tại sao, chỉ nhẹ nhàng hít một hơi và nói: “Bùi Thức Nguyệt, đã lâu không gặp.”
Điều ước sinh nhật của anh đã thành hiện thực.