Ngủ Ngon - Tuế Kiến
Chương 28: Hoàn phần 2
Edit: An Tĩnh
Giang Bảo Di không bấm like bài đăng này, vì cô nhìn thấy tất cả bạn bè của Tưởng Dịch đều đang “chửi ầm lên” bên dưới bình luận, cô không muốn kích động họ nữa.
Hơn nữa tối nay lúc đi ăn, hai người vẫn chưa có gì với nhau, bây giờ đột nhiên lại công khai quan hệ, người có não ai cũng sẽ đoán được hai người họ đã làm gì trong lúc không có ai.
Giang Bảo Di không thể không biết xấu hổ mà khoe tình cảm như Tưởng Dịch được.
Tưởng Dịch thu dọn đồ đạc xong cho vào một chiếc balo, rồi thuận tay cầm lấy balo của Giang Bảo Di. Trước khi ra ngoài, cả hai tay anh đều cầm đồ nên Giang Bảo Di đã giúp anh khóa cửa.
Đi được nửa đường, anh đổi sang cầm cả hai chiếc balo bằng một tay, tay còn lại nắm tay Giang Bảo Di.
Giang Bảo Di vẫn đang lạc vào cõi thần tiên, đột nhiên bị người ta nắm tay khiến cô bị dọa sợ suýt thì la toáng lên, tay cũng rụt ra sau: “Này —”
“Tay người yêu của em.” Tưởng Dịch thở dài: “Suýt thì bị em hất gãy rồi.”
Giang Bảo Di cười ngượng ngùng, tiến đến nói: “Em mới thay đổi thân phận nên vẫn chưa bình tĩnh lại mà, hơn nữa vừa nãy em đang mất tập trung, tự dưng anh kéo em thế dĩ nhiên em phải sợ rồi.”
“Không phải bảo muốn đi học boxing à?” Tưởng Dịch nói: “Nhát gan thế này thì có thêm nhiều kỹ năng phòng thân cũng tốt.”
“Ngày mai em sẽ đi đăng ký!” Giang Bảo Di hung dữ nói.
Tưởng Dịch lại thở dài: “Ôi trời, sau này em sẽ không bạo lực gia đình với anh đấy chứ.”
“Nói không chừng đó.” Giang Bảo Di nói.
“Được rồi.” Tưởng Dịch bóp bóp mu bàn tay cô: “Ngày đó lúc ở trong xe, em có mang theo găng tay boxing thật à? Nếu bọn anh thật sự đùa để em lấy ra xem thử thì phải làm sao?”
“Em có mang theo thật mà, nằm trong cái hộp em để dưới chân đó.” Giang Bảo Di cười nói: “Tiểu Đoàn phòng bọn em tập bộ môn này, đó là quà sinh nhật cho cậu ấy, mấy lời em nói gì mà hồi bé sức khỏe không tốt đều là lời của cậu ấy cả.”
“Không nhìn ra đó nha.” Tưởng Dịch nhớ đến gì đó: “Tiểu Đoàn, tên đầy đủ rốt cuộc là gì?”
“Anh cũng không nhìn ra đó nha, hóng hớt thế hả.” Giang Bảo Di nhìn anh, chân thành nói: “Biết quá nhiều sẽ không tốt cho anh đâu.”
“Không thể nói thật sao?” Tưởng Dịch đi đến bên đường bắt xe, để Giang Bảo Di ngồi vào trước.
“Cũng không phải là không thể, thật ra thì cũng không phải là tên xấu gì cả, chỉ là Tiểu Đoàn tự cảm thấy tên không phù hợp với con người cậu ấy thôi.” Giang Bảo Di suy nghĩ giây lát lại nói: “Thật ra có chút giống với tên em, cũng có chữ Bảo, em một chữ, cậu ấy hai chữ.”
“Đoàn… Bảo Bảo?”
“A.” Giang Bảo Di nói: “Tiểu Đoàn là em bé sinh non, hồi bé suýt thì không cứu được. Nhà cậu ấy tìm người hỏi thăm, họ bảo không nên đặt một cái tên quá lớn lao, trẻ con sẽ khó mà gánh được cái tên nhưng ba mẹ cậu ấy lại không muốn đặt tên quá qua loa, thành thử chưa nghĩ ra tên gì hay ngay được, trước khi xuất viện vẫn luôn gọi cậu ấy là Bảo Bảo, Bảo Bảo, sau đó gọi mãi thành quen, thấy cái tên này cũng khá ổn, là cục vàng đầu tiên của gia đình, lại còn quý giá như báu vật.”
“Cũng… Đáng yêu thật.” Tưởng Dịch nói.
“Đúng chứ, nhưng anh đừng bao giờ gọi tên đó trước mặt cậu ấy.” Giang Bảo Di cười tít mắt nói: “Cậu ấy có thể sẽ đánh anh thật đấy.”
“…”
Nhắc đến bạn cùng phòng, Giang Bảo Di chợt nhớ ra gì đó: “Toi rồi.”
“Gì vậy?” Tưởng Dịch hỏi.
“Bài đăng trên vòng bạn bè của anh hồi tối không chặn các bạn cùng phòng của em phải không?” Giang Bảo Di hỏi: “Họ có bấm like không?”
“Có.”
Lòng Giang Bảo Di nguội lạnh đi phân nửa, cô lấy điện thoại ra xem, nhóm chat của phòng cực kỳ yên tĩnh, cũng không ai tìm cô cả: “Bây giờ em về chắc chắn sẽ bị “tra khảo nghiêm khắc” cho mà xem.”
“Nghiêm trọng thế cơ à?” Tưởng Dịch nhướng mày: “Hay là em đừng về nữa?”
Giang Bảo Di trợn tròn mắt: “Anh nghĩ gì thế?”
“Anh nghĩ gì được chứ.” Tưởng Dịch cười nói: “Em đang nghĩ gì? Anh có chỗ ở ngoài trường, em có thể đến đó ở tạm một đêm, anh quay lại phòng làm việc ngủ.”
“À.” Mặt Giang Bảo Di đỏ ửng, cô nói: “Chạy thoát hòa thượng được chứ không thoát khỏi miếu được, em cũng không thể không về ký túc xá được, hơn nữa hôm nay em còn có Thượng phương bảo kiếm mà.”
“Là gì thế?” Tưởng Dịch hỏi.
Giang Bảo Di vỗ vỗ balo: “Vé vào sân.”
“Anh thật sự rất tò mò rốt cuộc thì trận thi đấu này hay ho đến mức nào.” Tưởng Dịch cố ý nhấn mạnh hai chữ hay ho.
“Do anh không hiểu niềm vui đấy.”
Xe đã đậu lại trước cổng trường, Giang Bảo Di và Tưởng Dịch lần lượt xuống xe. Khi đi ngang qua sân thể thao, Tưởng Dịch không thay đổi đường đi mà kiên quyết muốn đưa cô đến tận cửa ký túc xá.
“Anh muốn trải nghiệm một chút.” Anh nói.
Giang Bảo Di nhìn anh: “Trải nghiệm cái gì?”
“Niềm vui hẹn hò ở trường.”
Giang Bảo Di “xì” một tiếng, cảm thấy rất vui.
Đến dưới ký túc xá, Tưởng Dịch lại muốn trải nghiệm cảm giác tiếc nuối không thôi của những cặp đôi yêu nhau ở trường, Giang Bảo Di vung balo lên lưng anh một cái: “Anh tỉnh táo lại ngay cho em.”
“Ầy, ra tay được đấy.” Tưởng Dịch xoa xoa lưng: “Thế thì… Ngủ ngon nhé?”
“Ngủ ngon.” Nhân lúc anh chưa chuẩn bị, Giang Bảo Di chợt ghé đến hôn anh một cái nhưng người tính không bằng trời tính, nụ hôn ấy hệt như đập phải vậy.
Bản thân cô cũng bị đau, phải che miệng nói: “Hẹn mai gặp, bạn trai của em.”
Giang Bảo Di cũng không thèm xem phản ứng của Tưởng Dịch, nói xong lập tức bỏ chạy. Vào trong ký túc xá, nhìn ra thấy Tưởng Dịch vẫn còn đứng bên ngoài, cô bèn gọi điện thoại cho anh.
“Sao anh chưa đi nữa?”
“Anh muốn tự mình trải nghiệm thử cảm giác tiếc nuối không thôi.” Tưởng Dịch nói.
“…” Giang Bảo Di cúp máy, trước khi vào phòng, cô đứng ở cửa hít thở sâu, lúc mở cửa, chân cô như nhũn cả ra.
Ba cô bạn cùng phòng đều đang ngồi ở bàn của từng người, nụ cười nhạt trong ánh mắt họ có thể khiến Giang Bảo Di chết rét. Cô dè dặt đi đến chỗ của mình: “Tớ muốn tuyên bố vài chuyện.”
“Cái này cần phải tuyên bố nữa à, người yêu cậu đã thông báo rộng rãi lắm rồi.” Tiểu Đoàn nói.
“…” Giang Bảo Di lại nói: “Được rồi, nếu các cậu đã biết rồi thì tớ không nói nữa, sau đây là chuyện thứ hai.”
Tiểu Đoàn sáp đến gần, bá cổ cô: “Giang Bảo Di! Cậu quá to gan, hai người phát triển quan hệ từ lúc nào, yêu nhau từ lúc nào?”
“Tối nay… Tối nay…” Giang Bảo Di vẫn còn hơi thẹn thùng: “Mới hẹn hò chưa quá ba tiếng mà, tớ định về sẽ nói cho các cậu biết.”
“Sao cậu không đợi đến lúc hai người kết hôn luôn rồi hẵng nói cho bọn tớ biết.” Giai Ngọc khịt mũi: “Cậu cũng chẳng tiết lộ một chút quá trình nữa.”
“Tớ nghĩ các cậu đều nhìn ra được mà.” Giang Bảo Di nói: “Lúc trước bạn trai tớ đối xử tốt với tớ biết bao nhiêu.”
“Đậu xanh, cậu ấy đang khoe tình yêu với chúng ta đấy à?” Tiểu Đoàn kinh hãi nói.
Bạch Huệ gật đầu: “Không sai, do hai cậu chủ động bảo người ta khoe đấy chứ.”
Tiểu Đoàn: “…”
Giai Ngọc: “…”
Giang Bảo Di cười đến nỗi mặt sắp căng cứng lại, bình tĩnh lại giây lát mới nói: “Tớ cũng không muốn giấu các cậu đâu, chủ yếu là sợ nếu nói cho các cậu biết trước thì mỗi lần Tưởng Dịch làm gì đó, nói gì đó, các cậu chắc chắn sẽ ầm ĩ lên rồi trêu tớ hoặc anh ấy. Tớ sợ tớ không thể suy nghĩ sáng suốt, nhỡ bị không khí thế này ảnh hưởng, trong lúc bối rối lại đồng ý quen anh ấy thì không tốt cho cả hai.”
Ba cô bạn cùng phòng cũng không phải giận dỗi thật, nếu Giang Bảo Di đã nói như vậy thì dĩ nhiên họ sẽ hiểu cho cô.
Giang Bảo Di tranh thủ nắm bắt cơ hội, lấy vé vào sân cuộc thi bóng mùa xuân của học viện mỹ thuật từ trong balo ra: “Vé vào sân Tưởng Dịch lấy giúp chúng ta là vé nội bộ, có thể vào chụp ảnh chung với cầu thủ.”
“Đậu xanh đậu xanh!” Cả ba người đều kinh ngạc thốt lên.
Bạn trai của người khác có gì hay mà thảo luận chứ, làm sao thú vị bằng việc xem các anh đẹp trai chơi bóng trực tiếp ở khoảng cách gần.
Tiểu Đoàn cất vé đi, vỗ vai Giang Bảo Di nói: “Từ hôm nay trở đi, Tưởng Dịch chính thức trở thành nhân viên ngoài biên chế của phòng 103 chúng ta.”
“Thế có cần thêm cậu ấy vào nhóm không?” Giai Ngọc hỏi.
“Thôi đừng, nhưng nếu các cậu muốn thêm anh ấy vào thì tạo một nhóm chat riêng đi.” Giang Bảo Di nói: “Ngày nào cũng nhắn tin trong nhóm thì bọn mình có gặp người khác được nữa không?”
“Không được.” Tiểu Đoàn quả quyết nói: “Vậy để tớ tạo một nhóm mới.”
Giang Bảo Di để mặc họ làm, đi ra ban công gọi điện thoại cho Tưởng Dịch: “Anh về chưa?”
“Vẫn chưa, đang trên đường.” Tưởng Dịch dừng lại: “Đừng bảo em bị bạn cùng phòng đuổi ra ngoài đấy nhé?”
“Sao thế được? Anh đừng nghĩ bạn cùng phòng của em đáng sợ như vậy.” Giang Bảo Di cười một tiếng: “Lát nữa họ sẽ tạo một nhóm chat rồi thêm anh vào đó, anh nhớ để ý xem Wechat nha.”
“Anh được vào nội bộ người nhà ngoại nhanh thế cơ à?” Tưởng Dịch hỏi: “Vào nhóm anh phải nói gì đây?”
“Tùy anh thôi, bình thường đi ăn anh nói chuyện với các cậu ấy thế nào thì bây giờ cứ nói chuyện như vậy.”
“Nhưng bình thường anh không phải bạn trai em.” Tưởng Dịch nói: “Anh gửi trước vài bao lì xì vậy, lấy của người tay ngắn [1] mà, hy vọng họ sẽ giơ cao đánh khẽ với anh.”
[1] Câu này nghĩa là lấy thứ gì đó của người khác thì cũng rụt tay lại với người ta, hiểu đơn giản là giơ cao đánh khẽ đó.
Giang Bảo Di không quan tâm những chuyện này, cô nói chuyện với Tưởng Dịch không quá lâu, sau đó tranh thủ tắm rửa xong leo lên giường nằm trước khi ký túc xá tắt đèn.
Khi cô cầm điện thoại lên, Tưởng Dịch đã được bạn cùng phòng của cô thêm vào nhóm chat mới.
Giang Bảo Di lướt lên trên tìm, Tưởng Dịch gửi ba bao lì xì liên tiếp, đều là lì xì 200 tệ được chia ngẫu nhiên.
Cô mở lần lượt từng bao nhận lì xì, trong bao nào cũng chỉ còn lại vài tệ vài hào, đúng là phục sát đất vận may của bản thân.
“Cái này gọi là đỏ tình đen bạc đấy.” Tiểu Đoàn nằm trên giường mình vừa cười vừa nói một câu, nhưng giây tiếp theo, cô bạn lại mắng: “Má nó.”
Tưởng Dịch lại gửi một bao lì xì vào nhóm, là bao lì xì gửi riêng, Giang Bảo Di vui vẻ mở ra nhận rồi nhắn một câu vào nhóm: Cảm ơn bạn trai.
Tưởng Dịch trả lời cô bằng một nhãn dán chó nhỏ thả tim.
Tiểu Đoàn: …
Giai Ngọc: …
Bạch Huệ: …
Giang Bảo Di buồn cười không chịu nổi, để điện thoại xuống hỏi: “Ơ kìa, các cậu làm gì vậy?”
“Cậu phải nhớ, bọn tớ không rời nhóm đã là nể mặt vé vào sân rồi đấy.” Tiểu Đoàn kéo rèm giường lại: “Ngủ đây, đừng làm phiền.”
Giang Bảo Di cười xong cũng kéo rèm giường lại, sáng mai có tiết lúc 8 giờ, cô chúc Tưởng Dịch ngủ ngon rồi lại mở vòng bạn bè của anh ra xem.
Cuối cùng vẫn bấm like rồi mới để điện thoại xuống bắt đầu ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Giang Bảo Di và Tưởng Dịch gặp nhau ở nhà ăn, ăn sáng cùng nhau xong, cô đi học, còn Tưởng Dịch đến phòng vẽ làm bù bài tập.
Bữa trưa hay bữa tối hai người đều cố gắng đi ăn cùng nhau.
Thời gian đầu khi mới yêu nhau, mặc dù hai người học khác chuyên ngành, lịch học cũng khác hẳn nhau nhưng cả hai vẫn không thích dính lấy nhau mỗi phút mỗi giây.
Đầu tháng 3 là ngày cuộc thi bóng mùa xuân của học viện mỹ thuật bắt đầu.
Vé vào sân Tưởng Dịch lấy là vé liên vận, không phân biệt bất cứ trận đấu nào nhưng bốn người phòng Giang Bảo Di không phải ngày nào cũng có thời gian rảnh, chỉ có thể xem phát sóng trực tiếp những trận đấu trùng thời gian với tiết học ban ngày.
Giải cầu lông chiều thứ 6 là trận đấu đầu tiên họ có thể đến xem trực tiếp.
Tưởng Dịch đưa Giang Bảo Di đến sân nhưng bạn gái lại không hề cảm kích mà còn bảo nếu anh có việc thì cứ đi giải quyết đi, không cần ở lại đây với cô.
“Anh không bận.” Tưởng Dịch kiên quyết muốn đi lên khán đài với Giang Bảo Di, trên đường đi hai người gặp không ít bạn bè của anh, anh như đang khoe khoang báu vật với họ vậy, gặp ai cũng giới thiệu đây là bạn gái tôi, lần sau nếu cô ấy đến xem thi đấu phiền mọi người quan tâm cô ấy chút.
Giang Bảo Di vừa bực mình vừa buồn cười: “Anh có cần phải thế không?”
“Sao lại không cần, bạn gái anh đến xem bạn nam khác thi đấu, còn không muốn cho anh đi theo.” Tưởng Dịch nhỏ giọng nói: “Vậy thì dù thế nào anh cũng phải nghĩ ra cách gì đó, không cản được em thì anh cũng phải bóp chết ý định của người khác từ trong trứng nước trước chứ.”
“Nhỡ có người to gan nhất quyết đến cướp hoa thì sao?”
“Anh, hotboy học viện mỹ thuật.” Tưởng Dịch nói: “Được mọi người bình chọn, kẻ nào lại không biết tự lượng sức mình như thế.”
“Còn em được Meituan ưu tiên chọn đây.” Giang Bảo Di đẩy anh một cái, tìm được chỗ ngồi xuống, tầm nhìn này chậc chậc chậc, cô cảm thán xong, quay đầu nhìn Tưởng Dịch, nhớ đến chuyện mình không còn độc thân nữa, cô lại chậc chậc chậc thêm mấy tiếng.
Biết trước thế này thì đợi thêm mấy ngày nữa rồi bàn.
Thật là.
Nhưng trận đấu quả thật rất thú vị, sinh viên học viện mỹ thuật bất kể là nam hay nữ thì đều có điều kiện tốt hơn hẳn những sinh viên của học viện khác ở một mức độ nhất định.
Cầu lông lại còn là một hạng mục đòi hỏi chiều cao của người chơi.
Những chàng trai, cô gái tham gia cuộc thi đều để lộ một nửa bắp chân, đường nét kia, độ cong kia, lúc nhảy lên đỡ cầu, vạt áo họ đong đưa.
A.
Cơ bụng của bạn nam.
Thắt eo của bạn nữ.
Giang Bảo Di gần như sắp véo tay mình thành những mảnh nhỏ mới không hét ầm lên theo nhóm Tiểu Đoàn khi nhìn thấy chàng trai được gọi là đẹp trai thứ hai ở học viện mỹ thuật vén áo lên lau mồ hôi tại chỗ.
Khi kết thúc trận thi đấu của ba nhóm đầu tiên còn có màn biểu diễn của đội cổ vũ, đều là những cô gái vô cùng xinh đẹp.
Giang Bảo Di lập tức quay đầu nhìn Tưởng Dịch chằm chằm.
“Sao thế?” Tưởng Dịch cũng nhìn cô.
“Muốn xem thì xem đi.” Giang Bảo Di vô cảm nói.
“Vậy em xem đi.” Tưởng Dịch hơi dựa ra phía sau, không để ý màn biểu diễn dưới khán đài, tầm mắt luôn hướng về phía Giang Bảo Di.
Khi nghe tiếng còi bên dưới, anh mới lên tiếng: “Sắp lé mắt luôn rồi.”
“Em xem của em, chứ có bắt anh nhìn em chằm chằm như thế đâu.” Giang Bảo Di thở dài.
Các trận đấu buổi chiều đều là nội dung đôi nam nữ, tổng cộng có 9 nhóm sẽ tham gia thi, sau khi kết thúc còn có phần đấu giao hữu do mọi người bỏ phiếu lựa chọn tổ hợp mà họ muốn xem PK nhất.
Khi trận giao hữu cuối cùng sắp kết thúc, Tưởng Dịch đứng dậy đi đến phòng vệ sinh.
Giang Bảo Di không thấy hứng thú với những trận đấu giao hữu, tụm lại chỗ Tiểu Đoàn xem hình cô chụp hôm nay, đều là trai xinh gái đẹp cả.
Dĩ nhiên cũng bao gồm cả ảnh hot boy hạng nhì của học viện mỹ thuật vén áo lau mồ hôi để lộ cơ bụng.
Chậc.
Giang Bảo Di xem ảnh thì đột nhiên tò mò không biết Tưởng Dịch có cơ bụng không, dù sao cũng là hot boy số một của học viện mỹ thuật mà.
Cô đang mải suy nghĩ thì trận đấu giao hữu dưới khán đài đã kết thúc trong một tràng tiếng cười, mọi người ở trên khán đài cũng lần lượt chuẩn bị đứng dậy đi về.
Bỗng có tiếng nói phát ra từ loa: “Mọi người đừng vội, mọi người đừng vội, hôm nay chúng tôi còn chuẩn bị cho mọi người một trận đấu bất ngờ nữa, trận đấu sẽ bắt đầu sau 5 phút nữa, đảm bảo sẽ là tổ hợp PK khiến mọi người phấn khích.”
“Cmn, cmn, gì thế này, rốt cuộc là ai đến vậy?” Tiểu Đoàn to gan suy đoán: “Đừng bảo họ mời cầu thủ thi đấu chuyên nghiệp đến đấy nhé?”
“Học viện mỹ thuật giàu nhưng cũng không giàu đến thế đâu, hơn nữa cậu nghĩ tuyển thủ chuyên nghiệp rảnh rỗi như vậy à?” Giai Ngọc nói.
Nghe radio thông báo, Giang Bảo Di cũng bắt đầu tò mò, vừa mong chờ vừa nhắn tin cho Tưởng Dịch hỏi có phải anh rơi vào bồn cầu rồi không.
Tưởng Dịch mãi mà không hồi âm tin nhắn.
Giang Bảo Di tập trung quan sát các nhân viên chạy tới chạy lui trên sân, đột nhiên cô có một suy đoán, giây tiếp theo, sau 5 phút đã đến giờ bắt đầu trận đấu.
Hai tuyển thủ của trận đấu cuối cùng ra sân.
“Đậu xanh!” Tiểu Đoàn kéo cánh tay Giang Bảo Di: “Đó là Tưởng Dịch mà?”
Mặc dù Giang Bảo Di đã đoán ra phần nào nhưng nhanh chóng được kiểm chứng như thế vẫn khiến cô cảm thấy kinh ngạc. Cô chăm chú nhìn Tưởng Dịch đang đeo túi thể thao trên sân.
Anh đã thay quần áo khác.
Trang phục thể thao màu trắng, băng bảo vệ cổ tay, túi thể thao, trang bị vô cùng đầy đủ.
Hotboy hạng nhất và hotboy hạng nhì của học viện mỹ thuật đấu với nhau.
Đây đúng là một trận PK có thể khiến người xem phấn khích mà, chưa kể từ khi nhập học đến nay, ngoại trừ có mặt ở các tiết học bình thường ra thì Tưởng Dịch về cơ bản là chưa bao giờ tham gia những hoạt động thế này.
Tiếng bàn tán trên khán đài lớn hơn trước đó một cách rất rõ ràng, tiếng chụp ảnh tách tách cũng vang lên không hề ngơi nghỉ.
Tưởng Dịch không phản ứng gì quá, đi đến ghế ngồi dưới sân, đặt túi xuống bên cạnh chân, cúi đầu chỉnh sửa lại băng bảo vệ cổ tay. Lúc ngẩng đầu lên, anh nhìn về phía Giang Bảo Di.
Giang Bảo Di bất động nhìn anh.
Tưởng Dịch quơ quơ điện thoại.
Cô cúi đầu nhìn.
Tưởng Dịch: Xem anh.
Giang Bảo Di khuất phục, cười trả lời: Vẫn luôn xem anh mà, bạn trai.
Giang Bảo Di: Anh đồng ý tham gia thi đấu lúc nào thế, giấu kỹ phết nhỉ.
Tưởng Dịch: Một ngày trước khi đưa vé vào sân cho em.
Giang Bảo Di: Đúng là anh đã hy sinh mặt của mình ha.
Tưởng Dịch: Là thực lực.
Giang Bảo Di: …
Giang Bảo Di: Có lòng tin đánh bại được hotboy hạng nhì không?
Tưởng Dịch: Không phải là đánh bại được rồi à, anh là hotboy hạng nhất đấy.
Giang Bảo Di: Em thấy anh có hy sinh khuôn mặt không cũng chẳng khác gì nhau, dù gì cũng dày thế cơ mà.
Tưởng Dịch không trả lời tin nhắn nữa vì trận đấu sắp bắt đầu rồi.
Trước giờ Giang Bảo Di chưa từng thấy anh đánh cầu lông, cũng không biết anh còn có kỹ năng này, chứ đừng nói đến việc rốt cuộc anh là tốt gỗ hơn tốt nước sơn hay là thực lực bùng nổ.
Nhưng theo những gì cô hiểu biết về Tưởng Dịch thì anh nên có cả hai mới phù hợp với con người anh.
Quả nhiên.
Trận đấu vừa mới bắt đầu, khí chất của Tưởng Dịch đã bộc lộ ra, nếu hôm nay anh tham gia thi đấu chính thức thì Giang Bảo Di đoán anh có thể sẽ càn quét toàn sân.
Vừa nhìn đã biết anh là người chơi chuyên nghiệp.
Phát cầu, di chuyển, đánh cầu, phông cầu, đánh cao đánh thấp, cảnh tượng đẹp trai nhất là khi anh đạp chân nhảy lên lưới và trực tiếp giành chiến thắng ở ván đầu tiên.
Xem bạn trai mình thi đấu, Giang Bảo Di còn kích động hơn lúc trước nhiều, lời tán dương thốt ra liên tục, mặc dù hotboy hạng nhì cũng có chút thực lực nhưng so với Tưởng Dịch thì vẫn kém hơn phần nào.
Trận đấu đã không còn hồi hộp gì nữa nhưng không biết có phải vì hiệu quả của trận đấu không mà Tưởng Dịch vẫn tiếp tục đánh đủ cả năm ván.
Khi kết thúc, anh đi đến trước lưới bắt tay hotboy hạng nhì một cái.
Giang Bảo Di không nghe rõ họ nói gì, chờ đến lúc Tưởng Dịch đi đến một bên sân, quay lưng về phía khán đài bên này không biết đang làm gì thì điện thoại cô rung lên một tiếng.
Tưởng Dịch: Đến đây.
Giang Bảo Di:? Ở đâu?
Tưởng Dịch: Phòng nghỉ.
Giang Bảo Di mượn cớ đi vệ sinh, cầm vé nội bộ đi thẳng một đường vào phòng nghỉ của tuyển thủ, Tưởng Dịch đã chờ sẵn ở cửa phòng nghỉ.
Anh vẫn còn mặc bộ quần áo thể thao kia.
Giang Bảo Di vội vã lao đến, không cho anh cơ hội mở miệng đã đưa tay vén vạt áo của anh lên, Tưởng Dịch kinh ngạc đến nỗi nói thẳng: “Cmn?”
Anh nhanh nhẹn bắt được cổ tay Giang Bảo Di: “Em cố ý à?”
“Đâu có, em xem thử anh có cơ bụng không thôi, vừa nãy ở trên khán đài không nhìn rõ.” Giang Bảo Di không hề cảm thấy ngượng ngùng chút nào.
“Anh cởi ra luôn cho em xem nhé.”
“Được thôi.” Giang Bảo Di cười tít mắt nhìn anh.
“Em…” Tưởng Dịch nhất thời cứng họng, quyết định không cùng đấu võ mồm với cô nữa. Anh đá tung cửa phòng dụng cụ bên cạnh ra, kéo cô vào bên trong.
Dĩ nhiên không thể cởi áo ở chỗ này được nhưng hôn hít và sờ mó một cái thì được.
Lúc đi ra khỏi phòng dụng cụ, Giang Bảo Di cảm nhận được một sự kích thích của tình yêu bí mật. Cô đi theo sau Tưởng Dịch ra khỏi phòng nghỉ.
Anh kéo cô lại trước mặt mình hôn một cái: “Tối nay gọi bạn cùng phòng em đi cùng, anh muốn mời họ đi ăn.”
“Được.” Giang Bảo Di tỉnh táo lại kha khá sau khi hứng gió lạnh ở hành lang, sợ sẽ có người đến bèn nói: “Em đi trước nha, anh sửa soạn xong nhắn tin cho em biết.”
Tưởng Dịch xoa đầu cô một cái: “Mau đi đi.”
Giang Bảo Di ra khỏi phòng nghỉ, thấy Tiểu Đoàn nhắn tin bảo đang chờ cô ở cửa nên cô chạy thẳng về phía đó: “Tối nay Tưởng Dịch mời đi ăn, các cậu muốn đi không?”
“Thế nào cũng được, bọn tớ ăn ké nên không cho ý kiến.” Giai Ngọc nói.
Giang Bảo Di chiều theo ý họ, sau đó bảo muốn về ký túc xá thay quần áo khác, hôm nay nhiệt độ ngày và đêm chênh lệch quá lớn mà khi nãy cô lại ra ngoài gấp nên không mang theo áo khoác.
“Vậy cậu đi đi, bọn tớ đến nhà ăn mua gì đó uống, mua cho cậu luôn nhé?” Tiểu Đoàn hỏi.
“Không cần đâu.”
Giang Bảo Di về ký túc xá, vừa thay quần áo xong xuôi thì Tưởng Dịch gọi điện thoại đến: “Tối nay em muốn ăn gì? Lẩu nhé?”
“Được, đúng lúc hôm nay trời lạnh, ăn gì đó nóng nóng.” Giang Bảo Di hỏi: “Tối nay anh lái xe à?”
“Chắc vậy, hôm nay thứ sáu ngoài đường đông người, tối về sẽ tiện hơn.” Tưởng Dịch nói: “Bây giờ anh đi lấy xe, 10 phút nữa em với các bạn đến cổng phía Bắc chờ anh.”
“Được.”
Giang Bảo Di đợi điện thoại sạc pin thêm một lúc mới ra khỏi ký túc xá. Trên đường đi, cô đã nhắn tin vào nhóm chat nhưng nhà ăn hơi xa cổng Bắc hơn một chút.
Lúc đi đến cổng trường, cô chỉ nhìn thấy Tưởng Dịch đang đậu xe bên đường, khác với lần trước ở chỗ là lần này anh đậu vị trí bên phải.
Chỗ ngồi của tài xế hướng về phía cổng trường.
Tưởng Dịch mở cửa sổ, nhìn Giang Bảo Di đến gần mình từng bước.
Khoảnh khắc ấy tựa như quay về đêm mưa năm ngoái, anh mở cửa xe, nhìn thấy cô ngồi bên trong, câu chuyện đã bắt đầu từ đó.
Mưa đã tạnh.
Nhưng câu chuyện lại chưa kết thúc.
Trong ánh sáng mùa xuân rạng ngời rực rỡ, Giang Bảo Di đứng bên ngoài xe, nhìn anh ở một khoảng cách rất gần, trong ánh mắt tràn ngập ý cười: “Hi, anh đẹp trai, có thể đi ghép xe không?”
“Được thôi.” Tưởng Dịch cũng cười đáp lại.
__ HOÀN __
__
Lời tác giả:
Viết xong rồi!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Cảm ơn mọi người đã bầu bạn cùng!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Giang Bảo Di không bấm like bài đăng này, vì cô nhìn thấy tất cả bạn bè của Tưởng Dịch đều đang “chửi ầm lên” bên dưới bình luận, cô không muốn kích động họ nữa.
Hơn nữa tối nay lúc đi ăn, hai người vẫn chưa có gì với nhau, bây giờ đột nhiên lại công khai quan hệ, người có não ai cũng sẽ đoán được hai người họ đã làm gì trong lúc không có ai.
Giang Bảo Di không thể không biết xấu hổ mà khoe tình cảm như Tưởng Dịch được.
Tưởng Dịch thu dọn đồ đạc xong cho vào một chiếc balo, rồi thuận tay cầm lấy balo của Giang Bảo Di. Trước khi ra ngoài, cả hai tay anh đều cầm đồ nên Giang Bảo Di đã giúp anh khóa cửa.
Đi được nửa đường, anh đổi sang cầm cả hai chiếc balo bằng một tay, tay còn lại nắm tay Giang Bảo Di.
Giang Bảo Di vẫn đang lạc vào cõi thần tiên, đột nhiên bị người ta nắm tay khiến cô bị dọa sợ suýt thì la toáng lên, tay cũng rụt ra sau: “Này —”
“Tay người yêu của em.” Tưởng Dịch thở dài: “Suýt thì bị em hất gãy rồi.”
Giang Bảo Di cười ngượng ngùng, tiến đến nói: “Em mới thay đổi thân phận nên vẫn chưa bình tĩnh lại mà, hơn nữa vừa nãy em đang mất tập trung, tự dưng anh kéo em thế dĩ nhiên em phải sợ rồi.”
“Không phải bảo muốn đi học boxing à?” Tưởng Dịch nói: “Nhát gan thế này thì có thêm nhiều kỹ năng phòng thân cũng tốt.”
“Ngày mai em sẽ đi đăng ký!” Giang Bảo Di hung dữ nói.
Tưởng Dịch lại thở dài: “Ôi trời, sau này em sẽ không bạo lực gia đình với anh đấy chứ.”
“Nói không chừng đó.” Giang Bảo Di nói.
“Được rồi.” Tưởng Dịch bóp bóp mu bàn tay cô: “Ngày đó lúc ở trong xe, em có mang theo găng tay boxing thật à? Nếu bọn anh thật sự đùa để em lấy ra xem thử thì phải làm sao?”
“Em có mang theo thật mà, nằm trong cái hộp em để dưới chân đó.” Giang Bảo Di cười nói: “Tiểu Đoàn phòng bọn em tập bộ môn này, đó là quà sinh nhật cho cậu ấy, mấy lời em nói gì mà hồi bé sức khỏe không tốt đều là lời của cậu ấy cả.”
“Không nhìn ra đó nha.” Tưởng Dịch nhớ đến gì đó: “Tiểu Đoàn, tên đầy đủ rốt cuộc là gì?”
“Anh cũng không nhìn ra đó nha, hóng hớt thế hả.” Giang Bảo Di nhìn anh, chân thành nói: “Biết quá nhiều sẽ không tốt cho anh đâu.”
“Không thể nói thật sao?” Tưởng Dịch đi đến bên đường bắt xe, để Giang Bảo Di ngồi vào trước.
“Cũng không phải là không thể, thật ra thì cũng không phải là tên xấu gì cả, chỉ là Tiểu Đoàn tự cảm thấy tên không phù hợp với con người cậu ấy thôi.” Giang Bảo Di suy nghĩ giây lát lại nói: “Thật ra có chút giống với tên em, cũng có chữ Bảo, em một chữ, cậu ấy hai chữ.”
“Đoàn… Bảo Bảo?”
“A.” Giang Bảo Di nói: “Tiểu Đoàn là em bé sinh non, hồi bé suýt thì không cứu được. Nhà cậu ấy tìm người hỏi thăm, họ bảo không nên đặt một cái tên quá lớn lao, trẻ con sẽ khó mà gánh được cái tên nhưng ba mẹ cậu ấy lại không muốn đặt tên quá qua loa, thành thử chưa nghĩ ra tên gì hay ngay được, trước khi xuất viện vẫn luôn gọi cậu ấy là Bảo Bảo, Bảo Bảo, sau đó gọi mãi thành quen, thấy cái tên này cũng khá ổn, là cục vàng đầu tiên của gia đình, lại còn quý giá như báu vật.”
“Cũng… Đáng yêu thật.” Tưởng Dịch nói.
“Đúng chứ, nhưng anh đừng bao giờ gọi tên đó trước mặt cậu ấy.” Giang Bảo Di cười tít mắt nói: “Cậu ấy có thể sẽ đánh anh thật đấy.”
“…”
Nhắc đến bạn cùng phòng, Giang Bảo Di chợt nhớ ra gì đó: “Toi rồi.”
“Gì vậy?” Tưởng Dịch hỏi.
“Bài đăng trên vòng bạn bè của anh hồi tối không chặn các bạn cùng phòng của em phải không?” Giang Bảo Di hỏi: “Họ có bấm like không?”
“Có.”
Lòng Giang Bảo Di nguội lạnh đi phân nửa, cô lấy điện thoại ra xem, nhóm chat của phòng cực kỳ yên tĩnh, cũng không ai tìm cô cả: “Bây giờ em về chắc chắn sẽ bị “tra khảo nghiêm khắc” cho mà xem.”
“Nghiêm trọng thế cơ à?” Tưởng Dịch nhướng mày: “Hay là em đừng về nữa?”
Giang Bảo Di trợn tròn mắt: “Anh nghĩ gì thế?”
“Anh nghĩ gì được chứ.” Tưởng Dịch cười nói: “Em đang nghĩ gì? Anh có chỗ ở ngoài trường, em có thể đến đó ở tạm một đêm, anh quay lại phòng làm việc ngủ.”
“À.” Mặt Giang Bảo Di đỏ ửng, cô nói: “Chạy thoát hòa thượng được chứ không thoát khỏi miếu được, em cũng không thể không về ký túc xá được, hơn nữa hôm nay em còn có Thượng phương bảo kiếm mà.”
“Là gì thế?” Tưởng Dịch hỏi.
Giang Bảo Di vỗ vỗ balo: “Vé vào sân.”
“Anh thật sự rất tò mò rốt cuộc thì trận thi đấu này hay ho đến mức nào.” Tưởng Dịch cố ý nhấn mạnh hai chữ hay ho.
“Do anh không hiểu niềm vui đấy.”
Xe đã đậu lại trước cổng trường, Giang Bảo Di và Tưởng Dịch lần lượt xuống xe. Khi đi ngang qua sân thể thao, Tưởng Dịch không thay đổi đường đi mà kiên quyết muốn đưa cô đến tận cửa ký túc xá.
“Anh muốn trải nghiệm một chút.” Anh nói.
Giang Bảo Di nhìn anh: “Trải nghiệm cái gì?”
“Niềm vui hẹn hò ở trường.”
Giang Bảo Di “xì” một tiếng, cảm thấy rất vui.
Đến dưới ký túc xá, Tưởng Dịch lại muốn trải nghiệm cảm giác tiếc nuối không thôi của những cặp đôi yêu nhau ở trường, Giang Bảo Di vung balo lên lưng anh một cái: “Anh tỉnh táo lại ngay cho em.”
“Ầy, ra tay được đấy.” Tưởng Dịch xoa xoa lưng: “Thế thì… Ngủ ngon nhé?”
“Ngủ ngon.” Nhân lúc anh chưa chuẩn bị, Giang Bảo Di chợt ghé đến hôn anh một cái nhưng người tính không bằng trời tính, nụ hôn ấy hệt như đập phải vậy.
Bản thân cô cũng bị đau, phải che miệng nói: “Hẹn mai gặp, bạn trai của em.”
Giang Bảo Di cũng không thèm xem phản ứng của Tưởng Dịch, nói xong lập tức bỏ chạy. Vào trong ký túc xá, nhìn ra thấy Tưởng Dịch vẫn còn đứng bên ngoài, cô bèn gọi điện thoại cho anh.
“Sao anh chưa đi nữa?”
“Anh muốn tự mình trải nghiệm thử cảm giác tiếc nuối không thôi.” Tưởng Dịch nói.
“…” Giang Bảo Di cúp máy, trước khi vào phòng, cô đứng ở cửa hít thở sâu, lúc mở cửa, chân cô như nhũn cả ra.
Ba cô bạn cùng phòng đều đang ngồi ở bàn của từng người, nụ cười nhạt trong ánh mắt họ có thể khiến Giang Bảo Di chết rét. Cô dè dặt đi đến chỗ của mình: “Tớ muốn tuyên bố vài chuyện.”
“Cái này cần phải tuyên bố nữa à, người yêu cậu đã thông báo rộng rãi lắm rồi.” Tiểu Đoàn nói.
“…” Giang Bảo Di lại nói: “Được rồi, nếu các cậu đã biết rồi thì tớ không nói nữa, sau đây là chuyện thứ hai.”
Tiểu Đoàn sáp đến gần, bá cổ cô: “Giang Bảo Di! Cậu quá to gan, hai người phát triển quan hệ từ lúc nào, yêu nhau từ lúc nào?”
“Tối nay… Tối nay…” Giang Bảo Di vẫn còn hơi thẹn thùng: “Mới hẹn hò chưa quá ba tiếng mà, tớ định về sẽ nói cho các cậu biết.”
“Sao cậu không đợi đến lúc hai người kết hôn luôn rồi hẵng nói cho bọn tớ biết.” Giai Ngọc khịt mũi: “Cậu cũng chẳng tiết lộ một chút quá trình nữa.”
“Tớ nghĩ các cậu đều nhìn ra được mà.” Giang Bảo Di nói: “Lúc trước bạn trai tớ đối xử tốt với tớ biết bao nhiêu.”
“Đậu xanh, cậu ấy đang khoe tình yêu với chúng ta đấy à?” Tiểu Đoàn kinh hãi nói.
Bạch Huệ gật đầu: “Không sai, do hai cậu chủ động bảo người ta khoe đấy chứ.”
Tiểu Đoàn: “…”
Giai Ngọc: “…”
Giang Bảo Di cười đến nỗi mặt sắp căng cứng lại, bình tĩnh lại giây lát mới nói: “Tớ cũng không muốn giấu các cậu đâu, chủ yếu là sợ nếu nói cho các cậu biết trước thì mỗi lần Tưởng Dịch làm gì đó, nói gì đó, các cậu chắc chắn sẽ ầm ĩ lên rồi trêu tớ hoặc anh ấy. Tớ sợ tớ không thể suy nghĩ sáng suốt, nhỡ bị không khí thế này ảnh hưởng, trong lúc bối rối lại đồng ý quen anh ấy thì không tốt cho cả hai.”
Ba cô bạn cùng phòng cũng không phải giận dỗi thật, nếu Giang Bảo Di đã nói như vậy thì dĩ nhiên họ sẽ hiểu cho cô.
Giang Bảo Di tranh thủ nắm bắt cơ hội, lấy vé vào sân cuộc thi bóng mùa xuân của học viện mỹ thuật từ trong balo ra: “Vé vào sân Tưởng Dịch lấy giúp chúng ta là vé nội bộ, có thể vào chụp ảnh chung với cầu thủ.”
“Đậu xanh đậu xanh!” Cả ba người đều kinh ngạc thốt lên.
Bạn trai của người khác có gì hay mà thảo luận chứ, làm sao thú vị bằng việc xem các anh đẹp trai chơi bóng trực tiếp ở khoảng cách gần.
Tiểu Đoàn cất vé đi, vỗ vai Giang Bảo Di nói: “Từ hôm nay trở đi, Tưởng Dịch chính thức trở thành nhân viên ngoài biên chế của phòng 103 chúng ta.”
“Thế có cần thêm cậu ấy vào nhóm không?” Giai Ngọc hỏi.
“Thôi đừng, nhưng nếu các cậu muốn thêm anh ấy vào thì tạo một nhóm chat riêng đi.” Giang Bảo Di nói: “Ngày nào cũng nhắn tin trong nhóm thì bọn mình có gặp người khác được nữa không?”
“Không được.” Tiểu Đoàn quả quyết nói: “Vậy để tớ tạo một nhóm mới.”
Giang Bảo Di để mặc họ làm, đi ra ban công gọi điện thoại cho Tưởng Dịch: “Anh về chưa?”
“Vẫn chưa, đang trên đường.” Tưởng Dịch dừng lại: “Đừng bảo em bị bạn cùng phòng đuổi ra ngoài đấy nhé?”
“Sao thế được? Anh đừng nghĩ bạn cùng phòng của em đáng sợ như vậy.” Giang Bảo Di cười một tiếng: “Lát nữa họ sẽ tạo một nhóm chat rồi thêm anh vào đó, anh nhớ để ý xem Wechat nha.”
“Anh được vào nội bộ người nhà ngoại nhanh thế cơ à?” Tưởng Dịch hỏi: “Vào nhóm anh phải nói gì đây?”
“Tùy anh thôi, bình thường đi ăn anh nói chuyện với các cậu ấy thế nào thì bây giờ cứ nói chuyện như vậy.”
“Nhưng bình thường anh không phải bạn trai em.” Tưởng Dịch nói: “Anh gửi trước vài bao lì xì vậy, lấy của người tay ngắn [1] mà, hy vọng họ sẽ giơ cao đánh khẽ với anh.”
[1] Câu này nghĩa là lấy thứ gì đó của người khác thì cũng rụt tay lại với người ta, hiểu đơn giản là giơ cao đánh khẽ đó.
Giang Bảo Di không quan tâm những chuyện này, cô nói chuyện với Tưởng Dịch không quá lâu, sau đó tranh thủ tắm rửa xong leo lên giường nằm trước khi ký túc xá tắt đèn.
Khi cô cầm điện thoại lên, Tưởng Dịch đã được bạn cùng phòng của cô thêm vào nhóm chat mới.
Giang Bảo Di lướt lên trên tìm, Tưởng Dịch gửi ba bao lì xì liên tiếp, đều là lì xì 200 tệ được chia ngẫu nhiên.
Cô mở lần lượt từng bao nhận lì xì, trong bao nào cũng chỉ còn lại vài tệ vài hào, đúng là phục sát đất vận may của bản thân.
“Cái này gọi là đỏ tình đen bạc đấy.” Tiểu Đoàn nằm trên giường mình vừa cười vừa nói một câu, nhưng giây tiếp theo, cô bạn lại mắng: “Má nó.”
Tưởng Dịch lại gửi một bao lì xì vào nhóm, là bao lì xì gửi riêng, Giang Bảo Di vui vẻ mở ra nhận rồi nhắn một câu vào nhóm: Cảm ơn bạn trai.
Tưởng Dịch trả lời cô bằng một nhãn dán chó nhỏ thả tim.
Tiểu Đoàn: …
Giai Ngọc: …
Bạch Huệ: …
Giang Bảo Di buồn cười không chịu nổi, để điện thoại xuống hỏi: “Ơ kìa, các cậu làm gì vậy?”
“Cậu phải nhớ, bọn tớ không rời nhóm đã là nể mặt vé vào sân rồi đấy.” Tiểu Đoàn kéo rèm giường lại: “Ngủ đây, đừng làm phiền.”
Giang Bảo Di cười xong cũng kéo rèm giường lại, sáng mai có tiết lúc 8 giờ, cô chúc Tưởng Dịch ngủ ngon rồi lại mở vòng bạn bè của anh ra xem.
Cuối cùng vẫn bấm like rồi mới để điện thoại xuống bắt đầu ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Giang Bảo Di và Tưởng Dịch gặp nhau ở nhà ăn, ăn sáng cùng nhau xong, cô đi học, còn Tưởng Dịch đến phòng vẽ làm bù bài tập.
Bữa trưa hay bữa tối hai người đều cố gắng đi ăn cùng nhau.
Thời gian đầu khi mới yêu nhau, mặc dù hai người học khác chuyên ngành, lịch học cũng khác hẳn nhau nhưng cả hai vẫn không thích dính lấy nhau mỗi phút mỗi giây.
Đầu tháng 3 là ngày cuộc thi bóng mùa xuân của học viện mỹ thuật bắt đầu.
Vé vào sân Tưởng Dịch lấy là vé liên vận, không phân biệt bất cứ trận đấu nào nhưng bốn người phòng Giang Bảo Di không phải ngày nào cũng có thời gian rảnh, chỉ có thể xem phát sóng trực tiếp những trận đấu trùng thời gian với tiết học ban ngày.
Giải cầu lông chiều thứ 6 là trận đấu đầu tiên họ có thể đến xem trực tiếp.
Tưởng Dịch đưa Giang Bảo Di đến sân nhưng bạn gái lại không hề cảm kích mà còn bảo nếu anh có việc thì cứ đi giải quyết đi, không cần ở lại đây với cô.
“Anh không bận.” Tưởng Dịch kiên quyết muốn đi lên khán đài với Giang Bảo Di, trên đường đi hai người gặp không ít bạn bè của anh, anh như đang khoe khoang báu vật với họ vậy, gặp ai cũng giới thiệu đây là bạn gái tôi, lần sau nếu cô ấy đến xem thi đấu phiền mọi người quan tâm cô ấy chút.
Giang Bảo Di vừa bực mình vừa buồn cười: “Anh có cần phải thế không?”
“Sao lại không cần, bạn gái anh đến xem bạn nam khác thi đấu, còn không muốn cho anh đi theo.” Tưởng Dịch nhỏ giọng nói: “Vậy thì dù thế nào anh cũng phải nghĩ ra cách gì đó, không cản được em thì anh cũng phải bóp chết ý định của người khác từ trong trứng nước trước chứ.”
“Nhỡ có người to gan nhất quyết đến cướp hoa thì sao?”
“Anh, hotboy học viện mỹ thuật.” Tưởng Dịch nói: “Được mọi người bình chọn, kẻ nào lại không biết tự lượng sức mình như thế.”
“Còn em được Meituan ưu tiên chọn đây.” Giang Bảo Di đẩy anh một cái, tìm được chỗ ngồi xuống, tầm nhìn này chậc chậc chậc, cô cảm thán xong, quay đầu nhìn Tưởng Dịch, nhớ đến chuyện mình không còn độc thân nữa, cô lại chậc chậc chậc thêm mấy tiếng.
Biết trước thế này thì đợi thêm mấy ngày nữa rồi bàn.
Thật là.
Nhưng trận đấu quả thật rất thú vị, sinh viên học viện mỹ thuật bất kể là nam hay nữ thì đều có điều kiện tốt hơn hẳn những sinh viên của học viện khác ở một mức độ nhất định.
Cầu lông lại còn là một hạng mục đòi hỏi chiều cao của người chơi.
Những chàng trai, cô gái tham gia cuộc thi đều để lộ một nửa bắp chân, đường nét kia, độ cong kia, lúc nhảy lên đỡ cầu, vạt áo họ đong đưa.
A.
Cơ bụng của bạn nam.
Thắt eo của bạn nữ.
Giang Bảo Di gần như sắp véo tay mình thành những mảnh nhỏ mới không hét ầm lên theo nhóm Tiểu Đoàn khi nhìn thấy chàng trai được gọi là đẹp trai thứ hai ở học viện mỹ thuật vén áo lên lau mồ hôi tại chỗ.
Khi kết thúc trận thi đấu của ba nhóm đầu tiên còn có màn biểu diễn của đội cổ vũ, đều là những cô gái vô cùng xinh đẹp.
Giang Bảo Di lập tức quay đầu nhìn Tưởng Dịch chằm chằm.
“Sao thế?” Tưởng Dịch cũng nhìn cô.
“Muốn xem thì xem đi.” Giang Bảo Di vô cảm nói.
“Vậy em xem đi.” Tưởng Dịch hơi dựa ra phía sau, không để ý màn biểu diễn dưới khán đài, tầm mắt luôn hướng về phía Giang Bảo Di.
Khi nghe tiếng còi bên dưới, anh mới lên tiếng: “Sắp lé mắt luôn rồi.”
“Em xem của em, chứ có bắt anh nhìn em chằm chằm như thế đâu.” Giang Bảo Di thở dài.
Các trận đấu buổi chiều đều là nội dung đôi nam nữ, tổng cộng có 9 nhóm sẽ tham gia thi, sau khi kết thúc còn có phần đấu giao hữu do mọi người bỏ phiếu lựa chọn tổ hợp mà họ muốn xem PK nhất.
Khi trận giao hữu cuối cùng sắp kết thúc, Tưởng Dịch đứng dậy đi đến phòng vệ sinh.
Giang Bảo Di không thấy hứng thú với những trận đấu giao hữu, tụm lại chỗ Tiểu Đoàn xem hình cô chụp hôm nay, đều là trai xinh gái đẹp cả.
Dĩ nhiên cũng bao gồm cả ảnh hot boy hạng nhì của học viện mỹ thuật vén áo lau mồ hôi để lộ cơ bụng.
Chậc.
Giang Bảo Di xem ảnh thì đột nhiên tò mò không biết Tưởng Dịch có cơ bụng không, dù sao cũng là hot boy số một của học viện mỹ thuật mà.
Cô đang mải suy nghĩ thì trận đấu giao hữu dưới khán đài đã kết thúc trong một tràng tiếng cười, mọi người ở trên khán đài cũng lần lượt chuẩn bị đứng dậy đi về.
Bỗng có tiếng nói phát ra từ loa: “Mọi người đừng vội, mọi người đừng vội, hôm nay chúng tôi còn chuẩn bị cho mọi người một trận đấu bất ngờ nữa, trận đấu sẽ bắt đầu sau 5 phút nữa, đảm bảo sẽ là tổ hợp PK khiến mọi người phấn khích.”
“Cmn, cmn, gì thế này, rốt cuộc là ai đến vậy?” Tiểu Đoàn to gan suy đoán: “Đừng bảo họ mời cầu thủ thi đấu chuyên nghiệp đến đấy nhé?”
“Học viện mỹ thuật giàu nhưng cũng không giàu đến thế đâu, hơn nữa cậu nghĩ tuyển thủ chuyên nghiệp rảnh rỗi như vậy à?” Giai Ngọc nói.
Nghe radio thông báo, Giang Bảo Di cũng bắt đầu tò mò, vừa mong chờ vừa nhắn tin cho Tưởng Dịch hỏi có phải anh rơi vào bồn cầu rồi không.
Tưởng Dịch mãi mà không hồi âm tin nhắn.
Giang Bảo Di tập trung quan sát các nhân viên chạy tới chạy lui trên sân, đột nhiên cô có một suy đoán, giây tiếp theo, sau 5 phút đã đến giờ bắt đầu trận đấu.
Hai tuyển thủ của trận đấu cuối cùng ra sân.
“Đậu xanh!” Tiểu Đoàn kéo cánh tay Giang Bảo Di: “Đó là Tưởng Dịch mà?”
Mặc dù Giang Bảo Di đã đoán ra phần nào nhưng nhanh chóng được kiểm chứng như thế vẫn khiến cô cảm thấy kinh ngạc. Cô chăm chú nhìn Tưởng Dịch đang đeo túi thể thao trên sân.
Anh đã thay quần áo khác.
Trang phục thể thao màu trắng, băng bảo vệ cổ tay, túi thể thao, trang bị vô cùng đầy đủ.
Hotboy hạng nhất và hotboy hạng nhì của học viện mỹ thuật đấu với nhau.
Đây đúng là một trận PK có thể khiến người xem phấn khích mà, chưa kể từ khi nhập học đến nay, ngoại trừ có mặt ở các tiết học bình thường ra thì Tưởng Dịch về cơ bản là chưa bao giờ tham gia những hoạt động thế này.
Tiếng bàn tán trên khán đài lớn hơn trước đó một cách rất rõ ràng, tiếng chụp ảnh tách tách cũng vang lên không hề ngơi nghỉ.
Tưởng Dịch không phản ứng gì quá, đi đến ghế ngồi dưới sân, đặt túi xuống bên cạnh chân, cúi đầu chỉnh sửa lại băng bảo vệ cổ tay. Lúc ngẩng đầu lên, anh nhìn về phía Giang Bảo Di.
Giang Bảo Di bất động nhìn anh.
Tưởng Dịch quơ quơ điện thoại.
Cô cúi đầu nhìn.
Tưởng Dịch: Xem anh.
Giang Bảo Di khuất phục, cười trả lời: Vẫn luôn xem anh mà, bạn trai.
Giang Bảo Di: Anh đồng ý tham gia thi đấu lúc nào thế, giấu kỹ phết nhỉ.
Tưởng Dịch: Một ngày trước khi đưa vé vào sân cho em.
Giang Bảo Di: Đúng là anh đã hy sinh mặt của mình ha.
Tưởng Dịch: Là thực lực.
Giang Bảo Di: …
Giang Bảo Di: Có lòng tin đánh bại được hotboy hạng nhì không?
Tưởng Dịch: Không phải là đánh bại được rồi à, anh là hotboy hạng nhất đấy.
Giang Bảo Di: Em thấy anh có hy sinh khuôn mặt không cũng chẳng khác gì nhau, dù gì cũng dày thế cơ mà.
Tưởng Dịch không trả lời tin nhắn nữa vì trận đấu sắp bắt đầu rồi.
Trước giờ Giang Bảo Di chưa từng thấy anh đánh cầu lông, cũng không biết anh còn có kỹ năng này, chứ đừng nói đến việc rốt cuộc anh là tốt gỗ hơn tốt nước sơn hay là thực lực bùng nổ.
Nhưng theo những gì cô hiểu biết về Tưởng Dịch thì anh nên có cả hai mới phù hợp với con người anh.
Quả nhiên.
Trận đấu vừa mới bắt đầu, khí chất của Tưởng Dịch đã bộc lộ ra, nếu hôm nay anh tham gia thi đấu chính thức thì Giang Bảo Di đoán anh có thể sẽ càn quét toàn sân.
Vừa nhìn đã biết anh là người chơi chuyên nghiệp.
Phát cầu, di chuyển, đánh cầu, phông cầu, đánh cao đánh thấp, cảnh tượng đẹp trai nhất là khi anh đạp chân nhảy lên lưới và trực tiếp giành chiến thắng ở ván đầu tiên.
Xem bạn trai mình thi đấu, Giang Bảo Di còn kích động hơn lúc trước nhiều, lời tán dương thốt ra liên tục, mặc dù hotboy hạng nhì cũng có chút thực lực nhưng so với Tưởng Dịch thì vẫn kém hơn phần nào.
Trận đấu đã không còn hồi hộp gì nữa nhưng không biết có phải vì hiệu quả của trận đấu không mà Tưởng Dịch vẫn tiếp tục đánh đủ cả năm ván.
Khi kết thúc, anh đi đến trước lưới bắt tay hotboy hạng nhì một cái.
Giang Bảo Di không nghe rõ họ nói gì, chờ đến lúc Tưởng Dịch đi đến một bên sân, quay lưng về phía khán đài bên này không biết đang làm gì thì điện thoại cô rung lên một tiếng.
Tưởng Dịch: Đến đây.
Giang Bảo Di:? Ở đâu?
Tưởng Dịch: Phòng nghỉ.
Giang Bảo Di mượn cớ đi vệ sinh, cầm vé nội bộ đi thẳng một đường vào phòng nghỉ của tuyển thủ, Tưởng Dịch đã chờ sẵn ở cửa phòng nghỉ.
Anh vẫn còn mặc bộ quần áo thể thao kia.
Giang Bảo Di vội vã lao đến, không cho anh cơ hội mở miệng đã đưa tay vén vạt áo của anh lên, Tưởng Dịch kinh ngạc đến nỗi nói thẳng: “Cmn?”
Anh nhanh nhẹn bắt được cổ tay Giang Bảo Di: “Em cố ý à?”
“Đâu có, em xem thử anh có cơ bụng không thôi, vừa nãy ở trên khán đài không nhìn rõ.” Giang Bảo Di không hề cảm thấy ngượng ngùng chút nào.
“Anh cởi ra luôn cho em xem nhé.”
“Được thôi.” Giang Bảo Di cười tít mắt nhìn anh.
“Em…” Tưởng Dịch nhất thời cứng họng, quyết định không cùng đấu võ mồm với cô nữa. Anh đá tung cửa phòng dụng cụ bên cạnh ra, kéo cô vào bên trong.
Dĩ nhiên không thể cởi áo ở chỗ này được nhưng hôn hít và sờ mó một cái thì được.
Lúc đi ra khỏi phòng dụng cụ, Giang Bảo Di cảm nhận được một sự kích thích của tình yêu bí mật. Cô đi theo sau Tưởng Dịch ra khỏi phòng nghỉ.
Anh kéo cô lại trước mặt mình hôn một cái: “Tối nay gọi bạn cùng phòng em đi cùng, anh muốn mời họ đi ăn.”
“Được.” Giang Bảo Di tỉnh táo lại kha khá sau khi hứng gió lạnh ở hành lang, sợ sẽ có người đến bèn nói: “Em đi trước nha, anh sửa soạn xong nhắn tin cho em biết.”
Tưởng Dịch xoa đầu cô một cái: “Mau đi đi.”
Giang Bảo Di ra khỏi phòng nghỉ, thấy Tiểu Đoàn nhắn tin bảo đang chờ cô ở cửa nên cô chạy thẳng về phía đó: “Tối nay Tưởng Dịch mời đi ăn, các cậu muốn đi không?”
“Thế nào cũng được, bọn tớ ăn ké nên không cho ý kiến.” Giai Ngọc nói.
Giang Bảo Di chiều theo ý họ, sau đó bảo muốn về ký túc xá thay quần áo khác, hôm nay nhiệt độ ngày và đêm chênh lệch quá lớn mà khi nãy cô lại ra ngoài gấp nên không mang theo áo khoác.
“Vậy cậu đi đi, bọn tớ đến nhà ăn mua gì đó uống, mua cho cậu luôn nhé?” Tiểu Đoàn hỏi.
“Không cần đâu.”
Giang Bảo Di về ký túc xá, vừa thay quần áo xong xuôi thì Tưởng Dịch gọi điện thoại đến: “Tối nay em muốn ăn gì? Lẩu nhé?”
“Được, đúng lúc hôm nay trời lạnh, ăn gì đó nóng nóng.” Giang Bảo Di hỏi: “Tối nay anh lái xe à?”
“Chắc vậy, hôm nay thứ sáu ngoài đường đông người, tối về sẽ tiện hơn.” Tưởng Dịch nói: “Bây giờ anh đi lấy xe, 10 phút nữa em với các bạn đến cổng phía Bắc chờ anh.”
“Được.”
Giang Bảo Di đợi điện thoại sạc pin thêm một lúc mới ra khỏi ký túc xá. Trên đường đi, cô đã nhắn tin vào nhóm chat nhưng nhà ăn hơi xa cổng Bắc hơn một chút.
Lúc đi đến cổng trường, cô chỉ nhìn thấy Tưởng Dịch đang đậu xe bên đường, khác với lần trước ở chỗ là lần này anh đậu vị trí bên phải.
Chỗ ngồi của tài xế hướng về phía cổng trường.
Tưởng Dịch mở cửa sổ, nhìn Giang Bảo Di đến gần mình từng bước.
Khoảnh khắc ấy tựa như quay về đêm mưa năm ngoái, anh mở cửa xe, nhìn thấy cô ngồi bên trong, câu chuyện đã bắt đầu từ đó.
Mưa đã tạnh.
Nhưng câu chuyện lại chưa kết thúc.
Trong ánh sáng mùa xuân rạng ngời rực rỡ, Giang Bảo Di đứng bên ngoài xe, nhìn anh ở một khoảng cách rất gần, trong ánh mắt tràn ngập ý cười: “Hi, anh đẹp trai, có thể đi ghép xe không?”
“Được thôi.” Tưởng Dịch cũng cười đáp lại.
__ HOÀN __
__
Lời tác giả:
Viết xong rồi!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Cảm ơn mọi người đã bầu bạn cùng!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!