Ngủ Ngon - Tuế Kiến
Chương 25
Edit: An Tĩnh
Cuối cùng cơn giận của Giang Bảo Di quả thật không bộc phát ra.
Vào lần thứ hai đi ra ngoài tập lái xe với Tưởng Dịch, anh trang bị khắp người đầy đủ, giọng nói cũng ồm ồm, vừa nhìn đã biết bị bệnh khá nặng.
Giang Bảo Di bị dọa sợ: “Không phải chứ, cậu đem hết khổ nhục kế ra dùng à?”
Tưởng Dịch chưa kịp cười đã ho sù sụ, anh kéo khẩu trang lên che mũi miệng lại rồi mới bắt đầu nói chuyện, chỉ để lộ đôi mắt ra bên ngoài: “Không đến mức đó.”
“Vậy cậu đây là?” Nghe tiếng nói chuyện khàn đặc của anh, Giang Bảo Di theo bản năng nhíu chặt mày.
“Do Tiêu Nhiên cả, bị cảm mà nhất quyết không chịu đi bệnh viện cũng không uống thuốc. Hôm trước tôi đến chỗ cậu ấy đưa thuốc nên bị cậu ấy lây bệnh.” Tưởng Dịch lấy một chiếc khẩu trang mới chưa xé bao từ trong túi ra: “Cậu cũng đeo vào đi.”
Giang Bảo Di cầm khẩu trang, vừa mở bao vừa nói: “Nếu cậu không khỏe thì có thể nói trước với tôi một tiếng, tôi tự đi cũng được mà.”
“Không sao, cũng chưa bệnh nặng đến mức không thể ra ngoài, hai ngày nay đã ổn hơn nhiều rồi.” Tưởng Dịch nói: “Lên xe đi, muộn chút nữa là Lý Thông giục chúng ta đấy.”
Ngoài miệng Tưởng Dịch bảo không sao nhưng lúc đang tập lái xe, Giang Bảo Di cảm nhận rõ ràng tình trạng của anh khác hẳn trước đó.
Cô ngó ra sau vài lần mà Tưởng Dịch không phát hiện, ở lần nhìn cuối cùng, anh đã nhắm mắt lại.
Giang Bảo Di thở dài.
Lý Thông nhìn cô: “Đừng phân tâm.”
“… Không có.” Cô nhỏ giọng nói.
“Mắt sắp dài ra sau luôn rồi.” Lý Thông hỏi: “Quan hệ hai đứa thế nào, đã bị bệnh rồi còn một hai phải đến tập lái xe với em, bạn gái à?”
Mặt Giang Bảo Di lập tức nóng bừng lên, cô ấp úng phủ nhận.
Lý Thông chậc lưỡi: “Vô dụng thật.”
Giang Bảo Di giả chết, vờ như không nghe thấy.
“Nói ai đấy?” Tưởng Dịch ngồi phía sau đột nhiên cất giọng khàn hỏi.
Giang Bảo Di bị anh dọa giật mình nên lúc đậu xe cô đã đánh vô lăng không chính xác khiến thân xe xiêu vẹo.
“Chắc chắn là đè vạch rồi.” Lý Thông không quan tâm đến Tưởng Dịch, mở cửa sổ xe xem thử, quả nhiên đã đè vạch, anh ấy đóng cửa sổ lại bảo: “Được rồi, hôm nay đến đây thôi, lát nữa anh còn có việc.”
“Mới tập được bao lâu đâu?” Tưởng Dịch nhìn điện thoại, chưa đến hai tiếng: “Có ai dạy như anh không, nhận tiền mà không làm việc.”
“Dư trả thiếu bù, anh có tham của mày đâu.” Lý Thông mở cửa xe, nói: “Về trị bệnh của mày đi, giọng khàn đặc khó nghe muốn chết.”
Tưởng Dịch liếc anh ấy một cái, sau đó cùng Giang Bảo Di đi sang xe mình.
Lý Thông lại đi vòng qua gõ cửa sổ xe bên cạnh anh: “Có cần anh lái xe đưa hai đứa về không? Mày như này có lái xe được không?”
“Không cần.” Tưởng Dịch cài dây an toàn: “Cuối tuần về nhà ăn cơm.”
“Không về.”
“Anh thích về thì về, không về thì thôi.” Tưởng Dịch bấm mạnh còi xe, nhân lúc Lý Thông chưa kịp phản ứng đã lái xe đi trước.
Giang Bảo Di nghe tiếng mắng chửi lớn đầy tức tối của Lý Thông ở phía sau, cô không nhịn được cười: “Thật ra anh ấy cũng rất quan tâm cậu.”
“Đúng chứ, nhưng chỉ là nói chuyện quá khó nghe.” Tưởng Dịch mở cửa sổ, để lại một khe hở nhỏ để để không khí trong xe lưu thông: “Lúc nào cũng thế, không giữ thể diện cho ai cả.”
Giang Bảo Di chợt nghĩ đến câu nói của Lý Thông lúc ở trong xe, quay đầu nhìn Tưởng Dịch.
“Sao thế?” Anh hỏi.
“Không có gì.” Giang Bảo Di cảm giác mặt mình lại nóng lên, bèn dùng tay áp lên mặt hai lần: “Đúng rồi, giọng cậu thế này rồi có muốn đến bệnh viện khám không?”
“Đi rồi, bị cảm đều thế cả, mấy ngày nữa là khỏe thôi.” Tưởng Dịch không mấy để tâm đáp.
Giang Bảo Di vốn còn định sẽ đi ăn tối với anh luôn nhưng nghĩ đến dáng vẻ buồn ngủ mơ màng của Tưởng Dịch khi ở trong xe, cô lại không nói gì nữa.
Lúc xuống xe, cô hỏi Tưởng Dịch Wechat của Lý Thông: “Ngày mai để tôi tự đi đi, cậu thế này rồi nên phải nghỉ ngơi cho khỏe.”
Tưởng Dịch muốn nói gì đó nhưng Giang Bảo Di đã cắt ngang: “Nhỡ bệnh cảm của cậu không khỏi hoàn toàn rồi lại lây cho tôi với anh cậu thì làm sao?”
“Cũng đúng.” Tưởng Dịch nghĩ ngợi giây lát, bảo: “Hay là tôi bảo Tiêu Nhiên đi với cậu nhé?”
“Không cần thật mà, tôi cũng đâu phải con nít.” Giang Bảo Di cười nói: “Cậu về nghỉ ngơi cho khỏe, uống nhiều nước nóng chút.”
“Được.”
Quả thật Tưởng Dịch thấy không thoải mái lắm, cả buổi chiều đầu óc đều mơ màng nặng nề. Sau khi Giang Bảo Di xuống xe, anh lái xe đến chỗ Tiêu Nhiên.
Khi vào thang máy, anh nhắn tin cho Lý Thông, dặn dò anh ấy đừng nói bậy bạ nữa.
Lý Thông trả lời lại một số “1”.
“Đệch.” Tưởng Dịch bật cười, cất điện thoại đi, không để ý anh ấy nữa.
Ngày hôm sau, Giang Bảo Di lại đến chỗ Lý Thông tập lái xe, anh như một khẩu đại bác vậy, lâu thật lâu mới phát ra một tiếng.
Giang Bảo Di tưởng tâm trạng anh không tốt, lúc tập lái xe, cô vừa lo sợ trong lòng vừa dè dặt nhưng tập luyện trong hoàn cảnh như vậy, trái lại số lần cô phải làm lại càng ít hơn.
“Hôm nay không phải rất tốt à?” Lúc kết thúc, Lý Thông nói: “Không có Tưởng Dịch ở đây, anh thấy em học rất nhanh, em không cố ý đấy chứ?”
“Gì ạ?” Giang Bảo Di không hiểu mô tê gì.
“Cố ý học chậm…” Lý Thông sực nghĩ đến gì đó: “Được rồi, cần anh đưa em về không?”
Giang Bảo Di hiểu được ý anh trong câu anh toan nói lại thôi kia, hai tai cô nóng lên, nhấn mạnh bảo: “Em không có ý đó, em học chậm thật mà.”
“À.”
“…” Giang Bảo Di nói: “Em tự bắt xe về là được rồi, cảm ơn anh hôm nay.”
Lý Thông cũng không cưỡng cầu, đợi cô bắt được xe mới rời đi.
Giang Bảo Di lên xe không bao lâu thì Tưởng Dịch đã nhắn tin đến hỏi cô hôm nay thế nào.
Giang Bảo Di: Suôn sẻ lắm.
Tưởng Dịch: Lý Thông không nói bậy bạ gì chứ?
Giang Bảo Di: Không.
Tưởng Dịch: Anh ấy nói gì cậu cũng đừng xem là thật.
Giang Bảo Di: Lời khen cậu cũng không thể xem là thật hả?
Tưởng Dịch: Ừ
Tưởng Dịch: Anh ấy mà khen tôi được thì heo nái cũng có thể trèo cây được.
Giang Bảo Di: Hahahahahahahahaha
Giang Bảo Di: Hôm nay cậu khỏe hơn chút nào chưa?
Tưởng Dịch: Khỏe hơn nhiều rồi.
Tưởng Dịch: Lần sau có thể đi tập lái với cậu.
Giang Bảo Di trả lời “được” rồi nhìn chằm chằm màn hình một lúc, mãi đến khi màn hình tắt đi cô mới phát hiện trên mặt mình vẫn luôn có nụ cười tủm tỉm.
Ban đầu cô ngớ ra, sau đó mặt đỏ bừng lên nhưng nụ cười vẫn không hề biến mất.
Chưa đến mấy ngày sau Tưởng Dịch đã khỏe mạnh hoàn toàn, lúc Giang Bảo Di tập lái xe, anh vẫn ngồi ở ghế sau hệt như lúc trước, thỉnh thoảng lại đốp chát vài câu với Lý Thông.
Đối với Giang Bảo Di mà nói, các thao tác của phần thực hành ba không khó như phần thực hành hai, thậm chí cô còn chưa dùng hết 1000 tệ đã chuyển cho Lý Thông đã về nhà để đi thi.
Vừa thi xong, Giang Bảo Di thậm chí còn không thèm gọi điện thoại cho ba mẹ mà lập tức nhắn tin qua Wechat cho Tưởng Dịch: Tôi thi đậu rồi, thi đậu rồi, thi đậu rồi!
Giang Bảo Di: Cuối cùng tôi cũng thi đậu rồi!!!
Giang Bảo Di: Huấn luyện viên của tôi sắp khóc rồi hahahahahahahaha
Tưởng Dịch: Hahahahahahahaha
Tưởng Dịch: Chúc mừng chúc mừng
Tưởng Dịch: Khi nào cậu về đây?
Giang Bảo Di: Chiều mai!
Tưởng Dịch: Được, có bất ngờ cho cậu [ye]
Giang Bảo Di: Gì thế gì thế gì thế
Tưởng Dịch: Bí mật.
Giang Bảo Di: Cậu làm thế khiến tôi muốn về trường ngay bây giờ.
Tưởng Dịch: Ngày mai sẽ biết
Giang Bảo Di: Vậy tại sao cậu không đợi mai rồi hẵng nói với tôi (nghiến răng)
Tưởng Dịch: … Đúng ha.
Giang Bảo Di: [tạm biệt]
Vì bất ngờ mà Tưởng Dịch nói nên trưa hôm sau vừa ăn cơm xong, Giang Bảo Di đã chuẩn bị đến ga tàu cao tốc, nếu là bình thường thì cô sẽ rề rà ở nhà đến giờ cơm tối mới về.
Ba Giang cảm thán một câu: “Đúng là con gái lớn rồi khó giữ mà.”
Giang Bảo Di vui tươi hớn hở, cũng không nói gì, chỉ xách balo chạy ra ngoài.
Mẹ Giang ở phía sau dặn dò: “Con đi chậm thôi! Đến trường nhớ báo ba mẹ biết một tiếng.”
“Con biết rồi!” Giang Bảo Di ngồi vào xe như một làn khói: “Chú, chạy đi chạy đi chạy đi, nhanh giúp cháu nhé, cháu xem thử đến ga có thể đổi chuyến sớm hơn chút không.”
“Hôm nay vội thế à?” Chú lái xe là tài xế nhà, lúc trước mỗi lần đưa Giang Bảo Di đến ga tàu, cô đều lằng nhằng không chịu đi.
“Cháu có chút việc ạ.” Giang Bảo Di cười nói.
Từ thành phố Khê đến thành phố Hòa chỉ mất một tiếng đi tàu nhưng đây là lần đầu tiên Giang Bảo Di cảm thấy đường đi dài đằng đẵng như vậy. Cô ngồi tại chỗ, cứ cách một lúc lại xem đồng hồ, cứ cách một hồi lại ngó ra ngoài cửa sổ.
Sau khi xuống tàu, cô lập tức bắt xe đi đến phòng làm việc của Tiêu Nhiên.
Vốn dĩ Tưởng Dịch bảo là muốn đến đón cô nhưng anh nhận một đơn đột xuất nên nhất thời không thể dành thời gian đi đón cô được.
Lúc Giang Bảo Di đến, Tưởng Dịch vẫn chưa làm xong công việc của mình.
Qua cánh cửa mở một nửa, lần đầu tiên cô nhìn thấy Tưởng Dịch ở trạng thái làm việc, khẩu trang đen che kín nửa khuôn mặt, đường nét gương mặt ở góc độ này cực kỳ rõ ràng.
Nhất là sống mũi, được tôn lên vô cùng cao.
Giang Bảo Di không phải người không biết xấu hổ để nhìn anh quá lâu, cô lấy nước do Tiêu Nhiên đưa rồi đi đến ghế sofa bên cạnh ngồi xuống, đợi nửa tiếng mới thấy Tưởng Dịch từ trong phòng đi ra.
Ngày đầu xuân, trong phòng vẫn còn mở lò sưởi.
Tưởng Dịch mặc vô cùng mỏng manh, một chiếc áo thun tay dài màu đen rộng thùng thình, phối cùng một chiếc quần túi hộp màu xám tro đậm. Anh cởi khẩu trang ném vào thùng rác cạnh cửa, cất giọng nhè nhẹ: “Anh Chu, nhờ anh mang một ly nước vào trong.”
“Được.” Chàng trai ở quầy bar đáp.
Tưởng Dịch đi về phía trước vài bước, vừa ngẩng đầu thì nhìn thấy Giang Bảo Di. Khuôn mặt ban đầu vốn chẳng có cảm xúc gì lập tức nở nụ cười: “Tôi đi rửa tay trước.”
“Được.” Giang Bảo Di gật đầu.
Vài phút sau, Tưởng Dịch lại đi vào từ bên ngoài phòng, nghiêng người rút khăn giấy trên bàn. Cổ áo anh hở ra để lộ nửa bên xương quai xanh.
Giang Bảo Di phải đảo mắt gần như sắp rút gân mới khiến bản thân không nhìn chằm chằm vào đó.
“Cậu đến lúc nào thế?” Tưởng Dịch lấy ly nước, ngồi xuống ghế sofa đơn bên cạnh cô. Lúc uống nước, ống tay áo anh trượt xuống, hình xăm trên cổ tay lộ ra.
“Nửa tiếng trước.” Vào lần đi ăn với anh lúc trước, Giang Bảo Di biết trên cổ tay anh có hình xăm nhưng chưa từng thấy anh để lộ ra.
Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy hình xăm hoàn chỉnh.
Là một chiếc la bàn.
Thiết kế không có gì quá phức tạp, chỉ là những đường nét màu đen rất đơn giản nhưng cảm giác đa chiều và đổ bóng đều được thiết kế vô cùng chân thực, vừa nhìn đã bị thu hút.
“Hình xăm này của cậu có phải giống hình vẽ trên tường đó không?” Giang Bảo Di chỉ chỉ một mặt tường trong tiệm: “Cả hai đều ngầu.”
“Tương tự thế.” Tưởng Dịch nói: “Hình vẽ trên tường đó là hình xăm đầu tiên tôi thiết kế, lúc xăm lên tay, tôi đã điều chỉnh lại đôi chút, trông sẽ đẹp hơn.”
Giang Bảo Di chăm chú nhìn hình xăm trên cổ tay anh một lúc, tò mò hỏi: “La bàn… Có ý nghĩa gì với cậu à?”
“Có một chút.” Tưởng Dịch nhìn cô: “Còn nhớ chuyện năm lớp 11 tôi ra nước ngoài sống hơn nửa năm mà tôi kể với cậu lúc trước không?”
“Nhớ.” Giang Bảo Di đáp.
“Tôi đã tìm được phương hướng của mình, biết được bản thân muốn gì ở Paris.” Tưởng Dịch chạm vào hình xăm ở cổ tay mình: “Xăm cái này xem như để nhắc nhở bản thân không được lạc hướng nữa.”
“Wa.” Giang Bảo Di thốt ra lời khen từ nội tâm: “Quá ngầu.”
“Cảm ơn.” Tưởng Dịch uống một ngụm nước, chậm rãi nói tiếp: “Nhưng bây giờ tôi vừa mới tìm được một phương hướng mới.”
“Cái gì thế?” Giang Bảo Di nhìn anh.
Tưởng Dịch cũng nhìn cô, chỉ cười mà không nói gì.
Giang Bảo Di chợt hoàn hồn lại, chậm rãi nhìn sang chỗ khác, đồng thời “à” một tiếng nhưng mặt và tai đều tức khắc đỏ bừng lên.
__
Lời tác giả:
Hừ.
Nam sinh viên mưu ma chước quỷ:D
Sắp rồi sắp rồi.
Ngày mai tiếp tục!!
Cuối cùng cơn giận của Giang Bảo Di quả thật không bộc phát ra.
Vào lần thứ hai đi ra ngoài tập lái xe với Tưởng Dịch, anh trang bị khắp người đầy đủ, giọng nói cũng ồm ồm, vừa nhìn đã biết bị bệnh khá nặng.
Giang Bảo Di bị dọa sợ: “Không phải chứ, cậu đem hết khổ nhục kế ra dùng à?”
Tưởng Dịch chưa kịp cười đã ho sù sụ, anh kéo khẩu trang lên che mũi miệng lại rồi mới bắt đầu nói chuyện, chỉ để lộ đôi mắt ra bên ngoài: “Không đến mức đó.”
“Vậy cậu đây là?” Nghe tiếng nói chuyện khàn đặc của anh, Giang Bảo Di theo bản năng nhíu chặt mày.
“Do Tiêu Nhiên cả, bị cảm mà nhất quyết không chịu đi bệnh viện cũng không uống thuốc. Hôm trước tôi đến chỗ cậu ấy đưa thuốc nên bị cậu ấy lây bệnh.” Tưởng Dịch lấy một chiếc khẩu trang mới chưa xé bao từ trong túi ra: “Cậu cũng đeo vào đi.”
Giang Bảo Di cầm khẩu trang, vừa mở bao vừa nói: “Nếu cậu không khỏe thì có thể nói trước với tôi một tiếng, tôi tự đi cũng được mà.”
“Không sao, cũng chưa bệnh nặng đến mức không thể ra ngoài, hai ngày nay đã ổn hơn nhiều rồi.” Tưởng Dịch nói: “Lên xe đi, muộn chút nữa là Lý Thông giục chúng ta đấy.”
Ngoài miệng Tưởng Dịch bảo không sao nhưng lúc đang tập lái xe, Giang Bảo Di cảm nhận rõ ràng tình trạng của anh khác hẳn trước đó.
Cô ngó ra sau vài lần mà Tưởng Dịch không phát hiện, ở lần nhìn cuối cùng, anh đã nhắm mắt lại.
Giang Bảo Di thở dài.
Lý Thông nhìn cô: “Đừng phân tâm.”
“… Không có.” Cô nhỏ giọng nói.
“Mắt sắp dài ra sau luôn rồi.” Lý Thông hỏi: “Quan hệ hai đứa thế nào, đã bị bệnh rồi còn một hai phải đến tập lái xe với em, bạn gái à?”
Mặt Giang Bảo Di lập tức nóng bừng lên, cô ấp úng phủ nhận.
Lý Thông chậc lưỡi: “Vô dụng thật.”
Giang Bảo Di giả chết, vờ như không nghe thấy.
“Nói ai đấy?” Tưởng Dịch ngồi phía sau đột nhiên cất giọng khàn hỏi.
Giang Bảo Di bị anh dọa giật mình nên lúc đậu xe cô đã đánh vô lăng không chính xác khiến thân xe xiêu vẹo.
“Chắc chắn là đè vạch rồi.” Lý Thông không quan tâm đến Tưởng Dịch, mở cửa sổ xe xem thử, quả nhiên đã đè vạch, anh ấy đóng cửa sổ lại bảo: “Được rồi, hôm nay đến đây thôi, lát nữa anh còn có việc.”
“Mới tập được bao lâu đâu?” Tưởng Dịch nhìn điện thoại, chưa đến hai tiếng: “Có ai dạy như anh không, nhận tiền mà không làm việc.”
“Dư trả thiếu bù, anh có tham của mày đâu.” Lý Thông mở cửa xe, nói: “Về trị bệnh của mày đi, giọng khàn đặc khó nghe muốn chết.”
Tưởng Dịch liếc anh ấy một cái, sau đó cùng Giang Bảo Di đi sang xe mình.
Lý Thông lại đi vòng qua gõ cửa sổ xe bên cạnh anh: “Có cần anh lái xe đưa hai đứa về không? Mày như này có lái xe được không?”
“Không cần.” Tưởng Dịch cài dây an toàn: “Cuối tuần về nhà ăn cơm.”
“Không về.”
“Anh thích về thì về, không về thì thôi.” Tưởng Dịch bấm mạnh còi xe, nhân lúc Lý Thông chưa kịp phản ứng đã lái xe đi trước.
Giang Bảo Di nghe tiếng mắng chửi lớn đầy tức tối của Lý Thông ở phía sau, cô không nhịn được cười: “Thật ra anh ấy cũng rất quan tâm cậu.”
“Đúng chứ, nhưng chỉ là nói chuyện quá khó nghe.” Tưởng Dịch mở cửa sổ, để lại một khe hở nhỏ để để không khí trong xe lưu thông: “Lúc nào cũng thế, không giữ thể diện cho ai cả.”
Giang Bảo Di chợt nghĩ đến câu nói của Lý Thông lúc ở trong xe, quay đầu nhìn Tưởng Dịch.
“Sao thế?” Anh hỏi.
“Không có gì.” Giang Bảo Di cảm giác mặt mình lại nóng lên, bèn dùng tay áp lên mặt hai lần: “Đúng rồi, giọng cậu thế này rồi có muốn đến bệnh viện khám không?”
“Đi rồi, bị cảm đều thế cả, mấy ngày nữa là khỏe thôi.” Tưởng Dịch không mấy để tâm đáp.
Giang Bảo Di vốn còn định sẽ đi ăn tối với anh luôn nhưng nghĩ đến dáng vẻ buồn ngủ mơ màng của Tưởng Dịch khi ở trong xe, cô lại không nói gì nữa.
Lúc xuống xe, cô hỏi Tưởng Dịch Wechat của Lý Thông: “Ngày mai để tôi tự đi đi, cậu thế này rồi nên phải nghỉ ngơi cho khỏe.”
Tưởng Dịch muốn nói gì đó nhưng Giang Bảo Di đã cắt ngang: “Nhỡ bệnh cảm của cậu không khỏi hoàn toàn rồi lại lây cho tôi với anh cậu thì làm sao?”
“Cũng đúng.” Tưởng Dịch nghĩ ngợi giây lát, bảo: “Hay là tôi bảo Tiêu Nhiên đi với cậu nhé?”
“Không cần thật mà, tôi cũng đâu phải con nít.” Giang Bảo Di cười nói: “Cậu về nghỉ ngơi cho khỏe, uống nhiều nước nóng chút.”
“Được.”
Quả thật Tưởng Dịch thấy không thoải mái lắm, cả buổi chiều đầu óc đều mơ màng nặng nề. Sau khi Giang Bảo Di xuống xe, anh lái xe đến chỗ Tiêu Nhiên.
Khi vào thang máy, anh nhắn tin cho Lý Thông, dặn dò anh ấy đừng nói bậy bạ nữa.
Lý Thông trả lời lại một số “1”.
“Đệch.” Tưởng Dịch bật cười, cất điện thoại đi, không để ý anh ấy nữa.
Ngày hôm sau, Giang Bảo Di lại đến chỗ Lý Thông tập lái xe, anh như một khẩu đại bác vậy, lâu thật lâu mới phát ra một tiếng.
Giang Bảo Di tưởng tâm trạng anh không tốt, lúc tập lái xe, cô vừa lo sợ trong lòng vừa dè dặt nhưng tập luyện trong hoàn cảnh như vậy, trái lại số lần cô phải làm lại càng ít hơn.
“Hôm nay không phải rất tốt à?” Lúc kết thúc, Lý Thông nói: “Không có Tưởng Dịch ở đây, anh thấy em học rất nhanh, em không cố ý đấy chứ?”
“Gì ạ?” Giang Bảo Di không hiểu mô tê gì.
“Cố ý học chậm…” Lý Thông sực nghĩ đến gì đó: “Được rồi, cần anh đưa em về không?”
Giang Bảo Di hiểu được ý anh trong câu anh toan nói lại thôi kia, hai tai cô nóng lên, nhấn mạnh bảo: “Em không có ý đó, em học chậm thật mà.”
“À.”
“…” Giang Bảo Di nói: “Em tự bắt xe về là được rồi, cảm ơn anh hôm nay.”
Lý Thông cũng không cưỡng cầu, đợi cô bắt được xe mới rời đi.
Giang Bảo Di lên xe không bao lâu thì Tưởng Dịch đã nhắn tin đến hỏi cô hôm nay thế nào.
Giang Bảo Di: Suôn sẻ lắm.
Tưởng Dịch: Lý Thông không nói bậy bạ gì chứ?
Giang Bảo Di: Không.
Tưởng Dịch: Anh ấy nói gì cậu cũng đừng xem là thật.
Giang Bảo Di: Lời khen cậu cũng không thể xem là thật hả?
Tưởng Dịch: Ừ
Tưởng Dịch: Anh ấy mà khen tôi được thì heo nái cũng có thể trèo cây được.
Giang Bảo Di: Hahahahahahahahaha
Giang Bảo Di: Hôm nay cậu khỏe hơn chút nào chưa?
Tưởng Dịch: Khỏe hơn nhiều rồi.
Tưởng Dịch: Lần sau có thể đi tập lái với cậu.
Giang Bảo Di trả lời “được” rồi nhìn chằm chằm màn hình một lúc, mãi đến khi màn hình tắt đi cô mới phát hiện trên mặt mình vẫn luôn có nụ cười tủm tỉm.
Ban đầu cô ngớ ra, sau đó mặt đỏ bừng lên nhưng nụ cười vẫn không hề biến mất.
Chưa đến mấy ngày sau Tưởng Dịch đã khỏe mạnh hoàn toàn, lúc Giang Bảo Di tập lái xe, anh vẫn ngồi ở ghế sau hệt như lúc trước, thỉnh thoảng lại đốp chát vài câu với Lý Thông.
Đối với Giang Bảo Di mà nói, các thao tác của phần thực hành ba không khó như phần thực hành hai, thậm chí cô còn chưa dùng hết 1000 tệ đã chuyển cho Lý Thông đã về nhà để đi thi.
Vừa thi xong, Giang Bảo Di thậm chí còn không thèm gọi điện thoại cho ba mẹ mà lập tức nhắn tin qua Wechat cho Tưởng Dịch: Tôi thi đậu rồi, thi đậu rồi, thi đậu rồi!
Giang Bảo Di: Cuối cùng tôi cũng thi đậu rồi!!!
Giang Bảo Di: Huấn luyện viên của tôi sắp khóc rồi hahahahahahahaha
Tưởng Dịch: Hahahahahahahaha
Tưởng Dịch: Chúc mừng chúc mừng
Tưởng Dịch: Khi nào cậu về đây?
Giang Bảo Di: Chiều mai!
Tưởng Dịch: Được, có bất ngờ cho cậu [ye]
Giang Bảo Di: Gì thế gì thế gì thế
Tưởng Dịch: Bí mật.
Giang Bảo Di: Cậu làm thế khiến tôi muốn về trường ngay bây giờ.
Tưởng Dịch: Ngày mai sẽ biết
Giang Bảo Di: Vậy tại sao cậu không đợi mai rồi hẵng nói với tôi (nghiến răng)
Tưởng Dịch: … Đúng ha.
Giang Bảo Di: [tạm biệt]
Vì bất ngờ mà Tưởng Dịch nói nên trưa hôm sau vừa ăn cơm xong, Giang Bảo Di đã chuẩn bị đến ga tàu cao tốc, nếu là bình thường thì cô sẽ rề rà ở nhà đến giờ cơm tối mới về.
Ba Giang cảm thán một câu: “Đúng là con gái lớn rồi khó giữ mà.”
Giang Bảo Di vui tươi hớn hở, cũng không nói gì, chỉ xách balo chạy ra ngoài.
Mẹ Giang ở phía sau dặn dò: “Con đi chậm thôi! Đến trường nhớ báo ba mẹ biết một tiếng.”
“Con biết rồi!” Giang Bảo Di ngồi vào xe như một làn khói: “Chú, chạy đi chạy đi chạy đi, nhanh giúp cháu nhé, cháu xem thử đến ga có thể đổi chuyến sớm hơn chút không.”
“Hôm nay vội thế à?” Chú lái xe là tài xế nhà, lúc trước mỗi lần đưa Giang Bảo Di đến ga tàu, cô đều lằng nhằng không chịu đi.
“Cháu có chút việc ạ.” Giang Bảo Di cười nói.
Từ thành phố Khê đến thành phố Hòa chỉ mất một tiếng đi tàu nhưng đây là lần đầu tiên Giang Bảo Di cảm thấy đường đi dài đằng đẵng như vậy. Cô ngồi tại chỗ, cứ cách một lúc lại xem đồng hồ, cứ cách một hồi lại ngó ra ngoài cửa sổ.
Sau khi xuống tàu, cô lập tức bắt xe đi đến phòng làm việc của Tiêu Nhiên.
Vốn dĩ Tưởng Dịch bảo là muốn đến đón cô nhưng anh nhận một đơn đột xuất nên nhất thời không thể dành thời gian đi đón cô được.
Lúc Giang Bảo Di đến, Tưởng Dịch vẫn chưa làm xong công việc của mình.
Qua cánh cửa mở một nửa, lần đầu tiên cô nhìn thấy Tưởng Dịch ở trạng thái làm việc, khẩu trang đen che kín nửa khuôn mặt, đường nét gương mặt ở góc độ này cực kỳ rõ ràng.
Nhất là sống mũi, được tôn lên vô cùng cao.
Giang Bảo Di không phải người không biết xấu hổ để nhìn anh quá lâu, cô lấy nước do Tiêu Nhiên đưa rồi đi đến ghế sofa bên cạnh ngồi xuống, đợi nửa tiếng mới thấy Tưởng Dịch từ trong phòng đi ra.
Ngày đầu xuân, trong phòng vẫn còn mở lò sưởi.
Tưởng Dịch mặc vô cùng mỏng manh, một chiếc áo thun tay dài màu đen rộng thùng thình, phối cùng một chiếc quần túi hộp màu xám tro đậm. Anh cởi khẩu trang ném vào thùng rác cạnh cửa, cất giọng nhè nhẹ: “Anh Chu, nhờ anh mang một ly nước vào trong.”
“Được.” Chàng trai ở quầy bar đáp.
Tưởng Dịch đi về phía trước vài bước, vừa ngẩng đầu thì nhìn thấy Giang Bảo Di. Khuôn mặt ban đầu vốn chẳng có cảm xúc gì lập tức nở nụ cười: “Tôi đi rửa tay trước.”
“Được.” Giang Bảo Di gật đầu.
Vài phút sau, Tưởng Dịch lại đi vào từ bên ngoài phòng, nghiêng người rút khăn giấy trên bàn. Cổ áo anh hở ra để lộ nửa bên xương quai xanh.
Giang Bảo Di phải đảo mắt gần như sắp rút gân mới khiến bản thân không nhìn chằm chằm vào đó.
“Cậu đến lúc nào thế?” Tưởng Dịch lấy ly nước, ngồi xuống ghế sofa đơn bên cạnh cô. Lúc uống nước, ống tay áo anh trượt xuống, hình xăm trên cổ tay lộ ra.
“Nửa tiếng trước.” Vào lần đi ăn với anh lúc trước, Giang Bảo Di biết trên cổ tay anh có hình xăm nhưng chưa từng thấy anh để lộ ra.
Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy hình xăm hoàn chỉnh.
Là một chiếc la bàn.
Thiết kế không có gì quá phức tạp, chỉ là những đường nét màu đen rất đơn giản nhưng cảm giác đa chiều và đổ bóng đều được thiết kế vô cùng chân thực, vừa nhìn đã bị thu hút.
“Hình xăm này của cậu có phải giống hình vẽ trên tường đó không?” Giang Bảo Di chỉ chỉ một mặt tường trong tiệm: “Cả hai đều ngầu.”
“Tương tự thế.” Tưởng Dịch nói: “Hình vẽ trên tường đó là hình xăm đầu tiên tôi thiết kế, lúc xăm lên tay, tôi đã điều chỉnh lại đôi chút, trông sẽ đẹp hơn.”
Giang Bảo Di chăm chú nhìn hình xăm trên cổ tay anh một lúc, tò mò hỏi: “La bàn… Có ý nghĩa gì với cậu à?”
“Có một chút.” Tưởng Dịch nhìn cô: “Còn nhớ chuyện năm lớp 11 tôi ra nước ngoài sống hơn nửa năm mà tôi kể với cậu lúc trước không?”
“Nhớ.” Giang Bảo Di đáp.
“Tôi đã tìm được phương hướng của mình, biết được bản thân muốn gì ở Paris.” Tưởng Dịch chạm vào hình xăm ở cổ tay mình: “Xăm cái này xem như để nhắc nhở bản thân không được lạc hướng nữa.”
“Wa.” Giang Bảo Di thốt ra lời khen từ nội tâm: “Quá ngầu.”
“Cảm ơn.” Tưởng Dịch uống một ngụm nước, chậm rãi nói tiếp: “Nhưng bây giờ tôi vừa mới tìm được một phương hướng mới.”
“Cái gì thế?” Giang Bảo Di nhìn anh.
Tưởng Dịch cũng nhìn cô, chỉ cười mà không nói gì.
Giang Bảo Di chợt hoàn hồn lại, chậm rãi nhìn sang chỗ khác, đồng thời “à” một tiếng nhưng mặt và tai đều tức khắc đỏ bừng lên.
__
Lời tác giả:
Hừ.
Nam sinh viên mưu ma chước quỷ:D
Sắp rồi sắp rồi.
Ngày mai tiếp tục!!