Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Ngủ Ngon Nhé Mặt Trăng - Vượng Tử A Oai

Chương 55: Thân mật



Môi bị anh ngậm lấy, cô hoàn toàn không thể thốt ra bất kì lời nào.
Vừa định há miệng đã bị anh chen vào chỗ trống, đầu lưỡi cũng nhân cơ hội chui vào, dây dưa một chỗ với cô.
Anh hôn không hề có trình tự gì, lúc đầu vẫn còn dịu dàng nhưng càng về sau càng không nhịn được, lực càng lúc càng mạnh.
Miệng lưỡi Từ Niệm Chi bị mút đến run lên, nước mắt sinh lý tràn qua khóe mắt.
Cô không chịu nổi đợt tiến công của anh, cơ thể nhỏ bé bị anh đẩy ngã ra sô pha, thân mình mảnh khảnh mềm mại, dường như chỉ cần dùng thêm chút sức nữa sẽ vỡ tan.
Nhiệt độ cơ thể của hai người càng lúc càng cao, như có lửa đang thiêu đốt.
Áo khoác trượt khỏi, nụ hôn của anh dời đến đầu vai mượt mà nhẵn bóng của cô.
Lúc này nhớ đến rèm cửa phòng khách còn chưa kéo lại, Từ Niệm Chi cố sức nghiêng đầu, vội hít một hơi vào, giọng khàn khàn vang lên, cô đẩy đầu anh ra: “Đừng ở đây.”
Thẩm Ngạn Chu ngừng động tác, thở hổn hển nặng nề mấy hơi: “Đi thôi.”
Một giây sau, trời đất quay cuồng, Từ Niệm Chi còn chưa kịp phản ứng lại thì mình đã rơi vào trong lòng Thẩm Ngạn Chu.
Cô không cử động, cứ vậy ngoan ngoãn rút người vào, lòng bàn tay dán lên bờ ngực săn chắc của anh, đôi mắt lóng lánh giương lên nhìn, giọng điệu vẫn cứ vô cùng vô tội: “Tim anh đập nhanh thật đó.”
Hàm dưới Thẩm Ngạn Chu cắn chặt, cực lực áp xuống một cảm giác kích động nào đó.
Anh tăng tốc độ đi, sau khi vào phòng cũng không quên đóng cửa lại rồi mới đặt cô xuống giường cẩn thận.
Cả người Từ Niệm Chi rơi vào giường, hai tay để trước ngực, mặt đỏ rực không dám nhìn thẳng vào người trước mặt.
Trước khi gặp được Thẩm Ngạn Chu, cô luôn kiên quyết từ chối những chuyện này, cảm thấy nhất định phải kết hôn rồi mới được làm. Nhưng sau khi hẹn hò cô mới phát hiện, thì ra dục vọng nguyên thủy được sản sinh khi con người ta đối mặt với người mình yêu là không thể nào khống chế.
Cô thích anh, muốn thân mật với anh thêm một chút, chỉ đơn giản như vậy thôi.
Đôi mắt đen của Thẩm Ngạn Chu bình tĩnh nhìn về phía cô: “Em nghĩ kĩ chưa?”
“Ừm.” Từ Niệm Chi nhỏ giọng đáp.
Anh ngừng lại ngồi dậy.
Ánh mắt va vào xương quai xanh của anh, rồi lại đến rãnh cơ bụng rõ ràng, cô không dám nhìn xuống nữa, nhưng vừa nâng mắt lại đúng lúc đối diện với Thẩm Ngạn Chu.
Ý trong mắt anh rõ như ban ngày, tựa như mãnh thú sắp nuốt chửng cô.
Tim Từ Niệm Chi đập nhanh hơn, tiếng nói nhẹ như lông hồng, thì thầm đề nghị: “Có thể tắt đèn đi không?”
Thẩm Ngạn Chu dựa vào cô với sang tắt đèn, xong tiện tay mở tủ đầu giường, lấy ra món đồ bên trong.
Căn phòng vốn sáng sủa bỗng chốc rơi vào bóng tối, tiếng hít thở và tiếng bao nhựa ma sát đan xen vào nhau, dần dần trở nên rõ ràng.
Từ Niệm Chi dù đã không còn quá sợ tối nhưng vẫn cảm thấy hơi hoảng, cô lần mò trong bóng tối, thử tìm đến tay Thẩm Ngạn Chu.
Bàn tay anh có vết chai, rất to, có thể bọc cả tay cô lại.
Vẫn chưa thích ứng được bóng tối nhưng bàn tay này đã đột nhiên lật lại khóa tay Từ Niệm Chi, cơ thể của anh đè lên.
“Anh không thạo lắm nên nếu đau thì nói với anh nhé.”
Từ Niệm Chi còn chưa kịp trả lời, vừa đón nhận nụ hôn, hơi thở nóng rực của Thẩm Ngạn Chu đã ập vào, hoàn toàn không cho cô thời gian suy nghĩ.
Lý trí còn sót lại phiêu du đến một nơi nào đó, cô chợt lại nhớ đến lần gặp mặt đầu tiên với Thẩm Ngạn Chu trong thang máy, cô luống cuống ấn mở đoạn voice chat của Tần Phỉ bằng loa ngoài, có nghĩ thế nào cũng không ngờ mấy tháng sau lại ở trên giường anh hôn nhau.
Sau khi hiểu rõ anh, thấy được trái tim dịu dàng kiên trì đằng sau vẻ bề ngoài tuấn tú này mới khiến những chuyện phát sinh trong đêm nay càng cảm động.
Tất cả những chuyện tiếp theo đều do anh dẫn dắt, trong lúc chìm nổi, đuôi mắt Từ Niệm Chi đỏ bừng.
Cô như người lạc đường dưới chân núi, trong mênh mông sương mù không tìm thấy đường ra, nhưng dưới sự dẫn dắt dịu dàng nào đó, cả người cô mềm nhũn, tựa như đạp lên những đám mây, bước về chỗ cao hơn.
Ngoài cửa chẳng biết bắt đầu mưa từ khi nào, tiếng mưa dường như che lấp tiếng ma sát drap giường vụn vặt vang lên nhưng mảnh tình ngọt ngào mãnh liệt trong lòng chẳng hề bị lấn át.
Đến rạng sáng, tất cả gió mưa mới kết thúc, tất cả dần yên tĩnh.
Từ Niệm Chi mệt đến mức không nhấc nổi tay, hai mắt mơ màng mở không ra, như một con mèo con ướt nước, ngoan ngoãn để Thẩm Ngạn Chu tùy ý giúp cô làm sạch.
Chuyện phía sau cô không nhớ rõ, chỉ nhớ anh nhẹ ôm cô vào lòng từ phía sau, đặt một nụ hôn lên thái dương.
“Ngủ ngon nhé, Chi Chi.”
  • Ngày hôm sau lúc rời giường, ngoài cửa lại bắt đầu nổi lên cơn mưa nhỏ.
Từ Niệm Chi nhúc nhích chân, cô không nhịn được mà hít vào một hơi. Cơ thể như vừa bị xe trọng tải cán qua cán lại nhiều lần, mỏi nhừ không chịu được.
Cô xoa eo, lúc đánh răng xong ra khỏi phòng thấy Thẩm Ngạn Chu đã làm xong bữa sáng để lên bàn, khi này buồn phiền trong lòng mới tiêu tán một chút.
Thẩm Ngạn Chu bóc xong trứng gà bỏ vào chén của cô, anh hạ thấp tông giọng: “Em ổn không?”
Từ Niệm Chi ỉu xìu: “Nhờ phúc của anh, ổn được mới lạ.”
Thẩm Ngạn Chu ho nhẹ: “Anh sai rồi, lần sau sẽ nhẹ lại.”
Thấy biểu hiện hôm nay của anh không tệ lắm, Từ Niệm Chi hé miệng cắn trứng gà mà không nói gì.
Khoảng thời gian sau đó, ngày nào Thẩm Ngạn Chu cũng ráta bận, không phải đang họp thì cũng là đang trên đường đi họp, tối khi về đến nhà thì Từ Niệm Chi đã ngủ thiếp đi trên giường, có đôi khi cả ngày hai người không nói được mấy câu.
Sau khi nhóm điều tra của tỉnh đến, tốc độ điều tra tăng cao hơn nhiều, nhưng có thế nào cũng là án của hai mươi mấy năm trước, muốn phá án cần có nhiều thời gian hơn.
Lúc vụ án lại đi vào ngõ cụt, dần rơi vào sương mù, manh mối mới lại xuất hiện.
Sáng thứ tư, Thẩm Ngạn Chu còn chưa ra cửa đã nhận được điện thoại của Triệu Dũng, bảo anh trực tiếp đến thôn Cô Thủy, có án ở đó.
Thế là đến bữa sáng Thẩm Ngạn Chu cũng chẳng kịp ăn đã phải vội lái xe đến hiện trường.
Khi đến hiện trường, những người khác trong đội hình sự đã ở đó, ngoài ra còn có vài cảnh sát nhân dân mặt đồng phục hỏi thăm người chứng kiến.
Bờ sông được vây lại bằng dây cảnh báo nguy hiểm màu vàng, Thẩm Ngạn Chu đi qua bãi cỏ phủ kín đá cuội, khom người chui qua dây.
Nơi phát hiện thi thể ở bờ sông vắng vẻ cạnh rừng, bình thường rất ít người đến, ngoại trừ một người dân ngoài thôn hôm nay đến câu cá thì không ai nhìn thấy.
Thi thể nữ nằm trên bờ sông ẩm ướt, vì gần đây nhiệt độ lên cao nên đã bị ngâm căng phồng thành người khổng lồ, sản sinh ra hiện tượng phân hủy nghiêm trọng, lưỡi tụt vào trong, xem ra đã tử vong hai đến ba ngày.
Cả người cô ấy dính dầy bùn đất, dây nịt trắng trên người nứt ra, bụng phình lên bất thường.
Hướng Hành ngẩng đầu, hai mắt sáng lên, anh ta vẫy tay với Thẩm Ngạn Chu: “Đội trưởng Thẩm đến rồi!”
“Tình hình thế nào rồi?” Thẩm Ngạn Chu đi đến.
“Hiện tại chưa rõ thân phận của người chết, người chứng kiến nói sáng sớm nay anh ta đến đây câu cá thì thấy thi thể nữ trôi trên mặt hồ nên lập tức báo cảnh sát, sau đó không đi đâu cả mà ở đây chờ cảnh sát đến.”
Thẩm Ngạn Chu nhìn thoáng qua người đàn ông thấp bé bên cạnh, giọng điệu lạnh nhạt: “Trời còn chưa sáng anh đã đến câu cá rồi sao?”
Người đàn ông nhìn mắt Thẩm Ngạn Chu mà mồ hôi lạnh cứ chảy.
“Yên tâm đi, chúng tôi không phải Cục hàng hải, anh có khai thác cát cũng không phải chúng tôi quản.” Hướng Hành nói: “Cho lời khai xong thì anh có thể đi rồi.”
Người đàn ông vội gật đầu, lấy thiết bị của mình xong xoay người đi, một giây cũng không ngừng lại.
Triệu Dũng vỗ tay, đứng lên từ cạnh thi thể: “Miệng mũi người chết có bùn cát, chứng minh trước khi xuống nước vẫn còn hô hấp.”
“Tự sát à?” Hướng Hành hỏi.
Thẩm Ngạn Chu nhíu mày: “Rất nhiều nguyên nhân cũng có thể tạo thành hiện tượng mũi miệng có bùn cát, không thể nhận định tính chất vụ án một cách phiến diện như vậy được, vẫn phải chờ sau khi kiểm tra máu mới kết luận được.”
Chỉ xem mũi miệng có bùn cát không phải là phương pháp khoa học để phán đoán là tự sát hay bị giết, cụ thể phải thông qua kiểm tra Diatom[1] mói có thể xác định tính chất vụ án.
[1] Diatom là một loại tảo cát quang, đây là phương pháp khám nghiệm pháp y để xác định nạn nhân ngạt nước chết hay đã tử vong trước khi xuống nước. Vì nếu có hô hấp khi dưới nước, tảo sẽ vào cơ thể, theo vòng tuần hoàn đi đến các cơ quan; nếu không, tảo không thể xâm nhập vào được.
“Mà trên người cô ấy có cả vết thương nông và sâu, không xác định được là người làm hay sau khi rơi vào nước, cọ vào đá vụn dưới đáy tạo thành.” Triệu Dũng quay đầu hỏi: “Hướng Hành, đã xác nhận danh sách người mất tích gần đây với đồn cảnh sát chưa?”
“Đã xác nhận rồi, gần đây không có ai báo án có người mất tích, cũng không khớp với người mất tích mấy năm trở lại đây.”
Thẩm Ngạn Chu nhìn chằm chằm thi thể dọa người trên đất, ánh mắt trầm xuống: “Trước tiên đưa đến nhà quàn đi, làm kiểm tra DNA xem có cần làm khám nghiệm tử thi không.”
Dù sao người Trung Quốc rất xem trọng dáng vẻ và mặt mũi sau khi chết của thi thể, ai ai cũng muốn chết có thể diện, vậy nên nếu bảng phân tích thống kê kiểm tra có thể định hình tính chất vụ án thì không cần khám nghiệm tử thi, cho người chết tôn nghiêm cuối cùng khi rời khỏi thế giới.
Hiện tại chủ yếu có hai nghi vấn chính, một là tính chất vụ án, hai là thân phận người chết, không thể xác nhận được thân phận thì các bước điều tra phía sau không thể triển khai.
Pháp y mang theo mẫu thử được rút ra về cục làm kiểm nghiệm trước, người của đội hình sự tiếp tục ở lại hiện trường khám xét, xem xem có chỗ nào bị bỏ sót không. Sau khi khám xét toàn bộ hoàn tất, một nhóm người tranh thủ thời gian quay về Cục thành phố.
Gió nóng ngoài cửa xộc vào thông qua khe hở, cả đường về tất cả đều im lặng không nói gì.
Thời gian gần đây rất nhạy cảm, liên tục xảy ra ba án mạng, khoảng thời gian bận rộn không phân ngày đêm vừa rồi còn sờ sờ trước mắt, đến mức sáng ra họ vừa nghe có án liên quan đến mạng người còn có hơi sợ.
“Đội trưởng, không phải lại là án mạng chứ……”Hướng Hành lên tiếng phá vỡ sự im lặng.
Thẩm Ngạn Chu nắm tay lái, mím môi: “Tra án vốn là công việc của chúng ta, vậy thì tra là được rồi, không phải thì tốt, cậu lo gì?”
Hướng Hành chống eo: “Tôi vừa nghĩ đến phải tra án thì cảm giác thời gian ngủ của mình lại khó giữ rồi.”
Thẩm Ngạn Chu liếc nhìn anh ta nhưng không nói gì.
Thật ra thi thể hôm nay dường như có thể xác nhận còn sống khi vào nước, khả năng tự sát rất lớn.
Đầu tiên nơi phát sinh rất vắng vẻ, người chết sẽ không vô duyên vô cớ chạy đến nơi thế này, lại thêm cảnh vật xung quanh phức tạp, nếu như bị sát hại thì hung thủ xử lí hiện trường sẽ rất khó khăn, huống hồ hôm nay họ cũng không phát hiện ra dấu vết gì khả nghi, nhưng để chắc chắn thì vẫn phải đợi kết quả phân tích ra rồi mới nói tiếp. Nếu là tự sát thì tất cả đều vui, đội hình sự của họ không liên quan đến nữa.
Kiểm tra DNA là kiểm tra cơ bản nhất của cảnh sát, họ vừa về Cục, Lão Lưu của phòng kiểm nghiệm đã cầm báo cáo chờ sẵn ở cửa phòng làm việc của Thẩm Ngạn Chu.
Anh ấy đưa báo cáo ra: “Huyết dịch kiểm trắc làm, có thể xác nhận là tự sát.”
Vừa thốt ra câu này, tất cả mọi người thả lỏng được một phần.
Hướng Hành vỗ ngực: “Làm tôi sợ muốn chết.”
Thẩm Ngạn Chu nhận báo cáo, anh không xem nhẹ ý ẩn trong mắt Lão Lưu mà lật ra xem, cặp mày bỗng chốc nhíu chặt: “Mang thai?”
Lão Lưu gật đầu: “Người chết đã mang thai bốn tháng rưỡi.”
Nhìn xuống một chút, Thẩm Ngạn Chu cuối cùng cũng hiểu vì sao nét mặt ban nãy của Lưu Cương lại nghiêm túc đến vậy.
Lão Lưu thở dài: “Lần này không đơn giản như vậy, chúng tôi kiểm tra ra trong máu của người chết có lượng lớn heroin và morphine.”
Vượng Tử cũng cau mày theo: “Người chết hút thuốc phiện?”
“Phải.” Lão Lưu nói với giọng nghiêm túc: “Điểm mấu chốt là ——”
Anh ấy chỉ vào một hàng chữ trong báo cáo, tốc độ đọc chậm dần.
“DNA của người chết hoàn toàn trùng khớp với một trong số những đứa trẻ trong án lừa bán năm đó ở tỉnh Quảng Đông.”
Chương trước Chương tiếp
Loading...