Ngủ Ngon Nhé Mặt Trăng - Vượng Tử A Oai
Chương 35: Tỏ tình
Từ khi sinh ra đến trước khi gặp được Thẩm Ngạn Chu, Từ Niệm Chi chưa từng động lòng với bất kì người đàn ông nào.
Cuộc sống trước năm 6 tuổi mơ hồ, sau khi vào nhà họ Từ, mọi thứ của cô mới đi vào quỹ đạo.
Cho đến nay cô luôn cẩn thận sắm vai đứa con ngoan, chỉ cần nghe lời thì không ai không thích cô.
Đây hình như là kim chỉ nam sinh tồn mà cô tìm ra.
Sau khi đi học, cô cố ý để mình cởi mở, thích cười, hoạt bát, có thể ở chung với bất kì ai.
Trong giai đoạn làm học sinh, cô luôn là đứa trẻ xếp đầu, đến thi đại học cũng không khiến người khác bận tâm, mọi chuyện đều là con đường mà ba mẹ Từ đã trải sẵn cho cô.
Vậy nên hẹn hò với Tiêu Tễ cũng nằm trong kế hoạch của cô.
Ở độ tuổi cần yêu đương, Tiêu Tễ đúng lúc xuất hiện.
Sau đó hai người chia tay nhưng Từ Niệm Chi không quá đau lòng, một giọt nước mắt cũng không rơi, ngược lại phải đi an ủi Tần Phỉ nổi trận lôi đình. Cô chỉ thấy có hơi tiếc nuối vì mối tình đầu của mình lại là người như vậy.
Học xong nghiên cứu sinh, cô quay về cạnh ba mẹ, vào đài truyền hình Nam Giang.
Tất cả đường đi nước bước đều được hoạch định.
Mãi cho đến hôm trong thang máy, gặp Thẩm Ngạn Chu.
Bên tai cô dường như vang lên tiếng xe lửa đổi hướng, cuộc sống của cô đi về một hướng mới.
Từ Niệm Chi không nghĩ mình sẽ dính líu đến anh, cho dù là tính cách hay cái khác, độ xứng đôi của hai người hình như không cao lắm.
Nhưng có một thứ là số mệnh an bài.
Giống như cô và Thẩm Ngạn Chu vậy mà là bạn cấp 3, giống như họ gặp lại ở Nam Giang sau nhiều năm tốt nghiệp.
Giống như hôm nay nhặt được túi chìa khóa của Thẩm Ngạn Chu ở hiện trường, sau đó đúng lúc thấy ảnh chụp bên trong.
Sự quan tâm và giúp đỡ mấy ngày nay của anh, cộng thêm cả kiên nhẫn và dịu dàng tựa như được bức ảnh chụp này giải thích.
Từ Niệm Chi cần một ít thời gian để tiêu hóa sự thật người Thẩm Ngạn Chu luôn yêu thầm là mình.
Có hơi bất ngờ, làm cô trở tay không kịp.
Cô không phải chưa từng được người khác thích mà ngược lại, người thích cô rất nhiều, người tài giỏi chín chắn như Chu Vũ Xuyên cũng không ít.
Nhưng Thẩm Ngạn Chu đối với nàng tới nói có chút không giống vậy.
Khi ở bên anh, tim cô rất dễ đập nhanh hơn, có khi khoảng cách giữa hai người quá gần, người cô sẽ nóng lên như bị thiêu cháy.
Vô cùng kì lạ.
Vì chuyện này mà cả ngày Từ Niệm Chi như trên mây, Dương Tiểu Bàn và Hạ Ngôn biết nội tình cũng ăn ý không đến quấy phá cô, cho cô đủ không gian để ngẫm lại chuyện này.
Cô gửi cho Thẩm Ngạn Chi một tin nhắn: 【Vừa nãy túi chìa khóa của anh rơi ở hiện trường, anh xem khi nào có thời gian, tôi đem đến cho anh.】
Có lẽ Thẩm Ngạn Chu bị mấy tên nhóc không học vấn, không nghề nghiệp giữ chân không thể phân đến, đến lúc Từ Niệm Chi sắp tan làm mới trả lời.
Z: 【Đêm nay đi, tôi đến nhà cô tìm cô đi.】
–
“Hả? Thật hay giả thế? Thẩm Ngạn Chu vậy mà bỏ ảnh chụp vào trong túi chìa khóa lúc nào cũng mang theo á? Trời ơi, cái này không hợp với hình tượng của cậu ấy tí nào!” Tần Phỉ kêu to trong điện thoại, mặt nạ trên mặt suýt rơi xuống.
Màng tai Từ Niệm Chi đau đớn, cô nhăn mặt đưa điện thoại ra xa, bĩu môi: “Cậu giật mình vậy làm gì? Tống Vĩnh Đồng sớm nói với cậu rồi phải không?”
Đừng khinh thường đường tình ngắn ngủi của cô, cô đã sớm nhìn ra Tống Vĩnh Đồng luôn tác hợp họ trong tối ngoài sáng, nhất định đã nói với Tần Phỉ.
“Ấy Chi Chi, mình cũng mới biết được gần đây thôi, chuyện thế này sao mình có mặt mũi nói với cậu, vẫn nên để cậu tự phát hiện.” Tần Phỉ mềm giọng làm nũng.
“Nói nữa, lúc mình biết cũng giật mình, ai ngờ Thẩm Ngạn Chu là chiến thần của tình yêu thuần khiết, nhiều năm vậy không chủ động xuất kích, dựa vào một tấm ảnh cũ mà nhớ nhung, đúng là không phải người thường.”
Khổ mà cảnh sát Thẩm chịu không phải thứ người bình thường có thể nhận lãnh.
Từ Niệm Chi cầm điện thoại, cô cúi đầu, ngón tay vì dùng sức mà trắng bệch.
“Chi Chi, rốt cuộc cậu nghĩ thế nào? Cậu thích cậu ấy không?” Tần Phỉ ngồi thẳng người, giọng điệu trở nên nghiêm túc.
Người bạn thân này của cô ấy có vẻ ngoài mềm mại, tính tình cũng vậy, câu bình thường nói nhiều nhất là “Được”, “Mình sao cũng được”, trước nay chưa từng tranh cái gì với người khác, dường như cái nào cũng được.
Vậy cô nghĩ thế nào cơ? Có ai quan tâm không?
Từ Niệm Chi ngẩn người trước câu hỏi này, bất ngờ trong một chốc.
“Phỉ Phỉ.” Ngón tay cô cấu vào điện thoại mình, cúi đầu nhìn chằm chằm mũi giày mình, rầu rĩ hỏi: “Thích một người…… Là thế nào?”
“Ồ.” Tần Phỉ tự hỏi, cô nghiêng đầu cắn miếng dưa hấu Tống Vĩnh Đồng đưa sang, vô cùng thuần thục phun hạt vào tay anh ta rồi nói vào điện thoại: “Thích một người à, chính là luôn muốn cùng anh ấy bên nhau, sẽ lo lắng, xót thương, nhìn thấy anh ấy vui vẻ thì cậu sẽ vui vẻ.”
“Điểm mấu chốt là cậu sẽ xuất hiện các triệu chứng như mặt đỏ tim đập, không nhịn được mà muốn đến gần anh ấy.” Tần Phỉ bày ra bộ dạng như cô giáo, cố ý hạ giọng: “Thân thể là trung thành nhất, lúc cậu đối diện với cậu ấy, cậu có muốn hôn cậu ấy không?”
Tai Từ Niệm Chi lập tức đỏ bừng, màu chạy hết lên đầu: “Cậu đừng nói bậy! Gì mà hôn! Mình không nghĩ như vậy! Mình sắp về đến nhà rồi, không nói với cậu nữa!”
Nói xong cô tay đánh chân, hoảng loạn cúp máy.
Thang máy chỉ có mình cô đứng, sau khi cuộc điện thoại kết thúc, không gian nhỏ hẹp lại lần nữa im ắng.
Từ Niệm Chi ngẩng đầu lên, cô nhìn con số nhích lên từng chút mà lòng lại có hơi nôn nóng.
Thẩm Ngạn Chu nói sau khi tan làm sẽ đến tìm cô lấy túi chìa khóa, chỉ là cô còn chưa kịp chuẩn bị để đối mặt với anh.
Đến số 16, thang máy dần ngừng lại, cửa mở ra.
Từ Niệm Chi trấn an bản thân rồi cất bước ra ngoài.
Hàng lang không sáng đèn, chỉ có biển treo trên cửa thang bộ thoát hiểm lập lòe ánh xanh thậm, chợt nhìn có hơi rợn người.
Cô vừa bước một bước đã thấy một bóng người cao lớn cường tráng dựa vào cửa nhà cô.
Nhớ đến lần gặp không may trước, lưng Từ Niệm Chi bỗng toát mồ hôi lạnh, họng suýt chút đã bật ra tiếng thét chói tai.
Anh phản ứng rất nhanh, đứng thẳng lên cất chất giọng điềm tĩnh: “Là tôi.”
Vừa có âm thanh, đèn cảm ứng sáng lên.
Dưới ánh đèn nhạt, hai mắt nhìn nhau, Từ Niệm Chi thấy rõ hình dáng khuôn mặt của Thẩm Ngạn Chu, anh dường như chưa hồi phục hẳn, màu môi còn nhạt hơn so với thường ngày.
Qua vài giây, Từ Niệm Chi có phản ứng lại, cô cúi đầu tìm trong túi, sau đó lấy túi chìa khóa màu nâu ra đưa: “Của anh.”
Thẩm Ngạn Chu đưa tay nhận: “Cảm ơn.”
Anh không vội đi, vẫn đứng tại chỗ.
Từ Niệm Chi nuốt bọt, không hiểu anh có ý gì nhưng lại ngại đuổi người khác đi nên đành nói một câu không liên quan: “Sốt tuy đã hết nhưng vẫn phải đúng giờ uống thuốc, nếu không thì cảm không nhanh hết đâu.”
Thẩm Ngạn Chu đến gần cô thêm một bước, ánh mắt xoáy sâu, thân hình cao lớn chắn trước mặt cô.
Từ Niệm Chi ý thức được, cô lùi về phía góc tường kia.
Không còn âm thanh, đèn cảm ứng lại tắt, trước mắt lại là một mảng đen kịt.
Tim Từ Niệm Chi lại không chịu khống chế mà đập nhanh nhưng không phải vì sợ hãi.
Cô có thể mơ hồ nhìn thấy đôi mắt anh, trong đó như đang đèn nén cảm xúc gì đó.
Hồi lâu, tiếng anh khàn khàn vang lên: “Em nhìn thấy ảnh rồi?”
Từ Niệm Chi kinh ngạc, cô giải thích theo bản năng: “Không phải, là nó tự rơi ra!”
“Vậy cũng là thấy rồi.” Anh bật cười.
Từ Niệm Chi trút một hơi, vai chùng xuống, không nói gì nữa.
Nên đối mặt thì vẫn phải đối mặt, trốn không thoát.
“Chi Chi.” Đôi mắt đen nhánh của Thẩm Ngạn Chu dán vào cô gái đang cúi đầu trước mặt, giọng nói phát ra nhẹ hơn: “Em nghĩ thế nào?”
Từ Niệm Chi càng cúi thấp hơn, sao hôm nay ai cũng hỏi cô nghĩ thế nào. Cô mím môi, chậm chạp thốt ra hai chữ: “Không biết.”
Đỉnh đầu như có tiếng thở dài nhàn nhạt.
Thẩm Ngạn Chu hơi rũ mắt, khóe môi anh cong cong: “Con người của tôi ấy à, không phải là người tốt gì, luôn rất ngỗ nghịch.”
“Cấp 3 tôi không nghe lời ai, sau khi gặp em, tính tình mới tốt lên nhiều.”
“Tôi biết em là người muốn vào đại học trọng điểm, vậy nên sau đó tôi quyết tâm thay đổi mình.”
“Lúc đầu cũng rất khó, bỗng ập xuống nhiều bài tập như vậy, muốn bù cũng không dễ. Những mỗi lần tan học thấy em và bạn đi qua lớp tôi, nhìn thấy nụ cười của em, tôi lại có thể cắn răng kiên trì thêm một chút.”
“Tiếp sau thi đại học, tôi nhờ người hỏi thăm rất lâu mới biết nguyện vọng của em, theo em về Hứa Thành. Trường cảnh sát quản rất nghiêm, tôi không thể thường xuyên ra ngoài, nhưng chỉ cần có thể, tôi sẽ đi đến cửa trường em dạo qua dạo lại, biết đâu gặp được em.”
Giọng Thẩm Ngạn Chu bỗng có hơi run lên: “Thật ra tôi không nghĩ đến hẹn hò với em, nhiều năm vậy ở một mình đã quen, đời này có lẽ cứ như vậy.”
“Nhưng lần này sau khi gặp lại em, tôi cảm thấy mình hình như cũng có năng lực bảo vệ em, có thể cùng em đứng chung.”
Có lẽ việc yêu thầm tám năm này trong mắt người khác rất vất vả, tám năm im lặng bảo vệ như ngày đầu, không có được bất kì lời hồi đáp nào, đến Tống Vĩnh Đồng cũng nói anh hà tất lại cố chấp với một người.
Nhưng anh cảm thấy rất hạnh phúc.
Mỗi một ngày thích cô, anh đều cảm thấy hạnh phúc.
Yết hầu Thẩm Ngạn Chu lăn nhẹ, âm thanh trầm thấp: “Chi Chi, tôi thật sự rất thích em.”
Vô cùng vô cùng thích, là kiểu đặt đầu quả tim, không nỡ để cô chịu uất ức nào.
Lời anh nói và cả hơi thở đều mang theo độ nóng bỏng tay, vai Từ Niệm Chi rụt lại, đứng đó không nói gì.
Thẩm Ngạn Chu không giục cô, anh không bỏ sót vành tai đỏ ửng lộ ra giữa mái tóc, có vài vấn đề có lẽ đã có đáp án.
Từ Niệm Chi lúng túng, trước nay cô chưa từng nghe lời tỏ tình như vậy.
Không có từ ngữ xinh đẹp trau chuốt, cũng không có những lời theo xu hướng, cô chỉ thấy một tấm lòng thành khẩn trần trụi.
Sau một lúc lâu, cô mới lên tiếng: “Tôi phải suy nghĩ lại.”
“Được.”
Đáp án này Thẩm Ngạn Chu đã đoán từ trước. Anh không khó dễ cô, chỉ là nhìn vào con ngươi sáng ngời ngận nước làm anh nhẫn nhịn hơi khó khăn.
Thẩm Ngạn Chu khom người xuống, đôi mắt càng sâu: “Nhưng em không đồng ý làm tôi có hơi đau lòng, có thể có bồi thường không?”
Hơi thở che trời lấp đất của anh áp xuống, khoảng cách giữa hai người không còn bao nhiêu, dường như có thể nghe thấy tiếng tim đập của nhau.
Từ Niệm Chi ngơ ra, mặt bất tri bất giác đỏ lên: “Sao cơ?”
Thẩm Ngạn Chu nghiêng đầu, đầu ngón tay chạm nhẹ vào mu bàn tay của cô, giọng điệu ẩn sự căng thẳng không dễ phát hiện: “Có thể ôm một cái không?”
Cuộc sống trước năm 6 tuổi mơ hồ, sau khi vào nhà họ Từ, mọi thứ của cô mới đi vào quỹ đạo.
Cho đến nay cô luôn cẩn thận sắm vai đứa con ngoan, chỉ cần nghe lời thì không ai không thích cô.
Đây hình như là kim chỉ nam sinh tồn mà cô tìm ra.
Sau khi đi học, cô cố ý để mình cởi mở, thích cười, hoạt bát, có thể ở chung với bất kì ai.
Trong giai đoạn làm học sinh, cô luôn là đứa trẻ xếp đầu, đến thi đại học cũng không khiến người khác bận tâm, mọi chuyện đều là con đường mà ba mẹ Từ đã trải sẵn cho cô.
Vậy nên hẹn hò với Tiêu Tễ cũng nằm trong kế hoạch của cô.
Ở độ tuổi cần yêu đương, Tiêu Tễ đúng lúc xuất hiện.
Sau đó hai người chia tay nhưng Từ Niệm Chi không quá đau lòng, một giọt nước mắt cũng không rơi, ngược lại phải đi an ủi Tần Phỉ nổi trận lôi đình. Cô chỉ thấy có hơi tiếc nuối vì mối tình đầu của mình lại là người như vậy.
Học xong nghiên cứu sinh, cô quay về cạnh ba mẹ, vào đài truyền hình Nam Giang.
Tất cả đường đi nước bước đều được hoạch định.
Mãi cho đến hôm trong thang máy, gặp Thẩm Ngạn Chu.
Bên tai cô dường như vang lên tiếng xe lửa đổi hướng, cuộc sống của cô đi về một hướng mới.
Từ Niệm Chi không nghĩ mình sẽ dính líu đến anh, cho dù là tính cách hay cái khác, độ xứng đôi của hai người hình như không cao lắm.
Nhưng có một thứ là số mệnh an bài.
Giống như cô và Thẩm Ngạn Chu vậy mà là bạn cấp 3, giống như họ gặp lại ở Nam Giang sau nhiều năm tốt nghiệp.
Giống như hôm nay nhặt được túi chìa khóa của Thẩm Ngạn Chu ở hiện trường, sau đó đúng lúc thấy ảnh chụp bên trong.
Sự quan tâm và giúp đỡ mấy ngày nay của anh, cộng thêm cả kiên nhẫn và dịu dàng tựa như được bức ảnh chụp này giải thích.
Từ Niệm Chi cần một ít thời gian để tiêu hóa sự thật người Thẩm Ngạn Chu luôn yêu thầm là mình.
Có hơi bất ngờ, làm cô trở tay không kịp.
Cô không phải chưa từng được người khác thích mà ngược lại, người thích cô rất nhiều, người tài giỏi chín chắn như Chu Vũ Xuyên cũng không ít.
Nhưng Thẩm Ngạn Chu đối với nàng tới nói có chút không giống vậy.
Khi ở bên anh, tim cô rất dễ đập nhanh hơn, có khi khoảng cách giữa hai người quá gần, người cô sẽ nóng lên như bị thiêu cháy.
Vô cùng kì lạ.
Vì chuyện này mà cả ngày Từ Niệm Chi như trên mây, Dương Tiểu Bàn và Hạ Ngôn biết nội tình cũng ăn ý không đến quấy phá cô, cho cô đủ không gian để ngẫm lại chuyện này.
Cô gửi cho Thẩm Ngạn Chi một tin nhắn: 【Vừa nãy túi chìa khóa của anh rơi ở hiện trường, anh xem khi nào có thời gian, tôi đem đến cho anh.】
Có lẽ Thẩm Ngạn Chu bị mấy tên nhóc không học vấn, không nghề nghiệp giữ chân không thể phân đến, đến lúc Từ Niệm Chi sắp tan làm mới trả lời.
Z: 【Đêm nay đi, tôi đến nhà cô tìm cô đi.】
–
“Hả? Thật hay giả thế? Thẩm Ngạn Chu vậy mà bỏ ảnh chụp vào trong túi chìa khóa lúc nào cũng mang theo á? Trời ơi, cái này không hợp với hình tượng của cậu ấy tí nào!” Tần Phỉ kêu to trong điện thoại, mặt nạ trên mặt suýt rơi xuống.
Màng tai Từ Niệm Chi đau đớn, cô nhăn mặt đưa điện thoại ra xa, bĩu môi: “Cậu giật mình vậy làm gì? Tống Vĩnh Đồng sớm nói với cậu rồi phải không?”
Đừng khinh thường đường tình ngắn ngủi của cô, cô đã sớm nhìn ra Tống Vĩnh Đồng luôn tác hợp họ trong tối ngoài sáng, nhất định đã nói với Tần Phỉ.
“Ấy Chi Chi, mình cũng mới biết được gần đây thôi, chuyện thế này sao mình có mặt mũi nói với cậu, vẫn nên để cậu tự phát hiện.” Tần Phỉ mềm giọng làm nũng.
“Nói nữa, lúc mình biết cũng giật mình, ai ngờ Thẩm Ngạn Chu là chiến thần của tình yêu thuần khiết, nhiều năm vậy không chủ động xuất kích, dựa vào một tấm ảnh cũ mà nhớ nhung, đúng là không phải người thường.”
Khổ mà cảnh sát Thẩm chịu không phải thứ người bình thường có thể nhận lãnh.
Từ Niệm Chi cầm điện thoại, cô cúi đầu, ngón tay vì dùng sức mà trắng bệch.
“Chi Chi, rốt cuộc cậu nghĩ thế nào? Cậu thích cậu ấy không?” Tần Phỉ ngồi thẳng người, giọng điệu trở nên nghiêm túc.
Người bạn thân này của cô ấy có vẻ ngoài mềm mại, tính tình cũng vậy, câu bình thường nói nhiều nhất là “Được”, “Mình sao cũng được”, trước nay chưa từng tranh cái gì với người khác, dường như cái nào cũng được.
Vậy cô nghĩ thế nào cơ? Có ai quan tâm không?
Từ Niệm Chi ngẩn người trước câu hỏi này, bất ngờ trong một chốc.
“Phỉ Phỉ.” Ngón tay cô cấu vào điện thoại mình, cúi đầu nhìn chằm chằm mũi giày mình, rầu rĩ hỏi: “Thích một người…… Là thế nào?”
“Ồ.” Tần Phỉ tự hỏi, cô nghiêng đầu cắn miếng dưa hấu Tống Vĩnh Đồng đưa sang, vô cùng thuần thục phun hạt vào tay anh ta rồi nói vào điện thoại: “Thích một người à, chính là luôn muốn cùng anh ấy bên nhau, sẽ lo lắng, xót thương, nhìn thấy anh ấy vui vẻ thì cậu sẽ vui vẻ.”
“Điểm mấu chốt là cậu sẽ xuất hiện các triệu chứng như mặt đỏ tim đập, không nhịn được mà muốn đến gần anh ấy.” Tần Phỉ bày ra bộ dạng như cô giáo, cố ý hạ giọng: “Thân thể là trung thành nhất, lúc cậu đối diện với cậu ấy, cậu có muốn hôn cậu ấy không?”
Tai Từ Niệm Chi lập tức đỏ bừng, màu chạy hết lên đầu: “Cậu đừng nói bậy! Gì mà hôn! Mình không nghĩ như vậy! Mình sắp về đến nhà rồi, không nói với cậu nữa!”
Nói xong cô tay đánh chân, hoảng loạn cúp máy.
Thang máy chỉ có mình cô đứng, sau khi cuộc điện thoại kết thúc, không gian nhỏ hẹp lại lần nữa im ắng.
Từ Niệm Chi ngẩng đầu lên, cô nhìn con số nhích lên từng chút mà lòng lại có hơi nôn nóng.
Thẩm Ngạn Chu nói sau khi tan làm sẽ đến tìm cô lấy túi chìa khóa, chỉ là cô còn chưa kịp chuẩn bị để đối mặt với anh.
Đến số 16, thang máy dần ngừng lại, cửa mở ra.
Từ Niệm Chi trấn an bản thân rồi cất bước ra ngoài.
Hàng lang không sáng đèn, chỉ có biển treo trên cửa thang bộ thoát hiểm lập lòe ánh xanh thậm, chợt nhìn có hơi rợn người.
Cô vừa bước một bước đã thấy một bóng người cao lớn cường tráng dựa vào cửa nhà cô.
Nhớ đến lần gặp không may trước, lưng Từ Niệm Chi bỗng toát mồ hôi lạnh, họng suýt chút đã bật ra tiếng thét chói tai.
Anh phản ứng rất nhanh, đứng thẳng lên cất chất giọng điềm tĩnh: “Là tôi.”
Vừa có âm thanh, đèn cảm ứng sáng lên.
Dưới ánh đèn nhạt, hai mắt nhìn nhau, Từ Niệm Chi thấy rõ hình dáng khuôn mặt của Thẩm Ngạn Chu, anh dường như chưa hồi phục hẳn, màu môi còn nhạt hơn so với thường ngày.
Qua vài giây, Từ Niệm Chi có phản ứng lại, cô cúi đầu tìm trong túi, sau đó lấy túi chìa khóa màu nâu ra đưa: “Của anh.”
Thẩm Ngạn Chu đưa tay nhận: “Cảm ơn.”
Anh không vội đi, vẫn đứng tại chỗ.
Từ Niệm Chi nuốt bọt, không hiểu anh có ý gì nhưng lại ngại đuổi người khác đi nên đành nói một câu không liên quan: “Sốt tuy đã hết nhưng vẫn phải đúng giờ uống thuốc, nếu không thì cảm không nhanh hết đâu.”
Thẩm Ngạn Chu đến gần cô thêm một bước, ánh mắt xoáy sâu, thân hình cao lớn chắn trước mặt cô.
Từ Niệm Chi ý thức được, cô lùi về phía góc tường kia.
Không còn âm thanh, đèn cảm ứng lại tắt, trước mắt lại là một mảng đen kịt.
Tim Từ Niệm Chi lại không chịu khống chế mà đập nhanh nhưng không phải vì sợ hãi.
Cô có thể mơ hồ nhìn thấy đôi mắt anh, trong đó như đang đèn nén cảm xúc gì đó.
Hồi lâu, tiếng anh khàn khàn vang lên: “Em nhìn thấy ảnh rồi?”
Từ Niệm Chi kinh ngạc, cô giải thích theo bản năng: “Không phải, là nó tự rơi ra!”
“Vậy cũng là thấy rồi.” Anh bật cười.
Từ Niệm Chi trút một hơi, vai chùng xuống, không nói gì nữa.
Nên đối mặt thì vẫn phải đối mặt, trốn không thoát.
“Chi Chi.” Đôi mắt đen nhánh của Thẩm Ngạn Chu dán vào cô gái đang cúi đầu trước mặt, giọng nói phát ra nhẹ hơn: “Em nghĩ thế nào?”
Từ Niệm Chi càng cúi thấp hơn, sao hôm nay ai cũng hỏi cô nghĩ thế nào. Cô mím môi, chậm chạp thốt ra hai chữ: “Không biết.”
Đỉnh đầu như có tiếng thở dài nhàn nhạt.
Thẩm Ngạn Chu hơi rũ mắt, khóe môi anh cong cong: “Con người của tôi ấy à, không phải là người tốt gì, luôn rất ngỗ nghịch.”
“Cấp 3 tôi không nghe lời ai, sau khi gặp em, tính tình mới tốt lên nhiều.”
“Tôi biết em là người muốn vào đại học trọng điểm, vậy nên sau đó tôi quyết tâm thay đổi mình.”
“Lúc đầu cũng rất khó, bỗng ập xuống nhiều bài tập như vậy, muốn bù cũng không dễ. Những mỗi lần tan học thấy em và bạn đi qua lớp tôi, nhìn thấy nụ cười của em, tôi lại có thể cắn răng kiên trì thêm một chút.”
“Tiếp sau thi đại học, tôi nhờ người hỏi thăm rất lâu mới biết nguyện vọng của em, theo em về Hứa Thành. Trường cảnh sát quản rất nghiêm, tôi không thể thường xuyên ra ngoài, nhưng chỉ cần có thể, tôi sẽ đi đến cửa trường em dạo qua dạo lại, biết đâu gặp được em.”
Giọng Thẩm Ngạn Chu bỗng có hơi run lên: “Thật ra tôi không nghĩ đến hẹn hò với em, nhiều năm vậy ở một mình đã quen, đời này có lẽ cứ như vậy.”
“Nhưng lần này sau khi gặp lại em, tôi cảm thấy mình hình như cũng có năng lực bảo vệ em, có thể cùng em đứng chung.”
Có lẽ việc yêu thầm tám năm này trong mắt người khác rất vất vả, tám năm im lặng bảo vệ như ngày đầu, không có được bất kì lời hồi đáp nào, đến Tống Vĩnh Đồng cũng nói anh hà tất lại cố chấp với một người.
Nhưng anh cảm thấy rất hạnh phúc.
Mỗi một ngày thích cô, anh đều cảm thấy hạnh phúc.
Yết hầu Thẩm Ngạn Chu lăn nhẹ, âm thanh trầm thấp: “Chi Chi, tôi thật sự rất thích em.”
Vô cùng vô cùng thích, là kiểu đặt đầu quả tim, không nỡ để cô chịu uất ức nào.
Lời anh nói và cả hơi thở đều mang theo độ nóng bỏng tay, vai Từ Niệm Chi rụt lại, đứng đó không nói gì.
Thẩm Ngạn Chu không giục cô, anh không bỏ sót vành tai đỏ ửng lộ ra giữa mái tóc, có vài vấn đề có lẽ đã có đáp án.
Từ Niệm Chi lúng túng, trước nay cô chưa từng nghe lời tỏ tình như vậy.
Không có từ ngữ xinh đẹp trau chuốt, cũng không có những lời theo xu hướng, cô chỉ thấy một tấm lòng thành khẩn trần trụi.
Sau một lúc lâu, cô mới lên tiếng: “Tôi phải suy nghĩ lại.”
“Được.”
Đáp án này Thẩm Ngạn Chu đã đoán từ trước. Anh không khó dễ cô, chỉ là nhìn vào con ngươi sáng ngời ngận nước làm anh nhẫn nhịn hơi khó khăn.
Thẩm Ngạn Chu khom người xuống, đôi mắt càng sâu: “Nhưng em không đồng ý làm tôi có hơi đau lòng, có thể có bồi thường không?”
Hơi thở che trời lấp đất của anh áp xuống, khoảng cách giữa hai người không còn bao nhiêu, dường như có thể nghe thấy tiếng tim đập của nhau.
Từ Niệm Chi ngơ ra, mặt bất tri bất giác đỏ lên: “Sao cơ?”
Thẩm Ngạn Chu nghiêng đầu, đầu ngón tay chạm nhẹ vào mu bàn tay của cô, giọng điệu ẩn sự căng thẳng không dễ phát hiện: “Có thể ôm một cái không?”