Ngủ Ngon Nhé Mặt Trăng - Vượng Tử A Oai
Chương 10: Tấm ảnh chụp
Vì tránh đội quá lớn khiến người ta chú ý nên Thẩm Ngạn Chu chỉ chọn vài người đi theo, còn lại ở văn phòng hỗ trợ từ xa.
Sáng sớm ngày hôm sau, trời vừa sáng lên chiếc G class đã chở đoàn người đến Văn Đình Nhã Uyển.
Đường thành phố vẫn yên tĩnh, trên phố không có bao nhiêu người qua lại, chỉ có vài sạp hàng ăn sáng đang bận bịu, dần lửa bếp cũng xuất hiện.
Lúc đến Văn Đình Nhã Uyển đã gần 8 giờ, sắp đến thời gian vào làm.
Thẩm Ngạn Chu dẫn người vào trung tâm dịch vụ của chung cư, đưa giấy chứng minh cho nhân viên công tác.
Mấy nhân viên công tác ấy đều là những người đã tiếp xúc với đội cảnh sát, liếc mắt đã nhận ra bọn họ. Giám đốc có hơi bất ngờ những vẫn vội chào đón: “Cảnh sát Thẩm, có chuyện gì sao ạ?”
“Chúng tôi đến hỏi chút chuyện.” Thẩm Ngạn Chu thu lại giấy chứng minh cảnh sát, mắt anh dừng trên người giám đọc mặc đồng phục: “Quần áo của các anh được đặt làm ở xưởng phía nam đúng không?”
“Đúng vậy, đúng vậy.” Giám đốc thành thật trả lời.
“Camera khu nhà ngoại trừ bảo vệ có thể tiếp xúc thì còn có ai nữa?”
Giám đốc căng thẳng đến mức mất đi tỉnh táo, anh ta không chịu nổi ánh mắt của mấy cảnh sát cao to trước mặt nên trán ướt mồ hôi: “Chỉ có nhân viên an ninh mới có thể tiếp xúc, còn lại là những người có nhu cầu và xin phép xem lại, nếu không cũng không thể tự tiện động vào.”
“Vậy phòng điều khiển thì sao? Cũng chỉ có họ mới vào được sao?”
“Đúng vậy.”
Đoàn người không hẹn mà cùng chau mày. Lần trước camera xảy ra vấn đề, cảnh sát đã tra qua bảo vệ của Văn Đình Nhã Uyển, cũng tìm người trực ban đêm đó lấy lời khai nhưng không phát hiện ra điểm khả nghi.
Triệu Dũng đứng một bên nhớ lại gì đó: “Danh sách nhân viên an ninh lần trước anh đưa cho tôi đầy đủ hết chứ?”
“Đúng vậy.” Giám đốc nói: “Danh sách bảo vệ hiện tại lần trước giao cho các anh đã đầy đủ rồi.”
Đang lúc mọi người cho rằng lại tay không trở về thì Thẩm Ngạn Chu lên tiếng: “Gần đây có người từ chức không?”
Vừa nói vậy giám đốc vỗ tay một cái: “Ồ đúng rồi! Cần đây có vài bảo vệ hợp đồng đã đến hạn.”
“Anh còn giữ hồ sơ của họ không?”
“Có, có, tôi đi lấy cho các anh.” Có lẽ biết sơ sót của mình suýt chút đã tạo thành sai lầm khủng khiếp nên giám đốc nhanh tay nhanh chân đi lấy tài liệu tuyển dụng.
Năm phút sau, tay anh ta cầm một xấp giấy trắng nhỏ, chầm chậm chạy đến trước mặt đội hình sự: “Anh xem xem, tôi đã kiểm tra rất nhiều lần, lần này chắc chắn không có sơ suất.”
“Làm phiền anh rồi.” Triệu Dũng nhận lấy rồi đặt trên bàn mở ra.
Mấy trang giấy mỏng nằm phẳng phiu, trên đó có thông tin cơ bản của vài người.
Đột nhiên thân mình Thẩm Ngạn Chu cứng đờ, anh rút một bản hồ sơ trong đó ra.
Tướng mạo người đàn ông trên giấy bình thường không có gì kì lạ, hai mắt cách xa, mũi tẹt, là kiểu nhét vào đám người sẽ khó nhận ra.
Phần chỗ ở viết “203 tòa 8 Khang Phú Hoa Viên”, người này tên Hà Triển Minh.
Đã từng làm việc ở Văn Đình Nhã Uyển lại còn ở cùng nơi với người chết thứ hai, thật sự có chuyện trùng hợp như vậy sao?
Thẩm Ngạn Chu đưa tay đẩy trang giấy đến trước mặt giám đốc: “Người này từ chức lúc nào vậy?”
“Trước một tuần vụ án phát sinh, hợp đồng của cậu ta đã đến hạn, sau đó cũng từ chức, không biết bây giờ đang làm gì.” Giám đốc kể lại theo tình hình thực tế.
Triệu Dũng chỉ vào hàng trường tốt nghiệp: “Vì sao người tốt nghiệp khoa máy tính Đại học C lại đến chỗ anh làm bảo vệ?”
Nhắc đến đây, mặt giám đốc nhanh chóng lộ ra nét chán ghét nhưng lại ngại trước mặt người khác không dám bộc phát, chỉ nhẹ giọng đáp: “Cậu ta à, tự cho mình thanh cao, thật sự cho rằng khoa chính quy Đại học C ngầu lắm, nghe nói trước kia khi tìm việc gặp trở ngại nên bất đắc dĩ đến chỗ chúng tôi làm bảo vệ, bằng không đến công việc để sống tạm bợ cũng không có.”
Hướng Hành mở nắp bút chuẩn bị ghi chép: “Vậy ngày thường cậu ta là người thế nào? Hay lại quan hệ với các anh thế nào?”
Giám đốc nghĩ ngợi: “Đối với người khác không tốt, ngày thường cũng không có ai ở cùng cậu ta, luôn một thân một mình.”
Tốt nghiệp khoa máy tính Đại học C, có quan hệ với cả hai người chết, mảnh quần áo cũng khớp, Hà Triển Minh này không thể không tra.
Vụ án cuối cùng cũng có tiến triển mới, người trong đội rất hưng phấn, Thẩm Ngạn Chu vẫn chau mày: “Đến Khang Phú Hoa Viên đi.”
–
Hà Triển Minh đã từ chức hơn một tuần, nếu hung thủ thật sự là hắn ta thì có lẽ sớm đã thu dọn hành lí chạy mất tung mất tích. Dù như vậy người đội hình sự vẫn quyết định đến Khang Phú Hoa Viên.
Ngay khi giấy triệu tập được đưa xuống, đoàn người đã không ngừng bước chạy đến Khang Phú Hoa.
Nhiều lần bắt giữ người như vậy, đối mặt với người tình nghi lần này, mọi người khó tránh có hơi hồi hộp trong lòng, vậy nên mãi cho đến lúc xuống xe vẫn không ai nói chuyện với ai.
Hướng Hành đi ở cuối đội, anh ấy có ý muốn hòa hoãn bầu không khí nghiêm túc nên đùa: “Tôi cảm thấy tôi giống như ở Khang Phú Hoa Viên vậy đó, sơ đồ chỗ này tôi sắp thuộc luôn rồi.”
Không ai tiếp lời, chỉ có Triệu Dũng liếc anh ấy một cách hung tợn. Hướng Hành nhún vai làm động tác kéo khóa miệng.
Rất nhanh họ đã đến tòa 8.
Đó là một tòa nhà ở đã rất cũ, không có thang máy, hành lang tối tăm chật chội, khắp nơi đều là mùi ẩm ướt mốc meo của mùa nồm.
Vượng Tử thủ ở dưới lầu, bốn người khác đặt tay trên món đồ sau lưng, bước chậm lên lầu.
203 nằm ở một ngã rẽ của lối đi nhỏ, trên cửa sắt đóng kín có một lớp mồ hôi mỏng, căn phòng yên tĩnh như không có người.
Hướng Hành đứng trước cửa, những người còn lại cầm súng núp vào nơi không thấy được ở trên lầu.
“Xin chào, có ai ở nhà không? Tôi là người của Ủy ban khu phố.” Hướng Hành hắng giọng.
Đợi một hồi lâu, vào lúc một người không có ai ở nhà thì cửa gỗ bên trong vang lên tiếng “Kẽo kẹt”, hé ra một kẽ hở nhỏ.
Mùi rượu nồng nặc bay ra, gì cũng không thấy rõ ngoại trừ đôi mặt lộ ra ở khe hở.
“Chuyện gì?” Người đàn ông trong nhà dùng chất giọng khàn đáp lại.
“Là như thế này, chúng tôi theo thông lệ kiểm tra tình trạng xuống cấp bên trong nhà của anh.” Hướng Hành trả lời.
Người đàn ông im lặng hai giây như đang tự hỏi câu nói này đáng tin đến mức độ nào.
“Gần đây vào mùa nồm, nhiều chỗ bị ẩm, hôm qua tòa kế bên có trần nhà của một hộ còn rơi xuống một mảng.” Hướng Hành cười giải thích.
“Sao tôi chưa từng gặp anh?” Hắn ta đột nhiên đặt câu hỏi.
Tim Hướng Hành như hẫng một nhịp trước câu nói này nhưng anh ấy vẫn không đổi sắc mặt: “Tôi vừa đến vào tuần này thôi.”
Một đám thanh niên ngoài cửa nín thở chờ đợi.
Không bao lâu, một tiếng thanh thúy vang lên, khóa cửa sắt được mở ra, người đàn ông cảnh giác nắm lấy tay nắm cửa, chậm mãi hé rộng.
Vừa hé ra một khoảng nhỏ nhưng không biết vì sao người đàn ông ngừng lại: “Không cần.” Nói xong lại muốn khép cửa lại.
Dưới tình thế cấp bách, Hướng Hành đưa tay giữ cửa nhưng vì quá vội nên súng lục sau lưng anh ấy rơi xuống đất.
“Mẹ kiếp, mày là cảnh sát.” Người đàn ông bên trong bắt đầu cuống cuồng, hắn tay rụt người về, dứt khoát đóng cửa gỗ bên trong lại.
Bốn người ngoài cửa đổi sắc: “Nhanh lên! Cậu ta muốn chạy!”
Thẩm Ngạn Chu nâng chân đá vào, cửa gỗ rách nát trong giây lát đã rã ra. Bốn người cùng vọt vào, bắt lại Hà Triển Minh muốn nhảy qua cửa sổ chạy.
Không gian trong phòng nhỏ hẹp, đồ đạc hỗn loạn, quần áo bẩn đã mặc qua tùy tiện quăng trên đất, trên bàn bày vãi những tô mì gói còn thừa và những vỏ rượu ngã trái ngã phải, rác chất thành đống ở góc tường khiến không khí trong phòng có mùi lạ làm người ta muốn nôn.
Thẩm Ngạn Chu híp mặt, anh cảm thấy hơi lạ vì hung thủ là một người bình tĩnh ở hiện trường phạm tội, ung dung không vội vã, tố chất tâm lí vững mạnh như thế trong sinh hoạt bình thường lại lôi thôi đến vậy.
“Đội trưởng, phát hiện thứ này trong nhà hắn!” Hướng Hành ra khỏi buồng, trên tay cầm hai món đồ, một là dao phay có vết máu và đồng phục đã hỏng, hình dáng khuyết thiếu khớp với mảnh nhỏ tìm được dưới cống nước.
Hắn ta thậm chí còn chưa ném những thứ này, giống như đang ở đây chờ cảnh sát đến bắt.
Tuy rằng còn cần chờ kết quả xét nghiệm nhưng dựa vào chứng cứ trước mắt đã có thể xác định hung thủ là Hà Triển Minh.
Còng tay lạnh lẽo nằm trên tay hắn ta.
Hà Triển Minh tựa như thấy kết cục này này chẳng sao cả, còn cà lơ phất phơ run chân.
Đại Hắc áp giải đẩy đầu hắn ta: “Đàng hoàng chút đi!”
Thẩm Ngạn Chu lướt qua Hà Triển Minh đi về hướng ban công, anh ló đầu nhìn xuống, chỗ này vừa hay có con hẻm nhỏ thông ra ngoài, có thể thấy rõ Vương Gia Văn tan làm về.
“Ngạn Chu, lại đây xem này!” Trong phòng vang lên tiếng Triệu Dũng.
Thẩm Ngạn Chu và Triệu Dũng đã cùng nhau phá không ít án nhưng trước nay chưa từng nghe Triệu Dũng dùng giọng điệu nghiêm túc như vậy nói chuyện, anh lập tức nhận ra có gì không đúng, ngay sau đó di chuyển đến phòng.
Anh cần phải thừa nhận trong mấy năm làm cảnh sát, cảnh tượng trước mắt là cảnh tượng khiến người ta rợn người.
Trong căn phòng không lớn bày mười mấy cái máy tính, mỗi máy có cả tá code và một màn hình lớn trên đầu kín camera theo dõi.
Trên bức tường bong tróc có rất nhiều ảnh nữ, trong đó có hai tấm đã dùng bút đỏ bôi lên mảng lớn, là Lý Tuệ và Vương Gia Văn đã chết, bên cạnh mỗi người có thông tin cơ bản và địa chỉ của họ.
Đột nhiên có một tấm ảnh chụp lọt vào tầm mắt.
Trong nháy mắt, thái dương Thẩm Ngạn Chu nổi rõ gân xanh, mắt một màu đỏ lừ. Anh nhìn chằm chằm ảnh chụp, tim lại đập kịch liệt như sóng vỗ, anh nện một quyền thật mạnh vào tường, xi măng rơi xuống không ít.
Bị ghim vào giữa là một cô gái mặc áo khoác nỉ màu nâu, gương mặt nho nhỏ có hơn nửa bị khăn choàng màu trắng gạo che khuất, trên đó có nét cười tươi quen thuộc.
Là Từ Niệm Chi.
Sáng sớm ngày hôm sau, trời vừa sáng lên chiếc G class đã chở đoàn người đến Văn Đình Nhã Uyển.
Đường thành phố vẫn yên tĩnh, trên phố không có bao nhiêu người qua lại, chỉ có vài sạp hàng ăn sáng đang bận bịu, dần lửa bếp cũng xuất hiện.
Lúc đến Văn Đình Nhã Uyển đã gần 8 giờ, sắp đến thời gian vào làm.
Thẩm Ngạn Chu dẫn người vào trung tâm dịch vụ của chung cư, đưa giấy chứng minh cho nhân viên công tác.
Mấy nhân viên công tác ấy đều là những người đã tiếp xúc với đội cảnh sát, liếc mắt đã nhận ra bọn họ. Giám đốc có hơi bất ngờ những vẫn vội chào đón: “Cảnh sát Thẩm, có chuyện gì sao ạ?”
“Chúng tôi đến hỏi chút chuyện.” Thẩm Ngạn Chu thu lại giấy chứng minh cảnh sát, mắt anh dừng trên người giám đọc mặc đồng phục: “Quần áo của các anh được đặt làm ở xưởng phía nam đúng không?”
“Đúng vậy, đúng vậy.” Giám đốc thành thật trả lời.
“Camera khu nhà ngoại trừ bảo vệ có thể tiếp xúc thì còn có ai nữa?”
Giám đốc căng thẳng đến mức mất đi tỉnh táo, anh ta không chịu nổi ánh mắt của mấy cảnh sát cao to trước mặt nên trán ướt mồ hôi: “Chỉ có nhân viên an ninh mới có thể tiếp xúc, còn lại là những người có nhu cầu và xin phép xem lại, nếu không cũng không thể tự tiện động vào.”
“Vậy phòng điều khiển thì sao? Cũng chỉ có họ mới vào được sao?”
“Đúng vậy.”
Đoàn người không hẹn mà cùng chau mày. Lần trước camera xảy ra vấn đề, cảnh sát đã tra qua bảo vệ của Văn Đình Nhã Uyển, cũng tìm người trực ban đêm đó lấy lời khai nhưng không phát hiện ra điểm khả nghi.
Triệu Dũng đứng một bên nhớ lại gì đó: “Danh sách nhân viên an ninh lần trước anh đưa cho tôi đầy đủ hết chứ?”
“Đúng vậy.” Giám đốc nói: “Danh sách bảo vệ hiện tại lần trước giao cho các anh đã đầy đủ rồi.”
Đang lúc mọi người cho rằng lại tay không trở về thì Thẩm Ngạn Chu lên tiếng: “Gần đây có người từ chức không?”
Vừa nói vậy giám đốc vỗ tay một cái: “Ồ đúng rồi! Cần đây có vài bảo vệ hợp đồng đã đến hạn.”
“Anh còn giữ hồ sơ của họ không?”
“Có, có, tôi đi lấy cho các anh.” Có lẽ biết sơ sót của mình suýt chút đã tạo thành sai lầm khủng khiếp nên giám đốc nhanh tay nhanh chân đi lấy tài liệu tuyển dụng.
Năm phút sau, tay anh ta cầm một xấp giấy trắng nhỏ, chầm chậm chạy đến trước mặt đội hình sự: “Anh xem xem, tôi đã kiểm tra rất nhiều lần, lần này chắc chắn không có sơ suất.”
“Làm phiền anh rồi.” Triệu Dũng nhận lấy rồi đặt trên bàn mở ra.
Mấy trang giấy mỏng nằm phẳng phiu, trên đó có thông tin cơ bản của vài người.
Đột nhiên thân mình Thẩm Ngạn Chu cứng đờ, anh rút một bản hồ sơ trong đó ra.
Tướng mạo người đàn ông trên giấy bình thường không có gì kì lạ, hai mắt cách xa, mũi tẹt, là kiểu nhét vào đám người sẽ khó nhận ra.
Phần chỗ ở viết “203 tòa 8 Khang Phú Hoa Viên”, người này tên Hà Triển Minh.
Đã từng làm việc ở Văn Đình Nhã Uyển lại còn ở cùng nơi với người chết thứ hai, thật sự có chuyện trùng hợp như vậy sao?
Thẩm Ngạn Chu đưa tay đẩy trang giấy đến trước mặt giám đốc: “Người này từ chức lúc nào vậy?”
“Trước một tuần vụ án phát sinh, hợp đồng của cậu ta đã đến hạn, sau đó cũng từ chức, không biết bây giờ đang làm gì.” Giám đốc kể lại theo tình hình thực tế.
Triệu Dũng chỉ vào hàng trường tốt nghiệp: “Vì sao người tốt nghiệp khoa máy tính Đại học C lại đến chỗ anh làm bảo vệ?”
Nhắc đến đây, mặt giám đốc nhanh chóng lộ ra nét chán ghét nhưng lại ngại trước mặt người khác không dám bộc phát, chỉ nhẹ giọng đáp: “Cậu ta à, tự cho mình thanh cao, thật sự cho rằng khoa chính quy Đại học C ngầu lắm, nghe nói trước kia khi tìm việc gặp trở ngại nên bất đắc dĩ đến chỗ chúng tôi làm bảo vệ, bằng không đến công việc để sống tạm bợ cũng không có.”
Hướng Hành mở nắp bút chuẩn bị ghi chép: “Vậy ngày thường cậu ta là người thế nào? Hay lại quan hệ với các anh thế nào?”
Giám đốc nghĩ ngợi: “Đối với người khác không tốt, ngày thường cũng không có ai ở cùng cậu ta, luôn một thân một mình.”
Tốt nghiệp khoa máy tính Đại học C, có quan hệ với cả hai người chết, mảnh quần áo cũng khớp, Hà Triển Minh này không thể không tra.
Vụ án cuối cùng cũng có tiến triển mới, người trong đội rất hưng phấn, Thẩm Ngạn Chu vẫn chau mày: “Đến Khang Phú Hoa Viên đi.”
–
Hà Triển Minh đã từ chức hơn một tuần, nếu hung thủ thật sự là hắn ta thì có lẽ sớm đã thu dọn hành lí chạy mất tung mất tích. Dù như vậy người đội hình sự vẫn quyết định đến Khang Phú Hoa Viên.
Ngay khi giấy triệu tập được đưa xuống, đoàn người đã không ngừng bước chạy đến Khang Phú Hoa.
Nhiều lần bắt giữ người như vậy, đối mặt với người tình nghi lần này, mọi người khó tránh có hơi hồi hộp trong lòng, vậy nên mãi cho đến lúc xuống xe vẫn không ai nói chuyện với ai.
Hướng Hành đi ở cuối đội, anh ấy có ý muốn hòa hoãn bầu không khí nghiêm túc nên đùa: “Tôi cảm thấy tôi giống như ở Khang Phú Hoa Viên vậy đó, sơ đồ chỗ này tôi sắp thuộc luôn rồi.”
Không ai tiếp lời, chỉ có Triệu Dũng liếc anh ấy một cách hung tợn. Hướng Hành nhún vai làm động tác kéo khóa miệng.
Rất nhanh họ đã đến tòa 8.
Đó là một tòa nhà ở đã rất cũ, không có thang máy, hành lang tối tăm chật chội, khắp nơi đều là mùi ẩm ướt mốc meo của mùa nồm.
Vượng Tử thủ ở dưới lầu, bốn người khác đặt tay trên món đồ sau lưng, bước chậm lên lầu.
203 nằm ở một ngã rẽ của lối đi nhỏ, trên cửa sắt đóng kín có một lớp mồ hôi mỏng, căn phòng yên tĩnh như không có người.
Hướng Hành đứng trước cửa, những người còn lại cầm súng núp vào nơi không thấy được ở trên lầu.
“Xin chào, có ai ở nhà không? Tôi là người của Ủy ban khu phố.” Hướng Hành hắng giọng.
Đợi một hồi lâu, vào lúc một người không có ai ở nhà thì cửa gỗ bên trong vang lên tiếng “Kẽo kẹt”, hé ra một kẽ hở nhỏ.
Mùi rượu nồng nặc bay ra, gì cũng không thấy rõ ngoại trừ đôi mặt lộ ra ở khe hở.
“Chuyện gì?” Người đàn ông trong nhà dùng chất giọng khàn đáp lại.
“Là như thế này, chúng tôi theo thông lệ kiểm tra tình trạng xuống cấp bên trong nhà của anh.” Hướng Hành trả lời.
Người đàn ông im lặng hai giây như đang tự hỏi câu nói này đáng tin đến mức độ nào.
“Gần đây vào mùa nồm, nhiều chỗ bị ẩm, hôm qua tòa kế bên có trần nhà của một hộ còn rơi xuống một mảng.” Hướng Hành cười giải thích.
“Sao tôi chưa từng gặp anh?” Hắn ta đột nhiên đặt câu hỏi.
Tim Hướng Hành như hẫng một nhịp trước câu nói này nhưng anh ấy vẫn không đổi sắc mặt: “Tôi vừa đến vào tuần này thôi.”
Một đám thanh niên ngoài cửa nín thở chờ đợi.
Không bao lâu, một tiếng thanh thúy vang lên, khóa cửa sắt được mở ra, người đàn ông cảnh giác nắm lấy tay nắm cửa, chậm mãi hé rộng.
Vừa hé ra một khoảng nhỏ nhưng không biết vì sao người đàn ông ngừng lại: “Không cần.” Nói xong lại muốn khép cửa lại.
Dưới tình thế cấp bách, Hướng Hành đưa tay giữ cửa nhưng vì quá vội nên súng lục sau lưng anh ấy rơi xuống đất.
“Mẹ kiếp, mày là cảnh sát.” Người đàn ông bên trong bắt đầu cuống cuồng, hắn tay rụt người về, dứt khoát đóng cửa gỗ bên trong lại.
Bốn người ngoài cửa đổi sắc: “Nhanh lên! Cậu ta muốn chạy!”
Thẩm Ngạn Chu nâng chân đá vào, cửa gỗ rách nát trong giây lát đã rã ra. Bốn người cùng vọt vào, bắt lại Hà Triển Minh muốn nhảy qua cửa sổ chạy.
Không gian trong phòng nhỏ hẹp, đồ đạc hỗn loạn, quần áo bẩn đã mặc qua tùy tiện quăng trên đất, trên bàn bày vãi những tô mì gói còn thừa và những vỏ rượu ngã trái ngã phải, rác chất thành đống ở góc tường khiến không khí trong phòng có mùi lạ làm người ta muốn nôn.
Thẩm Ngạn Chu híp mặt, anh cảm thấy hơi lạ vì hung thủ là một người bình tĩnh ở hiện trường phạm tội, ung dung không vội vã, tố chất tâm lí vững mạnh như thế trong sinh hoạt bình thường lại lôi thôi đến vậy.
“Đội trưởng, phát hiện thứ này trong nhà hắn!” Hướng Hành ra khỏi buồng, trên tay cầm hai món đồ, một là dao phay có vết máu và đồng phục đã hỏng, hình dáng khuyết thiếu khớp với mảnh nhỏ tìm được dưới cống nước.
Hắn ta thậm chí còn chưa ném những thứ này, giống như đang ở đây chờ cảnh sát đến bắt.
Tuy rằng còn cần chờ kết quả xét nghiệm nhưng dựa vào chứng cứ trước mắt đã có thể xác định hung thủ là Hà Triển Minh.
Còng tay lạnh lẽo nằm trên tay hắn ta.
Hà Triển Minh tựa như thấy kết cục này này chẳng sao cả, còn cà lơ phất phơ run chân.
Đại Hắc áp giải đẩy đầu hắn ta: “Đàng hoàng chút đi!”
Thẩm Ngạn Chu lướt qua Hà Triển Minh đi về hướng ban công, anh ló đầu nhìn xuống, chỗ này vừa hay có con hẻm nhỏ thông ra ngoài, có thể thấy rõ Vương Gia Văn tan làm về.
“Ngạn Chu, lại đây xem này!” Trong phòng vang lên tiếng Triệu Dũng.
Thẩm Ngạn Chu và Triệu Dũng đã cùng nhau phá không ít án nhưng trước nay chưa từng nghe Triệu Dũng dùng giọng điệu nghiêm túc như vậy nói chuyện, anh lập tức nhận ra có gì không đúng, ngay sau đó di chuyển đến phòng.
Anh cần phải thừa nhận trong mấy năm làm cảnh sát, cảnh tượng trước mắt là cảnh tượng khiến người ta rợn người.
Trong căn phòng không lớn bày mười mấy cái máy tính, mỗi máy có cả tá code và một màn hình lớn trên đầu kín camera theo dõi.
Trên bức tường bong tróc có rất nhiều ảnh nữ, trong đó có hai tấm đã dùng bút đỏ bôi lên mảng lớn, là Lý Tuệ và Vương Gia Văn đã chết, bên cạnh mỗi người có thông tin cơ bản và địa chỉ của họ.
Đột nhiên có một tấm ảnh chụp lọt vào tầm mắt.
Trong nháy mắt, thái dương Thẩm Ngạn Chu nổi rõ gân xanh, mắt một màu đỏ lừ. Anh nhìn chằm chằm ảnh chụp, tim lại đập kịch liệt như sóng vỗ, anh nện một quyền thật mạnh vào tường, xi măng rơi xuống không ít.
Bị ghim vào giữa là một cô gái mặc áo khoác nỉ màu nâu, gương mặt nho nhỏ có hơn nửa bị khăn choàng màu trắng gạo che khuất, trên đó có nét cười tươi quen thuộc.
Là Từ Niệm Chi.