Ngủ Ngon, Công Chúa Người Cá Của Tôi
Chương 27: Đại dương thích nhất
Tô ôm gối ngồi bên cạnh gốc liễu đỏ, pho tượng của hoàng tử ở cùng cô.
Cây liễu này nom vô cùng tươi tốt. Cành lá xanh non thanh tú của nó rũ xuống tượng đá, kéo dài đến mặt cát. Cái bóng của nó cũng mang theo một màu xanh tươi. Như những cành lá của nó, bóng của nó cũng không yên tĩnh: rễ cây và ngọn cây nhìn cứ như đang chơi trò hôn nhau.
Giống như người sống – vườn hoa này thường cho Tô cảm giác như vậy. Hoa cỏ cũng có sinh mạng của mình.
“Anh nghĩ như thế nào?” Tô quay đầu nhìn pho tượng hoàng tử bên cạnh.
Pho tượng vẫn nhìn về phía trước, không trả lời.
“Mấy cái câu từ khi có cô gì đó, chưa biết chừng chỉ là khách sáo thôi, tôi vui vẻ như thế này lạ lắm nhỉ?”
Tô vừa nhìn chằm chằm pho tượng với mái tóc bị cạo vừa thở dài: “Đầu óc của tôi đảo điên đến mức nói chuyện với anh luôn rồi, đúng là đáng sợ!”
Quản gia cá chình gọi cô:
“Tô, cô muốn lẩm bẩm một mình tới khi nào? Về được rồi!”
Tô vẫy tay chào tạm biệt ông ta: “Lẩm bẩm thế này mấy ngày nữa là tự khỏi à!”
Quản gia cá chình nhìn Tô như nhìn người tâm thần: “Cô làm vậy chỉ nghiêm trọng hơn thôi. Trước khi để mình hoàn toàn phát điên, cô nên đi khám chỗ bác sĩ Simon đi!”
Hiểu theo một nghĩa nào đó, đề nghị này của quản gia cá chình đã nhắc nhở Tô.
Buổi chiều, Tô đến phòng của Simon.
“Ồ, khách quý này.” Simon mở cửa, cười rất vui vẻ.
Cũng lâu rồi cô không đến đây. Sức khỏe của cô không còn vấn đề gì nữa, bình thường đều là Simon tự đến tìm cô. Hơn nữa, từ sau lần phát hiện bí mật trên cái chai đó, Tô cứ cảm thấy còn nán lại đây thì hơi xấu hổ, thỉnh thoảng cô sẽ nhìn về phía cái tủ bày lọ thuốc theo bản năng.
Simon hỏi Tô: “Hôm nay con tới là thấy không khỏe à?”
Tô lắc đầu: “Có, nhưng phần lớn là tinh thần ạ.”
“Con nói thử ông nghe, tình trạng như thế nào?”
“Đôi khi con bỗng rất khó tập trung, tim đập lúc nhanh lúc chậm, cảm giác khô miệng khô lưỡi. Tâm trạng cũng thay đổi nhiều, có khi một câu trước còn bình thường, câu sau đã nghĩ đông nghĩ tây, tự dưng vui vẻ, tự dưng buồn bực. Thỉnh thoảng con cảm thấy tim như bị người ta bóp nghẹt, đôi khi lại ngứa ngáy như lông vũ quét qua.”
“Ừm… nghe có vẻ có tí vấn đề. Những biểu hiện này xảy ra nhiều lần lắm à? Phát tác vào những giờ nào?”
“Trước đây là một tháng một, hai lần, gần đây hầu như hôm nào cũng có. Tự con cũng không rõ nên đến tìm ông Simon đây.”
Simon cau mày suy tư một lát, lại kiểm tra nhịp tim và huyết áp cho Tô, hỏi thêm một số chi tiết khác.
Kiểm tra xong, Tô hỏi: “Có phải nghiêm trọng lắm không?”
Simon nghiêm túc gật đầu: “Rất nghiêm trọng, vừa có triệu chứng bệnh tim, vừa có dấu hiệu trầm uất, còn có khuynh hướng rối loạn tăng động và rối loạn cảm xúc.”
Sắc mặt Tô thay đổi: “Nghe như sắp không cứu nổi nữa!”
“Nhưng may mà phát hiện kịp thời. Hôm nay ông có kha khá bệnh nhân, không thể kiểm tra kĩ cho con được. Thế này đi, chiều nay phiền con đến lần nữa, khi đó đã hết bệnh nhân rồi.”
“Dạ…”
Sau khi xác nhận Tô đi thật rồi, khuôn mặt đang cứng lại lập tức thả lỏng, không nhịn được mà cười thật tươi.
“Haha, không ngờ tuổi này rồi mà mình vẫn giỏi trêu người khác, đúng là gừng càng già càng cay. Đợi con bé quay lại rồi, mình phải ‘hỏi cung’ thật rõ mới được!”
Thật ra cái gì mà bệnh tim, rồi trầm uất, tất cả đều là Simon bịa ra. ‘Bệnh trạng’ của Tô nghe thì rất nghiêm trọng, nhưng thật ra hoàn toàn không có gì.
Tô không hề bị bệnh, con bé chỉ đang thích ai đó rồi. Nghĩ đông nghĩ tây, lo được lo mất, tâm thần không yên, đó đều là những biểu hiện phải lòng ai đó.
“Haha, chúc mừng con, Tô!” Simon như thấy lại bản thân tuổi trẻ, biểu cảm ngập tràn hoài niệm.
Cuối cùng cũng đến thôi, thiếu niên, thiếu nữ trưởng thành rồi khó mà kiểm soát, tất phải thích một người.
Tô ủ rũ cúi đầu về đến phòng mình, ngã ngay ra giường.
“Mình phải làm gì đây, không ngờ lại bị bệnh nặng như vậy!”
Cô ôm lấy chăn, hơi ai oán trở mình, đảo mắt đi, nét mặt trở lại bình tĩnh.
“Thì ra là bệnh thật, không phải cái lo lắng nhất, tốt quá!”
Cô nằm nghiêng nhìn vào góc phòng, giữa một đống mảnh vụn đá trắng ngổn ngang là một pho tượng đã được khắc nửa.
“Mi đợi lâu rồi, ta sẽ hoàn thành mi ngay!”
Đây là tác phẩm cô đã làm rất lâu, dù không phải có kế hoạch ngay từ đầu, nhưng cô đã định chuẩn bị nó làm quà sinh nhật cho Ariel.
Đó là một pho tượng nửa người, mắt vẫn chưa khắc xong, nhưng khuôn mặt đã khá rõ ràng, rất dễ nhận biết nó được dựa trên hình mẫu nào. Tô nhìn những đường nét quen thuộc kia, rơi vào những hồi ức cũ.
Sau khi sửa ‘xong’ pho tượng hoàng tử kia, trong phòng cô còn rất nhiều đá dùng được. Ôm suy nghĩ sẽ thật đáng tiếc nếu ném hết chúng đi, có khi chúng sẽ còn tác dụng, Tô đã chất đống chúng vào một góc, không động tới.
Là một ngày kia đột nhiên hứng thú trào dâng, cô bỗng muốn khắc một pho tượng. Vốn là chỉ định khắc một ai đó, vậy mà khi bắt đầu rồi, cô đột nhiên phát hiện ra, không biết từ khi nào, bức tượng đã trở nên tương tự Ariel.
Vậy nên cô dứt khoát khắc hình Ariel luôn!
Khi đó, cô chỉ nghĩ đơn giản là, thay vì cố hết sức tránh né, chi bằng mình cứ thuận theo tự nhiên. Chưa kể kia không phải chỉ là pho tượng thôi à?
Lúc đầu, cô vô cùng tiện tay, những chi tiết kia không cần phải suy nghĩ quá nhiều đã khắc ra được. Chỉ cần cô nhắm mắt lại, hình ảnh đã hiện lên rõ ràng trước mắt Tô. Chẳng mấy chốc Tô đã khắc được đường nét đại khái, rồi sau đó tập trung vào đôi mắt.
Những nơi khác đều rất thuận lợi, chỉ có mỗi bộ phận này, vừa khắc đến là cô đã mất cảm giác, vì vậy mà Tô đã làm hỏng rất nhiều tượng.
Những thứ bên trong đôi mắt kia quá phong phú, một pho tượng không cảm xúc sao có thể mang theo tất cả thần thái như vậy? Tô cho là cũng chỉ biểu đạt một loại tình cảm thôi, có làm được hay không không quan trọng, nhưng kết quả là sản phẩm làm ra vô cùng đơn điệu.
Mãi đến bữa tiệc hôm đó, cuối cùng cô cũng bắt được bản chất của những biến hóa trong mắt Ariel. Phần khó nhất của pho tượng lẽ ra nên hoàn thành vào lúc đó lại bị dừng lại.
Bởi vì sau đó đã có mấy chuyện xảy ra, mà cô cũng biết rất nhiều chuyện.
Một tuần sau khi trở về từ chỗ Phù thủy, mỗi khi nhấc dao khắc lên, cô lại cảm thấy không hạ tay được, mà mỗi khi tập trung nhìn pho tượng đó, trong lòng cô giống như có thứ gì đó sắp phá xác ra ngoài.
Vậy nên, cô tạm dừng lại.
Lòng người điêu khắc không bình tĩnh thì khó mà khắc được tác phẩm đẹp – Tô nhớ đến lời Simon đã từng nhắc mình.
Kể từ đó đến nay, cô không chạm vào pho tượng này nữa, giống như trái tim cứ lật đi lật lại của cô, bản thân dè dặt khép lại cuốn sách toang mở ra.
Nhưng mà hôm nay cũng được! Tô nghĩ.
Cô đã đi đến vị trí mình thường ngồi, bắt đầu thử lại một lần nữa.
Cô nhớ lại ánh mắt Ariel trong trí nhớ. Nàng của ngày hôm qua, nụ cười rực rỡ, đôi mắt trong veo lại càng lấp lánh, hệt như đại dương xanh thẳm dưới ánh mặt trời, lại thêm làn gió nhẹ nhàng phe phẩy vụt qua.
Tô hít sâu một hơi, bắt đầu hạ dao.
Nhưng lần đầu tiên nhìn thấy nàng lại là hình ảnh hoàn toàn khác hiện tại. Có phần sâu sắc, vô cùng yên tĩnh, giống như mặt biển về đêm, một mặt biển tĩnh lặng, sâu không thấy đáy.
Phải rồi, chính là biển. Dù ở giữa hàng nghìn, hàng vạn ngày đêm đổi dời, đôi mắt kia vẫn mãi mãi không thôi thấu triệt.
Đối mặt với pho tượng mẻ trán, nàng là vùng biển đau thương, khi nhắc đến một người, nàng là vùng biển tĩnh mịch.
Ngoài ra, nàng cũng là vùng biển tuyệt đẹp. Ngày hôm ấy, nhìn thấy nàng hát, toàn thân chìm trong ánh sáng rực rỡ, cô thấy như nàng đã mọc thêm một đôi cánh thiên thần. Mà đôi mắt kia, lóe lên ánh nước trong suốt lại ngập tràn ý cười động lòng người.
Phải rồi, chính là vùng biển, không giống như những vùng biển khác, rồi lại như một vùng biển.
Nếu như ai đó hỏi cô thích đại dương vào lúc nào nhất, chắc chắc cô sẽ không do dự mà trả lời…
Dao khắc trong tay bất ngờ tuột xuống.
‘Bịch.’
Ánh đao mang theo nhiệt độ của máu, rơi trở lại sàn nhà.
Tô vội vã ngậm vết thương, nhìn dao khắc dưới mặt đất, không khỏi nhíu mày.
Đại dương cô thích nhất…
Chính là đại dương vào đêm khuya đó, khi cô thấy được độ sâu của nó, thấy được linh hồn mình chưa từng thấy. Ngày hôm đó, nàng đứng trước mặt mình, có mấy phần mông lung mà lại vô cùng kiên định.
Nàng nói nàng muốn tự đi xem, bất kể quang cảnh kia như thế nào, bất kể kết quả kia sẽ ra sao.
Gió lại nổi lên.
Cô nhìn ra cửa sổ bên trái, nhưng rèm cửa sổ không hề lay động.
Đáy biển vốn không có gió sao lại có gió nổi lên? Tô cũng không rõ ràng.
Khi mới tìm ra, cô vẫn luôn luôn suy nghĩ.
Vì sao lại có gió?
Gió là đến từ đâu?
Cô cứ hoang mang như vậy.
Mà từ khi nào, cô lại cảm nhận được gió? Gió kia mang cho mình tâm trạng ra sao? Mà gió kia là đến vì ai, vì Fecilia hay Lilian? Những thứ này đều là những chuyện rất lâu sau đó cô mới hiểu được.
Tô quyết định không làm khó mình, cũng không làm khó pho tượng nữa. Cô buông dao khắc.
Cô không muốn nhìn nó nữa, để sang một bên, lại nằm lên giường, mặt quay vào trong tường.
Trong lòng cô vô cùng nóng ruột, thời gian một tháng nhìn như rất dài.
Lòng cô cũng rất chán nản, không biết là vì pho tượng, hay là vì mình? Cô không nói rõ được, cũng không tả rõ được.
May mà Tô không phải người bức ép bản thân. Cô quyết định cứ nghỉ ngơi trước đã, rồi sau mới tính.
Cô nhìn vách tường trắng sữa, hoàn toàn đờ ra.
Không biết đã trôi qua bao lâu, ngoài cửa truyền đến tiếng gõ.
Cô mở cửa ra, nhìn thấy quản gia cá chình.
“Tô, công chúa út nghe nói chiều cô đi khám bệnh, đặc biệt tìm bếp trưởng nấu cho cô một bàn thức ăn dễ tiêu, bổ dưỡng. Cô mau qua ăn đi, mà chú ý là các công chúa khác cũng đến, mong cô chú ý cử chỉ.”
Cây liễu này nom vô cùng tươi tốt. Cành lá xanh non thanh tú của nó rũ xuống tượng đá, kéo dài đến mặt cát. Cái bóng của nó cũng mang theo một màu xanh tươi. Như những cành lá của nó, bóng của nó cũng không yên tĩnh: rễ cây và ngọn cây nhìn cứ như đang chơi trò hôn nhau.
Giống như người sống – vườn hoa này thường cho Tô cảm giác như vậy. Hoa cỏ cũng có sinh mạng của mình.
“Anh nghĩ như thế nào?” Tô quay đầu nhìn pho tượng hoàng tử bên cạnh.
Pho tượng vẫn nhìn về phía trước, không trả lời.
“Mấy cái câu từ khi có cô gì đó, chưa biết chừng chỉ là khách sáo thôi, tôi vui vẻ như thế này lạ lắm nhỉ?”
Tô vừa nhìn chằm chằm pho tượng với mái tóc bị cạo vừa thở dài: “Đầu óc của tôi đảo điên đến mức nói chuyện với anh luôn rồi, đúng là đáng sợ!”
Quản gia cá chình gọi cô:
“Tô, cô muốn lẩm bẩm một mình tới khi nào? Về được rồi!”
Tô vẫy tay chào tạm biệt ông ta: “Lẩm bẩm thế này mấy ngày nữa là tự khỏi à!”
Quản gia cá chình nhìn Tô như nhìn người tâm thần: “Cô làm vậy chỉ nghiêm trọng hơn thôi. Trước khi để mình hoàn toàn phát điên, cô nên đi khám chỗ bác sĩ Simon đi!”
Hiểu theo một nghĩa nào đó, đề nghị này của quản gia cá chình đã nhắc nhở Tô.
Buổi chiều, Tô đến phòng của Simon.
“Ồ, khách quý này.” Simon mở cửa, cười rất vui vẻ.
Cũng lâu rồi cô không đến đây. Sức khỏe của cô không còn vấn đề gì nữa, bình thường đều là Simon tự đến tìm cô. Hơn nữa, từ sau lần phát hiện bí mật trên cái chai đó, Tô cứ cảm thấy còn nán lại đây thì hơi xấu hổ, thỉnh thoảng cô sẽ nhìn về phía cái tủ bày lọ thuốc theo bản năng.
Simon hỏi Tô: “Hôm nay con tới là thấy không khỏe à?”
Tô lắc đầu: “Có, nhưng phần lớn là tinh thần ạ.”
“Con nói thử ông nghe, tình trạng như thế nào?”
“Đôi khi con bỗng rất khó tập trung, tim đập lúc nhanh lúc chậm, cảm giác khô miệng khô lưỡi. Tâm trạng cũng thay đổi nhiều, có khi một câu trước còn bình thường, câu sau đã nghĩ đông nghĩ tây, tự dưng vui vẻ, tự dưng buồn bực. Thỉnh thoảng con cảm thấy tim như bị người ta bóp nghẹt, đôi khi lại ngứa ngáy như lông vũ quét qua.”
“Ừm… nghe có vẻ có tí vấn đề. Những biểu hiện này xảy ra nhiều lần lắm à? Phát tác vào những giờ nào?”
“Trước đây là một tháng một, hai lần, gần đây hầu như hôm nào cũng có. Tự con cũng không rõ nên đến tìm ông Simon đây.”
Simon cau mày suy tư một lát, lại kiểm tra nhịp tim và huyết áp cho Tô, hỏi thêm một số chi tiết khác.
Kiểm tra xong, Tô hỏi: “Có phải nghiêm trọng lắm không?”
Simon nghiêm túc gật đầu: “Rất nghiêm trọng, vừa có triệu chứng bệnh tim, vừa có dấu hiệu trầm uất, còn có khuynh hướng rối loạn tăng động và rối loạn cảm xúc.”
Sắc mặt Tô thay đổi: “Nghe như sắp không cứu nổi nữa!”
“Nhưng may mà phát hiện kịp thời. Hôm nay ông có kha khá bệnh nhân, không thể kiểm tra kĩ cho con được. Thế này đi, chiều nay phiền con đến lần nữa, khi đó đã hết bệnh nhân rồi.”
“Dạ…”
Sau khi xác nhận Tô đi thật rồi, khuôn mặt đang cứng lại lập tức thả lỏng, không nhịn được mà cười thật tươi.
“Haha, không ngờ tuổi này rồi mà mình vẫn giỏi trêu người khác, đúng là gừng càng già càng cay. Đợi con bé quay lại rồi, mình phải ‘hỏi cung’ thật rõ mới được!”
Thật ra cái gì mà bệnh tim, rồi trầm uất, tất cả đều là Simon bịa ra. ‘Bệnh trạng’ của Tô nghe thì rất nghiêm trọng, nhưng thật ra hoàn toàn không có gì.
Tô không hề bị bệnh, con bé chỉ đang thích ai đó rồi. Nghĩ đông nghĩ tây, lo được lo mất, tâm thần không yên, đó đều là những biểu hiện phải lòng ai đó.
“Haha, chúc mừng con, Tô!” Simon như thấy lại bản thân tuổi trẻ, biểu cảm ngập tràn hoài niệm.
Cuối cùng cũng đến thôi, thiếu niên, thiếu nữ trưởng thành rồi khó mà kiểm soát, tất phải thích một người.
Tô ủ rũ cúi đầu về đến phòng mình, ngã ngay ra giường.
“Mình phải làm gì đây, không ngờ lại bị bệnh nặng như vậy!”
Cô ôm lấy chăn, hơi ai oán trở mình, đảo mắt đi, nét mặt trở lại bình tĩnh.
“Thì ra là bệnh thật, không phải cái lo lắng nhất, tốt quá!”
Cô nằm nghiêng nhìn vào góc phòng, giữa một đống mảnh vụn đá trắng ngổn ngang là một pho tượng đã được khắc nửa.
“Mi đợi lâu rồi, ta sẽ hoàn thành mi ngay!”
Đây là tác phẩm cô đã làm rất lâu, dù không phải có kế hoạch ngay từ đầu, nhưng cô đã định chuẩn bị nó làm quà sinh nhật cho Ariel.
Đó là một pho tượng nửa người, mắt vẫn chưa khắc xong, nhưng khuôn mặt đã khá rõ ràng, rất dễ nhận biết nó được dựa trên hình mẫu nào. Tô nhìn những đường nét quen thuộc kia, rơi vào những hồi ức cũ.
Sau khi sửa ‘xong’ pho tượng hoàng tử kia, trong phòng cô còn rất nhiều đá dùng được. Ôm suy nghĩ sẽ thật đáng tiếc nếu ném hết chúng đi, có khi chúng sẽ còn tác dụng, Tô đã chất đống chúng vào một góc, không động tới.
Là một ngày kia đột nhiên hứng thú trào dâng, cô bỗng muốn khắc một pho tượng. Vốn là chỉ định khắc một ai đó, vậy mà khi bắt đầu rồi, cô đột nhiên phát hiện ra, không biết từ khi nào, bức tượng đã trở nên tương tự Ariel.
Vậy nên cô dứt khoát khắc hình Ariel luôn!
Khi đó, cô chỉ nghĩ đơn giản là, thay vì cố hết sức tránh né, chi bằng mình cứ thuận theo tự nhiên. Chưa kể kia không phải chỉ là pho tượng thôi à?
Lúc đầu, cô vô cùng tiện tay, những chi tiết kia không cần phải suy nghĩ quá nhiều đã khắc ra được. Chỉ cần cô nhắm mắt lại, hình ảnh đã hiện lên rõ ràng trước mắt Tô. Chẳng mấy chốc Tô đã khắc được đường nét đại khái, rồi sau đó tập trung vào đôi mắt.
Những nơi khác đều rất thuận lợi, chỉ có mỗi bộ phận này, vừa khắc đến là cô đã mất cảm giác, vì vậy mà Tô đã làm hỏng rất nhiều tượng.
Những thứ bên trong đôi mắt kia quá phong phú, một pho tượng không cảm xúc sao có thể mang theo tất cả thần thái như vậy? Tô cho là cũng chỉ biểu đạt một loại tình cảm thôi, có làm được hay không không quan trọng, nhưng kết quả là sản phẩm làm ra vô cùng đơn điệu.
Mãi đến bữa tiệc hôm đó, cuối cùng cô cũng bắt được bản chất của những biến hóa trong mắt Ariel. Phần khó nhất của pho tượng lẽ ra nên hoàn thành vào lúc đó lại bị dừng lại.
Bởi vì sau đó đã có mấy chuyện xảy ra, mà cô cũng biết rất nhiều chuyện.
Một tuần sau khi trở về từ chỗ Phù thủy, mỗi khi nhấc dao khắc lên, cô lại cảm thấy không hạ tay được, mà mỗi khi tập trung nhìn pho tượng đó, trong lòng cô giống như có thứ gì đó sắp phá xác ra ngoài.
Vậy nên, cô tạm dừng lại.
Lòng người điêu khắc không bình tĩnh thì khó mà khắc được tác phẩm đẹp – Tô nhớ đến lời Simon đã từng nhắc mình.
Kể từ đó đến nay, cô không chạm vào pho tượng này nữa, giống như trái tim cứ lật đi lật lại của cô, bản thân dè dặt khép lại cuốn sách toang mở ra.
Nhưng mà hôm nay cũng được! Tô nghĩ.
Cô đã đi đến vị trí mình thường ngồi, bắt đầu thử lại một lần nữa.
Cô nhớ lại ánh mắt Ariel trong trí nhớ. Nàng của ngày hôm qua, nụ cười rực rỡ, đôi mắt trong veo lại càng lấp lánh, hệt như đại dương xanh thẳm dưới ánh mặt trời, lại thêm làn gió nhẹ nhàng phe phẩy vụt qua.
Tô hít sâu một hơi, bắt đầu hạ dao.
Nhưng lần đầu tiên nhìn thấy nàng lại là hình ảnh hoàn toàn khác hiện tại. Có phần sâu sắc, vô cùng yên tĩnh, giống như mặt biển về đêm, một mặt biển tĩnh lặng, sâu không thấy đáy.
Phải rồi, chính là biển. Dù ở giữa hàng nghìn, hàng vạn ngày đêm đổi dời, đôi mắt kia vẫn mãi mãi không thôi thấu triệt.
Đối mặt với pho tượng mẻ trán, nàng là vùng biển đau thương, khi nhắc đến một người, nàng là vùng biển tĩnh mịch.
Ngoài ra, nàng cũng là vùng biển tuyệt đẹp. Ngày hôm ấy, nhìn thấy nàng hát, toàn thân chìm trong ánh sáng rực rỡ, cô thấy như nàng đã mọc thêm một đôi cánh thiên thần. Mà đôi mắt kia, lóe lên ánh nước trong suốt lại ngập tràn ý cười động lòng người.
Phải rồi, chính là vùng biển, không giống như những vùng biển khác, rồi lại như một vùng biển.
Nếu như ai đó hỏi cô thích đại dương vào lúc nào nhất, chắc chắc cô sẽ không do dự mà trả lời…
Dao khắc trong tay bất ngờ tuột xuống.
‘Bịch.’
Ánh đao mang theo nhiệt độ của máu, rơi trở lại sàn nhà.
Tô vội vã ngậm vết thương, nhìn dao khắc dưới mặt đất, không khỏi nhíu mày.
Đại dương cô thích nhất…
Chính là đại dương vào đêm khuya đó, khi cô thấy được độ sâu của nó, thấy được linh hồn mình chưa từng thấy. Ngày hôm đó, nàng đứng trước mặt mình, có mấy phần mông lung mà lại vô cùng kiên định.
Nàng nói nàng muốn tự đi xem, bất kể quang cảnh kia như thế nào, bất kể kết quả kia sẽ ra sao.
Gió lại nổi lên.
Cô nhìn ra cửa sổ bên trái, nhưng rèm cửa sổ không hề lay động.
Đáy biển vốn không có gió sao lại có gió nổi lên? Tô cũng không rõ ràng.
Khi mới tìm ra, cô vẫn luôn luôn suy nghĩ.
Vì sao lại có gió?
Gió là đến từ đâu?
Cô cứ hoang mang như vậy.
Mà từ khi nào, cô lại cảm nhận được gió? Gió kia mang cho mình tâm trạng ra sao? Mà gió kia là đến vì ai, vì Fecilia hay Lilian? Những thứ này đều là những chuyện rất lâu sau đó cô mới hiểu được.
Tô quyết định không làm khó mình, cũng không làm khó pho tượng nữa. Cô buông dao khắc.
Cô không muốn nhìn nó nữa, để sang một bên, lại nằm lên giường, mặt quay vào trong tường.
Trong lòng cô vô cùng nóng ruột, thời gian một tháng nhìn như rất dài.
Lòng cô cũng rất chán nản, không biết là vì pho tượng, hay là vì mình? Cô không nói rõ được, cũng không tả rõ được.
May mà Tô không phải người bức ép bản thân. Cô quyết định cứ nghỉ ngơi trước đã, rồi sau mới tính.
Cô nhìn vách tường trắng sữa, hoàn toàn đờ ra.
Không biết đã trôi qua bao lâu, ngoài cửa truyền đến tiếng gõ.
Cô mở cửa ra, nhìn thấy quản gia cá chình.
“Tô, công chúa út nghe nói chiều cô đi khám bệnh, đặc biệt tìm bếp trưởng nấu cho cô một bàn thức ăn dễ tiêu, bổ dưỡng. Cô mau qua ăn đi, mà chú ý là các công chúa khác cũng đến, mong cô chú ý cử chỉ.”