Ngũ Hành Của Cô Thiếu Tiền
Chương 34: Chương 34
Nói xong, Vương Lực chen ra khỏi đám đông rồi nhanh chóng bước đi.
Nếu như đã là thiện ý thì anh ta sẽ tiếp tục truyền tiếp nữa.
“Cô ấy gặp được người tốt rồi!”
“Còn không phải sao, nếu đổi thành người khác, sợ là sẽ táng gia bại sản.”
Người phụ nữ nhìn theo bóng lưng Vương Lực, vừa cười lại vừa khóc.
Không sao cả, thật tốt quá rồi.
Từ nay về sau cô ấy sẽ không bao giờ lái xe, cũng không vội đưa con đi học nữa, cứ để con mình tự chấp nhận hình phạt vì đi học muộn đi, có điều gì có thể quan trọng hơn sự an toàn tính mạng của mình và của người khác chứ?
hương Nhất xách một cái túi nhỏ nhàn nhã đi tới tòa nhà công ty bất động sản Liên Phát, vừa đi tới cửa lớn, cô ấy đã thấy Trịnh Hiểu Phong đang nhìn chung quanh.
Liên Hạo là một người rất đáng tin cậy, hôm qua cô đã nói với anh ta rằng hôm nay cô sẽ đi làm, bởi vậy anh ta liền sắp xếp cho Trịnh Hiểu Phong đứng đây chờ cô.
Khương Nhất vẫy tay với Trịnh Hiểu Phong, đối phương lập tức tươi cười chạy tới.
“Khương đại sư, cô đến rồi!” Anh ta vừa nói vừa liếc nhìn phía sau cô ấy, hạ giọng nói: “Cô không cầm theo kèn xô-na sao? Có thứ đó ở đây tôi mới yên tâm được.”
Khương Nhất trợn trắng mắt liếc nhìn anh ta rồi nói: “Sau này chúng ta đều là đồng nghiệp, anh gọi Khương đại sư làm gì hả, cứ gọi tôi là Tiểu Khương.”
Trịnh Hiểu Phong cười ha ha: “Vậy thì cô phải gọi tôi là trợ lý Trịnh.
Đi thôi, tôi dẫn cô vào.”
Văn phòng của Khương Nhất được sắp xếp ở ngay bên cạnh phòng của Liên Hạo.
Mấy ngày trước, văn phòng này vẫn là phòng làm việc của thư ký, trợ lý Trịnh dẫn dắt ba cô thư ký nhỏ xinh đẹp.
Bây giờ căn phòng này đã được dọn sạch, giao lại cho Khương Nhất.
Trợ lý Trịnh và ba cô thư ký nhỏ đều dựng tạm một văn phòng tạm thời ở một khoảng trống lớn trước cửa phòng làm việc của Liên Hạo.
Các thư ký than thở, chỉ có trợ lý Trịnh là vui mừng.
Mấy cô thì biết cái gì chứ, chuyển cái ổ đi thì có làm sao? Phòng làm việc của Liên Hạo ở ngay sát bên phòng làm việc của Khương đại sư, ở trước cửa phòng của Liên Hạo chẳng phải cũng tương đương với ở trước cửa phòng của đại sư sao?
Tạo quan hệ tốt với đại sư, chuyện đó còn cầu mà không được ấy!
Mấy trưởng phòng khác thấy trợ lý Trịnh bị chiếm tổ như vậy, ai nấy đều tỏ ra thông cảm cho anh ta.
Trợ lý Trịnh: …
Hừ, người khác cười anh ta quá điên, anh ta lại cười người bên ngoài nhìn không thấu!
Dưới sự dẫn dắt của trợ lý Trịnh, Khương Nhất bước vào văn phòng của mình, lại không ngờ, toàn bộ công ty bất động sản Liên Phát cũng đang sôi sục.
Cô gái trẻ này là cố vấn cho công ty bọn họ sao?!
Đẹp thì đẹp đấy, nhưng nhìn cách ăn mặc của cô ấy mà xem, thực sự quá quê mùa! Cô ấy đã tốt nghiệp đại học chưa? Cô ấy làm cố vấn, vậy thì đạo đức năng lực của cô ấy thế nào? Nói không chừng đây chỉ là một người tình bé nhỏ của Liên Hạo, thừa dịp chủ tịch Liên sinh bệnh mới được sắp xếp đến công ty để mạ vàng thôi.
Cứ chờ mà xem, đợi đến khi chủ tịch Liên quay lại làm việc, nhất định sẽ chấn chỉnh bầu không khí, đuổi cổ cô ấy ra khỏi công ty.
Ba cô thư ký nhỏ trong phòng thư ký cũng tập trung nhau lại, mở cuộc họp.
Amy: “Hừ, đừng tưởng rằng mình là cố vấn là có thể sai khiến thư ký của tổng giám đốc Liên, tôi sẽ không bưng trà rót nước cho cô ta đâu!”
Lily: “Đúng thế, tôi cũng sẽ không hầu hạ cô ta!”
Cách Cách là người đầu óc tỉnh táo, ăn ngay nói thật: “Hai người bất mãn cái gì hả, chúng ta đi theo tổng giám đốc Liên lâu như vậy, cô còn không hiểu con người của anh ấy thế nào nữa à? Trong đầu chỉ toàn là công việc, đến lúc này gần ba mươi tuổi rồi mà bản thân cũng không hề suy tính đến chuyện chung thân đại sự.
Hai người ngày ngày ăn mặc như hoa như bướm nhưng có thấy tổng giám đốc Liên nhìn theo hai người lúc nào chưa? Chắc chắn vị cố vấn này có năng lực nên mới được tổng giám đốc Liên đánh giá cao như thế.”
Amy và Lily mải suy nghĩ quá nhiều, còn chưa kịp bưng trà rót nước cho Khương Nhất thì trợ lý bên cạnh Liên Hạo, Trịnh Hiểu Phong, cấp trên trực tiếp của bọn họ đã không cho bọn họ cơ hội làm mấy chuyện này rồi.
Cà phê, trà, lại rót một ly giống như trà sữa, bước nhanh một vòng rồi đưa vào cho Khương Nhất.
Amy nhìn mà nổi trận lôi đình.
Chó săn Trịnh Hiểu Phong đã phản bội chúng ta!
Khương Nhất uống một ngụm, hương vị trà sữa vẫn là ngon nhất.
Cô vừa uống trà sữa vừa hỏi: “Trợ lý Trịnh, công việc của tôi hôm nay là gì thế?”