Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Ngũ Hành Của Cô Thiếu Tiền

Chương 14: Chương 14




Khương Nhất đã giúp đỡ chị Trần nhiều như vậy, cô ấy cảm ơn còn không kịp, nào dám nhận hậu tạ của người ta, nhưng cô ấy cũng không thể quyết định thay Khương Nhất được nên chỉ có thể tạm thời từ chối: “Hay là đợi đến tối nay rồi anh gọi điện thoại lại được không, tôi chỉ có thể giúp anh hỏi thăm một chút thôi.”
Trịnh Hiểu Phong cũng biết cao nhân nào cũng có quy củ riêng của mình nên cũng có thể làm như vậy trước.
Chạng vạng tối, Khương Nhất mang theo bọc nhỏ của mình trở về, không kiếm được tiền, mặt ủ mày chau.
Cũng không phải là không có người tới hỏi, nhưng mà toàn là những người không nghiêm túc.
Theo tướng mạo mà đánh giá thì đều là người muốn đầu cơ trục lợi, muốn đi đường tắt.
Khương Nhất khinh thường không thèm ra tay.
Chị Trần vội vàng đi ra đón rồi nói: “Đại sư, cô bận rộn quá, tôi đã nấu mấy món rồi, nếu cô không chê thì tôi sẽ mang lên phòng cho cô.”
Khương Nhất rất cảm kích, nếu không cô thật sự không biết nên lấy gì cho Sư tổ bà bà ăn đây.
Chị Trần nói xong lời này lại lúng túng xoa xoa hai tay: “Đại sư, trên mạng có người chú ý đến khách sạn của tôi, họ cũng đoán là có cao nhân ra tay tương trợ.
Trong nhà anh ta có người già đang hôn mê bất tỉnh, họ muốn nhờ cô giúp đỡ.”
Khương Nhất nghe thấy có khách tìm tới cửa nhưng cũng không vội vàng: “Chị Trần, tôi giúp người nhưng cũng có nguyên tắc của mình, loại người đại gian đại ác thì chắc chắn là không được.
Nếu họ muốn thì trực tiếp đến đây một chuyến, nếu có duyên tôi tất nhiên sẽ đồng ý ra tay.”
Chị Trần vừa nghe có hy vọng liền nhanh chóng nhận lời: “Được, tôi sẽ báo cho anh ta ngay.”
Hơn mười giờ tối, tòa nhà văn phòng của bất động sản Liên Phát tối om, chỉ có trong phòng tổng giám đốc còn sáng đèn.
Ngọn đèn này hòa vào màn đêm đen bên ngoài, khiến nó càng thêm hiu quạnh.
Trịnh Hiểu Phong cũng cảm thấy đau khổ.
Kể từ khi chủ tịch Liên bị bệnh, tổng giám đốc Liên ngày nào cũng tăng ca vì sợ công ty bị ảnh hưởng, làm hại anh ta đã bao nhiêu ngày rồi không tan làm đúng giờ.
Anh ta gõ cửa, bưng vào một tách trà sâm: “Tổng giám đốc Liên, khuya thế này rồi anh đừng uống cà phê nữa, tổn thương dạ dày chưa nói đến mà buổi tối ngủ cũng không ngon.
Anh uống cốc trà sâm này rồi tan làm sớm đi.”
Liên Hạo rời mắt khỏi tài liệu: “Chủ khách sạn nói thế nào rồi?”
“Đại sư kia có chút quy củ, nói chỉ giúp người có duyên, hy vọng người nhà có thể đích thân đến đó một chuyến mới có thể quyết định cứu hay không cứu.

Hay là cứ để phu nhân đến đó một chuyến xem.”
Liên Hạo trực tiếp đứng dậy, cầm lấy áo khoác âu phục khoác lên cánh tay: “Đi huyện Liêu Bình.”
“Tổng giám đốc Liên, tối qua anh không ngủ ngon, hay là để ngày mai…”
“Đi, bây giờ đi luôn, tình trạng của cha tôi không chờ được lâu nữa.”
Từ thành phố Hoa đến huyện Liêu Bình chỉ mất ba giờ lái xe, Liên Hạo vẫn luôn dùng tay chống đầu ngủ không yên giấc.
Lúc đến huyện Liêu Bình, họ tìm một khách sạn để ổn định trước, quyết định ngày hôm sau sẽ tới thăm hỏi.
Lúc này, Khương Nhất đang ngủ say.
Khả năng kiếm tiền trong hai ngày qua khiến Sư tổ bà bà đã được thỏa mãn ngắn ngủi, trong giấc mơ cũng không hành hạ cô nữa.
Không phải bà ấy phát thiện tâm mà chỉ là chương trình trong TV quá hay.
Mấy chuyện tào lao của anh chàng nào đó đã xem xong rồi, bây giờ bà ấy đang xem một bộ phim về chuyện của mấy bà già xuyên về cổ đại biến thành thiếu nữ, ngủ chung chăn với vương gia.
Sáng sớm hôm sau, Khương Nhất thỏa mãn duỗi lưng một cái.

Đã lâu lắm rồi cô không được ngủ ngon như vậy, quả thực quá thỏa mãn.
Cô liếc nhìn Sư tổ bà bà.
Không biết TV đã tắt từ lúc nào, bài vị đang nằm ngủ trên giường, ngủ say như chết.
Khương Nhất rửa mặt xong, vừa mặc quần áo tử tế chợt nghe thấy tiếng gõ cửa truyền đến từ ngoài cửa.
Là chị Trần.
“Đại sư, người hôm qua tôi nói với cô đã tới rồi, cô có muốn gặp một lần không.
Khương Nhất gật đầu, lấy tay vuốt mái tóc dài buộc thành đuôi ngựa, lúc này mới đi ra.
Bên cạnh quầy lễ tân khách sạn có hai người đàn ông đứng đó, bọn họ đều mặc âu phục thẳng tắp, khí chất xuất chúng, vừa nhìn đã biết là tinh anh trong xã hội, thoạt nhìn không hợp với cái khách sạn nhỏ này.


Chương trước Chương tiếp
Loading...