Ngọn Sóng Không Tên - Trang 2
Chương 47: Anh đang theo đuổi em
Ai mà ngờ bọn họ chỉ thử một lần thôi mà kéo dài đến hơn một năm.
Chỉ có điều Thi Hảo cảm thấy nếu như vào đêm trước ngày hôm đó Lương Tây Kinh không uống rượu say rồi hôn cô thì cô cũng sẽ không bị anh quyến rũ đến nỗi mụ mị đầu óc mà đáp lại như thế. Như thế thì sau ngày hôm đó anh cũng sẽ không nảy ra cái ý tưởng muốn hai người thử yêu đương một lần như vậy.
Quay ngược thời gian quay trở lại để nghiên cứu ngọn nguồn mới biết từ khi bắt đầu bọn họ đã không hề sáng suốt và lý trí một chút nào rồi.
Bỗng nhiên xe dừng lại, hai người lập tức thuận theo đó mà tách xa nhau ra.
Thi Hảo cụp mắt không nhìn Lương Tây Kinh nữa mà nhìn về phía cổng khu dân cư đã gần ngay trước mắt: "Tôi đến nơi rồi."
Lương Tây Kinh đẩy cửa xe ra rồi nghiêng đầu nói: "Để anh đưa em vào."
"..."
Hai người một trước một sau xuống xe. Thi Hảo đi tới bên cạnh Lương Tây Kinh: "Tôi không uống nhiều lắm."
Ý của cô là mình không cần anh đưa vào.
Lương Tây Kinh: "Anh uống nhiều lắm."
"?"
Thi Hảo bối rối nhìn anh với ánh mắt không thể tin nổi: "Anh nói gì cơ?"
Vừa rồi ngồi trong xe là người nào nói mình không say đấy?
Ánh mắt của Lương Tây Kinh vẫn rất thản nhiên: "Anh nói anh uống nhiều lắm, muốn đi hóng gió chút cho tỉnh rượu."
Thi Hảo cạn lời, cô vô thức muốn vạch trần lời nói dối của anh nhưng lời đã đến khóe miệng rồi chẳng hiểu sao cô lại không thốt ra được.
Trong lúc tranh chấp thì cả hai đã vào đến khu dân cư.
Từ cổng khu dân cư đi vào trong rồi lại về đến cửa nhà cô còn một đoạn đường nữa.
Hai người sóng vai nhau đi tới, giữ khoảng cách không quá xa nhưng cũng không quá gần.
Giờ đã rất khuya rồi nên phần lớn các nhà đều đã tắt đèn đi ngủ. Lúc nhìn lên chỉ thấy chỉ còn có vài nhà đèn vẫn sáng.
Lương Tây Kinh không nói gì, Thi Hảo cũng giữ im lặng.
Đi tới dưới tầng của khu dân cư, Lương Tây Kinh mới mở miệng: "Em mua nhà rồi à?"
Thi Hảo ừm một tiếng.
Lương Tây Kinh không ngạc nhiên chút nào: "Định bao giờ thì dọn vào ở?"
"Giờ vẫn đang trong quá trình sửa sang lại." Mặc dù nhà mà Thi Hảo mua không phải nhà thô nhưng cô lại không thích phong cách trang trí ban đầu của nó nên muốn đập đi xây lại theo ý mình sau đó mới dọn vào ở.
Lương Tây Kinh gật đầu một cái rồi hỏi lại: "Sửa đến đâu rồi?"
Nghe anh hỏi vậy, Thi Hảo nghiêm túc suy nghĩ một chút rồi thật thà đáp: "Đã lâu rồi tôi không qua đó nên cũng không biết."
Gần đây công việc của cô quá bận rộn nên tất nhiên mấy chuyện vụn vặt này đã bị cô quẳng ra sau đầu.
Lương Tây Kinh: "..."
Anh bật cười thành tiếng rồi cụp mắt xuống nhìn cô một cái: "Ngày mai muốn đi xem một chút không?"
"..."
Thi Hảo không phải đồ ngu nên tất nhiên là nghe ra ý khác trong lời nói của Lương Tây Kinh.
Cô suy nghĩ trong chốc lát rồi ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh: "Tôi hẹn Ôn Ỷ rồi."
Lương Tây Kinh không hề lúng túng chút nào khi bị từ chối. Anh vẫn hỏi với vẻ mặt bình thường: "Em không cần tài xế à?"
Nghe vậy, Thi Hảo không biết nên trả lời sao mới ổn.
May mà Lương Tây Kinh không có ý định làm khó cô, lại vừa lúc đi tới trước cửa nhà nên anh chỉ hất cằm ra hiệu: "Em vào nhà đi, nghỉ ngơi sớm một chút."
Thi Hảo mím môi ừ khẽ một tiếng: "Anh cũng vậy."
Lương Tây Kinh nhìn cô chăm chú sau đó hơi hạ thấp giọng xuống: "Ngủ ngon."
"... Ngủ ngon."
-
Tiếng bước chân ngoài cửa đã nhỏ dần. Thi Hảo đứng sau cửa mấy giây rồi mới dịch người đi về phía sân thượng.
Đứng trên sân thượng nhà cô có thể nhìn thấy mọi người đi tới đi lui ở dưới tầng.
Thi Hảo mới ra đến sân thượng, Lương Tây Kinh vừa đi xuống tầng dường như cảm nhận được gì đó nên đã quay đầu nhìn về phía bên này một cái.
Động tác của Thi Hảo cực kỳ nhanh nhẹn. Cô gần như ngay lập tức ngồi thụp xuống tránh đi tầm mắt anh.
...
Nhìn bóng dáng anh xa dần, Thi Hảo ngơ ngác đứng tại chỗ...
Thật ra thì trong khoảnh khắc Lương Tây Kinh hỏi cô không cần tài xế à vừa rồi, cô có hơi ngạc nhiên. Cô không ngờ được rằng sau khi bị mình từ chối, anh lại dùng cách này để hỏi cô có cần anh không.
Trước kia Lương Tây Kinh chưa bao giờ làm ra loại chuyện "đuổi theo tới cùng quyết không buông tay" như thế này.
Nói là đuổi theo tới cùng quyết không buông tay thì có hơi quá nhưng Thi Hảo cảm thấy rất khó để đưa ra bình luận. Cô chỉ biết là trước đây Lương Tây Kinh không kiên nhẫn được như vậy.
Lương Tây Kinh của ngày trước là kiểu chỉ cần cô từ chối một cái là anh cũng sẽ im luôn không nói thêm lời nào nữa.
Bỗng dưng điện thoại trong tay cô rung lên một cái, là tin nhắn Lương Tây Kinh gửi tới: [Vừa rồi anh quên chưa nói với em.]
Lương Tây Kinh: [Chuyện hẹn em đi uống rượu kia là chuyện mà anh muốn làm từ rất lâu rồi.]
Anh đang giải thích tại sao hôm giao thừa đó lại tự nhiên xuống xe chặn đường Thi Hảo hỏi cô có muốn đi uống rượu cùng anh không.
Đối với Lương Tây Kinh mà nói thì chuyện này rất bình thường, cũng không có nguyên nhân gì đặc biệt.
Đơn giản là vì anh muốn làm vậy thôi.
Nhưng có một sự thật là Lương Tây Kinh đã có ý tưởng này từ rất lâu trước kia rồi. Chẳng qua là do anh ngại đủ các loại yếu tố khác nhau nên anh vẫn chưa mượn được cái cớ nào hoàn hảo.
Thế nhưng đêm hôm đó anh đã mượn được.
Thi Hảo cảm thấy chấn động. Cô nhìn chằm chằm vào mấy chữ "muốn làm từ rất lâu rồi" cuối cùng mà anh gửi tới, không nhịn được nghĩ xem anh nói lời này là có ý gì đây?
Muốn làm từ rất lâu rồi á?
Không phải là anh tình cờ gặp được cô, thấy cô lẻ loi một mình ở bên ngoài nên mới tiến tới mời sao?
Thi Hảo trợn to mắt nhìn điện thoại di động, theo bản năng cô muốn hỏi đến cùng: [Anh nói vậy là có ý gì?]
Sau khi gõ xong mấy chữ này, Thi Hảo lại cảm thấy mình đang tự cho bản thân hy vọng.
Bây giờ quan hệ giữa hai người bọn họ như thế này mà cô lại gửi cho Lương Tây Kinh một tin nhắn như vậy rõ ràng là không phù hợp chút nào.
Sau một hồi băn khoăn, Thi Hảo xoá hết đoạn vừa gõ đi.
Cùng lúc đó, Lương Tây Kinh nhắn tin xong không thoát ra ngay mà cứ ngồi nhìn chằm chằm vào khung đối thoại của hai người.
Anh thấy dòng chữ "Đối phương đang nhập" cứ xuất hiện rồi lại biến mất.
Đợi một hồi lâu mà người bên kia không hề trả lời lại.
Mãi đến khi mắt nhìn chằm chằm lâu quá bị mỏi thì Lương Tây Kinh mới giơ tay lên nhéo chỗ giữa hai lông mày một cái rồi thoát ra khỏi khung đối thoại.
Thi Hảo chưa muốn quay về nên tạm thời anh sẽ chiều theo ý cô vậy.
Buổi trưa ngày hôm sau, Thi Hảo và Ôn Ỷ đi tới căn nhà đang sửa chữa kia xem một chút.
Cuối tuần công nhân không làm việc nên hai người không cần phải giao tiếp với ai cả, vừa vui vẻ vừa thoải mái.
Việc sửa sang vẫn còn đang trong giai đoạn đầu tiên nên nói thật là cũng chẳng có gì để xem cả.
Hai người đi loanh quanh một vòng rồi ra ngoài.
Chỉ là không ngờ rằng bọn họ lại chạm mặt Lý Thiến Vi ở trong khu dân cư.
"Thi Hảo!" Lý Thiến Vi vui vẻ gọi: "Không ngờ hôm nay có thể gặp được cô ở chỗ này."
Thi Hảo cười một tiếng: "Tôi cũng không ngờ."
Lý Thiến Vi quay sang chào hỏi Ôn Ỷ: "Phóng viên Ôn, đã lâu không gặp cô."
Ôn Ỷ không khỏi bật cười: "Cô đang đi đâu vậy?"
Lý Thiến Vi: "Trưa nay tôi muốn ăn món súp gà nấu cùng bong bóng cá nhưng chỗ bán món này không ship tận nhà nên tôi đành phải ra đó ăn."
Nói xong cô ấy lại hỏi hai người: "Hai người có rảnh không? Chúng ta cùng đi ăn cơm nhé."
Thi Hảo: "Được, hôm nay để tôi bao."
Lý Thiến Vi: "Hôm nay tôi trả tiền."
Cô ấy chỉ chỉ qua bên cạnh: "Cô vừa mới mua nhà lại còn sửa nhà nữa. Chờ cô dọn vào nhà mới rồi cho cô mời lại đấy."
Thi Hảo bật cười, đành phải đồng ý: "Vậy cũng được."
Sau khi thống nhất, ba người di chuyển đến quán ăn gần đó ăn món súp gà nấu với bong bóng cá.
Thi Hảo vốn thích ăn nhạt nên rất yêu thích món súp này.
Chỉ có điều lúc này là giờ ăn cơm nên trong quán có rất nhiều người.
Ba người tìm chỗ ngồi xuống, gọi một ít đồ ăn rồi mới bắt đầu nói chuyện phiếm với nhau.
"Thi Hảo, tôi đã nhìn thấy kế hoạch quảng cáo của hai người rồi, trông cực kỳ thú vị." Lý Thiến Vi nhớ lại rồi nói: "Mọi người trong công ty đều rất thích ý kiến sáng tạo của cô."
Thi Hảo ngạc nhiên: "Sáng hôm qua chúng tôi mới gửi đi cơ mà? Sao mới buổi chiều cô đã thấy rồi?"
Lý Thiến Vi cười ha ha: "Tôi nhìn thấy trong văn phòng của tổng giám đốc Lương đấy."
Thi Hảo chớp mắt.
Lý Thiến Vi giải thích: "Tôi vào đó đưa tài liệu đúng lúc trợ lý Dương đang mở video quảng cáo mà các cô làm ra cho tổng giám đốc Lương xem. Sau đó tôi nhìn thấy."
Thi Hảo hiểu ra.
Lý Thiến Vi nhìn cô: "Nói mới nhớ, ở chỗ chúng tôi ai cũng đều cảm thấy có gì đó kỳ lạ lắm."
Tinh thần Thi Hảo căng lên như dây đàn. Cô cảnh giác nhìn cô ấy: "Cái gì kỳ lạ?"
Lý Thiến Vi đáp: "Trước kia tổng giám đốc Lương chẳng quan tâm gì đến quảng cáo tuyên truyền cả. Anh ấy cũng chưa bao giờ duyệt mấy cái video quảng cáo như này, chỉ cần tổng giám đốc Phó duyệt là qua cửa. Thế mà lần này anh ấy lại hỏi đi hỏi lại rất nhiều lần."
Thi Hảo hơi sững người: "Anh ấy hỏi cái gì?"
"Thì hỏi các cô đã nộp phương án quay quảng cáo chưa, đưa tới cho anh ấy xem một chút các kiểu ấy." Lý Thiến Vi nói với cô: "Chỉ là mấy chuyện này tôi cũng chỉ nghe đồng nghiệp nói thôi chứ cụ thể như nào bản thân tôi cũng không biết."
Trái tim Thi Hảo đập loạn nhịp. Chẳng phải theo cô nhớ thì Lương Tây Kinh đã từng nói rằng anh không để ý đến chuyện này, cũng không can thiệp vào lựa chọn của giám đốc cấp dưới à?
Nhưng bây giờ công ty bọn họ lại để ý đến lần quảng cáo tuyên truyền này như thế, rốt cuộc là do ý tưởng sáng tạo xuất sắc hay là do Lương Tây Kinh cho cô đi cửa sau đây?
Để ý thấy vẻ mặt Thi Hảo hơi kỳ lạ, Lý Thiến Vi đang định hỏi cô sao thế thì nhân viên phục vụ đưa thức ăn lên.
Sau đó, cô ấy cũng quên luôn không hỏi nữa, vẻ mặt của Thi Hảo cũng trở lại như bình thường.
Ăn xong, ba người rủ nhau đi dạo quanh đó một lúc cho tiêu cơm.
Buổi tối Lý Thiến Vi phải quay về nhà ba mẹ ăn cơm nên chỉ đi dạo với hai người một hồi rồi chào tạm biệt trước.
Sau khi cô ấy đi rồi, Ôn Ỷ huých cùi chỏ vào Thi Hảo một cái: "Cậu nghĩ cái gì vậy? Cả buổi chiều trông cậu không được vui cho lắm."
Thi Hảo nhìn cô ấy rồi bày tỏ nỗi băn khoăn của mình.
Nghe xong, Ôn Ỷ không khách khí lườm cô một cái: "Lương Tây Kinh mà biết cậu xem nhẹ bản thân như thế hẳn là sẽ tức giận lắm cho mà xem."
Thi Hảo mím môi.
Ôn Ỷ thẳng thắn nói: "Cậu không có lòng tin với ý tưởng của mình đến vậy à?"
"Không phải." Thi Hảo cũng không chắc lắm: "Tớ có lòng tin nhưng mà..."
"Nhưng mà vì mối quan hệ giữa cậu và Lương Tây Kinh hơi đặc biệt nên cậu không khống chế được mà suy nghĩ vẩn vơ rốt cuộc anh ấy có cho mình đi cửa sau có đúng không?" Ôn Ỷ nghiêng đầu nhìn cô: "Chuyện này tớ phải nói cho cậu rõ mới được. Đầu tiên là cậu phải tin tưởng vào năng lực của bản thân. Quan trọng là Lương Tây Kinh cũng không phải người sẽ lấy tương lai phát triển của sản phẩm công ty ra mạo hiểm. Nếu kế hoạch mà các cậu vạch ra không có chút mới mẻ nào thì anh ấy sẽ không thể nào chọn được."
Không đợi Thi Hảo mở miệng, Ôn Ỷ đã tiếp tục: "Huống chi Thiến Vi cũng chỉ nói là anh ấy hỏi thăm về tiến độ mấy lần thôi chứ có nói đã quyết định chọn công ty các cậu đâu? Người quyết định là tổng giám đốc Phó kia mà."
Bị Ôn Ỷ nói cho một tràng, nỗi nghi ngờ và lo lắng trong lòng Thi Hảo hoàn toàn tan biến hết.
Là tại lòng dạ của cô hẹp hòi.
Thấy dáng vẻ muốn nói lại thôi của cô, Ôn Ỷ nhướng mày: "Cậu muốn nói gì để phản bác lời tớ à?"
Thi Hảo: "... Tớ muốn nói là cậu nói rất đúng."
Cô hậm hực sờ chóp mũi một cái: "Lúc nãy suy nghĩ của tớ hơi lệch lạc, vừa phủ nhận năng lực của bản thân và đồng nghiệp vừa coi thường Lương Tây Kinh."
Ôn Ỷ bày ra biểu cảm trẻ con dễ dạy: "Trong lòng cậu hiểu rõ là được rồi."
Nhắc tới Lương Tây Kinh, Ôn Ỷ tò mò hỏi: "Tối hôm qua sau khi tớ xuống xe giữa hai người có xảy ra chuyện gì không?"
Thi Hảo lườm cô ấy một cái: "Cậu cảm thấy thế nào?"
Ôn Ỷ bị hỏi ngược quay sang đùa giỡn cô: "Tớ thấy hình như tổng giám đốc Lương có ý muốn quay đầu nối lại tình xưa đấy."
Thi Hảo khựng lại rồi lên tiếng nhắc nhở: "Cái cụm từ này nghe chẳng tốt lành gì cả."
"À." Ôn Ỷ chợt đổi giọng: "Anh ấy không nói gì với cậu hả?"
Thi Hảo liếc sang bên cạnh đối mặt với cô ấy hồi lâu rồi đáp: "Có chứ."
Ánh mắt Ôn Ỷ sáng bừng lên: "Sau đó thì sao?"
Thi Hảo: "... Tớ không trả lời tin nhắn của anh ấy."
Ôn Ỷ: "..."
Còn chưa nói được mấy câu, Ôn Ỷ đã than thở vỗ vỗ vai Thi Hảo: "Nhân danh chị em bạn dì, tớ đề nghị cậu nếu thật sự không buông được thì hãy cho bản thân thêm một cơ hội nữa đi."
Cô ấy nghiêm túc nói: "Thật ra thì tớ cảm thấy chủ tịch sẽ không làm khó hai người quá đáng quá đâu."
Thi Hảo im lặng.
Một hồi lâu sau cô mới mở miệng: "Tớ sẽ suy nghĩ kỹ càng."
Ôn Ỷ: "Ừ."
-
Thi Hảo ra ngoài ăn uống đi dạo với Ôn Ỷ xong về đến nhà thì đã tám giờ.
Khoảng thời gian trước cô ở lại công ty tăng ca rất nhiều, hôm nay vất vả lắm mới có một ngày nghỉ ngơi thì lại phải "bôn ba".
Về đến nhà, Thi Hảo lập tức nằm bẹp trên ghế sô pha, mơ mơ màng màng ngủ mất.
Cô tỉnh lại là do bị chuông điện thoại di động đánh thức.
Lúc ngủ Thi Hảo có tính nết rất khó chịu nên sau khi tìm ra nguyên nhân đánh thức mình, cô thẳng tay bật chế độ im lặng cho điện thoại luôn.
Bật xong, cô lại nhắm mắt ngủ tiếp.
Nửa phút sau, cô hơi tỉnh lại một chút vì bất giác nhận ra mình còn chưa tắm, chẳng qua bây giờ đã mười giờ đêm rồi.
Thi Hảo ngọ nguậy cho tỉnh táo một chút rồi mở điện thoại lên, truy tìm đầu sỏ đã gửi tin nhắn cho mình.
Là Lương Tây Kinh. Anh liên tục gửi cho Thi Hảo sáu bảy tin nhắn.
Tròng mắt Thi Hảo khẽ đảo một cái rồi mở nội dung tin nhắn của anh ra đọc.
Đọc xong, cô ngẩn người tại chỗ.
Thứ mà Lương Tây Kinh gửi cho Thi Hảo là hình ảnh của trại trẻ mồ côi và các bạn nhỏ ở đó.
Thi Hảo bấm vào từng cái xem kỹ rồi không nhịn được phải hỏi lại: "Anh tới trại trẻ mồ côi à?"
Lương Tây Kinh: "Ừ."
Thi Hảo hơi bất ngờ: "... Sao tự nhiên anh lại muốn tới đó vậy?"
Lương Tây Kinh: "Rảnh rỗi nên tới thôi."
Còn lâu Thi Hảo mới tin lời này.
Lương Tây Kinh đâu phải người thích chơi với các bạn nhỏ đâu. Đã quen biết và ở bên anh trong một thời gian dài nên Thi Hảo biết rõ anh chẳng có cảm giác gì với trẻ con cả.
Cô im lặng nhìn khung đối thoại của hai người một hồi rồi đáp lại một câu: "À."
Lương Tây Kinh nhướng mày: "Chỉ vậy thôi sao?"
Thi Hảo cụp mắt, trong đầu chợt vang lên những lời Ôn Ỷ vừa nói.
Cô cắn môi dưới, đang lúc do dự thì Lương Tây Kinh lại lần nữa nhắn tin qua: "Em vệ sinh cá nhân chưa?"
Thi Hảo: "Sao thế?"
Lương Tây Kinh: "Có tiện ra ngoài một chút không? Anh có món đồ quên đưa cho em."
Thi Hảo vô thức hỏi: "Là cái gì vậy?"
Lương Tây Kinh: "Ra ngoài rồi anh nói cho."
Thi Hảo: "... Nếu tôi không ra thì sao?"
Cô cảm thấy mình cũng không phải rất cần thứ mà Lương Tây Kinh đưa tới.
Thấy lời này, chẳng hiểu sao Lương Tây Kinh lại bật cười: "Vậy anh sẽ tự đưa vào cho em."
Thi Hảo bĩu môi như một đứa trẻ, muốn nói rằng an ninh khu dân cư nơi cô ở nghiêm khắc lắm đấy.
Lúc suy nghĩ này loé lên, cô chợt nhớ ra trước kia lúc vẫn còn ở bên Lương Tây Kinh, cô đã từng cho anh một tấm thẻ từ vào cửa. Sau khi hai người chia tay, cô quên chưa đòi lại mà anh cũng không chủ động trả cho cô.
Thi Hảo im lặng trong chốc lát rồi đành phải trả lời: "Anh đến rồi à?"
Lương Tây Kinh: "Năm phút nữa."
Thi Hảo: "... Bây giờ tôi ra đây."
Lương Tây Kinh: "Được."
Trong màn đêm dày đặc, lúc Thi Hảo lề mề đi ra đến cửa khu chung cư thì Lương Tây Kinh đã xuống xe rồi, thậm chí còn đang đứng tám chuyện với bảo vệ.
Nghe thấy tiếng bước chân, anh quay đầu nhìn thẳng về phía cô.
Hai người đối mặt nhau mấy giây.
Bảo vệ rất có mắt nhìn nói: "Bạn gái anh tới rồi kìa, tôi đi làm việc trước đây."
Lương Tây Kinh cười cười.
"..."
Bảo vệ đứng dậy quay về phòng bảo vệ. Thi Hảo tiến lại gần Lương Tây Kinh thêm chút nữa rồi nhìn anh với vẻ nghi ngờ: "Anh..."
Lương Tây Kinh: "Sao cơ?"
Thi Hảo: "Sao vừa rồi anh không phủ nhận?"
Bọn họ đã không còn là bạn trai bạn gái của nhau nữa rồi.
Nghe vậy, Lương Tây Kinh cảm thấy rất buồn cười: "Còn chưa rõ à?"
Thi Hảo nhìn anh.
Lương Tây Kinh cụp mắt xuống, dùng ánh mắt sâu xa nhìn cô chằm chằm: "Anh ta nói rất hợp ý anh thì sao anh phải phủ nhận?"
Thi Hảo nghẹn lời, không ngờ anh lại mặt dày đến vậy.
Môi cô giật giật rồi phun ra một câu: "... Anh học Tần Lâm đấy à?"
Khoảng thời gian trước Ôn Ỷ có nói với cô rằng Tần Lâm muốn nối lại tình xưa với mình. Anh ấy xuất hiện ở thành phố Giang cả ngày lẫn đêm, bám lấy cô ấy mãi không buông.
Chẳng hiểu sao khoảng thời gian đó Thi Hảo lại bận rộn quá nên không rảnh quan tâm đến đời sống tình cảm của chị em tốt. Hôm nay gặp Ôn Ỷ cô cũng quên không hỏi đến chuyện giữa hai người bọn họ. Chỉ là cô vẫn nhớ rõ cụm từ bám mãi không buông này.
Nghe ra ý trong lời Thi Hảo, Lương Tây Kinh hơi ngước mắt lên: "Thật ra thì cũng không phải."
Anh không để thủ đoạn theo đuổi người ta của Tần Lâm vào mắt.
"..."
Thi Hảo hơi bối rối, không biết phải tiếp lời như nào mới được.
Môi cô giật giật rồi dứt khoát nói sang chuyện khác luôn: "Anh muốn đưa cho tôi cái gì vậy?"
Trên tay Lương Tây Kinh trừ một điếu thuốc chưa châm ra thì chẳng còn gì nữa cả.
Anh nhìn theo tầm mắt cô rồi bảo cô đứng ở đây đợi một chút: "Đồ ở trên xe, để anh đi lấy."
Thi Hảo ừm một tiếng.
Nhìn Lương Tây Kinh đi vòng tới chiếc xe đậu bên kia đường, Thi Hảo vô thức bước về phía trước theo anh hai bước.
Bỗng nhiên anh dừng lại quay đầu nhìn về phía cô.
Thi Hảo: "... Tôi vừa mới ăn no về nên muốn đi lòng vòng chút."
Lương Tây Kinh nhướng mày, cong môi cười một cái: "Được."
Hai người đi tới cạnh chiếc xe, Thi Hảo muộn màng phát hiện ra một điều: "Anh không dẫn tài xế theo à?"
Không phải chứ.
Anh không dẫn tài xế tới sao vừa rồi lại đứng tám chuyện với cô được?
Biết cô đang nghi ngờ điều gì nên Lương Tây Kinh lạnh nhạt giải đáp: "Tài xế qua cửa hàng tiện lợi mua đồ rồi."
Thi Hảo gật đầu một cái, không hỏi nhiều nữa.
Lương Tây Kinh mở cửa xe ra khom người vào trong lấy đồ.
Thi Hảo lơ đãng ngẩng đầu, tầm mắt dừng lại trên bó hoa to đùng anh vừa ôm từ trong xe ra. Trước khi ra ngoài, Thi Hảo thật sự không ngờ được rằng thứ mà Lương Tây Kinh quên đưa cho cô là một bó hoa.
Để ý tới biểu cảm đờ đẫn của cô, anh cười khẽ một tiếng: "Bất ngờ đến vậy sao?"
"... Ừ." Thi Hảo nhìn bó hoa kia rồi hít sâu một hơi nói: "Thật ra thì ngày hôm qua tôi đã muốn nói với anh điều này rồi. Sau này anh đừng tặng hoa cho tôi nữa."
Lương Tây Kinh hỏi: "Em không thích à?"
Thi Hảo nhìn thẳng vào mắt anh trong chốc lát rồi bối rối nhìn về phía xa xăm, khẽ khàng đáp: "Chúng ta đã chia tay rồi."
Xế chiều hôm nay suy nghĩ từ sâu tận đáy lòng cô có hơi dao động.
Nếu được thì cô thật sự vẫn rất muốn cho bản thân và cho Lương Tây Kinh thêm một cơ hội như lời Ôn Ỷ nói.
Nhưng cô không thể. Cô đã đồng ý với Lương Hanh rồi, cô không thể nói mà không giữ lời.
Thật ra thì đáng lẽ tối hôm qua lúc gặp Lương Tây Kinh cô nên nói với anh lời này rồi mới phải.
Chỉ là anh không cho cô cơ hội ấy. Sau đó bọn họ lại nói sang chuyện khác nên cô cũng đành phải làm như quên mất.
Lương Tây Kinh im lặng một hồi rồi nhìn cô: "Anh nghĩ hẳn là em có thể cảm nhận được..."
Thi Hảo nhìn anh.
Lương Tây Kinh: "Anh đang theo đuổi em."
Lông mi Thi Hảo run lên, hơi thở hơi chậm lại: "Chúng ta..."
Biết cô lo lắng điều gì, Lương Tây Kinh nói tiếp: "Không cần phải để ý đến người khác. Em chỉ cần trả lời anh một câu rằng có bằng lòng cho anh thêm một cơ hội theo đuổi em hay không thôi."
Cổ họng Thi Hảo khô khốc. Cô ngẩng đầu lên nhìn anh rồi chậm rãi lắc đầu một cái.
"Em không bằng lòng à?" Lương Tây Kinh hỏi.
Thi Hảo mím môi im lặng.
Lương Tây Kinh bình tĩnh lại rồi thấp giọng hỏi tiếp: "Là vì chủ tịch phải không?"
Đôi mắt Thi Hảo hơi lóe lên một cái nhưng vẫn không nói gì.
Lương Tây Kinh: "Nguyên nhân em từ chối anh trừ ông ấy ra thì còn có vấn đề nào khác nữa không?"
Anh dùng ánh mắt sâu lắng nhìn cô chăm chú sau đó nhả ra từng chữ một: "Thi Hảo, em có chút thích anh."
Không phải là cô không thích anh.
Thi Hảo không biết mình nên trả lời như thế nào.
Chốc lát sau, Lương Tây Kinh nhét bó hoa vào lòng cô rồi chậm rãi cất giọng trầm thấp: "Em cứ suy nghĩ lại cho kỹ đi, nghĩ xong lại trả lời anh." Anh dừng lại một chút rồi bổ sung thêm: "Coi như anh không nghe thấy lời từ chối vừa rồi của em."
-
Về đến nhà, lòng Thi Hảo loạn như cào cào, hai tai nóng bừng.
Những lời Lương Tây Kinh nói trước khi đi không ngừng quanh quẩn trong đầu cô. Anh túm tay cô đè lên ngực mình để cô có thể cảm nhận được nhịp tim anh, sau đó ghé sát tai cô nói một câu.
Anh nói: "Vì em mà trái tim này đập loạn nhịp. Bao giờ em nghĩ xong muốn tóm lấy nó thì có thể nhắn lại cho anh bất cứ lúc nào."
Thi Hảo vô thức giơ tay lên chạm vào ngực trái mình.
Trái tim bên trong đang đập như trống. Từ khi Lương Tây Kinh thốt ra câu nói kia đến giờ, nhịp tim của cô chưa từng thôi đập mãnh liệt.
Trong phòng khách rất yên tĩnh nên thậm chí Thi Hảo còn nghe rõ cả tiếng đập kia.
Chẳng biết đã đứng đó rồi cảm nhận mấy bao lâu mà một lúc sau cô mới nhìn sang bó hoa hồng Lương Tây Kinh vừa mới tặng mình một cách cực kì kín đáo.
Bó hoa mà tối nay anh tự tay tặng đó là một bó hồng đỏ.
Thi Hảo chưa từng nói mình thích hoa hồng, chỉ là cô cũng không ghét. Chỉ cần là hoa thì cô đều sẽ có cảm giác thích.
Giống như đối với Lương Tây Kinh vậy. Rõ ràng là cô biết mình không buông được nhưng vẫn không mở lòng đón nhận anh lần nữa.
Cô cũng hiểu mình như vậy là không đúng, quá già mồm, trong ngoài không giống nhau. Chẳng qua cô không tự khống chế được.
Bỗng nhiên điện thoại di động của cô rung lên một cái. Lương Tây Kinh gửi tin nhắn tới báo cho cô biết mình đã về đến nhà.
Thi Hảo đang nhìn chằm chằm vào dòng chữ kia thì anh lại gửi thêm một bức ảnh nữa. Đó là ảnh chụp Lương Hanh.
Lương Tây Kinh: "Anh vừa về nhà cũ."
Thi Hảo hơi run lên. Nhìn hai tin nhắn này, trái tim vừa mới bình tĩnh lại của cô lại lần nữa loạn nhịp
Lương Tây Kinh nói thật. Anh không để lời từ chối lúc nãy cô nói vào lòng, hoặc cũng có thể hiểu là anh cố gắng không để ý tới. Mỗi hành động của anh đều đang nói cho Thi Hảo biết rằng anh rất quan tâm và muốn bắt đầu lại một lần nữa với cô.
Trong phút chốc, hai người tí hon xuất hiện trong đầu Thi Hảo, đánh nhau rất kịch liệt.
Một bên nói cho cô biết phải chọn lý trí, đau dài không bằng đau ngắn, đã đồng ý với Lương Hanh rồi thì không được đổi ý. Chẳng lẽ cô thật sự muốn trở thành một kẻ nói mà không giữ lời khiến Lương Hanh hoàn toàn thất vọng về mình sao?
Cô phải luôn nhớ kỹ một sự thật rằng nếu không có Lương Hanh thì có thể cô đã chết đói từ lâu rồi.
Nhưng bên còn lại lại ý kiến rằng tại sao cô không đấu tranh vì bản thân một chút?
Cô vẫn còn thích Lương Tây Kinh, Lương Tây Kinh cũng thích cô. Chẳng phải chuyện may mắn nhất trong đời người là người mình thích cũng thích mình sao?
Vả lại trước kia lúc nào cô cũng lo lắng mình không có can đảm để bàn điều kiện với Lương Hanh. Lý do là vì cô không chắc liệu mình và Lương Tây Kinh có thể nắm tay nhau đi đến cuối cuộc đời hay không. Thật ra thì quan niệm này là sai lầm.
Chuyện tương lai đâu có ai biết trước được. Sao cô biết mình và Lương Tây Kinh sẽ không thể bên nhau hạnh phúc đến già chứ?
Thi Hảo, mày phải tin tưởng bản thân và tin tưởng Lương Tây Kinh mới đúng.
"..."
Sáng hôm sau, Thi Hảo bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
Cô mơ mơ màng màng mở mắt ra nhấc máy: "Alo? Xin hỏi ai vậy ạ?"
Nghe ra giọng điệu mất kiên nhẫn của cô, Lương Tây Kinh ngẩng đầu nhìn đồng hồ một chút rồi ngạc nhiên hỏi lại: "Em còn chưa dậy à?"
"..." Thi Hảo chớp mắt mấy cái, nhìn lại tên người gọi hiển thị trên điện thoại rồi chợt tỉnh ngủ, uể oải đáp: "... Hôm nay là chủ nhật."
Tối hôm qua cô bận rộn trấn an hai người tí hon trong đầu mình đến ba giờ sáng mới ngủ.
Lương Tây Kinh: "Vậy em ngủ tiếp đi."
Thi Hảo cạn lời, trước khi cúp điện thoại còn lẩm bẩm một câu: "Đánh thức người ta rồi còn ngủ gì nữa."
Lương Tây Kinh khựng lại: "Xin lỗi em."
Thi Hảo thở dài một hơi, không so đo với anh nữa: "Anh tìm tôi có chuyện gì?"
Lương Tây Kinh nhìn thời tiết rất đẹp ngoài kia rồi hỏi: "Em muốn đi leo núi không?"
Trước kia đã có lần Thi Hảo nói với anh rằng chờ đến cuối thu cô muốn đi leo núi. Thời tiết cuối thu mát mẻ, phong cảnh trên núi cũng đẹp tuyệt vời.
Thi Hảo rời giường, đi tới bên cửa sổ kéo rèm ra, nhìn mặt trời bên ngoài rồi thản nhiên đáp: "Hôm nay tôi có hẹn rồi."
Lương Tây Kinh im lặng mất mấy giây: "Vậy thì để lần sau vậy."
Nghe ra giọng điệu thất vọng của anh, cô không đành lòng lắm nhưng cũng chỉ mím môi ừ khẽ một tiếng.
Trước khi mọi chuyện chắc chắn, cô không muốn cho Lương Tây Kinh thêm chút hy vọng nào.
Sau khi cúp điện thoại, Thi Hảo mở WeChat ra, thấy Lương Hanh đã trả lời tin nhắn lúc nửa đêm qua cô gửi hỏi hôm nay ông có rảnh không, cô muốn mời ông ăn một bữa cơm.
Lương Hanh: [Ăn món Quảng Đông nhé? Thằng nhóc thúi kia nói cháu thích ăn mấy món đó.]
Chỉ có điều Thi Hảo cảm thấy nếu như vào đêm trước ngày hôm đó Lương Tây Kinh không uống rượu say rồi hôn cô thì cô cũng sẽ không bị anh quyến rũ đến nỗi mụ mị đầu óc mà đáp lại như thế. Như thế thì sau ngày hôm đó anh cũng sẽ không nảy ra cái ý tưởng muốn hai người thử yêu đương một lần như vậy.
Quay ngược thời gian quay trở lại để nghiên cứu ngọn nguồn mới biết từ khi bắt đầu bọn họ đã không hề sáng suốt và lý trí một chút nào rồi.
Bỗng nhiên xe dừng lại, hai người lập tức thuận theo đó mà tách xa nhau ra.
Thi Hảo cụp mắt không nhìn Lương Tây Kinh nữa mà nhìn về phía cổng khu dân cư đã gần ngay trước mắt: "Tôi đến nơi rồi."
Lương Tây Kinh đẩy cửa xe ra rồi nghiêng đầu nói: "Để anh đưa em vào."
"..."
Hai người một trước một sau xuống xe. Thi Hảo đi tới bên cạnh Lương Tây Kinh: "Tôi không uống nhiều lắm."
Ý của cô là mình không cần anh đưa vào.
Lương Tây Kinh: "Anh uống nhiều lắm."
"?"
Thi Hảo bối rối nhìn anh với ánh mắt không thể tin nổi: "Anh nói gì cơ?"
Vừa rồi ngồi trong xe là người nào nói mình không say đấy?
Ánh mắt của Lương Tây Kinh vẫn rất thản nhiên: "Anh nói anh uống nhiều lắm, muốn đi hóng gió chút cho tỉnh rượu."
Thi Hảo cạn lời, cô vô thức muốn vạch trần lời nói dối của anh nhưng lời đã đến khóe miệng rồi chẳng hiểu sao cô lại không thốt ra được.
Trong lúc tranh chấp thì cả hai đã vào đến khu dân cư.
Từ cổng khu dân cư đi vào trong rồi lại về đến cửa nhà cô còn một đoạn đường nữa.
Hai người sóng vai nhau đi tới, giữ khoảng cách không quá xa nhưng cũng không quá gần.
Giờ đã rất khuya rồi nên phần lớn các nhà đều đã tắt đèn đi ngủ. Lúc nhìn lên chỉ thấy chỉ còn có vài nhà đèn vẫn sáng.
Lương Tây Kinh không nói gì, Thi Hảo cũng giữ im lặng.
Đi tới dưới tầng của khu dân cư, Lương Tây Kinh mới mở miệng: "Em mua nhà rồi à?"
Thi Hảo ừm một tiếng.
Lương Tây Kinh không ngạc nhiên chút nào: "Định bao giờ thì dọn vào ở?"
"Giờ vẫn đang trong quá trình sửa sang lại." Mặc dù nhà mà Thi Hảo mua không phải nhà thô nhưng cô lại không thích phong cách trang trí ban đầu của nó nên muốn đập đi xây lại theo ý mình sau đó mới dọn vào ở.
Lương Tây Kinh gật đầu một cái rồi hỏi lại: "Sửa đến đâu rồi?"
Nghe anh hỏi vậy, Thi Hảo nghiêm túc suy nghĩ một chút rồi thật thà đáp: "Đã lâu rồi tôi không qua đó nên cũng không biết."
Gần đây công việc của cô quá bận rộn nên tất nhiên mấy chuyện vụn vặt này đã bị cô quẳng ra sau đầu.
Lương Tây Kinh: "..."
Anh bật cười thành tiếng rồi cụp mắt xuống nhìn cô một cái: "Ngày mai muốn đi xem một chút không?"
"..."
Thi Hảo không phải đồ ngu nên tất nhiên là nghe ra ý khác trong lời nói của Lương Tây Kinh.
Cô suy nghĩ trong chốc lát rồi ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh: "Tôi hẹn Ôn Ỷ rồi."
Lương Tây Kinh không hề lúng túng chút nào khi bị từ chối. Anh vẫn hỏi với vẻ mặt bình thường: "Em không cần tài xế à?"
Nghe vậy, Thi Hảo không biết nên trả lời sao mới ổn.
May mà Lương Tây Kinh không có ý định làm khó cô, lại vừa lúc đi tới trước cửa nhà nên anh chỉ hất cằm ra hiệu: "Em vào nhà đi, nghỉ ngơi sớm một chút."
Thi Hảo mím môi ừ khẽ một tiếng: "Anh cũng vậy."
Lương Tây Kinh nhìn cô chăm chú sau đó hơi hạ thấp giọng xuống: "Ngủ ngon."
"... Ngủ ngon."
-
Tiếng bước chân ngoài cửa đã nhỏ dần. Thi Hảo đứng sau cửa mấy giây rồi mới dịch người đi về phía sân thượng.
Đứng trên sân thượng nhà cô có thể nhìn thấy mọi người đi tới đi lui ở dưới tầng.
Thi Hảo mới ra đến sân thượng, Lương Tây Kinh vừa đi xuống tầng dường như cảm nhận được gì đó nên đã quay đầu nhìn về phía bên này một cái.
Động tác của Thi Hảo cực kỳ nhanh nhẹn. Cô gần như ngay lập tức ngồi thụp xuống tránh đi tầm mắt anh.
...
Nhìn bóng dáng anh xa dần, Thi Hảo ngơ ngác đứng tại chỗ...
Thật ra thì trong khoảnh khắc Lương Tây Kinh hỏi cô không cần tài xế à vừa rồi, cô có hơi ngạc nhiên. Cô không ngờ được rằng sau khi bị mình từ chối, anh lại dùng cách này để hỏi cô có cần anh không.
Trước kia Lương Tây Kinh chưa bao giờ làm ra loại chuyện "đuổi theo tới cùng quyết không buông tay" như thế này.
Nói là đuổi theo tới cùng quyết không buông tay thì có hơi quá nhưng Thi Hảo cảm thấy rất khó để đưa ra bình luận. Cô chỉ biết là trước đây Lương Tây Kinh không kiên nhẫn được như vậy.
Lương Tây Kinh của ngày trước là kiểu chỉ cần cô từ chối một cái là anh cũng sẽ im luôn không nói thêm lời nào nữa.
Bỗng dưng điện thoại trong tay cô rung lên một cái, là tin nhắn Lương Tây Kinh gửi tới: [Vừa rồi anh quên chưa nói với em.]
Lương Tây Kinh: [Chuyện hẹn em đi uống rượu kia là chuyện mà anh muốn làm từ rất lâu rồi.]
Anh đang giải thích tại sao hôm giao thừa đó lại tự nhiên xuống xe chặn đường Thi Hảo hỏi cô có muốn đi uống rượu cùng anh không.
Đối với Lương Tây Kinh mà nói thì chuyện này rất bình thường, cũng không có nguyên nhân gì đặc biệt.
Đơn giản là vì anh muốn làm vậy thôi.
Nhưng có một sự thật là Lương Tây Kinh đã có ý tưởng này từ rất lâu trước kia rồi. Chẳng qua là do anh ngại đủ các loại yếu tố khác nhau nên anh vẫn chưa mượn được cái cớ nào hoàn hảo.
Thế nhưng đêm hôm đó anh đã mượn được.
Thi Hảo cảm thấy chấn động. Cô nhìn chằm chằm vào mấy chữ "muốn làm từ rất lâu rồi" cuối cùng mà anh gửi tới, không nhịn được nghĩ xem anh nói lời này là có ý gì đây?
Muốn làm từ rất lâu rồi á?
Không phải là anh tình cờ gặp được cô, thấy cô lẻ loi một mình ở bên ngoài nên mới tiến tới mời sao?
Thi Hảo trợn to mắt nhìn điện thoại di động, theo bản năng cô muốn hỏi đến cùng: [Anh nói vậy là có ý gì?]
Sau khi gõ xong mấy chữ này, Thi Hảo lại cảm thấy mình đang tự cho bản thân hy vọng.
Bây giờ quan hệ giữa hai người bọn họ như thế này mà cô lại gửi cho Lương Tây Kinh một tin nhắn như vậy rõ ràng là không phù hợp chút nào.
Sau một hồi băn khoăn, Thi Hảo xoá hết đoạn vừa gõ đi.
Cùng lúc đó, Lương Tây Kinh nhắn tin xong không thoát ra ngay mà cứ ngồi nhìn chằm chằm vào khung đối thoại của hai người.
Anh thấy dòng chữ "Đối phương đang nhập" cứ xuất hiện rồi lại biến mất.
Đợi một hồi lâu mà người bên kia không hề trả lời lại.
Mãi đến khi mắt nhìn chằm chằm lâu quá bị mỏi thì Lương Tây Kinh mới giơ tay lên nhéo chỗ giữa hai lông mày một cái rồi thoát ra khỏi khung đối thoại.
Thi Hảo chưa muốn quay về nên tạm thời anh sẽ chiều theo ý cô vậy.
Buổi trưa ngày hôm sau, Thi Hảo và Ôn Ỷ đi tới căn nhà đang sửa chữa kia xem một chút.
Cuối tuần công nhân không làm việc nên hai người không cần phải giao tiếp với ai cả, vừa vui vẻ vừa thoải mái.
Việc sửa sang vẫn còn đang trong giai đoạn đầu tiên nên nói thật là cũng chẳng có gì để xem cả.
Hai người đi loanh quanh một vòng rồi ra ngoài.
Chỉ là không ngờ rằng bọn họ lại chạm mặt Lý Thiến Vi ở trong khu dân cư.
"Thi Hảo!" Lý Thiến Vi vui vẻ gọi: "Không ngờ hôm nay có thể gặp được cô ở chỗ này."
Thi Hảo cười một tiếng: "Tôi cũng không ngờ."
Lý Thiến Vi quay sang chào hỏi Ôn Ỷ: "Phóng viên Ôn, đã lâu không gặp cô."
Ôn Ỷ không khỏi bật cười: "Cô đang đi đâu vậy?"
Lý Thiến Vi: "Trưa nay tôi muốn ăn món súp gà nấu cùng bong bóng cá nhưng chỗ bán món này không ship tận nhà nên tôi đành phải ra đó ăn."
Nói xong cô ấy lại hỏi hai người: "Hai người có rảnh không? Chúng ta cùng đi ăn cơm nhé."
Thi Hảo: "Được, hôm nay để tôi bao."
Lý Thiến Vi: "Hôm nay tôi trả tiền."
Cô ấy chỉ chỉ qua bên cạnh: "Cô vừa mới mua nhà lại còn sửa nhà nữa. Chờ cô dọn vào nhà mới rồi cho cô mời lại đấy."
Thi Hảo bật cười, đành phải đồng ý: "Vậy cũng được."
Sau khi thống nhất, ba người di chuyển đến quán ăn gần đó ăn món súp gà nấu với bong bóng cá.
Thi Hảo vốn thích ăn nhạt nên rất yêu thích món súp này.
Chỉ có điều lúc này là giờ ăn cơm nên trong quán có rất nhiều người.
Ba người tìm chỗ ngồi xuống, gọi một ít đồ ăn rồi mới bắt đầu nói chuyện phiếm với nhau.
"Thi Hảo, tôi đã nhìn thấy kế hoạch quảng cáo của hai người rồi, trông cực kỳ thú vị." Lý Thiến Vi nhớ lại rồi nói: "Mọi người trong công ty đều rất thích ý kiến sáng tạo của cô."
Thi Hảo ngạc nhiên: "Sáng hôm qua chúng tôi mới gửi đi cơ mà? Sao mới buổi chiều cô đã thấy rồi?"
Lý Thiến Vi cười ha ha: "Tôi nhìn thấy trong văn phòng của tổng giám đốc Lương đấy."
Thi Hảo chớp mắt.
Lý Thiến Vi giải thích: "Tôi vào đó đưa tài liệu đúng lúc trợ lý Dương đang mở video quảng cáo mà các cô làm ra cho tổng giám đốc Lương xem. Sau đó tôi nhìn thấy."
Thi Hảo hiểu ra.
Lý Thiến Vi nhìn cô: "Nói mới nhớ, ở chỗ chúng tôi ai cũng đều cảm thấy có gì đó kỳ lạ lắm."
Tinh thần Thi Hảo căng lên như dây đàn. Cô cảnh giác nhìn cô ấy: "Cái gì kỳ lạ?"
Lý Thiến Vi đáp: "Trước kia tổng giám đốc Lương chẳng quan tâm gì đến quảng cáo tuyên truyền cả. Anh ấy cũng chưa bao giờ duyệt mấy cái video quảng cáo như này, chỉ cần tổng giám đốc Phó duyệt là qua cửa. Thế mà lần này anh ấy lại hỏi đi hỏi lại rất nhiều lần."
Thi Hảo hơi sững người: "Anh ấy hỏi cái gì?"
"Thì hỏi các cô đã nộp phương án quay quảng cáo chưa, đưa tới cho anh ấy xem một chút các kiểu ấy." Lý Thiến Vi nói với cô: "Chỉ là mấy chuyện này tôi cũng chỉ nghe đồng nghiệp nói thôi chứ cụ thể như nào bản thân tôi cũng không biết."
Trái tim Thi Hảo đập loạn nhịp. Chẳng phải theo cô nhớ thì Lương Tây Kinh đã từng nói rằng anh không để ý đến chuyện này, cũng không can thiệp vào lựa chọn của giám đốc cấp dưới à?
Nhưng bây giờ công ty bọn họ lại để ý đến lần quảng cáo tuyên truyền này như thế, rốt cuộc là do ý tưởng sáng tạo xuất sắc hay là do Lương Tây Kinh cho cô đi cửa sau đây?
Để ý thấy vẻ mặt Thi Hảo hơi kỳ lạ, Lý Thiến Vi đang định hỏi cô sao thế thì nhân viên phục vụ đưa thức ăn lên.
Sau đó, cô ấy cũng quên luôn không hỏi nữa, vẻ mặt của Thi Hảo cũng trở lại như bình thường.
Ăn xong, ba người rủ nhau đi dạo quanh đó một lúc cho tiêu cơm.
Buổi tối Lý Thiến Vi phải quay về nhà ba mẹ ăn cơm nên chỉ đi dạo với hai người một hồi rồi chào tạm biệt trước.
Sau khi cô ấy đi rồi, Ôn Ỷ huých cùi chỏ vào Thi Hảo một cái: "Cậu nghĩ cái gì vậy? Cả buổi chiều trông cậu không được vui cho lắm."
Thi Hảo nhìn cô ấy rồi bày tỏ nỗi băn khoăn của mình.
Nghe xong, Ôn Ỷ không khách khí lườm cô một cái: "Lương Tây Kinh mà biết cậu xem nhẹ bản thân như thế hẳn là sẽ tức giận lắm cho mà xem."
Thi Hảo mím môi.
Ôn Ỷ thẳng thắn nói: "Cậu không có lòng tin với ý tưởng của mình đến vậy à?"
"Không phải." Thi Hảo cũng không chắc lắm: "Tớ có lòng tin nhưng mà..."
"Nhưng mà vì mối quan hệ giữa cậu và Lương Tây Kinh hơi đặc biệt nên cậu không khống chế được mà suy nghĩ vẩn vơ rốt cuộc anh ấy có cho mình đi cửa sau có đúng không?" Ôn Ỷ nghiêng đầu nhìn cô: "Chuyện này tớ phải nói cho cậu rõ mới được. Đầu tiên là cậu phải tin tưởng vào năng lực của bản thân. Quan trọng là Lương Tây Kinh cũng không phải người sẽ lấy tương lai phát triển của sản phẩm công ty ra mạo hiểm. Nếu kế hoạch mà các cậu vạch ra không có chút mới mẻ nào thì anh ấy sẽ không thể nào chọn được."
Không đợi Thi Hảo mở miệng, Ôn Ỷ đã tiếp tục: "Huống chi Thiến Vi cũng chỉ nói là anh ấy hỏi thăm về tiến độ mấy lần thôi chứ có nói đã quyết định chọn công ty các cậu đâu? Người quyết định là tổng giám đốc Phó kia mà."
Bị Ôn Ỷ nói cho một tràng, nỗi nghi ngờ và lo lắng trong lòng Thi Hảo hoàn toàn tan biến hết.
Là tại lòng dạ của cô hẹp hòi.
Thấy dáng vẻ muốn nói lại thôi của cô, Ôn Ỷ nhướng mày: "Cậu muốn nói gì để phản bác lời tớ à?"
Thi Hảo: "... Tớ muốn nói là cậu nói rất đúng."
Cô hậm hực sờ chóp mũi một cái: "Lúc nãy suy nghĩ của tớ hơi lệch lạc, vừa phủ nhận năng lực của bản thân và đồng nghiệp vừa coi thường Lương Tây Kinh."
Ôn Ỷ bày ra biểu cảm trẻ con dễ dạy: "Trong lòng cậu hiểu rõ là được rồi."
Nhắc tới Lương Tây Kinh, Ôn Ỷ tò mò hỏi: "Tối hôm qua sau khi tớ xuống xe giữa hai người có xảy ra chuyện gì không?"
Thi Hảo lườm cô ấy một cái: "Cậu cảm thấy thế nào?"
Ôn Ỷ bị hỏi ngược quay sang đùa giỡn cô: "Tớ thấy hình như tổng giám đốc Lương có ý muốn quay đầu nối lại tình xưa đấy."
Thi Hảo khựng lại rồi lên tiếng nhắc nhở: "Cái cụm từ này nghe chẳng tốt lành gì cả."
"À." Ôn Ỷ chợt đổi giọng: "Anh ấy không nói gì với cậu hả?"
Thi Hảo liếc sang bên cạnh đối mặt với cô ấy hồi lâu rồi đáp: "Có chứ."
Ánh mắt Ôn Ỷ sáng bừng lên: "Sau đó thì sao?"
Thi Hảo: "... Tớ không trả lời tin nhắn của anh ấy."
Ôn Ỷ: "..."
Còn chưa nói được mấy câu, Ôn Ỷ đã than thở vỗ vỗ vai Thi Hảo: "Nhân danh chị em bạn dì, tớ đề nghị cậu nếu thật sự không buông được thì hãy cho bản thân thêm một cơ hội nữa đi."
Cô ấy nghiêm túc nói: "Thật ra thì tớ cảm thấy chủ tịch sẽ không làm khó hai người quá đáng quá đâu."
Thi Hảo im lặng.
Một hồi lâu sau cô mới mở miệng: "Tớ sẽ suy nghĩ kỹ càng."
Ôn Ỷ: "Ừ."
-
Thi Hảo ra ngoài ăn uống đi dạo với Ôn Ỷ xong về đến nhà thì đã tám giờ.
Khoảng thời gian trước cô ở lại công ty tăng ca rất nhiều, hôm nay vất vả lắm mới có một ngày nghỉ ngơi thì lại phải "bôn ba".
Về đến nhà, Thi Hảo lập tức nằm bẹp trên ghế sô pha, mơ mơ màng màng ngủ mất.
Cô tỉnh lại là do bị chuông điện thoại di động đánh thức.
Lúc ngủ Thi Hảo có tính nết rất khó chịu nên sau khi tìm ra nguyên nhân đánh thức mình, cô thẳng tay bật chế độ im lặng cho điện thoại luôn.
Bật xong, cô lại nhắm mắt ngủ tiếp.
Nửa phút sau, cô hơi tỉnh lại một chút vì bất giác nhận ra mình còn chưa tắm, chẳng qua bây giờ đã mười giờ đêm rồi.
Thi Hảo ngọ nguậy cho tỉnh táo một chút rồi mở điện thoại lên, truy tìm đầu sỏ đã gửi tin nhắn cho mình.
Là Lương Tây Kinh. Anh liên tục gửi cho Thi Hảo sáu bảy tin nhắn.
Tròng mắt Thi Hảo khẽ đảo một cái rồi mở nội dung tin nhắn của anh ra đọc.
Đọc xong, cô ngẩn người tại chỗ.
Thứ mà Lương Tây Kinh gửi cho Thi Hảo là hình ảnh của trại trẻ mồ côi và các bạn nhỏ ở đó.
Thi Hảo bấm vào từng cái xem kỹ rồi không nhịn được phải hỏi lại: "Anh tới trại trẻ mồ côi à?"
Lương Tây Kinh: "Ừ."
Thi Hảo hơi bất ngờ: "... Sao tự nhiên anh lại muốn tới đó vậy?"
Lương Tây Kinh: "Rảnh rỗi nên tới thôi."
Còn lâu Thi Hảo mới tin lời này.
Lương Tây Kinh đâu phải người thích chơi với các bạn nhỏ đâu. Đã quen biết và ở bên anh trong một thời gian dài nên Thi Hảo biết rõ anh chẳng có cảm giác gì với trẻ con cả.
Cô im lặng nhìn khung đối thoại của hai người một hồi rồi đáp lại một câu: "À."
Lương Tây Kinh nhướng mày: "Chỉ vậy thôi sao?"
Thi Hảo cụp mắt, trong đầu chợt vang lên những lời Ôn Ỷ vừa nói.
Cô cắn môi dưới, đang lúc do dự thì Lương Tây Kinh lại lần nữa nhắn tin qua: "Em vệ sinh cá nhân chưa?"
Thi Hảo: "Sao thế?"
Lương Tây Kinh: "Có tiện ra ngoài một chút không? Anh có món đồ quên đưa cho em."
Thi Hảo vô thức hỏi: "Là cái gì vậy?"
Lương Tây Kinh: "Ra ngoài rồi anh nói cho."
Thi Hảo: "... Nếu tôi không ra thì sao?"
Cô cảm thấy mình cũng không phải rất cần thứ mà Lương Tây Kinh đưa tới.
Thấy lời này, chẳng hiểu sao Lương Tây Kinh lại bật cười: "Vậy anh sẽ tự đưa vào cho em."
Thi Hảo bĩu môi như một đứa trẻ, muốn nói rằng an ninh khu dân cư nơi cô ở nghiêm khắc lắm đấy.
Lúc suy nghĩ này loé lên, cô chợt nhớ ra trước kia lúc vẫn còn ở bên Lương Tây Kinh, cô đã từng cho anh một tấm thẻ từ vào cửa. Sau khi hai người chia tay, cô quên chưa đòi lại mà anh cũng không chủ động trả cho cô.
Thi Hảo im lặng trong chốc lát rồi đành phải trả lời: "Anh đến rồi à?"
Lương Tây Kinh: "Năm phút nữa."
Thi Hảo: "... Bây giờ tôi ra đây."
Lương Tây Kinh: "Được."
Trong màn đêm dày đặc, lúc Thi Hảo lề mề đi ra đến cửa khu chung cư thì Lương Tây Kinh đã xuống xe rồi, thậm chí còn đang đứng tám chuyện với bảo vệ.
Nghe thấy tiếng bước chân, anh quay đầu nhìn thẳng về phía cô.
Hai người đối mặt nhau mấy giây.
Bảo vệ rất có mắt nhìn nói: "Bạn gái anh tới rồi kìa, tôi đi làm việc trước đây."
Lương Tây Kinh cười cười.
"..."
Bảo vệ đứng dậy quay về phòng bảo vệ. Thi Hảo tiến lại gần Lương Tây Kinh thêm chút nữa rồi nhìn anh với vẻ nghi ngờ: "Anh..."
Lương Tây Kinh: "Sao cơ?"
Thi Hảo: "Sao vừa rồi anh không phủ nhận?"
Bọn họ đã không còn là bạn trai bạn gái của nhau nữa rồi.
Nghe vậy, Lương Tây Kinh cảm thấy rất buồn cười: "Còn chưa rõ à?"
Thi Hảo nhìn anh.
Lương Tây Kinh cụp mắt xuống, dùng ánh mắt sâu xa nhìn cô chằm chằm: "Anh ta nói rất hợp ý anh thì sao anh phải phủ nhận?"
Thi Hảo nghẹn lời, không ngờ anh lại mặt dày đến vậy.
Môi cô giật giật rồi phun ra một câu: "... Anh học Tần Lâm đấy à?"
Khoảng thời gian trước Ôn Ỷ có nói với cô rằng Tần Lâm muốn nối lại tình xưa với mình. Anh ấy xuất hiện ở thành phố Giang cả ngày lẫn đêm, bám lấy cô ấy mãi không buông.
Chẳng hiểu sao khoảng thời gian đó Thi Hảo lại bận rộn quá nên không rảnh quan tâm đến đời sống tình cảm của chị em tốt. Hôm nay gặp Ôn Ỷ cô cũng quên không hỏi đến chuyện giữa hai người bọn họ. Chỉ là cô vẫn nhớ rõ cụm từ bám mãi không buông này.
Nghe ra ý trong lời Thi Hảo, Lương Tây Kinh hơi ngước mắt lên: "Thật ra thì cũng không phải."
Anh không để thủ đoạn theo đuổi người ta của Tần Lâm vào mắt.
"..."
Thi Hảo hơi bối rối, không biết phải tiếp lời như nào mới được.
Môi cô giật giật rồi dứt khoát nói sang chuyện khác luôn: "Anh muốn đưa cho tôi cái gì vậy?"
Trên tay Lương Tây Kinh trừ một điếu thuốc chưa châm ra thì chẳng còn gì nữa cả.
Anh nhìn theo tầm mắt cô rồi bảo cô đứng ở đây đợi một chút: "Đồ ở trên xe, để anh đi lấy."
Thi Hảo ừm một tiếng.
Nhìn Lương Tây Kinh đi vòng tới chiếc xe đậu bên kia đường, Thi Hảo vô thức bước về phía trước theo anh hai bước.
Bỗng nhiên anh dừng lại quay đầu nhìn về phía cô.
Thi Hảo: "... Tôi vừa mới ăn no về nên muốn đi lòng vòng chút."
Lương Tây Kinh nhướng mày, cong môi cười một cái: "Được."
Hai người đi tới cạnh chiếc xe, Thi Hảo muộn màng phát hiện ra một điều: "Anh không dẫn tài xế theo à?"
Không phải chứ.
Anh không dẫn tài xế tới sao vừa rồi lại đứng tám chuyện với cô được?
Biết cô đang nghi ngờ điều gì nên Lương Tây Kinh lạnh nhạt giải đáp: "Tài xế qua cửa hàng tiện lợi mua đồ rồi."
Thi Hảo gật đầu một cái, không hỏi nhiều nữa.
Lương Tây Kinh mở cửa xe ra khom người vào trong lấy đồ.
Thi Hảo lơ đãng ngẩng đầu, tầm mắt dừng lại trên bó hoa to đùng anh vừa ôm từ trong xe ra. Trước khi ra ngoài, Thi Hảo thật sự không ngờ được rằng thứ mà Lương Tây Kinh quên đưa cho cô là một bó hoa.
Để ý tới biểu cảm đờ đẫn của cô, anh cười khẽ một tiếng: "Bất ngờ đến vậy sao?"
"... Ừ." Thi Hảo nhìn bó hoa kia rồi hít sâu một hơi nói: "Thật ra thì ngày hôm qua tôi đã muốn nói với anh điều này rồi. Sau này anh đừng tặng hoa cho tôi nữa."
Lương Tây Kinh hỏi: "Em không thích à?"
Thi Hảo nhìn thẳng vào mắt anh trong chốc lát rồi bối rối nhìn về phía xa xăm, khẽ khàng đáp: "Chúng ta đã chia tay rồi."
Xế chiều hôm nay suy nghĩ từ sâu tận đáy lòng cô có hơi dao động.
Nếu được thì cô thật sự vẫn rất muốn cho bản thân và cho Lương Tây Kinh thêm một cơ hội như lời Ôn Ỷ nói.
Nhưng cô không thể. Cô đã đồng ý với Lương Hanh rồi, cô không thể nói mà không giữ lời.
Thật ra thì đáng lẽ tối hôm qua lúc gặp Lương Tây Kinh cô nên nói với anh lời này rồi mới phải.
Chỉ là anh không cho cô cơ hội ấy. Sau đó bọn họ lại nói sang chuyện khác nên cô cũng đành phải làm như quên mất.
Lương Tây Kinh im lặng một hồi rồi nhìn cô: "Anh nghĩ hẳn là em có thể cảm nhận được..."
Thi Hảo nhìn anh.
Lương Tây Kinh: "Anh đang theo đuổi em."
Lông mi Thi Hảo run lên, hơi thở hơi chậm lại: "Chúng ta..."
Biết cô lo lắng điều gì, Lương Tây Kinh nói tiếp: "Không cần phải để ý đến người khác. Em chỉ cần trả lời anh một câu rằng có bằng lòng cho anh thêm một cơ hội theo đuổi em hay không thôi."
Cổ họng Thi Hảo khô khốc. Cô ngẩng đầu lên nhìn anh rồi chậm rãi lắc đầu một cái.
"Em không bằng lòng à?" Lương Tây Kinh hỏi.
Thi Hảo mím môi im lặng.
Lương Tây Kinh bình tĩnh lại rồi thấp giọng hỏi tiếp: "Là vì chủ tịch phải không?"
Đôi mắt Thi Hảo hơi lóe lên một cái nhưng vẫn không nói gì.
Lương Tây Kinh: "Nguyên nhân em từ chối anh trừ ông ấy ra thì còn có vấn đề nào khác nữa không?"
Anh dùng ánh mắt sâu lắng nhìn cô chăm chú sau đó nhả ra từng chữ một: "Thi Hảo, em có chút thích anh."
Không phải là cô không thích anh.
Thi Hảo không biết mình nên trả lời như thế nào.
Chốc lát sau, Lương Tây Kinh nhét bó hoa vào lòng cô rồi chậm rãi cất giọng trầm thấp: "Em cứ suy nghĩ lại cho kỹ đi, nghĩ xong lại trả lời anh." Anh dừng lại một chút rồi bổ sung thêm: "Coi như anh không nghe thấy lời từ chối vừa rồi của em."
-
Về đến nhà, lòng Thi Hảo loạn như cào cào, hai tai nóng bừng.
Những lời Lương Tây Kinh nói trước khi đi không ngừng quanh quẩn trong đầu cô. Anh túm tay cô đè lên ngực mình để cô có thể cảm nhận được nhịp tim anh, sau đó ghé sát tai cô nói một câu.
Anh nói: "Vì em mà trái tim này đập loạn nhịp. Bao giờ em nghĩ xong muốn tóm lấy nó thì có thể nhắn lại cho anh bất cứ lúc nào."
Thi Hảo vô thức giơ tay lên chạm vào ngực trái mình.
Trái tim bên trong đang đập như trống. Từ khi Lương Tây Kinh thốt ra câu nói kia đến giờ, nhịp tim của cô chưa từng thôi đập mãnh liệt.
Trong phòng khách rất yên tĩnh nên thậm chí Thi Hảo còn nghe rõ cả tiếng đập kia.
Chẳng biết đã đứng đó rồi cảm nhận mấy bao lâu mà một lúc sau cô mới nhìn sang bó hoa hồng Lương Tây Kinh vừa mới tặng mình một cách cực kì kín đáo.
Bó hoa mà tối nay anh tự tay tặng đó là một bó hồng đỏ.
Thi Hảo chưa từng nói mình thích hoa hồng, chỉ là cô cũng không ghét. Chỉ cần là hoa thì cô đều sẽ có cảm giác thích.
Giống như đối với Lương Tây Kinh vậy. Rõ ràng là cô biết mình không buông được nhưng vẫn không mở lòng đón nhận anh lần nữa.
Cô cũng hiểu mình như vậy là không đúng, quá già mồm, trong ngoài không giống nhau. Chẳng qua cô không tự khống chế được.
Bỗng nhiên điện thoại di động của cô rung lên một cái. Lương Tây Kinh gửi tin nhắn tới báo cho cô biết mình đã về đến nhà.
Thi Hảo đang nhìn chằm chằm vào dòng chữ kia thì anh lại gửi thêm một bức ảnh nữa. Đó là ảnh chụp Lương Hanh.
Lương Tây Kinh: "Anh vừa về nhà cũ."
Thi Hảo hơi run lên. Nhìn hai tin nhắn này, trái tim vừa mới bình tĩnh lại của cô lại lần nữa loạn nhịp
Lương Tây Kinh nói thật. Anh không để lời từ chối lúc nãy cô nói vào lòng, hoặc cũng có thể hiểu là anh cố gắng không để ý tới. Mỗi hành động của anh đều đang nói cho Thi Hảo biết rằng anh rất quan tâm và muốn bắt đầu lại một lần nữa với cô.
Trong phút chốc, hai người tí hon xuất hiện trong đầu Thi Hảo, đánh nhau rất kịch liệt.
Một bên nói cho cô biết phải chọn lý trí, đau dài không bằng đau ngắn, đã đồng ý với Lương Hanh rồi thì không được đổi ý. Chẳng lẽ cô thật sự muốn trở thành một kẻ nói mà không giữ lời khiến Lương Hanh hoàn toàn thất vọng về mình sao?
Cô phải luôn nhớ kỹ một sự thật rằng nếu không có Lương Hanh thì có thể cô đã chết đói từ lâu rồi.
Nhưng bên còn lại lại ý kiến rằng tại sao cô không đấu tranh vì bản thân một chút?
Cô vẫn còn thích Lương Tây Kinh, Lương Tây Kinh cũng thích cô. Chẳng phải chuyện may mắn nhất trong đời người là người mình thích cũng thích mình sao?
Vả lại trước kia lúc nào cô cũng lo lắng mình không có can đảm để bàn điều kiện với Lương Hanh. Lý do là vì cô không chắc liệu mình và Lương Tây Kinh có thể nắm tay nhau đi đến cuối cuộc đời hay không. Thật ra thì quan niệm này là sai lầm.
Chuyện tương lai đâu có ai biết trước được. Sao cô biết mình và Lương Tây Kinh sẽ không thể bên nhau hạnh phúc đến già chứ?
Thi Hảo, mày phải tin tưởng bản thân và tin tưởng Lương Tây Kinh mới đúng.
"..."
Sáng hôm sau, Thi Hảo bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
Cô mơ mơ màng màng mở mắt ra nhấc máy: "Alo? Xin hỏi ai vậy ạ?"
Nghe ra giọng điệu mất kiên nhẫn của cô, Lương Tây Kinh ngẩng đầu nhìn đồng hồ một chút rồi ngạc nhiên hỏi lại: "Em còn chưa dậy à?"
"..." Thi Hảo chớp mắt mấy cái, nhìn lại tên người gọi hiển thị trên điện thoại rồi chợt tỉnh ngủ, uể oải đáp: "... Hôm nay là chủ nhật."
Tối hôm qua cô bận rộn trấn an hai người tí hon trong đầu mình đến ba giờ sáng mới ngủ.
Lương Tây Kinh: "Vậy em ngủ tiếp đi."
Thi Hảo cạn lời, trước khi cúp điện thoại còn lẩm bẩm một câu: "Đánh thức người ta rồi còn ngủ gì nữa."
Lương Tây Kinh khựng lại: "Xin lỗi em."
Thi Hảo thở dài một hơi, không so đo với anh nữa: "Anh tìm tôi có chuyện gì?"
Lương Tây Kinh nhìn thời tiết rất đẹp ngoài kia rồi hỏi: "Em muốn đi leo núi không?"
Trước kia đã có lần Thi Hảo nói với anh rằng chờ đến cuối thu cô muốn đi leo núi. Thời tiết cuối thu mát mẻ, phong cảnh trên núi cũng đẹp tuyệt vời.
Thi Hảo rời giường, đi tới bên cửa sổ kéo rèm ra, nhìn mặt trời bên ngoài rồi thản nhiên đáp: "Hôm nay tôi có hẹn rồi."
Lương Tây Kinh im lặng mất mấy giây: "Vậy thì để lần sau vậy."
Nghe ra giọng điệu thất vọng của anh, cô không đành lòng lắm nhưng cũng chỉ mím môi ừ khẽ một tiếng.
Trước khi mọi chuyện chắc chắn, cô không muốn cho Lương Tây Kinh thêm chút hy vọng nào.
Sau khi cúp điện thoại, Thi Hảo mở WeChat ra, thấy Lương Hanh đã trả lời tin nhắn lúc nửa đêm qua cô gửi hỏi hôm nay ông có rảnh không, cô muốn mời ông ăn một bữa cơm.
Lương Hanh: [Ăn món Quảng Đông nhé? Thằng nhóc thúi kia nói cháu thích ăn mấy món đó.]