Ngọn Sóng Không Tên - Trang 2
Chương 37: Giấu đầu hở đuôi
Tất cả mọi người đều biết rằng Lương Tây Kinh là một người rất biết cách bao che khuyết điểm.
Chẳng qua là vô số người mới chỉ nghe nói chứ chưa hề tận mắt nhìn thấy, càng chưa đích thân thực sự trải qua.
Vậy nên khi Lương Tây Kinh nói ra những điều này, mọi người trong phòng VIP đều sững sờ trong vài giây.
Một lúc sau mới có người lấy lại tinh thần, nhìn vẻ mặt tức giận đến mức tái đi của Lương Tây Kinh, vừa cười ha ha vừa hòa giải: “Tổng giám đốc Lương nói đúng lắm. Tôi thấy thư ký Thi cũng rất tốt mà.”
Ngay sau đó, một vị tổng giám đốc khác có quan hệ tốt với tổng giám đốc Lưu cũng lên tiếng: “Vì ông Lưu uống quá nhiều nên mới nói năng lung tung thế thôi. Thư ký Thi đừng để trong lòng nhé.”
“...”
Thi Hảo im lặng một thoáng, sau khi nghe bọn họ cứ lời qua tiếng lại thì khẽ mỉm cười: “Không sao đâu.”
Để tránh trường hợp Lương Tây Kinh nói ra điều gì đó làm phật lòng người khác, Hứa Thực cũng mở lời: “Tổng giám đốc Lưu đã uống quá chén rồi, nên đến khu vực nghỉ ngơi để dưỡng sức một lát đi.”
Chẳng mấy chốc, tổng giám đốc Lưu đã được các trợ lý và nhân viên phục vụ dìu đi, bữa tiệc vẫn tiếp tục diễn ra.
Những người ở đây đều là cáo già xảo quyệt, bất cứ loại tình huống nào cũng đã từng chứng kiến cả rồi, vì vậy bọn họ hoàn toàn không để tâm đến loại chuyện này.
Suốt nửa sau của bữa tiệc, mặc dù Lương Tây Kinh không nói nhiều nhưng cũng chẳng khiến mọi người mất hết thể diện. Anh vẫn đợi đến lúc kết thúc mới đưa Thi Hảo và Hứa Thực cùng rời đi.
Nhìn theo bóng lưng của mấy người đang rời khỏi, Ngụy Nguyệt Đình – một người đã không hề lên tiếng kể từ khi Lương Tây Kinh bảo vệ Thi Hảo – bèn khẽ cau mày.
Ánh mắt của Ngụy Nguyệt Đình dừng lại ở hai người kia – một cao một thấp – để rồi mơ hồ cảm thấy bầu không khí khi họ đứng sánh vai chung một chỗ và cùng nhau trò chuyện khác hẳn với mối quan hệ giữa cấp trên và cấp dưới bình thường.
Nhưng cụ thể là khác biệt chỗ nào thì Ngụy Nguyệt Đình nhất thời không thể tìm ra đáp án chính xác.
Thi Hảo và Lương Tây Kinh không hề chú ý đến phía sau lưng mình.
Lúc bọn họ đi tới bên cạnh chiếc xe, mắt nhìn của Hứa Thực rất tinh tường nên đã mở cánh cửa ở phía chiếc ghế bên cạnh ghế lái: “Hai người ngồi ở hàng ghế phía sau đi.”
Thi Hảo: “...”
Lương Tây Kinh: “...”
Hai người nhìn nhau rồi lần lượt lên xe.
Đợi hai người họ ngồi xuống xong xuôi, Hứa Thực không nhịn được nên mới hỏi: “Vừa rồi cậu bật lại tổng giám đốc Lưu làm gì? Cũng đâu phải là từ trước đến nay, cậu không biết ông ta vốn là người nói năng không biết giữ mồm giữ miệng đâu chứ.”
Lương Tây Kinh ngước mắt lên rồi đáp lại một cách thờ ơ: “Ông ta nên biết điều hơn một chút.”
“...” Hứa Thực không nói nên lời. Mặc dù anh ấy cảm thấy Lương Tây Kinh nói rất hợp lý nhưng trong hạng mục tiếp theo vẫn có phần cần ông Lưu hỗ trợ, tốt hơn hết là họ đừng làm mất lòng người ta.
Nhưng sau khi thay đổi vị trí để suy ngẫm lại thì Hứa Thực cũng có thể hiểu được hành động của Lương Tây Kinh.
Vừa nghĩ đến đây thì Hứa Thực đã nhìn về phía Thi Hảo: “Thư ký Thi.”
Thi Hảo: “Sếp Tiểu Hứa.”
Hứa Thực ‘xùy’ một tiếng rồi khoát tay với Thi Hảo: “Cô chỉ cần trực tiếp gọi tên của tôi là được rồi.”
Anh ấy không hề ra vẻ ta đây mà chỉ khẽ nói: “Tôi xin lỗi cô nhé. Ông Lưu cũng không có dụng ý xấu với cô đâu.”
Hứa Thực hiểu ông Lưu nhiều hơn Lương Tây Kinh, hai gia đình cũng qua lại nhiều hơn.
Ông ta không phải là người xấu, chỉ có điều thường tỏ thái độ thượng đẳng quá mức rõ ràng, đây cũng là tật xấu tệ hại của những kẻ lắm tiền nhiều của.
Thi Hảo mỉm cười: “Tôi biết mà.”
Cô cũng chẳng bao giờ lưu tâm tới lời nói của những người không quan trọng.
Có thể cô từng như thế khi mới bắt đầu đi làm. Nhưng mà dần dà, Thi Hảo cũng có khả năng tự bảo vệ chính mình. Cô nhớ kỹ những câu khen ngợi bản thân, còn những lời lẽ trách móc mình thì cô chẳng buồn lắng nghe.
Hơn nữa, vì đã làm thư ký của Lương Tây Kinh được một quãng thời gian dài nên Thi Hảo còn từng nghe thấy những điều còn tồi tệ hơn những gì mà tổng giám đốc Lưu đã nói.
Không phải cô đang thao túng chính mình mà chỉ không muốn so đo mọi chuyện mà thôi.
Hứa Thực hắng giọng rồi liếc nhìn cô một cái.
Thi Hảo bật cười, sau đó quay đầu nhìn người bên cạnh: “Tổng giám đốc Lương.”
Lương Tây Kinh cau mày.
Thi Hảo giơ tay chọc vào cánh tay của anh, dịu dàng lên tiếng: “Anh hết giận chưa?”
Lương Tây Kinh liếc nhìn cô: “Em thực sự không để ý à?”
“Ừm.” Thi Hảo dừng lại một thoáng và di chuyển về phía Lương Tây Kinh, phần nửa trên của cơ thể dựa sát vào người anh rồi khẽ hỏi: “Anh đã bảo vệ em đến vậy mà, em còn có thể tức giận sao?”
Niềm vui của Thi Hảo còn nhiều hơn sự tức giận nữa.
Nghe vậy, Lương Tây Kinh bèn rủ mắt xuống: “Những gì anh nói là sự thật đấy.”
Đối với anh, đương nhiên là Thi Hảo thực sự làm tốt ở mọi phương diện.
Nghe thế, cô không nhịn được nên đã bật cười.
Thi Hảo nhìn Hứa Thực đang ngồi trước mặt mình rồi khẽ nói: “Sếp Tiểu Hứa còn đang ở đây đấy, anh nói chuyện tiết chế một chút đi.”
“...”
Lương Tây Kinh nhướng mi mắt, giọng nói hơi trầm xuống: “Bây giờ cậu ấy có thể đi xuống xe mà.”
Hứa Thực nghe xong cuộc nói chuyện của hai người họ thì trợn mắt khinh bỉ: “Tôi đã bịt lỗ tai lại rồi, được chưa nào!”
Nhìn thấy dáng vẻ đó của Hứa Thực, người tài xế vốn luôn ăn nói thận trọng cũng phải phì cười vì không kiềm chế được.
Anh ta là tài xế riêng của Lương Tây Kinh và cũng là một trong số rất ít người biết về mối quan hệ giữa Thi Hảo và Lương Tây Kinh. Chỉ có điều, hầu hết thời gian Lương Tây Kinh và cô ở bên cạnh nhau thì anh đều sẽ tự mình lái xe.
Tài xế biết là một chuyện. Nhưng trong xe có thêm một người biết chuyện và Thi Hảo có cảm thấy khó chịu hay không lại là chuyện khác.
Bầu không khí trong xe đang vô cùng vi diệu.
Mới đi được nửa đường thì đã đến nhà của Hứa Thực.
Sau khi anh ấy xuống xe, Lương Tây Kinh bèn nhìn về phía Thi Hảo: “Chúng ta về đâu đây?”
Thi Hảo hiểu rõ ý của Lương Tây Kinh. Cô ngước mắt nhìn anh suốt một lúc thật lâu vì cảm thấy hơi phân vân.
Lý trí nói với Thi Hảo rằng tối nay cô nên trở về khu dân cư nơi mình sinh sống chứ không phải đến biệt thự cùng với Lương Tây Kinh. Nhưng lời nói vừa đến bên môi thì cô lại không đành lòng: “Anh muốn em về đâu thì em sẽ về đó.”
Lương Tây Kinh nhướng mày rồi nhìn về phía tài xế: “Trở về biệt thự đi.”
Người tài xế vừa cười ha ha vừa đáp lại.
Khuôn mặt của Thi Hảo hơi nóng lên. Cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bằng một cách cực kỳ tình cờ và bất ngờ, Thi Hảo nhìn thấy đôi môi đang cong lên của Lương Tây Kinh bên trên cửa kính xe. Vào một khoảnh khắc nào đó, Thi Hảo chợt cảm thấy rằng: Thỉnh thoảng phóng túng và buông thả một chút cũng vô cùng tuyệt vời.
-
Hậu quả của một đêm buông thả chính là: Không thể chuyên tâm hay tập trung làm việc vào ngày hôm sau.
Sau khi Lý Thiến Vi gọi Thi Hảo đến lần thứ ba thì cô mới nghe thấy: “Sao vậy?”
Lý Thiến Vi quan sát Thi Hảo để đánh giá từ trên xuống dưới: “Cô đang suy nghĩ cái gì thế?”
“Tôi có nghĩ gì đâu.” Thi Hảo sờ khuôn mặt nóng bừng như phát sốt của chính bản thân mình theo bản năng: “Cô muốn đưa tài liệu cho tôi à?”
Lý Thiến Vi: “Không phải.”
Thi Hảo: “Hả?”
Lý Thiến Vi kéo ghế, cầm điện thoại di động đến bên cạnh vị trí làm việc của cô rồi hỏi với vẻ thần bí: “Chẳng phải cô đã đi dự tiệc cùng với tổng giám đốc Lương vào buổi tối ngày hôm qua à?”
Thi Hảo cúi đầu: “Đúng vậy, rồi sao?”
Lý Thiến Vi: “Có người đã chụp ảnh của tổng giám đốc Lương và tổng giám đốc Ngụy đấy, nó đang được lan truyền trong nhóm kia kìa.” Cô ấy nhìn về phía Thi Hảo: “Tất cả mọi người đều nói rằng khi đứng bên cạnh nhau, trông tổng giám đốc Lương và tổng giám đốc Ngụy xứng đôi vừa lứa hơn khi tổng giám đốc Lương đứng cùng với cô Tiền đấy.”
“...”
Thi Hảo khẽ giật mình, sau đó vô thức nhìn vào bức ảnh trong điện thoại di động của Lý Thiến Vi.
Không thể phủ nhận một điều rằng: Khi Lương Tây Kinh và Ngụy Nguyệt Đình đứng cạnh nhau, khí chất của họ thực sự rất tương thích. Ngày hôm qua, hai người họ đã mặc âu phục - một đen một trắng - nhìn từ xa cũng cực kỳ giống trang phục dành cho các cặp tình nhân.
Thi Hảo trở nên thất thần vì nghĩ ngợi. Lý Thiến Vi thì hóng hớt buôn chuyện bên cạnh cô: “Cô nói thử xem, bọn họ có thể phát triển xa hơn không nhỉ?”
Tiền Tĩnh Hà đã không đến công ty suốt một khoảng thời gian, vì vậy tất cả mọi người đều đang đồn thổi rằng chuyện kết hôn giữa cô ta và Lương Tây Kinh đã đi tong rồi. Và một cách tự nhiên, các đồng nghiệp lại bắt đầu bàn tán về những người khác – đối tượng sẽ môn đăng hộ đối với Lương Tây Kinh.
Thi Hảo che giấu cảm xúc trong ánh mắt của mình, nhìn chằm chằm vào tấm ảnh kia suốt một lúc thật lâu rồi khẽ đáp: “Tôi không biết.”
Lý Thiến Vi gật đầu và còn muốn nói thêm điều gì đó nhưng Lương Tây Kinh đã bước ra khỏi văn phòng làm việc. Tinh thần của cô ấy trở nên căng thẳng nên vội vã quay trở lại vị trí làm việc của mình.
Thi Hảo dở khóc dở cười.
Thấy Lương Tây Kinh rời đi, Thi Hảo bèn lấy điện thoại di động của mình ra rồi nhấn mở ứng dụng WeChat.
Thực ra Thi Hảo cũng có mặt trong nhóm buôn chuyện mà Lý Thiến Vi tham gia. Chỉ có điều, nhiều người trong công ty không biết tài khoản WeChat của Thi Hảo, mà khi Lý Thiến Vi thêm cô vào nhóm cũng chưa giới thiệu với mọi người cô là ai cả.
Cũng chính vì lý do này nên các đồng nghiệp mới tán dóc khá tùy tiện và suồng sã trong nhóm.
Trong nhóm có rất nhiều nội dung tán gẫu và đối thoại qua lại, trong những tình huống bình thường thì Thi Hảo sẽ không nhấp vào để mở ra. Nhưng lần này, cô có phần không tự chủ được nên đã ấn vào nhóm chat, mở nó ra.
Sau khi lướt ngược lên trên, Thi Hảo phát hiện ngoại trừ bức ảnh Lý Thiến Vi đã cho mình xem thì trong nhóm còn có một vài bức ảnh chụp lén khác.
Trước khi rời đi vào tối hôm qua, Ngụy Nguyệt Đình đã trò chuyện riêng với Lương Tây Kinh về công việc kinh doanh. Lúc đó, Thi Hảo và Hứa Thực đang đợi ở một chỗ cách đó không xa, song lại không hề chú ý tới việc: Hai người kia đứng cạnh nhau lại đẹp mắt đến vậy.
Sau khi xem được một lúc, điện thoại nội bộ chợt vang lên và cắt ngang mạch suy tư miên man của Thi Hảo.
Cô kéo sự chú ý của mình quay về, đồng thời cố gắng hết sức để chính mình không bị ảnh hưởng bởi những yếu tố bên ngoài.
Sau một lúc bận rộn, Thi Hảo đang định đi vệ sinh thì Ôn Ỷ gửi cho cô một tin nhắn.
Ôn Ỷ: [Tối nay tớ có thể ngủ ở chỗ cậu không?]
Thi Hảo: [?]
Thi Hảo: [Đương nhiên là có thể rồi.]
Ôn Ỷ: [Vậy thì bọn mình gặp nhau sau khi tan sở nhé!]
Thi Hảo nhướng mày: [Tại sao cậu lại muốn sang chỗ tớ để ngủ thế?]
Nơi cô sống cách địa điểm làm việc của Ôn Ỷ hơi xa một chút.
Ôn Ỷ: [Tối nay tớ sẽ nói cho cậu biết, bây giờ tớ đang khá bận.]
Thi Hảo: [Được thôi.]
Sáu giờ chiều, Thi Hảo tan ca đúng giờ.
Khi Lương Tây Kinh gửi tin nhắn cho cô, Thi Hảo đã bị dòng người chen chúc đến nỗi bị ép thành chiếc bánh nhân thịt trong tàu điện ngầm rồi.
Sau khi đi qua vài trạm dừng, Thi Hảo đã có được không gian rộng rãi hơn một chút nên cô mới lấy điện thoại di động ra để hồi âm cho Lương Tây Kinh, nói với anh rằng cô còn đi qua vài trạm tàu nữa mới về tới nhà.
Lương Tây Kinh nhướng mày: [Tại sao hôm nay em lại đi nhanh như vậy?]
Thi Hảo: [Ôn Ỷ nói rằng đêm nay cậu ấy muốn ngủ chung với em nên em về nhà sớm một chút để nấu cơm ấy mà.]
Lương Tây Kinh: [Tại sao cô ấy lại đột nhiên muốn đến chỗ em thế?]
Mặc dù cách một cái màn hình nhưng Thi Hảo vẫn có thể cảm nhận được nỗi hờn giận của Lương Tây Kinh.
Cô không nhịn được nên đã bật cười rồi trêu chọc anh: [Tổng giám đốc Lương à, đừng nói là ngay cả Ôn Ỷ mà anh cũng cảm thấy ghen tuông đấy nhé?]
Lương Tây Kinh phủ nhận một cách dứt khoát, quyết liệt: [Anh không ghen.]
Thi Hảo: [Thật chứ?]
Lương Tây Kinh đang định trả lời cô thì Tần Lâm bỗng gọi điện thoại cho anh.
“Có chuyện gì vậy?” Lương Tây Kinh bắt máy.
Tần Lâm liếc nhìn dấu chân còn in trên ống quần, hỏi anh bằng giọng điệu trầm thấp: “Buổi tối đi uống rượu với tôi không?”
Lương Tây Kinh khẽ nhướng mày: “Anh đến thành phố Giang rồi à?”
Tần Lâm ậm ừ: “Cậu có muốn uống hay không?”
Chỉ trong nháy mắt, Lương Tây Kinh đã đoán ra lý do Ôn Ỷ muốn tới ở chung với Thi Hảo: “Ở đâu?”
Tần Lâm nói tên một địa chỉ cho Lương Tây Kinh, chính là quán bar mà Thi Hảo và Ôn Ỷ đã tới vào mấy ngày trước.
Khóe môi Lương Tây Kinh khẽ cong lên: “Lát nữa tôi sẽ đến đó.”
Sau khi cúp điện thoại, Lương Tây Kinh bèn nói chuyện này với Thi Hảo: [Tần Lâm đã đến thành phố Giang rồi.]
Thi Hảo: [Hả?]
Lương Tây Kinh: “Lát nữa bọn anh sẽ tới quán bar.”
Thi Hảo hiểu ra: Lương Tây Kinh đang báo cáo hành trình của mình với cô.
Sau khi phản ứng lại, khuôn mày và đôi mắt của Thi Hảo cong cong như vầng trăng lưỡi liềm: [Em biết rồi. Anh cố gắng uống ít một chút nhé.]
Lương Tây Kinh: [Khi nào em về tới nhà thì hãy nói cho anh biết đấy.]
Thi Hảo trả lời anh bằng một biểu tượng cảm xúc có hình dáng của một cô bé đáng yêu.
-
Về đến nhà mình, Thi Hảo bèn thay sang một bộ quần áo ở nhà rồi mới bước vào phòng bếp.
Ôn Ỷ vừa tiến vào nhà đã ngửi thấy mùi thơm của thức ăn ngay lập tức. Ngay sau đó, bụng cô ấy bắt đầu sôi òng ọc cả lên.
“Âu mai gót.” Ôn Ỷ đứng ở cửa phòng bếp rồi lên tiếng với vẻ hơi khoa trương: “Hảo Hảo à, với kỹ năng nấu nướng siêu đẳng của bản thân cậu thì có phải cậu nên cân nhắc đến việc mở nhà hàng không nhỉ?”
Thi Hảo nghiêng người để liếc nhìn cô ấy: “Hay là cậu cứ nói rằng mình nên làm đầu bếp tại nhà hàng sở hữu sao Michelin* luôn đi.”
*Sao Michelin là một giải thưởng danh giá trong làng ẩm thực trên thế giới. Sao Michelin bắt đầu được trao trên tạp chí ẩm thực nổi tiếng The Michelin Guide vào những năm 1900. Giải thưởng Michelin được đánh giá theo 3 cấp bậc từ 1 sao - 2 sao - 3 sao. Có 5 tiêu chí để đánh giá nhà hàng theo tiêu chuẩn sao Michelin gồm: Chất lượng nguyên vật liệu; Kỹ thuật nấu nướng của đầu bếp; Chất lượng món ăn; Phong cách nhà hàng, thái độ của nhân viên; Giá trị của món ăn.
Ôn Ỷ chớp mắt: “Cái đó cần có chứng chỉ đầu bếp mà.”
“...”
Sau vài giây im lặng vì bị lời nói của cô ấy chặn họng, Thi Hảo bèn nheo mắt nhìn cô ấy: “Đúng lúc lắm, cậu hãy rửa tay rồi cắt trái cây đi.”
Ôn Ỷ lên tiếng đáp lại, trước tiên cắn một quả nho mà mình đã rửa sạch rồi mới đi lấy những loại trái cây cần cắt nhỏ thành miếng khác.
Kỹ năng nấu ăn của Thi Hảo thực sự cực kỳ xuất sắc.
Cô đã bắt đầu học nấu ăn từ khi còn rất nhỏ, tất nhiên kinh nghiệm nấu nướng càng lâu năm thì hương vị của món ăn sẽ càng ngon hơn.
Ôn Ỷ thích ăn món thịt kho tàu. Lần trước, Thi Hảo và Lương Tây Kinh đã đi siêu thị mua thịt và còn dư rất nhiều nên chúng vừa đủ cho hai người các cô.
Ngoài món thịt kho tàu, Thi Hảo còn làm thêm món khoai tây nghiền và thịt đùi gà mà Ôn Ỷ thích ăn.
Ba món ăn cùng với một món canh đã đủ khẩu phần cho hai người rồi.
Lúc đồ ăn được bưng lên bàn, Ôn Ỷ lên tiếng đầy hưng phấn lẫn thích thú: “Tớ phải chụp một tấm hình đã. Tớ không được ăn ngon như thế này suốt một thời gian dài rồi đấy.”
Thi Hảo trêu chọc: “Bữa ăn liên hoan lần trước cậu ăn không ngon à?”
Vài ngày trước, Ôn Ỷ và người trong bộ phận của cô ấy vừa mới tụ tập ăn cơm.
Ôn Ỷ nhàn nhạt liếc nhìn Thi Hảo: “Cái đó đâu có giống cái này đâu.”
Những món do các đầu bếp nhà hàng làm ra không thể nào sánh được với những món do Thi Hảo tự tay nấu nướng.
Lời này khiến Thi Hảo cảm thấy cực kỳ dễ chịu và hưởng thụ. Đợi Ôn Ỷ chụp ảnh xong, cô bèn thúc giục: “Ăn được chưa nào?”
Ôn Ỷ: “Cậu cứ ăn trước đi. Tớ đăng trạng thái trong vòng kết nối bạn bè để làm kỷ niệm đã.”
Thi Hảo bật cười, nhịn không được bèn hỏi: “Vậy có phải cậu nên chụp thêm một bức ảnh chung của hai chúng ta nữa không?”
“...”
Ban đầu, Thi Hảo vốn dĩ chỉ thuận miệng đề cập một cách tùy tiện mà thôi. Không ngờ hai mắt của Ôn Ỷ lại lập tức sáng lên, cô ấy giơ điện thoại di động tới trước mặt cô: “Cậu cười trước camera một lát nào.”
Thi Hảo không còn cách nào khác, chỉ có thể khẽ cong môi với điện thoại di động ở trước mặt mình.
Sau khi chụp ảnh xong xuôi, cuối cùng cô cũng có thể ăn cơm.
Đến lúc cái bụng đã được lấp đầy kha khá, Thi Hảo mới hỏi: “Tại sao hôm nay cậu lại muốn tới chỗ tớ vậy?”
Hai người thỉnh thoảng vẫn tụ tập với nhau. Nhưng hôm nay Ôn Ỷ lại đưa ra đề nghị quá đỗi đột ngột nên Thi Hảo cảm thấy cô ấy đã xảy ra chuyện gì đó.
Ôn Ỷ chẳng có ý định giữ bất cứ bí mật nào với Thi Hảo cả, thản nhiên trả lời: “Có người làm phiền tớ.”
Thi Hảo nhìn về phía cô ấy theo bản năng rồi nói ra suy đoán của mình: “Tổng giám đốc Tần hả?”
Ôn Ỷ: “Ừm.”
Cô ấy không biết tại sao Tần Lâm lại điên khùng đến mức đi từ Bắc Kinh đến thành phố Giang, còn nói là muốn tính sổ với Ôn Ỷ.
Gần đây, những chuyện khiến Ôn Ỷ lo lắng và bận tâm đã chất chồng thành đống nên đâu thể quan tâm đến việc thanh toán nợ tình cảm với Tần Lâm.
Để ngăn ngừa trường hợp bản thân nói ra những lời lẽ mất kiểm soát, Ôn Ỷ bèn dứt khoát tránh mặt anh ấy vài ngày trước đã.
Nghe Ôn Ỷ nói xong, Thi Hảo trầm ngâm vài giây rồi hỏi: “Anh ấy đến đây trong bao lâu thế?”
Ôn Ỷ lắc đầu với vẻ oán hận: “Tớ không biết nữa.”
Thi Hảo im lặng vì không nói nên lời, sau đó thở dài: “Được rồi. Dù sao đi nữa, cậu muốn ở chỗ này của tớ bao lâu cũng được.”
Ôn Ỷ chớp mắt: “Lương Tây Kinh sẽ không để bụng chứ?”
“Kể cả anh ấy có để bụng thì cứ mặc kệ anh ấy đi.” Thi Hảo vẫn luôn coi trọng bạn bè hơn đàn ông: “Tối thứ bảy này anh ấy sẽ phải bay sang nước Đức rồi.”
Ôn Ỷ: “Thì ra là thế.”
Vừa dứt lời, cô ấy lại không kiềm chế được nên đã cất tiếng hỏi: “Lương Tây Kinh sắp phải đi công tác rồi, không phải các cậu nên ở cạnh nhau rồi làm một vài chuyện thân mật hả?”
Thi Hảo: “Hôm nay tớ lo cho cậu trước đã.”
Ôn Ỷ: “… Ồ.”
Câu này có nghĩa là ngày mai sẽ không có cơm ăn - cô ấy đã hiểu rồi.
Ở bên kia, Lương Tây Kinh vừa mới tới phòng VIP thì đã trông thấy vài cái chai rỗng được đặt trên bàn.
Anh khẽ nhướng mày rồi hỏi Hứa Thực: “Anh ấy đã uống chúng à?”
Hứa Thực: “Không phải.”
Lương Tây Kinh mới cảm thấy yên tâm.
Sau khi ngồi xuống, Lương Tây Kinh cũng chẳng buồn hỏi han Tần Lâm đến thành phố Giang để làm gì mà chỉ yêu cầu nhân viên phục vụ rượu đưa một ly rượu có độ cồn thấp cho mình. Anh nhấp hai ngụm, lúc này mới nhìn sang bên cạnh: “Anh đến thành phố Giang để uống rượu sao?”
Tần Lâm liếc nhìn Lương Tây Kinh nhưng không hề trả lời.
Hứa Thực ở bên cạnh bèn tiện thể đáp lời: “Tôi nghĩ anh ấy tới thành phố Giang là để theo đuổi tình yêu đấy.”
Tần Lâm: “...”
Lương Tây Kinh bày tỏ sự tán thành sâu sắc: “Tôi đồng ý với cách nói của cậu.”
Nghe thấy những lời châm chọc của hai người, Tần Lâm thờ ơ và chẳng màng phản ứng với họ.
Sau khi trêu chọc Tần Lâm một lúc, Lương Tây Kinh mới nghiêm túc nói: “Cô ấy đang ở chỗ bạn gái của tôi.”
Ánh mắt của Tần Lâm khẽ thay đổi, bỗng dưng sực nhớ ra một chuyện nên cất tiếng hỏi: “Ông cụ đồng ý rồi à?”
Lương Tây Kinh nhấp một ngụm rượu rồi trả lời với giọng điệu chắc chắn: “Ông ấy sẽ đồng ý thôi.”
Tần Lâm cụng ly với anh: “Chúc cậu may mắn.”
Lương Tây Kinh: “Cám ơn.”
Hứa Thực lắng nghe đoạn đối thoại giữa hai người họ thì cảm thấy tò mò, hỏi rằng: “Cậu định khi nào sẽ nói chuyện này với ông cụ thế?”
Lương Tây Kinh: “Tôi vẫn đang cân nhắc.”
Thực ra điều mà Lương Tây Kinh đang suy nghĩ nhiều hơn chẳng phải là không biết nên nói chuyện thế nào với Lương Hanh mà là quan điểm của Thi Hảo.
Anh cảm thấy Thi Hảo không muốn công khai mối quan hệ của hai người họ.
Khi hai người mới bắt đầu, vì cảm thấy không an toàn nên Thi Hảo không muốn công khai chuyện này, Lương Tây Kinh có thể hiểu được. Nhưng mà bọn họ đã như vậy trong hơn một năm qua, Lương Tây Kinh cảm thấy bây giờ đã đến lúc nên thông báo với mọi người. Tuy nhiên, Thi Hảo vẫn không hề nghĩ về vấn đề đó.
Tất nhiên Lương Tây Kinh cũng thấu hiểu ý nghĩ của Thi Hảo. Cô là thư ký của anh, một khi mối quan hệ của hai người được tiết lộ thì chắc chắn cô sẽ đón nhận một vài cái nhìn khác thường.
Lương Tây Kinh tạm thời vẫn chưa nghĩ ra một biện pháp ổn thỏa nào để giải quyết vấn đề này.
Tuy nhiên, anh cảm thấy rằng bản thân nên tìm thời gian để bàn bạc với Thi Hảo.
Bởi suy cho cùng, họ cũng không thể cứ tiếp tục thế này mãi được.
Vì phải đi làm vào ngày hôm sau nên Lương Tây Kinh không ở quán bar quá lâu. Anh nhanh chóng trở về biệt thự.
Thi Hảo và Ôn Ỷ cũng chẳng khác nhau mấy. Sau khi ăn cơm xong, hai người họ ra ngoài đi dạo một vòng, đợi thức ăn tiêu hóa xong thì lập tức về nhà rồi mở một bộ phim.
Sau khi xem phim xong, hai người họ cũng đi ngủ sớm.
-
Thứ sáu là một ngày làm việc thư thái và thả lỏng nhất. Tất cả mọi người đều mong mỏi đến ngày nghỉ cuối tuần nên đã sớm hoàn thành công việc một cách nhanh chóng.
Đến năm giờ, Thi Hảo đã không còn công việc gì cần phải xử lý nữa, thậm chí cũng chẳng có tài liệu nào cần mang đến văn phòng của Lương Tây Kinh để anh ký tên.
Cô đi vào nhà vệ sinh một chuyến.
Sau khi ra khỏi nhà vệ sinh, Thi Hảo tình cờ nghe thấy Lý Thiến Vi và một đồng nghiệp khác đang trò chuyện về ngày Quốc tế Thiếu nhi vào ngày mai, bọn họ hẹn nhau đi dã ngoại.
Trong thời gian gần đây, việc dã ngoại ở vùng ngoại ô vô cùng phổ biến và được nhiều người hưởng ứng nhiệt liệt, thời tiết dạo này cũng cực kỳ dễ chịu.
Vừa nhìn thấy Thi Hảo, Lý Thiến Vi bèn hỏi: “Thư ký Thi à, cô có muốn đi cùng chúng tôi không?”
Thi Hảo thỉnh thoảng vẫn tham gia các hoạt động do các đồng nghiệp tổ chức.
Cô ngây người trong một thoáng, cảm thấy hơi phân vân: “Ngày mai sẽ có nhiều người tham gia nhỉ?”
“Đi để cảm nhận một chút bầu không khí trong lành thôi mà.” Lý Thiến Vi trả lời: “Nhiều người thì cũng đâu có gì phải sợ.”
Thi Hảo suy ngẫm một lát thì thấy: Cũng đúng nhỉ.
Chỉ có điều Ôn Ỷ vẫn còn ở chỗ cô, vì vậy Thi Hảo không thể đi chơi riêng với bọn họ được.
Ngẫm nghĩ xong, Thi Hảo bèn hỏi: “Tôi còn có một người bạn nữa. Để tôi hỏi cậu ấy trước xem thử cậu ấy có muốn đi cùng hay không nhé?”
Lý Thiến Vi đã từng gặp Ôn Ỷ rồi: “Là phóng viên Ôn đúng chứ?”
Thi Hảo gật đầu.
“Được thôi.” Lý Thiến Vi trả lời một cách nhiệt tình: “Vậy cô mau hỏi thử đi. Chúng ta càng đi đông người thì sẽ càng náo nhiệt và vui vẻ hơn mà.”
Thi Hảo mỉm cười: “Được.”
Mấy người bọn họ đang trò chuyện sôi nổi nên cũng không để ý Lương Tây Kinh đã ra khỏi văn phòng từ lúc nào, sau đó lại quay về.
Thi Hảo cầm điện thoại di động lên, đang định gửi tin nhắn cho Ôn Ỷ thì tin nhắn của Lương Tây Kinh đã được gửi đến trước.
Lương Tây Kinh: [Em từ chối bọn họ đi.]
Thi Hảo nhìn về phía cánh cửa văn phòng đang đóng chặt rồi trả lời anh bằng một dấu chấm hỏi.
Lương Tây Kinh: [Ngày mai anh sẽ đưa em đến một nơi.]
Thi Hảo chớp mắt: [Vừa rồi anh đã ra khỏi phòng làm việc hả?]
Lương Tây Kinh: [Ừm.]
Thi Hảo hiểu ra nhưng lại cảm thấy khá tò mò: [Đi đâu vậy? Nơi đó có thú vị hơn việc đi dã ngoại ở vùng ngoại ô không?]
Lương Tây Kinh: [... Em không muốn đi hửm?]
Thi Hảo mỉm cười: [Em chỉ muốn biết chúng ta sẽ đi đâu thôi.]
Lương Tây Kinh: [Ngày mai anh sẽ nói với em.]
Thấy anh thật sự không muốn nói ra trong ngày hôm nay, Thi Hảo đành bỏ qua cho anh một cách miễn cưỡng: [Được thôi. Nhưng nếu ngày mai chúng ta đi đến một nơi không thú vị bằng việc dã ngoại thì lần sau em sẽ không đi ra ngoài cùng anh nữa đâu đấy.]
Lương Tây Kinh không nói nên lời: [Được.]
-
Vì suy xét đến việc sẽ ra ngoài vào ngày hôm sau, mà Lương Tây Kinh sẽ bay đến nước Đức vào buổi tối hôm đó, khi Lương Tây Kinh hỏi Thi Hảo rằng cô sẽ về đâu trong tối nay, Thi Hảo bèn quyết định sẽ coi trọng bạn trai hơn bạn bè một lần.
Chỉ có điều, hai người còn chưa kịp đến biệt thự thì Lương Tây Kinh đã nhận được một cuộc gọi của Lương Hanh. Ông hỏi Lương Tây Kinh rằng anh có muốn về nhà ăn cơm không.
Lương Tây Kinh đang định từ chối thì Thi Hảo lại lắc đầu với anh rồi dùng khẩu hình nói với anh: Anh hãy đồng ý với chủ tịch đi.
Lương Tây Kinh cau mày nhìn cô.
Thi Hảo lấy điện thoại di động ra rồi gõ chữ: [Ngày mai, ban ngày thì chúng ta sẽ đi ra ngoài chơi, đến buổi tối anh lại phải bay tới nước Đức, trước khi đi công tác thì anh nên đi thăm chủ tịch mà.]
Lương Tây Kinh nhíu mày.
Anh đã hứa sẽ đi cùng cô rồi.
Thi Hảo biết Lương Tây Kinh đang lo lắng chuyện gì nên lại tiếp tục gõ chữ: [Buổi tối có Ôn Ỷ ở cùng em.]
Lương Tây Kinh im lặng trong phút chốc, sau đó trả lời Lương Hanh: “Cháu còn một chút việc phải làm ở đây, cháu sẽ nói chuyện với ông sau ạ.”
Sau khi cúp điện thoại, Lương Tây Kinh bèn nhìn về phía Thi Hảo: “Em có chắc là em muốn anh đi về nhà ông không?”
Thi Hảo gật đầu với vẻ vô cùng kiên định: “Anh đi đi, chúng ta sẽ gặp nhau vào sáng mai mà.”
Lương Tây Kinh nhìn Thi Hảo chăm chú trong vài giây, anh thực sự không thể lay chuyển ý định của cô.
“Anh ăn cơm xong sẽ tới đón em nhé?”
Thi Hảo chớp mắt: “Anh cứ ở nhà ông cụ đi, sáng mai chúng ta sẽ gặp nhau.”
Lương Tây Kinh: “…”
Sau khi đưa Thi Hảo tới cổng khu dân cư, Lương Tây Kinh lại khẽ hỏi: “Đêm nay em thực sự không đến biệt thự à?”
Hai gò má của Thi Hảo hơi đỏ ửng lên, cô trộm liếc nhìn anh: “Tổng giám đốc Lương à, anh kiềm chế một chút đi nào.”
Cô mím môi và không dám nhìn anh: “Sáng mai gặp nhé. Anh về đi, nhớ lái xe chậm thôi đấy.”
Lương Tây Kinh vân vê xương lông mày của mình. Anh muốn nói rằng: Bản thân bảo Thi Hảo quay về biệt thự cũng chẳng phải là muốn làm loại chuyện đó đâu. Hai người họ cũng có thể đắp chăn trò chuyện hàn huyên một cách trong sáng mà.
Nhưng Thi Hảo cứ khăng khăng yêu cầu Lương Tây Kinh trở về nhà ông nội cho nên anh cũng không cần biện bạch hay giải thích thừa thãi thêm nữa. Nếu như càng thanh minh thì ngược lại càng có chiều hướng giấu đầu hở đuôi.
“Vậy anh đi đây.” Lương Tây Kinh lên tiếng.
Thi Hảo tươi cười rạng rỡ: “Hẹn gặp lại, tổng giám đốc Lương.”
“...”
-
Sáng hôm sau, Thi Hảo ngủ dậy vào lúc bảy giờ.
Khi cô thức giấc thì Ôn Ỷ vẫn còn đang ngủ. Thi Hảo bèn rón ra rón rén đi vệ sinh cá nhân, sau đó do dự suốt một lúc giữa việc trang điểm hay không trang điểm, cuối cùng cô đã lựa chọn vế trước.
Đi ra khỏi khu dân cư, Thi Hảo chỉ cần liếc mắt đã nhìn thấy người đang đợi mình ở cổng.
Không khí buổi sáng trong lành lẫn tươi mát. Lương Tây Kinh đang mặc một chiếc áo phông trắng cực kỳ đơn giản phối cùng chiếc quần jean ống rộng sáng màu, cả người anh tràn đầy hơi thở thanh xuân và khí chất trẻ trung mặc dù Lương Tây Kinh thực sự cũng không được xem là người lớn tuổi.
Thi Hảo ngắm nhìn anh một lúc thật lâu rồi cúi đầu nhìn xuống quần áo trên người mình.
Lúc cô cúi đầu xuống, Lương Tây Kinh lại ngẩng đầu lên để ngắm cô một cách chăm chú.
Khi nhìn thấy áo sơ mi trắng có cổ cùng với chiếc quần jean ngắn của Thi Hảo, khóe môi của Lương Tây Kinh lẳng lặng cong lên.
Rõ ràng là họ không hề có ước hẹn từ trước về việc sẽ mặc kiểu quần áo gì. Nhưng khi ngắm nhìn từ xa thì trang phục hai người đang mặc còn giống quần áo của các cặp tình nhân hơn cả đồ đôi.
“Anh đang nhìn cái gì thế?” Cảm nhận được ánh mắt sáng rực của Lương Tây Kinh nên Thi Hảo cố tình hỏi.
Lương Tây Kinh thẳng thắn trả lời: “Nhìn bạn gái của anh.”
“...”
Hai gò má của Thi Hảo hơi nóng lên, cô cảm thấy ngượng ngùng trong vô thức.
Lương Tây Kinh nhìn Thi Hảo bằng ánh mắt quá đỗi nóng bỏng như đang muốn ăn tươi nuốt sống cô, vậy nên cô có phần thẹn thùng đỏ mặt và ngoảnh mặt đi để nhìn sang chỗ khác: “Chúng ta đi ăn sáng trước nhé?”
“Em đói bụng hửm?” Lương Tây Kinh hỏi.
Thi Hảo khó hiểu: “Em không đói. Đợi đến chỗ đó thì chúng ta mới ăn hả?”
Cô thực sự không đói bụng.
Lương Tây Kinh: “Nếu em không đói thì đợi đến đó hẵng ăn sau. Nếu đi muộn quá thì sẽ bị tắc đường rất nghiêm trọng đấy.”
Thi Hảo gật đầu, tò mò hỏi: “Chúng ta sẽ đến một nơi rất xa à?”
Lương Tây Kinh: “Cũng tàm tạm thôi.”
Sau khi lên xe, Thi Hảo vốn muốn nhìn xem Lương Tây Kinh đang định đi về hướng nào. Nhưng cô chưa kịp quan sát thì điện thoại di động của cô đã rung lên trước rồi. Đó là tin nhắn của Ôn Ỷ, cô ấy hỏi Thi Hảo đi sớm vậy sao.
Thi Hảo: [Ừm, bọn tớ đã xuất phát rồi. Hôm nay cậu định làm gì thế?]
Ôn Ỷ: [Tớ tỉnh ngủ nướng trên giường ở nhà cậu cả ngày.]
Thi Hảo: [Được. Cậu muốn ngủ chỗ nào cũng được hết. Tớ sẽ tranh thủ mang quà về cho cậu nhé.]
Ôn Ỷ: [Ỏ, ok luôn.]
Hai người tán gẫu được vài câu thì Thi Hảo đã quên mất việc quan sát điểm đến rồi.
Mãi đến khi chiếc xe lái vào bãi đậu xe, Thi Hảo mới muộn màng ngẩng đầu lên rồi tập trung nhìn về một tòa nhà cách đó không xa. Cô chậm rãi chớp mắt, sau đó quay đầu nhìn người ngồi ở ghế lái: “... Anh đưa em đến khu vui chơi để làm gì thế?”
Lương Tây Kinh: “Hôm nay là ngày Quốc tế Thiếu nhi mà.”
Thi Hảo biết hôm nay là ngày Quốc tế Thiếu Nhi, chỉ là cô không ngờ Lương Tây Kinh lại nghĩ tới chuyện đưa mình đến địa điểm này.
Còn chưa kịp hỏi thì cô đột nhiên nhớ tới những lời mà mình và Lương Tây Kinh từng nói trong lúc hàn huyên.
Đó là ngày Quốc tế Thiếu nhi vào năm ngoái.
Một đồng nghiệp ở phòng trợ lý đã xin nghỉ phép. Nếu chỉ nghỉ một hoặc hai ngày thì họ không cần xin sự chấp thuận của Lương Tây Kinh mà chỉ cần nói với Thi Hảo một tiếng là được rồi. Một điều hết sức trùng hợp là ngày Quốc tế Thiếu nhi năm đó lại rơi vào thứ Sáu, thế là có tới mấy đồng nghiệp trong phòng trợ lý đều xin nghỉ phép.
Mãi tới khi tan ca, Lương Tây Kinh mới hỏi Thi Hảo rằng: Tại sao hôm nay lại có nhiều người xin nghỉ phép đến vậy? Có phải đây là một ngày đặc biệt nào đó không?
Thi Hảo đã nói với anh rằng: Hôm nay là ngày Quốc tế Thiếu nhi nên những đồng nghiệp kia đều đã xin nghỉ phép để đưa con họ đến khu vui chơi.
Khi đó, Lương Tây Kinh đã nhìn Thi Hảo với vẻ khó hiểu như thể anh vô cùng ngờ vực - Tại sao bọn họ nhất định phải đến khu vui chơi vào ngày Quốc tế Thiếu nhi vậy? Ngày hôm sau là ngày đi làm cuối cùng trong tuần rồi, chẳng phải đi chơi vào cuối tuần cũng giống nhau thôi sao?
Thi Hảo suy nghĩ một chốc rồi trả lời anh: “Đây chính là một loại nghi thức trong cuộc sống đấy.”
Lương Tây Kinh gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
Sau khi ký xong văn kiện trong tay, anh đưa nó cho Thi Hảo rồi hỏi: “Còn em thì sao? Ngày Quốc tế Thiếu nhi có cảm giác nào không?”
Thi Hảo sửng sốt một lát, sau đó thẳng thắn đáp lại: “Tổng giám đốc Lương à, em đâu phải là con nít đâu.”
Thi Hảo chỉ có thể đi làm vào ngày Quốc tế Thiếu nhi với tâm trạng ấm ức và cay cú mà thôi.
“...”
“Anh biết.” Lương Tây Kinh im lặng rồi lại hỏi: “Ý anh là trước đây, trong trại trẻ mồ côi có tổ chức hoạt động vào ngày Quốc tế Thiếu nhi không?”
Lương Tây Kinh muốn biết những trải nghiệm trong cuộc sống quá khứ của cô.
Thi Hảo suy nghĩ trong thoáng chốc: “Có chứ.”
Lương Tây Kinh: “Thông thường sẽ là hoạt động gì?”
Thi Hảo: “Ăn một bữa cơm ngon lành, lại còn phát mấy viên kẹo nữa.”
Trước khi cô lên năm tuổi, điều kiện ở trại trẻ mồ côi không được tốt cho lắm. Vì vậy, có thể ăn một bữa ngon lành đã là một chuyện hết sức thỏa mãn và hài lòng rồi.
Lương Tây Kinh hắng giọng, sau đó không hỏi thêm câu nào nữa.
...
“Thi Hảo à.” Giọng nói của Lương Tây Kinh kéo dòng suy nghĩ miên man đang trôi dạt xa xăm của Thi Hảo quay về.
Cô ậm ừ rồi ngẩng đầu nhìn anh: “Lương Tây Kinh.”
Anh biết Thi Hảo đang muốn nói gì.
Lương Tây Kinh cụp mắt xuống, nắm lấy cổ tay của cô rồi rời xuống dưới để đan mười ngón tay với cô, giọng nói trầm vang lên: “Hôm nay chúng ta sẽ làm trẻ em một lần nhé, được không em?”
Lông mi của Thi Hảo khẽ run rẩy, trái tim trong lồng ngực đập mạnh mẽ và mãnh liệt: “... Được ạ.”
Chẳng qua là vô số người mới chỉ nghe nói chứ chưa hề tận mắt nhìn thấy, càng chưa đích thân thực sự trải qua.
Vậy nên khi Lương Tây Kinh nói ra những điều này, mọi người trong phòng VIP đều sững sờ trong vài giây.
Một lúc sau mới có người lấy lại tinh thần, nhìn vẻ mặt tức giận đến mức tái đi của Lương Tây Kinh, vừa cười ha ha vừa hòa giải: “Tổng giám đốc Lương nói đúng lắm. Tôi thấy thư ký Thi cũng rất tốt mà.”
Ngay sau đó, một vị tổng giám đốc khác có quan hệ tốt với tổng giám đốc Lưu cũng lên tiếng: “Vì ông Lưu uống quá nhiều nên mới nói năng lung tung thế thôi. Thư ký Thi đừng để trong lòng nhé.”
“...”
Thi Hảo im lặng một thoáng, sau khi nghe bọn họ cứ lời qua tiếng lại thì khẽ mỉm cười: “Không sao đâu.”
Để tránh trường hợp Lương Tây Kinh nói ra điều gì đó làm phật lòng người khác, Hứa Thực cũng mở lời: “Tổng giám đốc Lưu đã uống quá chén rồi, nên đến khu vực nghỉ ngơi để dưỡng sức một lát đi.”
Chẳng mấy chốc, tổng giám đốc Lưu đã được các trợ lý và nhân viên phục vụ dìu đi, bữa tiệc vẫn tiếp tục diễn ra.
Những người ở đây đều là cáo già xảo quyệt, bất cứ loại tình huống nào cũng đã từng chứng kiến cả rồi, vì vậy bọn họ hoàn toàn không để tâm đến loại chuyện này.
Suốt nửa sau của bữa tiệc, mặc dù Lương Tây Kinh không nói nhiều nhưng cũng chẳng khiến mọi người mất hết thể diện. Anh vẫn đợi đến lúc kết thúc mới đưa Thi Hảo và Hứa Thực cùng rời đi.
Nhìn theo bóng lưng của mấy người đang rời khỏi, Ngụy Nguyệt Đình – một người đã không hề lên tiếng kể từ khi Lương Tây Kinh bảo vệ Thi Hảo – bèn khẽ cau mày.
Ánh mắt của Ngụy Nguyệt Đình dừng lại ở hai người kia – một cao một thấp – để rồi mơ hồ cảm thấy bầu không khí khi họ đứng sánh vai chung một chỗ và cùng nhau trò chuyện khác hẳn với mối quan hệ giữa cấp trên và cấp dưới bình thường.
Nhưng cụ thể là khác biệt chỗ nào thì Ngụy Nguyệt Đình nhất thời không thể tìm ra đáp án chính xác.
Thi Hảo và Lương Tây Kinh không hề chú ý đến phía sau lưng mình.
Lúc bọn họ đi tới bên cạnh chiếc xe, mắt nhìn của Hứa Thực rất tinh tường nên đã mở cánh cửa ở phía chiếc ghế bên cạnh ghế lái: “Hai người ngồi ở hàng ghế phía sau đi.”
Thi Hảo: “...”
Lương Tây Kinh: “...”
Hai người nhìn nhau rồi lần lượt lên xe.
Đợi hai người họ ngồi xuống xong xuôi, Hứa Thực không nhịn được nên mới hỏi: “Vừa rồi cậu bật lại tổng giám đốc Lưu làm gì? Cũng đâu phải là từ trước đến nay, cậu không biết ông ta vốn là người nói năng không biết giữ mồm giữ miệng đâu chứ.”
Lương Tây Kinh ngước mắt lên rồi đáp lại một cách thờ ơ: “Ông ta nên biết điều hơn một chút.”
“...” Hứa Thực không nói nên lời. Mặc dù anh ấy cảm thấy Lương Tây Kinh nói rất hợp lý nhưng trong hạng mục tiếp theo vẫn có phần cần ông Lưu hỗ trợ, tốt hơn hết là họ đừng làm mất lòng người ta.
Nhưng sau khi thay đổi vị trí để suy ngẫm lại thì Hứa Thực cũng có thể hiểu được hành động của Lương Tây Kinh.
Vừa nghĩ đến đây thì Hứa Thực đã nhìn về phía Thi Hảo: “Thư ký Thi.”
Thi Hảo: “Sếp Tiểu Hứa.”
Hứa Thực ‘xùy’ một tiếng rồi khoát tay với Thi Hảo: “Cô chỉ cần trực tiếp gọi tên của tôi là được rồi.”
Anh ấy không hề ra vẻ ta đây mà chỉ khẽ nói: “Tôi xin lỗi cô nhé. Ông Lưu cũng không có dụng ý xấu với cô đâu.”
Hứa Thực hiểu ông Lưu nhiều hơn Lương Tây Kinh, hai gia đình cũng qua lại nhiều hơn.
Ông ta không phải là người xấu, chỉ có điều thường tỏ thái độ thượng đẳng quá mức rõ ràng, đây cũng là tật xấu tệ hại của những kẻ lắm tiền nhiều của.
Thi Hảo mỉm cười: “Tôi biết mà.”
Cô cũng chẳng bao giờ lưu tâm tới lời nói của những người không quan trọng.
Có thể cô từng như thế khi mới bắt đầu đi làm. Nhưng mà dần dà, Thi Hảo cũng có khả năng tự bảo vệ chính mình. Cô nhớ kỹ những câu khen ngợi bản thân, còn những lời lẽ trách móc mình thì cô chẳng buồn lắng nghe.
Hơn nữa, vì đã làm thư ký của Lương Tây Kinh được một quãng thời gian dài nên Thi Hảo còn từng nghe thấy những điều còn tồi tệ hơn những gì mà tổng giám đốc Lưu đã nói.
Không phải cô đang thao túng chính mình mà chỉ không muốn so đo mọi chuyện mà thôi.
Hứa Thực hắng giọng rồi liếc nhìn cô một cái.
Thi Hảo bật cười, sau đó quay đầu nhìn người bên cạnh: “Tổng giám đốc Lương.”
Lương Tây Kinh cau mày.
Thi Hảo giơ tay chọc vào cánh tay của anh, dịu dàng lên tiếng: “Anh hết giận chưa?”
Lương Tây Kinh liếc nhìn cô: “Em thực sự không để ý à?”
“Ừm.” Thi Hảo dừng lại một thoáng và di chuyển về phía Lương Tây Kinh, phần nửa trên của cơ thể dựa sát vào người anh rồi khẽ hỏi: “Anh đã bảo vệ em đến vậy mà, em còn có thể tức giận sao?”
Niềm vui của Thi Hảo còn nhiều hơn sự tức giận nữa.
Nghe vậy, Lương Tây Kinh bèn rủ mắt xuống: “Những gì anh nói là sự thật đấy.”
Đối với anh, đương nhiên là Thi Hảo thực sự làm tốt ở mọi phương diện.
Nghe thế, cô không nhịn được nên đã bật cười.
Thi Hảo nhìn Hứa Thực đang ngồi trước mặt mình rồi khẽ nói: “Sếp Tiểu Hứa còn đang ở đây đấy, anh nói chuyện tiết chế một chút đi.”
“...”
Lương Tây Kinh nhướng mi mắt, giọng nói hơi trầm xuống: “Bây giờ cậu ấy có thể đi xuống xe mà.”
Hứa Thực nghe xong cuộc nói chuyện của hai người họ thì trợn mắt khinh bỉ: “Tôi đã bịt lỗ tai lại rồi, được chưa nào!”
Nhìn thấy dáng vẻ đó của Hứa Thực, người tài xế vốn luôn ăn nói thận trọng cũng phải phì cười vì không kiềm chế được.
Anh ta là tài xế riêng của Lương Tây Kinh và cũng là một trong số rất ít người biết về mối quan hệ giữa Thi Hảo và Lương Tây Kinh. Chỉ có điều, hầu hết thời gian Lương Tây Kinh và cô ở bên cạnh nhau thì anh đều sẽ tự mình lái xe.
Tài xế biết là một chuyện. Nhưng trong xe có thêm một người biết chuyện và Thi Hảo có cảm thấy khó chịu hay không lại là chuyện khác.
Bầu không khí trong xe đang vô cùng vi diệu.
Mới đi được nửa đường thì đã đến nhà của Hứa Thực.
Sau khi anh ấy xuống xe, Lương Tây Kinh bèn nhìn về phía Thi Hảo: “Chúng ta về đâu đây?”
Thi Hảo hiểu rõ ý của Lương Tây Kinh. Cô ngước mắt nhìn anh suốt một lúc thật lâu vì cảm thấy hơi phân vân.
Lý trí nói với Thi Hảo rằng tối nay cô nên trở về khu dân cư nơi mình sinh sống chứ không phải đến biệt thự cùng với Lương Tây Kinh. Nhưng lời nói vừa đến bên môi thì cô lại không đành lòng: “Anh muốn em về đâu thì em sẽ về đó.”
Lương Tây Kinh nhướng mày rồi nhìn về phía tài xế: “Trở về biệt thự đi.”
Người tài xế vừa cười ha ha vừa đáp lại.
Khuôn mặt của Thi Hảo hơi nóng lên. Cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bằng một cách cực kỳ tình cờ và bất ngờ, Thi Hảo nhìn thấy đôi môi đang cong lên của Lương Tây Kinh bên trên cửa kính xe. Vào một khoảnh khắc nào đó, Thi Hảo chợt cảm thấy rằng: Thỉnh thoảng phóng túng và buông thả một chút cũng vô cùng tuyệt vời.
-
Hậu quả của một đêm buông thả chính là: Không thể chuyên tâm hay tập trung làm việc vào ngày hôm sau.
Sau khi Lý Thiến Vi gọi Thi Hảo đến lần thứ ba thì cô mới nghe thấy: “Sao vậy?”
Lý Thiến Vi quan sát Thi Hảo để đánh giá từ trên xuống dưới: “Cô đang suy nghĩ cái gì thế?”
“Tôi có nghĩ gì đâu.” Thi Hảo sờ khuôn mặt nóng bừng như phát sốt của chính bản thân mình theo bản năng: “Cô muốn đưa tài liệu cho tôi à?”
Lý Thiến Vi: “Không phải.”
Thi Hảo: “Hả?”
Lý Thiến Vi kéo ghế, cầm điện thoại di động đến bên cạnh vị trí làm việc của cô rồi hỏi với vẻ thần bí: “Chẳng phải cô đã đi dự tiệc cùng với tổng giám đốc Lương vào buổi tối ngày hôm qua à?”
Thi Hảo cúi đầu: “Đúng vậy, rồi sao?”
Lý Thiến Vi: “Có người đã chụp ảnh của tổng giám đốc Lương và tổng giám đốc Ngụy đấy, nó đang được lan truyền trong nhóm kia kìa.” Cô ấy nhìn về phía Thi Hảo: “Tất cả mọi người đều nói rằng khi đứng bên cạnh nhau, trông tổng giám đốc Lương và tổng giám đốc Ngụy xứng đôi vừa lứa hơn khi tổng giám đốc Lương đứng cùng với cô Tiền đấy.”
“...”
Thi Hảo khẽ giật mình, sau đó vô thức nhìn vào bức ảnh trong điện thoại di động của Lý Thiến Vi.
Không thể phủ nhận một điều rằng: Khi Lương Tây Kinh và Ngụy Nguyệt Đình đứng cạnh nhau, khí chất của họ thực sự rất tương thích. Ngày hôm qua, hai người họ đã mặc âu phục - một đen một trắng - nhìn từ xa cũng cực kỳ giống trang phục dành cho các cặp tình nhân.
Thi Hảo trở nên thất thần vì nghĩ ngợi. Lý Thiến Vi thì hóng hớt buôn chuyện bên cạnh cô: “Cô nói thử xem, bọn họ có thể phát triển xa hơn không nhỉ?”
Tiền Tĩnh Hà đã không đến công ty suốt một khoảng thời gian, vì vậy tất cả mọi người đều đang đồn thổi rằng chuyện kết hôn giữa cô ta và Lương Tây Kinh đã đi tong rồi. Và một cách tự nhiên, các đồng nghiệp lại bắt đầu bàn tán về những người khác – đối tượng sẽ môn đăng hộ đối với Lương Tây Kinh.
Thi Hảo che giấu cảm xúc trong ánh mắt của mình, nhìn chằm chằm vào tấm ảnh kia suốt một lúc thật lâu rồi khẽ đáp: “Tôi không biết.”
Lý Thiến Vi gật đầu và còn muốn nói thêm điều gì đó nhưng Lương Tây Kinh đã bước ra khỏi văn phòng làm việc. Tinh thần của cô ấy trở nên căng thẳng nên vội vã quay trở lại vị trí làm việc của mình.
Thi Hảo dở khóc dở cười.
Thấy Lương Tây Kinh rời đi, Thi Hảo bèn lấy điện thoại di động của mình ra rồi nhấn mở ứng dụng WeChat.
Thực ra Thi Hảo cũng có mặt trong nhóm buôn chuyện mà Lý Thiến Vi tham gia. Chỉ có điều, nhiều người trong công ty không biết tài khoản WeChat của Thi Hảo, mà khi Lý Thiến Vi thêm cô vào nhóm cũng chưa giới thiệu với mọi người cô là ai cả.
Cũng chính vì lý do này nên các đồng nghiệp mới tán dóc khá tùy tiện và suồng sã trong nhóm.
Trong nhóm có rất nhiều nội dung tán gẫu và đối thoại qua lại, trong những tình huống bình thường thì Thi Hảo sẽ không nhấp vào để mở ra. Nhưng lần này, cô có phần không tự chủ được nên đã ấn vào nhóm chat, mở nó ra.
Sau khi lướt ngược lên trên, Thi Hảo phát hiện ngoại trừ bức ảnh Lý Thiến Vi đã cho mình xem thì trong nhóm còn có một vài bức ảnh chụp lén khác.
Trước khi rời đi vào tối hôm qua, Ngụy Nguyệt Đình đã trò chuyện riêng với Lương Tây Kinh về công việc kinh doanh. Lúc đó, Thi Hảo và Hứa Thực đang đợi ở một chỗ cách đó không xa, song lại không hề chú ý tới việc: Hai người kia đứng cạnh nhau lại đẹp mắt đến vậy.
Sau khi xem được một lúc, điện thoại nội bộ chợt vang lên và cắt ngang mạch suy tư miên man của Thi Hảo.
Cô kéo sự chú ý của mình quay về, đồng thời cố gắng hết sức để chính mình không bị ảnh hưởng bởi những yếu tố bên ngoài.
Sau một lúc bận rộn, Thi Hảo đang định đi vệ sinh thì Ôn Ỷ gửi cho cô một tin nhắn.
Ôn Ỷ: [Tối nay tớ có thể ngủ ở chỗ cậu không?]
Thi Hảo: [?]
Thi Hảo: [Đương nhiên là có thể rồi.]
Ôn Ỷ: [Vậy thì bọn mình gặp nhau sau khi tan sở nhé!]
Thi Hảo nhướng mày: [Tại sao cậu lại muốn sang chỗ tớ để ngủ thế?]
Nơi cô sống cách địa điểm làm việc của Ôn Ỷ hơi xa một chút.
Ôn Ỷ: [Tối nay tớ sẽ nói cho cậu biết, bây giờ tớ đang khá bận.]
Thi Hảo: [Được thôi.]
Sáu giờ chiều, Thi Hảo tan ca đúng giờ.
Khi Lương Tây Kinh gửi tin nhắn cho cô, Thi Hảo đã bị dòng người chen chúc đến nỗi bị ép thành chiếc bánh nhân thịt trong tàu điện ngầm rồi.
Sau khi đi qua vài trạm dừng, Thi Hảo đã có được không gian rộng rãi hơn một chút nên cô mới lấy điện thoại di động ra để hồi âm cho Lương Tây Kinh, nói với anh rằng cô còn đi qua vài trạm tàu nữa mới về tới nhà.
Lương Tây Kinh nhướng mày: [Tại sao hôm nay em lại đi nhanh như vậy?]
Thi Hảo: [Ôn Ỷ nói rằng đêm nay cậu ấy muốn ngủ chung với em nên em về nhà sớm một chút để nấu cơm ấy mà.]
Lương Tây Kinh: [Tại sao cô ấy lại đột nhiên muốn đến chỗ em thế?]
Mặc dù cách một cái màn hình nhưng Thi Hảo vẫn có thể cảm nhận được nỗi hờn giận của Lương Tây Kinh.
Cô không nhịn được nên đã bật cười rồi trêu chọc anh: [Tổng giám đốc Lương à, đừng nói là ngay cả Ôn Ỷ mà anh cũng cảm thấy ghen tuông đấy nhé?]
Lương Tây Kinh phủ nhận một cách dứt khoát, quyết liệt: [Anh không ghen.]
Thi Hảo: [Thật chứ?]
Lương Tây Kinh đang định trả lời cô thì Tần Lâm bỗng gọi điện thoại cho anh.
“Có chuyện gì vậy?” Lương Tây Kinh bắt máy.
Tần Lâm liếc nhìn dấu chân còn in trên ống quần, hỏi anh bằng giọng điệu trầm thấp: “Buổi tối đi uống rượu với tôi không?”
Lương Tây Kinh khẽ nhướng mày: “Anh đến thành phố Giang rồi à?”
Tần Lâm ậm ừ: “Cậu có muốn uống hay không?”
Chỉ trong nháy mắt, Lương Tây Kinh đã đoán ra lý do Ôn Ỷ muốn tới ở chung với Thi Hảo: “Ở đâu?”
Tần Lâm nói tên một địa chỉ cho Lương Tây Kinh, chính là quán bar mà Thi Hảo và Ôn Ỷ đã tới vào mấy ngày trước.
Khóe môi Lương Tây Kinh khẽ cong lên: “Lát nữa tôi sẽ đến đó.”
Sau khi cúp điện thoại, Lương Tây Kinh bèn nói chuyện này với Thi Hảo: [Tần Lâm đã đến thành phố Giang rồi.]
Thi Hảo: [Hả?]
Lương Tây Kinh: “Lát nữa bọn anh sẽ tới quán bar.”
Thi Hảo hiểu ra: Lương Tây Kinh đang báo cáo hành trình của mình với cô.
Sau khi phản ứng lại, khuôn mày và đôi mắt của Thi Hảo cong cong như vầng trăng lưỡi liềm: [Em biết rồi. Anh cố gắng uống ít một chút nhé.]
Lương Tây Kinh: [Khi nào em về tới nhà thì hãy nói cho anh biết đấy.]
Thi Hảo trả lời anh bằng một biểu tượng cảm xúc có hình dáng của một cô bé đáng yêu.
-
Về đến nhà mình, Thi Hảo bèn thay sang một bộ quần áo ở nhà rồi mới bước vào phòng bếp.
Ôn Ỷ vừa tiến vào nhà đã ngửi thấy mùi thơm của thức ăn ngay lập tức. Ngay sau đó, bụng cô ấy bắt đầu sôi òng ọc cả lên.
“Âu mai gót.” Ôn Ỷ đứng ở cửa phòng bếp rồi lên tiếng với vẻ hơi khoa trương: “Hảo Hảo à, với kỹ năng nấu nướng siêu đẳng của bản thân cậu thì có phải cậu nên cân nhắc đến việc mở nhà hàng không nhỉ?”
Thi Hảo nghiêng người để liếc nhìn cô ấy: “Hay là cậu cứ nói rằng mình nên làm đầu bếp tại nhà hàng sở hữu sao Michelin* luôn đi.”
*Sao Michelin là một giải thưởng danh giá trong làng ẩm thực trên thế giới. Sao Michelin bắt đầu được trao trên tạp chí ẩm thực nổi tiếng The Michelin Guide vào những năm 1900. Giải thưởng Michelin được đánh giá theo 3 cấp bậc từ 1 sao - 2 sao - 3 sao. Có 5 tiêu chí để đánh giá nhà hàng theo tiêu chuẩn sao Michelin gồm: Chất lượng nguyên vật liệu; Kỹ thuật nấu nướng của đầu bếp; Chất lượng món ăn; Phong cách nhà hàng, thái độ của nhân viên; Giá trị của món ăn.
Ôn Ỷ chớp mắt: “Cái đó cần có chứng chỉ đầu bếp mà.”
“...”
Sau vài giây im lặng vì bị lời nói của cô ấy chặn họng, Thi Hảo bèn nheo mắt nhìn cô ấy: “Đúng lúc lắm, cậu hãy rửa tay rồi cắt trái cây đi.”
Ôn Ỷ lên tiếng đáp lại, trước tiên cắn một quả nho mà mình đã rửa sạch rồi mới đi lấy những loại trái cây cần cắt nhỏ thành miếng khác.
Kỹ năng nấu ăn của Thi Hảo thực sự cực kỳ xuất sắc.
Cô đã bắt đầu học nấu ăn từ khi còn rất nhỏ, tất nhiên kinh nghiệm nấu nướng càng lâu năm thì hương vị của món ăn sẽ càng ngon hơn.
Ôn Ỷ thích ăn món thịt kho tàu. Lần trước, Thi Hảo và Lương Tây Kinh đã đi siêu thị mua thịt và còn dư rất nhiều nên chúng vừa đủ cho hai người các cô.
Ngoài món thịt kho tàu, Thi Hảo còn làm thêm món khoai tây nghiền và thịt đùi gà mà Ôn Ỷ thích ăn.
Ba món ăn cùng với một món canh đã đủ khẩu phần cho hai người rồi.
Lúc đồ ăn được bưng lên bàn, Ôn Ỷ lên tiếng đầy hưng phấn lẫn thích thú: “Tớ phải chụp một tấm hình đã. Tớ không được ăn ngon như thế này suốt một thời gian dài rồi đấy.”
Thi Hảo trêu chọc: “Bữa ăn liên hoan lần trước cậu ăn không ngon à?”
Vài ngày trước, Ôn Ỷ và người trong bộ phận của cô ấy vừa mới tụ tập ăn cơm.
Ôn Ỷ nhàn nhạt liếc nhìn Thi Hảo: “Cái đó đâu có giống cái này đâu.”
Những món do các đầu bếp nhà hàng làm ra không thể nào sánh được với những món do Thi Hảo tự tay nấu nướng.
Lời này khiến Thi Hảo cảm thấy cực kỳ dễ chịu và hưởng thụ. Đợi Ôn Ỷ chụp ảnh xong, cô bèn thúc giục: “Ăn được chưa nào?”
Ôn Ỷ: “Cậu cứ ăn trước đi. Tớ đăng trạng thái trong vòng kết nối bạn bè để làm kỷ niệm đã.”
Thi Hảo bật cười, nhịn không được bèn hỏi: “Vậy có phải cậu nên chụp thêm một bức ảnh chung của hai chúng ta nữa không?”
“...”
Ban đầu, Thi Hảo vốn dĩ chỉ thuận miệng đề cập một cách tùy tiện mà thôi. Không ngờ hai mắt của Ôn Ỷ lại lập tức sáng lên, cô ấy giơ điện thoại di động tới trước mặt cô: “Cậu cười trước camera một lát nào.”
Thi Hảo không còn cách nào khác, chỉ có thể khẽ cong môi với điện thoại di động ở trước mặt mình.
Sau khi chụp ảnh xong xuôi, cuối cùng cô cũng có thể ăn cơm.
Đến lúc cái bụng đã được lấp đầy kha khá, Thi Hảo mới hỏi: “Tại sao hôm nay cậu lại muốn tới chỗ tớ vậy?”
Hai người thỉnh thoảng vẫn tụ tập với nhau. Nhưng hôm nay Ôn Ỷ lại đưa ra đề nghị quá đỗi đột ngột nên Thi Hảo cảm thấy cô ấy đã xảy ra chuyện gì đó.
Ôn Ỷ chẳng có ý định giữ bất cứ bí mật nào với Thi Hảo cả, thản nhiên trả lời: “Có người làm phiền tớ.”
Thi Hảo nhìn về phía cô ấy theo bản năng rồi nói ra suy đoán của mình: “Tổng giám đốc Tần hả?”
Ôn Ỷ: “Ừm.”
Cô ấy không biết tại sao Tần Lâm lại điên khùng đến mức đi từ Bắc Kinh đến thành phố Giang, còn nói là muốn tính sổ với Ôn Ỷ.
Gần đây, những chuyện khiến Ôn Ỷ lo lắng và bận tâm đã chất chồng thành đống nên đâu thể quan tâm đến việc thanh toán nợ tình cảm với Tần Lâm.
Để ngăn ngừa trường hợp bản thân nói ra những lời lẽ mất kiểm soát, Ôn Ỷ bèn dứt khoát tránh mặt anh ấy vài ngày trước đã.
Nghe Ôn Ỷ nói xong, Thi Hảo trầm ngâm vài giây rồi hỏi: “Anh ấy đến đây trong bao lâu thế?”
Ôn Ỷ lắc đầu với vẻ oán hận: “Tớ không biết nữa.”
Thi Hảo im lặng vì không nói nên lời, sau đó thở dài: “Được rồi. Dù sao đi nữa, cậu muốn ở chỗ này của tớ bao lâu cũng được.”
Ôn Ỷ chớp mắt: “Lương Tây Kinh sẽ không để bụng chứ?”
“Kể cả anh ấy có để bụng thì cứ mặc kệ anh ấy đi.” Thi Hảo vẫn luôn coi trọng bạn bè hơn đàn ông: “Tối thứ bảy này anh ấy sẽ phải bay sang nước Đức rồi.”
Ôn Ỷ: “Thì ra là thế.”
Vừa dứt lời, cô ấy lại không kiềm chế được nên đã cất tiếng hỏi: “Lương Tây Kinh sắp phải đi công tác rồi, không phải các cậu nên ở cạnh nhau rồi làm một vài chuyện thân mật hả?”
Thi Hảo: “Hôm nay tớ lo cho cậu trước đã.”
Ôn Ỷ: “… Ồ.”
Câu này có nghĩa là ngày mai sẽ không có cơm ăn - cô ấy đã hiểu rồi.
Ở bên kia, Lương Tây Kinh vừa mới tới phòng VIP thì đã trông thấy vài cái chai rỗng được đặt trên bàn.
Anh khẽ nhướng mày rồi hỏi Hứa Thực: “Anh ấy đã uống chúng à?”
Hứa Thực: “Không phải.”
Lương Tây Kinh mới cảm thấy yên tâm.
Sau khi ngồi xuống, Lương Tây Kinh cũng chẳng buồn hỏi han Tần Lâm đến thành phố Giang để làm gì mà chỉ yêu cầu nhân viên phục vụ rượu đưa một ly rượu có độ cồn thấp cho mình. Anh nhấp hai ngụm, lúc này mới nhìn sang bên cạnh: “Anh đến thành phố Giang để uống rượu sao?”
Tần Lâm liếc nhìn Lương Tây Kinh nhưng không hề trả lời.
Hứa Thực ở bên cạnh bèn tiện thể đáp lời: “Tôi nghĩ anh ấy tới thành phố Giang là để theo đuổi tình yêu đấy.”
Tần Lâm: “...”
Lương Tây Kinh bày tỏ sự tán thành sâu sắc: “Tôi đồng ý với cách nói của cậu.”
Nghe thấy những lời châm chọc của hai người, Tần Lâm thờ ơ và chẳng màng phản ứng với họ.
Sau khi trêu chọc Tần Lâm một lúc, Lương Tây Kinh mới nghiêm túc nói: “Cô ấy đang ở chỗ bạn gái của tôi.”
Ánh mắt của Tần Lâm khẽ thay đổi, bỗng dưng sực nhớ ra một chuyện nên cất tiếng hỏi: “Ông cụ đồng ý rồi à?”
Lương Tây Kinh nhấp một ngụm rượu rồi trả lời với giọng điệu chắc chắn: “Ông ấy sẽ đồng ý thôi.”
Tần Lâm cụng ly với anh: “Chúc cậu may mắn.”
Lương Tây Kinh: “Cám ơn.”
Hứa Thực lắng nghe đoạn đối thoại giữa hai người họ thì cảm thấy tò mò, hỏi rằng: “Cậu định khi nào sẽ nói chuyện này với ông cụ thế?”
Lương Tây Kinh: “Tôi vẫn đang cân nhắc.”
Thực ra điều mà Lương Tây Kinh đang suy nghĩ nhiều hơn chẳng phải là không biết nên nói chuyện thế nào với Lương Hanh mà là quan điểm của Thi Hảo.
Anh cảm thấy Thi Hảo không muốn công khai mối quan hệ của hai người họ.
Khi hai người mới bắt đầu, vì cảm thấy không an toàn nên Thi Hảo không muốn công khai chuyện này, Lương Tây Kinh có thể hiểu được. Nhưng mà bọn họ đã như vậy trong hơn một năm qua, Lương Tây Kinh cảm thấy bây giờ đã đến lúc nên thông báo với mọi người. Tuy nhiên, Thi Hảo vẫn không hề nghĩ về vấn đề đó.
Tất nhiên Lương Tây Kinh cũng thấu hiểu ý nghĩ của Thi Hảo. Cô là thư ký của anh, một khi mối quan hệ của hai người được tiết lộ thì chắc chắn cô sẽ đón nhận một vài cái nhìn khác thường.
Lương Tây Kinh tạm thời vẫn chưa nghĩ ra một biện pháp ổn thỏa nào để giải quyết vấn đề này.
Tuy nhiên, anh cảm thấy rằng bản thân nên tìm thời gian để bàn bạc với Thi Hảo.
Bởi suy cho cùng, họ cũng không thể cứ tiếp tục thế này mãi được.
Vì phải đi làm vào ngày hôm sau nên Lương Tây Kinh không ở quán bar quá lâu. Anh nhanh chóng trở về biệt thự.
Thi Hảo và Ôn Ỷ cũng chẳng khác nhau mấy. Sau khi ăn cơm xong, hai người họ ra ngoài đi dạo một vòng, đợi thức ăn tiêu hóa xong thì lập tức về nhà rồi mở một bộ phim.
Sau khi xem phim xong, hai người họ cũng đi ngủ sớm.
-
Thứ sáu là một ngày làm việc thư thái và thả lỏng nhất. Tất cả mọi người đều mong mỏi đến ngày nghỉ cuối tuần nên đã sớm hoàn thành công việc một cách nhanh chóng.
Đến năm giờ, Thi Hảo đã không còn công việc gì cần phải xử lý nữa, thậm chí cũng chẳng có tài liệu nào cần mang đến văn phòng của Lương Tây Kinh để anh ký tên.
Cô đi vào nhà vệ sinh một chuyến.
Sau khi ra khỏi nhà vệ sinh, Thi Hảo tình cờ nghe thấy Lý Thiến Vi và một đồng nghiệp khác đang trò chuyện về ngày Quốc tế Thiếu nhi vào ngày mai, bọn họ hẹn nhau đi dã ngoại.
Trong thời gian gần đây, việc dã ngoại ở vùng ngoại ô vô cùng phổ biến và được nhiều người hưởng ứng nhiệt liệt, thời tiết dạo này cũng cực kỳ dễ chịu.
Vừa nhìn thấy Thi Hảo, Lý Thiến Vi bèn hỏi: “Thư ký Thi à, cô có muốn đi cùng chúng tôi không?”
Thi Hảo thỉnh thoảng vẫn tham gia các hoạt động do các đồng nghiệp tổ chức.
Cô ngây người trong một thoáng, cảm thấy hơi phân vân: “Ngày mai sẽ có nhiều người tham gia nhỉ?”
“Đi để cảm nhận một chút bầu không khí trong lành thôi mà.” Lý Thiến Vi trả lời: “Nhiều người thì cũng đâu có gì phải sợ.”
Thi Hảo suy ngẫm một lát thì thấy: Cũng đúng nhỉ.
Chỉ có điều Ôn Ỷ vẫn còn ở chỗ cô, vì vậy Thi Hảo không thể đi chơi riêng với bọn họ được.
Ngẫm nghĩ xong, Thi Hảo bèn hỏi: “Tôi còn có một người bạn nữa. Để tôi hỏi cậu ấy trước xem thử cậu ấy có muốn đi cùng hay không nhé?”
Lý Thiến Vi đã từng gặp Ôn Ỷ rồi: “Là phóng viên Ôn đúng chứ?”
Thi Hảo gật đầu.
“Được thôi.” Lý Thiến Vi trả lời một cách nhiệt tình: “Vậy cô mau hỏi thử đi. Chúng ta càng đi đông người thì sẽ càng náo nhiệt và vui vẻ hơn mà.”
Thi Hảo mỉm cười: “Được.”
Mấy người bọn họ đang trò chuyện sôi nổi nên cũng không để ý Lương Tây Kinh đã ra khỏi văn phòng từ lúc nào, sau đó lại quay về.
Thi Hảo cầm điện thoại di động lên, đang định gửi tin nhắn cho Ôn Ỷ thì tin nhắn của Lương Tây Kinh đã được gửi đến trước.
Lương Tây Kinh: [Em từ chối bọn họ đi.]
Thi Hảo nhìn về phía cánh cửa văn phòng đang đóng chặt rồi trả lời anh bằng một dấu chấm hỏi.
Lương Tây Kinh: [Ngày mai anh sẽ đưa em đến một nơi.]
Thi Hảo chớp mắt: [Vừa rồi anh đã ra khỏi phòng làm việc hả?]
Lương Tây Kinh: [Ừm.]
Thi Hảo hiểu ra nhưng lại cảm thấy khá tò mò: [Đi đâu vậy? Nơi đó có thú vị hơn việc đi dã ngoại ở vùng ngoại ô không?]
Lương Tây Kinh: [... Em không muốn đi hửm?]
Thi Hảo mỉm cười: [Em chỉ muốn biết chúng ta sẽ đi đâu thôi.]
Lương Tây Kinh: [Ngày mai anh sẽ nói với em.]
Thấy anh thật sự không muốn nói ra trong ngày hôm nay, Thi Hảo đành bỏ qua cho anh một cách miễn cưỡng: [Được thôi. Nhưng nếu ngày mai chúng ta đi đến một nơi không thú vị bằng việc dã ngoại thì lần sau em sẽ không đi ra ngoài cùng anh nữa đâu đấy.]
Lương Tây Kinh không nói nên lời: [Được.]
-
Vì suy xét đến việc sẽ ra ngoài vào ngày hôm sau, mà Lương Tây Kinh sẽ bay đến nước Đức vào buổi tối hôm đó, khi Lương Tây Kinh hỏi Thi Hảo rằng cô sẽ về đâu trong tối nay, Thi Hảo bèn quyết định sẽ coi trọng bạn trai hơn bạn bè một lần.
Chỉ có điều, hai người còn chưa kịp đến biệt thự thì Lương Tây Kinh đã nhận được một cuộc gọi của Lương Hanh. Ông hỏi Lương Tây Kinh rằng anh có muốn về nhà ăn cơm không.
Lương Tây Kinh đang định từ chối thì Thi Hảo lại lắc đầu với anh rồi dùng khẩu hình nói với anh: Anh hãy đồng ý với chủ tịch đi.
Lương Tây Kinh cau mày nhìn cô.
Thi Hảo lấy điện thoại di động ra rồi gõ chữ: [Ngày mai, ban ngày thì chúng ta sẽ đi ra ngoài chơi, đến buổi tối anh lại phải bay tới nước Đức, trước khi đi công tác thì anh nên đi thăm chủ tịch mà.]
Lương Tây Kinh nhíu mày.
Anh đã hứa sẽ đi cùng cô rồi.
Thi Hảo biết Lương Tây Kinh đang lo lắng chuyện gì nên lại tiếp tục gõ chữ: [Buổi tối có Ôn Ỷ ở cùng em.]
Lương Tây Kinh im lặng trong phút chốc, sau đó trả lời Lương Hanh: “Cháu còn một chút việc phải làm ở đây, cháu sẽ nói chuyện với ông sau ạ.”
Sau khi cúp điện thoại, Lương Tây Kinh bèn nhìn về phía Thi Hảo: “Em có chắc là em muốn anh đi về nhà ông không?”
Thi Hảo gật đầu với vẻ vô cùng kiên định: “Anh đi đi, chúng ta sẽ gặp nhau vào sáng mai mà.”
Lương Tây Kinh nhìn Thi Hảo chăm chú trong vài giây, anh thực sự không thể lay chuyển ý định của cô.
“Anh ăn cơm xong sẽ tới đón em nhé?”
Thi Hảo chớp mắt: “Anh cứ ở nhà ông cụ đi, sáng mai chúng ta sẽ gặp nhau.”
Lương Tây Kinh: “…”
Sau khi đưa Thi Hảo tới cổng khu dân cư, Lương Tây Kinh lại khẽ hỏi: “Đêm nay em thực sự không đến biệt thự à?”
Hai gò má của Thi Hảo hơi đỏ ửng lên, cô trộm liếc nhìn anh: “Tổng giám đốc Lương à, anh kiềm chế một chút đi nào.”
Cô mím môi và không dám nhìn anh: “Sáng mai gặp nhé. Anh về đi, nhớ lái xe chậm thôi đấy.”
Lương Tây Kinh vân vê xương lông mày của mình. Anh muốn nói rằng: Bản thân bảo Thi Hảo quay về biệt thự cũng chẳng phải là muốn làm loại chuyện đó đâu. Hai người họ cũng có thể đắp chăn trò chuyện hàn huyên một cách trong sáng mà.
Nhưng Thi Hảo cứ khăng khăng yêu cầu Lương Tây Kinh trở về nhà ông nội cho nên anh cũng không cần biện bạch hay giải thích thừa thãi thêm nữa. Nếu như càng thanh minh thì ngược lại càng có chiều hướng giấu đầu hở đuôi.
“Vậy anh đi đây.” Lương Tây Kinh lên tiếng.
Thi Hảo tươi cười rạng rỡ: “Hẹn gặp lại, tổng giám đốc Lương.”
“...”
-
Sáng hôm sau, Thi Hảo ngủ dậy vào lúc bảy giờ.
Khi cô thức giấc thì Ôn Ỷ vẫn còn đang ngủ. Thi Hảo bèn rón ra rón rén đi vệ sinh cá nhân, sau đó do dự suốt một lúc giữa việc trang điểm hay không trang điểm, cuối cùng cô đã lựa chọn vế trước.
Đi ra khỏi khu dân cư, Thi Hảo chỉ cần liếc mắt đã nhìn thấy người đang đợi mình ở cổng.
Không khí buổi sáng trong lành lẫn tươi mát. Lương Tây Kinh đang mặc một chiếc áo phông trắng cực kỳ đơn giản phối cùng chiếc quần jean ống rộng sáng màu, cả người anh tràn đầy hơi thở thanh xuân và khí chất trẻ trung mặc dù Lương Tây Kinh thực sự cũng không được xem là người lớn tuổi.
Thi Hảo ngắm nhìn anh một lúc thật lâu rồi cúi đầu nhìn xuống quần áo trên người mình.
Lúc cô cúi đầu xuống, Lương Tây Kinh lại ngẩng đầu lên để ngắm cô một cách chăm chú.
Khi nhìn thấy áo sơ mi trắng có cổ cùng với chiếc quần jean ngắn của Thi Hảo, khóe môi của Lương Tây Kinh lẳng lặng cong lên.
Rõ ràng là họ không hề có ước hẹn từ trước về việc sẽ mặc kiểu quần áo gì. Nhưng khi ngắm nhìn từ xa thì trang phục hai người đang mặc còn giống quần áo của các cặp tình nhân hơn cả đồ đôi.
“Anh đang nhìn cái gì thế?” Cảm nhận được ánh mắt sáng rực của Lương Tây Kinh nên Thi Hảo cố tình hỏi.
Lương Tây Kinh thẳng thắn trả lời: “Nhìn bạn gái của anh.”
“...”
Hai gò má của Thi Hảo hơi nóng lên, cô cảm thấy ngượng ngùng trong vô thức.
Lương Tây Kinh nhìn Thi Hảo bằng ánh mắt quá đỗi nóng bỏng như đang muốn ăn tươi nuốt sống cô, vậy nên cô có phần thẹn thùng đỏ mặt và ngoảnh mặt đi để nhìn sang chỗ khác: “Chúng ta đi ăn sáng trước nhé?”
“Em đói bụng hửm?” Lương Tây Kinh hỏi.
Thi Hảo khó hiểu: “Em không đói. Đợi đến chỗ đó thì chúng ta mới ăn hả?”
Cô thực sự không đói bụng.
Lương Tây Kinh: “Nếu em không đói thì đợi đến đó hẵng ăn sau. Nếu đi muộn quá thì sẽ bị tắc đường rất nghiêm trọng đấy.”
Thi Hảo gật đầu, tò mò hỏi: “Chúng ta sẽ đến một nơi rất xa à?”
Lương Tây Kinh: “Cũng tàm tạm thôi.”
Sau khi lên xe, Thi Hảo vốn muốn nhìn xem Lương Tây Kinh đang định đi về hướng nào. Nhưng cô chưa kịp quan sát thì điện thoại di động của cô đã rung lên trước rồi. Đó là tin nhắn của Ôn Ỷ, cô ấy hỏi Thi Hảo đi sớm vậy sao.
Thi Hảo: [Ừm, bọn tớ đã xuất phát rồi. Hôm nay cậu định làm gì thế?]
Ôn Ỷ: [Tớ tỉnh ngủ nướng trên giường ở nhà cậu cả ngày.]
Thi Hảo: [Được. Cậu muốn ngủ chỗ nào cũng được hết. Tớ sẽ tranh thủ mang quà về cho cậu nhé.]
Ôn Ỷ: [Ỏ, ok luôn.]
Hai người tán gẫu được vài câu thì Thi Hảo đã quên mất việc quan sát điểm đến rồi.
Mãi đến khi chiếc xe lái vào bãi đậu xe, Thi Hảo mới muộn màng ngẩng đầu lên rồi tập trung nhìn về một tòa nhà cách đó không xa. Cô chậm rãi chớp mắt, sau đó quay đầu nhìn người ngồi ở ghế lái: “... Anh đưa em đến khu vui chơi để làm gì thế?”
Lương Tây Kinh: “Hôm nay là ngày Quốc tế Thiếu nhi mà.”
Thi Hảo biết hôm nay là ngày Quốc tế Thiếu Nhi, chỉ là cô không ngờ Lương Tây Kinh lại nghĩ tới chuyện đưa mình đến địa điểm này.
Còn chưa kịp hỏi thì cô đột nhiên nhớ tới những lời mà mình và Lương Tây Kinh từng nói trong lúc hàn huyên.
Đó là ngày Quốc tế Thiếu nhi vào năm ngoái.
Một đồng nghiệp ở phòng trợ lý đã xin nghỉ phép. Nếu chỉ nghỉ một hoặc hai ngày thì họ không cần xin sự chấp thuận của Lương Tây Kinh mà chỉ cần nói với Thi Hảo một tiếng là được rồi. Một điều hết sức trùng hợp là ngày Quốc tế Thiếu nhi năm đó lại rơi vào thứ Sáu, thế là có tới mấy đồng nghiệp trong phòng trợ lý đều xin nghỉ phép.
Mãi tới khi tan ca, Lương Tây Kinh mới hỏi Thi Hảo rằng: Tại sao hôm nay lại có nhiều người xin nghỉ phép đến vậy? Có phải đây là một ngày đặc biệt nào đó không?
Thi Hảo đã nói với anh rằng: Hôm nay là ngày Quốc tế Thiếu nhi nên những đồng nghiệp kia đều đã xin nghỉ phép để đưa con họ đến khu vui chơi.
Khi đó, Lương Tây Kinh đã nhìn Thi Hảo với vẻ khó hiểu như thể anh vô cùng ngờ vực - Tại sao bọn họ nhất định phải đến khu vui chơi vào ngày Quốc tế Thiếu nhi vậy? Ngày hôm sau là ngày đi làm cuối cùng trong tuần rồi, chẳng phải đi chơi vào cuối tuần cũng giống nhau thôi sao?
Thi Hảo suy nghĩ một chốc rồi trả lời anh: “Đây chính là một loại nghi thức trong cuộc sống đấy.”
Lương Tây Kinh gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
Sau khi ký xong văn kiện trong tay, anh đưa nó cho Thi Hảo rồi hỏi: “Còn em thì sao? Ngày Quốc tế Thiếu nhi có cảm giác nào không?”
Thi Hảo sửng sốt một lát, sau đó thẳng thắn đáp lại: “Tổng giám đốc Lương à, em đâu phải là con nít đâu.”
Thi Hảo chỉ có thể đi làm vào ngày Quốc tế Thiếu nhi với tâm trạng ấm ức và cay cú mà thôi.
“...”
“Anh biết.” Lương Tây Kinh im lặng rồi lại hỏi: “Ý anh là trước đây, trong trại trẻ mồ côi có tổ chức hoạt động vào ngày Quốc tế Thiếu nhi không?”
Lương Tây Kinh muốn biết những trải nghiệm trong cuộc sống quá khứ của cô.
Thi Hảo suy nghĩ trong thoáng chốc: “Có chứ.”
Lương Tây Kinh: “Thông thường sẽ là hoạt động gì?”
Thi Hảo: “Ăn một bữa cơm ngon lành, lại còn phát mấy viên kẹo nữa.”
Trước khi cô lên năm tuổi, điều kiện ở trại trẻ mồ côi không được tốt cho lắm. Vì vậy, có thể ăn một bữa ngon lành đã là một chuyện hết sức thỏa mãn và hài lòng rồi.
Lương Tây Kinh hắng giọng, sau đó không hỏi thêm câu nào nữa.
...
“Thi Hảo à.” Giọng nói của Lương Tây Kinh kéo dòng suy nghĩ miên man đang trôi dạt xa xăm của Thi Hảo quay về.
Cô ậm ừ rồi ngẩng đầu nhìn anh: “Lương Tây Kinh.”
Anh biết Thi Hảo đang muốn nói gì.
Lương Tây Kinh cụp mắt xuống, nắm lấy cổ tay của cô rồi rời xuống dưới để đan mười ngón tay với cô, giọng nói trầm vang lên: “Hôm nay chúng ta sẽ làm trẻ em một lần nhé, được không em?”
Lông mi của Thi Hảo khẽ run rẩy, trái tim trong lồng ngực đập mạnh mẽ và mãnh liệt: “... Được ạ.”