Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Ngọn Sóng Không Tên - Trang 2

Chương 19: Tim em đập nhanh quá



Nghe rõ những lời đó của Lương Tây Kinh, Tần Yến sững người lại.
Anh ấy vốn tưởng rằng Lương Tây Kinh đưa Thi Hảo đến Hội nghị thượng đỉnh tài chính là để chọc tức ông cụ, đồng thời để đám người Tiền Tĩnh Hà và Tiền Nhạc biết khó mà lui.
Bây giờ xem ra có vẻ anh ấy đã đoán sai mất rồi.
“Vậy cậu đưa thư ký Thi đến đây…” Tần Yến không nhịn được hỏi.
Lương Tây Kinh ngắm chừng khoảng cách giữa hai người và nói: “Để học.”
Tần Yến: “?”
Anh ấy sửng sốt: “Học cái gì?”
Lương Tây Kinh không trả lời câu hỏi này của anh ấy, bởi vì Thi Hảo đến rồi.
“Tổng giám đốc Lương, tổng giám đốc Tần.” Thi Hảo đứng bên cạnh hai người. Sau khi nhận được ánh mắt đầy ẩn ý của Lương Tây Kinh, cô ngồi xuống rồi báo cáo cho anh về tình hình của hội trường.
Lương Tây Kinh chăm chú lắng nghe và quan sát cực kỳ tập trung.
Thế nhưng trên thực tế, Tần Yến phát hiện ra người này đang nhìn Thi Hảo, vốn dĩ anh chẳng hề chú ý gì đến những điều mà Thi Hảo đang nói.
Phát hiện ra chuyện này, trong lòng Tần Yến không khỏi thắc mắc – rốt cuộc là Lương Tây Kinh để tâm đến Thi Hảo từ bao giờ, tại sao trước đây anh ấy lại không hề phát hiện ra chuyện đó.
Bốn người ở lại hội trường một lúc sau đó rời đi.
Tần Yến còn có việc khác phải làm. Ở thành phố Bình, nhà họ Tần có mấy nhà hàng nên nhân lúc rảnh rỗi, anh ấy đi xem xét một chút.
Sau khi Tần Yến và trợ lý của anh ấy rời đi, Lương Tây Kinh nghiêng đầu nhìn người đang đứng bên cạnh mình: “Giờ về khách sạn hay đi đâu?”
Thi Hảo ngước mắt: “Về khách sạn nhé?”
Lương Tây Kinh: “… Không muốn đi lang thang à?”
“Chiều hôm qua em lượn lờ một vòng rồi.” Thi Hảo ăn ngay nói thẳng.
Lương Tây Kinh nghẹn họng. Anh đang định thuyết phục Thi Hảo thì tiếng chuông điện thoại của cô reo lên.
Anh liếc mắt nhìn, người gọi đến cho cô là Ôn Ỷ.
“Em nghe điện thoại đã nhé.” Thi Hảo nói.
Lương Tây Kinh đáp: “Ừm.”
Điện thoại vừa được kết nối, Thi Hảo đã nghe thấy giọng nói hớn hở của Ôn Ỷ: “Thi Hảo, bây giờ cậu đang ở đâu thế?”
Thi Hảo: “Ở hội trường tổ chức Hội nghị thượng đỉnh đây, có chuyện gì thế?”
“Vậy cậu đoán xem tớ đang ở đâu nào.” Ôn Ỷ nói.
Nghe xong câu này, Thi Hảo trầm ngâm mấy giây rồi trong lòng cô chợt loé lên một ý nghĩ: “Cậu đến thành phố Bình rồi ư?”
Mấy hôm trước lúc hai người trò chuyện, Ôn Ỷ còn than thở với cô rằng lần này cô ấy không có suất trong danh sách người được đến thành phố Bình. Là một phóng viên tài chính, khi đám người Lương Tây Kinh tham gia Hội nghị thượng đỉnh tài chính này thì tất cả các phóng viên đều muốn có được tấm vé vào cổng, đều muốn được tham gia.
Ôn Ỷ: “Đúng.”
Biết Thi Hảo muốn hỏi điều gì nên cô ấy giải thích luôn: “Đồng nghiệp có suất đến đây lúc trước bị ốm mất rồi, để đề phòng chuyện bất trắc, tổng biên tập đổi thành tớ đến.”
Nghe thấy thế, Thi Hảo cong cong môi: “Mặc dù đối với đồng nghiệp của cậu mà nói thì chuyện tớ vui mừng hơi không được phải phép cho lắm nhưng tớ vẫn muốn nói với cậu một tiếng chúc mừng.”
Ôn Ỷ cười nói: “Bây giờ tớ đang ở trên đường đến khách sạn, chiều nay không có việc gì bận cả.”
Thi Hảo nghe ra được ý tứ trong lời nói của cô ấy. Cái câu “vậy chúng ta đi lượn đường tí đi” kia vừa lên đến miệng là cô nghĩ đến người đang ở ngay bên cạnh: “Cậu muốn đi lượn lờ à?”
Ôn Ỷ ậm ừ một tiếng: “Cậu có thời gian rảnh rỗi không?”
Thi Hảo im lặng vài giây sau đó nhỏ giọng nói: “Lát nữa tớ nói với cậu sau nhé.”
Ôn Ỷ sửng sốt một chút rồi mới hiểu ra: “Được rồi, nếu hôm nay không có thời gian rảnh rỗi thì mấy hôm nữa chúng ta hãy đi.”
“Được.”
Sau khi cúp điện thoại, Thi Hảo quay đầu nhìn về phía người đút một tay vào túi đang đứng cách đó không xa.
Lương Tây Kinh cúi đầu nhìn điện thoại với dáng vẻ rất chăm chú. Ánh nắng ban trưa rơi trên người anh, phủ lên khắp người anh một lớp ánh sáng vàng kim mỏng manh, chói mắt lạ thường.
Cảm nhận được ánh mắt của Thi Hảo, Lương Tây Kinh cất điện thoại đi rồi bước tới gần cô: “Gọi điện xong rồi à?”
Thi Hảo gật đầu: “Ôn Ỷ đến thành phố Bình rồi.”
Lương Tây Kinh không hề tỏ ra ngạc nhiên. Anh nheo mắt nhìn cô: “Đến khách sạn rồi chứ?”
Thi Hảo lắc đầu: “Sắp đến rồi.”
Lương Tây Kinh đã hiểu ra: “Đi thôi.”
Thi Hảo hơi giật mình: “Đi đâu cơ?”
“Quay về khách sạn.”
Hai người ngồi lên xe quay về khách sạn.
Sau khi lên xe, Lương Tây Kinh chăm chú xem điện thoại, không trò chuyện gì với Thi Hảo nữa. Mà Thi Hảo thì cứ nhộn nhạo muốn nói gì đó nhưng rồi lại cảm thấy không cần thiết.
Cả quãng đường đến khách sạn hoàn toàn yên tĩnh.
Lúc hai người xuống xe thì trùng hợp Ôn Ỷ và đồng nghiệp của cô ấy cũng vừa đến nơi.
“Thi Hảo.” Ôn Ỷ hớn hở chào Thi Hảo.
Đuôi mắt Thi Hảo cong cong lên: “Sao mà nhanh vậy?”
Ôn Ỷ lại nói: “Tổng giám đốc Lương.”
Lương Tây Kinh gật đầu, nhìn Thi Hảo: “Chiều nay thư ký Thi cứ tự do nghỉ ngơi, nếu có việc gì thì tôi sẽ gọi điện thoại cho cô.”
Nói xong, anh chẳng đợi Thi Hảo trả lời mà đi thẳng vào bên trong luôn.
Nghe thấy những lời Lương Tây Kinh nói, đồng nghiệp của Ôn Ỷ cất tiếng nói: “Thi Hảo, tổng giám đốc Lương đúng là có tình người nhỉ.”
Thi Hảo nhìn chằm chằm vào bóng lưng đi càng lúc càng xa, mơ hồ đáp: “Anh ấy vẫn luôn có tình người.”
Ôn Ỷ và đồng nghiệp của cô ấy đi công tác. Hai người bọn họ đặt một phòng tiêu chuẩn với hai chiếc giường nhỏ.
Đặt đồ đạc xuống, Ôn Ỷ nói với đồng nghiệp của cô ấy một chút rồi đi đến phòng của Thi Hảo.
“Cậu đã ăn bữa trưa chưa thế?” Thi Hảo hỏi.
Ôn Ỷ nằm bò ra chiếc ghế sô pha trong phòng Thi Hảo rồi không nhịn được mà cảm thán: “Lúc nào đó tớ cũng phải nhảy việc sang tập đoàn Lương thị thôi. Đãi ngộ của công ty các cậu tốt đến mức khiến tớ phải ghen tị luôn.”
Thi Hảo cười rồi trêu chọc Ôn Ỷ: “Không làm phóng viên nữa à?”
Cô biết Ôn Ỷ sẽ không đổi nghề. Ôn Ỷ rất thích công việc hiện tại của mình, bởi vì làm phóng viên chính là ước mơ từ khi còn nhỏ của cô ấy.
Điều Thi Hảo không ngờ đến là Ôn Ỷ lại trả lời cô rằng: “Tớ đang xem xét.”
Trong chớp mắt, Thi Hảo choáng váng: “Cậu nghiêm túc đấy chứ?”
Nhìn dáng vẻ kinh ngạc của cô, Ôn Ỷ cười nói: “Tớ trêu cậu thôi.”
Thi Hảo lườm cô ấy một phát.
Ôn Ỷ dựa lên người cô, có đôi chút mệt mỏi nheo mắt lại: “Cậu nghĩ xong chưa thế? Lát nữa chúng ta sẽ đi đâu?”
Thi Hảo: “Chưa nghĩ ra.”
Ôn Ỷ ồ lên một tiếng rồi lấy điện thoại ra: “Cậu có chỗ nào muốn đi không? Để tớ xem thử xem ở thành phố Bình có chỗ nào đáng để đi không nào.”
Còn chưa gõ xong câu hỏi thì điện thoại của Ôn Ỷ đã bị Thi Hảo lấy đi mất.
Cô ấy không hiểu là có chuyện gì: “Cậu làm gì vậy?”
Thi Hảo nhìn Ôn Ỷ, không thèm lo lắng gì nữa: “Mấy hôm nữa có thời gian rảnh rỗi rồi hãy đi lượn lờ.”
“?”
Ôn Ỷ sững lại một chút rồi nhìn Thi Hảo một lượt từ trên xuống dưới: “Cậu muốn đi tìm Lương Tây Kinh à?”
Thi Hảo thẳng thắn gật đầu.
“Tớ không yên tâm về anh ấy lắm.” Tuy Lương Tây Kinh là một người đàn ông cao lớn như thế, chẳng có gì để mà không yên tâm nhưng ngay lúc này, Thi Hảo lại có ý nghĩ như vậy.
Ôn Ỷ không hỏi han thêm nữa: “Vậy cậu đi đi.”
Cô ấy cũng chẳng cần Thi Hảo phải chăm sóc nhiều, xua xua tay nói: “Thực ra tớ cũng cảm thấy hơi mệt, tớ ở phòng cậu ngủ một giấc đây.”
Thi Hảo liếc nhìn cô ấy: “Cậu có muốn ăn chút gì đó rồi hẵng ngủ không?”
Quả thực là ăn bữa trưa trên máy bay, Ôn Ỷ vẫn chưa no: “Cậu gọi món giúp tớ đi, gọi xong thì cậu hãy đi.”
Thi Hảo phì cười: “Tớ ăn cùng cậu một chút rồi lên sau vậy.”
Nghe thấy thế, Ôn Ỷ nhướng nhướng mày rồi khen cô: “Xem ra, cậu vẫn chưa bị tổng giám đốc Lương mê hoặc đến nỗi thần hồn điên đảo.”
Thi Hảo: “…”
Ăn cơm cùng Ôn Ỷ xong, Thi Hảo đi tìm Lương Tây Kinh.
Trước khi vào thang máy, cô cố ý nhắn tin đến cho Lương Tây Kinh, hỏi xem anh đang làm gì.
Nhưng Lương Tây Kinh lại không trả lời.
Đến tầng cao nhất, Thi Hảo nhẹ chân nhẹ tay bước vào phòng anh.
Ở tầng cao nhất có hai phòng với cửa ra vào ở phía ngoài cùng của hai phía. Ở ngoài cùng của phía bên kia là phòng mà Tần Yến ở, cách xa với phòng của Lương Tây Kinh bên này.
Đến cửa, Thi Hảo không bấm chuông cửa mà quẹt thẻ đi vào luôn.
Phòng khách yên lặng như tờ, nếu không có đôi giày của Lương Tây Kinh xếp ngay ngắn ở cửa thì Thi Hảo sẽ tưởng rằng anh không có ở trong phòng.
Nhìn quanh một lượt, Thi Hảo đi vào thư phòng trước.
Trong thư phòng không có ai, Thi Hảo lại đi vào phòng ngủ. Rèm cửa sổ trong phòng ngủ vẫn y nguyên như sáng nay lúc cô thức dậy, vẫn kéo kín bưng, một chút ánh sáng cũng không thể len lỏi vào được.
Nhờ vào chút ánh sáng nghiêng nghiêng từ phòng khách chiếu đến, Thi Hảo mới để ý – Lương Tây Kinh đang ngủ.
Ba giờ chiều, thế mà Lương Tây Kinh lại đang nằm ngủ.
Ngoại trừ lúc Lương Tây Kinh bị ốm ra thì đây là lần đầu tiên Thi Hảo nhìn thấy anh ngủ bù vào giờ này.
Nghĩ đến đây, động tác của Thi Hảo trở nên nhẹ nhàng hơn.
Cô chậm rãi đến gần, nhìn người đang say ngủ dưới chăn. Cô không nhịn được mà lấy điện thoại ra rồi chụp mấy tấm ảnh hình cái đầu đang để lộ ra ngoài của anh.
Đột nhiên, trong căn phòng yên tĩnh vang lên mấy tiếng tách tách.
Động tác của Thi Hảo cứng đờ lại. Cô còn chưa kịp thực hiện biện pháp khắc phục nào thì Lương Tây Kinh đã mở mắt ra.
“…”
Hai người bốn mắt nhìn nhau.
Một lát sau, Thi Hảo đang định mở miệng nói thì Lương Tây Kinh vươn tay ra, kéo cô đến bên mình: “Đừng nghịch.”
Hơi thở nóng rực của anh phả vào cổ Thi Hảo. Anh nói bằng giọng trầm trầm: “Ngủ thêm một lúc.”
“?”
Thi Hảo nằm sấp trên chăn, giữ nguyên tư thế khó xử đó chừng nửa phút rồi mới ngẩng mặt lên nhìn người bên cạnh.
Anh ấy đang tỉnh táo hay là không tỉnh táo vậy?
Dựa vào chút ánh sáng yếu ớt, Thi Hảo nhìn rõ hàng mi hơi rũ xuống của anh.
Lương Tây Kinh không tỉnh dậy.
Nghĩ đến hành động vừa rồi của anh, Thi Hảo cảm thấy hơi buồn cười. Người này làm một loại hạn chế nào đó hay là nằm mơ thấy ôn hương nhuyễn ngọc* vậy?
*Ôn hương nhuyễn ngọc: Ý nói đến người con gái xinh đẹp, dịu dàng.
Người trong giấc mơ của anh là cô hay là… Người khác?
Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu cô, Thi Hảo bất chợt nhận ra hình như từ trước đến giờ cô chưa từng hỏi Lương Tây Kinh về những chuyện liên quan đến phương diện tình cảm của anh.
Hai người bọn họ bắt đầu bằng một đêm hỗn loạn, sau này, lúc đã nói rõ với nhau về việc phát triển chuyện tình cảm không thể để cho người khác biết này rồi thì cả hai người đều không nhắc đến quá khứ.
Cô không hỏi Lương Tây Kinh, Lương Tây Kinh cũng không hỏi cô.
Nghĩ đến đây, Thi Hảo cảm thấy hơi chua xót trong lòng. Cô chọc chọc lên mặt Lương Tây Kinh: “Tổng giám đốc Lương, anh nằm mơ thấy người đẹp nào thế?”
Cô lẩm bẩm nói một mình, cũng không hy vọng là anh sẽ trả lời.
Không ngờ, Thi Hảo vừa nói dứt lời thì đã nghe thấy giọng nam trầm khàn quen thuộc: “Thi Hảo.”
Thi Hảo ngẩn người.
Lương Tây Kinh lại mở mắt ra lần nữa, vẻ mặt dần tỉnh táo hơn một chút: “Sao em còn chưa ra ngoài?”
“…” Thi Hảo chớp chớp mắt giải thích: “Ôn Ỷ mệt nên muốn nằm ngủ, em lên đây xem tổng giám đốc Lương có giao cho công việc nào không.”
Lương Tây Kinh và cô đối mắt nhìn nhau vài giây: “Có.”
Thi Hảo kinh ngạc: “Gì vậy?”
Lương Tây Kinh nằm dịch sang một bên rồi vén chăn lên, ý tứ rất rõ ràng.
Thi Hảo nhìn anh, do dự một chút: “… Đi ngủ à?”
Lương Tây Kinh nói: “Thư ký Thi, ngủ cùng anh một lát nhé?”
“…”
Thi Hảo không nói nên lời, khó hiểu hỏi anh: “Sao anh lại có thể ngủ vào giờ này vậy?”
“Anh buồn ngủ.” Lương Tây Kinh thuận miệng nói.
Thi Hảo không tin là Lương Tây Kinh rảnh rỗi rồi buồn ngủ. Anh có cả đống công việc phải làm.
Kể cả là vào ngày cuối tuần thì cũng không thể có chuyện thực sự không có việc gì để làm giống như bọn họ được. Huống chi gần đây công ty còn đang tranh giành dự án làng nghỉ dưỡng ở thành phố Bình, anh hẳn là phải rất bận rộn mới đúng.
Điều mà Thi Hảo không biết là Lương Tây Kinh đã lên kế hoạch buổi chiều đưa cô đến một nơi.
Bởi thế cho nên buổi sáng, trong khi cô còn đang ngủ thì anh đã lôi hết những tài liệu cần xử lý ra làm cho xong, cũng đã tham dự xong cuộc họp trực tuyến ở nước ngoài rồi.
Làm xong cả rồi mà Thi Hảo vẫn chưa thức dậy nên Lương Tây Kinh mới cùng Tần Yến đi đến phòng tập thể dục lúc hơn chín giờ.
Chỉ là dù anh đã ngàn tính vạn tính cũng không tính được đến chuyện Ôn Ỷ sẽ từ trên trời rơi xuống thành phố Bình, đã thế lại còn rủ Thi Hảo đi dạo phố.
Sau khi hai người tách nhau ra dưới lầu, Lương Tây Kinh đến thư phòng xem kế hoạch một lúc.
Cảm thấy buồn ngủ cho nên anh bèn quay về phòng nằm ngủ. Vừa mới ngủ chưa được nửa tiếng đồng hồ thì Thi Hảo đã đến.
Sau vài giây cứng đờ, Thi Hảo ồ lên một tiếng rồi im lặng nằm xuống.
Lương Tây Kinh kéo cô vào lòng rồi thấp giọng hỏi: “Em có buồn ngủ không?”
Thi Hảo lắc đầu.
Đêm qua cô đã ngủ đủ rồi.
Lương Tây Kinh ừm một tiếng. Ánh mắt anh ngưng đọng trên khuôn mặt cô: “Ban nãy em lẩm bà lẩm bẩm nói gì thế?”
Nghe thấy lời anh nói, tinh thần Thi Hảo hơi căng thẳng: “… Em quên mất rồi.”
Lúc nói những lời này, cô không dám nhìn Lương Tây Kinh. Cô không muốn để anh biết chút suy nghĩ nhỏ nhặt của bản thân.
Nhìn dáng vẻ cắn rứt lương tâm đó của cô, lông mày của Lương Tây Kinh nhướng lên: “Là thế sao?”
Thi Hảo giả vờ bình tĩnh: “Ừm.”
Lương Tây Kinh như cười mà không phải là cười nhìn cô, không nói gì cả.
Một lúc sau, Thi Hảo nghe thấy anh nói: “Thi Hảo, làm người thì phải thành thật.”
Khoé miệng Thi Hảo mấp máy, đang định phản bác lại lời anh nói rằng cô không thành thật lúc nào?
Bàn tay của Lương Tây Kinh đã đi trước một bước, phủ lên bầu ngực phập phồng của cô mà cảm nhận nhịp tim của cô rồi nói bằng giọng trầm thấp, cực kì từ tốn: “Tim em đập nhanh quá.”
Chương trước Chương tiếp
Loading...