Ngôi Sao Thứ Mười Hai - Trang 2
Chương 8: “Tôi để trên bàn cho cậu”
Trần Hạc Sâm từ văn phòng đi ra.
Ổ Hồ Lâm chặn cậu lại trên hành lang, ném quyển sách cho cậu, Trần Hạc Sâm nhướng mày: “Gì vậy?”
“Sách của Lương Úy, không phải cậu sắp về lớp à?” Ổ Hồ Lâm hất cằm, “Sẵn tiện đưa cậu ấy luôn”.
Trần Hạc Sâm tiện tay lật sách, trên chỗ trống của trang sách còn ghi một công thức, chữ viết nữ sinh tinh tế nhẹ nhàng, cậu dùng ngón tay búng búng bìa quyển sách vật lý: “Diêu Tri Gia bảo cậu đi trả à?”
“Còn phải hỏi.”
Trần Hạc Sâm cười, trêu chọc: “Chỉ có chị Diêu mới sai bảo được cậu thôi.”
“Có qua có lại mà.”
Trần Hạc Sâm lên lầu, tình cờ bắt gặp bóng dáng Lương Úy ra khỏi phòng vệ sinh.
Cậu chặn Lương Úy, đưa cô quyển sách vật lý trong tay, Lương Úy giơ tay ra định cầm lấy, nhưng cậu rút lại, nói: “Thôi.”
Lương Úy không kịp phản ứng, đứng ngây ngốc.
Trần Hạc Sâm gõ nhẹ bàn tay ướt đẫm của cô: “Tôi để trên bàn cho cậu.”
Chàng trai quay đi.
Lương Úy nghĩ ngợi một lát, lại gọi: “Trần Hạc Sâm.”
Trần Hạc Sâm quay người lại.
Ánh mặt cậu dừng trên gương mặt cô, Lương Úy hít một hơi sâu, mỉm cười: “Cảm ơn cậu.”
Trần Hạc Sâm thong thả cười: “Không có gì.”
Lương Úy về lớp, trên bàn cô có một quyển sách vật lý. Trần Hạc Sâm không ở trong lớp, tiết tiếp theo học môn thể dục, nửa lớp đã đi ra ngoài, chỉ còn vài người ngồi lại.
Lý Chanh lén lút ngồi tại chỗ chơi điện thoại, thấy cô quay lại, cô ấy ngẩng đầu nói: “Học ủy để sách trên bàn cậu đấy.”
Lương Úy phản ứng, rũ mắt, đầu ngón tay chạm vào quyển sách, tựa như hơi ấm của cậu vẫn còn vương trên bìa, sau đó cô đặt quyển sách vào hộc bàn: “Lý Chanh, bây giờ cậu muốn ra sân thể dục không?”
Lý Chanh đứng dậy: “Đi thôi.”
Với những tiết thể dục ở trường Trung học số 1 Yến Nam, giáo viên thường chọn dạy học ở sân bóng rổ. Sân bóng rổ nằm bên cạnh khu phòng học, vậy nên không cần phải đi xa.
Tiết thể dục hôm nay có ba lớp học chung, 11/12, lớp xã hội 11/3, và lớp của Lý Uyển. Tiết thể dục ở trường cấp ba chủ yếu là hoạt động tự do, không có gì quá nghiêm trọng. Giáo viên thể dục của mỗi lớp đều thực hiện theo một bộ quy trình, đầu tiên là yêu cầu học sinh chạy vài vòng khởi động, sau đó cho nửa lớp luyện tập bóng bàn, nửa lớp còn lại hoạt động tự do. Đôi khi nhân lúc này, vài nữ sinh còn chuồn về phòng học, nam sinh ở lại chơi bóng rổ giết thời gian.
Giáo viên thể dục giải tán lớp học, đội hình quy củ lại trở nên rối loạn.
Thường Hưng Vũ khoác vai Trần Hạc Sâm: “Anh Sâm, đi chơi bóng rổ đi, đấu với lớp 11/3 một trận.”
“Nóng lắm.” Trần Hạc Sâm nhíu mày, mở áo khoác đồng phục, huých khuỷu tay vào Thường Hưng Vũ: “Tránh ra.”
Thường Hưng Vũ ra sức thuyết phục: “Chơi không?”
Trần Hạc Sâm chậc lưỡi, nói: “Lấy bóng đi.”
Thường Hưng Vũ vui vẻ.
Lương Úy đứng giữa đám đông, Lý Chanh bước đến: “Úy Úy, tớ phải về lớp, cậu có về không?”
Ánh mắt Lương Úy lóe lên tia do dự: “Có.”
Lý Chanh khoác tay Lương Úy, bước ngang qua sân bóng rổ, lên cầu thang đến tầng một. Lương Úy đột ngột dừng lại, Lý Chanh ngây người một lát, nhìn cô: “Sao thế?”
Lương Úy nói: “Tự nhiên tớ thấy khát quá, muốn đi mua nước. Lý Chanh, cậu về lớp trước đi.”
Lý Chanh bước xuống một bậc thang: “Tớ đi mua với cậu.”
Lương Úy giữ cánh tay cô ấy, cười: “Không cần đâu, tớ tự đi được rồi.”
Lý Chanh nhìn cô khó hiểu, cuối cùng nói: “Được rồi, vậy tớ về lớp trước.”
Lương Úy gật đầu.
Đợi Lý Chanh lên lầu, không nhìn thấy bóng dáng cô ấy nữa, Lương Úy mới thở ra một hơi, quay đầu đi ra sân bóng rổ. Trái tim cô đập nhanh, từng chút từng chút, nặng nề như nhịp trống, Lương Úy bước đi, sau đó bắt đầu chạy trong vô thức, máu chảy dồn dập, lưng mướt mồ hôi.
Rẽ qua một góc sân, cách xa một khoảng, bóng dáng chàng trai chạy trên sân bóng rổ xuất hiện trong tầm mắt, vài nữ sinh đứng nhìn xung quanh.
Bước chân Lương Úy từ từ chậm lại.
Trần Hạc Sâm cởi áo khoác, chỉ mặc áo thun ngắn tay bên trong, cậu chạy tới chạy lui, gió thổi bay mái tóc trước trán, để lộ gương mặt nam sinh đẹp trai gọn gàng.
Lương Úy đứng nhìn một lát, im lặng quay đầu, bắt gặp ánh mắt của Lý Uyển từ bàn bóng bàn cách đó không xa. Lý Uyển cong môi, cười cho có lệ, sau đó quay đầu, tiếp tục trò chuyện với mấy cô gái xung quanh.
Lương Úy ngây người một lát, sau đó vén lọn tóc bị gió thổi bay ra sau tai, nhìn về phía sân bóng rổ, tựa như không có chuyện gì xảy ra.
“Uyển Uyển, có phải là Lương Úy lớp 11/12 không? Học sinh đứng đầu đấy, cậu biết cậu ấy không?”
“Cậu không biết à? Uyển Uyển và Lương Úy sống cùng phòng ký túc xá đấy.”
“Uyển Uyển, không phải cậu hay tránh tiếp xúc với học sinh giỏi sao? Sao cậu vẫn chào cậu ấy, hai cậu có mối quan hệ tốt à?”
“Đại loại như thế.”
Lý Uyển chống tay lên bàn, ngẩng đầu, ánh mắt lại rơi vào bóng lưng của Lương Úy, nhìn chăm chú một lát, cô ấy dời mắt, nhìn Trần Hạc Sâm trên sân thể dục.
Trong lớp, Lý Chanh tựa vào cửa sổ, tán gẫu với vài bạn nữ.
Lương Úy bước vào từ cửa sau, Lý Chanh bắt gặp bóng dáng của cô, gọi: “Úy Úy, đến đây xem này, học ủy chơi bóng trông đẹp trai quá.”
Bầu không khí trên sân bóng rổ hừng hực khí thế.
Giữa một nhóm thiếu niên trẻ trung, cô luôn có thể nhìn ra bóng dáng của cậu. Trần Hạc Sâm lấy đà, ném một cú vào rổ, lúc chạy về, cậu duỗi tay, chạm nhẹ vào tay Thường Hưng Vũ vừa lướt qua.
Thường Hưng Vũ hét to: “Anh Sâm, sáu điểm.”
Mãi đến khi hết tiết, trận bóng rổ mới kết thúc bằng một màn tranh cãi.
Khi đó, đồng đội cướp được bóng, chuyền cho Trần Hạc Sâm. Một nam sinh lớp 11/3 đẩy lưng cậu, cố chặn bóng, quả bóng bay qua vạch kẻ màu nâu, Trần Hạc Sâm ngồi dậy, chàng trai đứng sau lưng cậu đột nhiên ngã xuống, ngồi bệt trên nền đất.
“Mẹ nó, cậu ấy ăn vạ sao? Học ủy còn chưa chạm vào cậu ấy?!”
“Đúng, đúng, chơi bóng mà cũng giở trò nữa!”
Lương Úy không phát ra động tĩnh, ánh mắt dừng ở Trần Hạc Sâm, dường như Trần Hạc Sâm không tức giận vì hành động của chàng trai kia, cậu giơ tay ra hiệu dừng lại, quay đầu, vươn tay kéo cậu ấy đứng dậy.
Chàng trai nắm cánh tay cậu, mượn lực đứng dậy.
Chuông reo báo hết tiết.
Nhóm nam sinh trên sân bóng rổ cũng dừng lại, Thường Hưng Vũ lấy chai nước ném qua cho Trần Hạc Sâm: “Mẹ nó, Chu Nhạc chơi không nổi nên giở trò à?”
Trần Hạc Sâm mở chai nước khoáng, ngẩng đầu uống một ngụm gần nửa chai, cậu vặn nắp lại, lắc đầu cho bớt mồ hôi: “Chơi thôi mà, hơn thua với cậu ấy làm gì?”
Thường Hưng Vũ vẫn mắng: “Chơi với loại người như vậy là chán nhất đấy.”
Trần Hạc Sâm cười, nghiêng người lấy áo khoác đồng phục treo trên bục bóng rổ: “Về lớp đi.”
Lương Úy và Lý Chanh về chỗ, lát sau, Trần Hạc Sâm và Thường Hưng Vũ vừa trò chuyện vừa vào lớp từ cửa sau.
Vừa chơi bóng xong, mấy chàng trai đều nóng bừng bừng, mở quạt trong phòng học. Ngày đó, quạt trong phòng học đều là loại quạt ba cánh lỗi thời, cánh quạt chậm chạp quay hai vòng, cuối cùng cũng tăng tốc, hóa thành một vòng xoáy mờ ảo.
Sách trên bàn bị quạt thổi mở.
“Thường Hưng Vũ, cậu về chỗ đi.”
Thường Hưng Vũ: “Tiểu thư à, xin hãy thương xót tôi, sang chỗ tôi ngồi đi, cho tôi ngồi đây hưởng gió một chút.”
Triệu Văn từ chối, nửa đùa nửa thật nói: “Có đổi chỗ thì tớ cũng đổi sang chỗ của học ủy thôi.”
Vài nam sinh bắt đầu ầm ĩ.
“Đừng, chỗ của bọn tôi, cậu muốn ngồi thì cứ đến ngồi.”
“Chỗ của tôi là phong thủy bảo địa, cậu đến đây ngồi đi, miễn phí đấy.”
Lý Chanh chọc chọc Lương Úy, thì thầm: “Có lẽ không ai trong lớp là không hiểu tâm tư của Triệu Văn đối với học ủy. Tâm của Tư Mã Chiêu, ai nhìn cũng thấy, nhưng cậu ấy táo bạo thật đấy.”
(* Tư Mã Chiêu là một chính trị gia, quân sự gia, một quyền thần trứ danh thời kì cuối của nhà Tào Ngụy thời Tam Quốc trong lịch sử Trung Quốc. Ngụy Đế Tào Mao từng nói: “Tâm của Tư Mã Chiêu, ai nhìn cũng thấy”, về sau trở thành một câu thành ngữ nổi tiếng nói về ý đồ không thể che giấu của một người.)
Lương Úy quay đầu, nhìn Trần Hạc Sâm.
Trần Hạc Sâm lười biếng tựa vào cửa sổ, nhàn nhạt mỉm cười, cầm chai nước khoáng gõ đầu Thường Hưng Vũ: “Về chỗ đi, sắp đến giờ học rồi đấy.”
Trần Hạc Sâm đứng thẳng dậy, đi đến chỗ ngồi.
Cậu là thủ lĩnh của mấy chàng trai, vừa rời đi, mấy chàng trai tụ tập trước cửa sổ cũng không muốn nói chuyện nữa, giải tán về chỗ ngồi.
Ổ Hồ Lâm chặn cậu lại trên hành lang, ném quyển sách cho cậu, Trần Hạc Sâm nhướng mày: “Gì vậy?”
“Sách của Lương Úy, không phải cậu sắp về lớp à?” Ổ Hồ Lâm hất cằm, “Sẵn tiện đưa cậu ấy luôn”.
Trần Hạc Sâm tiện tay lật sách, trên chỗ trống của trang sách còn ghi một công thức, chữ viết nữ sinh tinh tế nhẹ nhàng, cậu dùng ngón tay búng búng bìa quyển sách vật lý: “Diêu Tri Gia bảo cậu đi trả à?”
“Còn phải hỏi.”
Trần Hạc Sâm cười, trêu chọc: “Chỉ có chị Diêu mới sai bảo được cậu thôi.”
“Có qua có lại mà.”
Trần Hạc Sâm lên lầu, tình cờ bắt gặp bóng dáng Lương Úy ra khỏi phòng vệ sinh.
Cậu chặn Lương Úy, đưa cô quyển sách vật lý trong tay, Lương Úy giơ tay ra định cầm lấy, nhưng cậu rút lại, nói: “Thôi.”
Lương Úy không kịp phản ứng, đứng ngây ngốc.
Trần Hạc Sâm gõ nhẹ bàn tay ướt đẫm của cô: “Tôi để trên bàn cho cậu.”
Chàng trai quay đi.
Lương Úy nghĩ ngợi một lát, lại gọi: “Trần Hạc Sâm.”
Trần Hạc Sâm quay người lại.
Ánh mặt cậu dừng trên gương mặt cô, Lương Úy hít một hơi sâu, mỉm cười: “Cảm ơn cậu.”
Trần Hạc Sâm thong thả cười: “Không có gì.”
Lương Úy về lớp, trên bàn cô có một quyển sách vật lý. Trần Hạc Sâm không ở trong lớp, tiết tiếp theo học môn thể dục, nửa lớp đã đi ra ngoài, chỉ còn vài người ngồi lại.
Lý Chanh lén lút ngồi tại chỗ chơi điện thoại, thấy cô quay lại, cô ấy ngẩng đầu nói: “Học ủy để sách trên bàn cậu đấy.”
Lương Úy phản ứng, rũ mắt, đầu ngón tay chạm vào quyển sách, tựa như hơi ấm của cậu vẫn còn vương trên bìa, sau đó cô đặt quyển sách vào hộc bàn: “Lý Chanh, bây giờ cậu muốn ra sân thể dục không?”
Lý Chanh đứng dậy: “Đi thôi.”
Với những tiết thể dục ở trường Trung học số 1 Yến Nam, giáo viên thường chọn dạy học ở sân bóng rổ. Sân bóng rổ nằm bên cạnh khu phòng học, vậy nên không cần phải đi xa.
Tiết thể dục hôm nay có ba lớp học chung, 11/12, lớp xã hội 11/3, và lớp của Lý Uyển. Tiết thể dục ở trường cấp ba chủ yếu là hoạt động tự do, không có gì quá nghiêm trọng. Giáo viên thể dục của mỗi lớp đều thực hiện theo một bộ quy trình, đầu tiên là yêu cầu học sinh chạy vài vòng khởi động, sau đó cho nửa lớp luyện tập bóng bàn, nửa lớp còn lại hoạt động tự do. Đôi khi nhân lúc này, vài nữ sinh còn chuồn về phòng học, nam sinh ở lại chơi bóng rổ giết thời gian.
Giáo viên thể dục giải tán lớp học, đội hình quy củ lại trở nên rối loạn.
Thường Hưng Vũ khoác vai Trần Hạc Sâm: “Anh Sâm, đi chơi bóng rổ đi, đấu với lớp 11/3 một trận.”
“Nóng lắm.” Trần Hạc Sâm nhíu mày, mở áo khoác đồng phục, huých khuỷu tay vào Thường Hưng Vũ: “Tránh ra.”
Thường Hưng Vũ ra sức thuyết phục: “Chơi không?”
Trần Hạc Sâm chậc lưỡi, nói: “Lấy bóng đi.”
Thường Hưng Vũ vui vẻ.
Lương Úy đứng giữa đám đông, Lý Chanh bước đến: “Úy Úy, tớ phải về lớp, cậu có về không?”
Ánh mắt Lương Úy lóe lên tia do dự: “Có.”
Lý Chanh khoác tay Lương Úy, bước ngang qua sân bóng rổ, lên cầu thang đến tầng một. Lương Úy đột ngột dừng lại, Lý Chanh ngây người một lát, nhìn cô: “Sao thế?”
Lương Úy nói: “Tự nhiên tớ thấy khát quá, muốn đi mua nước. Lý Chanh, cậu về lớp trước đi.”
Lý Chanh bước xuống một bậc thang: “Tớ đi mua với cậu.”
Lương Úy giữ cánh tay cô ấy, cười: “Không cần đâu, tớ tự đi được rồi.”
Lý Chanh nhìn cô khó hiểu, cuối cùng nói: “Được rồi, vậy tớ về lớp trước.”
Lương Úy gật đầu.
Đợi Lý Chanh lên lầu, không nhìn thấy bóng dáng cô ấy nữa, Lương Úy mới thở ra một hơi, quay đầu đi ra sân bóng rổ. Trái tim cô đập nhanh, từng chút từng chút, nặng nề như nhịp trống, Lương Úy bước đi, sau đó bắt đầu chạy trong vô thức, máu chảy dồn dập, lưng mướt mồ hôi.
Rẽ qua một góc sân, cách xa một khoảng, bóng dáng chàng trai chạy trên sân bóng rổ xuất hiện trong tầm mắt, vài nữ sinh đứng nhìn xung quanh.
Bước chân Lương Úy từ từ chậm lại.
Trần Hạc Sâm cởi áo khoác, chỉ mặc áo thun ngắn tay bên trong, cậu chạy tới chạy lui, gió thổi bay mái tóc trước trán, để lộ gương mặt nam sinh đẹp trai gọn gàng.
Lương Úy đứng nhìn một lát, im lặng quay đầu, bắt gặp ánh mắt của Lý Uyển từ bàn bóng bàn cách đó không xa. Lý Uyển cong môi, cười cho có lệ, sau đó quay đầu, tiếp tục trò chuyện với mấy cô gái xung quanh.
Lương Úy ngây người một lát, sau đó vén lọn tóc bị gió thổi bay ra sau tai, nhìn về phía sân bóng rổ, tựa như không có chuyện gì xảy ra.
“Uyển Uyển, có phải là Lương Úy lớp 11/12 không? Học sinh đứng đầu đấy, cậu biết cậu ấy không?”
“Cậu không biết à? Uyển Uyển và Lương Úy sống cùng phòng ký túc xá đấy.”
“Uyển Uyển, không phải cậu hay tránh tiếp xúc với học sinh giỏi sao? Sao cậu vẫn chào cậu ấy, hai cậu có mối quan hệ tốt à?”
“Đại loại như thế.”
Lý Uyển chống tay lên bàn, ngẩng đầu, ánh mắt lại rơi vào bóng lưng của Lương Úy, nhìn chăm chú một lát, cô ấy dời mắt, nhìn Trần Hạc Sâm trên sân thể dục.
Trong lớp, Lý Chanh tựa vào cửa sổ, tán gẫu với vài bạn nữ.
Lương Úy bước vào từ cửa sau, Lý Chanh bắt gặp bóng dáng của cô, gọi: “Úy Úy, đến đây xem này, học ủy chơi bóng trông đẹp trai quá.”
Bầu không khí trên sân bóng rổ hừng hực khí thế.
Giữa một nhóm thiếu niên trẻ trung, cô luôn có thể nhìn ra bóng dáng của cậu. Trần Hạc Sâm lấy đà, ném một cú vào rổ, lúc chạy về, cậu duỗi tay, chạm nhẹ vào tay Thường Hưng Vũ vừa lướt qua.
Thường Hưng Vũ hét to: “Anh Sâm, sáu điểm.”
Mãi đến khi hết tiết, trận bóng rổ mới kết thúc bằng một màn tranh cãi.
Khi đó, đồng đội cướp được bóng, chuyền cho Trần Hạc Sâm. Một nam sinh lớp 11/3 đẩy lưng cậu, cố chặn bóng, quả bóng bay qua vạch kẻ màu nâu, Trần Hạc Sâm ngồi dậy, chàng trai đứng sau lưng cậu đột nhiên ngã xuống, ngồi bệt trên nền đất.
“Mẹ nó, cậu ấy ăn vạ sao? Học ủy còn chưa chạm vào cậu ấy?!”
“Đúng, đúng, chơi bóng mà cũng giở trò nữa!”
Lương Úy không phát ra động tĩnh, ánh mắt dừng ở Trần Hạc Sâm, dường như Trần Hạc Sâm không tức giận vì hành động của chàng trai kia, cậu giơ tay ra hiệu dừng lại, quay đầu, vươn tay kéo cậu ấy đứng dậy.
Chàng trai nắm cánh tay cậu, mượn lực đứng dậy.
Chuông reo báo hết tiết.
Nhóm nam sinh trên sân bóng rổ cũng dừng lại, Thường Hưng Vũ lấy chai nước ném qua cho Trần Hạc Sâm: “Mẹ nó, Chu Nhạc chơi không nổi nên giở trò à?”
Trần Hạc Sâm mở chai nước khoáng, ngẩng đầu uống một ngụm gần nửa chai, cậu vặn nắp lại, lắc đầu cho bớt mồ hôi: “Chơi thôi mà, hơn thua với cậu ấy làm gì?”
Thường Hưng Vũ vẫn mắng: “Chơi với loại người như vậy là chán nhất đấy.”
Trần Hạc Sâm cười, nghiêng người lấy áo khoác đồng phục treo trên bục bóng rổ: “Về lớp đi.”
Lương Úy và Lý Chanh về chỗ, lát sau, Trần Hạc Sâm và Thường Hưng Vũ vừa trò chuyện vừa vào lớp từ cửa sau.
Vừa chơi bóng xong, mấy chàng trai đều nóng bừng bừng, mở quạt trong phòng học. Ngày đó, quạt trong phòng học đều là loại quạt ba cánh lỗi thời, cánh quạt chậm chạp quay hai vòng, cuối cùng cũng tăng tốc, hóa thành một vòng xoáy mờ ảo.
Sách trên bàn bị quạt thổi mở.
“Thường Hưng Vũ, cậu về chỗ đi.”
Thường Hưng Vũ: “Tiểu thư à, xin hãy thương xót tôi, sang chỗ tôi ngồi đi, cho tôi ngồi đây hưởng gió một chút.”
Triệu Văn từ chối, nửa đùa nửa thật nói: “Có đổi chỗ thì tớ cũng đổi sang chỗ của học ủy thôi.”
Vài nam sinh bắt đầu ầm ĩ.
“Đừng, chỗ của bọn tôi, cậu muốn ngồi thì cứ đến ngồi.”
“Chỗ của tôi là phong thủy bảo địa, cậu đến đây ngồi đi, miễn phí đấy.”
Lý Chanh chọc chọc Lương Úy, thì thầm: “Có lẽ không ai trong lớp là không hiểu tâm tư của Triệu Văn đối với học ủy. Tâm của Tư Mã Chiêu, ai nhìn cũng thấy, nhưng cậu ấy táo bạo thật đấy.”
(* Tư Mã Chiêu là một chính trị gia, quân sự gia, một quyền thần trứ danh thời kì cuối của nhà Tào Ngụy thời Tam Quốc trong lịch sử Trung Quốc. Ngụy Đế Tào Mao từng nói: “Tâm của Tư Mã Chiêu, ai nhìn cũng thấy”, về sau trở thành một câu thành ngữ nổi tiếng nói về ý đồ không thể che giấu của một người.)
Lương Úy quay đầu, nhìn Trần Hạc Sâm.
Trần Hạc Sâm lười biếng tựa vào cửa sổ, nhàn nhạt mỉm cười, cầm chai nước khoáng gõ đầu Thường Hưng Vũ: “Về chỗ đi, sắp đến giờ học rồi đấy.”
Trần Hạc Sâm đứng thẳng dậy, đi đến chỗ ngồi.
Cậu là thủ lĩnh của mấy chàng trai, vừa rời đi, mấy chàng trai tụ tập trước cửa sổ cũng không muốn nói chuyện nữa, giải tán về chỗ ngồi.