Ngôi Sao Thứ Mười Hai - Trang 2
Chương 65: Ừ, vừa rồi lẽ ra phải kiềm chế, không hôn em
Cuối tuần, đạo diễn Từ nhắn tin trong nhóm trò chuyện, đưa ra ý kiến về kịch bản, bảo họ điều chỉnh một số tình tiết. Lương Úy và Tô Miểu gọi video call thảo luận điểm này, nói chuyện gần một tiếng, sau khi ghi lại ý tưởng, họ tán gẫu chuyện khác.
Đột nhiên Tô Miểu tỏ ra bí ẩn: “Nữ chính của kịch bản này cũng được xác định rồi.”
Lương Úy vô thức hỏi: “Ai thế?”
Tô Miểu nói: “Là Đào Dao, không phải hai năm qua, cô ấy là tiểu hoa đán rất quen mặt sao?”
Ngón tay Lương Úy dừng lại, mặt giấy A4 trắng xuất hiện một đường thẳng đứt quãng. Khi mới bước vào nghề biên kịch, cũng không phải cô chưa từng nghĩ sẽ gặp Đào Dao. Chỉ là từ đó đến nay chưa từng gặp, Lương Úy cũng không nghĩ ngợi nhiều.
Tô Miểu ở đầu dây bên kia, thấy Lương Úy vô định nhìn mặt bàn chằm chằm, không thể không gọi cô một tiếng. Lương Úy sắp xếp những suy nghĩ của mình, ánh mắt mang theo nụ cười gượng gạo: “Nam chính là ai?”
“Là Đinh Hành, có lẽ cô chưa nghe qua, kỹ năng diễn xuất của cậu ấy rất tốt, dáng vẻ sạch sẽ tươi mới. Đạo diễn Từ có mắt nhìn người tốt, cậu ấy rất hợp với vai nam chính.” Tô Miểu nói, “Nhưng cậu ấy không được may mắn, mấy kịch bản cậu ấy từng nhận đều kém. Tôi có dự cảm kịch bản này sẽ bùng nổ, hỗ trợ được cậu ấy.”
Lương Úy cười, nhắc nhở cô ấy: “Nhưng kịch bản của chúng ta vẫn hơi rủi ro đấy.”
“Phim này lên sóng, nếu khán giả có mắng, cũng là mắng nữ chính.” Tô Miểu lại thay đổi đề tài, “Có lẽ tháng sau chúng ta sẽ tham gia đoàn phim, khi nào cô quay lại Yến Nam?”
“Chiều nay tôi quay lại.”
Tô Miểu trêu chọc: “Gấp gáp vậy sao, nhớ bạn trai à?”
“Không phải.” Lương Úy nhẹ nhàng giải thích, “Anh ấy có bạn vừa về nước, hẹn tối nay cùng đi ăn.”
Tô Miểu thở dài: “Nhưng bạn trai của cô đẹp trai quá, nghe chị Thư Kiều nói hai người là bạn học cấp ba à?”
“Bọn tôi học cùng lớp mười một.” Lương Úy nói.
Tô Miểu tò mò hỏi: “Có phải hồi đi học, cậu ấy được rất nhiều nữ sinh yêu thích không?”
“Phải, trước đây anh ấy học giỏi, không chỉ nữ sinh thích, mà nam sinh cũng ngưỡng mộ anh ấy.”
“Học sinh đứng đầu à?” Tô Miểu đùa giỡn với cô, “Bạn trai cô có anh em gì không, giới thiệu cho tôi một người đi.”
Lương Úy cười: “Anh ấy là con một.”
Lương Úy và Tô Miểu không nói nhiều, sau khi cúp máy, nghĩ đến lời Tô Miểu vừa nói, cô vẫn cảm thấy không thoải mái lắm. Cô cầm điện thoại, ngây người một lát, Chu Trân gõ cửa hỏi cô mua vé về Yến Nam lúc mấy giờ, Lương Úy quay đầu nói: “Lát nữa con đi.”
Chu Trân nhạy cảm nhìn cô: “Sao thế, cãi nhau với Hạc Sâm à?”
Lương Úy cong môi cười: “Dạ, không có, vừa rồi con nghĩ ngợi chuyện khác.”
Gương mặt của Chu Trân cũng giãn ra, bà bước đến bên cô: “Mẹ rất thích Hạc Sâm, thằng bé là một người đáng tin, con phải đối xử tốt với thằng bé, đừng hở ra là cãi nhau với nó.”
Lương Úy nói: “Mẹ mới gặp anh ấy có mấy lần, lại nghĩ con là người nóng tính sao?”
Chu Trân đưa tay xoa tóc cô: “Ý mẹ không phải như vậy.”
“Con biết.” Lương Úy trấn an mẹ, “Con sẽ đối xử tốt với anh ấy.”
Buổi sáng, Trần Hạc Sâm có ca trực, khi Lương Úy quay lại thành phố Phủ, Lý Uyển lái xe đến đón cô. Lương Úy ngồi vào ghế phụ, Lý Uyển lái xe đi: “Tối nay đi ăn với nhau nhé?”
Lương Úy nhìn về phía cô ấy: “Hôm khác đi, tối nay bọn tớ đi ăn với bạn học của anh ấy.”
Lý Uyển nghiêng đầu: “Bạn học nào, lại là Ổ Hồ Lâm à? Không phải lần trước vừa gặp nhau sao?”
“Không phải anh ấy, là người khác.” Lương Úy nhíu mày, “Hình như là bạn học lớp mười của anh ấy, trước đây tớ chưa từng gặp thì phải.”
Lý Uyển gật đầu hai cái: “Được rồi, hai người yêu đương với nhau, anh ấy đưa cậu đi gặp bạn bè của anh ấy bao nhiêu lần rồi, khi nào mới đến lượt tớ được hai người mời một bữa?”
Lương Úy cười: “Tối nay tớ nói với anh ấy.”
Lý Uyển nói: “Được rồi, người chị em, chờ đến ngày uống rượu mừng cưới của hai người thì hơn.”
Biểu cảm của Lương Úy cứng đờ: “Cậu nghĩ xa quá rồi.”
Lý Uyển quay đầu nhìn cô: “Sao thế, cậu không nghĩ hai người có thể đi đến cuối đường à?”
Lương Úy cười: “Không phải, chỉ là không ai có thể bảo đảm được chuyện tình cảm.”
Lý Uyển lái xe đưa cô đến dưới chung cư, sau đó lái xe về nhà. Lương Úy dọn dẹp một lát, sau đó nhận được tin nhắn của Trần Hạc Sâm, hỏi cô đã về đến nhà chưa.
Lương Úy nhắn tin cho anh, anh nhanh chóng trả lời, nói anh vừa tan làm, chuẩn bị đến nhà cô. Lương Úy dặn dò anh lái xe cẩn thận.
Cô đặt điện thoại xuống, vào phòng tắm tắm rửa. Lúc Trần Hạc Sâm đ ến nơi, cô vừa tắm xong, nghe chuông cửa vang lên, cô vội vàng mặc áo len tím nhạt, chạy ra mở cửa.
Cánh cửa vừa mở ra, ánh mắt của Trần Hạc Sâm đã di chuyển xuống đôi chân thon dài trắng trẻo của cô. Anh bước vào, đóng cánh cửa sau lưng, nhìn cô: “Em vừa tắm xong à?”
“Ừ.”
Cô vừa tắm xong, cả người thơm ngát hương sữa tắm. Lương Úy quay đầu nhìn anh, không ngờ anh đứng ngay sau lưng cô, không kịp đề phòng, đụng vào ngực anh, Trần Hạc Sâm ôm eo cô, Lương Úy ngẩng đầu hỏi: “Anh hẹn bạn mấy giờ?”
Anh rũ mắt: “Sáu giờ rưỡi.”
Hôm nay cô mặc áo len tím nhạt, gợi cho Trần Hạc Sâm nhớ về chiếc áo len cô mặc trong bức ảnh mà Ổ Hồ Lâm đã đưa anh xem, hỏi có đẹp không. Ánh mắt của Trần Hạc Sâm thăm dò, nhìn hoa văn trên áo len của cô: “Đây là áo cũ sao?”
Lương Úy không nghĩ nhiều: “Không phải, em vừa mua đấy. Nhưng em mua một cái giống hệt áo cũ, áo cũ thì em vứt đi rồi. Trước đây em thấy cửa hàng nhập về mẫu áo tương tự, vậy nên em lại mua thêm một cái. Sao thế?”
“Không có gì.” Trần Hạc Sâm lắc đầu, “Màu này rất hợp với em.”
Lương Úy cười, ánh mắt của Trần Hạc Sâm dừng trên đôi môi cô. Chần chừ hai giây, rốt cuộc cũng không thể kiềm lòng được, cúi đầu hôn cô, một cái chạm nhẹ đã xoa dịu nỗi nhớ của mấy ngày không gặp.
Họ vừa hôn vừa đi lùi, mãi đến khi eo Lương Úy va vào bàn ăn sau lưng. Khó khăn lắm họ mới dừng lại. Trần Hạc Sâm đưa tay nâng m ông cô, ôm cô lên bàn ăn, vải quần tây của anh chạm vào đùi cô.
Hơi thở của Lương Úy dồn dập, nhưng bàn tay mát lạnh khô ráo của anh lại làm cô vô thức ghé sát vào người anh. Lương Úy vùi đầu vào cổ anh, ngửi lấy mùi hương sạch sẽ tươi mát của anh. Lương Úy không biết diễn tả cảm xúc này như thế nào, mãi đến khi cảm giác được cơ thể anh thay đổi, cô mới hốt hoảng níu chặt tay áo của anh, nhỏ giọng thì thầm: “Nhà em không có thứ đó.”
Yết hầu của Trần Hạc Sâm khẽ trượt xuống, giọng điệu nhiễm ái tình, anh kiềm chế, hôn lên khóe môi cô, giọng nói trầm thấp: “Không làm gì thì hôn thôi, nhé?”
Anh thu ngón tay lại, hai tay Lương Úy nắm chặt bàn ăn mới đứng vững được. Cô cúi đầu sửa sang quần áo, nghe anh thở dài nặng nề, không cam tâm lắm.
Lương Úy ngẩng đầu. Hôm nay anh mặc áo sơ mi trắng, cổ áo không cài nút, làn da sau vành tai của anh cũng ửng đỏ. Rõ ràng anh cũng không hài lòng lắm.
Khóe miệng của Lương Úy khẽ cong lên, Trần Hạc Sâm chú ý đến biểu cảm của cô, lại ôm cô, khẽ mím môi: “Vui lắm sao?”
Lương Úy cười: “Anh khó chịu à?”
Anh không nói, bày ra bộ mặt “em nói gì thế”. Lương Úy nghiêng người hôn anh, nhưng Trần Hạc Sâm quay mặt đi, đưa tay chặn lại, khẽ cười: “Đừng chạm vào anh.”
Lương Úy vươn tay ôm eo anh: “Vậy vừa rồi đừng hôn em.”
Trần Hạc Sâm thấp giọng cười, gật đầu nói: “Ừ, vừa rồi lẽ ra phải kiềm chế, không hôn em.”
Nói xong, Trần Hạc Sâm cúi đầu, lại chạm vào môi cô, cuối cùng cũng thả cô ra: “Anh đi hút thuốc.”
Trần Hạc Sâm cầm bao thuốc lá và bật lửa ra ban công. Anh rút một điếu thuốc, không thể kiểm soát được đầu óc, cảm giác khi ngón tay anh chạm vào cô lại ùa về, mọi dao động trong lòng vừa được kiềm nén lại chuẩn bị trỗi dậy. Anh lắc đầu gạt bỏ những hình ảnh đó, thong thả châm lửa.
Lương Úy trang điểm xong đi ra, Trần Hạc Sâm cũng vừa hút hết một điếu thuốc.
Hai người họ cùng ra ngoài, Trần Hạc Sâm nắm tay cô. Lương Úy ngửi thấy mùi khói thuốc trên người anh, dịu giọng hỏi: “Tối nay chỉ đi ăn với anh ấy thôi sao?”
“Có lẽ còn có người khác nữa.” Trần Hạc Sâm nghiêng đầu nhìn cô, “Sao thế?”
Lương Úy lắc đầu: “Không có gì, dù sao cũng là bạn anh, em hơi lo lắng.”
Trần Hạc Sâm: “Lần trước gặp Ổ Hồ Lâm, em rất bình tĩnh mà.”
“Sao có thể giống nhau được? Dù sao Ổ Hồ Lâm là bạn học cấp ba của em.”
Trần Hạc Sâm mỉm cười, gật đầu: “Cũng đúng, chúng ta ngồi một chút rồi về, không ở lại lâu đâu.”
Xe đi được nửa đường, đang dừng ở giao lộ. Điện thoại của Trần Hạc Sâm reo, là Lâm Hành gọi đến.
Trần Hạc Sâm nhẹ giọng: “Bọn tôi đang trên đường đi, cậu ăn trước đi, không cần đợi bọn tôi đâu.”
Lâm Hành: “Sao có thể như vậy được, dù sao cũng không phải Đào Tử, tôi chưa từng gặp cô ấy, nhỡ đâu bạn gái cậu nghĩ tôi không biết điều.”
Trần Hạc Sâm nhíu mày, nhẹ giọng nói: “Cô ấy không phải người như vậy.”
Lâm Hành nhận ra giọng điệu của mình không đúng, đổi đề tài ngay: “Được rồi, tôi đợi cậu, còn bao lâu nữa?”
Trần Hạc Sâm liếc nhìn cô, tay anh đặt trên vô lăng: “Khoảng hai mươi phút nữa.”
“Được rồi.”
Trần Hạc Sâm cúp máy, Lương Úy nói: “Là bạn anh sao?”
“Ừ.”
Đèn đỏ chuyển sang xanh, dòng xe cộ phía trước giãn ra. Lương Úy không hỏi thêm nữa, cô cúi đầu xem điện thoại, qua giao lộ, lái xe thêm mười phút thì đến một nhà hàng Nhật Bản.
Lương Úy và Trần Hạc Sâm xuống xe, vào nhà hàng, phục vụ chào hỏi họ, Trần Hạc Sâm nói số phòng. Phục vụ dẫn họ đến phòng riêng.
Cánh cửa của căn phòng được đẩy ra, bên trong có hai người đàn ông và hai người phụ nữ, chàng trai ngồi gần cửa thấy hai người họ, cao giọng nói: “Trần Hạc Sâm, cậu đến trễ nhé, để bọn tôi chờ lâu quá.”
“Uống hai ly trước đi.”
Chàng trai đưa ly rượu cho Trần Hạc Sâm, Trần Hạc Sâm cầm ly, một ngụm uống hết.
Lâm Hành nhìn Lương Úy, hỏi: “Chị dâu cũng uống một ly nhé?”
Lương Úy định mở miệng, Trần Hạc Sâm đã đưa tay chặn lại: “Cô ấy không biết uống.”
Lâm Hành đặt ly xuống: “Không biết uống thì thôi, không gây khó dễ cho chị dâu.”
Lương Úy cười.
Suốt bữa ăn, Lương Úy căng thẳng, cảm giác như ngồi trên đống lửa. Trong thời gian đó, cô viện cớ muốn vào nhà vệ sinh. Trần Hạc Sâm nhìn cô một lát: “Muốn anh dẫn em đi không?”
Lương Úy lắc đầu, nhỏ giọng thì thầm: “Em biết đường, anh nói chuyện với bạn đi.”
Ra khỏi phòng riêng, Lương Úy thở ra một hơi. Cô giữ người phục vụ lại, hỏi nhà vệ sinh ở đâu, sau đó đi theo hướng dẫn của phục vụ. Vừa vào phòng, đóng cửa lại, có người bước vào khu rửa tay, tiếng giày cao gót gõ trên sàn.
“Cô gái mà Trần Hạc Sâm dẫn đến không bằng Đào Tử, không biết Trần Hạc Sâm thích điểm nào nữa.”
“Đúng là không có khí chất như Đào Tử, cũng không chịu uống một ly. Tôi không nghĩ họ bền lâu đâu.”
“Tại sao?”
“Còn sao nữa? Dù sao Trần Hạc Sâm và Đào Tử cũng đã quen nhau từ năm lớp mười. Họ lại còn là mối tình đầu của nhau, đàn ông ấy mà, rất khó quên được mối tình đầu, cô không nghĩ cô ấy trông hơi giống Đào Tử chứ?”
“Không có, tôi không nghĩ họ trông giống nhau đâu. Nhưng cô nói đúng, đàn ông rất khó quên được mối tình đầu, bạn trai cũ của tôi, một mặt thì ở bên cạnh tôi, một mặt thì vương vấn mối tình đầu, lúc đó tôi xem lịch sử trò chuyện trên điện thoại của anh ấy, cảm thấy vô cùng ghê tởm.”
Suốt thời gian đó, Lương Úy không lên tiếng, ngón tay cô nắm chặt chốt cửa đến tê dại. Lương Úy đột ngột thu tay về, mu bàn tay va vào vách ngăn, cảm thấy hết sức đau đớn.
Giọng nói của hai người bên ngoài không biết dừng lại từ lúc nào.
Lương Úy không hề phát hiện ra, đêm nay cô muốn tỏ ra hào phóng và phải phép, nhưng dường như bất kể cô có cố gắng đến đâu, vẫn hệt như diễn viên hạng ba, kỹ năng diễn xuất vụng về, không cách nào rộng lượng được.
Cổ họng như bị bóp nghẹt, nặng nề chèn ép, khiến cô không thở nổi. Khoang mũi chua xót, cô cúi đầu, vết bẩn trên khe hở giữa hai viên gạch trắng dần dần trở nên mờ mịt trong tầm mắt cô.
Đột nhiên Tô Miểu tỏ ra bí ẩn: “Nữ chính của kịch bản này cũng được xác định rồi.”
Lương Úy vô thức hỏi: “Ai thế?”
Tô Miểu nói: “Là Đào Dao, không phải hai năm qua, cô ấy là tiểu hoa đán rất quen mặt sao?”
Ngón tay Lương Úy dừng lại, mặt giấy A4 trắng xuất hiện một đường thẳng đứt quãng. Khi mới bước vào nghề biên kịch, cũng không phải cô chưa từng nghĩ sẽ gặp Đào Dao. Chỉ là từ đó đến nay chưa từng gặp, Lương Úy cũng không nghĩ ngợi nhiều.
Tô Miểu ở đầu dây bên kia, thấy Lương Úy vô định nhìn mặt bàn chằm chằm, không thể không gọi cô một tiếng. Lương Úy sắp xếp những suy nghĩ của mình, ánh mắt mang theo nụ cười gượng gạo: “Nam chính là ai?”
“Là Đinh Hành, có lẽ cô chưa nghe qua, kỹ năng diễn xuất của cậu ấy rất tốt, dáng vẻ sạch sẽ tươi mới. Đạo diễn Từ có mắt nhìn người tốt, cậu ấy rất hợp với vai nam chính.” Tô Miểu nói, “Nhưng cậu ấy không được may mắn, mấy kịch bản cậu ấy từng nhận đều kém. Tôi có dự cảm kịch bản này sẽ bùng nổ, hỗ trợ được cậu ấy.”
Lương Úy cười, nhắc nhở cô ấy: “Nhưng kịch bản của chúng ta vẫn hơi rủi ro đấy.”
“Phim này lên sóng, nếu khán giả có mắng, cũng là mắng nữ chính.” Tô Miểu lại thay đổi đề tài, “Có lẽ tháng sau chúng ta sẽ tham gia đoàn phim, khi nào cô quay lại Yến Nam?”
“Chiều nay tôi quay lại.”
Tô Miểu trêu chọc: “Gấp gáp vậy sao, nhớ bạn trai à?”
“Không phải.” Lương Úy nhẹ nhàng giải thích, “Anh ấy có bạn vừa về nước, hẹn tối nay cùng đi ăn.”
Tô Miểu thở dài: “Nhưng bạn trai của cô đẹp trai quá, nghe chị Thư Kiều nói hai người là bạn học cấp ba à?”
“Bọn tôi học cùng lớp mười một.” Lương Úy nói.
Tô Miểu tò mò hỏi: “Có phải hồi đi học, cậu ấy được rất nhiều nữ sinh yêu thích không?”
“Phải, trước đây anh ấy học giỏi, không chỉ nữ sinh thích, mà nam sinh cũng ngưỡng mộ anh ấy.”
“Học sinh đứng đầu à?” Tô Miểu đùa giỡn với cô, “Bạn trai cô có anh em gì không, giới thiệu cho tôi một người đi.”
Lương Úy cười: “Anh ấy là con một.”
Lương Úy và Tô Miểu không nói nhiều, sau khi cúp máy, nghĩ đến lời Tô Miểu vừa nói, cô vẫn cảm thấy không thoải mái lắm. Cô cầm điện thoại, ngây người một lát, Chu Trân gõ cửa hỏi cô mua vé về Yến Nam lúc mấy giờ, Lương Úy quay đầu nói: “Lát nữa con đi.”
Chu Trân nhạy cảm nhìn cô: “Sao thế, cãi nhau với Hạc Sâm à?”
Lương Úy cong môi cười: “Dạ, không có, vừa rồi con nghĩ ngợi chuyện khác.”
Gương mặt của Chu Trân cũng giãn ra, bà bước đến bên cô: “Mẹ rất thích Hạc Sâm, thằng bé là một người đáng tin, con phải đối xử tốt với thằng bé, đừng hở ra là cãi nhau với nó.”
Lương Úy nói: “Mẹ mới gặp anh ấy có mấy lần, lại nghĩ con là người nóng tính sao?”
Chu Trân đưa tay xoa tóc cô: “Ý mẹ không phải như vậy.”
“Con biết.” Lương Úy trấn an mẹ, “Con sẽ đối xử tốt với anh ấy.”
Buổi sáng, Trần Hạc Sâm có ca trực, khi Lương Úy quay lại thành phố Phủ, Lý Uyển lái xe đến đón cô. Lương Úy ngồi vào ghế phụ, Lý Uyển lái xe đi: “Tối nay đi ăn với nhau nhé?”
Lương Úy nhìn về phía cô ấy: “Hôm khác đi, tối nay bọn tớ đi ăn với bạn học của anh ấy.”
Lý Uyển nghiêng đầu: “Bạn học nào, lại là Ổ Hồ Lâm à? Không phải lần trước vừa gặp nhau sao?”
“Không phải anh ấy, là người khác.” Lương Úy nhíu mày, “Hình như là bạn học lớp mười của anh ấy, trước đây tớ chưa từng gặp thì phải.”
Lý Uyển gật đầu hai cái: “Được rồi, hai người yêu đương với nhau, anh ấy đưa cậu đi gặp bạn bè của anh ấy bao nhiêu lần rồi, khi nào mới đến lượt tớ được hai người mời một bữa?”
Lương Úy cười: “Tối nay tớ nói với anh ấy.”
Lý Uyển nói: “Được rồi, người chị em, chờ đến ngày uống rượu mừng cưới của hai người thì hơn.”
Biểu cảm của Lương Úy cứng đờ: “Cậu nghĩ xa quá rồi.”
Lý Uyển quay đầu nhìn cô: “Sao thế, cậu không nghĩ hai người có thể đi đến cuối đường à?”
Lương Úy cười: “Không phải, chỉ là không ai có thể bảo đảm được chuyện tình cảm.”
Lý Uyển lái xe đưa cô đến dưới chung cư, sau đó lái xe về nhà. Lương Úy dọn dẹp một lát, sau đó nhận được tin nhắn của Trần Hạc Sâm, hỏi cô đã về đến nhà chưa.
Lương Úy nhắn tin cho anh, anh nhanh chóng trả lời, nói anh vừa tan làm, chuẩn bị đến nhà cô. Lương Úy dặn dò anh lái xe cẩn thận.
Cô đặt điện thoại xuống, vào phòng tắm tắm rửa. Lúc Trần Hạc Sâm đ ến nơi, cô vừa tắm xong, nghe chuông cửa vang lên, cô vội vàng mặc áo len tím nhạt, chạy ra mở cửa.
Cánh cửa vừa mở ra, ánh mắt của Trần Hạc Sâm đã di chuyển xuống đôi chân thon dài trắng trẻo của cô. Anh bước vào, đóng cánh cửa sau lưng, nhìn cô: “Em vừa tắm xong à?”
“Ừ.”
Cô vừa tắm xong, cả người thơm ngát hương sữa tắm. Lương Úy quay đầu nhìn anh, không ngờ anh đứng ngay sau lưng cô, không kịp đề phòng, đụng vào ngực anh, Trần Hạc Sâm ôm eo cô, Lương Úy ngẩng đầu hỏi: “Anh hẹn bạn mấy giờ?”
Anh rũ mắt: “Sáu giờ rưỡi.”
Hôm nay cô mặc áo len tím nhạt, gợi cho Trần Hạc Sâm nhớ về chiếc áo len cô mặc trong bức ảnh mà Ổ Hồ Lâm đã đưa anh xem, hỏi có đẹp không. Ánh mắt của Trần Hạc Sâm thăm dò, nhìn hoa văn trên áo len của cô: “Đây là áo cũ sao?”
Lương Úy không nghĩ nhiều: “Không phải, em vừa mua đấy. Nhưng em mua một cái giống hệt áo cũ, áo cũ thì em vứt đi rồi. Trước đây em thấy cửa hàng nhập về mẫu áo tương tự, vậy nên em lại mua thêm một cái. Sao thế?”
“Không có gì.” Trần Hạc Sâm lắc đầu, “Màu này rất hợp với em.”
Lương Úy cười, ánh mắt của Trần Hạc Sâm dừng trên đôi môi cô. Chần chừ hai giây, rốt cuộc cũng không thể kiềm lòng được, cúi đầu hôn cô, một cái chạm nhẹ đã xoa dịu nỗi nhớ của mấy ngày không gặp.
Họ vừa hôn vừa đi lùi, mãi đến khi eo Lương Úy va vào bàn ăn sau lưng. Khó khăn lắm họ mới dừng lại. Trần Hạc Sâm đưa tay nâng m ông cô, ôm cô lên bàn ăn, vải quần tây của anh chạm vào đùi cô.
Hơi thở của Lương Úy dồn dập, nhưng bàn tay mát lạnh khô ráo của anh lại làm cô vô thức ghé sát vào người anh. Lương Úy vùi đầu vào cổ anh, ngửi lấy mùi hương sạch sẽ tươi mát của anh. Lương Úy không biết diễn tả cảm xúc này như thế nào, mãi đến khi cảm giác được cơ thể anh thay đổi, cô mới hốt hoảng níu chặt tay áo của anh, nhỏ giọng thì thầm: “Nhà em không có thứ đó.”
Yết hầu của Trần Hạc Sâm khẽ trượt xuống, giọng điệu nhiễm ái tình, anh kiềm chế, hôn lên khóe môi cô, giọng nói trầm thấp: “Không làm gì thì hôn thôi, nhé?”
Anh thu ngón tay lại, hai tay Lương Úy nắm chặt bàn ăn mới đứng vững được. Cô cúi đầu sửa sang quần áo, nghe anh thở dài nặng nề, không cam tâm lắm.
Lương Úy ngẩng đầu. Hôm nay anh mặc áo sơ mi trắng, cổ áo không cài nút, làn da sau vành tai của anh cũng ửng đỏ. Rõ ràng anh cũng không hài lòng lắm.
Khóe miệng của Lương Úy khẽ cong lên, Trần Hạc Sâm chú ý đến biểu cảm của cô, lại ôm cô, khẽ mím môi: “Vui lắm sao?”
Lương Úy cười: “Anh khó chịu à?”
Anh không nói, bày ra bộ mặt “em nói gì thế”. Lương Úy nghiêng người hôn anh, nhưng Trần Hạc Sâm quay mặt đi, đưa tay chặn lại, khẽ cười: “Đừng chạm vào anh.”
Lương Úy vươn tay ôm eo anh: “Vậy vừa rồi đừng hôn em.”
Trần Hạc Sâm thấp giọng cười, gật đầu nói: “Ừ, vừa rồi lẽ ra phải kiềm chế, không hôn em.”
Nói xong, Trần Hạc Sâm cúi đầu, lại chạm vào môi cô, cuối cùng cũng thả cô ra: “Anh đi hút thuốc.”
Trần Hạc Sâm cầm bao thuốc lá và bật lửa ra ban công. Anh rút một điếu thuốc, không thể kiểm soát được đầu óc, cảm giác khi ngón tay anh chạm vào cô lại ùa về, mọi dao động trong lòng vừa được kiềm nén lại chuẩn bị trỗi dậy. Anh lắc đầu gạt bỏ những hình ảnh đó, thong thả châm lửa.
Lương Úy trang điểm xong đi ra, Trần Hạc Sâm cũng vừa hút hết một điếu thuốc.
Hai người họ cùng ra ngoài, Trần Hạc Sâm nắm tay cô. Lương Úy ngửi thấy mùi khói thuốc trên người anh, dịu giọng hỏi: “Tối nay chỉ đi ăn với anh ấy thôi sao?”
“Có lẽ còn có người khác nữa.” Trần Hạc Sâm nghiêng đầu nhìn cô, “Sao thế?”
Lương Úy lắc đầu: “Không có gì, dù sao cũng là bạn anh, em hơi lo lắng.”
Trần Hạc Sâm: “Lần trước gặp Ổ Hồ Lâm, em rất bình tĩnh mà.”
“Sao có thể giống nhau được? Dù sao Ổ Hồ Lâm là bạn học cấp ba của em.”
Trần Hạc Sâm mỉm cười, gật đầu: “Cũng đúng, chúng ta ngồi một chút rồi về, không ở lại lâu đâu.”
Xe đi được nửa đường, đang dừng ở giao lộ. Điện thoại của Trần Hạc Sâm reo, là Lâm Hành gọi đến.
Trần Hạc Sâm nhẹ giọng: “Bọn tôi đang trên đường đi, cậu ăn trước đi, không cần đợi bọn tôi đâu.”
Lâm Hành: “Sao có thể như vậy được, dù sao cũng không phải Đào Tử, tôi chưa từng gặp cô ấy, nhỡ đâu bạn gái cậu nghĩ tôi không biết điều.”
Trần Hạc Sâm nhíu mày, nhẹ giọng nói: “Cô ấy không phải người như vậy.”
Lâm Hành nhận ra giọng điệu của mình không đúng, đổi đề tài ngay: “Được rồi, tôi đợi cậu, còn bao lâu nữa?”
Trần Hạc Sâm liếc nhìn cô, tay anh đặt trên vô lăng: “Khoảng hai mươi phút nữa.”
“Được rồi.”
Trần Hạc Sâm cúp máy, Lương Úy nói: “Là bạn anh sao?”
“Ừ.”
Đèn đỏ chuyển sang xanh, dòng xe cộ phía trước giãn ra. Lương Úy không hỏi thêm nữa, cô cúi đầu xem điện thoại, qua giao lộ, lái xe thêm mười phút thì đến một nhà hàng Nhật Bản.
Lương Úy và Trần Hạc Sâm xuống xe, vào nhà hàng, phục vụ chào hỏi họ, Trần Hạc Sâm nói số phòng. Phục vụ dẫn họ đến phòng riêng.
Cánh cửa của căn phòng được đẩy ra, bên trong có hai người đàn ông và hai người phụ nữ, chàng trai ngồi gần cửa thấy hai người họ, cao giọng nói: “Trần Hạc Sâm, cậu đến trễ nhé, để bọn tôi chờ lâu quá.”
“Uống hai ly trước đi.”
Chàng trai đưa ly rượu cho Trần Hạc Sâm, Trần Hạc Sâm cầm ly, một ngụm uống hết.
Lâm Hành nhìn Lương Úy, hỏi: “Chị dâu cũng uống một ly nhé?”
Lương Úy định mở miệng, Trần Hạc Sâm đã đưa tay chặn lại: “Cô ấy không biết uống.”
Lâm Hành đặt ly xuống: “Không biết uống thì thôi, không gây khó dễ cho chị dâu.”
Lương Úy cười.
Suốt bữa ăn, Lương Úy căng thẳng, cảm giác như ngồi trên đống lửa. Trong thời gian đó, cô viện cớ muốn vào nhà vệ sinh. Trần Hạc Sâm nhìn cô một lát: “Muốn anh dẫn em đi không?”
Lương Úy lắc đầu, nhỏ giọng thì thầm: “Em biết đường, anh nói chuyện với bạn đi.”
Ra khỏi phòng riêng, Lương Úy thở ra một hơi. Cô giữ người phục vụ lại, hỏi nhà vệ sinh ở đâu, sau đó đi theo hướng dẫn của phục vụ. Vừa vào phòng, đóng cửa lại, có người bước vào khu rửa tay, tiếng giày cao gót gõ trên sàn.
“Cô gái mà Trần Hạc Sâm dẫn đến không bằng Đào Tử, không biết Trần Hạc Sâm thích điểm nào nữa.”
“Đúng là không có khí chất như Đào Tử, cũng không chịu uống một ly. Tôi không nghĩ họ bền lâu đâu.”
“Tại sao?”
“Còn sao nữa? Dù sao Trần Hạc Sâm và Đào Tử cũng đã quen nhau từ năm lớp mười. Họ lại còn là mối tình đầu của nhau, đàn ông ấy mà, rất khó quên được mối tình đầu, cô không nghĩ cô ấy trông hơi giống Đào Tử chứ?”
“Không có, tôi không nghĩ họ trông giống nhau đâu. Nhưng cô nói đúng, đàn ông rất khó quên được mối tình đầu, bạn trai cũ của tôi, một mặt thì ở bên cạnh tôi, một mặt thì vương vấn mối tình đầu, lúc đó tôi xem lịch sử trò chuyện trên điện thoại của anh ấy, cảm thấy vô cùng ghê tởm.”
Suốt thời gian đó, Lương Úy không lên tiếng, ngón tay cô nắm chặt chốt cửa đến tê dại. Lương Úy đột ngột thu tay về, mu bàn tay va vào vách ngăn, cảm thấy hết sức đau đớn.
Giọng nói của hai người bên ngoài không biết dừng lại từ lúc nào.
Lương Úy không hề phát hiện ra, đêm nay cô muốn tỏ ra hào phóng và phải phép, nhưng dường như bất kể cô có cố gắng đến đâu, vẫn hệt như diễn viên hạng ba, kỹ năng diễn xuất vụng về, không cách nào rộng lượng được.
Cổ họng như bị bóp nghẹt, nặng nề chèn ép, khiến cô không thở nổi. Khoang mũi chua xót, cô cúi đầu, vết bẩn trên khe hở giữa hai viên gạch trắng dần dần trở nên mờ mịt trong tầm mắt cô.