Ngôi Sao Thứ Mười Hai - Trang 2
Chương 63: Tôi chưa từng ở bên cạnh cô ấy để chơi đùa
Khi họ tách ra, Lương Úy vùi đầu vào cổ anh. Trần Hạc Sâm đứng ôm cô trong lòng một lát, ngửi mùi hương nhàn nhạt trên người cô. Người qua đường tới lui trên phố, thi thoảng lại đưa mắt nhìn họ.
Anh cúi đầu nhìn người đang say ngủ trong vòng tay, cảm thấy không đành lòng. Anh không phải kiểu người khoe khoang tình cảm với người khác, nhưng chuyện tối nay ít nhiều ngoài ý muốn.
Hình như cô thấy lạnh, vậy nên càng ghé sát vào người anh. Trần Hạc Sâm thở dài, bế cô lên, đi về phía bãi xe.
Trần Hạc Sâm vừa đặt Lương Úy vào ghế phụ, thắt dây an toàn cho cô, đóng cửa. Khi quay đầu lại, Lý Uyển đã đứng sau lưng anh, Trần Hạc Sâm nhíu mày.
Lý Uyển nói: “Xin chào, tôi là Lý Uyển, bạn của Lương Úy, chúng ta nói chuyện được không?”
Trần Hạc Sâm nhìn Lý Uyển, thong thả gật đầu.
Lý Uyển đi mấy bước, Trần Hạc Sâm theo sau: “Nói chuyện ở đây đi, cô ấy đang ngủ trong xe.”
Lý Uyển nhìn theo tầm mắt của Trần Hạc Sâm, thấy Lương Úy dựa vào kính xe, hai mắt nhắm chặt. Lý Uyển dời mắt, lấy bao thuốc ra từ trong túi áo khoác: “Tôi hút thuốc, anh có thấy phiền không?”
Trần Hạc Sâm lắc đầu, nhét một tay vào túi: “Không phải cô dạy cô ấy hút thuốc sao?”
Lý Uyển châm thuốc, bình thản nói: “Thật ra tôi không dạy cô ấy, hồi lớp mười, cô ấy cũng lén hút thuốc.”
Trần Hạc Sâm hơi giật mình, Lý Uyển bắt gặp cảm xúc chợt thoáng qua trong mắt anh. Lý Uyển cười, cô xoay đầu bao thuốc lá, nắp hộp hướng về phía Trần Hạc Sâm: “Có phải anh hơi bất ngờ không, dù sao hồi cấp ba, cô ấy cũng cho người khác ấn tượng mình là học sinh ngoan.”
Trần Hạc Sâm im lặng không nói, đưa tay rút một điếu thuốc, nghe cô ấy nói: “Nghe Lương Úy nói ba cô ấy quen biết ba anh.”
Trần Hạc Sâm cúi đầu châm thuốc, cười khẽ: “Phải, họ là bạn đại học, ở cùng ký túc xá, nhưng sau khi tốt nghiệp cũng không còn liên lạc nhiều.”
Lý Uyển nhả khói: “Năm lớp mười hai cô ấy chuyển trường, anh có biết tại sao không?”
Trần Hạc Sâm khẽ nhíu mày, ngước mắt nhìn cô ấy: “Chỉ biết một chút.”
“Mấy năm cấp ba, cuộc sống của cô ấy không tốt lắm, nhưng nói vậy cũng không đúng.” Lý Uyển búng tàn thuốc, “Thật ra, từ nhỏ đến lớn, cuộc sống của cô ấy đều không tốt, không biết anh nghe ba mẹ anh nói qua, có hiểu được ba cô ấy cũng không phải loại người tốt đẹp gì.”
Lý Uyển dừng lại một lát, sau đó nói tiếp: “Sau khi ba mẹ cô ấy ly hôn, suốt bốn năm đại học, ngoài chuyện học hành bình thường, cô ấy còn gánh vác cả tiền học và sinh hoạt phí. Lúc đó cô ấy mới vào nghề biên kịch, viết bản thảo cho người ta suốt hai tháng trời, người đó lại cầm bản thảo của cô ấy rồi biến mất. Thời gian đó, gần như ngày nào cô ấy cũng viết, đều như cơm bữa, đến mức bị bệnh cũng không dám đi bệnh viện khám. Cô ấy không cho mẹ và dì nhỏ biết những chuyện này. Có lần sinh nhật tôi, cô ấy uống say mới dám nói ra, mặc dù năm lớp mười hai, tôi cũng ít nhiều đoán được một chút.”
Trần Hạc Sâm trầm mặc hút thuốc, Lý Uyển hít một hơi: “Mãi đến hai năm trước, tình hình mới chuyển biến tốt đẹp một chút. Cô ấy khác anh, sinh ra đã được yêu thương, gia cảnh êm đẹp, cha mẹ quan tâm, con cưng của trời, không phải lo lắng chuyện sinh kế. Mà cô ấy, ngoài việc cải thiện cuộc sống của hai mẹ con cô ấy, còn phải đối mặt với những cảm xúc mà gia đình trước đây của cô ấy mang đến. Cô ấy yêu đương với anh, đối với cô ấy mà nói, cũng không phải là một điều dễ dàng.”
Lý Uyển dập thuốc lá, cuối cùng nói: “Hôm nay tôi nói chuyện này với anh không phải là để gia tăng gánh nặng tâm lý cho anh, cũng không phải áp đặt đạo đức gì cả. Trần Hạc Sâm, nếu anh chỉ ở bên cạnh cô ấy để chơi đùa, tôi hy vọng hai người chia tay sớm một chút.”
Điếu thuốc kẹp giữa ngón tay của Trần Hạc Sâm tích tụ một đoạn tàn thuốc dài. Anh búng tàn thuốc, hít một hơi, cảm xúc dâng trào trong lồ ng ngực. Anh nghiêng đầu, nhìn qua vai cô ấy, hướng ánh mắt về phía Lương Úy trên xe: “Không cần biết cô tin hay không, tôi chưa từng ở bên cạnh cô ấy để chơi đùa.”
Sau khi Lý Uyển rời đi, Trần Hạc Sâm đứng đó một lát mới đi về phía chiếc xe.
Suốt đoạn đường về nhà, Lương Úy không hề tỉnh giấc. Cũng may khi say, cô vô cùng yên tĩnh, không làm ầm ĩ dọc đường. Đến cửa nhà, Trần Hạc Sâm ôm cô vào phòng mình. Người trên giường ngủ yên tĩnh, hơi thở đều đều.
Trần Hạc Sâm đắp chăn cho cô, khi anh bước ra khỏi phòng, chuông cửa vang lên, Trần Hạc Sâm mở cửa, Dương Hâm đứng bên ngoài: “Tôi tan làm, đi ngang qua chỗ của cậu, sẵn tiện ghé qua lấy đồ.”
Trần Hạc Sâm nhìn anh ấy: “Tôi để trong phòng làm việc, đợi tôi lấy cho anh, anh vào nhà ngồi một chút đi.”
Dương Hâm tháo giày, nhìn thấy đôi bốt cổ thấp ở huyền quan, cười nói: “Cậu và Lương Úy tiến triển nhanh thế, bây giờ đã sống chung rồi à?”
Trần Hạc Sâm quay đầu: “Bọn tôi không sống chung, tối nay cô ấy say.”
Trần Hạc Sâm nhanh chóng ra khỏi phòng làm việc, cầm theo hai hộp bánh quả hồng trên tay, Dương Hâm đùa: “Sao lại say? Trông Tiểu Lương không giống kiểu người sẽ mượn rượu giải sầu, hay cậu chọc người ta giận, người ta mới đi uống rượu?”
Trần Hạc Sâm nghĩ lại lời của Lý Uyển đêm nay, khẽ nhíu mày: “Bọn tôi không cãi nhau.”
Dương Hâm cầm bánh quả hồng, quay đầu bước về phía huyền quan: “Được rồi, anh trai đi trước, không quấy rầy đôi trẻ.”
Hôm sau Lương Úy thức dậy, thái dương đau âm ỉ. Lương Úy ngồi trên giường một hồi lâu, mãi đến khi cửa phòng ngủ mở ra, Trần Hạc Sâm đứng bên cửa: “Dậy rồi à?”
Lương Úy đưa tay ấn ấn thái dương, ngây ngốc gật đầu.
Trần Hạc Sâm đ ến gần cô: “Đau đầu à?”
Lương Úy nhíu mày: “Hơi đau một chút.”
Trần Hạc Sâm cười: “Em còn nhớ tối qua xảy ra chuyện gì không?”
Lương Úy ngơ ngác ngẩng đầu, không hiểu rõ sự tình: “Đã xảy ra chuyện gì sao?”
Giọng điệu của Trần Hạc Sâm tiếc nuối: “Xem ra có người nào đó lợi dụng người ta xong lại quên hết.”
Lương Úy nhíu mày, nghĩ ngợi một lát, nhỏ giọng thì thầm: “Không phải em hôn anh chứ?”
“Hình như cũng còn nhớ.” Ánh mắt tràn ngập ý cười, anh nghiêng người ghé sát vào cô, “Muốn anh giúp em gợi nhớ một chút không?”
Lương Úy đưa tay che miệng, lắc đầu: “Em chưa rửa mặt.”
Tiếng cười khẽ phát ra từ trong cổ họng Trần Hạc Sâm, anh ngồi thẳng dậy, không trêu chọc cô nữa: “Đi rửa mặt trước đi, sau đó ra ăn trưa.”
Lương Úy xuống giường, vào phòng tắm đánh răng, rửa mặt. Khi cô đi ra, trên bàn ăn đã có một tô cháo và vài đ ĩa thức ăn kèm.
Lương Úy kéo ghế ngồi xuống, nhìn anh: “Anh nấu sao?”
Trần Hạc Sâm: “Anh mua dưới lầu.”
Lương Úy ừ một tiếng, nghe Trần Hạc Sâm nói: “Hôm nay mấy giờ em về thành phố Phủ.”
Lương Úy nói: “Em mua vé lúc ba giờ chiều.”
Hai ngày trước, Chu Trân gọi, bảo bà ngoại luôn miệng nhắc đến cô. Lương Úy nghĩ tuần này viết xong đề cương chi tiết, trong lúc đợi đạo diễn Từ phản hồi, cô có thể về nhà, dành mấy ngày ở bên cạnh người lớn trong nhà, không thì sau này tham gia đoàn phim, phải xa nhà nửa năm.
Trần Hạc Sâm: “Anh sẽ đưa em đến ga tàu, anh còn mua cho bà ngoại một hộp bánh quả hồng, em mang về nhà đi.”
Trái tim Lương Úy tan chảy: “Sao anh biết bà ngoại em thích món này?”
Trần Hạc Sâm mỉm cười giải thích: “Dương Hâm bảo anh mang về, anh ấy nói người lớn trong nhà rất thích ăn, anh cũng muốn em mang hai hộp cho ông bà ngoại, để ông bà nếm thử.”
Hai người họ ăn trưa xong, Trần Hạc Sâm lái xe đưa Lương Úy về nhà. Trong lúc Lương Úy tắm rửa, Trần Hạc Sâm nhận được cuộc gọi của Lâm Hành.
Mấy năm qua Lâm Hành định cư ở London, rất ít khi về nước. Từ khi anh chia tay với Đào Dao, hai người họ hiếm khi liên lạc. Trần Hạc Sâm bấm nút nghe máy, Lâm Hành nói: “Hai ngày nữa tôi về nước, đến lúc đó gặp nhau đi.”
Trần Hạc Sâm dựa người lên lan can, hỏi: “Khi nào?”
“Cuối tuần đi.” Lâm Hành nói, “Đến lúc đó lại gọi cậu.”
Trần Hạc Sâm nói: “Được rồi.”
Đúng lúc giọng nói của Lương Úy phát ra từ phòng tắm, Trần Hạc Sâm nói với Lâm Hành ở bên kia đầu dây: “Đợi một chút.”
Lâm Hành cũng nghe thấy giọng nói của phụ nữ truyền đến, không nói nữa.
Trần Hạc Sâm cầm điện thoại bước đến cửa phòng tắm, đưa tay gõ cửa: “Lương Úy, sao thế?”
Cô hé mở cửa, để lộ gương mặt, hai má ửng hồng vì hơi nước, đôi mắt cô ươn ướt, tóc bị nước nóng làm rối bời, rơi bên tai, rất hấp dẫn người khác.
Ánh mắt của Trần Hạc Sâm khẽ lay động, nhưng Lương Úy không nhận ra điều gì khác thường về anh, cô nắm lấy khung cửa, nhỏ giọng nói: “Em quên mang khăn tắm, anh đưa qua giúp em đi, treo trên ban công đấy.”
Trần Hạc Sâm gật đầu: “Đóng cửa trước đi, cẩn thận đừng để gió điều hòa thổi vào.”
Lương Úy ngoan ngoãn đóng cửa, Trần Hạc Sâm đi lấy khăn tắm, khi Lương Úy nghe tiếng bước chân ngoài cửa, cô mở cửa ngay lập tức, vươn cổ tay thon thả trắng trẻo ra, nhanh chóng cầm lấy khăn tắm trên tay anh.
Trần Hạc Sâm đứng đó, khóe môi khẽ cong lên, đưa tay gõ cửa hai tiếng, nói đùa: “Em sợ cái gì?”
“Em không sợ gì cả.”
Rõ ràng là không hề tự tin.
Trần Hạc Sâm mỉm cười bước ra ban công, lại áp điện thoại lên tai, chưa kịp mở miệng, Lâm Hành bên kia đã nói: “Cậu đang hẹn hò bạn gái à?”
Trần Hạc Sâm thong thả ừ một tiếng.
Lâm Hành nói: “Ai thế? Tôi có biết không?”
Trần Hạc Sâm: “Cậu chưa gặp bao giờ, là bạn học cấp ba của tôi.”
Lâm Hành thở dài: “Tôi còn nghĩ lần này về nước sẽ gọi cậu và Đào Tử cùng đến.”
Trần Hạc Sâm rút một điếu thuốc từ bao thuốc lá, biểu cảm trên gương mặt không hề thay đổi: “Lâm Hành, cậu biết tính tôi mà, tôi không phải kiểu người làm bạn với bạn gái cũ sau khi chia tay.”
Lâm Hành cười nói: “Nhưng cậu và Đào Tử quen biết đã lâu, thật đáng tiếc.”
Anh cúi đầu nhìn người đang say ngủ trong vòng tay, cảm thấy không đành lòng. Anh không phải kiểu người khoe khoang tình cảm với người khác, nhưng chuyện tối nay ít nhiều ngoài ý muốn.
Hình như cô thấy lạnh, vậy nên càng ghé sát vào người anh. Trần Hạc Sâm thở dài, bế cô lên, đi về phía bãi xe.
Trần Hạc Sâm vừa đặt Lương Úy vào ghế phụ, thắt dây an toàn cho cô, đóng cửa. Khi quay đầu lại, Lý Uyển đã đứng sau lưng anh, Trần Hạc Sâm nhíu mày.
Lý Uyển nói: “Xin chào, tôi là Lý Uyển, bạn của Lương Úy, chúng ta nói chuyện được không?”
Trần Hạc Sâm nhìn Lý Uyển, thong thả gật đầu.
Lý Uyển đi mấy bước, Trần Hạc Sâm theo sau: “Nói chuyện ở đây đi, cô ấy đang ngủ trong xe.”
Lý Uyển nhìn theo tầm mắt của Trần Hạc Sâm, thấy Lương Úy dựa vào kính xe, hai mắt nhắm chặt. Lý Uyển dời mắt, lấy bao thuốc ra từ trong túi áo khoác: “Tôi hút thuốc, anh có thấy phiền không?”
Trần Hạc Sâm lắc đầu, nhét một tay vào túi: “Không phải cô dạy cô ấy hút thuốc sao?”
Lý Uyển châm thuốc, bình thản nói: “Thật ra tôi không dạy cô ấy, hồi lớp mười, cô ấy cũng lén hút thuốc.”
Trần Hạc Sâm hơi giật mình, Lý Uyển bắt gặp cảm xúc chợt thoáng qua trong mắt anh. Lý Uyển cười, cô xoay đầu bao thuốc lá, nắp hộp hướng về phía Trần Hạc Sâm: “Có phải anh hơi bất ngờ không, dù sao hồi cấp ba, cô ấy cũng cho người khác ấn tượng mình là học sinh ngoan.”
Trần Hạc Sâm im lặng không nói, đưa tay rút một điếu thuốc, nghe cô ấy nói: “Nghe Lương Úy nói ba cô ấy quen biết ba anh.”
Trần Hạc Sâm cúi đầu châm thuốc, cười khẽ: “Phải, họ là bạn đại học, ở cùng ký túc xá, nhưng sau khi tốt nghiệp cũng không còn liên lạc nhiều.”
Lý Uyển nhả khói: “Năm lớp mười hai cô ấy chuyển trường, anh có biết tại sao không?”
Trần Hạc Sâm khẽ nhíu mày, ngước mắt nhìn cô ấy: “Chỉ biết một chút.”
“Mấy năm cấp ba, cuộc sống của cô ấy không tốt lắm, nhưng nói vậy cũng không đúng.” Lý Uyển búng tàn thuốc, “Thật ra, từ nhỏ đến lớn, cuộc sống của cô ấy đều không tốt, không biết anh nghe ba mẹ anh nói qua, có hiểu được ba cô ấy cũng không phải loại người tốt đẹp gì.”
Lý Uyển dừng lại một lát, sau đó nói tiếp: “Sau khi ba mẹ cô ấy ly hôn, suốt bốn năm đại học, ngoài chuyện học hành bình thường, cô ấy còn gánh vác cả tiền học và sinh hoạt phí. Lúc đó cô ấy mới vào nghề biên kịch, viết bản thảo cho người ta suốt hai tháng trời, người đó lại cầm bản thảo của cô ấy rồi biến mất. Thời gian đó, gần như ngày nào cô ấy cũng viết, đều như cơm bữa, đến mức bị bệnh cũng không dám đi bệnh viện khám. Cô ấy không cho mẹ và dì nhỏ biết những chuyện này. Có lần sinh nhật tôi, cô ấy uống say mới dám nói ra, mặc dù năm lớp mười hai, tôi cũng ít nhiều đoán được một chút.”
Trần Hạc Sâm trầm mặc hút thuốc, Lý Uyển hít một hơi: “Mãi đến hai năm trước, tình hình mới chuyển biến tốt đẹp một chút. Cô ấy khác anh, sinh ra đã được yêu thương, gia cảnh êm đẹp, cha mẹ quan tâm, con cưng của trời, không phải lo lắng chuyện sinh kế. Mà cô ấy, ngoài việc cải thiện cuộc sống của hai mẹ con cô ấy, còn phải đối mặt với những cảm xúc mà gia đình trước đây của cô ấy mang đến. Cô ấy yêu đương với anh, đối với cô ấy mà nói, cũng không phải là một điều dễ dàng.”
Lý Uyển dập thuốc lá, cuối cùng nói: “Hôm nay tôi nói chuyện này với anh không phải là để gia tăng gánh nặng tâm lý cho anh, cũng không phải áp đặt đạo đức gì cả. Trần Hạc Sâm, nếu anh chỉ ở bên cạnh cô ấy để chơi đùa, tôi hy vọng hai người chia tay sớm một chút.”
Điếu thuốc kẹp giữa ngón tay của Trần Hạc Sâm tích tụ một đoạn tàn thuốc dài. Anh búng tàn thuốc, hít một hơi, cảm xúc dâng trào trong lồ ng ngực. Anh nghiêng đầu, nhìn qua vai cô ấy, hướng ánh mắt về phía Lương Úy trên xe: “Không cần biết cô tin hay không, tôi chưa từng ở bên cạnh cô ấy để chơi đùa.”
Sau khi Lý Uyển rời đi, Trần Hạc Sâm đứng đó một lát mới đi về phía chiếc xe.
Suốt đoạn đường về nhà, Lương Úy không hề tỉnh giấc. Cũng may khi say, cô vô cùng yên tĩnh, không làm ầm ĩ dọc đường. Đến cửa nhà, Trần Hạc Sâm ôm cô vào phòng mình. Người trên giường ngủ yên tĩnh, hơi thở đều đều.
Trần Hạc Sâm đắp chăn cho cô, khi anh bước ra khỏi phòng, chuông cửa vang lên, Trần Hạc Sâm mở cửa, Dương Hâm đứng bên ngoài: “Tôi tan làm, đi ngang qua chỗ của cậu, sẵn tiện ghé qua lấy đồ.”
Trần Hạc Sâm nhìn anh ấy: “Tôi để trong phòng làm việc, đợi tôi lấy cho anh, anh vào nhà ngồi một chút đi.”
Dương Hâm tháo giày, nhìn thấy đôi bốt cổ thấp ở huyền quan, cười nói: “Cậu và Lương Úy tiến triển nhanh thế, bây giờ đã sống chung rồi à?”
Trần Hạc Sâm quay đầu: “Bọn tôi không sống chung, tối nay cô ấy say.”
Trần Hạc Sâm nhanh chóng ra khỏi phòng làm việc, cầm theo hai hộp bánh quả hồng trên tay, Dương Hâm đùa: “Sao lại say? Trông Tiểu Lương không giống kiểu người sẽ mượn rượu giải sầu, hay cậu chọc người ta giận, người ta mới đi uống rượu?”
Trần Hạc Sâm nghĩ lại lời của Lý Uyển đêm nay, khẽ nhíu mày: “Bọn tôi không cãi nhau.”
Dương Hâm cầm bánh quả hồng, quay đầu bước về phía huyền quan: “Được rồi, anh trai đi trước, không quấy rầy đôi trẻ.”
Hôm sau Lương Úy thức dậy, thái dương đau âm ỉ. Lương Úy ngồi trên giường một hồi lâu, mãi đến khi cửa phòng ngủ mở ra, Trần Hạc Sâm đứng bên cửa: “Dậy rồi à?”
Lương Úy đưa tay ấn ấn thái dương, ngây ngốc gật đầu.
Trần Hạc Sâm đ ến gần cô: “Đau đầu à?”
Lương Úy nhíu mày: “Hơi đau một chút.”
Trần Hạc Sâm cười: “Em còn nhớ tối qua xảy ra chuyện gì không?”
Lương Úy ngơ ngác ngẩng đầu, không hiểu rõ sự tình: “Đã xảy ra chuyện gì sao?”
Giọng điệu của Trần Hạc Sâm tiếc nuối: “Xem ra có người nào đó lợi dụng người ta xong lại quên hết.”
Lương Úy nhíu mày, nghĩ ngợi một lát, nhỏ giọng thì thầm: “Không phải em hôn anh chứ?”
“Hình như cũng còn nhớ.” Ánh mắt tràn ngập ý cười, anh nghiêng người ghé sát vào cô, “Muốn anh giúp em gợi nhớ một chút không?”
Lương Úy đưa tay che miệng, lắc đầu: “Em chưa rửa mặt.”
Tiếng cười khẽ phát ra từ trong cổ họng Trần Hạc Sâm, anh ngồi thẳng dậy, không trêu chọc cô nữa: “Đi rửa mặt trước đi, sau đó ra ăn trưa.”
Lương Úy xuống giường, vào phòng tắm đánh răng, rửa mặt. Khi cô đi ra, trên bàn ăn đã có một tô cháo và vài đ ĩa thức ăn kèm.
Lương Úy kéo ghế ngồi xuống, nhìn anh: “Anh nấu sao?”
Trần Hạc Sâm: “Anh mua dưới lầu.”
Lương Úy ừ một tiếng, nghe Trần Hạc Sâm nói: “Hôm nay mấy giờ em về thành phố Phủ.”
Lương Úy nói: “Em mua vé lúc ba giờ chiều.”
Hai ngày trước, Chu Trân gọi, bảo bà ngoại luôn miệng nhắc đến cô. Lương Úy nghĩ tuần này viết xong đề cương chi tiết, trong lúc đợi đạo diễn Từ phản hồi, cô có thể về nhà, dành mấy ngày ở bên cạnh người lớn trong nhà, không thì sau này tham gia đoàn phim, phải xa nhà nửa năm.
Trần Hạc Sâm: “Anh sẽ đưa em đến ga tàu, anh còn mua cho bà ngoại một hộp bánh quả hồng, em mang về nhà đi.”
Trái tim Lương Úy tan chảy: “Sao anh biết bà ngoại em thích món này?”
Trần Hạc Sâm mỉm cười giải thích: “Dương Hâm bảo anh mang về, anh ấy nói người lớn trong nhà rất thích ăn, anh cũng muốn em mang hai hộp cho ông bà ngoại, để ông bà nếm thử.”
Hai người họ ăn trưa xong, Trần Hạc Sâm lái xe đưa Lương Úy về nhà. Trong lúc Lương Úy tắm rửa, Trần Hạc Sâm nhận được cuộc gọi của Lâm Hành.
Mấy năm qua Lâm Hành định cư ở London, rất ít khi về nước. Từ khi anh chia tay với Đào Dao, hai người họ hiếm khi liên lạc. Trần Hạc Sâm bấm nút nghe máy, Lâm Hành nói: “Hai ngày nữa tôi về nước, đến lúc đó gặp nhau đi.”
Trần Hạc Sâm dựa người lên lan can, hỏi: “Khi nào?”
“Cuối tuần đi.” Lâm Hành nói, “Đến lúc đó lại gọi cậu.”
Trần Hạc Sâm nói: “Được rồi.”
Đúng lúc giọng nói của Lương Úy phát ra từ phòng tắm, Trần Hạc Sâm nói với Lâm Hành ở bên kia đầu dây: “Đợi một chút.”
Lâm Hành cũng nghe thấy giọng nói của phụ nữ truyền đến, không nói nữa.
Trần Hạc Sâm cầm điện thoại bước đến cửa phòng tắm, đưa tay gõ cửa: “Lương Úy, sao thế?”
Cô hé mở cửa, để lộ gương mặt, hai má ửng hồng vì hơi nước, đôi mắt cô ươn ướt, tóc bị nước nóng làm rối bời, rơi bên tai, rất hấp dẫn người khác.
Ánh mắt của Trần Hạc Sâm khẽ lay động, nhưng Lương Úy không nhận ra điều gì khác thường về anh, cô nắm lấy khung cửa, nhỏ giọng nói: “Em quên mang khăn tắm, anh đưa qua giúp em đi, treo trên ban công đấy.”
Trần Hạc Sâm gật đầu: “Đóng cửa trước đi, cẩn thận đừng để gió điều hòa thổi vào.”
Lương Úy ngoan ngoãn đóng cửa, Trần Hạc Sâm đi lấy khăn tắm, khi Lương Úy nghe tiếng bước chân ngoài cửa, cô mở cửa ngay lập tức, vươn cổ tay thon thả trắng trẻo ra, nhanh chóng cầm lấy khăn tắm trên tay anh.
Trần Hạc Sâm đứng đó, khóe môi khẽ cong lên, đưa tay gõ cửa hai tiếng, nói đùa: “Em sợ cái gì?”
“Em không sợ gì cả.”
Rõ ràng là không hề tự tin.
Trần Hạc Sâm mỉm cười bước ra ban công, lại áp điện thoại lên tai, chưa kịp mở miệng, Lâm Hành bên kia đã nói: “Cậu đang hẹn hò bạn gái à?”
Trần Hạc Sâm thong thả ừ một tiếng.
Lâm Hành nói: “Ai thế? Tôi có biết không?”
Trần Hạc Sâm: “Cậu chưa gặp bao giờ, là bạn học cấp ba của tôi.”
Lâm Hành thở dài: “Tôi còn nghĩ lần này về nước sẽ gọi cậu và Đào Tử cùng đến.”
Trần Hạc Sâm rút một điếu thuốc từ bao thuốc lá, biểu cảm trên gương mặt không hề thay đổi: “Lâm Hành, cậu biết tính tôi mà, tôi không phải kiểu người làm bạn với bạn gái cũ sau khi chia tay.”
Lâm Hành cười nói: “Nhưng cậu và Đào Tử quen biết đã lâu, thật đáng tiếc.”