Ngôi Sao Thứ Mười Hai - Trang 2
Chương 50: “Chị ơi, chị là bạn gái của cậu Hạc Sâm sao?”
Trần Hạc Sâm đưa hai mẹ con đến dưới lầu của khu chung cư, sau đó lái xe đi.
Chu Trân vào thang máy, luôn miệng ca ngợi: “Thằng bé Hạc Sâm này tốt thật.”
Lương Úy không biết nên khóc hay cười.
Dường như Chu Trân nhớ ra gì đó, lại vỗ vỗ cánh tay cô: “Con có mang chìa khóa nhà không? Lát nữa đến cửa nhà lại không vào được.”
Lương Úy nói: “Con giấu chìa khóa dưới thảm cửa.”
Chu Trân nhíu mày, mắng cô: “Đứa nhỏ này, sao lại tùy tiện giấu chìa khóa dưới thảm cửa? Nhỡ đâu có người phát hiện ra thì sao?”
“Con giấu ở đó được một năm rồi, không ai biết cả.”
Đến cửa nhà, Lương Úy lật thảm lên, lấy chìa khóa mở cửa, Chu Trân nói: “Ngày mai chúng ta đến bệnh viện thăm Tiểu Đông, khi đi về, con cầm theo chìa khóa đi.”
Lương Úy cười: “Dạ, đều nghe theo mẹ.”
Cả ngày trời vất vả, hai mẹ con mệt rã rời. Chu Trân ăn tô mì mà Lương Úy mang về, rửa mặt xong, hai người họ quay về phòng.
Lương Úy nằm trên giường, nhắn tin cho Trần Hạc Sâm, hỏi anh về nhà chưa.
Mấy phút sau, anh trả lời: Về rồi.
Lương Úy: Ừ, ngủ sớm đi.
Trần Hạc Sâm: Ngày mai em và dì về thành phố Phủ à?
Lương Úy: Ừ, nhưng em sẽ đến bệnh viện trước rồi mới về.
Trần Hạc Sâm: Được, anh hiểu rồi, ngày mai gặp lại.
Ngày mai gặp lại.
Lương Úy nhìn bốn từ này, trái tim ngọt ngào như được ngâm trong hũ mật ong, cô gõ vào khung nhập tin nhắn: Ngày mai gặp lại.
Hôm sau, Lương Úy thức dậy trước, đến gõ cửa phòng Chu Trân, Chu Trân cũng chuẩn bị rời khỏi giường, Lương Úy đẩy cửa, thò đầu vào: “Mẹ, con xuống lầu mua thức ăn sáng, mẹ muốn ăn gì?”
Chu Trân giũ chăn: “Mẹ đi với con, ăn sáng xong, chúng ta đến Bệnh viện số 6, sau đó quay về thành phố Phủ. Đêm qua đi vội quá, thức ăn ở nhà vẫn còn để trên bàn, không biết có bốc mùi không nữa.”
Chu Trân đánh răng rửa mặt xong, hai mẹ con xuống lầu, mỗi người gọi một tô hoành thánh ở tiệm ăn sáng gần chung cư, sau đó họ đến tiệm trái cây đối diện, mua một ít trái cây, bảo chủ tiệm gói lại, rồi lại đón taxi đến bệnh viện.
Đêm qua, Tiểu Đông được đưa ra khỏi phòng phẫu thuật, chuyển đến phòng bệnh bình thường, trên tầng của khoa chỉnh hình. Lúc ngồi trên xe, Chu Trân gọi dì Lý, hỏi số phòng bệnh, hai người họ trò chuyện một lát, Chu Trân nói: “Được rồi, không nói chuyện nữa, lát nữa gặp nhau trong bệnh viện.”
Chu Trân cúp máy, Lương Úy quay đầu nhìn Chu Trân: “Tiểu Đông thế nào rồi ạ?”
Chu Trân: “Phẫu thuật xong rồi, bây giờ tinh thần rất tốt.”
Nửa tiếng sau, xe dừng trước cổng Bệnh viện số 6.
Lương Úy và Chu Trân xuống xe, bấm thang máy, lên phòng bệnh trên tầng của khoa chỉnh hình. Tiểu Đông đang ăn sáng, mẹ của Tiểu Đông nhìn thấy Chu Trân và Lương Úy bước vào, bật cười nói: “A, dì Chu và Úy Úy đến rồi.”
Chu Trân đến bên giường bệnh: “Tiểu Đông thế nào rồi?”
Mẹ của Tiểu Đông: “Sáng nay nó còn nói vết thương bị đau, chuyện tối qua, con cảm ơn hai người, không thì mẹ con chỉ có một mình, cũng không biết xử lý thế nào.”
Chu Trân cười: “Là hàng xóm thì nên làm vậy mà, con đừng nói như vậy, mẹ con cũng giúp đỡ dì nhiều lắm.”
Lương Úy thấy Chu Trân trò chuyện với mẹ của Tiểu Đông, cô bước ra khỏi phòng bệnh. Vừa rồi ra khỏi thang máy, cô không thấy Trần Hạc Sâm trên hành lang, không biết anh có ở đây không.
Vừa nghĩ về chuyện đó, màn hình điện thoại của cô sáng lên, tin nhắn WeChat xuất hiện, là Trần Hạc Sâm.
Trần Hạc Sâm: Em đến bệnh viện chưa?
Lương Úy: Em đến rồi, nhưng không thấy anh đâu, anh đang bận à?
Anh không trả lời, Lương Úy nhíu mày, bước về bàn y tá, đột nhiên nghe thấy một giọng nói quen thuộc: “A, bác sĩ Trần.”
Lương Úy nhìn về phía động tĩnh, là dì Lý đang nói chuyện với Trần Hạc Sâm.
Dì Lý nở nụ cười chân thành: “Đêm qua thật sự làm phiền con, nghe Úy Úy nói bạn trai con bé làm trong bệnh viện, vậy nên dì bảo con bé gọi, làm phiền con.”
Đầu óc của Lương Úy quay cuồng, cả người cứng đờ, đột nhiên hóa đá.
Trần Hạc Sâm nhìn cô, ánh mắt tràn ngập ý cười, còn khẽ nhướng mày. Đứng trước ánh nhìn chăm chú của anh, da đầu cô tê dại, không cam tâm, nhỏ giọng thì thầm: “Lát nữa em giải thích với anh.”
Trần Hạc Sâm cong môi: “Được rồi.”
Dì Lý nhìn hai người họ, mỉm cười nói: “Vậy dì không quấy rầy hai đứa nữa, sau này con và Úy Úy đến thành phố Phủ chơi, dì sẽ mời các con ăn cơm.”
Trần Hạc Sâm: “Không sao ạ, chuyện nên làm mà.”
Sau khi dì Lý rời đi, bầu không khí giữa họ trở nên tĩnh lặng.
Lương Úy hắng giọng: “Dì Lý hiểu lầm chuyện này.”
Giọng nói của Trần Hạc Sâm rõ ràng mang theo ý cười: “Hiểu lầm gì?”
Lương Úy không biết làm thế nào, gương mặt nóng lên: “Hiểu lầm anh là bạn trai em. Mẹ em bảo dì Lý giới thiệu đối tượng cho em, nhưng mẹ không nói với em, sau đó em từ chối, mẹ không biết giải thích thế nào, vậy nên đã nói với dì Lý là em có bạn trai làm ở Bệnh viện số 6, dì Lý hiểu lầm, tưởng anh là bạn trai em.”
Trần Hạc Sâm nhướng mày: “Tưởng em chỉ có mình anh là đối tượng xem mắt, hóa ra còn có người khác ứng cử, hình như bạn học Lương nổi tiếng lắm.”
Hơi thở của Lương Úy như ngưng lại, vô định nhìn anh. Anh cũng biết chuyện này sao? Trước khi gặp mặt đã biết à?
Trần Hạc Sâm nhìn cô, nhẹ nhàng giải thích: “Ngày đó em đến nhà chị của anh, chị ấy muốn giới thiệu em cho anh.”
“Úy Úy.”
Giọng nói của Chu Trân phát ra, Lương Úy quay đầu, kiềm nén biểu cảm trên gương mặt. Chu Trân bước về phía họ, thấy Trần Hạc Sâm, lên tiếng chào hỏi: “Con đặt vé chưa, dì con vừa gọi, mẹ vào nhà vệ sinh trước đã.”
Trần Hạc Sâm lấy điện thoại ra: “Lát nữa anh nói Dương Hâm đưa em đi, hôm nay anh có ca trực, không đi được.”
Lương Úy: “Em đón taxi đến ga tàu là được rồi.”
Trần Hạc Sâm: “Bạn học Lương, nghe lời anh một lần được không?”
Trái tim Lương Úy đập liên hồi, vô thức gật đầu.
Trần Hạc Sâm rũ mắt mỉm cười, nhìn tin nhắn trên điện thoại: “Dương Hâm đang đợi ở sảnh dưới lầu, em và dì đi xuống đi.”
Lương Úy và Chu Trân xuống lầu, thấy Dương Hâm đang chờ bên cửa, Dương Hâm cũng thấy cô, anh ta vẫy tay.
Lương Úy bước đến: “Ngại quá, làm phiền anh rồi, anh Dương.”
Dương Hâm không để tâm, vui vẻ nói: “Không có gì, tôi và Hạc Sâm thân thiết với nhau mà.”
Dương Hâm lại nhìn Chu Trân, lên tiếng chào hỏi.
Anh ta dẫn họ ra bãi giữ xe, Chu Trân kéo tay áo của Lương Úy, thấp giọng hỏi: “Đây là ai thế?”
“Dạ, đồng nghiệp của Trần Hạc Sâm, Trần Hạc Sâm bảo anh ấy đưa chúng ta đến ga tàu.”
“Thằng bé Hạc Sâm này lễ phép quá.”
Quãng đường từ Bệnh viện số 6 đến ga tàu chỉ mất hai mươi phút, Dương Hâm nhanh chóng đưa họ đến ga tàu, nhìn Lương Úy và Chu Trân xuống xe.
Dương Hâm nhắn tin cho Trần Hạc Sâm: Đã đưa người đến nơi.
Trần Hạc Sâm: Cảm ơn, người anh em.
Dương Hâm: Hay thật, đây là lần đầu tiên tôi thấy cậu theo đuổi phụ nữ đấy, còn sai bảo bạn bè, nếu cuối cùng hai người không thành đôi, tôi sẽ không hầu hạ cậu nữa.
Về thành phố Phủ hai ngày đã đến Tết.
Chu Trân sang nhà dì nhỏ đưa ông bà ngoại về nhà, năm nay dì nhỏ đến nhà dượng nhỏ ăn Tết, chỉ còn bốn người họ ở nhà, bà ngoại và Chu Trân bận rộn nấu ăn trong bếp.
Lương Úy ngồi trên sofa bấm điện thoại, xem tivi cùng ông ngoại. Ông ngoại không hiểu nội dung, liên tục hỏi Lương Úy, chủ yếu hỏi đây là người tốt hay người xấu, Lương Úy kiên nhẫn giải thích với ông.
Điện thoại rung không ngừng, ngoài mấy lời chúc Tết từ bạn bè, còn có đồng nghiệp thường xuyên liên lạc trong công việc.
Trong nhóm lớp, mọi người nhắn tin chúc mừng năm mới, vài người còn gửi ảnh mâm cơm giao thừa. Lương Úy cũng gửi hai bao lì xì đỏ vào nhóm, sau khi bao lì xì bị giật hết, Trần Hạc Sâm vẫn chưa xuất hiện, có người trong nhóm @ Trần Hạc Sâm, hỏi anh sao không lên tiếng.
Mười phút sau, Trần Hạc Sâm vẫn không trả lời, Lương Úy đoán có lẽ anh đang bận. Cô đặt điện thoại xuống, vào phòng tắm.
Khi cô bước ra, màn hình điện thoại trên sofa phát sáng. Lương Úy bấm vào, thấy tin nhắn thoại của Trần Hạc Sâm. Lương Úy hơi bất ngờ, kể từ khi họ kết bạn WeChat, anh chưa từng gửi tin nhắn thoại cho cô.
Anh sẽ nói gì chứ, ngón tay của cô bấm mở, một giọng nói trẻ con bất ngờ phát ra: “Chị ơi, chị là bạn gái của cậu Hạc Sâm sao?”
Lương Úy cầm điện thoại, ngây người một lát, nhưng chưa kịp trả lời, giây tiếp theo, tin nhắn thoại đã bị thu hồi.
Chu Trân vào thang máy, luôn miệng ca ngợi: “Thằng bé Hạc Sâm này tốt thật.”
Lương Úy không biết nên khóc hay cười.
Dường như Chu Trân nhớ ra gì đó, lại vỗ vỗ cánh tay cô: “Con có mang chìa khóa nhà không? Lát nữa đến cửa nhà lại không vào được.”
Lương Úy nói: “Con giấu chìa khóa dưới thảm cửa.”
Chu Trân nhíu mày, mắng cô: “Đứa nhỏ này, sao lại tùy tiện giấu chìa khóa dưới thảm cửa? Nhỡ đâu có người phát hiện ra thì sao?”
“Con giấu ở đó được một năm rồi, không ai biết cả.”
Đến cửa nhà, Lương Úy lật thảm lên, lấy chìa khóa mở cửa, Chu Trân nói: “Ngày mai chúng ta đến bệnh viện thăm Tiểu Đông, khi đi về, con cầm theo chìa khóa đi.”
Lương Úy cười: “Dạ, đều nghe theo mẹ.”
Cả ngày trời vất vả, hai mẹ con mệt rã rời. Chu Trân ăn tô mì mà Lương Úy mang về, rửa mặt xong, hai người họ quay về phòng.
Lương Úy nằm trên giường, nhắn tin cho Trần Hạc Sâm, hỏi anh về nhà chưa.
Mấy phút sau, anh trả lời: Về rồi.
Lương Úy: Ừ, ngủ sớm đi.
Trần Hạc Sâm: Ngày mai em và dì về thành phố Phủ à?
Lương Úy: Ừ, nhưng em sẽ đến bệnh viện trước rồi mới về.
Trần Hạc Sâm: Được, anh hiểu rồi, ngày mai gặp lại.
Ngày mai gặp lại.
Lương Úy nhìn bốn từ này, trái tim ngọt ngào như được ngâm trong hũ mật ong, cô gõ vào khung nhập tin nhắn: Ngày mai gặp lại.
Hôm sau, Lương Úy thức dậy trước, đến gõ cửa phòng Chu Trân, Chu Trân cũng chuẩn bị rời khỏi giường, Lương Úy đẩy cửa, thò đầu vào: “Mẹ, con xuống lầu mua thức ăn sáng, mẹ muốn ăn gì?”
Chu Trân giũ chăn: “Mẹ đi với con, ăn sáng xong, chúng ta đến Bệnh viện số 6, sau đó quay về thành phố Phủ. Đêm qua đi vội quá, thức ăn ở nhà vẫn còn để trên bàn, không biết có bốc mùi không nữa.”
Chu Trân đánh răng rửa mặt xong, hai mẹ con xuống lầu, mỗi người gọi một tô hoành thánh ở tiệm ăn sáng gần chung cư, sau đó họ đến tiệm trái cây đối diện, mua một ít trái cây, bảo chủ tiệm gói lại, rồi lại đón taxi đến bệnh viện.
Đêm qua, Tiểu Đông được đưa ra khỏi phòng phẫu thuật, chuyển đến phòng bệnh bình thường, trên tầng của khoa chỉnh hình. Lúc ngồi trên xe, Chu Trân gọi dì Lý, hỏi số phòng bệnh, hai người họ trò chuyện một lát, Chu Trân nói: “Được rồi, không nói chuyện nữa, lát nữa gặp nhau trong bệnh viện.”
Chu Trân cúp máy, Lương Úy quay đầu nhìn Chu Trân: “Tiểu Đông thế nào rồi ạ?”
Chu Trân: “Phẫu thuật xong rồi, bây giờ tinh thần rất tốt.”
Nửa tiếng sau, xe dừng trước cổng Bệnh viện số 6.
Lương Úy và Chu Trân xuống xe, bấm thang máy, lên phòng bệnh trên tầng của khoa chỉnh hình. Tiểu Đông đang ăn sáng, mẹ của Tiểu Đông nhìn thấy Chu Trân và Lương Úy bước vào, bật cười nói: “A, dì Chu và Úy Úy đến rồi.”
Chu Trân đến bên giường bệnh: “Tiểu Đông thế nào rồi?”
Mẹ của Tiểu Đông: “Sáng nay nó còn nói vết thương bị đau, chuyện tối qua, con cảm ơn hai người, không thì mẹ con chỉ có một mình, cũng không biết xử lý thế nào.”
Chu Trân cười: “Là hàng xóm thì nên làm vậy mà, con đừng nói như vậy, mẹ con cũng giúp đỡ dì nhiều lắm.”
Lương Úy thấy Chu Trân trò chuyện với mẹ của Tiểu Đông, cô bước ra khỏi phòng bệnh. Vừa rồi ra khỏi thang máy, cô không thấy Trần Hạc Sâm trên hành lang, không biết anh có ở đây không.
Vừa nghĩ về chuyện đó, màn hình điện thoại của cô sáng lên, tin nhắn WeChat xuất hiện, là Trần Hạc Sâm.
Trần Hạc Sâm: Em đến bệnh viện chưa?
Lương Úy: Em đến rồi, nhưng không thấy anh đâu, anh đang bận à?
Anh không trả lời, Lương Úy nhíu mày, bước về bàn y tá, đột nhiên nghe thấy một giọng nói quen thuộc: “A, bác sĩ Trần.”
Lương Úy nhìn về phía động tĩnh, là dì Lý đang nói chuyện với Trần Hạc Sâm.
Dì Lý nở nụ cười chân thành: “Đêm qua thật sự làm phiền con, nghe Úy Úy nói bạn trai con bé làm trong bệnh viện, vậy nên dì bảo con bé gọi, làm phiền con.”
Đầu óc của Lương Úy quay cuồng, cả người cứng đờ, đột nhiên hóa đá.
Trần Hạc Sâm nhìn cô, ánh mắt tràn ngập ý cười, còn khẽ nhướng mày. Đứng trước ánh nhìn chăm chú của anh, da đầu cô tê dại, không cam tâm, nhỏ giọng thì thầm: “Lát nữa em giải thích với anh.”
Trần Hạc Sâm cong môi: “Được rồi.”
Dì Lý nhìn hai người họ, mỉm cười nói: “Vậy dì không quấy rầy hai đứa nữa, sau này con và Úy Úy đến thành phố Phủ chơi, dì sẽ mời các con ăn cơm.”
Trần Hạc Sâm: “Không sao ạ, chuyện nên làm mà.”
Sau khi dì Lý rời đi, bầu không khí giữa họ trở nên tĩnh lặng.
Lương Úy hắng giọng: “Dì Lý hiểu lầm chuyện này.”
Giọng nói của Trần Hạc Sâm rõ ràng mang theo ý cười: “Hiểu lầm gì?”
Lương Úy không biết làm thế nào, gương mặt nóng lên: “Hiểu lầm anh là bạn trai em. Mẹ em bảo dì Lý giới thiệu đối tượng cho em, nhưng mẹ không nói với em, sau đó em từ chối, mẹ không biết giải thích thế nào, vậy nên đã nói với dì Lý là em có bạn trai làm ở Bệnh viện số 6, dì Lý hiểu lầm, tưởng anh là bạn trai em.”
Trần Hạc Sâm nhướng mày: “Tưởng em chỉ có mình anh là đối tượng xem mắt, hóa ra còn có người khác ứng cử, hình như bạn học Lương nổi tiếng lắm.”
Hơi thở của Lương Úy như ngưng lại, vô định nhìn anh. Anh cũng biết chuyện này sao? Trước khi gặp mặt đã biết à?
Trần Hạc Sâm nhìn cô, nhẹ nhàng giải thích: “Ngày đó em đến nhà chị của anh, chị ấy muốn giới thiệu em cho anh.”
“Úy Úy.”
Giọng nói của Chu Trân phát ra, Lương Úy quay đầu, kiềm nén biểu cảm trên gương mặt. Chu Trân bước về phía họ, thấy Trần Hạc Sâm, lên tiếng chào hỏi: “Con đặt vé chưa, dì con vừa gọi, mẹ vào nhà vệ sinh trước đã.”
Trần Hạc Sâm lấy điện thoại ra: “Lát nữa anh nói Dương Hâm đưa em đi, hôm nay anh có ca trực, không đi được.”
Lương Úy: “Em đón taxi đến ga tàu là được rồi.”
Trần Hạc Sâm: “Bạn học Lương, nghe lời anh một lần được không?”
Trái tim Lương Úy đập liên hồi, vô thức gật đầu.
Trần Hạc Sâm rũ mắt mỉm cười, nhìn tin nhắn trên điện thoại: “Dương Hâm đang đợi ở sảnh dưới lầu, em và dì đi xuống đi.”
Lương Úy và Chu Trân xuống lầu, thấy Dương Hâm đang chờ bên cửa, Dương Hâm cũng thấy cô, anh ta vẫy tay.
Lương Úy bước đến: “Ngại quá, làm phiền anh rồi, anh Dương.”
Dương Hâm không để tâm, vui vẻ nói: “Không có gì, tôi và Hạc Sâm thân thiết với nhau mà.”
Dương Hâm lại nhìn Chu Trân, lên tiếng chào hỏi.
Anh ta dẫn họ ra bãi giữ xe, Chu Trân kéo tay áo của Lương Úy, thấp giọng hỏi: “Đây là ai thế?”
“Dạ, đồng nghiệp của Trần Hạc Sâm, Trần Hạc Sâm bảo anh ấy đưa chúng ta đến ga tàu.”
“Thằng bé Hạc Sâm này lễ phép quá.”
Quãng đường từ Bệnh viện số 6 đến ga tàu chỉ mất hai mươi phút, Dương Hâm nhanh chóng đưa họ đến ga tàu, nhìn Lương Úy và Chu Trân xuống xe.
Dương Hâm nhắn tin cho Trần Hạc Sâm: Đã đưa người đến nơi.
Trần Hạc Sâm: Cảm ơn, người anh em.
Dương Hâm: Hay thật, đây là lần đầu tiên tôi thấy cậu theo đuổi phụ nữ đấy, còn sai bảo bạn bè, nếu cuối cùng hai người không thành đôi, tôi sẽ không hầu hạ cậu nữa.
Về thành phố Phủ hai ngày đã đến Tết.
Chu Trân sang nhà dì nhỏ đưa ông bà ngoại về nhà, năm nay dì nhỏ đến nhà dượng nhỏ ăn Tết, chỉ còn bốn người họ ở nhà, bà ngoại và Chu Trân bận rộn nấu ăn trong bếp.
Lương Úy ngồi trên sofa bấm điện thoại, xem tivi cùng ông ngoại. Ông ngoại không hiểu nội dung, liên tục hỏi Lương Úy, chủ yếu hỏi đây là người tốt hay người xấu, Lương Úy kiên nhẫn giải thích với ông.
Điện thoại rung không ngừng, ngoài mấy lời chúc Tết từ bạn bè, còn có đồng nghiệp thường xuyên liên lạc trong công việc.
Trong nhóm lớp, mọi người nhắn tin chúc mừng năm mới, vài người còn gửi ảnh mâm cơm giao thừa. Lương Úy cũng gửi hai bao lì xì đỏ vào nhóm, sau khi bao lì xì bị giật hết, Trần Hạc Sâm vẫn chưa xuất hiện, có người trong nhóm @ Trần Hạc Sâm, hỏi anh sao không lên tiếng.
Mười phút sau, Trần Hạc Sâm vẫn không trả lời, Lương Úy đoán có lẽ anh đang bận. Cô đặt điện thoại xuống, vào phòng tắm.
Khi cô bước ra, màn hình điện thoại trên sofa phát sáng. Lương Úy bấm vào, thấy tin nhắn thoại của Trần Hạc Sâm. Lương Úy hơi bất ngờ, kể từ khi họ kết bạn WeChat, anh chưa từng gửi tin nhắn thoại cho cô.
Anh sẽ nói gì chứ, ngón tay của cô bấm mở, một giọng nói trẻ con bất ngờ phát ra: “Chị ơi, chị là bạn gái của cậu Hạc Sâm sao?”
Lương Úy cầm điện thoại, ngây người một lát, nhưng chưa kịp trả lời, giây tiếp theo, tin nhắn thoại đã bị thu hồi.