Ngôi Sao Thứ Mười Hai - Trang 2
Chương 47: “Đều nghe theo em”
Buổi họp lớp kết thúc, mọi người lần lượt ra về, chỉ còn vài chàng trai ngồi lại trong phòng uống rượu.
Tống Hàng Hàng và Vương Đồng đã đón xe về nhà, Lý Chanh và Lương Úy cùng xuống lầu, Lý Chanh cầm điện thoại gọi taxi, sau đó hỏi cô: “Úy Úy, cậu muốn đi cùng xe với tớ không?”
Lương Úy dừng lại một lát: “Bạn tớ ở gần đây, tớ chờ cô ấy, cậu về trước đi.”
Xe của Lý Chanh cũng đến nơi, Lương Úy mở cửa giúp cô ấy. Lý Chanh đứng trước cửa xe, làm động tác gọi điện thoại: “Vậy tớ về trước, giữ liên lạc nhé.”
Lương Úy đứng trên lề: “Ừ, cậu chú ý an toàn, về nhà thì nhắn cho tớ biết nhé.”
Cửa xe đóng lại, chiếc xe cũng rời đi.
Lương Úy quay đầu bước về phía nhà hàng, điện thoại reo, là Trần Hạc Sâm gọi đến. Lương Úy khẽ nheo mắt, bấm nút nghe máy, anh nói: “Em về rồi à?”
“Chưa, tôi đang đứng dưới lầu.”
Giọng nói của Thường Hưng Vũ phát ra trong điện thoại, hình như hỏi anh đang gọi ai, có phải là cô gái mà anh đang theo đuổi không. Trần Hạc Sâm bước ra xa một chút, thanh âm dịu dàng: “Vào sảnh chờ tôi một lát, đừng đứng bên ngoài, tối nay nhiều gió lắm.”
Tâm tư của Lương Úy khẽ lay động: “Được rồi.”
Sau khi cúp máy, Lương Úy bước vào sảnh nhà hàng, nhân viên tưởng cô để quên gì đó, bước đến hỏi thăm, Lương Úy cười, nói cô đang đợi một người.
Cô không phải đợi lâu, Trần Hạc Sâm đã cầm áo khoác bước xuống lầu.
Lương Úy hỏi: “Nhóm Thường Hưng Vũ đâu rồi?”
Trần Hạc Sâm: “Vẫn còn uống rượu, chúng ta đi trước đi.”
Lương Úy liếc nhìn lên lầu, hơi lo lắng: “Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”
Trần Hạc Sâm cong môi: “Đừng lo, họ biết kiềm chế lắm, sẽ không say đâu.”
Họ bước ra khỏi sảnh nhà hàng, Lương Úy nói: “Anh chưa ăn tối sao?”
Trần Hạc Sâm nhướng mày: “Em nghe thấy à?”
Lương Úy gật đầu: “Chúng ta đi ăn trước đi, gần mười giờ rồi, anh không đói à?”
Trần Hạc Sâm đưa tay chạm vào bụng: “Em nhắc đến chuyện này, tôi lại thấy hơi đói thật.”
Lương Úy dịu giọng hỏi: “Anh muốn ăn gì?”
Trần Hạc Sâm nhìn về phía trước, hất cằm: “Muốn ăn một chút canh nóng, đến cửa hàng canh cá đối diện đi.”
Muốn đến cửa hàng canh cá đối diện thì phải qua đường.
Hai người sóng vai đứng cạnh nhau tại giao lộ, đợi đèn chuyển sang xanh, xe cộ lướt qua tấp nập. Một chiếc xe đột nhiên lao đến, Lương Úy muốn tránh đường, nhưng xe di chuyển nhanh quá, cô không tránh được. Trần Hạc Sâm vòng tay qua vai cô, kéo cô sát lại, giọng nói trầm thấp vang lên bên tai: “Cẩn thận.”
Lương Úy rũ mắt, nhìn bàn tay trên vai cô, anh không chạm vào cô, giữa họ dường như không có khoảng cách. Lương Úy nhớ lại ngày đó ở tiệm lẩu, lưng cô chạm vào ngón tay của anh trên ghế. Cô trấn tĩnh lại, thì thầm nói khẽ: “Cảm ơn anh.”
Thanh âm chan chứa ý cười của anh vang lên bên tai: “Không có gì.”
Đèn đỏ chuyển sang xanh, nhóm người chờ đợi tản ra. Trần Hạc Sâm cũng thu tay về, họ theo dòng người tiến về phía trước.
Lương Úy ngẩng đầu nhìn anh: “Bác sĩ luôn tan ca trễ vậy sao?”
Trần Hạc Sâm nhẹ nhàng giải thích: “Thường thì sẽ tan ca đúng giờ, ngoại trừ vài tình huống đột xuất, chẳng hạn như bệnh nhân đột nhiên được đưa vào hai phút trước giờ tan ca, em cũng phải xử lý xong mới về được.”
Lương Úy ừ một tiếng.
Trần Hạc Sâm nói: “Hai ngày nay bà ngoại em thế nào?”
Lương Úy cười: “Bà rất nghe lời bác sĩ, không cử động chân nhiều, mỗi ngày đều bước đi một chút, sau đó ngồi nghỉ trên sofa.”
Trần Hạc Sâm cũng cười: “Cũng có thể xem bà ngoại của em là một bệnh nhân tương đối hợp tác, sau Tết nhớ đưa bà đến khám lại.”
“Ừ, tôi nhớ rồi.”
Đến tiệm canh cá, hai người đi vào trong, lúc này trong tiệm không có ai, dường như hơi trống trải.
Trần Hạc Sâm gọi canh đầu cá và cơm. Lương Úy nhìn, không kiềm lòng được: “Chỉ vậy thôi sao?”
Trần Hạc Sâm chăm chú nhìn vào đôi mắt cô: “Em muốn ăn không? Tôi gọi nhiều một chút.”
Lương Úy lắc đầu: “Tôi không đói.”
Phục vụ rời đi, Trần Hạc Sâm mới nói: “Đôi lúc ở bệnh viện bận rộn công việc, tôi ăn cơm cũng không có thời gian nhấm nháp xem có mùi vị gì, chỉ bỏ vào miệng cho xong. Kết quả là bây giờ tôi cũng không đặt ra yêu cầu quá cao trong chuyện ăn uống, miễn sao lấp đầy dạ dày là được.”
Lương Úy gật đầu.
Trần Hạc Sâm ăn xong đã gần mười giờ, hai người họ bước ra khỏi tiệm.
Trần Hạc Sâm giơ tay nhìn đồng hồ: “Hình như hơi trễ rồi.”
Lương Úy: “Không sao, ngày mai tôi không phải đi làm.”
Trần Hạc Sâm bất chợt nói: “Muốn đi xem phim không?”
Lương Úy hơi ngây người, cô ngẩng đầu nhìn anh: “Anh say à?”
Trần Hạc Sâm cười khẽ: “Em nghĩ tôi mời em đi xem phim là vì tôi say à?”
“Ý tôi không phải như vậy.” Lương Úy mấp máy môi, “Chỉ là anh đi làm cả ngày, tôi sợ anh mệt.”
“Ngày mai tôi được nghỉ.” Trần Hạc Sâm lặp lại lời ban nãy, “Bạn học Lương, đi xem phim không?”
Lương Úy không hề do dự: “Đi.”
Gương mặt của Trần Hạc Sâm giãn ra, anh nhìn xung quanh: “Em chờ ở đây, tôi lái xe qua.”
Lương Úy không di chuyển, nhìn bóng dáng cao gầy bước qua đường, chạy về phía đối diện lấy xe. Cô lấy điện thoại ra khỏi túi, muốn hỏi Lý Chanh về đến nhà chưa. Bấm vào WeChat, cô thấy Lý Chanh nhắn đã về nhà an toàn.
Lương Úy: Ngủ sớm đi.
Lý Chanh: Cậu đến nhà bạn chưa?
Lương Úy: Đến rồi.
Trần Hạc Sâm lái xe qua, Lương Úy cất điện thoại, chạy đến.
Trần Hạc Sâm hạ kính xe phía sau, Lương Úy nhìn ghế lái, là một người đàn ông xa lạ, có lẽ anh đã gọi người đến lái thay. Trần Hạc Sâm vươn tay mở cửa ghế sau cho cô.
Lương Úy ngồi vào xe, cảm nhận hơi thở mát lạnh của anh: “Gần đây có rạp phim, đến đó chỉ mất mười phút thôi.”
“Được.”
Xe khởi động, đột nhiên điện thoại của Trần Hạc Sâm reo lên, anh bấm nghe máy, Thường Hưng Vũ nói: “Hình như tôi vừa nhìn thấy xe của cậu, còn thấy Lương Úy vào xe, hai người có ý gì?”
Trần Hạc Sâm nhìn Lương Úy, cô đang ngồi bên cạnh, cúi đầu xem điện thoại, anh nói khẽ: “Có ý như cậu thấy đấy.”
Thường Hưng Vũ: “Mẹ nó, cậu nói gần đây đã có người mình thích, chắc không phải là Lương Úy đâu nhỉ?”
Trần Hạc Sâm mập mờ ừ một tiếng: “Đừng vào nhóm nói vớ vẩn.”
“Được rồi, người anh em, tôi biết mà, cứ tỏ ra bí ẩn đi, tôi hiểu được, đợi sang năm họp lớp lại dọa chết bọn họ.” Thường Hưng Vũ nói.
Trần Hạc Sâm nói: “Cúp máy đi.”
Thường Hưng Vũ: “Được rồi, không quấy rầy hai người hẹn hò nữa.”
Trần Hạc Sâm cúp máy, đưa tay xoa trán, nghĩ lại buổi gặp mặt ban nãy, Trang Thiến hỏi hồi cấp ba cô có từng yêu thầm ai không. Anh còn tưởng cô sẽ né tránh không trả lời, không ngờ cô lại thành thật thừa nhận. Khi Trang Thiến hỏi câu thứ hai, cô lại lém lỉnh đáp lời.
Trần Hạc Sâm nhớ lại buổi liên hoan sau đại hội thể thao năm lớp 11, anh đang đứng ở đầu hành lang nghe điện thoại, cảm xúc trong ánh mắt của cô khi đó vô cùng khác thường. Ngày đó không hiểu được, nhưng sau khi Ổ Hồ Lâm nói những lời kia, dường như tất thảy đều là dấu vết mà cô để lại.
“Sao thế?”
Lương Úy thấy anh cúp máy, lại cầm điện thoại suy tư, tưởng có chuyện gì xảy ra, không kiềm lòng được nên hỏi một câu.
Nghe thấy giọng nói đó, Trần Hạc Sâm quay đầu, đột nhiên nhìn vào đôi mắt trong trẻo của cô, còn thoáng thấy ánh nhìn lo lắng, anh mỉm cười trấn an: “Không có gì, là Thường Hưng Vũ gọi.”
“Anh ấy nói gì thế?”
Trần Hạc Sâm: “Không có gì, chỉ hẹn lần sau uống rượu với tôi.”
“Các anh có hay gặp nhau không?”
“Không có, Thường Hưng Vũ không làm việc ở Yến Nam, chỉ đến Tết mới có thời gian gặp nhau.”
“Anh ấy đang làm gì? Tôi vẫn chưa biết công việc của anh ấy.”
“Luật sư.”
Lương Úy nghĩ ngợi một lát: “Hay quá, Ổ Hồ Lâm vẫn còn ở Úc à?”
Trần Hạc Sâm ừ một tiếng.
Lương Úy hơi xúc động: “Tôi còn tưởng anh ấy và Diêu Tri Gia sẽ ở bên nhau mãi mãi, không ngờ họ lại chia tay, anh ấy ở nước ngoài thế nào?”
Trần Hạc Sâm cười nói: “Con người phải học cách tiến về phía trước thôi, chuyện yêu đương luôn thay đổi khó lường mà. Bây giờ cậu ấy sống ở Úc rất tốt, đã có bạn gái.”
Lương Úy buột miệng thốt ra: “Anh cũng vậy sao?”
Nói xong, Lương Úy mới nhận ra mình lỡ lời: “Xin lỗi, tôi không có ý gì đâu.”
Trần Hạc Sâm không để bụng, cười nói: “Tôi là kiểu người thế này, cái gì qua cũng đã qua, sẽ luôn tiến lên, còn phải chịu trách nhiệm với người trước mặt, nghe lời này có cảm thấy hơi bạc bẽo không?”
Lương Úy dời mắt: “Không có, cũng bình thường.”
Hai người nói chuyện, xe đã đến gara ngầm của trung tâm thương mại, rạp phim nằm trên tầng cao nhất, họ đi thang máy lên lầu.
Trần Hạc Sâm lấy điện thoại ra, hỏi cô muốn xem gì. Lương Úy vô thức ghé sát lại, đuôi tóc của cô rơi vào tay anh, cô không để ý, cúi đầu, ngón tay lướt trên màn hình điện thoại: “Đây là phim khoa học viễn tưởng à? Anh muốn xem không?”
Trần Hạc Sâm mua vé hai ghế giữa: “Đều nghe theo em.”
Tống Hàng Hàng và Vương Đồng đã đón xe về nhà, Lý Chanh và Lương Úy cùng xuống lầu, Lý Chanh cầm điện thoại gọi taxi, sau đó hỏi cô: “Úy Úy, cậu muốn đi cùng xe với tớ không?”
Lương Úy dừng lại một lát: “Bạn tớ ở gần đây, tớ chờ cô ấy, cậu về trước đi.”
Xe của Lý Chanh cũng đến nơi, Lương Úy mở cửa giúp cô ấy. Lý Chanh đứng trước cửa xe, làm động tác gọi điện thoại: “Vậy tớ về trước, giữ liên lạc nhé.”
Lương Úy đứng trên lề: “Ừ, cậu chú ý an toàn, về nhà thì nhắn cho tớ biết nhé.”
Cửa xe đóng lại, chiếc xe cũng rời đi.
Lương Úy quay đầu bước về phía nhà hàng, điện thoại reo, là Trần Hạc Sâm gọi đến. Lương Úy khẽ nheo mắt, bấm nút nghe máy, anh nói: “Em về rồi à?”
“Chưa, tôi đang đứng dưới lầu.”
Giọng nói của Thường Hưng Vũ phát ra trong điện thoại, hình như hỏi anh đang gọi ai, có phải là cô gái mà anh đang theo đuổi không. Trần Hạc Sâm bước ra xa một chút, thanh âm dịu dàng: “Vào sảnh chờ tôi một lát, đừng đứng bên ngoài, tối nay nhiều gió lắm.”
Tâm tư của Lương Úy khẽ lay động: “Được rồi.”
Sau khi cúp máy, Lương Úy bước vào sảnh nhà hàng, nhân viên tưởng cô để quên gì đó, bước đến hỏi thăm, Lương Úy cười, nói cô đang đợi một người.
Cô không phải đợi lâu, Trần Hạc Sâm đã cầm áo khoác bước xuống lầu.
Lương Úy hỏi: “Nhóm Thường Hưng Vũ đâu rồi?”
Trần Hạc Sâm: “Vẫn còn uống rượu, chúng ta đi trước đi.”
Lương Úy liếc nhìn lên lầu, hơi lo lắng: “Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”
Trần Hạc Sâm cong môi: “Đừng lo, họ biết kiềm chế lắm, sẽ không say đâu.”
Họ bước ra khỏi sảnh nhà hàng, Lương Úy nói: “Anh chưa ăn tối sao?”
Trần Hạc Sâm nhướng mày: “Em nghe thấy à?”
Lương Úy gật đầu: “Chúng ta đi ăn trước đi, gần mười giờ rồi, anh không đói à?”
Trần Hạc Sâm đưa tay chạm vào bụng: “Em nhắc đến chuyện này, tôi lại thấy hơi đói thật.”
Lương Úy dịu giọng hỏi: “Anh muốn ăn gì?”
Trần Hạc Sâm nhìn về phía trước, hất cằm: “Muốn ăn một chút canh nóng, đến cửa hàng canh cá đối diện đi.”
Muốn đến cửa hàng canh cá đối diện thì phải qua đường.
Hai người sóng vai đứng cạnh nhau tại giao lộ, đợi đèn chuyển sang xanh, xe cộ lướt qua tấp nập. Một chiếc xe đột nhiên lao đến, Lương Úy muốn tránh đường, nhưng xe di chuyển nhanh quá, cô không tránh được. Trần Hạc Sâm vòng tay qua vai cô, kéo cô sát lại, giọng nói trầm thấp vang lên bên tai: “Cẩn thận.”
Lương Úy rũ mắt, nhìn bàn tay trên vai cô, anh không chạm vào cô, giữa họ dường như không có khoảng cách. Lương Úy nhớ lại ngày đó ở tiệm lẩu, lưng cô chạm vào ngón tay của anh trên ghế. Cô trấn tĩnh lại, thì thầm nói khẽ: “Cảm ơn anh.”
Thanh âm chan chứa ý cười của anh vang lên bên tai: “Không có gì.”
Đèn đỏ chuyển sang xanh, nhóm người chờ đợi tản ra. Trần Hạc Sâm cũng thu tay về, họ theo dòng người tiến về phía trước.
Lương Úy ngẩng đầu nhìn anh: “Bác sĩ luôn tan ca trễ vậy sao?”
Trần Hạc Sâm nhẹ nhàng giải thích: “Thường thì sẽ tan ca đúng giờ, ngoại trừ vài tình huống đột xuất, chẳng hạn như bệnh nhân đột nhiên được đưa vào hai phút trước giờ tan ca, em cũng phải xử lý xong mới về được.”
Lương Úy ừ một tiếng.
Trần Hạc Sâm nói: “Hai ngày nay bà ngoại em thế nào?”
Lương Úy cười: “Bà rất nghe lời bác sĩ, không cử động chân nhiều, mỗi ngày đều bước đi một chút, sau đó ngồi nghỉ trên sofa.”
Trần Hạc Sâm cũng cười: “Cũng có thể xem bà ngoại của em là một bệnh nhân tương đối hợp tác, sau Tết nhớ đưa bà đến khám lại.”
“Ừ, tôi nhớ rồi.”
Đến tiệm canh cá, hai người đi vào trong, lúc này trong tiệm không có ai, dường như hơi trống trải.
Trần Hạc Sâm gọi canh đầu cá và cơm. Lương Úy nhìn, không kiềm lòng được: “Chỉ vậy thôi sao?”
Trần Hạc Sâm chăm chú nhìn vào đôi mắt cô: “Em muốn ăn không? Tôi gọi nhiều một chút.”
Lương Úy lắc đầu: “Tôi không đói.”
Phục vụ rời đi, Trần Hạc Sâm mới nói: “Đôi lúc ở bệnh viện bận rộn công việc, tôi ăn cơm cũng không có thời gian nhấm nháp xem có mùi vị gì, chỉ bỏ vào miệng cho xong. Kết quả là bây giờ tôi cũng không đặt ra yêu cầu quá cao trong chuyện ăn uống, miễn sao lấp đầy dạ dày là được.”
Lương Úy gật đầu.
Trần Hạc Sâm ăn xong đã gần mười giờ, hai người họ bước ra khỏi tiệm.
Trần Hạc Sâm giơ tay nhìn đồng hồ: “Hình như hơi trễ rồi.”
Lương Úy: “Không sao, ngày mai tôi không phải đi làm.”
Trần Hạc Sâm bất chợt nói: “Muốn đi xem phim không?”
Lương Úy hơi ngây người, cô ngẩng đầu nhìn anh: “Anh say à?”
Trần Hạc Sâm cười khẽ: “Em nghĩ tôi mời em đi xem phim là vì tôi say à?”
“Ý tôi không phải như vậy.” Lương Úy mấp máy môi, “Chỉ là anh đi làm cả ngày, tôi sợ anh mệt.”
“Ngày mai tôi được nghỉ.” Trần Hạc Sâm lặp lại lời ban nãy, “Bạn học Lương, đi xem phim không?”
Lương Úy không hề do dự: “Đi.”
Gương mặt của Trần Hạc Sâm giãn ra, anh nhìn xung quanh: “Em chờ ở đây, tôi lái xe qua.”
Lương Úy không di chuyển, nhìn bóng dáng cao gầy bước qua đường, chạy về phía đối diện lấy xe. Cô lấy điện thoại ra khỏi túi, muốn hỏi Lý Chanh về đến nhà chưa. Bấm vào WeChat, cô thấy Lý Chanh nhắn đã về nhà an toàn.
Lương Úy: Ngủ sớm đi.
Lý Chanh: Cậu đến nhà bạn chưa?
Lương Úy: Đến rồi.
Trần Hạc Sâm lái xe qua, Lương Úy cất điện thoại, chạy đến.
Trần Hạc Sâm hạ kính xe phía sau, Lương Úy nhìn ghế lái, là một người đàn ông xa lạ, có lẽ anh đã gọi người đến lái thay. Trần Hạc Sâm vươn tay mở cửa ghế sau cho cô.
Lương Úy ngồi vào xe, cảm nhận hơi thở mát lạnh của anh: “Gần đây có rạp phim, đến đó chỉ mất mười phút thôi.”
“Được.”
Xe khởi động, đột nhiên điện thoại của Trần Hạc Sâm reo lên, anh bấm nghe máy, Thường Hưng Vũ nói: “Hình như tôi vừa nhìn thấy xe của cậu, còn thấy Lương Úy vào xe, hai người có ý gì?”
Trần Hạc Sâm nhìn Lương Úy, cô đang ngồi bên cạnh, cúi đầu xem điện thoại, anh nói khẽ: “Có ý như cậu thấy đấy.”
Thường Hưng Vũ: “Mẹ nó, cậu nói gần đây đã có người mình thích, chắc không phải là Lương Úy đâu nhỉ?”
Trần Hạc Sâm mập mờ ừ một tiếng: “Đừng vào nhóm nói vớ vẩn.”
“Được rồi, người anh em, tôi biết mà, cứ tỏ ra bí ẩn đi, tôi hiểu được, đợi sang năm họp lớp lại dọa chết bọn họ.” Thường Hưng Vũ nói.
Trần Hạc Sâm nói: “Cúp máy đi.”
Thường Hưng Vũ: “Được rồi, không quấy rầy hai người hẹn hò nữa.”
Trần Hạc Sâm cúp máy, đưa tay xoa trán, nghĩ lại buổi gặp mặt ban nãy, Trang Thiến hỏi hồi cấp ba cô có từng yêu thầm ai không. Anh còn tưởng cô sẽ né tránh không trả lời, không ngờ cô lại thành thật thừa nhận. Khi Trang Thiến hỏi câu thứ hai, cô lại lém lỉnh đáp lời.
Trần Hạc Sâm nhớ lại buổi liên hoan sau đại hội thể thao năm lớp 11, anh đang đứng ở đầu hành lang nghe điện thoại, cảm xúc trong ánh mắt của cô khi đó vô cùng khác thường. Ngày đó không hiểu được, nhưng sau khi Ổ Hồ Lâm nói những lời kia, dường như tất thảy đều là dấu vết mà cô để lại.
“Sao thế?”
Lương Úy thấy anh cúp máy, lại cầm điện thoại suy tư, tưởng có chuyện gì xảy ra, không kiềm lòng được nên hỏi một câu.
Nghe thấy giọng nói đó, Trần Hạc Sâm quay đầu, đột nhiên nhìn vào đôi mắt trong trẻo của cô, còn thoáng thấy ánh nhìn lo lắng, anh mỉm cười trấn an: “Không có gì, là Thường Hưng Vũ gọi.”
“Anh ấy nói gì thế?”
Trần Hạc Sâm: “Không có gì, chỉ hẹn lần sau uống rượu với tôi.”
“Các anh có hay gặp nhau không?”
“Không có, Thường Hưng Vũ không làm việc ở Yến Nam, chỉ đến Tết mới có thời gian gặp nhau.”
“Anh ấy đang làm gì? Tôi vẫn chưa biết công việc của anh ấy.”
“Luật sư.”
Lương Úy nghĩ ngợi một lát: “Hay quá, Ổ Hồ Lâm vẫn còn ở Úc à?”
Trần Hạc Sâm ừ một tiếng.
Lương Úy hơi xúc động: “Tôi còn tưởng anh ấy và Diêu Tri Gia sẽ ở bên nhau mãi mãi, không ngờ họ lại chia tay, anh ấy ở nước ngoài thế nào?”
Trần Hạc Sâm cười nói: “Con người phải học cách tiến về phía trước thôi, chuyện yêu đương luôn thay đổi khó lường mà. Bây giờ cậu ấy sống ở Úc rất tốt, đã có bạn gái.”
Lương Úy buột miệng thốt ra: “Anh cũng vậy sao?”
Nói xong, Lương Úy mới nhận ra mình lỡ lời: “Xin lỗi, tôi không có ý gì đâu.”
Trần Hạc Sâm không để bụng, cười nói: “Tôi là kiểu người thế này, cái gì qua cũng đã qua, sẽ luôn tiến lên, còn phải chịu trách nhiệm với người trước mặt, nghe lời này có cảm thấy hơi bạc bẽo không?”
Lương Úy dời mắt: “Không có, cũng bình thường.”
Hai người nói chuyện, xe đã đến gara ngầm của trung tâm thương mại, rạp phim nằm trên tầng cao nhất, họ đi thang máy lên lầu.
Trần Hạc Sâm lấy điện thoại ra, hỏi cô muốn xem gì. Lương Úy vô thức ghé sát lại, đuôi tóc của cô rơi vào tay anh, cô không để ý, cúi đầu, ngón tay lướt trên màn hình điện thoại: “Đây là phim khoa học viễn tưởng à? Anh muốn xem không?”
Trần Hạc Sâm mua vé hai ghế giữa: “Đều nghe theo em.”