Ngôi Sao Thứ Mười Hai - Trang 2
Chương 39: Cảm ơn gì chứ?
Lương Úy cầm thuốc trị bỏng, Chu Hiểu Lôi không hỏi thêm gì nữa, cầm bình thủy vừa mua đi rửa lại.
Bà ngoại trách móc: “Đứa nhỏ này, bị bỏng rồi à, sao không lấy thuốc bôi nhanh đi, có đau không?”
“Dạ, không sao, chỉ văng một chút thôi.”
“Có cần bà ngoại bôi giúp không?”
“Con tự làm được rồi ạ.”
Lương Úy ngồi trên chiếc giường cứng, mở hộp, lấy thuốc trị bỏng ra, nặn lên đầu ngón tay, mùi hương phảng phất vào mũi. Nhưng cô tò mò, không biết anh phát hiện cô bị bỏng từ khi nào.
Bà ngoại ca ngợi: “Bác sĩ Trần tốt quá, còn mua thuốc trị bỏng cho con, bây giờ khó tìm con trai chu đáo như vậy lắm.”
Lương Úy bôi thuốc trị bỏng xong, cô rót canh cá ra, đút cho bà ngoại. Bà ngoại húp hai muỗng đã cầm lấy chén và muỗng trên tay cô: “Bà tự làm được, tay con còn đau.”
Lương Úy cười: “Bôi thuốc trị bỏng rồi thì không còn đau nữa ạ.”
Bà ngoại: “Khi nào bà xuất viện, con phải mời bác sĩ Trần một bữa đấy nhé. Tuy là bạn học, nhưng thằng bé cũng không có nghĩa vụ chăm sóc chúng ta. Chuyện chuyển viện và phẫu thuật cũng nhờ có thằng bé, con cảm ơn người ta cho tử tế.”
Lương Úy trả lời: “Dạ, con biết rồi.”
Bà ngoại nói: “Tối nay để dì con ở đây là được rồi, con về nhà nghỉ ngơi đi.”
Lương Úy nhìn điện thoại đã sạc được 30% pin, nghĩ ngợi một lát, sau đó đăng nhập WeChat, bấm vào ảnh đại diện của Trần Hạc Sâm. Lịch sử trò chuyện của họ dừng vào ngày bà ngoại được chuyển đến Bệnh viện số 6.
Lương Úy gõ vào khung nhập tin nhắn, gửi hai từ “cảm ơn”. Cô cầm điện thoại đợi một phút, anh không trả lời, có lẽ đang bận.
Bà ngoại vừa ăn xong canh cá, Lương Úy lại rót thêm một chén, dỗ dành bà ăn. Cô lại cầm điện thoại, trên giao diện trò chuyện của hai người xuất hiện một tin nhắn mới.
THS: Cảm ơn gì chứ?
Lương Úy cắn môi, gửi tin nhắn.
Lương Úy: Cảm ơn vì bình thủy và thuốc trị bỏng.
THS: Em bôi thuốc chưa?
Lương Úy: Rồi.
Sau đó, anh cũng không trả lời nữa. Lương Úy đặt điện thoại xuống, Chu Hiểu Lôi đi rót nước nóng quay lại: “Úy Úy, con về sớm đi, dì thấy trời hôm nay hôm âm u, có lẽ sẽ mưa đấy.”
Lương Úy quay đầu nhìn cửa sổ, một tia sáng màu trắng xuyên qua những tầng mây. Lương Úy rút dây sạc điện thoại, cầm ly nước mà bà ngoại đã uống xong: “Vậy con đi trước nhé dì.”
“Đi nhanh đi.”
Lương Úy bấm thang máy xuống lầu, vừa bước đến cửa của khu nội trú, tiếng sấm rền vang, trong chớp mắt, trời đổ mưa như trút nước, tiếng mưa rơi tựa như tiếng đá lăn.
Lương Úy thầm thở dài, gió tạt mưa rơi vào sảnh, cô thấy chân mình lạnh cóng, Lương Úy đứng giữa sảnh, nghĩ tối nay không về được, có lẽ phải ngủ lại với dì, đột nhiên có một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai: “Không mang dù à?”
Lương Úy quay đầu, nhìn thấy Trần Hạc Sâm.
Cô không biết anh xuất hiện từ lúc nào. Lương Úy gật đầu, Trần Hạc Sâm nâng chiếc dù đen trên tay: “Đi thôi, tôi đưa em về.”
Ánh mắt của Lương Úy lộ rõ vẻ do dự: “Có làm phiền anh không?”
“Không phiền.” Trần Hạc Sâm nói, “Tối nay tôi không trực, bây giờ cũng đi về.”
Trần Hạc Sâm bung dù, Lương Úy đứng đó, chần chừ hai giây, bước dưới dù của anh. Dù to, đủ chỗ cho hai người. Ngửi thấy hương thơm nhẹ nhàng, tinh tế trên người cô, ánh mắt của Trần Hạc Sâm khẽ lay động.
Tiếng mưa trên dù vang rõ bên tai, Lương Úy cảm thấy may mà mưa to như vậy, che giấu được nhịp tim cô.
Trần Hạc Sâm ho một tiếng: “Ban nãy tôi giao ban, không nhìn điện thoại.”
Anh đang nhắc đến chuyện không trả lời tin nhắn WeChat của cô.
Lương Úy nhìn anh: “Không sao.”
Xe của Trần Hạc Sâm đỗ ở bãi đỗ xe ngoài trời của khu nội trú, không quá xa, nhưng đi vài bước ngắn ngủi mà lại cảm giác như dài vô tận. Trần Hạc Sâm lấy chìa khóa xe từ trong túi áo khoác, bấm nút, đèn xe lóe sáng.
Trần Hạc Sâm che dù cho cô ngồi vào ghế phụ, anh mở cửa, Lương Úy ngồi vào, anh đóng cửa xe từ bên ngoài, che chắn gió mưa cho cô.
Trần Hạc Sâm cầm dù, vòng qua đầu xe, đến nơi lại đóng dù, ngồi vào ghế lái.
Lương Úy quay đầu, thấy vai anh ướt đẫm nước mưa, cô ngơ ngác một hồi, Trần Hạc Sâm đóng cửa xe, nhìn vào mắt cô: “Sao thế?”
Lương Úy dời mắt: “Không có gì.”
Trần Hạc Sâm lái xe ra khỏi bãi đỗ xe: “Vẫn về địa chỉ cũ phải không?”
Lương Úy gật đầu: “Chiều nay có chuyện gì thế?”
Trần Hạc Sâm nghiêng nghiêng ánh mắt, giọng điệu mang theo ý cười: “Dọa em sợ à?”
Lương Úy: “Không sao, tuy đã thấy những chuyện thế này trên bản tin, nhưng gặp ngoài đời thì hơi bất ngờ một chút.”
Trần Hạc Sâm cười: “Khu cấp cứu là thường gặp chuyện này nhất, khu khám bệnh thì đỡ hơn. Bệnh nhân hôm nay là do Dương Hâm phẫu thuật, chính là bác sĩ bị đánh đấy, xương mắt cá chân của bệnh nhân bị vỡ, phẫu thuật xong chỉ cần điều trị tốt thì cơ bản là không có vấn đề gì, nhưng họ không nghe theo, bây giờ vết thương sưng to, vậy nên tìm bác sĩ gây rối.”
Lương Úy: “Vậy tiếp theo phải làm gì?”
“Để xem anh ta có yêu cầu giám định sai sót y khoa không.”
Lương Úy mở miệng định nói, dường như Trần Hạc Sâm đã nhìn thấu suy nghĩ của cô: “Em định hỏi, tôi có bao giờ gặp chuyện thế này chưa, phải không?”
Lương Úy gật đầu.
Trần Hạc Sâm cầm vô lăng, nhìn không chớp mắt: “Từng gặp một lần, nhưng khi chuyện thế này xảy ra, bệnh viện có quy định, bác sĩ không được động thủ, cũng không được động khẩu. Em đã từng quan sát ghế ngồi của bệnh nhân trong khu cấp cứu chưa?”
Lương Úy nhíu mày, nghĩ ngợi một lát: “Hình như đều bị xích lại.”
Trần Hạc Sâm ừ một tiếng, chậm rãi nói: “Có lần, một bác sĩ bị người nhà bệnh nhân lấy ghế đập vào đầu, bác sĩ khiếu nại, ban lãnh đạo bệnh viện mới cho người xích ghế lại. Sự cố này cũng được ghi lại trên phóng sự “Câu chuyện cấp cứu”, em từng xem qua chưa?”
Lương Úy: “Tôi xem rồi.”
Trần Hạc Sâm cười: “Thời buổi này, ai cũng khuyên nhủ, bảo học y cũng không khác gì rước họa vào thân, đôi lúc đồng nghiệp gặp chuyện như vậy, bọn tôi cũng nói đùa là hối hận vì học y. Nhưng thật ra trong lòng ai cũng biết, nếu được chọn lại, mọi người vẫn sẽ chọn học y.”
Lương Úy ngây người một lát: “Vậy khi gặp chuyện thế này, nhiệt huyết đối với ngành y cũng không nguội lạnh chút nào sao?”
“Không, mỗi người có một nhận thức khác nhau, vì vậy mới xảy ra mâu thuẫn. Nghề nào cũng sẽ gặp chuyện thế này, có bệnh nhân không có lý trí, nhưng cũng có những người thấu hiểu bọn tôi, không có vấn đề gì cả.” Ánh mắt của Trần Hạc Sâm chan chứa ý cười, “Cũng như giáo viên, sẽ gặp học sinh nghịch ngợm phá phách, cũng sẽ gặp học sinh ngoan ngoãn nghe lời, có thể từ chối dạy dỗ sao? Ở đâu cần giáo dục thì phải giáo dục, ở đâu cần chữa trị thì phải chữa trị, đó là trách nhiệm, không có chỗ cho cái gọi là nguội lạnh.”
Lương Úy trầm mặc, nhưng cảm thấy dường như cô đã hiểu anh hơn, mà hình như càng hiểu anh, tảng băng trôi lững lờ giữa họ dần dần tan chảy.
Trần Hạc Sâm thấy cô im lặng một lúc lâu, nhướng mày: “Nghĩ gì thế?”
Lương Úy cười: “Không nghĩ gì cả, chỉ thấy những điều anh nói rất hợp lý.”
Trên đường về, Lương Úy nhận được cuộc gọi của dì nhỏ, dì hỏi trời mưa thế này, làm sao cô đi về.
Lương Úy vô thức liếc nhìn Trần Hạc Sâm, anh lái xe, gương mặt tập trung, Lương Úy thì thầm: “Có người đưa con về.”
Chu Hiểu Lôi cao giọng: “Bác sĩ Trần à?”
Lương Úy mơ hồ nói: “Dạ.”
Chu Hiểu Lôi nói: “Có người đưa con về thì tốt rồi, dì con sợ con phải dầm mưa để bắt xe, vậy nhé, có người gọi cho dì.”
“Dạ.”
Lương Úy cúp máy, Trần Hạc Sâm nói: “Dì em gọi à?”
Lương Úy: “Dì hỏi trời mưa như vậy, tôi về nhà bằng cách nào.”
Trần Hạc Sâm gật đầu.
Lương Úy lại nói: “Hai ngày nữa là bà ngoại tôi được xuất viện, tôi muốn mời anh và thầy Ngô một bữa.”
Trần Hạc Sâm cười: “Để cảm ơn à?”
Lương Úy: “Phải.”
Trần Hạc Sâm khẽ cong môi: “Không phải lần trước đã cảm ơn rồi sao?”
Lương Úy đưa tay, vén tóc sau tai, đôi mắt cong cong: “Lần trước không tính, khó coi quá.”
Trần Hạc Sâm ngây người, sau đó phát hiện hình như tối nay cô tô son, là màu đỏ bánh đậu, làm môi đỏ, gương mặt sáng sủa. Trần Hạc Sâm chợt nhớ lại bức ảnh cô chụp trong tuyết mà Ổ Hồ Lâm từng đưa cho anh xem.
Ánh mắt của anh vương bên môi cô một lúc, sau đó dời đi không dấu vết, lại nói: “Vậy tôi chờ đến lúc đó.”
Sau đó, hai người không nói chuyện nữa, Trần Hạc Sâm mở một bài hát, là một ca khúc tiếng Anh, “You Belong To Me”, tiết tấu nhẹ nhàng, lãng mạn và ấm áp giữa một đêm mưa.
“See the pyramids along the Nile,
Nhìn kim tự tháp bên bờ sông Nin,
Watch the sun rise on a tropic isle,
Ngắm mặt trời mọc trên hòn đảo nhiệt đới,
Just remember darling all the while,
Hỡi em thân yêu, xin hãy nhớ,
You belong to me,
Em thuộc về tôi.”
Bài hát kết thúc, xe cũng đến nhà, trời đột nhiên tạnh mưa. Dường như cơn mưa nặng hạt kia chỉ là để lấp đầy khoảng trống trong lòng cô, cho cô chạm vào con người thật của anh.
Lương Úy mở dây an toàn, quay đầu cảm ơn anh.
Trần Hạc Sâm cong môi: “Không có gì.”
Khi ra khỏi xe, mặt đất đọng nước mưa chưa kịp khô. Cũng vì mưa to, cánh hoa từ bụi hoa gần đó trải đầy nền xi măng.
Lương Úy bước đến cổng chung cư, trước khi vào thang máy, cô liếc nhìn về phía cửa kính, xe của anh vẫn chưa rời đi, hình như anh đang nói chuyện điện thoại. Anh chưa kịp nhìn lại, Lương Úy đã dời mắt, bước vào thang máy.
Chu Trân vẫn còn thức xem tivi với ông ngoại trong phòng khách, thấy cô mở cửa bước vào, bà ngồi dậy trên sofa: “Con mắc mưa à?”
Lương Úy đặt bình thủy lên trên tủ giày: “Dạ không, Trần Hạc Sâm đưa con về.”
Chu Trân cầm bình thủy, đặt lên bàn ăn, rót cho cô một ly nước ấm: “Thằng bé chu đáo quá.”
Lương Úy không nói gì, Chu Trân nói: “Hai ngày nữa bà ngoại con xuất viện, dì con và mẹ đã bàn bạc chuyện con mời người ta một bữa, dì và mẹ sẽ không đi, sợ thằng bé không thoải mái, các con ăn cùng nhau đi, mời người ta cho đàng hoàng tử tế, đừng mời một tô mì như lần trước.”
Lương Úy uống nước: “Con biết, để con sắp xếp.”
Chu Trân nói: “Được rồi.”
Lương Úy hỏi: “Sau khi bà ngoại được xuất viện, mẹ sẽ về thành phố Phủ luôn ạ?”
Chu Trân: “Ông ngoại con nói ở đây chán quá, muốn quay về, mẹ định như thế, khi nào con quay lại thành phố Phủ? Hình như chỉ còn nửa tháng nữa là đến Tết.”
“Vài ngày nữa con về.”
Bà ngoại xuất viện vào thứ tư, dượng nhỏ Châu Văn Tấn lái xe đến Yến Nam đón bà về nhà. Lương Úy làm thủ tục xuất viện, lúc quay lại phòng bệnh, Trần Hạc Sâm cũng ở trong phòng, dặn dò bà về nhà phải chú ý nghỉ ngơi, một tháng nữa đến khám lại.
Bà ngoại nắm tay Trần Hạc Sâm: “Chuyện lần này, làm phiền con rồi.”
Trần Hạc Sâm cười: “Lương Úy và con là bạn học, giúp đỡ nhau là chuyện nên làm mà.”
Bà ngoại: “Sau này có thời gian, để Úy Úy dẫn con đến thành phố Phủ chơi, bà sẽ chuẩn bị một mâm cơm hoành tráng cho con.”
Trần Hạc Sâm nhìn cô: “Dạ, nếu có dịp, con sẽ đến đó.”
Trái tim Lương Úy lỡ một nhịp.
Có vài người đi thang máy xuống lầu, Lương Úy đỡ bà vào xe, sau đó cũng ngồi vào.
Chu Hiểu Lôi ngồi vào ghế phụ, Châu Văn Tấn lái xe ra khỏi khu nội trú, cười nói: “Úy Úy, bạn học này của con giỏi giang, phải phép quá.”
“Anh cũng nghĩ vậy à, bác sĩ Trần đúng là giỏi thật đấy.” Chu Hiểu Lôi nói đùa, “Em đã tìm hiểu rồi, thằng bé còn độc thân, không biết Úy Úy có duyên với thằng bé không.”
Lương Úy không cam tâm: “Dì nhỏ, dì đừng đùa nữa, tính tình của anh ấy là như vậy. Dù không phải là con mà là một bạn học nào khác, anh ấy cũng sẽ cư xử như vậy thôi.”
Chu Hiểu Lôi nhìn qua gương chiếu hậu: “Thật sao? Dì thấy thằng bé cư xử với con đặc biệt hơn đấy, Úy Úy, tin dì đi, tuy dì chưa trải qua nhiều mối tình, nhưng mắt nhìn người cũng không tệ đâu.”
Thật không? Anh ấy cư xử đặc biệt với mình sao?
Lương Úy không muốn tự mình suy diễn lung tung, họ chỉ gặp nhau vì chuyện của bà ngoại, sau khi cô mời anh một bữa, họ cũng không còn lý do gì để liên lạc nhau nữa.
Đột nhiên Lương Úy cảm giác cổ họng mình khô rát, cô quay đầu nhìn ra cửa sổ, gương mặt phản chiếu trên mặt kính bây giờ lại giống hệt gương mặt trên cửa sổ xe buýt năm lớp 11, vào ngày cô đánh mất dũng khí thổ lộ với anh trong dịp đại hội thể thao.
Lương Úy hạ kính xe, gió mát ùa vào, mơn man qua mái tóc, thổi bay niềm chua xót. Nhiều năm trôi qua, cô đã học được cách kiểm soát cảm xúc của mình.
Ngón tay cô vô thức đè trên màn hình điện thoại, đột nhiên điện thoại rung, Lương Úy cúi đầu, tin nhắn WeChat hiện trên màn hình. Cô nhập mật khẩu mở máy, chuyển đến giao diện WeChat, là tin nhắn của Trần Hạc Sâm.
THS: Em bỏ quên đồng hồ trong nhà vệ sinh của phòng bệnh.
Lương Úy vô thức nhìn cổ tay trống rỗng, cô kiềm chế những cảm xúc rối rắm, chuẩn bị trả lời anh.
Trần Hạc Sâm gửi thêm một tin nhắn: Tối nay tan làm, tôi mang qua cho em.
Lương Úy: Được rồi.
Bà ngoại trách móc: “Đứa nhỏ này, bị bỏng rồi à, sao không lấy thuốc bôi nhanh đi, có đau không?”
“Dạ, không sao, chỉ văng một chút thôi.”
“Có cần bà ngoại bôi giúp không?”
“Con tự làm được rồi ạ.”
Lương Úy ngồi trên chiếc giường cứng, mở hộp, lấy thuốc trị bỏng ra, nặn lên đầu ngón tay, mùi hương phảng phất vào mũi. Nhưng cô tò mò, không biết anh phát hiện cô bị bỏng từ khi nào.
Bà ngoại ca ngợi: “Bác sĩ Trần tốt quá, còn mua thuốc trị bỏng cho con, bây giờ khó tìm con trai chu đáo như vậy lắm.”
Lương Úy bôi thuốc trị bỏng xong, cô rót canh cá ra, đút cho bà ngoại. Bà ngoại húp hai muỗng đã cầm lấy chén và muỗng trên tay cô: “Bà tự làm được, tay con còn đau.”
Lương Úy cười: “Bôi thuốc trị bỏng rồi thì không còn đau nữa ạ.”
Bà ngoại: “Khi nào bà xuất viện, con phải mời bác sĩ Trần một bữa đấy nhé. Tuy là bạn học, nhưng thằng bé cũng không có nghĩa vụ chăm sóc chúng ta. Chuyện chuyển viện và phẫu thuật cũng nhờ có thằng bé, con cảm ơn người ta cho tử tế.”
Lương Úy trả lời: “Dạ, con biết rồi.”
Bà ngoại nói: “Tối nay để dì con ở đây là được rồi, con về nhà nghỉ ngơi đi.”
Lương Úy nhìn điện thoại đã sạc được 30% pin, nghĩ ngợi một lát, sau đó đăng nhập WeChat, bấm vào ảnh đại diện của Trần Hạc Sâm. Lịch sử trò chuyện của họ dừng vào ngày bà ngoại được chuyển đến Bệnh viện số 6.
Lương Úy gõ vào khung nhập tin nhắn, gửi hai từ “cảm ơn”. Cô cầm điện thoại đợi một phút, anh không trả lời, có lẽ đang bận.
Bà ngoại vừa ăn xong canh cá, Lương Úy lại rót thêm một chén, dỗ dành bà ăn. Cô lại cầm điện thoại, trên giao diện trò chuyện của hai người xuất hiện một tin nhắn mới.
THS: Cảm ơn gì chứ?
Lương Úy cắn môi, gửi tin nhắn.
Lương Úy: Cảm ơn vì bình thủy và thuốc trị bỏng.
THS: Em bôi thuốc chưa?
Lương Úy: Rồi.
Sau đó, anh cũng không trả lời nữa. Lương Úy đặt điện thoại xuống, Chu Hiểu Lôi đi rót nước nóng quay lại: “Úy Úy, con về sớm đi, dì thấy trời hôm nay hôm âm u, có lẽ sẽ mưa đấy.”
Lương Úy quay đầu nhìn cửa sổ, một tia sáng màu trắng xuyên qua những tầng mây. Lương Úy rút dây sạc điện thoại, cầm ly nước mà bà ngoại đã uống xong: “Vậy con đi trước nhé dì.”
“Đi nhanh đi.”
Lương Úy bấm thang máy xuống lầu, vừa bước đến cửa của khu nội trú, tiếng sấm rền vang, trong chớp mắt, trời đổ mưa như trút nước, tiếng mưa rơi tựa như tiếng đá lăn.
Lương Úy thầm thở dài, gió tạt mưa rơi vào sảnh, cô thấy chân mình lạnh cóng, Lương Úy đứng giữa sảnh, nghĩ tối nay không về được, có lẽ phải ngủ lại với dì, đột nhiên có một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai: “Không mang dù à?”
Lương Úy quay đầu, nhìn thấy Trần Hạc Sâm.
Cô không biết anh xuất hiện từ lúc nào. Lương Úy gật đầu, Trần Hạc Sâm nâng chiếc dù đen trên tay: “Đi thôi, tôi đưa em về.”
Ánh mắt của Lương Úy lộ rõ vẻ do dự: “Có làm phiền anh không?”
“Không phiền.” Trần Hạc Sâm nói, “Tối nay tôi không trực, bây giờ cũng đi về.”
Trần Hạc Sâm bung dù, Lương Úy đứng đó, chần chừ hai giây, bước dưới dù của anh. Dù to, đủ chỗ cho hai người. Ngửi thấy hương thơm nhẹ nhàng, tinh tế trên người cô, ánh mắt của Trần Hạc Sâm khẽ lay động.
Tiếng mưa trên dù vang rõ bên tai, Lương Úy cảm thấy may mà mưa to như vậy, che giấu được nhịp tim cô.
Trần Hạc Sâm ho một tiếng: “Ban nãy tôi giao ban, không nhìn điện thoại.”
Anh đang nhắc đến chuyện không trả lời tin nhắn WeChat của cô.
Lương Úy nhìn anh: “Không sao.”
Xe của Trần Hạc Sâm đỗ ở bãi đỗ xe ngoài trời của khu nội trú, không quá xa, nhưng đi vài bước ngắn ngủi mà lại cảm giác như dài vô tận. Trần Hạc Sâm lấy chìa khóa xe từ trong túi áo khoác, bấm nút, đèn xe lóe sáng.
Trần Hạc Sâm che dù cho cô ngồi vào ghế phụ, anh mở cửa, Lương Úy ngồi vào, anh đóng cửa xe từ bên ngoài, che chắn gió mưa cho cô.
Trần Hạc Sâm cầm dù, vòng qua đầu xe, đến nơi lại đóng dù, ngồi vào ghế lái.
Lương Úy quay đầu, thấy vai anh ướt đẫm nước mưa, cô ngơ ngác một hồi, Trần Hạc Sâm đóng cửa xe, nhìn vào mắt cô: “Sao thế?”
Lương Úy dời mắt: “Không có gì.”
Trần Hạc Sâm lái xe ra khỏi bãi đỗ xe: “Vẫn về địa chỉ cũ phải không?”
Lương Úy gật đầu: “Chiều nay có chuyện gì thế?”
Trần Hạc Sâm nghiêng nghiêng ánh mắt, giọng điệu mang theo ý cười: “Dọa em sợ à?”
Lương Úy: “Không sao, tuy đã thấy những chuyện thế này trên bản tin, nhưng gặp ngoài đời thì hơi bất ngờ một chút.”
Trần Hạc Sâm cười: “Khu cấp cứu là thường gặp chuyện này nhất, khu khám bệnh thì đỡ hơn. Bệnh nhân hôm nay là do Dương Hâm phẫu thuật, chính là bác sĩ bị đánh đấy, xương mắt cá chân của bệnh nhân bị vỡ, phẫu thuật xong chỉ cần điều trị tốt thì cơ bản là không có vấn đề gì, nhưng họ không nghe theo, bây giờ vết thương sưng to, vậy nên tìm bác sĩ gây rối.”
Lương Úy: “Vậy tiếp theo phải làm gì?”
“Để xem anh ta có yêu cầu giám định sai sót y khoa không.”
Lương Úy mở miệng định nói, dường như Trần Hạc Sâm đã nhìn thấu suy nghĩ của cô: “Em định hỏi, tôi có bao giờ gặp chuyện thế này chưa, phải không?”
Lương Úy gật đầu.
Trần Hạc Sâm cầm vô lăng, nhìn không chớp mắt: “Từng gặp một lần, nhưng khi chuyện thế này xảy ra, bệnh viện có quy định, bác sĩ không được động thủ, cũng không được động khẩu. Em đã từng quan sát ghế ngồi của bệnh nhân trong khu cấp cứu chưa?”
Lương Úy nhíu mày, nghĩ ngợi một lát: “Hình như đều bị xích lại.”
Trần Hạc Sâm ừ một tiếng, chậm rãi nói: “Có lần, một bác sĩ bị người nhà bệnh nhân lấy ghế đập vào đầu, bác sĩ khiếu nại, ban lãnh đạo bệnh viện mới cho người xích ghế lại. Sự cố này cũng được ghi lại trên phóng sự “Câu chuyện cấp cứu”, em từng xem qua chưa?”
Lương Úy: “Tôi xem rồi.”
Trần Hạc Sâm cười: “Thời buổi này, ai cũng khuyên nhủ, bảo học y cũng không khác gì rước họa vào thân, đôi lúc đồng nghiệp gặp chuyện như vậy, bọn tôi cũng nói đùa là hối hận vì học y. Nhưng thật ra trong lòng ai cũng biết, nếu được chọn lại, mọi người vẫn sẽ chọn học y.”
Lương Úy ngây người một lát: “Vậy khi gặp chuyện thế này, nhiệt huyết đối với ngành y cũng không nguội lạnh chút nào sao?”
“Không, mỗi người có một nhận thức khác nhau, vì vậy mới xảy ra mâu thuẫn. Nghề nào cũng sẽ gặp chuyện thế này, có bệnh nhân không có lý trí, nhưng cũng có những người thấu hiểu bọn tôi, không có vấn đề gì cả.” Ánh mắt của Trần Hạc Sâm chan chứa ý cười, “Cũng như giáo viên, sẽ gặp học sinh nghịch ngợm phá phách, cũng sẽ gặp học sinh ngoan ngoãn nghe lời, có thể từ chối dạy dỗ sao? Ở đâu cần giáo dục thì phải giáo dục, ở đâu cần chữa trị thì phải chữa trị, đó là trách nhiệm, không có chỗ cho cái gọi là nguội lạnh.”
Lương Úy trầm mặc, nhưng cảm thấy dường như cô đã hiểu anh hơn, mà hình như càng hiểu anh, tảng băng trôi lững lờ giữa họ dần dần tan chảy.
Trần Hạc Sâm thấy cô im lặng một lúc lâu, nhướng mày: “Nghĩ gì thế?”
Lương Úy cười: “Không nghĩ gì cả, chỉ thấy những điều anh nói rất hợp lý.”
Trên đường về, Lương Úy nhận được cuộc gọi của dì nhỏ, dì hỏi trời mưa thế này, làm sao cô đi về.
Lương Úy vô thức liếc nhìn Trần Hạc Sâm, anh lái xe, gương mặt tập trung, Lương Úy thì thầm: “Có người đưa con về.”
Chu Hiểu Lôi cao giọng: “Bác sĩ Trần à?”
Lương Úy mơ hồ nói: “Dạ.”
Chu Hiểu Lôi nói: “Có người đưa con về thì tốt rồi, dì con sợ con phải dầm mưa để bắt xe, vậy nhé, có người gọi cho dì.”
“Dạ.”
Lương Úy cúp máy, Trần Hạc Sâm nói: “Dì em gọi à?”
Lương Úy: “Dì hỏi trời mưa như vậy, tôi về nhà bằng cách nào.”
Trần Hạc Sâm gật đầu.
Lương Úy lại nói: “Hai ngày nữa là bà ngoại tôi được xuất viện, tôi muốn mời anh và thầy Ngô một bữa.”
Trần Hạc Sâm cười: “Để cảm ơn à?”
Lương Úy: “Phải.”
Trần Hạc Sâm khẽ cong môi: “Không phải lần trước đã cảm ơn rồi sao?”
Lương Úy đưa tay, vén tóc sau tai, đôi mắt cong cong: “Lần trước không tính, khó coi quá.”
Trần Hạc Sâm ngây người, sau đó phát hiện hình như tối nay cô tô son, là màu đỏ bánh đậu, làm môi đỏ, gương mặt sáng sủa. Trần Hạc Sâm chợt nhớ lại bức ảnh cô chụp trong tuyết mà Ổ Hồ Lâm từng đưa cho anh xem.
Ánh mắt của anh vương bên môi cô một lúc, sau đó dời đi không dấu vết, lại nói: “Vậy tôi chờ đến lúc đó.”
Sau đó, hai người không nói chuyện nữa, Trần Hạc Sâm mở một bài hát, là một ca khúc tiếng Anh, “You Belong To Me”, tiết tấu nhẹ nhàng, lãng mạn và ấm áp giữa một đêm mưa.
“See the pyramids along the Nile,
Nhìn kim tự tháp bên bờ sông Nin,
Watch the sun rise on a tropic isle,
Ngắm mặt trời mọc trên hòn đảo nhiệt đới,
Just remember darling all the while,
Hỡi em thân yêu, xin hãy nhớ,
You belong to me,
Em thuộc về tôi.”
Bài hát kết thúc, xe cũng đến nhà, trời đột nhiên tạnh mưa. Dường như cơn mưa nặng hạt kia chỉ là để lấp đầy khoảng trống trong lòng cô, cho cô chạm vào con người thật của anh.
Lương Úy mở dây an toàn, quay đầu cảm ơn anh.
Trần Hạc Sâm cong môi: “Không có gì.”
Khi ra khỏi xe, mặt đất đọng nước mưa chưa kịp khô. Cũng vì mưa to, cánh hoa từ bụi hoa gần đó trải đầy nền xi măng.
Lương Úy bước đến cổng chung cư, trước khi vào thang máy, cô liếc nhìn về phía cửa kính, xe của anh vẫn chưa rời đi, hình như anh đang nói chuyện điện thoại. Anh chưa kịp nhìn lại, Lương Úy đã dời mắt, bước vào thang máy.
Chu Trân vẫn còn thức xem tivi với ông ngoại trong phòng khách, thấy cô mở cửa bước vào, bà ngồi dậy trên sofa: “Con mắc mưa à?”
Lương Úy đặt bình thủy lên trên tủ giày: “Dạ không, Trần Hạc Sâm đưa con về.”
Chu Trân cầm bình thủy, đặt lên bàn ăn, rót cho cô một ly nước ấm: “Thằng bé chu đáo quá.”
Lương Úy không nói gì, Chu Trân nói: “Hai ngày nữa bà ngoại con xuất viện, dì con và mẹ đã bàn bạc chuyện con mời người ta một bữa, dì và mẹ sẽ không đi, sợ thằng bé không thoải mái, các con ăn cùng nhau đi, mời người ta cho đàng hoàng tử tế, đừng mời một tô mì như lần trước.”
Lương Úy uống nước: “Con biết, để con sắp xếp.”
Chu Trân nói: “Được rồi.”
Lương Úy hỏi: “Sau khi bà ngoại được xuất viện, mẹ sẽ về thành phố Phủ luôn ạ?”
Chu Trân: “Ông ngoại con nói ở đây chán quá, muốn quay về, mẹ định như thế, khi nào con quay lại thành phố Phủ? Hình như chỉ còn nửa tháng nữa là đến Tết.”
“Vài ngày nữa con về.”
Bà ngoại xuất viện vào thứ tư, dượng nhỏ Châu Văn Tấn lái xe đến Yến Nam đón bà về nhà. Lương Úy làm thủ tục xuất viện, lúc quay lại phòng bệnh, Trần Hạc Sâm cũng ở trong phòng, dặn dò bà về nhà phải chú ý nghỉ ngơi, một tháng nữa đến khám lại.
Bà ngoại nắm tay Trần Hạc Sâm: “Chuyện lần này, làm phiền con rồi.”
Trần Hạc Sâm cười: “Lương Úy và con là bạn học, giúp đỡ nhau là chuyện nên làm mà.”
Bà ngoại: “Sau này có thời gian, để Úy Úy dẫn con đến thành phố Phủ chơi, bà sẽ chuẩn bị một mâm cơm hoành tráng cho con.”
Trần Hạc Sâm nhìn cô: “Dạ, nếu có dịp, con sẽ đến đó.”
Trái tim Lương Úy lỡ một nhịp.
Có vài người đi thang máy xuống lầu, Lương Úy đỡ bà vào xe, sau đó cũng ngồi vào.
Chu Hiểu Lôi ngồi vào ghế phụ, Châu Văn Tấn lái xe ra khỏi khu nội trú, cười nói: “Úy Úy, bạn học này của con giỏi giang, phải phép quá.”
“Anh cũng nghĩ vậy à, bác sĩ Trần đúng là giỏi thật đấy.” Chu Hiểu Lôi nói đùa, “Em đã tìm hiểu rồi, thằng bé còn độc thân, không biết Úy Úy có duyên với thằng bé không.”
Lương Úy không cam tâm: “Dì nhỏ, dì đừng đùa nữa, tính tình của anh ấy là như vậy. Dù không phải là con mà là một bạn học nào khác, anh ấy cũng sẽ cư xử như vậy thôi.”
Chu Hiểu Lôi nhìn qua gương chiếu hậu: “Thật sao? Dì thấy thằng bé cư xử với con đặc biệt hơn đấy, Úy Úy, tin dì đi, tuy dì chưa trải qua nhiều mối tình, nhưng mắt nhìn người cũng không tệ đâu.”
Thật không? Anh ấy cư xử đặc biệt với mình sao?
Lương Úy không muốn tự mình suy diễn lung tung, họ chỉ gặp nhau vì chuyện của bà ngoại, sau khi cô mời anh một bữa, họ cũng không còn lý do gì để liên lạc nhau nữa.
Đột nhiên Lương Úy cảm giác cổ họng mình khô rát, cô quay đầu nhìn ra cửa sổ, gương mặt phản chiếu trên mặt kính bây giờ lại giống hệt gương mặt trên cửa sổ xe buýt năm lớp 11, vào ngày cô đánh mất dũng khí thổ lộ với anh trong dịp đại hội thể thao.
Lương Úy hạ kính xe, gió mát ùa vào, mơn man qua mái tóc, thổi bay niềm chua xót. Nhiều năm trôi qua, cô đã học được cách kiểm soát cảm xúc của mình.
Ngón tay cô vô thức đè trên màn hình điện thoại, đột nhiên điện thoại rung, Lương Úy cúi đầu, tin nhắn WeChat hiện trên màn hình. Cô nhập mật khẩu mở máy, chuyển đến giao diện WeChat, là tin nhắn của Trần Hạc Sâm.
THS: Em bỏ quên đồng hồ trong nhà vệ sinh của phòng bệnh.
Lương Úy vô thức nhìn cổ tay trống rỗng, cô kiềm chế những cảm xúc rối rắm, chuẩn bị trả lời anh.
Trần Hạc Sâm gửi thêm một tin nhắn: Tối nay tan làm, tôi mang qua cho em.
Lương Úy: Được rồi.