Ngôi Sao Thứ Mười Hai - Trang 2
Chương 33: Nói chuyện điện thoại, các cậu ăn trước đi
Hình như anh đang ở ngoài, xung quanh ồn ào, có tiếng xe cộ qua lại, một người nói bằng chất giọng địa phương, hỏi anh: “Trần Hạc Sâm, đi đâu thế?”
“Nói chuyện điện thoại, các cậu ăn trước đi.”
“Không phải là bạn gái đấy chứ?”
Cô nghe ai đó đùa giỡn, nhịp tim lại nhanh hơn một chút. Có lẽ anh đã đi đến một nơi yên tĩnh hơn, đột nhiên tiếng xe cộ và tiếng người nói chuyện nhỏ đi một chút. Lương Úy thất thần một lát, sau đó nghe anh thấp giọng gọi tên: “Lương Úy?”
Cuộc gọi WeChat, cô bấm loa ngoài.
Trong căn phòng tĩnh lặng, giọng nói trầm thấp của anh vang lên, tựa như hòn đá bị ném vào bể sâu, tạo nên gợn sóng lăn tăn rung động.
Lương Úy hoàn hồn: “Tôi đây.”
Trần Hạc Sâm nói: “Tình hình của bà ngoại em hơi khó xử lý, bệnh nhân đã lớn tuổi, nhiều bác sĩ cũng không sẵn sàng gánh chịu rủi ro này. Còn nữa, dù cho bác sĩ có chấp nhận phẫu thuật, việc gây mê cũng vô cùng nguy hiểm. Nhưng nếu để bà nằm chờ trên giường hai tháng cũng có thể phát sinh nhiều biến chứng.”
Lương Úy như ngạt thở, hơi hấp tấp: “Phải làm sao bây giờ, nói thế nào bác sĩ ở đây cũng không chịu phẫu thuật.”
Trần Hạc Sâm trấn an cô: “Thế này đi, lát nữa tôi gọi cho thầy của tôi nói chuyện một chút, sau đó gọi lại cho em. Sẵn tiện, em lấy hồ sơ bệnh án và phim CT của bà, chụp lại gửi cho tôi.”
Lương Úy mím môi: “Được rồi, làm phiền anh.”
Trần Hạc Sâm cười một tiếng: “Bạn học cũ, giúp đỡ nhau là chuyện nên làm mà.”
Hóa ra đêm đó anh đã nhận ra cô, lại nghe anh hỏi: “Số điện thoại của em là gì, lát nữa gửi cho tôi, khi nào nói chuyện với thầy xong, tôi gọi lại cho em, cúp máy trước nhé.”
Lương Úy nói: “Cảm ơn anh.”
Trần Hạc Sâm cười: “Không có gì.”
Lương Úy cúp máy, phát hiện lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi. Lương Úy ngay lập tức gọi cho dì nhỏ, nói dì gửi hồ sơ bệnh án và phim CT của bà, Chu Hiểu Lôi gọi lại hỏi lý do.
Lương Úy nói: “Con có bạn học làm việc ở Bệnh viện số 6, vừa nói chuyện với anh ấy về tình hình của bà ngoại, anh ấy bảo con gửi thông tin.”
Chu Hiểu Lôi cũng nói: “Văn Tấn cũng đề nghị chuyển sang Bệnh viện số 6, được rồi, dì sẽ chụp bệnh án cho con, sẵn tiện con hỏi bạn học về thủ tục chuyển viện đến Bệnh viện số 6 nhé.”
Trong lúc đợi dì gửi ảnh, màn hình điện thoại của Lương Úy phát sáng, là cuộc gọi từ một dãy số xa lạ, hiển thị địa chỉ là ở Yến Nam, cũng không phải dãy số mà thời cấp ba cô từng thuộc nằm lòng, anh thay đổi số điện thoại từ khi nào?
Lương Úy sợ đánh thức ông ngoại, chỉnh âm thanh nhỏ lại, lúc này điện thoại rung, ngón tay cô tê dại một lát, Lương Úy hít một hơi, bấm nút nghe máy, nhẹ nhàng nói a lô.
Trần Hạc Sâm nói: “Bây giờ em đang ở thành phố Phủ, ngày mai có tiện đến Bệnh viện số 6 không? Mang theo bệnh án đến.”
“Được rồi, vậy ngày mai tôi quay lại.” Lương Úy nói, “Mấy giờ chúng ta gặp nhau?”
“10 giờ trưa đi.” Trần Hạc Sâm dừng một lát, hỏi cô, “Có sớm quá không? Không thì chuyển sang buổi chiều cũng được.”
“Cứ gặp nhau lúc 10 giờ đi.” Lương Úy vội vàng nói.
Trần Hạc Sâm nói ừ: “Khi nào đến thì gọi tôi, tôi đợi em ở sảnh chờ của khu khám bệnh.”
“Được rồi.”
Hôm sau, Lương Úy thức dậy, xuống lầu mua bữa sáng cho ông ngoại, ông ngoại cũng muốn đi cùng cô, Lương Úy thuyết phục mãi, ông mới chịu ở nhà. Lương Úy xuống lầu, đón xe đến bệnh viện.
Bà ngoại nằm trên giường bệnh, cả đêm đau bệnh vật vã, lúc tỉnh lúc mê, gương mặt tiều tụy, thấy cô bước vào phòng bệnh, bà muốn đứng dậy, Lương Úy nhanh chóng bước đến bên giường, giữ tay bà: “Bà ngoại, đừng ngồi dậy.”
Bà ngoại nén đau, không muốn cô lo lắng, vẫn còn tâm trạng mỉm cười với cô, trấn an: “Bà ngoại không sao, con lo à?”
Lương Úy khẽ dạ một tiếng: “Mấy ngày này bà nghe theo lời bác sĩ, phải ngoan ngoãn, không được di chuyển lung tung.”
Bà ngoại giơ tay, vỗ nhẹ mu bàn tay của Lương Úy: “Bà biết rồi, bà sẽ nghe lời bác sĩ.”
Lương Úy trò chuyện mấy lời với bà, thấy sắp đến giờ, cô chuẩn bị đi đến ga tàu. Chu Trân cầm bình thủy về phòng, lại ngăn cô: “Bạn học của con đang làm việc ở Bệnh viện số 6 là ai thế?”
Lương Úy không nghĩ nhiều, thốt ra: “Trần Hạc Sâm.”
Chu Trân nhíu mày, nghĩ ngợi một lát, sau đó ngạc nhiên, cao giọng: “Là con trai bạn cùng phòng đại học của ba con à, vẫn còn liên lạc sao?”
Lương Úy giơ cổ tay, nhìn đồng hồ: “Dạ, vừa liên lạc thôi, con kể với mẹ sau, con đi trước, không thì trễ mất.”
Lương Úy gấp gáp đến ga tàu, đúng lúc đang soát vé. Soát vé xong thì vào sân ga. Tàu gầm rú chạy vào ga, lướt qua, mang theo một luồng gió mát. Cửa khoang tự động mở ra, nghiêm túc tuân thủ quy tắc người trên tàu xuống trước, người bên ngoài vào sau. Khi gần hết hành khách trên tàu, Lương Úy mới theo dòng người bước lên khoang tàu.
Ghế của Lương Úy sát cửa sổ, trạm này cũng ít người lên tàu, toa tàu trống rỗng. Cô quay đầu nhìn ra cửa sổ, cảm thấy mọi thứ đều không chân thật.
Hai tiếng nữa sẽ gặp anh.
Ngày đó gặp anh ở nhà chị Thư Kiều, nhưng chỉ nghĩ là trùng hợp, sau này không có cơ hội gặp lại. Không ngờ mấy ngày trước, hai người không chỉ kết bạn WeChat, mà còn lưu số điện thoại của nhau.
Nghĩ lại thời cấp ba năm đó, cô còn không dám kết bạn QQ với anh chỉ vì trong lòng cô cất giấu tâm tư nho nhỏ, lúc nào cũng cảm thấy mình kết bạn QQ là có ý đồ, sợ anh nhìn ra chuyện gì đó.
Hai tiếng trôi qua nhanh chóng, Lương Úy đến sảnh chờ của khu khám bệnh, thấy bóng dáng cao lớn đứng bên cột đá.
Hai chân Lương Úy cứng đờ, trước khi đến, cô đã nhắn tin với anh, thông báo 15 phút nữa sẽ có mặt. Cứ tưởng mình đến nơi còn phải chờ thêm vài phút, không ngờ anh đã xuống đợi cô.
Anh mặc áo sơ mi xanh nhạt, áo blouse trắng khoác trên cánh tay, cúi đầu bấm điện thoại, dáng vẻ nghiêm túc, góc mặt lạnh lùng suy tư. Sảnh chờ nhiều người đến người đi, anh nổi bật như vậy, làm nhiều cô gái liên tục ngoái nhìn về phía anh.
Hình như anh nhận ra, ngẩng đầu nhìn lên, bắt gặp ánh nhìn của cô, đôi mắt của anh chan chứa ý cười.
Lương Úy nhìn anh, chậm rãi bước đến trước mặt anh, Trần Hạc Sâm nói: “Đến nơi sao không nhắn cho tôi?”
Lương Úy trấn tĩnh lại: “Vừa định nhắn cho anh bảo tôi đến rồi thì thấy anh.”
Trần Hạc Sâm nhét điện thoại vào túi quần, đổi tay khoác áo blouse, hất cằm về phía thang cuốn, “Đi thôi”. Thấy ánh mắt của Lương Úy vẫn hướng về chiếc áo blouse trong tay, anh nhướng mày, “Sao thế?”
Lương Úy dời mắt, giả vờ bình tĩnh: “Không có gì, sao anh không mặc cái này?”
Trần Hạc Sâm nâng tay khoác áo blouse lên, cười: “Mặc cái này đứng đây thì nổi bật quá.”
Hai người họ bước lên thang cuốn, Lương Úy đi sau anh một bước, ngước mắt lên lại nhìn thấy bóng lưng của anh.
Trần Hạc Sâm nói: “Bà ngoại em thế nào rồi?”
Lương Úy: “Vẫn còn đau lắm, bà không dám quay người. Dì của tôi định chuyển bà đến Bệnh viện số 6, tôi có cần phải làm thủ tục gì không?”
Trần Hạc Sâm quay đầu, thấy cô đứng trên bậc thang phía dưới, anh nhướng mày, bước xuống cùng bậc thang với cô.
Lương Úy giật mình, dáng vẻ của anh lại hết sức bình thản, chậm rãi nói: “Cần gia đình em trao đổi để bác sĩ điều trị chính đưa ra đề xuất, sau khi lãnh đạo bệnh viện bên đó thông qua, họ sẽ liên hệ với bệnh viện bên này, nhưng tôi sẽ nói chuyện với bệnh viện bên này trước, hỏi thăm một chút, cũng có thể tiết kiệm được thời gian.”
Đến văn phòng của thầy, Trần Hạc Sâm lại mặc áo blouse, anh vốn dĩ đã cao ráo, mặc áo blouse trông còn cao hơn. Anh giơ tay gõ cửa, một giọng nói phát ra từ bên trong: “Vào đi.”
Trần Hạc Sâm vào trước, Lương Úy theo sau.
Thầy của anh là Ngô Quảng Xuân, dáng người hơi béo, đeo kính không gọng, vẻ ngoài rất hòa nhã. Thấy hai người đi vào, thầy cười híp mắt nhìn họ: “Cô bé này là bạn học cấp ba của em à?”
Trần Hạc Sâm gật đầu, nói qua tình hình, đưa cho Ngô Quảng Xuân bệnh án mà Lương Úy mang đến.
Ngô Quảng Xuân lật hồ sơ, xem phim CT: “Phẫu thuật hay không phẫu thuật cũng rủi ro, cô bé, Hạc Sâm cũng đã nói với em rồi đúng không?”
Lương Úy gật đầu: “Dạ, anh ấy đã nói chuyện này, gia đình em cũng muốn làm phẫu thuật, thầy Ngô, thầy có thể ưu tiên chuyển bà ngoại của em đến Bệnh viện số 6 trước, sau đó đợi tình trạng xuất huyết não của bà ổn định, đến lúc đó lại xem xét có thể phẫu thuật được hay không.”
Ngô Quảng Xuân nhét bệnh án và phim CT vào túi, suy tư một lát rồi nói: “Cũng được, nhưng thầy vừa xem phim CT mà em mang đến, tình trạng xuất huyết não của bà ngoại em không có tiến triển gì đáng kể, những ngày này đừng bận tâm đ ến chuyện chuyển viện, đợi tuần sau chụp CT não, nếu tình trạng ổn định thì cho bà chuyển viện, nếu không, hấp tấp chuyển viện cũng rất nguy hiểm.”
“Nói chuyện điện thoại, các cậu ăn trước đi.”
“Không phải là bạn gái đấy chứ?”
Cô nghe ai đó đùa giỡn, nhịp tim lại nhanh hơn một chút. Có lẽ anh đã đi đến một nơi yên tĩnh hơn, đột nhiên tiếng xe cộ và tiếng người nói chuyện nhỏ đi một chút. Lương Úy thất thần một lát, sau đó nghe anh thấp giọng gọi tên: “Lương Úy?”
Cuộc gọi WeChat, cô bấm loa ngoài.
Trong căn phòng tĩnh lặng, giọng nói trầm thấp của anh vang lên, tựa như hòn đá bị ném vào bể sâu, tạo nên gợn sóng lăn tăn rung động.
Lương Úy hoàn hồn: “Tôi đây.”
Trần Hạc Sâm nói: “Tình hình của bà ngoại em hơi khó xử lý, bệnh nhân đã lớn tuổi, nhiều bác sĩ cũng không sẵn sàng gánh chịu rủi ro này. Còn nữa, dù cho bác sĩ có chấp nhận phẫu thuật, việc gây mê cũng vô cùng nguy hiểm. Nhưng nếu để bà nằm chờ trên giường hai tháng cũng có thể phát sinh nhiều biến chứng.”
Lương Úy như ngạt thở, hơi hấp tấp: “Phải làm sao bây giờ, nói thế nào bác sĩ ở đây cũng không chịu phẫu thuật.”
Trần Hạc Sâm trấn an cô: “Thế này đi, lát nữa tôi gọi cho thầy của tôi nói chuyện một chút, sau đó gọi lại cho em. Sẵn tiện, em lấy hồ sơ bệnh án và phim CT của bà, chụp lại gửi cho tôi.”
Lương Úy mím môi: “Được rồi, làm phiền anh.”
Trần Hạc Sâm cười một tiếng: “Bạn học cũ, giúp đỡ nhau là chuyện nên làm mà.”
Hóa ra đêm đó anh đã nhận ra cô, lại nghe anh hỏi: “Số điện thoại của em là gì, lát nữa gửi cho tôi, khi nào nói chuyện với thầy xong, tôi gọi lại cho em, cúp máy trước nhé.”
Lương Úy nói: “Cảm ơn anh.”
Trần Hạc Sâm cười: “Không có gì.”
Lương Úy cúp máy, phát hiện lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi. Lương Úy ngay lập tức gọi cho dì nhỏ, nói dì gửi hồ sơ bệnh án và phim CT của bà, Chu Hiểu Lôi gọi lại hỏi lý do.
Lương Úy nói: “Con có bạn học làm việc ở Bệnh viện số 6, vừa nói chuyện với anh ấy về tình hình của bà ngoại, anh ấy bảo con gửi thông tin.”
Chu Hiểu Lôi cũng nói: “Văn Tấn cũng đề nghị chuyển sang Bệnh viện số 6, được rồi, dì sẽ chụp bệnh án cho con, sẵn tiện con hỏi bạn học về thủ tục chuyển viện đến Bệnh viện số 6 nhé.”
Trong lúc đợi dì gửi ảnh, màn hình điện thoại của Lương Úy phát sáng, là cuộc gọi từ một dãy số xa lạ, hiển thị địa chỉ là ở Yến Nam, cũng không phải dãy số mà thời cấp ba cô từng thuộc nằm lòng, anh thay đổi số điện thoại từ khi nào?
Lương Úy sợ đánh thức ông ngoại, chỉnh âm thanh nhỏ lại, lúc này điện thoại rung, ngón tay cô tê dại một lát, Lương Úy hít một hơi, bấm nút nghe máy, nhẹ nhàng nói a lô.
Trần Hạc Sâm nói: “Bây giờ em đang ở thành phố Phủ, ngày mai có tiện đến Bệnh viện số 6 không? Mang theo bệnh án đến.”
“Được rồi, vậy ngày mai tôi quay lại.” Lương Úy nói, “Mấy giờ chúng ta gặp nhau?”
“10 giờ trưa đi.” Trần Hạc Sâm dừng một lát, hỏi cô, “Có sớm quá không? Không thì chuyển sang buổi chiều cũng được.”
“Cứ gặp nhau lúc 10 giờ đi.” Lương Úy vội vàng nói.
Trần Hạc Sâm nói ừ: “Khi nào đến thì gọi tôi, tôi đợi em ở sảnh chờ của khu khám bệnh.”
“Được rồi.”
Hôm sau, Lương Úy thức dậy, xuống lầu mua bữa sáng cho ông ngoại, ông ngoại cũng muốn đi cùng cô, Lương Úy thuyết phục mãi, ông mới chịu ở nhà. Lương Úy xuống lầu, đón xe đến bệnh viện.
Bà ngoại nằm trên giường bệnh, cả đêm đau bệnh vật vã, lúc tỉnh lúc mê, gương mặt tiều tụy, thấy cô bước vào phòng bệnh, bà muốn đứng dậy, Lương Úy nhanh chóng bước đến bên giường, giữ tay bà: “Bà ngoại, đừng ngồi dậy.”
Bà ngoại nén đau, không muốn cô lo lắng, vẫn còn tâm trạng mỉm cười với cô, trấn an: “Bà ngoại không sao, con lo à?”
Lương Úy khẽ dạ một tiếng: “Mấy ngày này bà nghe theo lời bác sĩ, phải ngoan ngoãn, không được di chuyển lung tung.”
Bà ngoại giơ tay, vỗ nhẹ mu bàn tay của Lương Úy: “Bà biết rồi, bà sẽ nghe lời bác sĩ.”
Lương Úy trò chuyện mấy lời với bà, thấy sắp đến giờ, cô chuẩn bị đi đến ga tàu. Chu Trân cầm bình thủy về phòng, lại ngăn cô: “Bạn học của con đang làm việc ở Bệnh viện số 6 là ai thế?”
Lương Úy không nghĩ nhiều, thốt ra: “Trần Hạc Sâm.”
Chu Trân nhíu mày, nghĩ ngợi một lát, sau đó ngạc nhiên, cao giọng: “Là con trai bạn cùng phòng đại học của ba con à, vẫn còn liên lạc sao?”
Lương Úy giơ cổ tay, nhìn đồng hồ: “Dạ, vừa liên lạc thôi, con kể với mẹ sau, con đi trước, không thì trễ mất.”
Lương Úy gấp gáp đến ga tàu, đúng lúc đang soát vé. Soát vé xong thì vào sân ga. Tàu gầm rú chạy vào ga, lướt qua, mang theo một luồng gió mát. Cửa khoang tự động mở ra, nghiêm túc tuân thủ quy tắc người trên tàu xuống trước, người bên ngoài vào sau. Khi gần hết hành khách trên tàu, Lương Úy mới theo dòng người bước lên khoang tàu.
Ghế của Lương Úy sát cửa sổ, trạm này cũng ít người lên tàu, toa tàu trống rỗng. Cô quay đầu nhìn ra cửa sổ, cảm thấy mọi thứ đều không chân thật.
Hai tiếng nữa sẽ gặp anh.
Ngày đó gặp anh ở nhà chị Thư Kiều, nhưng chỉ nghĩ là trùng hợp, sau này không có cơ hội gặp lại. Không ngờ mấy ngày trước, hai người không chỉ kết bạn WeChat, mà còn lưu số điện thoại của nhau.
Nghĩ lại thời cấp ba năm đó, cô còn không dám kết bạn QQ với anh chỉ vì trong lòng cô cất giấu tâm tư nho nhỏ, lúc nào cũng cảm thấy mình kết bạn QQ là có ý đồ, sợ anh nhìn ra chuyện gì đó.
Hai tiếng trôi qua nhanh chóng, Lương Úy đến sảnh chờ của khu khám bệnh, thấy bóng dáng cao lớn đứng bên cột đá.
Hai chân Lương Úy cứng đờ, trước khi đến, cô đã nhắn tin với anh, thông báo 15 phút nữa sẽ có mặt. Cứ tưởng mình đến nơi còn phải chờ thêm vài phút, không ngờ anh đã xuống đợi cô.
Anh mặc áo sơ mi xanh nhạt, áo blouse trắng khoác trên cánh tay, cúi đầu bấm điện thoại, dáng vẻ nghiêm túc, góc mặt lạnh lùng suy tư. Sảnh chờ nhiều người đến người đi, anh nổi bật như vậy, làm nhiều cô gái liên tục ngoái nhìn về phía anh.
Hình như anh nhận ra, ngẩng đầu nhìn lên, bắt gặp ánh nhìn của cô, đôi mắt của anh chan chứa ý cười.
Lương Úy nhìn anh, chậm rãi bước đến trước mặt anh, Trần Hạc Sâm nói: “Đến nơi sao không nhắn cho tôi?”
Lương Úy trấn tĩnh lại: “Vừa định nhắn cho anh bảo tôi đến rồi thì thấy anh.”
Trần Hạc Sâm nhét điện thoại vào túi quần, đổi tay khoác áo blouse, hất cằm về phía thang cuốn, “Đi thôi”. Thấy ánh mắt của Lương Úy vẫn hướng về chiếc áo blouse trong tay, anh nhướng mày, “Sao thế?”
Lương Úy dời mắt, giả vờ bình tĩnh: “Không có gì, sao anh không mặc cái này?”
Trần Hạc Sâm nâng tay khoác áo blouse lên, cười: “Mặc cái này đứng đây thì nổi bật quá.”
Hai người họ bước lên thang cuốn, Lương Úy đi sau anh một bước, ngước mắt lên lại nhìn thấy bóng lưng của anh.
Trần Hạc Sâm nói: “Bà ngoại em thế nào rồi?”
Lương Úy: “Vẫn còn đau lắm, bà không dám quay người. Dì của tôi định chuyển bà đến Bệnh viện số 6, tôi có cần phải làm thủ tục gì không?”
Trần Hạc Sâm quay đầu, thấy cô đứng trên bậc thang phía dưới, anh nhướng mày, bước xuống cùng bậc thang với cô.
Lương Úy giật mình, dáng vẻ của anh lại hết sức bình thản, chậm rãi nói: “Cần gia đình em trao đổi để bác sĩ điều trị chính đưa ra đề xuất, sau khi lãnh đạo bệnh viện bên đó thông qua, họ sẽ liên hệ với bệnh viện bên này, nhưng tôi sẽ nói chuyện với bệnh viện bên này trước, hỏi thăm một chút, cũng có thể tiết kiệm được thời gian.”
Đến văn phòng của thầy, Trần Hạc Sâm lại mặc áo blouse, anh vốn dĩ đã cao ráo, mặc áo blouse trông còn cao hơn. Anh giơ tay gõ cửa, một giọng nói phát ra từ bên trong: “Vào đi.”
Trần Hạc Sâm vào trước, Lương Úy theo sau.
Thầy của anh là Ngô Quảng Xuân, dáng người hơi béo, đeo kính không gọng, vẻ ngoài rất hòa nhã. Thấy hai người đi vào, thầy cười híp mắt nhìn họ: “Cô bé này là bạn học cấp ba của em à?”
Trần Hạc Sâm gật đầu, nói qua tình hình, đưa cho Ngô Quảng Xuân bệnh án mà Lương Úy mang đến.
Ngô Quảng Xuân lật hồ sơ, xem phim CT: “Phẫu thuật hay không phẫu thuật cũng rủi ro, cô bé, Hạc Sâm cũng đã nói với em rồi đúng không?”
Lương Úy gật đầu: “Dạ, anh ấy đã nói chuyện này, gia đình em cũng muốn làm phẫu thuật, thầy Ngô, thầy có thể ưu tiên chuyển bà ngoại của em đến Bệnh viện số 6 trước, sau đó đợi tình trạng xuất huyết não của bà ổn định, đến lúc đó lại xem xét có thể phẫu thuật được hay không.”
Ngô Quảng Xuân nhét bệnh án và phim CT vào túi, suy tư một lát rồi nói: “Cũng được, nhưng thầy vừa xem phim CT mà em mang đến, tình trạng xuất huyết não của bà ngoại em không có tiến triển gì đáng kể, những ngày này đừng bận tâm đ ến chuyện chuyển viện, đợi tuần sau chụp CT não, nếu tình trạng ổn định thì cho bà chuyển viện, nếu không, hấp tấp chuyển viện cũng rất nguy hiểm.”