Ngôi Sao Thứ Mười Hai - Trang 2
Chương 25: Cậu thật sự là người tốt, chỉ là không thuộc về cô
Sáng thứ hai, Lương Úy đang trên đường đến lớp, đi ngang qua cửa của lớp khác, nghe ai đó mở nhạc trên điện thoại ngoài hành lang.
“Thật muốn yêu đương cùng một nam sinh hát hay.”
“Tớ định nghe bài này đến năm cuối cấp.”
“Tuy cũng hay thật, nhưng đừng phô trương như vậy chứ.”
“Không phải, chỉ là lời bài hát này luôn mang đến cho người ta cảm giác bình minh xán lạn trước mắt, tớ thấy cũng phù hợp để khích lệ bản thân.”
Lương Úy tập trung hồi tưởng lời bài hát, lời bài hát xuất hiện trong đầu gần như ngay lập tức: “Ta đang tìm điểm giữa con đường này, ta lại lạc lối ở hai đầu đoạn đường, ánh mặt trời soi rọi hoàng hôn, bạn hãy nhìn, sắc vàng chói lóa biết bao.”
Hiện tại rất phù hợp với họ.
Lương Úy về lớp, hôm nay lớp trưởng Vương Đồng đến sớm vô cùng, thấy cô đi vào từ cửa sau, cô ấy lớn giọng: “Lương Úy, sao tối thứ sáu cậu về sớm thế?”
Lương Úy mím môi, cười: “Tớ về sớm vì có chuyện phải làm, xin lỗi nhé.”
Vương Đồng mở một gói bánh quy: “Không sao, Trần Hạc Sâm nói với tớ cậu về trước, cậu ấy còn nói cậu bảo cậu ấy báo với tớ.”
“Ừ.”
“Nhưng Trần Hạc Sâm đ ến báo với tớ cậu về sớm, tớ còn hơi bất ngờ đấy.” Vương Đồng nói, “Tớ không thấy hai cậu nói chuyện với nhau nhiều ở lớp.”
“Tớ ra khỏi phòng vệ sinh, tình cờ đụng phải cậu ấy –” Lương Úy dừng lại một lát, không để lộ cảm xúc nào, nói, “Học ủy đứng bên quầy bar, tớ nhờ học ủy thay tớ báo với cậu.”
“Hôm đó cậu về sớm.” Vương Đồng cắn ống hút, giọng điệu tiếc nuối, “Trần Hạc Sâm đã hát.”
“Hàng Hàng có kể với tớ.”
Vương Đồng nói: “Cậu nghe đoạn ghi âm chưa?”
Ánh mắt Lương Úy thoáng hoảng loạn, cô dừng lại, do dự gật đầu.
“Hay không?” Vương Đồng nói, “Thật ra ghi âm không hay bằng nghe trực tiếp đâu, lần tới Trần Hạc Sâm hát chắc là trong lễ tri ân cuối cấp.
Lên lớp 12, hoặc khi đã tốt nghiệp lớp 12, mỗi người một lối, có lẽ con đường sẽ không bao giờ giao nhau.
Hôm đó, Trần Hạc Sâm đ ến trễ, vừa bước vào lớp, một nam sinh đã trêu chọc: “Anh Sâm, khi nào lại biểu diễn nữa?”
Trần Hạc Sâm nhét tay vào túi quần, lười biếng hỏi: “Biểu diễn gì?”
“Hát một bài nữa, tối hôm đó cậu hát “Đại lộ hoàng hôn”, có lẽ sẽ lưu truyền nhiều năm ở trường Trung học số 1 Yến Nam.” Nam sinh nói, “Không thì hôm nào chúng ta bí mật gặp nhau đi.”
“Không rảnh.” Trần Hạc Sâm nói.
“Tôi còn chưa báo thời gian, cậu đã không rảnh rồi.” Nam sinh không có ý định bỏ cuộc, “Có thể nào chiếu lệ hơn được không, anh Sâm?”
Trần Hạc Sâm nhướng mày: “Biết tôi chiếu lệ còn hỏi?”
Nam sinh nói “Mẹ nó”: “Thật là, có còn tình bạn không vậy?”
Lương Úy thẳng lưng, để tâm vào cuộc trò chuyện giữa cậu và chàng trai sau lưng cậu. Chủ yếu là chàng trai kia nói, đôi lúc cậu sẽ nhàn nhạt đáp lời, nhưng không làm người ta cảm thấy xa cách, thờ ơ.
Không biết đêm đó cậu có chú ý điều gì khác thường về cô không. Bây giờ nhìn lại, đột nhiên Lương Úy cảm thấy may mắn một chút vì thời khắc đó đã nhút nhát, không nói ra những lời đó quá sớm. Không thì cô cũng không biết phải đối mặt với cậu thế nào trong toàn bộ quãng thời gian còn lại của cấp ba. Cô khác Triệu Văn, Triệu Văn thổ lộ thất bại vẫn có thể cười đùa với Trần Hạc Sâm như bình thường, cô thì không thể.
Về phần Trần Hạc Sâm, thật ra cậu trưởng thành sớm hơn phần lớn nam sinh trong lớp, gia đình nuôi dưỡng tác phong ngày càng chín chắn, nhưng sẽ không mang đến cho người ta cảm giác bất nhã. Nam sinh trong lớp ủng hộ cậu, nhưng cũng âm thầm ngưỡng mộ cuộc đời mà họ không thể có, con người luôn có xu hướng đến gần những gì mình không thể có. Nhưng sự ủng hộ đó cũng không phải là giả vờ ủng hộ ngoài mặt, mà là sự ghi nhận đích thực trong lòng.
Cậu thật sự là người tốt, chỉ là không thuộc về cô.
–
Mấy ngày này, Lương Úy không dám đứng lâu ngoài cổng trường sau giờ tự học buổi tối, cô bắt xe buýt về thẳng nhà. Những ngày qua bà ngoại ở cùng cô, bà luôn đợi đến khi cô về nhà mới vào phòng ngủ.
Thứ hai, hết giờ tự học buổi tối, Lương Úy và Tống Hàng Hàng về trễ một chút, ăn vặt ngoài cổng trường, gần 10 giờ mới về đến nhà.
Cô mở cửa, bà ngoại đang nằm trên sofa trong phòng khách, tivi vẫn mở, âm thanh hơi ồn ào một chút.
Bà ngoại nửa ngồi nửa dựa trên sofa, gục đầu xuống ngủ. Bà không nghe tiếng cô vào cửa, mãi đến khi Lương Úy nhẹ nhàng chạm vào vai bà, bà mới tỉnh giấc, cả người run rẩy mất kiểm soát, sau đó bà mở mắt, nói: “Úy Úy, tan học rồi à?”
Bà đi ngủ trễ, đôi mắt uể oải không trụ được nữa, lộ ra vẻ mệt mỏi, Lương Úy đau lòng: “Bà ngoại, bà cứ đi ngủ trước, con có chìa khóa vào nhà, bà không phải đợi con đâu.”
“Sao lại thế được? Con chưa về, làm sao bà ngoại ngủ được?” Bà ngoại thở dài, dựa vào tay vịn ngồi dậy. “Có đói không? Bà nấu sủi cảo cho con.”
“Con ăn rồi, bà vào ngủ đi.”
Chu Trân ở phương Nam một tuần, thứ sáu quay về.
Khi Lương Úy ngồi trong lớp, cô nhận được tin nhắn từ dì nhỏ, nói lát nữa sẽ đến cổng trường đón cô. Lương Úy khẽ nhíu mày, đột nhiên trong lòng có dự cảm không lành.
Dì nhỏ không đi làm ở Yến Nam mà đi làm ở thành phố Phủ bên cạnh, đột nhiên trở về lại muốn đến cổng trường đón cô, Lương Úy không thể không suy đoán lý do. Cả tiết học không thể tập trung, bị giáo viên gọi đứng lên trả lời câu hỏi, suýt nữa không trả lời được. May mà thành tích học tập của cô tốt, giáo viên có thiện cảm với cô, cũng không nói gì nặng lời, chỉ nhắc cô chú ý bài giảng, Lương Úy gật đầu, ngồi xuống.
Lý Chanh chọc chọc khuỷu tay cô: “Cậu có chuyện gì thế?”
Lương Úy cười chua xót: “Không có gì.”
Đợi mãi mới đến lúc chuông reo báo tan học, Lương Úy thu dọn đồ đạc, là người đầu tiên chạy ra khỏi lớp.
Dì nhỏ lái xe đến, đỗ trên con đường bên cạnh trường học. Lương Úy đi ra cổng trường, dì bấm kèn xe, âm thanh ngắn ngủi nhưng cũng đủ thu hút sự chú ý của mọi người. Lương Úy vô thức nhìn sang, thấy dì ngồi bên ghế lái vẫy tay với cô qua kính chắn gió.
Lương Úy mở cửa ghế phụ: “Dì nhỏ, sao đột nhiên hôm nay dì đến đón con thế, mẹ con có chuyện gì sao?”
Sắc mặt của Chu Hiểu Lôi nghiêm trọng: “Con thắt dây an toàn trước đã.”
Lương Úy thắt dây an toàn, Chu Hiểu Lôi cũng không vội lái đi: “Lúc về nhà, mẹ con lái xe đạp điện đi chợ, gặp tai nạn, bị gãy xương cẳng chân, phải nhập viện vài ngày, trưa nay vừa phẫu thuật xong.”
Lương Úy ngây người hai giây: “Vậy bây giờ mẹ con thế nào rồi ạ?”
“Phẫu thuật thành công, không có vấn đề gì nghiêm trọng.” Chu Hiểu Lôi lại hỏi, “Con muốn về nhà trước hay đến thẳng bệnh viện?”
Lương Úy nói ngay: “Dạ, đến bệnh viện.”
Chu Hiểu Lôi gật đầu, xoay vô lăng, lái xe khỏi trường học.
Lương Úy nhấp nhổm cả đoạn đường, điện thoại của Chu Hiểu Lôi đặt trên đồ gác tay lại vang lên. Chu Hiểu Lôi đang lái xe, không tiện nghe máy, ra hiệu cho cô giúp đỡ.
Lương Úy đưa tay cầm lấy, bấm nút nghe máy. Là bà ngoại gọi đến, Lương Úy chưa kịp nói gì, bà ngoại đã nói: “Hiểu Lôi, con đón Úy Úy chưa?”
Lương Úy cắn môi: “Bà ngoại, là con đây, dì nhỏ đang lái xe ạ.”
Bà ngoại nói: “Ồ, Úy Úy, tan học chưa ăn gì phải không? Nói dì mua thức ăn trước rồi mới đến bệnh viện, mẹ con không có vấn đề gì nghiêm trọng đâu, đừng lo lắng, bà ngoại cúp máy trước.”
Lương Úy kiềm chế cảm xúc, khẽ giọng nói dạ.
Tan học đúng giờ cao điểm, đường sá kẹt xe, rất lâu sau mới đến nơi. Chu Hiểu Lôi đỗ xe vào bãi đỗ xe ngoài trời của bệnh viện, hai người họ lần lượt xuống xe.
Chu Hiểu Lôi nói: “Có đói không, hay đi ăn trước rồi lên sau.”
Lương Úy lắc đầu, thật thà nói: “Dì nhỏ, bây giờ con ăn không vô.”
Chu Hiểu Lôi xoa đầu cô, mở miệng định nói, cuối cùng thở dài: “Lên thôi.”
Phòng bệnh của Chu Trân là phòng ba giường, đang là giờ ăn trưa, trong phòng bệnh, ngoài bệnh nhân còn có người nhà của họ, tuy hơi đông đúc, nhưng dù có nhiều người như vậy, phòng bệnh vẫn vô cùng im ắng.
Tình trạng của Chu Trân tốt hơn so với tưởng tượng của cô, thấy cô vào, lời đầu tiên cũng là hỏi cô ăn cơm chưa. Lương Úy nói mình không đói, Chu Trân cười miễn cưỡng: “Sao không đói? Nói dì con dẫn xuống lầu ăn đi.”
“Mẹ, lát nữa ra về con ăn sau.”
Lương Úy không ở lại lâu, Chu Trân bảo dì đưa cô và bà ngoại về nhà trước. Chu Hiểu Lôi dẫn hai người xuống lầu, đưa đến quán mì đối diện bệnh viện, gọi ba tô mì bò.
Lương Úy không muốn ăn, nhưng cũng không muốn người lớn lo lắng, vậy nên cô ăn hết tô mì.
Chu Hiểu Lôi gác đũa: “No chưa? Con muốn gọi thêm bò ngâm tương không?”
Lương Úy lắc đầu nói: “Con no rồi.”
Chu Hiểu Lôi đi thanh toán, lúc lên xe, Lương Úy hỏi: “Dì nhỏ, mẹ con gặp tai nạn, ba con có biết không?”
Biểu cảm trên gương mặt của Chu Hiểu Lôi cứng đờ, dì nghiêng đầu: “Dì nói rồi, trước khi mẹ con phẫu thuật, dì đã gọi cho ba con.”
“Ông ấy không quay về sao?”
“Ba con đi công tác hai ngày, không thể về được.”
Lương Úy nhíu mày, muốn nói gì đó, nghe bà ngoại thở dài bên cạnh.
“Thật muốn yêu đương cùng một nam sinh hát hay.”
“Tớ định nghe bài này đến năm cuối cấp.”
“Tuy cũng hay thật, nhưng đừng phô trương như vậy chứ.”
“Không phải, chỉ là lời bài hát này luôn mang đến cho người ta cảm giác bình minh xán lạn trước mắt, tớ thấy cũng phù hợp để khích lệ bản thân.”
Lương Úy tập trung hồi tưởng lời bài hát, lời bài hát xuất hiện trong đầu gần như ngay lập tức: “Ta đang tìm điểm giữa con đường này, ta lại lạc lối ở hai đầu đoạn đường, ánh mặt trời soi rọi hoàng hôn, bạn hãy nhìn, sắc vàng chói lóa biết bao.”
Hiện tại rất phù hợp với họ.
Lương Úy về lớp, hôm nay lớp trưởng Vương Đồng đến sớm vô cùng, thấy cô đi vào từ cửa sau, cô ấy lớn giọng: “Lương Úy, sao tối thứ sáu cậu về sớm thế?”
Lương Úy mím môi, cười: “Tớ về sớm vì có chuyện phải làm, xin lỗi nhé.”
Vương Đồng mở một gói bánh quy: “Không sao, Trần Hạc Sâm nói với tớ cậu về trước, cậu ấy còn nói cậu bảo cậu ấy báo với tớ.”
“Ừ.”
“Nhưng Trần Hạc Sâm đ ến báo với tớ cậu về sớm, tớ còn hơi bất ngờ đấy.” Vương Đồng nói, “Tớ không thấy hai cậu nói chuyện với nhau nhiều ở lớp.”
“Tớ ra khỏi phòng vệ sinh, tình cờ đụng phải cậu ấy –” Lương Úy dừng lại một lát, không để lộ cảm xúc nào, nói, “Học ủy đứng bên quầy bar, tớ nhờ học ủy thay tớ báo với cậu.”
“Hôm đó cậu về sớm.” Vương Đồng cắn ống hút, giọng điệu tiếc nuối, “Trần Hạc Sâm đã hát.”
“Hàng Hàng có kể với tớ.”
Vương Đồng nói: “Cậu nghe đoạn ghi âm chưa?”
Ánh mắt Lương Úy thoáng hoảng loạn, cô dừng lại, do dự gật đầu.
“Hay không?” Vương Đồng nói, “Thật ra ghi âm không hay bằng nghe trực tiếp đâu, lần tới Trần Hạc Sâm hát chắc là trong lễ tri ân cuối cấp.
Lên lớp 12, hoặc khi đã tốt nghiệp lớp 12, mỗi người một lối, có lẽ con đường sẽ không bao giờ giao nhau.
Hôm đó, Trần Hạc Sâm đ ến trễ, vừa bước vào lớp, một nam sinh đã trêu chọc: “Anh Sâm, khi nào lại biểu diễn nữa?”
Trần Hạc Sâm nhét tay vào túi quần, lười biếng hỏi: “Biểu diễn gì?”
“Hát một bài nữa, tối hôm đó cậu hát “Đại lộ hoàng hôn”, có lẽ sẽ lưu truyền nhiều năm ở trường Trung học số 1 Yến Nam.” Nam sinh nói, “Không thì hôm nào chúng ta bí mật gặp nhau đi.”
“Không rảnh.” Trần Hạc Sâm nói.
“Tôi còn chưa báo thời gian, cậu đã không rảnh rồi.” Nam sinh không có ý định bỏ cuộc, “Có thể nào chiếu lệ hơn được không, anh Sâm?”
Trần Hạc Sâm nhướng mày: “Biết tôi chiếu lệ còn hỏi?”
Nam sinh nói “Mẹ nó”: “Thật là, có còn tình bạn không vậy?”
Lương Úy thẳng lưng, để tâm vào cuộc trò chuyện giữa cậu và chàng trai sau lưng cậu. Chủ yếu là chàng trai kia nói, đôi lúc cậu sẽ nhàn nhạt đáp lời, nhưng không làm người ta cảm thấy xa cách, thờ ơ.
Không biết đêm đó cậu có chú ý điều gì khác thường về cô không. Bây giờ nhìn lại, đột nhiên Lương Úy cảm thấy may mắn một chút vì thời khắc đó đã nhút nhát, không nói ra những lời đó quá sớm. Không thì cô cũng không biết phải đối mặt với cậu thế nào trong toàn bộ quãng thời gian còn lại của cấp ba. Cô khác Triệu Văn, Triệu Văn thổ lộ thất bại vẫn có thể cười đùa với Trần Hạc Sâm như bình thường, cô thì không thể.
Về phần Trần Hạc Sâm, thật ra cậu trưởng thành sớm hơn phần lớn nam sinh trong lớp, gia đình nuôi dưỡng tác phong ngày càng chín chắn, nhưng sẽ không mang đến cho người ta cảm giác bất nhã. Nam sinh trong lớp ủng hộ cậu, nhưng cũng âm thầm ngưỡng mộ cuộc đời mà họ không thể có, con người luôn có xu hướng đến gần những gì mình không thể có. Nhưng sự ủng hộ đó cũng không phải là giả vờ ủng hộ ngoài mặt, mà là sự ghi nhận đích thực trong lòng.
Cậu thật sự là người tốt, chỉ là không thuộc về cô.
–
Mấy ngày này, Lương Úy không dám đứng lâu ngoài cổng trường sau giờ tự học buổi tối, cô bắt xe buýt về thẳng nhà. Những ngày qua bà ngoại ở cùng cô, bà luôn đợi đến khi cô về nhà mới vào phòng ngủ.
Thứ hai, hết giờ tự học buổi tối, Lương Úy và Tống Hàng Hàng về trễ một chút, ăn vặt ngoài cổng trường, gần 10 giờ mới về đến nhà.
Cô mở cửa, bà ngoại đang nằm trên sofa trong phòng khách, tivi vẫn mở, âm thanh hơi ồn ào một chút.
Bà ngoại nửa ngồi nửa dựa trên sofa, gục đầu xuống ngủ. Bà không nghe tiếng cô vào cửa, mãi đến khi Lương Úy nhẹ nhàng chạm vào vai bà, bà mới tỉnh giấc, cả người run rẩy mất kiểm soát, sau đó bà mở mắt, nói: “Úy Úy, tan học rồi à?”
Bà đi ngủ trễ, đôi mắt uể oải không trụ được nữa, lộ ra vẻ mệt mỏi, Lương Úy đau lòng: “Bà ngoại, bà cứ đi ngủ trước, con có chìa khóa vào nhà, bà không phải đợi con đâu.”
“Sao lại thế được? Con chưa về, làm sao bà ngoại ngủ được?” Bà ngoại thở dài, dựa vào tay vịn ngồi dậy. “Có đói không? Bà nấu sủi cảo cho con.”
“Con ăn rồi, bà vào ngủ đi.”
Chu Trân ở phương Nam một tuần, thứ sáu quay về.
Khi Lương Úy ngồi trong lớp, cô nhận được tin nhắn từ dì nhỏ, nói lát nữa sẽ đến cổng trường đón cô. Lương Úy khẽ nhíu mày, đột nhiên trong lòng có dự cảm không lành.
Dì nhỏ không đi làm ở Yến Nam mà đi làm ở thành phố Phủ bên cạnh, đột nhiên trở về lại muốn đến cổng trường đón cô, Lương Úy không thể không suy đoán lý do. Cả tiết học không thể tập trung, bị giáo viên gọi đứng lên trả lời câu hỏi, suýt nữa không trả lời được. May mà thành tích học tập của cô tốt, giáo viên có thiện cảm với cô, cũng không nói gì nặng lời, chỉ nhắc cô chú ý bài giảng, Lương Úy gật đầu, ngồi xuống.
Lý Chanh chọc chọc khuỷu tay cô: “Cậu có chuyện gì thế?”
Lương Úy cười chua xót: “Không có gì.”
Đợi mãi mới đến lúc chuông reo báo tan học, Lương Úy thu dọn đồ đạc, là người đầu tiên chạy ra khỏi lớp.
Dì nhỏ lái xe đến, đỗ trên con đường bên cạnh trường học. Lương Úy đi ra cổng trường, dì bấm kèn xe, âm thanh ngắn ngủi nhưng cũng đủ thu hút sự chú ý của mọi người. Lương Úy vô thức nhìn sang, thấy dì ngồi bên ghế lái vẫy tay với cô qua kính chắn gió.
Lương Úy mở cửa ghế phụ: “Dì nhỏ, sao đột nhiên hôm nay dì đến đón con thế, mẹ con có chuyện gì sao?”
Sắc mặt của Chu Hiểu Lôi nghiêm trọng: “Con thắt dây an toàn trước đã.”
Lương Úy thắt dây an toàn, Chu Hiểu Lôi cũng không vội lái đi: “Lúc về nhà, mẹ con lái xe đạp điện đi chợ, gặp tai nạn, bị gãy xương cẳng chân, phải nhập viện vài ngày, trưa nay vừa phẫu thuật xong.”
Lương Úy ngây người hai giây: “Vậy bây giờ mẹ con thế nào rồi ạ?”
“Phẫu thuật thành công, không có vấn đề gì nghiêm trọng.” Chu Hiểu Lôi lại hỏi, “Con muốn về nhà trước hay đến thẳng bệnh viện?”
Lương Úy nói ngay: “Dạ, đến bệnh viện.”
Chu Hiểu Lôi gật đầu, xoay vô lăng, lái xe khỏi trường học.
Lương Úy nhấp nhổm cả đoạn đường, điện thoại của Chu Hiểu Lôi đặt trên đồ gác tay lại vang lên. Chu Hiểu Lôi đang lái xe, không tiện nghe máy, ra hiệu cho cô giúp đỡ.
Lương Úy đưa tay cầm lấy, bấm nút nghe máy. Là bà ngoại gọi đến, Lương Úy chưa kịp nói gì, bà ngoại đã nói: “Hiểu Lôi, con đón Úy Úy chưa?”
Lương Úy cắn môi: “Bà ngoại, là con đây, dì nhỏ đang lái xe ạ.”
Bà ngoại nói: “Ồ, Úy Úy, tan học chưa ăn gì phải không? Nói dì mua thức ăn trước rồi mới đến bệnh viện, mẹ con không có vấn đề gì nghiêm trọng đâu, đừng lo lắng, bà ngoại cúp máy trước.”
Lương Úy kiềm chế cảm xúc, khẽ giọng nói dạ.
Tan học đúng giờ cao điểm, đường sá kẹt xe, rất lâu sau mới đến nơi. Chu Hiểu Lôi đỗ xe vào bãi đỗ xe ngoài trời của bệnh viện, hai người họ lần lượt xuống xe.
Chu Hiểu Lôi nói: “Có đói không, hay đi ăn trước rồi lên sau.”
Lương Úy lắc đầu, thật thà nói: “Dì nhỏ, bây giờ con ăn không vô.”
Chu Hiểu Lôi xoa đầu cô, mở miệng định nói, cuối cùng thở dài: “Lên thôi.”
Phòng bệnh của Chu Trân là phòng ba giường, đang là giờ ăn trưa, trong phòng bệnh, ngoài bệnh nhân còn có người nhà của họ, tuy hơi đông đúc, nhưng dù có nhiều người như vậy, phòng bệnh vẫn vô cùng im ắng.
Tình trạng của Chu Trân tốt hơn so với tưởng tượng của cô, thấy cô vào, lời đầu tiên cũng là hỏi cô ăn cơm chưa. Lương Úy nói mình không đói, Chu Trân cười miễn cưỡng: “Sao không đói? Nói dì con dẫn xuống lầu ăn đi.”
“Mẹ, lát nữa ra về con ăn sau.”
Lương Úy không ở lại lâu, Chu Trân bảo dì đưa cô và bà ngoại về nhà trước. Chu Hiểu Lôi dẫn hai người xuống lầu, đưa đến quán mì đối diện bệnh viện, gọi ba tô mì bò.
Lương Úy không muốn ăn, nhưng cũng không muốn người lớn lo lắng, vậy nên cô ăn hết tô mì.
Chu Hiểu Lôi gác đũa: “No chưa? Con muốn gọi thêm bò ngâm tương không?”
Lương Úy lắc đầu nói: “Con no rồi.”
Chu Hiểu Lôi đi thanh toán, lúc lên xe, Lương Úy hỏi: “Dì nhỏ, mẹ con gặp tai nạn, ba con có biết không?”
Biểu cảm trên gương mặt của Chu Hiểu Lôi cứng đờ, dì nghiêng đầu: “Dì nói rồi, trước khi mẹ con phẫu thuật, dì đã gọi cho ba con.”
“Ông ấy không quay về sao?”
“Ba con đi công tác hai ngày, không thể về được.”
Lương Úy nhíu mày, muốn nói gì đó, nghe bà ngoại thở dài bên cạnh.