Ngọc Tử Hành - Đậu Phộng
Chương 45
Hắn đã bị vứt bỏ vài lần, sớm không còn biết bản thân mình có điểm gì đáng để người khác đối xử tốt nữa.
Thẩm Tịch ngẩn người: "Huynh là đại ca của ta mà, mẫu hậu nói, cả đời này, dù tốt hay không, ta cũng chỉ có một mình huynh là đại ca, nếu có thể chọn, ta thà rằng Tử Duệ là đại ca của ta còn hơn, đây chẳng phải là chuyện đã định sẵn rồi sao."
Thẩm Uyên bỗng cảm thấy hai chữ "đại ca" này nặng ngàn cân.
Hóa ra chỉ cần có chung huyết thống, hắn sẽ đối xử tốt với mình như vậy.
Hóa ra dòng m.á.u chảy trong người hắn không hề ti tiện, vẫn có người sẵn sàng yêu thương, quan tâm hắn vì dòng m.á.u này.
Cho nên, cái c.h.ế.t thảm khốc của đại tỷ mới khiến hắn phẫn nộ đến vậy.
Hắn quỳ trước Thái miếu, không chỉ nói với các đệ đệ, mà còn tự vấn chính mình: Còn ngươi, Thẩm Uyên, ngươi đã làm gì cho những người đối xử tốt với ngươi? Nếu chỉ biết ngồi hưởng thụ tình yêu thương của người khác, thật là hèn hạ và yếu đuối biết bao.
Hắn vốn dĩ nên là người che chở cho các đệ đệ muội muội, cho dù không thể làm được như Ngọc thị, chí ít cũng đừng để bọn họ tiếp tục bị hoàng đế coi như thú cưng muốn gọi thì gọi, muốn đuổi thì đuổi!
Cũng chính nhờ lần đó, Thẩm Uyên mới biết, cho dù là đế vương, cũng không phải là bất khả xâm phạm.
Ngọc thị có thể thẳng thắn nói với hoàng thượng rằng: Người không nhận lỗi, thiếp sẽ không tha thứ.
Thẩm Uyên rốt cuộc mới hiểu, con đường trước kia của mình, thật hạn hẹp biết bao.
Hắn là hoàng trưởng tử, vậy mà lại sống không bằng con chuột cống nơi cống ngầm.
Ngọc thị chỉ là một phi tần thất sủng, vậy mà có thể khiến hoàng thượng phải đích thân đến nhận lỗi với nàng.
Về sau, Ngọc thị từng bước trở thành hoàng hậu, cho dù có bận rộn với việc triều chính đến mấy, nàng cũng chưa từng bỏ lỡ bất kỳ kỳ thi nào của Thượng thư phòng, bất kỳ sinh thần nào của các con.
Đúng vậy, đó không phải là bổng lộc nhận không công, Thẩm Uyên không dám tưởng tượng, nếu không có Ngọc thị, hắn đường đường là đại hoàng tử bị hoàng thượng ghét bỏ sẽ ra sao.
Thẩm Dương được Thục phi nuông chiều sẽ ra sao, Thẩm Tịch bị Vệ Chiêu nghi coi như công cụ tranh sủng sẽ ra sao, Thẩm Húc Gia có mẹ bị phế truất sẽ ra sao...
Ngày tháng dần trôi, Thẩm Uyên trưởng thành, chọn lựa vương phi mình yêu thích, xuất cung lập phủ, nghênh đón mẹ về phụng dưỡng.
Lúc bấy giờ, thái hậu đã qua đời, sức khỏe hoàng thượng cũng ngày càng suy yếu, các hoàng tử khác đều còn nhỏ tuổi, ngôi vị thái tử chắc chắn sẽ được lựa chọn trong số hắn, Thẩm Dương và Thẩm Tịch.
Ai ai cũng nghĩ Ngọc hoàng hậu muốn Thẩm Tịch làm thái tử, nhưng Thẩm Uyên biết, người Ngọc thị chọn chính là hắn.
Họ không nói chuyện với nhau nhiều, thời gian ở bên nhau cũng ngày càng ít ỏi.
Ngọc thị quan tâm hắn, nhưng lại không muốn để hắn nhận ra
Chỉ có năm hắn thành thân, Ngọc thị mới cảm thán: Con có thể trưởng thành như vậy, thật tốt.
Chính vào lúc đó, Thẩm Uyên mới cảm nhận được kỳ vọng của Ngọc thị, nàng ấy thật lòng mong hắn nên người.
Ngọc thị nói: Thẩm Uyên, cơ hội ta dành cho mỗi người đều như nhau, con ưu tú hơn rất nhiều người, nên ta rất vui mừng.
Khi hoàng thượng bệnh nặng, Thẩm Uyên đến hỏi Ngọc thị: Mẫu hậu mong con làm gì?
Câu hỏi đó xuất phát từ đáy lòng hắn.
Lúc bấy giờ, hắn có thể vì Ngọc thị mà làm bất cứ chuyện gì, Ngọc thị muốn ai làm thái tử, hắn sẽ ủng hộ người đó.
Ngọc thị muốn hắn đăng cơ làm hoàng đế, hắn sẽ làm hoàng đế, cho dù Ngọc thị muốn tự mình xưng đế, hắn cũng nguyện ý rút đao, để hoàng thành đổi chủ.
Nhưng Ngọc thị chỉ nói: Thẩm Uyên, hãy làm những việc con nên làm.
Những việc nên làm là gì?
Làm một người con hiếu thuận với mẹ? Làm một người phu quân yêu thương thê tử?
Làm một người huynh trưởng biết chăm sóc các đệ muội?
Không phải vậy, không chỉ là vậy...
Hắn là hoàng tử của đất nước này, được vạn dân nuôi nấng trưởng thành, việc hắn nên làm, không chỉ liên quan đến một vài người bên cạnh.
Bao nhiêu năm qua, mọi chuyện cứ thế hiện lên trước mắt, những gì Ngọc thị làm khiến hắn hiểu ra rằng, một người có thể khiến cho rất nhiều người, rất nhiều việc, dần dần trở nên tốt đẹp hơn.
…..