Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Ngọc Tử Hành - Đậu Phộng

Chương 30



Thẩm Đoạt vừa cao vừa to lớn, ngũ quan anh tuấn, cười một cái lộ ra hàm răng trắng bóng, vừa có vẻ ngoài tuấn tú, vừa có chút ngốc nghếch: "Muội xem đây là cái gì? Có phải rất giống vết thương trên người Ngọc Tử Duệ không?"
Hắn từ trong n.g.ự.c móc ra một hộp phấn trang điểm hình hoa đào.
Quả thật rất giống hình dạng vết thương trên người Ngọc Tử Duệ, Thẩm Đoạt đánh cũng khá đấy...
Phì phì phì!
Kỳ thực lúc đó ta đã bắt đầu bàn chuyện hôn sự.
Cha là trung thần vì nước quên thân, mẹ là đại gia thư pháp, bá phụ nắm giữ binh quyền, bất kể nhà nội hay nhà ngoại đều là thế gia vọng tộc, hơn nữa ta còn được thừa kế khối tài sản kếch xù của cha, cha và tổ mẫu, cho dù danh tiếng sao chổi của ta có vang dội đến đâu, vẫn có rất nhiều người đến Ngọc gia cầu hôn.
Bá phụ tuy là người thô lỗ, nhưng không có nghĩa là ông ấy không thông minh.
Không thông minh thì làm sao có thể làm đại tướng quân được cơ chứ.
Đối tượng mà bá phụ muốn tác hợp cho ta chính là những người thừa kế của các thế gia.
Như vậy thì dù là đối với ta, hay đối với Ngọc gia đều có lợi.
Sau khi biết chuyện này, Thẩm Đoạt đã nhờ Ngọc Tử Duệ nhắn với ta rằng: "Muội canh ba gật đầu, ta canh năm sẽ mang sính lễ đến cầu hôn muội."
Nhưng ta đã từ chối.
Nói ra thì cũng bất đắc dĩ lắm…
Thẩm gia đời đời làm thống lĩnh Kim Lân vệ, cả đời chỉ làm một việc duy nhất, đó là bảo vệ hoàng đế.

Thử nghĩ xem, thống lĩnh Kim Lân vệ, người bảo vệ hoàng đế, lại kết thông gia với nhà đại tướng quân nắm giữ trọng binh, hoàng đế làm sao có thể ngủ yên giấc được?
Thẩm Đoạt nói với ta: "Thiên hạ rộng lớn như vậy, chỗ nào mà không thể dung thân? Chúng ta cùng nhau ngao du thiên hạ, sẽ chẳng ai tìm thấy chúng ta đâu."

Rồi sau đó bỏ lại Thẩm thúc thúc bị tàn tật ở hai chân và bá phụ đang sống trong lo sợ, để họ phải gánh chịu sự nghi kỵ vô tận của hoàng gia sao?
Ta đem hộp phấn trang điểm mà Thẩm Đoạt tặng trả lại cho hắn: "Chúng ta đều có con đường riêng phải đi, xin lỗi."
Đó là lần duy nhất ta chán ghét sự tỉnh táo của chính mình.
Sau khi trở về nhà, Thẩm Đoạt đã làm ầm ĩ một trận, nói rằng không muốn kế thừa chức thống lĩnh Kim Lân vệ.
Thẩm Ưng có lẽ đoán được nguyên nhân, nên đã trực tiếp đưa hắn đến biên quan Bắc Di rèn luyện, nghĩ rằng gió tuyết nơi đó đủ lớn để hắn bình tĩnh lại.
Rồi sau đó, cuối cùng hắn vẫn trở thành thống lĩnh Kim Lân vệ, còn ta thì vẫn phải gả cho người khác.
Ngoài Thư Nguyệt cư, hắn ôm ta vào lòng, thở hổn hển, tim đập như trống trận.
Thì ra, mấy năm bôn ba nơi biên ải gió tuyết vẫn không thể dập tắt ngọn lửa trong lòng hắn.
Hắn nói: "Muội đừng sợ."


Nhưng rõ ràng, người đang run rẩy vì sợ hãi lại chính là hắn.
Thấy có cung nhân muốn lại gần, Phúc Bảo lập tức hô lên: "Nương nương ngất xỉu rồi! Thẩm thống lĩnh, người đỡ nương nương một chút!"

Lời này của Phúc Bảo vừa nhắc nhở hắn, lại càng nhắc nhở ta.
Hiện giờ Thư Nguyệt cư đang hỗn loạn, Thẩm Đoạt đến đây giúp đỡ dập lửa thì còn nói được, nhưng nếu ở lâu sẽ bị người ta phát hiện.
Ta ở trong lòng hắn năm nhịp thở, đủ rồi.
Không thể tham lam.
"Ta không sao, Thẩm Đoạt. Trong cung xảy ra hỏa hoạn, khắp nơi hỗn loạn, ngươi nên điều động Kim Lân vệ bảo vệ hoàng đế."
"Nhìn ta! Ngọc Tử Hành, muội đừng đối xử với ta như vậy! Chẳng lẽ muội không thể nhìn ta một cái sao?"
"Không nhìn." Ta quay lưng về phía hắn, khóe mắt có nước mắt rơi xuống, cố gắng kiềm chế bản thân không quay đầu lại.
"Ta vẫn luôn..."
"Ta biết, ngươi không cần nói."
Thẩm Đoạt ở phía sau ta, ta không nhìn thấy mặt hắn, nên không cần phải trực tiếp cảm nhận nỗi đau lòng của hắn.
“Ngươi có thể đến, ta rất vui. Lúc ngươi đi Bắc Di, ta rất lo lắng. Hộp phấn trang điểm năm đó ngươi tặng, ta rất thích. Thẩm Đoạt, ngươi nên buông tha cho ta rồi, như vậy không công bằng với ngươi, cuộc đời ngươi không chỉ có mình ta."
"Nhưng muội là người tốt nhất ta từng gặp."
Ta nắm tay Phúc Bảo trở về Thư Nguyệt cư, không ngoái đầu nhìn hắn thêm lần nào nữa.
Ngày hôm sau khi Thư Nguyệt cư xảy ra hỏa hoạn, hoàng đế không đến thăm ta, chỉ phái nội thị mang rất nhiều đồ đến để trấn an, đồng thời giải trừ lệnh cấm túc, bảo ta tạm thời chuyển đến cung thất bên cạnh ở, chờ Thư Nguyệt cư sửa sang xong.

Chương trước Chương tiếp
Loading...