Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Ngoảnh Lại Hóa Hư Vô

Chương 23



Đồng Tinh Nguyệt mặc một chiếc váy màu trắng, đứng trước gương, ngắm nhìn bản thân một hồi.
Người phụ nữ trong gương thanh thuần, ngọt ngào, đẹp đẽ, cười nhẹ một cái liền có thể lấy được lòng thương hại của những người xung quanh.
Bố Đồng ca ngợi nói: “Không hổ là con gái của bố, xinh đẹp như vậy.”
“Như vậy được chưa? Liệu có giản dị quá không?” Đồng Tinh Nguyệt căng thẳng nói.
“Không đâu, như vậy là vừa đẹp!”
Bố Đồng khoát tay, mặt trịnh trọng, “Lần này là công tử nhà tài phiệt Ngôn thị mời con đi ăn tối, tuy nói là con phải biểu hiện thật tốt nhưng phải tìm đúng phương hướng! Hào môn đỉnh cấp như tài phiệt Ngôn thị, muốn loại phụ nữ nào mà không có? Kiểu con gái một hờ hững, dửng dưng như con, mới thể khiến Ngôn Thuần mắt sáng lên!”
“Bố đã điều tra rồi, Ngôn Thuần ghét nhất là phụ nữ trang điểm đậm, con đừng trang điểm đậm quá.”
Đồng Tinh Nguyệt ngoan ngoãn gật đầu.
Sau đó mặt cô ta lại trở nên xoắn xuýt, “Bố, vậy Mạc Thiệu Khiêm phải làm sao?”
Bố Đồng bảo cô ta tiếp cận Ngôn Thuần, vậy Mạc Thiệu Khiêm chỉ có thể bị xếp lại phía sau thôi.
Bố Đồng suy tính một hồi, vỗ tay.
“Nội tình Mạc gia tuy có thể sánh với Ngôn thị, nhưng Ngôn Thuần ở nước ngoài có được thị trường rộng lớn cùng mạng lưới quan hệ bản địa, có lợi cho chúng ta. Hơn nữa quan trọng nhất là, Ngôn Thuần chưa từng có tin đồn phong lưu, lại còn chưa từng có bạn gái! Mạc Thiệu Khiêm đã kết hôn rồi, con muốn gả cho một người đàn ông đã qua một đời vợ sao?”
“Dù nhìn thế nào thì Ngôn Thuần cũng là sự lựa chọn tốt hơn. Con phải nắm bắt đấy, nếu như có thể gả vào nhà họ Ngôn thì chúng ta có thể di dân vào nước Mỹ, tới lúc đó cũng sẽ không sợ Mạc Thiệu Khiêm báo thù nữa rồi.” Bố Đồng trong mắt xẹt qua tia gian xảo.
Ông ta là thương nhân trăm phần trăm, vì lợi ích mà đến con gái cũng có thể hy sinh.
Nhưng không thể phủ nhận rằng ông ta đúng là có mấy phần thật lòng thương yêu Đồng Tinh Nguyệt, muốn để đứa con gái này sống thật tốt.
Nếu là trước kia, cả cái Vinh thành này không có người đàn ông nào xuất sắc hơn Mạc Thiệu Khiêm.
Nhưng với sự xuất hiện của Ngôn Thuần thì tình thế đã khác đi rồi.
Đồng Tinh Nguyệt gật đầu như giã tỏi. “Con biết rồi, bố.”
Cô ta rất muốn thu xếp ổn thỏa cho bản thân, cầm túi tới nơi đã hẹn với Ngôn Thuần, nhà hàng Thiên Nhai.
Tuy nơi này là sản nghiệp dưới chướng nhà họ Mạc nhưng dù có bị phát hiện thì Đồng Tinh Nguyệt cũng có thể thoái thác rằng mình và Ngôn Thuần chỉ là bạn.
Cô ta âu lo lộ ra một nụ cười quyết tâm nắm chắc.
“Thưa cô, mời đi bên này, anh Ngôn đã đợi cô từ lâu rồi.”
Thái độ của nhân viên phục vụ khiến Đồng Tinh Nguyệt trở nên tự mãn.
Cô ta gật đầu một cách không tự nhiên, tới phòng bao mà Ngôn Thuần đã đặt.
Trên bàn đã đặt rất nhiều món ăn nổi tiếng đắt tiền và hiếm lạ.
Ngôn Thuần mặc bộ vest do nhà thiết kế đỉnh cấp thế giới thiết kế riêng, thân hình thon dài, mặt mũi anh tuấn. Anh ta cười với Đồng Tinh Nguyệt, gương mặt hoàn hảo không tì vết đủ để hạ gục tất cả những thiếu nữ xinh đẹp.
“Cô Đồng, cô tới rồi.”
Dù là Đồng Tinh Nguyệt mang trên mình nhiệm vụ bố Đồng giao cho cũng không tự chủ được mà sinh ra một suy nghĩ muốn tiến thêm bước nữa với người đàn ông này từ trong nội tâm.
Đẹp trai, nhiều tiền, lại vẫn còn độc thân… quá thỏa mãn ảo tưởng của cô ta về chồng tương lai của mình!
Cô ta gật đầu, dè dặt nói: “Chào anh Ngôn.”
Ngón tay Ngôn Thuần gõ nhẹ lên bàn, sau đó tiến tới gần Đồng Tinh Nguyệt.
Hơi thở của người đàn ông ập tới, Đồng Tinh Nguyệt ngẩng đầu là có thể nhìn thấy lông mi dài của đối phương, mặt đỏ lên và tim thì đập rộn ràng.
“Anh Ngôn…?”
“Tinh Nguyệt, em biết không, thực ra tôi vừa gặp đã yêu em rồi.”
Tay của Ngôn Thuần đặt ở bả vai cô ta, nhẹ giọng nói bên tai cô ta.
Giọng nói ấm áp của anh ta quyến luyến, làm Đồng Tinh Nguyệt thậm chí có thể nghe thấy tiếng tim đập “bịch, bịch…” từng hồi của mình.
Sau đó cô ta không thể nhìn thấy biểu cảm của Ngôn Thuần, thờ ơ, chán ghét.
“Anh Ngôn, anh đang đùa sao…”
Người phụ nữ cúi thấp đầu, co người lại nói.
“Không, Tinh Nguyệt, em đang từ chối tấm lòng của tôi sao? Tôi buồn quá.”
Chương trước Chương tiếp
Loading...