Ngoại Trừ Ta, Toàn Bộ Tông Môn Đều Là Nhân Vật Chính - Trang 4
Chương 93: Chương 66
Cái đập này của Tống Nam Thời, chuẩn xác đập sập toàn bộ chính sảnh được trùng kiến trước cũng là phần trùng kiến hoàn chỉnh xa hoa nhất trong phủ Thành chủ.
Nhưng nàng không hề có tự giác một đập xuống là một vạn linh thạch, bắt đầu vật lộn với Ngung Điểu bên trong phế tích gần như xếp lên từ linh thạch kia.
Không trung là thế giới của Ngung Điểu, nhưng xuống đất rồi, không có ưu thế cặp cánh kia của Ngung Điểu cũng không có cố kỵ, bó tay bó chân vì người thường trên mặt đất, Tống Nam Thời thoải mái, lập tức đánh không phân cao thấp với Ngung Điểu.
Sau đó nhân tiện lại đâm sập một gian sương phòng bên cạnh.
Trong tiếng sụp đổ ầm ầm, Tống Nam Thời nghe được có người hít hà một hơi rõ ràng.
Nàng bớt thời giờ quay đầu lại, thấy Thành chủ Quỷ Khanh đeo màu bạc mặt nạ đang đứng ở bên trong phế tích với thân hình gầy gò, cho dù không thấy rõ mặt, nàng đều có thể nhận thấy được nét mắt mờ mịt của hắn ta.
Trong chớp mắt, lương tâm không tồn tại của Tống Nam Thời hơi đau đớn.
Nhưng chỉ có chớp mắt, nhiều hơn nữa thì không lễ phép rồi.
Nàng quay đầu coi như không nhìn thấy, lập tức bắt đầu tiếp tục đập... à, là tiếp tục đánh.
Quỷ Khanh cũng chỉ có thể nhìn nàng đè hỏng một bức tường, lại đè hỏng một bức tường, hủy thư phòng của hắn ta, lại đập đình hóng gió do hắn ta tỉ mỉ thiết kế.
Quỷ Khanh chỉ cảm thấy trái tim mình đang run rẩy.
Mỗi một hòn gạch mỗi một miếng ngói ở đây đều là linh thạch mà hắn ta quăng vào.
Lúc trước Quyết Minh Tử đến cậy nhờ hắn ta, hắn ta vẫn luôn cảm thấy nguyên nhân thất bại của Quyết Minh Tử là quá để ý đến tiền, không có cái nhìn đại cục, cũng không biết bày ván cờ gì.
Nhưng hiện giờ đổi thành chính hắn ta...
Hắn ta kéo ra một nụ cười khó coi, âm thanh đều là nặn ra từ kẽ răng: “Tống cô nương, ngươi không cảm thấy mình đập hơi quá giới hạn rồi à?”
Tống Nam Thời ‘tuy rất bận nhưng vẫn trả lời’: “Thành chủ đại nhân, tại hạ cũng là thân bất do kỷ mà! Trước mắt thành Trung Châu gặp nạn, đã là lúc nguy cấp tồn vong, nói vậy lấy phẩm chất của ngài, vì đại nghĩa, vì dân chúng trong thành, cũng sẽ không để ý một hai gian phòng đâu nhỉ!”
“Phẩm chất”!
Tống Nam Thời tâng bốc kính trọng đến thế này, Quỷ Khanh lập tức đến một câu ‘ông đây để ý’ đều không thể nói.
Hắn ta đột nhiên cảm nhận được uất nghẹn lúc lúc trước Quyết Minh Tử bị hắn ta cười nhạo không đủ phẩm chất.
Cực kỳ thấu hiểu rồi.
Mắt thấy một người một chim đánh qua đánh lại rồi tiếp tục dời chiến trường, rất có xu thế lại đập một gian phòng nữa của hắn ta, Quỷ Khanh cảm thấy hắn ta không thể tiếp tục xem nữa.
Hắn ta có trực giác nếu hắn ta dám tiếp tục khoanh tay đứng nhìn, Tống Nam Thời cũng dám dứt khoát đập sạch phòng ở của hắn ta, đến cả nền cũng san bằng cho hắn ta.
Quỷ Khanh hít sâu một hơi, bị ép ra tay. Trước khi bọn họ đập sập căn phòng tiếp theo của hắn ta, hắn ta cùng Tống Nam Thời bắt lấy con Ngung Điểu kia.
Không biết có phải ảo giác của hắn ta không, ngay lúc đó, hắn ta như thấy được khóe miệng Tống Nam Thời hơi nhếch lên.
Hắn ta nhìn kỹ lại.
Tống Nam Thời không nhanh không chậm thu mệnh bàn về dưới cái nhìn chăm chú của Quỷ Khanh, còn giơ ngón tay cái lên với hắn ta: “Thành chủ quả nhiên cao thượng!”
Quỷ Khanh hít sâu một hơi, cứng đờ cười nói: “Đều là việc ta nên làm.”
Hắn ta vừa dứt lời thì thấy Tống Nam Thời thu mệnh bàn rồi rút ra một cây chủy thủ, đi về phía hắn ta.
Trong lòng hắn ta kinh sợ, suýt nữa cho rằng mình lộ ra manh mối gì.
Nhưng mà Tống Nam Thời lại dừng ở trước Ngung Điểu, giơ tay một đao chấm dứt tính mạng con Ngung Điểu kia.
Lời ngăn cản của Quỷ Khanh còn chưa ra khỏi miệng, Tống Nam Thời đã giơ tay chém xuống.
Quỷ Khanh giương mắt nhìn Tống Nam Thời.
Tống Nam Thời thu chủy thủ: “Cái này gọi là nhổ cỏ tận gốc.”
Quỷ Khanh hít sâu một hơi, chỉ có thể cười nói: “Tống cô nương nghĩ thật chu đáo.”
Tống Nam Thời khiêm tốn: “Nào có, nào có! Vẫn phải nhờ vào Thành chủ đại nhân. Ta và con hung thú này một đường đánh lại đây bị ép đập phủ đệ của Thành chủ đại nhân. Thành chủ đại nhân không những không trách cứ, ngược lại còn ra tay hỗ trợ, quả nhiên là cao thượng!”
Nàng lại tâng bốc lên đỉnh.
Quỷ Khanh: “...”
Phủ Thành chủ của hắn ta ở Tây Nam, ngươi đuổi Ngung Điểu ở Tây Bắc. Ngươi làm thế nào lướt qua non nửa tòa thành “Không cẩn thận” đập phủ Thành chủ của hắn ta thế?
Nếu không phải chính tay hắn ta sắp xếp con đường xâm lấn của Ngung Điểu, có khi hắn ta đã tin thật đấy.
Hắn tức đến bật cười, đang muốn nói gì đó thì thấy giữa không trung đột nhiên truyền đến một tiếng quát chói tai: “Sư muội! Mau tránh ra!”
Trong nháy mắt âm thanh vừa dứt, Tống Nam Thời xoay người chạy về hướng ngược lại đến đầu cũng không nâng.
Quỷ Khanh theo bản năng ngẩng đầu lên, chỉ giây lát như vậy, hắn ta trơ mắt nhìn một con Ngung Điểu khổng lồ thẳng tắp đập lên đầu hắn ta.
Mà lúc này có né tránh đã không còn kịp rồi.
Quỷ Khanh lập tức khởi động lá chắn, nhưng vẫn bị đập vào người, miễn cưỡng bảo vệ mình không bị Ngung Điểu khổng lồ kia đập thành bánh nhân thịt. Người khởi xướng lại không liếc hắn ta một cái, bật dậy xách chân Ngung Điểu kia lên, hét lớn một tiếng…
Xoay, đập.
“Ầm!”
Một câu “Từ từ” của Quỷ Khanh cứ như vậy kẹt trong cổ họng.
Hắn ta không quay đầu lại, nhưng vẫn có thể tưởng tượng được giờ phút này thứ bị đập chính là gian phòng kia.
Sau đó là tiếng vang liên tiếp.
“Ầm, ầm, ầm!”
Cuối cùng, tiếng vang dừng lại giữa tiếng kêu gào thê thảm của Ngung Điểu.
Quỷ Khanh đơ mặt, không nói gì, cũng không quay đầu lại.
Giọng vui mừng của Tống Nam Thời vang lên: “Đại sư huynh! Thế mà huynh chỉ đập sập ba gian phòng đã chấm dứt được Ngung Điểu kia, công pháp của huynh lại tăng tiến rồi!”
Đại sư huynh thẹn thùng: “Nào có! Nào có.”
Ba gian!
Quỷ Khanh hít sâu một hơi, cố nở nụ cười hỏi: “Giang công tử thế mà cũng đánh vào trong phủ ta. Thật là khéo quá!”
Giang Tịch thành thật trả lời: “Nào có! Nào có! Vừa khéo chỉ có một mình Tam sư muội thôi. Ta nghe được động tĩnh bên này của Tam sư muội, cho rằng có chỗ nào đó có thể thoải mái đánh nhau nên một đường đuổi sang đây.”
Quỷ Khanh: “...”
Chỗ đánh nhau thoải mái?
Hắn ta nhìn về phía Tống Nam Thời vừa luôn miệng nói trùng hợp.
Tống Nam Thời lập tức bổ sung: “Lại nói, xung quanh phủ Thành chủ có ít hộ gia đình. Phủ Thành chủ lại vừa trải qua trùng kiến, so ra cũng thật sự dễ đánh nhau, ta cũng chỉ trùng hợp.”
Quỷ Khanh nghe xong còn chưa có phản ứng gì, Giang Tịch đã nói trước: “Ồ, một khi đã nói như vậy, chúng ta vẫn mau rời khỏi chỗ này đi. Đỡ bị ngộ thương?”
Ngộ thương?
Quỷ Khanh chợt thấy không ổn: “Ngộ thương cái gì?”
Giang Tịch nghe vậy một năm một mười nói: “Trên đường ta đến gặp phải một ít người đang bó tay bó chân đánh nhau với Ngung Điểu. Ta bảo bọn họ đi theo ta luôn. Ta đi nhanh hơn chút, cước trình của bọn họ hơi chậm, nhưng cũng hẳn...”
Còn chưa dứt lời, ba người lập tức đồng loạt ngẩng đầu.
Sau đó lại nghe tiểu sư muội nói chuyện tinh tế yếu ớt vừa thét chói tai “Vì sao ngươi lại mọc ra mặt người!” vừa vọt sang bên này.
Quỷ Khanh còn chưa ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, sắc mặt hai sư huynh muội Tống Nam Thời lại đại biến, vội vàng một trái một phải chạy trốn.
Quỷ Khanh còn chưa kịp trốn, đã thấy một tiểu cô nương gầy yếu thét chói tai: “Á á á á! Biến về cho ta!”
“Ầm!”
Nàng ấy đấm một phát đập Ngung Điểu lên mặt Quỷ Khanh.
Tống Nam Thời ở bên cạnh nhìn, lòng còn sợ hãi: “Thật là đáng sợ! Tiểu sư muội thấy mặt người lạ là sức chiến đấu nhân lên gấp ba. Con Ngung Điểu kia dám lộ ra mặt người ở trước mắt muội ấy!”
Giang Tịch cũng thở phào một hơi: “May mắn chúng ta trốn nhanh.”
Quỷ Khanh - trốn không nhanh: “...”
Hắn ta giãy giụa, mặt cứng đờ bò ra từ phía dưới phế tích.
Hai sư huynh muội vừa thấy, lập tức ngượng ngùng bật cười.
Quỷ Khanh không cười nổi, tâm hắn ta như tro tàn hỏi: “Giang Tịch, rốt cuộc ngươi đã nói cho bao nhiêu người chuyện nơi này có thể thoải mái đánh nhau?”
Giang Tịch hơi chột dạ, nói: “Không nhớ rõ. Trên đường ta gặp được người, có quen hay không quen, nhưng chỉ cần đánh hung thú ta đều...”
Hắn còn chưa nói xong, cách đó không xa lại là vài tiếng vang lớn, sau đó là tiếng phòng ốc sập ầm ầm.
Quỷ Khanh nhắm chặt mắt lại.
Hắn ta ý thức được một chuyện.
Tối nay, hắn ta làm ra chuyện Ngung Điểu xâm lấn lần này, mục đích là cho thế gia một lý do quang minh chính cài bẫy nhóm Tống Nam Thời.
Nhưng hiện giờ, dường như trả giá cho âm mưu này lại thành chính hắn ta.
Cái này gọi là vác đá nện vào chân mình à?
Vào lúc hắn ta nghĩ vậy, lại là mấy tiếng “Ầm” “Ầm”, Quỷ Khanh gần như không muốn đếm xem có bao nhiêu gian phòng sập rồi nữa.
Bởi vì đã không còn ý nghĩa.
Dưới hành động của Giang Tịch, dinh thự của hắn ta trực tiếp thành chiến trường.
Những chỗ có thể nhìn được, khắp nơi đều có phế tích.
Thế mà vì một câu “Đại nghĩa” của Tống Nam Thời, hắn ta còn không thể nói thêm gì.
Cả người hắn ta đều sắp chết lặng, cho rằng đây có lẽ đã là cực hạn.
Mãi đến khi hắn ta đột nhiên nghe được Tống Nam Thời hít hà một hơi.
Quỷ Khanh ngẩng đầu theo bản năng, thấy giữa không trung, Vân Chỉ Phong đuổi theo mười mấy con Ngung Điểu đang nhanh chóng bay về bên này.
“Tống Nam Thời, né tránh.”
Tống Nam Thời phản ứng cực nhanh, lôi kéo người né tránh!
Sau đó thấy Vân Chỉ Phong nâng tay lên…
Quỷ Khanh: “!!”
Hắn ta đoán người này tuyệt đối không có ý tốt, gần như dùng ra tốc độ cực nhanh chạy trốn dưới kiếm Vân Chỉ Phong.
Ầm! Ầm! Ầm!
Hắn ta vừa né tránh ánh kiếm, phía sau liên tiếp là tiếng vang lớn.
Hắn ta quay đầu lại theo bản năng, lọt vào trong tầm mắt chính là phủ đệ bị đập ra một hố sâu.
Quỷ Khanh: “...”
Nhóm người này thật sự đến cái nền cũng không để lại cho hắn ta.
Tống Nam Thời nhìn thấy hố sâu kia, thậm chí buột miệng thốt ra: “Cái hố này rất thích hợp làm bãi tha ma! Nếu chúng ta chôn thi thể đám Ngung Điểu ở chỗ này thì...”
Quỷ Khanh lạnh lùng nhìn sang.
Tống Nam Thời lập tức câm miệng: “Vui đùa mà thôi. Đây chính là phủ Thành chủ, sao có thể làm bãi tha ma ha ha ha.”
Ngay sau đó, nàng ôm quyền, vội nói: “Chúng ta tiếp tục bắt Ngung Điểu trong thành, Thành chủ trông bãi tha ma... trông chiến trường!”
Nàng nhanh chóng chạy, bỏ lại chỗ này đã hoàn toàn thành phế tích.
Những người khác vừa thấy, lập tức cũng chạy theo sau Tống Nam Thời.
Trong số này có người Tống Nam Thời biết, sư huynh và Vân Chỉ Phong, cũng có Tống Nam Thời không quen biết.
Những tu sĩ mà Tống Nam Thời không quen biết kia phần lớn là tu sĩ bình thường trong thành, sau khi bị bừng tỉnh phát hiện trong thành có hung thú, còn chưa kịp phản ứng đã đi theo những người khác ngăn cản Ngung Điểu, lại bị Giang Tịch lừa đưa tới nơi này.
Hiện giờ đánh xong một đợt Ngung Điểu, lúc này bọn họ mới nhận ra không ổn, im lặng một lát, đột nhiên hỏi: “Những thế gia và thủ vệ thành đâu? Không nói đám hung thú này lướt qua thủ vệ trong thành thế mà mà đến báo động trước cũng không có đã vào được, chúng ta đã đánh xong một đợt hung thú, sao không thấy bóng dáng những thế gia kia?”
Tống Nam Thời cũng nghĩ, đúng vậy, sao không thấy bóng dáng thế gia.
Thế gia không có khả năng phản ứng chậm đến loại trình độ này. Trong thành đã loạn thành như vậy bọn họ còn không ra, có lẽ chỉ có hai khả năng.
Thứ nhất, đám Ngung Điểu này là bọn họ bỏ vào. Bọn họ muốn người nào đó chết, cho nên sẽ không ra tay hỗ trợ.
Thứ hai, Ngung Điểu không phải bọn họ bỏ vào. Chính bọn họ cũng sững sờ, cho nên không kịp phản ứng, mà là đi xem xét Ngung Điểu mà mình nuôi trước có còn ở đây không.
Nhưng nếu là loại khả năng thứ hai thì có ai còn liên quan đến Ngung Điểu đây?
Tống Nam Thời đưa mắt nhìn thành Trung Châu này một vòng.
Lúc nàng chạy ra đuổi theo Ngung Điểu, trong thành còn rất yên tĩnh. Chỉ đến khi con Ngung Điểu kia bị Tống Nam Thời phát hiện thì sự yên tĩnh mới bị phá vỡ.
Mà nay nơi nơi trong thành đều là tiếng đánh nhau, tiếng tu sĩ giết rung trời, phàm nhân hoảng loạn.
Tống Nam Thời cũng không biết có bao nhiêu Ngung Điểu.
Mà không phải tất cả mọi người đều có năng lực không làm những người khác bị thương giống đám Tống Nam Thời.
Phàm nhân bị chiến đấu lan đến, phàm nhân bị Ngung Điểu bắt đi, không biết có bao nhiêu.
Tống Nam Thời hít sâu một hơi, nói: “Tiếp tục.”
Tu sĩ đang nghi ngờ thế gia đột nhiên im bặt, câm nín một lát, nói: “Tiếp tục.”
Cho dù có quen hay không, đều không nói chuyện nữa, xoay người lao tới chiến trường.
Trước khi rời đi, Vân Chỉ Phong đột nhiên gọi: “Tống Nam Thời.”
Tống Nam Thời quay đầu lại: “Hả?”
Vân Chỉ Phong: “Cẩn thận.”
Tống Nam Thời không khỏi bật cười: “Ừm.”
Tống Nam Thời đối phó Ngung Điểu càng ngày càng thuần thục, lần này càng rất nhanh đã giết một con Ngung Điểu.
Nàng đưa người bị hại về mặt đất, nhìn theo người đó nghiêng ngả lảo đảo rời đi. Nàng xoay người đang chuẩn bị tiếp tục, đột nhiên thấy được Vân gia chủ dẫn theo một đội đệ tử từ đối diện đi tới.
Vân gia chủ cũng thấy được bọn họ.
Tống Nam Thời híp mắt, không chút khách khí cười lạnh nói: “Vân gia chủ chịu đến vào lúc này cũng chưa tính là muộn lắm.”
Sắc mặt Vân gia chủ vốn khó coi, nghe vậy càng khó coi hơn.
Hắn ta mở miệng: “Tống cô nương...”
Tống Nam Thời dứt khoát ngắt lời: “Vân gia chủ có thời gian hàn huyên với ta không bằng nhìn xem thành Trung Châu hiện tại. Cho dù phái người bảo vệ cho tường thành đừng để cá lọt lưới hay dẫn người trong thành đi ra ngoài cũng tốt hơn đấy.”
Vân gia chủ có lẽ cảm thấy quá xấu hổ, miễn cưỡng nói: “Chúng ta đã tra xét rồi. Lần này tiến vào chỉ có khoảng ba mươi mấy con hung thú, mà nay đã quét sạch hơn nửa. Hung thú ở Tứ Tàng Sơn cũng không tiếp tục chạy vào trong thành, đây chẳng qua là ngoài ý muốn, tổn thất cũng không...”
Tống Nam Thời đột nhiên bật cười.
Nàng chậm rãi hỏi: “Vậy Vân gia chủ xem một mạng người thì tổn thất bao nhiêu? Mấy mạng người có tính vào tổn thất không? Bao nhiêu người mất đi sinh kế có coi như tổn thất lớn không?”
Nàng biết hiện tại nàng nên bình tĩnh, còn chưa phải lúc làm khó những người này.
Nhưng nàng không muốn.
Vân gia chủ ngậm miệng, dường như bây giờ mới ý thức được mình nói sai.
Nhưng vẻ mặt ông ta lại rất không cho là đúng.
Ông ta nhìn nàng, có châm chọc, có coi khinh, như cảm thấy nàng ngây thơ đến buồn cười.
Sau một lúc lâu, ông ta mới nói: “Tống cô nương yêu quý lê dân, không hổ xuất thân Vô Lượng Tông.”
Ông ta nói: “Một khi đã như vậy thì hai ngày sau ta và các thế gia chuẩn bị vào Tứ Tàng Sơn càn quét hung thú. Không biết Tống cô nương muốn tới hay không?”
Càn quét hung thú.
Tống Nam Thời đột nhiên nhớ ra điều gì đó.
Lần trước càn quét hung thú ở Tứ Tàng Sơn, đã quét sạch một đám người Vân Chỉ Phong.
Lần này bọn họ quét sạch ai đây?
Rõ ràng.
Tống Nam Thời không biết biến cố bất ngờ xảy ra này đẩy nhanh hành động của bọn họ hay là bọn họ vốn đã tính toán như vậy. Nhưng nàng biết, đã đến lúc cháy nhà mới ra mặt chuột.
Vì thế nàng nói: “Được thôi.”
...
Trước hừng đông, hung thú xâm nhập thành Trung Châu bị quét sạch sẽ.
Tống Nam Thời thật sự coi phủ Thành chủ thành bãi tha ma, trực tiếp chôn thi thể hung thú xuống, còn luôn miệng nói: “Thành chủ một thân chính khí, nhất định có thể trấn áp những thi thể này.”
Từ nay về sau Quỷ Khanh từ ngủ biệt thự cao cấp biến thành ngủ mộ phần.
Sau hừng đông, trò khôi hài này tạm thời ngừng lại, mọi người tản hết đi.
Đám Tống Nam Thời cũng định rời đi.
Mà lúc này, Quỷ Khanh lại đột nhiên nói: “Tống cô nương.”
Tống Nam Thời quay đầu sang.
Dưới ánh nắng, thanh niên mang mặt nạ màu bạc đứng trên phế tích, chậm rãi nói: “Hai ngày sau, ta cũng muốn đi Tứ Tàng Sơn.”
Ánh mắt Tống Nam Thời lập lòe: “Thế à?”
Những người khác còn không biết Tống Nam Thời đồng ý lời hẹn này, nghe vậy đang muốn hỏi, Vân Chỉ Phong đột nhiên ra dấu tay để cho bọn họ ngừng lại.
Lại nghe Quỷ Khanh tiếp tục nói: “Đến lúc đó ta lẻ loi một mình, mong Tống cô nương quan tâm.”
Tống Nam Thời cười khẽ: “Thành chủ nói đùa, thành Trung Châu này ai không biết Thành chủ quan hệ thân mật với những thế gia đó. Quan tâm, cũng không đến lượt chúng ta nhỉ?”
Quỷ Khanh chậm rãi lắc lắc đầu, ám chỉ: “Thân mật? Thế cũng chưa chắc. Người đời chỉ nhìn thấy ta suốt ngày bế quan, phần lớn chuyện trong thành giao cho thế gia xử lý, lại không biết có vài thời gian, bế quan hay không bế quan cũng không phải ta có thể quyết định.”
Thế này chỉ thiếu mỗi nước nói thẳng thế gia ép hắn ta bế quan.
Tống Nam Thời căn bản không tiếp lời, chỉ nói: “Đúng là, có nhiều lúc cuộc đời xảy ra nhiều điều, ai biết khi nào sẽ bế quan đâu.”
Nói xong nàng mỉm cười nói: “Chúng ta cáo từ trước.”
Quỷ Khanh cũng không vội: “Vậy gặp lại ở Tứ Tàng Sơn.”
Tống Nam Thời xoay người đi luôn.
Dọc theo đường đi, mọi người đều nghẹn một bụng. Chờ cho đến khi về nhà rồi, Giang Tịch mới vội không chờ nổi hỏi: “Cái gì? Cái gì? Tứ Tàng Sơn hai ngày sau có gì?”
Tống Nam Thời lời ít ý nhiều: “Vân gia mời chúng ta hai ngày sau cùng vào Tứ Tàng Sơn càn quét hung thú.”
“Muội đã đồng ý.”
Mọi người lập tức kinh hãi: “Sao vội thế?”
Vân Chỉ Phong có suy đoán: “Hơn một nửa là có liên quan đến biến cố hôm nay. Sợ là bọn họ không thể chờ đợi nữa. Nếu không đồng ý thì e là bọn họ sẽ dùng thủ đoạn càng quá đáng, ngược lại khó giải quyết.”
Nói xong, hắn cười lạnh nói: “Càn quét hung thú? Bọn họ lấy cớ thật là đến đổi cũng lười.”
Hắn lại hỏi: “Thành chủ Quỷ Khanh kia chen vào làm gì?”
Tống Nam Thời sờ sờ cằm: “Ở bên ngoài, có lẽ hắn ta muốn ám chỉ chúng ta, lần này thế gia muốn ra tay cả với hắn ta luôn, muốn bắt tay với chúng ta. Nhưng mà người này...”
Tống Nam Thời nói thẳng: “Ta không tin thế gia, càng không tin hắn ta.”
Giang Tịch suy nghĩ trong chốc lát, phát sầu: “Chúng ta đều vào Tứ Tàng Sơn, thành Trung Châu chỉ còn thế gia ở lại thủ thành. Nếu bọn họ nhân cơ hội làm gì thành Trung Châu thì làm sao bây giờ?”
Nàng đã nói như vậy, hắn lại không sợ vào Tứ Tàng Sơn sẽ tứ cố vô thân, ngược lại sợ có người làm gì thành Trung Châu.
Tống Nam Thời không biết cái này có được coi là nhiệt huyết nam chính Long Ngạo Thiên không.
Tống Nam Thời cười nói: “Trung Châu không ai đáng tin. Chúng ta lại không phải không thể tìm viện trợ bên ngoài. Đến lúc đó có thể ổn định thành Trung Châu khi chúng ta vào núi.”
“Viện trợ bên ngoài?”
Chư Tụ nói theo bản năng: “Vô Lượng Tông à?”
Nói xong nàng ấy lại cảm thấy không thực hiện được.
Bọn họ đúng là đệ tử thân truyền của Vô Lượng Tông, nhưng nếu bọn họ bẩm báo đúng sự thật về tông môn, tông môn nhiều nhất sẽ chỉ ra mặt bảo bọn họ ra ngoài. Thật sự chưa chắc sẽ làm gì thành Trung Châu ở cách xa ngàn dặm dưới tình huống không có chứng cứ.
Không phải tông môn máu lạnh, mà là tông môn có cố kỵ riêng của mình.
Nàng ấy đang muốn nói như vậy, lại nghe thấy Tống Nam Thời phản bác nói: “Không, chúng ta tìm Tiên Minh.”
Mọi người lập tức nhìn sang.
Chư Tụ không nhịn được nói: “Vô Lượng Tông sẽ không dễ dàng xen vào việc của thành Trung Châu, Tiên Minh cũng vậy.”
Tống Nam Thời cười khẽ: “Ai bảo bọn họ xen vào.”
Nàng nói thẳng: “Chúng ta lấy tên thật tố cáo Thành chủ thành Trung Châu bắt tay với tam đại thế gia trốn thuế lậu thuế, hạn mức rất lớn, ảnh hưởng ác liệt. Tỷ nói xem bọn họ có đến hay không!”
Mọi người ngẩn ngơ.
Nhưng nàng không hề có tự giác một đập xuống là một vạn linh thạch, bắt đầu vật lộn với Ngung Điểu bên trong phế tích gần như xếp lên từ linh thạch kia.
Không trung là thế giới của Ngung Điểu, nhưng xuống đất rồi, không có ưu thế cặp cánh kia của Ngung Điểu cũng không có cố kỵ, bó tay bó chân vì người thường trên mặt đất, Tống Nam Thời thoải mái, lập tức đánh không phân cao thấp với Ngung Điểu.
Sau đó nhân tiện lại đâm sập một gian sương phòng bên cạnh.
Trong tiếng sụp đổ ầm ầm, Tống Nam Thời nghe được có người hít hà một hơi rõ ràng.
Nàng bớt thời giờ quay đầu lại, thấy Thành chủ Quỷ Khanh đeo màu bạc mặt nạ đang đứng ở bên trong phế tích với thân hình gầy gò, cho dù không thấy rõ mặt, nàng đều có thể nhận thấy được nét mắt mờ mịt của hắn ta.
Trong chớp mắt, lương tâm không tồn tại của Tống Nam Thời hơi đau đớn.
Nhưng chỉ có chớp mắt, nhiều hơn nữa thì không lễ phép rồi.
Nàng quay đầu coi như không nhìn thấy, lập tức bắt đầu tiếp tục đập... à, là tiếp tục đánh.
Quỷ Khanh cũng chỉ có thể nhìn nàng đè hỏng một bức tường, lại đè hỏng một bức tường, hủy thư phòng của hắn ta, lại đập đình hóng gió do hắn ta tỉ mỉ thiết kế.
Quỷ Khanh chỉ cảm thấy trái tim mình đang run rẩy.
Mỗi một hòn gạch mỗi một miếng ngói ở đây đều là linh thạch mà hắn ta quăng vào.
Lúc trước Quyết Minh Tử đến cậy nhờ hắn ta, hắn ta vẫn luôn cảm thấy nguyên nhân thất bại của Quyết Minh Tử là quá để ý đến tiền, không có cái nhìn đại cục, cũng không biết bày ván cờ gì.
Nhưng hiện giờ đổi thành chính hắn ta...
Hắn ta kéo ra một nụ cười khó coi, âm thanh đều là nặn ra từ kẽ răng: “Tống cô nương, ngươi không cảm thấy mình đập hơi quá giới hạn rồi à?”
Tống Nam Thời ‘tuy rất bận nhưng vẫn trả lời’: “Thành chủ đại nhân, tại hạ cũng là thân bất do kỷ mà! Trước mắt thành Trung Châu gặp nạn, đã là lúc nguy cấp tồn vong, nói vậy lấy phẩm chất của ngài, vì đại nghĩa, vì dân chúng trong thành, cũng sẽ không để ý một hai gian phòng đâu nhỉ!”
“Phẩm chất”!
Tống Nam Thời tâng bốc kính trọng đến thế này, Quỷ Khanh lập tức đến một câu ‘ông đây để ý’ đều không thể nói.
Hắn ta đột nhiên cảm nhận được uất nghẹn lúc lúc trước Quyết Minh Tử bị hắn ta cười nhạo không đủ phẩm chất.
Cực kỳ thấu hiểu rồi.
Mắt thấy một người một chim đánh qua đánh lại rồi tiếp tục dời chiến trường, rất có xu thế lại đập một gian phòng nữa của hắn ta, Quỷ Khanh cảm thấy hắn ta không thể tiếp tục xem nữa.
Hắn ta có trực giác nếu hắn ta dám tiếp tục khoanh tay đứng nhìn, Tống Nam Thời cũng dám dứt khoát đập sạch phòng ở của hắn ta, đến cả nền cũng san bằng cho hắn ta.
Quỷ Khanh hít sâu một hơi, bị ép ra tay. Trước khi bọn họ đập sập căn phòng tiếp theo của hắn ta, hắn ta cùng Tống Nam Thời bắt lấy con Ngung Điểu kia.
Không biết có phải ảo giác của hắn ta không, ngay lúc đó, hắn ta như thấy được khóe miệng Tống Nam Thời hơi nhếch lên.
Hắn ta nhìn kỹ lại.
Tống Nam Thời không nhanh không chậm thu mệnh bàn về dưới cái nhìn chăm chú của Quỷ Khanh, còn giơ ngón tay cái lên với hắn ta: “Thành chủ quả nhiên cao thượng!”
Quỷ Khanh hít sâu một hơi, cứng đờ cười nói: “Đều là việc ta nên làm.”
Hắn ta vừa dứt lời thì thấy Tống Nam Thời thu mệnh bàn rồi rút ra một cây chủy thủ, đi về phía hắn ta.
Trong lòng hắn ta kinh sợ, suýt nữa cho rằng mình lộ ra manh mối gì.
Nhưng mà Tống Nam Thời lại dừng ở trước Ngung Điểu, giơ tay một đao chấm dứt tính mạng con Ngung Điểu kia.
Lời ngăn cản của Quỷ Khanh còn chưa ra khỏi miệng, Tống Nam Thời đã giơ tay chém xuống.
Quỷ Khanh giương mắt nhìn Tống Nam Thời.
Tống Nam Thời thu chủy thủ: “Cái này gọi là nhổ cỏ tận gốc.”
Quỷ Khanh hít sâu một hơi, chỉ có thể cười nói: “Tống cô nương nghĩ thật chu đáo.”
Tống Nam Thời khiêm tốn: “Nào có, nào có! Vẫn phải nhờ vào Thành chủ đại nhân. Ta và con hung thú này một đường đánh lại đây bị ép đập phủ đệ của Thành chủ đại nhân. Thành chủ đại nhân không những không trách cứ, ngược lại còn ra tay hỗ trợ, quả nhiên là cao thượng!”
Nàng lại tâng bốc lên đỉnh.
Quỷ Khanh: “...”
Phủ Thành chủ của hắn ta ở Tây Nam, ngươi đuổi Ngung Điểu ở Tây Bắc. Ngươi làm thế nào lướt qua non nửa tòa thành “Không cẩn thận” đập phủ Thành chủ của hắn ta thế?
Nếu không phải chính tay hắn ta sắp xếp con đường xâm lấn của Ngung Điểu, có khi hắn ta đã tin thật đấy.
Hắn tức đến bật cười, đang muốn nói gì đó thì thấy giữa không trung đột nhiên truyền đến một tiếng quát chói tai: “Sư muội! Mau tránh ra!”
Trong nháy mắt âm thanh vừa dứt, Tống Nam Thời xoay người chạy về hướng ngược lại đến đầu cũng không nâng.
Quỷ Khanh theo bản năng ngẩng đầu lên, chỉ giây lát như vậy, hắn ta trơ mắt nhìn một con Ngung Điểu khổng lồ thẳng tắp đập lên đầu hắn ta.
Mà lúc này có né tránh đã không còn kịp rồi.
Quỷ Khanh lập tức khởi động lá chắn, nhưng vẫn bị đập vào người, miễn cưỡng bảo vệ mình không bị Ngung Điểu khổng lồ kia đập thành bánh nhân thịt. Người khởi xướng lại không liếc hắn ta một cái, bật dậy xách chân Ngung Điểu kia lên, hét lớn một tiếng…
Xoay, đập.
“Ầm!”
Một câu “Từ từ” của Quỷ Khanh cứ như vậy kẹt trong cổ họng.
Hắn ta không quay đầu lại, nhưng vẫn có thể tưởng tượng được giờ phút này thứ bị đập chính là gian phòng kia.
Sau đó là tiếng vang liên tiếp.
“Ầm, ầm, ầm!”
Cuối cùng, tiếng vang dừng lại giữa tiếng kêu gào thê thảm của Ngung Điểu.
Quỷ Khanh đơ mặt, không nói gì, cũng không quay đầu lại.
Giọng vui mừng của Tống Nam Thời vang lên: “Đại sư huynh! Thế mà huynh chỉ đập sập ba gian phòng đã chấm dứt được Ngung Điểu kia, công pháp của huynh lại tăng tiến rồi!”
Đại sư huynh thẹn thùng: “Nào có! Nào có.”
Ba gian!
Quỷ Khanh hít sâu một hơi, cố nở nụ cười hỏi: “Giang công tử thế mà cũng đánh vào trong phủ ta. Thật là khéo quá!”
Giang Tịch thành thật trả lời: “Nào có! Nào có! Vừa khéo chỉ có một mình Tam sư muội thôi. Ta nghe được động tĩnh bên này của Tam sư muội, cho rằng có chỗ nào đó có thể thoải mái đánh nhau nên một đường đuổi sang đây.”
Quỷ Khanh: “...”
Chỗ đánh nhau thoải mái?
Hắn ta nhìn về phía Tống Nam Thời vừa luôn miệng nói trùng hợp.
Tống Nam Thời lập tức bổ sung: “Lại nói, xung quanh phủ Thành chủ có ít hộ gia đình. Phủ Thành chủ lại vừa trải qua trùng kiến, so ra cũng thật sự dễ đánh nhau, ta cũng chỉ trùng hợp.”
Quỷ Khanh nghe xong còn chưa có phản ứng gì, Giang Tịch đã nói trước: “Ồ, một khi đã nói như vậy, chúng ta vẫn mau rời khỏi chỗ này đi. Đỡ bị ngộ thương?”
Ngộ thương?
Quỷ Khanh chợt thấy không ổn: “Ngộ thương cái gì?”
Giang Tịch nghe vậy một năm một mười nói: “Trên đường ta đến gặp phải một ít người đang bó tay bó chân đánh nhau với Ngung Điểu. Ta bảo bọn họ đi theo ta luôn. Ta đi nhanh hơn chút, cước trình của bọn họ hơi chậm, nhưng cũng hẳn...”
Còn chưa dứt lời, ba người lập tức đồng loạt ngẩng đầu.
Sau đó lại nghe tiểu sư muội nói chuyện tinh tế yếu ớt vừa thét chói tai “Vì sao ngươi lại mọc ra mặt người!” vừa vọt sang bên này.
Quỷ Khanh còn chưa ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, sắc mặt hai sư huynh muội Tống Nam Thời lại đại biến, vội vàng một trái một phải chạy trốn.
Quỷ Khanh còn chưa kịp trốn, đã thấy một tiểu cô nương gầy yếu thét chói tai: “Á á á á! Biến về cho ta!”
“Ầm!”
Nàng ấy đấm một phát đập Ngung Điểu lên mặt Quỷ Khanh.
Tống Nam Thời ở bên cạnh nhìn, lòng còn sợ hãi: “Thật là đáng sợ! Tiểu sư muội thấy mặt người lạ là sức chiến đấu nhân lên gấp ba. Con Ngung Điểu kia dám lộ ra mặt người ở trước mắt muội ấy!”
Giang Tịch cũng thở phào một hơi: “May mắn chúng ta trốn nhanh.”
Quỷ Khanh - trốn không nhanh: “...”
Hắn ta giãy giụa, mặt cứng đờ bò ra từ phía dưới phế tích.
Hai sư huynh muội vừa thấy, lập tức ngượng ngùng bật cười.
Quỷ Khanh không cười nổi, tâm hắn ta như tro tàn hỏi: “Giang Tịch, rốt cuộc ngươi đã nói cho bao nhiêu người chuyện nơi này có thể thoải mái đánh nhau?”
Giang Tịch hơi chột dạ, nói: “Không nhớ rõ. Trên đường ta gặp được người, có quen hay không quen, nhưng chỉ cần đánh hung thú ta đều...”
Hắn còn chưa nói xong, cách đó không xa lại là vài tiếng vang lớn, sau đó là tiếng phòng ốc sập ầm ầm.
Quỷ Khanh nhắm chặt mắt lại.
Hắn ta ý thức được một chuyện.
Tối nay, hắn ta làm ra chuyện Ngung Điểu xâm lấn lần này, mục đích là cho thế gia một lý do quang minh chính cài bẫy nhóm Tống Nam Thời.
Nhưng hiện giờ, dường như trả giá cho âm mưu này lại thành chính hắn ta.
Cái này gọi là vác đá nện vào chân mình à?
Vào lúc hắn ta nghĩ vậy, lại là mấy tiếng “Ầm” “Ầm”, Quỷ Khanh gần như không muốn đếm xem có bao nhiêu gian phòng sập rồi nữa.
Bởi vì đã không còn ý nghĩa.
Dưới hành động của Giang Tịch, dinh thự của hắn ta trực tiếp thành chiến trường.
Những chỗ có thể nhìn được, khắp nơi đều có phế tích.
Thế mà vì một câu “Đại nghĩa” của Tống Nam Thời, hắn ta còn không thể nói thêm gì.
Cả người hắn ta đều sắp chết lặng, cho rằng đây có lẽ đã là cực hạn.
Mãi đến khi hắn ta đột nhiên nghe được Tống Nam Thời hít hà một hơi.
Quỷ Khanh ngẩng đầu theo bản năng, thấy giữa không trung, Vân Chỉ Phong đuổi theo mười mấy con Ngung Điểu đang nhanh chóng bay về bên này.
“Tống Nam Thời, né tránh.”
Tống Nam Thời phản ứng cực nhanh, lôi kéo người né tránh!
Sau đó thấy Vân Chỉ Phong nâng tay lên…
Quỷ Khanh: “!!”
Hắn ta đoán người này tuyệt đối không có ý tốt, gần như dùng ra tốc độ cực nhanh chạy trốn dưới kiếm Vân Chỉ Phong.
Ầm! Ầm! Ầm!
Hắn ta vừa né tránh ánh kiếm, phía sau liên tiếp là tiếng vang lớn.
Hắn ta quay đầu lại theo bản năng, lọt vào trong tầm mắt chính là phủ đệ bị đập ra một hố sâu.
Quỷ Khanh: “...”
Nhóm người này thật sự đến cái nền cũng không để lại cho hắn ta.
Tống Nam Thời nhìn thấy hố sâu kia, thậm chí buột miệng thốt ra: “Cái hố này rất thích hợp làm bãi tha ma! Nếu chúng ta chôn thi thể đám Ngung Điểu ở chỗ này thì...”
Quỷ Khanh lạnh lùng nhìn sang.
Tống Nam Thời lập tức câm miệng: “Vui đùa mà thôi. Đây chính là phủ Thành chủ, sao có thể làm bãi tha ma ha ha ha.”
Ngay sau đó, nàng ôm quyền, vội nói: “Chúng ta tiếp tục bắt Ngung Điểu trong thành, Thành chủ trông bãi tha ma... trông chiến trường!”
Nàng nhanh chóng chạy, bỏ lại chỗ này đã hoàn toàn thành phế tích.
Những người khác vừa thấy, lập tức cũng chạy theo sau Tống Nam Thời.
Trong số này có người Tống Nam Thời biết, sư huynh và Vân Chỉ Phong, cũng có Tống Nam Thời không quen biết.
Những tu sĩ mà Tống Nam Thời không quen biết kia phần lớn là tu sĩ bình thường trong thành, sau khi bị bừng tỉnh phát hiện trong thành có hung thú, còn chưa kịp phản ứng đã đi theo những người khác ngăn cản Ngung Điểu, lại bị Giang Tịch lừa đưa tới nơi này.
Hiện giờ đánh xong một đợt Ngung Điểu, lúc này bọn họ mới nhận ra không ổn, im lặng một lát, đột nhiên hỏi: “Những thế gia và thủ vệ thành đâu? Không nói đám hung thú này lướt qua thủ vệ trong thành thế mà mà đến báo động trước cũng không có đã vào được, chúng ta đã đánh xong một đợt hung thú, sao không thấy bóng dáng những thế gia kia?”
Tống Nam Thời cũng nghĩ, đúng vậy, sao không thấy bóng dáng thế gia.
Thế gia không có khả năng phản ứng chậm đến loại trình độ này. Trong thành đã loạn thành như vậy bọn họ còn không ra, có lẽ chỉ có hai khả năng.
Thứ nhất, đám Ngung Điểu này là bọn họ bỏ vào. Bọn họ muốn người nào đó chết, cho nên sẽ không ra tay hỗ trợ.
Thứ hai, Ngung Điểu không phải bọn họ bỏ vào. Chính bọn họ cũng sững sờ, cho nên không kịp phản ứng, mà là đi xem xét Ngung Điểu mà mình nuôi trước có còn ở đây không.
Nhưng nếu là loại khả năng thứ hai thì có ai còn liên quan đến Ngung Điểu đây?
Tống Nam Thời đưa mắt nhìn thành Trung Châu này một vòng.
Lúc nàng chạy ra đuổi theo Ngung Điểu, trong thành còn rất yên tĩnh. Chỉ đến khi con Ngung Điểu kia bị Tống Nam Thời phát hiện thì sự yên tĩnh mới bị phá vỡ.
Mà nay nơi nơi trong thành đều là tiếng đánh nhau, tiếng tu sĩ giết rung trời, phàm nhân hoảng loạn.
Tống Nam Thời cũng không biết có bao nhiêu Ngung Điểu.
Mà không phải tất cả mọi người đều có năng lực không làm những người khác bị thương giống đám Tống Nam Thời.
Phàm nhân bị chiến đấu lan đến, phàm nhân bị Ngung Điểu bắt đi, không biết có bao nhiêu.
Tống Nam Thời hít sâu một hơi, nói: “Tiếp tục.”
Tu sĩ đang nghi ngờ thế gia đột nhiên im bặt, câm nín một lát, nói: “Tiếp tục.”
Cho dù có quen hay không, đều không nói chuyện nữa, xoay người lao tới chiến trường.
Trước khi rời đi, Vân Chỉ Phong đột nhiên gọi: “Tống Nam Thời.”
Tống Nam Thời quay đầu lại: “Hả?”
Vân Chỉ Phong: “Cẩn thận.”
Tống Nam Thời không khỏi bật cười: “Ừm.”
Tống Nam Thời đối phó Ngung Điểu càng ngày càng thuần thục, lần này càng rất nhanh đã giết một con Ngung Điểu.
Nàng đưa người bị hại về mặt đất, nhìn theo người đó nghiêng ngả lảo đảo rời đi. Nàng xoay người đang chuẩn bị tiếp tục, đột nhiên thấy được Vân gia chủ dẫn theo một đội đệ tử từ đối diện đi tới.
Vân gia chủ cũng thấy được bọn họ.
Tống Nam Thời híp mắt, không chút khách khí cười lạnh nói: “Vân gia chủ chịu đến vào lúc này cũng chưa tính là muộn lắm.”
Sắc mặt Vân gia chủ vốn khó coi, nghe vậy càng khó coi hơn.
Hắn ta mở miệng: “Tống cô nương...”
Tống Nam Thời dứt khoát ngắt lời: “Vân gia chủ có thời gian hàn huyên với ta không bằng nhìn xem thành Trung Châu hiện tại. Cho dù phái người bảo vệ cho tường thành đừng để cá lọt lưới hay dẫn người trong thành đi ra ngoài cũng tốt hơn đấy.”
Vân gia chủ có lẽ cảm thấy quá xấu hổ, miễn cưỡng nói: “Chúng ta đã tra xét rồi. Lần này tiến vào chỉ có khoảng ba mươi mấy con hung thú, mà nay đã quét sạch hơn nửa. Hung thú ở Tứ Tàng Sơn cũng không tiếp tục chạy vào trong thành, đây chẳng qua là ngoài ý muốn, tổn thất cũng không...”
Tống Nam Thời đột nhiên bật cười.
Nàng chậm rãi hỏi: “Vậy Vân gia chủ xem một mạng người thì tổn thất bao nhiêu? Mấy mạng người có tính vào tổn thất không? Bao nhiêu người mất đi sinh kế có coi như tổn thất lớn không?”
Nàng biết hiện tại nàng nên bình tĩnh, còn chưa phải lúc làm khó những người này.
Nhưng nàng không muốn.
Vân gia chủ ngậm miệng, dường như bây giờ mới ý thức được mình nói sai.
Nhưng vẻ mặt ông ta lại rất không cho là đúng.
Ông ta nhìn nàng, có châm chọc, có coi khinh, như cảm thấy nàng ngây thơ đến buồn cười.
Sau một lúc lâu, ông ta mới nói: “Tống cô nương yêu quý lê dân, không hổ xuất thân Vô Lượng Tông.”
Ông ta nói: “Một khi đã như vậy thì hai ngày sau ta và các thế gia chuẩn bị vào Tứ Tàng Sơn càn quét hung thú. Không biết Tống cô nương muốn tới hay không?”
Càn quét hung thú.
Tống Nam Thời đột nhiên nhớ ra điều gì đó.
Lần trước càn quét hung thú ở Tứ Tàng Sơn, đã quét sạch một đám người Vân Chỉ Phong.
Lần này bọn họ quét sạch ai đây?
Rõ ràng.
Tống Nam Thời không biết biến cố bất ngờ xảy ra này đẩy nhanh hành động của bọn họ hay là bọn họ vốn đã tính toán như vậy. Nhưng nàng biết, đã đến lúc cháy nhà mới ra mặt chuột.
Vì thế nàng nói: “Được thôi.”
...
Trước hừng đông, hung thú xâm nhập thành Trung Châu bị quét sạch sẽ.
Tống Nam Thời thật sự coi phủ Thành chủ thành bãi tha ma, trực tiếp chôn thi thể hung thú xuống, còn luôn miệng nói: “Thành chủ một thân chính khí, nhất định có thể trấn áp những thi thể này.”
Từ nay về sau Quỷ Khanh từ ngủ biệt thự cao cấp biến thành ngủ mộ phần.
Sau hừng đông, trò khôi hài này tạm thời ngừng lại, mọi người tản hết đi.
Đám Tống Nam Thời cũng định rời đi.
Mà lúc này, Quỷ Khanh lại đột nhiên nói: “Tống cô nương.”
Tống Nam Thời quay đầu sang.
Dưới ánh nắng, thanh niên mang mặt nạ màu bạc đứng trên phế tích, chậm rãi nói: “Hai ngày sau, ta cũng muốn đi Tứ Tàng Sơn.”
Ánh mắt Tống Nam Thời lập lòe: “Thế à?”
Những người khác còn không biết Tống Nam Thời đồng ý lời hẹn này, nghe vậy đang muốn hỏi, Vân Chỉ Phong đột nhiên ra dấu tay để cho bọn họ ngừng lại.
Lại nghe Quỷ Khanh tiếp tục nói: “Đến lúc đó ta lẻ loi một mình, mong Tống cô nương quan tâm.”
Tống Nam Thời cười khẽ: “Thành chủ nói đùa, thành Trung Châu này ai không biết Thành chủ quan hệ thân mật với những thế gia đó. Quan tâm, cũng không đến lượt chúng ta nhỉ?”
Quỷ Khanh chậm rãi lắc lắc đầu, ám chỉ: “Thân mật? Thế cũng chưa chắc. Người đời chỉ nhìn thấy ta suốt ngày bế quan, phần lớn chuyện trong thành giao cho thế gia xử lý, lại không biết có vài thời gian, bế quan hay không bế quan cũng không phải ta có thể quyết định.”
Thế này chỉ thiếu mỗi nước nói thẳng thế gia ép hắn ta bế quan.
Tống Nam Thời căn bản không tiếp lời, chỉ nói: “Đúng là, có nhiều lúc cuộc đời xảy ra nhiều điều, ai biết khi nào sẽ bế quan đâu.”
Nói xong nàng mỉm cười nói: “Chúng ta cáo từ trước.”
Quỷ Khanh cũng không vội: “Vậy gặp lại ở Tứ Tàng Sơn.”
Tống Nam Thời xoay người đi luôn.
Dọc theo đường đi, mọi người đều nghẹn một bụng. Chờ cho đến khi về nhà rồi, Giang Tịch mới vội không chờ nổi hỏi: “Cái gì? Cái gì? Tứ Tàng Sơn hai ngày sau có gì?”
Tống Nam Thời lời ít ý nhiều: “Vân gia mời chúng ta hai ngày sau cùng vào Tứ Tàng Sơn càn quét hung thú.”
“Muội đã đồng ý.”
Mọi người lập tức kinh hãi: “Sao vội thế?”
Vân Chỉ Phong có suy đoán: “Hơn một nửa là có liên quan đến biến cố hôm nay. Sợ là bọn họ không thể chờ đợi nữa. Nếu không đồng ý thì e là bọn họ sẽ dùng thủ đoạn càng quá đáng, ngược lại khó giải quyết.”
Nói xong, hắn cười lạnh nói: “Càn quét hung thú? Bọn họ lấy cớ thật là đến đổi cũng lười.”
Hắn lại hỏi: “Thành chủ Quỷ Khanh kia chen vào làm gì?”
Tống Nam Thời sờ sờ cằm: “Ở bên ngoài, có lẽ hắn ta muốn ám chỉ chúng ta, lần này thế gia muốn ra tay cả với hắn ta luôn, muốn bắt tay với chúng ta. Nhưng mà người này...”
Tống Nam Thời nói thẳng: “Ta không tin thế gia, càng không tin hắn ta.”
Giang Tịch suy nghĩ trong chốc lát, phát sầu: “Chúng ta đều vào Tứ Tàng Sơn, thành Trung Châu chỉ còn thế gia ở lại thủ thành. Nếu bọn họ nhân cơ hội làm gì thành Trung Châu thì làm sao bây giờ?”
Nàng đã nói như vậy, hắn lại không sợ vào Tứ Tàng Sơn sẽ tứ cố vô thân, ngược lại sợ có người làm gì thành Trung Châu.
Tống Nam Thời không biết cái này có được coi là nhiệt huyết nam chính Long Ngạo Thiên không.
Tống Nam Thời cười nói: “Trung Châu không ai đáng tin. Chúng ta lại không phải không thể tìm viện trợ bên ngoài. Đến lúc đó có thể ổn định thành Trung Châu khi chúng ta vào núi.”
“Viện trợ bên ngoài?”
Chư Tụ nói theo bản năng: “Vô Lượng Tông à?”
Nói xong nàng ấy lại cảm thấy không thực hiện được.
Bọn họ đúng là đệ tử thân truyền của Vô Lượng Tông, nhưng nếu bọn họ bẩm báo đúng sự thật về tông môn, tông môn nhiều nhất sẽ chỉ ra mặt bảo bọn họ ra ngoài. Thật sự chưa chắc sẽ làm gì thành Trung Châu ở cách xa ngàn dặm dưới tình huống không có chứng cứ.
Không phải tông môn máu lạnh, mà là tông môn có cố kỵ riêng của mình.
Nàng ấy đang muốn nói như vậy, lại nghe thấy Tống Nam Thời phản bác nói: “Không, chúng ta tìm Tiên Minh.”
Mọi người lập tức nhìn sang.
Chư Tụ không nhịn được nói: “Vô Lượng Tông sẽ không dễ dàng xen vào việc của thành Trung Châu, Tiên Minh cũng vậy.”
Tống Nam Thời cười khẽ: “Ai bảo bọn họ xen vào.”
Nàng nói thẳng: “Chúng ta lấy tên thật tố cáo Thành chủ thành Trung Châu bắt tay với tam đại thế gia trốn thuế lậu thuế, hạn mức rất lớn, ảnh hưởng ác liệt. Tỷ nói xem bọn họ có đến hay không!”
Mọi người ngẩn ngơ.