Ngoại Trừ Ta, Toàn Bộ Tông Môn Đều Là Nhân Vật Chính - Trang 4
Chương 109: Chương 82
Mười lăm phút sau, phòng Tống Nam Thời.
“Cho nên thật ra chỉ là muội nhận được nhiệm vụ ủy thác từ một người quen cũ, nhất thời kích động mới gào giọng như vậy?”
Nhị sư tỷ thất vọng hỏi.
Đầu Tống Nam Thời đầy dấu chấm hỏi: “Hả? Không thì sao? Mọi người cảm thấy muội còn kích động vì chuyện gì khác nữa à?”
Nàng nói rất hợp lý.
Nhị sư tỷ cùng nàng đối diện nhìn nhau, một người tràn đầy nghi hoặc, một người thì tràn ngập sự thất vọng.
Nàng ấy còn nghĩ gì vậy!
Hóa ra không phải do việc kia!
Vẻ mặt Chư Tụ lập tức trở nên tẻ nhạt, vô thức được nhìn về phía Vân Chỉ Phong vừa rồi nhìn như bình tĩnh nhưng lại lao ra khỏi phòng nhanh nhất.
Những người khác cũng theo bản năng nhìn qua.
Vân Chỉ Phong: “…”
Hắn lạnh mặt: “Các ngươi nhìn ta làm gì?”
Mọi người vội vã rời tầm mắt, ho khan, nhìn trời.
Tống Nam Thời nhìn thấy không khỏi híp mắt, cảm thấy không đúng.
Bọn họ tích cực vậy, Tống Nam Thời còn tưởng rằng bọn họ cũng thèm linh thạch giống nàng chứ.
Xem ra không phải.
Nàng đột nhiên hỏi: “Nếu không các ngươi nghĩ cái gì?”
Tiểu sư muội kém thông minh nhất, theo bản năng đáp: “Chúng ta còn tưởng rằng sư tỷ…”
“Khụ khụ khụ khụ!”
Nhị sư tỷ ho khan kịch liệt khiến tiểu sư muội giật mình ngừng nói, theo bản năng ôm chặt con thỏ trong lòng.
Ánh mắt Tống Nam Thời đảo qua Thái tử Yêu tộc đang trợn trắng mắt, dừng trên người nhị sư tỷ, mặt vô cảm: “Sư tỷ bị cảm lạnh à?”
Nhị sư tỷ: “À đúng đúng đúng, có lẽ là bị Diệp Tần Châu lây bệnh rồi.”
Diệp Tần Châu chuyên ho khan: “?”
Nhị sư tỷ lại khụ một tiếng, hỏi ra nghi vấn của mọi người: “Chỉ là tỷ thắc mắc, sư muội nhận được nhiệm vụ nên hào hứng, tại sao lại kêu tên Vân Chỉ Phong?”
Tống Nam Thời: “…”
Nàng có thể nói mình đột nhiên gặp vận may tốt như vậy, hoài nghi là do số mệnh của Vân Chỉ Phong phát huy sao?
Nàng chỉ có thể mỉm cười nói: “Muội chỉ muốn tìm một người để chia sẻ niềm vui một chút thôi.”
Nhị sư tỷ: “!”
Người đầu tiên nàng nghĩ đến để chia sẻ niềm vui chính là hắn!
Nàng rất yêu hắn!
Bọn họ là thật!
Nhị sư tỷ mỉm cười, giọng điệu nhẹ nhàng nói: “Tỷ đây không có việc gì. Sư muội, muội vui là được.”
Tống Nam Thời: “???”
Tại sao nàng lại cảm thấy giống như càng có chuyện vậy?
Tống Nam Thời theo bản năng nhìn về phía Vân Chỉ Phong.
Khuôn mặt Vân Chỉ Phong không biết đã bình tĩnh hơn từ khi nào, thấy nàng nhìn qua thì hỏi Tống Nam Thời câu hỏi quan trọng nhất.
“Tiền nhận nhiệm vụ là bao nhiêu?”
Hắn nói đúng trọng điểm.
Tống Nam Thời vừa nghe đã cảm thấy, quả nhiên vẫn là Vân Chỉ Phong biết nói chuyện.
Đây mới là điểm cần chú ý!
Mấy người các ngươi chú ý lung tung vào toàn những điều kỳ quái gì vậy?
Vẻ mặt Tống Nam Thời cũng không khỏi bình ổn hơn, giơ một bàn tay năm ngón lên.
Mặt Vân Chỉ Phong bất động: “Năm ngàn?”
Tống Nam Thời mỉm cười: “Năm vạn.”
Vân Chỉ Phong: “!”
Hắn không khỏi nghiêm túc hơn, cùng Tống Nam Thời liếc nhau.
Bên cạnh, Giang Tịch bừng tỉnh nói: “À, hóa ra tam sư muội đang xem xét có muốn đi hay không à, sư muội đã nghĩ kỹ chưa?
Hai người Tống Nam Thời cùng Vân Chỉ Phong trăm miệng một lời, không hề có chút chần chờ nào: “Đi! Nhất định phải đi!”
Việc này còn cần xem xét?
Giang Tịch: “…”
Hai người này thật giống nhau.
Tuy rằng hắn là trai thẳng nhưng giờ phút này cũng không khỏi cảm thấy có gì đó không ổn giữa sư muội mình và Vân Chỉ Phong.
Cũng quá ăn ý rồi.
Hắn thấy quái lạ trong lòng, theo bản năng nói: “Thế nhưng mà không phải người bằng hữu mà muội nói là Hợp Hoan Tông sao? Hợp Hoan Tông này…”
Hắn muốn nói lại thôi.
Tống Nam Thời trừng mắt: “Hợp Hoan Tông làm sao?”
Hiện tại Giang Tịch vừa nhìn thấy tam sư muội của mình trừng mắt thì lúng túng, khi nói chuyện không dám nói thẳng cũng không dám nói lớn, nhẹ nhàng nói: “Huynh nghe người ta nói, tu sĩ Hợp Hoan Tông sẽ bắt những tu sĩ mà họ thích lại để thải âm bổ dương, thải dương bổ âm…”
Tống Nam Thời vừa nghe thấy câu “Nghe người ta nói”, tám phần là nghe Liễu lão đầu nói.
Nhưng Liễu lão đầu đã chết từ ngàn năm trước, Hợp Hoan Tông mới được hình thành từ hơn sáu trăm năm trước.
Khi ông ấy sống còn chưa có Hợp Hoan Tông, tại sao có thể biết Hợp Hoan Tông thế nào.
Hơn phân nửa những điều Liễu lão đầu nói là để dọa người, nhưng đại sư huynh của mình lại tin là thật.
Nàng nhìn thoáng qua ngọc bội bên hông đại sư huynh, ám chỉ: “Hợp Hoan Tông mới được tạo ra hơn sáu trăm năm trước, phương pháp tu là sự kết hợp giữa hợp hoan và song tu đứng đắn, lấy tình nhập đạo, song tu chứng đạo, là công pháp bổ sung cho nhau cùng có lợi. Người ta không làm hành động gì mà thải dương bổ âm này kia, đó là tà tu mới có thể làm chuyện đó. Hợp Hoan Tông đã được Tiên Minh chứng nhận, mọi người đừng có thành kiến gì.”
Lời lẽ Tống Nam Thời rất chính nghĩa.
Giang Tịch bừng tỉnh hiểu ra, theo bản năng nhìn thoáng qua ngọc bội của mình.
Tống Nam Thời thấm thía nói: “Có một số người mở miệng đã khoác loác, cũng không thể nghe đâu!”
Giang Tịch xấu hổ cười.
Vân Chỉ Phong nghe bọn họ nói xong, ở bên cạnh nói thêm: “Nhưng quả thật hiện giờ có một số tu sĩ ở Tu Chân Giới không cảm thấy phương pháp tu luyện tập trung vào song tu của Hợp Hoan Tông là chính đạo, gọi họ là bàng môn tả đạo, tránh như tránh hổ. Nhưng Tu Chân Giới lớn như vậy, có một số tu sĩ bảo thủ cũng chẳng có gì lạ, Giang huynh đệ không cần bảo sao biết vậy là được.”
Liễu lão đầu trong ngọc bội đảo mắt đã bị biến thành người bảo thủ: “...”
Tống Nam Thời biết ông ấy nên chọc giận cũng thôi, Vân Chỉ Phong không biết sự tồn tại của ông ấy, vậy mà còn có thể chính xác chọc giận ông ấy!
Xong chưa vậy! Các ngươi thật là phiền với đôi tình nhân nhỏ đó!
Liễu lão đầu bị chọc giận tự kỷ, bên kia không biết Diệp Tần Châu đã lấy tấm bản đồ từ nhẫn trữ vật ra từ khi nào, sau khi nhìn một lúc lâu, nói: “Hợp Hoan Tông ở trấn Hải Ấp, Quỳnh Châu, thật ra không xa nơi này.”
Hải Ấp Quỳnh Châu?
Tống Nam Thời không khỏi sửng sốt.
Vân Chỉ Phong thấy thế không khỏi nhỏ giọng nói: “Làm sao vậy? Có gì không ổn?”
Tống Nam Thời chần chờ lắc đầu: “Ngược lại không có gì không ổn, chỉ là…”
Nàng dừng một chút: “Quê Sư lão đầu ở Hải Ấp Quỳnh Châu, thật trùng hợp.”
Hơn nữa nếu Sư lão đầu đã về quê cúng bái, vậy hiện tại chắc hẳn ông ấy đang ở Hải Ấp Quỳnh Châu.
Nếu như nàng đi còn có thể tiện thể gặp Sư lão đầu một lần.
Một công đôi việc.
Vì thế mọi người thảo luận chưa được bao lâu, lập tức quyến định, việc này không nên chậm trễ, ngày mai khởi hành ngay.
Sau khi đưa ra quyết định, mọi người lập tức ngáp ngủ quay về ngủ bù.
Vân Chỉ Phong cũng không có lý do gì ở lại, chỉ có thể xoay người đi theo.
Sau đó hắn phát hiện, hình như Tống Nam Thời luôn nhìn hắn chằm chằm.
Vân Chỉ Phong nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng không nhịn được nữa, theo bản năng xoay người, mang theo một phần chờ mong, hai phần vui mừng nói: “Ngươi…”
… Sau đó thì thấy Tống Nam Thời mở miệng nói: “Tiểu sư muội.”
Úc Tiêu Tiêu ở bên cạnh hắn ôm con thỏ quay đầu: “Hả?”
Vân Chỉ Phong: “…”
Là hắn tự mình đa tình.
Giá trị hóa ác tăng thêm một.
Vân Chỉ Phong yên lặng xoay người, mang theo hơi thở hóa ác rời đi.
Tống Nam Thời hoàn toàn không thấy được, nàng chỉ nhìn… con thỏ trong lòng tiểu sư muội.
Nàng nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng quyết định cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp, khéo léo nói: “Tiểu sư muội, khi muội ôm thỏ, có thể đừng ôm chặt như vậy không.”
Úc Tiêu Tiêu cúi đầu nhìn.
Con thỏ gục đầu xuống, giống như đã ngủ.
Úc Tiêu Tiêu vỗ vỗ đầu con thỏ theo bản năng.
Tống Nam Thời nghe thấy tiếng “bộp bộp” rất rõ ràng.
… Đầu tốt thật.
Úc Tiêu Tiêu rất thẹn thùng nói: “Là do muội không để ý, muội luôn không có cảm giác an toàn, thích ôm chặt vật trong lòng.”
Tống Nam Thời: “…”
Không phải người không có cảm giác an toàn nên là Thái tử Yêu tộc à?
Có thể bỏ mạng bất cứ lúc nào, đây chính là không có cảm giác an toàn đó.
Nhưng Úc Tiêu Tiêu lại nói: “Nhưng con thỏ này cũng thích muội ôm như vậy, muội biết sức muội lớn, có đôi khi để thỏ ngồi trên vai muội, nó còn không vui.”
Tống Nam Thời: “…”
Nàng cảm thấy có phần không ổn.
Một lão bất tử Thái tử Yêu tộc như ngươi lại thích được tiểu sư muội nũng nịu của nàng ôm vào lòng?
Tống Nam Thời lập tức lạnh mặt, khi nhìn về phía con thỏ kia một lần nữa, những đồng cảm đó đột nhiên thay đổi.
Nàng cảm thấy Thái tử Yêu tộc này thật đúng là đáng bị bóp chết.
Tống Nam Thời lập tức nói: “Sư muội nói gì vậy chứ? Tỷ không cảm thấy sức sư muội quá lớn đâu, đây là tình huống rất bình thường đó sư muội, tiếp tục nỗ lực nhé.”
Dùng sức hơn!
Hai mắt Úc Tiêu Tiêu lập tức sáng lên, nóng vội nói: “Sư tỷ, mấy ngày nay muội cảm thấy dường như sức lực mình càng mạnh hơn, tỷ thật sự cảm thấy muội bình thường?”
Tống Nam Thời cảm thấy có gì đó sai sai, nhưng nhìn thấy ánh mắt nóng bỏng của tiểu sư muội, vẫn cố gắng nói: “Đương nhiên.”
“Vậy sư tỷ…” Tiểu sư muội vươn tay, chờ đợi: “Có thể để muội thử không?”
Tống Nam Thời: “…”
Mẹ kiếp!
Tiểu sư muội lắp bắp: “Sư tỷ?”
Tống Nam Thời nhắm mắt, vô cảm vươn tay ra.
Bàn tay nhỏ bé mềm mại của tiểu sư muội nắm lấy, hơi dùng sức…
“Răng rắc.”
Giờ phút này, Tống Nam Thời đã cảm nhận được hàng ngày Thái tử Yêu tộc đã trải qua những gì.
Nàng chỉ có một suy nghĩ.
Tình yêu của Thái tử Yêu tộc với tiểu sư muội chính là chân ái, là nàng vô cớ gây rối chia cắt đôi uyên ương này.
Ngày ngày suýt chết vài lần còn khao khát cái ôm của tiểu sư muội, đây là tình yêu tuyệt mỹ gì vậy!
Nhị sư tỷ! Đây mới chính là CP tỷ nên gán ghép!
Hai người các ngươi dính lấy nhau đi!
Một lát sau, Tống Nam Thời vẫy bàn tay mềm oặt tạm biệt tiểu sư muội.
Sau đó bắt đầu bó xương cho mình.
Sau khi bẻ xương răng rắc về đúng vị trí, lúc này nàng mới nhớ tới, vừa nãy khi Vân Chỉ Phong rời đi, có phải định nói gì đó không?
Thôi, ngày mai hỏi lại, hôm nay quá mệt rồi.
Tống Nam Thời gắng gượng nằm trên giường, nhưng vẫn nhớ rõ trách nhiệm của mình, trước khi chuẩn bị ngủ không quên trả lời người tỷ muội Hợp Hoan Tông kia.
Nhưng nghĩ tới hiểu lầm của những người khác đối với Hợp Hoan Tông, nàng vẫn hỏi nhiều hơn một câu, nói: “Tiên tử, Hợp Hoan Tông các ngươi sẽ không có bất cứ phong tục tập quán đặc biệt gì chứ? Chúng ta cũng cần chuẩn bị trước.”
Người tỷ muội Hợp Hoan Tông hiểu rõ nàng muốn hỏi cái gì, vì thế lập tức bảo đảm qua phù truyền tin: “Ngươi cứ yên tâm! Hợp Hoan Tông chúng ta là môn phái đứng đắn, nghiêm túc song tu, không làm chuyện cường đoạt dân nữ, dân nam gì đâu, cũng không tùy tiện kéo người song tu.”
Tống Nam Thời thở phào nhẹ nhõm.
Tới ngày hôm sau, mọi người bàn bạc chuyện xuất phát.
Giang Tịch do dự nói trước: “Có muốn nói một tiếng với sư tôn không?”
Chư Tụ rất nghiêm túc suy nghĩ, nói: “Không cần.”
Giang Tịch: “Chúng ta cứ đi luôn như vậy à?”
Chư Tụ gật đầu: “Cứ như vậy đi.”
Lúc này huynh đệ Diệp gia cũng đi ra.
Tống Nam Thời nhìn thoáng qua, nói: “Tại sao hôm nay các ngươi đến muộn vậy?”
Nàng vốn chỉ thuận miệng oán giận một câu, ai ngờ Diệp Tần Châu thở dài, nói: “Đương nhiên là chuẩn bị một ít lễ vật, để tiễn các ngươi.”
Vì thế toàn bộ tiểu viện đang ầm ĩ tiếng nói chuyện lập tức lặng ngắt như tờ.
Tống Nam Thời há hốc miệng: “Tiễn đi?”
Diệp Tần Châu gật đầu: “Đúng vậy.”
Tống Nam Thời hiếm khi mờ mịt: “Ngươi không đi cùng chúng ta à?”
Diệp Tần Châu không khỏi cười.
Nhưng giọng điệu lại hết sức bình thản, nói: “Thân thể này của ta không thích hợp đi xa.”
Mọi người nhìn thân hình gầy ốm tái nhợt của y, lúc này mới phản ứng lại, tuy rằng người này mỗi lần hộc máu đều giống như ăn vạ, nhưng y quả thật là người bệnh bị lời nguyền quấn thân, khí huyết không đủ.
Nhưng khi y không nói, bọn họ không nhận ra được điều gì.
Tóm lại cảm thấy trừ khi y hộc máu, bề ngoài giống như ăn vạ, cũng không khác gì người bình thường.
Lúc này y lại cười nói: “Thật ra, từ khi tại hạ ra đời đã rất ít khi rời khỏi thành Trung Châu, cũng rất ít thấy nhiều người cùng chí hướng như vậy. Lê Châu có thể đưa các ngươi đến đây, ta còn rất vui.”
Vẻ mặt mọi người còn không khỏi hơi xúc động, chỉ có Vân Chỉ Phong là nghiêm túc gật đầu rất nhiều.
Y khụ hai tiếng, tiếp tục nói: “Lê Châu cũng vậy, đệ ấy có thể quen biết các ngươi, cũng không uổng công ngày ngày đệ ấy chạy ra ngoài. Nhưng lần này, sợ rằng đệ ấy không thể đi cùng các ngươi, đệ ấy lo lắng chuyện lời nguyền của ta, muốn ở lại chăm sóc ta.”
Diệp Lê Châu ở bên cạnh gật gật đầu.
Tống Nam Thời bị lời nói của y làm cho khó chịu, há miệng thở dốc, nói: “Đâu phải sinh ly tử biệt gì, chúng ta chỉ đi nhận nhiệm vụ thôi, làm xong nhiệm vụ sẽ trở về thăm ngươi.”
Diệp Tần Châu gật đầu: “Đúng, cho nên ta còn chuẩn bị lễ vật tiễn biệt cho mọi người.”
Y nói rồi vươn tay về phía Diệp Lê Châu, Diệp Lê Châu đưa cho một quyển sách rất dày.
Đưa sách cho bọn họ sao? Tống Nam Thời không khỏi chờ mong.
… Sau đó thấy Diệp tần Châu mở sách soàn soạt với tốc độ hoàn toàn không phù hợp với thân phận ốm yếu của mình, lật sách rất nhanh.
Tống Nam Thời bắt đầu cảm thấy không đúng.
Mà cùng lúc đó, Diệp Tần Châu tìm được chỗ mình muốn, bắt đầu đọc.
“Năm người Tống Nam Thời ở đây hai tháng, ba ngày, coi các ngươi là bằng hữu của chúng ta nên miễn phí tiền ở cho các ngươi, nhưng tiền thức ăn và tiền hư hại đồ vật…”
Tống Nam Thời ngơ ngác, cúi đầu nhìn mặt bìa quyển sách của y, thấy được hai chữ rất lớn.
Sổ sách!
Trước mắt nàng tối sầm.
Mà lúc này Diệp Tần Châu vừa tính vừa đọc: “… Mặt khác còn có nhà giam Vân Chỉ Phong thuê, tính ngươi ba linh thạch một ngày, tổng cộng hơn nửa tháng, nhiều vô số như vậy, mấy người đưa một trăm linh thạch đi!”
Diệp Lê Châu “bộp” một tiếng, đóng sổ sách này.
Một sự im lặng chết chóc.
Diệp Tần Châu cười tủm tỉm: “Tổng tiền một trăm.”
Tống Nam Thời câm lặng xong ngước mắt lên, một lời khó nói hết nói: “Đây là, lễ vật tiễn biệt mà ngươi cho chúng ta?”
Diệp Tần Châu: “Đúng vậy, đúng vậy!”
Tống Nam Thời: “…”
Nàng nổi giận nói: “Vân Chỉ Phong, đưa tiền cho y!”
Vân Chỉ Phong lấy một trăm linh thạch ra theo bản năng.
Tống Nam Thời: “Cho y năm mươi thôi!”
Diệp Tần Châu: “Ơ này…”
Tống Nam Thời nhét năm mươi linh thạch vào trong ngực, còn hùng hồn đầy lý lẽ nói: “Chúng ta chỉ muốn tốt cho ngươi thôi. Ta muốn mỗi khi ngươi nghĩ đến năm mươi linh thạch mà chúng ta thiếu này thì sẽ nghĩ đến tình nghĩa sâu nặng của chúng ta.”
Nàng nói xong, mắt thấy hai huynh đệ Diệp gia muốn động thủ đoạt linh thạch, lập tức hét lớn một tiếng: “Ngốc à! Còn không mau chạy đi! Ai chạy chậm nhất phải bù năm mươi linh thạch này.”
Mọi người ở đây lập tức tan tác như đàn ong vỡ tổ.
Tống Nam Thời cười lớn ngồi trên mệnh bàn bay giữa không trung, lớn tiếng nói: “Diệp Tần Châu, đây là lễ vật mà chúng ta đưa cho ngươi!”
Thật ra mọi người ở đây, cho dù là Tống Nam Thời nghèo khổ nhất cũng không thiếu một trăm linh thạch này.
Nhưng phần lớn bọn họ giống như chiếm được lợi lớn, hoan hô đi xa.
Trên mặt đất, Diệp Lê Châu ảo não: “Nhóm người này…”
Diệp Tần Châu lại cười ha ha.
Cười đến nỗi Diệp Lê Châu cũng không khỏi cười thành tiếng.
Bên kia, Ân Bất Quy cũng ngẩng đầu nhìn.
Sau khi y nhìn một lúc lâu, nhìn đến khi trên bầu trời không còn bóng dáng bọn họ nữa, lúc ấy mới xoay người.
…
Hải Ấp Quỳnh Châu quả thật không cách thành Trung Châu quá xa.
Sau khi bọn Tống Nam Thời rời thành Trung Châu thì không dừng lại, bay tầm nửa ngày thì thấy bóng dáng trấn Hải Ấp.
Mấy người lập tức dừng lại bên ngoài trấn Hải Ấp.
Lúc này bọn họ ngẩng đầu nhìn ba chữ trấn Hải Ấp trên cổng thành, trong lòng lập tức ngập tràn sự tò mò với Hợp Hoan Tông, không khỏi quan sát người qua lại.
Người ra vào cổng thành vẫn chủ yếu là phàm nhân, lác đác vài tu sĩ, nhưng cho dù là phàm nhân hay tu sĩ, mấy người Tống Nam Thời đều phát hiện ra một đặc điểm.
Giá trị nhan sắc bình quân của họ đều cao hơn người bên ngoài một chút, cho dù diện mạo bình thường cũng sẽ cố gắng trang điểm. Đặc biệt là tu sĩ, Tống Nam Thời chưa từng nhìn thấy một tu sĩ nào xấu.
Giang Tịch không khỏi lẩm bẩm nói: “Hợp Hoan Tông này, chẳng lẽ giá trị nhan sắc cũng là một tiêu chuẩn để nhập môn sao?”
Tống Nam Thời: “… Chắc là môn phái yêu cầu, tựa như các Kiếm tu, không hiểu kiếm đạo thì cũng không học kiếm được. Người Hợp Hoan Tông đương nhiên cũng nổi tiếng đẹp, mọi người không cần có thành kiến. Bọn họ cũng chỉ đẹp hơn những tu sĩ bên ngoài chút thôi, chắc chắn sẽ không có chuyện gì mà cường đoạt dân nam, dân nữ kéo người song tu…”
“… Nói! Huynh muốn song tu với ta không!”
Một giọng nói vang lên cắt ngang lời nói của Tống Nam Thời.
Mọi người đồng loạt quay đầu, thấy một nữ tử trẻ tuổi đang nắm cổ áo nam tu khóc không ra nước mắt, hung hăng hỏi.
Nam tu mệt mỏi cả thể xác và tinh thần: “Sư muội, chúng ta đều có thể chất cực âm! Song tu sẽ không có tương lai! Không bằng muội nhìn đám người bên kia đi, muội xem nàng tràn đầy dương khí, mẹ kiếp còn là thể chất cực dương!”
Sư muội kia cũng nhìn qua.
Những người khác cũng nhìn qua.
Theo ánh mắt của mọi người, nam tu kia chỉ vào chính là… Tống Nam Thời.
Tống Nam Thời: “…”
Nữ tu nhỏ tuổi lập tức buông lỏng sư huynh của mình ra, nhìn Tống Nam Thời, nhõng nhẽo nói: “Tỷ tỷ song tu không?”
Vân Chỉ Phong lập tức chắn trước người Tống Nam Thời.
“Không!” Hắn lạnh lùng nói.
Nữ tu nhìn thoáng qua, sau đó ghét bỏ: “Ta không hỏi ngươi!”
Sau đó lại nhìn về phía Tống Nam Thời: “Tỷ tỷ song tu đi!”
Tống Nam Thời: “…”
… Đừng có thành kiến… cũng không tùy tiện kéo người song tu.
Nàng cảm thấy, phán đoán của mình vẫn còn quá sớm.
“Cho nên thật ra chỉ là muội nhận được nhiệm vụ ủy thác từ một người quen cũ, nhất thời kích động mới gào giọng như vậy?”
Nhị sư tỷ thất vọng hỏi.
Đầu Tống Nam Thời đầy dấu chấm hỏi: “Hả? Không thì sao? Mọi người cảm thấy muội còn kích động vì chuyện gì khác nữa à?”
Nàng nói rất hợp lý.
Nhị sư tỷ cùng nàng đối diện nhìn nhau, một người tràn đầy nghi hoặc, một người thì tràn ngập sự thất vọng.
Nàng ấy còn nghĩ gì vậy!
Hóa ra không phải do việc kia!
Vẻ mặt Chư Tụ lập tức trở nên tẻ nhạt, vô thức được nhìn về phía Vân Chỉ Phong vừa rồi nhìn như bình tĩnh nhưng lại lao ra khỏi phòng nhanh nhất.
Những người khác cũng theo bản năng nhìn qua.
Vân Chỉ Phong: “…”
Hắn lạnh mặt: “Các ngươi nhìn ta làm gì?”
Mọi người vội vã rời tầm mắt, ho khan, nhìn trời.
Tống Nam Thời nhìn thấy không khỏi híp mắt, cảm thấy không đúng.
Bọn họ tích cực vậy, Tống Nam Thời còn tưởng rằng bọn họ cũng thèm linh thạch giống nàng chứ.
Xem ra không phải.
Nàng đột nhiên hỏi: “Nếu không các ngươi nghĩ cái gì?”
Tiểu sư muội kém thông minh nhất, theo bản năng đáp: “Chúng ta còn tưởng rằng sư tỷ…”
“Khụ khụ khụ khụ!”
Nhị sư tỷ ho khan kịch liệt khiến tiểu sư muội giật mình ngừng nói, theo bản năng ôm chặt con thỏ trong lòng.
Ánh mắt Tống Nam Thời đảo qua Thái tử Yêu tộc đang trợn trắng mắt, dừng trên người nhị sư tỷ, mặt vô cảm: “Sư tỷ bị cảm lạnh à?”
Nhị sư tỷ: “À đúng đúng đúng, có lẽ là bị Diệp Tần Châu lây bệnh rồi.”
Diệp Tần Châu chuyên ho khan: “?”
Nhị sư tỷ lại khụ một tiếng, hỏi ra nghi vấn của mọi người: “Chỉ là tỷ thắc mắc, sư muội nhận được nhiệm vụ nên hào hứng, tại sao lại kêu tên Vân Chỉ Phong?”
Tống Nam Thời: “…”
Nàng có thể nói mình đột nhiên gặp vận may tốt như vậy, hoài nghi là do số mệnh của Vân Chỉ Phong phát huy sao?
Nàng chỉ có thể mỉm cười nói: “Muội chỉ muốn tìm một người để chia sẻ niềm vui một chút thôi.”
Nhị sư tỷ: “!”
Người đầu tiên nàng nghĩ đến để chia sẻ niềm vui chính là hắn!
Nàng rất yêu hắn!
Bọn họ là thật!
Nhị sư tỷ mỉm cười, giọng điệu nhẹ nhàng nói: “Tỷ đây không có việc gì. Sư muội, muội vui là được.”
Tống Nam Thời: “???”
Tại sao nàng lại cảm thấy giống như càng có chuyện vậy?
Tống Nam Thời theo bản năng nhìn về phía Vân Chỉ Phong.
Khuôn mặt Vân Chỉ Phong không biết đã bình tĩnh hơn từ khi nào, thấy nàng nhìn qua thì hỏi Tống Nam Thời câu hỏi quan trọng nhất.
“Tiền nhận nhiệm vụ là bao nhiêu?”
Hắn nói đúng trọng điểm.
Tống Nam Thời vừa nghe đã cảm thấy, quả nhiên vẫn là Vân Chỉ Phong biết nói chuyện.
Đây mới là điểm cần chú ý!
Mấy người các ngươi chú ý lung tung vào toàn những điều kỳ quái gì vậy?
Vẻ mặt Tống Nam Thời cũng không khỏi bình ổn hơn, giơ một bàn tay năm ngón lên.
Mặt Vân Chỉ Phong bất động: “Năm ngàn?”
Tống Nam Thời mỉm cười: “Năm vạn.”
Vân Chỉ Phong: “!”
Hắn không khỏi nghiêm túc hơn, cùng Tống Nam Thời liếc nhau.
Bên cạnh, Giang Tịch bừng tỉnh nói: “À, hóa ra tam sư muội đang xem xét có muốn đi hay không à, sư muội đã nghĩ kỹ chưa?
Hai người Tống Nam Thời cùng Vân Chỉ Phong trăm miệng một lời, không hề có chút chần chờ nào: “Đi! Nhất định phải đi!”
Việc này còn cần xem xét?
Giang Tịch: “…”
Hai người này thật giống nhau.
Tuy rằng hắn là trai thẳng nhưng giờ phút này cũng không khỏi cảm thấy có gì đó không ổn giữa sư muội mình và Vân Chỉ Phong.
Cũng quá ăn ý rồi.
Hắn thấy quái lạ trong lòng, theo bản năng nói: “Thế nhưng mà không phải người bằng hữu mà muội nói là Hợp Hoan Tông sao? Hợp Hoan Tông này…”
Hắn muốn nói lại thôi.
Tống Nam Thời trừng mắt: “Hợp Hoan Tông làm sao?”
Hiện tại Giang Tịch vừa nhìn thấy tam sư muội của mình trừng mắt thì lúng túng, khi nói chuyện không dám nói thẳng cũng không dám nói lớn, nhẹ nhàng nói: “Huynh nghe người ta nói, tu sĩ Hợp Hoan Tông sẽ bắt những tu sĩ mà họ thích lại để thải âm bổ dương, thải dương bổ âm…”
Tống Nam Thời vừa nghe thấy câu “Nghe người ta nói”, tám phần là nghe Liễu lão đầu nói.
Nhưng Liễu lão đầu đã chết từ ngàn năm trước, Hợp Hoan Tông mới được hình thành từ hơn sáu trăm năm trước.
Khi ông ấy sống còn chưa có Hợp Hoan Tông, tại sao có thể biết Hợp Hoan Tông thế nào.
Hơn phân nửa những điều Liễu lão đầu nói là để dọa người, nhưng đại sư huynh của mình lại tin là thật.
Nàng nhìn thoáng qua ngọc bội bên hông đại sư huynh, ám chỉ: “Hợp Hoan Tông mới được tạo ra hơn sáu trăm năm trước, phương pháp tu là sự kết hợp giữa hợp hoan và song tu đứng đắn, lấy tình nhập đạo, song tu chứng đạo, là công pháp bổ sung cho nhau cùng có lợi. Người ta không làm hành động gì mà thải dương bổ âm này kia, đó là tà tu mới có thể làm chuyện đó. Hợp Hoan Tông đã được Tiên Minh chứng nhận, mọi người đừng có thành kiến gì.”
Lời lẽ Tống Nam Thời rất chính nghĩa.
Giang Tịch bừng tỉnh hiểu ra, theo bản năng nhìn thoáng qua ngọc bội của mình.
Tống Nam Thời thấm thía nói: “Có một số người mở miệng đã khoác loác, cũng không thể nghe đâu!”
Giang Tịch xấu hổ cười.
Vân Chỉ Phong nghe bọn họ nói xong, ở bên cạnh nói thêm: “Nhưng quả thật hiện giờ có một số tu sĩ ở Tu Chân Giới không cảm thấy phương pháp tu luyện tập trung vào song tu của Hợp Hoan Tông là chính đạo, gọi họ là bàng môn tả đạo, tránh như tránh hổ. Nhưng Tu Chân Giới lớn như vậy, có một số tu sĩ bảo thủ cũng chẳng có gì lạ, Giang huynh đệ không cần bảo sao biết vậy là được.”
Liễu lão đầu trong ngọc bội đảo mắt đã bị biến thành người bảo thủ: “...”
Tống Nam Thời biết ông ấy nên chọc giận cũng thôi, Vân Chỉ Phong không biết sự tồn tại của ông ấy, vậy mà còn có thể chính xác chọc giận ông ấy!
Xong chưa vậy! Các ngươi thật là phiền với đôi tình nhân nhỏ đó!
Liễu lão đầu bị chọc giận tự kỷ, bên kia không biết Diệp Tần Châu đã lấy tấm bản đồ từ nhẫn trữ vật ra từ khi nào, sau khi nhìn một lúc lâu, nói: “Hợp Hoan Tông ở trấn Hải Ấp, Quỳnh Châu, thật ra không xa nơi này.”
Hải Ấp Quỳnh Châu?
Tống Nam Thời không khỏi sửng sốt.
Vân Chỉ Phong thấy thế không khỏi nhỏ giọng nói: “Làm sao vậy? Có gì không ổn?”
Tống Nam Thời chần chờ lắc đầu: “Ngược lại không có gì không ổn, chỉ là…”
Nàng dừng một chút: “Quê Sư lão đầu ở Hải Ấp Quỳnh Châu, thật trùng hợp.”
Hơn nữa nếu Sư lão đầu đã về quê cúng bái, vậy hiện tại chắc hẳn ông ấy đang ở Hải Ấp Quỳnh Châu.
Nếu như nàng đi còn có thể tiện thể gặp Sư lão đầu một lần.
Một công đôi việc.
Vì thế mọi người thảo luận chưa được bao lâu, lập tức quyến định, việc này không nên chậm trễ, ngày mai khởi hành ngay.
Sau khi đưa ra quyết định, mọi người lập tức ngáp ngủ quay về ngủ bù.
Vân Chỉ Phong cũng không có lý do gì ở lại, chỉ có thể xoay người đi theo.
Sau đó hắn phát hiện, hình như Tống Nam Thời luôn nhìn hắn chằm chằm.
Vân Chỉ Phong nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng không nhịn được nữa, theo bản năng xoay người, mang theo một phần chờ mong, hai phần vui mừng nói: “Ngươi…”
… Sau đó thì thấy Tống Nam Thời mở miệng nói: “Tiểu sư muội.”
Úc Tiêu Tiêu ở bên cạnh hắn ôm con thỏ quay đầu: “Hả?”
Vân Chỉ Phong: “…”
Là hắn tự mình đa tình.
Giá trị hóa ác tăng thêm một.
Vân Chỉ Phong yên lặng xoay người, mang theo hơi thở hóa ác rời đi.
Tống Nam Thời hoàn toàn không thấy được, nàng chỉ nhìn… con thỏ trong lòng tiểu sư muội.
Nàng nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng quyết định cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp, khéo léo nói: “Tiểu sư muội, khi muội ôm thỏ, có thể đừng ôm chặt như vậy không.”
Úc Tiêu Tiêu cúi đầu nhìn.
Con thỏ gục đầu xuống, giống như đã ngủ.
Úc Tiêu Tiêu vỗ vỗ đầu con thỏ theo bản năng.
Tống Nam Thời nghe thấy tiếng “bộp bộp” rất rõ ràng.
… Đầu tốt thật.
Úc Tiêu Tiêu rất thẹn thùng nói: “Là do muội không để ý, muội luôn không có cảm giác an toàn, thích ôm chặt vật trong lòng.”
Tống Nam Thời: “…”
Không phải người không có cảm giác an toàn nên là Thái tử Yêu tộc à?
Có thể bỏ mạng bất cứ lúc nào, đây chính là không có cảm giác an toàn đó.
Nhưng Úc Tiêu Tiêu lại nói: “Nhưng con thỏ này cũng thích muội ôm như vậy, muội biết sức muội lớn, có đôi khi để thỏ ngồi trên vai muội, nó còn không vui.”
Tống Nam Thời: “…”
Nàng cảm thấy có phần không ổn.
Một lão bất tử Thái tử Yêu tộc như ngươi lại thích được tiểu sư muội nũng nịu của nàng ôm vào lòng?
Tống Nam Thời lập tức lạnh mặt, khi nhìn về phía con thỏ kia một lần nữa, những đồng cảm đó đột nhiên thay đổi.
Nàng cảm thấy Thái tử Yêu tộc này thật đúng là đáng bị bóp chết.
Tống Nam Thời lập tức nói: “Sư muội nói gì vậy chứ? Tỷ không cảm thấy sức sư muội quá lớn đâu, đây là tình huống rất bình thường đó sư muội, tiếp tục nỗ lực nhé.”
Dùng sức hơn!
Hai mắt Úc Tiêu Tiêu lập tức sáng lên, nóng vội nói: “Sư tỷ, mấy ngày nay muội cảm thấy dường như sức lực mình càng mạnh hơn, tỷ thật sự cảm thấy muội bình thường?”
Tống Nam Thời cảm thấy có gì đó sai sai, nhưng nhìn thấy ánh mắt nóng bỏng của tiểu sư muội, vẫn cố gắng nói: “Đương nhiên.”
“Vậy sư tỷ…” Tiểu sư muội vươn tay, chờ đợi: “Có thể để muội thử không?”
Tống Nam Thời: “…”
Mẹ kiếp!
Tiểu sư muội lắp bắp: “Sư tỷ?”
Tống Nam Thời nhắm mắt, vô cảm vươn tay ra.
Bàn tay nhỏ bé mềm mại của tiểu sư muội nắm lấy, hơi dùng sức…
“Răng rắc.”
Giờ phút này, Tống Nam Thời đã cảm nhận được hàng ngày Thái tử Yêu tộc đã trải qua những gì.
Nàng chỉ có một suy nghĩ.
Tình yêu của Thái tử Yêu tộc với tiểu sư muội chính là chân ái, là nàng vô cớ gây rối chia cắt đôi uyên ương này.
Ngày ngày suýt chết vài lần còn khao khát cái ôm của tiểu sư muội, đây là tình yêu tuyệt mỹ gì vậy!
Nhị sư tỷ! Đây mới chính là CP tỷ nên gán ghép!
Hai người các ngươi dính lấy nhau đi!
Một lát sau, Tống Nam Thời vẫy bàn tay mềm oặt tạm biệt tiểu sư muội.
Sau đó bắt đầu bó xương cho mình.
Sau khi bẻ xương răng rắc về đúng vị trí, lúc này nàng mới nhớ tới, vừa nãy khi Vân Chỉ Phong rời đi, có phải định nói gì đó không?
Thôi, ngày mai hỏi lại, hôm nay quá mệt rồi.
Tống Nam Thời gắng gượng nằm trên giường, nhưng vẫn nhớ rõ trách nhiệm của mình, trước khi chuẩn bị ngủ không quên trả lời người tỷ muội Hợp Hoan Tông kia.
Nhưng nghĩ tới hiểu lầm của những người khác đối với Hợp Hoan Tông, nàng vẫn hỏi nhiều hơn một câu, nói: “Tiên tử, Hợp Hoan Tông các ngươi sẽ không có bất cứ phong tục tập quán đặc biệt gì chứ? Chúng ta cũng cần chuẩn bị trước.”
Người tỷ muội Hợp Hoan Tông hiểu rõ nàng muốn hỏi cái gì, vì thế lập tức bảo đảm qua phù truyền tin: “Ngươi cứ yên tâm! Hợp Hoan Tông chúng ta là môn phái đứng đắn, nghiêm túc song tu, không làm chuyện cường đoạt dân nữ, dân nam gì đâu, cũng không tùy tiện kéo người song tu.”
Tống Nam Thời thở phào nhẹ nhõm.
Tới ngày hôm sau, mọi người bàn bạc chuyện xuất phát.
Giang Tịch do dự nói trước: “Có muốn nói một tiếng với sư tôn không?”
Chư Tụ rất nghiêm túc suy nghĩ, nói: “Không cần.”
Giang Tịch: “Chúng ta cứ đi luôn như vậy à?”
Chư Tụ gật đầu: “Cứ như vậy đi.”
Lúc này huynh đệ Diệp gia cũng đi ra.
Tống Nam Thời nhìn thoáng qua, nói: “Tại sao hôm nay các ngươi đến muộn vậy?”
Nàng vốn chỉ thuận miệng oán giận một câu, ai ngờ Diệp Tần Châu thở dài, nói: “Đương nhiên là chuẩn bị một ít lễ vật, để tiễn các ngươi.”
Vì thế toàn bộ tiểu viện đang ầm ĩ tiếng nói chuyện lập tức lặng ngắt như tờ.
Tống Nam Thời há hốc miệng: “Tiễn đi?”
Diệp Tần Châu gật đầu: “Đúng vậy.”
Tống Nam Thời hiếm khi mờ mịt: “Ngươi không đi cùng chúng ta à?”
Diệp Tần Châu không khỏi cười.
Nhưng giọng điệu lại hết sức bình thản, nói: “Thân thể này của ta không thích hợp đi xa.”
Mọi người nhìn thân hình gầy ốm tái nhợt của y, lúc này mới phản ứng lại, tuy rằng người này mỗi lần hộc máu đều giống như ăn vạ, nhưng y quả thật là người bệnh bị lời nguyền quấn thân, khí huyết không đủ.
Nhưng khi y không nói, bọn họ không nhận ra được điều gì.
Tóm lại cảm thấy trừ khi y hộc máu, bề ngoài giống như ăn vạ, cũng không khác gì người bình thường.
Lúc này y lại cười nói: “Thật ra, từ khi tại hạ ra đời đã rất ít khi rời khỏi thành Trung Châu, cũng rất ít thấy nhiều người cùng chí hướng như vậy. Lê Châu có thể đưa các ngươi đến đây, ta còn rất vui.”
Vẻ mặt mọi người còn không khỏi hơi xúc động, chỉ có Vân Chỉ Phong là nghiêm túc gật đầu rất nhiều.
Y khụ hai tiếng, tiếp tục nói: “Lê Châu cũng vậy, đệ ấy có thể quen biết các ngươi, cũng không uổng công ngày ngày đệ ấy chạy ra ngoài. Nhưng lần này, sợ rằng đệ ấy không thể đi cùng các ngươi, đệ ấy lo lắng chuyện lời nguyền của ta, muốn ở lại chăm sóc ta.”
Diệp Lê Châu ở bên cạnh gật gật đầu.
Tống Nam Thời bị lời nói của y làm cho khó chịu, há miệng thở dốc, nói: “Đâu phải sinh ly tử biệt gì, chúng ta chỉ đi nhận nhiệm vụ thôi, làm xong nhiệm vụ sẽ trở về thăm ngươi.”
Diệp Tần Châu gật đầu: “Đúng, cho nên ta còn chuẩn bị lễ vật tiễn biệt cho mọi người.”
Y nói rồi vươn tay về phía Diệp Lê Châu, Diệp Lê Châu đưa cho một quyển sách rất dày.
Đưa sách cho bọn họ sao? Tống Nam Thời không khỏi chờ mong.
… Sau đó thấy Diệp tần Châu mở sách soàn soạt với tốc độ hoàn toàn không phù hợp với thân phận ốm yếu của mình, lật sách rất nhanh.
Tống Nam Thời bắt đầu cảm thấy không đúng.
Mà cùng lúc đó, Diệp Tần Châu tìm được chỗ mình muốn, bắt đầu đọc.
“Năm người Tống Nam Thời ở đây hai tháng, ba ngày, coi các ngươi là bằng hữu của chúng ta nên miễn phí tiền ở cho các ngươi, nhưng tiền thức ăn và tiền hư hại đồ vật…”
Tống Nam Thời ngơ ngác, cúi đầu nhìn mặt bìa quyển sách của y, thấy được hai chữ rất lớn.
Sổ sách!
Trước mắt nàng tối sầm.
Mà lúc này Diệp Tần Châu vừa tính vừa đọc: “… Mặt khác còn có nhà giam Vân Chỉ Phong thuê, tính ngươi ba linh thạch một ngày, tổng cộng hơn nửa tháng, nhiều vô số như vậy, mấy người đưa một trăm linh thạch đi!”
Diệp Lê Châu “bộp” một tiếng, đóng sổ sách này.
Một sự im lặng chết chóc.
Diệp Tần Châu cười tủm tỉm: “Tổng tiền một trăm.”
Tống Nam Thời câm lặng xong ngước mắt lên, một lời khó nói hết nói: “Đây là, lễ vật tiễn biệt mà ngươi cho chúng ta?”
Diệp Tần Châu: “Đúng vậy, đúng vậy!”
Tống Nam Thời: “…”
Nàng nổi giận nói: “Vân Chỉ Phong, đưa tiền cho y!”
Vân Chỉ Phong lấy một trăm linh thạch ra theo bản năng.
Tống Nam Thời: “Cho y năm mươi thôi!”
Diệp Tần Châu: “Ơ này…”
Tống Nam Thời nhét năm mươi linh thạch vào trong ngực, còn hùng hồn đầy lý lẽ nói: “Chúng ta chỉ muốn tốt cho ngươi thôi. Ta muốn mỗi khi ngươi nghĩ đến năm mươi linh thạch mà chúng ta thiếu này thì sẽ nghĩ đến tình nghĩa sâu nặng của chúng ta.”
Nàng nói xong, mắt thấy hai huynh đệ Diệp gia muốn động thủ đoạt linh thạch, lập tức hét lớn một tiếng: “Ngốc à! Còn không mau chạy đi! Ai chạy chậm nhất phải bù năm mươi linh thạch này.”
Mọi người ở đây lập tức tan tác như đàn ong vỡ tổ.
Tống Nam Thời cười lớn ngồi trên mệnh bàn bay giữa không trung, lớn tiếng nói: “Diệp Tần Châu, đây là lễ vật mà chúng ta đưa cho ngươi!”
Thật ra mọi người ở đây, cho dù là Tống Nam Thời nghèo khổ nhất cũng không thiếu một trăm linh thạch này.
Nhưng phần lớn bọn họ giống như chiếm được lợi lớn, hoan hô đi xa.
Trên mặt đất, Diệp Lê Châu ảo não: “Nhóm người này…”
Diệp Tần Châu lại cười ha ha.
Cười đến nỗi Diệp Lê Châu cũng không khỏi cười thành tiếng.
Bên kia, Ân Bất Quy cũng ngẩng đầu nhìn.
Sau khi y nhìn một lúc lâu, nhìn đến khi trên bầu trời không còn bóng dáng bọn họ nữa, lúc ấy mới xoay người.
…
Hải Ấp Quỳnh Châu quả thật không cách thành Trung Châu quá xa.
Sau khi bọn Tống Nam Thời rời thành Trung Châu thì không dừng lại, bay tầm nửa ngày thì thấy bóng dáng trấn Hải Ấp.
Mấy người lập tức dừng lại bên ngoài trấn Hải Ấp.
Lúc này bọn họ ngẩng đầu nhìn ba chữ trấn Hải Ấp trên cổng thành, trong lòng lập tức ngập tràn sự tò mò với Hợp Hoan Tông, không khỏi quan sát người qua lại.
Người ra vào cổng thành vẫn chủ yếu là phàm nhân, lác đác vài tu sĩ, nhưng cho dù là phàm nhân hay tu sĩ, mấy người Tống Nam Thời đều phát hiện ra một đặc điểm.
Giá trị nhan sắc bình quân của họ đều cao hơn người bên ngoài một chút, cho dù diện mạo bình thường cũng sẽ cố gắng trang điểm. Đặc biệt là tu sĩ, Tống Nam Thời chưa từng nhìn thấy một tu sĩ nào xấu.
Giang Tịch không khỏi lẩm bẩm nói: “Hợp Hoan Tông này, chẳng lẽ giá trị nhan sắc cũng là một tiêu chuẩn để nhập môn sao?”
Tống Nam Thời: “… Chắc là môn phái yêu cầu, tựa như các Kiếm tu, không hiểu kiếm đạo thì cũng không học kiếm được. Người Hợp Hoan Tông đương nhiên cũng nổi tiếng đẹp, mọi người không cần có thành kiến. Bọn họ cũng chỉ đẹp hơn những tu sĩ bên ngoài chút thôi, chắc chắn sẽ không có chuyện gì mà cường đoạt dân nam, dân nữ kéo người song tu…”
“… Nói! Huynh muốn song tu với ta không!”
Một giọng nói vang lên cắt ngang lời nói của Tống Nam Thời.
Mọi người đồng loạt quay đầu, thấy một nữ tử trẻ tuổi đang nắm cổ áo nam tu khóc không ra nước mắt, hung hăng hỏi.
Nam tu mệt mỏi cả thể xác và tinh thần: “Sư muội, chúng ta đều có thể chất cực âm! Song tu sẽ không có tương lai! Không bằng muội nhìn đám người bên kia đi, muội xem nàng tràn đầy dương khí, mẹ kiếp còn là thể chất cực dương!”
Sư muội kia cũng nhìn qua.
Những người khác cũng nhìn qua.
Theo ánh mắt của mọi người, nam tu kia chỉ vào chính là… Tống Nam Thời.
Tống Nam Thời: “…”
Nữ tu nhỏ tuổi lập tức buông lỏng sư huynh của mình ra, nhìn Tống Nam Thời, nhõng nhẽo nói: “Tỷ tỷ song tu không?”
Vân Chỉ Phong lập tức chắn trước người Tống Nam Thời.
“Không!” Hắn lạnh lùng nói.
Nữ tu nhìn thoáng qua, sau đó ghét bỏ: “Ta không hỏi ngươi!”
Sau đó lại nhìn về phía Tống Nam Thời: “Tỷ tỷ song tu đi!”
Tống Nam Thời: “…”
… Đừng có thành kiến… cũng không tùy tiện kéo người song tu.
Nàng cảm thấy, phán đoán của mình vẫn còn quá sớm.