Nghiện Làm (Thô Tục) - A Phì A
Chương 9: Không Mặc Quần Áo Đứng Xoa Vú Trước Mặt Anh
Bởi vì nguyên nhân kí©ɧ ŧɧí©ɧ, nên Tống Lương vuốt ve với tốc độ đặc biệt nhanh, một bên nghe tiếng rên phóng đãng, một bên cầm dươиɠ ѵậŧ dựa vào cửa mà loát.
Đoán là Hướng Chu sắp tới cao trào, nên về sau giọng càng ngày càng lớn.
Tống Lương không biết bản thân mình bị làm sao, ngày thường đều làm rất lâu, nhưng khi nghe cô nàng kêu dâm mà thoải mái như vậy làm anh cũng kiên trì không được, lúc cô kêu đạt cực khoái cũng là lúc anh bắn ra, bàn tay dày đặc tϊиɧ ɖϊ©h͙. Thấy Hướng Chu muốn đi ra, anh sợ bị bắt gặp nên tranh thủ trốn vào nhà vệ sinh.
Vừa rồi mới bắn ra nên cả người sảng khoái không ít, anh mở máy nước nóng rửa tay, sau đó hướng xuống dưới rửa sạch sẽ, lấy khăn lông xoa xoa rồi đem quần mặc vào.
Tống Lương vặn nước to để cô nàng dâʍ đãиɠ kia nghe được sẽ về phòng, kết quả khi mở cửa ra cô còn chưa về phòng, mà cứ vậy đứng ở cửa phòng tắm.
Cô hiện tại vẫn đang trần trụi cả người, phía dưới vừa sướng xong nênlồn còn đang chảy nước. Cô tùy ý để vậy không có lau qua, lông mao có chút hướng lên trên, lỗlồn còn chưa khép lại, vừa rồi vạch ra kẹp gối đầu anh còn chưa có khôi phục lại hình dạng, tất cả đều bị anh nhìn thấy hết.
Tống Lương nhìn Hướng Chu trần truồng đứng trước mặt, cô tới gần, eo đung đưa qua trước mặt anh hỏi: “Anh Tống, sao lại lên đây? Không ở dưới làm nữa à?
Ánh mắt Tống Lương nhìn chằm chằm thân thể trần truồng của cô, cô ta lại còn trắng trợn lộ ra bộ dáng dâʍ đãиɠ, anh cau mày hỏi: “Ban ngày ban mặt, ở nhà sao không mặc quần áo?”
Hướng Chu nghe được lời này còn cố ý đưa tay xoa nhẹ ngực mình, nhéo núʍ ѵú nói: “Thời tiết gần đây không phải quá nóng sao, nên em chịu không nổi, muốn giải phóng một chút, không mặc quần áo sẽ mát mẻ hơn, em làm ảnh hưởng đến anh à?”
Tống Lương nghe xong ‘hừ’ một tiếng, nhìn hình ảnh cô đang xoa ngực hỏi: “Thời tiết nóng thì cô xoa núʍ ѵú làm gì? Thời tiết nóng sẽ nứnglồn, sẽ ngứa núʍ ѵú hả?”
Hướng Chu vốn dĩ chỉ dùng một tay xoa ngực, nghe được anh nói vậy trực tiếp đưa tay còn lại lên xoa núʍ ѵú, lúc thoải mái mặt còn đỏ bừng, giọng cô hơi rêи ɾỉ: “Đúng vậy, thời tiết quá nóng, núʍ ѵú ngứa chết mất. Hiện tại không có đàn ông nào an ủi nên chỉ có thể tự mình làm thôi. Nếu em làm phiền anh, vậy thì ngại quá, em đi lấy quần áo mặc vào.”
Tống Lương kéo cổ tay ngăn cô vào phòng, nhìn dáng người phập phồng quyến rũ ấy, không nhịn được hầu kết lăn lộn một chút, ánh mắt trở nên ý vị: “Không cần, nếu cảm thấy nóng thì cứ để thân thể trần truồng vậy đi, cô nói nóng, mặc quần áo vào khác gì tra tấn cô?”
Tống Lương nói xong lúc sau rời phòng đi xuống, nếu còn không đi thì sớm hay muộn cũng bị cô nàng kia tra tấn phát điên mất.
Cứ nhìn mãi vào thân thể phụ nữ, một người độc thân lâu năm như anh, còn chưa có khai trai thì đối với anh chính là tra tấn. Anh phát tiết một lần không đủ, bên dưới lại cứng lên.
Anh đi xuống dưới lầu, mắng một câu ‘mẹ kiếp’.
Người phụ nữ này nếu tiếp tục phóng đãng như vậy, anh sợ mình sẽ có một ngày nhịn không được mà chịch cô, còn quan tâm cái gì mà bạn gái của anh em, dù sao bạn anh đã chết, cho nên nếu anh có Địʈ cô cũng không cho ai đội nón xanh, là do cô ta thiếu đụ mà nên.