Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Nghịch Hỏa

Chương 51



Sau khi bị thương, Giang Tự Châu vẫn chưa khỏe hẳn. Cậu ăn trưa xong rồi dựa vào ghế sofa nhắm mắt lại, Phó Thừa nhìn thấy thế thì bảo cậu đến phòng của ông Kha ngủ một lát.
Đông chí sắp đến, viện dưỡng lão đã trang bị máy sưởi, trong phòng rất ấm áp, Giang Tự Châu ngủ thiếp đi, hơn một tiếng sau mới thức dậy. Cậu mở mắt ra thì không thấy Phó Thừa, cậu mở cửa ra, chưa thấy người đâu mà đã nghe thấy tiếng cười lớn của ông ngoại.
"Mau lên!"
Giọng nói của ông ngoại rất vui vẻ, sáng sớm ông còn tức giận muốn đánh Phó Thừa, nhưng bây giờ lại như một đứa trẻ nhìn chằm chằm vào những lá bài trong tay của Phó Thừa, nôn nóng thúc giục.
Phó Thừa kéo ghế, thoải mái ngồi đối diện hai ông lão, ở giữa là bàn trà, anh đang cúi đầu xáo bài.
Nghe thấy tiếng bước chân, Phó Thừa quay đầu lại, nhìn thấy Giang Tự Châu đã xuống đây, anh đặt bài đã xáo lên trên bàn trà rồi cầm lấy áo khoác treo trên lưng ghế bước tới.
"Đang chơi trò gì vậy?" Giang Tự Châu liếc nhìn ghế sofa, hai ông lão đang nóng lòng chờ đợi Phó Thừa.
“Đấu địa chủ.*” Phó Thừa quay mặt về phía cậu, lấy áo khoác trên tay khoác lên cho Giang Tự Châu: "Mới vừa dậy, mặc áo khoác vào, đừng để bị cảm lạnh.”
*Bài địa chủ xuất hiện đầu tiên tại tỉnh Hồ Bắc, Trung Quốc đến nay đã trở nên phổ biến hơn trên toàn thế giới. Thường một ván đầu chỉ có 3 người chơi, sử dụng bộ bài Tây 54 lá gồm cả 2 con Joker. Tuy nhiên một số biến thể của trò chơi này có thể chơi 4-5 người và dùng 2 bộ bài cùng lúc. (cách chơi mình sẽ để trong phần cmt)
Ông Kha chơi rất vui vẻ, quên luôn cả đứa cháu trai bị thương nặng, ông gọi: "Phó Thừa mau tới đây! Còn hai nước đi nữa thôi là có thể thắng rồi!"
Phó Thừa vì chờ Giang Tự Châu nghỉ ngơi không có việc gì làm nên mới chơi với hai ông lão một lát, khi Giang Tự Châu thức giấc, tất nhiên anh phải ưu tiên cậu trước, anh quay sang nói với ông Kha: “Để Tự Châu chơi thay cháu một lát đi ạ, cháu đi lấy chút nước ấm cho em ấy."
"Aiya! Nó không biết chơi đâu!" Ông Kha trợn mắt lên nói: "Nó chơi chán lắm."
Giang Tự Châu đi tới ngồi lên ghế của Phó Thừa, lúc này cậu mới nhìn thấy điện thoại di động của ba người đang mở đặt bên cạnh, trên màn hình là mã thanh toán, cậu buồn cười nói: “Còn lôi kéo cả lính cứu hỏa đánh bạc nữa cơ à?"
“Nào, nào, lấy bài của Phó Thừa đi.” Ông Kha nói với Giang Tự Châu: “Lúc nãy cậu ta thắng nên giờ cháu đi trước đi."
Giang Tự Châu thật sự không biết chơi đấu địa chủ, dưới sự hướng dẫn của hai ông lão, cậu đã lấy đủ bài, nhưng loay hoay một lúc vẫn không biết chơi.
“Có giành địa chủ không?” Ông Kha hỏi.
Giang Tự Châu ngơ ngác chớp mắt, suýt chút nữa đánh rơi bài trên tay: “Hả?”
“Chậc.” ông Kha sốt ruột nói: “Phó Thừa! Cháu mau tới đây đi!”
Phó Thừa bưng một cốc nước ấm đưa cho Giang Tự Châu, anh dùng một tay sắp xếp bài trong tay Giang Tự Châu lại thật gọn gàng, nhỏ giọng nói với Giang Tự Châu: “Bài này không hay, có thể giành địa chủ.”
Vừa rồi Giang Tự Châu trông khá yếu ớt, nhưng bây giờ có vẻ cậu đã tìm được chỗ dựa, Phó Thừa ngồi ở trên tay vịn ghế, một tay chống lên lưng ghế, anh cùng Giang Tự Châu xem bài.
Giang Tự Châu vốn đã quen tự lập, hiếm khi dựa dẫm vào người khác, cậu chỉ phụ trách ra bài theo chỉ dẫn của Phó Thừa, cậu ngẩng đầu nhìn sắc mặt ông ngoại mình ngày càng xấu đi cho đến khi mặt ông tối sầm hẳn lại.
"Không đi ạ?" Phó Thừa nhìn hai lá bài cuối cùng trong tay Giang Tự Châu: "Đôi ba."
Ông Kha nhìn những quân bài còn lại trong tay, tức giận ném hết lên bàn trà: "Không chơi nữa! Lại thua rồi!"
Giang Tự Châu ngước nhìn Phó Thừa vui vẻ nhận lấy "tiền đánh bạc" trị giá một nhân dân tệ* mà hai ông lão gửi đến.
*1 NDT ≈ 3500 VNĐ
Dự báo thời tiết nói tối nay ở thành phố Thiên Tân sẽ có tuyết, hai người muốn ăn tối ở viện dưỡng lão thì bị hai ông lão đuổi về. Vừa ra ngoài không bao lâu, bông tuyết bắt đầu rơi xuống.
Mấy năm nay, thành phố Thiên Tân không có tuyết, nhiệt độ hôm nay cũng không thấp lắm nên lượng người trên đường đông hơn thường lệ. Khi hai người đến gần làng đại học, vì vấn đề thời tiết nên đường bị kẹt xe, dòng người đông đúc di chuyển rất chậm.
"Chúng ta đi dạo một chút nhé? Lái xe về đội hoặc là đỗ xe trong bãi đỗ phía sau Ngã Rẽ cũng được." Giang Tự Châu nhìn bông tuyết đang rơi ngoài cửa sổ, háo hức muốn ra ngoài xem.
“Bên ngoài có quá nhiều người, có thể sẽ vô tình va phải em.” Phó Thừa nói, thản nhiên làm ngơ sự khao khát của Giang Tự Châu: “Hơn nữa đi bộ từ đội về nhà phải mất gần hai mươi phút.”
Giang Tự Châu không để ý đến việc bị từ chối, cậu quay đầu nhìn Phó Thừa với ánh mắt chân thành: “Em thấy bên ngoài có rất nhiều cặp đôi."
Phó Thừa bất động: “Như vậy cũng không được.”
Giang Tự Châu nhếch môi, không cố gắng nữa, đột nhiên có điện thoại của An Tiểu Mễ gọi đến.
Mỗi dịp Giáng Sinh, "Ngã Rẽ" đều triển khai một số hoạt động và gói khuyến mãi. Năm nay, Giáng Sinh đang đến gần, vết thương của Giang Tự Châu vẫn đang trong quá trình phục hồi nên cậu chưa quay lại quán cà phê. An Tiểu Mễ đã nghĩ ra một số kế hoạch và muốn hỏi khi nào Giang Tự Châu có thể đến để xem giúp cô.
"Anh Châu, bây giờ anh đang ở đội cứu hỏa à, hay là anh nhờ đội trưởng Phó đưa anh ra ngoài chút đi, coi như là để hít thở không khí?" An Tiểu Mễ ngập ngừng hỏi.
Giang Tự Châu vặn âm lượng điện thoại lớn hơn một chút, Phó Thừa nghe thấy An Tiểu Mễ nói, anh đáp lại: "Em muốn về nhà ăn tối mà, hay là để Tiểu Mễ đến nhà chúng ta đi."
An Tiểu Mễ nghe vậy thì mừng rỡ: "Đội trưởng Phó cho em đến nhà của các anh ấy ạ? Em có thể đi không? Em, em, em có thể mang bữa tối đến rồi sau đó em dọn dẹp giúp các anh luôn!"
Giang Tự Châu bị giọng điệu của An Tiểu Mễ chọc cười: “Ở nhà anh chỉ có mì ăn liền thôi, nếu không ngại thì cứ qua đây."
"Đương nhiên là em không ngại rồi!" An Tiểu Mễ sợ Giang Tự Châu rút lại lời nói liền nói: "Em không cần ăn tối cũng được!"
Sau khi cúp điện thoại, Giang Tự Châu gửi định vị nhà Phó Thừa cho An Tiểu Mễ, khi Phó Thừa đỗ xe ở hầm xe, mặt đất đã phủ một lớp tuyết mỏng.
Trong nhà có máy sưởi, vừa vào cửa thì hơi ấm đã phả đến, Phó Thừa giúp Giang Tự Châu cởi áo khoác treo vào tủ, anh vừa xoay người đi vào phòng bếp thì chuông cửa lập tức vang lên.
"Chắc là Tiểu Mễ, để em mở cửa." Giang Tự Châu vừa nói vừa đi về phía cửa.
Phó Thừa mở tủ lạnh, không quay đầu lại nói: “Trong tủ giày có dép dùng một lần, lấy cho cô ấy mang.”
Cửa vừa hé mở, một lực rất mạnh từ bên ngoài nắm lấy cánh cửa kéo ra, Giang Tự Châu vẫn đang nắm tay nắm cửa cũng bị kéo về phía trước hai bước.
"Surprise!"
Một giọng nói quen thuộc và vui vẻ vang lên, hơn chục lính cứu hỏa do Triệu Lâm dẫn đầu đang đứng ngoài cửa, mỗi người đều cầm túi siêu thị trên tay.
Khi Tiết Kỳ An đi công tác, Giang Tự Châu vẫn chưa chuyển đến đội cứu hỏa, những tin tức lớn xảy ra sau đó, chẳng hạn như "Đội trưởng Phó công khai tỏ tình" và "Ông chủ Giang mạnh dạn mời mọi người uống trà sữa thay cho rượu cưới" cậu ta chỉ có thể nghe qua lời kể của người khác. Vì thế, khi nhìn thấy Giang Tự Châu mặc áo len cashmere sáng màu đến mở cửa hệt như chủ nhà, quai hàm của cậu ta gần như rớt xuống.
Lưu Dương dùng ngón tay chọc chọc vào lưng Tiết Kỳ An, nhướng mày với vẻ mặt đắc ý, cậu nhóc tin rằng quan hệ giữa hai người tiến triển rất thuận lợi, bởi hai người luôn ở chung trong phòng giường đôi mà cậu nhóc chọn mà.
"Ông chủ Giang, hôm nay tuyết rơi, cũng giống như mọi nhà, chúng tôi đi siêu thị mua chút đồ ăn để nấu lẩu." Một đám người đứng im lặng ở cửa, khiến Tiết Kỳ An không còn lựa chọn nào khác, đành phải mở miệng.
Lúc đến đây, thật sự không có ai nói cho cậu ta biết rằng Giang Tự Châu cũng ở đây! Nếu không, dù có thế nào đi nữa, cậu ta cũng sẽ không đến đây để phá vỡ thế giới riêng tư của hai người đâu!
Giang Tự Châu cười nói: "Rất hoan nghênh, nhanh vào đi, trong tủ giày có dép đấy, mọi người tự lấy nhé."
Tiết Kỳ An vội vàng bảo mọi người vào nhà, Phó Thừa nghe thấy tiếng động liền đi ra khỏi bếp, nhìn thấy một đám người đang thay giày, anh dừng lại và hối hận vì đã để Giang Tự Châu ra mở cửa cho bọn họ.
"Đội trưởng Phó, trời trở lạnh rồi, bọn em qua đây ăn lẩu!" Phùng Ninh cũng đi tới, cô vừa nhìn chằm chằm Giang Tự Châu vừa nói chuyện với Phó Thừa: "Yên tâm, bọn em đã chuẩn bị xong hết mọi thứ rồi, anh chỉ cần lấy nồi ra để nấu là xong!"
Phó Thừa đành phải mặc kệ rồi đến chỗ Giang Tự Châu: “Em vào trong ngồi trước đi, bọn họ quen rồi, không cần phải tiếp đón đâu."
Lần đầu tiên Giang Tự Châu tới nhà Phó Thừa, anh cũng đã nói trong đội nếu không có việc gì làm thì mọi người sẽ đến đây ăn cơm.
May mà phòng khách nhà Phó Thừa đủ rộng, dù có hơn chục người chen chúc cũng không có cảm giác chật chội, ai nấy đều rất phấn khởi, mọi người cởi áo khoác ra, đặt trên ghế sofa. Mỗi người một việc, người thì vào bếp rửa rau ướp thịt, người thì rửa nồi, còn những người rảnh rỗi như Triệu Lâm và Tiết Kỳ An thì ngồi nói chuyện với Giang Tự Châu.
Triệu Lâm mỗi lần đến đều như vậy, bởi vì không biết làm gì nên chỉ ngồi khoanh chân trên thảm, thoải mái chẳng khác gì ở nhà mình.
Một lát sau, chuông cửa lại vang lên, Giang Tự Châu đang muốn đứng dậy thì Triệu Lâm ngồi bên cạnh đã vội vàng đứng dậy nói: "Để em để em, anh nghỉ ngơi đi!"
Hôm nay An Tiểu Mễ mặc áo khoác cotton dày màu trắng, trên tay còn bưng hai hộp đồ ăn, nụ cười trên mặt Triệu Lâm vụt tắt không thấy tăm hơi, may mà cậu ta vẫn lịch sử mở cửa cho An Tiểu Mễ, còn xách đồ trên tay giúp cô nàng.
An Tiểu Mễ nhìn đôi mắt to tròn của Triệu Lâm, trong lòng cười khổ, thay dép lê bước vào, cô nàng chào hỏi Giang Tự Châu.
"Tiểu Mễ lại đây ngồi đi." Giang Tự Châu ngồi thẳng dậy.
An Tiểu Mễ cũng không khách sáo, cô nàng cởi áo khoác, xoa xoa tay: "Nhà đội trưởng Phó ấm áp thật!"
Triệu Lâm đem đồ vào bếp, định quay lại ngồi với Giang Tự Châu nhưng không biết cậu ta nghĩ gì mà sau đó lại lạnh lùng xoay người đi vào bếp.
An Tiểu Mễ vui vẻ cười cười, Tiết Kỳ An thay mặt Triệu Lâm nói nhỏ: "Rất xin lỗi, cậu nhóc vẫn chưa quên được vụ hiểu lầm khi trước."
“Chỉ huy Tiết đừng lo lắng, em không để ý đâu ạ.” An Tiểu Mễ cười khúc khích nói: “Em đu couple rất nhiệt tình, à đúng rồi, bây giờ hai người họ có tiến triển gì chưa ạ?"
Giang Tự Châu cầm lấy máy tính bảng mà An Tiểu Mễ đưa sang, cậu bấm vào tài liệu mà An Tiểu Mễ đã lưu trước đó, cậu cúi đầu nói: “Sau này em hỏi thẳng Triệu Lâm là biết ngay."
"Vậy có thể anh ấy sẽ nghĩ rằng em muốn đập chậu cướp hoa đấy." Mỗi khi nghĩ đến khuôn mặt trẻ con của Triệu Lâm nhăn nhó vì tức giận là An Tiểu Mễ lại buồn cười.
Trong bếp, Phùng Ninh nhìn củ khoai tây bị Triệu Lâm cắt làm đôi, bất mãn nói: “Sao em không ra ngoài đi, thật là lãng phí nguyên liệu, nếu dì Trần ở nhà ăn nhìn thấy thì thể nào dì cũng sẽ đánh em cho coi."
Phó Thừa thái nhỏ rau củ bỏ vào nồi, anh đoán được nguyên nhân tại sao Triệu Lâm lại vào đây, anh không nói gì, chỉ liếc nhìn về phía phòng khách.
Giang Tự Châu tựa người vào sofa, vẻ mặt thoải mái xem máy tính bảng, thỉnh thoảng nói với An Tiểu Mễ vài câu, Tiết Kỳ An ngồi bên cạnh buồn chán nên cũng xem chung với Giang Tự Châu.
Nguyên liệu cho món lẩu đã chuẩn bị xong hết, khi cháo rau củ của Giang Tự Châu được múc ra khỏi nồi thì nước lẩu cũng đã nấu xong.
Mùi nước lẩu rất thơm, Giang Tự Châu bình thường rất thích ăn cay, cậu ngửi được mùi thì không ngồi yên được bèn đứng dậy đi vào phòng bếp.
Lưu Dương đang bưng một đĩa thịt bò cuộn béo ngậy thật lớn, quay người lại suýt nữa đụng trúng Giang Tự Châu, cậu nhóc sợ đến mức lùi về sau một bước: "Anh Châu! Anh mau ra ngoài đi, suýt chút nữa là em đụng trúng anh rồi."
Giang Tự Châu nghiêng người cho Lưu Dương đi ra ngoài, cậu đến phía sau Phó Thừa, cúi đầu nhìn món cháo nhạt nhẽo mà cậu không hề muốn ăn.
“Sao không ở trong phòng khách, cháo đã nấu xong rồi.” Phó Thừa đặt thìa bên cạnh, quay người dựa vào tủ lạnh, niết nhẹ cổ tay Giang Tự Châu.
Giang Tự Châu nửa đùa nửa thật nói: “Trông không ngon chút nào.”
Thật ra trong khoảng thời gian này cậu chưa bao giờ có cảm giác thèm ăn, cũng không có hứng thú với món lẩu lắm. Tuy nhiên, ngay cả với một người mạnh mẽ và độc lập thì khi yêu đương vào cũng muốn dựa dẫm một chút, vì thế cậu mới làm nũng với Phó Thừa.
Phó Thừa đã nhường tạp dề cho Lưu Dương, anh chỉ mặc áo len cổ tròn màu đen, ống tay áo xắn lên đến cẳng tay, nhìn rất giản dị và tuấn tú.
Giang Tự Châu nhếch môi, trong lòng thầm phản bác lời nói của Vương Kỳ, ai nói cậu là quân phục khống? Rõ ràng là khi Phó Thừa không mặc quân phục cậu vẫn bị anh mê hoặc đến thế này cơ mà.
"Vậy bảo họ đi về hết nhé? Anh ăn cháo với em." Phó Thừa cười dỗ dành cậu.
Giang Tự Châu lắc đầu, bước lên một bước, nhỏ giọng nói: "Không cần, anh cứ ăn đi, ăn xong rồi đến tối hôn môi thì cũng như nhau thôi."
Chương trước Chương tiếp
Loading...