Nghịch Hỏa
Chương 49
Giang Tự Châu luôn rất chu đáo, nhưng Phó Thừa không ngờ rằng chỉ sau một ngày chuyển đến, cậu đã nhanh chóng tính ra số lượng người trong đội, ngay khi hai người bước vào nhà ăn vào giờ ăn trưa, dì nấu ăn đã vui vẻ cầm khay trên tay đi ra ngoài.
"Hôm nay dì uống trà sữa của Tiểu Châu, thấy cả người rất ấm áp!" Dì cười vui vẻ nói: "Sáng ngủ dậy dì bị nghẹt mũi, bây giờ đã khỏi hẳn rồi!"
"Cảm ơn trà sữa của anh Châu!" Trong nhà ăn, mọi người đều nói lời cảm ơn, Phó Thừa thấy vậy không khỏi sững sờ.
Dì đặt cháo đã nấu chín lên bàn, Phó Thừa ngồi bên cạnh, thấp giọng hỏi: "Em mua trà sữa cho tất cả luôn à?"
Cháo vẫn còn hơi nóng, lúc này bụng Giang Tự Châu vẫn chưa ăn được thức ăn quá nóng, cậu cúi đầu dùng thìa khuấy cháo trong bát, nhanh nhẹn nói: "Đúng vậy, nhưng chỉ có ly của anh mới thêm trân châu thôi."
Những chữ cuối cùng tựa như đang dỗ dành anh, ban đầu Phó Thừa cũng không có ý gì, khi nghe Giang Tự Châu nói xong, anh bất đắc dĩ nở nụ cười, nhưng anh phải thừa nhận rằng trong lòng rất vui vì sự quan tâm dịu dàng của Giang Tự Châu.
"Ý anh muốn hỏi em làm thế nào mà em xác định được có bao nhiêu người trong đội nhanh như vậy."
Giang Tự Châu cúi đầu hớp một ngụm cháo, sau đó thản nhiên nói: "Em có tin tức nội bộ."
Không cần suy nghĩ, anh liền biết 80% khả năng là Lưu Dương, Phó Thừa cũng không hỏi thêm gì nữa, nhìn Giang Tự Châu chỉ ăn thêm được mấy ngụm cháo, trông cậu ăn không ngon miệng lắm.
Chế độ ăn uống hiện tại của cậu rất ít muối và dầu, việc chuẩn bị món ăn phong phú hơn thực sự rất khó, Phó Thừa rất đau lòng, nhưng anh không thể làm gì được.
Đột nhiên, một tiếng chuông cảnh báo sắc bén vang lên, Giang Tự Châu còn chưa kịp phản ứng gì thì mọi người đã đứng dậy, hô vang rồi chạy ra ngoài.
"Em ăn thêm mấy miếng nữa đi!" Lời dặn dò của Phó Thừa lẫn vào trong tiếng kéo ghế ầm ầm chói tai, chỉ trong vài giây, Giang Tự Châu là người duy nhất còn lại trong nhà ăn.
"Haizzz! Còn chưa ăn xong bữa nữa!"
Dì mới bước lại vào bếp thì nghe thấy tiếng động liền chạy ra ngoài xem, vừa lúc nhìn thấy người lính chạy ra cuối cùng bị trượt chân suýt ngã ở cửa, dì đau lòng không thôi.
Giang Tự Châu đặt thìa xuống đứng dậy, vừa đi tới cửa nhà ăn đã nghe thấy tiếng còi xe cứu hỏa gầm rú.
Các đĩa cơm trên bàn hầu như vẫn còn nguyên, đồ ăn bên trong vẫn còn nóng. Tình huống này vốn là chuyện bình thường trong cuộc sống của lính cứu hỏa, những chàng trai dì xem như con mình đều chạy đi làm nhiệm vụ hết rồi, nhưng vẫn còn một cục cưng ở đây nên dì thở dài bước tới: "Tiểu Châu, chúng ta ăn cơm trước nhé, đội trưởng Phó nói bây giờ bụng của cháu không chịu được lạnh."
Giang Tự Châu cũng lo lắng không kém, cậu cũng biết tính chất nghề nghiệp của Phó Thừa là như thế, cậu quay lại bàn ngồi xuống, nhìn sang ly trà sữa mà Phó Thừa mới uống được một nửa đặt bên cạnh. Cậu cảm thấy rất khó chịu, ăn cháo như nhai sáp, cậu ăn thêm mấy miếng nữa rồi cầm lấy ly trà sữa của Phó Thừa đang uống dở trở về nhà khách.
Cậu không hề nghi ngờ khả năng của Phó Thừa, nhưng khi đối mặt với thảm họa, con người là một sinh vật vô cùng nhỏ bé, không ai có thể đảm bảo rằng anh sẽ bình an trở về sau mỗi nhiệm vụ.
Mãi đến hơn ba giờ chiều, chiếc xe cứu hỏa khởi hành lúc giữa trưa mới quay trở lại, Phó Thừa đang cúi đầu ghi chép vào sổ, Triệu Lâm từ phía sau vỗ vỗ vai Phó Thừa: "Đội trưởng Phó! Ông chủ Giang đang đợi anh ở cửa kìa!"
Phó Thừa cau mày ngẩng đầu, tài xế cuối cùng cũng dừng xe lại.
Trong mắt Giang Tự Châu đầy sự lo lắng, cậu nhìn chiếc xe cứu hoả đang dừng ở cửa, Phó Thừa mở cửa nhảy xuống xe, thấy vậy, Giang Tự Châu tiến về phía trước hai bước.
Bộ đồ cứu hộ và găng tay của Phó Thừa đều dính đầy máu, đôi mắt của Giang Tự Châu nheo lại, sự lo lắng trong mắt cậu nhanh chóng biến thành hốt hoảng.
"Không phải máu của anh, em yên tâm." Phó Thừa thấp giọng an ủi.
Giang Tự Châu ngước mắt lên, ngơ ngác nhìn anh: "Anh có bị thương không?"
Phó Thừa cười nói: "Không có, bên ngoài gió lớn, chúng ta về trước đi, anh đi tắm một chút."
Trong phòng không có chỗ tắm rửa nên Phó Thừa đưa Giang Tự Châu về trước, thấy Giang Tự Châu hình như vẫn còn lơ mơ, anh vừa đi vừa giải thích: "Ở đường Tam Đài xảy ra một vụ tai nạn xe liên hoàn, 3 chiếc ô tô bị biến dạng nghiêm trọng, cần có dụng cụ phá dỡ, khi cứu người ra thì bị dính máu của nạn nhân, nạn nhân lập tức được chuyển đến bệnh viện gần đó nên cả đội mới về sớm như vậy."
Chỉ cần nhìn vết máu trên người Phó Thừa là có thể dễ dàng tưởng tượng ra thảm kịch tại hiện trường, Phó Thừa lo lắng nhìn Giang Tự Châu vẫn chưa bình tĩnh lại được, anh cố gắng nói hết sức nhẹ nhàng, không biết Giang Tự Châu có nghe anh nói không mà nãy giờ cậu vẫn im lặng.
Hai người dừng lại ở cửa phòng, Phó Thừa lấy chìa khóa mở cửa, sau khi Giang Tự Châu đi vào thì anh nói: "Anh đi tắm trước, em..."
Anh còn chưa nói xong, Giang Tự Châu đã đột nhiên xoay người ôm lấy eo Phó Thừa.
Động tác của cậu rất vội, Phó Thừa đỡ lấy vai cậu, quay đầu hôn lên thái dương cậu, thấp giọng an ủi: "Anh thật sự không sao."
Trên người Phó Thừa có mùi hôi, vết máu chưa khô hẳn đã dây lên áo khoác nhạt màu của Giang Tự Châu, Giang Tự Châu vốn ưa sạch sẽ nhưng giờ đây lại chẳng quan tâm gì, cậu cứ thế ôm chặt lấy Phó Thừa.
Phó Thừa thở dài, anh nhìn quanh phòng, chăn bông trên giường vẫn là miếng đậu phụ Phó Thừa gấp buổi sáng, chứng tỏ buổi trưa Giang Tự Châu không hề nghỉ ngơi.
Phó Thừa không thể bỏ mặc một mình Giang Tự Châu đang yếu đuối như vậy được, anh đứng ở cửa ôm Giang Tự Châu một lát, sau đó Phó Thừa vào phòng tắm xối nước lạnh.
Trong quá trình cứu hộ, bị thương là điều không thể tránh khỏi, Phó Thừa lấy quần áo bước vào phòng tắm, anh nhìn vào gương và nhìn thấy vết bầm tím trên vai, chúng không đau nhưng trông có vẻ hơi đáng sợ.
Vết thương này đối với đội trưởng Phó không là gì, nhưng nếu Giang Tự Châu nhìn thấy thì chắc chắn sẽ rất lo lắng, Phó Thừa cười khổ cởi áo ra, cửa phòng tắm sau lưng đột nhiên bị đẩy ra.
Giang Tự Châu nhìn chằm chằm vào vai Phó Thừa.
Đội trưởng Phó vốn đã quen với việc bị thương im lặng thở dài nhìn Giang Tự Châu đang quét mắt nhìn từ trên xuống dưới để kiểm tra, khi cậu xác nhận trên cơ thể trần trụi của Phó Thừa không còn vết thương nào nữa thì cậu mới bước đến sau lưng anh, nhẹ nhàng hôn lên vết bầm.
Phó Thừa không có thời gian ăn trưa, tắm rửa xong phải đi họp ngay. Giang Tự Châu đã có thể thả lỏng người, cậu ngủ một lát, trước giờ điểm danh để ăn tối, cậu và Phó Thừa cùng lên xe.
"Lát nữa chúng ta đi siêu thị mua chút đồ ăn, tối nay anh muốn ăn gì để em nấu." Giang Tự Châu quay đầu hỏi Phó Thừa.
Phó Thừa bị cậu hỏi như vậy thì cười rồi nói: "Đã nói là sẽ chăm sóc em thật tốt, sao có thể để em nấu cơm được."
Tuy toàn đội đều coi ông chủ Giang như báu vật, nhưng Giang Tự Châu cũng không mỏng manh đến độ cầm trong tay sợ vỡ hay ngậm trong miệng sợ tan mà không nấu nổi một bữa cơm.
"Theo em được biết thì hình như đội trưởng Phó không giỏi nấu nướng lắm nhỉ?"
Phó Thừa thẳng thắn nói: "Sẽ nấu không được ngon, nhưng làm cơm cho người bệnh như em thì cũng không đến nỗi."
Lần trước cậu đã ở nhà Phó Thừa một đêm nên lần này đến đây Giang Tự Châu không còn cảm giác xa lạ nữa, Phó Thừa không thường xuyên ở nhà, mỗi tháng đều có dì đến dọn dẹp nhà cửa. Từ ngày quyết định tỏ tình với Giang Tự Châu và ở bên cậu, sau khi đưa cậu về đội để chăm sóc, Phó Thừa chuyển thêm một ít tiền cho dì giúp việc để nhờ dì mua giúp dép và những vật dụng cơ bản hàng ngày.
Đội trưởng Phó tất nhiên đã có sự chuẩn bị. Sau khi rửa tay xong, anh lướt điện thoại tìm công thức nấu ăn, lấy nguyên liệu mà dì giúp việc đã mua ra. Giang Tự Châu thì không có việc gì làm, cậu muốn giúp rửa bát nhưng bị từ chối nên đành dựa vào tủ lạnh trò chuyện với Phó Thừa.
Một đêm như vậy khiến Giang Tự Châu cảm thấy thoải mái, cậu nhìn món cháo sôi lên trong nồi, Phó Thừa đeo tạp dề, xắn tay áo đứng bên bồn để rửa rau, ánh sáng từ trong bếp chiếu lên hai người, thời gian dường như trôi chậm lại.
Sáng hôm sau, sau khi ăn sáng xong, Phó Thừa đưa Giang Tự Châu đến viện dưỡng lão.
Kể từ khi ông Kha biết Giang Tự Châu bị thương mà không chịu nói với ông, ông luôn canh cánh cơn tức giận trong lòng, thậm chí còn giận lây sang ông Phó.
Biết hôm nay hai người sẽ đến, ông Kha đã dậy từ sớm ra ngồi trong sân, gần mười giờ, ông nhìn thấy Phó Thừa và Giang Tự Châu đang từ từ đi tới, ông càng nhìn Phó Thừa càng thấy chướng mắt.
"Ông ngoại đang ở trong sân kìa." Giang Tự Châu có thị lực rất tốt, khi nhìn thấy hai ông lão, cậu liền đi chậm lại một chút: "Em đoán ông đang rất tức giận, lát nữa thế nào cũng nổi đóa lên cho xem."
Phó Thừa cảm thấy áy náy trong lòng, anh nói: "Lát nữa anh sẽ nhận lỗi với ông Kha."
Đi tới cửa căn nhà, Giang Tự Châu tỏ vẻ như không có chuyện gì đi tới trước mặt ông Kha: "Ông ngoại, trời lạnh như vậy sao ông còn ngồi ở ngoài thế này?"
"Hừ!" Ông Kha khịt mũi nặng nề: "Lạnh đến mức nào? Có thể lạnh bằng trong lòng ông lúc này không hả?"
Giang Tự Châu mím môi cười: "Ông ngoại, cháu biết mình sai rồi."
Cả tuần này ông Phó cũng không vui vẻ gì, Phó Thừa da dày thịt béo, có bị thương nhập viện thì ông Phó cũng chưa bao giờ cảm thấy quá đau lòng, nhưng Giang Tự Châu lại không giống vậy, nhìn cậu dường như chưa bao giờ phải chịu khổ. Để cứu Phó Thừa mà cậu phải chịu đựng nỗi đau như vậy, ông cảm thấy rất áy náy vì vết thương nghiêm trọng của cậu, ông tức giận liếc nhìn thằng cháu may mắn của mình rồi đi đến chỗ Giang Tự Châu.
"Tiểu Châu à, cơ thể của cháu như thế nào rồi?"
Giang Tự Châu cười giải thích: "Bác sĩ nói không có vấn đề gì nữa ạ, trong khoảng thời gian này chỉ cần chú ý đến chế độ ăn uống, không nên vận động quá mạnh là được ạ."
Giang Tự Châu vốn đã gầy, sau khi bị thương lại gầy hơn rất nhiều, ông Kha cảm thấy đau lòng cho cháu trai, không thèm nhìn Phó Thừa lấy một cái: "Đi thôi, vào trong rồi nói chuyện."
Sau đó, ông kéo Giang Tự Châu đi như một đứa trẻ, lướt ngang qua Phó Thừa mà không hề nhìn anh lấy một cái.
Ông Phó hạ giọng: "Cái ông này đang rất tức giận. Lát nữa cháu phải bày tỏ thái độ cho thật tốt, ông ấy nói gì thì phải nghe nấy."
Phó Thừa bất lực nhìn ông nội đang lo lắng cho mình: "Ông yên tâm ạ."
"Đúng rồi, Tiểu Châu hiện đang bị thương, cháu nên chăm sóc nó nhiều hơn. Dù bận cũng phải gọi điện hỏi thăm." Hai ông cháu đi tới cửa, ông Phó lại cảnh cáo: "Ông thấy Tiểu Châu sụt cân rất nhiều, sắc mặt cũng không được hồng hào, đừng nói là ông Kha, ngay cả ông cũng thấy lo lắng."
"Tự Châu sống ở nhà khách trong đội ạ." Phó Thừa giữ cửa cho ông đi vào: "Cháu sẽ chăm sóc em ấy thật tốt."
Ông Phó cũng không suy nghĩ nhiều, vỗ vỗ cánh tay Phó Thừa, thở phào nhẹ nhõm: "Vậy thì tốt."
"Hôm nay dì uống trà sữa của Tiểu Châu, thấy cả người rất ấm áp!" Dì cười vui vẻ nói: "Sáng ngủ dậy dì bị nghẹt mũi, bây giờ đã khỏi hẳn rồi!"
"Cảm ơn trà sữa của anh Châu!" Trong nhà ăn, mọi người đều nói lời cảm ơn, Phó Thừa thấy vậy không khỏi sững sờ.
Dì đặt cháo đã nấu chín lên bàn, Phó Thừa ngồi bên cạnh, thấp giọng hỏi: "Em mua trà sữa cho tất cả luôn à?"
Cháo vẫn còn hơi nóng, lúc này bụng Giang Tự Châu vẫn chưa ăn được thức ăn quá nóng, cậu cúi đầu dùng thìa khuấy cháo trong bát, nhanh nhẹn nói: "Đúng vậy, nhưng chỉ có ly của anh mới thêm trân châu thôi."
Những chữ cuối cùng tựa như đang dỗ dành anh, ban đầu Phó Thừa cũng không có ý gì, khi nghe Giang Tự Châu nói xong, anh bất đắc dĩ nở nụ cười, nhưng anh phải thừa nhận rằng trong lòng rất vui vì sự quan tâm dịu dàng của Giang Tự Châu.
"Ý anh muốn hỏi em làm thế nào mà em xác định được có bao nhiêu người trong đội nhanh như vậy."
Giang Tự Châu cúi đầu hớp một ngụm cháo, sau đó thản nhiên nói: "Em có tin tức nội bộ."
Không cần suy nghĩ, anh liền biết 80% khả năng là Lưu Dương, Phó Thừa cũng không hỏi thêm gì nữa, nhìn Giang Tự Châu chỉ ăn thêm được mấy ngụm cháo, trông cậu ăn không ngon miệng lắm.
Chế độ ăn uống hiện tại của cậu rất ít muối và dầu, việc chuẩn bị món ăn phong phú hơn thực sự rất khó, Phó Thừa rất đau lòng, nhưng anh không thể làm gì được.
Đột nhiên, một tiếng chuông cảnh báo sắc bén vang lên, Giang Tự Châu còn chưa kịp phản ứng gì thì mọi người đã đứng dậy, hô vang rồi chạy ra ngoài.
"Em ăn thêm mấy miếng nữa đi!" Lời dặn dò của Phó Thừa lẫn vào trong tiếng kéo ghế ầm ầm chói tai, chỉ trong vài giây, Giang Tự Châu là người duy nhất còn lại trong nhà ăn.
"Haizzz! Còn chưa ăn xong bữa nữa!"
Dì mới bước lại vào bếp thì nghe thấy tiếng động liền chạy ra ngoài xem, vừa lúc nhìn thấy người lính chạy ra cuối cùng bị trượt chân suýt ngã ở cửa, dì đau lòng không thôi.
Giang Tự Châu đặt thìa xuống đứng dậy, vừa đi tới cửa nhà ăn đã nghe thấy tiếng còi xe cứu hỏa gầm rú.
Các đĩa cơm trên bàn hầu như vẫn còn nguyên, đồ ăn bên trong vẫn còn nóng. Tình huống này vốn là chuyện bình thường trong cuộc sống của lính cứu hỏa, những chàng trai dì xem như con mình đều chạy đi làm nhiệm vụ hết rồi, nhưng vẫn còn một cục cưng ở đây nên dì thở dài bước tới: "Tiểu Châu, chúng ta ăn cơm trước nhé, đội trưởng Phó nói bây giờ bụng của cháu không chịu được lạnh."
Giang Tự Châu cũng lo lắng không kém, cậu cũng biết tính chất nghề nghiệp của Phó Thừa là như thế, cậu quay lại bàn ngồi xuống, nhìn sang ly trà sữa mà Phó Thừa mới uống được một nửa đặt bên cạnh. Cậu cảm thấy rất khó chịu, ăn cháo như nhai sáp, cậu ăn thêm mấy miếng nữa rồi cầm lấy ly trà sữa của Phó Thừa đang uống dở trở về nhà khách.
Cậu không hề nghi ngờ khả năng của Phó Thừa, nhưng khi đối mặt với thảm họa, con người là một sinh vật vô cùng nhỏ bé, không ai có thể đảm bảo rằng anh sẽ bình an trở về sau mỗi nhiệm vụ.
Mãi đến hơn ba giờ chiều, chiếc xe cứu hỏa khởi hành lúc giữa trưa mới quay trở lại, Phó Thừa đang cúi đầu ghi chép vào sổ, Triệu Lâm từ phía sau vỗ vỗ vai Phó Thừa: "Đội trưởng Phó! Ông chủ Giang đang đợi anh ở cửa kìa!"
Phó Thừa cau mày ngẩng đầu, tài xế cuối cùng cũng dừng xe lại.
Trong mắt Giang Tự Châu đầy sự lo lắng, cậu nhìn chiếc xe cứu hoả đang dừng ở cửa, Phó Thừa mở cửa nhảy xuống xe, thấy vậy, Giang Tự Châu tiến về phía trước hai bước.
Bộ đồ cứu hộ và găng tay của Phó Thừa đều dính đầy máu, đôi mắt của Giang Tự Châu nheo lại, sự lo lắng trong mắt cậu nhanh chóng biến thành hốt hoảng.
"Không phải máu của anh, em yên tâm." Phó Thừa thấp giọng an ủi.
Giang Tự Châu ngước mắt lên, ngơ ngác nhìn anh: "Anh có bị thương không?"
Phó Thừa cười nói: "Không có, bên ngoài gió lớn, chúng ta về trước đi, anh đi tắm một chút."
Trong phòng không có chỗ tắm rửa nên Phó Thừa đưa Giang Tự Châu về trước, thấy Giang Tự Châu hình như vẫn còn lơ mơ, anh vừa đi vừa giải thích: "Ở đường Tam Đài xảy ra một vụ tai nạn xe liên hoàn, 3 chiếc ô tô bị biến dạng nghiêm trọng, cần có dụng cụ phá dỡ, khi cứu người ra thì bị dính máu của nạn nhân, nạn nhân lập tức được chuyển đến bệnh viện gần đó nên cả đội mới về sớm như vậy."
Chỉ cần nhìn vết máu trên người Phó Thừa là có thể dễ dàng tưởng tượng ra thảm kịch tại hiện trường, Phó Thừa lo lắng nhìn Giang Tự Châu vẫn chưa bình tĩnh lại được, anh cố gắng nói hết sức nhẹ nhàng, không biết Giang Tự Châu có nghe anh nói không mà nãy giờ cậu vẫn im lặng.
Hai người dừng lại ở cửa phòng, Phó Thừa lấy chìa khóa mở cửa, sau khi Giang Tự Châu đi vào thì anh nói: "Anh đi tắm trước, em..."
Anh còn chưa nói xong, Giang Tự Châu đã đột nhiên xoay người ôm lấy eo Phó Thừa.
Động tác của cậu rất vội, Phó Thừa đỡ lấy vai cậu, quay đầu hôn lên thái dương cậu, thấp giọng an ủi: "Anh thật sự không sao."
Trên người Phó Thừa có mùi hôi, vết máu chưa khô hẳn đã dây lên áo khoác nhạt màu của Giang Tự Châu, Giang Tự Châu vốn ưa sạch sẽ nhưng giờ đây lại chẳng quan tâm gì, cậu cứ thế ôm chặt lấy Phó Thừa.
Phó Thừa thở dài, anh nhìn quanh phòng, chăn bông trên giường vẫn là miếng đậu phụ Phó Thừa gấp buổi sáng, chứng tỏ buổi trưa Giang Tự Châu không hề nghỉ ngơi.
Phó Thừa không thể bỏ mặc một mình Giang Tự Châu đang yếu đuối như vậy được, anh đứng ở cửa ôm Giang Tự Châu một lát, sau đó Phó Thừa vào phòng tắm xối nước lạnh.
Trong quá trình cứu hộ, bị thương là điều không thể tránh khỏi, Phó Thừa lấy quần áo bước vào phòng tắm, anh nhìn vào gương và nhìn thấy vết bầm tím trên vai, chúng không đau nhưng trông có vẻ hơi đáng sợ.
Vết thương này đối với đội trưởng Phó không là gì, nhưng nếu Giang Tự Châu nhìn thấy thì chắc chắn sẽ rất lo lắng, Phó Thừa cười khổ cởi áo ra, cửa phòng tắm sau lưng đột nhiên bị đẩy ra.
Giang Tự Châu nhìn chằm chằm vào vai Phó Thừa.
Đội trưởng Phó vốn đã quen với việc bị thương im lặng thở dài nhìn Giang Tự Châu đang quét mắt nhìn từ trên xuống dưới để kiểm tra, khi cậu xác nhận trên cơ thể trần trụi của Phó Thừa không còn vết thương nào nữa thì cậu mới bước đến sau lưng anh, nhẹ nhàng hôn lên vết bầm.
Phó Thừa không có thời gian ăn trưa, tắm rửa xong phải đi họp ngay. Giang Tự Châu đã có thể thả lỏng người, cậu ngủ một lát, trước giờ điểm danh để ăn tối, cậu và Phó Thừa cùng lên xe.
"Lát nữa chúng ta đi siêu thị mua chút đồ ăn, tối nay anh muốn ăn gì để em nấu." Giang Tự Châu quay đầu hỏi Phó Thừa.
Phó Thừa bị cậu hỏi như vậy thì cười rồi nói: "Đã nói là sẽ chăm sóc em thật tốt, sao có thể để em nấu cơm được."
Tuy toàn đội đều coi ông chủ Giang như báu vật, nhưng Giang Tự Châu cũng không mỏng manh đến độ cầm trong tay sợ vỡ hay ngậm trong miệng sợ tan mà không nấu nổi một bữa cơm.
"Theo em được biết thì hình như đội trưởng Phó không giỏi nấu nướng lắm nhỉ?"
Phó Thừa thẳng thắn nói: "Sẽ nấu không được ngon, nhưng làm cơm cho người bệnh như em thì cũng không đến nỗi."
Lần trước cậu đã ở nhà Phó Thừa một đêm nên lần này đến đây Giang Tự Châu không còn cảm giác xa lạ nữa, Phó Thừa không thường xuyên ở nhà, mỗi tháng đều có dì đến dọn dẹp nhà cửa. Từ ngày quyết định tỏ tình với Giang Tự Châu và ở bên cậu, sau khi đưa cậu về đội để chăm sóc, Phó Thừa chuyển thêm một ít tiền cho dì giúp việc để nhờ dì mua giúp dép và những vật dụng cơ bản hàng ngày.
Đội trưởng Phó tất nhiên đã có sự chuẩn bị. Sau khi rửa tay xong, anh lướt điện thoại tìm công thức nấu ăn, lấy nguyên liệu mà dì giúp việc đã mua ra. Giang Tự Châu thì không có việc gì làm, cậu muốn giúp rửa bát nhưng bị từ chối nên đành dựa vào tủ lạnh trò chuyện với Phó Thừa.
Một đêm như vậy khiến Giang Tự Châu cảm thấy thoải mái, cậu nhìn món cháo sôi lên trong nồi, Phó Thừa đeo tạp dề, xắn tay áo đứng bên bồn để rửa rau, ánh sáng từ trong bếp chiếu lên hai người, thời gian dường như trôi chậm lại.
Sáng hôm sau, sau khi ăn sáng xong, Phó Thừa đưa Giang Tự Châu đến viện dưỡng lão.
Kể từ khi ông Kha biết Giang Tự Châu bị thương mà không chịu nói với ông, ông luôn canh cánh cơn tức giận trong lòng, thậm chí còn giận lây sang ông Phó.
Biết hôm nay hai người sẽ đến, ông Kha đã dậy từ sớm ra ngồi trong sân, gần mười giờ, ông nhìn thấy Phó Thừa và Giang Tự Châu đang từ từ đi tới, ông càng nhìn Phó Thừa càng thấy chướng mắt.
"Ông ngoại đang ở trong sân kìa." Giang Tự Châu có thị lực rất tốt, khi nhìn thấy hai ông lão, cậu liền đi chậm lại một chút: "Em đoán ông đang rất tức giận, lát nữa thế nào cũng nổi đóa lên cho xem."
Phó Thừa cảm thấy áy náy trong lòng, anh nói: "Lát nữa anh sẽ nhận lỗi với ông Kha."
Đi tới cửa căn nhà, Giang Tự Châu tỏ vẻ như không có chuyện gì đi tới trước mặt ông Kha: "Ông ngoại, trời lạnh như vậy sao ông còn ngồi ở ngoài thế này?"
"Hừ!" Ông Kha khịt mũi nặng nề: "Lạnh đến mức nào? Có thể lạnh bằng trong lòng ông lúc này không hả?"
Giang Tự Châu mím môi cười: "Ông ngoại, cháu biết mình sai rồi."
Cả tuần này ông Phó cũng không vui vẻ gì, Phó Thừa da dày thịt béo, có bị thương nhập viện thì ông Phó cũng chưa bao giờ cảm thấy quá đau lòng, nhưng Giang Tự Châu lại không giống vậy, nhìn cậu dường như chưa bao giờ phải chịu khổ. Để cứu Phó Thừa mà cậu phải chịu đựng nỗi đau như vậy, ông cảm thấy rất áy náy vì vết thương nghiêm trọng của cậu, ông tức giận liếc nhìn thằng cháu may mắn của mình rồi đi đến chỗ Giang Tự Châu.
"Tiểu Châu à, cơ thể của cháu như thế nào rồi?"
Giang Tự Châu cười giải thích: "Bác sĩ nói không có vấn đề gì nữa ạ, trong khoảng thời gian này chỉ cần chú ý đến chế độ ăn uống, không nên vận động quá mạnh là được ạ."
Giang Tự Châu vốn đã gầy, sau khi bị thương lại gầy hơn rất nhiều, ông Kha cảm thấy đau lòng cho cháu trai, không thèm nhìn Phó Thừa lấy một cái: "Đi thôi, vào trong rồi nói chuyện."
Sau đó, ông kéo Giang Tự Châu đi như một đứa trẻ, lướt ngang qua Phó Thừa mà không hề nhìn anh lấy một cái.
Ông Phó hạ giọng: "Cái ông này đang rất tức giận. Lát nữa cháu phải bày tỏ thái độ cho thật tốt, ông ấy nói gì thì phải nghe nấy."
Phó Thừa bất lực nhìn ông nội đang lo lắng cho mình: "Ông yên tâm ạ."
"Đúng rồi, Tiểu Châu hiện đang bị thương, cháu nên chăm sóc nó nhiều hơn. Dù bận cũng phải gọi điện hỏi thăm." Hai ông cháu đi tới cửa, ông Phó lại cảnh cáo: "Ông thấy Tiểu Châu sụt cân rất nhiều, sắc mặt cũng không được hồng hào, đừng nói là ông Kha, ngay cả ông cũng thấy lo lắng."
"Tự Châu sống ở nhà khách trong đội ạ." Phó Thừa giữ cửa cho ông đi vào: "Cháu sẽ chăm sóc em ấy thật tốt."
Ông Phó cũng không suy nghĩ nhiều, vỗ vỗ cánh tay Phó Thừa, thở phào nhẹ nhõm: "Vậy thì tốt."