Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Nghịch Đồ - Mộc Tô Lý

Chương 58: Phỏng đoán



Dưới trời tuyết trắng dày đặc, Bạch Kha gần như không cảm nhận được cái lạnh, y giống như một kẻ vô tình lạc vào không gian thời gian này, nhìn thấy mọi sự kiện xảy ra với chính mình mà chẳng chút liên hệ.
Có lẽ không có trải nghiệm nào kỳ lạ hơn thế.
Nhưng y lại cảm nhận được trái tim đã bao lâu không rung động của mình đang dần dần dao động theo từng bước chân.
Tựa như một chiếc hộp gỗ phủ đầy bụi bặm và mạng nhện bị lãng quên bao năm trong góc khuất, chính tay y đã cất giấu, nhưng theo năm tháng, y đã quên mất sự tồn tại của nó, cũng quên luôn bên trong chứa đựng những gì, khi lớp bụi bị phủi đi, ổ khóa cũ kỹ được mở ra, trong lòng y lại dâng lên một cảm giác kỳ lạ, khẩn trương, mong chờ xen lẫn một nỗi khổ sở mạc danh không thể lý giải.
Vô thức, Bạch Kha bước về phía khối đá thần màu huyền đen giữa trời tuyết bay.
Y không thể tìm ra manh mối trong mớ ký ức rối ren và tạm thời cũng chẳng nhớ nổi nơi này đã từng xảy ra chuyện gì, hay ai đã từng đến đây. Y không biết điều gì sẽ và đang chờ đợi phía trước, nhưng trực giác mách bảo y nên tiến thêm vài bước, tới gần khối đá thần ấy.
Khi mái tóc dài đen như mực của y còn vương trên vai, y đã đứng trước tảng đá khổng lồ, bỗng một người từ vách đá cao bên dưới nơi biển mây cuồn cuộn và tuyết tung bay leo lên.
Người đó mặc bộ y phục đen trầm hơn cả khối đá thần khổng lồ, gió lớn thổi qua, lộ rõ thân hình rắn chắc và cao lớn, tóc của người đó được buộc gọn gàng, không để lại dù chỉ một sợi tóc mái, khiến gương mặt góc cạnh thêm phần mạnh mẽ.
"Quân Tiêu..." Bạch Kha vô thức mấp máy đôi môi, nhưng nhận ra người đó hoàn toàn không nghe thấy giọng của y.
Quân Tiêu từ vách đá leo lên thuộc về thời không cách đây hàng nghìn năm, dù tuy rằng lúc này hắn cau mày, mặt đầy tâm sự nặng nề, nhưng so với khí khí chất già dặn sau này, thiếu một phần tang thương, thì hắn vẫn còn mang chút nét non nớt của tuổi trẻ.
Chính vì vậy, khoảnh khắc nhìn thấy biểu cảm của hắn, Bạch Kha đột nhiên xúc động nảy sinh cảm giác muốn bước tới và vỗ nhẹ lên vai hắn, như muốn an ủi.
Ánh mắt của y không rời khỏi mà nhìn chằm chằm Hoắc Quân Tiêu.
Chỉ thấy Hoắc Quân Tiêu vừa chạm đất, tay phải của hắn có chút cứng nhắc đến cổ quái, như thể không thể cử động được. Tám phần có lẽ cánh tay phải đã bị thương. Nhưng dường như Hoắc Quân Tiêu không mấy bận tâm về điều đó, hắn giống như có chuyện gì rất gấp, mũi chân vừa chạm xuống đất liền nhanh chóng lao xuống theo con đường nhỏ khác hướng về phía vách núi.
Nếu là ngày thường, Bạch Kha gần như không thể đuổi kịp bước chân của Hoắc Quân Tiêu, nhưng lúc này y chỉ là linh hồn của Bạch Linh Trần, nên đuổi theo hắn không mấy khó khăn.
Y theo sát Hoắc Quân Tiêu xuống khỏi vách đá cao, đáp xuống trước Vân Phù Cung, rồi không chút chần chừ lao vào trong điện, trực tiếp tiến tới căn phòng phía đông của hậu điện.
Bạch Kha tưởng rằng với thân phận linh hồn của mình, y không thể phát ra âm thanh, không cảm nhận được cái rét lạnh, và các ngũ cảm của y hẳn đã bị mất hết, nhưng ai ngờ khi bước vào phòng, y trong nháy mắt vẫn có thể ngửi thấy một mùi hương thuốc đắng thanh.
Mùi thuốc này pha trộn với một loại hương lạnh thoang thoảng, phả vào mặt, khiến Bạch Kha thoáng chốc cảm thấy hoảng hốt.
Hương này rất quen thuộc, như thể y đã từng ngửi thấy ở đâu.
Y ngẫm nghĩ một lúc, rồi nhớ ra rằng nó rất giống mùi hương mà y đã ngửi được trong khu rừng rậm ở Hằng Thiên Môn. Mỗi lần ngửi thấy mùi hương này, y đều nhận ra mình đang lạc trong một ảo cảnh.
Mặc dù sự việc ấy chỉ vừa mới xảy ra cách đây mười mấy phút, nhưng đối với Bạch Kha bây giờ, lại mơ hồ như đã xảy ra từ rất lâu ở trước kia.
Mà mùi hương thuốc trong căn phòng này lại có đôi chút khác biệt với hương trong rừng, mùi hương này như từ sâu thẳm trong ký ức của y mà phát ra, khơi dậy các loại cảm xúc cuồn cuộn dâng lên, nhìn căn phòng trước mắt, ngửi thấy mùi hương này, Bạch Kha có cảm giác như mình đã từng ngủ rất lâu trong một không gian như vậy.
"Sư tổ, tất cả nguyên liệu đã tìm đủ!" Giọng nói của Hoắc Quân Tiêu đột ngột vang lên, kéo y ra khỏi dòng cảm xúc chìm sâu.
Bạch Kha trấn tĩnh lại, nhìn kỹ thì thấy người nằm trênthạch đài khi nãy, Bạch Linh Trần, giờ đang nằm trên giường trong phòng, đứng bên cạnh giường là Dư Hiền, người trước đó đã truyền linh lực cho Bạch Linh Trần.
Khoảng khắc Hoắc Quân Tiêu vừa đáp đất và mở miệng lên tiếng, Dư Hiền như một pho tượng sống lại, nhanh chóng giật lấy chiếc túi lụa thêu hoa văn chìm mà Hoắc Quân Tiêu đang cầm, mở ra nhìn thoáng qua bên trong, gật đầu và lẩm bẩm đếm số vật liệu trong túi. Sau đó, ông ngẩng đầu, vỗ mạnh người Hoắc Quân Tiêu: "Đủ rồi! Tốt lắm, tiểu tử. Mấy món nguyên liệu trời đất khó tìm này, ngươi đều gom đủ rồi. Bị thương không?!"
Hoắc Quân Tiêu liền xua tay liên tục: "Ta có thể bị thương gì chứ! Đủ rồi thì sư tổ mau mở lò luyện đan đi, chuyện khác tính sau, cứu sư phụ mới là quan trọng!"
Dư Hiền rõ ràng cũng biết bây giờ không phải lúc để nói chuyện phiếm, ông không thể chậm trễ thêm, liền buộc miệng túi, vỗ lên vai Hoắc Quân Tiêu, rồi nói: "Ngươi ở đây trông chừng hắn, ta vừa rút linh lực ra, sau ba khắc ngươi phải tiếp tục truyền, ta bây giờ đi mở lò!"
Nói xong, ông lập tức biến mất như một cơn gió không còn bóng dáng.
Khi Dư Hiền rời đi, cơ thể luôn căng thẳng của Hoắc Quân Tiêu mới thả lỏng ra. Hắn đầu tiên giơ tay ra, nhẹ nhàng tạo ra hai ngọn lửa nhỏ, rồi nói: "Nguyên liệu đã đủ, trở về nhanh chóng!" Sau đó, hắn ném hai ngọn lửa màu xanh lam đó ra ngoài. Chúng biến thành hai con chim lửa bay ra khỏi điện, trong chốc lát đã biến mất.
Bạch Kha thấy Hoắc Quân Tiêu bước một bước tới gần mép giường, rồi khuỵu gối xuống, nhẹ nhàng nắm lấy tay của Bạch Linh Trần đang đặt bên cạnh người, ôm trọn trong lòng bàn tay của mình.
Khi bàn tay của Bạch Linh Trần bị nắm lấy, Bạch Kha bỗng dưng cảm nhận được một cảm giác ấm áp và không mấy mềm mại đến từ tay phải của mình.
Y nhìn Hoắc Quân Tiêu nắm chặt tay Bạch Linh Trần, từ từ đưa tay lại gần má mình, dường như muốn áp vào, nhưng lại kiềm chế bản thân. Rốt cuộc trong phòng này không chỉ có hai người bọn họ, mà còn có các thị đồng của Vân Phù Cung.
Hoắc Quân Tiêu im lặng một lúc, đứng dậy rồi ngồi xuống ghế bên giường, dặn dò tên thị đồng: "Minh Viễn, giúp ta lấy ít nước đến đây."
Thị đồng có khuôn mặt hơi tròn gật đầu rồi chạy đi, chỉ trong chớp mắt đã mang chậu nước sạch quay lại phòng.
Bạch Kha nhìn Hoắc Quân Tiêu ngồi bên mép giường, cởi xuống nửa bên áo, để lộ cánh tay phải đầy máu thịt bê bết.
Trên cánh tay hắn bị xé mất một mảng da thịt, miệng vết thương tím đen, xung quanh da chuyển sang màu xanh xám bất thường, rõ ràng không phải vết thương bình thường. Nghe câu hỏi của Dư Hiền lúc trước, có lẽ là do bị một loài độc vật khó đối phó cắn phải trong lúc đi lấy dược liệu.
Ngay cả Bạch Kha chỉ đứng nhìn miệng vết thương thôi cũng không nhịn được mà cắn răng, vậy mà Hoắc Quân Tiêu lại như đang xử lý cánh tay của người khác, không chút biểu cảm.
Thị đồng đứng bên cạnh rõ ràng không ngờ trên người hắn còn có vết thương lớn như vậy, thoáng ngẩn ra rồi vội vã lục tìm thuốc và khăn lụa, định giúp đỡ, nhưng lại bị Hoắc Quân Tiêu giơ tay cản lại: "Độc tính lớn, ta có thể chịu được, các ngươi thì không thể chạm vào."
Quân Tiêu im lặng một lúc, sau đó đứng dậy ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường, dặn dò người hầu: "Minh Viễn, giúp ta lấy chút nước."
Người hầu có khuôn mặt tròn trịa gật đầu, lập tức chạy đi, chỉ trong chớp mắt đã quay trở lại phòng với một chậu nước trong tay.
Bạch Kha nhìn Quân Tiêu ngồi bên giường, cởi nửa áo, để lộ cánh tay phải đầy máu me.
Trên cánh tay hắn có một vết thương, bị xé toạc mất một mảng thịt, vết thương tím đen, vùng da xung quanh tái xám một cách bất thường, rõ ràng đây không phải là vết thương bình thường. Nghe qua câu hỏi của Dư Hiền lúc trước, có lẽ hắn đã bị một loại độc vật cực kỳ nguy hiểm cắn khi tìm kiếm một loại dược liệu nào đó.
Ngay cả Bạch Kha, người chỉ đứng nhìn, cũng không kìm được mà nghiến răng khi thấy vết thương kia, nhưng Quân Tiêu lại như đang xử lý cánh tay của người khác, khuôn mặt không biểu lộ chút cảm xúc.
Người hầu đứng bên cạnh rõ ràng không ngờ rằng hắn vẫn còn mang trên mình một vết thương lớn như vậy, ngẩn người ra một lúc rồi vội vã lấy thuốc và vải lụa để giúp hắn, nhưng lại bị Quân Tiêu giơ tay ngăn lại: "Độc tính quá mạnh, ta chịu được, các ngươi thì không thể chạm vào."
Hắn nói, rồi dùng nước sạch rửa qua vết thương, lau sạch máu bám xung quanh, sau đó, hắn lại đặt bàn tay trái lên vết thương, tay uốn thành hình móng vuốt, máu đen liền bị hút ra qua lòng bàn tay hắn, rỉ xuống từ các khe hở các ngón tay, nhỏ từng giọt xuống chậu nước, nhanh chóng nhuộm đỏ cả chậu.
Thẳng đến khi dòng máu từ kẽ tay hắn trở lại màu đỏ tươi, Hoắc Quân Tiêu mới rút tay về, dùng một mảnh vải lau tay, sau đó nhận lấy lọ thuốc từ tay thị đồng mà không chút do dự đổ bột thuốc lên vết thương đang hở, rồi dùng vài mảnh lụa sạch băng lại sơ qua, sau đó mặc lại áo.
Hắn khoát tay ngăn thị đồng không cần dọn chậu nước, tự mình ra ngoài xử lý nước máu độc, sau đó rửa tay sạch sẽ rồi quay lại ngồi bên giường.
Hoắc Quân Tiêu im lặng nhìn Bạch Linh Trần, đến khi thời gian ba khắc mà Dư Hiền nhắc tới đã trôi qua, thấy ngón tay của Bạch Linh Trần khẽ giật, quanh thân bắt đầu xuất hiện một luồng hút mạnh, hắn liền vội vã mở trận, truyền linh lực cho Bạch Linh Trần.
Gần như không có lấy một khắc để nghỉ ngơi.
Bạch Kha cứ đứng yên lặng sau lưng hắn mà quan sát, bởi vì có sự liên kết với Bạch Linh Trần, nên khi Hoắc Quân Tiêu nhắm mắt truyền linh lực trong trận, y cũng có thể cảm nhận được linh lực trong cơ thể mình đang dao động, tựa như chính y đang nằm trên giường vậy.
Trong lúc y còn đang lặng lẽ quan sát, thì khung cảnh trước mắt bỗng như gợn sóng một chút, khiến y choáng váng, theo phản xạ liền nhắm mắt lại.
Khi mở mắt ra, cảnh tượng trước mặt đã thay đổi——
Bạch Linh Trần vẫn nằm đó, Hoắc Quân Tiêu vẫn đang truyền linh lực cho y, chỉ là nhìn bộ dạng của hắn có vẻ như đã duy trì trạng thái này rất lâu rồi. So với trước đó, trong phòng lúc này còn có ngiều thêm ba người——Dư Hiền, người đã nói sẽ đi luyện đan, một nam tử dáng người cao ráo, tuấn tú, mang vẻ thư sinh, và một nữ tử trẻ tuổi với gương mặt tươi tắn như hoa đào nhưng một thân trang phục bạch y mộc mạc giản dị.
Rõ ràng đó là những người mà Bạch Kha chưa từng gặp, nhưng lại có cảm giác thân thuộc và đau lòng không thể giải thích được. Như thể đang nhìn người mình yêu thương hết mực lại mang đầy vẻ u sầu.
Dư Hiền liếc nhìn Hoắc Quân Tiêu bên giường, giọng khàn khàn nói với hai người còn lại: "Dược không có tác dụng, có chút phiền phức. Hai ngươi là sư huynh muội ở đây, hãy trông chừng Hoắc Quân Tiêu một chút, tiểu tử đó từ nhỏ đến lớn luôn cố tỏ ra mạnh mẽ, dù có kiệt sức cũng không chịu dừng lại, các ngươi thấy hắn không chống nổi nữa thì phải thay hắn ngay. Ta sẽ lại đến lò luyện dược tìm cách, thử phương thuốc cuối cùng đó."
Ông nói xong thì tức giận thở dài: "Nhớ để ý tin tức bên ngoài, cái thứ đáng ghét như tảng băng kia chỉ tạm thời bị đánh về, giờ đang yên ắng một chút, nhưng đã hại mấy chục môn phái nhỏ vô tội, nếu lại bị lũ ngốc không có đầu óc làm cho thoát ra, thì không có môn phái nào tiếp theo có thể thay Ngọc Sinh Môn gánh lấy tai họa này đâu."
Lời của Dư Hiền vừa dứt, cả ba người đều im lặng.
Một lát sau, đôi mắt của nữ tử kia bị bao phủ một làn sương mù, nàng nói với Dư Hiền: "Sư tổ... phương thuốc cuối cùng có thành công không? Nếu không thành, thì sư phụ ngài ấy——"
"Sư muội!" Nam tử tuấn tú văn nhã bên cạnh đột nhiên lên tiếng cắt ngang lời nàng, môi mím chặt, liếc nhìn về phía Hoắc Quân Tiêu và Bạch Linh Trần, rồi trầm giọng nói: "Sư phụ sẽ không sao, chắc chắn sẽ có cách."
Bạch Kha nghe cuộc đối thoại này, y cũng đoán ra thân phận của hai người kia, hẳn là sư đệ Ổ Nam và sư muội Thẩm Hàm mà Hoắc Quân Tiêu đã từng nhắc đến.
Chỉ là sau khi Ổ Nam nói ra câu cuối, cùng với Thẩm Hàm liếc mắt nhìn nhau một cái, ánh mắt này Dư Hiền không nhìn thấy, nhưng lại lọt vào mắt Bạch Kha, như thể hai người họ vừa thầm hứa ước định điều gì đó... Không hiểu sao, ngay lập tức trong đầu y lại liên tưởng đến một số chuyện.
Ý nghĩ đó vừa lóe lên, tim y bỗng lỡ một nhịp, y chẳng muốn nó thành sự thật một chút nào, nhưng những ký ức lộn xộn trong đầu cứ gào thét, mơ hồ báo hiệu rằng, có lẽ y đã đoán đúng rồi.
Chương trước Chương tiếp
Loading...