Nghịch Đồ - Mộc Tô Lý
Chương 14: Hằng Thiên (2)
Mặc kệ đồ đệ hời rơi từ trên trời rơi xuống rốt cuộc có lai lịch như nào, việc hắn mạnh hơn so với người đứng đầu Hằng Thiên Môn là điều chắc chắn. Cho nên, với tình hình có chống lưng của Hoắc Quân Tiêu, Bạch Kha đối với chưởng môn có vẻ oai phong trước mặt cũng không e ngại.
Hơn nữa, đối với phương diện tu đạo y biết rất ít, không giống như Hồng Hiền và Lâm Kiệt ở trong ngọn núi này, y không có bất kì cấp bậc về gì tu vi, cũng không có cảm giác trực quan nào về sự áp chế tu vi.
Vì thế, thời điểm có hai người căng thẳng bên cạnh, Bạch Kha như cũ vẫn thẳng vai lưng, sinh ra một cỗ khí thế của người có phong cốt*.
*Phong cốt: cốt cách khí khái,
Chưởng môn kia nâng mí mắt lên liếc nhìn Bạch Kha một cái, đánh giá một phen từ trên xuống dưới, sau đó chuyển ánh mắt sang người Hồng Hiền. nói: "Sư đệ, đây là môn đồ mà đệ tử ngươi chiêu mộ?"
"Đúng vậy." Hồng Hiền làm cái lễ, sau đó bắt đầu mở to mắt nói dối: "Chưởng môn sư huynh ngươi cũng có thể nhìn thấy đứa nhỏ này có căn cốt cực tốt, tư chất không tồi, là một hạt giống tốt, đáng tiếc duy nhất là chỉ hơi lớn tuổi một chút."
Bạch Kha biết trong lời nói quanh co của ông ta đa phần là nói nhảm, trong lòng ha ha một tiếng: Tôi lớn tuổi, thì chẳng phải các ông sớm nên bị chôn.
"Ồ." Chưởng môn nghe xong Hồng Hiền nói, hai mắt khép hờ, như thể đang thật sự cân nhắc có nên thu hay không thu Bạch Kha làm môn đồ không.
Thật là một trò diễn hay.
Bạch Kha nghĩ rằng những người này không đi đóng phim quả thực là lãng phí tài năng, theo cách nói của những người đó— còn kèm theo những hiệu ứng đặc biệt có một không hai.
Chưởng môn suy tư trong chốc lát, sau đó nâng bước đi đến trước mặt Bạch Kha, nói: "Mắt mù?"
Giọng nói của hắn ta cũng đặc biệt, rất dày và nặng giọng mũi, cùng với diện mạo bên ngoài có chút không phù hợp.
Bạch Kha chỉ cảm thấy người này từ trên xuống dưới từ trong ra ngoài đều lộ ra một cảm giác không thoải mái, tự nhiên.
Sau khi lựa ra hai khuyết điểm lớn của Bạch Kha là mù và lớn tuổi, chưởng môn mười phần tự nhiên đi vài bước chung quanh Bạch Kha, nhìn qua nhìn lại đánh giá một lần nữa, tựa hồ đang tìm ra lý do để "Người đệ tử này đáng để tiếp nhận".
Chỉ là Bạch Kha, Lâm Kiệt và Hoắc Quân Tiêu mang theo Bạch Tử Húc ẩn thân đứng ở bên cạnh đều rõ ràng trong lòng, này bất quá chỉ đang thừa cơ nhìn nốt chu sa trên gáy của Bạch Kha sau đó mượn lý do thoái thác.
Chưởng môn tự nhận là đã bất động thanh sắc mà thấy được cái hắn ta muốn nhìn, vì thế lại quay trở về dưới pho tượng, quay lưng về phía mọi người ngẩng đầu nhìn pho tượng, hỏi Bạch Kha một câu: "Tại sao cậu lại muốn vào Hằng Thiên Môn của tôi."
Bởi vì môn hạ của ông có hai cái ăn no rỗi việc không sợ đệ tử của tôi mà đưa thứ gì đó vào cổ tôi.
Bạch Kha nghĩ vậy trong lòng, nhưng ngoài miệng nhàn nhạt nói: "Nghe nói tu luyện thỏa đáng có thể chữa khỏi đôi mắt của tôi."
Trưởng lão Hồng hiền một bên nhếch khóe miệng lên, cười có chút trào phúng, đại khái cảm thấy ánh mắt thiển cận của Bạch Kha quả nhiên là giống đám phàm phu tục tử theo đuổi.
Nhưng chưởng môn kia sau khi nghe xong thì trầm mặc một lúc lâu, sau đó quay đầu liếc nhìn Bạch Kha một cái, hướng Lâm Kiệt nói: "Cậu ta là do ngươi mang về, thời gian ngươi nhập môn cũng không ngắn, cho nên dẫn cậu ta đi tìm phòng trống ở gần sân ngươi an bài đi. Hết thảy các chương trình tu luyện cùng tiến độ học cũng theo ngươi sắp xếp. Chỉ là cậu ta nhập môn quá muộm, qua thời điểm tốt nhất, ta sẽ phân phó người mỗi ngày đi lấy linh đan phụ trợ. Mặt khác, mỗi ngày vào tử ngọ, đưa cậu ta đến Tam Thanh Trì ngâm hai canh giờ, có thể trợ giúp cậu ta khôi phục mắt."
Lâm Kiệt:"..." Đột nhiên nhiều thêm tiểu đệ, cảm giác rất tuyệt vời! Tuyệt! Rất tuyệt!
Đáng tiếc điều này đều không phải sự thật....QAQ
Chưởng môn phân phó xong những việc này, liền vẫy vẫy tay, ý bảo Lâm Kiệt có thể cút đi.
Lâm Kiệt nhận lệnh, mang theo Bạch Kha xoay người đi về hướng ngoài điện, đi được hai bước quay đầu lại nhìn Hồng Hiền trưởng lão.
Hồng Hiền vẻ mặt ghét bỏ: "Mau đi đi, vi sư còn có chuyện quan trọng muốn nói với chưởng môn."
Cho nên Bạch Kha và Lâm Kiệt đành nghe lời mà lăn ra khỏi điện, khi chuẩn bị lăn về bậc thềm phía đông, hai người đột nhiên bị đông cứng người, sau đó bọn họ cảm thấy có thứ gì lạnh lẽo như một dải lụa băng thấm ướt chụp xuống từ đầu đến chân, điều này khiến hai người đều kìm lòng không đặng giật mình một cái.
Giật mình xong rồi, Bạch Kha phát hiện thân hình luôn ẩn nấp của Hoắc Quân Tiêu và Bạch Tử Húc xuất hiện tùy tiện trước mắt mình.
"Sao—" Y vừa định hỏi chuyện này là như nào, liền thấy trên bậc thềm xuất hiện thêm một cái đầu đen cùng mái tóc được cột trên đầu, một tiểu đệ tử từ dưới chân núi nhặt mang lên đây, ôm mấy cuốn tranh chữ và quyển trục, vội vàng chạy qua trước mặt họ, nhưng đối với bọn họ lại giống như không thấy.
Cho nên đây là đem y cùng Lâm Kiệt cùng nhau ẩn thân?
Hoắc Quân Tiêu không nói chuyện, chỉ chuyển động đầu ngón tay, Bạch Kha cảm thấy chính mình đang bị ôm vào eo rồi, còn chưa kịp phản ứng liền thấy cánh tay vung áo bào của Hoắc Quân Tiêu, bốn người bọn họ vừa nhìn lên đã xuất hiện bên trong đại điện vừa rồi, vừa lúc đứng ở bên phải phía pho tượng ngọc thạch trên đài cao.
Cách Hồng Hiền và chưởng môn Hằng Thiên chưa đầy hai trượng*, đang đứng giữa đại điện nói chuyện.
Bạch Kha không có phản ứng gì đặc biệt lớn, Bạch Tử Húc còn tốt hơn, biểu tình kia có lẽ cảm thấy rất mới mẻ, thú vị.
Chỉ có Lâm Kiệt yên lặng nuốt nước bọt một cái, mang theo biểu tình khẳng khái chịu chết, trừng lớn mắt chó nhìn hai người nói chuyện, trong lòng điên cuồng hò hét: Cmn! Nếu mà lão tử bị bắt nhất định sẽ bị đánh cho thăng thiên luôn! Có dũng khí dám hay không không thể kích thích như này được! Cmn quá kích thích!
Bởi vậy, cậu càng có thể tiến thêm một bước nhận thức được thực lực Hoắc Quân Tiêu—-ở trước mặt chưởng môn cùng trưởng lão mà có thể đem bốn người giấu hơi thở ẩn nấp mà không bị phát hiện, tuyệt đối không phải chuyện dễ dàng.
Bất quá, cậu vẫn có chút lo lắng, mặc kệ là Hoắc Quân Tiêu hay là chưởng môn, đối với cậu mà nói đều là ngôi sao ở chân trời, quá mức xa xôi không thể với tới. Làm cậu tính toán khoảng cách hai ngôi sao cách nhau đến bao xa, cậu căn bản không thể ước tính. Cho nên, cậu chỉ biết tu vi của Hoắc Quân Tiêu cao hơn chưởng môn, nhưng rốt cuộc là cao hơn một bậc, hay là tận tít xa xa trên đầu thì không rõ ràng lắm.
Nếu chỉ cao hơn một chút, thì bất kỳ sơ hở nào giữa đường đều có thể dẫn đến việc bọn họ bị bắt. Khi đó Hoắc Quân Tiêu một người mang theo một con gà cùng hai dân thường, muốn đột phá vòng vây của chưởng môn Hằng Thiên, trưởng lão và thậm chí đông đảo đệ tử để thoát thân.... Nghĩ lại cảm thấy thật điên cuồng.
Lúc này, Bạch Kha cùng Bạch Tử Húc lại lần nữa thể hiện ra cái gọi là "Kẻ vô tri không biết sợ".
Hai người này bình tĩnh đứng đó, thái độ cùng khí chất có ba phần tương tự, phảng phất như không phải họ đang nghe trộm bí mật của đại năng danh môn nói chuyện, mà giống như đang xem hai con khỉ đang xướng tuồng, còn kém không có vỗ tay cười một tiếng.
Theo trình độ nào đó mà nói, hai cha con nhà này đều có điểm giống nhau là thiếu đánh.
Mà hai người kia giống như "con khỉ lông dài" nhân mô cẩu dạng mặc đạo bào danh môn cũng xác thực không phụ sự mong đợi của mọi người mà bắt đầu nổi xướng—-
Liền thấy Hồng Hiền tiến đến trước mặt chưởng môn, thanh âm thấp thấp, nhưng vẻ mặt lại đặc biệt cao hứng: "Thế nào, ta nói không sai, đúng không? Lần này cuối cùng đã tìm được một cái phù hợp các điều kiện." Lông mày ông ta nhướng cao đến mức hận không thể bay ra khỏi mặt.
Chưởng môn so với ông ta cao thượng hơn một bậc lớn, vẫn còn chắp tay sau lưng, biểu tình vẫn như cũ, đôi mắt tử khí âm trầm, khóe miệng lại mang theo nụ cười mơ hồ: "Đúng vậy, Thất Tinh Đan nhập thể suốt một đếm còn chưa tự bạo chết, trước mắt cậu ta là người duy nhất."
Hắn ta vừa nói xong lời này, sắc mặt bốn người đang phá lệ phách lối nghe trộm trong nháy mắt thay đổi.
Sắc mặt Lâm Kiệt trắng bệch. Bạch Kha còn lại cau mày, duỗi tay đụng vào nốt chu sa sau gáy, nghi hoặc nhiều hơn kinh hoàng. Ngay cả Bạch Tử Húc cũng trở nên nghiêm túc.
Tuy nhiên sắc mặt âm trầm khó coi nhất phải nói đến Hoắc Quân Tiêu.
Tất cả những điều liên quan đến sự sống chết của Bạch Kha đều làm hắn vô thức hồi tưởng lại một ít hình ảnh trong quá khứ—
Thi thể khắp các ngọn núi, tiếng kêu than dậy khắp đất trời, hỗn chiến của các bên hầu như không phân biệt rõ thân ảnh, cuồng phong gào thét cùng tử khí bốn phương.... Còn có những tảng máu tươi lớn đỏ đến chói mắt.
Đó có lẽ là điều cuối cùng mà bất kỳ ai tham gia và còn sống sót trong đó không nguyện ý nhớ lại nhất, rồi chung quy không vứt đi được cơn ác mộng đó.
Hắn hao tổn ngàn năm, vất vả lắm mới từ giữa kiếp luân hồi một lần nữa tìm được người này, đến một sợi tóc còn luyến tiếc chạm vào, mà đã có người coi tính mạng như con kiến, quả thực là tự tìm đường chết!
Ngay khi ngón tay khẽ nhúc nhích, đang muốn làm một cái thủ quyết phóng ra, lại nghe thấy Hồng Hiền mở miệng: "Một khi Thất Tinh Đan vào thượng đan điền, chính là cho Hoa Đà tái thế cũng bất lực tòng tâm, sống hay chết thì phải phụ thuộc vào vận mệnh của chính thiếu niên kia rồi...."
"Ừ." Chưởng môn Hằng Thiên gật đầu: "Mỗi ngày phải lấy ra linh đan phụ trợ từ lò, dưỡng đủ chín chín tám mươi mốt ngày, mới tính là đại công cáo thành."
"Đến lúc đó, chúng ta trực tiếp...." Hồng Hiền lời còn chưa dứt, đã bị chưởng môn đánh gãy.
"Không, giữ cậu ta lại, trước tiên đừng gửi viên Thất Tinh Đan đầu tiên đã nuôi dưỡng tốt đến Vọng Thiên Nhai.. Thay vào đó, dùng hai viên khác đối với cậu ta, tìm hai người khác đến thử thuốc, xem có đúng như Dược Quỷ đã nói không. Nếu xác nhận không có vấn đề gì, chúng ta sẽ gửi cho cậu ta viên thứ ba, sau đó rồi gửi đến người nọ." Chưởng môn xoay người, lại một lần nữa ngửa đầu nhìn pho tượng ngọc thạch đang trùm mũ nói: "Dù sao...Chúng ta chỉ có một lần cơ một."
Nghe được lời này, sắc mặt Hồng Hiền cũng trở nên ngưng trọng.
"Được rồi, nếu không có việc gì ngươi đi làm việc của ngươi đi, không phải còn có hai cái đệ tử không có tin tức sao? Bất luận như thế nào cũng phải tìm trở về, đừng ở bên ngoài bị người khác dụ dỗ lừa bịp, nói cái gì không nên nói."
Hồng Hiền hành lễ với bóng dáng chưởng môn, tay áo rộng vung lên, xoay người đi về phía ngoài điện, lúc chuẩn bị đi tới cửa, ông ta tựa như nhớ điều gì quay đầu lại hỏi: "Tam Thanh Trì kia có cần cho Tử Tấn đi nhìn một chút không?"
"Cái đó cũng không cần." Chưởng môn nói.
"Ồ? Tam Thành Trì nơi đó chính là nơi tu luyện chú trọng của môn đạo, muốn phụ trợ Thất Tinh Đan kết đan, cũng không thể tùy tiện mà có thể có hiệu quả."
Chưởng môn vẫy tay: "Phụ trợ Thất Tinh Đan cũng không cần hiệu dụng của Tam Thanh Trì."
Hồng Hiền có chút khó hiểu: "Vậy ngươi kêu cậu ta vào tử ngọ đi tu hành ở Tam Thành Trì vì cái gì?"
"Chỉ là trợ giúp cậu ta hồi phục thị lực mà thôi."
Hồng Hiền: "..."
Nói xong lời này, ngay cả sắc mặt của bốn người nghe lén đều trở nên cổ quái— chưởng môn này đúng là không phải một người bình thường, một bên trực tiếp đem Bạch Kha là lò thuốc hình người, dường như không quan tâm đến sống chết của y, một bên lại thật sự muốn giúp hắn chữa trị mù lòa.
Bạch Kha giật giật khóe miệng, trầm mặc hồi lâu, âm thầm kết luận trong lòng: Nhóm người tu đạo, không có ai có cái đầu óc bình thường.
—---------
Lời editor:
Hồng Hiền trong lòng gào thét: Tôi là trò đùa của mấy người????!!
~~ nếu không tính hơn 5000 năm Tiểu Bạch thật sự là một người bằng tuổi toai và toai đã già rồi sao TvT, nhưng nếu tính 5000 năm kia Tiểu Bạch thật sự đã mang mình vào mắng cùng ở kiếp trước hahahahaha
Hơn nữa, đối với phương diện tu đạo y biết rất ít, không giống như Hồng Hiền và Lâm Kiệt ở trong ngọn núi này, y không có bất kì cấp bậc về gì tu vi, cũng không có cảm giác trực quan nào về sự áp chế tu vi.
Vì thế, thời điểm có hai người căng thẳng bên cạnh, Bạch Kha như cũ vẫn thẳng vai lưng, sinh ra một cỗ khí thế của người có phong cốt*.
*Phong cốt: cốt cách khí khái,
Chưởng môn kia nâng mí mắt lên liếc nhìn Bạch Kha một cái, đánh giá một phen từ trên xuống dưới, sau đó chuyển ánh mắt sang người Hồng Hiền. nói: "Sư đệ, đây là môn đồ mà đệ tử ngươi chiêu mộ?"
"Đúng vậy." Hồng Hiền làm cái lễ, sau đó bắt đầu mở to mắt nói dối: "Chưởng môn sư huynh ngươi cũng có thể nhìn thấy đứa nhỏ này có căn cốt cực tốt, tư chất không tồi, là một hạt giống tốt, đáng tiếc duy nhất là chỉ hơi lớn tuổi một chút."
Bạch Kha biết trong lời nói quanh co của ông ta đa phần là nói nhảm, trong lòng ha ha một tiếng: Tôi lớn tuổi, thì chẳng phải các ông sớm nên bị chôn.
"Ồ." Chưởng môn nghe xong Hồng Hiền nói, hai mắt khép hờ, như thể đang thật sự cân nhắc có nên thu hay không thu Bạch Kha làm môn đồ không.
Thật là một trò diễn hay.
Bạch Kha nghĩ rằng những người này không đi đóng phim quả thực là lãng phí tài năng, theo cách nói của những người đó— còn kèm theo những hiệu ứng đặc biệt có một không hai.
Chưởng môn suy tư trong chốc lát, sau đó nâng bước đi đến trước mặt Bạch Kha, nói: "Mắt mù?"
Giọng nói của hắn ta cũng đặc biệt, rất dày và nặng giọng mũi, cùng với diện mạo bên ngoài có chút không phù hợp.
Bạch Kha chỉ cảm thấy người này từ trên xuống dưới từ trong ra ngoài đều lộ ra một cảm giác không thoải mái, tự nhiên.
Sau khi lựa ra hai khuyết điểm lớn của Bạch Kha là mù và lớn tuổi, chưởng môn mười phần tự nhiên đi vài bước chung quanh Bạch Kha, nhìn qua nhìn lại đánh giá một lần nữa, tựa hồ đang tìm ra lý do để "Người đệ tử này đáng để tiếp nhận".
Chỉ là Bạch Kha, Lâm Kiệt và Hoắc Quân Tiêu mang theo Bạch Tử Húc ẩn thân đứng ở bên cạnh đều rõ ràng trong lòng, này bất quá chỉ đang thừa cơ nhìn nốt chu sa trên gáy của Bạch Kha sau đó mượn lý do thoái thác.
Chưởng môn tự nhận là đã bất động thanh sắc mà thấy được cái hắn ta muốn nhìn, vì thế lại quay trở về dưới pho tượng, quay lưng về phía mọi người ngẩng đầu nhìn pho tượng, hỏi Bạch Kha một câu: "Tại sao cậu lại muốn vào Hằng Thiên Môn của tôi."
Bởi vì môn hạ của ông có hai cái ăn no rỗi việc không sợ đệ tử của tôi mà đưa thứ gì đó vào cổ tôi.
Bạch Kha nghĩ vậy trong lòng, nhưng ngoài miệng nhàn nhạt nói: "Nghe nói tu luyện thỏa đáng có thể chữa khỏi đôi mắt của tôi."
Trưởng lão Hồng hiền một bên nhếch khóe miệng lên, cười có chút trào phúng, đại khái cảm thấy ánh mắt thiển cận của Bạch Kha quả nhiên là giống đám phàm phu tục tử theo đuổi.
Nhưng chưởng môn kia sau khi nghe xong thì trầm mặc một lúc lâu, sau đó quay đầu liếc nhìn Bạch Kha một cái, hướng Lâm Kiệt nói: "Cậu ta là do ngươi mang về, thời gian ngươi nhập môn cũng không ngắn, cho nên dẫn cậu ta đi tìm phòng trống ở gần sân ngươi an bài đi. Hết thảy các chương trình tu luyện cùng tiến độ học cũng theo ngươi sắp xếp. Chỉ là cậu ta nhập môn quá muộm, qua thời điểm tốt nhất, ta sẽ phân phó người mỗi ngày đi lấy linh đan phụ trợ. Mặt khác, mỗi ngày vào tử ngọ, đưa cậu ta đến Tam Thanh Trì ngâm hai canh giờ, có thể trợ giúp cậu ta khôi phục mắt."
Lâm Kiệt:"..." Đột nhiên nhiều thêm tiểu đệ, cảm giác rất tuyệt vời! Tuyệt! Rất tuyệt!
Đáng tiếc điều này đều không phải sự thật....QAQ
Chưởng môn phân phó xong những việc này, liền vẫy vẫy tay, ý bảo Lâm Kiệt có thể cút đi.
Lâm Kiệt nhận lệnh, mang theo Bạch Kha xoay người đi về hướng ngoài điện, đi được hai bước quay đầu lại nhìn Hồng Hiền trưởng lão.
Hồng Hiền vẻ mặt ghét bỏ: "Mau đi đi, vi sư còn có chuyện quan trọng muốn nói với chưởng môn."
Cho nên Bạch Kha và Lâm Kiệt đành nghe lời mà lăn ra khỏi điện, khi chuẩn bị lăn về bậc thềm phía đông, hai người đột nhiên bị đông cứng người, sau đó bọn họ cảm thấy có thứ gì lạnh lẽo như một dải lụa băng thấm ướt chụp xuống từ đầu đến chân, điều này khiến hai người đều kìm lòng không đặng giật mình một cái.
Giật mình xong rồi, Bạch Kha phát hiện thân hình luôn ẩn nấp của Hoắc Quân Tiêu và Bạch Tử Húc xuất hiện tùy tiện trước mắt mình.
"Sao—" Y vừa định hỏi chuyện này là như nào, liền thấy trên bậc thềm xuất hiện thêm một cái đầu đen cùng mái tóc được cột trên đầu, một tiểu đệ tử từ dưới chân núi nhặt mang lên đây, ôm mấy cuốn tranh chữ và quyển trục, vội vàng chạy qua trước mặt họ, nhưng đối với bọn họ lại giống như không thấy.
Cho nên đây là đem y cùng Lâm Kiệt cùng nhau ẩn thân?
Hoắc Quân Tiêu không nói chuyện, chỉ chuyển động đầu ngón tay, Bạch Kha cảm thấy chính mình đang bị ôm vào eo rồi, còn chưa kịp phản ứng liền thấy cánh tay vung áo bào của Hoắc Quân Tiêu, bốn người bọn họ vừa nhìn lên đã xuất hiện bên trong đại điện vừa rồi, vừa lúc đứng ở bên phải phía pho tượng ngọc thạch trên đài cao.
Cách Hồng Hiền và chưởng môn Hằng Thiên chưa đầy hai trượng*, đang đứng giữa đại điện nói chuyện.
Bạch Kha không có phản ứng gì đặc biệt lớn, Bạch Tử Húc còn tốt hơn, biểu tình kia có lẽ cảm thấy rất mới mẻ, thú vị.
Chỉ có Lâm Kiệt yên lặng nuốt nước bọt một cái, mang theo biểu tình khẳng khái chịu chết, trừng lớn mắt chó nhìn hai người nói chuyện, trong lòng điên cuồng hò hét: Cmn! Nếu mà lão tử bị bắt nhất định sẽ bị đánh cho thăng thiên luôn! Có dũng khí dám hay không không thể kích thích như này được! Cmn quá kích thích!
Bởi vậy, cậu càng có thể tiến thêm một bước nhận thức được thực lực Hoắc Quân Tiêu—-ở trước mặt chưởng môn cùng trưởng lão mà có thể đem bốn người giấu hơi thở ẩn nấp mà không bị phát hiện, tuyệt đối không phải chuyện dễ dàng.
Bất quá, cậu vẫn có chút lo lắng, mặc kệ là Hoắc Quân Tiêu hay là chưởng môn, đối với cậu mà nói đều là ngôi sao ở chân trời, quá mức xa xôi không thể với tới. Làm cậu tính toán khoảng cách hai ngôi sao cách nhau đến bao xa, cậu căn bản không thể ước tính. Cho nên, cậu chỉ biết tu vi của Hoắc Quân Tiêu cao hơn chưởng môn, nhưng rốt cuộc là cao hơn một bậc, hay là tận tít xa xa trên đầu thì không rõ ràng lắm.
Nếu chỉ cao hơn một chút, thì bất kỳ sơ hở nào giữa đường đều có thể dẫn đến việc bọn họ bị bắt. Khi đó Hoắc Quân Tiêu một người mang theo một con gà cùng hai dân thường, muốn đột phá vòng vây của chưởng môn Hằng Thiên, trưởng lão và thậm chí đông đảo đệ tử để thoát thân.... Nghĩ lại cảm thấy thật điên cuồng.
Lúc này, Bạch Kha cùng Bạch Tử Húc lại lần nữa thể hiện ra cái gọi là "Kẻ vô tri không biết sợ".
Hai người này bình tĩnh đứng đó, thái độ cùng khí chất có ba phần tương tự, phảng phất như không phải họ đang nghe trộm bí mật của đại năng danh môn nói chuyện, mà giống như đang xem hai con khỉ đang xướng tuồng, còn kém không có vỗ tay cười một tiếng.
Theo trình độ nào đó mà nói, hai cha con nhà này đều có điểm giống nhau là thiếu đánh.
Mà hai người kia giống như "con khỉ lông dài" nhân mô cẩu dạng mặc đạo bào danh môn cũng xác thực không phụ sự mong đợi của mọi người mà bắt đầu nổi xướng—-
Liền thấy Hồng Hiền tiến đến trước mặt chưởng môn, thanh âm thấp thấp, nhưng vẻ mặt lại đặc biệt cao hứng: "Thế nào, ta nói không sai, đúng không? Lần này cuối cùng đã tìm được một cái phù hợp các điều kiện." Lông mày ông ta nhướng cao đến mức hận không thể bay ra khỏi mặt.
Chưởng môn so với ông ta cao thượng hơn một bậc lớn, vẫn còn chắp tay sau lưng, biểu tình vẫn như cũ, đôi mắt tử khí âm trầm, khóe miệng lại mang theo nụ cười mơ hồ: "Đúng vậy, Thất Tinh Đan nhập thể suốt một đếm còn chưa tự bạo chết, trước mắt cậu ta là người duy nhất."
Hắn ta vừa nói xong lời này, sắc mặt bốn người đang phá lệ phách lối nghe trộm trong nháy mắt thay đổi.
Sắc mặt Lâm Kiệt trắng bệch. Bạch Kha còn lại cau mày, duỗi tay đụng vào nốt chu sa sau gáy, nghi hoặc nhiều hơn kinh hoàng. Ngay cả Bạch Tử Húc cũng trở nên nghiêm túc.
Tuy nhiên sắc mặt âm trầm khó coi nhất phải nói đến Hoắc Quân Tiêu.
Tất cả những điều liên quan đến sự sống chết của Bạch Kha đều làm hắn vô thức hồi tưởng lại một ít hình ảnh trong quá khứ—
Thi thể khắp các ngọn núi, tiếng kêu than dậy khắp đất trời, hỗn chiến của các bên hầu như không phân biệt rõ thân ảnh, cuồng phong gào thét cùng tử khí bốn phương.... Còn có những tảng máu tươi lớn đỏ đến chói mắt.
Đó có lẽ là điều cuối cùng mà bất kỳ ai tham gia và còn sống sót trong đó không nguyện ý nhớ lại nhất, rồi chung quy không vứt đi được cơn ác mộng đó.
Hắn hao tổn ngàn năm, vất vả lắm mới từ giữa kiếp luân hồi một lần nữa tìm được người này, đến một sợi tóc còn luyến tiếc chạm vào, mà đã có người coi tính mạng như con kiến, quả thực là tự tìm đường chết!
Ngay khi ngón tay khẽ nhúc nhích, đang muốn làm một cái thủ quyết phóng ra, lại nghe thấy Hồng Hiền mở miệng: "Một khi Thất Tinh Đan vào thượng đan điền, chính là cho Hoa Đà tái thế cũng bất lực tòng tâm, sống hay chết thì phải phụ thuộc vào vận mệnh của chính thiếu niên kia rồi...."
"Ừ." Chưởng môn Hằng Thiên gật đầu: "Mỗi ngày phải lấy ra linh đan phụ trợ từ lò, dưỡng đủ chín chín tám mươi mốt ngày, mới tính là đại công cáo thành."
"Đến lúc đó, chúng ta trực tiếp...." Hồng Hiền lời còn chưa dứt, đã bị chưởng môn đánh gãy.
"Không, giữ cậu ta lại, trước tiên đừng gửi viên Thất Tinh Đan đầu tiên đã nuôi dưỡng tốt đến Vọng Thiên Nhai.. Thay vào đó, dùng hai viên khác đối với cậu ta, tìm hai người khác đến thử thuốc, xem có đúng như Dược Quỷ đã nói không. Nếu xác nhận không có vấn đề gì, chúng ta sẽ gửi cho cậu ta viên thứ ba, sau đó rồi gửi đến người nọ." Chưởng môn xoay người, lại một lần nữa ngửa đầu nhìn pho tượng ngọc thạch đang trùm mũ nói: "Dù sao...Chúng ta chỉ có một lần cơ một."
Nghe được lời này, sắc mặt Hồng Hiền cũng trở nên ngưng trọng.
"Được rồi, nếu không có việc gì ngươi đi làm việc của ngươi đi, không phải còn có hai cái đệ tử không có tin tức sao? Bất luận như thế nào cũng phải tìm trở về, đừng ở bên ngoài bị người khác dụ dỗ lừa bịp, nói cái gì không nên nói."
Hồng Hiền hành lễ với bóng dáng chưởng môn, tay áo rộng vung lên, xoay người đi về phía ngoài điện, lúc chuẩn bị đi tới cửa, ông ta tựa như nhớ điều gì quay đầu lại hỏi: "Tam Thanh Trì kia có cần cho Tử Tấn đi nhìn một chút không?"
"Cái đó cũng không cần." Chưởng môn nói.
"Ồ? Tam Thành Trì nơi đó chính là nơi tu luyện chú trọng của môn đạo, muốn phụ trợ Thất Tinh Đan kết đan, cũng không thể tùy tiện mà có thể có hiệu quả."
Chưởng môn vẫy tay: "Phụ trợ Thất Tinh Đan cũng không cần hiệu dụng của Tam Thanh Trì."
Hồng Hiền có chút khó hiểu: "Vậy ngươi kêu cậu ta vào tử ngọ đi tu hành ở Tam Thành Trì vì cái gì?"
"Chỉ là trợ giúp cậu ta hồi phục thị lực mà thôi."
Hồng Hiền: "..."
Nói xong lời này, ngay cả sắc mặt của bốn người nghe lén đều trở nên cổ quái— chưởng môn này đúng là không phải một người bình thường, một bên trực tiếp đem Bạch Kha là lò thuốc hình người, dường như không quan tâm đến sống chết của y, một bên lại thật sự muốn giúp hắn chữa trị mù lòa.
Bạch Kha giật giật khóe miệng, trầm mặc hồi lâu, âm thầm kết luận trong lòng: Nhóm người tu đạo, không có ai có cái đầu óc bình thường.
—---------
Lời editor:
Hồng Hiền trong lòng gào thét: Tôi là trò đùa của mấy người????!!
~~ nếu không tính hơn 5000 năm Tiểu Bạch thật sự là một người bằng tuổi toai và toai đã già rồi sao TvT, nhưng nếu tính 5000 năm kia Tiểu Bạch thật sự đã mang mình vào mắng cùng ở kiếp trước hahahahaha