Nghịch Đồ - Mộc Tô Lý
Chương 11: Xúi giục (2)
Con gà đại khái cũng cảm thấy phương thức liên lạc của mình so với Hoắc Quân Tiêu mà nói thật sự không thể so sánh được. Vì thế cậu lặng lẽ rụt cổ lại, bật màn hình, tìm kiếm một dãy số, sau đó gọi tới.
Hoắc Quân Tiêu có lẽ là lần đầu tiên nhìn thấy một người sử dụng đồ vật hiện đại như điện thoại di động, khoanh tay đứng ở một bên, nhìn nó không có biểu tình gì, nhưng thật ra trong ánh mắt mang theo một tia tìm tòi nghiên cứu.
Bọn họ cách đó không xa, mơ hồ đều có thể nghe thấy tiếng " bíp bíp–" đang chờ được trả lời, Hoắc Quân Tiêu nghĩ nghĩ, sau đó khẽ động ngón tay, thấy đầu ngón tay trực tiếp kéo một sợi dây, dắt đến điện thoại của con gà.
Bạch Kha và Bạch Tử Húc đang đứng bên cạnh Hoắc Quân Tiêu, đột nhiên cảm thấy giọng nói ở đầu bên kia điện thoại vô cùng rõ ràng thông qua đường tơ nhện trong suốt truyền đến tai bọn họ, rõ ràng giống như trực tiếp gắn tai nghe vào.
Điện thoại reo bốn năm lần liền được nối máy, một giọng nói có phần lười biếng truyền đến, giống như còn chưa tỉnh ngủ, ngữ điệu hơi cao lên, mang theo một loại ngạo mạn: " Ồ, Lâm Kiệt. có chuyện gì vậy?"
Ba người bên này liếc mắt nhìn nhau, Bạch Tử Húc khẽ lẩm bẩm: " Con gà này còn có tên?"
Lâm Kiệt mơ hồ nghe được: "...." Đậu má tuy rằng đã cùng chung một quân doanh, nhưng vẫn muốn đánh bọn họ! QAQ
Tuy nhiên, đại sư huynh ở đầu kia điện thoại không nghe thấy được, chỉ cảm thấy Lâm Kiệt bên này thất thần không nói lời nào, vì vậy có chút không kiên nhẫn nói: " Ta nói, ta đang nghỉ ngơi, có chuyện gì không? Không có chuyện thì cúp máy."
Lâm Kiệt lấy lại tinh thần, vội vàng nói: " Ai—- Đại sư huynh chờ đã! Không phải huynh bảo đệ đi ra ngoài tìm Khương sư huynh cùng Trần sư huynh sao? Đệ lần theo dấu vết mà phù chú họ để lại, tìm được một hộ nhà."
"Ồ? " Đại sư huynh dường như có chút hứng thú. " Thế nào? Hai người bọn họ ở đâu?"
" Hai người họ biết mất rồi, đệ đã đi bộ xung quanh một vòng, cũng không tìm ra bất kỳ dấu vết mới nào."
"Như vậy à—" Đại sư huynh kéo dài giọng, sau đó che tay thấp giọng nói chuyện vài câu với ai đó, sau đó một lần nữa trả lời, buông bàn tay đang che lại, nói: " Lâm Kiệt, ngươi đợi một chút, sư phụ đang ở đây, ta sẽ cho sư phụ nghe điện thoại."
Lâm Kiệt liếc nhìn Hoắc Quân Tiêu và bọn họ một cái.
Hoắc Quân Tiêu nâng cằm lên, ý bảo cậu tiếp tục.
Trong chốc lát, người ở đầu bên kia đã thay đổi. Chỉ nghe được thanh âm người nọ có chút khàn khàn, thấp giọng mở miệng nói: " Tiểu Lâm à. con chưa từng nhìn thấy hai vị sư huynh đó đúng không?"
" Đúng vậy, theo dấu vết phù chú của bọn họ chỉ tìm được một hộ nhà."
" Vậy con đã từng tính toán xem hộ gia đình này có ai sống sinh năm âm tháng âm ngày âm giờ ông không? Tiểu Trần cùng Tiểu Khương không phải loại người để lại dấu vết chung quanh khu dân cư bình thường, để lại, tám chín phần vì muốn dẫn đường cho chúng ta đến."
Lâm Kiệt mắt trợn trắng. Nhưng ngoài miệng vẫn cung kính mà phụ họa: " Đúng vậy, quả thật có một thanh niên, bộ dáng khoảng mười bảy mười tám tuổi, người sống năm âm tháng âm ngày âm giờ âm, cho nên con liền liên lạc với đại sư huynh."
Cậu nói xong, không đợi sư phụ bên kia mở miệng, liền bổ sung thêm một câu: " Con cũng đo được dấu vết phù chú mà hai vị sư huynh sử dụng trên người đó."
Hoắc Quân Tiêu đang nghe lén điện thoại đường đường chính chính, ngước mắt lên liếc nhìn Lâm Kiệt, trong lòng thầm nói, con gà này không ngốc như vẻ bề ngoài.
Sư phụ bên kia vừa nghe thấy điều này, trầm mặc một chút, nói: " Sư huynh con tìm thấy căn nhà này khi nào?"
Lâm Kiệt đáp: " Sau khi kiểm tra, phù chú thời gian ước chừng khoảng mười bốn tiếng."
Sư phụ hít một hơi, vội nói: " Con đi xem sau gáy thiếu niên kia có dấu vết đặc biệt gì không, cẩn thận một chút, đừng để người ta phát hiện."
Lâm Kiệt: " Vâng." Nói xong liền làm bộ che lại loa, dừng lại chốc lát.
Cùng lúc đó, Hoắc Quân Tiêu nghe được câu đó, cơ hồ lập tức túm lấy vai Bạch Kha, xoay người y lại, nhìn về phía gáy của y.
Chỉ thấy ở bên trái, có thêm một nốt ruồi son.
Lông mày Hoắc Quân Tiêu nhíu lại, bởi vì lúc Bạch Kha mới đứng dậy đi ra khỏi phòng ngủ, hắn chưa từng nhìn thấy sự tồn tại của nốt ruồi này, làm sao tự dưng xuất hiện nốt ruồi như vậy trong một khoảng thời gian ngắn?
Lâm Kiệt đang che loa đằng kia, liếc mắt thấy biểu tình của ba người bên này, không cần xem cũng biết rõ kết quả.
Cậu rút tay về, theo khẩu hình của Hoắc Quân Tiêu mà nói theo: " Đúng vậy, có một nốt chu sa."
" Xác định không phải là có từ trước?" Bên kia có chút không yên tâm,
" Chắc chắn." Lâm Kiệt dứt khoát nói: " Thời điểm mười phút trước nhìn cậu ta, sau gáy không có vết này."
Cậu vừa dứt lời, liền nghe thấy một giọng nói hưng phấn bị đè nén từ phía bên kia nói: " Mười bốn tiếng đồng hồ, nốt chu sa.... Đây là thành?"
" Thành?" Lâm Kiệt nghe không hiểu ông ta đang nói cái gì: " Cái gì thành?"
" À, không có gì." Sư phụ ho một tiếng, cực kỳ giả dối nói: " Đây là hai sư huynh con chuẩn bị tốt, họ đã chọn được một đệ tử trong lúc đi và để lại dấu vết cho chúng ta, chúng ta sẽ phái người đến thu, để không lãng phí thời gian của họ."
Lâm Kiệt: "..." Ông ta cho rằng chỉ số thông minh của cậu ở số âm sao? Loại này rõ ràng không thể rõ ràng hơn chuyện ma quỷ phải không?
Nhưng cậu cũng không nói gì nhiều, chỉ tiếp tục giả ngu nói: " Ồ, như vậy sao? Vậy sư phụ, hiện tại con trở về sao?"
" Đừng, con đợi thêm một giờ nữa, nếu thằng nhóc dáng vẻ kia không có gì không thoải mái, vậy đem cậu ta về môn phái." Sư phụ nói xong một câu như vậy, vội vàng cúp điện thoại, giống như có chuyện gì đó khẩn cấp."
Cất điện thoại, Lâm Kiệt nhìn Hoắc Quân Tiêu, lại nhìn Bạch Kha, sau đó nhún vai: " Cho dù hỏi cũng không được bao nhiêu, đừng đánh tôi."
Hoắc Quân Tiêu dường như cũng nghĩ trong dự liệu, gật đầu, sau đó cau mày tiếp tục nhìn nốt chu sa tự dưng mọc ra trên gáy của Bạch Kha, và không quên bình luận khi nhìn nó: " Các đệ tử của Hằng Thiên Môn thu nhận thực sự ngày càng ngu xuẩn qua từng năm."
Lâm Kiệt: "...." Cmn, này là nói chung chung đúng không? Ngay cả cậu cũng bị mắng cùng ở câu này đúng không?!
Hoắc Quân Tiêu vẫn đang xem xét nốt ruồi son hồi lâu, cư nhiên cũng nhìn Bạch Kha lắc lắc đầu nói: " Không được, nếu tiếp tục dùng sức sẽ làm người bị thương."
Bạch Kha cau mày, duỗi tay xoa nốt chu sa kia, hồi tưởng lại tình cảnh tối qua—-
Khi y ném Bạch Tử Húc vào nhà, chuẩn bị cũng đem người mình vào theo, hai người ba thú đuổi theo y. Sau đó Bạch Kha mơ hồ cảm thấy có thứ gì đó xuyên qua da ở cổ y, giống như con sâu đang đang chui vào. Cảm giác nóng rát chảy theo dây thần kinh, len lỏi vào trái tim quá mức rõ ràng, bây giờ nhớ lại, dường như vẫn có thể cảm nhận lại một lần nữa.
Sau đó y ngất xỉu, y tựa hồ cảm thấy một cơn đau nhói kịch liệt ở sau cổ, khiến đầu y cũng đau theo. Thậm chí cho đến khi y tỉnh lại, sau cổ vẫn luôn có một cơn đau rát rõ ràng. Mãi đến khi Hoắc Quân Tiêu dùng ngón tay xoa đi, mới cảm thấy có chút thanh mát.
Lúc đó Hoắc Quân Tiêu cho rằng y cau mày vì miệng vết thương đau, cũng không có nghĩ nhiều, chỉ theo bản năng mang theo khí lạnh ở đầu ngón tay, sau đó theo chỗ kia nhỏ giống như hình dạng của chiếc nốt ruồi truyền khí vào.
Bạch Kha sờ sờ sau gáy, nhìn về phía Hoắc Quân Tiêu nói: " Hình như bọn họ từ miệng vết thương này thả thứ gì vào."
Lâm Kiệt nghe vậy da đầu tê rần, từ miệng vết thương ở gáy nhét thứ gì vào bên trong cơ thể?! Thật khủng bố.
Hoắc Quân Tiêu nghe xong ánh mắt có chút thẫn thờ, sau đó một lần nữa đặt ngón tay lên nốt ruồi son kia của Bạch Kha, nhưng sau khi biết một chút tình huống, liền thay đổi phương thức truyền khí, sau một lúc, liền tìm được thứ gì đó.
" Thứ đó được gửi đến thượng đan điền của người."
" Thượng đan điền." Bạch Kha có chút không rõ nó ở đâu.
" Trên trán chỗ này, gần thần đình*." Hoắc Quân Tiêu thở dài, thu tay về: " Chuyện này rất quan trọng, không thể tùy tiện ra tay. Tương kế tựu kế đi." Hắn nói xong câu đó liền khôi phục sự trầm mặc, đứng ở một bên, không nói một lời.
*Thượng đan điền: ở mi tâm là chỗ giữa hai lông mày á.
Trong lòng hắn cực kỳ ảo não, ảo não đến mức có chút hận chính mình, hận chính mình vào thời khắc mấu chốt này chân tay không thể làm gì được, hoàn toàn không giống đại trượng phu.
Thế nhưng chân tay không làm gì được thì sao? Hắn thừa dịp anh hùng một lúc, cưỡng ép lấy đồ vật trong thượng đan điền, kể cả khi không biết vật đó có tiềm ẩn nguy hiểm nào ẩn chứa không, chỉ nói nếu Hoắc Quân Tiêu mạnh mẽ rót vào một sợi khí, đối với một người như Bạch Kha không có năng lực trói gà, thậm chí còn không bước vào con đường tu đạo, còn nguy hiểm hơn thứ đang ở thượng đan điền. Tốt hơn hết là bình tĩnh theo dõi diễn biến, sau đó cẩn thận giải quyết.
Vì thế, mục đích của việc " chờ thêm một giờ nữa" của người sư phụ kia là gì? Để củng cố đồ vật ở thượng đan điền? Hay vì quan sát tình trạng của Bạch Kha có ổn định không?
Mọi người đều có suy nghĩ riêng như vậy, chịu đựng một giờ giống như sống một ngày bằng một năm, trong lúc đó Hoắc Quân Tiêu không ngừng truyền khí lạnh vào phần cổ đang ngày càng nóng rát của Bạch Kha, sau đó gắt gao nhìn chằm chằm sắc mặt y, sợ y không cẩn thận ngất đi thêm lần nữa.
Mãi cho đến khi kim đồng hồ trên tường cuối cùng vượt qua con số 12 đi về phía trước, trong nháy mắt tất cả bọn họ đứng thẳng người lên.
—-----------------------
Tiểu kịch trường lái la:
Mỗi một đệ tử của Ngọc Sinh Môn sau khi chính thức bái sư, đều phải được sư phụ ban cho một cái hào, và từ đó trở đi đạo hào này sẽ theo người đó suốt đời.
Đạo hào của hai tiểu đệ tử là Ổ Nam cùng Thẩm Hàn đã sớm được ban xuống, chỉ còn lại Hoắc Quân Tiêu cô đơn chưa có.
Mãi cho đến hơn một tháng sau bái nhập làm môn hạ của chưởng môn, Bạch Linh Trần vừa trở về sau một chuyến đi xa, ôm kiếm đứng ở đỉnh Vân Phù, bên cạnh y là một khối thần thạch huyền sách khổng lồ. Trước có biển mây cuồn cuộn, sau có tuyết lớn tán loạn.
Hoắc Quân Tiêu bị gọi đến, vội vã giống như con khỉ xông vào nơi cấm chế thường ngày hay bị rơi xuống, nhìn bóng lưng cao gầy của Bạch Linh Trần có chút ngây ngốc, sững sờ.
Bạch Linh Trần cũng không quay đầu lại phẩy tay áo một cái, tuyết đọng một lớp dày trên thần thạch liền bay ra không còn sót lại một ít, lộ ra dòng chữ khắc trên mặt đá—
Ngưỡng khả dĩ quan thiên,
Phủ đắc dĩ linh trần,
Phủ ngưỡng chi gian.
Vân chinh thiên lý,
Sơn hà vạn niên.
*( Ngẩng đầu lên, ta có thể ngắm nhìn bầu trời,
Cúi xuống, ta có thể lắng nghe tiếng động của trần gian,
Trong khoảng thời gian giữa ngẩng và cúi
Những đám mây có thể hành quân vạn dặm,
Núi sông kia cũng có thể tồn tại suốt ngàn năm.")
Hoắc Quân Tiêu nhìn nét chữ rồng bay phượng múa, đầy hùng vĩ kia, thấp giọng đọc một lần.
Vừa đọc xong, liền nghe thấy Bạch Linh Trần nói: " Ngươi vẫn chưa được ban hào? Vậy kêu Vân Chinh đi."
Cứ nhẹ nhàng nói như vậy, Vân Chinh, hai chữ ấy đã theo Hoắc Quân Tiêu suốt hơn năm ngàn năm, trở thành một cái danh hào được nhiều người biết đến.
Mà ở ngàn năm trước đó, Hoắc Quân Tiêu chỉ nhìn chữ trên mặt đá, lặp đi lặp lại mà nhắc mãi mấy lần, cảm thấy vừa lòng vô cùng.
Vừa lòng đến mức giống bệnh—
Kể từ đó, trong gần nửa tháng, hắn đã mù quáng sao chép đoạn văn tự đó trên nhiều loại giấy khác nhau, càng chép càng cảm thấy tâm tình kích động, càng chép càng cảm thấy giấy bút không đủ để biểu đạt nội tâm cuồn cuộn trong mình.
Rốt cuộc có một ngày, Hoắc Quân Tiêu không kìm nén được duỗi bàn chân chó đầy tội lỗi của mình hướng về khối hàn ngọc ngàn năm phía sau Điện Vân Phù, hắn mang theo kiếm khí, nước chảy mây trôi rồng bay phượng múa mà ở trên bề mặt hàn ngọc viết xuống đoạn lời nói nọ.
Ngay khi hắn hoàn thành nét cuối cùng, lật lại nó rơi trên mặt đất, thưởng thức đại tác phẩm của chính mình, thì nghe thấy giọng nói lạnh lùng phía sau: " Có vẻ tầng thứ hai của Tàng Thư Lâu sẽ phá lệ mở ra vì ngươi."
Hoắc Quân Tiêu phá hỏng hàn ngọc yêu thích nhất của Bạch Linh Trần mà không biết, im lặng một lúc lâu, ngửa đầu trông mong nói: "Học sư muội túm lấy ống quần người khóc có hữu dụng không?"
Bạch Linh Trần mặt vô biểu tình mà duỗi tay sờ đầu chó của hắn, vươn ngón tay ra: " Bảy ngày, bốn quầy thư."
Hoắc Quân Tiêu "Hức" vội vàng chạy tới ôm chân Bạch Linh Trần gào: "Ta sai rồi! Ta là chày gỗ!"
Bạch Linh Trần lại thêm một ngón tay: " Năm quầy, tiêu tục gào."
Chày gỗ chạy không ngừng như lao vào Tàng Thư Lâu như lửa thiêu mông.
—-----OvO—-------
Lời editor:
=))) nghịch s1tg gọi tên Hoắc Quân Tiêu.
Thỉnh thoảng có vài đoạn trong raw và cv tác giả có lẽ viết nhầm tên char nên tui tự sửa lại nhé ^^.
Tôi yêu tiểu kịch trường TvT.
Hoắc Quân Tiêu có lẽ là lần đầu tiên nhìn thấy một người sử dụng đồ vật hiện đại như điện thoại di động, khoanh tay đứng ở một bên, nhìn nó không có biểu tình gì, nhưng thật ra trong ánh mắt mang theo một tia tìm tòi nghiên cứu.
Bọn họ cách đó không xa, mơ hồ đều có thể nghe thấy tiếng " bíp bíp–" đang chờ được trả lời, Hoắc Quân Tiêu nghĩ nghĩ, sau đó khẽ động ngón tay, thấy đầu ngón tay trực tiếp kéo một sợi dây, dắt đến điện thoại của con gà.
Bạch Kha và Bạch Tử Húc đang đứng bên cạnh Hoắc Quân Tiêu, đột nhiên cảm thấy giọng nói ở đầu bên kia điện thoại vô cùng rõ ràng thông qua đường tơ nhện trong suốt truyền đến tai bọn họ, rõ ràng giống như trực tiếp gắn tai nghe vào.
Điện thoại reo bốn năm lần liền được nối máy, một giọng nói có phần lười biếng truyền đến, giống như còn chưa tỉnh ngủ, ngữ điệu hơi cao lên, mang theo một loại ngạo mạn: " Ồ, Lâm Kiệt. có chuyện gì vậy?"
Ba người bên này liếc mắt nhìn nhau, Bạch Tử Húc khẽ lẩm bẩm: " Con gà này còn có tên?"
Lâm Kiệt mơ hồ nghe được: "...." Đậu má tuy rằng đã cùng chung một quân doanh, nhưng vẫn muốn đánh bọn họ! QAQ
Tuy nhiên, đại sư huynh ở đầu kia điện thoại không nghe thấy được, chỉ cảm thấy Lâm Kiệt bên này thất thần không nói lời nào, vì vậy có chút không kiên nhẫn nói: " Ta nói, ta đang nghỉ ngơi, có chuyện gì không? Không có chuyện thì cúp máy."
Lâm Kiệt lấy lại tinh thần, vội vàng nói: " Ai—- Đại sư huynh chờ đã! Không phải huynh bảo đệ đi ra ngoài tìm Khương sư huynh cùng Trần sư huynh sao? Đệ lần theo dấu vết mà phù chú họ để lại, tìm được một hộ nhà."
"Ồ? " Đại sư huynh dường như có chút hứng thú. " Thế nào? Hai người bọn họ ở đâu?"
" Hai người họ biết mất rồi, đệ đã đi bộ xung quanh một vòng, cũng không tìm ra bất kỳ dấu vết mới nào."
"Như vậy à—" Đại sư huynh kéo dài giọng, sau đó che tay thấp giọng nói chuyện vài câu với ai đó, sau đó một lần nữa trả lời, buông bàn tay đang che lại, nói: " Lâm Kiệt, ngươi đợi một chút, sư phụ đang ở đây, ta sẽ cho sư phụ nghe điện thoại."
Lâm Kiệt liếc nhìn Hoắc Quân Tiêu và bọn họ một cái.
Hoắc Quân Tiêu nâng cằm lên, ý bảo cậu tiếp tục.
Trong chốc lát, người ở đầu bên kia đã thay đổi. Chỉ nghe được thanh âm người nọ có chút khàn khàn, thấp giọng mở miệng nói: " Tiểu Lâm à. con chưa từng nhìn thấy hai vị sư huynh đó đúng không?"
" Đúng vậy, theo dấu vết phù chú của bọn họ chỉ tìm được một hộ nhà."
" Vậy con đã từng tính toán xem hộ gia đình này có ai sống sinh năm âm tháng âm ngày âm giờ ông không? Tiểu Trần cùng Tiểu Khương không phải loại người để lại dấu vết chung quanh khu dân cư bình thường, để lại, tám chín phần vì muốn dẫn đường cho chúng ta đến."
Lâm Kiệt mắt trợn trắng. Nhưng ngoài miệng vẫn cung kính mà phụ họa: " Đúng vậy, quả thật có một thanh niên, bộ dáng khoảng mười bảy mười tám tuổi, người sống năm âm tháng âm ngày âm giờ âm, cho nên con liền liên lạc với đại sư huynh."
Cậu nói xong, không đợi sư phụ bên kia mở miệng, liền bổ sung thêm một câu: " Con cũng đo được dấu vết phù chú mà hai vị sư huynh sử dụng trên người đó."
Hoắc Quân Tiêu đang nghe lén điện thoại đường đường chính chính, ngước mắt lên liếc nhìn Lâm Kiệt, trong lòng thầm nói, con gà này không ngốc như vẻ bề ngoài.
Sư phụ bên kia vừa nghe thấy điều này, trầm mặc một chút, nói: " Sư huynh con tìm thấy căn nhà này khi nào?"
Lâm Kiệt đáp: " Sau khi kiểm tra, phù chú thời gian ước chừng khoảng mười bốn tiếng."
Sư phụ hít một hơi, vội nói: " Con đi xem sau gáy thiếu niên kia có dấu vết đặc biệt gì không, cẩn thận một chút, đừng để người ta phát hiện."
Lâm Kiệt: " Vâng." Nói xong liền làm bộ che lại loa, dừng lại chốc lát.
Cùng lúc đó, Hoắc Quân Tiêu nghe được câu đó, cơ hồ lập tức túm lấy vai Bạch Kha, xoay người y lại, nhìn về phía gáy của y.
Chỉ thấy ở bên trái, có thêm một nốt ruồi son.
Lông mày Hoắc Quân Tiêu nhíu lại, bởi vì lúc Bạch Kha mới đứng dậy đi ra khỏi phòng ngủ, hắn chưa từng nhìn thấy sự tồn tại của nốt ruồi này, làm sao tự dưng xuất hiện nốt ruồi như vậy trong một khoảng thời gian ngắn?
Lâm Kiệt đang che loa đằng kia, liếc mắt thấy biểu tình của ba người bên này, không cần xem cũng biết rõ kết quả.
Cậu rút tay về, theo khẩu hình của Hoắc Quân Tiêu mà nói theo: " Đúng vậy, có một nốt chu sa."
" Xác định không phải là có từ trước?" Bên kia có chút không yên tâm,
" Chắc chắn." Lâm Kiệt dứt khoát nói: " Thời điểm mười phút trước nhìn cậu ta, sau gáy không có vết này."
Cậu vừa dứt lời, liền nghe thấy một giọng nói hưng phấn bị đè nén từ phía bên kia nói: " Mười bốn tiếng đồng hồ, nốt chu sa.... Đây là thành?"
" Thành?" Lâm Kiệt nghe không hiểu ông ta đang nói cái gì: " Cái gì thành?"
" À, không có gì." Sư phụ ho một tiếng, cực kỳ giả dối nói: " Đây là hai sư huynh con chuẩn bị tốt, họ đã chọn được một đệ tử trong lúc đi và để lại dấu vết cho chúng ta, chúng ta sẽ phái người đến thu, để không lãng phí thời gian của họ."
Lâm Kiệt: "..." Ông ta cho rằng chỉ số thông minh của cậu ở số âm sao? Loại này rõ ràng không thể rõ ràng hơn chuyện ma quỷ phải không?
Nhưng cậu cũng không nói gì nhiều, chỉ tiếp tục giả ngu nói: " Ồ, như vậy sao? Vậy sư phụ, hiện tại con trở về sao?"
" Đừng, con đợi thêm một giờ nữa, nếu thằng nhóc dáng vẻ kia không có gì không thoải mái, vậy đem cậu ta về môn phái." Sư phụ nói xong một câu như vậy, vội vàng cúp điện thoại, giống như có chuyện gì đó khẩn cấp."
Cất điện thoại, Lâm Kiệt nhìn Hoắc Quân Tiêu, lại nhìn Bạch Kha, sau đó nhún vai: " Cho dù hỏi cũng không được bao nhiêu, đừng đánh tôi."
Hoắc Quân Tiêu dường như cũng nghĩ trong dự liệu, gật đầu, sau đó cau mày tiếp tục nhìn nốt chu sa tự dưng mọc ra trên gáy của Bạch Kha, và không quên bình luận khi nhìn nó: " Các đệ tử của Hằng Thiên Môn thu nhận thực sự ngày càng ngu xuẩn qua từng năm."
Lâm Kiệt: "...." Cmn, này là nói chung chung đúng không? Ngay cả cậu cũng bị mắng cùng ở câu này đúng không?!
Hoắc Quân Tiêu vẫn đang xem xét nốt ruồi son hồi lâu, cư nhiên cũng nhìn Bạch Kha lắc lắc đầu nói: " Không được, nếu tiếp tục dùng sức sẽ làm người bị thương."
Bạch Kha cau mày, duỗi tay xoa nốt chu sa kia, hồi tưởng lại tình cảnh tối qua—-
Khi y ném Bạch Tử Húc vào nhà, chuẩn bị cũng đem người mình vào theo, hai người ba thú đuổi theo y. Sau đó Bạch Kha mơ hồ cảm thấy có thứ gì đó xuyên qua da ở cổ y, giống như con sâu đang đang chui vào. Cảm giác nóng rát chảy theo dây thần kinh, len lỏi vào trái tim quá mức rõ ràng, bây giờ nhớ lại, dường như vẫn có thể cảm nhận lại một lần nữa.
Sau đó y ngất xỉu, y tựa hồ cảm thấy một cơn đau nhói kịch liệt ở sau cổ, khiến đầu y cũng đau theo. Thậm chí cho đến khi y tỉnh lại, sau cổ vẫn luôn có một cơn đau rát rõ ràng. Mãi đến khi Hoắc Quân Tiêu dùng ngón tay xoa đi, mới cảm thấy có chút thanh mát.
Lúc đó Hoắc Quân Tiêu cho rằng y cau mày vì miệng vết thương đau, cũng không có nghĩ nhiều, chỉ theo bản năng mang theo khí lạnh ở đầu ngón tay, sau đó theo chỗ kia nhỏ giống như hình dạng của chiếc nốt ruồi truyền khí vào.
Bạch Kha sờ sờ sau gáy, nhìn về phía Hoắc Quân Tiêu nói: " Hình như bọn họ từ miệng vết thương này thả thứ gì vào."
Lâm Kiệt nghe vậy da đầu tê rần, từ miệng vết thương ở gáy nhét thứ gì vào bên trong cơ thể?! Thật khủng bố.
Hoắc Quân Tiêu nghe xong ánh mắt có chút thẫn thờ, sau đó một lần nữa đặt ngón tay lên nốt ruồi son kia của Bạch Kha, nhưng sau khi biết một chút tình huống, liền thay đổi phương thức truyền khí, sau một lúc, liền tìm được thứ gì đó.
" Thứ đó được gửi đến thượng đan điền của người."
" Thượng đan điền." Bạch Kha có chút không rõ nó ở đâu.
" Trên trán chỗ này, gần thần đình*." Hoắc Quân Tiêu thở dài, thu tay về: " Chuyện này rất quan trọng, không thể tùy tiện ra tay. Tương kế tựu kế đi." Hắn nói xong câu đó liền khôi phục sự trầm mặc, đứng ở một bên, không nói một lời.
*Thượng đan điền: ở mi tâm là chỗ giữa hai lông mày á.
Trong lòng hắn cực kỳ ảo não, ảo não đến mức có chút hận chính mình, hận chính mình vào thời khắc mấu chốt này chân tay không thể làm gì được, hoàn toàn không giống đại trượng phu.
Thế nhưng chân tay không làm gì được thì sao? Hắn thừa dịp anh hùng một lúc, cưỡng ép lấy đồ vật trong thượng đan điền, kể cả khi không biết vật đó có tiềm ẩn nguy hiểm nào ẩn chứa không, chỉ nói nếu Hoắc Quân Tiêu mạnh mẽ rót vào một sợi khí, đối với một người như Bạch Kha không có năng lực trói gà, thậm chí còn không bước vào con đường tu đạo, còn nguy hiểm hơn thứ đang ở thượng đan điền. Tốt hơn hết là bình tĩnh theo dõi diễn biến, sau đó cẩn thận giải quyết.
Vì thế, mục đích của việc " chờ thêm một giờ nữa" của người sư phụ kia là gì? Để củng cố đồ vật ở thượng đan điền? Hay vì quan sát tình trạng của Bạch Kha có ổn định không?
Mọi người đều có suy nghĩ riêng như vậy, chịu đựng một giờ giống như sống một ngày bằng một năm, trong lúc đó Hoắc Quân Tiêu không ngừng truyền khí lạnh vào phần cổ đang ngày càng nóng rát của Bạch Kha, sau đó gắt gao nhìn chằm chằm sắc mặt y, sợ y không cẩn thận ngất đi thêm lần nữa.
Mãi cho đến khi kim đồng hồ trên tường cuối cùng vượt qua con số 12 đi về phía trước, trong nháy mắt tất cả bọn họ đứng thẳng người lên.
—-----------------------
Tiểu kịch trường lái la:
Mỗi một đệ tử của Ngọc Sinh Môn sau khi chính thức bái sư, đều phải được sư phụ ban cho một cái hào, và từ đó trở đi đạo hào này sẽ theo người đó suốt đời.
Đạo hào của hai tiểu đệ tử là Ổ Nam cùng Thẩm Hàn đã sớm được ban xuống, chỉ còn lại Hoắc Quân Tiêu cô đơn chưa có.
Mãi cho đến hơn một tháng sau bái nhập làm môn hạ của chưởng môn, Bạch Linh Trần vừa trở về sau một chuyến đi xa, ôm kiếm đứng ở đỉnh Vân Phù, bên cạnh y là một khối thần thạch huyền sách khổng lồ. Trước có biển mây cuồn cuộn, sau có tuyết lớn tán loạn.
Hoắc Quân Tiêu bị gọi đến, vội vã giống như con khỉ xông vào nơi cấm chế thường ngày hay bị rơi xuống, nhìn bóng lưng cao gầy của Bạch Linh Trần có chút ngây ngốc, sững sờ.
Bạch Linh Trần cũng không quay đầu lại phẩy tay áo một cái, tuyết đọng một lớp dày trên thần thạch liền bay ra không còn sót lại một ít, lộ ra dòng chữ khắc trên mặt đá—
Ngưỡng khả dĩ quan thiên,
Phủ đắc dĩ linh trần,
Phủ ngưỡng chi gian.
Vân chinh thiên lý,
Sơn hà vạn niên.
*( Ngẩng đầu lên, ta có thể ngắm nhìn bầu trời,
Cúi xuống, ta có thể lắng nghe tiếng động của trần gian,
Trong khoảng thời gian giữa ngẩng và cúi
Những đám mây có thể hành quân vạn dặm,
Núi sông kia cũng có thể tồn tại suốt ngàn năm.")
Hoắc Quân Tiêu nhìn nét chữ rồng bay phượng múa, đầy hùng vĩ kia, thấp giọng đọc một lần.
Vừa đọc xong, liền nghe thấy Bạch Linh Trần nói: " Ngươi vẫn chưa được ban hào? Vậy kêu Vân Chinh đi."
Cứ nhẹ nhàng nói như vậy, Vân Chinh, hai chữ ấy đã theo Hoắc Quân Tiêu suốt hơn năm ngàn năm, trở thành một cái danh hào được nhiều người biết đến.
Mà ở ngàn năm trước đó, Hoắc Quân Tiêu chỉ nhìn chữ trên mặt đá, lặp đi lặp lại mà nhắc mãi mấy lần, cảm thấy vừa lòng vô cùng.
Vừa lòng đến mức giống bệnh—
Kể từ đó, trong gần nửa tháng, hắn đã mù quáng sao chép đoạn văn tự đó trên nhiều loại giấy khác nhau, càng chép càng cảm thấy tâm tình kích động, càng chép càng cảm thấy giấy bút không đủ để biểu đạt nội tâm cuồn cuộn trong mình.
Rốt cuộc có một ngày, Hoắc Quân Tiêu không kìm nén được duỗi bàn chân chó đầy tội lỗi của mình hướng về khối hàn ngọc ngàn năm phía sau Điện Vân Phù, hắn mang theo kiếm khí, nước chảy mây trôi rồng bay phượng múa mà ở trên bề mặt hàn ngọc viết xuống đoạn lời nói nọ.
Ngay khi hắn hoàn thành nét cuối cùng, lật lại nó rơi trên mặt đất, thưởng thức đại tác phẩm của chính mình, thì nghe thấy giọng nói lạnh lùng phía sau: " Có vẻ tầng thứ hai của Tàng Thư Lâu sẽ phá lệ mở ra vì ngươi."
Hoắc Quân Tiêu phá hỏng hàn ngọc yêu thích nhất của Bạch Linh Trần mà không biết, im lặng một lúc lâu, ngửa đầu trông mong nói: "Học sư muội túm lấy ống quần người khóc có hữu dụng không?"
Bạch Linh Trần mặt vô biểu tình mà duỗi tay sờ đầu chó của hắn, vươn ngón tay ra: " Bảy ngày, bốn quầy thư."
Hoắc Quân Tiêu "Hức" vội vàng chạy tới ôm chân Bạch Linh Trần gào: "Ta sai rồi! Ta là chày gỗ!"
Bạch Linh Trần lại thêm một ngón tay: " Năm quầy, tiêu tục gào."
Chày gỗ chạy không ngừng như lao vào Tàng Thư Lâu như lửa thiêu mông.
—-----OvO—-------
Lời editor:
=))) nghịch s1tg gọi tên Hoắc Quân Tiêu.
Thỉnh thoảng có vài đoạn trong raw và cv tác giả có lẽ viết nhầm tên char nên tui tự sửa lại nhé ^^.
Tôi yêu tiểu kịch trường TvT.