Nghe Nói Tôi Công Lược Đại Ma Vương [Thực Tế Ảo]
Chương 50: Hessen chúng tôi rất cần những nhân tài như anh.
Edit, Beta: Bull
-----------------------------------------
Chương 50: Hessen chúng tôi rất cần những nhân tài như anh.
Tiêu Chỉ bước ra khỏi Trận pháp Dịch Chuyển của Vùng đất Vô Chủ.
Dạo gần đây, vì chuyện bản đồ mới mở ra, và việc khu thương mại ở Hessen được đưa vào hoạt động, nên người trên lục địa đều lao đầu vào Liên minh Dolly và Hessen, vậy nên Vùng đất Vô Chủ vẫn luôn có rất nhiều nhà thám hiểm đến bây giờ lại trở nên trống trải.
Những căn lều màu xám xung quanh Trận pháp Dịch Chuyển đã giảm đi rất nhiều, mà mấy người khoác áo choàng đi tới đi lui cũng ít hẳn đi.
Tiêu Chỉ không có hứng thú đi dạo xung quanh, nên chỉ nhìn lướt qua tình hình rồi bỏ đi ngay.
Trước đây, khi cậu tra tài liệu, những thông tin trên diễn đàn đã từng đề cập đến việc Eugene thích ở trong thung lũng, nhưng lại thường xuyên đổi chỗ ở, mà cũng sẽ không ở lại một nơi quá lâu.
Kết hợp với thân phận Tịch Nguyệt tộc của Eugene, Tiêu Chỉ đoán rằng những thung lũng mà người này chọn phải có nước.
Đối với Tịch Nguyệt tộc mà nói, nước vừa là môi trường sống thoải mái nhất, vừa là nơi bảo đảm an toàn cho họ. Tịch Nguyệt tộc rất kén chọn chất lượng nước, chỉ cần có thể lựa chọn, chắc chắn bọn họ sẽ không bao giờ chịu ở lại chỗ đầm lầy hoặc những vùng nước đọng tanh hôi.
Chính vì vậy, ngoại trừ những nới Eugene thường lui tới được nhắc trên diễn đàn, Tiêu Chỉ còn chọn một vài thung lũng có nước chảy. Nhưng Vùng đất Vô Chủ quá rộng lớn, nếu muốn tra xét hết một lượt thì chắc chắn là sẽ mất rất nhiều thời gian, thế nên Tiêu Chỉ mới hy vọng rằng mình có thể may mắn hơn một chút.
Bỗng nhiên, bước chân của Tiêu Chỉ khựng lại.
Cậu cảm thấy như có người nào đang bám theo sau mình.
Tiêu Chỉ nhẹ nhàng quay đầu lại. Qua khóe mắt, cậu liếc thấy một tên mặc áo choàng xám đang đứng ở vị trí cách cậu vài mét. Tuy trông như là chỉ vô tình đi sau lưng cậu thôi, nhưng thỉnh thoảng lại ngẩng đầu lên vội vàng nhìn lướt qua khắp người cậu.
Cậu lại nhìn xung quanh, ở phía trước cũng có người, người đó đang đứng dựa vào cây, dường như đang đợi ai đó, nhưng lại đúng lúc chặn con đường tiến lên của Tiêu Chỉ.
Ở một vị trí nào đó bên cạnh cũng có một kẻ mặc áo choàng đồng loạt bước đi theo cậu. Vị trí bọn họ lựa chọn rất khéo léo, vừa chuẩn tạo thành một thế vây quanh cậu.
Ba người, còn trông rất chuyên nghiệp.
Tiêu Chỉ không bao giờ cho rằng lúc họ đánh bài bị ba thiếu một, nên mới muốn tìm bạn đánh bài. Mà những kẻ này chắc là muốn cướp, còn có thể là muốn giết người cướp của, hoặc nếu có mục đích nào khác thì cũng chẳng có gì lạ cả.
Tiêu Chỉ tăng tốc, tạo ra thế như muốn phá vòng vây từ người đứng ở phía trước.
Thấy mục tiêu đã đoán được mục đích của mình, hai người đi theo cậu cũng đồng loạt tăng tốc, mà tên phía trước còn móc thẳng cung tiễn ra, mũi tên hướng thẳng về phía Tiêu Chỉ.
"Anh bạn này, có thể dừng lại chút không? Bọn này muốn thương lượng với mày vài chuyện." Người cầm cung tiễn trầm giọng nói.
Gần như là cùng với kẻ đó, hai người còn lại cũng lôi vũ khí ra, là hai tên xạ thủ, mà họng súng của họ đều nhắm thẳng vào Tiêu Chỉ.
Nhưng động tác của Tiêu Chỉ vẫn không hề dừng lại, cứ lao thẳng về phía tên kia như trước.
Người cầm cung tiễn nhíu mày lại, là một kẻ chơi theo hệ tầm xa, vậy nên gã sẽ theo bản năng mà ghét tất cả những kẻ thù đến gần mình. Thấy tên này không chịu nghe lời, gã cũng không do dự nữa, bèn kéo dây cung rồi buông nhẹ. Mũi tên sắc bén tạo ra một đường thẳng trên không trung, đột ngột tấn công về phía Tiêu Chỉ.
Ngay sau đòn tấn công của cung tên, hai phát đạn cũng lao về hướng Tiêu Chỉ.
Chỉ trong nháy mắt, ba đòn tất công đồng loạt đánh trúng Tiêu Chỉ.
Cả ba người không thể không nở một nụ cười lạnh. Thằng này mà chịu nghe lời thì tốt rồi, nếu họ vui thì có thể cho nó rời khỏi đây an toàn. Nhưng nếu không chịu phối hợp, vậy đừng trách bọn họ ra tay tàn nhẫn.
Đòn tấn công của cả ba đều không nhắm vào nơi trí mạng, vì chính họ cũng không biết người bị mình tấn công liệu có phải là người Asanasi hay không, nếu như đánh chết rồi lại cho đối thủ cơ hội thoát thân thì không ổn rồi. Những đòn đánh của bọn họ chính là đang ảnh hưởng đến hoạt động của hai chân người nọ, và những bộ phận không trí mạng trên cơ thể, nhưng vẫn có thể bảo đảm khiến người ta mất đi sức chiến đấu, thế nhưng sẽ không tử vong ngay.
Nhưng khi Tiêu Chỉ bị đánh trúng lại không hề ngã xuống. Cái bóng của cậu vỡ nát giữa không trung, một ngọn lửa màu xanh bùng lên rồi tắt ngóm.
Ảo Ảnh Lửa, cho dù đã biến thành bản vong linh vẫn cứ hữu dụng như thường.
Lúc này, cơ thể thật của Tiêu Chỉ đã nhờ vào hoàn cảnh xung quanh để ẩn nấp thoát thân từ lâu.
Tuy là ba người này cũng chẳng phải đối thủ đáng gờm gì, nhưng thứ nhất là cậu đấu với họ thì sẽ mất thời gian, thứ hai, các thế lực phức tạp ở Vùng đất Vô Chủ luôn chồng chéo lên nhau, phía sau các hoạt động phạm tội luôn có cái bóng của bọn họ. Chẳng ai biết được liệu ba người trông có vẻ bình thường không có gì đặc biệt này thật ra có phải thế lực khủng khiếp nào đó hay không?
Vì để tránh rắc rối, tốt nhất là cậu nên chuồn đi trước.
Người cầm cung tiễn lại nhíu mày: "Lửa hồn...Là xác sống."
Một người khác cũng nói: "Muốn đuổi theo không?"
Người cầm cung tiễn lắc đầu: "Bỏ đi, đồ trên người xác sống không dễ bán, người sống không ai muốn mua. Nếu như bị xác sống nhớ mong cũng phiền phức lắm, làm gì có người bình thường nào biến thành cái giống này sau khi chết, phần lớn đều là mấy kẻ điên mang chấp niệm sâu nặng thôi. Đám đó mà liệu mạng với chúng ta thì rắc rối bỏ mẹ!"
Một người trong số đó thu súng lại: "Lỗ rồi, tháng này lại không hoàn thành nhiệm vụ đại ca giao."
Người cầm cung tên dẫn đầu quay về: "Dạo này Vùng đất Vô Chủ vắng người, cũng chẳng kiếm được bao nhiêu tiền. Đi thôi, chờ mục tiêu tiếp theo, nhớ nắm chặt cơ hội."
*
Sau khi thoát thân thành công, Tiêu Chỉ dẫn theo Alifa tìm kiếm chỗ ở của Eugene trong Vùng đất Vô Chủ, nhưng tiếc là đã đi qua nhiều nơi rồi mà vẫn không tìm được tung tích của Eugene.
"Goo..." Alifa cọ nhẹ vào mặt Tiêu Chỉ, dường như đang muốn an ủi cậu.
Tiêu Chỉ xoa xoa đầu nó: "Đi nào, chúng ta tiếp tục thôi."
Tiêu Chỉ lại đưa tay gạch bỏ một khu vực trong số những nơi trước đây mình đã ghi trong notebook. Lúc này, trên notebook đã có vài dấu x, vị trí cũng càng đi sâu vào Vùng đất Vô Chủ hơn.
Bọn họ đã đi vào Vùng đất Vô Chủ suốt hai ngày rồi. Hôm nay là ngày thứ ba, nhưng vẫn không thể tìm được Eugene, nhưng thật ra cậu cũng tìm được một nơi có dấu vết của nhà ở và sinh hoạt. Tiêu Chỉ đoán rằng chỗ ở của Eugene có lẽ là được chuyển bằng phép thuật, nên mỗi lần tên này chuyển nhà sẽ đưa luôn cả cái nhà theo.
Một thời gian nữa trôi qua.
Tiêu Chỉ lại bước vào một nơi khiến cậu nghi ngờ là chỗ ở của Eugene.
Tiêu Chỉ mừng thầm, bởi vì cậu ngửi được mùi hơi nước cực kỳ mới mẻ trong không khí. Ở cái nơi lúc nào cũng toàn mùi tanh hôi ẩm mốc như Vùng đất Vô Chủ, mùi hương như vậy có vẻ như cực kỳ đặc biệt, thậm chí hơi nước ở nơi này còn dày đặc hơn những nơi khác nhiều.
Tiêu Chỉ lấy đèn hồn ra để chiếu sáng, rồi đi về phía trước.
Đèn hồn xua tan sương mù trước mắt, giúp tầm nhìn cậu trở nên rõ ràng hơn một chút.
Cứ đi rồi đi mãi, cậu chợt nhìn thấy một dòng suối trong xanh chảy xuôi bên đường. Tuy lượng nước không nhiều, nhưng lại trong đến mức có thể nhìn thấy đáy. Bên bờ suối còn có mấy cây non xanh mơn mởn, đúng là hơi khác với Vùng đất Vô Chủ.
Cậu đặt mình vào vị trí của Tịch Nguyệt tộc để suy nghĩ một lát, nếu như rơi vào tình huống chỉ có thể định cư ở Vùng đất Vô Chủ, Tiêu Chỉ nghĩ, có lẽ cậu sẽ rất thích nơi này.
Lại đi thêm một lúc nữa, bỗng nhiên, Tiêu Chỉ cảm nhận được điều không ổn.
Cậu nhìn về phía dòng suối và cây xanh ven đường mà mình đã từng thán phục, có vẻ như chúng giống hệt như cái cậu từng gặp, ngay cả mấy cây cỏ dại phát triển lung tung cũng chẳng khác tí nào.
Tiêu Chỉ nhìn vào màn sương trắng xung quanh, dường như nơi này có thứ gì đó ngăn cản cậu đi tiếp.
Tiêu Chỉ đề cao cảnh giác, rồi tiếp tục đi về phía trước. Lúc này cậu rất chú ý đến cảnh vật xung quanh, sau đó vẫn bước tiếp vào màn sương trắng.
Một lát sau, dòng suối nhỏ chảy róc rách và những thực vật tươi non mơn mởn lại xuất hiện trong tầm nhìn của cậu.
Tiêu Chỉ nhíu mày, khi nãy cậu đã cố hết sức để chú ý đến cảnh vật xung quanh và dưới chân mình, nhưng lại không hề nhìn thấy bất cứ thứ gì đặc biệt, vậy thì thứ gì đang tác quái ở đây?
Là pháp trận? Hay là vấn đề nằm ở sương mù? Hoặc là ma quỷ nào đó ở Vùng đất Vô Chủ đang quấy phá?
Hay là...tầm mắt của Tiêu Chỉ đặt trên số thực vật và dòng suối nhỏ vẫn luôn xuất hiện liên tục. Bản thân mình vẫn luôn lòng vòng ở nơi này, quanh đi quẩn lại cũng chỉ có khung cảnh như thế, liệu có liên quan đến chúng nó không?
Tiêu Chỉ tiến lên một bước, kiểm tra kỹ càng hơn.
Dòng suối nhỏ trong vắt có thể nhìn thấy đáy, làn nước mát mẻ, khi chạm tay vào thì cảm thấy hơi lạnh, có vẻ như chẳng có gì không đúng cả.
Cậu lại khảy nhẹ vào cây xanh, trên hệ thống hiển thị rằng đây là những thực vật không rõ danh tính, tỏa ra mùi hương tươi mát đặc trưng của cây cỏ, cành cây mong manh đẫm nước, chẳng lẽ là do đám thực vật này sao?
Tiêu Chỉ còn đang trầm ngâm, thì Alifa trên vai cậu đã sà xuống cành cây, sau đó bệt mông ngồi dưới đất, rồi dùng chân trước ôm lấy cành lá mềm mại bắt đầu gặm.
Tuy thân thể Alifa đã thu nhỏ, nhưng hàm răng sắc nhọn của nó vẫn hữu dụng như thường. Trước khi Tiêu Chỉ kịp đưa tay ngăn nó lại, nó đã gặm sạch bụi cây nhỏ này rồi.
"Goo...." Alifa đập cánh, rồi lại vỗ vỗ bộ ngực chỉ toàn là khung xương của mình, trông cứ như là thỏa mãn lắm.
Tiêu Chỉ không nhịn được, phải nhìn vào bụng của Alifa. Nhưng nơi đó rỗng tuếch, chẳng có thứ gì cả, cũng chẳng biết mấy thứ mà nó ăn đã đi đâu hết rồi?
Alifa ăn no rồi, lại bay lên vai Tiêu Chỉ, lại vừa "Goo goo" bảo cậu đi tiếp đi.
Nhìn thấy dáng vẻ tự tin này của Alifa, Tiêu Chỉ cũng không bận tâm đến nguyên lý của đám thực vật nữa. Cậu bèn đứng lên đi tiếp, lại bước vào khu vực ngập tràn sương trắng.
*
Cuối cùng, cũng có ánh đèn vàng ấm áp lấp lóe trong màn sương trắng phía trước.
Độ cao của ánh đèn này rất ngăn nắp, đối xứng đồng bộ với nhau, rõ ràng là được treo trên nhà ở.
Tiêu Chỉ bước nhanh hơn, chẳng mấy chốc, trước mặt cậu đã xuất hiện một căn nhà nhỏ. Diện tích của căn nhà này không lớn lắm, được chia thành hai tầng, dựng theo phong cách điển hình của Tịch Nguyệt tộc, còn treo rèm cửa màu xanh biển, trông giống như một căn nhà của cư dân Tịch Nguyệt tộc bình thường.
Cửa chính của căn nhà nhỏ đóng chặt, nhưng đèn trong nhà lại đang sáng, chứng tỏ rằng trong đó có người.
"Cốc cốc cốc."
Tiêu Chỉ gõ cửa.
Nhưng bên trong lại không có tiếng trả lời.
Tiêu Chỉ lại gõ thêm vài lần nữa, lần này gõ mạnh hơn một chút.
Cuối cùng cũng có giọng nói vang lên từ bên trong, mà giọng nói ấy có vẻ như hơi bực bội: "Tôi bận lắm! Không rảnh! Tìm người khác đi!"
Tiêu Chỉ hỏi: "Xin hỏi, có phải ngài Eugene không?"
Giọng nói nóng nảy đó lại vang lên: "Không phải, đừng tìm tôi nữa."
Vừa nghe câu trả lời này, Tiêu Chỉ càng dám chắc người trong nhà chính là Eugene.
Theo như lời đồn, tính tình của Eugene không tốt lắm, có đôi lúc sẽ vùi đầu vào nghiên cứu, vào những lúc đang tập trung, tên này sẽ khá thô lỗ với khách đến chơi. Nói chung là những người đến thăm vị pháp sư hệ phép thuật trắng này cũng có vài người đến để cầu xin, vậy nên phải nhẫn nhịn tính nết của Eugene.
Những hành vi như vậy cũng khiến cho mối quan hệ giữa Eugene và mọi người xấu đi, có lẽ đây cũng chính là lý do khiến cho hắn ta trở thành con tốt thí trong ván cờ của các nhà lãnh đạo, nhưng lại chẳng có người nào thèm đứng ra bảo vệ hắn ta.
Nếu như không phải chuyện gấp thì Tiêu Chỉ cũng chấp nhận lễ phép đợi người ta nghiên cứu xong rồi nói. Nhưng nghe nói, một khi Eugene đã vùi đầu vào nghiên cứu, có thể kéo dài suốt nửa tháng không kết thúc. Tuy cậu chờ được, nhưng A Sâm thì không thể chờ nổi.
Xem ra bây giờ cậu chỉ có nước làm người xấu thôi.
Tiêu Chỉ lại gõ cửa tiếp: "Hãy mở cửa đi, cộng đồng đưa hơi ấm đến đây!"
Eugene: "..."
Mẹ mày chứ cộng đồng đến đưa hơi ấm! Hắn ta sống một mình ở nơi núi rừng hoang vắng này, ngay cả hàng xóm cũng chẳng có, moi đâu ra cộng đồng?
Eugene hét to: "Đi ra ngoài...."
Giọng của hắn ta còn chưa kịp kết thúc, thì một quả cầu bùng nổ phiên bản vong linh đã khiến cửa nhà hắn ta nổ banh xác.
Sau đó cầu lửa bùng nổ phá hoại mọi nơi trong nhà với thế như chẻ tre, hệt như một con bò hoang điên cuồng phá hủy tất cả mọi thứ trên đường lao đi của nó, cuối cùng đánh vào tường một cái "rầm", để lại một vết cháy đen.
Eugene: "...."
Mẹ nó! đúng là ấm áp thật đấy!
Hắn ta phẫn nộ nhìn về phía cửa, bỗng phát hiện ra trong tay vị khách thô lỗ kia đam nâng niu một quả cầu lửa to lớn, ấm áp hơn nhiều. Mà lúc này đây, mục tiêu chính là hắn ta.
Eugene nhìn thoáng qua cuốn sách cổ quý giá về phép thuật trắng trong tay mình, lỡ đâu bị tên này bắn nát mất thì sao?!!
Hắn ta vội vàng giơ tay lên ra hiệu đối phương dừng lại: "Đợi, đợi chút! Cái tên thô lỗ này!"
Tiêu Chỉ thu cầu lửa lại, rồi nở một nụ cười lễ phép: "Cảm ơn anh đã khen ngợi, tôi có thể vào được không?"
Eugene: "..."
Ai thèm khen cậu?!!
Eugene vội vàng cất cuốn sách cổ yêu dấu của mình vào, rồi nói: "Vào đi."
Nhưng tay của hắn ta lại lén lút nhét vào túi áo, ý đồ dựa vào quần áo che phủ, để lấy Tinh thể Dịch Chuyển ra khỏi nhẫn trữ vật. Sau khi ở lại Vùng đất Vô Chủ, hắn ta đã tiếp xúc với loại khách không nói lý như này nhiều rồi, nên tất nhiên là hắn ta không thể không chuẩn bị cho chuyện này. Chỉ tiếc rằng nhà của mình quá nhỏ, vậy nên sau khi hắn ta tẩu thoát, vị khách này sẽ nổi điên mà đập nát hết.
Vẫn may là những thứ quan trọng hắn ta đều mang theo bên người, nhà có sập thì cứ sập đi.
Tay Eugene vừa mới sờ vào mép túi áo, một bàn tay thon dài lạnh như băng đã túm lấy cổ tay hắn ta. Bàn tay kia xinh đẹp hệt như một tác phẩm nghệ thuật, nhưng khi túm người ta lại cực kỳ chặt, chẳng hề nghệ thuật chút nào cả.
Eugene hoảng loạn, hắn ta đột ngột ngẩng đầu lên, lại đối diện với gương mặt mỉm cười của vị khách kia. Đến bây giờ hắn ta mới kịp nhận ra, người này là vong linh.
Bỗng, hắn ta thấy vong linh trước mặt nở nụ cười với mình: "Quý ngài Eugene muốn đi đâu thế?"
Nói xong, vong linh kia còn cười tủm tỉm tháo nhẫn trữ vật của hắn ta xuống.
Tuy rằng bên trên nhẫn trữ vật có ký tự phép thuật bảo vệ, không phải chủ nhân nó đã nhận thì sẽ không mở ra, nhưng người ngoài vẫn có thể tháo nó ra, chỉ là không sử dụng được những đồ vật trong đó mà thôi.
Nhìn thấy thứ quan trọng nhất của mình bị cướp đi, Eugene nóng nảy ngay: "Cậu!!!"
Tiêu Chỉ nắm chặt nhẫn trữ vật của Eugene, rồi nhìn về phía hắn ta: "Xin lỗi. Cách làm của tôi hơi thô lỗ, quấy rầy rồi."
Eugene không muốn nói chuyện, người này trông lịch sự nhã nhặn như thế, tại phong cách làm việc lại thô lỗ vậy? Chẳng lẽ đây là đặc trưng của xác sống được nhắc tới trong truyền thuyết đó sao?
Cáu rồi đó! Cáu thật rồi đó! Cáu lắm rồi đó!
Eugene cảm thấy mình muốn xù lông lên rồi, bản mặt này cách mình gần như vậy, đúng là càng nhìn càng thấy ghét!
Từ từ...
Cách mình gần như vậy...
Chẳng phải là....
Trong mắt Eugene đột nhiên lóe lên một chút cảm xúc gọi là hoảng sợ. Ngay cả khi Tiêu Chỉ phá cửa xông vào, hắn ta cũng chưa từng sợ hãi như thế.
Tiêu Chỉ chợt thấy quý ngài Eugene vẫn luôn trừng mắt nhìn mình bỗng nhiên thay đổi sắc mặt, sau đó hắn ta bỗng nhiên rút tay về, rồi dùng cả hai tay che mặt lại, chân thì không ngừng lùi về trốn sâu trong góc phòng.
Tiêu Chỉ: "...."
Tình huống này là sao thế? Cậu nhìn vào bàn tay bán trong suốt của mình, chẳng lẽ tên này sợ ma à?
Sợ đối phương lại muốn trốn đi, Tiêu Chỉ đi về phía hắn ta: "Quý ngài Eugene?"
Eugene trong góc hét to: "Cậu, cậu, cậu, cậu, cậu, cậu cách xa tôi một chút...van cậu..."
Lúc này giọng nói hắn đã biến thành nức nở: "Hu hu hu, bị thấy rồi, bị thấy hết rồi...."
Tiêu Chỉ chẳng hiểu vì sao, cái kiểu này không giống như muốn chạy, nhưng mà "bị thấy hết rồi" là đang nói đến điều gì? Nói cứ như đang gặp phải đồ dê cụ vậy.
Cậu nhìn vào bộ áo bào pháp sư kín mít của Eugene, ngoại trừ tay và mặt thì có lộ chỗ nào đâu?
Eugene ngẩng đầu lên liếc mắt một cái, phát hiện tên vong linh kia càng lúc càng đến gần mình, hắn ta vừa nức nở vừa nói: "Cậu đừng nhìn tôi nữa được không? Tôi biết tôi xấu, cậu nhìn chằm chằm tôi làm gì?"
Tiêu Chỉ: "???"
Dựa vào lần tiếp xúc ngắn ngủi khi nãy, tuy rằng gương mặt của ngài Eugene này không xinh đẹp được như những Tịch Nguyệt tộc khác, nhưng mặt mũi cũng cân xứng. Nếu như vậy mà xấu, thế thì có lẽ một nửa người trên lục địa này chẳng còn mặt mũi mà ra đường.
Cậu định an ủi người ta: "Thật ra trông anh thanh tú lắm, không hề xấu chút nào cả."
"Goo..." Alifa cũng tỏ vẻ đồng ý.
Không ngờ là Eugene không được an ủi tí nào: "Đó là do gu thẩm mỹ của ngoại tộc mấy người quá thấp! Tôi đã là mức tệ nhất trong Tịch Nguyệt tộc rồi...trông tôi to cao quá, còn không đẹp, chẳng có mặt mũi gặp ai cả..."
Tiêu Chỉ: "..."
Alifa: "..."
Vậy thì ngại quá...sự xấu xí ảnh hưởng đến trí tưởng tượng của chúng tôi.
Tiêu Chỉ không thể không nghĩ, chẳng lẽ đây chính là nguyên nhân khiến cho tính tình của Eugene không tốt? Ở nơi dư dả người đẹp như Tịch Nguyệt tộc, hắn ta tự ti vì diện mạo nên mới dẫn đến tự kỷ, không muốn giao lưu với ai nữa...chắc là có tí vấn đề về mặt tâm lý. Trước đây mấy người chơi trên diễn đàn cũng chưa từng nhắc đến chuyện này bao giờ.
Eugene lấy tay che mặt, đau khổ khóc thút thít: "Cậu đi đi, tôi sẽ không rời khỏi nơi này."
Tiêu Chỉ nói: "Chắc chắn tôi sẽ cho ngài thù lao xứng đáng."
Thái độ Eugene vẫn kiên quyết: "Dù gì tôi cũng ở đây, thù lao nhiều có ích lợi gì?!"
Tiêu Chỉ suy nghĩ một chút rồi thấy cũng đúng. Cậu nghiền ngẫm suy nghĩ của Eugene, rồi nói thử: "Ở chỗ bọn tôi, người có nhan sắc như anh cũng được xem như là đứng đầu rồi."
Lời này của cậu không hề sai. Trong đám xác sống, những tên chết trong hình thù kỳ quái rất nhiều, thậm chí sau khi chết, cơ thể còn xảy ra biến dị, trở thành cương thi hoặc xương khô gì đó, chẳng còn được mấy tên giữ được gương mặt hoàn chỉnh, chứ đừng nói đến mặt mũi cân xứng.
Mặt của Eugene không hề bị thối rữa, cũng chẳng bị đấm bẹp, còn không có máu tươi đầm đìa, lại không thấy vết thương hoặc mấy lốm đốm màu xanh lục, nên đã nằm trong đám người ưa nhìn nhất của Hessen rồi.
Nghe vậy, Eugene khựng lại một lát, giọng điệu của hắn ta hơi do dự: "Thật à?"
Tiêu Chỉ nói: "Thật, anh thấy là biết ngay."
Eugene đắn đo một lúc, vẫn nói: "Không...tôi không đi..."
Tiêu Chỉ: "Anh chắc chưa?"
Eugene: "Chắc rồi."
Bỗng nhiên, Eugene cảm thấy mình đang bay lên, là đang bay thật đấy.
Tên vong linh trông có vẻ vừa nhã nhặn lại vừa mang phong thái trí thức trước mắt dứt khoát túm chặt lấy cổ áo hắn ta, lôi hắn ta lên giữa không trung, hơn nữa còn đang không ngừng lao ra ngoài phòng.
Eugene rất sợ hãi, vừa che mặt vừa hét to: "Không không không! Cậu buông tôi ra!!!! Cậu cách xa tôi một chút!!! Tôi không muốn ra ngoài!!! Á á á á!! Cậu đừng nhìn tôi!!!!"
Hắn ta hét quá nhiều, nên nhất thời cũng chẳng biết trọng điểm là cái nào.
Tiêu Chỉ làm như mắt điếc tai ngơ với lời của Eugene. Cậu vẫn luôn lôi Eugene đi, bay ra khỏi nhà, sau đó hét một tiếng: "Alifa, làm như lúc đưa tao đến biển sâu!"
Chỉ trong nháy mắt, Eugene chợt nhìn thấy cái thứ như pet trên vai người kia bỗng nhiên phóng to ra, cao hơn một người, vượt qua nhà của hắn ta, sau đó còn cao hơn cả cái cây lớn trước cửa nhà hắn ta, cuối cùng biến thành một con cốt long khổng lồ.
Ngay sau đó, con cốt long này há cái miệng khổng lồ ra với hai người họ, ah woo một cái nuốt chửng hai người họ.
Sau đó chính là gió lớn thét gào, và cảm giác bay lên không trung. Eugene phát hiện ra mình đã rời xa mặt đất, còn bay trên trời cao với một tốc độ nào không thể tưởng tượng nổi.
"Á á á á...." Eugene kêu la thảm thiết, hắn ta cảm thấy cuộc đời ngắn ngủi xui xẻo của mình sắp đến hồi kết rồi.
Con cốt long này điên cuồng quá! Ngay cả chủ nhân của mình cũng nuốt, hắn ta tiêu đời rồi!
Vì sao lại đối xử với hắn ta như vậy? Hắn ta xấu đã đành! Vất vả lắm mới trở thành pháp sư đứng đầu giới phép thuật trắng lại đắc tội với ông lớn! Bây giờ chỉ có thể trốn ở cái nơi chim không thèm ỉa như này, còn bị một tên quái nhân bắt đi nữa!
Sao mà hắn ta khổ thế này!
Nhưng kêu la hết nửa ngày, Eugene chợt phát hiện ra rằng mình vẫn còn thở được. Ngay cả vẻ mặt của tên vong linh vác mình theo hình như cũng bình tĩnh lắm, cứ như việc bị rồng khổng lồ nuốt chửng cũng chẳng phải chuyện gì to tát vậy. Mà vong linh kia còn che lỗ tai lại, như thể đang chê hắn ta ồn ào.
Bộ não liên tục chịu đả kích quá tải cuối cùng cũng hoạt động trở lại, vài nhịp sau đó, Eugene mới muộn màng nhận ra rằng mình có thể sẽ không xảy ra chuyện gì cả.
Eugene sờ soạng khắp người mình, hình như...cũng không bị thương tí nào luôn...
Thấy Eugene có vẻ như đã khôi phục lý trí, Tiêu Chỉ bèn nói: "Chào anh, tôi tên Thập Thất, là thư ký của Hessen, xin chân thành xin lỗi vì đã dùng cách thức như vậy để mời anh đến."
Eugene vẫn cứ lấy tay che mặt lại, nhìn về phía vong linh bên cạnh mình: "Cậu chuẩn bị đưa đi đâu?"
Tiêu Chỉ nói: "Đương nhiên là Hessen, có vài việc cần phải phiền quý ngài Eugene đây."
Vừa nghe được chữ Hessen, khuôn mặt của Eugene càng trở nên đau khổ hơn: "Chẳng lẽ cậu muốn tôi đi chữa trị cho một xác sống?"
Tiêu Chỉ gật đầu.
Eugene: "Nhưng tôi chưa từng chữa trị cho xác sống, nếu như thất bại...cậu, cậu, cậu, cậu...sẽ không giết tôi chứ?"
Tiêu Chỉ nhìn hắn ta, rồi nở một nụ cười nhã nhặn: "Tuy tôi cảm thấy ngài Eugene còn sống cũng rất tốt, nhưng mà...anh đang nhắc tôi nhớ, chỉ cần anh chết sẽ hoàn toàn trở thành người của Hessen à? Đây đúng là một đề nghị không tệ."
Cả người Eugene đều thấy không khỏe: "..."
Không phải đâu! Hắn ta không có! Đừng nói bừa!
Tiêu Chỉ suy tư: "Dù gì bây giờ ngài Eugene cũng không có chỗ nào để đi. Nếu như trở thành xác sống, là có thể được Hessen chấp nhận hoàn toàn, không bao giờ phải sợ đại công tước Warren nữa đâu."
Tiêu Chỉ nhìn về phía Eugene, nụ cười trên mặt càng chân thành tha thiết hơn: "Hessen chúng tôi rất cần những nhân tài như anh."
Eugene: "...."Hình như cũng hợp lý lắm...
Nhưng mà, nếu như muốn gia nhập Hessen bằng cách chết, thì phải là chết oan mới được chứ? Hoặc là kiểu chết rất thảm nên oán khí không tiêu tan được...
Vậy tại sao giọng điệu của tên này lại nhẹ nhàng như thế?!
-------------Hết chương 50------------
Tác giả có lời muốn nói:
Thông báo tuyển dụng của Hessen:
Điều kiện 1: Chết.
Điều kiện 2: Sắp chết mới có thể điều chỉnh tiêu chuẩn sao cho hợp lý.
Đã lết được nửa bộ :>