Nghề Làm Phi
Chương 13
Chưa biết chính xác bao giờ phái đoàn của Cao Mỹ quốc tới Cửu Châu thì thời tiết đã trở lạnh, các phi tần bắt đầu thay trang phục mùa đông, các cung cũng bắt đầu nhận than sưởi ấm. Đối với bọn họ, đại diện của một nước nho nhỏ như Cao Mỹ quốc này chẳng quan trọng bằng chuyện ai mới được Hoàng thượng ban thưởng.
Bóc một quả quýt, Trang Lạc Yên lười biếng thở một hơi dài, nhìn tuyết trắng bay lả tả ngoài cửa sổ, quẳng quả quýt bóc dở vào đĩa, nhận bình nước nóng sưởi tay mà Vân Tịch đưa tới: “Hôm nay tuyết rơi càng lớn hơn rồi.” Kiếp trước nơi nàng sinh sống, mùa đông rất ít thấy tuyết rơi, dù đôi khi có tuyết cũng không tạo thành cảnh biển bạc trắng xóa khắp nơi như thế này.
“Chủ tử buồn chán sao?” Vân Tịch cầm lấy quả quýt mới bóc một nửa, tỉ mỉ bóc từng múi sạch sẽ, đặt vào đĩa, cười nói, “Nếu chủ tử không sợ lạnh thì có thể tới vườn hoa mai, nô tì nghe nói Hoàng thượng cũng thích mai.”
Trang Lạc Yên chọn một tư thế thoải mái hơn để ngồi, miệng như cười như không: “Thưởng mai thì thanh tĩnh sẽ tốt hơn, lúc này đúng dịp hoa mai trong vườn nở rộ, tỉ muội các cung chắc đều thích cả, ta không muốn tham dự đâu.”
Vân Tịch há miệng muốn nói mà không biết nên nói gì, nàng hầu hạ chủ tử đã khá lâu, đôi khi cảm thấy tình yêu của chủ tử dành cho Hoàng thượng thật là cuồng dại, đôi khi lại cảm thấy tình cảm này mơ hồ, rất khó nhìn ra.
“Bẩm chủ tử, điện Trung Tỉnh đưa tới than bạc cho mấy ngày này, còn đưa kèm một ít hoa quả mới nữa.” Thính Trúc bước vào phòng trong, tay bưng một đĩa nho đen tiến cống.
“Thời tiết lạnh thế này, mấy thái giám đó phải chạy tới chạy lui đưa đồ cũng rất vất vả, lấy ít bạc thưởng cho bọn họ đi uống tách trà nóng.” Trang Lạc Yên biết, nho đen này do nước khác tiến cống, được bảo quản tươi ngon như mới hái, cung Hi Hòa có thể được một đĩa như thế đã là hiếm có rồi.
“Chủ tử yên tâm, nô tì đã thưởng rồi.” Thính Trúc đặt đĩa nho xuống, nói cho Trang Lạc Yên một ít tin đồn mới nghe được bên ngoài, tuy không chắc đúng bao nhiêu phần nhưng thâm cung buồn chán, nghe mấy chuyện này giết thời gian cũng tốt.
“Em nói là hôm qua Yên quý tần tình cờ gặp Hoàng thượng ở vườn mai?” Trang Lạc Yên hứng thú hỏi.
“Bẩm chủ tử, nô tì còn nghe nói tối qua Hoàng thượng ngủ lại ở chỗ Yên quý tần, sáng nay Yên quý tần còn được ban thưởng không ít đâu.” Thính Trúc cẩn thận nhìn trộm sắc mặt Trang Lạc Yên, thấy nàng vẫn bình thản như cũ mới nói tiếp hôm nay Yên quý tần được ban thưởng những gì.
Trang Lạc Yên cười nhạt trong lòng, thân là một Hoàng đế, nữ tử khắp hậu cung trong mắt hắn chỉ là món đồ chơi mà thôi, sợ rằng khi chứng kiến thủ đoạn mà bọn họ vắt óc nghĩ ra để giành lấy sủng ái của mình, hắn chỉ coi như đang xem một tuồng kịch hay.
“Bẩm chủ tử, thái giám nội thị tới báo, hôm nay Hoàng thượng lật thẻ bài của người.” Phúc Bảo hớn hở đi vào thông báo với Trang Lạc Yên.
“Ta biết rồi.” Trang Lạc Yên cố gắng biểu lộ vẻ ngượng ngùng xen lẫn hạnh phúc ra mặt, quay đầu nhìn cảnh tuyết ngoài cửa sổ, che giấu bình thản nơi đáy mắt.
“Bẩm Hoàng hậu nương nương, hôm nay Hoàng thượng lật thẻ bài của Chiêu sung nghi ạ.” Hòa Ngọc giễu cợt nói, “Các vị chủ tử hôm nay mất công tới vườn mai phải thất vọng rồi.”
“Đàn bà trong cung đình, chỉ vì tranh đoạt sủng ái hư vô không từ thủ đoạn, nhưng Chiêu sung nghi này quả là cũng có đôi chút bản lĩnh hơn người, Hoàng thượng nhìn nhiều mỹ nhân như vậy còn có thể nhớ tới nàng ta.” Hoàng hậu lật quyển sách trong tay, đầu vẫn không hề ngẩng, “Trước đây bổn cung đánh giá thấp nàng ta rồi.”
“…” Hòa Ngọc định lên tiếng, Hoàng hậu đã cắt đứt.
“Dù có chút thủ đoạn khác người nhưng đặt vào hậu cung này vẫn chưa ăn nhằm gì đâu, vị đang ngồi ở cung An Thanh kia mới là bảo bối trong lòng Hoàng thượng.”
“Nhưng sau khi Tô thị lang cáo buộc Trang thị lang, chẳng phải Hoàng thượng vẫn không có phản ứng gì hay sao?” Hòa Ngọc không hiểu.
“Đó là Hoàng thượng kia mà, tiền triều và hậu cung cũng như nhau,” Hoàng hậu cười khổ, đặt sách xuống, “Ngoại trừ nàng ta, trong cung còn có ai được phong đến quý phi, nếu không phải Hoàng thượng còn nhớ đến bổn cung, chỉ e mỗi lần ban thưởng cho nàng ta còn nhiều hơn bổn cung kìa.”
Hòa Ngọc nghẹn họng, nghĩ đến những ân sủng mấy năm nay Thục quý phi độc hưởng, không thể không thừa nhận Hoàng hậu nương nương nói đúng.
“Cứ nhìn mà xem, hoa dù xinh đẹp đến đâu cũng có ngày tàn lụi, mà bổn cung trước sau vẫn là chính cung nương nương, không đáng hạ mình tranh đua những thứ đó với bọn họ.” Nét mặt Hoàng hậu lần thứ hai lại lộ ý cười, có điều, không biết đó là nụ cười thoải mái hay là nụ cười cam chịu và bất đắc dĩ.
Ban đêm rét lạnh, nằm trong đám chăn ấm áp luôn dễ chịu hơn bình thường, Trang Lạc Yên tựa đầu vào ngực Hoàng đế, lẳng lặng nghe tiếng tuyết rơi xao lao, trong phòng an tĩnh lạ thường.
Phong Cẩn vuốt ve mái tóc của người con gái nằm trong lòng mình, động tác này đã thành thói quen mỗi khi hắn ở bên Chiêu sung nghi, không gian tĩnh lặng khiến lòng hắn cũng bình an lại, thân là Đế vương, chuyện cần xử lý mỗi ngày không ít, thỉnh thoảng trải nghiệm một chút không khí an tĩnh như thế này cũng là một điều hay.
“Ái phi có biết gì về Cao Mỹ quốc không?”
Trang Lạc Yên hoàn toàn không ngờ đến Hoàng đế đột nhiên hỏi vấn đề này, nàng chẳng có bao nhiêu thiện cảm với cái Cao Mỹ quốc kia, trong lịch sử của kiếp trước, có một quốc gia rất giống Cao Mỹ quốc, cuối cùng lịch sử đã chứng minh một điều, đó là một thứ vô ơn không hơn không kém. Thoáng do dự một lát, Trang Lạc Yên quyết định lên tiếng: “Thiếp không có nhiều hiểu biết về Cao Mỹ quốc ấy lắm, chỉ biết đó là một nước phụ thuộc của chúng ta, rất nghèo, chỉ có một thứ đáng nhắc tới là một vị thuốc nổi tiếng được trồng ở đó.”
“Chuyện nước phụ thuộc này tới thăm nước ta đang làm khó cả đám đại thần, có người thì muốn tổ chức nghênh đón long trọng theo lệ cũ, lại có người muốn lấy quy cách tiếp đãi chư hầu của triều trước để làm,” Phong Cẩn nhìn nữ tử trong lòng, “Ái phi thấy cái nào có lý hơn?”
Dưới ánh nến, ánh mắt Phong Cẩn rất bình thản, Trang Lạc Yên ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt hắn, vẫn nhìn không ra một tia tâm tình. Nàng mở miệng như không hề băn khoăn, trong lòng lại đã cân nhắc vài lượt: “Thiếp nghĩ, chỉ là một nước phụ thuộc thì chính là hạ nhân của chúng ta, nào có đạo lý chủ nhân phải tiếp đãi hạ nhân long trọng cơ chứ.”
“Ái phi nói có lý, một hạ nhân chẳng được bao nhiêu tác dụng mà thôi, còn muốn chủ nhân hạ mình nữa sao?” Phong Cẩn cười nói, “Quả thật, Cao Mỹ quốc chẳng qua chi là một hạ nhân của chúng ta thôi.”
Trang Lạc Yên nghe Hoàng đế nhấn mạnh hai chữ “chúng ta” thì thở phào một hơi, nàng thành công rồi. Theo quan sát của nàng, Phong Cẩn là một vị Đế vương có dã tâm, có hoài bão, không phải loại vua chỉ thích khoe khoang công tích, vậy nên lần này thủ đoạn lấy cớ đến thăm viếng và tiến cống để vòi tiền của Cao Mỹ quốc kia không có hiệu quả rồi.
Song, đến tận khi một nụ hôn ấm áp dừng trên trán, cuồng nhiệt đắm say qua đi, Trang Lạc Yên vẫn không hiểu được, vì sao Hoàng đế đột nhiên nói chuyện trên triều với mình, chẳng lẽ tuyết lớn quá, lạnh hỏng đầu rồi?
Bên này Trang Lạc Yên đang nghi hoặc, bên kia Phong Cẩn lại khẽ thở dài vì người nằm trong lòng mình. Nếu hắn hỏi Hoàng hậu hay Thục quý phi loại chuyện này, hai người bọn họ sẽ nói hai cách kia đều có lý, sau đó cẩn thận thăm dò ý hắn rồi mới lựa theo mà nói cái nào thích hợp hơn, nào có ai chẳng suy nghĩ gì đã nói trắng ra như nàng, chẳng lẽ nàng thực sự coi một Hoàng đế như hắn đây là “người nhà”, vậy nên mới không cần che giấu điều gì?
Người nằm trong lòng đã ngủ say, Phong Cẩn gỡ lọn tóc mảnh bám trên trán nàng, lọt vào mắt hắn là một gương mặt yên bình chìm trong giấc ngủ, thật là một nữ tử ngốc nghếch, chỉ biết hắn là người đàn ông của nàng mà quên mất hắn còn là một Đế vương.
Hôm sau khi Trang Lạc Yên thức dậy, Hoàng đế đã rời đi như mọi lần, nàng uống một cốc trà sữa nóng, hỏi, “Tuyết ngừng chưa?”
“Bẩm chủ tử, tuyết chưa ngừng đâu ạ, hình như còn có xu hướng lớn hơn nữa, lát đi thỉnh an Hoàng hậu nương nương cần phải mặc thêm áo đấy.” Vân Tịch phủ thêm một tấm áo choàng lông cáo lên vai Trang Lạc Yên, tán tụng, “Chủ tử mặc bộ áo choàng lông cáo này thật là đẹp, thảo nào Hoàng thượng nhất định muốn ban thưởng cho người.”
Trang Lạc Yên cười cười: “Đâu phải do ta, là do cái áo lông cáo bạc này đẹp hiếm có đấy chứ.” Chẳng trách hôm nay thái giám nội thị còn chưa mang canh tránh thai tới cho nàng, ra là do tuyết rơi dày quá.
Nhưng đến tận khi Trang Lạc Yên ra khỏi cung đi thỉnh an Hoàng hậu, thái giám nội thị vẫn chưa thấy tới, Trang Lạc Yên kinh sợ trong lòng, lẽ nào Hoàng đế muốn nàng có con?
Phong Cẩn lật tấu chương trên tay, chợt nhớ tới nữ tử ở cung Hi Hòa. Đối với người con gái này, hắn dành cho nàng một góc rất đặc biệt trong lòng mình, lần này miễn canh ngừa thai cho nàng, không biết là ân sủng hay là hại nàng nữa, nữ tử trong cung có thai không dễ, sinh được con ra càng khó khăn hơn. Miễn đưa canh ngừa thai lần này coi như là chút thương tiếc hắn dành cho nàng, về phần Chiêu sung nghi liệu có thể may mắn có một đứa con hay không, còn phải trông chờ vào vận mệnh của nàng.
Nếu Trang Lạc Yên biết được suy nghĩ này của Hoàng đế, nhất định sẽ mắng to trong lòng: “Mẹ nó chứ”, chưa nói mang thai một đứa bé không giống như trồng cây, cứ gieo xuống là có thu hoạch, hơn nữa đêm qua còn là thời kỳ an toàn của nàng, khả năng có thai càng nhỏ.
Không cần quan tâm Hoàng đế nghĩ gì, Trang Lạc Yên vẫn ăn uống ngủ nghỉ vui vẻ đầy đủ, lại còn muốn làm ít hoa quả ướp lạnh ăn thử để thay đổi khẩu vị và tìm cảm giác mạnh giữa mùa đông, khiến cho Thính Trúc và Vân Tịch quỳ xuống can ngăn nhiều lần.
“Ta chỉ có vài sở thích nho nhỏ ấy,” Trang Lạc Yên ăn một miếng lê ướp đá, buốt lạnh đâm vào miệng khiến nàng ê cả răng đồng thời lại cảm thấy thích thú khó hiểu. Đặt đĩa xuống, nàng cầm bình nước nóng lên ủ tay, hình như mấy ngày nay ăn nhiều đồ lạnh quá, kinh nguyệt bị trễ mất rồi.
Trang Lạc Yên cân nhắc một chút, sau đó cho người tới Thái y viện mời một thái y am hiểu các bệnh phụ khoa tới thăm mạch, lòng vẫn nghĩ, vài ngày lại thăm mạch một lần, chắc không có chuyện gì lớn đâu.
Nửa canh giờ sau, một thái y tuổi khá cao tới thăm bệnh, Trang Lạc Yên vừa nhìn bề ngoài ông ta liền nhận định, người này hẳn có bản lĩnh đây, vì vậy liền yên tâm để ông ta bắt mạch.
Chốc lát sau, Trang Lạc Yên thấy ngón tay khô gầy trên khăn lụa hơi run lên, rồi vị thái y già nhanh nhẹn quỳ xuống. “Chúc mừng Chiêu sung nghi, chúc mừng Chiêu sung nghi, mạch của người là hỉ mạch.”
Hỉ mạch? Trang Lạc Yên hoài nghi liếc nhìn vị thái y này một cái, lại quay sang nhìn mọi người trong phòng, thấy ai nấy đều hưng phấn ra mặt, mơ hồ nghĩ có gì đó là lạ, ông cụ này lúc bắt mạch thì tay còn run mạnh hơn cả mạch đập, chắc chắn không nhầm đấy chứ?
Mặc dù ông thái y già khẳng định nàng có thai, thế nhưng giác quan thứ sáu của Trang Lạc Yên lại không cảm nhận được sự vui mừng khi có một sinh mệnh mới bên trong mình. Kiềm chế hoài nghi trong lòng, Trang Lạc Yên sai người thưởng cho thái y, bảo cung nữ đỡ mình vào phòng trong nghỉ ngơi.
“Chiêu sung nghi có thai rồi?” Phong Cẩn hơi kinh ngạc, giọng cũng cao lên mấy phần.
“Bẩm Hoàng thượng, đúng là vậy.” Cao Đức Trung cẩn thận quan sát sắc mặt Hoàng đế, vẫn không nhìn ra Phong Cẩn vui hay giận, “Người chẩn mạch là Mao lão thái y của Thái y viện, nô tài nghe nói cả Chiêu sung nghi cũng bất ngờ, đã có hơn một tháng rồi, chúc mừng Hoàng thượng, chúc mừng Hoàng thượng.”
Đây cũng là ý trời sao?
Nét mặt Phong Cẩn lúc này mới tươi tỉnh: “Nếu Chiêu sung nghi đã mang long thai, cần phải ban thưởng thật lớn mới được.” Nói xong, liền ban cho rất nhiều thứ tới cung Hi Hòa, còn đang chuẩn bị sai người đi phái thêm mấy vị thánh thủ của thái y viện cùng tới, chợt nghe thượng thư bộ Lễ xin gặp.
“Tuyên.” Tạm thời gác việc này qua một bên, Phong Cẩn triệu kiến thượng thư bộ Lễ.
Vị thượng thư bộ Lễ này yết kiến không phải việc gì mới mà vẫn là vì chuyện Thái tử của Cao Mỹ tới triều bái, đoàn sứ giả của Cao Mỹ đã tới rồi, nói là ba ngày nữa Thái tử bọn họ sẽ đến kinh thành, tuy đã nói lấy lễ chư hầu để tiếp đãi Thái tử Cao Mỹ quốc nhưng ông ta vẫn không dám sơ sẩy, nhận được tin liền vội vào cung bẩm báo.
“Nếu là như vậy, bộ Lễ cứ theo lệ chuẩn bị tiếp đãi đi.” Phong Cẩn bình thản nói, “Chỉ là một tiểu quốc phụ thuộc mà thôi, như vậy chắc bộ Lễ sẽ làm tốt được việc này.”
Thượng thư bộ Lễ vội vàng thưa vâng, đến cả thở mạnh cũng không dám.
So với tiền triều bình tĩnh, hậu cung lại gần như nổ tung vì tin tức Chiêu sung nghi mang thai.
***
“Điều tra ra chưa?” Trang Lạc Yên ngồi trên ghế quý phi, nhìn Phúc Bảo, nét mặt không có một tia vui mừng của người mang long thai.
“Bẩm chủ tử, nô tài đã điều tra kỹ, vị Mao thái y này là vị lão thái y có nhiều năm kinh nghiệm, ngoại trừ bắt mạch chữa bệnh, không hề qua lại với vị chủ tử nào trong cung. Hôm qua xem mạch cho người vốn không phải là ngày trực của ông ấy, vì một vị thái y khác trong nhà có chuyện nên mới đến thay ca bất ngờ thôi ạ.” Phúc Bảo do dự một chút, nói tiếp, “Huống chi, xưa nay chủ tử cũng chưa từng mời ông ta xem mạch, nếu là có người muốn bày kế hại chủ tử thì cũng sẽ không tìm đến vị này.”
Trang Lạc Yên nhíu nhíu mày, Phúc Bảo nói rất có lý, trước nay xem mạch cho nàng chỉ là mấy vị thái y cố định, nếu có người cố tình tính kế ở chỗ này thì phải tìm bọn họ mới đúng, không có lý do gì tìm Mao thái y.
“Chủ tử, vì sao người lại nghi ngờ…” Thính Trúc nhìn về phía bụng Trang Lạc Yên, thấp giọng nói, “Biết đâu người thực sự có thai rồi, dù sao hơn một tháng trước…”
“Nào có dễ dàng như vậy,” Trang Lạc Yên cười nhạt, “Mấy ngày nay ta ăn nhiều đồ có tính hàn, nếu thật sự có thai, chẳng lẽ không có phản ứng lạ gì hay sao?” Huống chi, từ góc độ một nữ tử mà nói, niềm vui có thai là loại hạnh phúc mà lí trí không thể che giấu được, nhưng nàng nghe thái y chẩn mạch xong lại không hề cảm thấy một tia vui mừng, chỉ có hoài nghi. Khi người ta chỉ thấy hoài nghi mà không phải vui mừng theo bản năng, vậy chỉ có một nguyên nhân, có long thai chỉ là chuyện đùa thôi.
Thính Trúc cẩn thận hồi tưởng, mặt cũng trắng bệch đi, nay khắp cung trên dưới đều biết chủ tử có thai, nếu chủ tử thật sự không mang thai, vậy thì hậu quả…
Trong phòng chỉ có Thính Trúc và Phúc Bảo, Vân Tịch đi phòng bếp giám sát làm đồ ăn. Trang Lạc Yên nhìn hai người trắng nhợt mặt, đột nhiên mỉm cười.
Thính Trúc và Phúc Bảo đưa mắt ra hiệu cho nhau, Thính Trúc cười nói: “Chủ tử mang long thai là một chuyện mừng rất lớn, chúng nô tì sẽ cẩn thận hầu hạ.”
Âm mưu phải bắt đầu khi đối phương không biết mới gọi là âm mưu, nếu đối phương đã biết cả rồi, đó chỉ còn là một chuyện tiếu lâm.
Vào đông trời lạnh, dù các thái giám rất chuyên cần dọn tuyết nhưng mặt đường vẫn rất trơn trượt. Bên ngoài cung Hoàng hậu, Thục quý phi ngồi thẳng người trên kiệu, nhìn kiệu của Chiêu sung nghi đang tới gần từ phía đối diện, đợi đối phương đến gần, xuống kiệu cúi chào mình, nàng mới cười dịu dàng: “Chiêu sung nghi muội muội miễn lễ đi, nay nàng đã mang thai, phải nên cẩn thận mới được.” Nói xong, nàng vịn tay cung nữ xuống kiệu, đi tới, còn cách Trang Lạc Yên chừng ba bước mới dừng lại, “Hôm nay trời lạnh, còn tưởng Hoàng hậu nương nương hẳn là thương nàng mang thai nên miễn thỉnh an mới phải chứ.”
“Hoàng hậu nương nương từ ái, đã miễn thỉnh an cho tần thiếp.” Trang Lạc Yên lộ một nụ cười hạnh phúc, “Chỉ là vào đông không có chuyện gì, tần thiếp cùng các tỉ muội tới thỉnh an Hoàng hậu nương nương, cùng trò chuyện cũng tốt, tần thiếp cũng không thất lễ.”
Thục quý phi vẫn tươi cười như cũ: “Chiêu sung nghi muội muội cung kính thuận ý lại hiền lương, chẳng trách Hoàng thượng và Hoàng hậu nương nương đều sủng ái như vậy.” Nói xong, quay người bước vào cửa cung Hoang hậu, nụ cười trên môi đã lạnh lẽo đi nhiều.
Trang Lạc Yên vịn tay tay Vân Tịch, chậm rãi bước theo, trên mặt vẫn treo ý cười hạnh phúc của một nữ tử mới mang thai.
“Thục quý phi tới, Chiêu sung nghi tới.”
Thái giám thông báo một câu khiến mọi người trong phòng đều dời mắt nhìn ra cửa, hầu hết các ánh mắt đều rơi vào Chiêu sung nghi đi phía sau Thục quý phi.
Trang Lạc Yên còn chưa hành lễ xong, Hoàng hậu đã sai Hòa Ngọc đỡ nàng đứng lên, ngồi vào một ghế đã chuẩn bị sẵn, giọng nói như trách cứ lại như yêu thương: “Hoàng thượng và bổn cung đều đã miễn nàng thỉnh an, long thai trong bụng nàng mới là quan trọng nhất, không cần giữ lễ như vậy.”
“Hoàng thượng và Hoàng hậu nương nương từ ái, tần thiếp cũng không dám quên quy củ.” Trang Lạc Yên cười cười, ‘‘Huống chi được Hoàng hậu nương nương yêu mến, tần thiếp còn muốn cùng đứa nhỏ lây dính chút ít phúc khí của nương nương đây.”
Hoàng hậu nghe vậy, cười khen vài câu, lại thưởng mấy thứ cho Trang Lạc Yên, tỏ ra cực kỳ từ tâm rộng lượng, như thể rất chờ mong đứa bé trong bụng nàng vậy.
Trang Lạc Yên khẽ thở dài trong lòng, Hoàng hậu diễn trò so với Thục quý phi càng tốt hơn nhiều, thực tế mà nói, trên đời này làm gì có nữ tử nào vui vẻ khi một người khác có thai với chồng mình, chẳng qua vì thân phận, không cần biết có cam lòng hay không, vẫn phải đóng vai rộng lượng, hiền lành mà thôi.
Các phi tần khác trong phòng, bất kể vui vẻ hay mất hứng, đều liên tục chúc mừng, cho dù trong lòng ghen tỵ muốn chết nhưng chỉ dám nói bóng gió xa xôi, không ai dám nói điều gì không may. Bởi vì nếu thật sự có chuyện gì, ai gánh nổi tội này?
“Chiêu sung nghi bản thân đã là người có phúc, nếu lại thêm phúc khí của Hoàng hậu nương nương nữa thì chẳng phải phúc càng thêm phúc đó sao, vậy thì nhất định sẽ sinh cho Hoàng thượng một long tử, tần thiếp xin chúc mừng trước.” Yên quý tần cười cười, nói xong lại quay đầu nhìn về phía Diệp thục dung vẫn lặng lẽ ngồi yên, “Diệp thục dung nói xem có phải không?”
Mọi người ở đây ai không biết từ sau lần sảy thai, Diệp thục dung đã trở nên trầm mặc ít lời, Yên quý tần nói vậy, không biết là muốn khiêu khích Diệp thục dung hay là muốn vẩy vận xui cho Chiêu sung nghi, vị kia mới có thai được vài tháng đã rớt.
“Chiêu sung nghi đương nhiên là người có phúc.” Diệp thục dung thản nhiên miết mắt sang Yên quý tần một cái, nở nụ cười nhạt.
Yên quý tần bị cái nhìn của Diệp thục dung làm cho lạnh cả sống lưng, không dám nói tiếp, trong lòng đã thất kinh trước khí thế trong mắt đối phương. Đây là vị Diệp thục dung không được sủng khi xưa nàng ta từng coi thường sao?
“Tạ ơn Diệp thục dung đã chúc phúc.” Trang Lạc Yên sao không nhìn ra dụng ý của Yên quý tần, có điều trong bụng nàng vốn không có đứa bé nào, vì vậy mới bình thản đến thế.
Hiện nay nàng bị chậm kỳ kinh, lại vừa bị chẩn ra “có thai”, như vậy người đứng sau vụ này nhất định sẽ không ngay lập tức nhảy ra vạch trần việc nàng giả mang thai, quá gấp gáp sẽ khiến người khác hoài nghi, dù sao, Hoàng đế đâu phải hạng người ngu ngốc.
Về phần kỳ kinh của nàng vì sao mà chậm, cần bảo người tra lại phòng bếp của cung Hi Hòa một chút, không biết trong đồ ăn của nàng có cái gì đó “đại bổ” hay không đây?
“Chiêu sung nghi có thai là một chuyện vui lớn,” Hoàng hậu không để ý đến sự châm chích giữa các phi tần, nói, “Hôm nay là mùng Tám tháng Chạp, buổi tối có yến, tôn thất và sứ giả Cao Mỹ quốc đều sẽ vào cung dự, lát nữa có thánh chỉ của Hoàng thượng ban xuống, nếu vị tỉ muội nào nhận được thánh ân cho dự yến thì phải chuẩn bị thật tốt đấy. Cao Mỹ quốc tuy là một quốc gia bần hàn phụ thuộc chúng ta nhưng ta cũng không nên để mất phong phạm của một nước lớn.”
Các phi tần đồng thanh thưa vâng, trong lòng âm thầm cầu mong mình có thể dự yến, đó chính là ân sủng của Đế vương, đồng thời cũng là một chuyện làm rạng rỡ mặt mày.
Trang Lạc Yên rời cung Cảnh Ương về cung Hi Hòa chưa được bao lâu, thái giám truyền chỉ đã tới, nội dung không có gì khác ngoài chuyện dự yến.
Tiễn bước thái giám truyền chỉ, một lát sau, Phúc Bảo đã quay về báo cáo.
“Bẩm chủ tử, nô tài đã tm hiểu rõ, ngoại trừ Hoàng hậu nương nương, được dự yến chỉ có sáu vị chủ tử, Thục quý phi, Hiền phi, Nhu phi, Ninh phi, Từ chiêu dung và người, ngay cả Yên quý tần của Lâm Nguyệt hiên cũng không có vinh dự này đâu.”
“Chủ tử, dưới phân vị ‘phi’ chỉ có người và Từ chiêu dung được dự yến lần này, có thể thấy là Hoàng thượng rất sủng ái người đấy ạ.” Thính Trúc vui mừng cười, “Nói vậy, đêm nay nhất định náo nhiệt lắm đây.”
“Dạo này hơi buồn tẻ, ta cũng muốn náo nhiệt một chút.” Trang Lạc Yên đặt bình nước nóng ủ tay xuống bàn nhỏ bên cạnh, “Ta nhớ là Thượng Y cục lần trước có đưa tới một bộ váy dài rất đẹp, màu trăng non thêu mai hồng, rất hợp với cảnh tuyết đêm nay, bên ngoài khoác thêm chiếc áo lông cáo bạc, không mất quý khí.”
“Trên nền trắng điểm xuyết chút đỏ tươi, không thể đẹp hơn, nô tì không theo kịp ánh mắt của chủ tử.” Thính Trúc hơi khom người, “Nô tì đi chuẩn bị cho người ngay.”
“Không cần gấp quá, yến hội buổi tối mới tổ chức, đợi sau bữa trưa rồi chuẩn bị cũng kịp,” Trang Lạc Yên đứng dậy, đi tới phía trước chiếc cốc bằng ngọc chạm hoa sen, “Càng vội càng dễ có sai lầm, cẩn thận chu đáo đúng thời điểm mới ổn.”
“Thưa vâng.” Thính Trúc cười cười, lui ra ngoài.
Đầu ngón tay chạm vào lá sen ngọc, cảm giác buốt lạnh rất nhanh đã truyền tới tận trong người, nhưng lá sen này mặc dù lạnh lẽo, xúc cảm trơn mịn như băng từ chất ngọc lại khiến lòng người sảng khoái, có câu “mọi chuyện đều có nhân có quả”, chính là thế này đây.
Đẩy cửa sổ, gió lạnh phất lên mặt, buốt giá đâm vào da thịt khiến Trang Lạc Yên hơi nheo mắt lại, nhưng ý cười nơi khóe miệng mặc gió thổi thế nào cũng không đi.
“Bẩm chủ tử, đêm nay có Chiêu sung nghi dự yến ạ.”
“Thế à,” Trong bóng tối, người nói hơi dừng lại một chút, “Trên yến hội, đồ ăn khó tránh khỏi hỗn tạp, nếu ăn nhầm cái gì khiến cho sảy thai thì cũng chỉ có thể trách ông trời mà thôi.”
“Chiêu sung nghi không có phúc khí, trách được ai đâu ạ.”
“Đúng thế, lại trách được ai. Trong hậu cung này, luôn luôn chẳng thiếu người không có phúc.”
“Ngày tuyết rơi sương lạnh, nàng dâu tựa bên song. Chàng cầm thương ra trận, thiếp chờ ba năm nối ba năm. Hôm nay được gặp lại…”
Nghe tiếng ca uyển chuyển của ca cơ, Phong Cẩn nhắm mắt dưỡng thần, ngay cả khi Cao Đức Trung bước vào cũng không mở ra.
Cao Đức Trung liếc nhìn ca cơ đang khẽ vuốt tỳ bà gảy khúc, lại nhìn sang Đế vương đang khép hờ mắt, yên lặng đứng vào một góc, không lên tiếng.
“Đi xuống cả đi.” Lát sau, Phong Cẩn mở mắt, vẫy tay cho các nghệ nhân lui ra, nhìn về phía Cao Đức Trung đang đứng, “Tra rõ?”
“Bẩm Hoàng thượng, vị Mao thái y này không có liên hệ gì với Chiêu sung nghi, trước cũng không có vị chủ tử nào liên hệ với ông ta, Chiêu sung nghi thật sự có thai đấy ạ.” Cao Đức Trung cũng thấy Chiêu sung nghi này quả là phúc trạch thâm sâu, nếu không sao có thể chỉ một lần đã có bầu ngay?
“Nếu đã vậy, ngày mai liền phái ngự y đến xem mạch cho nàng ấy, dù sao nàng ấy đã mang thai con của trẫm, cẩn thận một chút cũng tốt. Năm sau cũng nên tăng phân vị cho vài phi tần trong cung, nhớ ghi cả Chiêu sung nghi lại.” Phong Cẩn nghĩ, lại bổ sung một chút, “Ngày mai phái mấy cung nữ thái giám thạo nấu nướng tới cung Hi Hòa, trẫm nhớ năm đó Hoàng hậu có thai, ăn cái gì cũng không thấy ngon miệng. Giờ dự phòng sẵn, để tránh đến lúc đó lại khiến sức khỏe của nàng ấy suy sút.”
“Bẩm vâng, nô tài đã nhớ rồi ạ.” Cao Đức Trung vâng dạ ghi lại.
“Tốt,” Phong Cẩn gật đầu, “Đêm nay nhớ nhắc người bên cạnh Chiêu sung nghi hầu hạ cẩn thận, trong cung nhiều người, sợ sẽ có va chạm.”
“Vâng.” Cao Đức Trung hiểu được ý của Hoàng đế, mong rằng phúc trạch của Chiêu sung nghi có thể thâm hậu đến lúc an toàn sinh hạ đứa con này, trong cung có vị nào lương thiện đâu, xem ý Hoàng thượng dường như cũng chờ mong đứa con này của Chiêu sung nghi.
Haiz, cũng may gia tộc nhà Chiêu sung nghi đều biết điều, không thì ai biết sẽ thành thế nào đây?
***
Đèn đuốc rực rỡ xua tan bóng đêm, kiệu chậm rãi mà vững vàng đi, Trang Lạc Yên tựa mình trên kiệu, nhìn pháo hoa nở bung trên không trung, chẳng hiểu vì sao chợt nhớ đến lời Thục quý phi đã nói vài hôm trước, xán lạn rực rỡ một thoáng rồi vụt tắt như pháo hoa.
Tuổi thanh xuân của người con gái thật ngắn ngủi, khi mới sinh ra chỉ là một đứa trẻ vô tri, đợi đến lúc hiểu biết xung quanh, còn chưa kịp hưởng thụ những ngày hoa của thiếu nữ ngây thơ không cần lo nghĩ thì đã phải lấy chồng sinh con, sau đó toàn bộ quãng đời còn lại đều dâng hiến cho chồng cho con và cho cha mẹ chồng. Tam tòng tứ đức, khoan dung độ lượng, đó là bổn phận mà người phụ nữ phải tuân thủ nghiêm ngặt cả đời, mặc dù chồng nàng năm thê bảy thiếp, ăn chơi đàng điếm, thậm chí không hề tôn trọng nàng.
Nữ tử trong cung đình ngoại trừ có xuất thân cao quý và cuộc sống xa hoa hơn người thường, còn lại, e rằng thê lương hơn người bình thường nhiều lắm, một bước đi sai đời đời kiếp kiếp không thể quay đầu. Trang Lạc Yên là một người thức thời lại sợ chết, vì vậy khi tham gia trò chơi này, nàng tuyệt đối tuân thủ quy tắc chơi, cố gắng để cuộc sống của mình trôi qua thật tốt. Có đôi khi, một người đã không còn đường lui sẽ không thể cố chấp ganh đua với vận mệnh.
“Bẩm chủ tử, đã đến điện Thái Hòa rồi.” Vân Tịch thấy Trang Lạc Yên hơi thất thần, vội hạ giọng nhắc nhở, “Nô tì trông phía trước hình như là Từ chiêu dung.”
Trang Lạc Yên lấy lại tinh thần, nhìn Từ chiêu dung đi từ phía đối diện tới, trên mặt lộ ra nụ cười tươi tắn.
Dung mạo của Từ chiêu dung không phải thuộc hàng xuất sắc, điều đặc biệt của nàng ta là vẻ phong lưu yểu điệu. Nàng ta cũng biết nhan sắc của mình không được coi là thượng đẳng trong cung nên rất biết cách làm nổi bật thế mạnh riêng, vì vậy hôm nay mới mặc một bộ váy mềm bằng gấm mỏng, áo choàng vàng nhạt, khiến người ta vừa nhìn đã thấy người này mong manh yếu đuối. Chỉ có điều, khi nhìn đến trang phục của Trang Lạc Yên, nàng ta chợt cảm thấy khó chịu trong lòng.
Không có nữ tử nào muốn thấy một người khác hợp với màu sắc mà mình thích hơn chính bản thân mình. Từ chiêu dung không cam lòng nhưng không thể không thừa nhận, Trang Lạc Yên mặc như vậy rất đẹp, váy mềm màu trăng non điểm xuyết vài đóa mai hồng, phối với áo choàng lông cáo bạc, không chỉ làm cho người đối diện cảm thấy yêu thương mà lại không làm mất vẻ lộng lẫy xinh đẹp, rất thích hợp với hoàn cảnh đêm nay.
Trang Lạc Yên nhìn thấy Từ chiêu dung, không nhịn được lại rùng mình một cái, giữa ngày đông giá rét mà mặc như thế kia, không biết sẽ khiến người ta thấy mỹ lệ đến xao xuyến lòng hay là cảm thấy lạnh cả người nữa đây? Ai nói Từ chiêu dung yếu đuối mảnh mai chứ, vào lúc lạnh thế này mà mặc phong phanh như vậy, chỉ có ngự tỉ đích thực siêu cấp mạnh mẽ mới làm được thôi.
“Chiêu sung nghi muội muội.” Từ chiêu dung dè dặt gật đầu nhưng kiệu của nàng ta không hề dừng một nhịp, vẫn đi vượt lên phía trước Trang Lạc Yên. Đúng lúc gió nổi lên, khiến làn váy dưới áo choàng của nàng ta chập chờn vờn lên trong bóng đêm, trông cũng có đôi phần thanh thoát khác người.
Yên lặng hít sâu một hơi, Trang Lạc Yên không tự chủ siết chặt áo choàng lông, chắc chắn không lộ gió chỗ nào mới mỉm cười chỉnh lại tư thế ngồi một lần nữa.
Đến phía trước điện Thái Hòa, Trang Lạc Yên xuống kiệu, vịn tay Vân Tịch chầm chậm đi vào từ cổng bên phải, thái giám truyền báo nhìn thấy nàng bèn cúi đầu cất giọng hô: “Chiêu sung nghi tới.”
Trang Lạc Yên vào điện, thấy bên trong đã phân ra làm hai, nam một bên nữ một bên, toàn bộ điện rất lớn, chính giữa còn dựng một rạp hát, khoảng cách giữa hai bên nam nữ không nhiều. Xem ra, ở triều đại này, quan niệm nam nữ tách biệt vẫn chưa đến mức biến thái như mấy triều đại trong lịch sử ở kiếp trước, chí ít thì trong tình huống này, nam nữ còn được ngồi chung một chỗ.
Lại một phen chào hỏi hành lễ với nhau, Trang Lạc Yên mới ngồi xuống chỗ của mình, cẩn thận lén lút nhìn v vị trí cao nhất của Hoàng đế, lại không ngờ đối phương cũng đang nhìn mình. Nàng hơi sững sờ, sau đó lộ ra một nụ cười ngượng ngùng, cúi đầu ra vẻ đang nhìn chiếc vòng ngọc trên cổ tay mình, không cẩn thận va tay vào cạnh bàn, nét cười trên mặt lập tức méo xệch vì đau.
Phong Cẩn bưng ly rượu, tính che giấu nụ cười của mình, cuối cùng vẫn buột miệng cười phì một tiếng nho nhỏ.
Hoàng hậu quay đầu nhìn Hoàng đế, sau đó lại ngoảnh sang nhìn về phía Trang Lạc Yên đã an tĩnh ngồi bên dưới, đầu mày hơi nhướng lên, cười nói: “Hoàng thượng, hôm nay trời giá rét, Chiêu sung nghi đi từ cung Hi Hòa tới đây, lại đang mang thai, hay là thưởng cho nàng ấy một tách sữa nóng uống cho ấm thân đã.”
“Tất cả do Hoàng hậu làm chủ đi.” Phong Cẩn thu lại nụ cười trên mặt, không nhìn Trang Lạc Yên thêm lần nào nữa.
Ý cười trên mặt Hoàng hậu không hề thay đổi, vẫy tay ra hiệu cho cung nữ đi xuống chuẩn bị, sau đó quay sang nói với mấy vị phi tần và nữ tử của tôn thất khác: “Chiêu sung nghi nay đang mang thai, không thể không cẩn thận một chút được.”
Mọi người đều thưa phải, một số người đã từng sinh nở còn bắt đầu bàn luận về những chuyện cần chú ý khi mang thai.
Trang Lạc Yên trưng ra nụ cười ngượng ngùng trên mặt đối phó với những người này, trong lòng lại nghiến răng nghiến lợi, Hoàng hậu làm như vậy là muốn kéo thù hận ghen ghét về cho mình đây mà.
Nhận tách sữa nóng do cung nữ dâng lên, Trang Lạc Yên đứng dậy quay về phía Hoàng đế và Hoàng hậu tạ ơn rồi uống một ngụm không hề do dự, vị sữa rất bình thường, hẳn là không cho thêm “gia vị” đặc biệt gì đó.
Không bao lâu sau, Thái tử Cao Mỹ quốc và đoàn sứ thần đi vào điện, làm một đại lễ triều bái, sau đó sứ thần đọc lên một chuỗi cống phẩm. Mỗi cống phẩm đều có cái tên rất êm tai nhưng ngẫm kỹ thì đều không phải vật gì quý hiếm lắm.
Trang Lạc Yên đánh giá vị Thái tử của Cao Mỹ này, không cao không lùn, không béo không gầy, tướng mạo không có gì đặc sắc, tuy là Thái tử một nước nhưng trước mặt Phong Cẩn lại có vẻ cung kính hơi quá, mất cả khí thế mà Thái tử một quốc gia nên có.
“Thái tử không cần đa lễ,” Phong Cẩn xua tay, “Người đâu, thưởng tọa.”
“Tạ ơn Hoàng đế bệ hạ tôn quý.” Phác Thái Nguyễn lần thứ hai tạ ơn, lại quay về phía các phi tần làm một lễ rồi mới về chỗ mình, thận trọng ngồi xuống, không dám liếc ngang liếc dọc.
Trang Lạc Yên quan sát từng cử chỉ của vị Thái tử Cao quốc này, không hiểu vì sao lại cảm thấy anh ta không kém cỏi vô năng như bề ngoài. Dù sao, đã là người của một quốc gia lưu manh thì nhất định sẽ có một bộ da mặt siêu dày. Kẻ này mặt thì tỏ vẻ kính cẩn, nhưng trong lòng có lẽ đang suy tính kiếm chác món hời từ Cửu Châu như thế nào cũng nên.
“Thái tử tới thật đúng dịp, hôm nay là ngày mùng Tám tháng Chạp, thường ngày trẫm và chư vị ái khanh bận rộn chính vụ, khó có dịp thả lỏng cử hành yến hội thế này, đêm nay Thái tử đừng nên khách khí quá.” Phong Cẩn không đợi Phác Thái Nguyễn trả lời, vỗ tay ra hiệu, lập tức ca cơ, vũ cơ, nhạc sư nối nhau đi vào, toàn bộ yến hội liền nhanh chóng náo nhiệt hẳn lên.
Tiếng tì bà thánh thót như châu rơi trên mâm ngọc, lời ca như âm thanh thiên nhiên, vũ đạo mềm mại nhẹ nhàng, Trang Lạc Yên không thể không thừa nhận, “sản phẩm của hoàng gia” có khác, còn đẹp hơn thứ gọi là “điệu múa cổ truyền” của hậu thế nhiều lắm.
“Trang đại nhân, nghe nói Chiêu sung nghi đã mang long tử trong mình, hạ quan xin chúc mừng trước.”
Trang thị lang nhìn vị quan trước mặt, ý cười trên môi không lên được tới mắt, chàng nâng chén nói: “Chiêu sung nghi vì Hoàng thượng mang thai long tự, chính là bổn phận. Tô đại nhân khách khí rồi.” Người này mặc dù không phải là một đại quan nhưng cũng thuộc một chi họ Tô, giờ đây tới chúc mừng, ắt không phải thật tâm.
Vị quan nọ nghe thế, da mặt giật giật, họ Trang này lời nói nét mặt đều tỏ vẻ khiêm tốn, song bên trong có ý cười nhạo Thục quý phi đến bổn phận cũng làm không xong, phải không? Ai chẳng biết Thục quý phi được sủng ái nhiều năm mà vẫn không có con, “Đâu có đâu có, long thai không phải ai cũng có thể mang đâu, Chiêu sung nghi quả đúng là được lòng Hoàng thượng, phúc trạch thâm sâu lắm đấy.”
“Tô đại nhân quá lời, Hoàng thượng ưu ái mà thôi.” Trang thị lang khẽ nhấp một ngụm rượu, nhất định không chịu tiếp ý của người này. Nay muội muội đang mang thai, không biết bao nhiêu người nhìn chằm chằm vào Trang gia, chàng không muốn tự tay dâng nhược điểm lên cho người khác nắm.
Vị quan viên này còn muốn nói gì đó, thấy các cung nữ bưng cháo mồng Tám tháng Chạp nối nhau đi vào, đành không cam lòng thu lại tâm tư, nhìn bát cháo tinh tế trước mắt.
Đợi khi không còn ai tới quấy rầy, Trang thị lang mới liếc nhìn về phía muội muội đang ngồi rất gần ngự tọa, cuộc sống gần một năm trong hậu cung dường như đã khiến muội muội bốc đồng này của chàng thay đổi rất nhiều. Chàng nhìn lại một lần, thậm chí cảm thấy có đôi chút xa lạ. Chàng sớm biết cuộc sống nơi cung đình gian nan, thời gian trước đó muội muội thất sủng, chàng làm đại ca mà cũng đành chịu, chẳng giúp đỡ được gì, hôm nay thấy con bé lần thứ hai được lọt vào mắt Hoàng đế, lại không biết nên vì con bé mà sầu lo hay vui vẻ.
Bên này, Hoàng hậu lại đột nhiên lên tiếng: “Năm nay cháo mùng Tám tháng Chạp nấu rất cẩn thận, Chiêu sung nghi nên nếm nhiều một chút, người đang có thai, ăn các loại đậu rất có ích đấy.”
Trang thị lang thoáng run lên trong lòng, Hoàng hậu nói mấy lời này rõ ràng là muốn đẩy tiểu muội của chàng lên đầu sóng ngọn gió, hậu cung phức tạp, đứa bé trong bụng muội ấy mới hơn một tháng…
“Hoàng hậu không cần để ý quá,” Phong Cẩn lên tiếng, “Nàng chỉ mải quan tâm nàng ấy nên ăn gì mới tốt, lại quên bản thân mình cũng thích ăn mấy thứ này rồi. Người phục vụ bên cạnh Chiêu sung nghi đều là người cẩn thận tỉ mỉ, lát nữa trẫm sẽ phái thêm hai ma ma hiểu biết về chuyện dưỡng thai tới cung Hi Hòa là được, nàng đừng khiến mình vất vả quá.”
Người ngoài nghe mấy lời này sẽ cảm thấy, Hoàng đế vừa quan tâm tới Hoàng hậu lại vừa sủng ái Chiêu sung nghi, thật sự không thể thích hợp hơn. Song Hoàng hậu lại thấy, Hoàng đế dường như khá coi trọng đứa bé trong bụng Chiêu sung nghi, chí ít cũng không hề thờ ơ như đối với mấy phi tần có thai trước đó.
“Thì ra phi tần của Hoàng đế bệ hạ tôn quý đây có con nối dòng,” Phác Thái Nguyễn đứng lên nói, “Hoàng đế bệ hạ được trời cao phù hộ, chúng thần bái phục.”
Một hậu phi mang thai thì có gì đáng để bọn ngươi bái phục? Trang Lạc Yên cảm thấy khiếp sợ trước trình độ nịnh hót của Cao Mỹ quốc này rồi, đành cúi đầu che giấu khóe miệng đang co giật, quả nhiên, kẻ đê tiện là vô địch thiên hạ.
“Trẫm làm việc, không cầu trời đất phù hộ, chỉ cầu không thẹn với lương tâm.” Phong Cẩn nhàn nhạt cười nói, hiển nhiên không ưa lối nịnh bợ này, “Cao Mỹ Thái tử đánh giá cao trẫm rồi.”
“Hoàng đế bệ hạ lòng dạ rộng rãi, là chúng thần nghĩ hẹp rồi.” Phác Thái Nguyễn nịnh nọt nhầm chỗ, vẫn không thấy có một tia xấu hổ, tiếp tục ngẩng đầu tâng bốc.
Phong Cẩn nhíu mày, không hứng thú khi nghe mấy lời có cánh ấy, ánh nhìn thoáng lướt đi, chợt thấy vẻ mặt ái phi Chiêu sung nghi của hắn… Xem ra vị ái phi này của mình cũng rất chướng mắt trước hành vi của Cao Mỹ quốc đây. Khóe miệng khẽ nhếch lên, Phong Cẩn đặt chén rượu xuống, chẳng trách đêm đó nàng ấy lại nói trắng ra như vậy, hắn còn tưởng là có ý gì khác cơ.
Hoàng hậu nhìn theo ánh mắt của Hoàng đế, thấy Chiêu sung nghi đang cúi đầu ăn cháo, bàn tay nắm thìa bạc hơi sững lại một chút, rất nhanh đã bình thản trở lại, thu hồi ánh nhìn.
“Chủ tử?” Lăng Sa đứng sau lưng Thục quý phi phục vụ, thấy cháo trong bát còn chưa đụng đến, bèn khe khẽ gọi một tiếng.
Thục quý phi rũ mí mắt, nhìn cháo trong bát sánh sánh sền sệt, tựa hồ không có hứng thú ăn uống.
“Hôm nay khẩu vị của Thục quý phi không tốt sao?” Hiền phi đưa mắt nhìn Thục quý phi, lau nhẹ khóe miệng, “Ta lại thấy cháo năm nay ngon hơn năm ngoại đấy.”
“Hiền phi thích thì nên ăn nhiều một chút,” Thục quý phi múc một thìa cháo trong bát, cười đáp, “Khẩu vị của bổn cung hôm nay hơi kém…”
“Chủ tử…”
Thục quý phi chưa dứt lời đã bị một tiếng kêu sợ hãi cắt đứt, nàng nhìn về phía phát ra tiếng thét kinh hoàng ấy, thấy Chiêu sung nghi ôm bụng tựa bên bàn, tấm áo choàng lông cáo bạc đã bị nhuộm đỏ tươi một mảng, màu đỏ trên nền lông cáo trắng như tuyết, cực kỳ chói mắt.
***
Theo tiếng kêu kinh hãi của Vân Tịch, những người ngồi bên đều quay sang nhìn Chiêu sung nghi, lập tức toàn bộ đều biến sắc, máu chảy nhiều như vậy… Chiêu Sung nghi sảy thai rồi?
Phong Cẩn nghe được tiếng hô sợ hãi kia liền cảm thấy bất ổn, nhìn về phía Trang Lạc Yên thì đã thấy nàng ấy trắng nhợt cả mặt, nhưng vẫn cố nén đau không kêu thành tiếng, chân hắn giật giật, lại nhìn sang những tôn thất và đại thần đang ngồi bên dưới, cuối cùng vẫn không đứng dậy.
“Vân Tịch, đừng lớn tiếng, đây là quốc yến.” Trang Lạc Yên ngẩng đầu, kéo kéo áo choàng trên người lại, “Khởi bẩm Hoàng thượng, thiếp không được khỏe, mong Hoàng thượng ân chuẩn cho thiếp được cáo lui trước.”
Phong Cẩn siết chặt chén rượu trong tay, cắn răng gằn từng chữ: “Cho phép.” Nói xong, quay sang Cao Đức Trung đang đứng bên cạnh, “Tuyết lớn đường trơn, ngươi thay trẫm đưa Chiêu sung nghi về cung.”
“Nô tài tuân chỉ.” Cao Đức Trung nào dám chậm trễ, vội vội vàng vàng lui xuống. Rất nhiều triều thần và mệnh phụ ở đây không rõ chuyện gì xảy ra, chỉ thấy thái giám thân cận của Hoàng đế đưa Chiêu sung nghi về cung đều cảm khái trong lòng, Chiêu sung nghi thật là được sủng ái.
Mấy nữ tử trong tôn thất ngồi cạnh Chiêu sung nghi lại hết hồn, may mà Chiêu sung nghi hiểu được đại cục, không có huyên náo ậ ĩ lên, nếu không hôm nay thể diện của hoàng thất sẽ mất sạch. Khiến cho loại sự tình như tranh đấu hậu cung làm hại đến long tự này bày ra trước mặt người khác sẽ rất khó coi.
Ra khỏi điện Thái Hòa, Cao Đức Trung vội vã gọi vài thái giám lực lưỡng đem kiệu đến rồi hạ giọng hỏi cung nữ quản sự là Vân Tịch: “Đã cho truyền thái y chưa?”
“Thưa Cao tổng quản, đã cho Phúc Bảo đi gọi rồi,” Vân Tịch đỏ mắt đỡ Trang Lạc Yên lên kiệu, cầm tay nàng khuyên nhủ, “Chủ tử, sắp về đến cung rồi, không có chuyện gì đâu.”
“Vân Tịch, con ta… không giữ được có phải không?” Gương mặt Trang Lạc Yên trắng bệch, giọng nói rất nhỏ, run run như không tin, lại khiến từng người ở đây nghe rất rõ ràng.
Cao Đức Trung nhìn Chiêu sung nghi đau thương tuyệt vọng, nghĩ gương mặt nàng ấy còn trắng hơn cả tấm áo choàng, đáy lòng lại thở dài một tiếng, rốt cuộc vẫn là không có cái mệnh này.
Trang Lạc Yên rời đi trước, các phi tần ở lại không hề được thả lỏng mà ai nấy đều thấp thỏm bất an. Chiêu sung nghi đột nhiên sảy thai, tất nhiên khiến người khác hoài nghi, bọn họ đều có mặt tại hiện trường, nếu Hoàng thượng giận chó đánh mèo hoặc hoài nghi các nàng…
“Hoàng thượng, ngài xem như vậy…” Hoàng hậu thấy sắc mặt Hoàng đế vẫn như thường nhưng trong mắt chất đầy lo lắng, liền biết Hoàng đế có bao nhiêu mong chờ đối với đứa bé trong bụng Chiêu sung nghi, lòng âm thầm cảm thấy may mắn, may là đứa bé không được sinh ra, “Nếu không, để thiếp đi xem thế nào.”
“Không cần, nàng là quốc mẫu, trên quốc yến làm sao có thể vắng mặt được.” Phong Cẩn buông chén rượu bị mình siết chặt đã lâu, ra hiệu cho thái giám bên cạnh rót thêm rượu. Thái giám rót rượu xong, hắn lại cảm thấy tên thái giám này hầu hạ không được như ý, vẫn là Cao Đức Trung hầu hạ thỏa đáng hơn, không nén lòng vẫy tay cho y lui.
Hoàng hậu trông bộ dáng Hoàng đế như vậy cũng không lên tiếng nữa, lấy lại vẻ bình tĩnh nhìn pháo hoa bung nở phía chân trời.
Nhu phi nhìn chiếc ghế trống, lại nhìn sang Hoàng hậu và Thục quý phi, bĩu bĩu môi, khóe miệng lộ ra nụ cười giễu cợt.
Thái tử Cao Mỹ cũng chú ý đến sự nhiễu loạn vừa rồi, bèn hạ giọng hỏi sứ thần bên cạnh: “Vừa rồi người rời khỏi bàn yến là vị sủng phi nào của Hoàng đế bệ hạ?”
“Bẩm Thái tử, thần nghe nói, người vừa rời bàn tiệc là Chiêu sung nghi, vị sủng phi được Hoàng đế bệ hạ yêu thương nhất dạo gần đây, mấy ngày trước còn có tin vị này đã mang thai, song vừa rồi thần nhìn có vẻ không ổn.” Vị sứ thần này cũng biết một ít việc mờ ám quanh co của phi tần nơi hậu cung, không khỏi cảm thấy đáng tiếc cho vị sủng phi này.
Phác Thái Nguyễn chép miệng, khoát tay: “Đây là chuyện riêng của Hoàng đế bệ hạ, không liên quan đến chúng ta, không cần thảo luận đến.”
Trang thị lang nhíu mày nhìn chỗ ngồi trống rỗng vốn thuộc về muội muội mình, vì sao muội ấy đột nhiên rời khỏi quốc yến, chẳng lẽ đã có chuyện gì xảy ra? Chàng nghi ngờ nhìn sắc mặt Hoàng đế, không phát hiện có gì bất ổn, bèn tự an ủi, có lẽ mình đã nghĩ nhiều rồi.
Suốt thời gian yến hội, Phong Cẩn rất ít cười, thế nhưng các vị đại thần đã quen với phong thái uy nghiêm của hắn, không ai cảm thấy không ổn chỗ nào.
Trong lòng Hoàng hậu lại cảm thấy hơi khó chịu. Từ nhỏ, nàng đã quen biết Hoàng đế, khi đó nàng còn là thư đồng của công chúa Phúc Ninh, sau lại được tiên hoàng ban hôn, năm ấy nàng thành hôn, mười dặm hồng trang(*), khiến cho bao người ghen tị đỏ mắt.
(*) Hồng trang: Đồ cưới được phủ giấy hoặc vải màu đỏ.
Nhiều năm qua đi, nàng đã từ một thiếu nữ mười lăm ngây thơ trở thành một người đàn bà chốn thâm cung, nhớ lại tình cảm năm đó, lòng không khỏi chua xót đôi phần. Đế vương vô tình, nàng nhìn từng đám nữ tử bên mình được sủng ái, rồi lại từ từ thất sủng, dù đã thành thói quen, nhìn vào trong mắt vẫn chua xót khó nhịn.
Hôm nay mắt thấy Hoàng đế lại sủng ái một người con gái khác, những đắng cay trong lòng lại tràn lên miệng, xót xa không sao nói thành lời.
“Không biết Chiêu sung nghi thế nào,” Nhu phi nói một cách lo lắng, “Trời hôm nay lạnh như thế, đừng để nhiễm lạnh mới được.”
“Chiêu sung nghi là người có phúc, hẳn không có việc gì đâu.” Hiền phi cười, nhướng mày nhìn về phía Nhu phi, “Không ngờ quan hệ của Nhu phi muội muội và Chiêu sung nghi lại thân mật đến vậy.”
Nhu phi nói, không hề biến sắc: “Đều là chỗ tỉ muội với nhau, chẳng lẽ trong chúng ta có ai không lo lắng cho Chiêu sung nghi?” Thế nhưng vì sao lo lắng thì lại không nói chắc được. Nhu phi cười nhạt trong lòng, hôm nay Chiêu sung nghi sảy thai, không biết ai đã ra tay đây, dám tính kế ở ngay quốc yến.
“Đương nhiên ai nấy đều lo lắng cả,” Từ chiêu dung thở dài một tiếng, “Thế gian này luôn biến ảo khôn lường.”
Nhu phi chướng mắt cái vẻ vờ vĩnh yểu điệu này của nàng ta, cười khinh bỉ một tiếng, không thèm nói gì thêm.
Lục này, Hiền phi đột nhiên lên tiếng: “Tần thiếp vừa rồi thấy Thục quý phi nương nương không hề đụng đến cháo, liệu có phải thân thể không được khỏe nên khẩu vị không tốt chăng?”
“Cảm tạ Hiền phi quan tâm, bổn cung không sao.” Thục quý phi lạnh nhạt liếc nhìn Hiền phi, muốn đẩy hiềm nghi lên người nàng sao, đâu dễ dàng như vậy, “Có điều Hiền phi đúng là thận trọng thật, sức quan sát cũng không giống bình thường.”
“Được rồi,” Hoàng hậu lúc này lại lên tiếng, “Chư vị tỉ muội nếu lo lắng Chiêu sung nghi thì đợi lát nữa tới cung Hi Hòa thăm đi, đừng thảo luận việc này ở đây nữa.”
Phong Cẩn nhìn mấy phi tần, trên mặt không có một tia cảm tình, đặt đôi đũa bạc trên tay xuống, súc miệng, lau miệng xong, bình thản lên tiếng: “Canh giờ không còn sớm, chư vị ái khanh tùy ý dùng.” Nói xong, đứng lên.
Các đại thần thấy Hoàng đế chuẩn bị rời yến, vội vàng đứng dậy hành lễ cung tiễn.
Hoàng hậu nhìn theo bóng lưng Hoàng đế, ánh mắt tối sầm, cố kiềm chế tâm tình đang dao động mạnh mẽ trong lòng, cùng các mệnh phụ xã giao vài câu rồi cũng đứng dậy đi khỏi.
Yến hội đến đây coi như đã kết thúc, mọi người tốp năm tốp ba rời khỏi điện Thái Hòa, mấy phi tần cũng theo Hoàng hậu về cung, thế nhưng ai nấy đều thầm hiểu trong lòng, đêm nay lại là một đêm không ngủ đây.
“Nương nương,” Ra khỏi điện Thái Hòa, Hòa Ngọc đưa bình nước nóng sưởi tay cho Hoàng hậu, “Quay về cung Cảnh Ương chứ ạ?”
Hoàng hậu thở dài: “Không biết Chiêu sung nghi lúc này ra sao, bổn cung lo lắng trong lòng, làm sao ngủ được, đến cung Hi Hòa xem thế nào đi.”
Mùa đông ở kinh thành luôn luôn không được êm dịu như mùa đông ở Giang Nam, gió lạnh quật qua người có thể rét buốt đến tận xương.
Hoàng hậu ngồi trên ghế quý phi mềm mại, rõ ràng trong phòng lửa than vẫn cháy mà sao trong lòng nàng lại thấy lạnh lẽo đến thế. Nàng nhịn không được, nghiêng đầu nhìn về phía Hoàng đế đang ngồi bên cạnh, từ sau khi Chiêu sung nghi bị đưa vào phòng trong, Hoàng thượng ngồi ở ngoài này không thèm nói một câu.
Trong quốc yến lại xảy ra chuyện như vậy, tuy đã cố che giấu nhưng người nào chứng kiến mà không nhận ra việc Chiêu sung nghi sảy thai rất kỳ lạ. Cũng may Chiêu sung nghi thức thời, không làm ầm lên lúc đó, còn kịp trấn an người hầu bên mình, lại thận trọng xin quay về cung trước nên mới không để sự tình đi quá xa.
Thể diện của hoàng thất được bảo vệ, chỉ không biết đứa con trong bụng Chiêu sung nghi có thể giữ lại hay không, nếu không thể, mấy ngày tới hậu cung nhất định không được yên bình.
“Thái y, Chiêu sung nghi thế nào?” Thính Trúc lo lắng nhìn về phía hai vị thái y. Nói đến cũng thật đúng dịp, hôm nay người trực lại chính là Mao thái y và một vị Trương thái y có quan hệ rất tốt với Mao thái y này. Hai người đều là người lâu năm của Thái y viện, hành vi từ xưa tới nay đều rất ổn thỏa, y thuật cũng rất cao minh, vì vậy Phúc Bảo mới gọi cả hai người cùng tới.
Trương thái y cúi đầu bắt mạch cho Chiêu sung nghi, nét mặt tuy vẫn như thường nhưng lòng lại nghi ngờ khó hiểu, mạch tượng của Chiêu sung nghi hôm nay không phải là hiện tượng sảy thai, tuy khá yếu ớt nhưng có vẻ giống mạch tượng của nữ tử vào thời kỳ kinh nguyệt hơn. Ông khó hiểu liếc mắt nhìn bằng hữu, ngày ấy nói Chiêu sung nghi có thai là do ông ta chẩn mạch và kết luận, ông bạn già xưa nay rất ổn trọng, sao lại để loại chuyện này xảy ra?
Cao Đức Trung thấy Trương thái y nãy giờ vẫn không nói gì, sắc mặt lại ngày càng khó coi, không kìm được bèn chau mày hỏi: “Trương thái y, cái thai của Chiêu sung nghi có còn giữ được không?”
“Chuyện này…” Trương thái y thu tay về, “Mạch của Chiêu sung nghi rất yếu, cần phải bồi bổ thật tốt, hay là để Mao thái y tới chẩn lại xem sao.”
Cao Đức Trung biết người của Thái y viện từ trước tới nay chỉ cầu an ổn, bèn nói: “Vậy mau xem mạch đi, Hoàng thượng và Hoàng hậu nương nương đều đã tới, nếu Chiêu sung nghi có chuyện gì, hai vị cứ trông đó mà làm.”
Cách khăn bắt mạch chốc lát, Mao thái y biến sắc, lần trước chẩn mạch ông có uống vài chén rượu, bắt mạch cho Chiêu sung nghi thấy là hỉ mạch liền nói có thai, hiện giờ thanh tỉnh mới toát mồ hôi lạnh đầy người. Nữ tử trong mấy ngày trước kì kinh cũng có thể có hiện tượng hoạt mạch.
Nghĩ đến hậu quả chẩn lầm, lại nhớ đến sự sủng ái của Hoàng thượng dành cho Chiêu sung nghi, Mao thái y nuốt nuốt nước bọt, đứng dậy nhìn Trương thái y, thấy ông bạn già không có ý vạch trần, đành phải mở miệng: “Cao công công, phụ nữ mang thai ba tháng đầu cần đặc biệt chú ý, thai nhi của Chiêu sung nghi đã… không giữ được nữa rồi.” Lúc này, ông đang âm thầm may mắn trong lòng, may mà hôm nay do ông và Trương thái y tới xem bệnh cho Chiêu sung nghi, nếu là người khác, một nhà già trẻ của ông e rằng không giữ được.
Thính Trúc nghe Mao thái y nói vậy, liền biết chủ tử thành công rồi. Không cần biết Mao thái y vì sao lại nói chủ tử mang thai, nhưng hiện tại chủ tử làm ra vẻ sảy thai, đã để cho Mao thái y hiểu được, bất kể có thai là thật hay giả, việc sảy thai này phải làm cho như thật. Nếu là chẩn lầm, Mao thái y nhất định không dám nói ra sự thật. Nếu không phải nhầm lẫn mà do người khác cố ý hãm hại, Mao thái y cũng không dám nói chủ tử giả mang thai, bởi vì kết luận Chiêu sung nghi có thai chính là ông ấy, vì vậy quả đắng lần này ông ấy phải nuốt hết rồi.
Vậy là, bất kể vì nguyên nhân gì, Mao thái y chỉ có một con đường mà thôi, đó là tuyên bố với bên ngoài, Chiêu sung nghi sảy thai, dù không bắt được kẻ đã hãm hại Chiêu sung nghi thì cũng có thể khiến Hoàng đế thương tiếc vài phần, lại có thể giải nguy cơ trước mắt.
“Sao có thể như vậy?” Vân Tịch trắng bệch cả mặt, người hơi loạng choạng, nhìn thấy chủ tử vừa tỉnh, nét mặt lại lộ vẻ an ủi, “Chủ tử, người tỉnh rồi?”
“Con ta đâu?” Trang Lạc Yên run rẩy hỏi.
“Chủ tử… sau này người còn có thể có con mà.” Vân Tịch lại đỏ mắt lên, cố nén lệ đang trào ra, dém lại chăn cho Trang Lạc Yên.
Nửa khắc yên lặng, sau đó trên giường truyền đến tiếng khóc nghẹn ngào nức nở, tuy rằng đã cố ép thật thấp nhưng vẫn nghe ra đau đớn tột độ trong đó.
Cao Đức Trung nhìn cảnh tượng trong phòng, lặng yên lui ra bên ngoài, cúi người hành lễ với Hoàng đế và Hoàng hậu, nói khẽ: “Khởi bẩm Hoàng thượng, thai nhi của Chiêu sung nghi đã không giữ được ạ.”
Hoàng hậu nghe nói thế, không biết nên thở phào nhẹ nhõm hay là gì, vốn muốn nói đôi câu trấn an, nhưng khi nghiêng đầu nhìn thấy sắc mặt đông lạnh của Hoàng đế, lại một lời cũng không ra khỏi miệng được.
Bởi vì sự đau buồn, thương tiếc trong mắt Hoàng đế, là điều ngay cả khi Từ chiêu dung sảy thai năm ấy cũng không có.
Bóc một quả quýt, Trang Lạc Yên lười biếng thở một hơi dài, nhìn tuyết trắng bay lả tả ngoài cửa sổ, quẳng quả quýt bóc dở vào đĩa, nhận bình nước nóng sưởi tay mà Vân Tịch đưa tới: “Hôm nay tuyết rơi càng lớn hơn rồi.” Kiếp trước nơi nàng sinh sống, mùa đông rất ít thấy tuyết rơi, dù đôi khi có tuyết cũng không tạo thành cảnh biển bạc trắng xóa khắp nơi như thế này.
“Chủ tử buồn chán sao?” Vân Tịch cầm lấy quả quýt mới bóc một nửa, tỉ mỉ bóc từng múi sạch sẽ, đặt vào đĩa, cười nói, “Nếu chủ tử không sợ lạnh thì có thể tới vườn hoa mai, nô tì nghe nói Hoàng thượng cũng thích mai.”
Trang Lạc Yên chọn một tư thế thoải mái hơn để ngồi, miệng như cười như không: “Thưởng mai thì thanh tĩnh sẽ tốt hơn, lúc này đúng dịp hoa mai trong vườn nở rộ, tỉ muội các cung chắc đều thích cả, ta không muốn tham dự đâu.”
Vân Tịch há miệng muốn nói mà không biết nên nói gì, nàng hầu hạ chủ tử đã khá lâu, đôi khi cảm thấy tình yêu của chủ tử dành cho Hoàng thượng thật là cuồng dại, đôi khi lại cảm thấy tình cảm này mơ hồ, rất khó nhìn ra.
“Bẩm chủ tử, điện Trung Tỉnh đưa tới than bạc cho mấy ngày này, còn đưa kèm một ít hoa quả mới nữa.” Thính Trúc bước vào phòng trong, tay bưng một đĩa nho đen tiến cống.
“Thời tiết lạnh thế này, mấy thái giám đó phải chạy tới chạy lui đưa đồ cũng rất vất vả, lấy ít bạc thưởng cho bọn họ đi uống tách trà nóng.” Trang Lạc Yên biết, nho đen này do nước khác tiến cống, được bảo quản tươi ngon như mới hái, cung Hi Hòa có thể được một đĩa như thế đã là hiếm có rồi.
“Chủ tử yên tâm, nô tì đã thưởng rồi.” Thính Trúc đặt đĩa nho xuống, nói cho Trang Lạc Yên một ít tin đồn mới nghe được bên ngoài, tuy không chắc đúng bao nhiêu phần nhưng thâm cung buồn chán, nghe mấy chuyện này giết thời gian cũng tốt.
“Em nói là hôm qua Yên quý tần tình cờ gặp Hoàng thượng ở vườn mai?” Trang Lạc Yên hứng thú hỏi.
“Bẩm chủ tử, nô tì còn nghe nói tối qua Hoàng thượng ngủ lại ở chỗ Yên quý tần, sáng nay Yên quý tần còn được ban thưởng không ít đâu.” Thính Trúc cẩn thận nhìn trộm sắc mặt Trang Lạc Yên, thấy nàng vẫn bình thản như cũ mới nói tiếp hôm nay Yên quý tần được ban thưởng những gì.
Trang Lạc Yên cười nhạt trong lòng, thân là một Hoàng đế, nữ tử khắp hậu cung trong mắt hắn chỉ là món đồ chơi mà thôi, sợ rằng khi chứng kiến thủ đoạn mà bọn họ vắt óc nghĩ ra để giành lấy sủng ái của mình, hắn chỉ coi như đang xem một tuồng kịch hay.
“Bẩm chủ tử, thái giám nội thị tới báo, hôm nay Hoàng thượng lật thẻ bài của người.” Phúc Bảo hớn hở đi vào thông báo với Trang Lạc Yên.
“Ta biết rồi.” Trang Lạc Yên cố gắng biểu lộ vẻ ngượng ngùng xen lẫn hạnh phúc ra mặt, quay đầu nhìn cảnh tuyết ngoài cửa sổ, che giấu bình thản nơi đáy mắt.
“Bẩm Hoàng hậu nương nương, hôm nay Hoàng thượng lật thẻ bài của Chiêu sung nghi ạ.” Hòa Ngọc giễu cợt nói, “Các vị chủ tử hôm nay mất công tới vườn mai phải thất vọng rồi.”
“Đàn bà trong cung đình, chỉ vì tranh đoạt sủng ái hư vô không từ thủ đoạn, nhưng Chiêu sung nghi này quả là cũng có đôi chút bản lĩnh hơn người, Hoàng thượng nhìn nhiều mỹ nhân như vậy còn có thể nhớ tới nàng ta.” Hoàng hậu lật quyển sách trong tay, đầu vẫn không hề ngẩng, “Trước đây bổn cung đánh giá thấp nàng ta rồi.”
“…” Hòa Ngọc định lên tiếng, Hoàng hậu đã cắt đứt.
“Dù có chút thủ đoạn khác người nhưng đặt vào hậu cung này vẫn chưa ăn nhằm gì đâu, vị đang ngồi ở cung An Thanh kia mới là bảo bối trong lòng Hoàng thượng.”
“Nhưng sau khi Tô thị lang cáo buộc Trang thị lang, chẳng phải Hoàng thượng vẫn không có phản ứng gì hay sao?” Hòa Ngọc không hiểu.
“Đó là Hoàng thượng kia mà, tiền triều và hậu cung cũng như nhau,” Hoàng hậu cười khổ, đặt sách xuống, “Ngoại trừ nàng ta, trong cung còn có ai được phong đến quý phi, nếu không phải Hoàng thượng còn nhớ đến bổn cung, chỉ e mỗi lần ban thưởng cho nàng ta còn nhiều hơn bổn cung kìa.”
Hòa Ngọc nghẹn họng, nghĩ đến những ân sủng mấy năm nay Thục quý phi độc hưởng, không thể không thừa nhận Hoàng hậu nương nương nói đúng.
“Cứ nhìn mà xem, hoa dù xinh đẹp đến đâu cũng có ngày tàn lụi, mà bổn cung trước sau vẫn là chính cung nương nương, không đáng hạ mình tranh đua những thứ đó với bọn họ.” Nét mặt Hoàng hậu lần thứ hai lại lộ ý cười, có điều, không biết đó là nụ cười thoải mái hay là nụ cười cam chịu và bất đắc dĩ.
Ban đêm rét lạnh, nằm trong đám chăn ấm áp luôn dễ chịu hơn bình thường, Trang Lạc Yên tựa đầu vào ngực Hoàng đế, lẳng lặng nghe tiếng tuyết rơi xao lao, trong phòng an tĩnh lạ thường.
Phong Cẩn vuốt ve mái tóc của người con gái nằm trong lòng mình, động tác này đã thành thói quen mỗi khi hắn ở bên Chiêu sung nghi, không gian tĩnh lặng khiến lòng hắn cũng bình an lại, thân là Đế vương, chuyện cần xử lý mỗi ngày không ít, thỉnh thoảng trải nghiệm một chút không khí an tĩnh như thế này cũng là một điều hay.
“Ái phi có biết gì về Cao Mỹ quốc không?”
Trang Lạc Yên hoàn toàn không ngờ đến Hoàng đế đột nhiên hỏi vấn đề này, nàng chẳng có bao nhiêu thiện cảm với cái Cao Mỹ quốc kia, trong lịch sử của kiếp trước, có một quốc gia rất giống Cao Mỹ quốc, cuối cùng lịch sử đã chứng minh một điều, đó là một thứ vô ơn không hơn không kém. Thoáng do dự một lát, Trang Lạc Yên quyết định lên tiếng: “Thiếp không có nhiều hiểu biết về Cao Mỹ quốc ấy lắm, chỉ biết đó là một nước phụ thuộc của chúng ta, rất nghèo, chỉ có một thứ đáng nhắc tới là một vị thuốc nổi tiếng được trồng ở đó.”
“Chuyện nước phụ thuộc này tới thăm nước ta đang làm khó cả đám đại thần, có người thì muốn tổ chức nghênh đón long trọng theo lệ cũ, lại có người muốn lấy quy cách tiếp đãi chư hầu của triều trước để làm,” Phong Cẩn nhìn nữ tử trong lòng, “Ái phi thấy cái nào có lý hơn?”
Dưới ánh nến, ánh mắt Phong Cẩn rất bình thản, Trang Lạc Yên ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt hắn, vẫn nhìn không ra một tia tâm tình. Nàng mở miệng như không hề băn khoăn, trong lòng lại đã cân nhắc vài lượt: “Thiếp nghĩ, chỉ là một nước phụ thuộc thì chính là hạ nhân của chúng ta, nào có đạo lý chủ nhân phải tiếp đãi hạ nhân long trọng cơ chứ.”
“Ái phi nói có lý, một hạ nhân chẳng được bao nhiêu tác dụng mà thôi, còn muốn chủ nhân hạ mình nữa sao?” Phong Cẩn cười nói, “Quả thật, Cao Mỹ quốc chẳng qua chi là một hạ nhân của chúng ta thôi.”
Trang Lạc Yên nghe Hoàng đế nhấn mạnh hai chữ “chúng ta” thì thở phào một hơi, nàng thành công rồi. Theo quan sát của nàng, Phong Cẩn là một vị Đế vương có dã tâm, có hoài bão, không phải loại vua chỉ thích khoe khoang công tích, vậy nên lần này thủ đoạn lấy cớ đến thăm viếng và tiến cống để vòi tiền của Cao Mỹ quốc kia không có hiệu quả rồi.
Song, đến tận khi một nụ hôn ấm áp dừng trên trán, cuồng nhiệt đắm say qua đi, Trang Lạc Yên vẫn không hiểu được, vì sao Hoàng đế đột nhiên nói chuyện trên triều với mình, chẳng lẽ tuyết lớn quá, lạnh hỏng đầu rồi?
Bên này Trang Lạc Yên đang nghi hoặc, bên kia Phong Cẩn lại khẽ thở dài vì người nằm trong lòng mình. Nếu hắn hỏi Hoàng hậu hay Thục quý phi loại chuyện này, hai người bọn họ sẽ nói hai cách kia đều có lý, sau đó cẩn thận thăm dò ý hắn rồi mới lựa theo mà nói cái nào thích hợp hơn, nào có ai chẳng suy nghĩ gì đã nói trắng ra như nàng, chẳng lẽ nàng thực sự coi một Hoàng đế như hắn đây là “người nhà”, vậy nên mới không cần che giấu điều gì?
Người nằm trong lòng đã ngủ say, Phong Cẩn gỡ lọn tóc mảnh bám trên trán nàng, lọt vào mắt hắn là một gương mặt yên bình chìm trong giấc ngủ, thật là một nữ tử ngốc nghếch, chỉ biết hắn là người đàn ông của nàng mà quên mất hắn còn là một Đế vương.
Hôm sau khi Trang Lạc Yên thức dậy, Hoàng đế đã rời đi như mọi lần, nàng uống một cốc trà sữa nóng, hỏi, “Tuyết ngừng chưa?”
“Bẩm chủ tử, tuyết chưa ngừng đâu ạ, hình như còn có xu hướng lớn hơn nữa, lát đi thỉnh an Hoàng hậu nương nương cần phải mặc thêm áo đấy.” Vân Tịch phủ thêm một tấm áo choàng lông cáo lên vai Trang Lạc Yên, tán tụng, “Chủ tử mặc bộ áo choàng lông cáo này thật là đẹp, thảo nào Hoàng thượng nhất định muốn ban thưởng cho người.”
Trang Lạc Yên cười cười: “Đâu phải do ta, là do cái áo lông cáo bạc này đẹp hiếm có đấy chứ.” Chẳng trách hôm nay thái giám nội thị còn chưa mang canh tránh thai tới cho nàng, ra là do tuyết rơi dày quá.
Nhưng đến tận khi Trang Lạc Yên ra khỏi cung đi thỉnh an Hoàng hậu, thái giám nội thị vẫn chưa thấy tới, Trang Lạc Yên kinh sợ trong lòng, lẽ nào Hoàng đế muốn nàng có con?
Phong Cẩn lật tấu chương trên tay, chợt nhớ tới nữ tử ở cung Hi Hòa. Đối với người con gái này, hắn dành cho nàng một góc rất đặc biệt trong lòng mình, lần này miễn canh ngừa thai cho nàng, không biết là ân sủng hay là hại nàng nữa, nữ tử trong cung có thai không dễ, sinh được con ra càng khó khăn hơn. Miễn đưa canh ngừa thai lần này coi như là chút thương tiếc hắn dành cho nàng, về phần Chiêu sung nghi liệu có thể may mắn có một đứa con hay không, còn phải trông chờ vào vận mệnh của nàng.
Nếu Trang Lạc Yên biết được suy nghĩ này của Hoàng đế, nhất định sẽ mắng to trong lòng: “Mẹ nó chứ”, chưa nói mang thai một đứa bé không giống như trồng cây, cứ gieo xuống là có thu hoạch, hơn nữa đêm qua còn là thời kỳ an toàn của nàng, khả năng có thai càng nhỏ.
Không cần quan tâm Hoàng đế nghĩ gì, Trang Lạc Yên vẫn ăn uống ngủ nghỉ vui vẻ đầy đủ, lại còn muốn làm ít hoa quả ướp lạnh ăn thử để thay đổi khẩu vị và tìm cảm giác mạnh giữa mùa đông, khiến cho Thính Trúc và Vân Tịch quỳ xuống can ngăn nhiều lần.
“Ta chỉ có vài sở thích nho nhỏ ấy,” Trang Lạc Yên ăn một miếng lê ướp đá, buốt lạnh đâm vào miệng khiến nàng ê cả răng đồng thời lại cảm thấy thích thú khó hiểu. Đặt đĩa xuống, nàng cầm bình nước nóng lên ủ tay, hình như mấy ngày nay ăn nhiều đồ lạnh quá, kinh nguyệt bị trễ mất rồi.
Trang Lạc Yên cân nhắc một chút, sau đó cho người tới Thái y viện mời một thái y am hiểu các bệnh phụ khoa tới thăm mạch, lòng vẫn nghĩ, vài ngày lại thăm mạch một lần, chắc không có chuyện gì lớn đâu.
Nửa canh giờ sau, một thái y tuổi khá cao tới thăm bệnh, Trang Lạc Yên vừa nhìn bề ngoài ông ta liền nhận định, người này hẳn có bản lĩnh đây, vì vậy liền yên tâm để ông ta bắt mạch.
Chốc lát sau, Trang Lạc Yên thấy ngón tay khô gầy trên khăn lụa hơi run lên, rồi vị thái y già nhanh nhẹn quỳ xuống. “Chúc mừng Chiêu sung nghi, chúc mừng Chiêu sung nghi, mạch của người là hỉ mạch.”
Hỉ mạch? Trang Lạc Yên hoài nghi liếc nhìn vị thái y này một cái, lại quay sang nhìn mọi người trong phòng, thấy ai nấy đều hưng phấn ra mặt, mơ hồ nghĩ có gì đó là lạ, ông cụ này lúc bắt mạch thì tay còn run mạnh hơn cả mạch đập, chắc chắn không nhầm đấy chứ?
Mặc dù ông thái y già khẳng định nàng có thai, thế nhưng giác quan thứ sáu của Trang Lạc Yên lại không cảm nhận được sự vui mừng khi có một sinh mệnh mới bên trong mình. Kiềm chế hoài nghi trong lòng, Trang Lạc Yên sai người thưởng cho thái y, bảo cung nữ đỡ mình vào phòng trong nghỉ ngơi.
“Chiêu sung nghi có thai rồi?” Phong Cẩn hơi kinh ngạc, giọng cũng cao lên mấy phần.
“Bẩm Hoàng thượng, đúng là vậy.” Cao Đức Trung cẩn thận quan sát sắc mặt Hoàng đế, vẫn không nhìn ra Phong Cẩn vui hay giận, “Người chẩn mạch là Mao lão thái y của Thái y viện, nô tài nghe nói cả Chiêu sung nghi cũng bất ngờ, đã có hơn một tháng rồi, chúc mừng Hoàng thượng, chúc mừng Hoàng thượng.”
Đây cũng là ý trời sao?
Nét mặt Phong Cẩn lúc này mới tươi tỉnh: “Nếu Chiêu sung nghi đã mang long thai, cần phải ban thưởng thật lớn mới được.” Nói xong, liền ban cho rất nhiều thứ tới cung Hi Hòa, còn đang chuẩn bị sai người đi phái thêm mấy vị thánh thủ của thái y viện cùng tới, chợt nghe thượng thư bộ Lễ xin gặp.
“Tuyên.” Tạm thời gác việc này qua một bên, Phong Cẩn triệu kiến thượng thư bộ Lễ.
Vị thượng thư bộ Lễ này yết kiến không phải việc gì mới mà vẫn là vì chuyện Thái tử của Cao Mỹ tới triều bái, đoàn sứ giả của Cao Mỹ đã tới rồi, nói là ba ngày nữa Thái tử bọn họ sẽ đến kinh thành, tuy đã nói lấy lễ chư hầu để tiếp đãi Thái tử Cao Mỹ quốc nhưng ông ta vẫn không dám sơ sẩy, nhận được tin liền vội vào cung bẩm báo.
“Nếu là như vậy, bộ Lễ cứ theo lệ chuẩn bị tiếp đãi đi.” Phong Cẩn bình thản nói, “Chỉ là một tiểu quốc phụ thuộc mà thôi, như vậy chắc bộ Lễ sẽ làm tốt được việc này.”
Thượng thư bộ Lễ vội vàng thưa vâng, đến cả thở mạnh cũng không dám.
So với tiền triều bình tĩnh, hậu cung lại gần như nổ tung vì tin tức Chiêu sung nghi mang thai.
***
“Điều tra ra chưa?” Trang Lạc Yên ngồi trên ghế quý phi, nhìn Phúc Bảo, nét mặt không có một tia vui mừng của người mang long thai.
“Bẩm chủ tử, nô tài đã điều tra kỹ, vị Mao thái y này là vị lão thái y có nhiều năm kinh nghiệm, ngoại trừ bắt mạch chữa bệnh, không hề qua lại với vị chủ tử nào trong cung. Hôm qua xem mạch cho người vốn không phải là ngày trực của ông ấy, vì một vị thái y khác trong nhà có chuyện nên mới đến thay ca bất ngờ thôi ạ.” Phúc Bảo do dự một chút, nói tiếp, “Huống chi, xưa nay chủ tử cũng chưa từng mời ông ta xem mạch, nếu là có người muốn bày kế hại chủ tử thì cũng sẽ không tìm đến vị này.”
Trang Lạc Yên nhíu nhíu mày, Phúc Bảo nói rất có lý, trước nay xem mạch cho nàng chỉ là mấy vị thái y cố định, nếu có người cố tình tính kế ở chỗ này thì phải tìm bọn họ mới đúng, không có lý do gì tìm Mao thái y.
“Chủ tử, vì sao người lại nghi ngờ…” Thính Trúc nhìn về phía bụng Trang Lạc Yên, thấp giọng nói, “Biết đâu người thực sự có thai rồi, dù sao hơn một tháng trước…”
“Nào có dễ dàng như vậy,” Trang Lạc Yên cười nhạt, “Mấy ngày nay ta ăn nhiều đồ có tính hàn, nếu thật sự có thai, chẳng lẽ không có phản ứng lạ gì hay sao?” Huống chi, từ góc độ một nữ tử mà nói, niềm vui có thai là loại hạnh phúc mà lí trí không thể che giấu được, nhưng nàng nghe thái y chẩn mạch xong lại không hề cảm thấy một tia vui mừng, chỉ có hoài nghi. Khi người ta chỉ thấy hoài nghi mà không phải vui mừng theo bản năng, vậy chỉ có một nguyên nhân, có long thai chỉ là chuyện đùa thôi.
Thính Trúc cẩn thận hồi tưởng, mặt cũng trắng bệch đi, nay khắp cung trên dưới đều biết chủ tử có thai, nếu chủ tử thật sự không mang thai, vậy thì hậu quả…
Trong phòng chỉ có Thính Trúc và Phúc Bảo, Vân Tịch đi phòng bếp giám sát làm đồ ăn. Trang Lạc Yên nhìn hai người trắng nhợt mặt, đột nhiên mỉm cười.
Thính Trúc và Phúc Bảo đưa mắt ra hiệu cho nhau, Thính Trúc cười nói: “Chủ tử mang long thai là một chuyện mừng rất lớn, chúng nô tì sẽ cẩn thận hầu hạ.”
Âm mưu phải bắt đầu khi đối phương không biết mới gọi là âm mưu, nếu đối phương đã biết cả rồi, đó chỉ còn là một chuyện tiếu lâm.
Vào đông trời lạnh, dù các thái giám rất chuyên cần dọn tuyết nhưng mặt đường vẫn rất trơn trượt. Bên ngoài cung Hoàng hậu, Thục quý phi ngồi thẳng người trên kiệu, nhìn kiệu của Chiêu sung nghi đang tới gần từ phía đối diện, đợi đối phương đến gần, xuống kiệu cúi chào mình, nàng mới cười dịu dàng: “Chiêu sung nghi muội muội miễn lễ đi, nay nàng đã mang thai, phải nên cẩn thận mới được.” Nói xong, nàng vịn tay cung nữ xuống kiệu, đi tới, còn cách Trang Lạc Yên chừng ba bước mới dừng lại, “Hôm nay trời lạnh, còn tưởng Hoàng hậu nương nương hẳn là thương nàng mang thai nên miễn thỉnh an mới phải chứ.”
“Hoàng hậu nương nương từ ái, đã miễn thỉnh an cho tần thiếp.” Trang Lạc Yên lộ một nụ cười hạnh phúc, “Chỉ là vào đông không có chuyện gì, tần thiếp cùng các tỉ muội tới thỉnh an Hoàng hậu nương nương, cùng trò chuyện cũng tốt, tần thiếp cũng không thất lễ.”
Thục quý phi vẫn tươi cười như cũ: “Chiêu sung nghi muội muội cung kính thuận ý lại hiền lương, chẳng trách Hoàng thượng và Hoàng hậu nương nương đều sủng ái như vậy.” Nói xong, quay người bước vào cửa cung Hoang hậu, nụ cười trên môi đã lạnh lẽo đi nhiều.
Trang Lạc Yên vịn tay tay Vân Tịch, chậm rãi bước theo, trên mặt vẫn treo ý cười hạnh phúc của một nữ tử mới mang thai.
“Thục quý phi tới, Chiêu sung nghi tới.”
Thái giám thông báo một câu khiến mọi người trong phòng đều dời mắt nhìn ra cửa, hầu hết các ánh mắt đều rơi vào Chiêu sung nghi đi phía sau Thục quý phi.
Trang Lạc Yên còn chưa hành lễ xong, Hoàng hậu đã sai Hòa Ngọc đỡ nàng đứng lên, ngồi vào một ghế đã chuẩn bị sẵn, giọng nói như trách cứ lại như yêu thương: “Hoàng thượng và bổn cung đều đã miễn nàng thỉnh an, long thai trong bụng nàng mới là quan trọng nhất, không cần giữ lễ như vậy.”
“Hoàng thượng và Hoàng hậu nương nương từ ái, tần thiếp cũng không dám quên quy củ.” Trang Lạc Yên cười cười, ‘‘Huống chi được Hoàng hậu nương nương yêu mến, tần thiếp còn muốn cùng đứa nhỏ lây dính chút ít phúc khí của nương nương đây.”
Hoàng hậu nghe vậy, cười khen vài câu, lại thưởng mấy thứ cho Trang Lạc Yên, tỏ ra cực kỳ từ tâm rộng lượng, như thể rất chờ mong đứa bé trong bụng nàng vậy.
Trang Lạc Yên khẽ thở dài trong lòng, Hoàng hậu diễn trò so với Thục quý phi càng tốt hơn nhiều, thực tế mà nói, trên đời này làm gì có nữ tử nào vui vẻ khi một người khác có thai với chồng mình, chẳng qua vì thân phận, không cần biết có cam lòng hay không, vẫn phải đóng vai rộng lượng, hiền lành mà thôi.
Các phi tần khác trong phòng, bất kể vui vẻ hay mất hứng, đều liên tục chúc mừng, cho dù trong lòng ghen tỵ muốn chết nhưng chỉ dám nói bóng gió xa xôi, không ai dám nói điều gì không may. Bởi vì nếu thật sự có chuyện gì, ai gánh nổi tội này?
“Chiêu sung nghi bản thân đã là người có phúc, nếu lại thêm phúc khí của Hoàng hậu nương nương nữa thì chẳng phải phúc càng thêm phúc đó sao, vậy thì nhất định sẽ sinh cho Hoàng thượng một long tử, tần thiếp xin chúc mừng trước.” Yên quý tần cười cười, nói xong lại quay đầu nhìn về phía Diệp thục dung vẫn lặng lẽ ngồi yên, “Diệp thục dung nói xem có phải không?”
Mọi người ở đây ai không biết từ sau lần sảy thai, Diệp thục dung đã trở nên trầm mặc ít lời, Yên quý tần nói vậy, không biết là muốn khiêu khích Diệp thục dung hay là muốn vẩy vận xui cho Chiêu sung nghi, vị kia mới có thai được vài tháng đã rớt.
“Chiêu sung nghi đương nhiên là người có phúc.” Diệp thục dung thản nhiên miết mắt sang Yên quý tần một cái, nở nụ cười nhạt.
Yên quý tần bị cái nhìn của Diệp thục dung làm cho lạnh cả sống lưng, không dám nói tiếp, trong lòng đã thất kinh trước khí thế trong mắt đối phương. Đây là vị Diệp thục dung không được sủng khi xưa nàng ta từng coi thường sao?
“Tạ ơn Diệp thục dung đã chúc phúc.” Trang Lạc Yên sao không nhìn ra dụng ý của Yên quý tần, có điều trong bụng nàng vốn không có đứa bé nào, vì vậy mới bình thản đến thế.
Hiện nay nàng bị chậm kỳ kinh, lại vừa bị chẩn ra “có thai”, như vậy người đứng sau vụ này nhất định sẽ không ngay lập tức nhảy ra vạch trần việc nàng giả mang thai, quá gấp gáp sẽ khiến người khác hoài nghi, dù sao, Hoàng đế đâu phải hạng người ngu ngốc.
Về phần kỳ kinh của nàng vì sao mà chậm, cần bảo người tra lại phòng bếp của cung Hi Hòa một chút, không biết trong đồ ăn của nàng có cái gì đó “đại bổ” hay không đây?
“Chiêu sung nghi có thai là một chuyện vui lớn,” Hoàng hậu không để ý đến sự châm chích giữa các phi tần, nói, “Hôm nay là mùng Tám tháng Chạp, buổi tối có yến, tôn thất và sứ giả Cao Mỹ quốc đều sẽ vào cung dự, lát nữa có thánh chỉ của Hoàng thượng ban xuống, nếu vị tỉ muội nào nhận được thánh ân cho dự yến thì phải chuẩn bị thật tốt đấy. Cao Mỹ quốc tuy là một quốc gia bần hàn phụ thuộc chúng ta nhưng ta cũng không nên để mất phong phạm của một nước lớn.”
Các phi tần đồng thanh thưa vâng, trong lòng âm thầm cầu mong mình có thể dự yến, đó chính là ân sủng của Đế vương, đồng thời cũng là một chuyện làm rạng rỡ mặt mày.
Trang Lạc Yên rời cung Cảnh Ương về cung Hi Hòa chưa được bao lâu, thái giám truyền chỉ đã tới, nội dung không có gì khác ngoài chuyện dự yến.
Tiễn bước thái giám truyền chỉ, một lát sau, Phúc Bảo đã quay về báo cáo.
“Bẩm chủ tử, nô tài đã tm hiểu rõ, ngoại trừ Hoàng hậu nương nương, được dự yến chỉ có sáu vị chủ tử, Thục quý phi, Hiền phi, Nhu phi, Ninh phi, Từ chiêu dung và người, ngay cả Yên quý tần của Lâm Nguyệt hiên cũng không có vinh dự này đâu.”
“Chủ tử, dưới phân vị ‘phi’ chỉ có người và Từ chiêu dung được dự yến lần này, có thể thấy là Hoàng thượng rất sủng ái người đấy ạ.” Thính Trúc vui mừng cười, “Nói vậy, đêm nay nhất định náo nhiệt lắm đây.”
“Dạo này hơi buồn tẻ, ta cũng muốn náo nhiệt một chút.” Trang Lạc Yên đặt bình nước nóng ủ tay xuống bàn nhỏ bên cạnh, “Ta nhớ là Thượng Y cục lần trước có đưa tới một bộ váy dài rất đẹp, màu trăng non thêu mai hồng, rất hợp với cảnh tuyết đêm nay, bên ngoài khoác thêm chiếc áo lông cáo bạc, không mất quý khí.”
“Trên nền trắng điểm xuyết chút đỏ tươi, không thể đẹp hơn, nô tì không theo kịp ánh mắt của chủ tử.” Thính Trúc hơi khom người, “Nô tì đi chuẩn bị cho người ngay.”
“Không cần gấp quá, yến hội buổi tối mới tổ chức, đợi sau bữa trưa rồi chuẩn bị cũng kịp,” Trang Lạc Yên đứng dậy, đi tới phía trước chiếc cốc bằng ngọc chạm hoa sen, “Càng vội càng dễ có sai lầm, cẩn thận chu đáo đúng thời điểm mới ổn.”
“Thưa vâng.” Thính Trúc cười cười, lui ra ngoài.
Đầu ngón tay chạm vào lá sen ngọc, cảm giác buốt lạnh rất nhanh đã truyền tới tận trong người, nhưng lá sen này mặc dù lạnh lẽo, xúc cảm trơn mịn như băng từ chất ngọc lại khiến lòng người sảng khoái, có câu “mọi chuyện đều có nhân có quả”, chính là thế này đây.
Đẩy cửa sổ, gió lạnh phất lên mặt, buốt giá đâm vào da thịt khiến Trang Lạc Yên hơi nheo mắt lại, nhưng ý cười nơi khóe miệng mặc gió thổi thế nào cũng không đi.
“Bẩm chủ tử, đêm nay có Chiêu sung nghi dự yến ạ.”
“Thế à,” Trong bóng tối, người nói hơi dừng lại một chút, “Trên yến hội, đồ ăn khó tránh khỏi hỗn tạp, nếu ăn nhầm cái gì khiến cho sảy thai thì cũng chỉ có thể trách ông trời mà thôi.”
“Chiêu sung nghi không có phúc khí, trách được ai đâu ạ.”
“Đúng thế, lại trách được ai. Trong hậu cung này, luôn luôn chẳng thiếu người không có phúc.”
“Ngày tuyết rơi sương lạnh, nàng dâu tựa bên song. Chàng cầm thương ra trận, thiếp chờ ba năm nối ba năm. Hôm nay được gặp lại…”
Nghe tiếng ca uyển chuyển của ca cơ, Phong Cẩn nhắm mắt dưỡng thần, ngay cả khi Cao Đức Trung bước vào cũng không mở ra.
Cao Đức Trung liếc nhìn ca cơ đang khẽ vuốt tỳ bà gảy khúc, lại nhìn sang Đế vương đang khép hờ mắt, yên lặng đứng vào một góc, không lên tiếng.
“Đi xuống cả đi.” Lát sau, Phong Cẩn mở mắt, vẫy tay cho các nghệ nhân lui ra, nhìn về phía Cao Đức Trung đang đứng, “Tra rõ?”
“Bẩm Hoàng thượng, vị Mao thái y này không có liên hệ gì với Chiêu sung nghi, trước cũng không có vị chủ tử nào liên hệ với ông ta, Chiêu sung nghi thật sự có thai đấy ạ.” Cao Đức Trung cũng thấy Chiêu sung nghi này quả là phúc trạch thâm sâu, nếu không sao có thể chỉ một lần đã có bầu ngay?
“Nếu đã vậy, ngày mai liền phái ngự y đến xem mạch cho nàng ấy, dù sao nàng ấy đã mang thai con của trẫm, cẩn thận một chút cũng tốt. Năm sau cũng nên tăng phân vị cho vài phi tần trong cung, nhớ ghi cả Chiêu sung nghi lại.” Phong Cẩn nghĩ, lại bổ sung một chút, “Ngày mai phái mấy cung nữ thái giám thạo nấu nướng tới cung Hi Hòa, trẫm nhớ năm đó Hoàng hậu có thai, ăn cái gì cũng không thấy ngon miệng. Giờ dự phòng sẵn, để tránh đến lúc đó lại khiến sức khỏe của nàng ấy suy sút.”
“Bẩm vâng, nô tài đã nhớ rồi ạ.” Cao Đức Trung vâng dạ ghi lại.
“Tốt,” Phong Cẩn gật đầu, “Đêm nay nhớ nhắc người bên cạnh Chiêu sung nghi hầu hạ cẩn thận, trong cung nhiều người, sợ sẽ có va chạm.”
“Vâng.” Cao Đức Trung hiểu được ý của Hoàng đế, mong rằng phúc trạch của Chiêu sung nghi có thể thâm hậu đến lúc an toàn sinh hạ đứa con này, trong cung có vị nào lương thiện đâu, xem ý Hoàng thượng dường như cũng chờ mong đứa con này của Chiêu sung nghi.
Haiz, cũng may gia tộc nhà Chiêu sung nghi đều biết điều, không thì ai biết sẽ thành thế nào đây?
***
Đèn đuốc rực rỡ xua tan bóng đêm, kiệu chậm rãi mà vững vàng đi, Trang Lạc Yên tựa mình trên kiệu, nhìn pháo hoa nở bung trên không trung, chẳng hiểu vì sao chợt nhớ đến lời Thục quý phi đã nói vài hôm trước, xán lạn rực rỡ một thoáng rồi vụt tắt như pháo hoa.
Tuổi thanh xuân của người con gái thật ngắn ngủi, khi mới sinh ra chỉ là một đứa trẻ vô tri, đợi đến lúc hiểu biết xung quanh, còn chưa kịp hưởng thụ những ngày hoa của thiếu nữ ngây thơ không cần lo nghĩ thì đã phải lấy chồng sinh con, sau đó toàn bộ quãng đời còn lại đều dâng hiến cho chồng cho con và cho cha mẹ chồng. Tam tòng tứ đức, khoan dung độ lượng, đó là bổn phận mà người phụ nữ phải tuân thủ nghiêm ngặt cả đời, mặc dù chồng nàng năm thê bảy thiếp, ăn chơi đàng điếm, thậm chí không hề tôn trọng nàng.
Nữ tử trong cung đình ngoại trừ có xuất thân cao quý và cuộc sống xa hoa hơn người thường, còn lại, e rằng thê lương hơn người bình thường nhiều lắm, một bước đi sai đời đời kiếp kiếp không thể quay đầu. Trang Lạc Yên là một người thức thời lại sợ chết, vì vậy khi tham gia trò chơi này, nàng tuyệt đối tuân thủ quy tắc chơi, cố gắng để cuộc sống của mình trôi qua thật tốt. Có đôi khi, một người đã không còn đường lui sẽ không thể cố chấp ganh đua với vận mệnh.
“Bẩm chủ tử, đã đến điện Thái Hòa rồi.” Vân Tịch thấy Trang Lạc Yên hơi thất thần, vội hạ giọng nhắc nhở, “Nô tì trông phía trước hình như là Từ chiêu dung.”
Trang Lạc Yên lấy lại tinh thần, nhìn Từ chiêu dung đi từ phía đối diện tới, trên mặt lộ ra nụ cười tươi tắn.
Dung mạo của Từ chiêu dung không phải thuộc hàng xuất sắc, điều đặc biệt của nàng ta là vẻ phong lưu yểu điệu. Nàng ta cũng biết nhan sắc của mình không được coi là thượng đẳng trong cung nên rất biết cách làm nổi bật thế mạnh riêng, vì vậy hôm nay mới mặc một bộ váy mềm bằng gấm mỏng, áo choàng vàng nhạt, khiến người ta vừa nhìn đã thấy người này mong manh yếu đuối. Chỉ có điều, khi nhìn đến trang phục của Trang Lạc Yên, nàng ta chợt cảm thấy khó chịu trong lòng.
Không có nữ tử nào muốn thấy một người khác hợp với màu sắc mà mình thích hơn chính bản thân mình. Từ chiêu dung không cam lòng nhưng không thể không thừa nhận, Trang Lạc Yên mặc như vậy rất đẹp, váy mềm màu trăng non điểm xuyết vài đóa mai hồng, phối với áo choàng lông cáo bạc, không chỉ làm cho người đối diện cảm thấy yêu thương mà lại không làm mất vẻ lộng lẫy xinh đẹp, rất thích hợp với hoàn cảnh đêm nay.
Trang Lạc Yên nhìn thấy Từ chiêu dung, không nhịn được lại rùng mình một cái, giữa ngày đông giá rét mà mặc như thế kia, không biết sẽ khiến người ta thấy mỹ lệ đến xao xuyến lòng hay là cảm thấy lạnh cả người nữa đây? Ai nói Từ chiêu dung yếu đuối mảnh mai chứ, vào lúc lạnh thế này mà mặc phong phanh như vậy, chỉ có ngự tỉ đích thực siêu cấp mạnh mẽ mới làm được thôi.
“Chiêu sung nghi muội muội.” Từ chiêu dung dè dặt gật đầu nhưng kiệu của nàng ta không hề dừng một nhịp, vẫn đi vượt lên phía trước Trang Lạc Yên. Đúng lúc gió nổi lên, khiến làn váy dưới áo choàng của nàng ta chập chờn vờn lên trong bóng đêm, trông cũng có đôi phần thanh thoát khác người.
Yên lặng hít sâu một hơi, Trang Lạc Yên không tự chủ siết chặt áo choàng lông, chắc chắn không lộ gió chỗ nào mới mỉm cười chỉnh lại tư thế ngồi một lần nữa.
Đến phía trước điện Thái Hòa, Trang Lạc Yên xuống kiệu, vịn tay Vân Tịch chầm chậm đi vào từ cổng bên phải, thái giám truyền báo nhìn thấy nàng bèn cúi đầu cất giọng hô: “Chiêu sung nghi tới.”
Trang Lạc Yên vào điện, thấy bên trong đã phân ra làm hai, nam một bên nữ một bên, toàn bộ điện rất lớn, chính giữa còn dựng một rạp hát, khoảng cách giữa hai bên nam nữ không nhiều. Xem ra, ở triều đại này, quan niệm nam nữ tách biệt vẫn chưa đến mức biến thái như mấy triều đại trong lịch sử ở kiếp trước, chí ít thì trong tình huống này, nam nữ còn được ngồi chung một chỗ.
Lại một phen chào hỏi hành lễ với nhau, Trang Lạc Yên mới ngồi xuống chỗ của mình, cẩn thận lén lút nhìn v vị trí cao nhất của Hoàng đế, lại không ngờ đối phương cũng đang nhìn mình. Nàng hơi sững sờ, sau đó lộ ra một nụ cười ngượng ngùng, cúi đầu ra vẻ đang nhìn chiếc vòng ngọc trên cổ tay mình, không cẩn thận va tay vào cạnh bàn, nét cười trên mặt lập tức méo xệch vì đau.
Phong Cẩn bưng ly rượu, tính che giấu nụ cười của mình, cuối cùng vẫn buột miệng cười phì một tiếng nho nhỏ.
Hoàng hậu quay đầu nhìn Hoàng đế, sau đó lại ngoảnh sang nhìn về phía Trang Lạc Yên đã an tĩnh ngồi bên dưới, đầu mày hơi nhướng lên, cười nói: “Hoàng thượng, hôm nay trời giá rét, Chiêu sung nghi đi từ cung Hi Hòa tới đây, lại đang mang thai, hay là thưởng cho nàng ấy một tách sữa nóng uống cho ấm thân đã.”
“Tất cả do Hoàng hậu làm chủ đi.” Phong Cẩn thu lại nụ cười trên mặt, không nhìn Trang Lạc Yên thêm lần nào nữa.
Ý cười trên mặt Hoàng hậu không hề thay đổi, vẫy tay ra hiệu cho cung nữ đi xuống chuẩn bị, sau đó quay sang nói với mấy vị phi tần và nữ tử của tôn thất khác: “Chiêu sung nghi nay đang mang thai, không thể không cẩn thận một chút được.”
Mọi người đều thưa phải, một số người đã từng sinh nở còn bắt đầu bàn luận về những chuyện cần chú ý khi mang thai.
Trang Lạc Yên trưng ra nụ cười ngượng ngùng trên mặt đối phó với những người này, trong lòng lại nghiến răng nghiến lợi, Hoàng hậu làm như vậy là muốn kéo thù hận ghen ghét về cho mình đây mà.
Nhận tách sữa nóng do cung nữ dâng lên, Trang Lạc Yên đứng dậy quay về phía Hoàng đế và Hoàng hậu tạ ơn rồi uống một ngụm không hề do dự, vị sữa rất bình thường, hẳn là không cho thêm “gia vị” đặc biệt gì đó.
Không bao lâu sau, Thái tử Cao Mỹ quốc và đoàn sứ thần đi vào điện, làm một đại lễ triều bái, sau đó sứ thần đọc lên một chuỗi cống phẩm. Mỗi cống phẩm đều có cái tên rất êm tai nhưng ngẫm kỹ thì đều không phải vật gì quý hiếm lắm.
Trang Lạc Yên đánh giá vị Thái tử của Cao Mỹ này, không cao không lùn, không béo không gầy, tướng mạo không có gì đặc sắc, tuy là Thái tử một nước nhưng trước mặt Phong Cẩn lại có vẻ cung kính hơi quá, mất cả khí thế mà Thái tử một quốc gia nên có.
“Thái tử không cần đa lễ,” Phong Cẩn xua tay, “Người đâu, thưởng tọa.”
“Tạ ơn Hoàng đế bệ hạ tôn quý.” Phác Thái Nguyễn lần thứ hai tạ ơn, lại quay về phía các phi tần làm một lễ rồi mới về chỗ mình, thận trọng ngồi xuống, không dám liếc ngang liếc dọc.
Trang Lạc Yên quan sát từng cử chỉ của vị Thái tử Cao quốc này, không hiểu vì sao lại cảm thấy anh ta không kém cỏi vô năng như bề ngoài. Dù sao, đã là người của một quốc gia lưu manh thì nhất định sẽ có một bộ da mặt siêu dày. Kẻ này mặt thì tỏ vẻ kính cẩn, nhưng trong lòng có lẽ đang suy tính kiếm chác món hời từ Cửu Châu như thế nào cũng nên.
“Thái tử tới thật đúng dịp, hôm nay là ngày mùng Tám tháng Chạp, thường ngày trẫm và chư vị ái khanh bận rộn chính vụ, khó có dịp thả lỏng cử hành yến hội thế này, đêm nay Thái tử đừng nên khách khí quá.” Phong Cẩn không đợi Phác Thái Nguyễn trả lời, vỗ tay ra hiệu, lập tức ca cơ, vũ cơ, nhạc sư nối nhau đi vào, toàn bộ yến hội liền nhanh chóng náo nhiệt hẳn lên.
Tiếng tì bà thánh thót như châu rơi trên mâm ngọc, lời ca như âm thanh thiên nhiên, vũ đạo mềm mại nhẹ nhàng, Trang Lạc Yên không thể không thừa nhận, “sản phẩm của hoàng gia” có khác, còn đẹp hơn thứ gọi là “điệu múa cổ truyền” của hậu thế nhiều lắm.
“Trang đại nhân, nghe nói Chiêu sung nghi đã mang long tử trong mình, hạ quan xin chúc mừng trước.”
Trang thị lang nhìn vị quan trước mặt, ý cười trên môi không lên được tới mắt, chàng nâng chén nói: “Chiêu sung nghi vì Hoàng thượng mang thai long tự, chính là bổn phận. Tô đại nhân khách khí rồi.” Người này mặc dù không phải là một đại quan nhưng cũng thuộc một chi họ Tô, giờ đây tới chúc mừng, ắt không phải thật tâm.
Vị quan nọ nghe thế, da mặt giật giật, họ Trang này lời nói nét mặt đều tỏ vẻ khiêm tốn, song bên trong có ý cười nhạo Thục quý phi đến bổn phận cũng làm không xong, phải không? Ai chẳng biết Thục quý phi được sủng ái nhiều năm mà vẫn không có con, “Đâu có đâu có, long thai không phải ai cũng có thể mang đâu, Chiêu sung nghi quả đúng là được lòng Hoàng thượng, phúc trạch thâm sâu lắm đấy.”
“Tô đại nhân quá lời, Hoàng thượng ưu ái mà thôi.” Trang thị lang khẽ nhấp một ngụm rượu, nhất định không chịu tiếp ý của người này. Nay muội muội đang mang thai, không biết bao nhiêu người nhìn chằm chằm vào Trang gia, chàng không muốn tự tay dâng nhược điểm lên cho người khác nắm.
Vị quan viên này còn muốn nói gì đó, thấy các cung nữ bưng cháo mồng Tám tháng Chạp nối nhau đi vào, đành không cam lòng thu lại tâm tư, nhìn bát cháo tinh tế trước mắt.
Đợi khi không còn ai tới quấy rầy, Trang thị lang mới liếc nhìn về phía muội muội đang ngồi rất gần ngự tọa, cuộc sống gần một năm trong hậu cung dường như đã khiến muội muội bốc đồng này của chàng thay đổi rất nhiều. Chàng nhìn lại một lần, thậm chí cảm thấy có đôi chút xa lạ. Chàng sớm biết cuộc sống nơi cung đình gian nan, thời gian trước đó muội muội thất sủng, chàng làm đại ca mà cũng đành chịu, chẳng giúp đỡ được gì, hôm nay thấy con bé lần thứ hai được lọt vào mắt Hoàng đế, lại không biết nên vì con bé mà sầu lo hay vui vẻ.
Bên này, Hoàng hậu lại đột nhiên lên tiếng: “Năm nay cháo mùng Tám tháng Chạp nấu rất cẩn thận, Chiêu sung nghi nên nếm nhiều một chút, người đang có thai, ăn các loại đậu rất có ích đấy.”
Trang thị lang thoáng run lên trong lòng, Hoàng hậu nói mấy lời này rõ ràng là muốn đẩy tiểu muội của chàng lên đầu sóng ngọn gió, hậu cung phức tạp, đứa bé trong bụng muội ấy mới hơn một tháng…
“Hoàng hậu không cần để ý quá,” Phong Cẩn lên tiếng, “Nàng chỉ mải quan tâm nàng ấy nên ăn gì mới tốt, lại quên bản thân mình cũng thích ăn mấy thứ này rồi. Người phục vụ bên cạnh Chiêu sung nghi đều là người cẩn thận tỉ mỉ, lát nữa trẫm sẽ phái thêm hai ma ma hiểu biết về chuyện dưỡng thai tới cung Hi Hòa là được, nàng đừng khiến mình vất vả quá.”
Người ngoài nghe mấy lời này sẽ cảm thấy, Hoàng đế vừa quan tâm tới Hoàng hậu lại vừa sủng ái Chiêu sung nghi, thật sự không thể thích hợp hơn. Song Hoàng hậu lại thấy, Hoàng đế dường như khá coi trọng đứa bé trong bụng Chiêu sung nghi, chí ít cũng không hề thờ ơ như đối với mấy phi tần có thai trước đó.
“Thì ra phi tần của Hoàng đế bệ hạ tôn quý đây có con nối dòng,” Phác Thái Nguyễn đứng lên nói, “Hoàng đế bệ hạ được trời cao phù hộ, chúng thần bái phục.”
Một hậu phi mang thai thì có gì đáng để bọn ngươi bái phục? Trang Lạc Yên cảm thấy khiếp sợ trước trình độ nịnh hót của Cao Mỹ quốc này rồi, đành cúi đầu che giấu khóe miệng đang co giật, quả nhiên, kẻ đê tiện là vô địch thiên hạ.
“Trẫm làm việc, không cầu trời đất phù hộ, chỉ cầu không thẹn với lương tâm.” Phong Cẩn nhàn nhạt cười nói, hiển nhiên không ưa lối nịnh bợ này, “Cao Mỹ Thái tử đánh giá cao trẫm rồi.”
“Hoàng đế bệ hạ lòng dạ rộng rãi, là chúng thần nghĩ hẹp rồi.” Phác Thái Nguyễn nịnh nọt nhầm chỗ, vẫn không thấy có một tia xấu hổ, tiếp tục ngẩng đầu tâng bốc.
Phong Cẩn nhíu mày, không hứng thú khi nghe mấy lời có cánh ấy, ánh nhìn thoáng lướt đi, chợt thấy vẻ mặt ái phi Chiêu sung nghi của hắn… Xem ra vị ái phi này của mình cũng rất chướng mắt trước hành vi của Cao Mỹ quốc đây. Khóe miệng khẽ nhếch lên, Phong Cẩn đặt chén rượu xuống, chẳng trách đêm đó nàng ấy lại nói trắng ra như vậy, hắn còn tưởng là có ý gì khác cơ.
Hoàng hậu nhìn theo ánh mắt của Hoàng đế, thấy Chiêu sung nghi đang cúi đầu ăn cháo, bàn tay nắm thìa bạc hơi sững lại một chút, rất nhanh đã bình thản trở lại, thu hồi ánh nhìn.
“Chủ tử?” Lăng Sa đứng sau lưng Thục quý phi phục vụ, thấy cháo trong bát còn chưa đụng đến, bèn khe khẽ gọi một tiếng.
Thục quý phi rũ mí mắt, nhìn cháo trong bát sánh sánh sền sệt, tựa hồ không có hứng thú ăn uống.
“Hôm nay khẩu vị của Thục quý phi không tốt sao?” Hiền phi đưa mắt nhìn Thục quý phi, lau nhẹ khóe miệng, “Ta lại thấy cháo năm nay ngon hơn năm ngoại đấy.”
“Hiền phi thích thì nên ăn nhiều một chút,” Thục quý phi múc một thìa cháo trong bát, cười đáp, “Khẩu vị của bổn cung hôm nay hơi kém…”
“Chủ tử…”
Thục quý phi chưa dứt lời đã bị một tiếng kêu sợ hãi cắt đứt, nàng nhìn về phía phát ra tiếng thét kinh hoàng ấy, thấy Chiêu sung nghi ôm bụng tựa bên bàn, tấm áo choàng lông cáo bạc đã bị nhuộm đỏ tươi một mảng, màu đỏ trên nền lông cáo trắng như tuyết, cực kỳ chói mắt.
***
Theo tiếng kêu kinh hãi của Vân Tịch, những người ngồi bên đều quay sang nhìn Chiêu sung nghi, lập tức toàn bộ đều biến sắc, máu chảy nhiều như vậy… Chiêu Sung nghi sảy thai rồi?
Phong Cẩn nghe được tiếng hô sợ hãi kia liền cảm thấy bất ổn, nhìn về phía Trang Lạc Yên thì đã thấy nàng ấy trắng nhợt cả mặt, nhưng vẫn cố nén đau không kêu thành tiếng, chân hắn giật giật, lại nhìn sang những tôn thất và đại thần đang ngồi bên dưới, cuối cùng vẫn không đứng dậy.
“Vân Tịch, đừng lớn tiếng, đây là quốc yến.” Trang Lạc Yên ngẩng đầu, kéo kéo áo choàng trên người lại, “Khởi bẩm Hoàng thượng, thiếp không được khỏe, mong Hoàng thượng ân chuẩn cho thiếp được cáo lui trước.”
Phong Cẩn siết chặt chén rượu trong tay, cắn răng gằn từng chữ: “Cho phép.” Nói xong, quay sang Cao Đức Trung đang đứng bên cạnh, “Tuyết lớn đường trơn, ngươi thay trẫm đưa Chiêu sung nghi về cung.”
“Nô tài tuân chỉ.” Cao Đức Trung nào dám chậm trễ, vội vội vàng vàng lui xuống. Rất nhiều triều thần và mệnh phụ ở đây không rõ chuyện gì xảy ra, chỉ thấy thái giám thân cận của Hoàng đế đưa Chiêu sung nghi về cung đều cảm khái trong lòng, Chiêu sung nghi thật là được sủng ái.
Mấy nữ tử trong tôn thất ngồi cạnh Chiêu sung nghi lại hết hồn, may mà Chiêu sung nghi hiểu được đại cục, không có huyên náo ậ ĩ lên, nếu không hôm nay thể diện của hoàng thất sẽ mất sạch. Khiến cho loại sự tình như tranh đấu hậu cung làm hại đến long tự này bày ra trước mặt người khác sẽ rất khó coi.
Ra khỏi điện Thái Hòa, Cao Đức Trung vội vã gọi vài thái giám lực lưỡng đem kiệu đến rồi hạ giọng hỏi cung nữ quản sự là Vân Tịch: “Đã cho truyền thái y chưa?”
“Thưa Cao tổng quản, đã cho Phúc Bảo đi gọi rồi,” Vân Tịch đỏ mắt đỡ Trang Lạc Yên lên kiệu, cầm tay nàng khuyên nhủ, “Chủ tử, sắp về đến cung rồi, không có chuyện gì đâu.”
“Vân Tịch, con ta… không giữ được có phải không?” Gương mặt Trang Lạc Yên trắng bệch, giọng nói rất nhỏ, run run như không tin, lại khiến từng người ở đây nghe rất rõ ràng.
Cao Đức Trung nhìn Chiêu sung nghi đau thương tuyệt vọng, nghĩ gương mặt nàng ấy còn trắng hơn cả tấm áo choàng, đáy lòng lại thở dài một tiếng, rốt cuộc vẫn là không có cái mệnh này.
Trang Lạc Yên rời đi trước, các phi tần ở lại không hề được thả lỏng mà ai nấy đều thấp thỏm bất an. Chiêu sung nghi đột nhiên sảy thai, tất nhiên khiến người khác hoài nghi, bọn họ đều có mặt tại hiện trường, nếu Hoàng thượng giận chó đánh mèo hoặc hoài nghi các nàng…
“Hoàng thượng, ngài xem như vậy…” Hoàng hậu thấy sắc mặt Hoàng đế vẫn như thường nhưng trong mắt chất đầy lo lắng, liền biết Hoàng đế có bao nhiêu mong chờ đối với đứa bé trong bụng Chiêu sung nghi, lòng âm thầm cảm thấy may mắn, may là đứa bé không được sinh ra, “Nếu không, để thiếp đi xem thế nào.”
“Không cần, nàng là quốc mẫu, trên quốc yến làm sao có thể vắng mặt được.” Phong Cẩn buông chén rượu bị mình siết chặt đã lâu, ra hiệu cho thái giám bên cạnh rót thêm rượu. Thái giám rót rượu xong, hắn lại cảm thấy tên thái giám này hầu hạ không được như ý, vẫn là Cao Đức Trung hầu hạ thỏa đáng hơn, không nén lòng vẫy tay cho y lui.
Hoàng hậu trông bộ dáng Hoàng đế như vậy cũng không lên tiếng nữa, lấy lại vẻ bình tĩnh nhìn pháo hoa bung nở phía chân trời.
Nhu phi nhìn chiếc ghế trống, lại nhìn sang Hoàng hậu và Thục quý phi, bĩu bĩu môi, khóe miệng lộ ra nụ cười giễu cợt.
Thái tử Cao Mỹ cũng chú ý đến sự nhiễu loạn vừa rồi, bèn hạ giọng hỏi sứ thần bên cạnh: “Vừa rồi người rời khỏi bàn yến là vị sủng phi nào của Hoàng đế bệ hạ?”
“Bẩm Thái tử, thần nghe nói, người vừa rời bàn tiệc là Chiêu sung nghi, vị sủng phi được Hoàng đế bệ hạ yêu thương nhất dạo gần đây, mấy ngày trước còn có tin vị này đã mang thai, song vừa rồi thần nhìn có vẻ không ổn.” Vị sứ thần này cũng biết một ít việc mờ ám quanh co của phi tần nơi hậu cung, không khỏi cảm thấy đáng tiếc cho vị sủng phi này.
Phác Thái Nguyễn chép miệng, khoát tay: “Đây là chuyện riêng của Hoàng đế bệ hạ, không liên quan đến chúng ta, không cần thảo luận đến.”
Trang thị lang nhíu mày nhìn chỗ ngồi trống rỗng vốn thuộc về muội muội mình, vì sao muội ấy đột nhiên rời khỏi quốc yến, chẳng lẽ đã có chuyện gì xảy ra? Chàng nghi ngờ nhìn sắc mặt Hoàng đế, không phát hiện có gì bất ổn, bèn tự an ủi, có lẽ mình đã nghĩ nhiều rồi.
Suốt thời gian yến hội, Phong Cẩn rất ít cười, thế nhưng các vị đại thần đã quen với phong thái uy nghiêm của hắn, không ai cảm thấy không ổn chỗ nào.
Trong lòng Hoàng hậu lại cảm thấy hơi khó chịu. Từ nhỏ, nàng đã quen biết Hoàng đế, khi đó nàng còn là thư đồng của công chúa Phúc Ninh, sau lại được tiên hoàng ban hôn, năm ấy nàng thành hôn, mười dặm hồng trang(*), khiến cho bao người ghen tị đỏ mắt.
(*) Hồng trang: Đồ cưới được phủ giấy hoặc vải màu đỏ.
Nhiều năm qua đi, nàng đã từ một thiếu nữ mười lăm ngây thơ trở thành một người đàn bà chốn thâm cung, nhớ lại tình cảm năm đó, lòng không khỏi chua xót đôi phần. Đế vương vô tình, nàng nhìn từng đám nữ tử bên mình được sủng ái, rồi lại từ từ thất sủng, dù đã thành thói quen, nhìn vào trong mắt vẫn chua xót khó nhịn.
Hôm nay mắt thấy Hoàng đế lại sủng ái một người con gái khác, những đắng cay trong lòng lại tràn lên miệng, xót xa không sao nói thành lời.
“Không biết Chiêu sung nghi thế nào,” Nhu phi nói một cách lo lắng, “Trời hôm nay lạnh như thế, đừng để nhiễm lạnh mới được.”
“Chiêu sung nghi là người có phúc, hẳn không có việc gì đâu.” Hiền phi cười, nhướng mày nhìn về phía Nhu phi, “Không ngờ quan hệ của Nhu phi muội muội và Chiêu sung nghi lại thân mật đến vậy.”
Nhu phi nói, không hề biến sắc: “Đều là chỗ tỉ muội với nhau, chẳng lẽ trong chúng ta có ai không lo lắng cho Chiêu sung nghi?” Thế nhưng vì sao lo lắng thì lại không nói chắc được. Nhu phi cười nhạt trong lòng, hôm nay Chiêu sung nghi sảy thai, không biết ai đã ra tay đây, dám tính kế ở ngay quốc yến.
“Đương nhiên ai nấy đều lo lắng cả,” Từ chiêu dung thở dài một tiếng, “Thế gian này luôn biến ảo khôn lường.”
Nhu phi chướng mắt cái vẻ vờ vĩnh yểu điệu này của nàng ta, cười khinh bỉ một tiếng, không thèm nói gì thêm.
Lục này, Hiền phi đột nhiên lên tiếng: “Tần thiếp vừa rồi thấy Thục quý phi nương nương không hề đụng đến cháo, liệu có phải thân thể không được khỏe nên khẩu vị không tốt chăng?”
“Cảm tạ Hiền phi quan tâm, bổn cung không sao.” Thục quý phi lạnh nhạt liếc nhìn Hiền phi, muốn đẩy hiềm nghi lên người nàng sao, đâu dễ dàng như vậy, “Có điều Hiền phi đúng là thận trọng thật, sức quan sát cũng không giống bình thường.”
“Được rồi,” Hoàng hậu lúc này lại lên tiếng, “Chư vị tỉ muội nếu lo lắng Chiêu sung nghi thì đợi lát nữa tới cung Hi Hòa thăm đi, đừng thảo luận việc này ở đây nữa.”
Phong Cẩn nhìn mấy phi tần, trên mặt không có một tia cảm tình, đặt đôi đũa bạc trên tay xuống, súc miệng, lau miệng xong, bình thản lên tiếng: “Canh giờ không còn sớm, chư vị ái khanh tùy ý dùng.” Nói xong, đứng lên.
Các đại thần thấy Hoàng đế chuẩn bị rời yến, vội vàng đứng dậy hành lễ cung tiễn.
Hoàng hậu nhìn theo bóng lưng Hoàng đế, ánh mắt tối sầm, cố kiềm chế tâm tình đang dao động mạnh mẽ trong lòng, cùng các mệnh phụ xã giao vài câu rồi cũng đứng dậy đi khỏi.
Yến hội đến đây coi như đã kết thúc, mọi người tốp năm tốp ba rời khỏi điện Thái Hòa, mấy phi tần cũng theo Hoàng hậu về cung, thế nhưng ai nấy đều thầm hiểu trong lòng, đêm nay lại là một đêm không ngủ đây.
“Nương nương,” Ra khỏi điện Thái Hòa, Hòa Ngọc đưa bình nước nóng sưởi tay cho Hoàng hậu, “Quay về cung Cảnh Ương chứ ạ?”
Hoàng hậu thở dài: “Không biết Chiêu sung nghi lúc này ra sao, bổn cung lo lắng trong lòng, làm sao ngủ được, đến cung Hi Hòa xem thế nào đi.”
Mùa đông ở kinh thành luôn luôn không được êm dịu như mùa đông ở Giang Nam, gió lạnh quật qua người có thể rét buốt đến tận xương.
Hoàng hậu ngồi trên ghế quý phi mềm mại, rõ ràng trong phòng lửa than vẫn cháy mà sao trong lòng nàng lại thấy lạnh lẽo đến thế. Nàng nhịn không được, nghiêng đầu nhìn về phía Hoàng đế đang ngồi bên cạnh, từ sau khi Chiêu sung nghi bị đưa vào phòng trong, Hoàng thượng ngồi ở ngoài này không thèm nói một câu.
Trong quốc yến lại xảy ra chuyện như vậy, tuy đã cố che giấu nhưng người nào chứng kiến mà không nhận ra việc Chiêu sung nghi sảy thai rất kỳ lạ. Cũng may Chiêu sung nghi thức thời, không làm ầm lên lúc đó, còn kịp trấn an người hầu bên mình, lại thận trọng xin quay về cung trước nên mới không để sự tình đi quá xa.
Thể diện của hoàng thất được bảo vệ, chỉ không biết đứa con trong bụng Chiêu sung nghi có thể giữ lại hay không, nếu không thể, mấy ngày tới hậu cung nhất định không được yên bình.
“Thái y, Chiêu sung nghi thế nào?” Thính Trúc lo lắng nhìn về phía hai vị thái y. Nói đến cũng thật đúng dịp, hôm nay người trực lại chính là Mao thái y và một vị Trương thái y có quan hệ rất tốt với Mao thái y này. Hai người đều là người lâu năm của Thái y viện, hành vi từ xưa tới nay đều rất ổn thỏa, y thuật cũng rất cao minh, vì vậy Phúc Bảo mới gọi cả hai người cùng tới.
Trương thái y cúi đầu bắt mạch cho Chiêu sung nghi, nét mặt tuy vẫn như thường nhưng lòng lại nghi ngờ khó hiểu, mạch tượng của Chiêu sung nghi hôm nay không phải là hiện tượng sảy thai, tuy khá yếu ớt nhưng có vẻ giống mạch tượng của nữ tử vào thời kỳ kinh nguyệt hơn. Ông khó hiểu liếc mắt nhìn bằng hữu, ngày ấy nói Chiêu sung nghi có thai là do ông ta chẩn mạch và kết luận, ông bạn già xưa nay rất ổn trọng, sao lại để loại chuyện này xảy ra?
Cao Đức Trung thấy Trương thái y nãy giờ vẫn không nói gì, sắc mặt lại ngày càng khó coi, không kìm được bèn chau mày hỏi: “Trương thái y, cái thai của Chiêu sung nghi có còn giữ được không?”
“Chuyện này…” Trương thái y thu tay về, “Mạch của Chiêu sung nghi rất yếu, cần phải bồi bổ thật tốt, hay là để Mao thái y tới chẩn lại xem sao.”
Cao Đức Trung biết người của Thái y viện từ trước tới nay chỉ cầu an ổn, bèn nói: “Vậy mau xem mạch đi, Hoàng thượng và Hoàng hậu nương nương đều đã tới, nếu Chiêu sung nghi có chuyện gì, hai vị cứ trông đó mà làm.”
Cách khăn bắt mạch chốc lát, Mao thái y biến sắc, lần trước chẩn mạch ông có uống vài chén rượu, bắt mạch cho Chiêu sung nghi thấy là hỉ mạch liền nói có thai, hiện giờ thanh tỉnh mới toát mồ hôi lạnh đầy người. Nữ tử trong mấy ngày trước kì kinh cũng có thể có hiện tượng hoạt mạch.
Nghĩ đến hậu quả chẩn lầm, lại nhớ đến sự sủng ái của Hoàng thượng dành cho Chiêu sung nghi, Mao thái y nuốt nuốt nước bọt, đứng dậy nhìn Trương thái y, thấy ông bạn già không có ý vạch trần, đành phải mở miệng: “Cao công công, phụ nữ mang thai ba tháng đầu cần đặc biệt chú ý, thai nhi của Chiêu sung nghi đã… không giữ được nữa rồi.” Lúc này, ông đang âm thầm may mắn trong lòng, may mà hôm nay do ông và Trương thái y tới xem bệnh cho Chiêu sung nghi, nếu là người khác, một nhà già trẻ của ông e rằng không giữ được.
Thính Trúc nghe Mao thái y nói vậy, liền biết chủ tử thành công rồi. Không cần biết Mao thái y vì sao lại nói chủ tử mang thai, nhưng hiện tại chủ tử làm ra vẻ sảy thai, đã để cho Mao thái y hiểu được, bất kể có thai là thật hay giả, việc sảy thai này phải làm cho như thật. Nếu là chẩn lầm, Mao thái y nhất định không dám nói ra sự thật. Nếu không phải nhầm lẫn mà do người khác cố ý hãm hại, Mao thái y cũng không dám nói chủ tử giả mang thai, bởi vì kết luận Chiêu sung nghi có thai chính là ông ấy, vì vậy quả đắng lần này ông ấy phải nuốt hết rồi.
Vậy là, bất kể vì nguyên nhân gì, Mao thái y chỉ có một con đường mà thôi, đó là tuyên bố với bên ngoài, Chiêu sung nghi sảy thai, dù không bắt được kẻ đã hãm hại Chiêu sung nghi thì cũng có thể khiến Hoàng đế thương tiếc vài phần, lại có thể giải nguy cơ trước mắt.
“Sao có thể như vậy?” Vân Tịch trắng bệch cả mặt, người hơi loạng choạng, nhìn thấy chủ tử vừa tỉnh, nét mặt lại lộ vẻ an ủi, “Chủ tử, người tỉnh rồi?”
“Con ta đâu?” Trang Lạc Yên run rẩy hỏi.
“Chủ tử… sau này người còn có thể có con mà.” Vân Tịch lại đỏ mắt lên, cố nén lệ đang trào ra, dém lại chăn cho Trang Lạc Yên.
Nửa khắc yên lặng, sau đó trên giường truyền đến tiếng khóc nghẹn ngào nức nở, tuy rằng đã cố ép thật thấp nhưng vẫn nghe ra đau đớn tột độ trong đó.
Cao Đức Trung nhìn cảnh tượng trong phòng, lặng yên lui ra bên ngoài, cúi người hành lễ với Hoàng đế và Hoàng hậu, nói khẽ: “Khởi bẩm Hoàng thượng, thai nhi của Chiêu sung nghi đã không giữ được ạ.”
Hoàng hậu nghe nói thế, không biết nên thở phào nhẹ nhõm hay là gì, vốn muốn nói đôi câu trấn an, nhưng khi nghiêng đầu nhìn thấy sắc mặt đông lạnh của Hoàng đế, lại một lời cũng không ra khỏi miệng được.
Bởi vì sự đau buồn, thương tiếc trong mắt Hoàng đế, là điều ngay cả khi Từ chiêu dung sảy thai năm ấy cũng không có.