Nghe Gió Nói Tiếng Yêu Người - Trang 2
Chương 31: Âm thanh của ký ức (3)
Sáng thứ hai, Kỳ Tư chờ Quý Duyệt Sênh tan học, hai người cùng nhau đến văn phòng của đội trưởng Uông gặp Giang Chính. Giang Chính vốn định hẹn gặp bọn họ ở tòa nhà huấn luyện trong trường học, nhưng nghĩ tới nghĩ lui vẫn đổi chỗ. Thứ nhất là để tiện cho hai người, thứ hai là để không làm đội trưởng Uông lo lắng.
“Báo cáo.” Hai người đứng ở cửa văn phòng rộng mở hô một tiếng.
“Vào đi.”
Sau khi đi vào, Quý Duyệt Sênh còn chưa bỏ cặp, nhìn thấy Giang Chính đã lâu không gặp, vội vàng bước sang. Còn chưa kịp hàn huyên, đã bị đội trưởng Uông ngăn lại.
“Làm gì đấy? Qua đây ngồi.”
Đội trưởng Uông quát một tiếng theo thói quen, lại liếc Kỳ Tư kịp thời bảo vệ Quý Duyệt Sênh, sâu sắc cảm nhận trung đội do mình chỉ huy càng ngày càng không hiểu quy củ, phải tìm thời gian dạy dỗ lại mới được. Anh ấy bất đắc dĩ lắc đầu, đứng dậy rồi lại ngồi xuống sofa, nghiêm mặt miễn cưỡng mỉm cười rót trà cho Giang Chính.
“Đội trưởng Giang, chúng ta đã mấy tháng không gặp.” Quý Duyệt Sênh vẫn không kiềm được biểu đạt niềm vui: “Sáng nay, Kỳ Tư nói với em là anh sắp đến trường, em rất vui đấy. Các anh đến huấn luyện thì mỗi ngày có ăn cơm ở nhà ăn số ba không?”
Giang Chính nhìn Quý Duyệt Sênh đang kích động: “Hóa ra vui bởi cái này.”
“Trời đất bao la, ăn là lớn nhất mà.” Quý Duyệt Sênh thẹn thùng giải thích.
Đội trưởng Uông hừ lạnh: “Suốt ngày chỉ biết ăn. Thứ năm sắp kiểm tra thể lực, em ăn ít đi một chút, đừng để đến lúc đó lại đứng bét. Có thấy mất mặt không?”
“Nhưng mà đội trưởng Uông, tóm lại phải có người đứng bét chứ.”
Quý Duyệt Sênh cảm thấy tủi thân. Chạy đủ thời gian là được rồi, vì sao lại nghiêm khắc thế? Trong phòng ngủ, năm trước Lục Địch chạy 800m với thời gian 2 phút 55 giây. Đây là tốc độ một cô gái nên có à? Kết quả còn chưa về đến phòng đã nôn ra ở hành lang rồi. Cần gì phải thế chứ?
“Em chạy chậm còn lý do?” Đội trưởng Uông không nhịn được giơ tay chọc trán cô: “Giơ chân chạy bừa cũng được 3 phút 20 giây, em nhất định phải chạy 4 phút. Năm trước còn chạy 4 phút 10 giây, bị đại đội khác biết được cười cho rụng răng.”
“Tại em béo, chạy không nổi ạ.” Giọng Quý Duyệt Sênh càng ngày càng nhỏ, đầu cũng cúi càng ngày càng thấp.
“Vậy em còn không ăn ít một chút!”
Thật là khiến người ta đau đầu! Đội trưởng Uông hận rèn sắt không thành thép, mắng xong thì vòng đến trước bàn làm việc cầm lấy sổ sách, nói với Giang Chính: “Tôi đi họp, hai đứa nhóc này giao cho anh.”
“Ừ.” Giang Chính gật đầu.
Đội trưởng Uông đi ra ngoài thì đóng cửa, trong văn phòng chỉ còn lại ba người. Lúc này lời dạo đầu cũng có vẻ dư thừa, ngay sau đó biểu cảm trên mặt ba người cũng thay đổi.
“Nói ngắn gọn, các em gặp được chuyện gì?” Vẫn là Giang Chính mở miệng trước. Trước khi biết vì sao hai người lại biết vụ cướp năm năm trước, anh ta cần biết chuyện họ đang làm.
Quý Duyệt Sênh ủ rũ nói: “Nói ra thì rất dài. Bọn em đang tìm hai người mất tích, nhưng trong quá trình tìm bọn họ, bọn em phát hiện một nhóm cướp.”
“Người bị mất tích mà các em tìm có liên quan đến vụ cướp?” Giang Chính đột nhiên ngồi thẳng người, ánh mắt lạnh lùng.
Kỳ Tư nghiêng người về phía trước, giải thích: “Chính xác là nghi ngờ người bị mất tích mà chúng em tìm có liên quan đến vụ cướp.”
“Tiếp tục nói.”
Giang Chính vội không chờ nổi, Kỳ Tư từ từ kể ra, tạo thành sự đối lập rõ rệt trong văn phòng không lớn không nhỏ này. Quý Duyệt Sênh nhìn Giang Chính mới hơn ba mươi tuổi mà khóe mắt đã có nếp nhăn. Người có tâm tư tỉ mỉ hiểu được rất nhiều đạo lý, nhưng chính vì hiểu được những đạo lý này, mới bị đạo lý giam cầm, không cách nào buông thả cho bản thân hưởng tự do.
Có lẽ anh ta chưa bao giờ quên vụ án kia một giây phút nào, cho dù bánh xe thời gian đã dẫn anh ta đi năm năm.
“... Thính lực của Duyệt Sênh sẽ không xảy ra sai lầm, cho nên tôi nghĩ nếu có khả năng, anh có thể cho cô ấy nghe lại giọng bọn cướp kia một lần chứ?” Kỳ Tư kể lại toàn bộ cho Giang Chính, cuối cùng đưa ra một yêu cầu quá đáng.
Giang Chính nghe xong chuyện “giải câu đố” này, phản ứng giống chuyện Quan Thấm lần trước, cảm thấy thái quá lại rất hợp lý. Vì sao hai người này luôn có thể gặp phải chuyện kỳ lạ và khiến người ta khiếp sợ vậy chứ? Vụ án mà năm năm qua bọn họ không phá được, vậy mà bị lỗ tai của Quý Duyệt Sênh chọc thủng.
“Hiện tại bọn tôi không có chứng cứ, cho nên tra rất khó khăn. Hơn nữa, trong số mấy người kia có người tàng trữ súng ống. Cho dù dưới tình huống vạn bất đắc dĩ, bọn tôi cũng không thể đi mạo hiểm.” Kỳ Tư nói thẳng: “Thậm chí bọn tôi không biết có nên báo cảnh sát hay không.”
Giang Chính có thể hiểu tất cả những gì bọn họ làm và những vấn đề họ lo lắng. Đối mặt với việc có khả năng tìm được manh mối, thậm chí có thể phá được vụ án, trong lòng anh ta cháy lên hy vọng.
“Các em nói đã từng báo cảnh sát, nhưng cảnh sát không phát hiện bất cứ thứ gì?” Giang Chính hỏi: “Bọn họ vào nhà tìm rồi à?”
Kỳ Tư và Quý Duyệt Sênh không hẹn mà cùng gật đầu: “Hơn nữa bọn chúng còn chủ động phối hợp để cảnh sát vào nhà lục soát. Theo cảnh sát đêm đó nói, trong nhà còn không có cả cọng tóc phụ nữ, càng đừng nói là phụ nữ.”
“Đúng là kỳ lạ.” Giang Chính lạnh lùng nói: “Ba người đàn ông dọn dẹp nhà sạch sẽ như vậy thật sự khiến người ta nghi ngờ.”
“Khiến người ta nghi ngờ còn có chủ nhà, giống như bốc hơi khỏi thế gian vậy. Căn cứ tất cả manh mối mà bọn họ nắm giữ, chủ căn nhà đó họ Lê. Ba năm trước, căn nhà mới được xây sửa lại, theo lý chắc chuẩn bị vào ở, nhưng hiện tại lại bị ba người đàn ông lai lịch không rõ sử dụng.”
“Ừm, tôi và Duyệt Sênh chuẩn bị lại đến đó lần nữa, dò hỏi hàng xóm quanh đó.”
Giang Chính không kiềm nén được kích động trong lòng, nếu huấn luyện không cần điểm danh, anh ta sẽ dẫn bọn họ đi tra án luôn. Nhưng trước mắt, hồ sơ vụ án còn để ở đơn vị, không bằng liên hệ một chút, lật lại hồ sơ vụ án một lượt.
“Tôi sẽ cho người đưa ghi âm đ ến, dù sao cũng không xa.” Nói chuyện hồi lâu, Giang Chính mới nhớ ra mà uống một ngụm trà: “Tôi sẽ liên hệ với các đồng nghiệp chú ý vụ án này, nhưng không thể rút dây động rừng.”
“Cho nên tôi nghĩ chờ tìm được chứng cứ, các anh hãy hành động, chưa chắc không được.” Kỳ Tư đưa ra suy nghĩ của mình, “Chỉ cần tìm được súng, coi như chúng ta đã thắng.”
“Ban ngày chắc chắn ba người đàn ông sẽ ra cửa, nếu dám xuất hiện khu vực thuộc vụ án, có thể thấy bọn chúng rất có can đảm. Cho nên chúng ta có thể lặng lẽ ẩn vào, mấy người chia nhau hành động. Ba người bọn chúng tách ra, chúng ta sẽ có cơ hội.”
Quý Duyệt Sênh không nhịn được đưa ra phương án của mình, có lẽ là không kiềm được nói ra phương án đã diễn tập ngàn vạn lần trong lòng. Từ khi vào đại học, cô đã bắt đầu ảo tưởng tương lai sẽ có một ngày như vậy. Cô không muốn trở thành anh hùng, nhưng ngẫu nhiên cũng muốn thử làm anh hùng.
Giang Chính nhìn cô, không nói tiếp những gì cô vừa nói: “Trước đó em nói trong nhà không chỉ có ba người là sao?”
“Nhưng mà...” Quý Duyệt Sênh không xác định, nhưng nhân tố không xác định có khả năng là chỗ đột phá: “Em nghe thấy tiếng r3n rỉ của người thứ tư, là kiểu đau đớn giống như bị tra tấn, ở vị trí gác mái.”
“Nam hay nữ?” Ngay sau đó Giang Chính hỏi.
Quý Duyệt Sênh trả lời luôn không cần suy nghĩ: “Nam.”
Lúc này, Kỳ Tư ngồi bên cạnh liên kết từng việc một, kinh ngạc phát hiện một khả năng trong chuyện này. Anh nhìn về phía Quý Duyệt Sênh, hỏi: “Có thể là Đổng Khiêm Duệ không?”
Quý Duyệt Sênh không dám lên tiếng, chỉ kinh ngạc há miệng. Trước mắt khả năng người thứ tư là Đổng Khiêm Duệ cực kỳ lớn. Lê Chân mất tích hai năm, thậm chí là ba năm, trên cơ bản xác suất còn sống bằng không, nhưng dường như Đổng Khiêm Duệ vẫn có dấu hiệu còn sống.
“Tôi đã hiểu tình hình đại khái.” Giang Chính kết thúc cuộc nói chuyện: “Nhưng phương án các em đưa ra yêu cầu sau khi Quý Duyệt Sênh lần nữa chứng thực không nhầm giọng nói kia thì mới có thể tiến hành. Các em đừng lo, anh sẽ nói chuyện với người phụ trách về Lê Chân và Đổng Khiêm Duệ, sẽ bảo bọn họ chú trọng.”
“Vâng.”
Quý Duyệt Sênh ngoan ngoãn gật đầu.
Sau khi nghe Kỳ Tư đưa ra suy đoán Đổng Khiêm Duệ còn sống, cô bắt đầu đứng ngồi không yên. Không biết anh ta đã xảy ra việc gì, nhưng chỉ với nội dung đêm đó cô nghe được thì có lẽ không quá lạc quan. Tâm trạng đứng ở bên ngoài chân tướng, không thể tới gần thật sự khiến người ta vô cùng khó chịu.
Cô không khỏi trách bản thân yếu đuối. Nếu lúc ấy cô phá cửa, không cho bọn chúng thời gian xử lý, có phải chuyện sẽ đơn giản hơn nhiều không?
Từ trước đến nay cô khá vô tư thoải mái, giờ phút này lại cảm thấy đó là phát ra từ nội tâm. Cô từ chối khiêu chiến, từ chối mạo hiểm, thậm chí đến chạy 800m cũng phải xây dựng tâm lý rất lâu.
“Ôi, càng ngày càng cảm thấy mình là đồ bỏ đi.” Cảm thấy vô vọng với cuộc sống của mình, Quý Duyệt Sênh phát ra lời cảm khái như vậy.
Giang Chính cười khẽ: “Không nên đánh giá cao bản thân, đồng dạng cũng đừng quá mức xem nhẹ mình. So với bạn cùng lứa, em đã rất giỏi. Đương nhiên nếu chạy 800m trong ba phút thì em sẽ hoàn mỹ.”
“Đội trưởng Giang, anh đừng vừa đấm vừa xoa với em.” Trái tim Quý Duyệt Sênh lúc lên lúc xuống, rất k1ch thích.
“Trưa mỗi ngày qua đây ăn cơm với tôi là được.” Giang Chính cười trả lời, tay chống lên tay vịn ghế, đứng dậy: “Tôi lén chuồn ra, bây giờ phải về huấn luyện.”
Kỳ Tư và Quý Duyệt Sênh cùng anh ta đứng dậy, ba người lần lượt ra khỏi văn phòng. Trên hành lang lặng ngắt như tờ, Giang Chính đi vài bước đến đầu cầu thang rồi, không yên tâm xoay người nói với bọn họ: “Cho dù phát hiện cái gì, cũng không được tự tiện hành động.”
“Không đâu.” Kỳ Tư cam đoan.
Dù sao Giang Chính không tin. Người trẻ tuổi nhiệt huyết, xúc động, dù bây giờ có đảm bảo, cũng khó đảm bảo lúc ấy bỗng nhiên xảy ra chuyện gì thì sẽ không bất chấp hậu quả xông lên trước.
“Chú ý an toàn.”
Nếu trong lòng đã biết tương lai bọn họ sẽ làm gì đó, không bằng dặn dò một câu, bảo vệ tốt sự an toàn của bản thân. Giang Chính ngẫm nghĩ, cũng chỉ nói bốn chữ này. Anh ta không thể hiện tình cảm ra ngoài, cũng không lãng mạn. Ngay cả chuyện kết hôn vẫn là vợ anh ta nói. Anh ta rất yêu vợ mình, nhưng anh ta cảm thấy không có thời gian làm bạn với cô ấy, sẽ khiến cô ấy thiệt thòi.
Vợ anh ta không chờ được, chủ động “tấn công”, ngay trước mặt anh hét lên một câu: “Như anh nói thì có phải cảnh sát các anh ở vậy cả đời không hả?! Đừng nói mấy thứ vô dụng, muốn kết hôn hay không? Nếu anh không đồng ý, em báo cảnh sát luôn, nói anh ngủ với em còn không chịu trách nhiệm!”
Giang Chính bình thường oai phong một cõi lần đầu nhìn thấy vợ mình hung hãn vậy, vậy mà dáng vẻ tức giận lại rất đáng yêu. Vì thế, anh ta ôm hôn cô, hơn nữa hạ quyết tâm muốn nắm tay cô đi hết quãng đời còn lại. Anh ta quyết định, không bao giờ để vợ phải chủ động trong tình yêu như thế nữa, để tránh ngày sau mình càng áy náy.
“Hiện tại hai em thế nào rồi?” Dường như anh ta chợt nghĩ đến vấn đề này bèn hỏi ra khỏi miệng.
Kỳ Tư nhìn Quý Duyệt Sênh ở bên cạnh, không nhanh không chậm trả lời: “Vẫn như cũ.”
Giang Chính cũng nhìn Quý Duyệt Sênh, dường như ngoài thính lực siêu tốt ra, cô bé này khá chậm trên những vấn đề khác. Nhưng anh ta cũng không tiện nói thêm gì, chỉ nhắc nhở cô một câu: “Có vài thứ vẫn phải nói rõ ra, nếu không bị cướp mất thì sao?”
Quý Duyệt Sênh nghe ra Giang Chính đang nói mình, cũng nghe ra ý ám chỉ trong đó. Cô buồn bực trả lời: “Anh nói Kỳ Tư á? Em vẫn luôn thích anh ấy. Ai dám cướp?”
“Em nói gì?” Kỳ Tư sững sờ ở bậc thang, bỗng nhiên lúng túng.
Giang Chính cười, không dừng lại, tiếp tục đi xuống. Chuyện của người trẻ tuổi cứ để bọn họ tự giải quyết thôi, coi như anh ta đã giúp một tay.
Quý Duyệt Sênh đứng thấp hơn anh một bậc thang, ngẩng đầu đối diện với anh: “Em nói em thích anh.”
Kỳ Tư không kiềm được dựa sát vào cô, cùng cô đứng chung một chỗ, vui mừng khôn xiết lại cố ghìm khóe miệng đang nhếch lên: “Khi nào?”
Một câu “thích anh” đổi lấy vô số câu hỏi của anh. Bản thân Kỳ Tư cũng không biết, anh sẽ biến thành “mười vạn câu hỏi vì sao”.
Nhìn Kỳ Tư tới gần, Quý Duyệt Sênh bỗng nhiên đỏ mặt, giống như người trước đó thổ lộ không phải cô. Cô ấp úng nói: “Thì... có thể là lúc anh lập câu lạc bộ với em đó, nhưng đây không phải trọng điểm!”
“Vậy thì là cái gì?” Sóng mắt anh lấp lánh, niềm vui đã không thể khống chế mà tràn cả ra.
“Nói sao nhỉ...” Quý Duyệt Sênh cào cào tay mình, lấy hết can đảm nói: “Em có nghĩ tới sau khi tốt nghiệp sẽ gả cho anh, tuy rằng em không biết anh có đồng ý không.”
“Vì sao?” Trái tim Kỳ Tư đã đập nhanh đến độ muốn ngất, niềm vui bất ngờ liên tục ập đến. Sớm biết rằng thái độ của Quý Duyệt Sênh là thế này, tội gì anh làm khó mình, nhẫn nại lâu như vậy?
“Hì hì...” Quý Duyệt Sênh ngượng ngùng cong môi cười: “Bởi vì em muốn làm người thân với đàn chị Tử Tang.”
“Báo cáo.” Hai người đứng ở cửa văn phòng rộng mở hô một tiếng.
“Vào đi.”
Sau khi đi vào, Quý Duyệt Sênh còn chưa bỏ cặp, nhìn thấy Giang Chính đã lâu không gặp, vội vàng bước sang. Còn chưa kịp hàn huyên, đã bị đội trưởng Uông ngăn lại.
“Làm gì đấy? Qua đây ngồi.”
Đội trưởng Uông quát một tiếng theo thói quen, lại liếc Kỳ Tư kịp thời bảo vệ Quý Duyệt Sênh, sâu sắc cảm nhận trung đội do mình chỉ huy càng ngày càng không hiểu quy củ, phải tìm thời gian dạy dỗ lại mới được. Anh ấy bất đắc dĩ lắc đầu, đứng dậy rồi lại ngồi xuống sofa, nghiêm mặt miễn cưỡng mỉm cười rót trà cho Giang Chính.
“Đội trưởng Giang, chúng ta đã mấy tháng không gặp.” Quý Duyệt Sênh vẫn không kiềm được biểu đạt niềm vui: “Sáng nay, Kỳ Tư nói với em là anh sắp đến trường, em rất vui đấy. Các anh đến huấn luyện thì mỗi ngày có ăn cơm ở nhà ăn số ba không?”
Giang Chính nhìn Quý Duyệt Sênh đang kích động: “Hóa ra vui bởi cái này.”
“Trời đất bao la, ăn là lớn nhất mà.” Quý Duyệt Sênh thẹn thùng giải thích.
Đội trưởng Uông hừ lạnh: “Suốt ngày chỉ biết ăn. Thứ năm sắp kiểm tra thể lực, em ăn ít đi một chút, đừng để đến lúc đó lại đứng bét. Có thấy mất mặt không?”
“Nhưng mà đội trưởng Uông, tóm lại phải có người đứng bét chứ.”
Quý Duyệt Sênh cảm thấy tủi thân. Chạy đủ thời gian là được rồi, vì sao lại nghiêm khắc thế? Trong phòng ngủ, năm trước Lục Địch chạy 800m với thời gian 2 phút 55 giây. Đây là tốc độ một cô gái nên có à? Kết quả còn chưa về đến phòng đã nôn ra ở hành lang rồi. Cần gì phải thế chứ?
“Em chạy chậm còn lý do?” Đội trưởng Uông không nhịn được giơ tay chọc trán cô: “Giơ chân chạy bừa cũng được 3 phút 20 giây, em nhất định phải chạy 4 phút. Năm trước còn chạy 4 phút 10 giây, bị đại đội khác biết được cười cho rụng răng.”
“Tại em béo, chạy không nổi ạ.” Giọng Quý Duyệt Sênh càng ngày càng nhỏ, đầu cũng cúi càng ngày càng thấp.
“Vậy em còn không ăn ít một chút!”
Thật là khiến người ta đau đầu! Đội trưởng Uông hận rèn sắt không thành thép, mắng xong thì vòng đến trước bàn làm việc cầm lấy sổ sách, nói với Giang Chính: “Tôi đi họp, hai đứa nhóc này giao cho anh.”
“Ừ.” Giang Chính gật đầu.
Đội trưởng Uông đi ra ngoài thì đóng cửa, trong văn phòng chỉ còn lại ba người. Lúc này lời dạo đầu cũng có vẻ dư thừa, ngay sau đó biểu cảm trên mặt ba người cũng thay đổi.
“Nói ngắn gọn, các em gặp được chuyện gì?” Vẫn là Giang Chính mở miệng trước. Trước khi biết vì sao hai người lại biết vụ cướp năm năm trước, anh ta cần biết chuyện họ đang làm.
Quý Duyệt Sênh ủ rũ nói: “Nói ra thì rất dài. Bọn em đang tìm hai người mất tích, nhưng trong quá trình tìm bọn họ, bọn em phát hiện một nhóm cướp.”
“Người bị mất tích mà các em tìm có liên quan đến vụ cướp?” Giang Chính đột nhiên ngồi thẳng người, ánh mắt lạnh lùng.
Kỳ Tư nghiêng người về phía trước, giải thích: “Chính xác là nghi ngờ người bị mất tích mà chúng em tìm có liên quan đến vụ cướp.”
“Tiếp tục nói.”
Giang Chính vội không chờ nổi, Kỳ Tư từ từ kể ra, tạo thành sự đối lập rõ rệt trong văn phòng không lớn không nhỏ này. Quý Duyệt Sênh nhìn Giang Chính mới hơn ba mươi tuổi mà khóe mắt đã có nếp nhăn. Người có tâm tư tỉ mỉ hiểu được rất nhiều đạo lý, nhưng chính vì hiểu được những đạo lý này, mới bị đạo lý giam cầm, không cách nào buông thả cho bản thân hưởng tự do.
Có lẽ anh ta chưa bao giờ quên vụ án kia một giây phút nào, cho dù bánh xe thời gian đã dẫn anh ta đi năm năm.
“... Thính lực của Duyệt Sênh sẽ không xảy ra sai lầm, cho nên tôi nghĩ nếu có khả năng, anh có thể cho cô ấy nghe lại giọng bọn cướp kia một lần chứ?” Kỳ Tư kể lại toàn bộ cho Giang Chính, cuối cùng đưa ra một yêu cầu quá đáng.
Giang Chính nghe xong chuyện “giải câu đố” này, phản ứng giống chuyện Quan Thấm lần trước, cảm thấy thái quá lại rất hợp lý. Vì sao hai người này luôn có thể gặp phải chuyện kỳ lạ và khiến người ta khiếp sợ vậy chứ? Vụ án mà năm năm qua bọn họ không phá được, vậy mà bị lỗ tai của Quý Duyệt Sênh chọc thủng.
“Hiện tại bọn tôi không có chứng cứ, cho nên tra rất khó khăn. Hơn nữa, trong số mấy người kia có người tàng trữ súng ống. Cho dù dưới tình huống vạn bất đắc dĩ, bọn tôi cũng không thể đi mạo hiểm.” Kỳ Tư nói thẳng: “Thậm chí bọn tôi không biết có nên báo cảnh sát hay không.”
Giang Chính có thể hiểu tất cả những gì bọn họ làm và những vấn đề họ lo lắng. Đối mặt với việc có khả năng tìm được manh mối, thậm chí có thể phá được vụ án, trong lòng anh ta cháy lên hy vọng.
“Các em nói đã từng báo cảnh sát, nhưng cảnh sát không phát hiện bất cứ thứ gì?” Giang Chính hỏi: “Bọn họ vào nhà tìm rồi à?”
Kỳ Tư và Quý Duyệt Sênh không hẹn mà cùng gật đầu: “Hơn nữa bọn chúng còn chủ động phối hợp để cảnh sát vào nhà lục soát. Theo cảnh sát đêm đó nói, trong nhà còn không có cả cọng tóc phụ nữ, càng đừng nói là phụ nữ.”
“Đúng là kỳ lạ.” Giang Chính lạnh lùng nói: “Ba người đàn ông dọn dẹp nhà sạch sẽ như vậy thật sự khiến người ta nghi ngờ.”
“Khiến người ta nghi ngờ còn có chủ nhà, giống như bốc hơi khỏi thế gian vậy. Căn cứ tất cả manh mối mà bọn họ nắm giữ, chủ căn nhà đó họ Lê. Ba năm trước, căn nhà mới được xây sửa lại, theo lý chắc chuẩn bị vào ở, nhưng hiện tại lại bị ba người đàn ông lai lịch không rõ sử dụng.”
“Ừm, tôi và Duyệt Sênh chuẩn bị lại đến đó lần nữa, dò hỏi hàng xóm quanh đó.”
Giang Chính không kiềm nén được kích động trong lòng, nếu huấn luyện không cần điểm danh, anh ta sẽ dẫn bọn họ đi tra án luôn. Nhưng trước mắt, hồ sơ vụ án còn để ở đơn vị, không bằng liên hệ một chút, lật lại hồ sơ vụ án một lượt.
“Tôi sẽ cho người đưa ghi âm đ ến, dù sao cũng không xa.” Nói chuyện hồi lâu, Giang Chính mới nhớ ra mà uống một ngụm trà: “Tôi sẽ liên hệ với các đồng nghiệp chú ý vụ án này, nhưng không thể rút dây động rừng.”
“Cho nên tôi nghĩ chờ tìm được chứng cứ, các anh hãy hành động, chưa chắc không được.” Kỳ Tư đưa ra suy nghĩ của mình, “Chỉ cần tìm được súng, coi như chúng ta đã thắng.”
“Ban ngày chắc chắn ba người đàn ông sẽ ra cửa, nếu dám xuất hiện khu vực thuộc vụ án, có thể thấy bọn chúng rất có can đảm. Cho nên chúng ta có thể lặng lẽ ẩn vào, mấy người chia nhau hành động. Ba người bọn chúng tách ra, chúng ta sẽ có cơ hội.”
Quý Duyệt Sênh không nhịn được đưa ra phương án của mình, có lẽ là không kiềm được nói ra phương án đã diễn tập ngàn vạn lần trong lòng. Từ khi vào đại học, cô đã bắt đầu ảo tưởng tương lai sẽ có một ngày như vậy. Cô không muốn trở thành anh hùng, nhưng ngẫu nhiên cũng muốn thử làm anh hùng.
Giang Chính nhìn cô, không nói tiếp những gì cô vừa nói: “Trước đó em nói trong nhà không chỉ có ba người là sao?”
“Nhưng mà...” Quý Duyệt Sênh không xác định, nhưng nhân tố không xác định có khả năng là chỗ đột phá: “Em nghe thấy tiếng r3n rỉ của người thứ tư, là kiểu đau đớn giống như bị tra tấn, ở vị trí gác mái.”
“Nam hay nữ?” Ngay sau đó Giang Chính hỏi.
Quý Duyệt Sênh trả lời luôn không cần suy nghĩ: “Nam.”
Lúc này, Kỳ Tư ngồi bên cạnh liên kết từng việc một, kinh ngạc phát hiện một khả năng trong chuyện này. Anh nhìn về phía Quý Duyệt Sênh, hỏi: “Có thể là Đổng Khiêm Duệ không?”
Quý Duyệt Sênh không dám lên tiếng, chỉ kinh ngạc há miệng. Trước mắt khả năng người thứ tư là Đổng Khiêm Duệ cực kỳ lớn. Lê Chân mất tích hai năm, thậm chí là ba năm, trên cơ bản xác suất còn sống bằng không, nhưng dường như Đổng Khiêm Duệ vẫn có dấu hiệu còn sống.
“Tôi đã hiểu tình hình đại khái.” Giang Chính kết thúc cuộc nói chuyện: “Nhưng phương án các em đưa ra yêu cầu sau khi Quý Duyệt Sênh lần nữa chứng thực không nhầm giọng nói kia thì mới có thể tiến hành. Các em đừng lo, anh sẽ nói chuyện với người phụ trách về Lê Chân và Đổng Khiêm Duệ, sẽ bảo bọn họ chú trọng.”
“Vâng.”
Quý Duyệt Sênh ngoan ngoãn gật đầu.
Sau khi nghe Kỳ Tư đưa ra suy đoán Đổng Khiêm Duệ còn sống, cô bắt đầu đứng ngồi không yên. Không biết anh ta đã xảy ra việc gì, nhưng chỉ với nội dung đêm đó cô nghe được thì có lẽ không quá lạc quan. Tâm trạng đứng ở bên ngoài chân tướng, không thể tới gần thật sự khiến người ta vô cùng khó chịu.
Cô không khỏi trách bản thân yếu đuối. Nếu lúc ấy cô phá cửa, không cho bọn chúng thời gian xử lý, có phải chuyện sẽ đơn giản hơn nhiều không?
Từ trước đến nay cô khá vô tư thoải mái, giờ phút này lại cảm thấy đó là phát ra từ nội tâm. Cô từ chối khiêu chiến, từ chối mạo hiểm, thậm chí đến chạy 800m cũng phải xây dựng tâm lý rất lâu.
“Ôi, càng ngày càng cảm thấy mình là đồ bỏ đi.” Cảm thấy vô vọng với cuộc sống của mình, Quý Duyệt Sênh phát ra lời cảm khái như vậy.
Giang Chính cười khẽ: “Không nên đánh giá cao bản thân, đồng dạng cũng đừng quá mức xem nhẹ mình. So với bạn cùng lứa, em đã rất giỏi. Đương nhiên nếu chạy 800m trong ba phút thì em sẽ hoàn mỹ.”
“Đội trưởng Giang, anh đừng vừa đấm vừa xoa với em.” Trái tim Quý Duyệt Sênh lúc lên lúc xuống, rất k1ch thích.
“Trưa mỗi ngày qua đây ăn cơm với tôi là được.” Giang Chính cười trả lời, tay chống lên tay vịn ghế, đứng dậy: “Tôi lén chuồn ra, bây giờ phải về huấn luyện.”
Kỳ Tư và Quý Duyệt Sênh cùng anh ta đứng dậy, ba người lần lượt ra khỏi văn phòng. Trên hành lang lặng ngắt như tờ, Giang Chính đi vài bước đến đầu cầu thang rồi, không yên tâm xoay người nói với bọn họ: “Cho dù phát hiện cái gì, cũng không được tự tiện hành động.”
“Không đâu.” Kỳ Tư cam đoan.
Dù sao Giang Chính không tin. Người trẻ tuổi nhiệt huyết, xúc động, dù bây giờ có đảm bảo, cũng khó đảm bảo lúc ấy bỗng nhiên xảy ra chuyện gì thì sẽ không bất chấp hậu quả xông lên trước.
“Chú ý an toàn.”
Nếu trong lòng đã biết tương lai bọn họ sẽ làm gì đó, không bằng dặn dò một câu, bảo vệ tốt sự an toàn của bản thân. Giang Chính ngẫm nghĩ, cũng chỉ nói bốn chữ này. Anh ta không thể hiện tình cảm ra ngoài, cũng không lãng mạn. Ngay cả chuyện kết hôn vẫn là vợ anh ta nói. Anh ta rất yêu vợ mình, nhưng anh ta cảm thấy không có thời gian làm bạn với cô ấy, sẽ khiến cô ấy thiệt thòi.
Vợ anh ta không chờ được, chủ động “tấn công”, ngay trước mặt anh hét lên một câu: “Như anh nói thì có phải cảnh sát các anh ở vậy cả đời không hả?! Đừng nói mấy thứ vô dụng, muốn kết hôn hay không? Nếu anh không đồng ý, em báo cảnh sát luôn, nói anh ngủ với em còn không chịu trách nhiệm!”
Giang Chính bình thường oai phong một cõi lần đầu nhìn thấy vợ mình hung hãn vậy, vậy mà dáng vẻ tức giận lại rất đáng yêu. Vì thế, anh ta ôm hôn cô, hơn nữa hạ quyết tâm muốn nắm tay cô đi hết quãng đời còn lại. Anh ta quyết định, không bao giờ để vợ phải chủ động trong tình yêu như thế nữa, để tránh ngày sau mình càng áy náy.
“Hiện tại hai em thế nào rồi?” Dường như anh ta chợt nghĩ đến vấn đề này bèn hỏi ra khỏi miệng.
Kỳ Tư nhìn Quý Duyệt Sênh ở bên cạnh, không nhanh không chậm trả lời: “Vẫn như cũ.”
Giang Chính cũng nhìn Quý Duyệt Sênh, dường như ngoài thính lực siêu tốt ra, cô bé này khá chậm trên những vấn đề khác. Nhưng anh ta cũng không tiện nói thêm gì, chỉ nhắc nhở cô một câu: “Có vài thứ vẫn phải nói rõ ra, nếu không bị cướp mất thì sao?”
Quý Duyệt Sênh nghe ra Giang Chính đang nói mình, cũng nghe ra ý ám chỉ trong đó. Cô buồn bực trả lời: “Anh nói Kỳ Tư á? Em vẫn luôn thích anh ấy. Ai dám cướp?”
“Em nói gì?” Kỳ Tư sững sờ ở bậc thang, bỗng nhiên lúng túng.
Giang Chính cười, không dừng lại, tiếp tục đi xuống. Chuyện của người trẻ tuổi cứ để bọn họ tự giải quyết thôi, coi như anh ta đã giúp một tay.
Quý Duyệt Sênh đứng thấp hơn anh một bậc thang, ngẩng đầu đối diện với anh: “Em nói em thích anh.”
Kỳ Tư không kiềm được dựa sát vào cô, cùng cô đứng chung một chỗ, vui mừng khôn xiết lại cố ghìm khóe miệng đang nhếch lên: “Khi nào?”
Một câu “thích anh” đổi lấy vô số câu hỏi của anh. Bản thân Kỳ Tư cũng không biết, anh sẽ biến thành “mười vạn câu hỏi vì sao”.
Nhìn Kỳ Tư tới gần, Quý Duyệt Sênh bỗng nhiên đỏ mặt, giống như người trước đó thổ lộ không phải cô. Cô ấp úng nói: “Thì... có thể là lúc anh lập câu lạc bộ với em đó, nhưng đây không phải trọng điểm!”
“Vậy thì là cái gì?” Sóng mắt anh lấp lánh, niềm vui đã không thể khống chế mà tràn cả ra.
“Nói sao nhỉ...” Quý Duyệt Sênh cào cào tay mình, lấy hết can đảm nói: “Em có nghĩ tới sau khi tốt nghiệp sẽ gả cho anh, tuy rằng em không biết anh có đồng ý không.”
“Vì sao?” Trái tim Kỳ Tư đã đập nhanh đến độ muốn ngất, niềm vui bất ngờ liên tục ập đến. Sớm biết rằng thái độ của Quý Duyệt Sênh là thế này, tội gì anh làm khó mình, nhẫn nại lâu như vậy?
“Hì hì...” Quý Duyệt Sênh ngượng ngùng cong môi cười: “Bởi vì em muốn làm người thân với đàn chị Tử Tang.”