Nghe Gió Nói Tiếng Yêu Người - Trang 2
Chương 25: Ám hiệu bí ẩn (1)
Ba người dọc theo con đường kia đi về phía trước, ở giữa còn qua một ngã tư đường. Nhưng bởi vì không phát hiện bất kỳ ký hiệu gì, mấy người Kỳ Tư cũng chỉ có thể tiếp tục đi về phía trước, không dám dừng lại ở ngã tư đường.
Sắc trời dần tối, cả ngày nay ba người chưa ăn uống tử tế, bước chân dần trở nên nặng nề. Đêm mùa đông rét lạnh khiến gò má bọn họ đỏ bừng, nhìn rõ cả tơ máu.
“Nghỉ một lát đi.”
Đi được 15 phút, Kiều Khải Vọng hết hy vọng xua tay, đặt mông ngồi xuống lề đường, hoàn toàn không màng ánh mắt kỳ lạ của người đi xung quanh. Mệt sắp chết rồi, lúc này còn quan tâm ai nữa.
Quý Duyệt Sênh nhìn Kiều Khải Vọng tùy ý thoải mái, khom lưng chống tay ở đầu gối. Cô cũng muốn ngồi dưới đất như vậy, tuy rằng trên chân đi giày vải, nhưng đã đi cả một ngày rồi, khó tránh khỏi mỏi chân.
“Nào, anh đây miễn cưỡng cho cậu ngồi.” Kiều Khải Vọng như xem rõ tâm tư của cô, đầy thân thiện vỗ đùi mình: “Yên tâm, ghế dựa thịt người, an toàn đáng tin cậy. Kỳ Tư sẽ không ghen, dẫu sao tớ đang chăm sóc cậu thay cậu ấy.”
Nói rất có lý, Quý Duyệt Sênh thiếu chút nữa đã tin. Nhưng khi cô ngẩng đầu nhìn Kỳ Tư đứng bên cạnh, vốn đang lưu ý khắp nơi xem có thấy chỗ có khả năng còn có ký hiệu không. Anh nghe được mấy lời thiếu đòn của Kiều Khải Vọng, lập tức tập trung ánh mắt giết người lên Kiều Khải Vọng. Cho nên, ngay từ đầu anh không nên đồng ý cho Kiều Khải Vọng đi cùng.
Giờ hay rồi, ngay trước mặt anh mà dám đùa giỡn Quý Duyệt Sênh.
“Còn không thu lại, chém đứt chân cậu.” Giọng Kỳ Tư bình bình, nhưng lại khiến người ta nghe ra sát khí.
Kiều Khải Vọng chậm rãi thu chân về, híp mắt nói: “Giờ này rồi, trời đã tối lắm rồi. Chúng ta còn không nhanh tìm ký hiệu thì sẽ không nhìn thấy đâu.”
“Vậy cậu còn không mau đứng dậy!” Quý Duyệt Sênh ghét bỏ nhìn dáng vẻ anh ta ngồi ở ven đường, ngoài miệng lại nói lời tương phản với hành động.
“Tốc độ phải nhanh hơn.” Kỳ Tư nhìn đồng hồ, đúng là hơi muộn. Sau đó anh lại nhẹ nhàng kéo tay Quý Duyệt Sênh, quan tâm dò hỏi: “Còn chịu nổi không?”
“Ừm, có thể ăn hết cả con trâu.” Quý Duyệt Sênh có phần lơ mơ gật đầu.
“Ha ha ha...” Kiều Khải Vọng cười lớn đứng dậy, vòng sang bên cạnh Quý Duyệt Sênh, trêu chọc cô: “Người yêu cậu hỏi cậu còn chịu nổi không, ai hỏi cậu có ăn được không? Đồ tham ăn nhà cậu!”
Quý Duyệt Sênh kinh ngạc, thẹn thùng nhìn Kỳ Tư như đang xác nhận lời Kiều Khải Vọng.
“Không sao.” Kỳ Tư ôn hòa cười, như mặt trời giữa mùa đông, làm người ta cảm thấy yên tâm. Anh nâng tay nhẹ nhàng đặt trên đỉnh đầu cô, vỗ vỗ nói: “Vậy cố thêm một lát.”
Trêu chọc nhau, khuyến khích nhau, ba người thật vất vả lại lần nữa tỉnh táo, đón cơn gió lạnh thấu xương đi tới. Mới đi vài bước, Quý Duyệt Sênh thoáng tụt về phía sau đột nhiên lảo đảo một cái, ngã oạch xuống đất.
“Cuối cùng tớ đã được nhìn cảnh em gái đáng yêu ngã trên đất bằng rồi.”
Kiều Khải Vọng ở một bên chống nạnh vui sướng khi người gặp họa, mà Kỳ Tư không nói hai lời tiến lên định nâng Quý Duyệt Sênh dậy.
“Chờ một chút.”
Nhưng Quý Duyệt Sênh ngồi dưới đất lại không vội đứng dậy, đầu gối phải chạm đất lâm râm đau. May là mùa đông, trên người mặc dày không đến mức trầy da. Nhưng đôi tay lộ ra ngoài lại gặp họa, không nói đến việc đông cứng, còn trực tiếp đập vào hàng rào sắt xanh ven đường, khớp xương ngón tay lập tức bầm đen.
Thấy cô không đứng dậy, Kỳ Tư cho rằng cô ngã bị thương, sợ tới mức vội hỏi: “Có thể tự đứng dậy chứ?”
“Em không có việc gì.”
Quý Duyệt Sênh tùy tiện nói rồi vùi đầu bới bùn đất lắng lại phía dưới hàng rào sắt xanh. Đôi tay vừa lạnh vừa tê dại, bùn đất còn cứng hơn bàn tay cô quả thực là tự tăng thêm hình phạt cho ngón tay của cô.
“Để anh.” Kỳ Tư nhìn không được, kéo cô ra, nửa ngồi xổm bên cạnh hàng rào sắt xanh, nhẹ nhàng lau chùi vài cái lập tức thấy ký hiệu xuất hiện ở chỗ xi măng phía dưới hàng rào.
“Là ám hiệu à?” Kiều Khải Vọng hà hơi, khom lưng hỏi.
Quý Duyệt Sênh gật đầu: “Ừ, lúc tớ ngã xuống đất thì thoáng thấy một phần của mũi tên.”
“Cho nên cậu cố ý ngã?” Kiều Khải Vọng hỏi lại.
“Cậu cút ngay.” Quý Duyệt Sênh lạnh như băng mắng anh ta.
Kỳ Tư lấy di động ra chụp ảnh, sau đó đứng dậy. Anh không nhiều lời lấy khăn ướt trong túi của cô, cẩn thận chà lau đôi tay bẩn cho cô.
“Đau không?” Nhìn thấy chỗ ngón tay bầm đen của cô, Kỳ Tư cau mày hỏi.
Quý Duyệt Sênh rụt tay nhưng không được, chỉ có thể trả lời: “Đau chứ. Cảm giác như lấy trứng chọi đá.”
“Cậu nói hay đấy.” Cái miệng thiếu đòn của Kiều Khải Vọng lại online. Anh ta ôm chầm vai Kỳ Tư, thấm thía nói: “Cậu có đau lòng như Kỳ Tư nhà chúng tớ không? Cậu ấy thấy cậu ngã như đứa ngốc, lo lắng tới mức không nói nổi thành lời.”
“Ký hiệu này nhắc nhở chúng ta phải đi hướng kia.” Kỳ Tư không để ý đến Kiều Khải Vọng trêu chọc, chà lau xong tay Quý Duyệt Sênh thì ngay sau đó giải thích: “Bên kia sẽ tiến vào một khu dân cư.”
“Nói cách khác phải cẩn thận.” Quý Duyệt Sênh lập tức hiểu ý trong lời anh.
“Hai người không được cách xa tớ nửa bước.” Kỳ Tư nhấn mạnh: “Nhỡ đâu xảy ra việc gì thì nhất định không được một mình xông lên trước. Duyệt Sênh, em...”
“Bảo đảm không rời khỏi anh nửa bước.” Quý Duyệt Sênh nhấc tay thề.
Kiều Khải Vọng cười trộm, lại ngẩng đầu bảo đảm với Kỳ Tư: “Yên tâm đi, tớ sẽ trông cậu ấy giúp cậu.”
Kỳ Tư nhìn anh ta một cái, trong lòng là một vạn chữ không yên tâm. Nhưng nghĩ Kiều Khải Vọng chỉ có cái mồm khá thiếu đòn, chứ vẫn khiến người ta tin cậy, anh không nói lời nào coi như đồng ý.
Ngay sau đó ba người bước nhanh, “ngựa không dừng vó” đi về hướng đã định. Không bao lâu, bọn họ lại rất thuận lợi phát hiện ký hiệu “Đường này đi được” ở cạnh băng ghế dài chỗ trạm xe buýt. Vì thế, lại dọc theo hướng trạm xe buýt đi thẳng về phía trước, mãi khi đi đến khu vực phồn hoa ở trung tâm.
“Hai người có phát hiện không?” Đứng ở đầu con đường xa hoa truỵ lạc, Kỳ Tư đột nhiên nhíu mày nói chuyện: “Mỗi lần phát hiện ký hiệu đều cùng một bên đường, hơn nữa không rẽ. Khoảng cách ám hiệu bình quân không vượt qua 600 mét.”
Kiều Khải Vọng và Quý Duyệt Sênh nghe xong, ngây thơ lắc đầu: “Không phát hiện, chỉ cảm thấy còn đi nữa sẽ chết.”
Kỳ Tư nhìn ra, tính toán một chút, lại đi qua một cái đèn xanh đèn đỏ ở phía trước, hẳn còn có thể tìm được ký hiệu tiếp theo. Vì thế, anh khích lệ hai người không còn hi vọng gì, tiếp tục đi tới.
Căn cứ suy tính của Kỳ Tư, quả nhiên bọn họ phát hiện ám hiệu thứ sáu ở cách đó khoảng 500 mét.
“Có ý gì?”
Nhưng đối mặt với ám hiệu này, bọn họ lần nữa rơi vào trầm tư. Ký hiệu này xuất hiện, bọn họ không thấy lạ, mà lạ ở vị trí xuất hiện của nó.
Vậy mà là ngân hàng.
“Vì sao ngân hàng là ‘chỗ không an toàn’? Anh ta muốn biểu đạt điều gì?” Kiều Khải Vọng ngồi xổm ở cạnh cửa, vuốt ký hiệu được khắc bằng đồ sắc nhọn. Bụng ngón tay tiếp xúc với tường truyền đến cảm giác gai gai làm lòng anh ta lạnh lẽo.
Kỳ Tư cũng không hiểu, bề ngoài ngân hàng không có vấn đề gì, hơn nữa nhìn là biết ngân hàng này mới được tu sửa không lâu trước đây. Đối với nguyên nhân tu sửa, anh không suy nghĩ sâu, dẫu sao lý do đều quá mức đương nhiên.
“Kỳ lạ.” Lúc này, Quý Duyệt Sênh lấy tờ giấy từ trong tay Kỳ Tư, đôi mắt quét đến ký hiệu thứ hai từ dưới lên. Cô suy nghĩ một lát, càng thêm cảm thấy không thể tưởng tượng. “Hai người xem, căn cứ trình tự mà chúng ta biết, ký hiệu tiếp theo sẽ là ‘xin đừng đến gần’. Rõ ràng không cho chúng ta đến gần, rồi lại nói vị trí cho chúng ta, hơn nữa chỉ thẳng kết quả có nguy hiểm.”
“Nếu thật sự nguy hiểm như vậy, anh ta để ký hiệu cho chúng ta, có phải chứng minh có lẽ anh ta đã tìm được đường sống trong chỗ chết?” Kiều Khải Vọng không biết vì sao mình lại cảm thấy hưng phấn với kết luận này, từ đáy lòng anh ta hy vọng người xa lạ kia an toàn.
Kỳ Tư liếc anh ta một cái, đưa ra một khả năng khác: “Cũng có lẽ anh ta chạy ra rồi, nhưng thất bại.”
Anh nói điều này thật sự có căn cứ. Một người xa lạ gửi tin xin giúp đỡ không rõ lý do cho Kiều Khải Vọng, bản thân là một loại mạo hiểm cực lớn. Nếu đối phương căn bản không thèm để ý, như vậy tất cả nỗ lực của anh ta đều là uổng phí. Nói cách khác, ngay từ ban đầu người này đã không ôm hy vọng đạt được mục đích.
Một khi sinh ra suy nghĩ tiêu cực thì sẽ mang đến hậu quả càng tuyệt vọng.
Quý Duyệt Sênh ngầm hiểu lời Kỳ Tư, cho nên lo lắng nhìn Kiều Khải Vọng.
Nếu lời của Kỳ Tư được chứng thực, như vậy lãng phí sẽ là kết quả mà hai bên đều phải nhận.
“Bạn học Quý.” Kiều Khải Vọng đột nhiên mất mát gọi Quý Duyệt Sênh.
“Hả?” Quý Duyệt Sênh lập tức phản ứng.
Kiều Khải Vọng che hai mắt của mình, phiền muộn nói: “Người đàn ông của cậu làm tớ đau lòng, cho nên tớ có thể ôm cậu để an ủi không?”
Quý Duyệt Sênh khiếp sợ, giây tiếp theo cô đã bị Kỳ Tư dứt khoát lôi đi trước mặt Kiều Khải Vọng.
“Này… chỉ đùa thôi mà! Đừng bỏ tớ lại!” Kiều Khải Vọng vội vã đuổi theo, trong lòng nghĩ nhìn sắc mặt âm u của Kỳ Tư, thật sự quá vui.
Tay Quý Duyệt Sênh bị Kỳ Tư nắm chặt, hơi đau. Cô chỉ có thể gọi anh nói: “Kỳ Tư...”
“G iết chết mới tốt.” Kỳ Tư nhàn nhạt nói một câu.
“Cái gì? G iết chết gì cơ?” Quý Duyệt Sênh nghe thấy từ kinh khủng này, lập tức sợ tới mức túm chặt Kỳ Tư.
Ánh mắt Kỳ Tư lạnh lẽo, nhìn Kiều Khải Vọng đang thở phì phò đuổi theo.
“Lải nhải xúi bẩy, g iết chết mới tốt.” Anh hờ hững giải thích.
“Ặc...” Quý Duyệt Sênh liếc nhìn Kiều Khải Vọng “mỏ hỗn” thiếu đòn, hoàn toàn không biết nên nói gì. Bởi vì cô chưa từng thấy Kỳ Tư tức giận, đây vẫn là lần đầu tiên.
Kiều Khải Vọng liếc mắt một cái đã thấy ánh mắt giết người của Kỳ Tư, lập tức nâng hai tay đầu hàng: “Anh Kỳ, em sai rồi! Do mỏ tớ hỗn, tớ nào dám có ý gì với Quý Duyệt Sênh. Cho dù dám, cũng là trước khi cậu...”
Sau đó Kỳ Tư càng thêm bốc hỏa, bắt đầu tìm dây thừng khắp nơi, chuẩn bị siết chết anh ta.
“Không phải... Anh Kỳ nghe em giải thích... Ối mẹ ơi, cậu có thể đừng tìm công cụ giết người được không!”
Quý Duyệt Sênh ở bên cạnh nhìn, vậy mà bỗng cảm thấy hài hòa. Cô không nhịn được bật cười, sau đó mỗi tay mỗi người kéo bọn họ ra, bình tĩnh nói: “Được rồi, hai bạn nhỏ, chúng ta làm việc tiếp được chưa?”
Vừa nghe thấy từ “bạn nhỏ”, hai chàng trai ghét bỏ liếc nhìn nhau một cái, tiếp đó không cam lòng thu lại sự tùy hứng trong xương cốt con trai, một lòng nhào vào việc chính.
Nhưng, không biết vì sao, ba người dựa theo quy luật ban đầu phát hiện đi về phía trước tìm kiếm thì không phát hiện bất kỳ ký hiệu gì. Khi quay đầu lại, mới phát hiện bọn họ đã cách ngân hàng hơn 1000m.
Sắc trời dần tối, cả ngày nay ba người chưa ăn uống tử tế, bước chân dần trở nên nặng nề. Đêm mùa đông rét lạnh khiến gò má bọn họ đỏ bừng, nhìn rõ cả tơ máu.
“Nghỉ một lát đi.”
Đi được 15 phút, Kiều Khải Vọng hết hy vọng xua tay, đặt mông ngồi xuống lề đường, hoàn toàn không màng ánh mắt kỳ lạ của người đi xung quanh. Mệt sắp chết rồi, lúc này còn quan tâm ai nữa.
Quý Duyệt Sênh nhìn Kiều Khải Vọng tùy ý thoải mái, khom lưng chống tay ở đầu gối. Cô cũng muốn ngồi dưới đất như vậy, tuy rằng trên chân đi giày vải, nhưng đã đi cả một ngày rồi, khó tránh khỏi mỏi chân.
“Nào, anh đây miễn cưỡng cho cậu ngồi.” Kiều Khải Vọng như xem rõ tâm tư của cô, đầy thân thiện vỗ đùi mình: “Yên tâm, ghế dựa thịt người, an toàn đáng tin cậy. Kỳ Tư sẽ không ghen, dẫu sao tớ đang chăm sóc cậu thay cậu ấy.”
Nói rất có lý, Quý Duyệt Sênh thiếu chút nữa đã tin. Nhưng khi cô ngẩng đầu nhìn Kỳ Tư đứng bên cạnh, vốn đang lưu ý khắp nơi xem có thấy chỗ có khả năng còn có ký hiệu không. Anh nghe được mấy lời thiếu đòn của Kiều Khải Vọng, lập tức tập trung ánh mắt giết người lên Kiều Khải Vọng. Cho nên, ngay từ đầu anh không nên đồng ý cho Kiều Khải Vọng đi cùng.
Giờ hay rồi, ngay trước mặt anh mà dám đùa giỡn Quý Duyệt Sênh.
“Còn không thu lại, chém đứt chân cậu.” Giọng Kỳ Tư bình bình, nhưng lại khiến người ta nghe ra sát khí.
Kiều Khải Vọng chậm rãi thu chân về, híp mắt nói: “Giờ này rồi, trời đã tối lắm rồi. Chúng ta còn không nhanh tìm ký hiệu thì sẽ không nhìn thấy đâu.”
“Vậy cậu còn không mau đứng dậy!” Quý Duyệt Sênh ghét bỏ nhìn dáng vẻ anh ta ngồi ở ven đường, ngoài miệng lại nói lời tương phản với hành động.
“Tốc độ phải nhanh hơn.” Kỳ Tư nhìn đồng hồ, đúng là hơi muộn. Sau đó anh lại nhẹ nhàng kéo tay Quý Duyệt Sênh, quan tâm dò hỏi: “Còn chịu nổi không?”
“Ừm, có thể ăn hết cả con trâu.” Quý Duyệt Sênh có phần lơ mơ gật đầu.
“Ha ha ha...” Kiều Khải Vọng cười lớn đứng dậy, vòng sang bên cạnh Quý Duyệt Sênh, trêu chọc cô: “Người yêu cậu hỏi cậu còn chịu nổi không, ai hỏi cậu có ăn được không? Đồ tham ăn nhà cậu!”
Quý Duyệt Sênh kinh ngạc, thẹn thùng nhìn Kỳ Tư như đang xác nhận lời Kiều Khải Vọng.
“Không sao.” Kỳ Tư ôn hòa cười, như mặt trời giữa mùa đông, làm người ta cảm thấy yên tâm. Anh nâng tay nhẹ nhàng đặt trên đỉnh đầu cô, vỗ vỗ nói: “Vậy cố thêm một lát.”
Trêu chọc nhau, khuyến khích nhau, ba người thật vất vả lại lần nữa tỉnh táo, đón cơn gió lạnh thấu xương đi tới. Mới đi vài bước, Quý Duyệt Sênh thoáng tụt về phía sau đột nhiên lảo đảo một cái, ngã oạch xuống đất.
“Cuối cùng tớ đã được nhìn cảnh em gái đáng yêu ngã trên đất bằng rồi.”
Kiều Khải Vọng ở một bên chống nạnh vui sướng khi người gặp họa, mà Kỳ Tư không nói hai lời tiến lên định nâng Quý Duyệt Sênh dậy.
“Chờ một chút.”
Nhưng Quý Duyệt Sênh ngồi dưới đất lại không vội đứng dậy, đầu gối phải chạm đất lâm râm đau. May là mùa đông, trên người mặc dày không đến mức trầy da. Nhưng đôi tay lộ ra ngoài lại gặp họa, không nói đến việc đông cứng, còn trực tiếp đập vào hàng rào sắt xanh ven đường, khớp xương ngón tay lập tức bầm đen.
Thấy cô không đứng dậy, Kỳ Tư cho rằng cô ngã bị thương, sợ tới mức vội hỏi: “Có thể tự đứng dậy chứ?”
“Em không có việc gì.”
Quý Duyệt Sênh tùy tiện nói rồi vùi đầu bới bùn đất lắng lại phía dưới hàng rào sắt xanh. Đôi tay vừa lạnh vừa tê dại, bùn đất còn cứng hơn bàn tay cô quả thực là tự tăng thêm hình phạt cho ngón tay của cô.
“Để anh.” Kỳ Tư nhìn không được, kéo cô ra, nửa ngồi xổm bên cạnh hàng rào sắt xanh, nhẹ nhàng lau chùi vài cái lập tức thấy ký hiệu xuất hiện ở chỗ xi măng phía dưới hàng rào.
“Là ám hiệu à?” Kiều Khải Vọng hà hơi, khom lưng hỏi.
Quý Duyệt Sênh gật đầu: “Ừ, lúc tớ ngã xuống đất thì thoáng thấy một phần của mũi tên.”
“Cho nên cậu cố ý ngã?” Kiều Khải Vọng hỏi lại.
“Cậu cút ngay.” Quý Duyệt Sênh lạnh như băng mắng anh ta.
Kỳ Tư lấy di động ra chụp ảnh, sau đó đứng dậy. Anh không nhiều lời lấy khăn ướt trong túi của cô, cẩn thận chà lau đôi tay bẩn cho cô.
“Đau không?” Nhìn thấy chỗ ngón tay bầm đen của cô, Kỳ Tư cau mày hỏi.
Quý Duyệt Sênh rụt tay nhưng không được, chỉ có thể trả lời: “Đau chứ. Cảm giác như lấy trứng chọi đá.”
“Cậu nói hay đấy.” Cái miệng thiếu đòn của Kiều Khải Vọng lại online. Anh ta ôm chầm vai Kỳ Tư, thấm thía nói: “Cậu có đau lòng như Kỳ Tư nhà chúng tớ không? Cậu ấy thấy cậu ngã như đứa ngốc, lo lắng tới mức không nói nổi thành lời.”
“Ký hiệu này nhắc nhở chúng ta phải đi hướng kia.” Kỳ Tư không để ý đến Kiều Khải Vọng trêu chọc, chà lau xong tay Quý Duyệt Sênh thì ngay sau đó giải thích: “Bên kia sẽ tiến vào một khu dân cư.”
“Nói cách khác phải cẩn thận.” Quý Duyệt Sênh lập tức hiểu ý trong lời anh.
“Hai người không được cách xa tớ nửa bước.” Kỳ Tư nhấn mạnh: “Nhỡ đâu xảy ra việc gì thì nhất định không được một mình xông lên trước. Duyệt Sênh, em...”
“Bảo đảm không rời khỏi anh nửa bước.” Quý Duyệt Sênh nhấc tay thề.
Kiều Khải Vọng cười trộm, lại ngẩng đầu bảo đảm với Kỳ Tư: “Yên tâm đi, tớ sẽ trông cậu ấy giúp cậu.”
Kỳ Tư nhìn anh ta một cái, trong lòng là một vạn chữ không yên tâm. Nhưng nghĩ Kiều Khải Vọng chỉ có cái mồm khá thiếu đòn, chứ vẫn khiến người ta tin cậy, anh không nói lời nào coi như đồng ý.
Ngay sau đó ba người bước nhanh, “ngựa không dừng vó” đi về hướng đã định. Không bao lâu, bọn họ lại rất thuận lợi phát hiện ký hiệu “Đường này đi được” ở cạnh băng ghế dài chỗ trạm xe buýt. Vì thế, lại dọc theo hướng trạm xe buýt đi thẳng về phía trước, mãi khi đi đến khu vực phồn hoa ở trung tâm.
“Hai người có phát hiện không?” Đứng ở đầu con đường xa hoa truỵ lạc, Kỳ Tư đột nhiên nhíu mày nói chuyện: “Mỗi lần phát hiện ký hiệu đều cùng một bên đường, hơn nữa không rẽ. Khoảng cách ám hiệu bình quân không vượt qua 600 mét.”
Kiều Khải Vọng và Quý Duyệt Sênh nghe xong, ngây thơ lắc đầu: “Không phát hiện, chỉ cảm thấy còn đi nữa sẽ chết.”
Kỳ Tư nhìn ra, tính toán một chút, lại đi qua một cái đèn xanh đèn đỏ ở phía trước, hẳn còn có thể tìm được ký hiệu tiếp theo. Vì thế, anh khích lệ hai người không còn hi vọng gì, tiếp tục đi tới.
Căn cứ suy tính của Kỳ Tư, quả nhiên bọn họ phát hiện ám hiệu thứ sáu ở cách đó khoảng 500 mét.
“Có ý gì?”
Nhưng đối mặt với ám hiệu này, bọn họ lần nữa rơi vào trầm tư. Ký hiệu này xuất hiện, bọn họ không thấy lạ, mà lạ ở vị trí xuất hiện của nó.
Vậy mà là ngân hàng.
“Vì sao ngân hàng là ‘chỗ không an toàn’? Anh ta muốn biểu đạt điều gì?” Kiều Khải Vọng ngồi xổm ở cạnh cửa, vuốt ký hiệu được khắc bằng đồ sắc nhọn. Bụng ngón tay tiếp xúc với tường truyền đến cảm giác gai gai làm lòng anh ta lạnh lẽo.
Kỳ Tư cũng không hiểu, bề ngoài ngân hàng không có vấn đề gì, hơn nữa nhìn là biết ngân hàng này mới được tu sửa không lâu trước đây. Đối với nguyên nhân tu sửa, anh không suy nghĩ sâu, dẫu sao lý do đều quá mức đương nhiên.
“Kỳ lạ.” Lúc này, Quý Duyệt Sênh lấy tờ giấy từ trong tay Kỳ Tư, đôi mắt quét đến ký hiệu thứ hai từ dưới lên. Cô suy nghĩ một lát, càng thêm cảm thấy không thể tưởng tượng. “Hai người xem, căn cứ trình tự mà chúng ta biết, ký hiệu tiếp theo sẽ là ‘xin đừng đến gần’. Rõ ràng không cho chúng ta đến gần, rồi lại nói vị trí cho chúng ta, hơn nữa chỉ thẳng kết quả có nguy hiểm.”
“Nếu thật sự nguy hiểm như vậy, anh ta để ký hiệu cho chúng ta, có phải chứng minh có lẽ anh ta đã tìm được đường sống trong chỗ chết?” Kiều Khải Vọng không biết vì sao mình lại cảm thấy hưng phấn với kết luận này, từ đáy lòng anh ta hy vọng người xa lạ kia an toàn.
Kỳ Tư liếc anh ta một cái, đưa ra một khả năng khác: “Cũng có lẽ anh ta chạy ra rồi, nhưng thất bại.”
Anh nói điều này thật sự có căn cứ. Một người xa lạ gửi tin xin giúp đỡ không rõ lý do cho Kiều Khải Vọng, bản thân là một loại mạo hiểm cực lớn. Nếu đối phương căn bản không thèm để ý, như vậy tất cả nỗ lực của anh ta đều là uổng phí. Nói cách khác, ngay từ ban đầu người này đã không ôm hy vọng đạt được mục đích.
Một khi sinh ra suy nghĩ tiêu cực thì sẽ mang đến hậu quả càng tuyệt vọng.
Quý Duyệt Sênh ngầm hiểu lời Kỳ Tư, cho nên lo lắng nhìn Kiều Khải Vọng.
Nếu lời của Kỳ Tư được chứng thực, như vậy lãng phí sẽ là kết quả mà hai bên đều phải nhận.
“Bạn học Quý.” Kiều Khải Vọng đột nhiên mất mát gọi Quý Duyệt Sênh.
“Hả?” Quý Duyệt Sênh lập tức phản ứng.
Kiều Khải Vọng che hai mắt của mình, phiền muộn nói: “Người đàn ông của cậu làm tớ đau lòng, cho nên tớ có thể ôm cậu để an ủi không?”
Quý Duyệt Sênh khiếp sợ, giây tiếp theo cô đã bị Kỳ Tư dứt khoát lôi đi trước mặt Kiều Khải Vọng.
“Này… chỉ đùa thôi mà! Đừng bỏ tớ lại!” Kiều Khải Vọng vội vã đuổi theo, trong lòng nghĩ nhìn sắc mặt âm u của Kỳ Tư, thật sự quá vui.
Tay Quý Duyệt Sênh bị Kỳ Tư nắm chặt, hơi đau. Cô chỉ có thể gọi anh nói: “Kỳ Tư...”
“G iết chết mới tốt.” Kỳ Tư nhàn nhạt nói một câu.
“Cái gì? G iết chết gì cơ?” Quý Duyệt Sênh nghe thấy từ kinh khủng này, lập tức sợ tới mức túm chặt Kỳ Tư.
Ánh mắt Kỳ Tư lạnh lẽo, nhìn Kiều Khải Vọng đang thở phì phò đuổi theo.
“Lải nhải xúi bẩy, g iết chết mới tốt.” Anh hờ hững giải thích.
“Ặc...” Quý Duyệt Sênh liếc nhìn Kiều Khải Vọng “mỏ hỗn” thiếu đòn, hoàn toàn không biết nên nói gì. Bởi vì cô chưa từng thấy Kỳ Tư tức giận, đây vẫn là lần đầu tiên.
Kiều Khải Vọng liếc mắt một cái đã thấy ánh mắt giết người của Kỳ Tư, lập tức nâng hai tay đầu hàng: “Anh Kỳ, em sai rồi! Do mỏ tớ hỗn, tớ nào dám có ý gì với Quý Duyệt Sênh. Cho dù dám, cũng là trước khi cậu...”
Sau đó Kỳ Tư càng thêm bốc hỏa, bắt đầu tìm dây thừng khắp nơi, chuẩn bị siết chết anh ta.
“Không phải... Anh Kỳ nghe em giải thích... Ối mẹ ơi, cậu có thể đừng tìm công cụ giết người được không!”
Quý Duyệt Sênh ở bên cạnh nhìn, vậy mà bỗng cảm thấy hài hòa. Cô không nhịn được bật cười, sau đó mỗi tay mỗi người kéo bọn họ ra, bình tĩnh nói: “Được rồi, hai bạn nhỏ, chúng ta làm việc tiếp được chưa?”
Vừa nghe thấy từ “bạn nhỏ”, hai chàng trai ghét bỏ liếc nhìn nhau một cái, tiếp đó không cam lòng thu lại sự tùy hứng trong xương cốt con trai, một lòng nhào vào việc chính.
Nhưng, không biết vì sao, ba người dựa theo quy luật ban đầu phát hiện đi về phía trước tìm kiếm thì không phát hiện bất kỳ ký hiệu gì. Khi quay đầu lại, mới phát hiện bọn họ đã cách ngân hàng hơn 1000m.