Nghề Đóng Vai Phản Diện - Đống Cảm Siêu Nhân
Chương 93: Đêm trước
Hoàng cung về đêm rất yên tĩnh, tiếng ve sầu ra rả hòa lẫn với tiếng nước chảy từ đài phun. Kim giờ đã điểm bảy giờ, hoàng tử cắn răng. Thay vì để bước chân của mình đi sai hướng, y lại ngồi yên trong phòng, chịu đựng sự lo lắng đang gặm nhấm trong thân thể.
Không, lần này không được để hắn dắt mũi. Hoàng tử cố giữ cho mình thật bình tĩnh, trong lòng như có một ngọn lửa hung hãn đang thiêu đốt, đồng thời cũng có một cơn gió mạnh đang gào thét. Y tưởng chừng như mình đang bước dần xuống địa ngục nhưng vẫn không chịu đầu hàng ma quỷ.
Không biết qua bao lâu, hoàng tử lại liếc nhìn đồng hồ trên tường. Tốt lắm, đã 7 giờ 1 phút rồi. Hoàng tử lại nghiến chặt hàm.
Sao giờ này mà Bill vẫn chưa quay lại? Cậu ta đi lâu lắm rồi.
Hoàng tử đứng dậy mở cửa thì thấy tên người hầu mà y ra lệnh mang tiền cho Bill cũng chưa quay lại.
Thái tử giơ trượng lên chỉ vào chỗ trống của người hầu, người hầu bên cạnh nói, "Ivan vẫn chưa về cung."
Hoàng tử quay đầu nhìn về phía hành lang sâu thẳm, đi được vài bước thì dừng lại, y phát hiện bước chân của mình đã vô thức hướng về phía linh mục. Hoàng tử cố kiềm chế bản thân mình, ít nhất là đêm nay ——ít nhất là đêm nay y không thể thỏa mãn ý muốn của linh mục! Hoàng tử kiên quyết quay bước về hướng ngược lại.
Landers cảm thấy có chút xa lạ với cung điện, y đã rời xa cung điện hơn mười năm. Trận hỏa hoạn và thời gian chống chọi phục hồi sau đó đã trở thành ký ức cuối cùng của y về cung điện. Cảm giác bị thiêu đốt dường như vẫn còn đọng lại trên cơ thể y.
Đêm nay, linh mục lại thiêu rụi y một lần nữa bằng sự mơ hồ và ngữ nghĩa không rõ ràng của hắn.
Linh mục dường như trách cứ y ban đầu thổ lộ tình yêu mà lại quá cợt nhả và không đủ chân thành, nhưng cũng dường như đang cảnh cáo y rằng y chỉ là một kẻ phóng đãng chỉ biết sướng thân mình, còn chê y là kẻ xấu xì ... cho dù linh mục bị mù cũng biết y là kẻ xấu xí ...
Hoàng tử cảm thấy trái tim mình như bị ai đá mạnh một cú. Nếu thực sự yêu y, tại sao lại nói như vậy với y? Không nghi ngờ gì nữa, linh mục không yêu y... nhưng nếu linh mục không yêu y, còn cho rằng y xấu xí thì tại sao lại lên giường với y và hẹn gặp lại vào buổi tối? Chẳng phải linh mục đã nói rồi sao, cho dù có dâm đãng dễ dãi đến đâu thì không phải ai hắn cũng chấp nhận! Cho nên nhất định là y có điểm nào đó khiến linh mục hài lòng ...
Hoàng tử vừa đi vừa suy nghĩ miên man. Cung điện về đêm giống như một ngôi mộ, tĩnh lặng và mát mẻ.
Trong vườn, bức tượng nữ thần màu trắng vươn tay về phía trước, đài phun nước từ chiếc ấm trên tay nàng tràn ra. Hoàng tử đứng trước bức tượng, nữ thần trước mặt dường như đã biến thành linh mục, khoác lên mình chiếc áo choàng giám mục màu đỏ, thân thể trần truồng mang theo sự cám dỗ vô tận, đôi mắt xanh như hồ nước đó vừa lạnh lùng vừa xinh đẹp, đang lặng lẽ quan sát hoàng tử dưới bầu trời đêm.
"Ta yêu hắn. Hắn càng tàn nhẫn, ta càng yêu hắn."
Hoàng tử cảm thấy tuyệt vọng.
Hoàng tử quá đỗi tuyệt vọng.
Nếu y cũng giống như Bill, yêu một cô gái chăn cừu thì mọi việc sẽ đơn giản biết bao. Chấp nhận hoặc từ chối, và vấn đề sẽ được giải quyết.
Nhưng người y yêu lại là một nhân vật giống như đao phủ.
Không, hoàng tử nhìn lên bầu trời nhung đen kịt, vẻ mặt dần dần chuyển từ bối rối sang quyết tâm.
Y đã lần lượt trải qua những thời khắc khó khăn, đã định sẵn sẽ không sống một cuộc sống bình thường, và tình yêu của y cũng sẽ không giống như tình yêu của người khác. Y phải trải qua những khó khăn gian khổ, mài giũa trái tim mình giống như mài giũa những viên ngọc quý. Quá trình này có thể đau đớn, nhưng cuối cùng chắc chắn nó sẽ tỏa sáng.
Linh mục là người như thế nào, y nghĩ mình còn cần phải hiểu sâu hơn nữa. Người ta bước chân vào ái tình vì không hiểu gì về đối phương, nhưng tình yêu cũng bởi vì đã quá hiểu thấu đáo mà tan thành mây khói. Tuy rằng hoàng tử cảm thấy mình cực kỳ vĩ đại, nhưng y vẫn không thể đoán trước được, y chỉ biết rằng ít nhất quyết định tối nay không đi gặp linh mục của mình là đúng đắn.
"Ta không thể để hắn dắt mũi mình nữa."
Hoàng tử lại tự nhủ trong lòng, nhưng y không hề nhận ra thật ra mình đang bị dắt mũi vì cứ liên tục lặp đi lặp lại điều đó.
*
"Đã lâu rồi không có ai sống ở đây."
Một gã giang hồ khá có máu mặt ở khu phố Grillby nghe Bill hỏi thì trả lời anh, "Toàn là đám người vô gia cư thôi. Mà tất nhiên rồi, ở đây khắp nơi đều là những người vô gia cư. Nơi này là chỗ ở tạm thời của họ. Có người bị bệnh không ai chăm sóc, sợ bị lây nhiễm nên đến đây, cũng có vài tên bợm rượu say xỉn nằm trong đó nữa. Nói tóm lại là không có ai sống ở đây cả, huống chi là cô gái nào đó mà cậu hỏi .." Gã cười phá ra, "Mấy cô nàng ở Grillby thông minh hơn những cô gái quý tộc nhiều. Họ thà ngủ trong chuồng bò còn hơn đến đây, trừ khi mấy cô nàng đó đột nhiên muốn không chồng mà chửa."
Bill kinh ngạc há hốc mồm. Cánh cửa nhà kho gỗ phía sau mở toang hoang, rõ ràng có dấu hiệu đã có người sống bên trong, nhưng câu trả lời của gã giang hồ kia lại càng khiến anh khó tin hơn.
Chẳng lẽ là anh hiểu lầm?
"Anh Bill."
Người hầu từ cung điện đã đến.
"Đây là số tiền hoàng tử nhờ tôi đưa cho anh. Cầu mong người đã khuất được yên nghỉ."
Bill cầm túi tiền trên tay, một lúc sau mới nhớ ra.
Hoàng tử bảo linh mục từng chăm sóc cuối đời cho một người đàn ông nghèo nhưng cao quý ở khu phố Grillby. Do người này không có tiền nên hoàng tử bảo anh gửi chi phí mai táng cho hắn ta, nhưng lúc đó anh bị lũ trẻ con đào sạch tiền, sau đó lại bận hết chuyện này đến chuyện kia, lại thêm cứ mãi nghĩ về hành vi cử chỉ kỳ lạ của hoàng tử nên đã hoàn toàn quên khuấy đi mất.
"Hôm nay trong khu phố có ai chết không? Một người đàn ông bệnh nặng đáng thương chẳng hạn." Bill hỏi.
"Tất nhiên rồi," gã đại ca nhún vai "Người như vậy ở Grillby đầy ra, ngày nào cũng có người chết."
"Xin hãy đưa tôi đến gặp họ. Tôi sẽ thay mặt hoàng tử chi trả chi phí chôn cất cho họ."
"Hả, không cần đâu."
Người kia nói: "Những người chết hôm nay là những người may mắn hiếm có. Chiều này có một nhóm tu sĩ ở nhà thờ Salzburg đã đến và giải quyết mọi việc rồi."
"Cảm ơn linh mục Eugene," người đàn ông làm dấu thánh giá. "Ngài ấy là một thiên thần thực sự và là một người nhân hậu vĩ đại."
*
Cánh cửa phòng bị đẩy ra, một bóng người cao gầy bước vào căn phòng tối tăm, bên trong quá tối, cảm giác mềm mại khi chân dẫm lên thảm khiến người ta cảm thấy khó chịu.
Người đi trong phòng tối không khỏi chửi rủa trong lòng, hết sức thận trọng tiến về phía trước.
"Điện hạ."
Charmaine giật mình, suýt ngã về phía sau, cứ như lúc ngã nặng như lúc trên chiến trường.
"Ngài tới rồi."
Charmaine lúc này mới nhìn xung quanh. Anh ta ghét bóng tối vì bóng tối khiến anh ta mất mặt, nhưng đồng thời cũng cảm thấy may mắn vì không ai chứng kiến trò hề của mình. Charmaine chậm rãi đứng thẳng. Người trước mặt bất kể thế nào cũng không thể thấy được bộ dạng bị dọa sợ đến mức suýt té ngã của anh ta, bởi vì đối phương là một người vĩnh viễn sống trong bóng tối.
Ánh mắt Charmaine dần dần thích ứng với màn đêm, anh đi về phía bóng tối đổ dài, nắm lấy tay linh mục nhẹ nhàng hôn lên, "Linh mục, tôi đã tới đúng hẹn."
"Đây là một hành động sáng suốt."
Linh mục nói: "Chúng ta ngồi xuống nói chuyện thì sẽ càng sáng suốt hơn."
Charmaine và linh mục cùng ngồi trên ghế sofa.
Linh mục nói: "Tôi cảm thấy vinh dự khi được ngài chấp nhận lời mời của tôi".
"Trong lòng tôi tin vào Chúa. Tôi sẽ sẵn lòng đến bất cứ nơi nào và bất cứ khi nào để nói chuyện với một người cao quý như ngài, linh mục."
Linh mục khẽ cười.
"Ngày mai trong cung sẽ tổ chức vũ hội lớn, ngài có biết mục đích của vũ hội này là gì không?"
Charmaine im lặng. Anh ta yêu thích và là vua của những buổi vũ hội, ở đó, mọi người sẽ tập trung ánh mắt ngưỡng mộ vào anh ta. Nhưng anh ta lại sợ hãi buổi vũ hội ngày mai. Toàn bộ giai cấp quý tộc đều biết trong buổi vũ hội ngày mai sẽ xuất hiện điều gì, Charmaine muốn nghĩ cũng không dám nghĩ.
"Điện hạ, kỳ thực tôi rất ngưỡng mộ ngài." Linh mục nhẹ giọng nói.
Charmaine nhìn về phía linh mục. Căn phòng quá tối, anh ta chỉ có thể nhìn thấy lờ mờ khuôn mặt của linh mục.
"Một vị thái tử sống trong nhung lụa như ngài lại sẵn sàng hy sinh mạng sống của mình để bước ra chiến trường. Nếu không có dũng khí tuyệt đối và tinh thần hy sinh cao cả thì rất khó mà làm được."
Linh mục nói rất thiết tha, Charmaine nghe vậy thì máu nóng trong người lập tức sôi sục. Đây là lời nói chân thành và tử tế đầu tiên kể từ khi anh ta thất bại trên chiến trường! Những người hầu cận xung quanh không có tư cách để an ủi anh ta, cha anh ta, đức vua Arlin bởi vì bệnh tật, hoặc có lẽ vì sự thất vọng đã đoán được trước đó nên chỉ khẽ thở dài. Còn các đại thần trong cung cũng thất vọng trước sự thất bại của thái tử nên trước nay không hề nhắc đến.
"Linh mục, ngài..."
Lúc ban ngày Charmaine vẫn không hiểu tại sao linh mục lại yêu cầu gặp mặt anh ta vào ban đêm. Nhưng trong bóng tối hoàn toàn này, anh ta cảm nhận được sự an toàn đã lâu không thấy, thậm chí còn muốn ăn năn sám hối. Cuối cùng anh ta cũng hiểu được vì sao tín ngưỡng lại tồn tại lâu dài đến thế. Giờ phút này đây, anh ta muốn nắm tay linh mục biết bao để tiếp tục lắng nghe những lời an ủi của hắn.
Linh mục dường như hiểu được anh ta đang nghĩ gì, hắn đối mặt với anh ta, làm dấu thánh giá trước ngực, "Dù thế nào đi nữa, tôi cũng tôn trọng ngài."
Charmaine vô cùng xúc động.
"Nhưng đồng thời tôi cũng thắc mắc, tại sao ngài lại chần chừ trong một số chuyện?"
Charmaine giật mình, "Ý ngài là..."
"Ngài rõ ràng biết ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ ngài không nghĩ đến chuyện ngăn cản sao?"
"..."
"Ngăn cản... Linh mục, ngài gọi tôi đến đây..."
"Giám mục Antony cũng là một người rất được kính trọng, nhưng ông ấy đã chết vì lời nguyền của ma quỷ."
Charmaine ngẩn người một lúc mới nhớ ra giám mục Antony là ai. Ông ta chính là vị giám mục đã đột ngột qua đời trước khi chuẩn bị rửa tội cho Landers nhiều năm trước.
Charmaine không biết linh mục có ý gì khi đột nhiên nhắc đến giám mục Antony. Không, nói chính xác hơn thì người trước mặt đã là một giám mục.
"Ngài muốn nói..." Charmaine do dự.
Linh mục bình thản nói, "Quỷ dữ phải bị trừng phạt."
*
Hành lang yên tĩnh, căn phòng nằm ở một góc hẻo lánh, cũng không có người hầu canh gác, chỉ có những ngọn nến trên giá cắm bên tường đang đung đưa lay lắt. Hoàng tử thả nhẹ bước chân. Y tự nhủ so với thời gian ước định thì y đã đến muộn lắm rồi, thế nên không tính là đã bị linh mục thao túng. Có lẽ giờ hắn linh mục đang nóng lòng chờ đợi y, hoặc cũng có thể đang tức giận vì không thấy y đến, mà cũng có thể là linh mục sẽ lại chơi y một vố, cố tình đóng cửa lại để khiến y đau đớn khổ sở...
Y đã yêu một tên đao phủ.
Hoàng tử một lần nữa khẳng định trong lòng, bước đi cũng chậm rãi và nặng nề như tù nhân sắp bị xử tử. Y và linh mục sẽ không làm gì cả, y chỉ muốn nói chuyện đàng hoàng với linh mục mà thôi.
Hoàng tử nhìn chằm chằm vào cánh cửa trong bóng tối. Khi chỉ cách cách cửa một bước chân, cửa tự động mở ra.
Người mở cửa rõ ràng đang hoảng sợ, lao ra ngoài như bị đẩy ra từ phía sau. Anh ta hoảng sợ quay đầu sang trái, nhưng lại giật mình bởi sự xuất hiện đột ngột của hoàng tử. Lần này Charmaine đứng không vững, anh ta hét lên, trực tiếp ngã nhào về phía sau, té lăn quay xuống tấm thảm ở hành lang.
"Lan, Landers..." Charmaine lắp bắp không thể tin được, người mà anh ta vừa nhắc tới lại đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, đây giống như một sự trừng phạt của thần thánh, khiến anh ta vô cùng sợ hãi!
Hoàng tử cũng sửng sốt. Đầu tiên y liếc nhìn Charmaine, sau đó nhìn thoáng cánh cửa hé mở, xác nhận đây là phòng ngủ nơi linh mục ở, rồi lại nhìn về phía Charmaine.
Hành lang yên tĩnh đến lạ thường, Charmaine cảm thấy khó thở. Anh ta từng bị thương trên chiến trường, lúc nào cũng có cảm giác xương khớp cả người đau nhức. Mà giờ phút này anh ta như quay về khoảnh khắc bị con ngựa sợ hãi hất té ngã, cơn đau trong người lại nhói lên. Anh ta muốn đứng dậy, nhưng tay chân dường như không còn sức lực nên đành đứng nhìn Landers túm lấy cổ áo mình và nhấc bổng anh ta lên dưới ánh nến lập lòe như ma trơi.
"Anh vào phòng linh mục làm gì?"
Giọng điệu của hoàng tử rất bình tĩnh, nhưng ánh sáng tỏa ra từ đôi mắt nâu sẫm của y đủ để khiến Charmaine hoảng sợ.
Charmaine không biết hoàng tử đến khi nào, cũng không biết hoàng tử có nghe được cuộc trò chuyện bí mật giữa anh ta và linh mục hay không. Toàn thân anh ta run rẩy, môi run run, khó thở.
"Hoàng tử."
Tiếng gọi của linh mục đã phá vỡ cục diện bế tắc.
Hoàng tử quay mặt lại, linh mục cầm một cây nến trong tay, ăn mặc chỉnh tề, vẻ mặt bình thản: "Sao ngài lại đến đây?" Dường như hắn đã hoàn toàn quên mất lời mời ban ngày với hoàng tử.
Hoàng tử lúc này bình tĩnh đến lạ thường, y lại nhìn Charmaine. Ngọn nến trong tay linh mục khiến hoàng tử có thể nhìn rõ hơn nỗi sợ hãi khắc sâu trên khuôn mặt của Charmaine. Ngược lại Charmaine cũng có thể nhìn thấy rõ ràng ánh mắt hoàng tử nhìn anh ta như nhìn một con kiến.
"Cút đi."
Hoàng tử buông tay. Charmaine lại ngã nhào xuống đất.
Cảm giác nhục nhã khi ngã hai lần nhanh chóng lan khắp cơ thể Charmaine, anh ta nhanh chóng đứng dậy, rất xấu hổ, dùng tay chân bám vào tường và chạy nhanh ra khỏi hành lang.
Hoàng tử lại nhìn linh mục, "Em hẹn ta, và em cũng hẹn hắn?! Cái tên bất tài vô dụng đó?!"
"Đừng tức giận," linh mục thổi tắt ngọn nến trong tay, thốt một câu nhẹ bẫng, "Tôi nghĩ ngài sẽ đến muộn nên tôi tranh thủ tìm vui một chút trong khi chờ đợi ấy mà."
Hoàng tử không bao giờ tin rằng linh mục sẽ có ấn tượng tốt với Charmaine. Hắn chỉ dùng cách này để nhắc nhở, hoặc có thể nói thẳng là sỉ nhục y mà thôi!
Y không cam tâm, nhưng có rất nhiều người nguyện ý cúi đầu dưới thần bào của hắn!
Chết tiệt, điên mất thôi!
Hoàng tử nắm lấy cổ tay linh mục và đóng sầm cửa lại, không quan tâm đến việc có ai nghe thấy tiếng động ầm ĩ hay không.
Ở đầu bên kia, bám vào tường đi thật xa, đến khi người hầu hành lễ với vị thái tử đang hoảng sợ thì Charmaine mới lấy lại được phong độ của mình. Tâm trí vừa bình thường vừa yếu đuối của anh bị hoảng loạn đến rối tinh rối mù. Lời nói của linh mục cứ quanh quẩn vang vọng bên tai anh ta, chấn động, giống như lời thì thầm của ma quỷ.
"Trừng phạt? Ý ngài là sao?"
"Ngài không hiểu ý của tôi sao? Buổi khiêu vũ ngày mai là một cơ hội tốt, cũng có thể là cơ hội cuối cùng của ngài..."
"Tôi, tôi vẫn chưa hiểu ý của ngài."
"Ngài đã từng cầu nguyện để bệnh dịch có thể giết chết hoàng tử, nhưng nó đã thất bại."
"Không, không, tôi chưa bao giờ..."
"Hoặc trước đó, ngài đã hy vọng rằng ngọn lửa do ngài vô tình gây ra sẽ cuốn đi nỗi sợ hãi sâu sắc nhất của ngài."
"......"
Tại sao hắn lại biết?! Tại sao hắn lại biết điều đó?!
Trong đầu Charmaine tràn ngập những câu hỏi đáng sợ. Anh ta gần như phát điên, lảo đảo đứng dậy đi ra cửa. Anh ta thấy hối hận vì đã đến đây tối nay. Đây nào phải là linh mục chứ, đây chính là ma quỷ ——
"Ngài có thể trốn tránh, nhưng ngài sẽ mất đi cơ hội cuối cùng."
"Khi hoàng tử biết được sự thật năm đó, ngài nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra với mình?"
Charmaine mở cửa, đang lúc khủng hoảng tột cùng thì nhìn thấy Landers.
Bàn tay đang bám vào tường dần dần rũ xuống, Charmaine ẩn mình trong góc tối. Anh ta giơ đôi bàn tay đẫm mồ hôi lên, thất thần nhìn vào lòng bàn tay đang run rẩy.
Lời thì thầm của linh mục và đôi mắt đáng sợ của hoàng tử đan xen trong tâm trí anh ta, đôi tay của Charmaine không ngừng run rẩy, trước mắt dường như xuất hiện một ngọn lửa lớn, ngọn lửa dường như sắp nuốt chửng anh ta ——
Không, Charmaine giật bắn mình. Anh ta không muốn bị ngọn lửa nghiệp chướng nuốt chửng đâu.
Nó phải mang đi những tội nhân thực sự...