Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Nghề Đóng Vai Phản Diện - Đống Cảm Siêu Nhân

Chương 31: Trở Lại Nhà Bùi



Mức độ hỗn loạn tại cuộc họp cổ đông lần này đã vượt quá sức tưởng tượng của mọi người có mặt, chưa đầy một giờ sau nó đã lập tức trở thành tiêu điểm. So với tin tức Hữu Thành bị Hợp Đạt mua lại chỉ có các nhà đầu tư vô cùng quan tâm, người dân bình thường vẫn quan tâm đến tin đồn của các gia đình giàu có hơn.

Đám người hóng hớt xem xong đều không nhịn được phấn khích, trong bụng thầm nghĩ: Lại là Hữu Thành! Cứ cách một đoạn thời gian là phải lên hot search thì mới chịu vừa lòng hay sao!

Bấm vào thì thấy lần này người đang bị điều tra là con trai thứ hai của nhà Hữu Thành.

"Ôi đệt, thời buổi bây giờ thanh niên nhà giàu thích đùa giỡn với pháp luật đến vậy sao?"

"Cậu hai cũng rất đẹp trai nhoa, nhà họ Bùi gen tốt thật đấy, nhìn cậu hai ngầu quóaaa!"

"Chắc đây là cuộc chiến của giới nhà giàu rồi, tàn khốc quá, trực tiếp bắt bỏ tù luôn..."

"Mọi người có để ý không, lúc cậu hai bị bắt đi cứ nhìn chằm chằm về phía cậu cả đối diện mình, nhìn là biết chắc bị cậu cả chơi một vố rồi."

"Tranh giành nhau làm cái gì, chỉ có con nít mới lựa chọn, người lớn phải lấy hết!"

"......"

Cư dân mạng xem được mấy bức ảnh thế là ngồi phán như đúng rồi, còn Mạc Doãn trực tiếp có mặt tại hiện trường nhìn Bùi Thanh bị bắt đi.

Bùi Thanh không nói gì, y chỉ nhìn thật sâu Bùi Minh Sơ dường như đang nhắm mắt nghỉ ngơi, sau đó quay sang nhìn Mạc Doãn, đôi mắt vô cùng thâm thúy. Đôi tay Mạc Doãn vịn chặt vào xe lăn, có vẻ như đang cố gắng hết sức muốn đứng dậy, hắn duỗi tay nắm lấy tay áo của Bùi Thanh nhưng chỉ bắt được hư không, "Bùi Thanh..."

Âm thanh trầm thấp bị nhấn chìm trong tiếng ồn ào của buổi họp mặt.

Bùi Thanh đã bị bắt đi.

Đại hội cổ đông cũng kết thúc qua loa vội vàng.

Bùi Minh Sơ bị các cổ đông và giám đốc vây chặt như nêm cối, nhóm cố vấn và thư ký phía sau cũng nhanh chóng ùa đến đứng xung quanh để chặn đám đông giúp anh. Giữa một loạt những câu hỏi gay gắt, Bùi Minh Sơ đứng dậy không nói lời nào, đi vòng quanh bàn hội nghị rồi bước đến chỗ Mạc Doãn. Mạc Doãn cúi đầu, dường như hắn vẫn còn hoang mang chẳng biết làm sao.

Bùi Minh Sơ đẩy xe lăn của Mạc Doãn ra khỏi phòng họp và bước vào thang máy đặc biệt dưới sự hộ tống của thư ký cố vấn.

Đi xuống thang máy, cảm giác như không trọng lượng.

Bàn tay của Bùi Minh Sơ bị bắt lấy, Mạc Doãn quay lại nhìn anh, môi khẽ run run, "Bùi Thanh, anh ấy..."

Bùi Minh Sơ ấn nhẹ vai hắn, "Về nhà trước đã."

Nhà của Bùi vẫn như trước, nhưng dường như đã trở nên vắng vẻ hơn rất nhiều. Rõ ràng nhóm người hầu vẫn còn ở đó và khu vườn vẫn nở đầy hoa nhưng lại phảng phất mùi suy tàn.

Phòng của Mạc Doãn không hề thay đổi chút nào, gần như vẫn giống như lúc hắn rời đi.

Bùi Minh Sơ quỳ một gối trước xe lăn, dịu dàng nói, "Đừng lo, Bùi Thanh sẽ không sao đâu."

Mạc Doãn ngơ ngác nhìn anh.

Bùi Minh Sơ nhìn hắn, đưa tay vuốt tóc hắn, "Gầy rồi kìa."

Mạc Doãn nhìn anh không chớp mắt, rồi đột nhiên giang rộng hai tay nhào vào lòng Bùi Minh Sơ. Bùi Minh Sơ dường như cũng có sự chuẩn bị trước, anh giơ hai tay lên đỡ lấy hắn, trong khoảnh khắc, khoảng cách giữa họ biến mất, hai người ôm nhau thật chặt như chưa từng ôm nhau bao giờ.

"Được rồi, được rồi, không sao đâu."

Mạc Doãn không nói gì, chỉ ôm chặt lấy anh.

Bùi Minh Sơ nhẹ nhàng vỗ lưng hắn, "Đừng sợ, không sao đâu, mọi chuyện đã qua rồi."

"Xin lỗi......"

Mạc Doãn nhẹ giọng nói: "Ngày đó tôi..."

"Đừng nhắc lại chuyện ngày đó nữa."

Bùi Minh Sơ bình tĩnh ngắt lời hắn, kéo hắn ra khỏi người mình, ánh mắt nhìn Mạc Doãn như có sức mạnh, "Không phải lỗi của em, đừng nói nữa."

Mạc Doãn tựa như hoàn toàn sững sờ, cứ lặng lẽ nhìn Bùi Minh Sơ, vẻ mặt như cứng đờ.

Bùi Minh Sơ dán lòng bàn tay lên mặt hắn, "Có mệt không? Nghỉ ngơi một lát đi." Nói xong, anh nâng đầu gối Mạc Doãn lên, bế hắn ra khỏi xe lăn, tiếp đó lại vén chăn lên đắp lên người hắn. Bùi Minh Sơ cởi dây giày trên chân của Mạc Doãn, "Đừng nghĩ gì cả, những chuyện này không liên quan gì đến em."

Đắp chăn xong, Mạc Doãn kéo tay áo của Bùi Minh Sơ, giọng run run nói: "Anh đừng đi."

Họ đã xa nhau hơn một tháng.

Không quá lâu.

Nhưng cảnh tượng chia ly của họ quá sâu sắc.

Vì vậy mà mỗi ngày trong hơn một tháng qua đối với Bùi Minh Sơ đều là cực hình.

Trước đây cứ hễ khi nảy sinh tình cảm với Mạc Doãn, anh đều chủ động giữ khoảng cách với hắn. Anh tưởng rằng bằng cách này anh có thể khống chế được những cảm xúc không mong muốn của mình, nhưng cuối cùng lại thất bại. Cũng giống như các cực từ hút nhau, càng dùng lực để tách ra thì khi chạm vào sẽ chấn động càng lớn.

Bùi Minh Sơ ôm Mạc Doãn, Mạc Doãn dựa vào ngực anh, khoanh tay trước ngực dần dần chìm vào giấc ngủ, tư thế ngủ rất ngoan ngoãn, lông mi buông xuống mượt mà, lông mày hơi nhíu lại như đang gặp ác mộng.

Thật ra Bùi Minh Sơ cũng rất mệt mỏi, thể xác và tinh thần đều bị căng thẳng đến cực hạn.

Hữu Thành, anh buông tay.

Mạc Doãn, anh đã mang người về.

Bùi Minh Sơ cúi đầu, mũi chạm chạm vào trán Mạc Doãn, nhưng chỉ một cử động nhỏ như vậy cũng đánh thức Mạc Doãn bật dậy. Mạc Doãn hoảng hốt mở mắt ra, bàn tay đẩy mạnh vào ngực Bùi Minh Sơ, "Đừng——"

Hơi thở hỗn loạn đan xen, vang vọng trong phòng ngủ yên tĩnh, Mạc Doãn hoảng sợ nhìn vào mắt Bùi Minh Sơ, hắn chớp mắt, có vẻ như lúc này mới nhận ra người đang ôm mình là ai, liền há miệng thở hổn hển, "Bùi Minh Sơ... "

"Anh đây."

Mạc Doãn chậm rãi thả tay xuống, vẻ mặt có chút mơ hồ, "Ừm, là anh."

Hắn cúi đầu, mái tóc đen lòa xòa giữa hai lông mày, bàn tay không còn đặt trên người Bùi Minh Sơ nữa, dường như đã tỉnh táo hẳn, sau khi nghệch người ra một lúc, hắn ngước mắt lên nhìn Bùi Minh Sơ, "Anh đi đi, tôi muốn ở một mình một lúc."

Bùi Minh Sơ nhìn hắn, cơ má hơi căng lên, "Được, vậy em ngủ thêm một lúc nữa đi nhé."

Mạc Doãn gật đầu, vẻ mặt có chút sợ hãi, kéo chăn lên đến tận mắt.

Bùi Minh Sơ rời khỏi phòng Mạc Doãn với vẻ mặt rất căng thẳng, người hầu thấy thế thì không ai nói ai đều tự giác tránh sang một bên, Đinh Mặc Hải đang đợi anh ở bên ngoài, "Cậu chủ, cậu hai..."

Bùi Minh Sơ giơ tay lên, Đinh Mặc Hải ngừng nói, nhắm mắt theo sau anh.

Bùi Minh Sơ đồng ý bán Hữu Thành cho Hợp Đạt, đồng thời thu được mọi bằng chứng từ Hợp Đạt cho thấy Bùi Thanh đã tiết lộ báo cáo tài chính.

Những phần quan trọng nhất trong đó đều đã bị anh dấu nhẹm đi, chỉ để lại những phần râu ria chẳng ảnh hưởng gì mấy cho Đinh Mặc Hải sử dụng, cùng lắm là Bùi Thanh bị điều tra một thời gian mà thôi.

Anh vốn đã chọc giận cha mình đến chết, giờ sao có thể xuống tay tàn nhẫn với chính em trai mình chứ?

Đinh Mặc Hải đi theo anh đến thư phòng, thấy Bùi Minh Sơ đang đi loanh quanh trong thư phòng đột nhiên nhặt một cuốn sách trên bàn đập xuống đất, Đinh Mặc Hải giật mình, "Cậu chủ..."

"Súc sinh."

Đinh Mặc Hải im thin thít không dám lên tiếng.

Bùi Minh Sơ hít sâu hai hơi, lồng ngực phập phồng chậm rãi bình tĩnh lại, anh ngước mắt lên, ánh mắt khiến Đinh Mặc Hải cực kỳ sợ hãi, "Chuyện gì vậy?"

"Phía cậu hai bên kia, có cần phái luật sư của chúng ta hỗ trợ không..."

"Để nó trong đó 2 ngày cho nó tự suy ngẫm lại đi."

"Được."

Đinh Mặc Hải buông thõng hai tay bên mình, lòng bàn tay đẫm mồ hôi xoa xoa ống quần, thỉnh thoảng lại ngước mắt nhìn Bùi Minh Sơ đã ngồi xuống sau bàn làm việc, sắc mặt anh u ám đến cùng cực.

Đinh Mặc Hải nhặt cuốn sách trên mặt đất lên, nói, "Cậu chủ, ngài thật sự muốn Hợp Đạt chiếm được Hữu Thành sao?"

Bùi Minh Sơ nhìn ánh nắng rực rỡ hiếm hoi ngoài cửa sổ với vẻ mặt nặng nề, bình thản nói, "Năm đó ông ngoại tôi bắt đầu tạo dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, tình hình khó khăn hơn chúng ta bây giờ rất nhiều."

Đinh Mặc Hải thở dài một tiếng, ông biết với tính cách của Bùi Minh Sơ, dù suy sụp thất bại như thế nào anh cũng gắng gượng được, còn về Bùi Thành, hy vọng y cũng sẽ trưởng thành hơn sau sự việc này. Đinh Mặc Hải biết Bùi Minh Sơ cố ý trừng phạt Bùi Thanh, ông nghĩ đi nghĩ lại, mặc dù không dám làm trái ý muốn của Bùi Minh Sơ, nhưng cuối cùng vẫn muốn đi thăm y.

Đinh Mặc Hải xuống lầu, nhìn thấy Mạc Doãn đang ở trong phòng, hắn vẫn mặc nguyên bộ âu phục như cũ. Thấy Đinh Mặc Hải, Mạc Doãn liền đẩy xe lăn tới, "Chú Đinh, sim điện thoại của tôi hỏng rồi."

Đinh Mặc Hải vội nói: "Để tôi gọi người đem cái mới ngay."

"Bùi Thanh...anh ấy thế nào rồi?" Mạc Doãn hỏi.

"Sẽ không có chuyện gì lớn đâu," Đinh Mặc Hải an ủi, "Bùi Thanh..."

Ông định hỏi tại sao Bùi Thanh lại dẫn theo Mạc Doãn đi cùng, nhưng còn chưa nói hết lời đã nghe thấy phía sau vang lên một giọng nói trầm trầm: "Chú Đinh."

Đinh Mặc Hải quay người lại, Bùi Minh Sơ không biết đã đi xuống từ lúc nào, Đinh Mặc Hải vội vàng nói, "Tôi đi trước."

Đinh Mặc Hải xoay người rời đi, Bùi Minh Sơ đi tới phía sau xe lăn của Mạc Doãn, nhẹ nhàng đặt tay lên vai hắn, "Sao lại ra đây? Không phải bảo em ngủ thêm một lát sao?"

"Tôi không ngủ được."

Mạc Doãn quay mặt lại hỏi, "Bùi Thanh sẽ không sao chứ?"

Bùi Minh Sơ siết chặt cơ hàm, "Ừ."

Mạc Doãn cúi mặt xuống, "Vậy thì tốt."

Hai người im lặng hồi lâu, mãi một lúc sau Mạc Doãn mới nhẹ giọng nói, "Tôi có lỗi với anh ấy..."

"Đừng nói nữa," Bùi Minh Sơ trực tiếp ngắt lời hắn, anh xoay người lại trước xe lăn, ngồi xổm xuống, bình thản nhìn Mạc Doãn, "Anh đã nói rồi, đó không phải là lỗi của em, đừng nghĩ nữa."

Sắc mặt Mạc Doãn tái nhợt, quả thực đã ngừng nói, nhưng Bùi Minh Sơ biết hắn vẫn đang suy nghĩ.

Bùi Minh Sơ không muốn hỏi Bùi Thanh đã làm gì hắn trong thời gian Mạc Doãn bị Bùi Thanh bắt đi, nhưng việc Mạc Doãn không nói ra không có nghĩa là hắn không nghĩ đến, mà Bùi Minh Sơ không hỏi thì cũng không thể ngăn mình không nghĩ về điều đó.

Anh hối hận vì đã không đánh Bùi Thanh một trận ngay khi nhìn thấy y.

Mạc Doãn là một thiếu niên yếu đuối, nửa thân dưới lại không có cảm giác, bệnh nhân tê liệt như vậy tất nhiên sẽ không có khả năng phản kháng, chỉ có thể để mặc người khác dày vò...

Bùi Minh Sơ cố gắng hết sức để khiến hơi thở của mình đều đặn và bình tĩnh, anh cảm thấy cơn tức giận của mình sắp lấn át cảm giác tội lỗi đối với Bùi Thanh. Anh duỗi thẳng rồi lại cuộn tròn các ngón tay, lặp đi lập lại động tác giống như nắm tay này vài lần, khoảng nửa phút sau, anh bình tĩnh, "Có đói không? Muốn ăn gì không?"

Mạc Doãn lắc đầu.

Bùi Minh Sơ im lặng.

Anh không biết phải làm sao để bù đắp cho Mạc Doãn.

Chuyện như thế này, làm thế nào mới có thể bù đắp cho đủ đây? Bùi Minh Sơ không biết.

Buổi tối có người đem sim điện thoại tới, mấy người hầu hễ nhận được đồ từ bên ngoài là phải báo cáo lại cho Bùi Minh Sơ, sắc mặt Bùi Minh Sơ lại u ám, "Đưa cho em ấy đi."

Người hầu đưa sim điện thoại cho Mạc Doãn, hắn nhét sim vào điện thoại di động của mình.

Trong điện thoại lập tức hiện lên rất nhiều nhật ký cuộc gọi, tên của Bùi Minh Sơ liên tục hiện lên.

Người hầu hỏi, "Sao cậu vẫn còn mặc đồ ngoài thế này? Có cần tôi giúp cậu thay đồ ngủ không?"

"Không cần đâu."

Người hầu "ừm" một tiếng rồi nói, "Cậu cần gì, muốn ăn gì hay muốn đi đâu thì cứ nói, đừng sợ làm phiền chúng tôi."

Mạc Doãn ngẩng đầu nhìn người hầu, vẻ mặt người hầu rõ ràng cung kính hơn trước đây rất nhiều, Mạc Doãn mỉm cười nói, "Được."

Buổi tối Mạc Doãn không ra ngoài ăn, người hầu mang đồ ăn vào phòng hắn, sau một giờ mới thu dọn, các món ăn gần như còn nguyên vẹn.

"Cậu ấy nói không muốn ăn," người hầu báo lại, "Còn nữa, cậu ấy vẫn còn mặc bộ vest kia, tôi có bảo là giúp cậu ấy thay áo ngủ, nhưng cậu ấy không chịu, rồi cứ mặc như thế đến giờ."

Bùi Minh Sơ nói, "Tôi biết rồi."

Phòng ngủ vẫn còn có ánh sáng phát ra ngoài khe cửa, Bùi Minh Sơ gõ cửa, "Tiểu Doãn."

Một lúc sau, bên trong mới có tiếng trả lời, "Mời vào."

Bùi Minh Sơ đẩy cửa bước vào. Mạc Doãn đang ngồi trước cửa sổ sát đất, quay lưng về phía cửa, từ góc nhìn của Bùi Minh Sơ, anh có thể nhìn thấy hai cánh tay mảnh khảnh của Mạc Doãn trên tay vịn xe lăn trong bộ âu phục màu đen.

Đúng là hắn chưa thay quần áo.

Bùi Minh Sơ cũng không thay quần áo, anh đã quen rồi.

Nhưng Mạc Doãn hiếm khi như vậy.

Bùi Minh Sơ bước tới hỏi, "Bữa tối không hợp khẩu vị của em à?"

"Không phải, tôi chỉ không đói thôi."

Bùi Minh Sơ trầm mặc một lát, dịu dàng nói, "Vậy có muốn đi ngủ không?"

"Tôi không buồn ngủ."

Bùi Minh Sơ xoay người ngồi xuống trên sô pha bên cạnh, ánh mắt dịu dàng bao phủ Mạc Doãn, "Anh ở cùng em, được không?"

Mạc Doãn quay người lại, ánh mắt và vẻ mặt có chút phức tạp, "Không được."

Bùi Minh Sơ hỏi, "Tại sao?"

"Không có tại sao gì hết."

Bùi Minh Sơ cúi đầu, sau đó đứng dậy. Khi đi ngang qua xe lăn của Mạc Doãn, anh đột nhiên không nói gì mà bế thốc hắn lên, Mạc Doãn vung tay khua khoắng trong không trung, vươn tay nắm lấy cổ áo của Bùi Minh Sơ.

Bùi Minh Sơ im lặng bế hắn đến bên giường. Sau khi đặt người xuống thì lập tức nắm nút thắt trên cà vạt trên Mạc Doãn kéo xuống. Mạc Doãn giữ lấy tay Bùi Minh Sơ, móng tay hắn cắm sâu vào mu bàn tay anh bật ra vết máu, Bùi Minh Sơ lại dường như chẳng hề để ý đến chuyện đó, anh vẫn tập trung cởi cúc áo khoác âu phục, toàn thân Mạc Doãn có vẻ cực kỳ căng thẳng, run rẩy không ngừng, cả khuôn mặt như đã dùng hết sức lực, đến khi Bùi Minh Sơ cởi đến chiếc cúc áo thứ hai, cuối cùng hắn cũng bật khóc, "Đừng mà..."

"Xin anh đừng..."

Bùi Minh Sơ cúi mặt, đặt ngón tay lên chiếc khóa vỏ sò mát mẻ, cúi xuống ôm chặt Mạc Doãn, "Được rồi, khóc được thì tốt rồi."

Mạc Doãn khóc đến nghẹt thở, lồng ngực phập phồng, cổ họng nghẹn ngào, khàn khàn, vừa khóc vừa xin lỗi không lung tung hết cả lên.

"Thực xin lỗi, Bùi Thanh, tôi sai rồi, thực xin lỗi..."

"Xin lỗi, tôi không cố ý đâu."

"Xin anh đó, tôi đã sai rồi, tôi sai thật rồi."

"Tôi sẽ không bao giờ gặp lại anh ấy nữa..."

Bùi Minh Sơ ôm chặt lấy hắn, hốc mắt nóng rực cay nhức, "Không sao đâu, ngoan nào, Tiểu Doãn, không sao đâu, hiện tại em đã an toàn rồi."

Mạc Doãn khóc không biết bao lâu, đến khi giọng hắn dần dần trầm xuống, lả người mệt mỏi mới không khóc được nữa.

Bùi Minh Sơ chậm rãi buông hắn ra, nhìn thấy đôi mắt hắn mờ đi vì khóc, mí mắt sưng đỏ, trái tim anh như bị dao đâm. Sai lầm mà cả hai đã phạm phải, những gì Mạc Doãn phải gánh chịu và những gì anh phải gánh chịu là hoàn toàn khác nhau.

Anh cho rằng Bùi Thanh ít nhất cũng có chút chân thành đối với Mạc Doãn, dù có mất trí đến đâu cũng không nên làm tổn thương Mạc Doãn.

Bùi Minh Sơ vuốt ve gương mặt hắn, trên mặt hiện lên một tia đau lòng không thể che giấu.

Cách làn nước mắt, Mạc Doãn hơi nghiêng đầu, nhìn anh với vẻ mặt vừa ngơ ngác vừa đau đớn, hắn đột nhiên dùng lực nắm lấy cổ tay Bùi Minh Sơ, ngẩng đầu lên hôn anh.

Lần cuối cùng họ hôn nhau đã dẫn đến một kết quả khủng khiếp như vậy, hẳn là phải lưu lại bóng ma trong lòng hai người.

Nhưng ngay khi hai đôi môi chạm vào nhau, sức hút mạnh mẽ vốn bị cố tình kìm nén lập tức bộc phát.

Đầu lưỡi của họ gần như quấn vào nhau không chút do dự.

Có lẽ chỉ là có quá nhiều thứ không nên, không thể, không đúng... khiến bọn họ càng khao khát nhau không thể kiềm chế được... Hai tay Bùi Minh Sơ ôm lấy mặt Mạc Doãn, cúi đầu xuống hôn Mạc Doãn thật sâu. Mạc Doãn hít thở thật sâu, thỉnh thoảng lại "hừ" nhẹ một tiếng xao xuyến lòng người. Hắn buông cổ áo của Bùi Minh Sơ ra, vuốt ve một bên cổ của Bùi Minh Sơ rồi chậm rãi dời lên gương mặt góc cạnh của anh.

Nụ hôn thân mật như vậy gợi lại những kỷ niệm của khoảng thời gian đó.

Bất giác nụ hôn dừng lại.

Hô hấp dồn dập nhìn về đối phương.

Một đôi mắt đỏ hồng, ẩm ướt trong suốt, tràn đầy sự dịu dàng và bao dung vô hạn. Hai người nhìn nhau một lúc lâu, không ai nói gì, không ai cử động, không tiến thêm một bước cũng không tách rời nhau ra, tựa như thời gian đã đứng yên.

Dần dần, ánh mắt của hai người quấn quýt quyện hòa vào nhau, như có một sợi dây vô hình nào đó trói buộc họ lại với nhau, không thể tách rời, cho dù biết điều này có thể không đúng, nhưng cũng không có cách nào chống lại lực hấp dẫn này.

Bùi Minh Sơ chậm rãi cúi mặt xuống, hôn phớt lên môi Mạc Doãn như chuồn chuồn lướt nước.

Mạc Doãn nhắm mắt lại. Nụ hôn của Bùi Minh Sơ rơi xuống chóp mũi, giữa lông mày và trán hắn như một cơn mưa nhỏ nhẹ nhàng, hôn thật sâu lên trán hắn rồi lại hôn lên bờ môi hắn.

Lần này, họ hôn nhau say đắm hơn, như thể đã không còn gì để mất.

Chẳng biết từ bao giờ, tất cả cúc áo của Mạc Doãn đã bị cởi bỏ.

Chiếc đèn chùm trong phòng sáng rực chói mắt, soi rõ từng lớp dấu hôn trên người Mạc Doãn.

Những vết hôn này có đậm có nhạt, vết cũ in hằn ở mép vết hôn, có thể tưởng tượng người hôn Mạc Doãn háo hức muốn để lại dấu ấn trên từng tấc cơ thể hắn đến mức nào.

Mạc Doãn khoanh tay che thân, hơi quay mặt lại, đôi mắt khô khốc dường như sắp bật khóc lần nữa.

Bùi Minh Sơ thở mạnh, thì thầm, "Xin lỗi em. "

Mạc Doãn nhắm mắt lại, cánh tay run rẩy.

Bùi Minh Sơ hôn lên trán hắn, "Tiểu Doãn, anh yêu em." 'Anh xin lỗi, lẽ ra anh nên nói với em sớm hơn. Giọng nói của Bùi Minh Sơ vừa dịu dàng lại vừa trầm tĩnh, anh yêu em, em có bằng lòng ở bên anh không?

Hai tay Mạc Doãn ôm mình thật chặt, nước mắt không ngừng tuôn rơi, Bùi Minh Sơ cúi đầu hôn lên mắt hắn, "Đừng khóc, không sao đâu, không sao mà...

Mạc Doãn đột nhiên buông tay ra, hắn ôm cổ Bùi Minh Sơ, giọng run lẩy bẩy, "Anh tắt đèn được không?"

Xung quanh tối tăm tĩnh lặng, cuối cùng họ cũng mở lòng thẳng thắng với nhau. Toàn thân Bùi Minh Sơ nóng hổi, khi anh ôm lấy hắn, toàn thân Mạc Doãn khẽ run lên, ngay cả phần thân dưới dường như cũng run rẩy một chút.

Hai tay Bùi Minh Sơ đỡ lấy cơ thể mềm mại của Mạc Doãn

Anh cúi đầu hôn hắn dịu dàng, Mạc Doãn "A" một tiếng rồi vội vàng nói, "Đừng -"

"Là anh."

Giọng nói điềm đạm của Bùi Minh Sơ vang lên, anh lại cúi đầu hôn chỗ này một chút chỗ kia một chút thật dịu dàng, Mạc Doãn run rẩy, dùng cả hai tay nắm lấy tấm chăn dưới người, "Bùi Minh Sơ..."

"Ừ, là anh." "Bùi Minh Sơ..."

"Anh đây."

Mạc Doãn không ngừng gọi tên anh, muốn xác nhận hết lần này đến lần khác, cho đến khi hắn cắn môi không nói được một câu hoàn chỉnh nữa.

Mạc Doãn chưa từng trải qua loại cảm giác này với Bùi Thanh, bụng dưới căng cứng đến mức hắn yếu ớt mà mạnh mẽ cong lên, liên tục bay lên rồi hạ xuống trong khoái cảm...

Hắn mơ hồ nghe thấy Bùi Minh Sơ ghé vào tai mình hỏi, "Được không, Tiểu Doãn?" Môi Bùi Minh Sơ ấm áp ẩm ướt, hôn xuống vành tai hắn đến ướt đẫm.

Mạc Doãn thì thầm "Ừm".

Những gì xảy ra tiếp theo cũng giống như Bùi Thanh đã làm với hắn.

Bùi Minh Sơ vừa đút vào đã cảm thấy bên trong Mạc Doãn thật nhạy cảm, thuần thục co rút lại cắn anh một cái, trong lòng anh hơi xót xa, nhỏ giọng hỏi, "Em có thấy khó chịu không?"

Trong bóng tối, Mạc Doãn cắn ngón tay lắc đầu, tóc cũng theo đó lắc lư lay động.

Bùi Minh Sơ rất dịu dàng và chậm rãi, có lẽ là muốn xoa dịu yêu chiều Mạc Doãn, nhưng Mạc Doãn đã quen với tiết tấu nhanh mạnh dữ dội của Bùi Thanh, thỉnh thoảng y cũng có chậm chạp, nhưng chỉ để chuẩn bị cho đợt tấn công tiếp theo mà thôi, ngược lại Bùi Minh Sơ rất kiên nhẫn, từ đầu đến cuối chỉ di chuyển đều đều không nhanh không chậm.

Khoái cảm vẫn tràn trề, nhưng vẫn khiến người ta cảm thấy không đủ.

Bùi Minh Sơ nhẹ nhàng vuốt ve dọc theo đùi hắn, thỉnh thoảng sẽ chạm vào bộ phận mà hắn còn cảm giác, thỉnh thoảng lại không, loại cảm giác như có như không này khiến người ta thật khó có thể chịu được.

Mạc Doãn vốn muốn dùng ý chí của người tự nhiên để chịu đựng đến cùng, nhưng ở thế giới này hắn không có tinh thần lực, ý chí và thể chất của người phi tự nhiên đều kém đến kinh người, hắn không nhịn được phát ra tiếng khóc nức nở khe khẽ.

Bùi Minh Sơ dừng lại, hỏi hắn không thoải mái ư?

Mạc Doãn cắn răng không trả lời, Bùi Minh Sơ cúi người xuống, hơi thở nóng hổi phả vào mặt, mùi nước hoa nhẹ nhàng do nhiệt độ cơ thể tỏa ra bao quanh Mạc Doãn, "Nói anh nghe, khó chịu ở chỗ nào? Muốn dừng lại à?"

Mạc Doãn vẫn cắn răng, trạng thái tĩnh lặng như vậy quả thực khiến người ta muốn phát điên, nhưng hắn lại không cách nào khống chế được cơ thể mình, chỉ có thể thì thào nhỏ nhẹ như muỗi, "...Nhanh lên."

"Cái gì"

"Nhanh một chút......"

Mạc Doãn buông tay ra khỏi chăn, vòng tay qua cổ Bùi Minh Sơ, áp môi vào một bên cổ anh, vội vàng nói, "Nhanh hơn nữa đi, tôi, tôi muốn..."

Sự tĩnh lặng vẫn tiếp tục, đến khi Mạc Doãn gần như sắp khóc, Bùi Minh Sơ mới cử động. Một cú thúc thật sâu và mạnh mẽ.

Mạc Doãn rên rỉ thành tiếng.

Sau đó, hắn cắn vào bả vai Bùi Minh Sơ.

Vừa nãy Bùi Minh Sơ chậm rãi tưởng chừng như vô cảm, nhưng lúc này đây anh thúc cú nào cũng sâu cũng tàn nhẫn, hai tay cứ giữ rịt lấy vòng eo thon thả của Mạc Doãn. Mạc Doãn cắn mạnh vào vai Bùi Minh Sơ, nhưng dường như chẳng hề hấn gì với anh, thịt cơ đùi va chạm vào đôi mông mềm mại của Mạc Doãn vang lên tiếng bạch bạch trong căn phòng trống trải khác thường khiến mọi người đỏ mặt. Bất tri bất giác hai người lại hôn nhau, Bùi Minh Sơ ngửi thấy mùi máu nhàn nhạt trong miệng Mạc Doãn.

Như mùi vị của ngày hôm đó.

Trong lòng Bùi Minh Sơ dâng lên cảm giác áy náy, nhưng đồng thời cũng không nhịn được hôn hắn càng sâu.

Sự hấp dẫn giữa họ không thể bị cắt đứt cho dù là cái chết...

Bùi Minh Sơ bật ngọn đèn nhỏ ở đầu giường, Mạc Doãn ngủ say rồi, một bên mặt trắng nõn áp vào chiếc gối màu nâu, cả khuôn mặt trắng hồng hồng hào, cho dù ngủ say cũng giống như vẫn còn có chút khó chịu.

Ngón tay Bùi Minh Sơ nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của hắn, ánh mắt tràn đầy yêu thương, anh cúi người vòng tay ôm lấy Mạc Doãn, nhẹ nhàng hôn lên trán hắn.

Cánh tay khỏe mạnh ôm lấy chàng trai trẻ yếu đuối, bảo vệ hắn như một tù nhân.

Cảm giác thoải mái đã lâu không có cuồn cuộn tràn về, Bùi Minh Sơ ôm lấy Mạc Doãn, dần dần nhắm mắt lại.

Đợi đến khi anh ngủ say, người dường như đã ngủ say bên cạnh mới lặng lẽ mở mắt.

Sau sự cố lần này, mặc dù lý do và thời điểm hắn "đau khổ khóc lóc" hơi khác với những gì mà hắn mong đợi nhưng hiệu quả dường như cũng tương tự nhau.

Bùi Thanh...Bùi Minh Sơ...

Đôi mắt của Mạc Doãn lóe sáng.

Trong quá trình huấn luyện, các nhân vật phản diện thường có một phân đoạn nhiệm vụ rất phổ biến —— nếu nhân vật chính ngốc nghếch thực sự không thể nhận ra hắn là người xấu thì hắn phải tự mình thú nhận điều đó, thường được gọi là "Tự đâm xe mình."

Ban đầu Mạc Doãn nghĩ bụng, cái phân đoạn này thật ngu ngốc, nhưng dần dần hắn lại yêu thích nó.

Làm chuyện xấu mà không để lại tên tuổi thì thật nhàm chán biết bao.

Nghĩ đến cảnh tượng đứng trước mặt nhân vật chính, kể lại chi tiết mình đã làm bao nhiêu điều xấu xa với họ, sau đó nhìn nhân vật chính thay đổi sắc mặt rồi suy sụp buồn bã, loại khoái cảm này... mới kích thích làm sao!

Như thể trong tay hắn có vô số lưỡi dao sắc bén, muốn đâm hướng nào thì đâm hướng đó, muốn chọc ai thì chọc người đó, nhưng người ta lại không thể đề phòng, cũng không còn sức để tự vệ, cuối cùng chỉ có thể chết một cách đau đớn dưới lưỡi dao sắc bén của hắn ...

Nhờ "sáng ý" của Bùi Minh Sơ, hắn đã tìm được thời điểm tốt nhất.


28/O3/2O24
Chương trước Chương tiếp
Loading...