Nghề Đóng Vai Phản Diện - Đống Cảm Siêu Nhân
Chương 104: Đối đầu
Aqier nhìn thoáng qua đã nhận ra nhà vua già. Thời điểm vị vua già qua đời, Aqier đã trà trộn vào các tu sĩ để cầu nguyện cho ông. Tất nhiên là anh ta muốn nguyền rủa ông thì đúng hơn. Nhưng khi nhìn thấy vị vua già xanh xao gầy gò hệt như một ông già bình thường thì anh ta vẫn chọn cách cầu nguyện đàng hoàng. Anh ta cũng vô cùng ấn tượng trước khuôn mặt kỳ dị bị lửa thiêu rụi của nhà vua mới.
Aqier nhận ra nhà vua, theo bản năng chạm tay vào khẩu súng trên thắt lưng. Ẩn giấu trong cơ thể chàng trai trẻ vui vẻ hay tươi cười là một gã sát thủ khát máu, sẵn sàng xuất hiện bất cứ lúc nào.
Giám mục đẩy nhẹ đảng cách mạng, chạm tay ngay vị trí móc súng của Aqier. Lúc Aqier còn đang sững sờ thì giám mục đứng dậy nói: "Đức vua."
Nhà vua không nhận ra Aqier ngay. Đập vào mắt y là một chàng trai trẻ đẹp trai, cao ráo, mũi cao thẳng và nụ cười tươi tắn, có vẻ rất thân thiết với giám mục. Tệ nhất là giám mục cũng đang mỉm cười, một nụ cười rất tươi vui điềm tĩnh. Nhà vua chưa bao giờ nhìn thấy giám mục cười với mình như thế này.
Một sự ghen tị mãnh liệt bóp nghẹt trái tim nhà vua. Hai tay y nắm chặt dây cương, tấm da thô và găng tay kêu cót két.
Bên sông cực kỳ yên tĩnh, gió thổi xào xạc qua đám cỏ khô.
Nhà vua chuyển sự chú ý từ giám mục sang Aqier. Lúc này, y cuối cùng cũng nhìn thấy manh mối từ đôi mắt có vẻ sống động và thực tế nhưng lại ẩn chứa ý định giết người lạnh lùng. Nhà vua lại chuyển tầm mắt sang giám mục một lần nữa. Vẻ mặt giám mục hết sức bình tĩnh, nửa người che hờ đảng cách mạng phía sau anh.
Tốt lắm.
Được lắm.
Bầu không khí rất khác thường, ngay cả một người có đầu óc đơn giản như Aqier cũng cảm nhận được. Anh ta nghĩ chắc nhà vua đã phát hiện ra thân phận của mình, vì vậy cẩn thận lại gần giám mục, "Eugene..."
Cách gọi thân mật của Aqier với giám mục khiến đôi mắt của nhà vua lóe lên. Nhà vua đột ngột quay mặt lại nhìn khu rừng rậm rạp bên cạnh. Sự ghen tị đơn thuần đã không còn đủ để diễn tả tâm trạng của y lúc này. Giờ khắc này đây y tựa hồ như đột nhiên rơi vào lửa, hai má nóng bừng, cổ nóng bừng, cảm giác bỏng rát gần như lan khắp toàn thân.
Lặng lẽ hít sâu hai hơi, nhà vua lại quay mặt lại: "Giám mục." Giọng nói hơi khàn khàn, bình tĩnh nói: "Thật trùng hợp."
Bill cũng rất ngạc nhiên khi nhìn thấy giám mục. Anh muốn tiếp tới chào hỏi, nhưng cảm thấy xung quanh nhà vua dường như có một bầu không khí căng thẳng nên vẫn im lặng, lúc này mới lên tiếng, "Giám mục, ngài du học gần đây sao? Xem ra những người đến đảo Falkland đều vô ích rồi." anh cười nói, "Cũng may là ngài không đến đảo Falkland đấy, nhà vua rất lo cho ngài."
Giám mục quay mặt về phía nhà vua, tuy không nhìn thấy gì nhưng hắn có thể cảm nhận được lúc này nhà vua đang rất khó chịu.
"Đức vua đang định đi đâu?"
Nhà vua không trả lời, Bill nhìn vào mặt nhà vua và trả lời thay y: "Đức vua đến đây để kiểm tra thái ấp."
"Ồ," giám mục nói, "Đức vua thật siêng năng."
Không biết vì sao, Bill cảm thấy bầu không khí có chút xấu hổ, anh lại nhìn về phía nhà vua, cố gắng đoán xem y đang nghĩ gì. Đáng tiếc, anh không nhìn ra được biểu tình của nhà vua lúc này có ý nghĩa gì.
Sắc mặt nhà vua lạnh như băng, hành động cực kỳ kiêu ngạo, liếc nhìn Aqier với ánh mắt phê phán và khinh thường, không thèm chào hỏi, liền kéo dây cương dẫn đầu đoàn kỵ binh dài về hướng đường đi.
Bill thậm chí còn không kịp phản ứng, suýt nữa đã tụt lại phía sau đội, vội vàng nói với giám mục: "Hẹn gặp lại ngài, nhớ phải cẩn thận đấy nhé."
Aqier nhìn chằm chằm vào kỵ binh, nhổ toẹt xuống đất, "Đám quý tộc cao quý."
"Ngài ấy là vua," giám mục nói.
"Nhưng cậu đã rửa tội cho y, y là tín đồ của cậu!" Aqier lẩm bẩm, "Y thật kiêu ngạo, giống như anh trai y vậy." Aqier kiềm chế sự bất mãn của mình, "Cậu muốn quay về vương đô thật à?" Chúng ta phải xin y tha thứ thật ư?" Tâm trạng của Aqier đột nhiên dâng cao, anh ta tức giận nói: "Tôi sẽ giết y, chưa chắc chúng ta không đánh bại được bọn họ."
So với Bernard, Aqier rõ ràng là người có đầu óc đơn giản đến mức gần như ngu ngốc, không hiểu gì cả và coi chính trị chỉ là một vụ ám sát đơn giản.
"Chúng ta về vương đô đi." Giám mục ngồi xuống, "Kiểm tra thái ấp là một công việc lâu dài, chúng ta có thể ở vương đô nghỉ ngơi hai ba tháng."
Aqier cũng ngồi xuống, đột nhiên không muốn được giám mục làm lễ rửa tội nữa, thậm chí còn cảm thấy xấu hổ vì mình có thể cao quý như một vị vua. Thôi bỏ đi, anh ta chỉ là một tên nông dân chân lấm tay bùn, nhưng nếu nói riêng về tính cách thì nhất định chưa chắc đã thua đám quý tộc kiêu ngạo đó.
Aqier có chút chán nản, mùi thơm của thức ăn cũng không làm anh ta vui vẻ nữa. Giám mục nhắc nhở anh ta hình như có mùi khét, thế là anh ta mới vội vàng nhặt con chim rừng đang nướng trên lửa lên.
"Tệ quá..." Aqier cười khổ nói, "Hình như tôi làm hỏng hết rồi."
"Không sao," giám mục nói, "chúng ta còn thức ăn khác, bánh mì là đủ rồi."
Aqier cảm thấy được an ủi đôi chút, cảm thấy Eugene không hề thay đổi. Dù bây giờ hắn đã là giám mục nhưng họ vẫn là bạn tốt của nhau.
"Tôi sẽ nướng bánh mì." Aqier lật cành cây có con chim hoang ở trên. "Bên trong chắc có thể ăn được. Tôi sẽ xé nó ra và cho vào bánh mì ăn. Sẽ ngon lắm."
Giám mục không trả lời, tâm trí hắn vẫn còn vương vấn về vị vua đột nhiên xuất hiện và vội vã rời đi.
Vì bị mù nên giám mục không thể nhìn thấy nét mặt của nhà vua mà chỉ có thể tưởng tượng qua giọng nói, giọng điệu và hơi thở của y.
Hắn cảm thấy dường như nhà vua rất tức giận. Hắn cứ tưởng y sẽ nổi điên lên, giận dữ hung hăng ghê gớm lắm, còn cho rằng hành động của mình và Aqier chắc chắn sẽ gây ra một số hiểu lầm cho nhà vua vốn đã có mối quan hệ thân mật với hắn, nhưng không ngờ rằng nhà vua sẽ bỏ đi.
Thú vị đấy! Vậy ra nhà vua chẳng phải cố ý tìm kiếm hắn mà chỉ tình cờ đi ngang qua Clay khi đang kiểm tra thái ấp thôi sao? Giám mục nhướng mày tự hỏi, liệu có sự trùng hợp như vậy không? Hắn chỉ mới đi được hơn một tháng, nhà vua đã kiểm tra thái ấp và ngay lập tức chọn một nơi hẻo lánh như Clay?
Giám mục có vẻ trầm ngâm, Aqier đang dùng dao cắt bỏ phần da bị khét thì thấy vành tai của giám mục khẽ nhúc nhích, mặt quay sang trái.
"Bên trong cháy khét hết rồi..." Aqier xấu hổ ngẩng mặt lên, nhìn thấy khuôn mặt kỳ lạ của giám mục hướng về phía con đường, sau đó bên tai vang lên tiếng vó ngựa dồn dập.
Aqier còn chưa kịp phản ứng đã thấy nhà vua vươn tay ra, chộp lấy giám mục ẵm lên ngựa, động tác nhanh như chớp, gần như chỉ trong chớp mắt! Chiếc khăn trùm đầu của giám mục rơi xuống, để lộ mái tóc vàng óng ả. Lúc này Aqier mới nhận ra chuyện gì đã xảy ra.
"Này ——"
Aqier giơ con dao và cành cây bị cháy lên, khiếp sợ chỉ vào con ngựa thuần chủng cao lớn trước mặt. Nhà vua một tay nắm lấy dây cương, tay kia ôm chặt giám mục. Y quay lại lạnh lùng liếc nhìn Aqier. Trông ánh mắt còn đáng sợ hơn những vết sẹo trên mặt.
Con ngựa chạy vào rừng, một hơi bước qua những lớp lá khô rồi giảm tốc độ rồi dừng lại theo hiệu lệnh của chủ nhân.
Nhà vua dùng một tay đỡ thẳng giám mục lên, thở hổn hển vào cổ giám mục, "Mẹ kiếp, em dám rời khỏi vương đô mà không nói một lời."
"Tôi nói rồi mà," Giám mục hô hấp cũng gấp gáp, nhà vua khống chế hắn quá chặt, ngựa chạy quá nhanh gập ghềnh, hắn bị ngựa nghiêng sang một bên nên tư thế rất gượng ép, "Tôi đã nói với ngài mà tôi muốn đi du học."
"Đừng kiếm cớ."
Nhà vua áp chóp mũi vào cổ giám mục, mỗi lời nói, hơi thở của y phả vào da thịt giám mục: "Em có biết ta lo lắng đến thế nào không?!"
"Lo lắng?" Giám mục lạnh nhạt cười, "Tôi đâu có yếu ớt như vậy."
"Thôi nào, em biết ta không có ý đó mà ——"
Nhà vua cuối cùng cũng áp môi mình vào môi của giám mục. Khoảnh khắc bốn phiến môi chạm nhau, nỗi khao khát và ghen tị của nhà vua bùng phát không thể kiềm chế. Y hôn giám mục một cách mãnh liệt, như muốn nhai nát đầu lưỡi của hắn. Điều khiến nhà vua cảm thấy phấn khích là giám mục đang hôn đáp lại y. Hai người hôn nhau say đắm trên lưng ngựa. Nhà vua dùng tay ôm chặt lấy eo của giám mục, nụ hôn dần trở nên ướt át.
"Eugene..." Giọng điệu của nhà vua chua chát, "Em để hắn gọi em như vậy..."
Giám mục thở hổn hển, mỉm cười, hơi thở ẩm ướt và ấm áp sau nụ hôn: "Đúng vậy, anh ta luôn gọi tôi như vậy."
Nhà vua trừng mắt nhìn giám mục một cách hung dữ, "Ta tưởng việc em thông đồng với Đảng Cách mạng không bao gồm khía cạnh này."
"Ai biết được?" giám mục bâng quơ nói.
Lồng ngực nhà vua phập phồng, tức giận đến gần như đau nhức, mặt nóng bừng, đồng thời toàn thân lại lạnh lẽo: "Eugene, đừng dùng cái này cố ý kích thích ta, làm cho ta khó chịu. Hãy nói cho ta biết, em với hắn ta có mối quan hệ đặc biệt gì không?"
"Tôi không muốn trả lời."
Nhà vua vội vàng nói: "Vậy là không".
Giám mục vẫn tỏ ra thờ ơ lặp lại, "Ai mà biết được chứ?"
Nhà vua xuống ngựa, ôm giám mục xuống theo. Y ép hắn dán sát vào một gốc cây lá to cao, lại hôn hắn lần nữa. "Eugene, em đang cố tình trêu chọc ta phải không?" Y mổ nhẹ vào môi hắn, "Ta thừa nhận là ta ghen, ta ghen đến phát điên lên được..." rồi lại hôn hắn, "Ta nhớ em. Vừa biết tin em rời đi, ta liền thu xếp mọi việc nhanh nhất có thể và vội vã đến tìm em ngay lập tức, ta đoán em sẽ quay về quê hương của mình. Eugene, chúng ta hiểu nhau thế đấy, hãy nói cho ta biết, hãy nói cho ta biết em không liên quan gì đến hắn ta..."
Mặc dù vị vua cao lớn, bề ngoài hung dữ và giọng điệu cáu kỉnh, hoàn toàn bao trùm giám mục yếu đuối. Ai nhìn vào cũng thấy rằng y đang bắt nạt giám mục tội nghiệp, giam người trước gốc cây và ép buộc quan hệ thể xác. Nhưng trong lòng giám mục và nhà vua đều biết điều rõ trong hai người họ ai mới là người chiếm thế thượng phong.
Giám mục đương nhiên có thể tiếp tục trêu chọc, chơi đùa với trái tim của nhà vua. Dù gì thì y cũng đã tình nguyện dâng hiến trái tim mình như vậy, chỉ cần vặn vẹo và đập nát nó thì nhà vua sẽ buồn bã và đau đớn, điều đó sẽ khiến hắn cảm thấy sung sướng.
Giám mục bình tĩnh nói, "Giữa hai chúng tôi không có quan hệ gì cả, ngược lại còn rất thân thiết với nhau."
Nụ hôn của nhà vua cứng đờ, ánh mắt dán chặt vào đôi mắt của giám mục. Đáng tiếc, đôi mắt của giám mục lại sâu như giếng, trống rỗng không có phản hồi.
"Thân đến mức nào?"
"Chuyện này quan trọng lắm à?" giám mục hỏi, "ngài nhất định phải nghe chi tiết sao?"
"......"
Nhà vua nghiến răng, cơ mặt run lên, hung hăng nói như một kẻ thích ăn quả đắng, "Được, ta rất muốn nghe!"
Môi giám mục giật giật, không biết vì sao mà đột nhiên cảm thấy không thể nói nên lời. Điều mà hắn yêu thích nhất là cảm giác đánh bại một thế lực mạnh mẽ, sức mạnh của đối thủ càng lớn thì đối kháng càng trở nên thú vị, hứng thú của hắn sẽ càng tăng cao. Mà trước mặt hắn đây, nhà vua gần như là trần trụi và không có khả năng tự vệ, bộc lộ mọi điểm yếu của mình mà không hề dè dặt. Cảm giác giống như đang bắt nạt một đứa trẻ không có khả năng tự vệ.
Sự im lặng của giám mục khiến trái tim bị tra tấn khó tả của nhà vua như lơ lửng trong không trung. Y cẩn thận xác định biểu cảm của giám mục, cố gắng tìm kiếm câu trả lời từ khuôn mặt của hắn.
Chúa ơi, yêu cầu của ta cũng chẳng nhiều nhặn gì, chỉ muốn ma quỷ dừng lại một lúc thôi...
Giám mục khẽ cau mày, kết thúc cuộc đối đầu ở đây theo ý mình, thản nhiên nói: "Xin lỗi, tôi không có sở thích này."
Đôi mắt nhà vua cẩn thận quét qua khuôn mặt giám mục, hai hàng lông mày nhíu lại, đôi mắt xanh lục, khóe miệng hơi nhếch lên... Trái tim đang bị siết chặt của y từ từ thả lỏng, tim đập rất nhanh, rốt cuộc cũng tìm về tri giác sau khoảnh khắc căng thẳng tột độ. Y lại cảm nhận được gió, cảm nhận được những chiếc lá và cảm nhận được mặt trời đang chiếu xuống từ trên đỉnh đầu mình.
Nhà vua tựa trán vào trán giám mục, đôi mắt trở nên dịu dàng nhưng cương nghị, hơi thở nóng hổi phả ra từ môi, y dứt khoát nói: "Eugene, em nói dối."
O7/O9/2O24