Nghe Bảo Anh Muốn Đánh Em - Trang 2
Chương 53: Thế giới trong phòng sách
Có những thứ mình nghĩ rằng sẽ không bao giờ có được, lại đến tay rất dễ dàng.
Đối với Nguyên Phi Hòa mà nói, sự tha thứ của Trần Mưu là tia hi vọng viễn vông xa vời, ai lại đi thương hại một con quái vật, một con quái vật vặn vẹo đâu chứ.
Trần Mưu ôm chặt lấy người yêu của mình, quên mất thời gian trôi đi, cho đến khi giọng nói của Nguyên Phi Hòa cất lên:
"Mưu Mưu."
Trần Mưu lúc này mới giật mình, cậu giơ tay lau khô nước mắt, nghẹn giọng trả lời:
"Nguyên Phi Hòa, hai ta cùng nhau sống tốt được không?"
Nguyên Phi Hòa không đáp, Trần Mưu chờ rất lâu dần mất đi tự tin, ngay lúc cậu chờ rằng bản thân sẽ không có được câu trả lời, Nguyên Phi Hòa buông lỏng Trần Mưu ra, sau đó nói:
"Đi với anh."
Hắn đi dậy, đi về phía phòng sách.
Phòng sách, đối với Trần Mưu mà nói là một nơi làm người ta cảm thấy không dễ chịu chút nào, cậu đã từng không giải thích được cảm giác ấy, nhưng ở thời gian mà bị Nguyên Phi Hòa đông lại, sau đó, những chuyện xảy ra kế tiếp, hết thảy cứ như hoang tưởng.
Nhưng mà Trần Mưu chỉ chần chờ trong chốc lát liền nện bước theo Nguyên Phi Hòa, sau khi cậu vào thế giới này, cậu không vào phòng sách một lần nào nữa.
Nguyên Phi Hòa móc chìa khóa ra, mở cửa phòng sách.
Căn phòng này đã rất lâu không có ai bước vào, cửa vừa mở ra thì liền ngửi được mùi tro bụi. Trần Mưu nhăn mũi, sau đó ho khan vài tiếng.
Nguyên Phi Hòa từ trước đến này luôn thích sạch sẽ lại đi ở đằng trước, hắn đi đến trước kệ sách, sau đó nói với Trần Mưu:
"Thứ tiếp theo mà anh cho em xem, chắc sẽ khiến em hận anh, dù vậy, em vẫn muốn biết chân tướng sao?"
Trần Mưu không phải là người có lòng hiếu kì cực mạnh, cậu cũng biết rõ có một số chuyện thà không biết còn tốt hơn, nhưng mà biểu cảm của Nguyên Phi Hòa lại làm cậu muốn khẳng định đáp án trong lòng mình, cậu nói:
"Đúng vậy, em nhất định phải biết."
Khóe miệng của Nguyên Phi Hòa gợi lên một nụ cười, hắn nói:
"Được, vậy anh sẽ cho em biết."
Hắn nói xong liền đè mấy quyển sách trên kệ sách xuống.
Sau một lát, kệ sách đột nhiên chấn động, sau đó từ từ tách ra, lộ ra một hang động đen nhánh.
Tuy Trần Mưu không muốn thừa nhận, nhưng ngay khi cậu nhìn thấy hang động kia liền không tự chủ được mà run rẩy, cậu nhớ lại hang động ở thời gian có vô số bản thân bị đông lại.
Nguyên Phi Hòa nhìn thấu suy nghĩ của Trần Mưu, hắn nói:
"Bên trong không có mấy thứ như em nghĩ đâu."
Nguyên Phi Hòa lại nói:
"Nhưng lại có thứ so với em nghĩ lại càng đáng sợ hơn."
Biểu cảm thả lỏng của Trần Mưu trong nháy mắt liền đọng lại, cậu thấy bên trong có vô số bản thân đã là chuyện cực kì đáng sợ rồi, cho nên cậu khó mà có thể tưởng tượng thêm. Chuyện đáng sợ hơn tưởng tượng của cậu mà Nguyên Phi Hòa nói, rốt cuộc là gì.
Nguyên Phi Hòa nói:
"Dù thế, em vẫn muốn xem sao?"
Lúc Nguyên Phi Hòa nói ra những lời này, cả người hắn xa cách, lạnh nhạt, nếu nói hắn đang chờ đáp án của Trần Mưu thì chi bằng nói hắn đang chờ phán quyết của cậu.
Trần Mưu nhìn Nguyên Phi Hòa, tảng băng trong lòng dần hòa tan.
Nguyên Phi Hòa dù có tệ đến thế nào thì cũng là người yêu của cậu, những chuyện cậu nên biết thì vẫn phải biết.
Trần Mưu hạ quyết tâm, trong lòng cậu tưởng tượng ra vô số hình ảnh máu me, sau đó cậu nói:
"Xem."
Nguyên Phi Hòa nhẹ nhàng ừ một tiếng, xoay người đi vào hang động, nhưng hắn còn chưa đi được hai bước đã xoay người, vươn tay về phía Trần Mưu.
Trần Mưu không chút do dự cầm lấy bàn tay trắng nõn, lạnh lẽo kia.
Đường hầm rất dài, còn có một ít mùi khó ngửi.
Nguyên Phi Hòa vừa đi, đường hầm liền từ từ sáng lê, Trần Mưu nhìn kĩ lại mới phát hiện bốn phía trên bức tường đều khảm đèn tường hoa mĩ, cùng với đường hầm thô ráp có vẻ không hợp nhau.
Trần Mưu nói:
"Còn bao nhiêu lâu mới đến?"
Nguyên Phi Hòa nắm thật chặt tay của Trần Mưu: "Nhanh thôi."
Qủa nhiên là nhanh, đi thêm chừng ba bốn phút, Trần Mưu nhìn thấy phía trước ẩn ẩn phát sáng, cậu nhanh chân sóng vai với Nguyên Phi Hòa, nhưng Nguyên Phi Hòa lại bước chậm lại.
Lúc sắp đi ra khỏi đường hầm, Nguyên Phi Hòa dừng lại.
Trần Mưu có chút khó hiểu, hỏi:
"Sao thế?"
Tay của Nguyên Phi Hòa lạnh đến dọa người, khuôn mặt của hắn hòa trong bóng đêm có chút đẹp đẽ khó hiểu, hắn nói:
"Anh sợ."
Lòng Trần Mưu mềm nhũn, cậu dịu giọng an ủi:
"Đừng sợ, có em ở đây."
Nguyên Phi Hòa lại nói:
"Anh sợ em."
Trần Mưu nói:
"Anh sợ em cái gì?"
Nguyên Phi Hòa trả lời:
"Anh sợ em, sẽ hận anh."
Trần Mưu nghe vậy, thở một hơi thật dài, cậu đọc được sự lo lắng trong mắt của Nguyên Phi Hòa, nhưng mà lúc này có nói gì cũng vô ích, vì thế cậu cũng chỉ thò đầu lại gần, hôn lên môi của Nguyên Phi Hòa.
Chỉ là một nụ hôn mang tính trấn an, đụng một cái liền thôi, Trần Mưu dùng trán mình cụng cụng vào trán của Nguyên Phi Hòa, cậu nói:
"Đừng sợ."
Nụ hôn này tiếp thêm dũng khí cho Nguyên Phi Hòa, hắn bình tĩnh lại, bước chân tiến về phía trước, tay hắn nắm chặt tay của Trần Mưu, nhẹ giọng nói:
"Mưu Mưu, em đừng hận anh."
Ánh sáng thình lình làm Trần Mưu không tự chủ được mà nhắm mắt, chờ cậu thích ứng rồi mới mở mắt ra nhìn toàn bộ hang động, sau đó cậu không biết mình nên bày ra biểu cảm gì.
Chỉ thấy bên trong hang động rất lớn này bày vô số giá gỗ tinh xảo, những cái giá gỗ đó cực kì cao cực kì lớn, chiếm hết toàn bộ không gian. Mà trên giá gỗ đó trưng rất nhiều quả cầu thủy tinh, trong những quả cầu đó còn có thể thấy Nguyên Phi Hòa và Trần Mưu, cũng giống như quả cầu thủy tình mà Trần Mưu lúc nãy vừa cầm trên tay, tất cả là một đống hỗn độn, mờ nhạt.
Miệng của Trần Mưu run run, cậu muốn nói câu gì đó tốt một chút nhưng lời tới môi lại không thốt ra được, nhưng Nguyên Phi Hòa ở bên cạnh cậu lại bày ra vẻ mặt chờ mong, hắn hi vọng Trần Mưu có thể nói ra đáp án mà hắn muốn.
Miệng của Trần Mưu nhúc nhích rất nhiều lần, mới hỏi một câu:
"Những thế giới đó, đều là thật hết sao?"
Nguyên Phi Hòa không muốn nói dối trước mặt Trần Mưu, trên thực tế, khi hắn mang Trần Mưu vào đây, hắn đã quyết định sẽ không ngụy trang trước mặt cậu, hắn nói:
"Là thật."
Trần Mưu nói:
"Những khuôn mặt của em và anh đó, cũng là thật?"
Nguyên Phi Hòa nói:
"Là thật."
Trần Mưu nói:
"Vậy vì sao quả cầu thủy tinh kia sẽ biến thành như thế này."
Cậu chỉ về một quả cầu thủy tinh hỗn độn.
Nguyên Phi Hòa nói:
"Bên trong quả cầu thủy tinh đó, hoặc là anh chết, hoặc là em chết."
Trần Mưu rất muốn bình tĩnh mà nói một câu: Không sao, anh làm gì em cũng ủng hộ.
Chỉ là cậu phát hiện bản thân không thể nói nên lời – dù cho đã luyện tập rất nhiều lần, cậu vẫn không thể.
Nguyên Phi Hòa thấy Trần Mưu chần chờ, trên mặt hắn xuất hiện cảm xúc nôn nóng, hắn nói:
"Mưu Mưu, vì sao không nói gì vậy?"
Hầu kết của Trần Mưu giật giật, cậu rất muốn làm ra biểu cảm không sao cả, càng muốn ôm Nguyên Phi Hòa vào ngực, nói cho hắn biết hết thảy đã có mình, chỉ là... chỉ là...
Cuối cùng, Trần Mưu vẫn bại trận, nói:
"Sao anh có thể từ bỏ được?"
Trong mắt của Nguyên Phi Hòa xuất hiện cảm xúc thất vọng, nhưng vẫn còn mồi lửa hi vọng đang cháy ở bên trọng, hắn nói:
"Bởi vì anh hận bọn họ."
Trần Mưu nói:
"Sao anh có thể làm như thế, có khác gì từ bỏ bản thân mình đâu."
Cậu nhớ đến trong quả cầu thủy tinh kia, mình bị xe đâm chết, và vẻ mặt tuyệt vọng của Nguyên Phi Hòa:
"Anh cùng từng ở trong quả cầu thủy tinh?"
Nguyên Phi Hòa nói:
"Đương nhiên."
Không thì vì sao hắn lại hận chính hắn.
Trần Mưu nói:
"Nếu đã như vậy, anh vì sao không thể... không thể..."
Nguyên Phi Hòa nói:
"Không thể cái gì? Không thể khoan dung sao?"
Trần Mưu cảm thấy hai chữ khoan dung này không thích hợp, cậu cũng không có quyền yêu cầu Nguyên Phi Hòa phải khoan dung, nhưng nhìn thấy những quả cầu thủy tinh được bày rậm rạp trước mặt, cậu lần nữa nghĩ đến Nguyên Phi Hòa tuyệt vọng, bi thương, đang sống sờ sờ bị bỏ đói đến chết.
Trần Mưu không muốn trách cứ Nguyên Phi Hòa, dù cho hắn có làm gì đi chăng nữa. Nhưng mà đồng thời, cậu không thể hiểu được Nguyên Phi Hòa, không thể hiểu được hắn đang trừng phạt ai, là Trần Mưu, hay là chính hắn?
Nguyên Phi Hòa nói:
"Anh khoan dung không được, Mưu Mưu, lúc anh biết tất cả mọi chuyện đều là do mình, anh đã không thể khoan dung được nữa rồi."
Trần Mưu cũng không biết nên nói gì, cậu đau lòng muốn chết, chỉ là khi nhìn những quả cầu thủy tinh kia, tay cậu không chịu được mà run lên.
Hi vọng trong lòng Nguyên Phi Hòa đang đứng bên cạnh dần dần mất đi theo sự trầm mặc của Trần Mưu, hắn dùng một giọng nói mang theo ý muốn cầu xin:
"Mưu Mưu, em tha thứ cho anh không?"
Trần Mưu nói:
"Em chưa bao giờ trách anh."
Ánh mắt của Nguyên Phi Hòa liền lạnh lùng, hắn buông lỏng tay của Trần Mưu.
Trong lòng của Trần Mưu bị nghẹn đến khó chịu, cậu nói:
"Anh... anh có thể để em một mình, để em bình tĩnh lại một chút được không?"
Nguyên Phi Hòa không nói gì.
Trần Mưu nói:
".... Em chỉ là, trong lúc nhất thời rất khó tiếp thu, nhưng mà Nguyên Phi Hòa à, thật sự, từ trước đến nay em chưa bao giờ trách anh."
Mặc dù bị Nguyên Phi Hòa của dòng thời gian kia đông cứng lại, Trần Mưu cũng chưa từng trách Nguyên Phi Hòa, những chuyện mà Nguyên Phi Hòa đã trả qua, cậu không thể tưởng tượng nổi.
Nguyên Phi Hòa không nhìn Trần Mưu, hắn đi đến cái giá gỗ bên cạnh, cầm lấy một quả cầu thủy tinh có thể thấy rõ cảnh vật bên trong.
Con ngươi của Trần Mưu đột nhiên co rút, câu nói ngăn cản còn chưa buông ra đã thấy Nguyên Phi Hòa giơ tay lên, sau đó nện mạnh xuống.
"Bốp."
Tiếng pha lê vỡ vụn vang lên, còn mang theo mùi máu, Trần Mưu nhìn thấy trên mặt đất chảy ra một lượng máu lớn màu đỏ tươi, nhiễm hết những mảnh vụn pha lê đang biến thành bùn đất.
Trần Mưu giận dữ hét lên:
"Nguyên Phi Hòa!! Anh điên rồi!!"
Nguyên Phi Hòa quay đầu, mặt không cảm xúc nhìn Trần Mưu, hắn nói:
"Mưu Mưu, em gạt anh."
Trần Mưu cứng họng, vội vàng đến đến bên cạnh Nguyên Phi Hòa, đè chặt tay của hắn lại, cậu nói:
"Nguyên Phi Hòa, anh đừng ép em có được không, em chỉ muốn bình tĩnh lại một chút thôi – xin anh."
Nguyên Phi Hòa vẫn không có biểu cảm gì, hắn dùng một cánh tay khác chỉ chỉ mảnh vỡ thủy tinh đầy đất, lạnh lùng nói:
"Em xem đi, Nguyên Phi Hòa của em đã chết rồi, em hiện tại, có phải bắt đầu hận anh rồi hay không?"
Trần Mưu tuyệt vọng nhìn Nguyên Phi Hòa, giọng nói của cậu run cực kì, cậu nói:
"Nguyên Phi Hòa, anh, anh có thể nào, đừng... như vậy được không?"
Nguyên Phi Hòa giơ tay sờ sờ môi của Trần Mưu, đôi môi thật mềm mại, cũng thật ấm áp, làm người ta muốn dán môi của mình lên nó, nhưng cũng chính đôi môi mê người như thế lại thốt ra những lời mà hắn không muốn nghe, vì thế, hắn cũng cho Trần Mưu đáp án, hắn nói:
"Anh không thể."
Đối mặt với một người đang ghen ghét đến sắp phát điên, còn có thể trông cậy được gì vào hắn.
Đối với Nguyên Phi Hòa mà nói, sự tha thứ của Trần Mưu là tia hi vọng viễn vông xa vời, ai lại đi thương hại một con quái vật, một con quái vật vặn vẹo đâu chứ.
Trần Mưu ôm chặt lấy người yêu của mình, quên mất thời gian trôi đi, cho đến khi giọng nói của Nguyên Phi Hòa cất lên:
"Mưu Mưu."
Trần Mưu lúc này mới giật mình, cậu giơ tay lau khô nước mắt, nghẹn giọng trả lời:
"Nguyên Phi Hòa, hai ta cùng nhau sống tốt được không?"
Nguyên Phi Hòa không đáp, Trần Mưu chờ rất lâu dần mất đi tự tin, ngay lúc cậu chờ rằng bản thân sẽ không có được câu trả lời, Nguyên Phi Hòa buông lỏng Trần Mưu ra, sau đó nói:
"Đi với anh."
Hắn đi dậy, đi về phía phòng sách.
Phòng sách, đối với Trần Mưu mà nói là một nơi làm người ta cảm thấy không dễ chịu chút nào, cậu đã từng không giải thích được cảm giác ấy, nhưng ở thời gian mà bị Nguyên Phi Hòa đông lại, sau đó, những chuyện xảy ra kế tiếp, hết thảy cứ như hoang tưởng.
Nhưng mà Trần Mưu chỉ chần chờ trong chốc lát liền nện bước theo Nguyên Phi Hòa, sau khi cậu vào thế giới này, cậu không vào phòng sách một lần nào nữa.
Nguyên Phi Hòa móc chìa khóa ra, mở cửa phòng sách.
Căn phòng này đã rất lâu không có ai bước vào, cửa vừa mở ra thì liền ngửi được mùi tro bụi. Trần Mưu nhăn mũi, sau đó ho khan vài tiếng.
Nguyên Phi Hòa từ trước đến này luôn thích sạch sẽ lại đi ở đằng trước, hắn đi đến trước kệ sách, sau đó nói với Trần Mưu:
"Thứ tiếp theo mà anh cho em xem, chắc sẽ khiến em hận anh, dù vậy, em vẫn muốn biết chân tướng sao?"
Trần Mưu không phải là người có lòng hiếu kì cực mạnh, cậu cũng biết rõ có một số chuyện thà không biết còn tốt hơn, nhưng mà biểu cảm của Nguyên Phi Hòa lại làm cậu muốn khẳng định đáp án trong lòng mình, cậu nói:
"Đúng vậy, em nhất định phải biết."
Khóe miệng của Nguyên Phi Hòa gợi lên một nụ cười, hắn nói:
"Được, vậy anh sẽ cho em biết."
Hắn nói xong liền đè mấy quyển sách trên kệ sách xuống.
Sau một lát, kệ sách đột nhiên chấn động, sau đó từ từ tách ra, lộ ra một hang động đen nhánh.
Tuy Trần Mưu không muốn thừa nhận, nhưng ngay khi cậu nhìn thấy hang động kia liền không tự chủ được mà run rẩy, cậu nhớ lại hang động ở thời gian có vô số bản thân bị đông lại.
Nguyên Phi Hòa nhìn thấu suy nghĩ của Trần Mưu, hắn nói:
"Bên trong không có mấy thứ như em nghĩ đâu."
Nguyên Phi Hòa lại nói:
"Nhưng lại có thứ so với em nghĩ lại càng đáng sợ hơn."
Biểu cảm thả lỏng của Trần Mưu trong nháy mắt liền đọng lại, cậu thấy bên trong có vô số bản thân đã là chuyện cực kì đáng sợ rồi, cho nên cậu khó mà có thể tưởng tượng thêm. Chuyện đáng sợ hơn tưởng tượng của cậu mà Nguyên Phi Hòa nói, rốt cuộc là gì.
Nguyên Phi Hòa nói:
"Dù thế, em vẫn muốn xem sao?"
Lúc Nguyên Phi Hòa nói ra những lời này, cả người hắn xa cách, lạnh nhạt, nếu nói hắn đang chờ đáp án của Trần Mưu thì chi bằng nói hắn đang chờ phán quyết của cậu.
Trần Mưu nhìn Nguyên Phi Hòa, tảng băng trong lòng dần hòa tan.
Nguyên Phi Hòa dù có tệ đến thế nào thì cũng là người yêu của cậu, những chuyện cậu nên biết thì vẫn phải biết.
Trần Mưu hạ quyết tâm, trong lòng cậu tưởng tượng ra vô số hình ảnh máu me, sau đó cậu nói:
"Xem."
Nguyên Phi Hòa nhẹ nhàng ừ một tiếng, xoay người đi vào hang động, nhưng hắn còn chưa đi được hai bước đã xoay người, vươn tay về phía Trần Mưu.
Trần Mưu không chút do dự cầm lấy bàn tay trắng nõn, lạnh lẽo kia.
Đường hầm rất dài, còn có một ít mùi khó ngửi.
Nguyên Phi Hòa vừa đi, đường hầm liền từ từ sáng lê, Trần Mưu nhìn kĩ lại mới phát hiện bốn phía trên bức tường đều khảm đèn tường hoa mĩ, cùng với đường hầm thô ráp có vẻ không hợp nhau.
Trần Mưu nói:
"Còn bao nhiêu lâu mới đến?"
Nguyên Phi Hòa nắm thật chặt tay của Trần Mưu: "Nhanh thôi."
Qủa nhiên là nhanh, đi thêm chừng ba bốn phút, Trần Mưu nhìn thấy phía trước ẩn ẩn phát sáng, cậu nhanh chân sóng vai với Nguyên Phi Hòa, nhưng Nguyên Phi Hòa lại bước chậm lại.
Lúc sắp đi ra khỏi đường hầm, Nguyên Phi Hòa dừng lại.
Trần Mưu có chút khó hiểu, hỏi:
"Sao thế?"
Tay của Nguyên Phi Hòa lạnh đến dọa người, khuôn mặt của hắn hòa trong bóng đêm có chút đẹp đẽ khó hiểu, hắn nói:
"Anh sợ."
Lòng Trần Mưu mềm nhũn, cậu dịu giọng an ủi:
"Đừng sợ, có em ở đây."
Nguyên Phi Hòa lại nói:
"Anh sợ em."
Trần Mưu nói:
"Anh sợ em cái gì?"
Nguyên Phi Hòa trả lời:
"Anh sợ em, sẽ hận anh."
Trần Mưu nghe vậy, thở một hơi thật dài, cậu đọc được sự lo lắng trong mắt của Nguyên Phi Hòa, nhưng mà lúc này có nói gì cũng vô ích, vì thế cậu cũng chỉ thò đầu lại gần, hôn lên môi của Nguyên Phi Hòa.
Chỉ là một nụ hôn mang tính trấn an, đụng một cái liền thôi, Trần Mưu dùng trán mình cụng cụng vào trán của Nguyên Phi Hòa, cậu nói:
"Đừng sợ."
Nụ hôn này tiếp thêm dũng khí cho Nguyên Phi Hòa, hắn bình tĩnh lại, bước chân tiến về phía trước, tay hắn nắm chặt tay của Trần Mưu, nhẹ giọng nói:
"Mưu Mưu, em đừng hận anh."
Ánh sáng thình lình làm Trần Mưu không tự chủ được mà nhắm mắt, chờ cậu thích ứng rồi mới mở mắt ra nhìn toàn bộ hang động, sau đó cậu không biết mình nên bày ra biểu cảm gì.
Chỉ thấy bên trong hang động rất lớn này bày vô số giá gỗ tinh xảo, những cái giá gỗ đó cực kì cao cực kì lớn, chiếm hết toàn bộ không gian. Mà trên giá gỗ đó trưng rất nhiều quả cầu thủy tinh, trong những quả cầu đó còn có thể thấy Nguyên Phi Hòa và Trần Mưu, cũng giống như quả cầu thủy tình mà Trần Mưu lúc nãy vừa cầm trên tay, tất cả là một đống hỗn độn, mờ nhạt.
Miệng của Trần Mưu run run, cậu muốn nói câu gì đó tốt một chút nhưng lời tới môi lại không thốt ra được, nhưng Nguyên Phi Hòa ở bên cạnh cậu lại bày ra vẻ mặt chờ mong, hắn hi vọng Trần Mưu có thể nói ra đáp án mà hắn muốn.
Miệng của Trần Mưu nhúc nhích rất nhiều lần, mới hỏi một câu:
"Những thế giới đó, đều là thật hết sao?"
Nguyên Phi Hòa không muốn nói dối trước mặt Trần Mưu, trên thực tế, khi hắn mang Trần Mưu vào đây, hắn đã quyết định sẽ không ngụy trang trước mặt cậu, hắn nói:
"Là thật."
Trần Mưu nói:
"Những khuôn mặt của em và anh đó, cũng là thật?"
Nguyên Phi Hòa nói:
"Là thật."
Trần Mưu nói:
"Vậy vì sao quả cầu thủy tinh kia sẽ biến thành như thế này."
Cậu chỉ về một quả cầu thủy tinh hỗn độn.
Nguyên Phi Hòa nói:
"Bên trong quả cầu thủy tinh đó, hoặc là anh chết, hoặc là em chết."
Trần Mưu rất muốn bình tĩnh mà nói một câu: Không sao, anh làm gì em cũng ủng hộ.
Chỉ là cậu phát hiện bản thân không thể nói nên lời – dù cho đã luyện tập rất nhiều lần, cậu vẫn không thể.
Nguyên Phi Hòa thấy Trần Mưu chần chờ, trên mặt hắn xuất hiện cảm xúc nôn nóng, hắn nói:
"Mưu Mưu, vì sao không nói gì vậy?"
Hầu kết của Trần Mưu giật giật, cậu rất muốn làm ra biểu cảm không sao cả, càng muốn ôm Nguyên Phi Hòa vào ngực, nói cho hắn biết hết thảy đã có mình, chỉ là... chỉ là...
Cuối cùng, Trần Mưu vẫn bại trận, nói:
"Sao anh có thể từ bỏ được?"
Trong mắt của Nguyên Phi Hòa xuất hiện cảm xúc thất vọng, nhưng vẫn còn mồi lửa hi vọng đang cháy ở bên trọng, hắn nói:
"Bởi vì anh hận bọn họ."
Trần Mưu nói:
"Sao anh có thể làm như thế, có khác gì từ bỏ bản thân mình đâu."
Cậu nhớ đến trong quả cầu thủy tinh kia, mình bị xe đâm chết, và vẻ mặt tuyệt vọng của Nguyên Phi Hòa:
"Anh cùng từng ở trong quả cầu thủy tinh?"
Nguyên Phi Hòa nói:
"Đương nhiên."
Không thì vì sao hắn lại hận chính hắn.
Trần Mưu nói:
"Nếu đã như vậy, anh vì sao không thể... không thể..."
Nguyên Phi Hòa nói:
"Không thể cái gì? Không thể khoan dung sao?"
Trần Mưu cảm thấy hai chữ khoan dung này không thích hợp, cậu cũng không có quyền yêu cầu Nguyên Phi Hòa phải khoan dung, nhưng nhìn thấy những quả cầu thủy tinh được bày rậm rạp trước mặt, cậu lần nữa nghĩ đến Nguyên Phi Hòa tuyệt vọng, bi thương, đang sống sờ sờ bị bỏ đói đến chết.
Trần Mưu không muốn trách cứ Nguyên Phi Hòa, dù cho hắn có làm gì đi chăng nữa. Nhưng mà đồng thời, cậu không thể hiểu được Nguyên Phi Hòa, không thể hiểu được hắn đang trừng phạt ai, là Trần Mưu, hay là chính hắn?
Nguyên Phi Hòa nói:
"Anh khoan dung không được, Mưu Mưu, lúc anh biết tất cả mọi chuyện đều là do mình, anh đã không thể khoan dung được nữa rồi."
Trần Mưu cũng không biết nên nói gì, cậu đau lòng muốn chết, chỉ là khi nhìn những quả cầu thủy tinh kia, tay cậu không chịu được mà run lên.
Hi vọng trong lòng Nguyên Phi Hòa đang đứng bên cạnh dần dần mất đi theo sự trầm mặc của Trần Mưu, hắn dùng một giọng nói mang theo ý muốn cầu xin:
"Mưu Mưu, em tha thứ cho anh không?"
Trần Mưu nói:
"Em chưa bao giờ trách anh."
Ánh mắt của Nguyên Phi Hòa liền lạnh lùng, hắn buông lỏng tay của Trần Mưu.
Trong lòng của Trần Mưu bị nghẹn đến khó chịu, cậu nói:
"Anh... anh có thể để em một mình, để em bình tĩnh lại một chút được không?"
Nguyên Phi Hòa không nói gì.
Trần Mưu nói:
".... Em chỉ là, trong lúc nhất thời rất khó tiếp thu, nhưng mà Nguyên Phi Hòa à, thật sự, từ trước đến nay em chưa bao giờ trách anh."
Mặc dù bị Nguyên Phi Hòa của dòng thời gian kia đông cứng lại, Trần Mưu cũng chưa từng trách Nguyên Phi Hòa, những chuyện mà Nguyên Phi Hòa đã trả qua, cậu không thể tưởng tượng nổi.
Nguyên Phi Hòa không nhìn Trần Mưu, hắn đi đến cái giá gỗ bên cạnh, cầm lấy một quả cầu thủy tinh có thể thấy rõ cảnh vật bên trong.
Con ngươi của Trần Mưu đột nhiên co rút, câu nói ngăn cản còn chưa buông ra đã thấy Nguyên Phi Hòa giơ tay lên, sau đó nện mạnh xuống.
"Bốp."
Tiếng pha lê vỡ vụn vang lên, còn mang theo mùi máu, Trần Mưu nhìn thấy trên mặt đất chảy ra một lượng máu lớn màu đỏ tươi, nhiễm hết những mảnh vụn pha lê đang biến thành bùn đất.
Trần Mưu giận dữ hét lên:
"Nguyên Phi Hòa!! Anh điên rồi!!"
Nguyên Phi Hòa quay đầu, mặt không cảm xúc nhìn Trần Mưu, hắn nói:
"Mưu Mưu, em gạt anh."
Trần Mưu cứng họng, vội vàng đến đến bên cạnh Nguyên Phi Hòa, đè chặt tay của hắn lại, cậu nói:
"Nguyên Phi Hòa, anh đừng ép em có được không, em chỉ muốn bình tĩnh lại một chút thôi – xin anh."
Nguyên Phi Hòa vẫn không có biểu cảm gì, hắn dùng một cánh tay khác chỉ chỉ mảnh vỡ thủy tinh đầy đất, lạnh lùng nói:
"Em xem đi, Nguyên Phi Hòa của em đã chết rồi, em hiện tại, có phải bắt đầu hận anh rồi hay không?"
Trần Mưu tuyệt vọng nhìn Nguyên Phi Hòa, giọng nói của cậu run cực kì, cậu nói:
"Nguyên Phi Hòa, anh, anh có thể nào, đừng... như vậy được không?"
Nguyên Phi Hòa giơ tay sờ sờ môi của Trần Mưu, đôi môi thật mềm mại, cũng thật ấm áp, làm người ta muốn dán môi của mình lên nó, nhưng cũng chính đôi môi mê người như thế lại thốt ra những lời mà hắn không muốn nghe, vì thế, hắn cũng cho Trần Mưu đáp án, hắn nói:
"Anh không thể."
Đối mặt với một người đang ghen ghét đến sắp phát điên, còn có thể trông cậy được gì vào hắn.