Ngày Xưa Có Một Ngôi Miếu Thờ Hoa Âm
Chương 5
Cơ Hành đứng dậy, cắm nén hương vào lò. Hắn nhìn thấy dưới chân bức tượng của ta bám đầy bụi, liền đưa tay phủi đi. Bàn tay hắn rất đẹp, chỉ là động tác nhẹ nhàng như thế, lại khiến người ta cảm thấy có chút dịu dàng bất ngờ. Nhưng khi hắn quay đầu lại nhìn ta, khóe miệng thoáng nở nụ cười châm biếm, lời nói cũng chẳng dễ nghe: "Hoa Âm Thượng tiên vẫn chưa c.h.ế.t à?"
Nghe câu nói đó, ta không khỏi tức giận mà trợn trừng mắt.
Bỗng nhiên, Cơ Hành đưa tay chạm vào khóe mắt ta, ngón tay mát lạnh lướt nhẹ qua. Hắn khẽ nói: "Trông có vẻ như sắp khóc. Giống hệt tiểu cô nương."
Ta dù đã sống hơn ngàn năm, trong tứ hải bát hoang cũng được coi là một trong những tiên tử trẻ tuổi, chẳng lẽ ta không phải là tiểu cô nương sao? Ta bị người ta tát trước mặt mọi người, bị đủ mọi loại sỉ nhục cũng không rơi một giọt nước mắt, làm sao lại để hắn nhìn ra là sắp khóc được?
Hắn thu tay lại, lúc này ta mới nhận ra, bàn tay đó vừa phủi bụi trên chân tượng thờ của ta.
Cơ Hành bước ra ngoài, ngôi miếu này không lớn, hắn đã đứng ngoài cửa. Ta theo bước hắn ra ngoài mới phát hiện ra rằng ngôi miếu này nằm trên đỉnh một ngọn núi. Trên núi không có lấy một cây cỏ, nhưng từ đây có thể nhìn bao quát toàn thành bên dưới. Ánh đèn trong thành sáng lấp lánh như những vì sao, các con đường và ngõ nhỏ đan xen như bàn cờ, tiếng ồn ào huyên náo vọng lên tới đỉnh núi, cảnh tượng vô cùng phồn hoa. Giữa nơi đô hội ấy, ngôi miếu đổ nát này lại nằm sừng sững một cách vô cùng lạc lõng.
"Đây là đâu?"
Cơ Hành thu ánh mắt khỏi cảnh vật, cúi xuống nhìn ta. Khóe môi hắn khẽ nhếch lên nụ cười nhàn nhạt, gió núi thổi qua, sau lưng hắn là ánh đèn rực rỡ muôn màu. "Quỷ đô Phong Đô."
Ngôi miếu cuối cùng thờ ta, hóa ra lại nằm ở nơi bị lưu đày không ánh sáng này.
Hắn nói: "Cửu trùng thiên đã truyền ra tin tức rằng, Hoa Âm Thượng tiên mất tích nhiều năm, nay quay trở lại nhưng đã nhập ma, còn ban ra lệnh truy nã. Trên trời dưới đất, không còn chỗ cho ngươi nữa. Chỉ có nơi của Quỷ tộc và Ma tộc, chẳng ai bận tâm đến chuyện của Cửu trùng thiên."
Hắn lười nhác nâng mắt lên, nói tiếp: "Trùng hợp thay, đây đều là lãnh địa của ta."
"Xuống dưới xem nào, ta cũng đã nhiều năm không trở về."
Hắn bất ngờ vòng tay ôm lấy eo ta, cả hai lướt qua ánh trăng mát lạnh mà bay xuống. Ta hơi ngước đầu lên, vẫn có thể thấy phần cằm trắng như ngọc của hắn.
Khi đáp xuống, ta mới nhìn rõ dáng vẻ của thành trì này. Ngoại trừ việc những kẻ đi lại trong thành toàn là yêu ma quỷ quái, những thứ khác đều không khác gì một đô thị phồn hoa của nhân gian. Những yêu ma ở đây cũng chẳng hề bẩn thỉu như ta từng tưởng, trái lại trông rất chỉn chu.
Đúng lúc đó, ta thấy một phụ nữ đang dịu dàng dỗ dành một đứa trẻ. Ta quay đầu lại nói với Cơ Hành: "Quỷ đô này của ngươi tuy có hơi u ám, nhưng trông cũng giống nhân gian."
Lời còn chưa dứt, ta đã thấy người phụ nữ kia, có lẽ vì dỗ trẻ con quá mệt, gương mặt xinh đẹp bỗng phồng to ra, biến thành một cái đầu quỷ đáng sợ, miệng há to như muốn nuốt đứa bé vào. Ta hoảng hốt định ra tay ngăn cản, nhưng đứa trẻ vốn đang khóc lóc bỗng cười khanh khách thích thú.
… Quả là một cảnh tượng "mẫu từ tử hiếu"!
Cơ Hành bật cười khẽ. Ta cùng hắn chậm rãi bước trên con phố dài, những món đồ kỳ lạ ở Quỷ đô tràn ngập hai bên đường, ta chưa từng nghĩ mình có một ngày lại có thể cùng bước đi bên cạnh chủ nhân của yêu ma, cuộc đời vốn chẳng thể lường trước được điều gì.
"Quỷ thành này sao vẫn còn có miếu thờ ta?" Ta hỏi, nhưng Cơ Hành không đáp. Hắn dừng lại trước một quầy bán đèn hoa, chỉ vào chiếc đèn đẹp nhất treo trên cao.
Ta nhìn chiếc đèn hoa lung linh ấy, bật cười: "Nhưng ngôi miếu đó cũng sắp phải dỡ bỏ rồi, ta sắp nhập ma rồi mà."
Hắn quay lại, trong tay cầm chiếc đèn hoa hình hồ ly, ánh sáng từ đèn soi rõ gương mặt hắn, đôi mày sắc sảo. Hắn đưa chiếc đèn cho ta, cúi đầu hỏi: "Ai nói miếu chỉ để thờ thần tiên?"
Hắn nói: "Ta cứ muốn thờ ma đấy."
Thiên hạ rộng lớn, chưa từng nghe nói có ai lại xây miếu để thờ ma.
Ta khẽ ngẩng đầu lên, lúc này mới nhận ra rằng, mặc dù Quỷ đô có vẻ náo nhiệt nhưng khi ngẩng lên, lại không thấy một vì sao nào. Bầu trời u ám nặng trĩu như bị thứ khí đục ngầu bao phủ. Ngôi miếu thờ Hoa Âm vẫn sừng sững trên đỉnh núi, Cơ Hành đã thắp sáng lại ngọn đèn trong miếu. Từ trong thành ngước nhìn lên, ngôi miếu ấy giống như ánh sáng duy nhất giữa màn đêm đen tối của Quỷ đô.
Giờ Tý đã qua, cả Quỷ đô trong chớp mắt trở nên đồng loạt tĩnh lặng. Những chiếc đèn trên phố dần dần tắt hết, những yêu ma vừa rồi còn vui đùa rôm rả giờ im lặng như tờ. Tất cả đều hướng về phía ngôi miếu, chắp tay cúi đầu, mắt nhìn xuống đất, thành kính không nói một lời. Khắp Quỷ đô chỉ còn lại tiếng gió thoáng qua, trên trời không có nổi một vầng trăng sáng, chỉ còn ngôi miếu Hoa Âm ở xa trên đỉnh núi vẫn còn sáng đèn, cùng với chiếc đèn hoa trên tay ta phát ra ánh sáng yếu ớt.
"Chúng đang làm gì vậy?" Ta hỏi Cơ Hành.