Ngày Tỉnh Là Lúc Về - Trang 3
Chương 80
Nếu như câu này đổi thành người khác hỏi, trong lòng Triệu Tỉnh Quy ít nhiều gì cũng sẽ có chút không thoải mái, bởi vì khi ở trong một mối quan hệ tình cảm, dùng cách nói “A không cần B” đó chính là đặt B ở vị trí yếu thế hơn, nói rõ rằng A chiếm quyền chủ động, tiếp tục hay kết thúc đều là do A quyết định, B chỉ có thể chấp nhận mà thôi.
Triệu Tỉnh Quy không đồng ý mối quan hệ tình cảm như thế. Anh không muốn làm A, cũng không muốn làm B, cảm thấy mình và Trác Uẩn đều bình đẳng, không có ai trên cơ ai cả.
Nhưng lời này là do Quý Phi Tường hỏi nên không giống, Triệu Tỉnh Quy biết Quý Phi Tường không có ác ý, mà là thật sự đang lo lắng thay cho anh.
Bởi vì bọn họ đều là những thanh niên đẹp trai liệt nửa người, đều phải ngồi xe lăn ở độ tuổi phong nhã hào hoa nhất, nếm mùi đau khổ khi bị liệt, chưa từng trải qua tình yêu của người lành lặn.
Trong nhiều người mà Triệu Tỉnh Quy quen biết, Quý Phi Tường hẳn là người có thể khiến anh có cảm giác đồng cảm nhất. Vị trí tổn thương của bọn họ không lệch nhau lắm, khi trò chuyện cũng không e dè nhắc đến một số vấn đề riêng tư, có thể trêu chọc lẫn nhau, giải thích thắc mắc cho nhau.
Đối với người khiếm khuyết thân thể, bọn họ vừa tự ti vừa nhạy cảm, lại còn phải bày ra vẻ mặt tích cực lạc quan với người bên ngoài. Khác với những người tàn tật, người đàn ông bị tê liệt yếu thế ở phương diện X có thể còn bị người khác cười nhạo.
Đây mới thật sự là sự đả kích nặng nề nhất đối với một người đàn ông.
Có một lần đội bóng rổ đang tranh sân tập luyện với người ta, Quý Phi Tường ra mặt lý luận với đối phương, rõ ràng là bọn họ có lý hơn, thế mà đối phương lại bắt đầu tấn công vào thân thể. Có một thành viên nam đội điền kinh cao to chỉ vào mặt Quý Phi Tường, mắng: “Thái giám chết bầm, mọc cái J mềm nhũn ra chỉ để nhìn mà không dùng được.” Lúc ấy cảm xúc Quý Phi Tường đóng băng, lăn xe lăn muốn đi lên đánh người, được đồng đội kéo lại mới tránh khỏi một trận ẩu đả.
Quý Phi Tường cực kỳ tự ti về khoản chọn bạn trăm năm, vốn cảm thấy việc Triệu Tỉnh Quy yêu đương với một cô gái xinh đẹp khỏe mạnh là cực kỳ can đảm, bay giờ nghe nói cô gái kia muốn ra nước ngoài đi học, chắc chắn sẽ cho rằng đó là điềm báo sắp chia tay.
Người bình thường còn không thắng được ‘yêu xa’, huống hồ là những thanh niên liệt nửa người như bọn họ. Sau khi cô gái kia rời khỏi đây, Triệu Tỉnh Quy sẽ bị bỏ rơi trong phút chốc, Quý Phi Tường đã tưởng tượng được cảnh bạn học Tiểu Triệu bị bỏ rơi đau lòng muốn chết kia, cảm thấy dù gì mình cũng lớn hơn mấy tuổi, hẳn là nên nhắc nhở mấy câu.
“Nhưng cũng không thể không cho cô ấy đi được, học thiết kế là mơ ước của cô ấy.” Triệu Tỉnh Quy nằm trên giường, nghiêng đầu nhìn Quý Phi Tường, “Em tin tưởng cô ấy, nếu như cô ấy thật sự không thích em thì sẽ nói với em.”
Quý Phi Tường nói: “Cũng chưa chắc. Tiểu Triệu, cậu đừng trách anh nói lời khó nghe, nhà cậu có tiền như thế, nếu như anh là bạn gái cậu, đã ôm được gốc cây đại thụ là cậu rồi sao buông tay được? Đây là vinh hoa phú quý nửa đời sau đó!”
Triệu Tỉnh Quy cười cười: “Cô ấy không phải người như thế, điều kiện nhà cô ấy cũng không tệ.”
“Cái này bọn anh cũng nhìn ra được, là một thiên kim đại tiểu thư.” Các thành viên trong đội bóng rổ bình thường cũng hóng hớt tán gẫu, bản thân thì chưa một mảnh tỉnh vắt vai, nhưng lại rất quan tâm đến việc yêu đương của người khác. Quý Phi Tường cười nói: “Cũng chỉ có cậu dám chọc vào cô gái như thế, anh chỉ nghĩ thôi cũng chẳng dám nghĩ.”
Triệu Tỉnh Quy hỏi: “Anh không cân nhắc đến Trâu Tiểu Quỳnh à? Cô ấy rất thích anh, anh không thích cô ấy sao?”
Nghe thấy vấn đề này, Quý Phi Tường im lặng, rồi lắc đầu: “Không được, anh không muốn liên lụy đến cô ấy. Cô ấy chỉ là nửa cánh tay không lành lặn, thật ra cũng chẳng nghiêm trọng, dáng người lại đẹp, tuổi cũng còn nhỏ, tìm một người đàn ông khỏe mạnh cũng không thành vấn đề, tìm đến anh… chỉ tổ rước ấm ức vào thân.”
“Anh không thử thì sao biết được chứ?” Triệu Tỉnh Quy nói, “Thử cũng không thử đã vứt bỏ, sau này anh sẽ hối hận.”
Quý Phi Tường liếc anh: “Cậu bớt dùng phép khích tướng với anh đi, cậu mới bao nhiêu tuổi hả? Anh đây có chuyện sẽ tự biết, cậu cứ quản lý bạn gái cậu cho tốt đi!”
Bỏ qua đề tài tình cảm, hai chàng trai lại nhắc tới bóng rổ.
Quý Phi Tường nói: “Chờ cậu khỏe rồi thì trở về Tiền Đường chơi bóng với bọn anh. Cậu không biết đâu, không có anh, trận lần trước đội chúng ta đánh theo lời mời trong tỉnh, ba trận thua hai, khỏi nói mất mặt thế nào, trình độ như vậy mà còn muốn tham gia Thế vận hội dành cho người tàn tật sao? Đến cả vòng gửi xe cũng không vào được.”
“Em có thể nhận ra được.” Triệu Tỉnh Quy đã vào trở thành đội viên của đội bóng rổ xe lăn của Tiền Đường, Từ Đào bảo anh nghỉ hè đánh giải tích phân, anh không đi được, kết quả tranh giải thua rất thảm. Triệu Tỉnh Quy nói: “Cũng có thể là bởi vì không có em.”
Quý Phi Tường cười to: “Dự bị như cậu chẳng tính vào đâu, to mồm thật đấy!”
Triệu Tỉnh Quy nhìn quốc kỳ trên đồng phục của Quý Phi Tường, trong mắt tràn ngập tự tin: “Em sẽ đánh lên chủ lực, một ngày nào đó em cũng sẽ tiến vào đội tuyển quốc gia.”
___
Sau khi Quý Phi Tường rời đi, bốn giờ chiều Trác Uẩn chạy vào phòng bệnh, thấy Triệu Tỉnh Quy thì lập tức nhào qua gào khóc: “Triệu Tiểu Quy, nóng chết em rồi!”
Hôm nay là ngày cuối cùng Biên Lâm và Triệu Tương Nghi ở Bắc Kinh, bọn họ đi Trường Thành, nguyên một chặng đường phơi đường Trác Uẩn đều phát trực tiếp vào nhóm ‘Chuyến đi Bắc Kinh’. Trường Thành tháng bảy thật không phải nơi mọi người nên đi, mặt trời chói lọi đứng thẳng trên đầu, ba người phụ nữ ai cũng mang mũ che nắng, mặc áo chống nắng, đeo kính mát, ô không rời tay. Hết cả một ngày, mặt Trác Uẩn bị phơi đỏ hỏn.
Cô cho Triệu Tỉnh Quy xem gò má mình: “Thấy không, đây là chỗ được vành mũ và kính mát che lại, không che nổi thì biến thành như vậy.”
“Thôi bỏ đi, than thở cũng vô dụng.” Trác Uẩn xé vỏ đựng của cây kem ra, cô mua nó ở siêu thị nhỏ trong bệnh viện, “Ngồi máy điều hòa thoải mái biết bao nhiêu! Tại sao lại phải leo Trường Thành chứ? Em sắp bị phơi cháy luôn rồi, ngay cả một chỗ che nắng cũng không có!”
Cô cắn mạnh lên lớp vỏ giòn của kem sô cô la, Triệu Tỉnh Quy nhìn cô chằm chằm, l!ếm khóe miệng một cái.
Trác Uẩn ăn kem sung sướng, nói với Triệu Tỉnh Quy mấy hôm nay mẹ cô đi chơi rất vui vẻ, cả người cũng hào hứng lên rất nhiều, trông rất thích thú, còn mua một đống đặc sản và đồ lưu niệm, ở chung với Triệu Tương Nghi cũng khá ổn, lúc ra ngoài không chỉ có một người nói bọn họ là ba mẹ con.
Nói rồi lại nói, cô phát hiện Triệu Tỉnh Quy đang nuốt nước miếng.
Trác Uẩn: “…”
“Anh có được ăn cái này không?” Cô nhìn nửa cây kem trong tay một chút, lại liếc mắt nhìn Sử Lỗi đang ngồi trên một cái ghế khác lướt điện thoại, nhỏ giọng hỏi: “Chắc không được ăn đâu nhỉ? Ăn vào đau bụng thì sao?”
Triệu Tỉnh Quy: “Chỉ ăn một miếng thôi.”
Trác Uẩn dùng tấm lưng ngăn cản tầm mắt của Sử Lỗi, đưa cây kem đến bên miệng Triệu Tỉnh Quy: “Mau, ăn vỏ thôi, đừng ăn bơ bên trong.”
Triệu Tỉnh Quy rướn cổ lên, cắn lớp vỏ sô cô la trên tay cô, thỏa mãn nhắm mắt lại: “Đã lâu rồi anh chưa được ăn ngọt.”
Sử Lỗi phát hiện ra bọn họ đang làm chuyện xấu, nói cũng không được, không nói cũng không được, sau khi khuyên mấy câu thì dứt khoát đi ra khỏi phòng bệnh, không nhìn nữa cho mắt thanh tịnh.
Trác Uẩn có chừng mực, không cho Triệu Tỉnh Quy ăn thêm miếng thứ hai nữa. Sau khi ăn kem xong, cô thấy tủ đầu giường có một giỏ trái cây, bèn hỏi: “Ai tới thăm anh à?”
Triệu Tỉnh Quy nói: “Quý Phi Tường.”
“Quý Phi Tường? Đúng rồi, hình như anh ấy huấn luyện ở Bắc Kinh.” Trác Uẩn hỏi: “Anh ấy tới có tiện không?”
Triệu Tỉnh Quy nói: “Anh ấy đón xe tới, lúc về anh bảo tài xế đưa anh ấy đi. Anh ấy ra ngoài một mình, tóm lại có hơi không tiện lắm.”
Trác Uẩn xem qua trái cây mà Quý Phi Tường mang tới, hỏi: “Anh ăn đào không? Nếu ăn thì để em gọt cho anh một quả, em đút cho anh.”
Ánh mắt Triệu Tỉnh Quy liếc về phía tủ đầu giường: “Đào mềm hay đào cứng? Anh thích ăn đào cứng.”
“Đừng kén chọn, ở bệnh viện lại còn kén.” Trác Uẩn chọn một quả đào lớn rồi cầm vào nhà vệ sinh rửa sạch gọt vỏ, lại cắt thành miếng nhỏ, trở lại bên giường bệnh, cầm dĩa xiên một miếng đút cho Triệu Tỉnh Quy ăn.
“Quý Phi Tường tới, hai người trò chuyện gì vậy?” Trác Uẩn vừa đút đào vừa hỏi.
Triệu Tỉnh Quy nằm ăn, sợ mình nghẹn nên nhai rất chậm, trả lời: “Không nói gì nhiều, anh ấy kể cho anh chuyện ở đội tuyển quốc gia thôi, rất thú vị.”
Trác Uẩn nói: “Không nói chuyện về em à?”
“…” Triệu Tỉnh Quy: “Tại sao phải nói chuyện về em?”
Trác Uẩn làm như chuyện đương nhiên: “Đừng tưởng em không biết, thanh niên các anh lúc tán gẫu ngoài chuyện bóng bánh ra còn không phải nhắc tới gái sao? Nếu không chẳng lẽ nói về chuyện quốc gia đại sự?”
Triệu Tỉnh Quy bật cười: “Bị em đoán đúng rồi, đúng là có nói chuyện về em.”
Trác Uẩn đút một miếng đào vào miệng anh: “Nói chuyện gì về em rồi?”
Triệu Tỉnh Quy nhìn cô: “Quý Phi Tường nói em đi New York rồi sẽ không cần anh nữa.”
“Đùa gì vậy?!” Trác Uẩn trợn tròn hai mắt, “Anh ấy là ai chứ? Quen biết em lắm à? Em còn chưa từng nói chuyện với anh ấy! Nói tào lao gì vậy chứ!”
Triệu Tỉnh Quy hỏi: “Liệu em có vứt bỏ anh không?”
Tròng mắt Trác Uẩn đảo vòng: “Vậy phải xem biểu hiện của anh đã.”
“Anh biểu hiện kiểu gì? Anh cũng chẳng ở bên cạnh em.” Giọng của Triệu Tỉnh Quy rất thấp, “Em gặp được rất nhiều anh mãnh nam đẹp trai, tóc vàng mắt xanh chân rất dài, tám múi cơ bụng, người ta theo đuổi em, em làm thế nào?”
“Em nói rồi, em không thích nhũng anh chàng cơ bắp.” Trác Uẩn dùng ngón tay kéo hai bên miệng Triệu Tỉnh Quy, “Em chỉ thích tiểu thịt tươi tóc đen, mắt đen, sống mũi cao, môi mỏng, da trắng, vai rộng, mi thanh mục tú, thân cao 1m89 gì đó thôi.”
Triệu Tỉnh Quy: “Cô giáo Trác, em quên rồi à? Bây giờ chiều cao của anh đã là 1m9 rồi.”
Trác Uẩn kinh ngạc: “Cái gì? Anh cao 1m9 rồi á?”
“Ừ.” Triệu Tỉnh Quy nói: “Anh cũng không ngờ tới, cứ ngồi xe lăn như thế mà cũng cao lên được, nửa năm cao lên 1cm.”
Trác Uẩn thở ra một hơi: “Haiz, quả nhiên anh vẫn là đứa con nít, vẫn đang dậy thì đấy.”
Bởi vì hôm sau Biên Lâm và Triệu Tương Nghi phải về Tiền Đường, cho nên chiều nay Phạm Ngọc Hoa dẫn hai người ra ngoài ăn bữa tiệc lớn. Trác Uẩn không bỏ được Triệu Tỉnh Quy, nên giao mẹ cho dì Phạm, mình thì tới phòng bệnh ở cùng với anh, nhờ Sử Lỗi ra ngoài mua cơm.
Sau khi Sử Lỗi ra cửa, Trác Uẩn hoạt động hai chân giúp Triệu Tỉnh Quy.
Bây giờ cậu trai trẻ đã mặc quần vào, lưng quần của quần áo bệnh nhân rất rộng, cần phải cài quần lại. Triệu Tỉnh Quy đang nằm thẳng, lại cắm ống thông tiểu, không cần buộc, đai quần chỉ cài lỏng lẻo.
Mỗi ngày Trác Uẩn sẽ xốc chăn hoạt động hai chân giúp anh, có lúc động tác mạnh quá chỗ lưng quần sẽ tuột xuống, lộ ra chút gì đó. Bản thân Triệu Tỉnh Quy không cảm giác được, cho rằng mặc quần rất an toàn, căn bản không biết rằng trong mắt Trác Uẩn anh đã lộ sạch từ lâu, còn là loại cực kỳ tr@n truồng đó nữa.
Trác Uẩn vốn cho rằng mình sẽ xấu hổ, sau đó lại phát hiện chẳng có gì hay mà để ý. Triệu Tỉnh Quy nằm viện do bị bệnh, ở đó có vài bác sĩ nữ, ở trong mắt y tá nữa anh chính là một cục thịt, mỗi ngày các cô ấy đều thay thuốc khử trùng cho anh, có lúc còn phải rửa ống thông tiểu, rồi lại cắm ống thông tiểu lại lần nữa. Lâu ngày, Trác Uẩn cũng bình thường đi rất nhiều.
Thứ này không liên quan đến tình d*c, tất cả những chuyện mọi người làm đều là hy vọng Triệu Tỉnh Quy có thể mau chóng khỏe lên một chút.
Trác Uẩn đứng ở bên giường bệnh của Triệu Tỉnh Quy, ôm đùi phải của anh hết nâng lên rồi lại hạ xuống, hoạt động khớp xương hông và khớp xương đầu gối cho anh. Đây đều là do chú Miêu và anh Lỗi dạy cô, lát nữa còn phải hoạt động khớp xương mắt cá giúp anh.
Triệu Tỉnh Quy nhìn động tác của cô, chỉ có nửa người trên có thể cảm giác được sự cử động, hỏi: “Chân anh có nặng không?”
“Nặng.” Trác Uẩn nói; “Cũng chẳng có thịt gì mấy mà sao xương nặng thế.”
“Em đừng làm nữa, để lát nữa anh Lỗi làm cho.” Triệu Tỉnh Quy không nỡ để cô cực khổ, “Em ngồi xuống nghỉ ngơi một lát đi, hai chúng ta trò chuyện chút.”
“Em không mệt, như vậy cũng có thể nói chuyện mà.” Trác Uẩn vẫn đang hoạt động đùi phải cho anh, “Triệu Tiểu Quy, nằm có chán không?”
“Mỗi ngày có thể thấy em là tốt lắm rồi.” Triệu Tỉnh Quy nói thật, “Cũng chỉ có một tháng, trôi qua rất nhanh.”
“Em…” Trác Uẩn quay đầu nhìn anh, “Em đã mua xong vé máy bay rồi, ngày mười lăm tháng tám bay từ Thượng Hải.”
Ánh mắt Triệu Tỉnh Quy tối đi, nhanh thật, chỉ còn lại chưa tới một tháng nữa.
Anh nói: “Ừ.”
“Đầu tháng mười hai em sẽ về.” Trác Uẩn lải nhải, “Mấy hôm nay em có chút ý tưởng về tác phẩm, mua giá vẽ và vài màu vẽ giấy bút, hai hôm nữa sẽ gửi đến. Trước khi đi, em muốn hoàn thành tác phẩm đầu tiên.”
Triệu Tỉnh Quy hỏi: “Là gì vậy? Vẽ trong phòng bệnh à?”
“Đúng, vẽ trong phòng bệnh.” Trác Uẩn nói: “Vẽ anh. Dù sao anh cũng đang nằm, làm người mẫu cho em đi.”
Triệu Tỉnh Quy hoảng hốt: “Hả? Bây giờ anh không có tóc mà!”
–
Ngày hôm sau, Phạm Ngọc Hoa, Biên Lâm và Triệu Tương Nghi cùng tới bệnh viện ghé thăm Triệu Tỉnh Quy. Buổi chiều ba người lập tức bay về Tiền Đường. Phạm Ngọc Hoa nói với Trác Uẩn là bà ấy muốn ở lại Tiền Đường mấy ngày để xử lý chút công việc, sau đó mới trở lại. Bên phía Bắc Kinh chỉ còn lại ba người là chú Miêu, Sử Lỗi và Trác Uẩn. Phạm Ngọc Hoa bảo Trác Uẩn toàn quyền xử lý chuyện của Triệu Tỉnh Quy, có chuyện gì không làm chủ được thì gọi điện thoại cho bà ấy.
Trác Uẩn nói được làm được, sau khi mẹ rời khỏi Bắc Kinh, cô lại bắt đầu ở bệnh viện nguyên ngày, bắc giá vẽ, buộc tóc cao, lấy Triệu Tỉnh Quy làm người mẫu để vẽ.
Ở phòng bệnh nên cô chỉ vẽ phác họa, không cần màu vẽ. Trải qua mấy tháng luyện tập trong phòng vẽ, Trác Uẩn cũng dần quen tay, cầm bút ngồi bên cửa sổ, liếc mắt nhìn giấy vẽ, lại liếc mắt nhìn Triệu Tỉnh Quy ở trên giường bệnh, vẽ soàn soạt lên giấy.
Chú Miêu và Sử Lỗi không quấy rầy cô, nói chuyện làm việc đều nhỏ nhẹ. Triệu Tỉnh Quy thì luôn nằm yên tĩnh trên giường, lưng giường được nâng lên một góc 20 độ, anh nghiêng đầu nhìn về phía Trác Uẩn.
Cái nóng tháng bảy bị ngăn lại bên ngoài cửa sổ, chỉ có ánh mắt trời chiếu vào trong phòng bệnh, phủ một mảng bóng mờ lên mặt Triệu Tỉnh Quy. Anh là một người mẫu nghe lời nhất, không nhúc nhích, cũng không nói chuyện, chỉ có ánh mắt chớp chớp nhẹ nhàng chậm chạp, từ đầu tới cuối tầm mắt đầu đặt trên người Trác Uẩn.
Mấy hôm đó, phòng bệnh cực kỳ yên tĩnh, ít có tiếng người. Triệu Tỉnh Quy nghe tiếng bút của Trác Uẩn, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cô, trong lòng đột nhiên nổi lên một loại cảm giác thỏa mãn.
Anh thích dáng vẻ này của Trác Uẩn, xinh đẹp như thế, cố chấp như thế, và cũng tự tin như thế.
Là cô gái mà anh yêu.
Cô biết mình đang làm gì, cũng biết tại sao mình phải làm như vậy, biết phương hướng phát triển trong tương lai, trong lòng có kế hoạch rõ ràng của mình.
Sao anh có thể không để cô ra ngoài được? Chính anh cũng là kẻ đang theo đuổi giấc mơ, bố anh đã dạy anh phải tôn trọng mỗi một ước mơ của người khác, dù lớn dù nhỏ, dù đạp gió cưỡi mây hay là không đáng kể, thì cái nào cũng phải tôn trọng.
Hơn nữa, đó còn là ước mơ của Trác Uẩn.
Cô sẽ vứt bỏ anh ư? Có thể, nhưng đâu có liên quan gì?
Bọn họ vẫn còn trẻ, thứ người trẻ tuổi muốn chính là khí thế của con nghé mới sinh không sợ cọp, không thể trông trước ngó sau, sợ đầu sợ đuôi. Cuộc đời của mình do mình tự nắm giữ trong lòng bàn tay, Trác Uẩn “có cần anh hay không” đơn thuần chỉ là lời nói vô căn cứ. Anh yêu cô, cô cũng yêu anh, vậy không phải là được rồi sao?
Ai nói cái tuổi này của bọn họ không hiểu tình yêu là gì? Ai nói tình yêu thời trẻ tuổi thanh xuân nhất định sẽ thất bại?
Triệu Tỉnh Quy không tin tà, trước kia khi đánh giải anh cũng chưa bao giờ sợ thua. Cho dù đối thủ có mạnh mẽ đi nữa, nhận được nhiều thành tích tốt hơn nữa, anh cũng sẽ không sợ. Lần nào anh cũng sẽ dốc hết toàn lực mà đánh, còn khích lệ đồng đội, để bọn họ không nản chí, cuộc thi vẫn chưa kết thúc mà.
Nếu như đời người là một trận đấu bóng rổ rất dài, bây giờ anh đang ở vị trí nào?
Chắc chưa tới lúc nghỉ giữa hiệp nhỉ?
Cùng lắm chỉ là hiệp một, anh gặp phải một chút khó khăn, phía sau còn có hiệp hai, hiệp ba, hiệp bốn, chưa đi tới cuối cùng, ai có thể nói anh chắc chắn sẽ thua?
Anh còn chưa bắt đầu dốc sức, chẳng qua bây giờ chỉ là tạm thời nghỉ dưỡng sức, chỉ cần anh vẫn chưa chết, thì dù có vấp ngã nhiều đến đâu cũng sẽ bò dậy một lần nữa, tiếp tục chiến đấu.
___
Đầu tháng Tám, cuối cùng Triệu Tỉnh Quy cũng được phép ngồi dậy trên giường bệnh. Tâm trạng anh cực kỳ tốt, dưới sự giúp đỡ của chú Miêu và Sử Lỗi, anh di chuyển qua xe lăn để Trác Uẩn đẩy anh đi bộ trên hành lang.
“Anh rất muốn tắm.” Đã một tháng rồi Triệu Tỉnh Quy chưa tắm, mỗi ngày chỉ có thể dùng nước nóng lau người, cảm thấy mình bẩn không chịu được.
Trác Uẩn nói: “Anh đừng nghĩ nữa, chờ khi về Tiền Đường rồi hẵng tắm, bọn em không chê anh đâu.”
Triệu Tỉnh Quy sờ bụng mình, rất tiếc nuối: “Cơ bụng cũng bị mất rồi.”
Trác Uẩn nói: “Luyện tiếp sẽ về lại thôi.”
Triệu Tỉnh Quy quay đầu nhìn cô: “Cô giáo Trác, em nói xem, chờ đến tháng mười hai em về anh có thể khá hơn bây giờ một chút không?”
“Sẽ, nhất định sẽ!” Trác Uẩn giơ chữ “V” với anh, “Không chừng anh có thể đứng lên luôn đó!”
“Không dám nghĩ.” Triệu Tỉnh Quy lại quay đầu về. Đã lâu rồi anh không ngồi xe lăn, sống lưng dựa vào lưng ghế không quen lắm, sờ thử hai chân rồi nói: “Vẫn chẳng có chút cảm giác nào, sao mà đứng lên được?”
Trác Uẩn nói: “Không phải anh có robot khung xương trợ lực đó sao, khi về đi lại nhiều một chút, luyện tập nhiều một chút, luyện lại chút bắp thịt trên đùi, chân anh quá gầy, có cảm giác anh chẳng có sức mà đứng lên.”
Triệu Tỉnh Quy cảm thấy cô nói có lý, nghĩ rằng sau này đúng là phải luyện đi bộ bằng robot khung xương trợ lực mỗi ngày mới được.
Ngày mười tháng tám, Triệu Tỉnh Quy được rút ống thông tiểu, cho phép xuất viện, mang theo một đống thuốc men to đùng về Tiền Đường nghỉ ngơi.
Đoàn người vẫn ngồi ghế thương gia đường sắt cao tốc, còn xe cứu thương thì di chuyển trên mặt đất, bởi vì Triệu Tỉnh Quy chưa thể ngồi lâu, đại đa số thời gian vẫn phải nằm.
Chạy đường dài suốt cả một ngày, cuối cùng bọn họ cũng trở lại căn hộ c2 ở quận Tử Liễu. Chuyện đầu tiên Triệu Tỉnh Quy muốn làm chính là đi tắm. Chú Miêu mở nước giúp anh, đỡ anh vào bồn tắm, ước chừng tắm khoảng ba lần nước, gội hai lần nước gội đầu cho anh, anh mới tính là hài lòng.
Nằm trong bồn tắm, trong lòng Triệu Tỉnh Quy có hơi thất vọng. Cho tới bây giờ hiệu quả của cuộc phẫu thuật vẫn chưa thấy đâu cả, dấu hiệu tê liệt ở đùi phải vẫn tồn tại như cũ, tần số phát tác lại còn càng ngày càng cao. Bác sĩ nói điều này rất bình thường, là một hiện tượng tốt, chờ sau khi nghỉ ngơi một tháng thì tới bệnh viện ở Tiền Đường kiểm tra lại một lần, nếu như có tình huống đặc biệt cũng có thể xem xét đến Bắc Kinh lần nữa.
Dì Phan đang không ngừng than phiền với Trác Uẩn ở trong phòng khách: “Dì thật sự muốn sụp đổ! Bốn con hamster! Bốn căn phòng lớn! Trời nóng thế này, thối biết bao nhiêu! Hai ba ngày lại phải vệ sinh một lần cho chúng nó, còn phải làm đồ ăn cho bọn chúng. Tối nào nằm mơ cũng nghe tiếng tiếng “chít chít”. Ối dồi ôi, cuối cùng tên nhóc cũng trở về rồi, sau này để cậu ấy tự làm đi! Hừ!”
Trác Uẩn cười đau cả bụng. Không lâu sau đó, Triệu Tỉnh Quy sảng khoái tinh thần ngồi xe lăn đi ra, dì Phan xả một trận với anh rồi thở phì phò đi xuống lầu. Triệu Tỉnh Quy dẩu miệng: “Hamster dễ thương biết bao, trước kia anh quét dọn vệ sinh cho bọn nó có cảm thấy phiền phức gì đâu chứ.”
Trác Uẩn nhìn bốn căn biệt thự hamster kia, nhớ tới một chuyện: “Đúng rồi, con rùa của anh đâu?”
Triệu Tỉnh Quy nhìn cô: “A! Đúng vậy, rùa của anh đâu rồi?”
Hai hôm sau, Trác Uẩn chống lại sự lải nhải của dì Phan, mang một chú rùa nhỏ từ chợ Hoa Điểu về cho Triệu Tỉnh Quy, nuôi ở trong lồng thủy tinh.
Đó là một con rùa cỏ Trung Quốc rất nhỏ, mai rùa chỉ lớn bằng quả trứng gà. Triệu Tỉnh Quy đặt lồng thủy tinh ở chỗ trống cuối cùng trên bàn trà, khom người dùng tay chọc chọc mai rùa, đầu của con rùa nhỏ và tứ chi đều rụt lại, không chui ra.
“Nó là con đực, anh đặt cho nó cái tên đi.” Trác Uẩn nói.
Triệu Tỉnh Quy ngẫm nghĩ rồi nói: “Gọi nó là ‘Tửu Tửu’ đi.”
Trác Uẩn: “Là số chín* hả?”
Triệu Tỉnh Quy lắc đầu: “Không phải, tửu(*) trong uống rượu ấy.”
(*) Rượu (tửu) và số chín (cửu) đều đọc là jiu, khác cách viết và ý nghĩa.
Trác Uẩn: “Tại sao lại gọi là ‘Tửu Tửu’?”
Triệu Tỉnh Quy ngẩng đầu nhìn cô: “Bởi vì tên của anh, em có còn nhớ bài thơ kia không? Tân đầu văn biệt ngữ, tam tái dĩ vi kỳ. An đắc trung sơn tửu, tỉnh nhật thị quy thời.”
Trác Uẩn không hiểu: “Trung sơn tửu?”
Triệu Tỉnh Quy cười tủm tỉm giải thích: “Rượu Trung Sơn là một loại rượu tiên nhân cất, nói là có thể say một nghìn ngày.” Anh chỉ chỉ con rùa nhỏ trong lồng kia, “Phải như thế nào mới uống rượu do tiên nhân cất? Uống say rồi, ngủ một giấc tỉnh lại em đã trở về*.”
(*Triệu Tỉnh Quy đang giải thích dựa trên câu thơ ‘An đắc trung sơn tửu, tỉnh nhật thị quy thời’: Chìm vào men rượu Trung Sơn ngủ một giấc an lành, lúc tỉnh lại cũng là ngày quay về.)
Trác Uẩn vỗ tay bốp bốp: “Wow, Triệu Tiểu Quy, anh văn thơ lai láng thật đấy!”
…
Lại qua hai ngày, một buổi sáng sớm rất bình thường, thời tiết vẫn nóng bức như cũ, Trác Uẩn từ giã Biên Lâm và một nhà Triệu Tỉnh Quy, ngồi xe đến Thượng Hải, mang theo hành lý bay chuyến bay quốc tế đến New York.
Triệu Tỉnh Quy không thể nào đi tiễn cô được, cả ngày hôm đó anh một mình ở trên tầng ba, nằm ngẩn ngơ trên giường.
Trên tủ đầu giường dựng thẳng một bức chân dung đóng khung cẩn thận, là quà Thất tịch Trác Uẩn tặng cho anh, cũng là tác phẩm chính thức đầu tiên của chương trình học chính quy cô xin năm sau.
Trên bức tranh là một chàng trai trẻ tuổi, đầu cạo trọc, mặc bộ quần áo bệnh nhân, nằm dựa trên giường bệnh.
Gương mặt anh gầy gò, ngũ quan lập thể tinh tế, môi hơi nhếch, ánh mắt cực kỳ dịu dàng.
Triệu Tỉnh Quy không biết, trong tác phẩm của Trác Uẩn còn viết một chút giới thiệu. Trong tác phẩm đầu tay này, cô viết một đoạn văn lớn bằng tiếng anh, đến lúc đó sẽ nộp lên cùng.
– Đây là bạn trai Mikey Zhao của tôi, năm nay mười tám tuổi.
Anh ấy là một người bị liệt nửa người, phải dựa vào xe lăn để đi lại, bức tranh chân dung này được tôi sáng tác cho anh ấy ở trong phòng bệnh, lúc đó anh ấy vừa trải qua cuộc phẫu thuật lần thứ ba sau khi bị thương.
Dũng khí để tôi đăng ký vào khóa học thiết kế của trường các bạn đều đến từ anh ấy. Lúc anh ấy bị thương mới chỉ mười sáu tuổi, đã từng trải qua sự hoang mang và tuyệt vọng. Nhưng anh ấy đã thoát khỏi, bây giờ đang cố gắng thi đại học, ngoài giờ học còn đánh bóng cho đội bóng rổ xe lăn.
Anh ấy dạy cho tôi chân lý của cuộc sống, con người có vô số cách sống, sống đẹp không chỉ là bởi vì ăn mặc hoa lệ, trang điểm kỹ càng, sự nghiệp học hành và công việc vẻ vang, mà quan trọng nhất chính là thái độ. Dù là ngồi trên xe lăn, anh ấy vẫn sống đẹp, ung dung, tiêu sái, tự tại.
Anh ấy là thần tượng của tôi, không phải loại thần tượng viết trên sách, sống ở trong ti vi, nhìn mà không sờ được đó. Anh ấy là thần tượng tồn tại chân thực, sẽ nắm tay, hôn và ôm tôi.
Anh ấy sẽ không biết ảnh hưởng của anh ấy đến tôi lớn bao nhiêu. Chàng trai nhỏ hơn tôi ba tuổi này là ngôi sao dẫn lối trên con đường đời của tôi, sẽ vĩnh viễn chiếu sáng con đường phía trước của tôi.
Tất nhiên, tôi cũng tình nguyện mãi ở bên cạnh bầu bạn với anh ấy, cùng đi về phía trước với anh ấy.
Tên tiếng Trung của anh ấy rất có ý nghĩa, đến từ một bài thơ cổ của Trung Quốc: An đắc trung sơn tửu, tỉnh nhật thị quy thời.
Ý nói rằng, phải như thế nào mới có thể uống một loại rượu ngon do tiên nhân cất? Có thể say một ngàn ngày, khi thức dậy cũng là lúc trở về.
Tôi không ngại chia xa anh ấy, bởi vì tôi biết, anh ấy ở bờ bên kia đại dương luôn nhớ nhung tôi. Cuối cùng có một ngày, tôi sẽ trở về.
Triệu Tỉnh Quy không đồng ý mối quan hệ tình cảm như thế. Anh không muốn làm A, cũng không muốn làm B, cảm thấy mình và Trác Uẩn đều bình đẳng, không có ai trên cơ ai cả.
Nhưng lời này là do Quý Phi Tường hỏi nên không giống, Triệu Tỉnh Quy biết Quý Phi Tường không có ác ý, mà là thật sự đang lo lắng thay cho anh.
Bởi vì bọn họ đều là những thanh niên đẹp trai liệt nửa người, đều phải ngồi xe lăn ở độ tuổi phong nhã hào hoa nhất, nếm mùi đau khổ khi bị liệt, chưa từng trải qua tình yêu của người lành lặn.
Trong nhiều người mà Triệu Tỉnh Quy quen biết, Quý Phi Tường hẳn là người có thể khiến anh có cảm giác đồng cảm nhất. Vị trí tổn thương của bọn họ không lệch nhau lắm, khi trò chuyện cũng không e dè nhắc đến một số vấn đề riêng tư, có thể trêu chọc lẫn nhau, giải thích thắc mắc cho nhau.
Đối với người khiếm khuyết thân thể, bọn họ vừa tự ti vừa nhạy cảm, lại còn phải bày ra vẻ mặt tích cực lạc quan với người bên ngoài. Khác với những người tàn tật, người đàn ông bị tê liệt yếu thế ở phương diện X có thể còn bị người khác cười nhạo.
Đây mới thật sự là sự đả kích nặng nề nhất đối với một người đàn ông.
Có một lần đội bóng rổ đang tranh sân tập luyện với người ta, Quý Phi Tường ra mặt lý luận với đối phương, rõ ràng là bọn họ có lý hơn, thế mà đối phương lại bắt đầu tấn công vào thân thể. Có một thành viên nam đội điền kinh cao to chỉ vào mặt Quý Phi Tường, mắng: “Thái giám chết bầm, mọc cái J mềm nhũn ra chỉ để nhìn mà không dùng được.” Lúc ấy cảm xúc Quý Phi Tường đóng băng, lăn xe lăn muốn đi lên đánh người, được đồng đội kéo lại mới tránh khỏi một trận ẩu đả.
Quý Phi Tường cực kỳ tự ti về khoản chọn bạn trăm năm, vốn cảm thấy việc Triệu Tỉnh Quy yêu đương với một cô gái xinh đẹp khỏe mạnh là cực kỳ can đảm, bay giờ nghe nói cô gái kia muốn ra nước ngoài đi học, chắc chắn sẽ cho rằng đó là điềm báo sắp chia tay.
Người bình thường còn không thắng được ‘yêu xa’, huống hồ là những thanh niên liệt nửa người như bọn họ. Sau khi cô gái kia rời khỏi đây, Triệu Tỉnh Quy sẽ bị bỏ rơi trong phút chốc, Quý Phi Tường đã tưởng tượng được cảnh bạn học Tiểu Triệu bị bỏ rơi đau lòng muốn chết kia, cảm thấy dù gì mình cũng lớn hơn mấy tuổi, hẳn là nên nhắc nhở mấy câu.
“Nhưng cũng không thể không cho cô ấy đi được, học thiết kế là mơ ước của cô ấy.” Triệu Tỉnh Quy nằm trên giường, nghiêng đầu nhìn Quý Phi Tường, “Em tin tưởng cô ấy, nếu như cô ấy thật sự không thích em thì sẽ nói với em.”
Quý Phi Tường nói: “Cũng chưa chắc. Tiểu Triệu, cậu đừng trách anh nói lời khó nghe, nhà cậu có tiền như thế, nếu như anh là bạn gái cậu, đã ôm được gốc cây đại thụ là cậu rồi sao buông tay được? Đây là vinh hoa phú quý nửa đời sau đó!”
Triệu Tỉnh Quy cười cười: “Cô ấy không phải người như thế, điều kiện nhà cô ấy cũng không tệ.”
“Cái này bọn anh cũng nhìn ra được, là một thiên kim đại tiểu thư.” Các thành viên trong đội bóng rổ bình thường cũng hóng hớt tán gẫu, bản thân thì chưa một mảnh tỉnh vắt vai, nhưng lại rất quan tâm đến việc yêu đương của người khác. Quý Phi Tường cười nói: “Cũng chỉ có cậu dám chọc vào cô gái như thế, anh chỉ nghĩ thôi cũng chẳng dám nghĩ.”
Triệu Tỉnh Quy hỏi: “Anh không cân nhắc đến Trâu Tiểu Quỳnh à? Cô ấy rất thích anh, anh không thích cô ấy sao?”
Nghe thấy vấn đề này, Quý Phi Tường im lặng, rồi lắc đầu: “Không được, anh không muốn liên lụy đến cô ấy. Cô ấy chỉ là nửa cánh tay không lành lặn, thật ra cũng chẳng nghiêm trọng, dáng người lại đẹp, tuổi cũng còn nhỏ, tìm một người đàn ông khỏe mạnh cũng không thành vấn đề, tìm đến anh… chỉ tổ rước ấm ức vào thân.”
“Anh không thử thì sao biết được chứ?” Triệu Tỉnh Quy nói, “Thử cũng không thử đã vứt bỏ, sau này anh sẽ hối hận.”
Quý Phi Tường liếc anh: “Cậu bớt dùng phép khích tướng với anh đi, cậu mới bao nhiêu tuổi hả? Anh đây có chuyện sẽ tự biết, cậu cứ quản lý bạn gái cậu cho tốt đi!”
Bỏ qua đề tài tình cảm, hai chàng trai lại nhắc tới bóng rổ.
Quý Phi Tường nói: “Chờ cậu khỏe rồi thì trở về Tiền Đường chơi bóng với bọn anh. Cậu không biết đâu, không có anh, trận lần trước đội chúng ta đánh theo lời mời trong tỉnh, ba trận thua hai, khỏi nói mất mặt thế nào, trình độ như vậy mà còn muốn tham gia Thế vận hội dành cho người tàn tật sao? Đến cả vòng gửi xe cũng không vào được.”
“Em có thể nhận ra được.” Triệu Tỉnh Quy đã vào trở thành đội viên của đội bóng rổ xe lăn của Tiền Đường, Từ Đào bảo anh nghỉ hè đánh giải tích phân, anh không đi được, kết quả tranh giải thua rất thảm. Triệu Tỉnh Quy nói: “Cũng có thể là bởi vì không có em.”
Quý Phi Tường cười to: “Dự bị như cậu chẳng tính vào đâu, to mồm thật đấy!”
Triệu Tỉnh Quy nhìn quốc kỳ trên đồng phục của Quý Phi Tường, trong mắt tràn ngập tự tin: “Em sẽ đánh lên chủ lực, một ngày nào đó em cũng sẽ tiến vào đội tuyển quốc gia.”
___
Sau khi Quý Phi Tường rời đi, bốn giờ chiều Trác Uẩn chạy vào phòng bệnh, thấy Triệu Tỉnh Quy thì lập tức nhào qua gào khóc: “Triệu Tiểu Quy, nóng chết em rồi!”
Hôm nay là ngày cuối cùng Biên Lâm và Triệu Tương Nghi ở Bắc Kinh, bọn họ đi Trường Thành, nguyên một chặng đường phơi đường Trác Uẩn đều phát trực tiếp vào nhóm ‘Chuyến đi Bắc Kinh’. Trường Thành tháng bảy thật không phải nơi mọi người nên đi, mặt trời chói lọi đứng thẳng trên đầu, ba người phụ nữ ai cũng mang mũ che nắng, mặc áo chống nắng, đeo kính mát, ô không rời tay. Hết cả một ngày, mặt Trác Uẩn bị phơi đỏ hỏn.
Cô cho Triệu Tỉnh Quy xem gò má mình: “Thấy không, đây là chỗ được vành mũ và kính mát che lại, không che nổi thì biến thành như vậy.”
“Thôi bỏ đi, than thở cũng vô dụng.” Trác Uẩn xé vỏ đựng của cây kem ra, cô mua nó ở siêu thị nhỏ trong bệnh viện, “Ngồi máy điều hòa thoải mái biết bao nhiêu! Tại sao lại phải leo Trường Thành chứ? Em sắp bị phơi cháy luôn rồi, ngay cả một chỗ che nắng cũng không có!”
Cô cắn mạnh lên lớp vỏ giòn của kem sô cô la, Triệu Tỉnh Quy nhìn cô chằm chằm, l!ếm khóe miệng một cái.
Trác Uẩn ăn kem sung sướng, nói với Triệu Tỉnh Quy mấy hôm nay mẹ cô đi chơi rất vui vẻ, cả người cũng hào hứng lên rất nhiều, trông rất thích thú, còn mua một đống đặc sản và đồ lưu niệm, ở chung với Triệu Tương Nghi cũng khá ổn, lúc ra ngoài không chỉ có một người nói bọn họ là ba mẹ con.
Nói rồi lại nói, cô phát hiện Triệu Tỉnh Quy đang nuốt nước miếng.
Trác Uẩn: “…”
“Anh có được ăn cái này không?” Cô nhìn nửa cây kem trong tay một chút, lại liếc mắt nhìn Sử Lỗi đang ngồi trên một cái ghế khác lướt điện thoại, nhỏ giọng hỏi: “Chắc không được ăn đâu nhỉ? Ăn vào đau bụng thì sao?”
Triệu Tỉnh Quy: “Chỉ ăn một miếng thôi.”
Trác Uẩn dùng tấm lưng ngăn cản tầm mắt của Sử Lỗi, đưa cây kem đến bên miệng Triệu Tỉnh Quy: “Mau, ăn vỏ thôi, đừng ăn bơ bên trong.”
Triệu Tỉnh Quy rướn cổ lên, cắn lớp vỏ sô cô la trên tay cô, thỏa mãn nhắm mắt lại: “Đã lâu rồi anh chưa được ăn ngọt.”
Sử Lỗi phát hiện ra bọn họ đang làm chuyện xấu, nói cũng không được, không nói cũng không được, sau khi khuyên mấy câu thì dứt khoát đi ra khỏi phòng bệnh, không nhìn nữa cho mắt thanh tịnh.
Trác Uẩn có chừng mực, không cho Triệu Tỉnh Quy ăn thêm miếng thứ hai nữa. Sau khi ăn kem xong, cô thấy tủ đầu giường có một giỏ trái cây, bèn hỏi: “Ai tới thăm anh à?”
Triệu Tỉnh Quy nói: “Quý Phi Tường.”
“Quý Phi Tường? Đúng rồi, hình như anh ấy huấn luyện ở Bắc Kinh.” Trác Uẩn hỏi: “Anh ấy tới có tiện không?”
Triệu Tỉnh Quy nói: “Anh ấy đón xe tới, lúc về anh bảo tài xế đưa anh ấy đi. Anh ấy ra ngoài một mình, tóm lại có hơi không tiện lắm.”
Trác Uẩn xem qua trái cây mà Quý Phi Tường mang tới, hỏi: “Anh ăn đào không? Nếu ăn thì để em gọt cho anh một quả, em đút cho anh.”
Ánh mắt Triệu Tỉnh Quy liếc về phía tủ đầu giường: “Đào mềm hay đào cứng? Anh thích ăn đào cứng.”
“Đừng kén chọn, ở bệnh viện lại còn kén.” Trác Uẩn chọn một quả đào lớn rồi cầm vào nhà vệ sinh rửa sạch gọt vỏ, lại cắt thành miếng nhỏ, trở lại bên giường bệnh, cầm dĩa xiên một miếng đút cho Triệu Tỉnh Quy ăn.
“Quý Phi Tường tới, hai người trò chuyện gì vậy?” Trác Uẩn vừa đút đào vừa hỏi.
Triệu Tỉnh Quy nằm ăn, sợ mình nghẹn nên nhai rất chậm, trả lời: “Không nói gì nhiều, anh ấy kể cho anh chuyện ở đội tuyển quốc gia thôi, rất thú vị.”
Trác Uẩn nói: “Không nói chuyện về em à?”
“…” Triệu Tỉnh Quy: “Tại sao phải nói chuyện về em?”
Trác Uẩn làm như chuyện đương nhiên: “Đừng tưởng em không biết, thanh niên các anh lúc tán gẫu ngoài chuyện bóng bánh ra còn không phải nhắc tới gái sao? Nếu không chẳng lẽ nói về chuyện quốc gia đại sự?”
Triệu Tỉnh Quy bật cười: “Bị em đoán đúng rồi, đúng là có nói chuyện về em.”
Trác Uẩn đút một miếng đào vào miệng anh: “Nói chuyện gì về em rồi?”
Triệu Tỉnh Quy nhìn cô: “Quý Phi Tường nói em đi New York rồi sẽ không cần anh nữa.”
“Đùa gì vậy?!” Trác Uẩn trợn tròn hai mắt, “Anh ấy là ai chứ? Quen biết em lắm à? Em còn chưa từng nói chuyện với anh ấy! Nói tào lao gì vậy chứ!”
Triệu Tỉnh Quy hỏi: “Liệu em có vứt bỏ anh không?”
Tròng mắt Trác Uẩn đảo vòng: “Vậy phải xem biểu hiện của anh đã.”
“Anh biểu hiện kiểu gì? Anh cũng chẳng ở bên cạnh em.” Giọng của Triệu Tỉnh Quy rất thấp, “Em gặp được rất nhiều anh mãnh nam đẹp trai, tóc vàng mắt xanh chân rất dài, tám múi cơ bụng, người ta theo đuổi em, em làm thế nào?”
“Em nói rồi, em không thích nhũng anh chàng cơ bắp.” Trác Uẩn dùng ngón tay kéo hai bên miệng Triệu Tỉnh Quy, “Em chỉ thích tiểu thịt tươi tóc đen, mắt đen, sống mũi cao, môi mỏng, da trắng, vai rộng, mi thanh mục tú, thân cao 1m89 gì đó thôi.”
Triệu Tỉnh Quy: “Cô giáo Trác, em quên rồi à? Bây giờ chiều cao của anh đã là 1m9 rồi.”
Trác Uẩn kinh ngạc: “Cái gì? Anh cao 1m9 rồi á?”
“Ừ.” Triệu Tỉnh Quy nói: “Anh cũng không ngờ tới, cứ ngồi xe lăn như thế mà cũng cao lên được, nửa năm cao lên 1cm.”
Trác Uẩn thở ra một hơi: “Haiz, quả nhiên anh vẫn là đứa con nít, vẫn đang dậy thì đấy.”
Bởi vì hôm sau Biên Lâm và Triệu Tương Nghi phải về Tiền Đường, cho nên chiều nay Phạm Ngọc Hoa dẫn hai người ra ngoài ăn bữa tiệc lớn. Trác Uẩn không bỏ được Triệu Tỉnh Quy, nên giao mẹ cho dì Phạm, mình thì tới phòng bệnh ở cùng với anh, nhờ Sử Lỗi ra ngoài mua cơm.
Sau khi Sử Lỗi ra cửa, Trác Uẩn hoạt động hai chân giúp Triệu Tỉnh Quy.
Bây giờ cậu trai trẻ đã mặc quần vào, lưng quần của quần áo bệnh nhân rất rộng, cần phải cài quần lại. Triệu Tỉnh Quy đang nằm thẳng, lại cắm ống thông tiểu, không cần buộc, đai quần chỉ cài lỏng lẻo.
Mỗi ngày Trác Uẩn sẽ xốc chăn hoạt động hai chân giúp anh, có lúc động tác mạnh quá chỗ lưng quần sẽ tuột xuống, lộ ra chút gì đó. Bản thân Triệu Tỉnh Quy không cảm giác được, cho rằng mặc quần rất an toàn, căn bản không biết rằng trong mắt Trác Uẩn anh đã lộ sạch từ lâu, còn là loại cực kỳ tr@n truồng đó nữa.
Trác Uẩn vốn cho rằng mình sẽ xấu hổ, sau đó lại phát hiện chẳng có gì hay mà để ý. Triệu Tỉnh Quy nằm viện do bị bệnh, ở đó có vài bác sĩ nữ, ở trong mắt y tá nữa anh chính là một cục thịt, mỗi ngày các cô ấy đều thay thuốc khử trùng cho anh, có lúc còn phải rửa ống thông tiểu, rồi lại cắm ống thông tiểu lại lần nữa. Lâu ngày, Trác Uẩn cũng bình thường đi rất nhiều.
Thứ này không liên quan đến tình d*c, tất cả những chuyện mọi người làm đều là hy vọng Triệu Tỉnh Quy có thể mau chóng khỏe lên một chút.
Trác Uẩn đứng ở bên giường bệnh của Triệu Tỉnh Quy, ôm đùi phải của anh hết nâng lên rồi lại hạ xuống, hoạt động khớp xương hông và khớp xương đầu gối cho anh. Đây đều là do chú Miêu và anh Lỗi dạy cô, lát nữa còn phải hoạt động khớp xương mắt cá giúp anh.
Triệu Tỉnh Quy nhìn động tác của cô, chỉ có nửa người trên có thể cảm giác được sự cử động, hỏi: “Chân anh có nặng không?”
“Nặng.” Trác Uẩn nói; “Cũng chẳng có thịt gì mấy mà sao xương nặng thế.”
“Em đừng làm nữa, để lát nữa anh Lỗi làm cho.” Triệu Tỉnh Quy không nỡ để cô cực khổ, “Em ngồi xuống nghỉ ngơi một lát đi, hai chúng ta trò chuyện chút.”
“Em không mệt, như vậy cũng có thể nói chuyện mà.” Trác Uẩn vẫn đang hoạt động đùi phải cho anh, “Triệu Tiểu Quy, nằm có chán không?”
“Mỗi ngày có thể thấy em là tốt lắm rồi.” Triệu Tỉnh Quy nói thật, “Cũng chỉ có một tháng, trôi qua rất nhanh.”
“Em…” Trác Uẩn quay đầu nhìn anh, “Em đã mua xong vé máy bay rồi, ngày mười lăm tháng tám bay từ Thượng Hải.”
Ánh mắt Triệu Tỉnh Quy tối đi, nhanh thật, chỉ còn lại chưa tới một tháng nữa.
Anh nói: “Ừ.”
“Đầu tháng mười hai em sẽ về.” Trác Uẩn lải nhải, “Mấy hôm nay em có chút ý tưởng về tác phẩm, mua giá vẽ và vài màu vẽ giấy bút, hai hôm nữa sẽ gửi đến. Trước khi đi, em muốn hoàn thành tác phẩm đầu tiên.”
Triệu Tỉnh Quy hỏi: “Là gì vậy? Vẽ trong phòng bệnh à?”
“Đúng, vẽ trong phòng bệnh.” Trác Uẩn nói: “Vẽ anh. Dù sao anh cũng đang nằm, làm người mẫu cho em đi.”
Triệu Tỉnh Quy hoảng hốt: “Hả? Bây giờ anh không có tóc mà!”
–
Ngày hôm sau, Phạm Ngọc Hoa, Biên Lâm và Triệu Tương Nghi cùng tới bệnh viện ghé thăm Triệu Tỉnh Quy. Buổi chiều ba người lập tức bay về Tiền Đường. Phạm Ngọc Hoa nói với Trác Uẩn là bà ấy muốn ở lại Tiền Đường mấy ngày để xử lý chút công việc, sau đó mới trở lại. Bên phía Bắc Kinh chỉ còn lại ba người là chú Miêu, Sử Lỗi và Trác Uẩn. Phạm Ngọc Hoa bảo Trác Uẩn toàn quyền xử lý chuyện của Triệu Tỉnh Quy, có chuyện gì không làm chủ được thì gọi điện thoại cho bà ấy.
Trác Uẩn nói được làm được, sau khi mẹ rời khỏi Bắc Kinh, cô lại bắt đầu ở bệnh viện nguyên ngày, bắc giá vẽ, buộc tóc cao, lấy Triệu Tỉnh Quy làm người mẫu để vẽ.
Ở phòng bệnh nên cô chỉ vẽ phác họa, không cần màu vẽ. Trải qua mấy tháng luyện tập trong phòng vẽ, Trác Uẩn cũng dần quen tay, cầm bút ngồi bên cửa sổ, liếc mắt nhìn giấy vẽ, lại liếc mắt nhìn Triệu Tỉnh Quy ở trên giường bệnh, vẽ soàn soạt lên giấy.
Chú Miêu và Sử Lỗi không quấy rầy cô, nói chuyện làm việc đều nhỏ nhẹ. Triệu Tỉnh Quy thì luôn nằm yên tĩnh trên giường, lưng giường được nâng lên một góc 20 độ, anh nghiêng đầu nhìn về phía Trác Uẩn.
Cái nóng tháng bảy bị ngăn lại bên ngoài cửa sổ, chỉ có ánh mắt trời chiếu vào trong phòng bệnh, phủ một mảng bóng mờ lên mặt Triệu Tỉnh Quy. Anh là một người mẫu nghe lời nhất, không nhúc nhích, cũng không nói chuyện, chỉ có ánh mắt chớp chớp nhẹ nhàng chậm chạp, từ đầu tới cuối tầm mắt đầu đặt trên người Trác Uẩn.
Mấy hôm đó, phòng bệnh cực kỳ yên tĩnh, ít có tiếng người. Triệu Tỉnh Quy nghe tiếng bút của Trác Uẩn, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cô, trong lòng đột nhiên nổi lên một loại cảm giác thỏa mãn.
Anh thích dáng vẻ này của Trác Uẩn, xinh đẹp như thế, cố chấp như thế, và cũng tự tin như thế.
Là cô gái mà anh yêu.
Cô biết mình đang làm gì, cũng biết tại sao mình phải làm như vậy, biết phương hướng phát triển trong tương lai, trong lòng có kế hoạch rõ ràng của mình.
Sao anh có thể không để cô ra ngoài được? Chính anh cũng là kẻ đang theo đuổi giấc mơ, bố anh đã dạy anh phải tôn trọng mỗi một ước mơ của người khác, dù lớn dù nhỏ, dù đạp gió cưỡi mây hay là không đáng kể, thì cái nào cũng phải tôn trọng.
Hơn nữa, đó còn là ước mơ của Trác Uẩn.
Cô sẽ vứt bỏ anh ư? Có thể, nhưng đâu có liên quan gì?
Bọn họ vẫn còn trẻ, thứ người trẻ tuổi muốn chính là khí thế của con nghé mới sinh không sợ cọp, không thể trông trước ngó sau, sợ đầu sợ đuôi. Cuộc đời của mình do mình tự nắm giữ trong lòng bàn tay, Trác Uẩn “có cần anh hay không” đơn thuần chỉ là lời nói vô căn cứ. Anh yêu cô, cô cũng yêu anh, vậy không phải là được rồi sao?
Ai nói cái tuổi này của bọn họ không hiểu tình yêu là gì? Ai nói tình yêu thời trẻ tuổi thanh xuân nhất định sẽ thất bại?
Triệu Tỉnh Quy không tin tà, trước kia khi đánh giải anh cũng chưa bao giờ sợ thua. Cho dù đối thủ có mạnh mẽ đi nữa, nhận được nhiều thành tích tốt hơn nữa, anh cũng sẽ không sợ. Lần nào anh cũng sẽ dốc hết toàn lực mà đánh, còn khích lệ đồng đội, để bọn họ không nản chí, cuộc thi vẫn chưa kết thúc mà.
Nếu như đời người là một trận đấu bóng rổ rất dài, bây giờ anh đang ở vị trí nào?
Chắc chưa tới lúc nghỉ giữa hiệp nhỉ?
Cùng lắm chỉ là hiệp một, anh gặp phải một chút khó khăn, phía sau còn có hiệp hai, hiệp ba, hiệp bốn, chưa đi tới cuối cùng, ai có thể nói anh chắc chắn sẽ thua?
Anh còn chưa bắt đầu dốc sức, chẳng qua bây giờ chỉ là tạm thời nghỉ dưỡng sức, chỉ cần anh vẫn chưa chết, thì dù có vấp ngã nhiều đến đâu cũng sẽ bò dậy một lần nữa, tiếp tục chiến đấu.
___
Đầu tháng Tám, cuối cùng Triệu Tỉnh Quy cũng được phép ngồi dậy trên giường bệnh. Tâm trạng anh cực kỳ tốt, dưới sự giúp đỡ của chú Miêu và Sử Lỗi, anh di chuyển qua xe lăn để Trác Uẩn đẩy anh đi bộ trên hành lang.
“Anh rất muốn tắm.” Đã một tháng rồi Triệu Tỉnh Quy chưa tắm, mỗi ngày chỉ có thể dùng nước nóng lau người, cảm thấy mình bẩn không chịu được.
Trác Uẩn nói: “Anh đừng nghĩ nữa, chờ khi về Tiền Đường rồi hẵng tắm, bọn em không chê anh đâu.”
Triệu Tỉnh Quy sờ bụng mình, rất tiếc nuối: “Cơ bụng cũng bị mất rồi.”
Trác Uẩn nói: “Luyện tiếp sẽ về lại thôi.”
Triệu Tỉnh Quy quay đầu nhìn cô: “Cô giáo Trác, em nói xem, chờ đến tháng mười hai em về anh có thể khá hơn bây giờ một chút không?”
“Sẽ, nhất định sẽ!” Trác Uẩn giơ chữ “V” với anh, “Không chừng anh có thể đứng lên luôn đó!”
“Không dám nghĩ.” Triệu Tỉnh Quy lại quay đầu về. Đã lâu rồi anh không ngồi xe lăn, sống lưng dựa vào lưng ghế không quen lắm, sờ thử hai chân rồi nói: “Vẫn chẳng có chút cảm giác nào, sao mà đứng lên được?”
Trác Uẩn nói: “Không phải anh có robot khung xương trợ lực đó sao, khi về đi lại nhiều một chút, luyện tập nhiều một chút, luyện lại chút bắp thịt trên đùi, chân anh quá gầy, có cảm giác anh chẳng có sức mà đứng lên.”
Triệu Tỉnh Quy cảm thấy cô nói có lý, nghĩ rằng sau này đúng là phải luyện đi bộ bằng robot khung xương trợ lực mỗi ngày mới được.
Ngày mười tháng tám, Triệu Tỉnh Quy được rút ống thông tiểu, cho phép xuất viện, mang theo một đống thuốc men to đùng về Tiền Đường nghỉ ngơi.
Đoàn người vẫn ngồi ghế thương gia đường sắt cao tốc, còn xe cứu thương thì di chuyển trên mặt đất, bởi vì Triệu Tỉnh Quy chưa thể ngồi lâu, đại đa số thời gian vẫn phải nằm.
Chạy đường dài suốt cả một ngày, cuối cùng bọn họ cũng trở lại căn hộ c2 ở quận Tử Liễu. Chuyện đầu tiên Triệu Tỉnh Quy muốn làm chính là đi tắm. Chú Miêu mở nước giúp anh, đỡ anh vào bồn tắm, ước chừng tắm khoảng ba lần nước, gội hai lần nước gội đầu cho anh, anh mới tính là hài lòng.
Nằm trong bồn tắm, trong lòng Triệu Tỉnh Quy có hơi thất vọng. Cho tới bây giờ hiệu quả của cuộc phẫu thuật vẫn chưa thấy đâu cả, dấu hiệu tê liệt ở đùi phải vẫn tồn tại như cũ, tần số phát tác lại còn càng ngày càng cao. Bác sĩ nói điều này rất bình thường, là một hiện tượng tốt, chờ sau khi nghỉ ngơi một tháng thì tới bệnh viện ở Tiền Đường kiểm tra lại một lần, nếu như có tình huống đặc biệt cũng có thể xem xét đến Bắc Kinh lần nữa.
Dì Phan đang không ngừng than phiền với Trác Uẩn ở trong phòng khách: “Dì thật sự muốn sụp đổ! Bốn con hamster! Bốn căn phòng lớn! Trời nóng thế này, thối biết bao nhiêu! Hai ba ngày lại phải vệ sinh một lần cho chúng nó, còn phải làm đồ ăn cho bọn chúng. Tối nào nằm mơ cũng nghe tiếng tiếng “chít chít”. Ối dồi ôi, cuối cùng tên nhóc cũng trở về rồi, sau này để cậu ấy tự làm đi! Hừ!”
Trác Uẩn cười đau cả bụng. Không lâu sau đó, Triệu Tỉnh Quy sảng khoái tinh thần ngồi xe lăn đi ra, dì Phan xả một trận với anh rồi thở phì phò đi xuống lầu. Triệu Tỉnh Quy dẩu miệng: “Hamster dễ thương biết bao, trước kia anh quét dọn vệ sinh cho bọn nó có cảm thấy phiền phức gì đâu chứ.”
Trác Uẩn nhìn bốn căn biệt thự hamster kia, nhớ tới một chuyện: “Đúng rồi, con rùa của anh đâu?”
Triệu Tỉnh Quy nhìn cô: “A! Đúng vậy, rùa của anh đâu rồi?”
Hai hôm sau, Trác Uẩn chống lại sự lải nhải của dì Phan, mang một chú rùa nhỏ từ chợ Hoa Điểu về cho Triệu Tỉnh Quy, nuôi ở trong lồng thủy tinh.
Đó là một con rùa cỏ Trung Quốc rất nhỏ, mai rùa chỉ lớn bằng quả trứng gà. Triệu Tỉnh Quy đặt lồng thủy tinh ở chỗ trống cuối cùng trên bàn trà, khom người dùng tay chọc chọc mai rùa, đầu của con rùa nhỏ và tứ chi đều rụt lại, không chui ra.
“Nó là con đực, anh đặt cho nó cái tên đi.” Trác Uẩn nói.
Triệu Tỉnh Quy ngẫm nghĩ rồi nói: “Gọi nó là ‘Tửu Tửu’ đi.”
Trác Uẩn: “Là số chín* hả?”
Triệu Tỉnh Quy lắc đầu: “Không phải, tửu(*) trong uống rượu ấy.”
(*) Rượu (tửu) và số chín (cửu) đều đọc là jiu, khác cách viết và ý nghĩa.
Trác Uẩn: “Tại sao lại gọi là ‘Tửu Tửu’?”
Triệu Tỉnh Quy ngẩng đầu nhìn cô: “Bởi vì tên của anh, em có còn nhớ bài thơ kia không? Tân đầu văn biệt ngữ, tam tái dĩ vi kỳ. An đắc trung sơn tửu, tỉnh nhật thị quy thời.”
Trác Uẩn không hiểu: “Trung sơn tửu?”
Triệu Tỉnh Quy cười tủm tỉm giải thích: “Rượu Trung Sơn là một loại rượu tiên nhân cất, nói là có thể say một nghìn ngày.” Anh chỉ chỉ con rùa nhỏ trong lồng kia, “Phải như thế nào mới uống rượu do tiên nhân cất? Uống say rồi, ngủ một giấc tỉnh lại em đã trở về*.”
(*Triệu Tỉnh Quy đang giải thích dựa trên câu thơ ‘An đắc trung sơn tửu, tỉnh nhật thị quy thời’: Chìm vào men rượu Trung Sơn ngủ một giấc an lành, lúc tỉnh lại cũng là ngày quay về.)
Trác Uẩn vỗ tay bốp bốp: “Wow, Triệu Tiểu Quy, anh văn thơ lai láng thật đấy!”
…
Lại qua hai ngày, một buổi sáng sớm rất bình thường, thời tiết vẫn nóng bức như cũ, Trác Uẩn từ giã Biên Lâm và một nhà Triệu Tỉnh Quy, ngồi xe đến Thượng Hải, mang theo hành lý bay chuyến bay quốc tế đến New York.
Triệu Tỉnh Quy không thể nào đi tiễn cô được, cả ngày hôm đó anh một mình ở trên tầng ba, nằm ngẩn ngơ trên giường.
Trên tủ đầu giường dựng thẳng một bức chân dung đóng khung cẩn thận, là quà Thất tịch Trác Uẩn tặng cho anh, cũng là tác phẩm chính thức đầu tiên của chương trình học chính quy cô xin năm sau.
Trên bức tranh là một chàng trai trẻ tuổi, đầu cạo trọc, mặc bộ quần áo bệnh nhân, nằm dựa trên giường bệnh.
Gương mặt anh gầy gò, ngũ quan lập thể tinh tế, môi hơi nhếch, ánh mắt cực kỳ dịu dàng.
Triệu Tỉnh Quy không biết, trong tác phẩm của Trác Uẩn còn viết một chút giới thiệu. Trong tác phẩm đầu tay này, cô viết một đoạn văn lớn bằng tiếng anh, đến lúc đó sẽ nộp lên cùng.
– Đây là bạn trai Mikey Zhao của tôi, năm nay mười tám tuổi.
Anh ấy là một người bị liệt nửa người, phải dựa vào xe lăn để đi lại, bức tranh chân dung này được tôi sáng tác cho anh ấy ở trong phòng bệnh, lúc đó anh ấy vừa trải qua cuộc phẫu thuật lần thứ ba sau khi bị thương.
Dũng khí để tôi đăng ký vào khóa học thiết kế của trường các bạn đều đến từ anh ấy. Lúc anh ấy bị thương mới chỉ mười sáu tuổi, đã từng trải qua sự hoang mang và tuyệt vọng. Nhưng anh ấy đã thoát khỏi, bây giờ đang cố gắng thi đại học, ngoài giờ học còn đánh bóng cho đội bóng rổ xe lăn.
Anh ấy dạy cho tôi chân lý của cuộc sống, con người có vô số cách sống, sống đẹp không chỉ là bởi vì ăn mặc hoa lệ, trang điểm kỹ càng, sự nghiệp học hành và công việc vẻ vang, mà quan trọng nhất chính là thái độ. Dù là ngồi trên xe lăn, anh ấy vẫn sống đẹp, ung dung, tiêu sái, tự tại.
Anh ấy là thần tượng của tôi, không phải loại thần tượng viết trên sách, sống ở trong ti vi, nhìn mà không sờ được đó. Anh ấy là thần tượng tồn tại chân thực, sẽ nắm tay, hôn và ôm tôi.
Anh ấy sẽ không biết ảnh hưởng của anh ấy đến tôi lớn bao nhiêu. Chàng trai nhỏ hơn tôi ba tuổi này là ngôi sao dẫn lối trên con đường đời của tôi, sẽ vĩnh viễn chiếu sáng con đường phía trước của tôi.
Tất nhiên, tôi cũng tình nguyện mãi ở bên cạnh bầu bạn với anh ấy, cùng đi về phía trước với anh ấy.
Tên tiếng Trung của anh ấy rất có ý nghĩa, đến từ một bài thơ cổ của Trung Quốc: An đắc trung sơn tửu, tỉnh nhật thị quy thời.
Ý nói rằng, phải như thế nào mới có thể uống một loại rượu ngon do tiên nhân cất? Có thể say một ngàn ngày, khi thức dậy cũng là lúc trở về.
Tôi không ngại chia xa anh ấy, bởi vì tôi biết, anh ấy ở bờ bên kia đại dương luôn nhớ nhung tôi. Cuối cùng có một ngày, tôi sẽ trở về.