Ngày Tỉnh Là Lúc Về - Trang 3
Chương 59
Đây là nụ hôn mà Triệu Tỉnh Quy đã mong đợi từ lâu, tuy rằng cảnh tượng không giống như những gì anh dự tính, nhưng hạnh phúc đến quá đỗi bất ngờ, anh vẫn cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Những giọt lệ không khống chế được mà tràn ra khỏi hốc mắt, anh biết là rất xấu hổ, nhưng cũng chẳng rảnh mà lo. Người trong lồng ngực anh là Trác Uẩn, là cô giáo Trác mà anh ngày đêm mong nhớ, là Zoe của Micky, là người duy nhất mà anh nghĩ đến khi trốn trong bồn tắm thả mình.
Cô rất thơm, cơ thể còn mềm mại, Triệu Tỉnh Quy được nếm mùi vị của cô thì mọi phiền não đều bay biến, tất cả những lời nói ác ý độc địa, những ánh mắt kỳ quái khi đi ra ngoài, những nỗi uất ức mà anh phải chịu, đủ loại bất tiện khi ngồi xe lăn… anh đều quên đi hết.
Một nụ hôn dài cuối cùng cũng kết thúc, Triệu Tỉnh Quy thở không ra hơi, sau khi môi răng tách ra, anh mới mở mắt nhìn người trong lòng mình, phát hiện Trác Uẩn cũng đang nhìn anh.
Giống như anh, hô hấp của cô cũng đang dồn dập, hai má đỏ hây hây, môi nhếch lên, mi mắt cong cong, lúm đồng tiền nhỏ xinh bên khóe miệng thoắt ẩn thoắt hiện.
Phát hiện đuôi mắt Triệu Tỉnh Quy phiếm lệ, Trác Uẩn sửng sốt, hỏi: “Anh khóc à?”
“Đâu có.” Triệu Tỉnh Quy mạnh miệng, lại ôm cô chặt hơn một chút, đặt môi lên lúm đồng tiền ở khóe miệng bên trái của cô, đầu lưỡi còn khẽ lướt qua, Trác Uẩn đẩy ngực anh, thỏ thẻ: “Làm gì đấy, còn chưa chịu thôi nữa à…”
Cuối cùng Triệu Tỉnh Quy cũng cảm thấy ngượng ngùng, chôn đầu vào hõm vai cô, Trác Uẩn nhìn thấy vết sẹo nhỏ nằm trên mi trái của anh, vươn tay khẽ vuốt ve, hỏi: “Còn đau không?”
“Hết đau rồi, qua một thời gian là nhạt đi ấy mà.” Triệu Tỉnh Quy cọ cọ cổ cô, sau đó lại nhắm mắt, nói, “Hóa ra, đủ mười tám tuổi là thật sự muốn làm gì thì có thể làm đó.”
“Đừng có tưởng bở.” Trác Uẩn nhéo ót anh, “Bởi vì hôm nay là sinh nhật của anh, xem như cô giáo Trác tặng thêm một món quà, anh đừng có mà được voi đòi tiên.”
Triệu Tỉnh Quy nâng mắt lên nhìn, nghe mà hai tai đỏ bừng: “Đây là lần đầu tiên của anh.”
Trác Uẩn: “…”
“Em thì chắc không phải.” Triệu Tỉnh Quy chớp chớp mắt, “Nếu anh làm không được tốt, sau này em có thể dạy anh, anh sợ em không thích, vừa rồi… em thấy có được không?”
Trác Uẩn cảm thấy, nếu nói với anh “Đây cũng là nụ hôn đầu của cô” thì thật xấu hổ, phỏng chừng cậu nhóc này sẽ chê cười cô. Vừa nãy khi hôn môi, Triệu Tỉnh Quy vẫn luôn ở thế chủ động, chính anh là người cạy răng cô ra, chính anh là người vươn đầu lưỡi trước, chính anh là người nuốt lấy môi cô, cùng cô triền miên không dứt…
Bảo anh ngây ngô thì không phải, anh vẫn luôn tấn công rất mạnh mẽ, tự học thành tài, làm Trác Uẩn chết mê chết mệt, con tim bé nhỏ đập thình thịch cực nhanh.
Nhưng nếu bảo kỹ thuật của anh tốt cũng chẳng đúng, răng hai người họ đập vào nhau, còn cắn phải đầu lưỡi, có một khoảng thời gian hô hấp rất lộn xộn, nếu không phải nhìn thấy vẻ mặt hăng say của chàng trai, suýt chút nữa Trác Uẩn đã cười vỡ bụng.
“Em thấy… cũng không tệ lắm.” Trác Uẩn ra vẻ như mình có kinh nghiệm phong phú, ôm đầu Triệu Tỉnh Quy, xoa nắn vành tai đang đỏ bừng của anh, “Triệu Tỉnh Quy, vui hơn chút nào chưa?”
“Ừm.” Giọng Triệu Tỉnh Quy rất trầm, anh lại nhớ đến chuyện không thoải mái ở nhà ăn, nói, “Cô giáo Trác, có phải em cũng giống như mẹ anh, cảm thấy anh rất đáng thương không?”
Trác Uẩn xoa xoa mái tóc anh: “Nói thật, trước kia em cũng từng thấy vậy, nhưng bây giờ hết rồi.”
“Có lẽ mọi người là người khỏe mạnh, nên khi nhìn thấy dáng vẻ của anh sẽ cảm thấy anh thật đáng thương, thật quá đen đủi, nhưng thật ra…” Triệu Tỉnh Quy nói, “Chỉ là đổi sang một cách sống khác thôi.”
Trác Uẩn cười: “Giống như một chú rùa nhỏ, làm gì cũng chậm chạp.”
Triệu Tỉnh Quy cũng khẽ cười, nhưng biểu cảm lại trở nên sâu lắng hơn: “Cô giáo Trác, Lâm Trạch không hề hủy hoại cuộc đời anh, cùng lắm chỉ có thể tính là thay đổi cuộc đời anh thôi. Anh đã chuẩn bị sẵn tinh thần sẽ ngồi trên xe lăn cả đời, đúng là sẽ rất vất vả, có khi còn vô cùng chật vật, nhưng thật sự không gian nan như mọi người tưởng tượng đâu. Anh bây giờ cũng có thể cảm nhận được niềm vui, cũng có động lực phấn đấu, có người anh quan tâm, có chuyện anh muốn làm. Anh còn sống thì vẫn là một người hoàn chỉnh, em nói có đúng không?”
“Đúng thế.” Trác Uẩn mỉm cười nhìn anh, “Ở trong mắt em, anh là một chàng trai vô cùng ưu tú, hoàn chỉnh, là chàng trai đáng yêu nhất, đẹp trai nhất, thông minh nhất mà em từng gặp, là Triệu Tiểu Quy của em.”
Triệu Tỉnh Quy nở nụ cười đầy thẹn thùng, Trác Uẩn chọc chọc lông mi anh, hai người cùng bật cười ngây ngô.
Cô vẫn nghiêng người ngồi trên đùi anh, hỏi: “Em có nặng không?”
“Anh không cảm giác được, cũng chỉ biết mình đang ôm em.” Triệu Tỉnh Quy nói: “Chắc chắn em không nặng, em gầy như vậy mà.”
Trác Uẩn nói: “Anh đừng nhìn em gầy mà đánh giá, em phải nặng hơn 50 ký đấy.”
“Vóc người em cao mà.” Triệu Tỉnh Quy siết chặt tay, “Thật ra đây không giống như trong tưởng tượng của anh, lần đầu tiên hôn em anh nghĩ là mình sẽ đứng, sang phòng bên cạnh lấy nạng dùng, anh muốn đứng ôm em.”
Trác Uẩn trợn to mắt: “Anh lắm ý tưởng thật đấy, cân nhắc những việc này từ bao giờ vậy?”
“Em đừng hỏi nữa.” Triệu Tỉnh Quy lại bắt đầu khó chịu, “Hôm nay anh… nếu biết sinh nhật sẽ thế này thì thà ở trong phòng tâm sự với em còn hơn. Gần đây lắm chuyện phiền phức, không phải anh không nghĩ đến chuyện tố cáo Lâm Trạch, mà là anh biết mình không kiện nổi cậu ta, anh chỉ nghĩ cậu ta thi đại học nhanh nhanh rồi cuốn xéo, sau này anh không muốn gặp lại cậu ta một lần nào nữa.”
Trác Uẩn nói: “Nhưng mẹ anh lại không nghĩ như vậy, lời bà ấy nói cũng chẳng sai, Lâm Trạch hại anh, hẳn là phải chịu sự trừng phạt, nếu không thì thật sự không công bằng chút nào.”
Triệu Tỉnh Quy nhíu chặt mày: “Anh đã nói rồi, lúc ấy anh không nói là bởi vì nếu muốn kiện cậu ta thì phải kiện cả cậu học sinh tranh bóng trực tiếp với anh, không có cách nào kiện bọn họ tội cố ý gây thương tích, chỉ có thể bồi thường thương tật cá nhân như mẹ anh nói.”
Anh thở dài một hơi, nói tiếp: “Phần lớn trách nhiệm trong chuyện này thuộc về bản thân anh, và cả trường học. Dù có thắng kiện Lâm Trạch và học sinh nam kia, bọn họ cũng chẳng bồi thường được bao nhiêu tiền. Hơn nữa, em cũng nhìn thấy trạng thái của mẹ anh rồi đó, hai năm trước bà ấy còn kém hơn rất nhiều, anh thật sự cảm thấy nếu mình nói ra, mẹ anh sẽ làm ra chuyện cực đoan, làm không được thì có thể lấy dao đâm Lâm Trạch mấy nhát. Ngày thường nhìn mẹ anh dịu dàng hòa nhã thế thôi, thật ra là một người vô cùng lợi hại, trước kia đi làm ở công ty, cấp dưới đều rất sợ bà, bây giờ anh cảm thấy rất phiền, chỉ mong sao chuyện này trôi qua nhanh chóng.”
Sự việc phát triển ra như vậy, Trác Uẩn cũng chẳng biết phải làm sao. Những gì Triệu Tỉnh Quy có thể kể thì đã kể rồi, Lâm Trạch cũng đã bị bệnh, Phạm Ngọc Hoa muốn Lâm Trạch phải trả giá đắt, Lâm Trạch hy vọng Triệu Tỉnh Quy có thể tha thứ cho mình, Triệu Tỉnh Quy thì hy vọng Lâm Trạch không bao giờ xuất hiện, dường như nguyện vọng của ba người đều khó có thể thỏa mãn, nói đi nói lại thì vẫn là ước muốn của Triệu Tỉnh Quy đơn giản hơn cả.
“Anh tìm một cơ hội nào đó giãi bày tâm sự với mẹ anh đi, trước tiên có thể nói chuyện với ba anh, nói hết suy nghĩ của anh cho ông ấy nghe.” Trác Uẩn cũng chỉ có thể an ủi Triệu Tỉnh Quy như vậy, “Triệu Tiểu Quy, anh đừng để ý lời nói của mẹ anh quá, anh biết bà ấy yêu anh mà, chỉ là bà ấy tức giận quá thôi. Cuộc đời anh còn rất dài, sau này anh sẽ thi chạy Marathon, đi trượt tuyết, tham gia thế vận hội Olympic, anh sẽ trở thành người lão luyện trong giới khoa học kỹ thuật, tương lai vẫn sẽ thật xuất sắc.”
Triệu Tỉnh Quy nắm lấy tay Trác Uẩn, áp lên má mình, nhìn vào mắt cô, hỏi: “Em sẽ đồng hành với anh chứ?”
Trác Uẩn gật đầu: “Em sẽ.”
Triệu Tỉnh Quy hỏi: “Bây giờ, quan hệ của chúng ta là gì?”
“Hứ, em nào biết.” Ánh mắt Trác Uẩn lại trở nên nghiêm túc, “Anh mới chỉ là học sinh cấp ba, đừng có suy nghĩ mấy cái không đâu, tập trung học hành đi!”
Triệu Tỉnh Quy còn nghiêm túc hơn: “Đã hôn môi rồi đấy! Em vẫn không chịu làm bạn gái anh ư?”
Trác Uẩn: “…”
Triệu Tỉnh Quy: “Em đã nói, chỉ cần anh tròn mười tám tuổi thì muốn gì được nấy! Có phải em định nuốt lời không?”
Tông giọng Trác Uẩn cũng lên cao: “Em nuốt lời bao giờ? Anh đã hỏi em chưa? Anh ngẫm lại xem mình đã hỏi như thế nào, anh hỏi em quan hệ giữa chúng ta là gì, em nói em không biết, sai chỗ nào cơ?”
Triệu Tỉnh Quy ngẫm nghĩ, dường như đã hiểu ra, lập tức ôm chặt Trác Uẩn, trịnh trọng nói: “Trác Uẩn, anh thích em, em có thể làm bạn gái của anh không?”
Trác Uẩn khẽ đẩy ra: “Anh ôm chặt như vậy làm gì chứ!”
“Trả lời anh đi.” Ánh mắt Triệu Tỉnh Quy nóng rực, “Làm bạn gái anh, được không?”
“Được rồi được rồi.” Trác Uẩn từ bỏ việc giãy dụa, gương mặt đỏ bừng vì xấu hổ, “Anh buông em ra trước đã, anh phiền thật đó.”
Triệu Tỉnh Quy cười toe toét, để lộ hàm răng trắng tinh, cuối cùng tâm trạng cũng tốt lên, thả lỏng cái ôm, rồi nắm lấy tay Trác Uẩn, vuốt ve ngón tay cô: “Anh sẽ đối xử với em thật tốt. Nói trước nhé, em biết anh liệt nửa người, ngồi xe lăn, chân không có cảm giác, cũng không cử động được, sau này nếu em dùng lý do này để bỏ rơi anh, anh sẽ không đồng ý.”
Trác Uẩn nói: “Em sẽ không làm vậy.”
Triệu Tỉnh Quy lại nói tiếp: “Anh sẽ đi khám bác sĩ, nếu chúng ta kết hôn, anh sẽ nghĩ cách… làm với em…”
“Dừng dừng dừng.” Trác Uẩn nhức đầu mà bịt miệng anh lại, “Triệu Tiểu Quy, sau này rồi chúng ta hẵng bàn chuyện này, được không?”
“Ừ.” Triệu Tỉnh Quy khẽ gật đầu, Trác Uẩn buông tay ra, Triệu Tỉnh Quy lập tức nói tiếp, “Bố anh bảo chuyện này rất quan trọng, anh phải nói rõ ràng với em, đến lúc đó lỡ em không hài lòng, có thể dùng lý do này để bỏ rơi anh, anh có thể hiểu được.”
Trác Uẩn che mặt lại: “Xin anh đấy, đừng nói nữa được không?”
Cuối cùng cô cũng từ trên đùi Triệu Tỉnh Quy đứng dậy, hai người bước tới bên cạnh bàn đọc sách, Trác Uẩn tắt hết đèn trong phòng đi, cắm một ngọn nến lên bánh kem, châm lửa, vừa vỗ tay vừa hát bài chúc mừng sinh nhật Triệu Tỉnh Quy.
Triệu Tỉnh Quy chắp tay trước ngực, nhắm mắt ước nguyện với ngọn lửa nhỏ đang dập dờn kia, sau đó mở mắt ra, thổi tắt nến.
Anh cắt bánh kem ra, anh và Trác Uẩn mỗi người cầm một phần ăn.
Hai người đều chưa ăn cơm tối, bấy giờ đã sớm đói bụng, Trác Uẩn dùng ngón trỏ chấm một ít kem bôi lên chóp mũi Triệu Tỉnh Quy, rồi lại ầm ĩ đòi chụp ảnh cho anh, Triệu Tỉnh Quy cũng không từ chối, sau khi chụp mấy tấm ảnh, anh choàng vai Trác Uẩn, cầm lấy điện thoại tự sướng.
Trác Uẩn cho rằng anh đang chụp ảnh, không ngờ anh lại quay video, nhìn hai khuôn mặt tươi cười đang dựa sát vào nhau trên màn hình, Triệu Tỉnh Quy nói: “Hôm nay là ngày 18 tháng 4 năm 201x, là sinh nhật mười tám tuổi của tôi, người bên cạnh tôi lúc này… là bạn gái tôi, bắt đầu từ ngày hôm nay, chúng tôi chính thức hẹn hò. Nào, cô giáo Trác, em cũng nói vài câu đi.”
Trác Uẩn gào lên: “Á! Nói cái gì bây giờ?”
Triệu Tỉnh Quy: “Nói anh là gì của em.”
Trác Uẩn chỉ có thể vẫy vẫy tay với màn hình điện thoại, “Hi, tôi là Zoe, người bên cạnh tôi đây chính là Micky, là bạn trai của tôi.”
Chàng trai đang đắm chìm trong mối tình đầu nghe cô nói thế thì hết sức rung động, quay đầu hôn ‘chụt’ một cái lên mặt Trác Uẩn.
“Ghét quá đi thôi.” Trác Uẩn đẩy anh, lại nói tiếp trước màn hình, “Hôm nay là ngày đầu tiên chúng tôi ở bên nhau, tôi chúc bạn học Mickey sinh nhật vui vẻ, việc học thuận lợi, ngày nào cũng vui vẻ, sang năm thi đại học phải cố lên nha!”
Triệu Tỉnh Quy: “…”
Trác Uẩn: “Em nói xong rồi đó!”
Triệu Tỉnh Quy vẫn đang giơ điện thoại, quay đầu nhìn cô: “Hôn một cái kết thúc nào.”
Trác Uẩn trốn sang bên cạnh: “Không muốn.”
“Lưu làm kỷ niệm.” Triệu Tỉnh Quy kiên trì, “Sau này anh có thể lấy ra xem.”
Trác Uẩn gào to: “Tại sao anh lại muốn xem thứ này cơ chứ?”
Ánh mắt Triệu Tỉnh Quy dần trở nên ảm đạm: “Em sắp ra nước ngoài, anh sẽ không được gặp em trong một khoảng thời gian dài.”
Nhìn biểu cảm tội nghiệp của chàng trai, trái tim của Trác Uẩn lại đau nhói, bèn dịch sang ngồi gần anh hơn một chút, Triệu Tỉnh Quy giữ nguyên tư thế tự sướng, cúi người về phía cô, ngậm lấy khóe môi cô một lần nữa.
Trong lúc hôn anh còn cười khe khẽ, nói: “Ngọt thật.”
Trác Uẩn nhắm mắt lại, vươn tay vòng qua cổ anh, hoàn toàn chìm đắm trong sự dịu dàng của anh.
——
Cuối cùng, Trác Uẩn và Triệu Tỉnh Quy cũng không ăn cơm tối, giải quyết vấn đề bụng dạ chỉ bằng chiếc bánh kem đó.
Trác Uẩn và Triệu Tỉnh Quy quấn nhau mấy tiếng đồng hồ trong phòng của anh, mãi cho đến hơn mười giờ, Triệu Tỉnh Quy mới bằng lòng thả cô đi.
Sau khi Trác Uẩn rời đi, Triệu Tỉnh Quy tắm rửa xong xuôi, ngồi trên xe lăn dạo một vòng quanh phòng, quyết định ngày mai sẽ nhờ chú Miêu đóng vài cái đinh lên tường cạnh bàn sách để treo bức tranh kia lên.
Anh mở hộp trò chơi bóng rổ để bàn ra, ngồi chơi một mình chốc lát.
Đó là một món đồ chơi hết sức trẻ trâu, ngón tay nhấn vào cái nút, những quả bóng rổ nhỏ xinh sẽ tự động bắn ra, nhảy về phía rổ, không phải lần nào cũng có thể trúng rổ, chơi được cùng vài người khác.
Chơi máy bóng rổ xong, Triệu Tỉnh Quy dịch người lên giường, tựa vào đầu giường ngẩn người.
Nhớ lại toàn bộ quá trình bản thân tỏ tình với Trác Uẩn, vô cùng đơn giản và thuận lợi, giống như một giấc mơ vậy, anh vẫn chưa nói đâu vào đâu mà cô đã đồng ý rồi.
Có liên quan đến việc mẹ mắng anh không nhỉ? Nếu cô không đồng ý, sinh nhật mười tám tuổi của anh sẽ càng thêm thảm thương.
Triệu Tỉnh Quy chà xát mặt, lại lo lắng nghĩ đến mẹ mình.
Phải làm sao bây giờ? Anh nghĩ, mẹ có thể buông bỏ không? Có phải lại muốn đi khám bác sĩ tâm lý không?
Thật đúng là kỳ quái, rõ ràng người ngồi trên xe lăn là anh, vậy mà vấn đề bây giờ lại nằm ở mẹ anh và Lâm Trạch.
Anh lại nghĩ đến hai câu nói kia của mẹ:
Cuộc đời con như vậy là tiêu tùng rồi, con có biết không?
Nếu con không bị thương, cuộc sống sau này con sẽ xuất sắc đến nhường nào, con không nghĩ đến ư?
“Đừng nghĩ làm gì.” Triệu Tỉnh Quy tự nói với chính mình, “Có gì hay ho mà nghĩ? Chuyện xảy ra thì cũng đã xảy ra rồi, ngoài ý muốn và bị hại có khác nhau ở chỗ nào? Cuộc sống vẫn phải tiếp diễn mà.”
Sau khi nằm trên giường được một lát, anh đột nhiên nghĩ đến một việc, lại xốc chăn lên, dịch người về lại xe lăn, đẩy xe lăn ra phòng khách.
Đêm đã khuya, đúng là khoảng thời gian mà A Đoàn và A Viên tăng động nhất, Triệu Tỉnh Quy quan sát chúng hồi lâu, đeo găng tay vào, mở nắp biệt thự của A Viên ra, A Viên nghe thấy tiếng động thì từ tầng một bò lên, ló cái đầu nhỏ ra nhìn Triệu Tỉnh Quy.
Triệu Tỉnh Quy bắt được nó, nó lập tức kêu “chít chít chít” không ngừng, Triệu Tỉnh Quy nói: “Nào, đừng kêu nữa, hôm nay tao có bạn gái, khắp chốn vui mừng, tao quyết định sẽ cho hai đứa mày kết hôn, đưa chúng mày vào động phòng.”
A Viên: “…”
Một tay anh bắt A Viên, tay còn lại mở nắp biệt thự A Đoàn ra, thả A Viên vào.
A Viên mờ mịt bò quanh tầng ba, lúc này A Đoàn cũng bò lên đến nơi, hai con chuột nhìn thấy đối phương, mới đầu không con nào nhúc nhích. Triệu Tỉnh Quy có phần lo lắng, biết ham muốn bảo vệ địa bàn của hamster rất mạnh, hai con chuột ở cạnh nhau thì rất dễ xung đột.
Thế nhưng chẳng bao lâu anh đã yên tâm, bởi vì nhìn thấy A Đoàn và A Viên thân mật ghé sát vào nhau, đó tuyệt đối không phải là đánh nhau, Triệu Tỉnh Quy cảm thấy chúng nó đang “hôn nhau”.
Anh vô cùng mừng rỡ: “Tao đối xử với chúng mày tốt quá đi chứ? Kết hôn rồi thì phải chung sống hòa thuận, sinh em bé rồi tao sẽ nuôi. A Đoàn, mày không được bắt nạt A Viên đâu đấy, nó là bé gái, mày phải chiều chuộng nó, đồ ăn ngon cũng phải dành hết cho nó.”
Triệu Tỉnh Quy cho hai con chuột thêm một ít đồ ăn và bánh mì khô côn trùng, anh cong lưng, đặt khuỷu tay trên đùi, chống cằm nhìn bọn chúng ăn, vừa nhìn vừa cười: “Tao không ghen tị với chúng mày tí nào, tao cũng có bạn gái, hôm nay tao… còn hôn môi đấy.”
Anh gỡ găng tay ra chuẩn bị quay về phòng, trước khi đi còn vỗ vỗ nóc biệt thự: “Ngủ ngon nhé, đôi tình nhân nhỏ.”
——
Mấy ngày sau đó, cảm xúc của Phạm Ngọc Hoa vẫn bất ổn như cũ, Triệu Tỉnh Quy và Triệu Tương Nghi đều trở nên ngoan ngoãn biết điều, không dám chọc giận mẹ mình.
Triệu Vĩ Luân hẹn lịch khám bác sĩ tâm lý giúp Phạm Ngọc Hoa, ban đầu Phạm Ngọc Hoa không muốn đi, lạnh lùng hỏi chồng mình: “Anh cho rằng em điên rồi à?”
“Nào có, chỉ là đến tâm sự với bác sĩ Tư thôi.” Triệu Vĩ Luân an ủi bà xã, “Ông ấy biết tất cả mọi chuyện, trước kia em cũng từng nói chuyện với ông ấy rồi, hiệu quả khá tốt, không phải ư? Tiểu Quy cũng rất quý ông ấy, bác sĩ Tư đã giúp chúng ta rất nhiều.”
Cuối cùng Phạm Ngọc Hoa cũng đồng ý đến gặp Tư Trạm, thế nhưng thái độ của bà đối với Triệu Tỉnh Quy vẫn nóng lạnh thất thường, lúc vui vẻ thì hết mực dịu dàng săn sóc, lúc tức giận thì nổi trận lôi đình.
Việc khiến bà giận nhất là hai năm trước Triệu Tỉnh Quy đã giấu giếm, đó đúng là chuyện Phạm Ngọc Hoa không muốn nghĩ lại, như thể nếu Triệu Tỉnh Quy không giấu giếm, mọi chuyện sẽ đi theo một chiều hướng khác hoàn toàn.
Thế nhưng mọi chuyện thật sự sẽ khác đi ư?
Triệu Tỉnh Quy và Triệu Vĩ Luân đều hiểu rõ, không khác được.
Nếu lúc ấy Triệu Tỉnh Quy nói ra việc kia, chỉ đơn giản là bắt Lâm Trạch và một học sinh nam khác bồi thường ít tiền, sự việc vẫn sẽ được xếp vào loại tai nạn, bọn họ không thể nào ngồi tù, mà Triệu Tỉnh Quy vẫn sẽ bị liệt nửa người, thậm chí Phạm Ngọc Hoa bấy giờ sẽ trở nên cực đoan hơn nữa.
Chuyện này không có cách nào phân đúng sai, qua cuộc trò chuyện sâu sắc giữa hai bố con, Triệu Vĩ Luân cũng hiểu rõ nỗi băn khoăn của anh, cảm thấy khi đó Triệu Tỉnh Quy giấu nhẹm sự việc cũng có lý riêng của nó.
——
Thứ sáu, ngày 24 tháng 4, Trác Uẩn có kết quả thi TOEFL, đủ điều kiện đáp ứng yêu cầu ngôn ngữ của học viện nghệ thuật đó.
Tác phẩm cũng đã chuẩn bị sẵn sàng, Trác Uẩn ngồi trước máy tính, điền thông tin từng bước một theo yêu cầu, gửi tác phẩm đi, cuối cùng cũng hoàn thành đơn xin nhập học, chỉ cần đợi thư thông báo trúng tuyển là được.
Buổi chiều cô rảnh rỗi không có việc gì, nhìn đồng hồ, phát hiện vẫn còn thời gian dư dả, quyết định đến Nhị Trung đón Triệu Tỉnh Quy tan học.
Cô không nói trước cho Triệu Tỉnh Quy, muốn tạo cho anh một bất ngờ, lúc cô lái xe đến cổng trường Nhị Trung thì cách giờ tan học còn nửa tiếng nữa.
Trác Uẩn đỗ xe ở cạnh vỉa hè phía đối diện, ngồi trong xe gọi điện thoại cho Tô Mạn Cầm.
Từ khi rời khỏi đại học A, đã hai tháng rồi cô chưa gặp lại Tô Mạn Cầm, mỗi chuyến sang quận Tử Liễu vào cuối tuần đều là vì Triệu Tỉnh Quy. Hôm nay nộp xong đơn xin nhập học, Trác Uẩn có thời gian rảnh, muốn đi ăn một bữa với Tô Mạn Cầm để tâm sự.
Sau khi điện thoại kết nối được, hai cô gái nấu cháo điện thoại một lát.
Trác Uẩn kể với Tô Mạn Cầm rằng mình đã nộp đơn xin nhập học rồi, hỏi đối phương bao giờ thi TOEFL, Tô Mạn Cầm nói mình sẽ thi vào đầu tháng 6, đợi cô ấy thi xong sẽ đi ăn một bữa với Trác Uẩn.
Trác Uẩn hỏi: “Gần đây cậu với Nghê Hàng thế nào rồi?”
“Thì vẫn vậy thôi.” Tô Mạn Cầm nghi ngờ hỏi ngược lại, “Sao thế? Cậu bắt đầu quan tâm đến vấn đề tình cảm của tớ từ khi nào vậy?”
Ngón tay Trác Uẩn quấn quanh lọn tóc: “Ừ thì… Mạn, tớ nói với cậu chuyện này nè.”
Tô Mạn Cầm: “Chuyện gì?”
Trác Uẩn: “Tớ với Triệu Tỉnh Quy hẹn hò rồi.”
Tô Mạn Cầm yên lặng giây lát, sau đó cười ầm lên: “Ha ha ha ha ha ha ha ha ha!”
Trác Uẩn rất chi là ảo não: “Cậu cười gì thế hả?”
Tô Mạn Cầm nói: “Chẳng biết người nào nói với tớ là tuyệt đối sẽ không yêu đương với con trai nhỏ tuổi hơn mình, nhỏ hơn một ngày cũng không được, ha ha ha ha ha ha ha…”
Trác Uẩn: “… Cậu câm miệng đi!”
Đang tán gẫu dở, Trác Uẩn nhìn thấy cổng chính tự động của Nhị Trung ở bên đường từ từ mở ra, bèn nói với Tô Mạn Cầm: “Thôi không nói nữa, tớ đón người ta tan học đây, đến giờ rồi.”
“Cái đệch!” Tô Mạn Cầm cười đau cả bụng, “ ‘Tôi đến đón bạn trai cấp ba tan học’, đây là cảnh tượng hẹn hò ảo diệu gì vậy? Cậu mạnh thật đấy, tớ không so được.”
Trác Uẩn cạn lời cúp điện thoại, mở cửa xe bước xuống, dựa vào cạnh cửa chờ chiếc Bentley quen thuộc kia xuất hiện.
Nhị Trung có lớp tự học buổi tối, số lượng học sinh rời trường từ lúc 5 giờ rưỡi chiều ít vô cùng, cũng không có quá nhiều người đến đón học sinh cấp ba, thế nên người ra vào cổng có vẻ rất an tĩnh.
Thế nhưng Trác Uẩn không biết, người chờ Triệu Tỉnh Quy ở ngoài cổng trường hôm nay không chỉ có mình cô.
Một người phụ nữ trung niên khoảng hơn bốn mươi tuổi ngồi trên xe đạp điện, mắt nhìn chằm chằm cổng trường.
Vài phút sau, chiếc Bentley xuất hiện, Trác Uẩn vừa định gọi điện thoại cho Triệu Tỉnh Quy thì thấy một chiếc xe đạp điện phóng vèo qua đường lớn, phanh gấp chặn ngang trước mũi xe Bentley, ngăn không cho xe đi tiếp.
Trác Uẩn: “?!”
Xe Bentley cũng phanh gấp một cái, suýt chút nữa đã va vào nhau, chú Miêu từ ghế lái bước xuống xe, đi về phía chủ chiếc xe đạp điện kia.
Cánh cổng tự động của trường ở phía sau chiếc xe Bentley từ từ đóng lại, Bentley bị kẹp ở giữa, tiến không được, lùi cũng chẳng xong. Chú Miêu còn chưa kịp nói gì với người đi xe đạp điện kia, bà ta đã dựng xe xong, rút chìa khóa xe ra, hùng hổ bước đến cạnh cửa xe Bentley, đập bôm bốp vào cửa kính xe: “Triệu Tỉnh Quy? Cậu có phải là Triệu Tỉnh Quy không? Cậu xuống xe! Tôi muốn nói chuyện với cậu! Cậu mở cửa ra mau! Xuống xe! Cậu xuống xe cho tôi!”
Cửa kính xe có dán một lớp màng, người phụ nữ không nhìn thấy cảnh tượng bên trong xe, chỉ lo gõ cửa không ngừng.
Chú Miêu là người hiền lành tốt tính, chạy đến bên cạnh bà ta khuyên can: “Chị gái này, chị là ai thế? Chị có chuyện gì cứ nói với tôi, tôi có thể làm chủ.”
“Ông gọi ai là chị cơ? Con mẹ nó, ai là chị của ông cơ?” Người phụ nữ kia ưỡn ngực với chú Miêu, làm chú Miêu sợ đến mức lùi một bước.
Trác Uẩn đã đi sang đường, đến bên cạnh bọn họ: “Chú Miêu, có chuyện gì vậy ạ?”
Chú Miêu như thể nhìn thấy vị cứu tinh: “Tiểu Trác! Tiểu Trác cháu đến đúng lúc lắm, người này cứ nằng nặc bắt Tiểu Quy xuống xe, chú cũng không biết bà ta là ai!”
Trác Uẩn nhìn về phía người phụ nữ trung niên kia, bà ta có chiều cao trung bình, vóc dáng hơi mập, để tóc ngắn, khuôn mặt toát lên vẻ già nua, ăn mặc cũng rất giản dị, không có điểm gì đặc biệt, cô bèn hỏi: “Dì ơi, dì tìm Triệu Tỉnh Quy có việc gì vậy ạ?”
“Cô lại là ai nữa? Sao cứ thích xía vào thế?” Người phụ nữ chỉ vào cô, quát, “Các người tránh ra hết cho tôi! Hôm nay tôi tới đây tìm Triệu Tỉnh Quy!”
Bà ta lại chuyển hướng qua cửa xe: “Triệu Tỉnh Quy! Tôi biết cậu đang ở bên trong! Cậu xuống xe cho tôi! Xuống xe!”
Ngoại trừ việc gõ cửa bôm bốp, đập cửa kính xe, bà ta còn định kéo tay nắm cửa ô tô, tất nhiên không kéo ra được, Trác Uẩn lo cho Triệu Tỉnh Quy, mong rằng anh thông minh một chút, đừng mở cửa ra, ai mà biết người này muốn làm gì.
May là Triệu Tỉnh Quy rất tỉnh táo, cửa sổ không chút sứt mẻ, chắc hẳn anh cũng chẳng định đối thoại với người phụ nữ này.
Trác Uẩn nói: “Chú Miêu, chú báo cảnh sát đi.”
Chú Miêu nghe lời lấy điện thoại ra, người phụ nữ kia lập tức nhào tới, chỉ vào họ gào ầm lên: “Báo cảnh sát? Các người còn có mặt mũi đi báo cảnh sát à? Tôi đến đây là để hỏi Triệu Tỉnh Quy một chút, tại sao lại hãm hại con trai tôi ra nông nỗi đó? Con trai tôi đang lành lặn, bây giờ người không ra người, quỷ không ra quỷ, đều do Triệu Tỉnh Quy hãm hại! Có báo cảnh sát thì cũng là tôi báo! Các người cứ gọi cảnh sát đến đây! Gọi đi nhanh lên! Hôm nay tôi tới đây là để đòi công bằng cho con trai mình!”
Đôi mắt Trác Uẩn trở nên lạnh lùng, nhìn dáng vẻ cuồng loạn của người phụ nữ kia, hỏi: “Bà là mẹ của Lâm Trạch?”
Người phụ nữ rất có khí thế mà ngẩng đầu ưỡn ngực: “Đúng! Tôi là mẹ của Lâm Trạch! Tôi biết các người có tiền, nhưng tôi không sợ! Có tiền thì ghê lắm à? Không phải Triệu Tỉnh Quy cũng nằm liệt đó sao? Chứng tỏ ông trời có mắt! Nhà cậu ta làm nhiều chuyện xấu thì ắt cậu ta phải chịu báo ứng!”
Trác Uẩn gắng sức kìm nén cơn tức giận muốn đánh người, bình tĩnh hỏi chú Miêu: “Chú Miêu, xe mình có camera hành trình không ạ?”
Chú Miêu đáp: “Có.”
“Được.” Trác Uẩn nói: “Vậy chú đừng báo cảnh sát vội, cháu tâm sự với bà ta.”
Cô quan sát xung quanh, cổng trường tất nhiên có gắn camera, đã vậy còn không chỉ có một cái.
Cô lại ngẩng đầu nhìn lên không trung, thầm nghĩ: Ông trời ơi, nếu ông thật sự công bằng, vậy thì hôm nay hãy giúp tôi một phen đi.
Những giọt lệ không khống chế được mà tràn ra khỏi hốc mắt, anh biết là rất xấu hổ, nhưng cũng chẳng rảnh mà lo. Người trong lồng ngực anh là Trác Uẩn, là cô giáo Trác mà anh ngày đêm mong nhớ, là Zoe của Micky, là người duy nhất mà anh nghĩ đến khi trốn trong bồn tắm thả mình.
Cô rất thơm, cơ thể còn mềm mại, Triệu Tỉnh Quy được nếm mùi vị của cô thì mọi phiền não đều bay biến, tất cả những lời nói ác ý độc địa, những ánh mắt kỳ quái khi đi ra ngoài, những nỗi uất ức mà anh phải chịu, đủ loại bất tiện khi ngồi xe lăn… anh đều quên đi hết.
Một nụ hôn dài cuối cùng cũng kết thúc, Triệu Tỉnh Quy thở không ra hơi, sau khi môi răng tách ra, anh mới mở mắt nhìn người trong lòng mình, phát hiện Trác Uẩn cũng đang nhìn anh.
Giống như anh, hô hấp của cô cũng đang dồn dập, hai má đỏ hây hây, môi nhếch lên, mi mắt cong cong, lúm đồng tiền nhỏ xinh bên khóe miệng thoắt ẩn thoắt hiện.
Phát hiện đuôi mắt Triệu Tỉnh Quy phiếm lệ, Trác Uẩn sửng sốt, hỏi: “Anh khóc à?”
“Đâu có.” Triệu Tỉnh Quy mạnh miệng, lại ôm cô chặt hơn một chút, đặt môi lên lúm đồng tiền ở khóe miệng bên trái của cô, đầu lưỡi còn khẽ lướt qua, Trác Uẩn đẩy ngực anh, thỏ thẻ: “Làm gì đấy, còn chưa chịu thôi nữa à…”
Cuối cùng Triệu Tỉnh Quy cũng cảm thấy ngượng ngùng, chôn đầu vào hõm vai cô, Trác Uẩn nhìn thấy vết sẹo nhỏ nằm trên mi trái của anh, vươn tay khẽ vuốt ve, hỏi: “Còn đau không?”
“Hết đau rồi, qua một thời gian là nhạt đi ấy mà.” Triệu Tỉnh Quy cọ cọ cổ cô, sau đó lại nhắm mắt, nói, “Hóa ra, đủ mười tám tuổi là thật sự muốn làm gì thì có thể làm đó.”
“Đừng có tưởng bở.” Trác Uẩn nhéo ót anh, “Bởi vì hôm nay là sinh nhật của anh, xem như cô giáo Trác tặng thêm một món quà, anh đừng có mà được voi đòi tiên.”
Triệu Tỉnh Quy nâng mắt lên nhìn, nghe mà hai tai đỏ bừng: “Đây là lần đầu tiên của anh.”
Trác Uẩn: “…”
“Em thì chắc không phải.” Triệu Tỉnh Quy chớp chớp mắt, “Nếu anh làm không được tốt, sau này em có thể dạy anh, anh sợ em không thích, vừa rồi… em thấy có được không?”
Trác Uẩn cảm thấy, nếu nói với anh “Đây cũng là nụ hôn đầu của cô” thì thật xấu hổ, phỏng chừng cậu nhóc này sẽ chê cười cô. Vừa nãy khi hôn môi, Triệu Tỉnh Quy vẫn luôn ở thế chủ động, chính anh là người cạy răng cô ra, chính anh là người vươn đầu lưỡi trước, chính anh là người nuốt lấy môi cô, cùng cô triền miên không dứt…
Bảo anh ngây ngô thì không phải, anh vẫn luôn tấn công rất mạnh mẽ, tự học thành tài, làm Trác Uẩn chết mê chết mệt, con tim bé nhỏ đập thình thịch cực nhanh.
Nhưng nếu bảo kỹ thuật của anh tốt cũng chẳng đúng, răng hai người họ đập vào nhau, còn cắn phải đầu lưỡi, có một khoảng thời gian hô hấp rất lộn xộn, nếu không phải nhìn thấy vẻ mặt hăng say của chàng trai, suýt chút nữa Trác Uẩn đã cười vỡ bụng.
“Em thấy… cũng không tệ lắm.” Trác Uẩn ra vẻ như mình có kinh nghiệm phong phú, ôm đầu Triệu Tỉnh Quy, xoa nắn vành tai đang đỏ bừng của anh, “Triệu Tỉnh Quy, vui hơn chút nào chưa?”
“Ừm.” Giọng Triệu Tỉnh Quy rất trầm, anh lại nhớ đến chuyện không thoải mái ở nhà ăn, nói, “Cô giáo Trác, có phải em cũng giống như mẹ anh, cảm thấy anh rất đáng thương không?”
Trác Uẩn xoa xoa mái tóc anh: “Nói thật, trước kia em cũng từng thấy vậy, nhưng bây giờ hết rồi.”
“Có lẽ mọi người là người khỏe mạnh, nên khi nhìn thấy dáng vẻ của anh sẽ cảm thấy anh thật đáng thương, thật quá đen đủi, nhưng thật ra…” Triệu Tỉnh Quy nói, “Chỉ là đổi sang một cách sống khác thôi.”
Trác Uẩn cười: “Giống như một chú rùa nhỏ, làm gì cũng chậm chạp.”
Triệu Tỉnh Quy cũng khẽ cười, nhưng biểu cảm lại trở nên sâu lắng hơn: “Cô giáo Trác, Lâm Trạch không hề hủy hoại cuộc đời anh, cùng lắm chỉ có thể tính là thay đổi cuộc đời anh thôi. Anh đã chuẩn bị sẵn tinh thần sẽ ngồi trên xe lăn cả đời, đúng là sẽ rất vất vả, có khi còn vô cùng chật vật, nhưng thật sự không gian nan như mọi người tưởng tượng đâu. Anh bây giờ cũng có thể cảm nhận được niềm vui, cũng có động lực phấn đấu, có người anh quan tâm, có chuyện anh muốn làm. Anh còn sống thì vẫn là một người hoàn chỉnh, em nói có đúng không?”
“Đúng thế.” Trác Uẩn mỉm cười nhìn anh, “Ở trong mắt em, anh là một chàng trai vô cùng ưu tú, hoàn chỉnh, là chàng trai đáng yêu nhất, đẹp trai nhất, thông minh nhất mà em từng gặp, là Triệu Tiểu Quy của em.”
Triệu Tỉnh Quy nở nụ cười đầy thẹn thùng, Trác Uẩn chọc chọc lông mi anh, hai người cùng bật cười ngây ngô.
Cô vẫn nghiêng người ngồi trên đùi anh, hỏi: “Em có nặng không?”
“Anh không cảm giác được, cũng chỉ biết mình đang ôm em.” Triệu Tỉnh Quy nói: “Chắc chắn em không nặng, em gầy như vậy mà.”
Trác Uẩn nói: “Anh đừng nhìn em gầy mà đánh giá, em phải nặng hơn 50 ký đấy.”
“Vóc người em cao mà.” Triệu Tỉnh Quy siết chặt tay, “Thật ra đây không giống như trong tưởng tượng của anh, lần đầu tiên hôn em anh nghĩ là mình sẽ đứng, sang phòng bên cạnh lấy nạng dùng, anh muốn đứng ôm em.”
Trác Uẩn trợn to mắt: “Anh lắm ý tưởng thật đấy, cân nhắc những việc này từ bao giờ vậy?”
“Em đừng hỏi nữa.” Triệu Tỉnh Quy lại bắt đầu khó chịu, “Hôm nay anh… nếu biết sinh nhật sẽ thế này thì thà ở trong phòng tâm sự với em còn hơn. Gần đây lắm chuyện phiền phức, không phải anh không nghĩ đến chuyện tố cáo Lâm Trạch, mà là anh biết mình không kiện nổi cậu ta, anh chỉ nghĩ cậu ta thi đại học nhanh nhanh rồi cuốn xéo, sau này anh không muốn gặp lại cậu ta một lần nào nữa.”
Trác Uẩn nói: “Nhưng mẹ anh lại không nghĩ như vậy, lời bà ấy nói cũng chẳng sai, Lâm Trạch hại anh, hẳn là phải chịu sự trừng phạt, nếu không thì thật sự không công bằng chút nào.”
Triệu Tỉnh Quy nhíu chặt mày: “Anh đã nói rồi, lúc ấy anh không nói là bởi vì nếu muốn kiện cậu ta thì phải kiện cả cậu học sinh tranh bóng trực tiếp với anh, không có cách nào kiện bọn họ tội cố ý gây thương tích, chỉ có thể bồi thường thương tật cá nhân như mẹ anh nói.”
Anh thở dài một hơi, nói tiếp: “Phần lớn trách nhiệm trong chuyện này thuộc về bản thân anh, và cả trường học. Dù có thắng kiện Lâm Trạch và học sinh nam kia, bọn họ cũng chẳng bồi thường được bao nhiêu tiền. Hơn nữa, em cũng nhìn thấy trạng thái của mẹ anh rồi đó, hai năm trước bà ấy còn kém hơn rất nhiều, anh thật sự cảm thấy nếu mình nói ra, mẹ anh sẽ làm ra chuyện cực đoan, làm không được thì có thể lấy dao đâm Lâm Trạch mấy nhát. Ngày thường nhìn mẹ anh dịu dàng hòa nhã thế thôi, thật ra là một người vô cùng lợi hại, trước kia đi làm ở công ty, cấp dưới đều rất sợ bà, bây giờ anh cảm thấy rất phiền, chỉ mong sao chuyện này trôi qua nhanh chóng.”
Sự việc phát triển ra như vậy, Trác Uẩn cũng chẳng biết phải làm sao. Những gì Triệu Tỉnh Quy có thể kể thì đã kể rồi, Lâm Trạch cũng đã bị bệnh, Phạm Ngọc Hoa muốn Lâm Trạch phải trả giá đắt, Lâm Trạch hy vọng Triệu Tỉnh Quy có thể tha thứ cho mình, Triệu Tỉnh Quy thì hy vọng Lâm Trạch không bao giờ xuất hiện, dường như nguyện vọng của ba người đều khó có thể thỏa mãn, nói đi nói lại thì vẫn là ước muốn của Triệu Tỉnh Quy đơn giản hơn cả.
“Anh tìm một cơ hội nào đó giãi bày tâm sự với mẹ anh đi, trước tiên có thể nói chuyện với ba anh, nói hết suy nghĩ của anh cho ông ấy nghe.” Trác Uẩn cũng chỉ có thể an ủi Triệu Tỉnh Quy như vậy, “Triệu Tiểu Quy, anh đừng để ý lời nói của mẹ anh quá, anh biết bà ấy yêu anh mà, chỉ là bà ấy tức giận quá thôi. Cuộc đời anh còn rất dài, sau này anh sẽ thi chạy Marathon, đi trượt tuyết, tham gia thế vận hội Olympic, anh sẽ trở thành người lão luyện trong giới khoa học kỹ thuật, tương lai vẫn sẽ thật xuất sắc.”
Triệu Tỉnh Quy nắm lấy tay Trác Uẩn, áp lên má mình, nhìn vào mắt cô, hỏi: “Em sẽ đồng hành với anh chứ?”
Trác Uẩn gật đầu: “Em sẽ.”
Triệu Tỉnh Quy hỏi: “Bây giờ, quan hệ của chúng ta là gì?”
“Hứ, em nào biết.” Ánh mắt Trác Uẩn lại trở nên nghiêm túc, “Anh mới chỉ là học sinh cấp ba, đừng có suy nghĩ mấy cái không đâu, tập trung học hành đi!”
Triệu Tỉnh Quy còn nghiêm túc hơn: “Đã hôn môi rồi đấy! Em vẫn không chịu làm bạn gái anh ư?”
Trác Uẩn: “…”
Triệu Tỉnh Quy: “Em đã nói, chỉ cần anh tròn mười tám tuổi thì muốn gì được nấy! Có phải em định nuốt lời không?”
Tông giọng Trác Uẩn cũng lên cao: “Em nuốt lời bao giờ? Anh đã hỏi em chưa? Anh ngẫm lại xem mình đã hỏi như thế nào, anh hỏi em quan hệ giữa chúng ta là gì, em nói em không biết, sai chỗ nào cơ?”
Triệu Tỉnh Quy ngẫm nghĩ, dường như đã hiểu ra, lập tức ôm chặt Trác Uẩn, trịnh trọng nói: “Trác Uẩn, anh thích em, em có thể làm bạn gái của anh không?”
Trác Uẩn khẽ đẩy ra: “Anh ôm chặt như vậy làm gì chứ!”
“Trả lời anh đi.” Ánh mắt Triệu Tỉnh Quy nóng rực, “Làm bạn gái anh, được không?”
“Được rồi được rồi.” Trác Uẩn từ bỏ việc giãy dụa, gương mặt đỏ bừng vì xấu hổ, “Anh buông em ra trước đã, anh phiền thật đó.”
Triệu Tỉnh Quy cười toe toét, để lộ hàm răng trắng tinh, cuối cùng tâm trạng cũng tốt lên, thả lỏng cái ôm, rồi nắm lấy tay Trác Uẩn, vuốt ve ngón tay cô: “Anh sẽ đối xử với em thật tốt. Nói trước nhé, em biết anh liệt nửa người, ngồi xe lăn, chân không có cảm giác, cũng không cử động được, sau này nếu em dùng lý do này để bỏ rơi anh, anh sẽ không đồng ý.”
Trác Uẩn nói: “Em sẽ không làm vậy.”
Triệu Tỉnh Quy lại nói tiếp: “Anh sẽ đi khám bác sĩ, nếu chúng ta kết hôn, anh sẽ nghĩ cách… làm với em…”
“Dừng dừng dừng.” Trác Uẩn nhức đầu mà bịt miệng anh lại, “Triệu Tiểu Quy, sau này rồi chúng ta hẵng bàn chuyện này, được không?”
“Ừ.” Triệu Tỉnh Quy khẽ gật đầu, Trác Uẩn buông tay ra, Triệu Tỉnh Quy lập tức nói tiếp, “Bố anh bảo chuyện này rất quan trọng, anh phải nói rõ ràng với em, đến lúc đó lỡ em không hài lòng, có thể dùng lý do này để bỏ rơi anh, anh có thể hiểu được.”
Trác Uẩn che mặt lại: “Xin anh đấy, đừng nói nữa được không?”
Cuối cùng cô cũng từ trên đùi Triệu Tỉnh Quy đứng dậy, hai người bước tới bên cạnh bàn đọc sách, Trác Uẩn tắt hết đèn trong phòng đi, cắm một ngọn nến lên bánh kem, châm lửa, vừa vỗ tay vừa hát bài chúc mừng sinh nhật Triệu Tỉnh Quy.
Triệu Tỉnh Quy chắp tay trước ngực, nhắm mắt ước nguyện với ngọn lửa nhỏ đang dập dờn kia, sau đó mở mắt ra, thổi tắt nến.
Anh cắt bánh kem ra, anh và Trác Uẩn mỗi người cầm một phần ăn.
Hai người đều chưa ăn cơm tối, bấy giờ đã sớm đói bụng, Trác Uẩn dùng ngón trỏ chấm một ít kem bôi lên chóp mũi Triệu Tỉnh Quy, rồi lại ầm ĩ đòi chụp ảnh cho anh, Triệu Tỉnh Quy cũng không từ chối, sau khi chụp mấy tấm ảnh, anh choàng vai Trác Uẩn, cầm lấy điện thoại tự sướng.
Trác Uẩn cho rằng anh đang chụp ảnh, không ngờ anh lại quay video, nhìn hai khuôn mặt tươi cười đang dựa sát vào nhau trên màn hình, Triệu Tỉnh Quy nói: “Hôm nay là ngày 18 tháng 4 năm 201x, là sinh nhật mười tám tuổi của tôi, người bên cạnh tôi lúc này… là bạn gái tôi, bắt đầu từ ngày hôm nay, chúng tôi chính thức hẹn hò. Nào, cô giáo Trác, em cũng nói vài câu đi.”
Trác Uẩn gào lên: “Á! Nói cái gì bây giờ?”
Triệu Tỉnh Quy: “Nói anh là gì của em.”
Trác Uẩn chỉ có thể vẫy vẫy tay với màn hình điện thoại, “Hi, tôi là Zoe, người bên cạnh tôi đây chính là Micky, là bạn trai của tôi.”
Chàng trai đang đắm chìm trong mối tình đầu nghe cô nói thế thì hết sức rung động, quay đầu hôn ‘chụt’ một cái lên mặt Trác Uẩn.
“Ghét quá đi thôi.” Trác Uẩn đẩy anh, lại nói tiếp trước màn hình, “Hôm nay là ngày đầu tiên chúng tôi ở bên nhau, tôi chúc bạn học Mickey sinh nhật vui vẻ, việc học thuận lợi, ngày nào cũng vui vẻ, sang năm thi đại học phải cố lên nha!”
Triệu Tỉnh Quy: “…”
Trác Uẩn: “Em nói xong rồi đó!”
Triệu Tỉnh Quy vẫn đang giơ điện thoại, quay đầu nhìn cô: “Hôn một cái kết thúc nào.”
Trác Uẩn trốn sang bên cạnh: “Không muốn.”
“Lưu làm kỷ niệm.” Triệu Tỉnh Quy kiên trì, “Sau này anh có thể lấy ra xem.”
Trác Uẩn gào to: “Tại sao anh lại muốn xem thứ này cơ chứ?”
Ánh mắt Triệu Tỉnh Quy dần trở nên ảm đạm: “Em sắp ra nước ngoài, anh sẽ không được gặp em trong một khoảng thời gian dài.”
Nhìn biểu cảm tội nghiệp của chàng trai, trái tim của Trác Uẩn lại đau nhói, bèn dịch sang ngồi gần anh hơn một chút, Triệu Tỉnh Quy giữ nguyên tư thế tự sướng, cúi người về phía cô, ngậm lấy khóe môi cô một lần nữa.
Trong lúc hôn anh còn cười khe khẽ, nói: “Ngọt thật.”
Trác Uẩn nhắm mắt lại, vươn tay vòng qua cổ anh, hoàn toàn chìm đắm trong sự dịu dàng của anh.
——
Cuối cùng, Trác Uẩn và Triệu Tỉnh Quy cũng không ăn cơm tối, giải quyết vấn đề bụng dạ chỉ bằng chiếc bánh kem đó.
Trác Uẩn và Triệu Tỉnh Quy quấn nhau mấy tiếng đồng hồ trong phòng của anh, mãi cho đến hơn mười giờ, Triệu Tỉnh Quy mới bằng lòng thả cô đi.
Sau khi Trác Uẩn rời đi, Triệu Tỉnh Quy tắm rửa xong xuôi, ngồi trên xe lăn dạo một vòng quanh phòng, quyết định ngày mai sẽ nhờ chú Miêu đóng vài cái đinh lên tường cạnh bàn sách để treo bức tranh kia lên.
Anh mở hộp trò chơi bóng rổ để bàn ra, ngồi chơi một mình chốc lát.
Đó là một món đồ chơi hết sức trẻ trâu, ngón tay nhấn vào cái nút, những quả bóng rổ nhỏ xinh sẽ tự động bắn ra, nhảy về phía rổ, không phải lần nào cũng có thể trúng rổ, chơi được cùng vài người khác.
Chơi máy bóng rổ xong, Triệu Tỉnh Quy dịch người lên giường, tựa vào đầu giường ngẩn người.
Nhớ lại toàn bộ quá trình bản thân tỏ tình với Trác Uẩn, vô cùng đơn giản và thuận lợi, giống như một giấc mơ vậy, anh vẫn chưa nói đâu vào đâu mà cô đã đồng ý rồi.
Có liên quan đến việc mẹ mắng anh không nhỉ? Nếu cô không đồng ý, sinh nhật mười tám tuổi của anh sẽ càng thêm thảm thương.
Triệu Tỉnh Quy chà xát mặt, lại lo lắng nghĩ đến mẹ mình.
Phải làm sao bây giờ? Anh nghĩ, mẹ có thể buông bỏ không? Có phải lại muốn đi khám bác sĩ tâm lý không?
Thật đúng là kỳ quái, rõ ràng người ngồi trên xe lăn là anh, vậy mà vấn đề bây giờ lại nằm ở mẹ anh và Lâm Trạch.
Anh lại nghĩ đến hai câu nói kia của mẹ:
Cuộc đời con như vậy là tiêu tùng rồi, con có biết không?
Nếu con không bị thương, cuộc sống sau này con sẽ xuất sắc đến nhường nào, con không nghĩ đến ư?
“Đừng nghĩ làm gì.” Triệu Tỉnh Quy tự nói với chính mình, “Có gì hay ho mà nghĩ? Chuyện xảy ra thì cũng đã xảy ra rồi, ngoài ý muốn và bị hại có khác nhau ở chỗ nào? Cuộc sống vẫn phải tiếp diễn mà.”
Sau khi nằm trên giường được một lát, anh đột nhiên nghĩ đến một việc, lại xốc chăn lên, dịch người về lại xe lăn, đẩy xe lăn ra phòng khách.
Đêm đã khuya, đúng là khoảng thời gian mà A Đoàn và A Viên tăng động nhất, Triệu Tỉnh Quy quan sát chúng hồi lâu, đeo găng tay vào, mở nắp biệt thự của A Viên ra, A Viên nghe thấy tiếng động thì từ tầng một bò lên, ló cái đầu nhỏ ra nhìn Triệu Tỉnh Quy.
Triệu Tỉnh Quy bắt được nó, nó lập tức kêu “chít chít chít” không ngừng, Triệu Tỉnh Quy nói: “Nào, đừng kêu nữa, hôm nay tao có bạn gái, khắp chốn vui mừng, tao quyết định sẽ cho hai đứa mày kết hôn, đưa chúng mày vào động phòng.”
A Viên: “…”
Một tay anh bắt A Viên, tay còn lại mở nắp biệt thự A Đoàn ra, thả A Viên vào.
A Viên mờ mịt bò quanh tầng ba, lúc này A Đoàn cũng bò lên đến nơi, hai con chuột nhìn thấy đối phương, mới đầu không con nào nhúc nhích. Triệu Tỉnh Quy có phần lo lắng, biết ham muốn bảo vệ địa bàn của hamster rất mạnh, hai con chuột ở cạnh nhau thì rất dễ xung đột.
Thế nhưng chẳng bao lâu anh đã yên tâm, bởi vì nhìn thấy A Đoàn và A Viên thân mật ghé sát vào nhau, đó tuyệt đối không phải là đánh nhau, Triệu Tỉnh Quy cảm thấy chúng nó đang “hôn nhau”.
Anh vô cùng mừng rỡ: “Tao đối xử với chúng mày tốt quá đi chứ? Kết hôn rồi thì phải chung sống hòa thuận, sinh em bé rồi tao sẽ nuôi. A Đoàn, mày không được bắt nạt A Viên đâu đấy, nó là bé gái, mày phải chiều chuộng nó, đồ ăn ngon cũng phải dành hết cho nó.”
Triệu Tỉnh Quy cho hai con chuột thêm một ít đồ ăn và bánh mì khô côn trùng, anh cong lưng, đặt khuỷu tay trên đùi, chống cằm nhìn bọn chúng ăn, vừa nhìn vừa cười: “Tao không ghen tị với chúng mày tí nào, tao cũng có bạn gái, hôm nay tao… còn hôn môi đấy.”
Anh gỡ găng tay ra chuẩn bị quay về phòng, trước khi đi còn vỗ vỗ nóc biệt thự: “Ngủ ngon nhé, đôi tình nhân nhỏ.”
——
Mấy ngày sau đó, cảm xúc của Phạm Ngọc Hoa vẫn bất ổn như cũ, Triệu Tỉnh Quy và Triệu Tương Nghi đều trở nên ngoan ngoãn biết điều, không dám chọc giận mẹ mình.
Triệu Vĩ Luân hẹn lịch khám bác sĩ tâm lý giúp Phạm Ngọc Hoa, ban đầu Phạm Ngọc Hoa không muốn đi, lạnh lùng hỏi chồng mình: “Anh cho rằng em điên rồi à?”
“Nào có, chỉ là đến tâm sự với bác sĩ Tư thôi.” Triệu Vĩ Luân an ủi bà xã, “Ông ấy biết tất cả mọi chuyện, trước kia em cũng từng nói chuyện với ông ấy rồi, hiệu quả khá tốt, không phải ư? Tiểu Quy cũng rất quý ông ấy, bác sĩ Tư đã giúp chúng ta rất nhiều.”
Cuối cùng Phạm Ngọc Hoa cũng đồng ý đến gặp Tư Trạm, thế nhưng thái độ của bà đối với Triệu Tỉnh Quy vẫn nóng lạnh thất thường, lúc vui vẻ thì hết mực dịu dàng săn sóc, lúc tức giận thì nổi trận lôi đình.
Việc khiến bà giận nhất là hai năm trước Triệu Tỉnh Quy đã giấu giếm, đó đúng là chuyện Phạm Ngọc Hoa không muốn nghĩ lại, như thể nếu Triệu Tỉnh Quy không giấu giếm, mọi chuyện sẽ đi theo một chiều hướng khác hoàn toàn.
Thế nhưng mọi chuyện thật sự sẽ khác đi ư?
Triệu Tỉnh Quy và Triệu Vĩ Luân đều hiểu rõ, không khác được.
Nếu lúc ấy Triệu Tỉnh Quy nói ra việc kia, chỉ đơn giản là bắt Lâm Trạch và một học sinh nam khác bồi thường ít tiền, sự việc vẫn sẽ được xếp vào loại tai nạn, bọn họ không thể nào ngồi tù, mà Triệu Tỉnh Quy vẫn sẽ bị liệt nửa người, thậm chí Phạm Ngọc Hoa bấy giờ sẽ trở nên cực đoan hơn nữa.
Chuyện này không có cách nào phân đúng sai, qua cuộc trò chuyện sâu sắc giữa hai bố con, Triệu Vĩ Luân cũng hiểu rõ nỗi băn khoăn của anh, cảm thấy khi đó Triệu Tỉnh Quy giấu nhẹm sự việc cũng có lý riêng của nó.
——
Thứ sáu, ngày 24 tháng 4, Trác Uẩn có kết quả thi TOEFL, đủ điều kiện đáp ứng yêu cầu ngôn ngữ của học viện nghệ thuật đó.
Tác phẩm cũng đã chuẩn bị sẵn sàng, Trác Uẩn ngồi trước máy tính, điền thông tin từng bước một theo yêu cầu, gửi tác phẩm đi, cuối cùng cũng hoàn thành đơn xin nhập học, chỉ cần đợi thư thông báo trúng tuyển là được.
Buổi chiều cô rảnh rỗi không có việc gì, nhìn đồng hồ, phát hiện vẫn còn thời gian dư dả, quyết định đến Nhị Trung đón Triệu Tỉnh Quy tan học.
Cô không nói trước cho Triệu Tỉnh Quy, muốn tạo cho anh một bất ngờ, lúc cô lái xe đến cổng trường Nhị Trung thì cách giờ tan học còn nửa tiếng nữa.
Trác Uẩn đỗ xe ở cạnh vỉa hè phía đối diện, ngồi trong xe gọi điện thoại cho Tô Mạn Cầm.
Từ khi rời khỏi đại học A, đã hai tháng rồi cô chưa gặp lại Tô Mạn Cầm, mỗi chuyến sang quận Tử Liễu vào cuối tuần đều là vì Triệu Tỉnh Quy. Hôm nay nộp xong đơn xin nhập học, Trác Uẩn có thời gian rảnh, muốn đi ăn một bữa với Tô Mạn Cầm để tâm sự.
Sau khi điện thoại kết nối được, hai cô gái nấu cháo điện thoại một lát.
Trác Uẩn kể với Tô Mạn Cầm rằng mình đã nộp đơn xin nhập học rồi, hỏi đối phương bao giờ thi TOEFL, Tô Mạn Cầm nói mình sẽ thi vào đầu tháng 6, đợi cô ấy thi xong sẽ đi ăn một bữa với Trác Uẩn.
Trác Uẩn hỏi: “Gần đây cậu với Nghê Hàng thế nào rồi?”
“Thì vẫn vậy thôi.” Tô Mạn Cầm nghi ngờ hỏi ngược lại, “Sao thế? Cậu bắt đầu quan tâm đến vấn đề tình cảm của tớ từ khi nào vậy?”
Ngón tay Trác Uẩn quấn quanh lọn tóc: “Ừ thì… Mạn, tớ nói với cậu chuyện này nè.”
Tô Mạn Cầm: “Chuyện gì?”
Trác Uẩn: “Tớ với Triệu Tỉnh Quy hẹn hò rồi.”
Tô Mạn Cầm yên lặng giây lát, sau đó cười ầm lên: “Ha ha ha ha ha ha ha ha ha!”
Trác Uẩn rất chi là ảo não: “Cậu cười gì thế hả?”
Tô Mạn Cầm nói: “Chẳng biết người nào nói với tớ là tuyệt đối sẽ không yêu đương với con trai nhỏ tuổi hơn mình, nhỏ hơn một ngày cũng không được, ha ha ha ha ha ha ha…”
Trác Uẩn: “… Cậu câm miệng đi!”
Đang tán gẫu dở, Trác Uẩn nhìn thấy cổng chính tự động của Nhị Trung ở bên đường từ từ mở ra, bèn nói với Tô Mạn Cầm: “Thôi không nói nữa, tớ đón người ta tan học đây, đến giờ rồi.”
“Cái đệch!” Tô Mạn Cầm cười đau cả bụng, “ ‘Tôi đến đón bạn trai cấp ba tan học’, đây là cảnh tượng hẹn hò ảo diệu gì vậy? Cậu mạnh thật đấy, tớ không so được.”
Trác Uẩn cạn lời cúp điện thoại, mở cửa xe bước xuống, dựa vào cạnh cửa chờ chiếc Bentley quen thuộc kia xuất hiện.
Nhị Trung có lớp tự học buổi tối, số lượng học sinh rời trường từ lúc 5 giờ rưỡi chiều ít vô cùng, cũng không có quá nhiều người đến đón học sinh cấp ba, thế nên người ra vào cổng có vẻ rất an tĩnh.
Thế nhưng Trác Uẩn không biết, người chờ Triệu Tỉnh Quy ở ngoài cổng trường hôm nay không chỉ có mình cô.
Một người phụ nữ trung niên khoảng hơn bốn mươi tuổi ngồi trên xe đạp điện, mắt nhìn chằm chằm cổng trường.
Vài phút sau, chiếc Bentley xuất hiện, Trác Uẩn vừa định gọi điện thoại cho Triệu Tỉnh Quy thì thấy một chiếc xe đạp điện phóng vèo qua đường lớn, phanh gấp chặn ngang trước mũi xe Bentley, ngăn không cho xe đi tiếp.
Trác Uẩn: “?!”
Xe Bentley cũng phanh gấp một cái, suýt chút nữa đã va vào nhau, chú Miêu từ ghế lái bước xuống xe, đi về phía chủ chiếc xe đạp điện kia.
Cánh cổng tự động của trường ở phía sau chiếc xe Bentley từ từ đóng lại, Bentley bị kẹp ở giữa, tiến không được, lùi cũng chẳng xong. Chú Miêu còn chưa kịp nói gì với người đi xe đạp điện kia, bà ta đã dựng xe xong, rút chìa khóa xe ra, hùng hổ bước đến cạnh cửa xe Bentley, đập bôm bốp vào cửa kính xe: “Triệu Tỉnh Quy? Cậu có phải là Triệu Tỉnh Quy không? Cậu xuống xe! Tôi muốn nói chuyện với cậu! Cậu mở cửa ra mau! Xuống xe! Cậu xuống xe cho tôi!”
Cửa kính xe có dán một lớp màng, người phụ nữ không nhìn thấy cảnh tượng bên trong xe, chỉ lo gõ cửa không ngừng.
Chú Miêu là người hiền lành tốt tính, chạy đến bên cạnh bà ta khuyên can: “Chị gái này, chị là ai thế? Chị có chuyện gì cứ nói với tôi, tôi có thể làm chủ.”
“Ông gọi ai là chị cơ? Con mẹ nó, ai là chị của ông cơ?” Người phụ nữ kia ưỡn ngực với chú Miêu, làm chú Miêu sợ đến mức lùi một bước.
Trác Uẩn đã đi sang đường, đến bên cạnh bọn họ: “Chú Miêu, có chuyện gì vậy ạ?”
Chú Miêu như thể nhìn thấy vị cứu tinh: “Tiểu Trác! Tiểu Trác cháu đến đúng lúc lắm, người này cứ nằng nặc bắt Tiểu Quy xuống xe, chú cũng không biết bà ta là ai!”
Trác Uẩn nhìn về phía người phụ nữ trung niên kia, bà ta có chiều cao trung bình, vóc dáng hơi mập, để tóc ngắn, khuôn mặt toát lên vẻ già nua, ăn mặc cũng rất giản dị, không có điểm gì đặc biệt, cô bèn hỏi: “Dì ơi, dì tìm Triệu Tỉnh Quy có việc gì vậy ạ?”
“Cô lại là ai nữa? Sao cứ thích xía vào thế?” Người phụ nữ chỉ vào cô, quát, “Các người tránh ra hết cho tôi! Hôm nay tôi tới đây tìm Triệu Tỉnh Quy!”
Bà ta lại chuyển hướng qua cửa xe: “Triệu Tỉnh Quy! Tôi biết cậu đang ở bên trong! Cậu xuống xe cho tôi! Xuống xe!”
Ngoại trừ việc gõ cửa bôm bốp, đập cửa kính xe, bà ta còn định kéo tay nắm cửa ô tô, tất nhiên không kéo ra được, Trác Uẩn lo cho Triệu Tỉnh Quy, mong rằng anh thông minh một chút, đừng mở cửa ra, ai mà biết người này muốn làm gì.
May là Triệu Tỉnh Quy rất tỉnh táo, cửa sổ không chút sứt mẻ, chắc hẳn anh cũng chẳng định đối thoại với người phụ nữ này.
Trác Uẩn nói: “Chú Miêu, chú báo cảnh sát đi.”
Chú Miêu nghe lời lấy điện thoại ra, người phụ nữ kia lập tức nhào tới, chỉ vào họ gào ầm lên: “Báo cảnh sát? Các người còn có mặt mũi đi báo cảnh sát à? Tôi đến đây là để hỏi Triệu Tỉnh Quy một chút, tại sao lại hãm hại con trai tôi ra nông nỗi đó? Con trai tôi đang lành lặn, bây giờ người không ra người, quỷ không ra quỷ, đều do Triệu Tỉnh Quy hãm hại! Có báo cảnh sát thì cũng là tôi báo! Các người cứ gọi cảnh sát đến đây! Gọi đi nhanh lên! Hôm nay tôi tới đây là để đòi công bằng cho con trai mình!”
Đôi mắt Trác Uẩn trở nên lạnh lùng, nhìn dáng vẻ cuồng loạn của người phụ nữ kia, hỏi: “Bà là mẹ của Lâm Trạch?”
Người phụ nữ rất có khí thế mà ngẩng đầu ưỡn ngực: “Đúng! Tôi là mẹ của Lâm Trạch! Tôi biết các người có tiền, nhưng tôi không sợ! Có tiền thì ghê lắm à? Không phải Triệu Tỉnh Quy cũng nằm liệt đó sao? Chứng tỏ ông trời có mắt! Nhà cậu ta làm nhiều chuyện xấu thì ắt cậu ta phải chịu báo ứng!”
Trác Uẩn gắng sức kìm nén cơn tức giận muốn đánh người, bình tĩnh hỏi chú Miêu: “Chú Miêu, xe mình có camera hành trình không ạ?”
Chú Miêu đáp: “Có.”
“Được.” Trác Uẩn nói: “Vậy chú đừng báo cảnh sát vội, cháu tâm sự với bà ta.”
Cô quan sát xung quanh, cổng trường tất nhiên có gắn camera, đã vậy còn không chỉ có một cái.
Cô lại ngẩng đầu nhìn lên không trung, thầm nghĩ: Ông trời ơi, nếu ông thật sự công bằng, vậy thì hôm nay hãy giúp tôi một phen đi.