Ngày Tỉnh Là Lúc Về - Trang 3
Chương 52
“Tôi đã từng hủy hoại tất cả mọi thứ của tôi, chỉ muốn rời đi mãi mãi
Tôi đã từng rơi vào bóng tối vô tận, muốn đấu tranh nhưng không cách nào giải thoát
Tôi đã từng giống như bạn, giống như anh ta, giống như hoa dại, cỏ dại kia
Vừa tuyệt vọng, vừa khao khát,
Cũng khóc cũng cười như bao người….”
Trong bóng tối, Trác Uẩn nhẹ giọng ngâm nga bài hát theo Triệu Tỉnh Quy, vừa khóc vừa cười vừa ngẫm về bản thân, lại ngẫm về Triệu Tỉnh Quy, bỗng nhiên cảm thấy không có khó khăn gì là không thể vượt qua.
Triệu Tỉnh Quy hát xong, hỏi: “Tôi… hát khó nghe lắm phải không?”
“Đúng vậy.” Trác Uẩn cũng không khách khí chút nào, “Sao cậu lại hát lệch tone đến mức như vậy?”
Triệu Tỉnh Quy uể oải đáp: “Từ nhỏ tôi đã lệch tone, mẹ tôi thậm chí còn cho tôi đi học piano, nhưng thật sự không được, những âm mà giáo viên đàn tôi không nghe ra được, sau đó mẹ tôi cũng bỏ cuộc.”
Trác Uẩn cười không dừng lại được: “Vậy vẽ tranh thì sao? Có phải cũng vô cùng tệ?”
Triệu Tỉnh Quy càng thẹn thùng hơn: “Rất tệ luôn, từ nhỏ tôi đã không thích học âm nhạc và mỹ thuật, thích nhất là học thể dục, còn về phương diện văn nghệ và hội họa, tôi thật sự không có chút thiên phú nào, đại khái đều di truyền hết cho Tiểu Nghi.”
“Hai chúng ta bổ sung cho nhau, tôi thì học thể dục rất tệ.” Trác Uẩn nói, “Tôi siêu cấp lười, không thích nhất là chạy.”
Triệu Tỉnh Quy nói: “Tôi thấy chị chơi tennis rất tốt mà.”
Trác Uẩn nói: “Cũng chỉ có một kỹ năng đó là có thể dùng để lừa người khác, cậu xem, không phải là đã lừa được cậu rồi sao?”
Triệu Tỉnh Quy thoáng dừng lại, rồi nói: “Cô giáo Trác, tôi muốn chạy thử marathon xe lăn.”
Trác Uẩn sợ hãi: “Cái gì? Marathon xe lăn?”
“Ừm.” Triệu Tỉnh Quy trong video mỉm cười, “Phải chờ sau khi tôi học đại học đã, hiện tại không có thời gian, chị có muốn chạy cùng tôi không?”
Trác Uẩn vừa nghĩ đến đã cảm thấy mệt mỏi: “Bỏ đi bỏ đi, cái này tôi thật sự không được.”
“Không phải toàn mã, nếu như nửa mã(*) cũng không được thì mười km cũng được.” Triệu Tỉnh Quy nói, “Nếu chị không muốn chạy thì cứ chờ tôi ở đích, tôi muốn chạy một lần thử xem, hẳn là sẽ rất sảng khoái.”
(*)Toàn mã, nửa mã: thuật ngữ dùng trong marathon. Toàn mã: một cuộc chạy marathon đầy đủ. Khoảng cách quy định là 42km. Nửa mã: Chiều dài của hành trình là 21,0975km, hay 13,1 dặm.
Cậu thiếu niên dường như tràn ngập tò mò đối với thế giới này, rất vui vẻ khám phá, Trác Uẩn nói: “Tôi đi cổ vũ cho cậu thì được. À, ngoài marathon ra cậu còn chuyện gì muốn thử nữa không?”
Triệu Tỉnh Quy đảo mắt, dường như đang ngẫm nghĩ, cuối cùng nói: “Chị đừng hiểu lầm tôi nhé, nghĩ rằng tôi bị liệt nên muốn thử nhiều thứ để chứng minh bản thân, tôi không có suy nghĩ như vậy. Tôi muốn thử marathon chỉ vì tôi muốn thử, những thứ như nhảy dù, nhảy bungee, lướt sóng hay lặn … tôi tạm thời không có ý thử. À, nhưng ngược lại tôi có chút muốn thử trượt tuyết.”
Trác Uẩn: “Trượt tuyết?”
“Đúng, tôi chưa học trượt tuyết bao giờ.” Triệu Tỉnh Quy nói, “Chị có hứng thú không? Về sau có cơ hội chúng ta đi trượt tuyết thử, chị có muốn đi không?”
Trác Uẩn khó hiểu hỏi: “Cậu có thể trượt tuyết không? Trượt kiểu gì vậy?”
Triệu Tỉnh Quy cười: “Trang bị một cái ghế dựa đặc chế trên ván tuyết, ngồi trượt là được.”
Trác Uẩn nhớ lại lúc mới quen biết, Triệu Tỉnh Quy đã từng nói anh có thể tự lo cho sinh hoạt của mình, anh còn có thể làm rất nhiều chuyện khác.
Xem ra đúng là như vậy thật, anh chưa bao giờ nói khoác lác.
Trác Uẩn đồng ý: “Được, có cơ hội tôi sẽ đi cùng cậu, tôi cũng không biết trượt tuyết, một chút cũng không biết.”
Triệu Tỉnh Quy cười rất vui vẻ: “Một lời đã định, đến lúc đó chúng ta sẽ cùng nhau học.”
Bọn họ lại tán gẫu thêm một lát, thời gian lặng yên trôi qua, mãi cho đến khi điện thoại sắp hết pin, Trác Uẩn mới khuyên Triệu Tỉnh Quy: “Triệu Tiểu Quy, cậu đi ngủ sớm đi, sức khoẻ quan trọng hơn.”
Triệu Tỉnh Quy đã trở lại giường, lưu luyến không rời nói lời tạm biệt với Trác Uẩn. Trước khi cúp máy, anh còn hướng về phía màn hình hôn gió một cái.
To gan lớn mật thật! Trác Uẩn trừng mắt nhìn anh một cái, tức giận tắt video, không tiếp tục nghĩ đến người và chuyện trong nhà khiến cô phiền lòng nữa, chui vào chăn chuẩn bị ngủ.
Sau khi bị bố tát một cái, Trác Uẩn đã nghĩ đến chuyện bỏ trốn, chỉ là nghĩ không ra cô có thể đi đâu.
Nhà người khác đều cùng nhau ăn Tết vui vẻ, cô cũng không tiện chen một chân vào, những lời nói kia của Triệu Tỉnh Quy giống như một cây Định Hải Thần Châm(*) trong lòng cô vậy, cô nghĩ, nếu thật sự không ở nổi nữa thì đi tìm anh.
(*)Định Hải Thần Châm: Đề cập đến những người có thể đóng vai trò chủ chốt, người có thể ổn định tình hình trong tình huống hỗn loạn hoặc khi có việc quan trọng cần giải quyết, người có thể ổn định lòng người và giải quyết mọi việc cùng một lúc. Ở đây, có thể hiểu là làm lòng người an tâm.
Chỉ là hiện tại vẫn chưa tới nỗi không thể chịu đựng.
Ngày hôm sau, Trác Minh Nghị tỉnh rượu, thấy Trác Uẩn mặt mày lạnh lùng đi ra đi vệ sinh, lại nhìn thấy má trái vẫn sưng của cô, thì nhẹ nhàng nói: “Hôm qua bố uống nhiều quá, cũng là trong lòng quá sốt ruột, năm hết tết đến, con đừng trưng ra vẻ mặt như nhà có đám tang nữa, đen đủi lắm! Tài vận đều bị con lấy đi hết. Con nghe lời, bố mua cho con một cái áo khoác da, được không?”
Trác Uẩn ngay cả liếc mắt cũng lười cho ông ta, đi vệ sinh xong thì mắt nhìn thẳng trở lại phòng, khóa trái cửa. Cô nghe thấy Trác Minh Nghị ở phòng khách hùng hùng hổ hổ đập bàn, giống như người chịu uất ức là ông ta vậy.
Tết Nguyên Đán này, Trác Uẩn cảm thấy không có tư vị gì.
Ngoài cửa nhà dán câu đối xuân cùng chữ Phúc, trong tiểu khu cũng thường xuyên nghe được tiếng pháo nổ, nhưng trong nhà cô lại không có chút không khí vui mừng gì của năm mới, cả ngày đều là bầu không khí nặng nề.
Buổi chiều ba mươi tết, Trác Minh Nghị, Biên Lâm cùng Trác Hoành đến viện dưỡng lão thăm ông nội Trác. Trác Uẩn không đi, lại bị Trác Minh Nghị mắng vài câu.
Ông nội Trác chính là một phiên bản lớn tuổi của Trác Minh Nghị, Trác Uẩn từ khi còn bé đã không thích ông ấy, ông ấy cũng không thích Trác Uẩn, chỉ thích Trác Hoành.
Biên Lâm là con gái duy nhất, Trác Minh Nghị lại không phải, ông ấy còn có hai người chị và một cô em gái, nhưng ông nội Trác chỉ yêu thương một mình Trác Minh Nghị. Bốn đứa con lớn lên, bởi vì đủ loại mâu thuẫn nên ba chị em gái về cùng một giuộc, không qua lại với Trác Minh Nghị nữa, chỉ mỗi tháng mỗi người dành ra sáu trăm tệ làm tiền cấp dưỡng lão cho ông cụ, bởi vậy mà Trác Minh Nghị ôm hận trong lòng, thường xuyên ở nhà nói xấu chị em ông ta.
Sau đó sức khoẻ của ông nội Trác không tốt, tính tình lại kém, ở nhà Trác Minh Nghị mấy tháng, Biên Lâm và hộ lý chăm sóc ông cụ, bị ông cụ mắng đến mức quá đáng cũng không dám lên tiếng. Mãi cho đến một ngày, ông cụ nổi giận ném một món đồ thủ công mỹ nghệ mấy vạn tệ mà Trác Minh Nghị mua về, triệt để chọc giận Trác Minh Nghị, Trác Minh Nghị trực tiếp đưa ông cụ vào viện dưỡng lão, sau đó cũng không đón về nữa.
Cho nên, năm hết tết đến nhà Trác Uẩn không có hoạt động đi thăm người thân, đìu hiu vắng vẻ.
Sau khi ba người Trác Minh Nghị trở về, Biên Lâm làm một bàn cơm tất niên, một nhà bốn người ở nhà ăn cơm. Trác Minh Nghị uống chút rượu, lại bắt đầu chửi bới người bố hồ đồ của ông ta, còn có mấy chị em “lòng lang dạ sói” của ông ta, Trác Uẩn không muốn nghe, chỉ đơn giản ăn vài miếng rồi nói là đã ăn no, đứng dậy muốn trở về phòng, bị Trác Minh Nghị gọi lại.
Ông ta trầm giọng nói: “Mùng Ba đến nhà chú Thạch ăn cơm, nghe thấy chưa?”
Trác Uẩn quay đầu lại: “Con sẽ không đi, có bản lĩnh thì bố đánh chết con đi.”
Trác Minh Nghị giận dữ, đang muốn đập bàn đứng lên thì Biên Lâm hét lớn một tiếng: “Đủ rồi!”
Bà ấy nén nỗi sợ hãi, nhìn chồng mình nói: ‘Ông muốn nói chuyện gì thì một mình ông đi nói, Tiểu Uẩn có thể làm được gì mà đi theo? Nếu như lại cãi nhau không phải càng khó chịu hơn sao? Con gái đã nói không muốn gả cho Thạch Tĩnh Thừa, sao ông cứ một hai phải gả con bé đi? Con bé cũng đâu phải không ai lấy! Mấy ngày trước con bé và Tĩnh Thừa ầm ĩ như vậy, nhà họ Thạch sao có thể nhắm mắt làm ngơ mà bỏ qua? Bọn họ đâu có ngốc! Chuyện này cứ miễn cưỡng thì có ý nghĩa gì cơ chứ? Chỉ có một mình ông còn đang cố gắng níu kéo thôi, cuộc hôn nhân này nên từ bỏ sớm đi!”
“Bà thì biết gì chứ?” Trác Minh Nghị trừng mắt nhìn Biên Lâm, “Nhà họ Thạch cũng không đề cập đến việc từ hôn, tại sao tôi phải đề cập đến? Bà cũng không phải không biết tình huống hiện tại của công ty, thời gian hợp đồng của tôi và nhà họ Thạch đã hết hạn, bọn họ đến bây giờ vẫn chưa đáp ứng gia hạn! Nếu hợp đồng này mà thất bại, cả nhà chúng ta sẽ phải đi uống gió Tây Bắc(*)! Bà còn được trải qua những ngày tháng sung sướng như bây giờ không? Tôi cố gắng níu kéo? Tôi còn không phải vì cái nhà này hay sao!”
(*)Uống gió Tây Bắc: dùng để ví von về việc không có tiền để mua đồ ăn, phải chịu đói chịu khát. Tương đương với câu: hít gió mùa Đông Bắc, hít khí trời, uống nước lã, húp cháo, ăn cám,…
Biên Lâm lắc đầu: “Ngày tháng sung sướng? Tôi có ngày nào sống sung sướng ư? Nếu như những ngày tháng này được coi là sung sướng, vậy thì tôi không cần cũng được.”
Nói xong, bà đẩy bát đũa, đứng dậy trở về phòng.
Trác Uẩn lạnh lùng nhìn bố mình một cái, cũng rời đi.
Trác Minh Nghị nháy mắt sửng sốt, nhấp một ngụm rượu, nhìn về phía Trác Hoành.
Trác Hoành không dám đi, bởi cậu ta biết nếu lúc này nếu cậu ta rời đi, Trác Minh Nghị chắc chắn sẽ lật bàn.
Trác Minh Nghị thở dài, vỗ lưng Trác Hoành, nói: “Tiểu Hoành à, con thấy đấy, bố vì gia đình này mà nỗ lực nhiều như vậy, đổi lấy chính là cái này. Ha ha ha ha… Bố nói cho con biết, tất cả những gì bố làm bây giờ, tất cả nỗ lực của bố đều là vì con. Bố đã sớm hiểu rõ, mẹ con là một người ngu xuẩn cái gì cũng không hiểu; còn chị con chính là một con sói mắt trắng(*); nhà chúng ta cũng chỉ có con mới hiểu bố nhất. Sau này tất cả mọi thứ trong nhà đều là của con, con chỉ cần vâng lời ngoan ngoãn, học hành cho tốt, sau này bố sẽ dạy con làm kinh doanh.”
(*)Sói mắt trắng: chỉ những người vô ơn bội nghĩa, qua sông rút ván,….
Trác Hoành: “……”
Lúc này ở nhà Triệu Mỹ Phương lại là một cảnh tượng hoàn toàn khác, Triệu Vỹ Luân và Phạm Ngọc Hoa đã tới, chú Miêu và dì Phan trở về nhà mình ăn cơm tất niên, hai nhà bọn họ có tổng cộng chín người, đều ngồi bên bàn ăn, không khí vô cùng ấm áp.
Triệu Tỉnh Quy không vui vẻ mấy, mấy ngày nay anh luôn gặp phải ánh mắt trêu chọc của người thân, rất nhiều người trêu ghẹo anh và Trác Uẩn, vì chính anh là người khởi xướng.
Anh cũng không ngờ nụ hôn trong suối nước nóng kia lại bị nhiều người nhìn thấy như vậy.
Sau khi Phạm Ngọc Hoa đến thành phố Ngô, Triệu Tương Nghi đã mật báo với bà ấy trước, khoa chân múa tay nói nhìn thấy anh trai cùng chị Trác hôn nhau!
Phạm Ngọc Hoa không tin, ở trong mắt bà ấy Triệu Tỉnh Quy và Trác Uẩn đã một tháng rưỡi không liên lạc, thuộc về trạng thái ‘tuyệt giao’, Trác Uẩn ở thành phố Ngô gặp mặt Triệu Tỉnh Quy hoàn toàn là ngoài ý muốn, làm sao có thể mới gặp hai ngày đã hôn môi?
Triệu Tương Nghi sốt ruột gọi Hách Tịnh tới, nói mình diễn anh trai, để Hách Tịnh diễn chị Trác Uẩn, nhất định phải bắt chước cho mẹ mình xem một chút.
Triệu Tương Nghi và chị họ Hách Tịnh ngồi trên ghế sofa, Triệu Tương Nghi nghiêng đầu lại gần, rồi nhanh chóng ngồi trở lại, nói: “Chính là như vậy! Chị Tịnh có thể làm chứng! Chị ấy cũng nhìn thấy!”
Phạm Ngọc Hoa hoang mang, hỏi: “Tiểu Tịnh, là thật sao?”
Hách Tịnh cười muốn điên: “Mợ, hình như là thật, con có thấy, ha ha ha ha…”
Phạm Ngọc Hoa lại đi hỏi chú Miêu, khuôn mặt già của chú Miêu đỏ lên, cảm thấy mình giám sát không đến nơi đến chốn, ấp a ấp úng nói: “Cái kia, tôi, ai da bà chủ, là tôi không tốt, tôi vừa không để ý mà Tiểu Quy đã…”
Nhân chứng đông đảo, Phạm Ngọc Hoa không tin cũng phải tin, sau khi nói chuyện này nói cho chồng mình, Triệu Vỹ Luân lập tức đi tìm ‘đứa trẻ yêu sớm’ nói chuyện trực tiếp.
Trong phòng, đối mặt với câu hỏi của bố, Triệu Tỉnh Quy cúi đầu, không thừa nhận cũng không phủ nhận, chỉ nói: “Con biết năm tới sẽ thi đại học, con sẽ không trì hoãn bài tập về nhà.”
Triệu Vỹ Luân nói: “Tiểu Quy, bố biết con rất biết kiềm chế, tính tự chủ cao, nhưng chuyện tình cảm không đơn giản như vậy, con còn nhớ lần trước sau khi cô giáo Trác xin nghỉ việc, cảm xúc của con đã thay đổi không? Con có dám nói là mấy ngày đó, lúc đi học con không bị ảnh hưởng chút nào không?”
Triệu Tỉnh Quy nói không nên lời, mấy ngày đó anh thật sự rất buồn bã, có một loại cảm giác bị vứt bỏ, mỗi ngày trôi qua không biết đang làm gì.
Triệu Vỹ Luân sâu sắc nói: “Nói chung yêu đương là một chuyện tích cực, sẽ làm cho con vui vẻ về cả thể chất và tinh thần, tràn đầy hy vọng cho tương lai. Tuy nhiên, tình yêu không thể luôn luôn ngọt ngào, tính cách khác nhau rồi bối cảnh gia đình và quá trình trưởng thành khác nhau, ở lâu chắc chắn sẽ phát sinh mâu thuẫn, thậm chí cãi nhau. Bố và mẹ con kết hôn được 20 năm, có đôi khi cũng sẽ tranh cãi vài câu, cãi nhau với người mình quan tâm sẽ ảnh hưởng đến cảm xúc, mà bây giờ con vẫn còn đi học, bị tình yêu quấy nhiễu ít nhiều sẽ ảnh hưởng đến thành tích. Đó là lý do tại sao giáo viên và phụ huynh đều không khuyến khích học sinh cấp ba yêu sớm, bởi vì các con còn trẻ, dễ bốc đồng, lần trước con lẻn ra ngoài vào ban đêm còn không phải vì như vậy sao?”
Khóe miệng Triệu Tỉnh Quy cụp xuống: “Bố, con không yêu đương với cô giáo Trác.”
Triệu Vỹ Luân: “Vậy con sao lại hôn con bé? Đây không phải là lưu manh sao?”
Triệu Tỉnh Quy rũ mắt: “Con đang theo đuổi cô ấy, con trai đuổi theo đuổi con gái chẳng phải nên chủ động chút sao? Con cảm thấy cô giáo Trác cũng thích con, con hôn cô ấy, cô ấy cũng không tức giận mà.”
Trong lòng Triệu Vỹ Luân muốn vỗ tay tán thưởng cho con trai, nhưng trên mặt phải bày ra thái độ của một người bố: “Tiểu Quy, bố không phải muốn phản đối chuyện này, không phải muốn con và cô giáo Trác tuyệt giao. Ý của bố là con hẳn nên đặt những tâm tư đó vào sau kỳ thi tuyển sinh đại học, giống như hôn, loại chuyện này hai người phải xác định mối quan hệ mới có thể làm, chứ không thể tùy tiện như vậy được. Con gái da mặt mỏng, cho dù tức giận cũng không dám thể hiện ra, con là con trai, phải hiểu rõ chừng mực này, hiểu chưa?”
Triệu Tỉnh Quy khẽ gật đầu, ngẩng đầu nhìn về phía bố mình: “Bố, con nghiêm túc, không tùy tiện, con yêu cô giáo Trác, con còn muốn kết hôn với cô ấy.”
Triệu Vỹ Luân: “…”
Ông ấy suy nghĩ một lúc, cẩn thận hỏi: “Tiểu Quy, bố có thể hỏi con một câu hỏi riêng tư được không?”
Triệu Tỉnh Quy: “Chuyện gì ạ?”
Triệu Vỹ Luân hỏi: “Con bị thương đến bây giờ đã gần hai năm, về phương diện sinh lý, con có thể… con hiểu không?
Triệu Tỉnh Quy: “…”
“Có phải nếu như phương diện này không được thì không thể kết hôn không?” Anh lại rũ mắt, “Chỗ đó, con không có cảm giác, con cũng không biết có được hay không, chưa từng thử qua. Bố, điều này thực sự rất quan trọng sao?”
Triệu Vỹ Luân nói: “Vô cùng quan trọng.”
Triệu Tỉnh Quy bất lực: “Con… Nhưng con thực sự thích cô ấy, con cũng muốn dành cho cô ấy tất cả những điều tốt nhất, nếu con thực sự không thể, vậy phải làm sao bây giờ? Con không đủ tư cách để ở bên cô ấy, phải không?”
Triệu Vỹ Luân không trả lời được câu hỏi này.
Triệu Tỉnh Quy vùi đầu thật sâu, đôi tay nắm lấy ống quần, có chút muốn khóc: “Bố, có phải đời này con cũng không thể kết hôn không?”
Triệu Vỹ Luân đưa tay khoác lên vai con trai: “Như vậy đi, đến lúc đó chúng ta đi hỏi bác sĩ xem có biện pháp gì không, còn con thì… thỉnh thoảnh con cũng có thể tự thử xem, tìm cảm giác để quan sát các triệu chứng, gặp bác sĩ cũng dễ mô tả, hiểu không?”
Cuộc nói chuyện giữa hai bố con càng ngày càng lúng túng, nếu đã nói đến chuyện đi khám bác sĩ, Triệu Tỉnh Quy cũng có ý chuyển đề tài, anh kể chuyện đùi phải của mình tê rần nửa tháng nay cho Triệu Vỹ Luân nghe, Triệu Vỹ Luân sau khi nghe xong đặc biệt coi trọng, nói sau khi về Tiền Đường thì lập tức dẫn Triệu Tỉnh Quy đến bệnh viện kiểm tra.
Sau khi Triệu Vỹ Luân rời đi, Triệu Tỉnh Quy vẫn đau khổ, buồn bã mất một lúc mới chuyển xe lăn đến bàn học, ngắm hamster.
Anh phát hiện ra rằng ngắm hamster thực sự giảm căng thẳng, nhìn chúng ăn, ngủ, uống nước, chơi, có thể nhìn trong một thời gian dài mà không nhàm chán.
Ngôi nhà cao cấp anh mua cho chúng vẫn chưa được gửi về, A Đoàn và A Viên tạm thời chỉ có thể ở trong lồng sắt nhỏ. Trong lồng sắt có một vòng lăn đơn giản, hai con hamster ban đầu chưa biết chơi, sau đó chúng thử bò lên trên. Ngón tay Triệu Tỉnh Quy luồn vào lồng sắt chuyển động vòng lăn, hai quả cầu nhỏ bị xoay nằm sấp trên bánh xe, tiếp theo lại ngã chổng vó.
Bây giờ bọn chúng đã có thể chơi, còn tranh nhau đoạt vòng lăn, chạy nhanh trên con lăn.
Triệu Tỉnh Quy rất hâm mộ chúng, A Đoàn và A Viên đều rất hoạt bát, lúc tỉnh thì ở trong lồng sắt bò khắp nơi, còn có thể lăn lốc chơi đùa cùng nhau, Triệu Tỉnh Quy cũng không rõ bọn nó là đang chơi đùa thân thiết hay là đang đánh nhau.
“Chúng mày có thể kết hôn, cũng có thể sinh con.”
Triệu Tỉnh Quy nằm sấp trên bàn, nghiêng đầu nói với hai con hamster nhỏ, “A Đoàn, sau này mày sẽ làm bố, lợi hại hơn tao, tao có lẽ sẽ không được làm bố, tao có lẽ… cái gì cũng không thể làm. Nhưng tao thực sự thích cô ấy.”
Ngón tay của anh chậm rãi khẩy vòng lăn, giọng nói nhẹ như tuyết bay, “Thật không công bằng, cũng không phải tao muốn trở thành như vậy.”
Mùng Ba tết, mặc kệ Trác Minh Nghị vừa đe doạ vừa dụ dỗ như thế nào, hoặc là ăn nói khép nép mà khẩn cầu, Trác Uẩn đều mềm cứng không ăn, không đồng ý đến nhà họ Thạch. Cuối cùng Trác Minh Nghị hết cách, biết cho dù có đánh cô một trận hay cứng rắn đưa cô qua, có lẽ cô cũng sẽ ở trước mặt mọi người la lối khóc lóc, sự việc sẽ càng khó kết thúc hơn, cho nên ông ta mang theo Biên Lâm và Trác Hoành tới nhà họ Thạch.
Mấy ngày nay Thạch Tĩnh Thừa trải qua rất tồi tệ, chuyện xảy ra giữa anh ta và Trác Uẩn ở thành phố Ngô, không biết tại sao ở tận thành phố Gia lại có không ít người biết.
Thạch Tĩnh Thừa có một người bạn chơi từ nhỏ đến lớn, nghe được chuyện này từ mẹ của mình thì lập tức gọi điện thoại tới hỏi Thạch Tĩnh Thừa, Thạch Tĩnh Thừa nói: “Chỉ là hiểu lầm thôi, ngày đó tôi uống quá nhiều, không nhớ rõ đã làm gì, sau đó cảnh sát cũng không lập án, không có việc gì, cậu đừng nghe lời đồn kia.”
Người bạn đó nói: “Tôi đã nói mà, cậu cơ bản không phải là một người như vậy.”
Thạch Tĩnh Thừa cười cười, người bạn đó bắt đầu bất bình thay anh ta: “Tĩnh Thừa, tôi nói thật, hôn sự này nên bỏ đi. Trác Uẩn cơ bản không xứng với cậu, cô ta cũng chỉ có chút nhan sắc, cuộc sống riêng tư ở Tiền Đường như thế nào ai mà không biết. Cậu nói với bố mẹ cậu thử xem, nhà cô ta chỉ là một cái vỏ rỗng, không cần thiết, thật sự không cần thiết.”
Thạch Tĩnh Thừa nghĩ, từ hôn? Vậy không phải sẽ hời cho Trác Uẩn sao? Cô còn ước gì anh ta hủy hôn đấy chứ.
Anh ta sẽ không huỷ hôn, phải nhìn Trác Minh Nghị gấp đến độ giống như kiến trên chảo nóng, cả ngày vác lấy khuôn mặt già đến nhà bọn họ vẫy đuôi lấy lòng.
Dù sao thì cuộc sống của anh ta vẫn trôi qua như bình thường, đi làm tan tầm cũng không lo không có phụ nữ, Thẩm Thi Ngọc vẫn luôn đợi anh ta, chỉ cần không cho Trác Minh Nghị mượn tiền, anh ta cũng không có tổn thất gì, cùng Trác Uẩn chơi đùa, xem ai có thể cười đến cuối cùng.
Lần tụ tập này của nhà họ Thạch liên quan đến tiệc đính hôn của Thạch Tĩnh Thừa nên làm rất chính thức và trang trọng; ông nội Thạch và bà nội Thạch cũng có mặt, phát hiện Trác Uẩn không tới, mấy vị trưởng bối nhà họ Thạch đều tức giận không nhẹ, Trác Minh Nghị liên tục nhận lỗi, Vu Quyên cười lạnh hỏi: “Vậy còn bàn bạc gì nữa? Ngay cả cô dâu tương lai cũng không thấy đâu.”
Trác Minh Nghị lau mồ hôi trên trán: “Bàn, bàn chứ, đương nhiên phải bàn! Tôi có thể đại diện cho Tiểu Uẩn, con bé không tới cũng là bởi vì biết mình sai rồi, cảm thấy không có mặt mũi gặp Tĩnh Thừa, con bé còn nhờ tôi toàn quyền xử lý chuyện hôn ước, mọi thứ đều dễ bàn bạc, dễ bàn bạc.”
Trác Hoành quay đầu nhìn Trác Minh Nghị, lại nhìn sang Thạch Tĩnh Thừa, dáng vẻ của anh ta rất thoải mái, khóe miệng còn hàm chứa nụ cười khinh miệt.
Trác Hoành siết chặt nắm đấm dưới gầm bàn, cố nén xúc động muốn đánh người.
Biên Lâm kéo tay áo của cậu ta, Trác Hoành nhìn qua, Biên Lâm lắc đầu với cậu ta, ngón tay Trác Hoành dần buông lỏng ra.
Trác Minh Nghị thật sự cùng nhà họ Thạch bàn bạc chi tiết về tiệc đính hôn của Thạch Thĩnh Thừa và Trác Uẩn.
Ở thành phố Gia đính hôn không thể đơn giản hơn so với kết hôn, càng là những gia đình giàu có thì càng để ý đến những phong tục truyền thống này. Hai bên nói đến lễ hỏi và của hồi môn trước, sau lại nói tới nghi thức. Lúc nói đến ngày đính hôn, Trác Minh Nghị thì rất muốn tổ chức vào tết Thanh Minh, Vu Quyên lại nói sao có thể tổ chức vào tết Thanh Minh được? Trác Minh Nghị lại nói ngày 1 tháng 5, Thạch Tĩnh Thừa nói, mồng 1 tháng 5 chỉ được nghỉ ba ngày, Trác Uẩn còn đang đi học, chỉ sợ sẽ rất vội vàng.
Cuối cùng, tiệc đính hôn được ấn định vào tết Đoan Ngọ trong năm nay, khi đó đã là cuối tháng 6, Trác Uẩn thi xong hẳn sẽ về nhà, có thể có đủ thời gian để tiến hành những việc này.
Vu Quyên cười tươi như hoa, nói với Trác Minh Nghị: “Vậy quyết định thế nhé, không được thay đổi đâu đấy.”
Trác Minh Nghị cũng mặt mày hớn hở: “Sẽ không thay đổi sẽ không thay đổi, đây là chuyện vui mà! Chờ đính hôn xong lại tìm một ngày lành để Tĩnh Thừa cùng Tiểu Uẩn đi đăng ký, sang năm Tiểu Uẩn tốt nghiệp đại học là hai đứa có thể tổ chức tiệc kết hôn rồi!”
Buổi tiệc kết thúc, lúc gia đình ba người Trác Minh Nghị sắp trở về, Trác Minh Nghị quấn lấy lão Thạch nói chuyện hợp đồng, lão Thạch cười ha ha nói với ông ta: “Gấp cái gì hả lão Trác, chúng ta đã xác định là thông gia, tôi còn có thể không giúp đỡ ông sao? Đừng nôn nóng, hợp đồng cũ vẫn chưa hết hạn mà.”
Trác Minh Nghị cũng chỉ có thể gật đầu, khom lưng hùa theo: “Ha ha, tôi đây không phải là sốt ruột sao, tôi cảm thấy chuyện gia hạn hợp đồng cũng không đến mấy phút.”
Rời khỏi nhà họ Thạch, sắc mặt Trác Minh Nghị lập tức thay đổi, trên xe trở về, ông ta mắng từ lão Thạch đến Vu Quyên, rồi lại mắng từ Vu Quyên đến Thạch Tĩnh Thừa, Trác Hoành ngồi ở ghế lái phụ, nghe bố mình mắng một lúc lâu, hỏi: “Bố, bố cứ như vậy quyết định ngày đính hôn, đến lúc đó Trác Uẩn không tham dự, làm loạn với bố thì bố phải làm sao?”
Trác Minh Nghị từ gương chiếu hậu nhìn Biên Lâm đang ngồi phía sau, hừ một tiếng, bình tĩnh nói: “Yên tâm đi, chỉ có một bữa tiệc đính hôn, cũng không phải muốn nó đi đăng ký, bố chắc chắn có thể khiến nó phải đáp ứng.”
Ánh mắt Biên Lâm đụng phải tầm mắt Trác Minh Nghị, nhưng chưa nhìn thẳng vào mặt ông ta đã quay đầu đi.
Trác Hoành tựa vào lưng ghế, bi ai nghĩ, Trác Uẩn đúng là nói không sai, bốn người nhà bọn họ; bốn trái tim…, đều không chung một nhịp đập.
Sau khi về nhà, thừa dịp Trác Minh Nghị tắm rửa, Trác Hoành gõ cửa phòng Trác Uẩn, cô đang thu dọn hành lý, bởi vì ngày hôm sau muốn cùng Tô Mạn Cầm ra ngoài chơi.
Trác Hoành nói: “Thông báo cho chị một tiếng, tiệc đính hôn vào tết Đoan Ngọ, ngày 20 tháng 6.”
Trác Uẩn bỗng bật cười: “Chị biết rồi, cảm ơn Mười Ba.”
Trác Hoành đứng yên chốc lát, nhìn cô nhét quần áo vào vali, hỏi: “Chị và Tô Mạn Cầm đi đâu vậy?”
Trác Uẩn nói: “Đi Tô Châu và Vô Tích.”
“Chị có thể…” Trác Hoành cắn răng nói cho xong lời muốn nói, “Đưa wechat của Tô Mạn Cầm cho em không?”
Trác Uẩn: “Không thể.”
Trác Hoành nóng nảy: “Chỉ là kết bạn, làm bạn bè thôi!”
“Như vậy đi.” Trác Uẩn quay đầu nhìn em trai mình, “Nếu một ngày nào đó Tô Mạn Cầm và bạn trai cô ấy chia tay, chị sẽ đưa wechat của cô ấy cho em. Bây giờ, xin lỗi, ngay cả khi em là em trai của chị, loại chuyện như giúp em cạy góc tường này, chị không làm được.”
Trác Hoành hất hất đầu, vô cùng tức giận ra khỏi phòng: “Hừ!”
Mùng Bốn Tết, Tô Mạn Cầm đi tàu cao tốc tới, Trác Uẩn lái chiếc Audi cũ của cô, hai người gặp nhau tại ga tàu cao tốc Tô Châu.
Hơn hai mươi ngày không gặp, Trác Uẩn vô cùng nhớ Tô Mạn Cầm, sau khi đón được người thì ở trên xe bắt đầu bô bô nói không ngừng, cuối cùng nói đến Trác Hoành, Tô Mạn Cầm cười điên cuồng: “Oh my god! Tại sao? Tớ và em cậu mới gặp qua hai lần, cộng lại cũng không có mấy phút, lời nói với nhau đếm vừa đủ hai bàn tay!”
Trác Uẩn nói: “Còn có thể vì cái gì nữa? Sức quyến rũ của cậu lớn quá chứ sao.”
Tô Mạn Cầm lật gương trang điểm ra nhìn mặt mình, lại quay đầu nhìn Trác Uẩn, suy nghĩ một chút, hỏi: “Cục cưng, cậu có cảm thấy hai chúng ta trông giống nhau không?”
“Hai chúng ta? Không giống lắm.” Trác Uẩn nói, “Nhiều nhất chỉ có vóc dáng, dáng người có chút giống, còn đều là tóc dài, nhưng gương mặt đâu có giống.”
Tô Mạn Cầm nói: “Trang điểm xong cảm giác tổng thể có phải rất giống không? Kevin còn nói chúng ta là cặp song sinh khác cha khác mẹ mà.”
Trác Uẩn: “Cậu nói như vậy thì đúng là có một chút, nhưng làm sao?”
“Cục cưng, Trác Mười Ba…” Tô Mạn Cầm nhịn cười, “Không phải là có tình yêu chị em với cậu đó chứ?”
Trác Uẩn té xỉu: “Nói tào lao gì vậy?! Yêu cái đầu cậu!”
Tô Mạn Cầm cười đến mức chân rung điên đảo: “Ha ha ha ha… Em trai cậu, có lẽ là từ nhỏ đã bị cậu đánh đến mức tâm lý có vấn đề rồi! Ha ha ha ha ha…”
Trác Uẩn không muốn nói chuyện nữa.
Cùng lúc đó, Triệu Tỉnh Quy cũng đã trở về Quận Tử Liễu, Tiền Đường.
Sau khi Phạm Ngọc Hoa về đến nhà thì lập tức gọi điện thoại cho bác sĩ phẫu thuật chỉnh hình và thần kinh mà bà ấy quen biết, hẹn hai ngày sau đưa con trai đến bệnh viện kiểm tra.
Từ khi biết chuyện chân phải Triệu Tỉnh Quy tê rần, Phạm Ngọc Hoa yêu cầu anh ghi chép lại, mỗi lần tê đều phải ghi chép lại thời gian vào điện thoại di động, tốt nhất là làm đánh giá thời gian tê rần kéo dài.
Cứ như thế qua một tuần, Triệu Tỉnh Quy mỗi ngày đều nghiêm túc ghi chép, Phạm Ngọc Hoa phát hiện triệu chứng này còn thường xuyên phát tác, ban đêm ngủ không tính, ban ngày ít thì ba lần, nhiều nhất một ngày tới sáu lần, lần kéo dài nhất là hơn mười giây, Triệu Tỉnh Quy nói đùa anh bị tê tê như điện giật.
Bởi vì sẽ đến gặp bác sĩ nên Triệu Tỉnh Quy không nói với mẹ mình rằng anh còn có một cảm giác khác.
Đó chính là, mỗi lần cảm giác chết lặng như điện giật kia phát tác, anh tựa hồ có thể cảm nhận được sự tồn tại của đùi phải. Đó là một loại cảm giác anh đã không cảm nhận được hai năm qua, mặc dù mỗi lần chỉ có một vài giây, mặc dù chỉ là một khu vực nhỏ của gốc chân phải, anh vẫn sẽ cảm thấy phấn khích.
Anh thử đặt tay lên đùi phải, bàn tay có thể cảm giác được chân, nhưng chân vẫn không cảm nhận được tay, thế nhưng không sao, đại não rõ ràng đã tiếp nhận tin tức, tê liệt chính là xảy ra ở chân phải, không phải đau thần kinh, không phải co rút, mà là một loại cảm giác vô cùng khó chịu.
Anh không biết đây là tin tốt hay tin xấu, anh vốn dĩ đã tuyệt vọng.
Triệu Tỉnh Quy là một người lý trí, sau khi bị thương anh đã đọc qua vô số luận văn cùng văn kiện về trị liệu tê liệt, tâm như tro tàn, anh chưa từng nghĩ tới chuyện mình còn có thể đứng lên, càng không nghĩ tới có thể chạy bộ hoặc nhảy lần nữa, anh biết đó là điều không có khả năng.
Mà hiện tại, trong lòng anh còn có một nguyện vọng nho nhỏ, anh muốn trở thành một người đàn ông chân chính, có thể cương cứng, có thể quan hệ, anh muốn cho Trác Uẩn hạnh phúc, bản thân anh có cảm giác gì không quan trọng, chỉ cần có thể thỏa mãn cô là được.
Anh thực sự, vô cùng, vô cùng khát khao được kết hôn với Trác Uẩn.
Tôi đã từng rơi vào bóng tối vô tận, muốn đấu tranh nhưng không cách nào giải thoát
Tôi đã từng giống như bạn, giống như anh ta, giống như hoa dại, cỏ dại kia
Vừa tuyệt vọng, vừa khao khát,
Cũng khóc cũng cười như bao người….”
Trong bóng tối, Trác Uẩn nhẹ giọng ngâm nga bài hát theo Triệu Tỉnh Quy, vừa khóc vừa cười vừa ngẫm về bản thân, lại ngẫm về Triệu Tỉnh Quy, bỗng nhiên cảm thấy không có khó khăn gì là không thể vượt qua.
Triệu Tỉnh Quy hát xong, hỏi: “Tôi… hát khó nghe lắm phải không?”
“Đúng vậy.” Trác Uẩn cũng không khách khí chút nào, “Sao cậu lại hát lệch tone đến mức như vậy?”
Triệu Tỉnh Quy uể oải đáp: “Từ nhỏ tôi đã lệch tone, mẹ tôi thậm chí còn cho tôi đi học piano, nhưng thật sự không được, những âm mà giáo viên đàn tôi không nghe ra được, sau đó mẹ tôi cũng bỏ cuộc.”
Trác Uẩn cười không dừng lại được: “Vậy vẽ tranh thì sao? Có phải cũng vô cùng tệ?”
Triệu Tỉnh Quy càng thẹn thùng hơn: “Rất tệ luôn, từ nhỏ tôi đã không thích học âm nhạc và mỹ thuật, thích nhất là học thể dục, còn về phương diện văn nghệ và hội họa, tôi thật sự không có chút thiên phú nào, đại khái đều di truyền hết cho Tiểu Nghi.”
“Hai chúng ta bổ sung cho nhau, tôi thì học thể dục rất tệ.” Trác Uẩn nói, “Tôi siêu cấp lười, không thích nhất là chạy.”
Triệu Tỉnh Quy nói: “Tôi thấy chị chơi tennis rất tốt mà.”
Trác Uẩn nói: “Cũng chỉ có một kỹ năng đó là có thể dùng để lừa người khác, cậu xem, không phải là đã lừa được cậu rồi sao?”
Triệu Tỉnh Quy thoáng dừng lại, rồi nói: “Cô giáo Trác, tôi muốn chạy thử marathon xe lăn.”
Trác Uẩn sợ hãi: “Cái gì? Marathon xe lăn?”
“Ừm.” Triệu Tỉnh Quy trong video mỉm cười, “Phải chờ sau khi tôi học đại học đã, hiện tại không có thời gian, chị có muốn chạy cùng tôi không?”
Trác Uẩn vừa nghĩ đến đã cảm thấy mệt mỏi: “Bỏ đi bỏ đi, cái này tôi thật sự không được.”
“Không phải toàn mã, nếu như nửa mã(*) cũng không được thì mười km cũng được.” Triệu Tỉnh Quy nói, “Nếu chị không muốn chạy thì cứ chờ tôi ở đích, tôi muốn chạy một lần thử xem, hẳn là sẽ rất sảng khoái.”
(*)Toàn mã, nửa mã: thuật ngữ dùng trong marathon. Toàn mã: một cuộc chạy marathon đầy đủ. Khoảng cách quy định là 42km. Nửa mã: Chiều dài của hành trình là 21,0975km, hay 13,1 dặm.
Cậu thiếu niên dường như tràn ngập tò mò đối với thế giới này, rất vui vẻ khám phá, Trác Uẩn nói: “Tôi đi cổ vũ cho cậu thì được. À, ngoài marathon ra cậu còn chuyện gì muốn thử nữa không?”
Triệu Tỉnh Quy đảo mắt, dường như đang ngẫm nghĩ, cuối cùng nói: “Chị đừng hiểu lầm tôi nhé, nghĩ rằng tôi bị liệt nên muốn thử nhiều thứ để chứng minh bản thân, tôi không có suy nghĩ như vậy. Tôi muốn thử marathon chỉ vì tôi muốn thử, những thứ như nhảy dù, nhảy bungee, lướt sóng hay lặn … tôi tạm thời không có ý thử. À, nhưng ngược lại tôi có chút muốn thử trượt tuyết.”
Trác Uẩn: “Trượt tuyết?”
“Đúng, tôi chưa học trượt tuyết bao giờ.” Triệu Tỉnh Quy nói, “Chị có hứng thú không? Về sau có cơ hội chúng ta đi trượt tuyết thử, chị có muốn đi không?”
Trác Uẩn khó hiểu hỏi: “Cậu có thể trượt tuyết không? Trượt kiểu gì vậy?”
Triệu Tỉnh Quy cười: “Trang bị một cái ghế dựa đặc chế trên ván tuyết, ngồi trượt là được.”
Trác Uẩn nhớ lại lúc mới quen biết, Triệu Tỉnh Quy đã từng nói anh có thể tự lo cho sinh hoạt của mình, anh còn có thể làm rất nhiều chuyện khác.
Xem ra đúng là như vậy thật, anh chưa bao giờ nói khoác lác.
Trác Uẩn đồng ý: “Được, có cơ hội tôi sẽ đi cùng cậu, tôi cũng không biết trượt tuyết, một chút cũng không biết.”
Triệu Tỉnh Quy cười rất vui vẻ: “Một lời đã định, đến lúc đó chúng ta sẽ cùng nhau học.”
Bọn họ lại tán gẫu thêm một lát, thời gian lặng yên trôi qua, mãi cho đến khi điện thoại sắp hết pin, Trác Uẩn mới khuyên Triệu Tỉnh Quy: “Triệu Tiểu Quy, cậu đi ngủ sớm đi, sức khoẻ quan trọng hơn.”
Triệu Tỉnh Quy đã trở lại giường, lưu luyến không rời nói lời tạm biệt với Trác Uẩn. Trước khi cúp máy, anh còn hướng về phía màn hình hôn gió một cái.
To gan lớn mật thật! Trác Uẩn trừng mắt nhìn anh một cái, tức giận tắt video, không tiếp tục nghĩ đến người và chuyện trong nhà khiến cô phiền lòng nữa, chui vào chăn chuẩn bị ngủ.
Sau khi bị bố tát một cái, Trác Uẩn đã nghĩ đến chuyện bỏ trốn, chỉ là nghĩ không ra cô có thể đi đâu.
Nhà người khác đều cùng nhau ăn Tết vui vẻ, cô cũng không tiện chen một chân vào, những lời nói kia của Triệu Tỉnh Quy giống như một cây Định Hải Thần Châm(*) trong lòng cô vậy, cô nghĩ, nếu thật sự không ở nổi nữa thì đi tìm anh.
(*)Định Hải Thần Châm: Đề cập đến những người có thể đóng vai trò chủ chốt, người có thể ổn định tình hình trong tình huống hỗn loạn hoặc khi có việc quan trọng cần giải quyết, người có thể ổn định lòng người và giải quyết mọi việc cùng một lúc. Ở đây, có thể hiểu là làm lòng người an tâm.
Chỉ là hiện tại vẫn chưa tới nỗi không thể chịu đựng.
Ngày hôm sau, Trác Minh Nghị tỉnh rượu, thấy Trác Uẩn mặt mày lạnh lùng đi ra đi vệ sinh, lại nhìn thấy má trái vẫn sưng của cô, thì nhẹ nhàng nói: “Hôm qua bố uống nhiều quá, cũng là trong lòng quá sốt ruột, năm hết tết đến, con đừng trưng ra vẻ mặt như nhà có đám tang nữa, đen đủi lắm! Tài vận đều bị con lấy đi hết. Con nghe lời, bố mua cho con một cái áo khoác da, được không?”
Trác Uẩn ngay cả liếc mắt cũng lười cho ông ta, đi vệ sinh xong thì mắt nhìn thẳng trở lại phòng, khóa trái cửa. Cô nghe thấy Trác Minh Nghị ở phòng khách hùng hùng hổ hổ đập bàn, giống như người chịu uất ức là ông ta vậy.
Tết Nguyên Đán này, Trác Uẩn cảm thấy không có tư vị gì.
Ngoài cửa nhà dán câu đối xuân cùng chữ Phúc, trong tiểu khu cũng thường xuyên nghe được tiếng pháo nổ, nhưng trong nhà cô lại không có chút không khí vui mừng gì của năm mới, cả ngày đều là bầu không khí nặng nề.
Buổi chiều ba mươi tết, Trác Minh Nghị, Biên Lâm cùng Trác Hoành đến viện dưỡng lão thăm ông nội Trác. Trác Uẩn không đi, lại bị Trác Minh Nghị mắng vài câu.
Ông nội Trác chính là một phiên bản lớn tuổi của Trác Minh Nghị, Trác Uẩn từ khi còn bé đã không thích ông ấy, ông ấy cũng không thích Trác Uẩn, chỉ thích Trác Hoành.
Biên Lâm là con gái duy nhất, Trác Minh Nghị lại không phải, ông ấy còn có hai người chị và một cô em gái, nhưng ông nội Trác chỉ yêu thương một mình Trác Minh Nghị. Bốn đứa con lớn lên, bởi vì đủ loại mâu thuẫn nên ba chị em gái về cùng một giuộc, không qua lại với Trác Minh Nghị nữa, chỉ mỗi tháng mỗi người dành ra sáu trăm tệ làm tiền cấp dưỡng lão cho ông cụ, bởi vậy mà Trác Minh Nghị ôm hận trong lòng, thường xuyên ở nhà nói xấu chị em ông ta.
Sau đó sức khoẻ của ông nội Trác không tốt, tính tình lại kém, ở nhà Trác Minh Nghị mấy tháng, Biên Lâm và hộ lý chăm sóc ông cụ, bị ông cụ mắng đến mức quá đáng cũng không dám lên tiếng. Mãi cho đến một ngày, ông cụ nổi giận ném một món đồ thủ công mỹ nghệ mấy vạn tệ mà Trác Minh Nghị mua về, triệt để chọc giận Trác Minh Nghị, Trác Minh Nghị trực tiếp đưa ông cụ vào viện dưỡng lão, sau đó cũng không đón về nữa.
Cho nên, năm hết tết đến nhà Trác Uẩn không có hoạt động đi thăm người thân, đìu hiu vắng vẻ.
Sau khi ba người Trác Minh Nghị trở về, Biên Lâm làm một bàn cơm tất niên, một nhà bốn người ở nhà ăn cơm. Trác Minh Nghị uống chút rượu, lại bắt đầu chửi bới người bố hồ đồ của ông ta, còn có mấy chị em “lòng lang dạ sói” của ông ta, Trác Uẩn không muốn nghe, chỉ đơn giản ăn vài miếng rồi nói là đã ăn no, đứng dậy muốn trở về phòng, bị Trác Minh Nghị gọi lại.
Ông ta trầm giọng nói: “Mùng Ba đến nhà chú Thạch ăn cơm, nghe thấy chưa?”
Trác Uẩn quay đầu lại: “Con sẽ không đi, có bản lĩnh thì bố đánh chết con đi.”
Trác Minh Nghị giận dữ, đang muốn đập bàn đứng lên thì Biên Lâm hét lớn một tiếng: “Đủ rồi!”
Bà ấy nén nỗi sợ hãi, nhìn chồng mình nói: ‘Ông muốn nói chuyện gì thì một mình ông đi nói, Tiểu Uẩn có thể làm được gì mà đi theo? Nếu như lại cãi nhau không phải càng khó chịu hơn sao? Con gái đã nói không muốn gả cho Thạch Tĩnh Thừa, sao ông cứ một hai phải gả con bé đi? Con bé cũng đâu phải không ai lấy! Mấy ngày trước con bé và Tĩnh Thừa ầm ĩ như vậy, nhà họ Thạch sao có thể nhắm mắt làm ngơ mà bỏ qua? Bọn họ đâu có ngốc! Chuyện này cứ miễn cưỡng thì có ý nghĩa gì cơ chứ? Chỉ có một mình ông còn đang cố gắng níu kéo thôi, cuộc hôn nhân này nên từ bỏ sớm đi!”
“Bà thì biết gì chứ?” Trác Minh Nghị trừng mắt nhìn Biên Lâm, “Nhà họ Thạch cũng không đề cập đến việc từ hôn, tại sao tôi phải đề cập đến? Bà cũng không phải không biết tình huống hiện tại của công ty, thời gian hợp đồng của tôi và nhà họ Thạch đã hết hạn, bọn họ đến bây giờ vẫn chưa đáp ứng gia hạn! Nếu hợp đồng này mà thất bại, cả nhà chúng ta sẽ phải đi uống gió Tây Bắc(*)! Bà còn được trải qua những ngày tháng sung sướng như bây giờ không? Tôi cố gắng níu kéo? Tôi còn không phải vì cái nhà này hay sao!”
(*)Uống gió Tây Bắc: dùng để ví von về việc không có tiền để mua đồ ăn, phải chịu đói chịu khát. Tương đương với câu: hít gió mùa Đông Bắc, hít khí trời, uống nước lã, húp cháo, ăn cám,…
Biên Lâm lắc đầu: “Ngày tháng sung sướng? Tôi có ngày nào sống sung sướng ư? Nếu như những ngày tháng này được coi là sung sướng, vậy thì tôi không cần cũng được.”
Nói xong, bà đẩy bát đũa, đứng dậy trở về phòng.
Trác Uẩn lạnh lùng nhìn bố mình một cái, cũng rời đi.
Trác Minh Nghị nháy mắt sửng sốt, nhấp một ngụm rượu, nhìn về phía Trác Hoành.
Trác Hoành không dám đi, bởi cậu ta biết nếu lúc này nếu cậu ta rời đi, Trác Minh Nghị chắc chắn sẽ lật bàn.
Trác Minh Nghị thở dài, vỗ lưng Trác Hoành, nói: “Tiểu Hoành à, con thấy đấy, bố vì gia đình này mà nỗ lực nhiều như vậy, đổi lấy chính là cái này. Ha ha ha ha… Bố nói cho con biết, tất cả những gì bố làm bây giờ, tất cả nỗ lực của bố đều là vì con. Bố đã sớm hiểu rõ, mẹ con là một người ngu xuẩn cái gì cũng không hiểu; còn chị con chính là một con sói mắt trắng(*); nhà chúng ta cũng chỉ có con mới hiểu bố nhất. Sau này tất cả mọi thứ trong nhà đều là của con, con chỉ cần vâng lời ngoan ngoãn, học hành cho tốt, sau này bố sẽ dạy con làm kinh doanh.”
(*)Sói mắt trắng: chỉ những người vô ơn bội nghĩa, qua sông rút ván,….
Trác Hoành: “……”
Lúc này ở nhà Triệu Mỹ Phương lại là một cảnh tượng hoàn toàn khác, Triệu Vỹ Luân và Phạm Ngọc Hoa đã tới, chú Miêu và dì Phan trở về nhà mình ăn cơm tất niên, hai nhà bọn họ có tổng cộng chín người, đều ngồi bên bàn ăn, không khí vô cùng ấm áp.
Triệu Tỉnh Quy không vui vẻ mấy, mấy ngày nay anh luôn gặp phải ánh mắt trêu chọc của người thân, rất nhiều người trêu ghẹo anh và Trác Uẩn, vì chính anh là người khởi xướng.
Anh cũng không ngờ nụ hôn trong suối nước nóng kia lại bị nhiều người nhìn thấy như vậy.
Sau khi Phạm Ngọc Hoa đến thành phố Ngô, Triệu Tương Nghi đã mật báo với bà ấy trước, khoa chân múa tay nói nhìn thấy anh trai cùng chị Trác hôn nhau!
Phạm Ngọc Hoa không tin, ở trong mắt bà ấy Triệu Tỉnh Quy và Trác Uẩn đã một tháng rưỡi không liên lạc, thuộc về trạng thái ‘tuyệt giao’, Trác Uẩn ở thành phố Ngô gặp mặt Triệu Tỉnh Quy hoàn toàn là ngoài ý muốn, làm sao có thể mới gặp hai ngày đã hôn môi?
Triệu Tương Nghi sốt ruột gọi Hách Tịnh tới, nói mình diễn anh trai, để Hách Tịnh diễn chị Trác Uẩn, nhất định phải bắt chước cho mẹ mình xem một chút.
Triệu Tương Nghi và chị họ Hách Tịnh ngồi trên ghế sofa, Triệu Tương Nghi nghiêng đầu lại gần, rồi nhanh chóng ngồi trở lại, nói: “Chính là như vậy! Chị Tịnh có thể làm chứng! Chị ấy cũng nhìn thấy!”
Phạm Ngọc Hoa hoang mang, hỏi: “Tiểu Tịnh, là thật sao?”
Hách Tịnh cười muốn điên: “Mợ, hình như là thật, con có thấy, ha ha ha ha…”
Phạm Ngọc Hoa lại đi hỏi chú Miêu, khuôn mặt già của chú Miêu đỏ lên, cảm thấy mình giám sát không đến nơi đến chốn, ấp a ấp úng nói: “Cái kia, tôi, ai da bà chủ, là tôi không tốt, tôi vừa không để ý mà Tiểu Quy đã…”
Nhân chứng đông đảo, Phạm Ngọc Hoa không tin cũng phải tin, sau khi nói chuyện này nói cho chồng mình, Triệu Vỹ Luân lập tức đi tìm ‘đứa trẻ yêu sớm’ nói chuyện trực tiếp.
Trong phòng, đối mặt với câu hỏi của bố, Triệu Tỉnh Quy cúi đầu, không thừa nhận cũng không phủ nhận, chỉ nói: “Con biết năm tới sẽ thi đại học, con sẽ không trì hoãn bài tập về nhà.”
Triệu Vỹ Luân nói: “Tiểu Quy, bố biết con rất biết kiềm chế, tính tự chủ cao, nhưng chuyện tình cảm không đơn giản như vậy, con còn nhớ lần trước sau khi cô giáo Trác xin nghỉ việc, cảm xúc của con đã thay đổi không? Con có dám nói là mấy ngày đó, lúc đi học con không bị ảnh hưởng chút nào không?”
Triệu Tỉnh Quy nói không nên lời, mấy ngày đó anh thật sự rất buồn bã, có một loại cảm giác bị vứt bỏ, mỗi ngày trôi qua không biết đang làm gì.
Triệu Vỹ Luân sâu sắc nói: “Nói chung yêu đương là một chuyện tích cực, sẽ làm cho con vui vẻ về cả thể chất và tinh thần, tràn đầy hy vọng cho tương lai. Tuy nhiên, tình yêu không thể luôn luôn ngọt ngào, tính cách khác nhau rồi bối cảnh gia đình và quá trình trưởng thành khác nhau, ở lâu chắc chắn sẽ phát sinh mâu thuẫn, thậm chí cãi nhau. Bố và mẹ con kết hôn được 20 năm, có đôi khi cũng sẽ tranh cãi vài câu, cãi nhau với người mình quan tâm sẽ ảnh hưởng đến cảm xúc, mà bây giờ con vẫn còn đi học, bị tình yêu quấy nhiễu ít nhiều sẽ ảnh hưởng đến thành tích. Đó là lý do tại sao giáo viên và phụ huynh đều không khuyến khích học sinh cấp ba yêu sớm, bởi vì các con còn trẻ, dễ bốc đồng, lần trước con lẻn ra ngoài vào ban đêm còn không phải vì như vậy sao?”
Khóe miệng Triệu Tỉnh Quy cụp xuống: “Bố, con không yêu đương với cô giáo Trác.”
Triệu Vỹ Luân: “Vậy con sao lại hôn con bé? Đây không phải là lưu manh sao?”
Triệu Tỉnh Quy rũ mắt: “Con đang theo đuổi cô ấy, con trai đuổi theo đuổi con gái chẳng phải nên chủ động chút sao? Con cảm thấy cô giáo Trác cũng thích con, con hôn cô ấy, cô ấy cũng không tức giận mà.”
Trong lòng Triệu Vỹ Luân muốn vỗ tay tán thưởng cho con trai, nhưng trên mặt phải bày ra thái độ của một người bố: “Tiểu Quy, bố không phải muốn phản đối chuyện này, không phải muốn con và cô giáo Trác tuyệt giao. Ý của bố là con hẳn nên đặt những tâm tư đó vào sau kỳ thi tuyển sinh đại học, giống như hôn, loại chuyện này hai người phải xác định mối quan hệ mới có thể làm, chứ không thể tùy tiện như vậy được. Con gái da mặt mỏng, cho dù tức giận cũng không dám thể hiện ra, con là con trai, phải hiểu rõ chừng mực này, hiểu chưa?”
Triệu Tỉnh Quy khẽ gật đầu, ngẩng đầu nhìn về phía bố mình: “Bố, con nghiêm túc, không tùy tiện, con yêu cô giáo Trác, con còn muốn kết hôn với cô ấy.”
Triệu Vỹ Luân: “…”
Ông ấy suy nghĩ một lúc, cẩn thận hỏi: “Tiểu Quy, bố có thể hỏi con một câu hỏi riêng tư được không?”
Triệu Tỉnh Quy: “Chuyện gì ạ?”
Triệu Vỹ Luân hỏi: “Con bị thương đến bây giờ đã gần hai năm, về phương diện sinh lý, con có thể… con hiểu không?
Triệu Tỉnh Quy: “…”
“Có phải nếu như phương diện này không được thì không thể kết hôn không?” Anh lại rũ mắt, “Chỗ đó, con không có cảm giác, con cũng không biết có được hay không, chưa từng thử qua. Bố, điều này thực sự rất quan trọng sao?”
Triệu Vỹ Luân nói: “Vô cùng quan trọng.”
Triệu Tỉnh Quy bất lực: “Con… Nhưng con thực sự thích cô ấy, con cũng muốn dành cho cô ấy tất cả những điều tốt nhất, nếu con thực sự không thể, vậy phải làm sao bây giờ? Con không đủ tư cách để ở bên cô ấy, phải không?”
Triệu Vỹ Luân không trả lời được câu hỏi này.
Triệu Tỉnh Quy vùi đầu thật sâu, đôi tay nắm lấy ống quần, có chút muốn khóc: “Bố, có phải đời này con cũng không thể kết hôn không?”
Triệu Vỹ Luân đưa tay khoác lên vai con trai: “Như vậy đi, đến lúc đó chúng ta đi hỏi bác sĩ xem có biện pháp gì không, còn con thì… thỉnh thoảnh con cũng có thể tự thử xem, tìm cảm giác để quan sát các triệu chứng, gặp bác sĩ cũng dễ mô tả, hiểu không?”
Cuộc nói chuyện giữa hai bố con càng ngày càng lúng túng, nếu đã nói đến chuyện đi khám bác sĩ, Triệu Tỉnh Quy cũng có ý chuyển đề tài, anh kể chuyện đùi phải của mình tê rần nửa tháng nay cho Triệu Vỹ Luân nghe, Triệu Vỹ Luân sau khi nghe xong đặc biệt coi trọng, nói sau khi về Tiền Đường thì lập tức dẫn Triệu Tỉnh Quy đến bệnh viện kiểm tra.
Sau khi Triệu Vỹ Luân rời đi, Triệu Tỉnh Quy vẫn đau khổ, buồn bã mất một lúc mới chuyển xe lăn đến bàn học, ngắm hamster.
Anh phát hiện ra rằng ngắm hamster thực sự giảm căng thẳng, nhìn chúng ăn, ngủ, uống nước, chơi, có thể nhìn trong một thời gian dài mà không nhàm chán.
Ngôi nhà cao cấp anh mua cho chúng vẫn chưa được gửi về, A Đoàn và A Viên tạm thời chỉ có thể ở trong lồng sắt nhỏ. Trong lồng sắt có một vòng lăn đơn giản, hai con hamster ban đầu chưa biết chơi, sau đó chúng thử bò lên trên. Ngón tay Triệu Tỉnh Quy luồn vào lồng sắt chuyển động vòng lăn, hai quả cầu nhỏ bị xoay nằm sấp trên bánh xe, tiếp theo lại ngã chổng vó.
Bây giờ bọn chúng đã có thể chơi, còn tranh nhau đoạt vòng lăn, chạy nhanh trên con lăn.
Triệu Tỉnh Quy rất hâm mộ chúng, A Đoàn và A Viên đều rất hoạt bát, lúc tỉnh thì ở trong lồng sắt bò khắp nơi, còn có thể lăn lốc chơi đùa cùng nhau, Triệu Tỉnh Quy cũng không rõ bọn nó là đang chơi đùa thân thiết hay là đang đánh nhau.
“Chúng mày có thể kết hôn, cũng có thể sinh con.”
Triệu Tỉnh Quy nằm sấp trên bàn, nghiêng đầu nói với hai con hamster nhỏ, “A Đoàn, sau này mày sẽ làm bố, lợi hại hơn tao, tao có lẽ sẽ không được làm bố, tao có lẽ… cái gì cũng không thể làm. Nhưng tao thực sự thích cô ấy.”
Ngón tay của anh chậm rãi khẩy vòng lăn, giọng nói nhẹ như tuyết bay, “Thật không công bằng, cũng không phải tao muốn trở thành như vậy.”
Mùng Ba tết, mặc kệ Trác Minh Nghị vừa đe doạ vừa dụ dỗ như thế nào, hoặc là ăn nói khép nép mà khẩn cầu, Trác Uẩn đều mềm cứng không ăn, không đồng ý đến nhà họ Thạch. Cuối cùng Trác Minh Nghị hết cách, biết cho dù có đánh cô một trận hay cứng rắn đưa cô qua, có lẽ cô cũng sẽ ở trước mặt mọi người la lối khóc lóc, sự việc sẽ càng khó kết thúc hơn, cho nên ông ta mang theo Biên Lâm và Trác Hoành tới nhà họ Thạch.
Mấy ngày nay Thạch Tĩnh Thừa trải qua rất tồi tệ, chuyện xảy ra giữa anh ta và Trác Uẩn ở thành phố Ngô, không biết tại sao ở tận thành phố Gia lại có không ít người biết.
Thạch Tĩnh Thừa có một người bạn chơi từ nhỏ đến lớn, nghe được chuyện này từ mẹ của mình thì lập tức gọi điện thoại tới hỏi Thạch Tĩnh Thừa, Thạch Tĩnh Thừa nói: “Chỉ là hiểu lầm thôi, ngày đó tôi uống quá nhiều, không nhớ rõ đã làm gì, sau đó cảnh sát cũng không lập án, không có việc gì, cậu đừng nghe lời đồn kia.”
Người bạn đó nói: “Tôi đã nói mà, cậu cơ bản không phải là một người như vậy.”
Thạch Tĩnh Thừa cười cười, người bạn đó bắt đầu bất bình thay anh ta: “Tĩnh Thừa, tôi nói thật, hôn sự này nên bỏ đi. Trác Uẩn cơ bản không xứng với cậu, cô ta cũng chỉ có chút nhan sắc, cuộc sống riêng tư ở Tiền Đường như thế nào ai mà không biết. Cậu nói với bố mẹ cậu thử xem, nhà cô ta chỉ là một cái vỏ rỗng, không cần thiết, thật sự không cần thiết.”
Thạch Tĩnh Thừa nghĩ, từ hôn? Vậy không phải sẽ hời cho Trác Uẩn sao? Cô còn ước gì anh ta hủy hôn đấy chứ.
Anh ta sẽ không huỷ hôn, phải nhìn Trác Minh Nghị gấp đến độ giống như kiến trên chảo nóng, cả ngày vác lấy khuôn mặt già đến nhà bọn họ vẫy đuôi lấy lòng.
Dù sao thì cuộc sống của anh ta vẫn trôi qua như bình thường, đi làm tan tầm cũng không lo không có phụ nữ, Thẩm Thi Ngọc vẫn luôn đợi anh ta, chỉ cần không cho Trác Minh Nghị mượn tiền, anh ta cũng không có tổn thất gì, cùng Trác Uẩn chơi đùa, xem ai có thể cười đến cuối cùng.
Lần tụ tập này của nhà họ Thạch liên quan đến tiệc đính hôn của Thạch Tĩnh Thừa nên làm rất chính thức và trang trọng; ông nội Thạch và bà nội Thạch cũng có mặt, phát hiện Trác Uẩn không tới, mấy vị trưởng bối nhà họ Thạch đều tức giận không nhẹ, Trác Minh Nghị liên tục nhận lỗi, Vu Quyên cười lạnh hỏi: “Vậy còn bàn bạc gì nữa? Ngay cả cô dâu tương lai cũng không thấy đâu.”
Trác Minh Nghị lau mồ hôi trên trán: “Bàn, bàn chứ, đương nhiên phải bàn! Tôi có thể đại diện cho Tiểu Uẩn, con bé không tới cũng là bởi vì biết mình sai rồi, cảm thấy không có mặt mũi gặp Tĩnh Thừa, con bé còn nhờ tôi toàn quyền xử lý chuyện hôn ước, mọi thứ đều dễ bàn bạc, dễ bàn bạc.”
Trác Hoành quay đầu nhìn Trác Minh Nghị, lại nhìn sang Thạch Tĩnh Thừa, dáng vẻ của anh ta rất thoải mái, khóe miệng còn hàm chứa nụ cười khinh miệt.
Trác Hoành siết chặt nắm đấm dưới gầm bàn, cố nén xúc động muốn đánh người.
Biên Lâm kéo tay áo của cậu ta, Trác Hoành nhìn qua, Biên Lâm lắc đầu với cậu ta, ngón tay Trác Hoành dần buông lỏng ra.
Trác Minh Nghị thật sự cùng nhà họ Thạch bàn bạc chi tiết về tiệc đính hôn của Thạch Thĩnh Thừa và Trác Uẩn.
Ở thành phố Gia đính hôn không thể đơn giản hơn so với kết hôn, càng là những gia đình giàu có thì càng để ý đến những phong tục truyền thống này. Hai bên nói đến lễ hỏi và của hồi môn trước, sau lại nói tới nghi thức. Lúc nói đến ngày đính hôn, Trác Minh Nghị thì rất muốn tổ chức vào tết Thanh Minh, Vu Quyên lại nói sao có thể tổ chức vào tết Thanh Minh được? Trác Minh Nghị lại nói ngày 1 tháng 5, Thạch Tĩnh Thừa nói, mồng 1 tháng 5 chỉ được nghỉ ba ngày, Trác Uẩn còn đang đi học, chỉ sợ sẽ rất vội vàng.
Cuối cùng, tiệc đính hôn được ấn định vào tết Đoan Ngọ trong năm nay, khi đó đã là cuối tháng 6, Trác Uẩn thi xong hẳn sẽ về nhà, có thể có đủ thời gian để tiến hành những việc này.
Vu Quyên cười tươi như hoa, nói với Trác Minh Nghị: “Vậy quyết định thế nhé, không được thay đổi đâu đấy.”
Trác Minh Nghị cũng mặt mày hớn hở: “Sẽ không thay đổi sẽ không thay đổi, đây là chuyện vui mà! Chờ đính hôn xong lại tìm một ngày lành để Tĩnh Thừa cùng Tiểu Uẩn đi đăng ký, sang năm Tiểu Uẩn tốt nghiệp đại học là hai đứa có thể tổ chức tiệc kết hôn rồi!”
Buổi tiệc kết thúc, lúc gia đình ba người Trác Minh Nghị sắp trở về, Trác Minh Nghị quấn lấy lão Thạch nói chuyện hợp đồng, lão Thạch cười ha ha nói với ông ta: “Gấp cái gì hả lão Trác, chúng ta đã xác định là thông gia, tôi còn có thể không giúp đỡ ông sao? Đừng nôn nóng, hợp đồng cũ vẫn chưa hết hạn mà.”
Trác Minh Nghị cũng chỉ có thể gật đầu, khom lưng hùa theo: “Ha ha, tôi đây không phải là sốt ruột sao, tôi cảm thấy chuyện gia hạn hợp đồng cũng không đến mấy phút.”
Rời khỏi nhà họ Thạch, sắc mặt Trác Minh Nghị lập tức thay đổi, trên xe trở về, ông ta mắng từ lão Thạch đến Vu Quyên, rồi lại mắng từ Vu Quyên đến Thạch Tĩnh Thừa, Trác Hoành ngồi ở ghế lái phụ, nghe bố mình mắng một lúc lâu, hỏi: “Bố, bố cứ như vậy quyết định ngày đính hôn, đến lúc đó Trác Uẩn không tham dự, làm loạn với bố thì bố phải làm sao?”
Trác Minh Nghị từ gương chiếu hậu nhìn Biên Lâm đang ngồi phía sau, hừ một tiếng, bình tĩnh nói: “Yên tâm đi, chỉ có một bữa tiệc đính hôn, cũng không phải muốn nó đi đăng ký, bố chắc chắn có thể khiến nó phải đáp ứng.”
Ánh mắt Biên Lâm đụng phải tầm mắt Trác Minh Nghị, nhưng chưa nhìn thẳng vào mặt ông ta đã quay đầu đi.
Trác Hoành tựa vào lưng ghế, bi ai nghĩ, Trác Uẩn đúng là nói không sai, bốn người nhà bọn họ; bốn trái tim…, đều không chung một nhịp đập.
Sau khi về nhà, thừa dịp Trác Minh Nghị tắm rửa, Trác Hoành gõ cửa phòng Trác Uẩn, cô đang thu dọn hành lý, bởi vì ngày hôm sau muốn cùng Tô Mạn Cầm ra ngoài chơi.
Trác Hoành nói: “Thông báo cho chị một tiếng, tiệc đính hôn vào tết Đoan Ngọ, ngày 20 tháng 6.”
Trác Uẩn bỗng bật cười: “Chị biết rồi, cảm ơn Mười Ba.”
Trác Hoành đứng yên chốc lát, nhìn cô nhét quần áo vào vali, hỏi: “Chị và Tô Mạn Cầm đi đâu vậy?”
Trác Uẩn nói: “Đi Tô Châu và Vô Tích.”
“Chị có thể…” Trác Hoành cắn răng nói cho xong lời muốn nói, “Đưa wechat của Tô Mạn Cầm cho em không?”
Trác Uẩn: “Không thể.”
Trác Hoành nóng nảy: “Chỉ là kết bạn, làm bạn bè thôi!”
“Như vậy đi.” Trác Uẩn quay đầu nhìn em trai mình, “Nếu một ngày nào đó Tô Mạn Cầm và bạn trai cô ấy chia tay, chị sẽ đưa wechat của cô ấy cho em. Bây giờ, xin lỗi, ngay cả khi em là em trai của chị, loại chuyện như giúp em cạy góc tường này, chị không làm được.”
Trác Hoành hất hất đầu, vô cùng tức giận ra khỏi phòng: “Hừ!”
Mùng Bốn Tết, Tô Mạn Cầm đi tàu cao tốc tới, Trác Uẩn lái chiếc Audi cũ của cô, hai người gặp nhau tại ga tàu cao tốc Tô Châu.
Hơn hai mươi ngày không gặp, Trác Uẩn vô cùng nhớ Tô Mạn Cầm, sau khi đón được người thì ở trên xe bắt đầu bô bô nói không ngừng, cuối cùng nói đến Trác Hoành, Tô Mạn Cầm cười điên cuồng: “Oh my god! Tại sao? Tớ và em cậu mới gặp qua hai lần, cộng lại cũng không có mấy phút, lời nói với nhau đếm vừa đủ hai bàn tay!”
Trác Uẩn nói: “Còn có thể vì cái gì nữa? Sức quyến rũ của cậu lớn quá chứ sao.”
Tô Mạn Cầm lật gương trang điểm ra nhìn mặt mình, lại quay đầu nhìn Trác Uẩn, suy nghĩ một chút, hỏi: “Cục cưng, cậu có cảm thấy hai chúng ta trông giống nhau không?”
“Hai chúng ta? Không giống lắm.” Trác Uẩn nói, “Nhiều nhất chỉ có vóc dáng, dáng người có chút giống, còn đều là tóc dài, nhưng gương mặt đâu có giống.”
Tô Mạn Cầm nói: “Trang điểm xong cảm giác tổng thể có phải rất giống không? Kevin còn nói chúng ta là cặp song sinh khác cha khác mẹ mà.”
Trác Uẩn: “Cậu nói như vậy thì đúng là có một chút, nhưng làm sao?”
“Cục cưng, Trác Mười Ba…” Tô Mạn Cầm nhịn cười, “Không phải là có tình yêu chị em với cậu đó chứ?”
Trác Uẩn té xỉu: “Nói tào lao gì vậy?! Yêu cái đầu cậu!”
Tô Mạn Cầm cười đến mức chân rung điên đảo: “Ha ha ha ha… Em trai cậu, có lẽ là từ nhỏ đã bị cậu đánh đến mức tâm lý có vấn đề rồi! Ha ha ha ha ha…”
Trác Uẩn không muốn nói chuyện nữa.
Cùng lúc đó, Triệu Tỉnh Quy cũng đã trở về Quận Tử Liễu, Tiền Đường.
Sau khi Phạm Ngọc Hoa về đến nhà thì lập tức gọi điện thoại cho bác sĩ phẫu thuật chỉnh hình và thần kinh mà bà ấy quen biết, hẹn hai ngày sau đưa con trai đến bệnh viện kiểm tra.
Từ khi biết chuyện chân phải Triệu Tỉnh Quy tê rần, Phạm Ngọc Hoa yêu cầu anh ghi chép lại, mỗi lần tê đều phải ghi chép lại thời gian vào điện thoại di động, tốt nhất là làm đánh giá thời gian tê rần kéo dài.
Cứ như thế qua một tuần, Triệu Tỉnh Quy mỗi ngày đều nghiêm túc ghi chép, Phạm Ngọc Hoa phát hiện triệu chứng này còn thường xuyên phát tác, ban đêm ngủ không tính, ban ngày ít thì ba lần, nhiều nhất một ngày tới sáu lần, lần kéo dài nhất là hơn mười giây, Triệu Tỉnh Quy nói đùa anh bị tê tê như điện giật.
Bởi vì sẽ đến gặp bác sĩ nên Triệu Tỉnh Quy không nói với mẹ mình rằng anh còn có một cảm giác khác.
Đó chính là, mỗi lần cảm giác chết lặng như điện giật kia phát tác, anh tựa hồ có thể cảm nhận được sự tồn tại của đùi phải. Đó là một loại cảm giác anh đã không cảm nhận được hai năm qua, mặc dù mỗi lần chỉ có một vài giây, mặc dù chỉ là một khu vực nhỏ của gốc chân phải, anh vẫn sẽ cảm thấy phấn khích.
Anh thử đặt tay lên đùi phải, bàn tay có thể cảm giác được chân, nhưng chân vẫn không cảm nhận được tay, thế nhưng không sao, đại não rõ ràng đã tiếp nhận tin tức, tê liệt chính là xảy ra ở chân phải, không phải đau thần kinh, không phải co rút, mà là một loại cảm giác vô cùng khó chịu.
Anh không biết đây là tin tốt hay tin xấu, anh vốn dĩ đã tuyệt vọng.
Triệu Tỉnh Quy là một người lý trí, sau khi bị thương anh đã đọc qua vô số luận văn cùng văn kiện về trị liệu tê liệt, tâm như tro tàn, anh chưa từng nghĩ tới chuyện mình còn có thể đứng lên, càng không nghĩ tới có thể chạy bộ hoặc nhảy lần nữa, anh biết đó là điều không có khả năng.
Mà hiện tại, trong lòng anh còn có một nguyện vọng nho nhỏ, anh muốn trở thành một người đàn ông chân chính, có thể cương cứng, có thể quan hệ, anh muốn cho Trác Uẩn hạnh phúc, bản thân anh có cảm giác gì không quan trọng, chỉ cần có thể thỏa mãn cô là được.
Anh thực sự, vô cùng, vô cùng khát khao được kết hôn với Trác Uẩn.