Ngày Tháng Trắc Trở
Chương 92: Phiên ngoại 2: Sau này của Tạ Nhiễm
Chuyển ngữ: Mic
Mấy năm nay hoàng quyền và thế gia giằng co với nhau, nhưng cục diện lại dần dần trở nên yên ổn, ngày tháng của chúng bách tính cũng thái bình.
Cuối năm, các gia đình bận rộn suốt cả năm trời, đều phải ăn mừng lễ lộc cho thật tốt, các thế gia đại tộc đương nhiên cũng không ngoại lệ. Tạ phủ từ sáng đã quét tước cửa nẻo vườn tược, chuẩn bị cho gia yến, bởi vì trưởng tộc nói muốn đón giao thừa cùng tất cả mọi người trong tộc.
Trời hãy còn chưa tối nhưng đã có người lục tục tới cửa, yến tiệc thế nên cũng bắt đầu sớm. Hiện tại Tạ gia ai nấy đều được coi trọng, không phân thân sơ, vị trí chỗ ngồi đều dựa theo cấp quan mà bố trí. Tạ Nhiễm mặc dù không có quan hàm, nhưng trong trường hợp này là nhà chủ ngồi ở trên. Hắn có nền móng, lại ăn nói khéo léo, khiến phòng tiệc hết sức vui vẻ, tiếng nói tiếng cười không dứt.
Tiệc tan, mấy tiểu bối chưa thành niên đều tiến lên hành lễ nhận hồng bao, Tạ Nhiễm đa phần đều không biết họ, chỉ có đôi chút ấn tượng với con trai của nhà Tạ Tử Nguyên nên khen ngợi vài câu.
Tạ Tử Nguyên nhân lúc hắn vui vẻ, cười bảo: “Nhiễm công tử tới bây giờ vẫn một mình, cũng nên thành gia rồi, sớm ngày có thêm vài nhi tử, sau này mới càng thêm náo nhiệt.”
Những người khác đồng loạt phụ họa, trên mặt Tạ Nhiễm vẫn là nụ cười không hề giảm như cũ, nhưng miệng đã nhanh chóng đổi đề tài.
Quá nửa đêm, xem như đã qua giao thừa, khách khứa đều cáo từ rời đi, Tạ Nhiễm cũng về phòng nghỉ ngơi. Quang Phúc theo sau lưng hắn, đi tới chỗ vắng thì nhỏ giọng nói: “Công tử, thứ lỗi thuộc hạ lắm lời, người nên thành gia rồi, nhiều thế gia như vậy đều chủ động tới đề thân, hơn nữa người vẫn luôn cô độc một mình cũng không hay.”
Tạ Nhiễm nghe thấy lời hắn nói, nhưng dường như căn bản là không hề lọt vào tai. Hắn đang đứng bên ngoài đình viện mà Tạ Thù từng ở, mắt nhìn chằm chằm cửa viện khép chặt kia, như thể một giây sau bên trong sẽ sáng ánh nến, kế đó cửa viện mở ra, người kia bước đến, mặt mày vẫn như cũ, mang theo ý cười, kêu hắn một tiếng đường thúc, hay Thoái Tật (lui bệnh).
Hắn cúi đầu, tiếp tục đi về phía trước, lúc này mới tiếp lời Quang Phúc: “Ta tự có tính toán của mình, chuyện này không cần nhắc nữa.”
Quang Phúc đành phải ngậm miệng.
Nửa đêm tới giờ sớm đã mệt mỏi, nhưng quay về phòng thế nào cũng không ngủ được, Tạ Nhiễm lại khoác áo một mình tới thư phòng.
Thắp đèn, hắn lấy một cuộn tranh từ trong chiếc hộp cất giữ thư họa quý báu, chầm chậm mở ra, im lặng ngắm nhìn rất lâu.
hôm sau Tạ Tuyên có việc tới tìm Tạ Nhiễm, đi vào thư phòng lại thấy hắn vẫn đang tựa vào bàn mà ngủ, bên tay là một bức họa.
Thấy nến chuẩn bị cháy hết sắp đổ, Tạ Tuyên lo lắng sẽ làm hỏng bức họa, vội vàng tiến lên cẩn thận kéo nó ra, đang định cuộn lại thì mắt chợt trông thấy bên trong, không khỏi nhìn kỹ hơn.
Trong bức họa là khung cảnh uống rượu vui vẻ, một nữ tử ngồi quỳ sau án, sau lưng là một chiếc giường trúc cùng khóm hoa thược dược khoe sắc rực rỡ. Điều ngạc nhiên chính là, dung mạo nữ tử đó ấy vậy mà lại có nét tương tự Tạ Thù mấy phần, nhất là thần thái, càng nhìn càng thấy giống.
Tâm tình hắn khẽ biến chuyển, không dám nhìn nữa, tay nhanh chóng bắt đầu cuộn tranh lại.
Tạ Nhiễm đúng lúc tỉnh giấc, bắt gặp động tác của hắn thì nhíu mày: “Ngươi đã nhìn thấy gì rồi?”
“Chưa nhìn thấy gì cả, cháu tới tìm đường thúc tổ thương lượng chút chuyện, thấy nến sắp nhỏ lên tranh nên vội thay người dọn dẹp.”
Tạ Nhiễm bán tín bán nghi nhìn hắn một cái, đưa tay ra nhận lấy rồi tiện thể vứt qua một bên, dường như đó là đồ vật rất bình thường, không hề để tâm chút nào.
Nói ra cũng lạ, không lâu sau đó, Tạ Nhiễm vậy mà lại đồng ý thành thân. Đối phương là nữ nhi Lưu gia, cũng có bà con với Hoàn gia, vừa hay Hoàn gia và Tạ gia lại thân thiết, cho nên đôi bên rất vừa ý.
Người Tạ gia ai nấy đều vui mừng. Nhiễm công tử trước giờ không hề để tâm tới hôn sự cuối cùng đã quyết định thành thân. Đặc biệt là Quang Phúc, coi như không cần lo lắng công tử sẽ cô độc cả đời rồi.
Tạ Nhiễm cũng vui vẻ, đương nhiên chỉ là trước mặt người khác.
Đêm tân hôn, trăng sáng tròn đầy, nghi thức linh đình thập phần hợp với thân phận trưởng tộc Tạ gia của hắn.
Tạ Nhiễm người mặc lễ phục mới, ở trong thư phòng hồi lâu, trong cơn nửa say nửa tỉnh cầm cuộn tranh nói: “Ta từng nói người thành thân cô cũng sẽ thành thân, kết quả cô không còn nữa, ta cũng đã nuốt lời…”
Đứng dậy đi tới tân phòng, tân nương e thẹn cúi đầu, ngón tay đan chặt vào nhau. Hắn nâng cằm nàng ấy, kỳ thật cũng chưa nhìn rõ mặt nàng, nhưng vẫn khen một câu: “Nàng thật xinh đẹp.” Nói rồi liền đặt môi hôn, mơ mơ màng màng, tựa như nhập mộng.
Hôm sau tỉnh giấc, tân nương ngồi đối diện nở nụ cười e thẹn, hắn mới phát hiện đối phương xa lạ như vậy.
Dù thế nào đi nữa, Tạ Nhiễm rất biết ứng xử, hắn đối với tân nương thê tử tốt vô cùng. Vợ chồng mới cưới, như keo như sơn, tất cả mọi người trông thấy đều phải ngưỡng mộ.
Hắn không trăng hoa, đối với tỳ nữ bám dính bên người cũng không hề liếc mắt, ngày ngày đều bận rộn với sự vụ trong phủ, thi thoảng có vài buổi tiệc tùng giao lưu thì hắn vẫn sẽ thường xuyên tranh thủ thời gian về với thê tử.
Lưu thị hết sức vui vẻ, cho rằng mình đã gả cho một phu quân tốt nhất trên đời, ngay cả tỷ muội trong nhà cũng đều gửi thư tới bày tỏ hâm mộ cùng ghen tị, càng khiến nàng ấy đắc ý. Chỉ có một điểm nàng ấy trước giờ vẫn không hài lòng, chính là Tạ Thù không có chức quan. Nàng ấy đã nhiều lần khuyên Tạ Thù tự tiến cử, với tài năng của hắn, không thể nào ngay cả nửa chức quan cũng không có, huống chi trước đây hắn còn từng giúp đỡ Thái tử đó, nhưng Tạ Nhiễm chỉ dịu dàng cười cười, chưa từng đáp lời.
Đại khái là vị nhạc phụ kia của hắn cũng thấy không được, mượn cơ hội tiến cử Tạ Nhiễm với Khánh Khang đế. Khánh Khang đế không có chút hảo cảm nào với Tạ gia, nhưng lạ là lại rất coi trọng Tạ Tuyên, liền gọi hắn tới hỏi thăm, bảo hắn kể thử về đường thúc tổ này của mình xem có hay không có chỗ dùng.
Đương nhiên Tạ Tuyên hi vọng Tạ gia có thêm một quan viên, liền nói rất được, cũng trình bày một lượt về trình độ thi từ thư họa của Tạ Nhiễm như thế nào.
Khánh Khang đế gật đầu, nhưng vẫn nhớ rõ ngày trước Tạ Nhiễm và Tạ Thù gần gũi thế nào, nên chỉ ban cho hắn một chức quan nhàn tản, nhưng phẩm cấp cũng không thấp.
Tạ Nhiễm không hề vui vẻ như trong tưởng tượng, nhưng biểu hiện ngoài mặt thì rất cảm kích sự sắp xếp của thê tử, tình cảm phu thê càng thêm nồng đượm.
Mùa xuân Khánh Khang năm thứ tư, hắn chợt nhớ Tạ Thù qua đời đã hơn ba năm, không biết cảm xúc dâng tràn thế nào mà đột ngột quyết định muốn đi Kinh Châu bái tế nàng.
Buổi tối trước khi đi nghỉ, Lưu thị hỏi thăm hắn: “Phu quân có thể dẫn theo thiếp cùng đi được không?”
Tạ Nhiễm nói: “Đường xá xa xôi, ta lo nàng bị xóc nảy sẽ mệt nhọc, vẫn nên thôi đi.”
Lưu thị không nhiều lời nữa, trong lòng bởi vì sự chia xa sắp tới mà có chút buồn bã, nhưng lại vì lời của hắn mà cảm thấy ngọt ngào.
Tạ Nhiễm không dẫn theo nhiều người, đoạn đường tới Kinh châu cũng xem như thuận lợi.
Từ đường Văn Duệ Hộ quốc công được xây dựng rất trang nghiêm, điều này khiến lòng hắn dễ chịu hơn chút, nhưng mộ phần kia cô đơn như vậy, đắp cao như thế, trông có vẻ hiển hách là thế nhưng cũng là mộ phần, ngăn cách hai thế giới âm dương, cũng cắt đứt toàn bộ tưởng niệm.
Hắn mím môi, muốn gọi thừa tướng, chợt phát hiện chức vị này đã do người khác đảm trách. Muốn gọi tên, lại sợ quá thân mật ngược lại khơi lên đau buồn.
Đây là quan hệ như thế nào, ngay cả một tiếng xưng hô cũng khó khăn đến vậy.
Cuối cùng hắn vuốt ve bia mộ, nói: “Xin lỗi…”
Hắn hối hận vô cùng đã sắp xếp chén thuốc kia khi đó, nhưng người mất đã mất, mọi thứ đã không còn kịp.
Bái tế xong, hắn không vội rời đi mà nán ở lại gần đó, giống như mấy binh sĩ hộ vệ kia, ngày ngày ngoại trừ đọc sách thì chính là ra mộ một hồi, cứ thế hơn nửa tháng, nếu không phải Quang Phúc thật sự không nhìn nổi nữa, khổ cực khuyên nhủ hết lần này tới lần khác thì dường như hắn sẽ định ở đây cả đời.
Lúc ngang qua quận Vũ Lăng, hắn chợt nói: “Đi chào hỏi Vũ Lăng Vương đi.”
Quang Phúc hết sức tò mò với quyết định này của hắn, nhưng ngước lên bắt gặp ý cười nhợt nhạt nơi khóe miệng hắn, mơ hồ mang theo chế giễu.
Tạ Nhiễm muốn xem xem người khiến Tạ Thù nhớ mong da diết trước đây, một năm sau khi nàng tạ thế thì đã thành thân, có tư cách gì có được tình cảm sâu đậm nhất lúc sinh tiền của nàng, ngay cả việc đưa tang cũng giao cho hắn.
Dựa vào đâu chứ!
Điểm tốt của có chức quan giờ phút này liền được thể hiện, Vũ Lăng Vương không hề từ chối hắn tới yết kiến.
Tạ Nhiễm ngồi trong sảnh, nhìn Vệ Ngật Chi đi vào. Mấy năm không gặp, dung mạo hắn vẫn tựa như mỹ ngọc, khí chất theo năm tháng thêm ổn trọng, ngày càng chín chắn tự tin, dáng vẻ ôn hòa hệt như trước đây, không nhìn ra bất cứ suy nghĩ nào trong lòng.
“Tham kiến Vũ Lăng Vương.”
“Nhiễm công tử không cần đa lễ, mời ngồi.”
Hai người chủ khách ngồi xuống, Vệ Ngật Chi hỏi nguyên nhân hắn tới, Tạ Nhiễm rốt cuộc có cơ hội thẳng thắn nhắc tới tên Tạ Thù, như thể mang theo thù hận: “Đoán chừng Vũ Lăng Vương đã quên Thừa tướng qua đời đã ba năm rồi.”
Vệ Ngật Chi nhìn hắn, không lên tiếng.
Tạ Nhiễm bị ánh mắt này nhìn khiến hắn càng thêm tức giận, ngoài mặt thì thản nhiên nhưng trong lòng đã bùng phát dữ dội: “Sau khi Vũ Lăng Vương thành thân, hình như tình cảm với Vương phi rất tốt, ngay cả kinh thành cũng không về. Hôm nay hạ quan cũng là vì nhớ tới tình cảm năm xưa giữa Thừa tướng và Vũ Lăng Vương nên mới mạo muội quấy rầy, giờ xin phép cáo từ.”
Hắn đứng dậy hành lễ, không nán lại nữa.
Đang định đi về phía cổng phủ thì Vệ Ngật Chi lại theo ra, nói: “Không biết Nhiễm công tử có từng nghe nói tới phương pháp để người âm dương gặp mặt.”
Bước chân Tạ Nhiễm dừng lại: “Gì cơ?”
“Bổn vương chưa từng quên Tạ tướng ngày nào, mỗi khi nhớ đến nàng ấy, liền dùng phương pháp này để gửi gắm tưởng niệm, nếu Tạ công tử cũng nhớ Tạ tướng, bổn vương có thể để ngươi dùng một lần.”
Nếu có đầu óc, Tạ Nhiễm hẳn nên vờ nói gì đó cho thích hợp, dù gì giữa hắn và Tạ Thù vẫn là quan hệ thân thích, nhưng hắn lại không cách nào ngăn được mê hoặc này. Tiếc nuối nhất của hắn chính là không thể gặp mặt Tạ Thù lần cuối, hiện tại rốt cuộc vẫn không ngăn được.
Khi tỉnh táo lại thì đã ngồi trong một căn phòng, Vệ Ngật Chi nói phải đi chuẩn bị ít thứ, bảo hắn ở đây đợi.
Sau khi cửa phòng đóng lại, bên trong có hơi tối, Tạ Nhiễm ngồi quỳ sau án, tâm tình lại từng chút từng chút dần trở nên bình tĩnh, bắt đoán đoán xem vừa rồi Vũ Lăng Vương liệu có quan sát ra được điều gì, dù sao biểu hiện của hắn đã có chút không thích hợp.
Từng chút từng chút thu vén cảm xúc, lúc này cảm giác được có người đi vào. Ngẩng lên, Vệ Ngật Chi dẫn theo một đạo sĩ trung niên bước vào trong. Hắn định đứng dậy nhưng Vệ Ngật Chi đưa tay ngăn lại.
“Nhiễm công tử từng nghe thấy phản hồn hương rồi chứ, năm xưa Hán Vũ đế nhớ thương Lý phu nhân, thậm chí không màng cơm nước, Đông Phương Sóc liền đốt phản hồn hương để Lý phu nhân hiện về, cùng Vũ đế gặp mặt qua mức mành, tâm sự với nhau.”
Tạ Nhiễm nghe thì có nghe qua, nhưng không hề tin. Ai chẳng biết kể từ sau án vu cổ trước đây, Vũ Lăng Vương ghét cay ghét đăng mấy chuyện kỳ lạ ma quái cơ chứ, nhưng hiện giờ hắn lại chủ động nhắc đến, lẽ nào thật sự nhớ nhung Tạ Thù đến vậy?
Vệ Ngật Chi nói xong cũng không nán lại mà bước ra ngoài. Đạo trưởng kia rất biết chuyện, đã tự mình lo liệu treo mành, lại lệnh cho hạ nhân che cửa sổ kín mít, chỉ mở mỗi cửa phòng, nói là tiện cho Tạ tướng đi vào, kế đó thì mời Tạ Nhiễm ngồi sau bức mành trong phòng chờ đợi.
Ông ta lấy ra một thẻ nhang, to cỡ trứng gà, màu đen như mực, đặt trong lò rồi đốt lên, rất nhanh liền tỏa ra hương thơm nồng đậm, kế đó miệng rì rầm, bắt đầu thi pháp, ngay lập tức, quả thật có tiếng bước chân truyền đến, không giống cử động của người bình thường mà cực kỳ nhẹ.
Đạo trưởng lúc này vô cùng thần bí thấp giọng nói: “Công tử chờ lát nữa nhớ không được vén mành, bằng không sẽ quấy nhiễu vong hồn, hai bên đều chịu thương tổn.”
Tim Tạ Nhiễm căng thẳng, hai tay xoắn chặt vạt áo, nghe thấy cửa kèn kẹt khép lại, lại thấy xung quanh bắt đầu sáng ánh nến, ngẩng đầu lên, trông thấy sau mành phản chiếu một bóng người, nhịn không được khẽ run lên.
Vẫn là mái tóc buộc như thế, vẫn là đường nét gương mặt ôn hòa như cũ, tư thế lúc ngồi quỳ vì để thoải mái mà hơi nghiêng, nàng thật sự đã quay về.
“Thừa tướng…” Giọng hắn run rẩy vô cùng.
Tạ Thù chỉ thản nhiên “ừ” một tiếng, nhưng lại khiến cả người hắn kích động đến tay chân lúng túng, trong lòng như bùng lên một ngọn lửa mãnh liệt, đau đớn nóng rát, không cách nào diễn tả.
“Thừa tướng…vẫn nhận ra ta?”
“Nhận ra, Thoái Tật.”
Tạ Nhiễm bất tri bất giác rơi lệ, cuối cùng nàng đã không còn lạnh lùng gọi hắn đường thúc nữa rồi.
“Ta có bao lời muốn nói cùng Thừa tướng, nhưng lại không biết nên nói từ đâu…” Hương thơm ngập tràn bốn phía, ánh nến đong đưa, Tạ Nhiễm cảm thấy mọi thứ hệt như mộng ảo, hắn đã không còn rõ ràng mình đang ở đâu, ngay cả lời trong lòng cũng thốt ra: “Xin lỗi, những gì người nói khi đó đều là thật, kiểu người trong mắt chỉ thấy lợi ích như ta, quả nhiên cũng sẽ toan tính với cả người mình thích.”
Bóng người sau mành dường như thoáng cứng đờ, hồi lâu không nói lời nào.
Tạ Nhiễm không nói gì nữa, hắn muốn hỏi câu hỏi kia lần nữa, nhưng lại sợ nàng tức giận rời đi, dứt khoát hệt như hôm đông tế ấy, vì vậy chỉ đờ đẫn ngồi nhìn bóng nàng, sợ chớp mắt thì sẽ không thấy nàng đâu.
Mãi cho tới khi cây nến cháy hết, hắn tựa như có chút hoảng hốt hỏi: “Sau này ta liệu còn có thể gặp Thừa tướng nữa không?”
“Không thể, ngươi và ta chung quy âm dương cách biệt.” Tạ Thù nói xong thì ngừng một lúc, lại bổ sung một câu: “Thoái Tật, đừng phụ lòng ta năm lần bảy lượt tha thứ cho ngươi, sống cho tốt, chăm sóc tốt Tạ gia.”
Tạ Nhiễm không kịp đáp lại thì thấy ánh nến vụt tắt, bóng dáng rời đi, nhịn không được định đuổi theo nhưng bị đạo trưởng giữ lại, vẫn không ngừng giãy giụa. Vệ Ngật Chi đẩy cửa đi vào, đánh vào gáy hắn khiến hắn ngât đi, cuối cùng đã yên tĩnh.
Buổi tối lúc quay về phòng, Tạ Thù vẫn chưa thay bộ nam trang trên người, ngồi sau án ngẩn ngơ.
Vệ Ngật Chi bước tới bên nàng, đưa tay giữ vai nàng: “Nghi hoặc trong lòng ta tóm lại đã được cởi bỏ, nhưng kế đó ngược lại càng thêm nghi hoặc, Tạ Nhiễm thật sự là đường thúc ruột của nàng? Nếu là thật, hắn không nên tơ tưởng chất tử của mình mới phải? Cho dù hoài nghi nàng là nữ, nhưng cũng là hành động khiến người khác coi thường.”
Tạ Thù cụp mắt, giọng điệu cứng rắn: “Hắn chính là đường thúc ruột thịt của ta.”
Tạ Nhiễm đã trên đường quay về, sau khi tỉnh dậy không hề nán lại.
Đó chỉ là một giấc mộng, trong mộng có thể có cảm xúc không chút kiêng kỵ, sau khi tỉnh lại vẫn kiêu ngạo cô độc như trước nay. Hắn quay về Kiến Khang, đối với mọi người đều có một dáng vẻ, không xa không gần, văn nhã hữu lễ.
Lưu thị cho rằng hắn đối với mình lúc nào cũng dịu dàng chính là sủng ái, nhưng không biết chỉ là vì cảm xúc mãnh liệt kia của hắn sẽ không thể nào có lần nữa, đều đã theo người kia mà rời đi.
Đây chính là hắn nợ nàng.
Mấy tiểu bối túm tụm với nhau uống rượu, đường ca Tạ Tuyên nói: “Tính cách này của đường thúc tổ đúng là đòi mạng mà, cả ngày đều là vẻ kiêu ngạo kia, cứ ra dáng trưởng tộc, hại ta có mấy chuyện hay ho cũng không dám đi kể với người.”
Đệ đệ Tạ Cẩn gật đầu phụ họa: “Đệ cũng sợ ngài ấy, lúc ngài ấy cưới với đệ đều cảm thấy xa cách mười vạn tám ngàn dặm.”
Tạ Tuyên cười nói: “Nhiều năm vẫn luôn như thế, quen là được.”
Tạ Nhiễm chắp tay sau lưng đứng trước cửa sổ, ngắm nhìn lại một năm mùa đông tuyết rơi, lòng nghĩ trước đây nếu như đã quen với việc nàng quay về, hiện tại cũng có thể quen với việc nàng rời đi, ngày tháng bất quá cũng chỉ như vậy, quen là được.
Mấy năm nay hoàng quyền và thế gia giằng co với nhau, nhưng cục diện lại dần dần trở nên yên ổn, ngày tháng của chúng bách tính cũng thái bình.
Cuối năm, các gia đình bận rộn suốt cả năm trời, đều phải ăn mừng lễ lộc cho thật tốt, các thế gia đại tộc đương nhiên cũng không ngoại lệ. Tạ phủ từ sáng đã quét tước cửa nẻo vườn tược, chuẩn bị cho gia yến, bởi vì trưởng tộc nói muốn đón giao thừa cùng tất cả mọi người trong tộc.
Trời hãy còn chưa tối nhưng đã có người lục tục tới cửa, yến tiệc thế nên cũng bắt đầu sớm. Hiện tại Tạ gia ai nấy đều được coi trọng, không phân thân sơ, vị trí chỗ ngồi đều dựa theo cấp quan mà bố trí. Tạ Nhiễm mặc dù không có quan hàm, nhưng trong trường hợp này là nhà chủ ngồi ở trên. Hắn có nền móng, lại ăn nói khéo léo, khiến phòng tiệc hết sức vui vẻ, tiếng nói tiếng cười không dứt.
Tiệc tan, mấy tiểu bối chưa thành niên đều tiến lên hành lễ nhận hồng bao, Tạ Nhiễm đa phần đều không biết họ, chỉ có đôi chút ấn tượng với con trai của nhà Tạ Tử Nguyên nên khen ngợi vài câu.
Tạ Tử Nguyên nhân lúc hắn vui vẻ, cười bảo: “Nhiễm công tử tới bây giờ vẫn một mình, cũng nên thành gia rồi, sớm ngày có thêm vài nhi tử, sau này mới càng thêm náo nhiệt.”
Những người khác đồng loạt phụ họa, trên mặt Tạ Nhiễm vẫn là nụ cười không hề giảm như cũ, nhưng miệng đã nhanh chóng đổi đề tài.
Quá nửa đêm, xem như đã qua giao thừa, khách khứa đều cáo từ rời đi, Tạ Nhiễm cũng về phòng nghỉ ngơi. Quang Phúc theo sau lưng hắn, đi tới chỗ vắng thì nhỏ giọng nói: “Công tử, thứ lỗi thuộc hạ lắm lời, người nên thành gia rồi, nhiều thế gia như vậy đều chủ động tới đề thân, hơn nữa người vẫn luôn cô độc một mình cũng không hay.”
Tạ Nhiễm nghe thấy lời hắn nói, nhưng dường như căn bản là không hề lọt vào tai. Hắn đang đứng bên ngoài đình viện mà Tạ Thù từng ở, mắt nhìn chằm chằm cửa viện khép chặt kia, như thể một giây sau bên trong sẽ sáng ánh nến, kế đó cửa viện mở ra, người kia bước đến, mặt mày vẫn như cũ, mang theo ý cười, kêu hắn một tiếng đường thúc, hay Thoái Tật (lui bệnh).
Hắn cúi đầu, tiếp tục đi về phía trước, lúc này mới tiếp lời Quang Phúc: “Ta tự có tính toán của mình, chuyện này không cần nhắc nữa.”
Quang Phúc đành phải ngậm miệng.
Nửa đêm tới giờ sớm đã mệt mỏi, nhưng quay về phòng thế nào cũng không ngủ được, Tạ Nhiễm lại khoác áo một mình tới thư phòng.
Thắp đèn, hắn lấy một cuộn tranh từ trong chiếc hộp cất giữ thư họa quý báu, chầm chậm mở ra, im lặng ngắm nhìn rất lâu.
hôm sau Tạ Tuyên có việc tới tìm Tạ Nhiễm, đi vào thư phòng lại thấy hắn vẫn đang tựa vào bàn mà ngủ, bên tay là một bức họa.
Thấy nến chuẩn bị cháy hết sắp đổ, Tạ Tuyên lo lắng sẽ làm hỏng bức họa, vội vàng tiến lên cẩn thận kéo nó ra, đang định cuộn lại thì mắt chợt trông thấy bên trong, không khỏi nhìn kỹ hơn.
Trong bức họa là khung cảnh uống rượu vui vẻ, một nữ tử ngồi quỳ sau án, sau lưng là một chiếc giường trúc cùng khóm hoa thược dược khoe sắc rực rỡ. Điều ngạc nhiên chính là, dung mạo nữ tử đó ấy vậy mà lại có nét tương tự Tạ Thù mấy phần, nhất là thần thái, càng nhìn càng thấy giống.
Tâm tình hắn khẽ biến chuyển, không dám nhìn nữa, tay nhanh chóng bắt đầu cuộn tranh lại.
Tạ Nhiễm đúng lúc tỉnh giấc, bắt gặp động tác của hắn thì nhíu mày: “Ngươi đã nhìn thấy gì rồi?”
“Chưa nhìn thấy gì cả, cháu tới tìm đường thúc tổ thương lượng chút chuyện, thấy nến sắp nhỏ lên tranh nên vội thay người dọn dẹp.”
Tạ Nhiễm bán tín bán nghi nhìn hắn một cái, đưa tay ra nhận lấy rồi tiện thể vứt qua một bên, dường như đó là đồ vật rất bình thường, không hề để tâm chút nào.
Nói ra cũng lạ, không lâu sau đó, Tạ Nhiễm vậy mà lại đồng ý thành thân. Đối phương là nữ nhi Lưu gia, cũng có bà con với Hoàn gia, vừa hay Hoàn gia và Tạ gia lại thân thiết, cho nên đôi bên rất vừa ý.
Người Tạ gia ai nấy đều vui mừng. Nhiễm công tử trước giờ không hề để tâm tới hôn sự cuối cùng đã quyết định thành thân. Đặc biệt là Quang Phúc, coi như không cần lo lắng công tử sẽ cô độc cả đời rồi.
Tạ Nhiễm cũng vui vẻ, đương nhiên chỉ là trước mặt người khác.
Đêm tân hôn, trăng sáng tròn đầy, nghi thức linh đình thập phần hợp với thân phận trưởng tộc Tạ gia của hắn.
Tạ Nhiễm người mặc lễ phục mới, ở trong thư phòng hồi lâu, trong cơn nửa say nửa tỉnh cầm cuộn tranh nói: “Ta từng nói người thành thân cô cũng sẽ thành thân, kết quả cô không còn nữa, ta cũng đã nuốt lời…”
Đứng dậy đi tới tân phòng, tân nương e thẹn cúi đầu, ngón tay đan chặt vào nhau. Hắn nâng cằm nàng ấy, kỳ thật cũng chưa nhìn rõ mặt nàng, nhưng vẫn khen một câu: “Nàng thật xinh đẹp.” Nói rồi liền đặt môi hôn, mơ mơ màng màng, tựa như nhập mộng.
Hôm sau tỉnh giấc, tân nương ngồi đối diện nở nụ cười e thẹn, hắn mới phát hiện đối phương xa lạ như vậy.
Dù thế nào đi nữa, Tạ Nhiễm rất biết ứng xử, hắn đối với tân nương thê tử tốt vô cùng. Vợ chồng mới cưới, như keo như sơn, tất cả mọi người trông thấy đều phải ngưỡng mộ.
Hắn không trăng hoa, đối với tỳ nữ bám dính bên người cũng không hề liếc mắt, ngày ngày đều bận rộn với sự vụ trong phủ, thi thoảng có vài buổi tiệc tùng giao lưu thì hắn vẫn sẽ thường xuyên tranh thủ thời gian về với thê tử.
Lưu thị hết sức vui vẻ, cho rằng mình đã gả cho một phu quân tốt nhất trên đời, ngay cả tỷ muội trong nhà cũng đều gửi thư tới bày tỏ hâm mộ cùng ghen tị, càng khiến nàng ấy đắc ý. Chỉ có một điểm nàng ấy trước giờ vẫn không hài lòng, chính là Tạ Thù không có chức quan. Nàng ấy đã nhiều lần khuyên Tạ Thù tự tiến cử, với tài năng của hắn, không thể nào ngay cả nửa chức quan cũng không có, huống chi trước đây hắn còn từng giúp đỡ Thái tử đó, nhưng Tạ Nhiễm chỉ dịu dàng cười cười, chưa từng đáp lời.
Đại khái là vị nhạc phụ kia của hắn cũng thấy không được, mượn cơ hội tiến cử Tạ Nhiễm với Khánh Khang đế. Khánh Khang đế không có chút hảo cảm nào với Tạ gia, nhưng lạ là lại rất coi trọng Tạ Tuyên, liền gọi hắn tới hỏi thăm, bảo hắn kể thử về đường thúc tổ này của mình xem có hay không có chỗ dùng.
Đương nhiên Tạ Tuyên hi vọng Tạ gia có thêm một quan viên, liền nói rất được, cũng trình bày một lượt về trình độ thi từ thư họa của Tạ Nhiễm như thế nào.
Khánh Khang đế gật đầu, nhưng vẫn nhớ rõ ngày trước Tạ Nhiễm và Tạ Thù gần gũi thế nào, nên chỉ ban cho hắn một chức quan nhàn tản, nhưng phẩm cấp cũng không thấp.
Tạ Nhiễm không hề vui vẻ như trong tưởng tượng, nhưng biểu hiện ngoài mặt thì rất cảm kích sự sắp xếp của thê tử, tình cảm phu thê càng thêm nồng đượm.
Mùa xuân Khánh Khang năm thứ tư, hắn chợt nhớ Tạ Thù qua đời đã hơn ba năm, không biết cảm xúc dâng tràn thế nào mà đột ngột quyết định muốn đi Kinh Châu bái tế nàng.
Buổi tối trước khi đi nghỉ, Lưu thị hỏi thăm hắn: “Phu quân có thể dẫn theo thiếp cùng đi được không?”
Tạ Nhiễm nói: “Đường xá xa xôi, ta lo nàng bị xóc nảy sẽ mệt nhọc, vẫn nên thôi đi.”
Lưu thị không nhiều lời nữa, trong lòng bởi vì sự chia xa sắp tới mà có chút buồn bã, nhưng lại vì lời của hắn mà cảm thấy ngọt ngào.
Tạ Nhiễm không dẫn theo nhiều người, đoạn đường tới Kinh châu cũng xem như thuận lợi.
Từ đường Văn Duệ Hộ quốc công được xây dựng rất trang nghiêm, điều này khiến lòng hắn dễ chịu hơn chút, nhưng mộ phần kia cô đơn như vậy, đắp cao như thế, trông có vẻ hiển hách là thế nhưng cũng là mộ phần, ngăn cách hai thế giới âm dương, cũng cắt đứt toàn bộ tưởng niệm.
Hắn mím môi, muốn gọi thừa tướng, chợt phát hiện chức vị này đã do người khác đảm trách. Muốn gọi tên, lại sợ quá thân mật ngược lại khơi lên đau buồn.
Đây là quan hệ như thế nào, ngay cả một tiếng xưng hô cũng khó khăn đến vậy.
Cuối cùng hắn vuốt ve bia mộ, nói: “Xin lỗi…”
Hắn hối hận vô cùng đã sắp xếp chén thuốc kia khi đó, nhưng người mất đã mất, mọi thứ đã không còn kịp.
Bái tế xong, hắn không vội rời đi mà nán ở lại gần đó, giống như mấy binh sĩ hộ vệ kia, ngày ngày ngoại trừ đọc sách thì chính là ra mộ một hồi, cứ thế hơn nửa tháng, nếu không phải Quang Phúc thật sự không nhìn nổi nữa, khổ cực khuyên nhủ hết lần này tới lần khác thì dường như hắn sẽ định ở đây cả đời.
Lúc ngang qua quận Vũ Lăng, hắn chợt nói: “Đi chào hỏi Vũ Lăng Vương đi.”
Quang Phúc hết sức tò mò với quyết định này của hắn, nhưng ngước lên bắt gặp ý cười nhợt nhạt nơi khóe miệng hắn, mơ hồ mang theo chế giễu.
Tạ Nhiễm muốn xem xem người khiến Tạ Thù nhớ mong da diết trước đây, một năm sau khi nàng tạ thế thì đã thành thân, có tư cách gì có được tình cảm sâu đậm nhất lúc sinh tiền của nàng, ngay cả việc đưa tang cũng giao cho hắn.
Dựa vào đâu chứ!
Điểm tốt của có chức quan giờ phút này liền được thể hiện, Vũ Lăng Vương không hề từ chối hắn tới yết kiến.
Tạ Nhiễm ngồi trong sảnh, nhìn Vệ Ngật Chi đi vào. Mấy năm không gặp, dung mạo hắn vẫn tựa như mỹ ngọc, khí chất theo năm tháng thêm ổn trọng, ngày càng chín chắn tự tin, dáng vẻ ôn hòa hệt như trước đây, không nhìn ra bất cứ suy nghĩ nào trong lòng.
“Tham kiến Vũ Lăng Vương.”
“Nhiễm công tử không cần đa lễ, mời ngồi.”
Hai người chủ khách ngồi xuống, Vệ Ngật Chi hỏi nguyên nhân hắn tới, Tạ Nhiễm rốt cuộc có cơ hội thẳng thắn nhắc tới tên Tạ Thù, như thể mang theo thù hận: “Đoán chừng Vũ Lăng Vương đã quên Thừa tướng qua đời đã ba năm rồi.”
Vệ Ngật Chi nhìn hắn, không lên tiếng.
Tạ Nhiễm bị ánh mắt này nhìn khiến hắn càng thêm tức giận, ngoài mặt thì thản nhiên nhưng trong lòng đã bùng phát dữ dội: “Sau khi Vũ Lăng Vương thành thân, hình như tình cảm với Vương phi rất tốt, ngay cả kinh thành cũng không về. Hôm nay hạ quan cũng là vì nhớ tới tình cảm năm xưa giữa Thừa tướng và Vũ Lăng Vương nên mới mạo muội quấy rầy, giờ xin phép cáo từ.”
Hắn đứng dậy hành lễ, không nán lại nữa.
Đang định đi về phía cổng phủ thì Vệ Ngật Chi lại theo ra, nói: “Không biết Nhiễm công tử có từng nghe nói tới phương pháp để người âm dương gặp mặt.”
Bước chân Tạ Nhiễm dừng lại: “Gì cơ?”
“Bổn vương chưa từng quên Tạ tướng ngày nào, mỗi khi nhớ đến nàng ấy, liền dùng phương pháp này để gửi gắm tưởng niệm, nếu Tạ công tử cũng nhớ Tạ tướng, bổn vương có thể để ngươi dùng một lần.”
Nếu có đầu óc, Tạ Nhiễm hẳn nên vờ nói gì đó cho thích hợp, dù gì giữa hắn và Tạ Thù vẫn là quan hệ thân thích, nhưng hắn lại không cách nào ngăn được mê hoặc này. Tiếc nuối nhất của hắn chính là không thể gặp mặt Tạ Thù lần cuối, hiện tại rốt cuộc vẫn không ngăn được.
Khi tỉnh táo lại thì đã ngồi trong một căn phòng, Vệ Ngật Chi nói phải đi chuẩn bị ít thứ, bảo hắn ở đây đợi.
Sau khi cửa phòng đóng lại, bên trong có hơi tối, Tạ Nhiễm ngồi quỳ sau án, tâm tình lại từng chút từng chút dần trở nên bình tĩnh, bắt đoán đoán xem vừa rồi Vũ Lăng Vương liệu có quan sát ra được điều gì, dù sao biểu hiện của hắn đã có chút không thích hợp.
Từng chút từng chút thu vén cảm xúc, lúc này cảm giác được có người đi vào. Ngẩng lên, Vệ Ngật Chi dẫn theo một đạo sĩ trung niên bước vào trong. Hắn định đứng dậy nhưng Vệ Ngật Chi đưa tay ngăn lại.
“Nhiễm công tử từng nghe thấy phản hồn hương rồi chứ, năm xưa Hán Vũ đế nhớ thương Lý phu nhân, thậm chí không màng cơm nước, Đông Phương Sóc liền đốt phản hồn hương để Lý phu nhân hiện về, cùng Vũ đế gặp mặt qua mức mành, tâm sự với nhau.”
Tạ Nhiễm nghe thì có nghe qua, nhưng không hề tin. Ai chẳng biết kể từ sau án vu cổ trước đây, Vũ Lăng Vương ghét cay ghét đăng mấy chuyện kỳ lạ ma quái cơ chứ, nhưng hiện giờ hắn lại chủ động nhắc đến, lẽ nào thật sự nhớ nhung Tạ Thù đến vậy?
Vệ Ngật Chi nói xong cũng không nán lại mà bước ra ngoài. Đạo trưởng kia rất biết chuyện, đã tự mình lo liệu treo mành, lại lệnh cho hạ nhân che cửa sổ kín mít, chỉ mở mỗi cửa phòng, nói là tiện cho Tạ tướng đi vào, kế đó thì mời Tạ Nhiễm ngồi sau bức mành trong phòng chờ đợi.
Ông ta lấy ra một thẻ nhang, to cỡ trứng gà, màu đen như mực, đặt trong lò rồi đốt lên, rất nhanh liền tỏa ra hương thơm nồng đậm, kế đó miệng rì rầm, bắt đầu thi pháp, ngay lập tức, quả thật có tiếng bước chân truyền đến, không giống cử động của người bình thường mà cực kỳ nhẹ.
Đạo trưởng lúc này vô cùng thần bí thấp giọng nói: “Công tử chờ lát nữa nhớ không được vén mành, bằng không sẽ quấy nhiễu vong hồn, hai bên đều chịu thương tổn.”
Tim Tạ Nhiễm căng thẳng, hai tay xoắn chặt vạt áo, nghe thấy cửa kèn kẹt khép lại, lại thấy xung quanh bắt đầu sáng ánh nến, ngẩng đầu lên, trông thấy sau mành phản chiếu một bóng người, nhịn không được khẽ run lên.
Vẫn là mái tóc buộc như thế, vẫn là đường nét gương mặt ôn hòa như cũ, tư thế lúc ngồi quỳ vì để thoải mái mà hơi nghiêng, nàng thật sự đã quay về.
“Thừa tướng…” Giọng hắn run rẩy vô cùng.
Tạ Thù chỉ thản nhiên “ừ” một tiếng, nhưng lại khiến cả người hắn kích động đến tay chân lúng túng, trong lòng như bùng lên một ngọn lửa mãnh liệt, đau đớn nóng rát, không cách nào diễn tả.
“Thừa tướng…vẫn nhận ra ta?”
“Nhận ra, Thoái Tật.”
Tạ Nhiễm bất tri bất giác rơi lệ, cuối cùng nàng đã không còn lạnh lùng gọi hắn đường thúc nữa rồi.
“Ta có bao lời muốn nói cùng Thừa tướng, nhưng lại không biết nên nói từ đâu…” Hương thơm ngập tràn bốn phía, ánh nến đong đưa, Tạ Nhiễm cảm thấy mọi thứ hệt như mộng ảo, hắn đã không còn rõ ràng mình đang ở đâu, ngay cả lời trong lòng cũng thốt ra: “Xin lỗi, những gì người nói khi đó đều là thật, kiểu người trong mắt chỉ thấy lợi ích như ta, quả nhiên cũng sẽ toan tính với cả người mình thích.”
Bóng người sau mành dường như thoáng cứng đờ, hồi lâu không nói lời nào.
Tạ Nhiễm không nói gì nữa, hắn muốn hỏi câu hỏi kia lần nữa, nhưng lại sợ nàng tức giận rời đi, dứt khoát hệt như hôm đông tế ấy, vì vậy chỉ đờ đẫn ngồi nhìn bóng nàng, sợ chớp mắt thì sẽ không thấy nàng đâu.
Mãi cho tới khi cây nến cháy hết, hắn tựa như có chút hoảng hốt hỏi: “Sau này ta liệu còn có thể gặp Thừa tướng nữa không?”
“Không thể, ngươi và ta chung quy âm dương cách biệt.” Tạ Thù nói xong thì ngừng một lúc, lại bổ sung một câu: “Thoái Tật, đừng phụ lòng ta năm lần bảy lượt tha thứ cho ngươi, sống cho tốt, chăm sóc tốt Tạ gia.”
Tạ Nhiễm không kịp đáp lại thì thấy ánh nến vụt tắt, bóng dáng rời đi, nhịn không được định đuổi theo nhưng bị đạo trưởng giữ lại, vẫn không ngừng giãy giụa. Vệ Ngật Chi đẩy cửa đi vào, đánh vào gáy hắn khiến hắn ngât đi, cuối cùng đã yên tĩnh.
Buổi tối lúc quay về phòng, Tạ Thù vẫn chưa thay bộ nam trang trên người, ngồi sau án ngẩn ngơ.
Vệ Ngật Chi bước tới bên nàng, đưa tay giữ vai nàng: “Nghi hoặc trong lòng ta tóm lại đã được cởi bỏ, nhưng kế đó ngược lại càng thêm nghi hoặc, Tạ Nhiễm thật sự là đường thúc ruột của nàng? Nếu là thật, hắn không nên tơ tưởng chất tử của mình mới phải? Cho dù hoài nghi nàng là nữ, nhưng cũng là hành động khiến người khác coi thường.”
Tạ Thù cụp mắt, giọng điệu cứng rắn: “Hắn chính là đường thúc ruột thịt của ta.”
Tạ Nhiễm đã trên đường quay về, sau khi tỉnh dậy không hề nán lại.
Đó chỉ là một giấc mộng, trong mộng có thể có cảm xúc không chút kiêng kỵ, sau khi tỉnh lại vẫn kiêu ngạo cô độc như trước nay. Hắn quay về Kiến Khang, đối với mọi người đều có một dáng vẻ, không xa không gần, văn nhã hữu lễ.
Lưu thị cho rằng hắn đối với mình lúc nào cũng dịu dàng chính là sủng ái, nhưng không biết chỉ là vì cảm xúc mãnh liệt kia của hắn sẽ không thể nào có lần nữa, đều đã theo người kia mà rời đi.
Đây chính là hắn nợ nàng.
Mấy tiểu bối túm tụm với nhau uống rượu, đường ca Tạ Tuyên nói: “Tính cách này của đường thúc tổ đúng là đòi mạng mà, cả ngày đều là vẻ kiêu ngạo kia, cứ ra dáng trưởng tộc, hại ta có mấy chuyện hay ho cũng không dám đi kể với người.”
Đệ đệ Tạ Cẩn gật đầu phụ họa: “Đệ cũng sợ ngài ấy, lúc ngài ấy cưới với đệ đều cảm thấy xa cách mười vạn tám ngàn dặm.”
Tạ Tuyên cười nói: “Nhiều năm vẫn luôn như thế, quen là được.”
Tạ Nhiễm chắp tay sau lưng đứng trước cửa sổ, ngắm nhìn lại một năm mùa đông tuyết rơi, lòng nghĩ trước đây nếu như đã quen với việc nàng quay về, hiện tại cũng có thể quen với việc nàng rời đi, ngày tháng bất quá cũng chỉ như vậy, quen là được.