Ngày Tháng Trắc Trở
Chương 71
Tạ Thù không ngờ hắn sẽ hỏi như vậy, trong lòng hình dung tới cảnh tượng hắn lấy người khác, cảm giác như có tảng đá đè nặng xuống, khó chịu vô cùng, nhưng tình cảnh bây giờ và lập trường của nàng, lại không nói ra được.
“Cũng không phải không bận tâm, nhưng nếu chàng có thể chấp nhận cũng tốt, ít nhất có thể tạm thời thoát khỏi tình cảnh khốn khó hiện nay.”
Vệ Ngật Chi gắt gao nhìn nàng chằm chằm, tiến lại gần: “Vì lẽ đó, nàng cũng không thèm để ý chuyện ta sẽ phụ nàng ư?”
Tạ Thù không chịu nổi ánh mắt ấy, xoay người: “Chàng không hề phụ ta, cũng không nợ ta điều gì, ta hiểu tấm lòng của chàng là được, sớm muộn gì chàng cũng phải thành thân mà.”
Được càng nhiều lại càng muốn nhiều hơn, càng gần gũi càng muốn được ở bên nhau thiên trường địa cửu. Nhưng cứ tự dối mình nhiều lần thì bản thân cũng sẽ tin, nàng nghĩ mình đã chấp nhận được lý do này, có thể bình tĩnh chấp nhận hắn sống trọn đời bên người khác.
Phía sau có tiếng bước chân tiến tới, Vệ Ngật Chi từ phía sau kéo nàng lại, một tay giữ chặt cằm nàng, cúi xuống hôn nàng, nụ hôn đột ngột mà vội vã, mang theo cả nỗi tức giận bị đè nén.
Tâm tình tích tụ bao lâu trong lòng Tạ Thù buông long, không biết vì sao hắn lại có phản ứng như thế, nàng có ý muốn an ủi hắn, liền giơ tay lên muốn chạm vào cánh tay hắn đang đặt bên hông mình, nhưng hắn lại đột ngột buông nàng ra.
Khi Tạ Thù xoay người thì hắn đã đi không quay đầu lại, bóng người nhanh chóng biến mất trong màn đêm, thậm chí khiến nàng cảm thấy cái ôm và nụ hôn vừa rồi chỉ là ảo giác.
“Mộc Bạch.”
Trốn ở một góc thật xa, Mộc Bạch nhanh chóng lắc mình xuất hiện trước cửa.
“Ngươi đi thăm dò xem có phải trong phủ Đại Tư Mã đã xảy ra chuyện gì hay không, mặt khác, để bảo mật thám trong cung điều tra bên phía bệ hạ có động tĩnh gì không?”
Vệ Ngật Chi bỗng nhiên có phản ứng như vậy, có thể là trong phủ Đại Tư Mã đã xảy ra chuyện rắc rối gì, để hắn không còn cách nào khác phải chấp nhận chuyện kết thân. Hoặc có thể Hoàng đế đứng ra ép hắn, hắn gánh vác trách nhiệm gia tộc, không thể không đồng ý.
Nửa đêm, Mộc Bạch trở về, nói với nàng: “Các gia tộc bỗng nhiên tề tựu trước mặt bệ hạ tốc cáo Vũ Lăng vương cấu kết với nước Tần, bệ hạ khuyên Vũ Lăng vương chủ động giao binh quyền, Vũ Lăng vương lại tiến cử huynh trưởng Vệ Thích Chi tạm quản binh quyền. Nhưng hôm nay Vệ Thích Chi vào cung, trên đường trở về gặp mai phục, bị thương nặng.”
Tạ Thù ngồi sau án, một lúc lâu sau mới tiêu hóa nổi tin này: “Ta cố ý án binh bất động chính là vì muốn chế ngự đám gia tộc kia, sao bọn họ lại nhất thời đồng loạt hành động?”
“Thuộc hạ cũng không biết, mật thám trong cung truyền lời rằng, trước đó có người dâng tấu cho bệ hạ, nói gì thì không biết, chỉ biết tấu chương đó xuất phát từ tướng phủ.”
Sắc mặt Tạ Thù trầm xuống: “Có tra ra được kẻ nào phục kích Vệ Thích Chi không?”
Mộc Bạch nhìn sắc mặt nàng, giọng điệu thay đổi, trở nên vô cùng dè dặt: “Có ạ… là Tạ Vận.”
Trong nháy mặt Tạ Thù hiểu ra tất cả.
Khoảng thời gian này, nàng vẫn suy nghĩ kế sách ứng đối, cũng có ý định cố làm ra vẻ bí ẩn, trước sau án binh bất động, những người khác dù có lo lắng, cũng không dám manh động. Nhưng giờ bọn họ cùng nhau tụ tập trước mặt Hoàng đế tố cáo Vệ Ngật Chi, tất nhiên là có người đứng phía sau giật dây, hơn nữa, chắc chắn là mượn danh nghĩa của nàng. Hiện tại, nhà họ Tạ lại hại Vệ Thích Chi, rõ ràng nàng là kẻ chủ mưu là chuyện có thể xác thực, trăm miệng không thể bào chữa.
Đầu tiên nàng nghĩ chính là người nước Tần âm thầm đứng phía sau gây xích mích quan hệ giữa nàng và Vệ Ngật Chi, nhưng người nước Tần có thể sai khiến nhũ mẫu của Vệ Ngật Chi nhưng tuyệt đối không thể nào sai khiến Tạ Vận, huống hồ người nước Tần cũng không có bản lĩnh có thể liên kết các gia tộc khác cùng hành động.
Chuyện này chỉ có thể do người nhà họ Tạ làm.
Nàng chăm chú nắm cán bút. “Sáng nay trước khi ta hồi phủ, có ai tới thư phòng của ta không?”
Mộc Bạch suy nghĩ một lát: “Thư phòng của công tử luôn được trông coi cẩn mật, người không phận sự không được phép vào.”
“Hừ!” Tạ Thù cười gằn: “Có người dựa vào tư cách của bản thân đe dọa người hầu một lát cũng có thể đi vào, ngươi lôi Tạ Nhiễm đến đây cho ta!”
Mộc Bạch khiếp sợ trước thái độ của nàng, vội vã ra ngoài tìm Tạ Nhiễm.
Tạ Nhiễm ung dung đi vào thư phòng, trên người chỉ khoác một chiếc áo màu xanh nhạt, tóc xõa buông lơi, giống như vừa mới từ trên giường bị lôi xuống.
“Thừa tướng tìm ta có chuyện gì?”
“Đường thúc cảm thấy ta còn có thể tìm ngươi vì chuyện gì? Là ngươi dùng tướng ấn đóng vào tấu chương gửi vào cung, lại âm thầm đứng đằng sau giật dây các gia tộc liên kết đối phó Vũ Lăng vương đúng không?”
Sắc mặt Tạ Nhiễm cứng đờ: “Không ngờ Thừa tướng phát hiện sớm hơn ta tưởng.”
Tạ Thù lạnh lùng nhìn hắn: “Tại sao?”
“Tại sao ư?” Tạ Nhiễm bỗng nhiên bật cười: “Thừa tướng hỏi tại sao ư? Nhà họ Tạ bị binh quyền trong tay nhà họ Vệ quản chế, đã có cơ hội tốt như vậy thì nên ra tay đoạt lấy binh quyền của hắn. Nhưng Thừa tướng vì bị cảm xúc cá nhân quấy phá, mãi không chịu xuống tay với Vũ Lăng vương, hắn lại phải nhờ vào việc kết thân với nước Tần mới có cơ hội vươn mình trở lại, thân là tộc trưởng nhà họ Tạ không nên làm hay sao?”
Tạ Thù bỗng nhiên ném nghiên mực xuống đất, những giọt mực bắn tung tóe lên vạt áo Tạ Nhiễm, lấm chấm mấy vết giống như máu: “Ta bị cảm xúc cá nhân quấy phá ư? Vậy ta hỏi ngươi, nhà họ Tạ có mấy tướng tài có thể tiếp quản binh quyền của Vũ Lăng vương? Có tướng tài nào lại có chiến công hiển hách như hắn mà được kẻ dưới phục tùng không? Thế gia cùng tranh cướp binh quyền, Vũ Lăng vương gặp nạn, cuối cùng người được lợi lại chính là nước Tần, ngươi muốn kết cục này hay sao?”
Tạ Nhiễm kinh ngạc nhìn nàng: “Ta có nghe nhầm hay không? Thừa tướng muốn làm trung thần hay sao? Những gì bá phụ dạy ngươi lúc trước, ngươi đều đã quên rồi? Thế gia không thể xen vào việc phân tranh hoàng vị, cũng không thể xen vào việc thiên hạ phân tranh, nếu không sẽ càng nhanh chóng suy sụp. Vậy mà giờ Thừa tướng lại muốn bình hòa tất cả ư?”
Tạ Thù đứng dậy đi tới trước mặt hắn, từ trên cao nhìn xuống: “Ta quên rồi, vì nhừng gì tổ phụ dạy bảo đã bị chôn vùi từ khi ta và ngươi liên thủ, chẳng lẽ ngươi không nhớ sao?”
Sắc mặt Tạ Nhiễm trắng bệch.
“Ngươi nói ta không suy nghĩ vì nhà họ Tạ, nhưng sao ta có cảm giác, ngươi làm như vậy đều vì muốn chĩa mũi dùi về phía Vũ Lăng vương, cũng chưa chắc đã là vì nhà họ Tạ nhỉ? Rốt cuộc hắn đã làm gì khiến ngươi ghi hận trong lòng vậy?”
Ánh mắt Tạ Nhiễm biến ảo chập chờn, xiết chặt tay lại: “Tất cả những gì ta làm đều vì nhà họ Tạ.”
Tạ Thù làm như không nghe thấy lời hắn, quay lại phía sau án ngồi xuống, gọi Mộc Bạch tới giúp mình mài mực, vừa đề bút viết vừa nói: “Ta không cần biết ngươi bằng cách nào thuyết phục được Tạ Vận, nhưng nếu hắn đã dám làm trái mệnh lệnh của ta, vậy thì phải gánh chịu hậu quả. Còn ngươi, xem ra chỉ thích hợp làm Nhiễm công tử bên trong tướng phủ mà thôi, giao chức quan ra là xong.”
Tạ Nhiễm sững sờ, giận dữ cười: “Trước giờ Thừa tướng luôn đối xử độc ác với người phe mình.”
“Người phe mình ư?” Tạ Thù nheo mắt nhìn hắn: “Người phe mình mà lại lén lút ngáng chân ta à? Ngươi nên nhớ cho kỹ, ta có thể cho ngươi tất cả, nhưng cũng có thể thu lại bất kỳ lúc nào. Nếu còn có lần sau, sẽ không có chuyện xử phạt nhẹ nhàng như vậy đâu.”
Tạ Nhiễm hừ lạnh một tiếng, đứng dậy đi ra ngoài, đi thẳng một lèo về tới cửa viện Lữ Vân hiên, chạm tay lên khuông cửa mà cánh tay không ngừng run lẩy bẩy.
Nóng bức dần lùi xa, chớp mắt một cái đã sắp hết hè, vụ án trùng độc vẫn chưa có tiến triển mà sứ thần nước Tần không còn kiên nhẫn, muốn có câu trả lời chắc chắn, Hoàng đế bị thúc ép nhiều lần, nhưng ông già có vẻ còn đang suy nghĩ, đến nay vẫn chưa tỏ rõ thái độ.
Tạ Thù nhận được tin từ nước Tần truyền đến là lúc vừa nôn sạch những thứ vừa ăn ra ngoài, một tay ấn chặt chiếc khăn đặt trên trán, nằm trên giường yếu ớt khó chịu.
Mộc Bạch cảm thấy sau khi nàng từ Ninh Châu trở về thì sức khỏe ngày càng sa sút, đã rất lo lẵng, nghĩ tới thời gian trước Nhiễm công tử kích động nàng, trong lòng vô cùng bực bội. Hắn bưng trà lại hầu hạ nàng súc miệng, muốn đi tìm đại phu đến thì bị nàng ngăn lại. “Nói chuyện nước Tần trước đã.”
Hắn không còn cách nào khác, đành nói: “Thừa tướng nước Tần muốn thúc đẩy chính sách mới, gặp sự phản đối lớn, hiện giờ trong nước có vẻ không hề thái bình.”
“Thì ra là như vậy…” Tạ Thù xoa ngực một cái, biểu hiện nghiêm nghị, sắc mặt lại trắng bệch, đôi mắt kia càng thêm lóa mắt, tôn lên một vẻ yếu ớt tuyệt đẹp. “Đưa tin này tới chỗ Vũ Lăng vương.”
Mộc Bạch nhận lệnh ra ngoài, sau đó không lâu trở về, nói với nàng: “Vũ Lăng vương không chịu gặp thuộc hạ.”
Tạ Thù ngẩn người, rồi lại nằm xuống, khoát tay: “Quên đi, có lẽ hắn vẫn còn đang giận.”
Thực ra chuyện ở nước Tần, Vệ Ngật Chi chắc chắn có cách tra ra được, nàng làm vậy chẳng qua là muốn lấy lòng, xem phản ứng của hắn mà htooi. Nhưng đổi lại là bản thân nàng, nếu bị hắn nhân cơ hội mà chèn ép như vậy, còn ra vẻ hận không thể khiến nàng nhanh chóng đi thành thân với người khác, e rằng cũng tức giận y như vậy.
Nàng không hề biết một điều, ngoài những chuyện đó còn có lá thư do chính tay nàng viết. Đó mới chính là mũi lao đâm thẳng vào lòng hắn, những chuyện còn lại chẳng qua lan tràn theo vết nứt đó mà thôi.
Sáng hôm sau lâm triều, Vệ Ngật Chi đột nhiên xuất hiện. Hắn mặc triều phục trang trọng, sắc mặt nghiêm trang, giống như bình thường, như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Hoàng đế gọi hắn ra khỏi hàng, thở dài: “Trẫm đã biết chuyện của Vệ Thích Chi, hắn trung tâm vì nước, lẽ ra nên được trọng dụng, nhưng bây giờ lại bị thương, thật sự rất đáng tiếc.”
Đây chính là muốn mượn cơ hội hắn bị thương để thu hồi quyền chưởng quản binh quyền của hắn. Vệ Ngật Chi giơ tay hành lễ: “Gia huynh chẳng qua chỉ bị thương nhẹ, sẽ nhanh chóng hồi phục, huống hồ giờ đang trong cảnh thái bình, chỉ là tạm thời chưởng quản binh quyền, cũng không phải việc khó khăn gì.”
Các gia tộc khác vừa nghe, trong lòng đều âm thầm tính toán, xem ra Đại Tư Mã sẽ không dễ dàng giao ra binh quyền.
Lúc này Hoàng đế không khỏi hối hận, sớm biết như vậy sẽ không nói mấy lời vừa rồi, dù sao ông ta cũng không ngờ nhà họ Vệ vẫn còn có người khác. Giờ nhìn dáng vẻ Vệ Ngật Chi, cũng không sợ ông ta nghi ngờ dò xét, cũng không rõ rốt cuộc hắn đang suy nghĩ gì, ngược lại khiến ông ta sinh lòng kiêng kỵ.
Ông ta ho nhẹ một tiếng: “Hôm nay truyền Vũ Lăng vương thượng triều, là vì chuyện sứ thần nước Tần tới cầu thân, không biết ý của Vũ Lăng vương thế nào?”
Tạ Thù không khỏi liếc mắt nhìn về phía Vệ Ngật Chi, nhưng chỉ nhìn thấy gò má hắn, không đoán ra được tâm tình.
“Vi thần nguyện kết thân cùng nước Tần.”
Tiếng xì xào bàn tán trong triều im bặt, trong khoảnh khắc yên tĩnh không hề có một tiếng động.
Tạ Thù rũ mắt, ngón tay trong vạt áo siết chặt lại rồi lại buông ra, sớm muộn gì cũng sẽ có ngày như vậy, nàng cũng không còn gì để tiếc nuối.
Hoàng đế vuốt nhẹ thành ghế rồng, mừng rỡ vì năm quận sắp có được, nhưng một lúc sau lại suy tư, hồi lâu mới nói: “Nhưng vụ án trùng độc vẫn cần tra rõ, sứ thần bên này có thể về nước trước, Vũ Lăng vương tạm thời vẫn chờ ở trong phủ, và vẫn như lúc trước đã nói, một nửa binh quyền giao cho Vệ Thích Chi thống lĩnh.”
Vệ Ngật Chi lĩnh chỉ tạ ơn. Bách quan bãi triều, hắn xoay người đi thẳng ra cửa điện, từ đầu tới cuối không hề nhìn Tạ Thù lấy một lần.
Những người khác cũng phát hiện ra điểm ấy, trong lòng phỏng đoán, chỉ e lần nầy Vũ Lăng vương chấp nhận kết thân, hơn nửa là muốn thoát khỏi móng vuốt của Thừa tướng.
Lồng ngực Tạ Thù lại cảm thấy khó chịu, nàng dùng tay che miệng khẽ ho mấy tiếng, đè nén cảm giác buồn nôn, đi ra cửa điện, vẻ mặt như thường.
Vương Kính Chi đi phía sau nàng, nhìn theo bóng lưng Vệ Ngật Chi, hỏi: “Thừa tướng thấy thái độ của Vũ Lăng vương hôm nay thế nào? Ngay cả tại hạ cũng nhìn ra được ý đồ của nước Tần, chẳng lẽ Vũ Lăng vương không thấy được ư.”
Tạ Thù vẫn không dừng bước, cũng không nhìn hắn, vừa đi vừa nói: “Có lẽ ngài ấy có tính toán riêng.”
Vương Kính Chi bước nhanh vài bước, vạt áo triều phục loạt xoạt theo tiếng bước chân, đến bên cạnh nàng, nhẹ giọng nói: “Ngày ấy người đến nhà họ Vương thuyết phục tại hạ tranh giành binh quyền trong tay Vũ Lăng vương, không phải do Thừa tướng phái tới phải không?”
Rốt cuộc Tạ Thù cũng dừng lại, quay đầu nhìn hắn: “Sao ngươi biết?”
“Nếu như Vũ Lăng vương gặp chuyện, được lợi nhất chính là nước Tần, Thừa tướng không phải loại người vì lợi ích trước mắt mà hành động liều lĩnh như vậy.”
Tạ Thù hơi bất ngờ, nhếch môi nói: “Trong số thế gia, chỉ có Thái phó là tri kỷ của bản tướng.” Ngay cả người nhà họ Tạ cũng không hiểu được mà chống đối nàng, không ngờ người nói ra những lời này trước mặt nàng lại là Vương Kính Chi.
Vương Kính Chi bật cười: “Trong số thế gia, tại hạ cũng chỉ có thể đàm luận cùng Thừa tướng, cái tên tri kỷ này, tại hạ nhận lấy không hề khách sáo.”
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, bỗng nhiên có tiếng gọi, quay đầu lại, hóa ra là xe ngựa từ Đông cung đến.
Một tiểu cung nữ nhanh chân chạy tới chào đón, trước tiên hành lễ với Tạ Thù, sau đó nói với Vương Kính Chi: “Thái phó dừng bước, Thái tử phi muốn nói chuyện với ngài một lúc.”
Vương Kính Chi và Tạ Thù cùng đi lên lần lượt hành lễ, Vương Lạc Tú từ trong xe đi xuống, vẫn nụ cười đoan trang như trước, chỉ có điều nàng đã đẫy đà hơn trước kia một chút. Nhìn thấy Tạ Thù ở đó, nàng lướt mắt nhìn qua, sau đó thu tầm mắt, đáp lễ lại.
“Ca ca đừng về vội, ta có vài thứ muốn gửi cho Uẩn Chi, nên mới vội vã tới đây gặp huynh.”
Vương Lạc Tú nói chuyện với Vương Kính Chi, Tạ Thù liền cảm thấy mình nên cáo từ ra về. Đang lúc xoay người định đi, chợt thấy Vương Lạc Tú dùng khăn tay che miệng nôn khan một hồi, đám cung nữ bên cạnh vội vàng tiến tới đỡ nàng, cuống quít khuyên nàng mau về nghỉ ngơi.
Tạ Thù cau mày nói: “Thái tử phi làm sao vậy?”
Tiểu cung nữ đỏ mặt thẹn thùng, nhìn Vương Lạc Tú không biết có nên nói hay không.
Vương Kính Chi nhìn là biết, thấp giọng hỏi: “Thái tử phi có thai rồi phải không?”
Ở trước mặt hai người đàn ông mà nói chuyện này thật khiến người ta xấu hổ, Vương Lạc Tú gật gật đầu, mặt đỏ ửng, không tiện ở lại, dặn dò cung nhân chuyển đồ cho Vương Kính Chi rồi lên xe đi về.
Sắc mặt Vương Kính Chi vui vẻ, cùng đến bên cạnh xe, tự tay dìu nàng lên xe, hết dặn dò nàng phải ngoan ngoãn ở trong cung nghỉ ngơi, không đi lại lung tung, vừa dặn cung nhân chăm chú hầu hạ, không thể thất lễ.
Nói một hồi, quay đầu lại, phát hiện Tạ Thù đã đi rất xa, hắn gọi mấy tiếng, cũng không thấy nàng dừng bước, tựa như hồn ở trên mây.
“Cũng không phải không bận tâm, nhưng nếu chàng có thể chấp nhận cũng tốt, ít nhất có thể tạm thời thoát khỏi tình cảnh khốn khó hiện nay.”
Vệ Ngật Chi gắt gao nhìn nàng chằm chằm, tiến lại gần: “Vì lẽ đó, nàng cũng không thèm để ý chuyện ta sẽ phụ nàng ư?”
Tạ Thù không chịu nổi ánh mắt ấy, xoay người: “Chàng không hề phụ ta, cũng không nợ ta điều gì, ta hiểu tấm lòng của chàng là được, sớm muộn gì chàng cũng phải thành thân mà.”
Được càng nhiều lại càng muốn nhiều hơn, càng gần gũi càng muốn được ở bên nhau thiên trường địa cửu. Nhưng cứ tự dối mình nhiều lần thì bản thân cũng sẽ tin, nàng nghĩ mình đã chấp nhận được lý do này, có thể bình tĩnh chấp nhận hắn sống trọn đời bên người khác.
Phía sau có tiếng bước chân tiến tới, Vệ Ngật Chi từ phía sau kéo nàng lại, một tay giữ chặt cằm nàng, cúi xuống hôn nàng, nụ hôn đột ngột mà vội vã, mang theo cả nỗi tức giận bị đè nén.
Tâm tình tích tụ bao lâu trong lòng Tạ Thù buông long, không biết vì sao hắn lại có phản ứng như thế, nàng có ý muốn an ủi hắn, liền giơ tay lên muốn chạm vào cánh tay hắn đang đặt bên hông mình, nhưng hắn lại đột ngột buông nàng ra.
Khi Tạ Thù xoay người thì hắn đã đi không quay đầu lại, bóng người nhanh chóng biến mất trong màn đêm, thậm chí khiến nàng cảm thấy cái ôm và nụ hôn vừa rồi chỉ là ảo giác.
“Mộc Bạch.”
Trốn ở một góc thật xa, Mộc Bạch nhanh chóng lắc mình xuất hiện trước cửa.
“Ngươi đi thăm dò xem có phải trong phủ Đại Tư Mã đã xảy ra chuyện gì hay không, mặt khác, để bảo mật thám trong cung điều tra bên phía bệ hạ có động tĩnh gì không?”
Vệ Ngật Chi bỗng nhiên có phản ứng như vậy, có thể là trong phủ Đại Tư Mã đã xảy ra chuyện rắc rối gì, để hắn không còn cách nào khác phải chấp nhận chuyện kết thân. Hoặc có thể Hoàng đế đứng ra ép hắn, hắn gánh vác trách nhiệm gia tộc, không thể không đồng ý.
Nửa đêm, Mộc Bạch trở về, nói với nàng: “Các gia tộc bỗng nhiên tề tựu trước mặt bệ hạ tốc cáo Vũ Lăng vương cấu kết với nước Tần, bệ hạ khuyên Vũ Lăng vương chủ động giao binh quyền, Vũ Lăng vương lại tiến cử huynh trưởng Vệ Thích Chi tạm quản binh quyền. Nhưng hôm nay Vệ Thích Chi vào cung, trên đường trở về gặp mai phục, bị thương nặng.”
Tạ Thù ngồi sau án, một lúc lâu sau mới tiêu hóa nổi tin này: “Ta cố ý án binh bất động chính là vì muốn chế ngự đám gia tộc kia, sao bọn họ lại nhất thời đồng loạt hành động?”
“Thuộc hạ cũng không biết, mật thám trong cung truyền lời rằng, trước đó có người dâng tấu cho bệ hạ, nói gì thì không biết, chỉ biết tấu chương đó xuất phát từ tướng phủ.”
Sắc mặt Tạ Thù trầm xuống: “Có tra ra được kẻ nào phục kích Vệ Thích Chi không?”
Mộc Bạch nhìn sắc mặt nàng, giọng điệu thay đổi, trở nên vô cùng dè dặt: “Có ạ… là Tạ Vận.”
Trong nháy mặt Tạ Thù hiểu ra tất cả.
Khoảng thời gian này, nàng vẫn suy nghĩ kế sách ứng đối, cũng có ý định cố làm ra vẻ bí ẩn, trước sau án binh bất động, những người khác dù có lo lắng, cũng không dám manh động. Nhưng giờ bọn họ cùng nhau tụ tập trước mặt Hoàng đế tố cáo Vệ Ngật Chi, tất nhiên là có người đứng phía sau giật dây, hơn nữa, chắc chắn là mượn danh nghĩa của nàng. Hiện tại, nhà họ Tạ lại hại Vệ Thích Chi, rõ ràng nàng là kẻ chủ mưu là chuyện có thể xác thực, trăm miệng không thể bào chữa.
Đầu tiên nàng nghĩ chính là người nước Tần âm thầm đứng phía sau gây xích mích quan hệ giữa nàng và Vệ Ngật Chi, nhưng người nước Tần có thể sai khiến nhũ mẫu của Vệ Ngật Chi nhưng tuyệt đối không thể nào sai khiến Tạ Vận, huống hồ người nước Tần cũng không có bản lĩnh có thể liên kết các gia tộc khác cùng hành động.
Chuyện này chỉ có thể do người nhà họ Tạ làm.
Nàng chăm chú nắm cán bút. “Sáng nay trước khi ta hồi phủ, có ai tới thư phòng của ta không?”
Mộc Bạch suy nghĩ một lát: “Thư phòng của công tử luôn được trông coi cẩn mật, người không phận sự không được phép vào.”
“Hừ!” Tạ Thù cười gằn: “Có người dựa vào tư cách của bản thân đe dọa người hầu một lát cũng có thể đi vào, ngươi lôi Tạ Nhiễm đến đây cho ta!”
Mộc Bạch khiếp sợ trước thái độ của nàng, vội vã ra ngoài tìm Tạ Nhiễm.
Tạ Nhiễm ung dung đi vào thư phòng, trên người chỉ khoác một chiếc áo màu xanh nhạt, tóc xõa buông lơi, giống như vừa mới từ trên giường bị lôi xuống.
“Thừa tướng tìm ta có chuyện gì?”
“Đường thúc cảm thấy ta còn có thể tìm ngươi vì chuyện gì? Là ngươi dùng tướng ấn đóng vào tấu chương gửi vào cung, lại âm thầm đứng đằng sau giật dây các gia tộc liên kết đối phó Vũ Lăng vương đúng không?”
Sắc mặt Tạ Nhiễm cứng đờ: “Không ngờ Thừa tướng phát hiện sớm hơn ta tưởng.”
Tạ Thù lạnh lùng nhìn hắn: “Tại sao?”
“Tại sao ư?” Tạ Nhiễm bỗng nhiên bật cười: “Thừa tướng hỏi tại sao ư? Nhà họ Tạ bị binh quyền trong tay nhà họ Vệ quản chế, đã có cơ hội tốt như vậy thì nên ra tay đoạt lấy binh quyền của hắn. Nhưng Thừa tướng vì bị cảm xúc cá nhân quấy phá, mãi không chịu xuống tay với Vũ Lăng vương, hắn lại phải nhờ vào việc kết thân với nước Tần mới có cơ hội vươn mình trở lại, thân là tộc trưởng nhà họ Tạ không nên làm hay sao?”
Tạ Thù bỗng nhiên ném nghiên mực xuống đất, những giọt mực bắn tung tóe lên vạt áo Tạ Nhiễm, lấm chấm mấy vết giống như máu: “Ta bị cảm xúc cá nhân quấy phá ư? Vậy ta hỏi ngươi, nhà họ Tạ có mấy tướng tài có thể tiếp quản binh quyền của Vũ Lăng vương? Có tướng tài nào lại có chiến công hiển hách như hắn mà được kẻ dưới phục tùng không? Thế gia cùng tranh cướp binh quyền, Vũ Lăng vương gặp nạn, cuối cùng người được lợi lại chính là nước Tần, ngươi muốn kết cục này hay sao?”
Tạ Nhiễm kinh ngạc nhìn nàng: “Ta có nghe nhầm hay không? Thừa tướng muốn làm trung thần hay sao? Những gì bá phụ dạy ngươi lúc trước, ngươi đều đã quên rồi? Thế gia không thể xen vào việc phân tranh hoàng vị, cũng không thể xen vào việc thiên hạ phân tranh, nếu không sẽ càng nhanh chóng suy sụp. Vậy mà giờ Thừa tướng lại muốn bình hòa tất cả ư?”
Tạ Thù đứng dậy đi tới trước mặt hắn, từ trên cao nhìn xuống: “Ta quên rồi, vì nhừng gì tổ phụ dạy bảo đã bị chôn vùi từ khi ta và ngươi liên thủ, chẳng lẽ ngươi không nhớ sao?”
Sắc mặt Tạ Nhiễm trắng bệch.
“Ngươi nói ta không suy nghĩ vì nhà họ Tạ, nhưng sao ta có cảm giác, ngươi làm như vậy đều vì muốn chĩa mũi dùi về phía Vũ Lăng vương, cũng chưa chắc đã là vì nhà họ Tạ nhỉ? Rốt cuộc hắn đã làm gì khiến ngươi ghi hận trong lòng vậy?”
Ánh mắt Tạ Nhiễm biến ảo chập chờn, xiết chặt tay lại: “Tất cả những gì ta làm đều vì nhà họ Tạ.”
Tạ Thù làm như không nghe thấy lời hắn, quay lại phía sau án ngồi xuống, gọi Mộc Bạch tới giúp mình mài mực, vừa đề bút viết vừa nói: “Ta không cần biết ngươi bằng cách nào thuyết phục được Tạ Vận, nhưng nếu hắn đã dám làm trái mệnh lệnh của ta, vậy thì phải gánh chịu hậu quả. Còn ngươi, xem ra chỉ thích hợp làm Nhiễm công tử bên trong tướng phủ mà thôi, giao chức quan ra là xong.”
Tạ Nhiễm sững sờ, giận dữ cười: “Trước giờ Thừa tướng luôn đối xử độc ác với người phe mình.”
“Người phe mình ư?” Tạ Thù nheo mắt nhìn hắn: “Người phe mình mà lại lén lút ngáng chân ta à? Ngươi nên nhớ cho kỹ, ta có thể cho ngươi tất cả, nhưng cũng có thể thu lại bất kỳ lúc nào. Nếu còn có lần sau, sẽ không có chuyện xử phạt nhẹ nhàng như vậy đâu.”
Tạ Nhiễm hừ lạnh một tiếng, đứng dậy đi ra ngoài, đi thẳng một lèo về tới cửa viện Lữ Vân hiên, chạm tay lên khuông cửa mà cánh tay không ngừng run lẩy bẩy.
Nóng bức dần lùi xa, chớp mắt một cái đã sắp hết hè, vụ án trùng độc vẫn chưa có tiến triển mà sứ thần nước Tần không còn kiên nhẫn, muốn có câu trả lời chắc chắn, Hoàng đế bị thúc ép nhiều lần, nhưng ông già có vẻ còn đang suy nghĩ, đến nay vẫn chưa tỏ rõ thái độ.
Tạ Thù nhận được tin từ nước Tần truyền đến là lúc vừa nôn sạch những thứ vừa ăn ra ngoài, một tay ấn chặt chiếc khăn đặt trên trán, nằm trên giường yếu ớt khó chịu.
Mộc Bạch cảm thấy sau khi nàng từ Ninh Châu trở về thì sức khỏe ngày càng sa sút, đã rất lo lẵng, nghĩ tới thời gian trước Nhiễm công tử kích động nàng, trong lòng vô cùng bực bội. Hắn bưng trà lại hầu hạ nàng súc miệng, muốn đi tìm đại phu đến thì bị nàng ngăn lại. “Nói chuyện nước Tần trước đã.”
Hắn không còn cách nào khác, đành nói: “Thừa tướng nước Tần muốn thúc đẩy chính sách mới, gặp sự phản đối lớn, hiện giờ trong nước có vẻ không hề thái bình.”
“Thì ra là như vậy…” Tạ Thù xoa ngực một cái, biểu hiện nghiêm nghị, sắc mặt lại trắng bệch, đôi mắt kia càng thêm lóa mắt, tôn lên một vẻ yếu ớt tuyệt đẹp. “Đưa tin này tới chỗ Vũ Lăng vương.”
Mộc Bạch nhận lệnh ra ngoài, sau đó không lâu trở về, nói với nàng: “Vũ Lăng vương không chịu gặp thuộc hạ.”
Tạ Thù ngẩn người, rồi lại nằm xuống, khoát tay: “Quên đi, có lẽ hắn vẫn còn đang giận.”
Thực ra chuyện ở nước Tần, Vệ Ngật Chi chắc chắn có cách tra ra được, nàng làm vậy chẳng qua là muốn lấy lòng, xem phản ứng của hắn mà htooi. Nhưng đổi lại là bản thân nàng, nếu bị hắn nhân cơ hội mà chèn ép như vậy, còn ra vẻ hận không thể khiến nàng nhanh chóng đi thành thân với người khác, e rằng cũng tức giận y như vậy.
Nàng không hề biết một điều, ngoài những chuyện đó còn có lá thư do chính tay nàng viết. Đó mới chính là mũi lao đâm thẳng vào lòng hắn, những chuyện còn lại chẳng qua lan tràn theo vết nứt đó mà thôi.
Sáng hôm sau lâm triều, Vệ Ngật Chi đột nhiên xuất hiện. Hắn mặc triều phục trang trọng, sắc mặt nghiêm trang, giống như bình thường, như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Hoàng đế gọi hắn ra khỏi hàng, thở dài: “Trẫm đã biết chuyện của Vệ Thích Chi, hắn trung tâm vì nước, lẽ ra nên được trọng dụng, nhưng bây giờ lại bị thương, thật sự rất đáng tiếc.”
Đây chính là muốn mượn cơ hội hắn bị thương để thu hồi quyền chưởng quản binh quyền của hắn. Vệ Ngật Chi giơ tay hành lễ: “Gia huynh chẳng qua chỉ bị thương nhẹ, sẽ nhanh chóng hồi phục, huống hồ giờ đang trong cảnh thái bình, chỉ là tạm thời chưởng quản binh quyền, cũng không phải việc khó khăn gì.”
Các gia tộc khác vừa nghe, trong lòng đều âm thầm tính toán, xem ra Đại Tư Mã sẽ không dễ dàng giao ra binh quyền.
Lúc này Hoàng đế không khỏi hối hận, sớm biết như vậy sẽ không nói mấy lời vừa rồi, dù sao ông ta cũng không ngờ nhà họ Vệ vẫn còn có người khác. Giờ nhìn dáng vẻ Vệ Ngật Chi, cũng không sợ ông ta nghi ngờ dò xét, cũng không rõ rốt cuộc hắn đang suy nghĩ gì, ngược lại khiến ông ta sinh lòng kiêng kỵ.
Ông ta ho nhẹ một tiếng: “Hôm nay truyền Vũ Lăng vương thượng triều, là vì chuyện sứ thần nước Tần tới cầu thân, không biết ý của Vũ Lăng vương thế nào?”
Tạ Thù không khỏi liếc mắt nhìn về phía Vệ Ngật Chi, nhưng chỉ nhìn thấy gò má hắn, không đoán ra được tâm tình.
“Vi thần nguyện kết thân cùng nước Tần.”
Tiếng xì xào bàn tán trong triều im bặt, trong khoảnh khắc yên tĩnh không hề có một tiếng động.
Tạ Thù rũ mắt, ngón tay trong vạt áo siết chặt lại rồi lại buông ra, sớm muộn gì cũng sẽ có ngày như vậy, nàng cũng không còn gì để tiếc nuối.
Hoàng đế vuốt nhẹ thành ghế rồng, mừng rỡ vì năm quận sắp có được, nhưng một lúc sau lại suy tư, hồi lâu mới nói: “Nhưng vụ án trùng độc vẫn cần tra rõ, sứ thần bên này có thể về nước trước, Vũ Lăng vương tạm thời vẫn chờ ở trong phủ, và vẫn như lúc trước đã nói, một nửa binh quyền giao cho Vệ Thích Chi thống lĩnh.”
Vệ Ngật Chi lĩnh chỉ tạ ơn. Bách quan bãi triều, hắn xoay người đi thẳng ra cửa điện, từ đầu tới cuối không hề nhìn Tạ Thù lấy một lần.
Những người khác cũng phát hiện ra điểm ấy, trong lòng phỏng đoán, chỉ e lần nầy Vũ Lăng vương chấp nhận kết thân, hơn nửa là muốn thoát khỏi móng vuốt của Thừa tướng.
Lồng ngực Tạ Thù lại cảm thấy khó chịu, nàng dùng tay che miệng khẽ ho mấy tiếng, đè nén cảm giác buồn nôn, đi ra cửa điện, vẻ mặt như thường.
Vương Kính Chi đi phía sau nàng, nhìn theo bóng lưng Vệ Ngật Chi, hỏi: “Thừa tướng thấy thái độ của Vũ Lăng vương hôm nay thế nào? Ngay cả tại hạ cũng nhìn ra được ý đồ của nước Tần, chẳng lẽ Vũ Lăng vương không thấy được ư.”
Tạ Thù vẫn không dừng bước, cũng không nhìn hắn, vừa đi vừa nói: “Có lẽ ngài ấy có tính toán riêng.”
Vương Kính Chi bước nhanh vài bước, vạt áo triều phục loạt xoạt theo tiếng bước chân, đến bên cạnh nàng, nhẹ giọng nói: “Ngày ấy người đến nhà họ Vương thuyết phục tại hạ tranh giành binh quyền trong tay Vũ Lăng vương, không phải do Thừa tướng phái tới phải không?”
Rốt cuộc Tạ Thù cũng dừng lại, quay đầu nhìn hắn: “Sao ngươi biết?”
“Nếu như Vũ Lăng vương gặp chuyện, được lợi nhất chính là nước Tần, Thừa tướng không phải loại người vì lợi ích trước mắt mà hành động liều lĩnh như vậy.”
Tạ Thù hơi bất ngờ, nhếch môi nói: “Trong số thế gia, chỉ có Thái phó là tri kỷ của bản tướng.” Ngay cả người nhà họ Tạ cũng không hiểu được mà chống đối nàng, không ngờ người nói ra những lời này trước mặt nàng lại là Vương Kính Chi.
Vương Kính Chi bật cười: “Trong số thế gia, tại hạ cũng chỉ có thể đàm luận cùng Thừa tướng, cái tên tri kỷ này, tại hạ nhận lấy không hề khách sáo.”
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, bỗng nhiên có tiếng gọi, quay đầu lại, hóa ra là xe ngựa từ Đông cung đến.
Một tiểu cung nữ nhanh chân chạy tới chào đón, trước tiên hành lễ với Tạ Thù, sau đó nói với Vương Kính Chi: “Thái phó dừng bước, Thái tử phi muốn nói chuyện với ngài một lúc.”
Vương Kính Chi và Tạ Thù cùng đi lên lần lượt hành lễ, Vương Lạc Tú từ trong xe đi xuống, vẫn nụ cười đoan trang như trước, chỉ có điều nàng đã đẫy đà hơn trước kia một chút. Nhìn thấy Tạ Thù ở đó, nàng lướt mắt nhìn qua, sau đó thu tầm mắt, đáp lễ lại.
“Ca ca đừng về vội, ta có vài thứ muốn gửi cho Uẩn Chi, nên mới vội vã tới đây gặp huynh.”
Vương Lạc Tú nói chuyện với Vương Kính Chi, Tạ Thù liền cảm thấy mình nên cáo từ ra về. Đang lúc xoay người định đi, chợt thấy Vương Lạc Tú dùng khăn tay che miệng nôn khan một hồi, đám cung nữ bên cạnh vội vàng tiến tới đỡ nàng, cuống quít khuyên nàng mau về nghỉ ngơi.
Tạ Thù cau mày nói: “Thái tử phi làm sao vậy?”
Tiểu cung nữ đỏ mặt thẹn thùng, nhìn Vương Lạc Tú không biết có nên nói hay không.
Vương Kính Chi nhìn là biết, thấp giọng hỏi: “Thái tử phi có thai rồi phải không?”
Ở trước mặt hai người đàn ông mà nói chuyện này thật khiến người ta xấu hổ, Vương Lạc Tú gật gật đầu, mặt đỏ ửng, không tiện ở lại, dặn dò cung nhân chuyển đồ cho Vương Kính Chi rồi lên xe đi về.
Sắc mặt Vương Kính Chi vui vẻ, cùng đến bên cạnh xe, tự tay dìu nàng lên xe, hết dặn dò nàng phải ngoan ngoãn ở trong cung nghỉ ngơi, không đi lại lung tung, vừa dặn cung nhân chăm chú hầu hạ, không thể thất lễ.
Nói một hồi, quay đầu lại, phát hiện Tạ Thù đã đi rất xa, hắn gọi mấy tiếng, cũng không thấy nàng dừng bước, tựa như hồn ở trên mây.