Ngày Tháng Trắc Trở
Chương 67
Chuyển ngữ: Hắc
Phù Huyền ra ngoài lần này là theo lệnh của Tương phu nhân, bà không biết chuyện của Phù Huyền, chỉ vì muốn ra ngoài dân hương nên giống như thường ngày gọi hắn cùng đi. Phù Huyền cũng không có ý kiến gì, vốn tưởng rằng cẩn thận cách xa chốn cung đình dịch quán là tốt nhât,s không ngờ lại đụng phải An Hành trên đường.
Trên đường trở về, Vệ Ngật Chi cũng cố gắng nói cho mẫu thân hiểu, nhưng vì hắn có lòng riêng nên Tương phu nhân nhanh chóng phát hiện ra.
“Được rồi, được rồi, con nói ba câu thì tới hai câu đều là ‘Nhờ có Tạ tướng’, ta biết là mình lại thiếu nợ hắn một món nợ ân tình vẫn chưa được hay sao?” Tương phu nhân hầm hầm quay mặt đi.
Vệ Ngật Chi cười nói: “Mẫu thân đừng giận, con chỉ hi vong người bớt cái nhìn phiến diện, mặc dù Tạ tướng là cháu của Tạ Minh Quang, nhưng cung cách làm việc hoàn toàn khác nhau, mấy ngày vừa rồi người hẳn cũng đã nhìn thấy rồi chứ?”
Tương phu nhân không mặn không nhạt, hừ một tiếng.
Mặc dù Mục Diêu Dung có chú ý tới những lời của Tạ Thù nhưng vẫn không nói chuyện mình sẽ về Ninh Châu với Hoàn Đình. Nhớ lại quãng đời sống kiêu ngạo trước kia tới khoảng thời gian này, rốt cuộc nàng cũng cảm nhận được cái gì gọi là lòng người dễ đổi thay, nàng cũng không còn tâm tư để tâm đến chuyện tâm tình nhi nữ nữa.
Tương phu nhân biết nàng muốn đi, còn tưởng rằng bản thân mình thời gian vừa qua đã lơ đãng với nàng, sau đó nghe nàng luôn miệng giải thích vì chuyện của phụ thân mới yên lòng. Ở chung với nhau lâu đương nhiên là có cảm tình, bà đặc biệt gọi thuộc hạ của Vệ Ngật Chi tới hộ tống nàng, phẫn nộ sục sôi nói: “Nếu đám họ hàng thân thích kia không thu nhận con, ta sẽ đón con về, con cứ về Ninh Châu gặp huynh trưởng đi rồi lại về đây, phủ Đại Tư Mã lúc nào cũng là nhà của con.”
Mục Diêu Dung nuốt nước mắt gật gật đầu.
Ngày lên đường cũng trùng hợp là ngày hai nước Tần Tấn chính thức trao đổi thỏa thuận, Vệ Ngật Chi sớm đã phải tới dịch quán, không thể đích thân đưa tiễn nàng. Hắn phái Phù Huyền dẫn người đi hộ tống Mục Diêu Dung, nhân tiện điều hắn ra khỏi đô thành một thời gian.
Thời điểm Mục Diêu Dung được tỳ nữ dìu lên xe, quay đầu ra xa liếc mắt nhìn Vệ Ngật Chi thì hắn đã leo lên xe ngựa, hạ mành xe xuống. Nàng thu tầm mắt lại, khe khẽ thở dài.
Ngay cả tỳ nữ bên người cũng thấy nàng không đáng phải như thế, một mỹ nhân tuyệt đẹp như vậy mà Vũ Lăng vương chẳng buồn ngước nhìn, đạo lý ở đâu?
Xe ngựa đi về phía cửa Tây Minh, sau khi rời khỏi cổng Tây Ly là có thể ra khỏi thành, hướng về Ninh Châu mà đi. Vậy mà vừa mới ra tới cửa Tây Minh thì Phù Huyền đã hô ngừng xe lại.
“Sao vậy?” Mục Diêu Dung vén mành xe lên, nhìn thấy Hoàn Đình phóng ngựa từ xa vọt tới, y phục chỉnh tề đang ngó nghiêng khắp nơ.
“Sao ngươi lại tới đây?”
“Cùng nàng đi Ninh Châu chứ sao?”
“Ngươi… Ngươi không phải sắp thành hôn rồi hay sao?”
Hoàn Đình kiên định trả lời: “Ai bảo vậy? Trừ nàng ra, ta sẽ không lấy ai hết!”
Tất cả mọi người đều lặng lẽ nín cười, ngay cả tỳ nữ cũng không kìm được. Mục Diêu Dung đỏ mặt phì cười, lườm hắn một cái, rũ mạnh mành xe, lùi vào bên trong.
Hoàn Đình không chút khách khí phất tay về phía Phù Huyền: “Đi thôi.”
Phù Huyền giục ngựa tiến lại gần, châm biếm: “Hoàn công tử chọn thời điểm cũng thích hợp quá.”
Hoàn Đình khe khẽ cười: “Ai bảo ta có một biểu ca giỏi giang như vậy cơ chứ?”
Biểu ca tài giỏi của hắn lúc này đang ngồi trong dịch quán cẩn thận đọc kỹ công văn thỏa thuận mà An Hành đưa tới, không có gì khác biệt lắm so với dự đoán của nàng, ý tưởng cũng không có gì mới lạ, căn bản là bù đắp cho nhau, còn những việc liên quan tới đình chiến trường kỳ và những vấn đề nhạy cảm giữa biên cương hai nước đều bị bỏ qua.
Tạ Thù liếc mắt nhìn An Hành, dường như hắn rất yêu thích trang phục có màu sắc rực rỡ. Hôm nay hắn mặc y phục người Hồ màu xanh ngọc, ngồi ở đối diện muốn không gây sự chú ý của người khác cũng khó, lúc này hắn lại đang trò chuyện với sứ thần bên người, cặp mắt kia hơi nhíu lại, khẽ mỉm cười nhìn như đa tình mà khi thu lại nụ cười lại thêm vài phần áp bức.
Nàng lại nghiêng đầu nhìn Vệ Ngật Chi, hắn cũng đã xem xong công văn, liếc mắt nhìn nàng, gật gật đầu.
An Hành ngồi thẳng người dậy, hỏi Tạ Thù: “Tạ Thừa tướng còn cảm thấy có vấn đề gì chăng?”
“Có.” Tạ Thù đặt công văn xuống bàn, nhìn hắn nói: “Bản tướng muốn thêm một điều kiện, sau này nếu ngoài biên cương lại có thêm bá tính bình dân người Tấn bị binh lính nước Tần bắt giữ hoặc uy hiếp, nước Tần bắt buộc phải bồi thường, nước Tấn cũng có quyền lên án, thậm chí xuất binh.”
Quân Tần giả dối, không phải lần đầu tiên làm loại chuyện như vậy. An Hành hiếm khi lộ ra vẻ ngượng ngùng, nhưng rất nhanh biến mất: “Bản tướng có thể đáp ứng, nhưng bản tướng cũng phải thêm một điều kiện, sau khi nước Tấn và nước Tần ký kết hòa ước, không thể tiếp tục liên minh cùng Thổ Dục Hồn.”
Hóa ra mục đích của bọn chúng là muốn chia rẽ hai nước Tấn và Thổ Dục Hồn. Tạ Thù cười nói: “Điều này cũng không có, chẳng qua là dùng sai từ rồi, phải là sau khi nước Tấn và nước Tần ký kết hòa ước, nếu nước Tần ngang nhiên phá vỡ cam kết cũng không thể bắt nước Tấn ngoan ngoãn tuân theo, ngồi chờ chết phải không?”
An Hành bật cười: “Tạ Thừa tướng cứ đùa, làm gì đến mức độ ngồi chờ chế kia chứ?”
Tạ Thù cười nhưng không nói.
Ký kết hòa ước xong xuôi, sắc trời đã tối muộn, Thừa tướng hai nước cùng đi ra khỏi dịch quán, tới hoàng cung tham gia yến tiệc Hoàng đế ban thưởng.
An Hành lên xe trước liếc mắt nhìn Tạ Thù, không biết vô tình hay cố ý nói: “Nếu Tạ Thừa tướng tới nước Tần, hẳn là càng có nhiều thành tưu.”
Tạ Thù gần như ngay lập tức đáp trả: “Chẳng lẽ An Thừa tướng muốn tặng vị trí Thừa tướng cho bản tướng hay sao?”
An Hành ngẩn ra, tiện đà cười to.
Hoàng đế vẫn luôn đề phòng nước Tần, cũng không có cảm tình với những chuyện liên quan tới An Hành, khi gặp An Hành thì gần như không nói lời nào, đều là An Hành tự nói một mình. Đến buổi yến tiệc lại càng thêm lạnh nhạt, đương nhiên tất cả đều được lấy lý do là sức khỏe vẫn chưa ổn định.
Tạ Thù có ý định cho Thái tử cơ hội, vẫn ra sức nháy mắt với Vương Kính Chi, để hắn phụ giúp Thái tử và An Hành trò chuyện, như vậy có thể khiến trong lòng sứ thần nước Tần có ấn tượng về Hoàng đế nhờ Thái tử, nhận thấy đẳng cấp rõ ràng của Thái tử, không hề có dấu hiệu tranh đấu, cũng là một trong những điểm thể hiện quốc gia yên ổn.
Có Vương Kính Chi trợ giúp, đương nhiên có hiệu quả. An Hành cũng có nghe tới danh tiếng phong lưu của vị này, rất là ngưỡng mộ, thậm chí còn cùng hắn bàn luận huyền học[1].
Tư Mã Đình thấy Tạ Thù và Vương Kính Chi đầu mày cuối mắt liền biết nàng có ý giúp Thái tử, hậm hực lườm nàng vài lần, thuận tiện lầm bầm mắng nàng là đồ gian thần trong lòng một trăm lần.
Tửu lượng của Tạ Thù đã được tôi luyện, nhưng hôm nay Hoàng đế thấy sứ thần là người phương Bắc, đặc biệt cho mang lên rượu mạnh tứ ẩm Tây Vực, nàng bị An Hành mời không ít, đến lúc xuất cung thì đã hơi váng đầu.
Để che dấu tai mắt người khác, Vệ Ngật Chi gọi thị nữ dìu nàng xuất cùng, còn bản thân lại đi theo từ phía xa.
Tiểu cung nữ vô cùng vui sướng, Tạ Thù nửa dựa vào nàng, nàng liền đi đứng khó hăn, xem ra còn say hơn cả Tạ Thù.
Các quan lại dần dần tản đi, đến cửa cung Vệ Ngật Chi lệnh cho tiểu cung nữ lùi đi, tự mình đỡ Tạ Thù đi ra ngoài.
Tạ Thù dựa vào người hắn hỏi: “Sao chàng không việc gì?”
Vệ Ngật Chi cười khẽ: “Ta mà say thì ai tới dìu nàng?”
Tạ Nhiễm đi theo từ phía sau, lạnh lùng nhìn bóng lưng hai người dựa vào nhau, hồi lâu mới động chân bước về phía cửa cung.
Mộc Bạch từ trên xe ngựa phóng tới đây đỡ Tạ Thù, Vệ Ngật Chi đang muốn buông tay, thấy Sở Liên từ bên trong xe ngựa chui ra, liền giữ tay nàng lại.
“Bây giờ Sở tiên sinh lại thành hầu cận bên cạnh nàng à?”
Tạ Thù lắc đầu: “Mấy ngày nay hắn ở tướng phủ thấy tẻ nhạt, ta để hắn theo ta đi loanh quanh, có khi giờ hắn còn chưa được ăn cơm nữa, ta phải về nhanh thôi.”
Thấy nàng quan tâm Sở Liên như vậy, khiến Vệ Ngật Chi càng khó chịu, không chờ Sở Liên tới trước mặt, nói với Mộc Bạch: “Tạ tướng sẽ đi xe cùng bản vương trở về, còn có việc cần bàn bạc.” Nói xong, đỡ Tạ Thù đi về xe ngựa của mình.
Tạ Thù phất tay về phía Mộc Bạch, ra hiệu không sao, quay đầu cố ý ngửi trên người Vệ Ngật Chi một cái, cười nói: “Thật chua.”
Sở Liên thấy hai người lên xe cùng nhau rời đi, hơi giật mình. Hắn luôn không hiểu quan hệ giữa hai người này là gì, giờ thấy hai người thân mật như vậy, trong lúc nhất thời đứng sững người lại.
Mộc Bạch muốn đánh xe theo sau, thấy hắn cứ ngơ ngác đứng như thế, gọi hắn một tiếng, rồi thầm nhủ trong lòng: “Chẳng thông minh lanh lợi gì cả, thế mà còn đòi cướp bát cơm của ta đây. Hừ!”
Trong xe Vệ Ngật Chi không có ai thắp đèn, một mảng tối tăm, lại thêm mùi rượu ngập tràn trên người Tạ Thù lẫn với mùi thơm trên y phục của nàng, mùi vị rất kỳ lạ, xộc vào trong mũi hắn, những suy nghĩ kiều diễm cũng dần dần bị khơi gợi.
Tạ Thù say rượu bị hắn ôm trong lòng, môi hắn áp xuống, nhẹ nhàng ngậm lấy vành tai nàng, bàn tay quấn bên hông cũng không chịu an phận, lần mò vạt áo, đầu ngón tay vuốt nhẹ xương quai xanh của nàng.
Hô hấp của Tạ Thù dần trở nên gấp gáp, mùi rượu càng nồng, mềm người nằm trong lồng ngực hắn, cái tay kia đã lướt qua lớp khăn buộc ngực, lòng bàn tay ấm áp kề sát bên vòng eo của nàng, đai lưng đã cởi, rải rác trong xe, tiếng ngọc bội vang lên, phát ra một tiếng vang nhỏ. Lúc này nàng mới tỉnh táo, đè cái tay không an phận của hắn xuống, thở dốc: “Đang ở trong xe mà.”
Vệ Ngật Chi đưa tay ôm chặt nàng, hôn lên gò má nàng, nhỏ giọng nói: “Chờ sứ thần nước Tần rời đi, chọn ngày cùng ta ra ngoài, ta còn chưa báo đáp nàng đâu.”
Tạ Thù chỉ cảm thấy hắn không có ý tốt, phì cười: “Chàng muốn đền ơn ta chuyện gì?”
“Nàng đưa dược liệu quý tới cho đại ca ta nè, lại giúp Phù Huyền nữa nè, nếu ta không đền ơn nàng, chẳng phải không biết lễ nghi hay sao?”
“Tốt.” Tạ Thù cố ý trêu hắn: “Vậy ta có thể dẫn Sở Liên đi cùng được không?”
Vệ Ngật Chi nhỏ giọng hừ một tiếng: “Nàng nói xem?”
Nàng phì cười: “Ngay cả ân nhân của ta mà cũng ghen, chàng thật đúng là…”
“Nhưng hắn không nghĩ như vậy.”
“Hả?”
“Không có gì.”
Cũng đã sắp cuối năm, dù sao An Hành cũng là Thừa tướng một quốc gia, không thể đợi lâu, mọi việc xong xuôi liền đưa ra lời chào từ biệt. Mấy ngày ở Kiến Khang đã có tuyết rơi rải rác, cũng không gây trở ngại cho việc di chuyển.
An Hành khoác áo khoác lông chồn tía, không có cảm giác khoan thai phú quý, nhưng lại thêm mấy phần khí chất sạch sẽ. Hắn giơ tay chào từ biệt chư vị quan lại nước Tấn, khi nhìn về phía Tạ Thù, trong mắt bao hàm ý cười sâu sắc: “Nếu như có cơ hội, hi vọng Tạ Thừa tướng có thể tới nước Tần làm khách.”
Tạ Thù giơ tay đáp lễ: “Nhất định.”
An Hành nhìn lướt qua Vệ Ngật Chi, mang theo ý cười leo lên xe.
Thị vệ nước Tần mở đường hai bên, đoàn xe chậm rãi chạy về phía cổng thành, mang theo lễ vật Hoàng đế nước Tấn ban tặng, cùng với những cái nhìn tâm đắc về tình hình nước Tấn.
Ra tới đường cái, có dân chúng tranh nhau vây xem, An Hành liếc mắt nhìn qua, ngay lập tức hai bên trái phải có thiếu nữ tung khăn lại đây, bị gió cuốn rơi trên xe hắn. Hắn đưa tay nhặt lên, khẽ mỉm cười nhìn đối phương.
Trong xe, người hầu cận cười nói: “Hai nước giao hảo, bọn họ cũng không còn coi chúng ta là kẻ địch nữa rồi.”
An Hành dùng khăn thong thả lau tay, khóe miệng cười nhạt: “Nhưng ở trong mắt bản tướng, bọn họ mãi mãi chỉ là kẻ địch, nhất là Vệ Ngật Chi. Sẽ có một ngày, vùng đất Giang Nam tươi đẹp này sẽ thuộc về nước Tần chúng ta.”
[1] huyền học (trào lưu triết học duy tâm do Hà Yên, Vương Bật thời Nguỵ Tấn sáng lập bằng cách nhào nặn tư tưởng LãoTrang và tư tưởng Nho gia)
Phù Huyền ra ngoài lần này là theo lệnh của Tương phu nhân, bà không biết chuyện của Phù Huyền, chỉ vì muốn ra ngoài dân hương nên giống như thường ngày gọi hắn cùng đi. Phù Huyền cũng không có ý kiến gì, vốn tưởng rằng cẩn thận cách xa chốn cung đình dịch quán là tốt nhât,s không ngờ lại đụng phải An Hành trên đường.
Trên đường trở về, Vệ Ngật Chi cũng cố gắng nói cho mẫu thân hiểu, nhưng vì hắn có lòng riêng nên Tương phu nhân nhanh chóng phát hiện ra.
“Được rồi, được rồi, con nói ba câu thì tới hai câu đều là ‘Nhờ có Tạ tướng’, ta biết là mình lại thiếu nợ hắn một món nợ ân tình vẫn chưa được hay sao?” Tương phu nhân hầm hầm quay mặt đi.
Vệ Ngật Chi cười nói: “Mẫu thân đừng giận, con chỉ hi vong người bớt cái nhìn phiến diện, mặc dù Tạ tướng là cháu của Tạ Minh Quang, nhưng cung cách làm việc hoàn toàn khác nhau, mấy ngày vừa rồi người hẳn cũng đã nhìn thấy rồi chứ?”
Tương phu nhân không mặn không nhạt, hừ một tiếng.
Mặc dù Mục Diêu Dung có chú ý tới những lời của Tạ Thù nhưng vẫn không nói chuyện mình sẽ về Ninh Châu với Hoàn Đình. Nhớ lại quãng đời sống kiêu ngạo trước kia tới khoảng thời gian này, rốt cuộc nàng cũng cảm nhận được cái gì gọi là lòng người dễ đổi thay, nàng cũng không còn tâm tư để tâm đến chuyện tâm tình nhi nữ nữa.
Tương phu nhân biết nàng muốn đi, còn tưởng rằng bản thân mình thời gian vừa qua đã lơ đãng với nàng, sau đó nghe nàng luôn miệng giải thích vì chuyện của phụ thân mới yên lòng. Ở chung với nhau lâu đương nhiên là có cảm tình, bà đặc biệt gọi thuộc hạ của Vệ Ngật Chi tới hộ tống nàng, phẫn nộ sục sôi nói: “Nếu đám họ hàng thân thích kia không thu nhận con, ta sẽ đón con về, con cứ về Ninh Châu gặp huynh trưởng đi rồi lại về đây, phủ Đại Tư Mã lúc nào cũng là nhà của con.”
Mục Diêu Dung nuốt nước mắt gật gật đầu.
Ngày lên đường cũng trùng hợp là ngày hai nước Tần Tấn chính thức trao đổi thỏa thuận, Vệ Ngật Chi sớm đã phải tới dịch quán, không thể đích thân đưa tiễn nàng. Hắn phái Phù Huyền dẫn người đi hộ tống Mục Diêu Dung, nhân tiện điều hắn ra khỏi đô thành một thời gian.
Thời điểm Mục Diêu Dung được tỳ nữ dìu lên xe, quay đầu ra xa liếc mắt nhìn Vệ Ngật Chi thì hắn đã leo lên xe ngựa, hạ mành xe xuống. Nàng thu tầm mắt lại, khe khẽ thở dài.
Ngay cả tỳ nữ bên người cũng thấy nàng không đáng phải như thế, một mỹ nhân tuyệt đẹp như vậy mà Vũ Lăng vương chẳng buồn ngước nhìn, đạo lý ở đâu?
Xe ngựa đi về phía cửa Tây Minh, sau khi rời khỏi cổng Tây Ly là có thể ra khỏi thành, hướng về Ninh Châu mà đi. Vậy mà vừa mới ra tới cửa Tây Minh thì Phù Huyền đã hô ngừng xe lại.
“Sao vậy?” Mục Diêu Dung vén mành xe lên, nhìn thấy Hoàn Đình phóng ngựa từ xa vọt tới, y phục chỉnh tề đang ngó nghiêng khắp nơ.
“Sao ngươi lại tới đây?”
“Cùng nàng đi Ninh Châu chứ sao?”
“Ngươi… Ngươi không phải sắp thành hôn rồi hay sao?”
Hoàn Đình kiên định trả lời: “Ai bảo vậy? Trừ nàng ra, ta sẽ không lấy ai hết!”
Tất cả mọi người đều lặng lẽ nín cười, ngay cả tỳ nữ cũng không kìm được. Mục Diêu Dung đỏ mặt phì cười, lườm hắn một cái, rũ mạnh mành xe, lùi vào bên trong.
Hoàn Đình không chút khách khí phất tay về phía Phù Huyền: “Đi thôi.”
Phù Huyền giục ngựa tiến lại gần, châm biếm: “Hoàn công tử chọn thời điểm cũng thích hợp quá.”
Hoàn Đình khe khẽ cười: “Ai bảo ta có một biểu ca giỏi giang như vậy cơ chứ?”
Biểu ca tài giỏi của hắn lúc này đang ngồi trong dịch quán cẩn thận đọc kỹ công văn thỏa thuận mà An Hành đưa tới, không có gì khác biệt lắm so với dự đoán của nàng, ý tưởng cũng không có gì mới lạ, căn bản là bù đắp cho nhau, còn những việc liên quan tới đình chiến trường kỳ và những vấn đề nhạy cảm giữa biên cương hai nước đều bị bỏ qua.
Tạ Thù liếc mắt nhìn An Hành, dường như hắn rất yêu thích trang phục có màu sắc rực rỡ. Hôm nay hắn mặc y phục người Hồ màu xanh ngọc, ngồi ở đối diện muốn không gây sự chú ý của người khác cũng khó, lúc này hắn lại đang trò chuyện với sứ thần bên người, cặp mắt kia hơi nhíu lại, khẽ mỉm cười nhìn như đa tình mà khi thu lại nụ cười lại thêm vài phần áp bức.
Nàng lại nghiêng đầu nhìn Vệ Ngật Chi, hắn cũng đã xem xong công văn, liếc mắt nhìn nàng, gật gật đầu.
An Hành ngồi thẳng người dậy, hỏi Tạ Thù: “Tạ Thừa tướng còn cảm thấy có vấn đề gì chăng?”
“Có.” Tạ Thù đặt công văn xuống bàn, nhìn hắn nói: “Bản tướng muốn thêm một điều kiện, sau này nếu ngoài biên cương lại có thêm bá tính bình dân người Tấn bị binh lính nước Tần bắt giữ hoặc uy hiếp, nước Tần bắt buộc phải bồi thường, nước Tấn cũng có quyền lên án, thậm chí xuất binh.”
Quân Tần giả dối, không phải lần đầu tiên làm loại chuyện như vậy. An Hành hiếm khi lộ ra vẻ ngượng ngùng, nhưng rất nhanh biến mất: “Bản tướng có thể đáp ứng, nhưng bản tướng cũng phải thêm một điều kiện, sau khi nước Tấn và nước Tần ký kết hòa ước, không thể tiếp tục liên minh cùng Thổ Dục Hồn.”
Hóa ra mục đích của bọn chúng là muốn chia rẽ hai nước Tấn và Thổ Dục Hồn. Tạ Thù cười nói: “Điều này cũng không có, chẳng qua là dùng sai từ rồi, phải là sau khi nước Tấn và nước Tần ký kết hòa ước, nếu nước Tần ngang nhiên phá vỡ cam kết cũng không thể bắt nước Tấn ngoan ngoãn tuân theo, ngồi chờ chết phải không?”
An Hành bật cười: “Tạ Thừa tướng cứ đùa, làm gì đến mức độ ngồi chờ chế kia chứ?”
Tạ Thù cười nhưng không nói.
Ký kết hòa ước xong xuôi, sắc trời đã tối muộn, Thừa tướng hai nước cùng đi ra khỏi dịch quán, tới hoàng cung tham gia yến tiệc Hoàng đế ban thưởng.
An Hành lên xe trước liếc mắt nhìn Tạ Thù, không biết vô tình hay cố ý nói: “Nếu Tạ Thừa tướng tới nước Tần, hẳn là càng có nhiều thành tưu.”
Tạ Thù gần như ngay lập tức đáp trả: “Chẳng lẽ An Thừa tướng muốn tặng vị trí Thừa tướng cho bản tướng hay sao?”
An Hành ngẩn ra, tiện đà cười to.
Hoàng đế vẫn luôn đề phòng nước Tần, cũng không có cảm tình với những chuyện liên quan tới An Hành, khi gặp An Hành thì gần như không nói lời nào, đều là An Hành tự nói một mình. Đến buổi yến tiệc lại càng thêm lạnh nhạt, đương nhiên tất cả đều được lấy lý do là sức khỏe vẫn chưa ổn định.
Tạ Thù có ý định cho Thái tử cơ hội, vẫn ra sức nháy mắt với Vương Kính Chi, để hắn phụ giúp Thái tử và An Hành trò chuyện, như vậy có thể khiến trong lòng sứ thần nước Tần có ấn tượng về Hoàng đế nhờ Thái tử, nhận thấy đẳng cấp rõ ràng của Thái tử, không hề có dấu hiệu tranh đấu, cũng là một trong những điểm thể hiện quốc gia yên ổn.
Có Vương Kính Chi trợ giúp, đương nhiên có hiệu quả. An Hành cũng có nghe tới danh tiếng phong lưu của vị này, rất là ngưỡng mộ, thậm chí còn cùng hắn bàn luận huyền học[1].
Tư Mã Đình thấy Tạ Thù và Vương Kính Chi đầu mày cuối mắt liền biết nàng có ý giúp Thái tử, hậm hực lườm nàng vài lần, thuận tiện lầm bầm mắng nàng là đồ gian thần trong lòng một trăm lần.
Tửu lượng của Tạ Thù đã được tôi luyện, nhưng hôm nay Hoàng đế thấy sứ thần là người phương Bắc, đặc biệt cho mang lên rượu mạnh tứ ẩm Tây Vực, nàng bị An Hành mời không ít, đến lúc xuất cung thì đã hơi váng đầu.
Để che dấu tai mắt người khác, Vệ Ngật Chi gọi thị nữ dìu nàng xuất cùng, còn bản thân lại đi theo từ phía xa.
Tiểu cung nữ vô cùng vui sướng, Tạ Thù nửa dựa vào nàng, nàng liền đi đứng khó hăn, xem ra còn say hơn cả Tạ Thù.
Các quan lại dần dần tản đi, đến cửa cung Vệ Ngật Chi lệnh cho tiểu cung nữ lùi đi, tự mình đỡ Tạ Thù đi ra ngoài.
Tạ Thù dựa vào người hắn hỏi: “Sao chàng không việc gì?”
Vệ Ngật Chi cười khẽ: “Ta mà say thì ai tới dìu nàng?”
Tạ Nhiễm đi theo từ phía sau, lạnh lùng nhìn bóng lưng hai người dựa vào nhau, hồi lâu mới động chân bước về phía cửa cung.
Mộc Bạch từ trên xe ngựa phóng tới đây đỡ Tạ Thù, Vệ Ngật Chi đang muốn buông tay, thấy Sở Liên từ bên trong xe ngựa chui ra, liền giữ tay nàng lại.
“Bây giờ Sở tiên sinh lại thành hầu cận bên cạnh nàng à?”
Tạ Thù lắc đầu: “Mấy ngày nay hắn ở tướng phủ thấy tẻ nhạt, ta để hắn theo ta đi loanh quanh, có khi giờ hắn còn chưa được ăn cơm nữa, ta phải về nhanh thôi.”
Thấy nàng quan tâm Sở Liên như vậy, khiến Vệ Ngật Chi càng khó chịu, không chờ Sở Liên tới trước mặt, nói với Mộc Bạch: “Tạ tướng sẽ đi xe cùng bản vương trở về, còn có việc cần bàn bạc.” Nói xong, đỡ Tạ Thù đi về xe ngựa của mình.
Tạ Thù phất tay về phía Mộc Bạch, ra hiệu không sao, quay đầu cố ý ngửi trên người Vệ Ngật Chi một cái, cười nói: “Thật chua.”
Sở Liên thấy hai người lên xe cùng nhau rời đi, hơi giật mình. Hắn luôn không hiểu quan hệ giữa hai người này là gì, giờ thấy hai người thân mật như vậy, trong lúc nhất thời đứng sững người lại.
Mộc Bạch muốn đánh xe theo sau, thấy hắn cứ ngơ ngác đứng như thế, gọi hắn một tiếng, rồi thầm nhủ trong lòng: “Chẳng thông minh lanh lợi gì cả, thế mà còn đòi cướp bát cơm của ta đây. Hừ!”
Trong xe Vệ Ngật Chi không có ai thắp đèn, một mảng tối tăm, lại thêm mùi rượu ngập tràn trên người Tạ Thù lẫn với mùi thơm trên y phục của nàng, mùi vị rất kỳ lạ, xộc vào trong mũi hắn, những suy nghĩ kiều diễm cũng dần dần bị khơi gợi.
Tạ Thù say rượu bị hắn ôm trong lòng, môi hắn áp xuống, nhẹ nhàng ngậm lấy vành tai nàng, bàn tay quấn bên hông cũng không chịu an phận, lần mò vạt áo, đầu ngón tay vuốt nhẹ xương quai xanh của nàng.
Hô hấp của Tạ Thù dần trở nên gấp gáp, mùi rượu càng nồng, mềm người nằm trong lồng ngực hắn, cái tay kia đã lướt qua lớp khăn buộc ngực, lòng bàn tay ấm áp kề sát bên vòng eo của nàng, đai lưng đã cởi, rải rác trong xe, tiếng ngọc bội vang lên, phát ra một tiếng vang nhỏ. Lúc này nàng mới tỉnh táo, đè cái tay không an phận của hắn xuống, thở dốc: “Đang ở trong xe mà.”
Vệ Ngật Chi đưa tay ôm chặt nàng, hôn lên gò má nàng, nhỏ giọng nói: “Chờ sứ thần nước Tần rời đi, chọn ngày cùng ta ra ngoài, ta còn chưa báo đáp nàng đâu.”
Tạ Thù chỉ cảm thấy hắn không có ý tốt, phì cười: “Chàng muốn đền ơn ta chuyện gì?”
“Nàng đưa dược liệu quý tới cho đại ca ta nè, lại giúp Phù Huyền nữa nè, nếu ta không đền ơn nàng, chẳng phải không biết lễ nghi hay sao?”
“Tốt.” Tạ Thù cố ý trêu hắn: “Vậy ta có thể dẫn Sở Liên đi cùng được không?”
Vệ Ngật Chi nhỏ giọng hừ một tiếng: “Nàng nói xem?”
Nàng phì cười: “Ngay cả ân nhân của ta mà cũng ghen, chàng thật đúng là…”
“Nhưng hắn không nghĩ như vậy.”
“Hả?”
“Không có gì.”
Cũng đã sắp cuối năm, dù sao An Hành cũng là Thừa tướng một quốc gia, không thể đợi lâu, mọi việc xong xuôi liền đưa ra lời chào từ biệt. Mấy ngày ở Kiến Khang đã có tuyết rơi rải rác, cũng không gây trở ngại cho việc di chuyển.
An Hành khoác áo khoác lông chồn tía, không có cảm giác khoan thai phú quý, nhưng lại thêm mấy phần khí chất sạch sẽ. Hắn giơ tay chào từ biệt chư vị quan lại nước Tấn, khi nhìn về phía Tạ Thù, trong mắt bao hàm ý cười sâu sắc: “Nếu như có cơ hội, hi vọng Tạ Thừa tướng có thể tới nước Tần làm khách.”
Tạ Thù giơ tay đáp lễ: “Nhất định.”
An Hành nhìn lướt qua Vệ Ngật Chi, mang theo ý cười leo lên xe.
Thị vệ nước Tần mở đường hai bên, đoàn xe chậm rãi chạy về phía cổng thành, mang theo lễ vật Hoàng đế nước Tấn ban tặng, cùng với những cái nhìn tâm đắc về tình hình nước Tấn.
Ra tới đường cái, có dân chúng tranh nhau vây xem, An Hành liếc mắt nhìn qua, ngay lập tức hai bên trái phải có thiếu nữ tung khăn lại đây, bị gió cuốn rơi trên xe hắn. Hắn đưa tay nhặt lên, khẽ mỉm cười nhìn đối phương.
Trong xe, người hầu cận cười nói: “Hai nước giao hảo, bọn họ cũng không còn coi chúng ta là kẻ địch nữa rồi.”
An Hành dùng khăn thong thả lau tay, khóe miệng cười nhạt: “Nhưng ở trong mắt bản tướng, bọn họ mãi mãi chỉ là kẻ địch, nhất là Vệ Ngật Chi. Sẽ có một ngày, vùng đất Giang Nam tươi đẹp này sẽ thuộc về nước Tần chúng ta.”
[1] huyền học (trào lưu triết học duy tâm do Hà Yên, Vương Bật thời Nguỵ Tấn sáng lập bằng cách nhào nặn tư tưởng LãoTrang và tư tưởng Nho gia)