Ngày Tháng Trắc Trở
Chương 65
Tạ Thù kinh ngạc nhìn hắn, theo tầm mắt hắn nhìn về phía đám người kia, tất cả đều tiều tụy nhếch nhác như nhau, nàng cũng không nhìn ra điểm gì khác lạ. Trước mặt nhiều người như vậy, nàng cũng không tiện hỏi hắn đã xảy ra chuyện gì, chỉ lặng lẽ đưa tay kéo kéo ống tay áo hắn.
Vệ Ngật Chi hồi phục tinh thần, chậm rãi ngồi xuống.
An Hành nói: “Vũ Lăng vương vẫn chưa trả lời câu hỏi của bản tướng ư? Như này đã có thể coi là có thành ý chưa?”
Vệ Ngật Chi liếc hắn một cái: “Được rồi, An Thừa tướng có lòng.” Hắn gọi tiểu lại tới, dặn dò thu xếp cho những người này, sau đó hỏi rõ ràng họ tên và quê quán, sau khi ổn thỏa thì đưa trở về quê nhà.
Hơn hai mươi người kia dồn dập quì xuống tạ ân, có người thậm chí còn không nhịn được khóc ầm lên, đám quan lại nước Tấn thấy vậy cũng thổn thức không ngớt.
Tạ Thù cũng rất cảm khái, mặc kệ chuyến này An Hành đi có mục đích gì, dù sao cũng là làm việc tốt.
Hai bên khách sáo đối đáp thêm vài câu, cũng tỏ vẻ hy vọng vào tương lai hữu hảo đầy tươi sáng, sau đó thì cáo từ ra về. An Hành bày tỏ ý kiến muốn mở mang kiến thức về phong thổ Kiến Khang, Tạ Thù liền giao việc này cho Tạ Nhiễm sắp xếp.
Vệ Ngật Chi là người đầu tiên bước ra cửa, cũng không để tâm đến những lời chào hỏi của đám thế gia, Tạ Thù lại thấy rõ, cười ha hả đi ra ngoài cửa, đi theo bóng lưng hắn.
Đã được Vũ Lăng vương dặn dò, nhóm tiểu lại làm việc rất tích cực. Những tù binh kia được chuyển tới mấy chiếc xe ngựa trước, một viên tiểu lại phụ trách chọn người, một tiểu lại khác lại cầm giấy dò hỏi họ tên và quê quán, sau đó liền dựa theo khu vực mà chia mấy người này thành nhiều tốp, lập tức đưa tới trạm dịch thu xếp. Dịch quán bên này sẽ có người chuyên đi xác minh thân phận, trong vòng vài ngày là có thể đưa họ trở về cố hương.
Từng người, từng người đã thu xếp xong, chỉ còn một người đứng yên bất động. Tiểu lại cầm bút chấm vào nghiên mực trong tay đồng liêu hỏi: “Ngươi tên gì? Bao nhiêu tuổi? Nhà ở đâu? Trong nhà còn có người thân nào không?”
Người kia vừa định trả lời thì đột nhiên ho khan một tiếng, một tay bám vào xe ngựa, một tay che miệng, ho dữ dội, quả thật thở không ra hơi.
Một viên tiểu lại khác cầm đèn tiến lên vài bước, cẩn thận soi kỹ hắn, thấy hắn gập người xuống còn ho liên tục, lui về phía sau nói với viên tiểu lại chấp bút: “Người này không phải mắc bệnh truyền nhiễm gì đó chứ? Đừng để lây bệnh cho chúng ta.”
“Không thể nào…” Tiểu lại chấp bút nhíu mày, lui về phía sau hai bước, giọng điệu khó chịu: “Này, nói chuyện đi, đừng có lừ đừ như vậy!”
Tiểu lại cầm đèn lấy tay che miệng và mũi tiến lên đá hắn một cước: “Thật phiền, đã xong chưa?” Người kia khuỵu chân ngồi xuống dất, cuối cùng cũng không còn ho nữa, viên tiểu lại liền hô lên: “Mau lên, báo họ tên, quê quán, xem ra cần phải chuẩn bị riêng cho ngươi một chiếc xe rồi.”
Lời còn chưa dứt, có người từ xa quát: “Ngươi đang làm gì?”
Đám tiểu lại đồng loạt quay đầu, nhìn thấy Vũ Lăng vương từ xa bước nhanh tới, sợ hết hồn, vội vã lui lại.
Vệ Ngật Chi đến trước mặt, giật lấy ngọn đèn trong tay viên tiểu lại nói: “Dẫn những người khác đi trước đi, bản vương sẽ tự thu xếp cho người này.”
Đám tiểu lại không dám nói nhiều, vội vã lệnh đánh xe rời đi.
Vệ Ngật Chi cầm đèn đi tới trước mặt người kia, một tay nâng cánh tay hắn, dìu hắn đứng lên.
Khuôn mặt dưới ánh đèn đã tang thương rất nhiều, không còn nét trẻ trung của thiếu niên oai phong ngày nào, sắc mặt trắng bệch thiếu sinh khí, nhưng một khi đứng thẳng lên, dáng người vẫn kiên cường như xưa, vẫn là một lang quân đội trời đạp đất của nhà họ Vệ.
“Đại ca…”
Người kia nhìn hắn mỉm cười, gật đầu một cái.
Cánh tay cầm đèn của Vệ Ngật Chi thõng xuống, giờ phút này cũng không biết dùng từ gì để miêu tả tâm tình của chính mình.
Là người hắn đã dõi theo từ nhỏ, hắn những mong có thể kiêu ngạo oai hùng như đại ca, đến lúc cho rằng không còn cơ hội gặp lại đại ca thì bất ngờ có một ngày lại đứng trước mặt hắn, nhưng lại là thân phận tù binh, vô cùng nhếch nhác. Hắn thậm chí không dám nhận người thân ngay trước mặt mọi người.
“Ngật Chi, đã mười mấy năm chúng ta không gặp rồi nhỉ?” Vệ Thích Chi đưa tay bóp bóp vai hắn, lại phát hiện đệ đệ yếu ớt ngày nào giờ đã cao hơn cả hắn, không nhịn được nhếch môi.
Vệ Ngật Chi đỡ cánh tay hắn, cổ họng như vướng gì đó, hồi lâu không thốt nên lời.
Tạ Thù đứng từ xa nhìn thấy cảnh này thì rất ngạc nhiên. Phía sau truyền tới tiếng bước chân, nàng quay đầu lại thì thấy Tạ Nhiễm đang cầm đèn đi về phía này, nàng lập tức xoay người trở về, thuận tiện cản hắn: “Đi thôi.”
Tạ Nhiễm tận mắt thấy Vũ Lăng vương đi về hướng này, cho rằng bản thân đã quấy rối một cơ hội gặp gỡ của bọn họ, cười nói: “Sớm biết thế này ta đã không đến, vừa nãy đưa Sở Liên ra là để cho Vũ Lăng vương ăn giấm chua mà thôi, lẽ ra lúc này ngươi nên đi an ủi hắn mới phải.”
Tạ Thù quay đầu nhìn hắn, bỗng nhiên nói: “Ngươi vẫn như vậy, có gì vui chứ?”
Tạ Nhiễm ngẩn người: “Cái gì?”
Tạ Thù thu tầm mắt lại: “Ngươi được tổ phụ giáo dục quá thành công rồi, mọi việc đều hướng về lợi ích của gia tộc, điểm ấy ta vĩnh viễn không sánh được bằng ngươi. Nhưng nếu ngươi không có một phần tình cảm thật lòng, vậy ngươi còn sống thì có gì vui vẻ chứ? Sau này khi ngươi yêu một người nào đó, có phải cũng tính toán chi li từng bước hay không?”
Tạ Nhiễm dừng chân lại, nhìn bóng lưng nàng đi thẳng về phía trước, sợ hãi không thốt nên lời.
Tình cảm thật lòng? Hóa ra nàng và Vũ Lăng vương đã đi đến mức độ này rồi sao?
Sáng sớm ngày hôm sau, tuyết bay đầy trời.
Tạ Thù mặc chỉnh tề mở cửa phòng, phát hiện bên cạnh Mộc Bạch còn có Sở Liên, không khỏi sững sờ: “Sao ngươi lại đến đây?”
Sở Liên cúi thấp đầu: “Tiểu nhân muốn làm chút chuyện gì đó giúp Thừa tướng, nhưng bản thân lại không có sở trường gì khác, chỉ có thể đến hầu hạ Thừa tướng.”
Tạ Thù cười cười: “Ta luôn chân thành ghi nhớ lòng tốt của ngươi, nhưng không cần đâu, cứ để Mộc Bạch làm là được rồi.”
Mộc Bạch ưỡn ngực hiên ngang, liếc Sở Liên một cái, vốn cho rằng đây là người tốt, không ngờ lại muốn tới cướp bát cơm của hắn! Hừ, còn lâu ta mới để cho ngươi thực hiện được ý đồ!
Sở Liên đương nhiên cũng nhận ra ánh mắt ghét bỏ của Mộc Bạch, trong lòng lại băn khoăn, đưa áo choàng đang ôm trong ngực dâng lên: “Vậy tiểu nhân xin cáo từ, đây là áo choàng của Thừa tướng, đa tạ Thừa tướng!”
Mộc Bạch lập tức nhận lấy, biểu lộ công khai chủ quyền thuộc hạ thiếp thân của hắn.
Vừa là bạn tốt thưở ấu thơ, vừa là ân nhân, đương nhiên Tạ Thù không đối xử với hắn như người xa lạ, sợ hắn hiểu lầm, còn an ủi hắn vài câu: “Ngươi không cần bận lòng, cứ yên tâm ở lại nơi này, tất cả mọi chuyện đều đã thu xếp cho n gươi. Nếu như cảm thấy buồn chán thì cứ tới vườn hoa đánh đàn, ta không biết thưởng thức nhưng còn rất nhiều người khác thích nghe, gần đây ta thấy chim trong vườn cũng nhiều hơn một chút đấy.”
Sở Liên không nhịn được khẽ mỉm cười, giương mắt nhìn nàng nói: “Ta cũng chỉ có thể dùng cách này giúp Thừa tướng giải sầu mà thôi, nếu Thừa tướng không chê, sau này tiểu nhân sẽ thường xuyên đánh hai khúc cho Thừa tướng nghe.”
Hổ Nha trước kia vốn là một người tự lực cánh sinh, Tạ Thù đoán hắn quá nửa là không muốn ăn không ngồi rồi trong tướng phủ, liền gật đầu: “Cũng được, ta cũng thuận tiện bồi dưỡng tính nết luôn.”
Tạ Nhiễm từ Lưu Vân hiên tới đây, đi ngang qua sân, nhìn thấy Tạ Thù đứng ngoài cửa phòng nói cười với Sở Liên, sắc mặt lạnh lùng.
Hắn để Sở Liên ra mặt là để kích thích Vũ Lăng vương chứ không phải là cho hắn cơ hội hành động.
“Ngươi ở đây làm gì?”
Sở Liên quay đầu, thấy Tạ Nhiễm sắc mặt hầm hầm, vội vàng hành lễ nói: “Tiểu nhân…”
“Còn chưa cút!!!” Tạ Nhiễm nổi giận đùng đùng cắt ngang lời hắn.
Sở Liên ngẩn người, vội vã xin cáo lui.
Tạ Thù khó chịu: “Đường thúc làm gì vậy? Mới sáng ra dám ngang nhiên hô quát trong viện của ta.”
Vì những lời nói tối qua của nàng khiến Tạ Nhiễm bực bội cả đêm, giọng điệu khó chịu: “Còn không phải vì Thừa tướng sao, ngươi tưởng ta thích quản mấy chuyện vô bổ này lắm hả?”
“Vì muốn tốt cho ta ư?” Tạ Thù cũng bực bội vì giọng điệu này của hắn, mấy ngày nay nàng cũng luôn khó chịu với hành vi của hắn, cười gằn vài tiếng: “Tạ Nhiễm ngươi là hạng người gì chẳng lẽ ta còn không biết hay sao? Nói là vì muốn tốt cho ta, trên thực tế còn không phải vì chính ngươi hay sao?”
Nàng đi ra cửa phòng, dọc theo hành lang từng bước áp sát hắn: “Sau khi trở về từ Ninh Châu, ngươi luôn hành xử quái lạ, can thiệp quá nhiều vào chuyện của ta, rốt cuộc ngươi có ý đồ gì? HẢ?”
Tạ Nhiễm không ngờ nàng đột nhiên trở mặt, vẻ mặt kinh ngạc, bị nàng dồn lui về phía sau, mãi đến khi lưng chạm phải cây cột mới dừng lại: “Ta…”
“Ngươi làm sao?”
Trên mặt Tạ Thù vẫn mang theo ý cười nhưng ánh mắt âm u một mảnh. Sau lưng sắc trời thanh khiết, hoa tuyết tung bay bên ngoài không trung, gương mặt nàng gần trong gang tấc, sáng như trăng cao trên trời.
Trước đây Tạ Nhiễm luôn cảm thấy lòng dạ nàng mềm yếu không thể làm nên đại sự, dù sao cũng có phần coi thường nàng, bây giờ nàng lại giành được quyền chấp chưởng, thỉnh thoảng trong nụ cười hòa hợp kia lại lộ ra vẻ uy nghiêm, mới khiến hắn phát hiện ra tướng mạo của nàng quá xuất sắc, khiến người ta chú ý. Mà giờ phút này trong khoảng cánh gần như vậy, lại khiến hắn cảm thấy bối rối.
Tạ Thù thấy vẻ mặt hắn khó dò như vậy, biết cũng hỏi không được cái gì, hừ một tiếng xoay người quay về phòng.
Tạ Nhiễm vẫn hốt hoảng, dựa lưng vào cột chống một lúc rồi mới xoay người quay về Lưu Vân hiên.
Quang Phúc nãy giờ đứng bên ngoài đều nghe thấy hết mọi động tĩnh, trên đường về cứ đi phía sau hắn an ủi: “Công tử không cần quá để ý, Thừa tướng chắc chắn sẽ biết ngài là vì muốn tốt cho hắn, công tử vẫn nên nhanh chóng đi đón tiếp sứ thần đi ạ.”
Tạ Nhiễm không để ý tới hắn, trở về phòng đóng cửa lại, Quang Phúc muốn đi cùng vào, bỗng nhiên nghe thấy bên trong truyền ra tiếng đập phá đồ đạc, sợ hãi dừng bước chân lại.
Hôm nay Vệ Ngật Chi không vào chầu triều, Tạ Thù đoán có lẽ vì chuyện đại ca hắn trở về.
Sau khi xuất cung đi tới giữa đường, có một gã hầu cản xe ngựa, tự xưng là người của phủ Đại Tư Mã, phụng lệnh của Đại Tư Mã mời Thừa tướng đến nhà cũ của Vệ gia gặp mặt.
Tạ Thù nheo mắt liếc nhìn, nghi ngờ nói: “Phù Huyền đâu?”
“Mấy ngày nay Phù Huyền bị ốm bệnh, không thể đi theo hầu hạ bên người quận vương.”
Tạ Thù thoáng nhớ ra lúc trước Phù Huyền từng nói sau khi cha hắn làm phản đã bị chính An Hành tru diệt, hiểu ra liền nói với Mộc Bạch: “Đi tới nhà cũ của họ Vệ xem sao.”
Trong nhà trước sau vẫn yên tĩnh như cũ, sớm có người hầu chờ ở ngoài cửa, Tạ Thù vừa xuống xe liền được dẫn tới chỗ hậu viện.
Vệ Ngật Chi chỉ khoác một áo bào rộng màu tím nhạt mỏng manh, không hề có vẻ rét lạnh, giống như đã đứng chờ đợi trong vườn từ rất lâu. Nhìn thấy Tạ Thù đến, hắn xua tay cho người hầu lui ra, bước nhanh tới, một chữ cũng chưa nói đã ôm chặt lấy nàng.
Tạ Thù vùi mặt trong lồng ngực hắn, kinh ngạc nói: “Chàng làm sao thế?”
Vệ Ngật Chi hơi dùng sức, ôm lấy nàng quay hai vòng lên, mũi chân Tạ Thù bị nhấc khỏi mặt đất, kinh ngạc thốt lên một tiếng, hắn cười ấm áp, giống như đang vô cùng vui sướng.
“Rốt cuộc chàng làm sao vậy?” Sau khi đứng vững, Tạ Thù vịn cánh tay hắn hỏi.
“Đại ca ta đã trở về.”
Cho dù đã biết đáp án nhưng tận mắt trông thấy hắn vui vẻ tới mức này, Tạ Thù vẫn cảm thấy mừng thay cho hắn: “Đúng là việc vui, ta đoán Tương phu nhân chắc chắn vui mừng tột độ.”
Vệ Ngật Chi đưa tay vuốt ve sống mũi nàng: “Tối qua nàng đến nhìn lén rồi đúng không? Ta thoáng nhìn thấy bóng nàng, thảo nào nàng không hề ngạc nhiên chút nào.”
“Ai nói ta không ngạc nhiên chứ?” Tạ Thù ôm lấy cổ hắn, hôn nhẹ lên má hắn: “Chúc mừng chàng.”
Vệ Ngật Chi cười cười giơ bên má còn lại ra: “Vậy chúc mừng cả bên này nữa đi.”
“Hừ!” Tạ Thù nghiêng người cắn vào má hắn một cái.
Vệ Ngật Chi ôm mặt rên khẽ một tiếng, vừa định nói chuyện thì Tạ Thù đã đẩy hắn ra.
Một người hầu bước nhanh tới nói mời Vệ Ngật Chi về phủ Đại Tư Mã. Vốn Tương phu nhân vì quá vui mừng trước sự trở về của người con cả, đêm qua nhận được tin đã lăn ra ngất xỉu, sáng nay mới tỉnh lại, gã hầu tới bẩm báo cũng vì việc này.
Vệ Ngật Chi bảo hắn lui ra, kéo tay Tạ Thù nói: “Đại ca ta đã chịu không ít cực khổ, thân thể ốm yếu, đang phải điều dưỡng, qua mấy ngày nữa huynh ấy khỏe lên ta sẽ dẫn nàng đi gặp huynh ấy.”
“Được rồi, mau về thôi.” Tạ Thù chỉ chỉ gò má hắn, cười nói: “Ra ngoài gặp người nhớ phải cẩn thận, vẫn còn dấu răng đó nha.”
Vệ Ngật Chi dở khóc dở cười.
Hôm nay trong phủ Đại Tư Mã bận bịu không ngớt, mọi người đều đã biết tin đại công tử hồi phủ, vừa kinh ngạc vừa vui mừng.
Vệ Thích Chi đã rửa mặt sạch sẽ, dựa vào thành giường, không còn dáng vẻ nhếch nhạc, ngược lại còn toát ra vẻ thanh thuần văn nhã tuấn tú.
Đại phu ngồi bên cạnh bắt mạch cho hắn, Tương phu nhân thì đứng ngồi không yên, cứ đi đi lại lại bên cạnh, khi thì lo lắng nhìn đại phu, khi thì nhìn Vệ Thích Chi, vẫn còn đang nghi hoặc không biết mình có đang nằm mơ hay không.
Lúc Vệ Ngật Chi đi vào, một tay che mặt.
Tương phu nhân quay đầu nhìn thấy, nghi ngờ hỏi: “Con làm sao vậy?”
Vệ Ngật Chi cười cười: “Đau răng ạ.”
Vệ Ngật Chi hồi phục tinh thần, chậm rãi ngồi xuống.
An Hành nói: “Vũ Lăng vương vẫn chưa trả lời câu hỏi của bản tướng ư? Như này đã có thể coi là có thành ý chưa?”
Vệ Ngật Chi liếc hắn một cái: “Được rồi, An Thừa tướng có lòng.” Hắn gọi tiểu lại tới, dặn dò thu xếp cho những người này, sau đó hỏi rõ ràng họ tên và quê quán, sau khi ổn thỏa thì đưa trở về quê nhà.
Hơn hai mươi người kia dồn dập quì xuống tạ ân, có người thậm chí còn không nhịn được khóc ầm lên, đám quan lại nước Tấn thấy vậy cũng thổn thức không ngớt.
Tạ Thù cũng rất cảm khái, mặc kệ chuyến này An Hành đi có mục đích gì, dù sao cũng là làm việc tốt.
Hai bên khách sáo đối đáp thêm vài câu, cũng tỏ vẻ hy vọng vào tương lai hữu hảo đầy tươi sáng, sau đó thì cáo từ ra về. An Hành bày tỏ ý kiến muốn mở mang kiến thức về phong thổ Kiến Khang, Tạ Thù liền giao việc này cho Tạ Nhiễm sắp xếp.
Vệ Ngật Chi là người đầu tiên bước ra cửa, cũng không để tâm đến những lời chào hỏi của đám thế gia, Tạ Thù lại thấy rõ, cười ha hả đi ra ngoài cửa, đi theo bóng lưng hắn.
Đã được Vũ Lăng vương dặn dò, nhóm tiểu lại làm việc rất tích cực. Những tù binh kia được chuyển tới mấy chiếc xe ngựa trước, một viên tiểu lại phụ trách chọn người, một tiểu lại khác lại cầm giấy dò hỏi họ tên và quê quán, sau đó liền dựa theo khu vực mà chia mấy người này thành nhiều tốp, lập tức đưa tới trạm dịch thu xếp. Dịch quán bên này sẽ có người chuyên đi xác minh thân phận, trong vòng vài ngày là có thể đưa họ trở về cố hương.
Từng người, từng người đã thu xếp xong, chỉ còn một người đứng yên bất động. Tiểu lại cầm bút chấm vào nghiên mực trong tay đồng liêu hỏi: “Ngươi tên gì? Bao nhiêu tuổi? Nhà ở đâu? Trong nhà còn có người thân nào không?”
Người kia vừa định trả lời thì đột nhiên ho khan một tiếng, một tay bám vào xe ngựa, một tay che miệng, ho dữ dội, quả thật thở không ra hơi.
Một viên tiểu lại khác cầm đèn tiến lên vài bước, cẩn thận soi kỹ hắn, thấy hắn gập người xuống còn ho liên tục, lui về phía sau nói với viên tiểu lại chấp bút: “Người này không phải mắc bệnh truyền nhiễm gì đó chứ? Đừng để lây bệnh cho chúng ta.”
“Không thể nào…” Tiểu lại chấp bút nhíu mày, lui về phía sau hai bước, giọng điệu khó chịu: “Này, nói chuyện đi, đừng có lừ đừ như vậy!”
Tiểu lại cầm đèn lấy tay che miệng và mũi tiến lên đá hắn một cước: “Thật phiền, đã xong chưa?” Người kia khuỵu chân ngồi xuống dất, cuối cùng cũng không còn ho nữa, viên tiểu lại liền hô lên: “Mau lên, báo họ tên, quê quán, xem ra cần phải chuẩn bị riêng cho ngươi một chiếc xe rồi.”
Lời còn chưa dứt, có người từ xa quát: “Ngươi đang làm gì?”
Đám tiểu lại đồng loạt quay đầu, nhìn thấy Vũ Lăng vương từ xa bước nhanh tới, sợ hết hồn, vội vã lui lại.
Vệ Ngật Chi đến trước mặt, giật lấy ngọn đèn trong tay viên tiểu lại nói: “Dẫn những người khác đi trước đi, bản vương sẽ tự thu xếp cho người này.”
Đám tiểu lại không dám nói nhiều, vội vã lệnh đánh xe rời đi.
Vệ Ngật Chi cầm đèn đi tới trước mặt người kia, một tay nâng cánh tay hắn, dìu hắn đứng lên.
Khuôn mặt dưới ánh đèn đã tang thương rất nhiều, không còn nét trẻ trung của thiếu niên oai phong ngày nào, sắc mặt trắng bệch thiếu sinh khí, nhưng một khi đứng thẳng lên, dáng người vẫn kiên cường như xưa, vẫn là một lang quân đội trời đạp đất của nhà họ Vệ.
“Đại ca…”
Người kia nhìn hắn mỉm cười, gật đầu một cái.
Cánh tay cầm đèn của Vệ Ngật Chi thõng xuống, giờ phút này cũng không biết dùng từ gì để miêu tả tâm tình của chính mình.
Là người hắn đã dõi theo từ nhỏ, hắn những mong có thể kiêu ngạo oai hùng như đại ca, đến lúc cho rằng không còn cơ hội gặp lại đại ca thì bất ngờ có một ngày lại đứng trước mặt hắn, nhưng lại là thân phận tù binh, vô cùng nhếch nhác. Hắn thậm chí không dám nhận người thân ngay trước mặt mọi người.
“Ngật Chi, đã mười mấy năm chúng ta không gặp rồi nhỉ?” Vệ Thích Chi đưa tay bóp bóp vai hắn, lại phát hiện đệ đệ yếu ớt ngày nào giờ đã cao hơn cả hắn, không nhịn được nhếch môi.
Vệ Ngật Chi đỡ cánh tay hắn, cổ họng như vướng gì đó, hồi lâu không thốt nên lời.
Tạ Thù đứng từ xa nhìn thấy cảnh này thì rất ngạc nhiên. Phía sau truyền tới tiếng bước chân, nàng quay đầu lại thì thấy Tạ Nhiễm đang cầm đèn đi về phía này, nàng lập tức xoay người trở về, thuận tiện cản hắn: “Đi thôi.”
Tạ Nhiễm tận mắt thấy Vũ Lăng vương đi về hướng này, cho rằng bản thân đã quấy rối một cơ hội gặp gỡ của bọn họ, cười nói: “Sớm biết thế này ta đã không đến, vừa nãy đưa Sở Liên ra là để cho Vũ Lăng vương ăn giấm chua mà thôi, lẽ ra lúc này ngươi nên đi an ủi hắn mới phải.”
Tạ Thù quay đầu nhìn hắn, bỗng nhiên nói: “Ngươi vẫn như vậy, có gì vui chứ?”
Tạ Nhiễm ngẩn người: “Cái gì?”
Tạ Thù thu tầm mắt lại: “Ngươi được tổ phụ giáo dục quá thành công rồi, mọi việc đều hướng về lợi ích của gia tộc, điểm ấy ta vĩnh viễn không sánh được bằng ngươi. Nhưng nếu ngươi không có một phần tình cảm thật lòng, vậy ngươi còn sống thì có gì vui vẻ chứ? Sau này khi ngươi yêu một người nào đó, có phải cũng tính toán chi li từng bước hay không?”
Tạ Nhiễm dừng chân lại, nhìn bóng lưng nàng đi thẳng về phía trước, sợ hãi không thốt nên lời.
Tình cảm thật lòng? Hóa ra nàng và Vũ Lăng vương đã đi đến mức độ này rồi sao?
Sáng sớm ngày hôm sau, tuyết bay đầy trời.
Tạ Thù mặc chỉnh tề mở cửa phòng, phát hiện bên cạnh Mộc Bạch còn có Sở Liên, không khỏi sững sờ: “Sao ngươi lại đến đây?”
Sở Liên cúi thấp đầu: “Tiểu nhân muốn làm chút chuyện gì đó giúp Thừa tướng, nhưng bản thân lại không có sở trường gì khác, chỉ có thể đến hầu hạ Thừa tướng.”
Tạ Thù cười cười: “Ta luôn chân thành ghi nhớ lòng tốt của ngươi, nhưng không cần đâu, cứ để Mộc Bạch làm là được rồi.”
Mộc Bạch ưỡn ngực hiên ngang, liếc Sở Liên một cái, vốn cho rằng đây là người tốt, không ngờ lại muốn tới cướp bát cơm của hắn! Hừ, còn lâu ta mới để cho ngươi thực hiện được ý đồ!
Sở Liên đương nhiên cũng nhận ra ánh mắt ghét bỏ của Mộc Bạch, trong lòng lại băn khoăn, đưa áo choàng đang ôm trong ngực dâng lên: “Vậy tiểu nhân xin cáo từ, đây là áo choàng của Thừa tướng, đa tạ Thừa tướng!”
Mộc Bạch lập tức nhận lấy, biểu lộ công khai chủ quyền thuộc hạ thiếp thân của hắn.
Vừa là bạn tốt thưở ấu thơ, vừa là ân nhân, đương nhiên Tạ Thù không đối xử với hắn như người xa lạ, sợ hắn hiểu lầm, còn an ủi hắn vài câu: “Ngươi không cần bận lòng, cứ yên tâm ở lại nơi này, tất cả mọi chuyện đều đã thu xếp cho n gươi. Nếu như cảm thấy buồn chán thì cứ tới vườn hoa đánh đàn, ta không biết thưởng thức nhưng còn rất nhiều người khác thích nghe, gần đây ta thấy chim trong vườn cũng nhiều hơn một chút đấy.”
Sở Liên không nhịn được khẽ mỉm cười, giương mắt nhìn nàng nói: “Ta cũng chỉ có thể dùng cách này giúp Thừa tướng giải sầu mà thôi, nếu Thừa tướng không chê, sau này tiểu nhân sẽ thường xuyên đánh hai khúc cho Thừa tướng nghe.”
Hổ Nha trước kia vốn là một người tự lực cánh sinh, Tạ Thù đoán hắn quá nửa là không muốn ăn không ngồi rồi trong tướng phủ, liền gật đầu: “Cũng được, ta cũng thuận tiện bồi dưỡng tính nết luôn.”
Tạ Nhiễm từ Lưu Vân hiên tới đây, đi ngang qua sân, nhìn thấy Tạ Thù đứng ngoài cửa phòng nói cười với Sở Liên, sắc mặt lạnh lùng.
Hắn để Sở Liên ra mặt là để kích thích Vũ Lăng vương chứ không phải là cho hắn cơ hội hành động.
“Ngươi ở đây làm gì?”
Sở Liên quay đầu, thấy Tạ Nhiễm sắc mặt hầm hầm, vội vàng hành lễ nói: “Tiểu nhân…”
“Còn chưa cút!!!” Tạ Nhiễm nổi giận đùng đùng cắt ngang lời hắn.
Sở Liên ngẩn người, vội vã xin cáo lui.
Tạ Thù khó chịu: “Đường thúc làm gì vậy? Mới sáng ra dám ngang nhiên hô quát trong viện của ta.”
Vì những lời nói tối qua của nàng khiến Tạ Nhiễm bực bội cả đêm, giọng điệu khó chịu: “Còn không phải vì Thừa tướng sao, ngươi tưởng ta thích quản mấy chuyện vô bổ này lắm hả?”
“Vì muốn tốt cho ta ư?” Tạ Thù cũng bực bội vì giọng điệu này của hắn, mấy ngày nay nàng cũng luôn khó chịu với hành vi của hắn, cười gằn vài tiếng: “Tạ Nhiễm ngươi là hạng người gì chẳng lẽ ta còn không biết hay sao? Nói là vì muốn tốt cho ta, trên thực tế còn không phải vì chính ngươi hay sao?”
Nàng đi ra cửa phòng, dọc theo hành lang từng bước áp sát hắn: “Sau khi trở về từ Ninh Châu, ngươi luôn hành xử quái lạ, can thiệp quá nhiều vào chuyện của ta, rốt cuộc ngươi có ý đồ gì? HẢ?”
Tạ Nhiễm không ngờ nàng đột nhiên trở mặt, vẻ mặt kinh ngạc, bị nàng dồn lui về phía sau, mãi đến khi lưng chạm phải cây cột mới dừng lại: “Ta…”
“Ngươi làm sao?”
Trên mặt Tạ Thù vẫn mang theo ý cười nhưng ánh mắt âm u một mảnh. Sau lưng sắc trời thanh khiết, hoa tuyết tung bay bên ngoài không trung, gương mặt nàng gần trong gang tấc, sáng như trăng cao trên trời.
Trước đây Tạ Nhiễm luôn cảm thấy lòng dạ nàng mềm yếu không thể làm nên đại sự, dù sao cũng có phần coi thường nàng, bây giờ nàng lại giành được quyền chấp chưởng, thỉnh thoảng trong nụ cười hòa hợp kia lại lộ ra vẻ uy nghiêm, mới khiến hắn phát hiện ra tướng mạo của nàng quá xuất sắc, khiến người ta chú ý. Mà giờ phút này trong khoảng cánh gần như vậy, lại khiến hắn cảm thấy bối rối.
Tạ Thù thấy vẻ mặt hắn khó dò như vậy, biết cũng hỏi không được cái gì, hừ một tiếng xoay người quay về phòng.
Tạ Nhiễm vẫn hốt hoảng, dựa lưng vào cột chống một lúc rồi mới xoay người quay về Lưu Vân hiên.
Quang Phúc nãy giờ đứng bên ngoài đều nghe thấy hết mọi động tĩnh, trên đường về cứ đi phía sau hắn an ủi: “Công tử không cần quá để ý, Thừa tướng chắc chắn sẽ biết ngài là vì muốn tốt cho hắn, công tử vẫn nên nhanh chóng đi đón tiếp sứ thần đi ạ.”
Tạ Nhiễm không để ý tới hắn, trở về phòng đóng cửa lại, Quang Phúc muốn đi cùng vào, bỗng nhiên nghe thấy bên trong truyền ra tiếng đập phá đồ đạc, sợ hãi dừng bước chân lại.
Hôm nay Vệ Ngật Chi không vào chầu triều, Tạ Thù đoán có lẽ vì chuyện đại ca hắn trở về.
Sau khi xuất cung đi tới giữa đường, có một gã hầu cản xe ngựa, tự xưng là người của phủ Đại Tư Mã, phụng lệnh của Đại Tư Mã mời Thừa tướng đến nhà cũ của Vệ gia gặp mặt.
Tạ Thù nheo mắt liếc nhìn, nghi ngờ nói: “Phù Huyền đâu?”
“Mấy ngày nay Phù Huyền bị ốm bệnh, không thể đi theo hầu hạ bên người quận vương.”
Tạ Thù thoáng nhớ ra lúc trước Phù Huyền từng nói sau khi cha hắn làm phản đã bị chính An Hành tru diệt, hiểu ra liền nói với Mộc Bạch: “Đi tới nhà cũ của họ Vệ xem sao.”
Trong nhà trước sau vẫn yên tĩnh như cũ, sớm có người hầu chờ ở ngoài cửa, Tạ Thù vừa xuống xe liền được dẫn tới chỗ hậu viện.
Vệ Ngật Chi chỉ khoác một áo bào rộng màu tím nhạt mỏng manh, không hề có vẻ rét lạnh, giống như đã đứng chờ đợi trong vườn từ rất lâu. Nhìn thấy Tạ Thù đến, hắn xua tay cho người hầu lui ra, bước nhanh tới, một chữ cũng chưa nói đã ôm chặt lấy nàng.
Tạ Thù vùi mặt trong lồng ngực hắn, kinh ngạc nói: “Chàng làm sao thế?”
Vệ Ngật Chi hơi dùng sức, ôm lấy nàng quay hai vòng lên, mũi chân Tạ Thù bị nhấc khỏi mặt đất, kinh ngạc thốt lên một tiếng, hắn cười ấm áp, giống như đang vô cùng vui sướng.
“Rốt cuộc chàng làm sao vậy?” Sau khi đứng vững, Tạ Thù vịn cánh tay hắn hỏi.
“Đại ca ta đã trở về.”
Cho dù đã biết đáp án nhưng tận mắt trông thấy hắn vui vẻ tới mức này, Tạ Thù vẫn cảm thấy mừng thay cho hắn: “Đúng là việc vui, ta đoán Tương phu nhân chắc chắn vui mừng tột độ.”
Vệ Ngật Chi đưa tay vuốt ve sống mũi nàng: “Tối qua nàng đến nhìn lén rồi đúng không? Ta thoáng nhìn thấy bóng nàng, thảo nào nàng không hề ngạc nhiên chút nào.”
“Ai nói ta không ngạc nhiên chứ?” Tạ Thù ôm lấy cổ hắn, hôn nhẹ lên má hắn: “Chúc mừng chàng.”
Vệ Ngật Chi cười cười giơ bên má còn lại ra: “Vậy chúc mừng cả bên này nữa đi.”
“Hừ!” Tạ Thù nghiêng người cắn vào má hắn một cái.
Vệ Ngật Chi ôm mặt rên khẽ một tiếng, vừa định nói chuyện thì Tạ Thù đã đẩy hắn ra.
Một người hầu bước nhanh tới nói mời Vệ Ngật Chi về phủ Đại Tư Mã. Vốn Tương phu nhân vì quá vui mừng trước sự trở về của người con cả, đêm qua nhận được tin đã lăn ra ngất xỉu, sáng nay mới tỉnh lại, gã hầu tới bẩm báo cũng vì việc này.
Vệ Ngật Chi bảo hắn lui ra, kéo tay Tạ Thù nói: “Đại ca ta đã chịu không ít cực khổ, thân thể ốm yếu, đang phải điều dưỡng, qua mấy ngày nữa huynh ấy khỏe lên ta sẽ dẫn nàng đi gặp huynh ấy.”
“Được rồi, mau về thôi.” Tạ Thù chỉ chỉ gò má hắn, cười nói: “Ra ngoài gặp người nhớ phải cẩn thận, vẫn còn dấu răng đó nha.”
Vệ Ngật Chi dở khóc dở cười.
Hôm nay trong phủ Đại Tư Mã bận bịu không ngớt, mọi người đều đã biết tin đại công tử hồi phủ, vừa kinh ngạc vừa vui mừng.
Vệ Thích Chi đã rửa mặt sạch sẽ, dựa vào thành giường, không còn dáng vẻ nhếch nhạc, ngược lại còn toát ra vẻ thanh thuần văn nhã tuấn tú.
Đại phu ngồi bên cạnh bắt mạch cho hắn, Tương phu nhân thì đứng ngồi không yên, cứ đi đi lại lại bên cạnh, khi thì lo lắng nhìn đại phu, khi thì nhìn Vệ Thích Chi, vẫn còn đang nghi hoặc không biết mình có đang nằm mơ hay không.
Lúc Vệ Ngật Chi đi vào, một tay che mặt.
Tương phu nhân quay đầu nhìn thấy, nghi ngờ hỏi: “Con làm sao vậy?”
Vệ Ngật Chi cười cười: “Đau răng ạ.”