Ngày Tháng Trắc Trở
Chương 46
Thực ra hôm nay Vệ Ngật Chi cố ý đến chậm. Mỗi ngày đều đúng giờ đồng hành, dễ hình thành thói quen, bỗng nhiên thứ đã quen thuộc lại thay đổi, Tạ Thù sẽ không kịp thích ứng.
Nhưng hắn lại thản nhiên như không, thay thuốc cho Tạ Thù xong liền ngồi lật mấy khúc phổ kia ra xem, làm như không phát hiện ra sự khó chịu của nàng.
Xem qua một lượt, hắn cầm một cuốn trong đó hỏi Tạ Thù: “Khúc phổ này do một người tên Tạ Côn sáng tác, là thế nào với nàng?”
Tạ Thù ngẩn người: “Là gia phụ.”
“Ồ? Không ngờ lệnh tôn lại am hiểu âm luật tới vậy.” Hắn chỉ vào một đoạn đặc sắc trong đó muốn Tạ Thù xem thì thấy ánh mắt của nàng nên ngừng lại: “Quên đi.”
Tạ Thù bĩu môi: “Lúc ta về Tạ phủ thì ông ấy đã sa vào con đường mê muội cầu tiên, mãi đến khi ông ấy tạ thế cũng chỉ gặp qua một lần, cho nên cũng không hiểu gì về ông ấy.”
Vệ Ngật Chi lại cẩn thận lật vài trang, ngẩng đầu lên nói: “Chỉ nhìn một khúc phổ này cũng đã thấy lệnh tôn không phải người lạnh lùng như nàng nói.”
“Hừ, mấy khúc nhạc đó có thể nói lên điều gì chứ.”
Vệ Ngật Chi cười cười lắc đầu: “Nghe tiếng đàn mới biết nhã ý.”
Tạ Thù không để tâm lắm.
Lúc lâm triều, Tạ Nguyên đi ra dâng sớ tố cáo Tạ Minh Hạ, nói ông ta lợi dụng chức Tư Đồ để sử dụng quân lương Từ Châu.
Lần này cả triều văn võ đều nhìn ra sự tranh đấu nội bộ trong nhà họ Tạ ngày càng có dấu hiệu nghiêm trọng, mỗi người đều âm thầm mừng rỡ, chỉ chờ ngày Tạ gia sụp đổ thì mình có cơ hội đi lên. Ngay cả những gia tộc trước đây đi theo Tạ gia nay cũng dồn dập đổi chiều gió, tất cả đều ở phái trung lập, mặc hai phe tấn công để làm ngư ông đắc lợi.
Hoàng đế áp chế niềm vui hân hoan, hỏi Tạ Nguyên: “Có chứng cứ gì không?”
Tạ Nguyên lộ vẻ do dự: “Chuyện này… vi thần còn đang điều tra.”
Tạ Minh Hạ vừa nghe liền nổi giận đùng đùng, ra khỏi hàng nói: “Bệ hạ, Tạ Nguyên không có chứng cứ đã tố cáo lão thần, rõ ràng là có ý hãm hại!”
Tạ Tuấn cũng nói: “Hắn chỉ là một tiểu lại ở Độ Chi tào, làm gì có năng lực lo chuyện Ngự Sử đài, còn không tra được tội chứng của Thừa tướng đã đi vu oan lung tung!”
“Đúng thế!” Không ít người nhà họ Tạ đồng thanh hưởng ứng.
Hoàng đế cũng cảm thấy Tạ Nguyên này làm việc không chắc chắn, chứng cứ còn chưa có mà đã dâng sớ rồi, như thế làm sao cáo buộc được.
“Đã như vậy, Tạ Ngự sử vẫn nên điều tra thêm chứng cứ rồi nói sau, tránh trách oan trung thần.”
“Vi thần tuân chỉ.” Tạ Nguyên bất mãn lui về, lặng lẽ ngẩng liếc mắt nhìn Tạ Thù, người phía sau khẽ gật đầu.
Lúc bãi triều, Tạ Minh Hạ vô cùng tức giận, quả nhiên gã Tạ Nguyên này lại đi tố cáo ông ta.
Tạ Tuấn đứng sau lưng ông ta, không cam lòng nói: “Vừa rồi khi tất cả mọi người đều ủng hộ phụ thân thì thúc phụ chỉ phụ họa tượng trưng, quả nhiên là có lòng dạ khác.”
Tạ Minh Hạ nhìn chằm chằm bóng lưng Tạ Minh Chương rời đi, hừ lạnh một tiếng: “Đây là hắn ép ta ra tay, đừng có trách ta.”
Đêm đó, Tạ Vận bị gọi tới Tư Đồ phủ.
Tạ Minh Hạ ra lệnh: “Ngươi dẫn người đi mượn binh mã chỗ Tạ Minh Chương, nói rằng ta muốn hợp lực lượng hai phủ để đối phó Thừa tướng, chờ khi nhân mã trong phủ hắn đều điều ra ngoài hết thì ngươi giam lỏng hắn cho ta.”
Tạ Vận do dự: “Tư Đồ đại nhân chắc chưa biết, lần trước khi đối phó Thừa tướng đã lén lút điều động cấm quân khiến bệ hạ hoài nghi, lần này tuyệt đối không thể dùng cấm quân nữa.”
Tạ Minh Hạ cau mày: “Nói cũng phải, vậy ngươi mang nhân mã quý phủ ta đi, Tạ Minh Chương sẽ càng thêm tin tưởng.”
Tạ Vận vâng mệnh đi ra.
Tạ Minh Chương nghe nói ca ca muốn mượn binh mã của mình để đối phó Thừa tướng, tuy cảm thấy hơi đột ngột nhưng vẫn giao binh mã ra.
Tạ Vân thu hồi binh mã hai phủ, có tới mấy trăm người, nhưng so với số lượng hắn ước tính thì ít hơn nhiều. Xem ra hai con cáo già này đều rất cẩn thận, đặc biệt là Tạ Minh Hạ, vốn là chưa đủ tin tưởng hắn.
Hắn dẫn đội binh mã này âm thầm đến gần tướng phủ mai phục, sau đó chọn mấy người đầu lĩnh, giả vờ nói muốn thương lượng kế hoạch hành động với bọn họ.
Mấy người đó theo Tạ Vận tới chỗ tội bàn bạc, cuối cùng cũng không trở ra.
Nơi đó sớm đã có nhân mã tướng phủ chờ sẵn.
Tạ Vận trở về địa điểm mai phục, giơ cao cây đuốc lên nói với mọi người: “Các vị đều là binh mã trong phủ Tạ gia, đối phó với tộc trưởng Tạ gia là đại nghịch bất đạo. Hiện giờ mấy gã đầu lĩnh đã bị bản đô úy chém giết, nếu như nguyện ý phục vụ vì Thừa tướng thì có thể tiếp tục ở lại Tạ gia, nếu ai có ý phản kháng, chém chết không tha!”
Đám đầu lĩnh đều là những kẻ vô cùng trung thành với chủ nhân, mà những người còn lại theo ai chẳng được, thực ra cũng chỉ vì đi kiếm cơm dưới bóng người khác mà thôi.
Mộc Bạch dẫn theo binh mã tướng phủ bao vây mấy trăm con người này, tất cả đều dồn dập giao nộp vũ khí, quỳ xuống đất xin hàng.
Bên trong Túy Mã các, Tạ Nhiễm một tay cầm nến, một tay lật xem tội chứng mà Tạ Minh Hạ chuẩn bị để đối phó Tạ Minh Chương, vừa xem vừa lắc đầu chép miệng: “Kinh khủng, quá kinh khủng…” Cảm khái xong, hắn lại đặt đồ về vị trí cũ, thổi tắt nến đi ra cửa.
Quang Phúc đợi sẵn bên ngoài nói: “Công tử, không có ai tới, hôm nay trong các vô cùng yên tĩnh, Tư Đồ đại nhân cũng đã về Tư Đồ phủ, không hề tới đây.”
Tạ Nhiễm gật gù, vuốt lại vạt áo: “Đi báo với Thừa tướng, có thể chuẩn bị đông tế được rồi.”
Chẳng mấy chốc trời đã hửng sáng, Tạ Vận trở về chỗ Tạ Minh Hạ phục mệnh, nói Tạ Minh Chương đã bị giam lỏng, chờ ông ta xử lý.
“Chờ ta sắp xếp người thích hợp tiếp nhận chức quan của hắn thì để hắn yên tâm ở trong phủ dưỡng lão đi.” Tạ Minh Hạ cười lạnh, dặn dò người hầu chuẩn bị vào triều.
Lúc này có gã hầu đưa thiếp mời tới: “Đại nhân, tướng phủ gửi tới.”
Tạ Minh Hạ nhận lấy mở ra, ánh mắt sáng ngời.
Tạ Thù còn nói bản thân mất đi quyền lực triều chính, không còn mặt mũi đối diện với tổ tiên, muốn nhân ngày đông tế mời các chư vị trưởng bối chọn một tộc trưởng khác.
Đây quả là một cơ hội tốt, nếu như ông ta có thể làm tộc trưởng, vậy muốn làm Thừa tướng lại càng dễ dàng hơn.
Đông tế là ngày cũng bái tổ tiên, Hoàng đế miễn lâm triề, trời vừa sáng liền dẫn bách quan đi Thái miếu tế bái.
Đối mặt với liệt tổ liệt tông, Hoàng đế vô cùng xúc động, cảm xúc dâng trào, vô cùng mãnh liệt.
Tạ gia sắp sụp đổ, quyền lực triều chính rốt cuộc cũng trở lại tay trẫm, lần này nhất định phải làm nên chuyện lớn!
Tạ Thù nhìn Hoàng đế ửng hồng gò má, lặng lẽ không nói gì.
Tế tự xong xuôi, Hoàng đế bãi giá hồi cung, bách quan cũng dồn dập rời đi.
Tạ Thù biết điều cúi thấp đầu đi ra ngoài, không như ngày xưa ngẩng cao đầu mà bước đi khí thế, cung nữ và hoạn quan ven đường đều dùng ánh mắt thương cảm nhìn nàng.
Tướng mạo đẹp quả nhiên rất có lợi, cho dù giờ nàng ở thế yếu nhưng người xung quanh rất hiếm người thấy nàng gặp nạn mà thừa cơ hãm hại.
Bùi Duẫn trước kia còn ấm ức khôn nguôi nhưng vẫn vọt tới, kết quả Tạ Thù vừa ngẩng đầu lộ vẻ mặt u buồn liền khiến hắn mê mẩn đến thất điên bát đảo, cuối cùng chẳng nói được nên lời, ôm mũi bỏ chạy.
Chỉ một lát nữa là đi tới đường thành, phía sau bỗng có người kêu: “Đây không phải là Thừa tướng hay sao, đi nhanh như thế làm gì?”
Tạ Thù dừng bước, xoay người, Tư Mã Đình mũ vàng áo gấm, chầm chậm mà tới.
“Tham kiến điện hạ.”
‘Ây dà, quả nhiên khác hẳn trước đây, giờ hành lễ cũng giống thật ba phần rồi đó.” Tư Mã Đình đi vòng quanh nàng hai vòng: “Nghe nói bây giờ trên triều ngươi chỉ có thể nghe chứ không thể nói, thế nào, cảm giác ra sao?”
Tạ Thù thở dài: “Tiếc rằng điện hạ không thể cùng Thái tử điện vào triều, nếu không đã có thể tận mắt trông thấy cảnh đó rồi.”
Tư Mã Đình trừng mắt: “Ngươi có ý gì? Dám chê cười ta!”
“Thần không dám.” Tạ Thù trả lời qua loa một câu rồi định cáo từ rời đi, hôm nay có chuyện trọng đại phải làm, không thể trì hoãn.
“Đứng lại!” Tư Mã Đình ghét nhất chính là thái độ này của Tạ Thù, không ngờ bây giờ nàng không còn quyền thế mà vẫn dám lớn lối như vậy, đưa tay kéo nàng lại.
Vết thương trên tay nàng còn chưa lành, bị kéo mạnh như vậy, đau đến mức rên thành tiếng, vết thương vừa liền nay lại nứt ra, máu nhanh chóng thấm ướt bả vai.
“Ngươi…” Tư Mã Đình kinh ngạc nhìn nàng. “Ngươi bị thương à?”
“Chỉ là vết thương nhỏ, đa tạ điện hạ quan tâm, vi thần xin cáo lui.”
Tư Mã Đình xông lên vài bước ngăn nàng lại, ho khan một tiếng: “Ta cũng không phải là người không biết lý lẽ, nếu không phải lúc nào ngươi cũng không coi ai ra gì thì ta cũng không kéo ngươi như vậy.” Nói xong, lại cao giọng phân phó: “Mời Thừa tướng hồi cung, truyền ngự y tới cung của ta chờ sẵn.”
Tạ Thù vội nói: “Vi thần chỉ có vết thương nhỏ, có thể tự mình xử lý, không phiền đệ hạ nhọc lòng.”
“Nói lắm lời vậy, ngươi vẫn còn đang chảy máu kia kìa!” Tư Mã Đình không nói nhiều liền gọi người tới dìu nàng.
Tạ Thù bị hai bên trái phải xông tới đỡ, khẽ xiết tay một cung nữ trong số đó, thấp giọng nhắc tên “Mộc Bạch”, cung nữ kia đỏ mặt âm thầm đi truyền tin cho nàng.
Mộc Bạch chờ mãi không thấy Tạ Thù đi ra, đang vô cùng sốt ruột thì nhận được tin này, đúng là sấm sét giữa trời quang.
Còn tiểu cung nữ kia rõ ràng là vội vã đi hầu hạ Thừa tướng, chuyển lời xong liền vội vã chạy về.
Mộc Bạch lòng như lửa đốt, muốn đuổi theo mà lại không có lý do gì, bỗng nhiên nhớ ra Vũ Lăng vương và Cửu hoàng tử qua lại thân thiết, vội vã phóng ngựa đuổi theo xe ngựa của hắn.
Lần đầu tiên Tạ Thù tới cung của Tư Mã Đình, xem cách bài trí có thể thấy ngang ngửa Đông cung.
Đúng là rất được sủng ái!
Tư Mã Đình cau mày ngồi đối diện nàng: “Ngươi sống chết ôm vết thương không cho ngự y xem là có ý gì?”
Tạ Thù bất đắc dĩ nói: “Ý tốt của điện hạ, vi thần chân thành ghi nhớ, nhưng thật sự chỉ là vết thương nhỏ, không cần ồn ào phiền hà người khác.”
Tư Mã Đình cáu kỉnh: “Ý ngươi là muốn ta càng thêm hổ thẹn phải không?”
Tạ Thù nhìn lên nóc nhà, hóa ra ngươi cũng biết hổ thẹn à, đúng là không dễ dàng gì.
Tư Mã Đình không nhìn nổi, nói với ngự y bên cạnh: “Mau trị thương cho Thừa tướng, nếu không chuyện này truyền tới tai phụ hoàng, ta lại bị trách cứ.”
Ngự y tiến tới mời Tạ Thù cởi áo, nhưng Tạ Thù vẫn ngồi yên bất động: “Bản tướng chỉ quen dùng đại phu trong phủ của mình, xin điện hạ ân chuẩn cho vi thần hồi phủ.”
Tư Mã Đình nổi giận đùng đùng: “Chưa từng gặp ai đến chết cũng ép người khác như ngươi!”
“Điện hạ nói rất phải.”
“…”
Chợt có cung nữ đi vào bẩm báo: “Điện hạ, Đại Tư Mã đển rồi.”
Tư Mã Đình nghe thế định đi ra ngoài nghênh tiếp thì Vệ Ngật Chi đã đi vào.
Đại Tư Mã có thể cầm kiếm cưỡi ngựa trong cung, hắn phi thẳng vào hoàng cung, lúc này thấy Tạ Thù vẫn xiêm y chỉnh tề mới thở phào nhẹ nhõm.
“Người đâu, đưa Thừa tướng hồi phủ.”
Tư Mã Đình thấy hắn vừa đến đã ra lệnh, nghi ngờ kéo hắn sang một bên: “Trọng Khanh ca ca vì Thừa tướng mới đến đây ư?”
Vệ Ngật Chi nhỏ giọng nói: “Ta đến là vì điện hạ. Giờ Tạ tướng đang thất thế, ngài càng không nên tìm hắn gây phiền phức, chẳng may bị kẻ cõ dã tâm lợi dụng chuyện này nói ngài không biết khoan dung độ lượng, chẳng phải làm bẩn danh tiếng của ngài hay sao?”
Tư Mã Đình đã sớm hối hận: “Ta không ngờ chuyện lại thành ra như vậy, nếu không cũng sẽ không trị thương giúp hắn, vậy mà hắn lại chẳng hề cảm kích.”
“Biết đâu trái tính trái nết gì đó, điện hạ cần gì phải chuốc bực vào người.”
Tư Mã Đình nhìn nhìn hắn, lẩm bẩm một câu: “Ta còn tưởng rằng những lời đồn đại kia là thật chứ?”
Vệ Ngật Chi ngẩn người: “Đồn đại gì.”
Tư Mã Đình liếc mắt nhìn Tạ Thù, lại nhìn hắn: “Ta đã nghe đám con cháu thế gia nói, nhưng ra vẫn tin tưởng nhân cách của Trọng Khanh ca ca.”
Vệ Ngật Chi âm thầm sầu lo, không ngờ chuyện như vậy cũng truyền tới tai hắn cả.
Tạ Thù đang muốn ra ngoài, mà ngự y kia lại hết sức tận tâm, nhìn sắc mặt nghiêm túc của Đại Tư Mã, nơm nớp lo sợ nói: “Nhưng… Thừa tướng chảy không ít máu, vẫn nên mau chóng trị thương thì tốt hơn.”
Vệ Ngật Chi bỗng nhiên nở nụ cười, sáng lán như châu ngọc, rực rỡ soi rọi: “Nghe nói Tạ tướng rất hay soi mói các đại phu, đại phu trong phủ thường xuyên bị phạt trượng, không biết có đúng không?”
Tạ Thù quay đầu liếc mắt nhìn ngự ý: “Không sai, nhưng vị này là ngự y, đương nhiên bản tướng phải tôn trọng rồi.”
Ngự y chầm chậm khép miệng lui qua một bên.
Tạ Thù không để ý những chuyện khác, vội vã ra khỏi cung.
Mộc Bạch tiến đến đón rồi dìu nàng lên xe xong liền tìm thuốc băng bó.
“Tộc nhân đã đến tướng phủ đủ chưa?”
“Đã đủ, chỉ còn chờ công tử.”
Tạ Thù cau mày: “Chẳng biết vì sao mà ta vẫn cảm thấy không yên lòng.”
Nhưng hắn lại thản nhiên như không, thay thuốc cho Tạ Thù xong liền ngồi lật mấy khúc phổ kia ra xem, làm như không phát hiện ra sự khó chịu của nàng.
Xem qua một lượt, hắn cầm một cuốn trong đó hỏi Tạ Thù: “Khúc phổ này do một người tên Tạ Côn sáng tác, là thế nào với nàng?”
Tạ Thù ngẩn người: “Là gia phụ.”
“Ồ? Không ngờ lệnh tôn lại am hiểu âm luật tới vậy.” Hắn chỉ vào một đoạn đặc sắc trong đó muốn Tạ Thù xem thì thấy ánh mắt của nàng nên ngừng lại: “Quên đi.”
Tạ Thù bĩu môi: “Lúc ta về Tạ phủ thì ông ấy đã sa vào con đường mê muội cầu tiên, mãi đến khi ông ấy tạ thế cũng chỉ gặp qua một lần, cho nên cũng không hiểu gì về ông ấy.”
Vệ Ngật Chi lại cẩn thận lật vài trang, ngẩng đầu lên nói: “Chỉ nhìn một khúc phổ này cũng đã thấy lệnh tôn không phải người lạnh lùng như nàng nói.”
“Hừ, mấy khúc nhạc đó có thể nói lên điều gì chứ.”
Vệ Ngật Chi cười cười lắc đầu: “Nghe tiếng đàn mới biết nhã ý.”
Tạ Thù không để tâm lắm.
Lúc lâm triều, Tạ Nguyên đi ra dâng sớ tố cáo Tạ Minh Hạ, nói ông ta lợi dụng chức Tư Đồ để sử dụng quân lương Từ Châu.
Lần này cả triều văn võ đều nhìn ra sự tranh đấu nội bộ trong nhà họ Tạ ngày càng có dấu hiệu nghiêm trọng, mỗi người đều âm thầm mừng rỡ, chỉ chờ ngày Tạ gia sụp đổ thì mình có cơ hội đi lên. Ngay cả những gia tộc trước đây đi theo Tạ gia nay cũng dồn dập đổi chiều gió, tất cả đều ở phái trung lập, mặc hai phe tấn công để làm ngư ông đắc lợi.
Hoàng đế áp chế niềm vui hân hoan, hỏi Tạ Nguyên: “Có chứng cứ gì không?”
Tạ Nguyên lộ vẻ do dự: “Chuyện này… vi thần còn đang điều tra.”
Tạ Minh Hạ vừa nghe liền nổi giận đùng đùng, ra khỏi hàng nói: “Bệ hạ, Tạ Nguyên không có chứng cứ đã tố cáo lão thần, rõ ràng là có ý hãm hại!”
Tạ Tuấn cũng nói: “Hắn chỉ là một tiểu lại ở Độ Chi tào, làm gì có năng lực lo chuyện Ngự Sử đài, còn không tra được tội chứng của Thừa tướng đã đi vu oan lung tung!”
“Đúng thế!” Không ít người nhà họ Tạ đồng thanh hưởng ứng.
Hoàng đế cũng cảm thấy Tạ Nguyên này làm việc không chắc chắn, chứng cứ còn chưa có mà đã dâng sớ rồi, như thế làm sao cáo buộc được.
“Đã như vậy, Tạ Ngự sử vẫn nên điều tra thêm chứng cứ rồi nói sau, tránh trách oan trung thần.”
“Vi thần tuân chỉ.” Tạ Nguyên bất mãn lui về, lặng lẽ ngẩng liếc mắt nhìn Tạ Thù, người phía sau khẽ gật đầu.
Lúc bãi triều, Tạ Minh Hạ vô cùng tức giận, quả nhiên gã Tạ Nguyên này lại đi tố cáo ông ta.
Tạ Tuấn đứng sau lưng ông ta, không cam lòng nói: “Vừa rồi khi tất cả mọi người đều ủng hộ phụ thân thì thúc phụ chỉ phụ họa tượng trưng, quả nhiên là có lòng dạ khác.”
Tạ Minh Hạ nhìn chằm chằm bóng lưng Tạ Minh Chương rời đi, hừ lạnh một tiếng: “Đây là hắn ép ta ra tay, đừng có trách ta.”
Đêm đó, Tạ Vận bị gọi tới Tư Đồ phủ.
Tạ Minh Hạ ra lệnh: “Ngươi dẫn người đi mượn binh mã chỗ Tạ Minh Chương, nói rằng ta muốn hợp lực lượng hai phủ để đối phó Thừa tướng, chờ khi nhân mã trong phủ hắn đều điều ra ngoài hết thì ngươi giam lỏng hắn cho ta.”
Tạ Vận do dự: “Tư Đồ đại nhân chắc chưa biết, lần trước khi đối phó Thừa tướng đã lén lút điều động cấm quân khiến bệ hạ hoài nghi, lần này tuyệt đối không thể dùng cấm quân nữa.”
Tạ Minh Hạ cau mày: “Nói cũng phải, vậy ngươi mang nhân mã quý phủ ta đi, Tạ Minh Chương sẽ càng thêm tin tưởng.”
Tạ Vận vâng mệnh đi ra.
Tạ Minh Chương nghe nói ca ca muốn mượn binh mã của mình để đối phó Thừa tướng, tuy cảm thấy hơi đột ngột nhưng vẫn giao binh mã ra.
Tạ Vân thu hồi binh mã hai phủ, có tới mấy trăm người, nhưng so với số lượng hắn ước tính thì ít hơn nhiều. Xem ra hai con cáo già này đều rất cẩn thận, đặc biệt là Tạ Minh Hạ, vốn là chưa đủ tin tưởng hắn.
Hắn dẫn đội binh mã này âm thầm đến gần tướng phủ mai phục, sau đó chọn mấy người đầu lĩnh, giả vờ nói muốn thương lượng kế hoạch hành động với bọn họ.
Mấy người đó theo Tạ Vận tới chỗ tội bàn bạc, cuối cùng cũng không trở ra.
Nơi đó sớm đã có nhân mã tướng phủ chờ sẵn.
Tạ Vận trở về địa điểm mai phục, giơ cao cây đuốc lên nói với mọi người: “Các vị đều là binh mã trong phủ Tạ gia, đối phó với tộc trưởng Tạ gia là đại nghịch bất đạo. Hiện giờ mấy gã đầu lĩnh đã bị bản đô úy chém giết, nếu như nguyện ý phục vụ vì Thừa tướng thì có thể tiếp tục ở lại Tạ gia, nếu ai có ý phản kháng, chém chết không tha!”
Đám đầu lĩnh đều là những kẻ vô cùng trung thành với chủ nhân, mà những người còn lại theo ai chẳng được, thực ra cũng chỉ vì đi kiếm cơm dưới bóng người khác mà thôi.
Mộc Bạch dẫn theo binh mã tướng phủ bao vây mấy trăm con người này, tất cả đều dồn dập giao nộp vũ khí, quỳ xuống đất xin hàng.
Bên trong Túy Mã các, Tạ Nhiễm một tay cầm nến, một tay lật xem tội chứng mà Tạ Minh Hạ chuẩn bị để đối phó Tạ Minh Chương, vừa xem vừa lắc đầu chép miệng: “Kinh khủng, quá kinh khủng…” Cảm khái xong, hắn lại đặt đồ về vị trí cũ, thổi tắt nến đi ra cửa.
Quang Phúc đợi sẵn bên ngoài nói: “Công tử, không có ai tới, hôm nay trong các vô cùng yên tĩnh, Tư Đồ đại nhân cũng đã về Tư Đồ phủ, không hề tới đây.”
Tạ Nhiễm gật gù, vuốt lại vạt áo: “Đi báo với Thừa tướng, có thể chuẩn bị đông tế được rồi.”
Chẳng mấy chốc trời đã hửng sáng, Tạ Vận trở về chỗ Tạ Minh Hạ phục mệnh, nói Tạ Minh Chương đã bị giam lỏng, chờ ông ta xử lý.
“Chờ ta sắp xếp người thích hợp tiếp nhận chức quan của hắn thì để hắn yên tâm ở trong phủ dưỡng lão đi.” Tạ Minh Hạ cười lạnh, dặn dò người hầu chuẩn bị vào triều.
Lúc này có gã hầu đưa thiếp mời tới: “Đại nhân, tướng phủ gửi tới.”
Tạ Minh Hạ nhận lấy mở ra, ánh mắt sáng ngời.
Tạ Thù còn nói bản thân mất đi quyền lực triều chính, không còn mặt mũi đối diện với tổ tiên, muốn nhân ngày đông tế mời các chư vị trưởng bối chọn một tộc trưởng khác.
Đây quả là một cơ hội tốt, nếu như ông ta có thể làm tộc trưởng, vậy muốn làm Thừa tướng lại càng dễ dàng hơn.
Đông tế là ngày cũng bái tổ tiên, Hoàng đế miễn lâm triề, trời vừa sáng liền dẫn bách quan đi Thái miếu tế bái.
Đối mặt với liệt tổ liệt tông, Hoàng đế vô cùng xúc động, cảm xúc dâng trào, vô cùng mãnh liệt.
Tạ gia sắp sụp đổ, quyền lực triều chính rốt cuộc cũng trở lại tay trẫm, lần này nhất định phải làm nên chuyện lớn!
Tạ Thù nhìn Hoàng đế ửng hồng gò má, lặng lẽ không nói gì.
Tế tự xong xuôi, Hoàng đế bãi giá hồi cung, bách quan cũng dồn dập rời đi.
Tạ Thù biết điều cúi thấp đầu đi ra ngoài, không như ngày xưa ngẩng cao đầu mà bước đi khí thế, cung nữ và hoạn quan ven đường đều dùng ánh mắt thương cảm nhìn nàng.
Tướng mạo đẹp quả nhiên rất có lợi, cho dù giờ nàng ở thế yếu nhưng người xung quanh rất hiếm người thấy nàng gặp nạn mà thừa cơ hãm hại.
Bùi Duẫn trước kia còn ấm ức khôn nguôi nhưng vẫn vọt tới, kết quả Tạ Thù vừa ngẩng đầu lộ vẻ mặt u buồn liền khiến hắn mê mẩn đến thất điên bát đảo, cuối cùng chẳng nói được nên lời, ôm mũi bỏ chạy.
Chỉ một lát nữa là đi tới đường thành, phía sau bỗng có người kêu: “Đây không phải là Thừa tướng hay sao, đi nhanh như thế làm gì?”
Tạ Thù dừng bước, xoay người, Tư Mã Đình mũ vàng áo gấm, chầm chậm mà tới.
“Tham kiến điện hạ.”
‘Ây dà, quả nhiên khác hẳn trước đây, giờ hành lễ cũng giống thật ba phần rồi đó.” Tư Mã Đình đi vòng quanh nàng hai vòng: “Nghe nói bây giờ trên triều ngươi chỉ có thể nghe chứ không thể nói, thế nào, cảm giác ra sao?”
Tạ Thù thở dài: “Tiếc rằng điện hạ không thể cùng Thái tử điện vào triều, nếu không đã có thể tận mắt trông thấy cảnh đó rồi.”
Tư Mã Đình trừng mắt: “Ngươi có ý gì? Dám chê cười ta!”
“Thần không dám.” Tạ Thù trả lời qua loa một câu rồi định cáo từ rời đi, hôm nay có chuyện trọng đại phải làm, không thể trì hoãn.
“Đứng lại!” Tư Mã Đình ghét nhất chính là thái độ này của Tạ Thù, không ngờ bây giờ nàng không còn quyền thế mà vẫn dám lớn lối như vậy, đưa tay kéo nàng lại.
Vết thương trên tay nàng còn chưa lành, bị kéo mạnh như vậy, đau đến mức rên thành tiếng, vết thương vừa liền nay lại nứt ra, máu nhanh chóng thấm ướt bả vai.
“Ngươi…” Tư Mã Đình kinh ngạc nhìn nàng. “Ngươi bị thương à?”
“Chỉ là vết thương nhỏ, đa tạ điện hạ quan tâm, vi thần xin cáo lui.”
Tư Mã Đình xông lên vài bước ngăn nàng lại, ho khan một tiếng: “Ta cũng không phải là người không biết lý lẽ, nếu không phải lúc nào ngươi cũng không coi ai ra gì thì ta cũng không kéo ngươi như vậy.” Nói xong, lại cao giọng phân phó: “Mời Thừa tướng hồi cung, truyền ngự y tới cung của ta chờ sẵn.”
Tạ Thù vội nói: “Vi thần chỉ có vết thương nhỏ, có thể tự mình xử lý, không phiền đệ hạ nhọc lòng.”
“Nói lắm lời vậy, ngươi vẫn còn đang chảy máu kia kìa!” Tư Mã Đình không nói nhiều liền gọi người tới dìu nàng.
Tạ Thù bị hai bên trái phải xông tới đỡ, khẽ xiết tay một cung nữ trong số đó, thấp giọng nhắc tên “Mộc Bạch”, cung nữ kia đỏ mặt âm thầm đi truyền tin cho nàng.
Mộc Bạch chờ mãi không thấy Tạ Thù đi ra, đang vô cùng sốt ruột thì nhận được tin này, đúng là sấm sét giữa trời quang.
Còn tiểu cung nữ kia rõ ràng là vội vã đi hầu hạ Thừa tướng, chuyển lời xong liền vội vã chạy về.
Mộc Bạch lòng như lửa đốt, muốn đuổi theo mà lại không có lý do gì, bỗng nhiên nhớ ra Vũ Lăng vương và Cửu hoàng tử qua lại thân thiết, vội vã phóng ngựa đuổi theo xe ngựa của hắn.
Lần đầu tiên Tạ Thù tới cung của Tư Mã Đình, xem cách bài trí có thể thấy ngang ngửa Đông cung.
Đúng là rất được sủng ái!
Tư Mã Đình cau mày ngồi đối diện nàng: “Ngươi sống chết ôm vết thương không cho ngự y xem là có ý gì?”
Tạ Thù bất đắc dĩ nói: “Ý tốt của điện hạ, vi thần chân thành ghi nhớ, nhưng thật sự chỉ là vết thương nhỏ, không cần ồn ào phiền hà người khác.”
Tư Mã Đình cáu kỉnh: “Ý ngươi là muốn ta càng thêm hổ thẹn phải không?”
Tạ Thù nhìn lên nóc nhà, hóa ra ngươi cũng biết hổ thẹn à, đúng là không dễ dàng gì.
Tư Mã Đình không nhìn nổi, nói với ngự y bên cạnh: “Mau trị thương cho Thừa tướng, nếu không chuyện này truyền tới tai phụ hoàng, ta lại bị trách cứ.”
Ngự y tiến tới mời Tạ Thù cởi áo, nhưng Tạ Thù vẫn ngồi yên bất động: “Bản tướng chỉ quen dùng đại phu trong phủ của mình, xin điện hạ ân chuẩn cho vi thần hồi phủ.”
Tư Mã Đình nổi giận đùng đùng: “Chưa từng gặp ai đến chết cũng ép người khác như ngươi!”
“Điện hạ nói rất phải.”
“…”
Chợt có cung nữ đi vào bẩm báo: “Điện hạ, Đại Tư Mã đển rồi.”
Tư Mã Đình nghe thế định đi ra ngoài nghênh tiếp thì Vệ Ngật Chi đã đi vào.
Đại Tư Mã có thể cầm kiếm cưỡi ngựa trong cung, hắn phi thẳng vào hoàng cung, lúc này thấy Tạ Thù vẫn xiêm y chỉnh tề mới thở phào nhẹ nhõm.
“Người đâu, đưa Thừa tướng hồi phủ.”
Tư Mã Đình thấy hắn vừa đến đã ra lệnh, nghi ngờ kéo hắn sang một bên: “Trọng Khanh ca ca vì Thừa tướng mới đến đây ư?”
Vệ Ngật Chi nhỏ giọng nói: “Ta đến là vì điện hạ. Giờ Tạ tướng đang thất thế, ngài càng không nên tìm hắn gây phiền phức, chẳng may bị kẻ cõ dã tâm lợi dụng chuyện này nói ngài không biết khoan dung độ lượng, chẳng phải làm bẩn danh tiếng của ngài hay sao?”
Tư Mã Đình đã sớm hối hận: “Ta không ngờ chuyện lại thành ra như vậy, nếu không cũng sẽ không trị thương giúp hắn, vậy mà hắn lại chẳng hề cảm kích.”
“Biết đâu trái tính trái nết gì đó, điện hạ cần gì phải chuốc bực vào người.”
Tư Mã Đình nhìn nhìn hắn, lẩm bẩm một câu: “Ta còn tưởng rằng những lời đồn đại kia là thật chứ?”
Vệ Ngật Chi ngẩn người: “Đồn đại gì.”
Tư Mã Đình liếc mắt nhìn Tạ Thù, lại nhìn hắn: “Ta đã nghe đám con cháu thế gia nói, nhưng ra vẫn tin tưởng nhân cách của Trọng Khanh ca ca.”
Vệ Ngật Chi âm thầm sầu lo, không ngờ chuyện như vậy cũng truyền tới tai hắn cả.
Tạ Thù đang muốn ra ngoài, mà ngự y kia lại hết sức tận tâm, nhìn sắc mặt nghiêm túc của Đại Tư Mã, nơm nớp lo sợ nói: “Nhưng… Thừa tướng chảy không ít máu, vẫn nên mau chóng trị thương thì tốt hơn.”
Vệ Ngật Chi bỗng nhiên nở nụ cười, sáng lán như châu ngọc, rực rỡ soi rọi: “Nghe nói Tạ tướng rất hay soi mói các đại phu, đại phu trong phủ thường xuyên bị phạt trượng, không biết có đúng không?”
Tạ Thù quay đầu liếc mắt nhìn ngự ý: “Không sai, nhưng vị này là ngự y, đương nhiên bản tướng phải tôn trọng rồi.”
Ngự y chầm chậm khép miệng lui qua một bên.
Tạ Thù không để ý những chuyện khác, vội vã ra khỏi cung.
Mộc Bạch tiến đến đón rồi dìu nàng lên xe xong liền tìm thuốc băng bó.
“Tộc nhân đã đến tướng phủ đủ chưa?”
“Đã đủ, chỉ còn chờ công tử.”
Tạ Thù cau mày: “Chẳng biết vì sao mà ta vẫn cảm thấy không yên lòng.”