Ngày Tháng Trắc Trở
Chương 44
Hoàn Đình và Hoàn Bồi Thánh vẫn còn chờ trong thư phòng của Tạ Thù, một người gục mặt trên án ngủ đến chảy nước miếng, một người cầm chén trà mà lo lắng không yên.
Tạ Thù về phòng thay y phục trước, vừa đến thư phòng thì Hoàn Bồi Thánh lập tức đứng dậy: “Cuối cùng Thừa tướng cũng đã về, nghe Mộc Bạch nói hôm nay trên đường về ngài đã gặp thích khách ư?”
Hoàn Đình bị đánh thức, vội vã bật dậy, vệt nước miếng cũng khÔng kịp lau: “Biểu ca không sao chứ? Có bắt được những thích khách kia không?”
“Không phải là thích khách, là người của Tạ Minh Hạ.” Tạ Thù ôm vết thương ngồi xuống. “Việc này cũng không phải do một mình ông ta gây ra, chẳng qua ông ta là kẻ cầm đầu mà thôi, Tạ gia có vài vị trưởng bối, xem ra cũng không ít người nhập cuộc.”
Hoàn Bồi Thánh vô cùng kinh ngạc: “Sao đang yên đang lành, trưởng bối lại trở mặt với Thừa tướng?”
Tạ Thù sai Mộc Bạch pha trà, lúc này mới nói: “Chẳng qua là vì ta muốn giết Tạ Mân và Tạ Thuần khiến bọn họ lo lắng, nhưng chắc chắn là do có tật giật mình, thậm chí bọn họ đều vì ham muốn tham ô vơ vét thuế ngân, lo sợ bị ta bắt ấy mà.”
Hoàn Đình nhanh mồm nhanh miệng: “Tại sao lại như vậy? Bọn họ làm thế không phải là người của mình hại người mình hay sao? Chia năm xẻ bảy có gì hay ho chứ?”
Hoàn Bồi Thánh vội vã nháy mắt với hắn, bàn luận linh tinh về thị phi gia tộc người khác là không tôn trọng chủ nhà.
“Đệ nói không sai, lần trước tới Cối Kê, điều mà ta lo lắng cũng như nể phục nhà họ Vương là vì gia tộc bọn họ rất đoàn kết. Mà nhà họ Tạ, vì xuất thân của ta, những trưởng bối kia chưa từng tiếp nhận ta, bây giờ, họ muốn một lần nữa đề cử người khác lên làm Thừa tướng.” Tạ Thù cười gằn hai tiếng: “Tiếc rằng bệ hạ cũng chẳng phải kẻ ngu, còn chưa thật sự cắt chức Thừa tướng của ta, chẳng qua chỉ lấy lại toàn bộ quyền lực nắm giữ triều chính của ta mà thôi, như thế, chỉ cần một ngày không đổi người làm Thừa tướng thì ông ta vẫn có thể tự mình nắm giữ triều chính.”
Hoàn Đình lo lắng: “Vậy sau này biểu ca còn có thể tiếp tục nắm giữ quyền lực được không?”
Tạ Thù đón lấy chén trà Mộc Bạch dâng lên, rũ mắt nhìn hình ảnh mắt mình phản chiếu dưới mặt nước trà: “Ai biết được.”
Bên trong Túy Mã các đèn đuốc sáng rực, mấy vị trưởng bối nhà họ Tạ đều ngồi sau án, từ lúc yến ẩm hồi chiều đến bây giờ, chẳng ai buồn động đũa, hầu như ai nấy đều cau mày.
Tạ Minh Hạ vừa trách phạt đám người đi bắt Tạ Thù lúc ban ngày xong, thở phì phò trở lại đại sảnh: “Hừ, đám người hầu này càng ngày càng vô dụng, đã không bắt được người lại còn nói có một gã áo đen cứu người, ta thấy chẳng qua chỉ là cái cớ mà thôi!”
Ngồi bên tay phải hắn, Tạ Minh Chương nói: “Đại ca có nghĩ tới khả năng tin tức bị lộ ra ngoài không? Nếu không, sao chúng ta hành động cấp tốc là thế mà vẫn không bắt được Tạ Thù tới đây?”
Tạ Minh Hạ cau mày: “Không thể nào.”
Đang ngồi ở hàng ghế chót xa xôi đánh đàn, Tạ Nhiễm đột nhiên nói: “Nghe nói hôm qua Tuấn đường huynh đi ra ngoài uống rượu cùng Dương Cứ phải không?”
Tuấn đường huynh trong lời hắn chính là trưởng tử của Tạ Minh Hạ Tạ Tuấn. Dương Cứ và Hoàn Đình có quan hệ thân thiết, ý của Tạ Nhiễm vô cùng rõ ràng, lúc này Tạ Tuấn bật dậy: “Ngươi nói vậy là có gì ý? Ám chỉ ta tiết lộ tin tức hay sao?”
Tạ Nhiễm cúi đầu lướt qua dây đàn, tiếng đàn vẫn bình thản vang lên: “Ta chỉ nói đường huynh ra ngoài uống rượu với Dương Cứ, còn có say rượu rồi nói gì hay không thì ai mà biết được.”
“Ngươi…”
Tạ Minh Hạ nghe thấy cũng phiền lòng, trừng mắt lườm con trai: “Dạo này không có chuyện gì thì ít ra ngoài đi.”
Tạ Tuấn thấy phụ thân cũng nghi ngờ mình, vừa oan vừa tức gườm gườm trừng Tạ Nhiễm.
Tạ Minh Chương nói: “Vốn chúng ta hi vọng có thể bắt sống Tạ Thù, ép hắn viết tấu chương chủ động từ chức, lần này lại không thể thực hiện được, tướng phủ canh phòng nghiêm ngặt, chúng ta lại càng không có cơ hội.”
Tạ Tuấn hừ một tiếng: “Ngày mai cháu tự mình dẫn người tới, hắn dám không vào triều hay sao?”
Tạ Minh Hạ lắc đầu: “Dùng cùng một chiêu thức sẽ không hiệu nghiệm. Chắc chắn Tạ Thù sẽ đề phòng nhiều hơn, huống hồ hôm nay giữa ban ngày ban mặt động thủ ở gần hoàng thành, đã là rất mạo hiểm rồi.”
Tạ Nhiễm nói: “Không sai, Dương Kiệu đã sai người canh gác ven đường, tất nhiên là Vũ Lăng vương ra tay giúp đỡ. Vũ Lăng vương và Thừa tướng vẫn ngầm gọi nhau là huynh đệ, hôm nay không phải hắn còn thay Thừa tướng cầu xin hay sao? Nếu muốn động tới Thừa tướng, e rằng rất khó đấy.”
Tạ Minh Chương tức giận: “Sao lúc trước cháu không nói chuyện này?”
Tạ Nhiễm ghìm lại dây đàn, ra vẻ kinh ngạc: “Ủa? Chất nhi đã nói rồi mà, các vị đường thúc đều không nhớ sao?”
“…” Mấy lão già quay sang ngó nhau, chả lẽ lớn tuổi rồi nên dễ quên à?
Tạ Nhiễm thở dài, nhìn Tạ Minh Hạ nói: “Đường thúc không cần sốt ruột, trong Tạ gia có nhiều người như vậy, hầu hết đều nghe lời các vị trưởng bối, có sự ủng hộ của bọn họ, vị trí Thừa tướng chắc chắn sẽ là của ngài.”
Tạ Minh Hạ liên tục xua tay: “Nói gì thế, ta đã già rồi, từ đầu đã nói sẽ đề cử cháu mà.”
Tạ Nhiễm lắc đầu: “Chất nhi tài đức không đủ, tuy có lòng với nhà họ Tạ nhưng rốt cuộc cũng không phải máu mủ ruột già, đường thúc vẫn là người thích hợp nhất.”
Tạ Minh Hạ cười ha hả chỉ hắn: “Đừng nói lung tung, chuyện cháu không phải con ruột làm gì có mấy người biết, chẳng qua cháu đang tâng bốc đường thúc mà thôi.” Nói thì nói như thế, nhưng ông ta lại cười tít cả mắt.
Người xung quanh cũng bật cười theo, Tạ Minh Hạ lòng dạ Tư Mã Chiêu[1], ai mà chả biết.
Năm đó lúc Tạ Minh Quang một đường thẳng tới mây xanh thì con đường làm quan của đường đệ Tạ Minh Hạ lại vô cùng lận đận. Ông ta là kẻ tự cao tự đại, vất vả chờ đến lúc Tạ Minh Quang ốm đau, cho rằng Tạ gia không có người nối dõi, Tạ Minh Quang sẽ giao lại vị trí Thừa tướng cho mình, không ngờ ông ta lại lôi ra được một tôn tử.
Bây giờ Tạ Minh Hạ đã già, chỉ muốn tranh giành quyền lực cho chi thứ nhà mình, nếu như có thể leo lên vị trí Thừa tướng, thì chi của ông ta chắc chắn có thể hưng thịnh phồn vinh.
Tạ Nhiễm là người thông minh, không để ông ta thất vọng. Giờ ông ta đang suy nghĩ phải làm thế nào mới khiến Hoàng đế giao vị trí Thừa tướng và Lục thượng thư sự cho mình.
Lúc Hoàn Đình và Hoàn Bồi Thánh ra về thì đã sắp tới giờ Sửu, chẳng mấy chốc sẽ đến giờ lâm triều, tuy Tạ Thù bị thương nhưng vẫn kiên quyết vào triều, chỉ chợp mắt một lát rồi lập tức đứng dậy.
Mộc Bạch rất lo lắng, cứ tiếp tục như thế, lúc nào vết thương mới lành được.
Đang chuẩn bị thay thuốc thì bỗng nhiên Phù Huyền tới, còn mang theo rất nhiều thuốc trị thương.
“Quận vương nói những thứ thuốc này rất tốt với những vết thương bị trúng tên.” Hắn đưa một bình trong đó cho Mộc Bạch. “Cái này bắt buộc phải dùng, có thể giảm đau, sau khi vết thương đóng vảy cũng có thể giảm ngứa.”
Tạ Thù cảm khái nói: “Trọng Khanh thật có lòng, hắn chịu giúp ta như thế, thật không ngờ.”
“Đương nhiên quận vương phải giúp Thừa tướng rồi, ngài ấy đối với Thừa tướng…” Phù Huyền đang nói thì mới ý thức được bản thân không thể nói lung tung, vội sửa lời: “Hôm qua Kiêu kỵ, Đô úy Tạ Vận dẫn Ngự lâm quân tới bao vây con đường Thái Xã, quận vương vì muốn cứu Thừa tướng nên đã lệnh Dương Kiệu tướng quân dẫn theo hộ quân đô thành giả làm Ngự lâm quân đẩy lui bọn họ, hành động lần này không biết có khiến bệ hạ nghi ngờ không nữa.”
Tạ Thù ngẩn người, không ngờ sự việc lại phức tạp như vậy, Vệ Ngật Chi lại chẳng hề nói một lời.
Lại nói tới Tạ Vận, lúc trước vẫn là do nàng một tay đề bạt. Vì võ nghệ không tồi nên dù là họ hàng xa nhưng vẫn được trọng dụng. Tạ Vận là người ngay thẳng, cũng không giống kẻ lấy oán báo ân, xem ra mấy lão trưởng bối kia quả là có uy thế trong tộc.
Phù Huyền đi rồi, Tạ Thù đưa danh sách viết trước khi ngủ cho Mộc Bạch: “Gọi Tề Trưng đi gặp những người này, dù dùng cách nào thì cũng phải thuyết phục được bọn họ tối nay giờ Tý tới tướng phủ gặp ta.”
Mộc Bạch nhận lấy rồi hỏi: “Đến giờ công tử vẫn chưa nói sẽ xử lý Nhiễm công tử thế nào, chẳng lẽ để yên cho hắn đối xử với ngài như vậy ư?”
“Không cần để ý tới hắn vội, trước cứ làm xong chính sự quan trọng đi đã.”
Ra ngoài vào triều, tất cả đều như thường.
Xe vừa đi qua đường Chu Tước thì bỗng nhiên dừng lại. Mộc Bạch vén mành nói Vũ Lăng vương tới, đại khái là vì muốn đi cùng nên trong giọng nói của hắn cuối cùng cũng có chút gọi là khách khí.
Trời còn chưa sáng, Vệ Ngật Chi sai người dập hết đèn đuốc rồi leo lên xe Tạ Thù, ngồi xuống rồi ra lệnh: “Đi thôi.”
Tạ Thù bật cười: “Huynh muốn tự mình bảo vệ ta hay sao?”
Vệ Ngật Chi vuốt vạt áo triều phục: “Thì cũng tiện đường, đi cùng một lúc cũng có làm sao đâu.” Hắn tới gần quan sát sắc mặt nàng: “Vết thương khá hơn chưa?”
“Cũng ổn rồi, chỉ hơi đau một chút, cánh tay không thể cử động.”
“Dùng thuốc giảm đau rồi sao có thể đau chứ?”
Tạ Thù hươ hươ cánh tay, giọng run lên vì đau: “Nhưng rất đau mà.”
Vệ Ngật Chi nghiêng người lại gần, nhẹ nhàng chạm vào vết thương của nàng, tức giận nói: “Ai băng vậy, buộc thành một đống như thế vẫn đè lên vết thương, đương nhiên là phải đau rồi.”
“Hả? Mộc Bạch băng đó.”
Vệ Ngật Chi ngẩn người: “Cái gì? Nàng để Mộc Bạch băng bó cho nàng à?”
Tạ Thù liếc mắt nhìn hắn: “Có vấn đề gì à?”
“Nàng không thể tìm một tỳ nữ hay sao?”
“Ta không yên tâm, chỉ có Mộc Bạch là đáng tin thôi.”
Vệ Ngật Chi câm nín rồi một lúc sau kéo nàng nằm xuống gối đầu lên chân minh.
“Huynh định làm gì?”
“Băng lại cho nàng.”
Tạ Thù đã biết trình độ của hắn, đúng là băng bó vết thương rất giỏi, cũng yên tâm để mặc hắn muốn làm gì thì làm.
Áo vừa cởi ra, Tạ Thù vì muốn bớt lúng túng nên hỏi: “Nghe Phù Huyền nói tối qua huynh không ngủ được à?”
“Hừ, đúng rồi, vẫn còn đang nghĩ làm thế nào mới báo thù được, đâu có thể ngủ ngon.”
“Huynh có thù với ai à?”
“Đúng thế, hận đến nghiến răng.”
“Kẻ đó làm gì huynh?”
“Nàng…”
Tạ Thù đang tập trung lắng nghe, bỗng nhiên Vệ Ngật Chi dùng sức trói chặt vết thương, khiến nàng hít sâu một tiếng.
“Nếu băng bó quá lỏng thì thuốc không ngấm vào được. Nàng cũng nhát thật đấy, đã dời đi sự chú ý rồi mà vẫn còn đau như vậy.”
Tạ Thù đau tới tái mặt ngồi bật dậy, cài lại y phục: “Cảm ơn.”
Phù Huyền cưỡi ngựa đi gần xe nói: “Quận vương, đã gần tới hoàng thành rồi.”
“Ừm.” Vệ Ngật Chi nói với Tạ Thù. “Từ chỗ này đã có người của Dương Kiệu canh gác, vì muốn che giấu tai mắt người khác, chúng ta vẫn nên ai đi xe nấy, nàng chú ý vết thương một chút.”
Tạ Thù gật gù, nhìn theo hắn xuống xe, rồi nhanh chóng trông thấy nét mặt rầu rĩ của Mộc Bạch ở bên ngoài.
“Haizz… Mộc Bạch à, thực ra ta cảm thấy ngươi băng bó cũng rất ổn.”
Mộc Bạch cắn môi nghiêng đầu sang chỗ khác.
Vệ Ngật Chi đứng chờ cho xe của Tạ Thù rời đi mới tiếp tục lên đường. Hắn gọi Phù Huyền, dặn dò: “Phái người để ý động tĩnh các gia tộc khác, Tạ tướng bị tước Lục thượng thư sự, chắc chắn sẽ có không ít người đỏ mắt[2].”
“Quận vương âm thầm giúp Thừa tướng như vậy, nếu để ngài ấy phát hiện thì làm sao bây giờ?”
“Vậy ngươi cứ nói cho nàng biết, ta cho rằng để nàng làm Thừa tướng mới có lợi cho các gia tộc.”
Phù Huyền cau mày: “Quận vương dùng lý do này, đến khi nào mới có thể khiến Tạ tướng hiểu rõ tình ý của ngài chứ?”
Vệ Ngật Chi bật cười: “Yên tâm, nàng tin tưởng nhất chính là loại lý do này. Ta làm tướng lĩnh đã lâu, cứ tưởng rằng nói thẳng là xong, ai ngờ nàng lúc nào cũng có tâm lý đề phòng, mọi chuyện diễn ra hoàn toàn ngược lại, nói chung là ngươi cứ làm theo lời ta là được.”
Phù Huyền thấy hắn làm thế thật không đáng, Thừa tướng dù sao cũng là đàn ông, làm sao hiểu ý được như phụ nữ.
Hôm nay không khí trong triều vô cùng quỷ dị, rõ ràng không có chuyện gì lớn nhưng vẫn cứ kéo dài hồi lâu.
Tất cả mọi người đều âm thầm quan sát phản ứng của Tạ Thù, nhưng nàng ngoại trừ việc không tùy tiện mở miệng ra thì vẻ mặt vẫn như thường.
Mấy lão già Tạ Minh Hạ và Tạ Minh Chương cũng đều lén lút quan sát nàng, thấy nàng không hề có vẻ như đang bị thương đều rất bất ngờ, lại nhìn một loạt võ tướng đứng sau Vệ Ngật Chi, trong lòng lại thêm kiêng dè vài phần.
Thằng nhóc Tạ Thù khốn kiếp này, từ lúc nào đã cấu kết với kẻ địch rồi!!!
Lần này Tề Trưng làm việc rất hiệu quả, giờ tý ngay đêm đó, tất cả những người trong danh sách đều bị hắn mời tới tướng phủ.
Thư phòng không đủ lớn nên Tạ Thù đón tiếp mọi người ở đại sảnh, có tới mấy chục người, hầu như đều là họ hàng xa trong nhà họ Tạ. Tạ Thù bảo Tề Trưng dẫn người hầu lánh đi, cười nói: “Hôm nay muốn nói chuyện phiếm với họ hàng một lát.”
Mọi người bỗng nhiên đều đồng loạt quỳ xuống.
Tạ Thù đứng lên nói: “Chư vị mau đứng dậy, bản tướng bị thu chức Lục thượng thư sự, trong Tạ gia chỉ có các vị là quỳ xuống cầu xin, bản tướng ghi nhớ trong lòng, vô cùng cảm kích.”
Tạ Nguyên nói: “Thừa tướng oai nghiêm, từ cổ xưa tới nay nội đấu gia tộc luôn hại mình lợi người, nhưng tiếc rằng chúng ta thấp cổ bé họng, không giúp được Thừa tướng.”
“Không trách các vị, là vì mấy vị trưởng bối quyền thế lớn, những người khác chắc chắn cũng vì bất đắc dĩ, dù sao Đại Tấn trọng hiếu đạo, không thể ngỗ nghịch với trưởng bối, đại đa số người muốn làm quan còn cần phải nhờ trưởng bối tiến cử.”
Tạ Vận quỳ gối một góc thấy nàng khoan dung, dập đầu nói: “Tạ Vận nhờ ơn Thừa tướng đề bạt mới có ngày hôm nay, nhưng lại lấy oán báo ân, thật sự vô cùng xấu hổ.”
Tạ Thù đỡ hắn đứng dậy: “Hôm nay nếu ngươi không chịu tới gặp ta mới tính là lấy oán báo ân. Tạ gia hiếm thấy có võ quan, mong rằng ngươi biết phân biệt đúng sai, sau này kiến công lập nghiệp, cũng coi như đã đền đáp công lao của ta.”
Tạ Vận càng thêm xấu hổ, liên tục dạ mấy tiếng.
Tạ Thù trở lại sau án ngồi xuống: “Tuy rằng ta là Thừa tướng cao quý, nhưng nếu nghiêm túc tính toán thân phận, cũng chẳng khác gì các vị ngồi đây, thậm chí còn không bằng các vị. Hiện giờ họ hàng gần trong Tạ gia lại không có mấy nhân tài, mà họ hàng xa lại nhân tài đông đúc, mà đám họ hàng gần vô đức vô năng kia lại một mực nắm giữ huyết mạch chính của gia tộc. Hôm nay ta chỉ hỏi một câu, các vị đang ngồi đây có nguyện cùng Tạ Thù ta chấn chỉnh lại Tạ gia không?”
Mọi người kinh ngạc, ý của nàng là muốn dựa vào những người họ hàng xa như bọn họ để lấy lại quyền lực đỉnh cao của nhà họ Tạ ư?
Đối với thế gia danh môn coi trọng quan hệ huyết thống thì chưa từng xảy ra chuyện này.
Tạ Thù hỏi lại lần nữa: “Các vị có đồng ý không?”
Tạ Nguyên là người đầu tiên quyết định: “Hạ quan thề chết theo Thừa tướng.”
Tạ Vận cũng nói: “Thề chết theo Thừa tướng.”
Mọi người đồng loạt hô: “Thề chết theo Thừa tướng.”
Đám họ hàng xa đi rồi, Tạ Thù lặng lẽ đi tới từ đường.
Đèn đuốc u ám, bài vị của Tạ Minh Quang vẫn lạnh lẽo uy nghiêm giống như khi ông vẫn còn tại thế.
Nàng rót một chén rượu đặt trước bài vị, nhưng không quỳ không lạy, chỉ lặng lẽ nhìn.
“Tám năm dạy dỗ, hai năm làm tướng. Người bảo cháu làm gì cũng phải suy nghĩ thật kỹ, phải bảo vệ toàn bộ Tạ gia, mà bây giờ, Tạ gia lại đối xử như thế với cháu. Nếu người còn trên đời này, sẽ làm thế nào đây? Đê dài ngàn dặm cũng sẽ sụp chỉ vì một tổ kiến, người cũng sẽ giết mấy con sâu làm rầu nồi canh này chứ? Hay là để mặc bọn họ tùy tiện coi trời bằng vung rồi đi tới con đường diệt vong? Người muốn gia tộc phồn thịch lâu dài, nhưng bọn họ chỉ mưu cầu lợi ích trước mắt, người cần gì phải đem số mạng bọn họ đặt lên vai cháu chứ. Cũng may có mũi tên này, đúng là đã thắng thắn chặt đứt công ơn nuôi dưỡng mà cháu luôn ghi nhớ.”
Nàng đến gần một bước, cười lạnh: “Trước hôm nay, cháu làm Thừa tướng chỉ vì muốn sinh tồn, giờ thì cháu đã đổi ý. Những thứ người cho cháu đều đã bị người trong tộc của người làm mất rồi, giờ cháu sẽ tự mình lấy về. Sẽ có một ngày, cháu sẽ khiến cả Tạ gia chỉ luôn nhớ rõ một mình Tạ Minh Quang người đều phải quỳ rạp dưới chân cháu.”
Nàng nhấc chén rượu tế lên ngửa cổ uống cạn, xoay người ra khỏi từ đường.
[1] Lòng dạ Tư Mã Chiêu: câu có xuất xứ từ “Tam Quốc chí-Ngụy Thư-Cao Quý Hương Công kỷ”.
Cuối thời Tam Quốc, quyền bính của nước Ngụy dần dần rơi vào tay dòng họ Tư Mã. Khi Cao Quý Hương Công Tào Mao tại vị, Tư Mã Chiêu làm đại tướng. Khi thấy họ Tào ngày một suy đồi, còn dòng họ Tư Mã thì ngày càng lộng quyền ngang ngược, Tào Mao trong lòng vô cùng căm tức, mới viết một bài thơ nhan đề “Tiềm Long” để giãi bày tấm lòng u uất của mình. Tư Mã Chiêu xem xong bài thơ liền nổi giận lớn tiếng quát hỏi Tào Mao, khiến Tào Mao khiếp sợ toái mồ hôi lạnh, không nói được câu nào.
Tào Mao sau khi vào hậu cung, trong lòng cảm thấy Tư Mã Chiêu có ý chiếm ngôi vua, mà việc này người trong triều ai nấy đều biết. Tào Mao không thể nhịn nhục được nữa bèn quyết định áp dụng biện pháp để diệt trừ Tư Mã Chiêu. Nhà vua triệu tập các đại thần lại để bàn kế. Khi các đại thần đến đông đủ, Tào Mao tức giận nói: “Tư Mã Chiêu có dã tâm đoạt ngôi vua, điều này các khanh đều đã biết, trẫm không thể ngồi đợi người ta phế truất, hôm nay ta sẽ cùng các khanh bắt tội hắn.” Các đại thần nghe vậy đều không đồng ý, nhưng Tào Mao không thể chờ được nữa, liền tuốt kiếm lên ngựa, dẫn theo hơn 300 thị vệ và tùy tùng tiến sang phủ đệ Tư Mã Chiêu, nhưng liền bị đám vệ binh của Tư Mã Chiêu giết chết tại chỗ.
[2] đỏ mắt (nhìn thấy người khác có danh lợi hoặc đồ vật quý thì ngưỡng mộ nhưng sinh ra đố kỵ, thậm chí muốn chiếm lấy hoặc cướp lấy làm của riêng)
Tạ Thù về phòng thay y phục trước, vừa đến thư phòng thì Hoàn Bồi Thánh lập tức đứng dậy: “Cuối cùng Thừa tướng cũng đã về, nghe Mộc Bạch nói hôm nay trên đường về ngài đã gặp thích khách ư?”
Hoàn Đình bị đánh thức, vội vã bật dậy, vệt nước miếng cũng khÔng kịp lau: “Biểu ca không sao chứ? Có bắt được những thích khách kia không?”
“Không phải là thích khách, là người của Tạ Minh Hạ.” Tạ Thù ôm vết thương ngồi xuống. “Việc này cũng không phải do một mình ông ta gây ra, chẳng qua ông ta là kẻ cầm đầu mà thôi, Tạ gia có vài vị trưởng bối, xem ra cũng không ít người nhập cuộc.”
Hoàn Bồi Thánh vô cùng kinh ngạc: “Sao đang yên đang lành, trưởng bối lại trở mặt với Thừa tướng?”
Tạ Thù sai Mộc Bạch pha trà, lúc này mới nói: “Chẳng qua là vì ta muốn giết Tạ Mân và Tạ Thuần khiến bọn họ lo lắng, nhưng chắc chắn là do có tật giật mình, thậm chí bọn họ đều vì ham muốn tham ô vơ vét thuế ngân, lo sợ bị ta bắt ấy mà.”
Hoàn Đình nhanh mồm nhanh miệng: “Tại sao lại như vậy? Bọn họ làm thế không phải là người của mình hại người mình hay sao? Chia năm xẻ bảy có gì hay ho chứ?”
Hoàn Bồi Thánh vội vã nháy mắt với hắn, bàn luận linh tinh về thị phi gia tộc người khác là không tôn trọng chủ nhà.
“Đệ nói không sai, lần trước tới Cối Kê, điều mà ta lo lắng cũng như nể phục nhà họ Vương là vì gia tộc bọn họ rất đoàn kết. Mà nhà họ Tạ, vì xuất thân của ta, những trưởng bối kia chưa từng tiếp nhận ta, bây giờ, họ muốn một lần nữa đề cử người khác lên làm Thừa tướng.” Tạ Thù cười gằn hai tiếng: “Tiếc rằng bệ hạ cũng chẳng phải kẻ ngu, còn chưa thật sự cắt chức Thừa tướng của ta, chẳng qua chỉ lấy lại toàn bộ quyền lực nắm giữ triều chính của ta mà thôi, như thế, chỉ cần một ngày không đổi người làm Thừa tướng thì ông ta vẫn có thể tự mình nắm giữ triều chính.”
Hoàn Đình lo lắng: “Vậy sau này biểu ca còn có thể tiếp tục nắm giữ quyền lực được không?”
Tạ Thù đón lấy chén trà Mộc Bạch dâng lên, rũ mắt nhìn hình ảnh mắt mình phản chiếu dưới mặt nước trà: “Ai biết được.”
Bên trong Túy Mã các đèn đuốc sáng rực, mấy vị trưởng bối nhà họ Tạ đều ngồi sau án, từ lúc yến ẩm hồi chiều đến bây giờ, chẳng ai buồn động đũa, hầu như ai nấy đều cau mày.
Tạ Minh Hạ vừa trách phạt đám người đi bắt Tạ Thù lúc ban ngày xong, thở phì phò trở lại đại sảnh: “Hừ, đám người hầu này càng ngày càng vô dụng, đã không bắt được người lại còn nói có một gã áo đen cứu người, ta thấy chẳng qua chỉ là cái cớ mà thôi!”
Ngồi bên tay phải hắn, Tạ Minh Chương nói: “Đại ca có nghĩ tới khả năng tin tức bị lộ ra ngoài không? Nếu không, sao chúng ta hành động cấp tốc là thế mà vẫn không bắt được Tạ Thù tới đây?”
Tạ Minh Hạ cau mày: “Không thể nào.”
Đang ngồi ở hàng ghế chót xa xôi đánh đàn, Tạ Nhiễm đột nhiên nói: “Nghe nói hôm qua Tuấn đường huynh đi ra ngoài uống rượu cùng Dương Cứ phải không?”
Tuấn đường huynh trong lời hắn chính là trưởng tử của Tạ Minh Hạ Tạ Tuấn. Dương Cứ và Hoàn Đình có quan hệ thân thiết, ý của Tạ Nhiễm vô cùng rõ ràng, lúc này Tạ Tuấn bật dậy: “Ngươi nói vậy là có gì ý? Ám chỉ ta tiết lộ tin tức hay sao?”
Tạ Nhiễm cúi đầu lướt qua dây đàn, tiếng đàn vẫn bình thản vang lên: “Ta chỉ nói đường huynh ra ngoài uống rượu với Dương Cứ, còn có say rượu rồi nói gì hay không thì ai mà biết được.”
“Ngươi…”
Tạ Minh Hạ nghe thấy cũng phiền lòng, trừng mắt lườm con trai: “Dạo này không có chuyện gì thì ít ra ngoài đi.”
Tạ Tuấn thấy phụ thân cũng nghi ngờ mình, vừa oan vừa tức gườm gườm trừng Tạ Nhiễm.
Tạ Minh Chương nói: “Vốn chúng ta hi vọng có thể bắt sống Tạ Thù, ép hắn viết tấu chương chủ động từ chức, lần này lại không thể thực hiện được, tướng phủ canh phòng nghiêm ngặt, chúng ta lại càng không có cơ hội.”
Tạ Tuấn hừ một tiếng: “Ngày mai cháu tự mình dẫn người tới, hắn dám không vào triều hay sao?”
Tạ Minh Hạ lắc đầu: “Dùng cùng một chiêu thức sẽ không hiệu nghiệm. Chắc chắn Tạ Thù sẽ đề phòng nhiều hơn, huống hồ hôm nay giữa ban ngày ban mặt động thủ ở gần hoàng thành, đã là rất mạo hiểm rồi.”
Tạ Nhiễm nói: “Không sai, Dương Kiệu đã sai người canh gác ven đường, tất nhiên là Vũ Lăng vương ra tay giúp đỡ. Vũ Lăng vương và Thừa tướng vẫn ngầm gọi nhau là huynh đệ, hôm nay không phải hắn còn thay Thừa tướng cầu xin hay sao? Nếu muốn động tới Thừa tướng, e rằng rất khó đấy.”
Tạ Minh Chương tức giận: “Sao lúc trước cháu không nói chuyện này?”
Tạ Nhiễm ghìm lại dây đàn, ra vẻ kinh ngạc: “Ủa? Chất nhi đã nói rồi mà, các vị đường thúc đều không nhớ sao?”
“…” Mấy lão già quay sang ngó nhau, chả lẽ lớn tuổi rồi nên dễ quên à?
Tạ Nhiễm thở dài, nhìn Tạ Minh Hạ nói: “Đường thúc không cần sốt ruột, trong Tạ gia có nhiều người như vậy, hầu hết đều nghe lời các vị trưởng bối, có sự ủng hộ của bọn họ, vị trí Thừa tướng chắc chắn sẽ là của ngài.”
Tạ Minh Hạ liên tục xua tay: “Nói gì thế, ta đã già rồi, từ đầu đã nói sẽ đề cử cháu mà.”
Tạ Nhiễm lắc đầu: “Chất nhi tài đức không đủ, tuy có lòng với nhà họ Tạ nhưng rốt cuộc cũng không phải máu mủ ruột già, đường thúc vẫn là người thích hợp nhất.”
Tạ Minh Hạ cười ha hả chỉ hắn: “Đừng nói lung tung, chuyện cháu không phải con ruột làm gì có mấy người biết, chẳng qua cháu đang tâng bốc đường thúc mà thôi.” Nói thì nói như thế, nhưng ông ta lại cười tít cả mắt.
Người xung quanh cũng bật cười theo, Tạ Minh Hạ lòng dạ Tư Mã Chiêu[1], ai mà chả biết.
Năm đó lúc Tạ Minh Quang một đường thẳng tới mây xanh thì con đường làm quan của đường đệ Tạ Minh Hạ lại vô cùng lận đận. Ông ta là kẻ tự cao tự đại, vất vả chờ đến lúc Tạ Minh Quang ốm đau, cho rằng Tạ gia không có người nối dõi, Tạ Minh Quang sẽ giao lại vị trí Thừa tướng cho mình, không ngờ ông ta lại lôi ra được một tôn tử.
Bây giờ Tạ Minh Hạ đã già, chỉ muốn tranh giành quyền lực cho chi thứ nhà mình, nếu như có thể leo lên vị trí Thừa tướng, thì chi của ông ta chắc chắn có thể hưng thịnh phồn vinh.
Tạ Nhiễm là người thông minh, không để ông ta thất vọng. Giờ ông ta đang suy nghĩ phải làm thế nào mới khiến Hoàng đế giao vị trí Thừa tướng và Lục thượng thư sự cho mình.
Lúc Hoàn Đình và Hoàn Bồi Thánh ra về thì đã sắp tới giờ Sửu, chẳng mấy chốc sẽ đến giờ lâm triều, tuy Tạ Thù bị thương nhưng vẫn kiên quyết vào triều, chỉ chợp mắt một lát rồi lập tức đứng dậy.
Mộc Bạch rất lo lắng, cứ tiếp tục như thế, lúc nào vết thương mới lành được.
Đang chuẩn bị thay thuốc thì bỗng nhiên Phù Huyền tới, còn mang theo rất nhiều thuốc trị thương.
“Quận vương nói những thứ thuốc này rất tốt với những vết thương bị trúng tên.” Hắn đưa một bình trong đó cho Mộc Bạch. “Cái này bắt buộc phải dùng, có thể giảm đau, sau khi vết thương đóng vảy cũng có thể giảm ngứa.”
Tạ Thù cảm khái nói: “Trọng Khanh thật có lòng, hắn chịu giúp ta như thế, thật không ngờ.”
“Đương nhiên quận vương phải giúp Thừa tướng rồi, ngài ấy đối với Thừa tướng…” Phù Huyền đang nói thì mới ý thức được bản thân không thể nói lung tung, vội sửa lời: “Hôm qua Kiêu kỵ, Đô úy Tạ Vận dẫn Ngự lâm quân tới bao vây con đường Thái Xã, quận vương vì muốn cứu Thừa tướng nên đã lệnh Dương Kiệu tướng quân dẫn theo hộ quân đô thành giả làm Ngự lâm quân đẩy lui bọn họ, hành động lần này không biết có khiến bệ hạ nghi ngờ không nữa.”
Tạ Thù ngẩn người, không ngờ sự việc lại phức tạp như vậy, Vệ Ngật Chi lại chẳng hề nói một lời.
Lại nói tới Tạ Vận, lúc trước vẫn là do nàng một tay đề bạt. Vì võ nghệ không tồi nên dù là họ hàng xa nhưng vẫn được trọng dụng. Tạ Vận là người ngay thẳng, cũng không giống kẻ lấy oán báo ân, xem ra mấy lão trưởng bối kia quả là có uy thế trong tộc.
Phù Huyền đi rồi, Tạ Thù đưa danh sách viết trước khi ngủ cho Mộc Bạch: “Gọi Tề Trưng đi gặp những người này, dù dùng cách nào thì cũng phải thuyết phục được bọn họ tối nay giờ Tý tới tướng phủ gặp ta.”
Mộc Bạch nhận lấy rồi hỏi: “Đến giờ công tử vẫn chưa nói sẽ xử lý Nhiễm công tử thế nào, chẳng lẽ để yên cho hắn đối xử với ngài như vậy ư?”
“Không cần để ý tới hắn vội, trước cứ làm xong chính sự quan trọng đi đã.”
Ra ngoài vào triều, tất cả đều như thường.
Xe vừa đi qua đường Chu Tước thì bỗng nhiên dừng lại. Mộc Bạch vén mành nói Vũ Lăng vương tới, đại khái là vì muốn đi cùng nên trong giọng nói của hắn cuối cùng cũng có chút gọi là khách khí.
Trời còn chưa sáng, Vệ Ngật Chi sai người dập hết đèn đuốc rồi leo lên xe Tạ Thù, ngồi xuống rồi ra lệnh: “Đi thôi.”
Tạ Thù bật cười: “Huynh muốn tự mình bảo vệ ta hay sao?”
Vệ Ngật Chi vuốt vạt áo triều phục: “Thì cũng tiện đường, đi cùng một lúc cũng có làm sao đâu.” Hắn tới gần quan sát sắc mặt nàng: “Vết thương khá hơn chưa?”
“Cũng ổn rồi, chỉ hơi đau một chút, cánh tay không thể cử động.”
“Dùng thuốc giảm đau rồi sao có thể đau chứ?”
Tạ Thù hươ hươ cánh tay, giọng run lên vì đau: “Nhưng rất đau mà.”
Vệ Ngật Chi nghiêng người lại gần, nhẹ nhàng chạm vào vết thương của nàng, tức giận nói: “Ai băng vậy, buộc thành một đống như thế vẫn đè lên vết thương, đương nhiên là phải đau rồi.”
“Hả? Mộc Bạch băng đó.”
Vệ Ngật Chi ngẩn người: “Cái gì? Nàng để Mộc Bạch băng bó cho nàng à?”
Tạ Thù liếc mắt nhìn hắn: “Có vấn đề gì à?”
“Nàng không thể tìm một tỳ nữ hay sao?”
“Ta không yên tâm, chỉ có Mộc Bạch là đáng tin thôi.”
Vệ Ngật Chi câm nín rồi một lúc sau kéo nàng nằm xuống gối đầu lên chân minh.
“Huynh định làm gì?”
“Băng lại cho nàng.”
Tạ Thù đã biết trình độ của hắn, đúng là băng bó vết thương rất giỏi, cũng yên tâm để mặc hắn muốn làm gì thì làm.
Áo vừa cởi ra, Tạ Thù vì muốn bớt lúng túng nên hỏi: “Nghe Phù Huyền nói tối qua huynh không ngủ được à?”
“Hừ, đúng rồi, vẫn còn đang nghĩ làm thế nào mới báo thù được, đâu có thể ngủ ngon.”
“Huynh có thù với ai à?”
“Đúng thế, hận đến nghiến răng.”
“Kẻ đó làm gì huynh?”
“Nàng…”
Tạ Thù đang tập trung lắng nghe, bỗng nhiên Vệ Ngật Chi dùng sức trói chặt vết thương, khiến nàng hít sâu một tiếng.
“Nếu băng bó quá lỏng thì thuốc không ngấm vào được. Nàng cũng nhát thật đấy, đã dời đi sự chú ý rồi mà vẫn còn đau như vậy.”
Tạ Thù đau tới tái mặt ngồi bật dậy, cài lại y phục: “Cảm ơn.”
Phù Huyền cưỡi ngựa đi gần xe nói: “Quận vương, đã gần tới hoàng thành rồi.”
“Ừm.” Vệ Ngật Chi nói với Tạ Thù. “Từ chỗ này đã có người của Dương Kiệu canh gác, vì muốn che giấu tai mắt người khác, chúng ta vẫn nên ai đi xe nấy, nàng chú ý vết thương một chút.”
Tạ Thù gật gù, nhìn theo hắn xuống xe, rồi nhanh chóng trông thấy nét mặt rầu rĩ của Mộc Bạch ở bên ngoài.
“Haizz… Mộc Bạch à, thực ra ta cảm thấy ngươi băng bó cũng rất ổn.”
Mộc Bạch cắn môi nghiêng đầu sang chỗ khác.
Vệ Ngật Chi đứng chờ cho xe của Tạ Thù rời đi mới tiếp tục lên đường. Hắn gọi Phù Huyền, dặn dò: “Phái người để ý động tĩnh các gia tộc khác, Tạ tướng bị tước Lục thượng thư sự, chắc chắn sẽ có không ít người đỏ mắt[2].”
“Quận vương âm thầm giúp Thừa tướng như vậy, nếu để ngài ấy phát hiện thì làm sao bây giờ?”
“Vậy ngươi cứ nói cho nàng biết, ta cho rằng để nàng làm Thừa tướng mới có lợi cho các gia tộc.”
Phù Huyền cau mày: “Quận vương dùng lý do này, đến khi nào mới có thể khiến Tạ tướng hiểu rõ tình ý của ngài chứ?”
Vệ Ngật Chi bật cười: “Yên tâm, nàng tin tưởng nhất chính là loại lý do này. Ta làm tướng lĩnh đã lâu, cứ tưởng rằng nói thẳng là xong, ai ngờ nàng lúc nào cũng có tâm lý đề phòng, mọi chuyện diễn ra hoàn toàn ngược lại, nói chung là ngươi cứ làm theo lời ta là được.”
Phù Huyền thấy hắn làm thế thật không đáng, Thừa tướng dù sao cũng là đàn ông, làm sao hiểu ý được như phụ nữ.
Hôm nay không khí trong triều vô cùng quỷ dị, rõ ràng không có chuyện gì lớn nhưng vẫn cứ kéo dài hồi lâu.
Tất cả mọi người đều âm thầm quan sát phản ứng của Tạ Thù, nhưng nàng ngoại trừ việc không tùy tiện mở miệng ra thì vẻ mặt vẫn như thường.
Mấy lão già Tạ Minh Hạ và Tạ Minh Chương cũng đều lén lút quan sát nàng, thấy nàng không hề có vẻ như đang bị thương đều rất bất ngờ, lại nhìn một loạt võ tướng đứng sau Vệ Ngật Chi, trong lòng lại thêm kiêng dè vài phần.
Thằng nhóc Tạ Thù khốn kiếp này, từ lúc nào đã cấu kết với kẻ địch rồi!!!
Lần này Tề Trưng làm việc rất hiệu quả, giờ tý ngay đêm đó, tất cả những người trong danh sách đều bị hắn mời tới tướng phủ.
Thư phòng không đủ lớn nên Tạ Thù đón tiếp mọi người ở đại sảnh, có tới mấy chục người, hầu như đều là họ hàng xa trong nhà họ Tạ. Tạ Thù bảo Tề Trưng dẫn người hầu lánh đi, cười nói: “Hôm nay muốn nói chuyện phiếm với họ hàng một lát.”
Mọi người bỗng nhiên đều đồng loạt quỳ xuống.
Tạ Thù đứng lên nói: “Chư vị mau đứng dậy, bản tướng bị thu chức Lục thượng thư sự, trong Tạ gia chỉ có các vị là quỳ xuống cầu xin, bản tướng ghi nhớ trong lòng, vô cùng cảm kích.”
Tạ Nguyên nói: “Thừa tướng oai nghiêm, từ cổ xưa tới nay nội đấu gia tộc luôn hại mình lợi người, nhưng tiếc rằng chúng ta thấp cổ bé họng, không giúp được Thừa tướng.”
“Không trách các vị, là vì mấy vị trưởng bối quyền thế lớn, những người khác chắc chắn cũng vì bất đắc dĩ, dù sao Đại Tấn trọng hiếu đạo, không thể ngỗ nghịch với trưởng bối, đại đa số người muốn làm quan còn cần phải nhờ trưởng bối tiến cử.”
Tạ Vận quỳ gối một góc thấy nàng khoan dung, dập đầu nói: “Tạ Vận nhờ ơn Thừa tướng đề bạt mới có ngày hôm nay, nhưng lại lấy oán báo ân, thật sự vô cùng xấu hổ.”
Tạ Thù đỡ hắn đứng dậy: “Hôm nay nếu ngươi không chịu tới gặp ta mới tính là lấy oán báo ân. Tạ gia hiếm thấy có võ quan, mong rằng ngươi biết phân biệt đúng sai, sau này kiến công lập nghiệp, cũng coi như đã đền đáp công lao của ta.”
Tạ Vận càng thêm xấu hổ, liên tục dạ mấy tiếng.
Tạ Thù trở lại sau án ngồi xuống: “Tuy rằng ta là Thừa tướng cao quý, nhưng nếu nghiêm túc tính toán thân phận, cũng chẳng khác gì các vị ngồi đây, thậm chí còn không bằng các vị. Hiện giờ họ hàng gần trong Tạ gia lại không có mấy nhân tài, mà họ hàng xa lại nhân tài đông đúc, mà đám họ hàng gần vô đức vô năng kia lại một mực nắm giữ huyết mạch chính của gia tộc. Hôm nay ta chỉ hỏi một câu, các vị đang ngồi đây có nguyện cùng Tạ Thù ta chấn chỉnh lại Tạ gia không?”
Mọi người kinh ngạc, ý của nàng là muốn dựa vào những người họ hàng xa như bọn họ để lấy lại quyền lực đỉnh cao của nhà họ Tạ ư?
Đối với thế gia danh môn coi trọng quan hệ huyết thống thì chưa từng xảy ra chuyện này.
Tạ Thù hỏi lại lần nữa: “Các vị có đồng ý không?”
Tạ Nguyên là người đầu tiên quyết định: “Hạ quan thề chết theo Thừa tướng.”
Tạ Vận cũng nói: “Thề chết theo Thừa tướng.”
Mọi người đồng loạt hô: “Thề chết theo Thừa tướng.”
Đám họ hàng xa đi rồi, Tạ Thù lặng lẽ đi tới từ đường.
Đèn đuốc u ám, bài vị của Tạ Minh Quang vẫn lạnh lẽo uy nghiêm giống như khi ông vẫn còn tại thế.
Nàng rót một chén rượu đặt trước bài vị, nhưng không quỳ không lạy, chỉ lặng lẽ nhìn.
“Tám năm dạy dỗ, hai năm làm tướng. Người bảo cháu làm gì cũng phải suy nghĩ thật kỹ, phải bảo vệ toàn bộ Tạ gia, mà bây giờ, Tạ gia lại đối xử như thế với cháu. Nếu người còn trên đời này, sẽ làm thế nào đây? Đê dài ngàn dặm cũng sẽ sụp chỉ vì một tổ kiến, người cũng sẽ giết mấy con sâu làm rầu nồi canh này chứ? Hay là để mặc bọn họ tùy tiện coi trời bằng vung rồi đi tới con đường diệt vong? Người muốn gia tộc phồn thịch lâu dài, nhưng bọn họ chỉ mưu cầu lợi ích trước mắt, người cần gì phải đem số mạng bọn họ đặt lên vai cháu chứ. Cũng may có mũi tên này, đúng là đã thắng thắn chặt đứt công ơn nuôi dưỡng mà cháu luôn ghi nhớ.”
Nàng đến gần một bước, cười lạnh: “Trước hôm nay, cháu làm Thừa tướng chỉ vì muốn sinh tồn, giờ thì cháu đã đổi ý. Những thứ người cho cháu đều đã bị người trong tộc của người làm mất rồi, giờ cháu sẽ tự mình lấy về. Sẽ có một ngày, cháu sẽ khiến cả Tạ gia chỉ luôn nhớ rõ một mình Tạ Minh Quang người đều phải quỳ rạp dưới chân cháu.”
Nàng nhấc chén rượu tế lên ngửa cổ uống cạn, xoay người ra khỏi từ đường.
[1] Lòng dạ Tư Mã Chiêu: câu có xuất xứ từ “Tam Quốc chí-Ngụy Thư-Cao Quý Hương Công kỷ”.
Cuối thời Tam Quốc, quyền bính của nước Ngụy dần dần rơi vào tay dòng họ Tư Mã. Khi Cao Quý Hương Công Tào Mao tại vị, Tư Mã Chiêu làm đại tướng. Khi thấy họ Tào ngày một suy đồi, còn dòng họ Tư Mã thì ngày càng lộng quyền ngang ngược, Tào Mao trong lòng vô cùng căm tức, mới viết một bài thơ nhan đề “Tiềm Long” để giãi bày tấm lòng u uất của mình. Tư Mã Chiêu xem xong bài thơ liền nổi giận lớn tiếng quát hỏi Tào Mao, khiến Tào Mao khiếp sợ toái mồ hôi lạnh, không nói được câu nào.
Tào Mao sau khi vào hậu cung, trong lòng cảm thấy Tư Mã Chiêu có ý chiếm ngôi vua, mà việc này người trong triều ai nấy đều biết. Tào Mao không thể nhịn nhục được nữa bèn quyết định áp dụng biện pháp để diệt trừ Tư Mã Chiêu. Nhà vua triệu tập các đại thần lại để bàn kế. Khi các đại thần đến đông đủ, Tào Mao tức giận nói: “Tư Mã Chiêu có dã tâm đoạt ngôi vua, điều này các khanh đều đã biết, trẫm không thể ngồi đợi người ta phế truất, hôm nay ta sẽ cùng các khanh bắt tội hắn.” Các đại thần nghe vậy đều không đồng ý, nhưng Tào Mao không thể chờ được nữa, liền tuốt kiếm lên ngựa, dẫn theo hơn 300 thị vệ và tùy tùng tiến sang phủ đệ Tư Mã Chiêu, nhưng liền bị đám vệ binh của Tư Mã Chiêu giết chết tại chỗ.
[2] đỏ mắt (nhìn thấy người khác có danh lợi hoặc đồ vật quý thì ngưỡng mộ nhưng sinh ra đố kỵ, thậm chí muốn chiếm lấy hoặc cướp lấy làm của riêng)