Ngày Tháng Trắc Trở
Chương 41
Chưa một ai từng trông thấy Vũ Lăng vương phải hạ thấp bản thân như vậy, đám trung thần lương tướng chết lặng, lặng lẽ lấy tay che đi giọt lệ chua xót.
Hiền vương đáng thương, tất cả chỉ vì bị gian nịnh áp bức mà ra!!!
Tuy nghĩ là vậy, nhưng mọi người vẫn phải khen màn múa kiếm này một phen, nhân tiện lại ca tụng Thừa tướng khoan dung độ lượng một lượt.
Vương Kính Chi vỗ tay cười nói: “Không hổ là Vũ Lăng vương chấn động vô số quân địch, hôm nay nhờ phúc của Thừa tướng, chúng ta mới may mắn nhìn thấy một màn múa kiếm đặc sắc như vậy.”
Rốt cuộc Tạ Thù cũng coi như còn chút nhân tính, giả vờ giả vịt nói: “Đâu có, là Vũ Lăng vương nể mặt bản tướng mà thôi, quả là khiến bản tướng được sủng ái mà lo sợ.”
Vệ Ngật Chi bỗng nhiên mỉm cười nhìn nàng, lại khiến nàng nổi cả da gà.
Yến tiệc ngừng thì cũng đã hơn nửa đêm, Tạ Thù vừa ra khỏi cửa đã thấy Mộc Bạch đứng bên cạnh xe len lén vẫy tay với nàng, dáng vẻ rất bí mật.
Nàng đi tới, Mộc Bạch đưa cho nàng một chiếc khăn, nhỏ giọng nói: “Vừa nãy tỳ nữ nhà họ Vương đưa cái này cho thuộc hạ, nhờ thuộc hạ giao cho công tử.”
Tạ Thù mở ra, thấy góc khăn thêu một chữ “Lạc” thì đã hiểu: “Nàng đa nói gì với ngươi?”
“Nàng nói, mời công tử đi cửa sau, có người có chuyện quan trọng muốn gặp ngài.”
Tạ Thù hơi do dự, nhưng Vương Lạc Tú là người đúng mực, đột nhiên làm thế này ắt hẳn có lý do gì đó.
“Được rồi, đi xem xem.”
Tỳ nữ kia vẫn cầm đèn đứng ở giưa đường, xem ra đã chờ rất lâu, thấy Tạ Thù đi từ trước viện vòng lại đây liền vội vàng đi tới dẫn đường, đưa nàng ra cửa sau.
“Mời Thừa tướng vào ạ, nô tỳ sẽ canh gác cẩn thận.”
Bên trong hậu viện tối om, Tạ Thù từ trong ánh sáng đi vào, nhất thời không kịp thích ứng, dưới chân không thấy rõ, suýt nữa ngã sấp xuống, có một đôi tay đỡ lấy nàng, rồi lại vội vã lui ra.
Trong bóng tối, có một bóng người hành lễ: “Lạc Tú bái kiến Thừa tướng.”
Tạ Thù “ừ” một tiếng: “Lạc Tú gấp gáp tìm bản tướng tới đây, rốt cuộc là có chuyện gì quan trọng?”
“Ta…” Vương Lạc Tú do dự, nhỏ giọng nói: “Ta muốn thổ lộ tâm ý của ta với Thừa tướng, từ lần đầu gặp gỡ ở Cối Kê, ta đã chung tình với người, không biết…. Không biết Thừa tướng có thể nhận ta hay không?”
Tạ Thù âm thầm giật mình, không hề nghĩ tới nàng kêu mình tới đây là vì việc này.
Không đúng, từ xưa tới nay nàng luôn tuân theo khuôn phép, sao bỗng nhiên lại to gan đến vậy?
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Vương Lạc Tú im lặng, một lúc sau mở miệng thì trong giọng nói lại có phần nức nở: “Không dám dối gạt Thừa tướng, hôm trước gia huynh vừa nói với ta, Thái tử có ý cầu thân với nhà họ Vương, ta không muốn vào cung, nên giờ mới cả gan bày tỏ cõi lòng với Thừa tướng.”
Tạ Thù ngớ người, chưa kịp mở miệng, lại nghe nàng nói: “Ta biết hai nhà Vương Tạ đã tranh đấu nhiều năm, nhưng ta thật lòng thật dạ với Thừa tướng, không liên quan tới gia tộc, giờ chỉ xin Thừa tướng cho câu trả lời.”
Không phải Tạ Thù chưa từng nghĩ tới sẽ có ngày này, chỉ là không nghĩ nó lại tới nhanh như vậy. Chức vị Thái phó hiện nay của Vương Kính Chi dường như vẫn còn chưa ngồi vững, nếu như Vương Lạc Tú có thể trở thành Thái tử phi, chắc chắn hắn sẽ không từ chối.
Nhưng Thái tử muốn kết thân với ai, dù sao cũng là chuyện riêng nhà đế vương, nàng không có lý do gì phải nhung tay, huống hồ nàng cũng không thể cho Vương Lạc Tú một câu trả lời như ý nguyện của nàng ấy.
Nàng mấy lần muốn nói lại thôi, rốt cuộc vẫn nhẫn tâm nói: “Bản tướng… thương mà không giúp được gì.”
Bầu không khí nặng nề bao phủ. Trong bóng tối, bóng người Vương Lạc Tú lại cúi xuống lạy bái với nàng: “Đã quấy rầy Thừa tướng.”
Tạ Thù lặng yên không nói.
Quay lại đón xe ở cửa trước, khách mời cũng đã ra về gần hết.
Mộc Bạch vừa nói cho nàng rằng khi nãy Vũ Lăng vương cũng tới, cũng may hắn đã trả lời qua loa, vừa dìu nàng lên xe. Tạ Thù lại chẳng có phản ứng gì, hắn cho rằng đã xảy ra chuyện gì đó, giọng điệu cùng càng thêm thận trọng.
“Công tử, ngài sao thế?”
Tạ Thù khẽ thở dài: “Ngoại trừ chuyện của Hổ Nha lần trước, đây là lần thứ hai ta căm ghét thân phận của chính mình.”
Bị việc này làm rối loạn tâm tư, sau khi Tạ Thù về phủ, tâm trạng vẫn rất nặng nề.
Hôm sau vì án tham ô của Độ Chi tào mà Tạ Nhiễm đến tìm nàng, lại thấy nàng vẽ con rùa lên tay áo.
“Không phải Thừa tướng lại bị người ta tóm được nhược điểm nào đấy chứ?”
Tạ Thù liếc mắt nhìn hắn một cái: “Đợi một lát, còn một cái chân nữa là vẽ xong rồi.”
“Haizz, y phục đẹp là vậy mà giờ hỏng rồi.”
“Ai bảo, chờ đến ngày sinh thần của ngươi, ta sẽ mặc để tới chúc mừng.”
Ngụm trà Tạ Nhiễm vừa uống vào suýt chút nữa phun hết ra ngoài, tức giận nói: “Ra là Thừa tướng muốn chúc thọ ta, thật vô cùng cảm kích.”
Tạ Thù “hừ hừ” một tiếng.
Rốt cuộc cũng vẽ xong con rùa, tâm trang Tạ Thù cũng tốt hơn một chút, hỏi hắn: “Ngươi hỏi án tham ô hả?”
Tạ Thù gật gù.
“Bệ hạ sẽ không giết hai vị đường huynh, nhưng còn muốn trừng phạt, ta cũng phải làm ra vẻ một chút.”
“Hừ, ta không quan tâm sống chết của bọn chúng.”
Tạ Thù lắc lắc đầu, chăm chú suy nghĩ một lát rồi nói: “Trong đám họ hàng gần không có mấy người sử dụng được, e rằng cần phải tìm kiếm nhân tài từ nhóm họ hàng xa. Ta thấy từ sau khi nhà họ Vương gia nhập, bên phía nhà họ Vệ đã tập trung được không ít nhân tài, chỉ e đã sớm chuẩn bị.”
Tạ Nhiễm để tâm ghi nhớ: “Việc này ta sẽ lưu tâm đi làm.”
Tạ Thù thấy hắn vẫn chưa có ý định rời đi, không khỏi nghi hoặc: “Còn chuyện gì nữa à?”
Sắc mặt Tạ Nhiễm bỗng nhiên lại có thêm phần chế nhạo: “Nghe nói ở tiệc rượu nhà họ Vương, Vũ Lăng vương vừa múa kiếm vừa chúc rượu, hạ thấp bản thân trước mặt Thừa tướng, không biết có phải là thật hay không?”
“Đúng vậy, là hắn muốn cầu xin thay Dương Kiệu.”
“Nói thì nói như thế, nhưng trong giới con cháu thế gia ngược lại lại có tin đồn rằng hắn ái mộ Thừa tướng, có ý định dụ dỗ.”
Tạ Thù đột nhiên ngẩng đầu: “Sao đám con cháu thế gia lại có lời đồn như vậy?”
Tạ Nhiễm ho khan hai tiếng: “Thật không giám giấu diếm, sớm đã có tin đồn chuyện mờ ám giữa ngài và Vũ Lăng vương, chỉ là không lan xa. Ta cũng không thèm để ý mấy chuyện này, Thừa tướng thế nào thì cũng là chuyện riêng của Thừa tướng, nhưng từ ngày biết thân ngài có tật… luôn cảm thấy Thừa tướng sẽ không động tới các cô gái, thật ra cũng là hợp tình hợp lý.”
Tạ Thù nhíu mày: “Vì thế mà ngươi tin?”
Tạ Nhiễm cúi đầu: “Không dám nói bừa.”
Tạ Thù dùng cán bút nâng cằm hắn lên, trông thấy vẻ mặt kinh ngạc của hắn: “Vậy sau này ngươi phải cẩn thận một chút, biết đâu đấy ta lại thấy ngươi vừa mắt, dù sao hai chúng ta cũng không có quan hệ huyết thống, cũng không tính là rối loạn luân thường.”
“…” Gương mặt Tạ Nhiễm nháy mắt phiếm hồng, vội vã đứng dậy cáo từ rời đi.
Mộc Bạch nhìn thấy Nhiễm công tử đi như vạy, không nhịn được tới khuyên Tạ Thù: “Công tử, Nhiễm công tử cũng đâu có nói sai, ngài cần gì phải trêu hắn như vậy?”
“Ta không trêu hắn, hắn có ý định thăm dò mối quan hệ giữa ta và Vũ Lăng vương, không chỉ đùa hắn mà còn phải ngăn chặn sự thăm dò này mới được.” Tạ Thù ngừng một chút, giống như lại vừa phát hiện ra điều gì, ngạc nhiên nói: “Hóa ra da mặt Thoái Tật lại mỏng như vậy!”
Mộc Bạch trợn trắng mắt, ngài cứ làm như ai cũng mặt dày như Vũ Lăng vương vậy.
Vũ Lăng vương bị ghét bỏ kia đang cùng một đám con cháu thế gia ngồi trên thuyền hoa giữa sông Tần Hoài.
Tuy chuyện Hoàn Đình đi sứ Thổ Dục Hồn rồi lại tiếp đón sứ thần Thổ Dục Hồn đều làm rất bình thường nhưng có Tạ gia làm chỗ dựa nên vẫn thăng quan, bây giờ đã thăng lên Thượng thư tỉnh Hữu phó xạ. Lần này hắn mời những người bạn tốt đến cùng ăn mừng, không mời Tạ Thù là để tránh điều tiếng của người ngoài.
Chuyện hôm qua Vũ Lăng vương lấy lòng Thừa tướng đã lan truyền khắp đám con cháu thế gia, bọn họ cảm thấy vô cùng bất ngờ, dồn dập thăm hỏi cảm giác của hắn, có kẻ tò mò còn đề nghị hắn lại múa kiếm một phen, nếu không chính là nhất bên trọng nhất bên khinh.
Vệ Ngật Chi ngồi vững như bàn thạch, kiên nhẫn nói: “Hôm nay thì không được, hôm qua uống quá chén, đến giờ vẫn còn ngà ngà say đây.”
Có người cố ý nói: “Vũ Lăng vương tửu lượng hơn người, đã say bao giờ? Không phải cố ý thoái thác đấy chứ?”
Những người khác dồn dập phụ họa: “Đúng thế, chúng ta đều là bằng hữu lớn lên cùng nhau, dù sao cũng phải nể mặt chứ.”
“Haizz, xem ra trước sau gì cũng không sánh được Thừa tướng tai to mặt lớn.”
Vệ Ngật Chi cười không nói, để mặc bọn họ hết khuyên nhủ đến khích tướng vẫn ngồi yên bất động.
Đám người kia đều không cam lòng. Có người nhớ tới tin đồn giữa hai người, cố ý nói: “Nghe nói Thừa tướng thích đàn ông, ngày khác ta đầu hoài tống bão[1], biết đâu có thể leo lên cành cao, ít ra cũng có thể khiến Trọng Khanh nể mặt ta.”
Viên Phái Lăng phì cười: “Ngươi muốn trở thành Bùi Duẫn thứ hai à?”
“Ha ha ha…” Những người khác cất tiếng cười to.
Vệ Ngật Chi nhấc chén rượu, hờ hững hỏi: “Nói đến Bùi Duẫn, hắn thế nào rồi?”
Viên Phái Lăng nói: “Nghe nói sau khi bị cách chức thị tòng của Thái tử thì đều nhàn rỗi ở nhà, dạo gần đây đúng là có cơ hội tái xuất quan trường.”
“Ồ? Có biết hắn làm chức vụ gì không?”
“Hình như là tới ngục Hoàng Sa làm Trì thư thị Ngự sử.”
Vệ Ngật Chi gật gật đầu, ngẩng đầu nhìn công tử vừa nãy muốn tới hiến thân với Tạ Thù: “Nếu ngươi cũng muốn ở nhà nhàn rỗi cả ngày thì đi đầu hoài tống bão đi.”
“Á…” Người kia khó chịu im miệng.
Tiệc rượu kết thúc, trở về phủ Đại Tư Mã, Vệ Ngật Chi lập tức viết một bản tấu dâng Hoàng đế.
Nguyên thị tòng Thái tử Bùi Duẫn, phẩm hạnh thấp kém. Ngục Hoàng Sa là nơi để xử lý những vụ án quan trọng, cần phải dùng người tài, không thể chọn một chưởng quản không biết phải trái.
Đặt bút xuống, tâm tình dễ chịu hẳn.
Hôm sau trên đường Tạ Thù vào triều lại bị Bùi Duẫn chặn đường.
“Thừa tướng, tại hạ biết sai rồi, cầu ngài giơ cao đánh khẽ cho tại hạ một cơ hội nữa đi.”
Tạ Thù nhìn hắn nước mắt như mưa, vô cùng đau lòng thì thật sự không biết đã xảy ra chuyện gì.
Mộc Bạch sốt sắng mà ngăn cửa xe: “Bùi công tử làm gì thế, lỡ giờ lâm triều thì không hay đâu.”
Bùi Duẫn vừa lau nước mắt, oan ức nhìn Tạ Thù ngồi trong xe: “Thừa tướng, sau này tại hạ không dám quấy rầy ngài nữa, xin ngài có thể giúp tại hạ một lần, nói tốt cho tại hạ có được không?”
Tạ Thù nghe mãi vẫn không hiểu chuyện gì đang diễn ra: “Ngươi nói rõ ràng xem, muốn bản tướng giúp ngươi việc gì?”
Bùi Duẫn lại mếu máo khóc: “Tại hạ không biết đắc tội Đại Tư Mã lúc nào, ngài ấy lại dâng sớ tố cáo tại hạ, làm mất chức quan tại hạ vất vả lắm mới có được rồi.”
Tạ Thù gần như ngay lập tức hiểu ra tất cả, lần này nàng tin Vệ Ngật Chi thật sự có tình cảm với nàng, người này đúng là một bình dấm chua.
“Vậy à… Ừm.” Nàng do dự đấu tranh hồi lâu, rốt cuộc lông mày cũng giãn ra.
Bùi Duẫn cho là có hi vọng, vẻ mặt mong ngóng nhìn nàng.
“Đại Tư Mã rất đáng sợ, sau này đừng có chọc giận hắn.”
Bùi công tử uất ức quay đầu, vừa đi vừa khóc.
[1] Đầu hoài tống bão: Một thành ngữ thường dùng để chỉ những người sẵn sàng ngả vào lòng người vì một mục đích nào đó. Cái này thông thường được dùng chủ yếu cho phái nữ.
Hiền vương đáng thương, tất cả chỉ vì bị gian nịnh áp bức mà ra!!!
Tuy nghĩ là vậy, nhưng mọi người vẫn phải khen màn múa kiếm này một phen, nhân tiện lại ca tụng Thừa tướng khoan dung độ lượng một lượt.
Vương Kính Chi vỗ tay cười nói: “Không hổ là Vũ Lăng vương chấn động vô số quân địch, hôm nay nhờ phúc của Thừa tướng, chúng ta mới may mắn nhìn thấy một màn múa kiếm đặc sắc như vậy.”
Rốt cuộc Tạ Thù cũng coi như còn chút nhân tính, giả vờ giả vịt nói: “Đâu có, là Vũ Lăng vương nể mặt bản tướng mà thôi, quả là khiến bản tướng được sủng ái mà lo sợ.”
Vệ Ngật Chi bỗng nhiên mỉm cười nhìn nàng, lại khiến nàng nổi cả da gà.
Yến tiệc ngừng thì cũng đã hơn nửa đêm, Tạ Thù vừa ra khỏi cửa đã thấy Mộc Bạch đứng bên cạnh xe len lén vẫy tay với nàng, dáng vẻ rất bí mật.
Nàng đi tới, Mộc Bạch đưa cho nàng một chiếc khăn, nhỏ giọng nói: “Vừa nãy tỳ nữ nhà họ Vương đưa cái này cho thuộc hạ, nhờ thuộc hạ giao cho công tử.”
Tạ Thù mở ra, thấy góc khăn thêu một chữ “Lạc” thì đã hiểu: “Nàng đa nói gì với ngươi?”
“Nàng nói, mời công tử đi cửa sau, có người có chuyện quan trọng muốn gặp ngài.”
Tạ Thù hơi do dự, nhưng Vương Lạc Tú là người đúng mực, đột nhiên làm thế này ắt hẳn có lý do gì đó.
“Được rồi, đi xem xem.”
Tỳ nữ kia vẫn cầm đèn đứng ở giưa đường, xem ra đã chờ rất lâu, thấy Tạ Thù đi từ trước viện vòng lại đây liền vội vàng đi tới dẫn đường, đưa nàng ra cửa sau.
“Mời Thừa tướng vào ạ, nô tỳ sẽ canh gác cẩn thận.”
Bên trong hậu viện tối om, Tạ Thù từ trong ánh sáng đi vào, nhất thời không kịp thích ứng, dưới chân không thấy rõ, suýt nữa ngã sấp xuống, có một đôi tay đỡ lấy nàng, rồi lại vội vã lui ra.
Trong bóng tối, có một bóng người hành lễ: “Lạc Tú bái kiến Thừa tướng.”
Tạ Thù “ừ” một tiếng: “Lạc Tú gấp gáp tìm bản tướng tới đây, rốt cuộc là có chuyện gì quan trọng?”
“Ta…” Vương Lạc Tú do dự, nhỏ giọng nói: “Ta muốn thổ lộ tâm ý của ta với Thừa tướng, từ lần đầu gặp gỡ ở Cối Kê, ta đã chung tình với người, không biết…. Không biết Thừa tướng có thể nhận ta hay không?”
Tạ Thù âm thầm giật mình, không hề nghĩ tới nàng kêu mình tới đây là vì việc này.
Không đúng, từ xưa tới nay nàng luôn tuân theo khuôn phép, sao bỗng nhiên lại to gan đến vậy?
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Vương Lạc Tú im lặng, một lúc sau mở miệng thì trong giọng nói lại có phần nức nở: “Không dám dối gạt Thừa tướng, hôm trước gia huynh vừa nói với ta, Thái tử có ý cầu thân với nhà họ Vương, ta không muốn vào cung, nên giờ mới cả gan bày tỏ cõi lòng với Thừa tướng.”
Tạ Thù ngớ người, chưa kịp mở miệng, lại nghe nàng nói: “Ta biết hai nhà Vương Tạ đã tranh đấu nhiều năm, nhưng ta thật lòng thật dạ với Thừa tướng, không liên quan tới gia tộc, giờ chỉ xin Thừa tướng cho câu trả lời.”
Không phải Tạ Thù chưa từng nghĩ tới sẽ có ngày này, chỉ là không nghĩ nó lại tới nhanh như vậy. Chức vị Thái phó hiện nay của Vương Kính Chi dường như vẫn còn chưa ngồi vững, nếu như Vương Lạc Tú có thể trở thành Thái tử phi, chắc chắn hắn sẽ không từ chối.
Nhưng Thái tử muốn kết thân với ai, dù sao cũng là chuyện riêng nhà đế vương, nàng không có lý do gì phải nhung tay, huống hồ nàng cũng không thể cho Vương Lạc Tú một câu trả lời như ý nguyện của nàng ấy.
Nàng mấy lần muốn nói lại thôi, rốt cuộc vẫn nhẫn tâm nói: “Bản tướng… thương mà không giúp được gì.”
Bầu không khí nặng nề bao phủ. Trong bóng tối, bóng người Vương Lạc Tú lại cúi xuống lạy bái với nàng: “Đã quấy rầy Thừa tướng.”
Tạ Thù lặng yên không nói.
Quay lại đón xe ở cửa trước, khách mời cũng đã ra về gần hết.
Mộc Bạch vừa nói cho nàng rằng khi nãy Vũ Lăng vương cũng tới, cũng may hắn đã trả lời qua loa, vừa dìu nàng lên xe. Tạ Thù lại chẳng có phản ứng gì, hắn cho rằng đã xảy ra chuyện gì đó, giọng điệu cùng càng thêm thận trọng.
“Công tử, ngài sao thế?”
Tạ Thù khẽ thở dài: “Ngoại trừ chuyện của Hổ Nha lần trước, đây là lần thứ hai ta căm ghét thân phận của chính mình.”
Bị việc này làm rối loạn tâm tư, sau khi Tạ Thù về phủ, tâm trạng vẫn rất nặng nề.
Hôm sau vì án tham ô của Độ Chi tào mà Tạ Nhiễm đến tìm nàng, lại thấy nàng vẽ con rùa lên tay áo.
“Không phải Thừa tướng lại bị người ta tóm được nhược điểm nào đấy chứ?”
Tạ Thù liếc mắt nhìn hắn một cái: “Đợi một lát, còn một cái chân nữa là vẽ xong rồi.”
“Haizz, y phục đẹp là vậy mà giờ hỏng rồi.”
“Ai bảo, chờ đến ngày sinh thần của ngươi, ta sẽ mặc để tới chúc mừng.”
Ngụm trà Tạ Nhiễm vừa uống vào suýt chút nữa phun hết ra ngoài, tức giận nói: “Ra là Thừa tướng muốn chúc thọ ta, thật vô cùng cảm kích.”
Tạ Thù “hừ hừ” một tiếng.
Rốt cuộc cũng vẽ xong con rùa, tâm trang Tạ Thù cũng tốt hơn một chút, hỏi hắn: “Ngươi hỏi án tham ô hả?”
Tạ Thù gật gù.
“Bệ hạ sẽ không giết hai vị đường huynh, nhưng còn muốn trừng phạt, ta cũng phải làm ra vẻ một chút.”
“Hừ, ta không quan tâm sống chết của bọn chúng.”
Tạ Thù lắc lắc đầu, chăm chú suy nghĩ một lát rồi nói: “Trong đám họ hàng gần không có mấy người sử dụng được, e rằng cần phải tìm kiếm nhân tài từ nhóm họ hàng xa. Ta thấy từ sau khi nhà họ Vương gia nhập, bên phía nhà họ Vệ đã tập trung được không ít nhân tài, chỉ e đã sớm chuẩn bị.”
Tạ Nhiễm để tâm ghi nhớ: “Việc này ta sẽ lưu tâm đi làm.”
Tạ Thù thấy hắn vẫn chưa có ý định rời đi, không khỏi nghi hoặc: “Còn chuyện gì nữa à?”
Sắc mặt Tạ Nhiễm bỗng nhiên lại có thêm phần chế nhạo: “Nghe nói ở tiệc rượu nhà họ Vương, Vũ Lăng vương vừa múa kiếm vừa chúc rượu, hạ thấp bản thân trước mặt Thừa tướng, không biết có phải là thật hay không?”
“Đúng vậy, là hắn muốn cầu xin thay Dương Kiệu.”
“Nói thì nói như thế, nhưng trong giới con cháu thế gia ngược lại lại có tin đồn rằng hắn ái mộ Thừa tướng, có ý định dụ dỗ.”
Tạ Thù đột nhiên ngẩng đầu: “Sao đám con cháu thế gia lại có lời đồn như vậy?”
Tạ Nhiễm ho khan hai tiếng: “Thật không giám giấu diếm, sớm đã có tin đồn chuyện mờ ám giữa ngài và Vũ Lăng vương, chỉ là không lan xa. Ta cũng không thèm để ý mấy chuyện này, Thừa tướng thế nào thì cũng là chuyện riêng của Thừa tướng, nhưng từ ngày biết thân ngài có tật… luôn cảm thấy Thừa tướng sẽ không động tới các cô gái, thật ra cũng là hợp tình hợp lý.”
Tạ Thù nhíu mày: “Vì thế mà ngươi tin?”
Tạ Nhiễm cúi đầu: “Không dám nói bừa.”
Tạ Thù dùng cán bút nâng cằm hắn lên, trông thấy vẻ mặt kinh ngạc của hắn: “Vậy sau này ngươi phải cẩn thận một chút, biết đâu đấy ta lại thấy ngươi vừa mắt, dù sao hai chúng ta cũng không có quan hệ huyết thống, cũng không tính là rối loạn luân thường.”
“…” Gương mặt Tạ Nhiễm nháy mắt phiếm hồng, vội vã đứng dậy cáo từ rời đi.
Mộc Bạch nhìn thấy Nhiễm công tử đi như vạy, không nhịn được tới khuyên Tạ Thù: “Công tử, Nhiễm công tử cũng đâu có nói sai, ngài cần gì phải trêu hắn như vậy?”
“Ta không trêu hắn, hắn có ý định thăm dò mối quan hệ giữa ta và Vũ Lăng vương, không chỉ đùa hắn mà còn phải ngăn chặn sự thăm dò này mới được.” Tạ Thù ngừng một chút, giống như lại vừa phát hiện ra điều gì, ngạc nhiên nói: “Hóa ra da mặt Thoái Tật lại mỏng như vậy!”
Mộc Bạch trợn trắng mắt, ngài cứ làm như ai cũng mặt dày như Vũ Lăng vương vậy.
Vũ Lăng vương bị ghét bỏ kia đang cùng một đám con cháu thế gia ngồi trên thuyền hoa giữa sông Tần Hoài.
Tuy chuyện Hoàn Đình đi sứ Thổ Dục Hồn rồi lại tiếp đón sứ thần Thổ Dục Hồn đều làm rất bình thường nhưng có Tạ gia làm chỗ dựa nên vẫn thăng quan, bây giờ đã thăng lên Thượng thư tỉnh Hữu phó xạ. Lần này hắn mời những người bạn tốt đến cùng ăn mừng, không mời Tạ Thù là để tránh điều tiếng của người ngoài.
Chuyện hôm qua Vũ Lăng vương lấy lòng Thừa tướng đã lan truyền khắp đám con cháu thế gia, bọn họ cảm thấy vô cùng bất ngờ, dồn dập thăm hỏi cảm giác của hắn, có kẻ tò mò còn đề nghị hắn lại múa kiếm một phen, nếu không chính là nhất bên trọng nhất bên khinh.
Vệ Ngật Chi ngồi vững như bàn thạch, kiên nhẫn nói: “Hôm nay thì không được, hôm qua uống quá chén, đến giờ vẫn còn ngà ngà say đây.”
Có người cố ý nói: “Vũ Lăng vương tửu lượng hơn người, đã say bao giờ? Không phải cố ý thoái thác đấy chứ?”
Những người khác dồn dập phụ họa: “Đúng thế, chúng ta đều là bằng hữu lớn lên cùng nhau, dù sao cũng phải nể mặt chứ.”
“Haizz, xem ra trước sau gì cũng không sánh được Thừa tướng tai to mặt lớn.”
Vệ Ngật Chi cười không nói, để mặc bọn họ hết khuyên nhủ đến khích tướng vẫn ngồi yên bất động.
Đám người kia đều không cam lòng. Có người nhớ tới tin đồn giữa hai người, cố ý nói: “Nghe nói Thừa tướng thích đàn ông, ngày khác ta đầu hoài tống bão[1], biết đâu có thể leo lên cành cao, ít ra cũng có thể khiến Trọng Khanh nể mặt ta.”
Viên Phái Lăng phì cười: “Ngươi muốn trở thành Bùi Duẫn thứ hai à?”
“Ha ha ha…” Những người khác cất tiếng cười to.
Vệ Ngật Chi nhấc chén rượu, hờ hững hỏi: “Nói đến Bùi Duẫn, hắn thế nào rồi?”
Viên Phái Lăng nói: “Nghe nói sau khi bị cách chức thị tòng của Thái tử thì đều nhàn rỗi ở nhà, dạo gần đây đúng là có cơ hội tái xuất quan trường.”
“Ồ? Có biết hắn làm chức vụ gì không?”
“Hình như là tới ngục Hoàng Sa làm Trì thư thị Ngự sử.”
Vệ Ngật Chi gật gật đầu, ngẩng đầu nhìn công tử vừa nãy muốn tới hiến thân với Tạ Thù: “Nếu ngươi cũng muốn ở nhà nhàn rỗi cả ngày thì đi đầu hoài tống bão đi.”
“Á…” Người kia khó chịu im miệng.
Tiệc rượu kết thúc, trở về phủ Đại Tư Mã, Vệ Ngật Chi lập tức viết một bản tấu dâng Hoàng đế.
Nguyên thị tòng Thái tử Bùi Duẫn, phẩm hạnh thấp kém. Ngục Hoàng Sa là nơi để xử lý những vụ án quan trọng, cần phải dùng người tài, không thể chọn một chưởng quản không biết phải trái.
Đặt bút xuống, tâm tình dễ chịu hẳn.
Hôm sau trên đường Tạ Thù vào triều lại bị Bùi Duẫn chặn đường.
“Thừa tướng, tại hạ biết sai rồi, cầu ngài giơ cao đánh khẽ cho tại hạ một cơ hội nữa đi.”
Tạ Thù nhìn hắn nước mắt như mưa, vô cùng đau lòng thì thật sự không biết đã xảy ra chuyện gì.
Mộc Bạch sốt sắng mà ngăn cửa xe: “Bùi công tử làm gì thế, lỡ giờ lâm triều thì không hay đâu.”
Bùi Duẫn vừa lau nước mắt, oan ức nhìn Tạ Thù ngồi trong xe: “Thừa tướng, sau này tại hạ không dám quấy rầy ngài nữa, xin ngài có thể giúp tại hạ một lần, nói tốt cho tại hạ có được không?”
Tạ Thù nghe mãi vẫn không hiểu chuyện gì đang diễn ra: “Ngươi nói rõ ràng xem, muốn bản tướng giúp ngươi việc gì?”
Bùi Duẫn lại mếu máo khóc: “Tại hạ không biết đắc tội Đại Tư Mã lúc nào, ngài ấy lại dâng sớ tố cáo tại hạ, làm mất chức quan tại hạ vất vả lắm mới có được rồi.”
Tạ Thù gần như ngay lập tức hiểu ra tất cả, lần này nàng tin Vệ Ngật Chi thật sự có tình cảm với nàng, người này đúng là một bình dấm chua.
“Vậy à… Ừm.” Nàng do dự đấu tranh hồi lâu, rốt cuộc lông mày cũng giãn ra.
Bùi Duẫn cho là có hi vọng, vẻ mặt mong ngóng nhìn nàng.
“Đại Tư Mã rất đáng sợ, sau này đừng có chọc giận hắn.”
Bùi công tử uất ức quay đầu, vừa đi vừa khóc.
[1] Đầu hoài tống bão: Một thành ngữ thường dùng để chỉ những người sẵn sàng ngả vào lòng người vì một mục đích nào đó. Cái này thông thường được dùng chủ yếu cho phái nữ.